1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 50 : HÌNH NHƯ NÀNG GIỐNG TRƯỚC ĐÂY.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Dạ, dạ, nô tài ngay. . ." ngừng. Vẻ mặt sợ hãi của tên nô tài kia bị Thượng Quan Cẩn Nam thu vào trong mắt khiến khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ kẻ ngốc kia làm điều gì nên mới khiến cho tên nô tài này sợ hãi như vậy sao? Nhưng cũng thể nào ngờ rằng, Huyết Đại hề làm gì cả, mà chỉ với ánh mắt dọa sợ người ta đến mức dám quay trở lại tìm nàng.

      "Đợi chút." Đúng lúc tên nô tài muốn rời nghe thấy có người lên tiếng ngăn cản.

      "Thượng Quan hiền chất, ngài còn có điều căn dặn gì sao?" Người vừa lên tiếng ngăn tên nô tài chính là Thượng Quan Cẩn Nam, mà vì tiếng ngăn cản này của khiến mọi người bên trong nhà nhìn với ánh mắt kinh ngạc, trong đó cũng bao gồm đại tiểu thư, Ôn Uyển Nhi.

      " cần để , hãy để ta xem chút, thuận tiện tự mình mời nàng tới đây." có chút tò mò, rốt cuộc nàng làm cái gì mới có thể khiến đấng mày râu sợ đến như vậy. Dường như, từ lúc xảy ra chuyện ngọc bội lần trước, nàng có chỗ nào đó giống trước, nhưng rốt cuộc là giống trước ở chỗ nào lại ra được. chung là so với Ôn Mạt trước đây, cứ như là hai người khác nhau. Đúng rồi, hai tính tình hoàn toàn khác nhau! Chẳng lẽ vì lần đó khiến nàng chết đuối, ngược lại khiến nàng trở nên thông minh hơn? Liệu có khả năng này ? Nhưng tại sao tính cách của nàng khác lúc trước, nên giải thích sao đây?

      Trong cái sân đơn giản mà sạch , toàn thân áo trắng lười biếng nằm chiếc xích đu để đọc sách. Thỉnh thoảng còn có mấy chú bươm buớm bay qua trước mắt nàng. Thậm chí còn có chú nghịch ngợm đậu vào quần áo màu trắng của nàng. Nhưng người xem sách kia dường như để ý tới điều đó chút nào, mình đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đến cảnh giới vong ngã* rồi. Còn cứ đứng ở đó nhìn nàng, sau hồi lâu mới có thể phục hồi lại tinh thần.

      * “Vong ngã” : nôm na là quên bản thân, quên cái tôi. Bước vào cảnh giới vong ngã có thể hiểu là quên bản thân bước vào thế giới khác, hoặc khung cảnh khác, như ở đây là nữ chính chìm đắm vào thế giới trong sách.

      Mặc dù tiếng bước chân của người tới rất , nhưng Huyết Đại sớm phát ra. Nàng chỉ biết có người đến, mà qua việc nghe tiếng bước chân của người tới, nàng còn có thể biết được người tới có công lực thấp. Mặc dù là vậy nửa, nàng cũng lười quay đầu lại liếc cái. Nàng biết nếu đối phương tới đây, nhất định là tới tìm nàng.

      "Tất cả mọi người chờ ngươi đấy, vì sao ngươi vẫn còn ở đây chứ?" Vốn là bụng khó chịu nhưng khi nhìn thấy nàng lại giảm rất nhiều. hề còn chán ghét nàng lúc trước nữa. Đến chính cũng biết tại sao lại có cảm giác này.

      "Bọn họ chờ là chuyện của bọn họ, ta cứ làm việc của ta, ngươi có ý kiến gì sao?" Đến ánh mắt cũng lười dành cho cái, chỉ khẽ kéo khóe miệng cách giễu cợt, đúng kiểu việc đấy liên quan gì tới ta.

