1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Thế thân của Tam Tiểu Thư.

      Editor: pemichio

      Beta: Song Ngư Nhi

      “Dạ, Bách Hợp xuống nghỉ ngơi ngay, tiểu thư, người cũng nên nghỉ sớm chút.” Thấy Huyết Đại gật đầu cái, nàng liền lui ra ngoài, thuận tiện cũng đóng cửa lại. Huyết Đại tới trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ánh trăng, sau đó lên giường ngủ. Nhưng bên ngoài cửa sổ vẫn cón bóng dáng thon dài đứng đó chờ đến khi nàng tắt đèn nghỉ ngơi mới thân biến mất trong bóng tối.

      Bên trong phủ Hộ Quốc Tướng quân, bạch y lặng yên tiếng động xuất tại bên trong góc viện nào đó. Ngay sau đó, bên trong nhà cũng ra với gương mặt và cách ăn mặc y hệt kia, nhìn thấy Huyết Đại ngay lập tức tiến lên hành lễ.

      “Mai Nhược thỉnh an tiểu thư.” mới từ bên trong nhà ra chính là Mai Nhược, nàng cũng là thành viên trong Lưu Vân Các, am hiểu nhất là thuật dịch dung và bắt chước, chỉ cần là người mà nàng gặp qua lần nàng đều có thể bắt chước được đến bảy tám phần, mặc dù thể hoàn toàn tương tự, nhưng ứng phó với những người ngu ngốc ở đây vẫn dư dả.

      “Ừ, chúng ta vào nhà rồi .” xong nàng cũng về phòng mình, sau lưng là Mai Nhược theo sát nút. Sau khi vào bên trong nhà liền đóng cửa lại, lúc này mới bắt đầu hỏi: “Những lời muội torng thư là như thế nào? Tình huống cụ thể là như thế nào, muội hãy lại cho ta chút.”

      “Là như vậy tiểu thư, Mai Nhược vào trong phòng phu nhân để thăm dò tin tức, kết quả nghe được bọn họ thương lượng hôn của đại tiểu thư, mụ phu nhân kia muốn để cho đại tiểu thư gả cho tên vương gia tàn phế kia, nên hai người họ mưu muốn đẩy tiểu thư . Mai Nhược sợ hỏng việc nên vội nàng bảo tiểu thư trở lại.” Hai mẹ con này cực kỳ đáng ghét, ngày thường khi đễ Tam tiểu thư giả mạo là nàng cũng thôi , bây giờ lại còn muốn hãm hại tiểu thư, muốn tiểu thư gả cho tên vương gia tàn phế đó, nàng chỉ vừa nghĩ đến thôi là hận thể xông lên cho các nàng cái tát, chỉ là do thân bất do kị nên thể làm được mà thôi.

      “Hóa ra là như vậy, ta biết rồi. Muội cứ trở về trước , nơi này có ta xử lý là được rồi, muội trở về ban giúp đỡ Mẫu Đan, có mình muội ấy chỉ ợ xử lí hết.” Nếu nàng trở lại cũng nên xử lí chuyện của mình cho tốt.

      “Tiểu thư, nếu Mai Nhược tìm vài người đến thay ngài dạy dỗ ả đại tiểu thư kia chút. Nàng ta đúng là biết trời cao đất rộng mà, lại dám đánh chủ ý lên tiểu thư.” Mai Nhược nghiêm mặt, nắm chặt quả đấm, tức giận bất bình .

      cần, giáo huấn nàng hãy để ta tự ra tay, chút chuyện này cần phải xuất động người trong Lưu Vân Các, bây giờ bọn họ cũng đủ bận rộn rồi.” Dạy dỗ bọn chúng chỉ cầm mình nàng là đủ, cần gì phải mượn tay người khác.

      “Vậy cũng tốt, vậy Mai Nhược xin về trước, tiểu thư bảo trọng.” Khẽ cúi người cái rồi lui ra ngoài, từ trước đến giờ, tiểu thư chính là người có chủ kiến, giờ nàng cũng cần ở đây nữa.

      Mới vừa đổi về thân phận Tam tiểu thư có người tới cửa tìm nàng, người tới bên ngoài bắt đầu kêu tên của nàng, thấy có người nào để ý tới nàng ta, nàng ta liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào, thấy bộ dáng thoải mái, nhàn nhã uống trà của Huyết Đại, nàng ta liền nổi trận lôi đình, quát Huyết Đại: “Ngươi được lắm, Ôn Mạt, bản tiểu thư gọi ngươi, thế mà ngươi lại làm bộ như nghe thấy, còn dám ở trong này uống trà, đề ý tới ta? Ngươi chán sống rồi đúng ?” Kẻ ngu đáng chết này, từ lúc nào mà nó dám để mình ở trong mắt? cho chút giáo huấn chắc chắn kẻ ngu này quên mất đích nữ là đại tiểu thư nàng sao?