      "Ngươi làm vậy mà được sao. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy làm như vậy là rất bất lịch à?" Nữ nhân này lại dám thèm nhìn lấy cái, chỉ vừa mới qua mấy ngày thôi, mà mình còn chút sức quyến rũ với nàng sao? Nhìn nét mặt kia của nàng rằng là khinh thường , làm gì còn có nửa phần mê luyến lúc trước? Sau khi nghĩ ra điều này, trong lòng liền cảm thấy thoải mái. Hình như nó giống với việc nếu người vẫn luôn quấn lấy ngươi ngươi cảm thấy phiền chết được, nhưng đến ngày nào đó người đó lại còn để ý tới ngươi nữa, ngươi lại cảm giác như bị mất thứ gì đó, có chút khó có thể tiếp nhận. Chẳng lẽ cảm giác lúc này của là như vậy sao? Vậy chờ thêm khoảng thời gian nữa, sau khi quen với nó rồi, sao thôi.

      "Chẳng lẽ giống như Thượng Quan công tử xông vào nơi ở của người khác, thậm chí còn vênh mặt hất hàm, sai khiến chủ nhân nơi đó, mới là người lịch sao?" Lần này rốt cuộc nàng cũng để quyển sách tay xuống, khinh thường nhìn cái, nhíu nhíu cặp lông mày thanh tú, cất giọng thản nhiên.

      " đúng là mới gặp ngươi mấy ngày thôi, chắc là ta phải lau mắt mà nhìn ngươi rồi. Nhưng ta phải tới để khua môi múa mép với ngươi, mà là tới để mời ngươi đến tiền thính, có chuyện muốn với ngươi." ngờ, nàng có thể bình tĩnh phản bác lời của như vậy. Vốn còn cho rằng, coi như nàng còn ngu dại lúc trước nữa, nhưng dựa vào tác phong nhanh nhẹn và phong thái bất phàm của , cũng bị nàng khinh thường như vậy chứ? Nhưng ngoài tưởng tượng của , nàng làm như vậy, khiến cho có cảm giác thất bại.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 51 : AI NÀNG CŨNG NỂ MẶT.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      " giờ ta rảnh, đợi khi nào ta rảnh tới đó." Bọn họ mà tìm nàng làm sao có thể là chuyện tốt đẹp gì chứ? Chắc chắn có ngoài việc bọn họ muốn đại tiểu thư của mình phải gả cho kẻ tàn phế, nên bắt nàng gả thay. Trừ cái chuyện này ra, nàng nghĩ được lí do nào khác để bọn họ lại tìm nàng.

      ". . ." Nữ nhân này là phải quá cuồng vọng sao? nể mặt thôi, ngay cả mặt mũi của chủ nhân trong phủ này, chính là phụ thân của nàng, nàng đều bỏ vào trong mắt. Dõi mắt nhìn khắp kinh đô này, làm gì còn có người to gan hơn nàng chứ? nghĩ, nhất định là có, chắc chắn là có khả năng người như nàng.

      "Ngươi bảo như vậy mà là rảnh sao? Vậy khi nào ngươi mới rảnh?" Nữ nhân này đúng là làm cho còn lời gì để . Miệng nàng mình rảnh, nhưng rồi lại lười biếng nằm lại xích đu, cầm sách lên tiếp tục đọc. Còn , hình như cũng bị nàng xem như khí rồi, giống như được người khác coi trọng.

      "Đợi đến khi nào ta rảnh tự nhiên ta rãnh." Vốn dĩ rất im lặng lời nào nữa, nhưng giờ phút này, khóe miệng cũng nhịn co giật, cái gì mà là đợi đến khi nào ta rảnh tự nhiên ta rảnh? Còn có lời từ chối như vậy sao, cũng mệt cho nàng khi còn còn có thể với cái giọng nghiêm túc như vậy!

      " ràng là ngươi muốn từ chối muốn gặp mặt chúng ta mà! Chẳng lẽ ngươi biết mục đích hôm nay chúng ta tới tìm ngươi sao? Hay là, ngươi vẫn còn thích ta, nên mới sợ đối mặt với mọi người?" Nhìn bộ dáng bình tĩnh coi ai ra gì của nàng khiến trong lòng đột nhiên nổi lên ngọn lửa vô danh.

      vậy dùng chiêu khích tướng với nàng, để xem nàng còn có thể bình tĩnh đến khi nào?

      "Tự luyến phải là sai, nên ngươi cứ tiếp tục, nhưng thứ cho ta theo ngươi được." Ý định của nàng cũng đoán được mấy phần, nàng tức giận giống như muốn, mà vẫn bình tĩnh giống như trước. Sau khi ném lại mấy câu này liền quay lưng bỏ , để lại mình Thượng Quan Cẩn Nam ngây ngốc đứng ở nơi đó. Hồi lâu sau cũng đành phải bất đắc dĩ xoay người rời .

      “Cái gì? Nghịch nữ kia dám nể mặt hiền chất sao? Ai cho nó cái gan đó vậy, trong mắt nó còn có trưởng bối ta đây hả?” Ôn Hải Thiên thấy Thượng Quan Cẩm Nam phí công trở về, khỏi hỏi thăm chút tình huống, sau khi nghe Thượng Quan Cẩm Nam giải thích xong lập tức đập bàn tức giận.

      “Theo vãn bối thấy, việc này tạm thời bỏ qua , đợi sau này rồi bàn bạc lại.” Hôm nay gặp lại, phát mình cũng quá ghét nàng như trong tưởng tượng, ngược lại còn có loại cảm giác rất khó , vậy nên, đối với chuyện hôm nay cũng còn nóng lòng nữa.

      “Như vậy sao được chứ Thượng Quan công tử? Chuyện hôm nay sắp xếp xong cả rồi, ta thấy căn bản là Tam muội cố ý, chúng ta thể để nàng ta quen thói kiêu căng như thế được? Cứ nghe theo lời nàng ta phủ Hộ Quốc Tướng Quân chúng ta phải loạn lên sao?” đợi đến Ôn Hải Thiên lên tiếng, Ôn Uyển Nhi vội vàng đứng dậy, dùng lời lẽ chuẩn xác chỉ trích sai trái của Ôn Mạt, cho rằng là nàng cố tình chịu buông tay nên mới làm thế.

      " ra Tam tiểu thư cũng muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo gì cả. Lời vừa rồi của Đại tiểu thư có chút đúng rồi, dù sao cũng là tỷ muội với nhau, cần gì phải lúc nào cũng xấu nàng ấy?" vốn nên vô cùng chán ghét Huyết Đại, nhưng hiểu sao lúc này lại đỡ cho nàng ấy. Điều này làm cho những người đại sảnh đều bất ngờ. Chẳng phải Thượng Quan công tử rất ghét nhất cái người ngu ngốc đó sao? Tại sao bây giờ lại giúp nàng?

      "Thượng Quan công tử, chỉ là Uyển Nhi. . ." Nàng uất ức nhìn lên nam nhân trước mắt, người sắp trở thành phu quân của nàng, hy vọng mở miệng giúp nàng mấy câu. Chỉ tiếc rằng lời nàng còn chưa xong, bị người khác cắt đứt, thể làm gì khác hơn là tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng chậm rãi tiến tới.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: NGƯƠI MUỐN LẤY TA SAO?

      Editor: Pemichio

      "Ngươi rốt cuộc cũng chịu tới rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ta tự mình qua mời mới chịu tới đây." Hai chữ “tự mình” được nhấn cực kỳ mạnh, Ôn Hải Thiên lập tức vội vàng quát, ông chưa từng tức giận như ngày hôm nay, lá gan của nha đầu này đúng là , lại dám đem người phụ thân như ông để ở trong mắt, ông nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ lại nó tốt mới được.

      " dám làm phiền Ôn tướng quân." chút nào quan tâm đến những ánh mắt bên trong phòng khách, thần thái nàng vẫn tự nhiên tìm vị trí ngồi xuống, chút gợn sóng , nàng, Huyết Đại chính là người có thể ngồi tuyệt đứng, có thể nằm tuyệt ngồi như mỹ nhân lười biếng, nhưng cái phong thái lười biếng của nàng phải ai cũng có thể học được... Lười, nàng có thể lười cách thong dong ưu nhã, lười đến mức mị thoát tục, chỉ phong thái lười biếng cũng khiến người ta thể nào dời mắt được, cho dù là chỉa vào ai gặp cũng ghét vai mặt hoa, cũng làm cho người ta cảm thấy nàng chính là trời sanh công chúa quý tộc, khí chất là xuất trần thoát tục như thế.