      Đại tiểu thư ngang ngược, kiêu ngạo về phía trước, đoạt lấy cái ly tay nàng dùng sức đập xuống đất, khiến bọt nước văng khắp nơi, dính ướt quần áo của Huyết Đại. Huyết Đại nheo mắt nguy hiểm nhìn lên ả “đích nữ” biết sống chết trước mặt, ý lạnh nơi đáy mắt lạnh đến mức dường như có thể làm cho đóng băng người khác. Còn cái vị đại tiểu thư ngang ngược, kiêu ngạo kia hình như cũng bị giựt mình, khẽ ngẩn người, trong lòng dâng lên hồi lạnh lẽo. Chuyện gì xảy ra vậy? Từ khi nào mà kẻ ngu này có loại ánh mắt sắt bén này chứ?
      Last edited by a moderator: 20/2/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 46 : ĐẠI TIỂU THƯ NGANG NGƯỢC, KIÊU NGẠO.
      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" Nhìn vẻ mặt của nàng ta cũng biết là nàng ta bị mình hù sợ nên lúc này, Huyết Đại mới hơi thu lại hơi thở của mình, mặc dù nàng cố ý thu liễm nhưng vẫn cách nào thay đổi hơi thở lạnh lẽo toát ra từ người, tựa như mùa đông khắc nghiệt tia nhiệt độ nào.

      "Bản tiểu thư tới đương nhiên là có chuyện tìm ngươi rồi, ngươi cho rằng cái nơi tồi tàn như thế này có gì thú vị có thể khiến cho bản tiểu thư tới sao?" Nàng ta thay đổi sắc mặt, cố gắng tìm lại khí thế của mình, nhưng nàng ta chỉ là kẻ ngu ngốc, dù cố gắng thế nào vẫn chỉ là kẻ ngu ngốc.

      "Hả? Có chuyện gì mau , nơi tồi tàn này của ta đây dám đón vị thiên kim đại tiểu thư tôn quý như ngài." Đối với việc nàng ta ăn lỗ mãng, nàng hề để trong mắt, cái loại tiểu thư được nuông chiều này cần thiết để nàng phải ra tay giáo huấn, với tính cách đó sau này tự khắc có người tới dọn thôi.

      "Là như vậy, ta thấy thời gian đến hôn lễ giữa ta và Lục vương gia sắp đến rồi, mà ta lại muốn gả cho , người ta thích Thượng Quan công tử, cho nên hai ta phải đổi cho nhau." Nàng phải là muốn hỏi ý kiến của nàng ta, mà là báo cho nàng ta mà thôi. Bởi vì nàng biết, người trước mắt là kẻ ngu ngốc, cái gì cũng hiểu, nàng muốn làm thế nào đều là do nàng định đoạt.

      " đổi." Nhưng ngoài dự đoán, lần này nàng ta lại dám đồng ý với mình .

      "Ngươi tại sao lại đổi? Chuyện hôm đó ở bờ sông, bản tiểu thư sớm biết, Thượng Quan công tử người ta hề thích ngươi, còn muốn từ hôn với ngươi, ngươi phải cũng đồng ý rồi sao? Vậy tại sao lại muốn đổi với ta, ngươi gả cho Lục vương gia, ít ra cũng làm Lục vương phi của , phải tốt hơn sao? Mặc dù bề ngoài xấu xí chút, lại bán thân bất toại, nhưng mà lại rất là xứng đôi với ngươi." Chẳng lẽ nàng ta còn muốn bám chặt lấy Thượng Quan công tử sao? Cũng nhìn lại đức hạnh của bản thân mình chút , như bây giờ mà lại có người coi trọng nàng ta mới là lạ, huống chi là người tài hoa hơn người đệ nhất nhân tài như Thượng Quan công tử chứ?

      "Ta , đổi." Xứng hay cũng khống đến phiên nàng ta định đoạt, về phần cái tên Thượng Quan Cẩn Nam kia, nàng cũng nhìn thuận mắt ta. Nhưng dù vậy, nàng cũng muốn để cho nữ nhân luôn lấy việc khi dễ Ôn Mạt làm thú vui được tiện nghi. Mặc dù nàng cũng muốn so đo quá nhiều chuyện trước kia, nhưng tại nàng ta lại muốn leo lên đầu Huyết Đại, vậy đừng trách nàng khách khí.

      "Ngươi! . . . Ngươi rượu mời uống, muốn uống rượu phạt vậy đừng trách ta khách khí. Ngươi chờ xem , ta nhất định gả cho Thượng Quan công tử, mà ngươi, cũng chỉ xứng với cái tên què Lục vương gia, ngươi cứ chờ gả làm quả phụ , Hừ!" Nha đầu thối này lại dám nghe lời nàng, nếu phải nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng nàng sớm tìm người giết nàng ta rồi. Làm gì còn để cho nàng ta còn ở đây sẵng giọng với nàng.

      "Cứ việc, tiễn." Huyết Đại thèm để uy hiếp của nàng ta vào trong mắt, càng thể kiên nhẫn thêm nữa, liền bắt đầu đuổi người.

      " , bản tiểu thư cũng muốn ở cái nơi tồi tàn này tiếp tục chuyện với người. Ngươi nhớ cho ta, ngày nào đó ta khiến ngươi quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta, để cho ngươi biết được kết quả của việc đắc tội với bản tiểu thư." ngờ cái nha đầu thối này lại dám đuổi nàng , là càng ngày càng để nàng vào trong mắt mà. Đợi đến khi có cơ hội, nàng giáo huấn nàng ta “ tốt”, để cho nàng ta biết được kết quả của việc đắc tội với mình.

      "Ta rất mong đợi ngày đó