      "Cái người nghịch nữ này! Đây là thái độ nên có với cha sao? Ta là phụ thân của ngươi, ngươi hôm nay là có thái độ gì đây?" Mặt của ông cũng biến thành nhợt nhạt, lời này đôi môi cũng khẽ run, ràng là tức giận , mà Huyết Đại vẫn bình chân như vại ngồi ở chỗ đó, đối với sắc mặt khó coi của ông ta làm như thấy.

      "Lão gia,ngài đừng tức giận ! Làm chính quan trọng hơn, sau đó lại trừng trị nàng cũng muộn." Tần Vân Nhi ngồi ở bên cạnh hướng ông nháy mắt, ý bảo ông chớ có nhất thời kích động mà quên chánh .

      "Hừ!" Trải qua phen nhắc nhở của phu nhân, lúc này ông mới nén tức giận lại, chỉ có thể như vậy trước thôi,muốn dạy dỗ nàng, ngày sau còn nhiều thời gian,ông cố ý ho khan hai tiếng hắng giọng cái, sau tiếp liền hướng về phía người nhàn nhã ngồi ở đó Huyết Đại : "Hôm nay Thượng Quan công tử tới đây là vì giải trừ các hôn ước của các ngươi, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý ." xong cũng ý bảo Tần Vân Nhi tiếp, lời kế tiếp ông với tư cách làm cha nên tiện mở miệng.

      "Tam nha đầu, ngươi cũng biết, Thượng Quan công tử căn bản là muốn, Ặc, phải rất ưa thích ngươi...ngươi cần gì phải khổ sở vướng víu với đây? Hơn nữa, với đại tỷ của ngươi là tình đầu ý hợp, nếu đại tỷ của ngươi có thể gả sang Tượng Quan gia đối với trong phủ của chúng ta cũng có nhiều chỗ tốt, ngươi sao lại giúp người hoàn thành ước vọng đây?" Bà cố tình đúng tình đúng lý , nếu nàng ta còn cứng đầu cũng đừng trách bà nể mặt nàng ta, đến lúc đó người ko1 chịu cũng cho mình nàng ta thôi.

      " sao? Ta ngược lại cũng rất nguyện ý tác thành cho bọn họ, chỉ là, Thượng Quan công tử muốn lấy ta sao?" Nhất thời vui mừng nên nàng nổi hứng muốn trêu cợt người ta, dù sao rảnh rỗi có việc làm, những lời này của nàng hỏi cũng rất nhàng nhưng người bị hỏi thế nhưng lại thể nào nhàng được, chỉ thấy cau mày suy nghĩ sâu xa , giống như rất nghiêm túc suy nghĩ lời nàng

      Suy tính hồi, liền ngẩng đầu nhìn gương mặt lười biếng của nào đó, có chút buồn bực nàng tại sao lại hỏi như thế, mà vì sao lại biết cảm thấy rất rối rắm với vấn đề này đây?

      "Ha ha, ta Tam muội a, ngươi cũng quá tự đề cao mình rồi, đừng ngươi hề có tướng mạo dù Thượng Quan công tử ngại dung mạo của ngươi nhưng ngươi có thể mang đến chỗ tốt gì cho Thượng Quan gia gì đây?" Ả nhìn thấy Thượng Quan Cẩn Nam do dự nên rất lo lắng chịu ảnh hưởng, làm ra hành động gì ngoài dự đoán của mọi người , vốn là họ cũng thương lượng xong, nếu tại đổi ý như vậy rất bất lợi với ả.

      Vốn là Thượng Quan Cẩn Nam còn do dự nhưng khi nghe được lời của Ôn Uyển Nhi mới quyết định, sai, việc đến nước này, cho phép được đổi ý rồi, vì gia tộc phải cưới Ôn Uyển Nhi dù cho chút nào thích nàng
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: THƯỜNG NGÀY LÀ ĐÍCH HÔM NAY LÀ THỨ

      EDITOR: Pemichio

      "Ý của Thượng Quan công tử là sao?" Đối với lời của Ôn Uyển Nhi nàng rãnh để ý, nhíu mày hỏi nam nhân ra được quyết định kia.

      "Xin lỗi, ta có duyên phận kết làm vộ chồng với Tam Tiểu Thư" Như là quyết định liền tuyệt đối thể dao động, trời mới biết, vì câu có duyên vợ chồng ngày hôm nay mà về sau hối hận kịp, lúc ấy khi nhớ lại giờ phút này, nhịn được nghĩ, nếu khi nàng hỏi câu này lại chút do dự chọn nàng như vậy có phải là nam nhân ở bên cạnh nàng là đúng ?

      "Nếu như vậy ta cũng kh6ong tiện cưỡng cầum tất cả theo ngươi là được." Đối với ánh mắt khiêu khích của Ôn Uyển Nhi nàng làm như thấy,vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt như cũ, bình tĩnh vô ba , làm cho người ta nhìn ra rốt cuộc là nàng vui mừng hay bi thương.

      "Đợi chút, chuyện vẫn chưa xong đâu, ngươi cứ như thế?" Huyết Đại đứng dậy ra ngoài lại nghe được giọng truyền đến từ sau lưng, khỏi dừng lại bước chân về phía trước, xoay người lại nhìn nàng ta, tiếng động hỏi thăm.

      "Hôn giữa Thượng Quan công tử và ngươi giải trừ, nhưng ngươi vẫn phải gả cho Lục vương gia tàn pế kia, đừng tưởng rằng ngươi giải trừ hôn ước còn chuyện của ngươi." Mục đích của ả cũng nhanh đạt tới, ả như nguyện làm đương gia chủ mẫu tương lại của Thượng Quan gia,nhưng ả vẫn quên chỉnh con nha đầu thối để đích tỷ như nàng ở trong mắt này, xem nàng ta sau này còn biết trời cao đất rộng hay ?

      " cho ràng." của nàng ta có nghĩ qua chuyện này rất đơn giản hay , dù sao nàng là sao cả, nàng ngược lại muốn nhìn chút những người này rốt cuộc muốn chơi trò xiếc gì.

      "Năm đó, Thượng Quan gia tới phủ chúng ta cầu hôn là chỉ đích danh muốn cùng nữ nhi con vợ cả của Ôn phủ đính hôn, hôm nay, ta là đại tiểu thư con vợ cả, mà ngươi nha, nhiều lắm là cũng coi là do thị thiếp sinh ra, cho nên ngươi mất tư cách làm vị hôn thê của Thượng Quan gia rồi." Hả hê nhìn nàng, hi vọng từ mặt nàng nhìn ra chút vẻ mặt bi thương , đáng tiếc khiến ả thất vọng rồi

      " điểm chính." Chuyện năm đó trong trí nhớ Ôn Mạt cũng có, khi đó nàng là chính nữ của phủ tướng quân, từ sau khi mẹ của Ôn Mạt qua đời , nàng cũng bị người hãm hại thành kẻ ngu, từ nay về sau liền bị bọn họ ném tới hậu viện, chẳng quan tâm mặc dù nàng là đích nữ nhưng năm đó lúc bọn họ tới cầu hôn căn bản là nhất định phải cùng con vợ cả đính hôn , nhưng hôm nay. . .

      "Trọng điểm đúng là đại tiểu thư con vợ cả như ta đây cùng Thượng Quan công tử thành thân, mà ngươi phụng chỉ gả cho Lục vương gia, như thế nào, đáng phải vui vẻ nha, chờ ngươi gả cho Lục vương gia, cũng chính là Lục vương phi rồi, đến lúc đó cũng đừng quên Ôn phủ của chúng ta a, ha ha." Rất ràng là muốn châm chọc Huyết Đại, ám chỉ nàng khi gả có kết quả tốt, chẳng qua là vương phi hữu danh vô mà thôi.

      Huyết Đại nghe lời này cũng có cảm thấy cái gì nhưng ngược lại Thượng Quan Cẩn Nam lại vui nhíu nhíu mày, biết là vì Ôn Uyển Nhi cố ý giễu cợt mà cau mày hay là bởi vì nàng ấy phải muốn phụng chỉ gả cho vị vương gia tàn phế kia mà cau mày hay hoặc giả là cả hai điều đó.

      "Muốn cho ta phụng chỉ lập gia đình cũng phải là thể, nhưng ta chỉ cần các ngươi đáp ứng ta việc là được." Đối với nàng mà , ở đâu cũng như vậy mà thôi, cho nên nàng muốn làm quyết định lớn, đối với cái gia đình luôn mang sắc mặt dối trá này, đoán chừng cái người Lục vương gia kia có kém đến mức nào cũng thể giống như bọn tiểu nhân hám lợi này chứ, về phần theo như đồn đãi bị tàn phế, bán thân bất toại, nàng ngược lại cảm thấy có gì, dù sao nàng cũng có ý định cùng cái tên nam nhân chưa từng gặp mặt kia có cái gì, đồng ý gả cho , thuần túy là vì bản thân mà suy tính.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: LẬP GIA ĐÌNH CÓ THỂ NHƯNG PHẢI THOÁT KHỎI QUAN HỆ PHỤ TỬ NÀY

      EDITOR: pemichio

      "Có lấy chồng hay phải do ngươi quyết định,còn ở đó mà đòi điều kiện? là buồn cười,ngươi cho đây là ra chợ mua thức ăn hay sao mà còn đòi trả giá?" việc đến mức này rồi mà con nha đầu thối kia vẫn còn chưa nhận !

      "Hả? sao? Vậy các ngươi liền mỏi mắt mong chờ , cũng đừng trách ta báo trước với ngươi, nếu đến lúc đó nộp ra người cũng liên quan tới ta nha." Nàng muốn làm chuyện gì ai có thể ép nàng, dù là ông trời tới cũng thay đổi bất kỳ kết quả gì.

      "Ngươi nghe chút, xem điều kiện của ngươi là gì." Ôn Hải Thiên vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, mặc dù ông có thể đem nàng giam lỏng đến khi đám cưới để nàng ra xuất giá nhưng cũng khó tránh khỏi có tình huống khác xảy ra, ngộ nhỡ nàng làm ra chuyện gì cực đoan ông cũng thể giao phó với hoàng thượng, mà ông cũng ngại nghe chút về điều kiện của nàng, sau đó mới định đoạt tiếp,suy nghĩ xong ông mới mở miệng hỏi thăm

      "Ta theo ý muốn của các ngươi mà gả cho Lục vương gia, nhưng ngươi phải ở trước mặt hoàng thượng giải trừ quan hệ cha con của chúng ta, ta chết hay sống cũng có chút quan hệ nào ới Ôn phủ,đây chính là điều kiện của ta." Nàng vừa xong xong,mọi người bên trong phòng khách đều há to miệng, thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, ngờ nàng đưa ra điều kiện khiến người ta ngoài ý muốn như vậy , giải trừ quan hệ phụ tử? Từ đó thoát khỏi Ôn phủ, còn bất kỳ dính líu nào? Thiên a, cái người Tam Tiểu Thư này hôm nay đúng là kỳ quái, dám ra lời kinh thế hãi tục này sao , đây chính là Hộ Quốc Tướng Quân phủ a, cũng phải tiểu môn tiểu hộ, mà là tướng quân phủ quyền khuynh thiên hạ, người khác nằm mộng cũng muốn vào nơi đây, mà nàng lại mặc kệ tất cả nghĩ cách thoát khỏi nơi này, đúng là làm cho người ta thể lý giải.

      Mà Thượng Quan Cẩn Nam sau khi nghe những lời nàng thỉ cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhìn nàng bộ dáng thèm để ý chút nào, sâu trong nội tâm của khẽ xúc động chút, ra là nàng thay đổi,đây cũng phải là ảo giác của .

      "Được, ta đồng ý ngươi,lúc ngươi gả cho Lục vương gia cũng chính là lúc ta và ngươi giải trừ quan hệ phụ tử này." Nghe thấy nàng như vậy, ông cũng có cảm thấy vui mừng, lời vừa rồi cũng là do trong lòng giận dỗi mới ra, nghe nàng ra muốn cùng mình đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, trong lòng ông có chút rung rung chút, tốt, ngươi nếu hiểu chuyện như vậy, ta liền để cho ngươi ra ngoài ăn chút đau khổ, để ngươi đụng bể đầu chảy máu mới có thể hiểu quyết định hôm nay của ngươi là sai lầm, đến lúc đó tự nhiên trở lại cầu xin ông.

      "Uh, vậy ta hãy về trước rồi, hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa hôm nay." Như có như quét mắt nhìn mọi người ngồi cái, liền xoay người rời .

      Cho đến khi đạo bóng dáng màu trắng kia biến mất ở chỗ hành lang, mới thu hồi ánh mắt, đứng dậy hướng nam tử trung niên ngồi ghế chủ tọa khẽ gật đầu cái coi như là hành lễ, tiếp rằng: "Chuyện hôm nay dựa theo kế hoạch mà tiến hành, kết cục cũng chính là điều chúng ta hy vọng, như vậy nếu còn việc gì vãn bối xin trước để báo tin vui này cho gia phụ ." đến hai chữ “tin vui” trong bụng khỏi đắng chát hồi, này, là tin vui sao? Có lẽ, đối với gia tộc mà đúng nhưng đối với sao?

      Trong nháy mắt, hôn kỳ của nàng cùng Lục vương gia đến, hôm nay, chính là ngày nàng mặc giá y gả làm vợ người ta, tối hôm qua bốn người Mân Côi cũng đến tìm nàng, khuyên nàng cần hy sinh chính mình, nàng cũng biết làm như vậy có chút vô nghĩa nhưng nàng cũng muốn để ý những thứ như tổn hại danh dự kia, hơn nữa nàng làm việc từ trước đến giờ đều là có chủ ý,việc mà nàng quyết định chắc chắn vì người khác khuyên ngăn mà dễ dàng dao động, bọn người Mân Côi cũng biết như thế, nhưng vì suy nghĩ cho hạnh phúc suốt đời của tiểu thư, họ thể nhắm mắt đứng ra cho lời khuyên nhưng cuối cùng còn phải là công mà lui, mặc kệ họ tận tình khuyên bảo như thế nào, Huyết Đại vẫn khăng khăng giữ lấy ý kiến của mình.

      Chương 55: người ngu ngốc hoa si gả cho người tàn phế đúng là tuyệt phối

      editor: Pemichio

      Người đến người đường cái lúc này càng thêm ta tấp nập, tất cả đều hướng về phía kiệu hả chỉ chỉ chõ chõ , thanh liên tiếp vang lên bên tai dứt, tất cả những lời đó có gì ngoài lời châm chọc, mặc dù như thế nhưng người trong kiệu hoa vẫn nhúc nhích chút nào, mặt càng tỏ vẻ gì,ngay cả chân mày đều chưa từng nhíu lấy cái, từ khi kiệu hoa xuất phủ nàng liền hoàn toàn cùng những người kia đoạn tuyệt tất cả quan hệ, từ nay về sau đều liên quan tới nhau.

      "Này này, chớ đẩy a, đẩy nữa ta liền bị xe ngựa đụng phải!" Sóng người chật chội đường cái bị chận lại đến giọt nước cũng lọt, kiệu hoa chỉ có thể chậm chạp gian nan lại, bởi vì xe ngựa chậm, những lời đồn đại đường cũng tiến vào trong tai Huyết Đại.

      "Mẹ, các ngươi chớ đẩy, hôm nay làm sao lại có nhiều người như vậy a, thường ngày cũng có tiểu thư nhà giàu xuất giá, thế nào thấy náo nhiệt như thế ?" Trong đám người, biết người nào oán giận câu như vậy, bất mãn nhìn kiệu hoa cái, nỗ lực khiến cho thân thể chính mình lui về phía sau chút, để miễn bị kiệu hoa đụng trúng

      "Ngươi phải là lời vô ích sao? Cũng nhìn chút hôm nay là ngày mấy, đây là hôn lễ ngàn năm thuở , đến mở rộng tầm mắt chẳng phải phải hối hận chết sao?" người khác liếc ánh nhìn ngu ngốc vào tên kia cái, lời mang theo châm chọc.

      " sai, đích xác là hôn lễ ngàn năm khó gặp, ha ha ha. . ." Vừa như thế những người còn lại trong đám liền sôi trào lên, các loại nghị luận bên tai dứt, đúng là cực kỳ náo nhiệt.

      "Các ngươi , Đại tiểu thư này là cam tâm tình nguyện gả cho vị vương gia tàn phế kia sao?"

      "Ngươi ngu a, ở đây làm gì còn vị đại tiểu thư kia nữa? tại người bên trong kiệu hoa là Tam Tiểu Thư được sủng ái, ta sớm liền đoán được Tướng quân đem đại tiểu thư gả cho lục vương gia bán thân bất toại, hơn nữa còn có dung mạo xấu xí chịu nổi kia đâu , quả nhiên bị ta đoán trúng ?" Khinh thường nhìn người vừa mới cái, vô cùng hả hê khoe khoang mình liệu như thần như thế nào.

      " thể nào,làm sao ngươi biết người bên trong phải là đại tiểu thư? Ta nghe cái người ngu ngốc Tam Tiểu Thư kia vẫn luôn thích Thương Quan công tử đứng đầu trong Tứ Đại Gia Tộc , khổ khổ đuổi theo vài chục năm làm sao có thể cam tâm gả cho người khác ?" Mọi người đều biết, Tam Tiểu Thư Ôn Mạt chỉ là câu dâu được định hôn từ với Thượng Quan Cẩn Nam , hơn nữa còn ái mộ , đại tiểu thư lại là bị hoàng thượng gả cho Lục vương gia, nhưng hôm nay lại là tình huống gì nha?

      "Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng biết, ta có em là người làm của phủ tướng quân, ta chỉ là nghe đại tiểu thư cùng Tam Tiểu Thư thay đổi đối tượng lập gia đình, Tam Tiểu Thư gả cho Lục vương gia, mà đại tiểu thư gả cho Thượng Quan công tử, cũng chính là đương gia chủ mẫu tương lai, hơn nữa với thế lực của phủ tướng quân thân phận này thể khinh thường, chúng ta ngàn vạn lần thể đắc tội đại tiểu thư a."

      Người hướng đoàn người giải thích, nghe giải thích như vậy, mọi người mới chợt hiểu ra ra là trong kiệu hoa cũng phải là đại tiểu thư, mà là người nổi tiếng ngu ngốc kiêm hoa si Tam Tiểu Thư, cứ như vậy, trong đám người càng thêm nhiệt liệt sục sôi lên.

      " êm đẹp liền đổi đối tượng, vị Tam Tiểu Thư làm sao đồng ý? Thượng Quan công tử tốt a, người tuấn mỹ lại giàu có thế nào cũng so được với vị vương gia quyền thế kia hơn nữa lại còn bị tàn phế kia, Tam Tiểu Thư này não tàn sao?"

      "Ngươi đây còn có điều biết, có lấy chồng hay cũng phải do nàng quyết định, hơn nữa, chỉ với bộ mặt này của nàng lại còn vừa ngu ngốc vừa hoa si, ngươi cho là Thượng Quan công tử để ý nàng sao? Chỉ sợ còn chưa có vào cửa Thượng Quan gia liền bị người ta ném ra rồi, tại vừa đúng, người ngu ngốc hoa si kiêm mặt mũi nào Tam Tiểu Thư ại rất xứng với quyền thế lại tàn tật Lục vương gia, có thể là thiên cổ tuyệt phối đâu, ha ha!" Người khác xong cũng phá lên cười ha ha, cũng quản có thể bị người trong kiệu hoa nghe thấy hay bởi vì căn bản cũng quan tâm, coi như bị nghe thấy như thế nào? người ngu ngốc mà thôi, coi như Lục vương gia tới cũng sợ, quyền thế mềm yếu như chân tôm mà thôi, có gì phải sợ?
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :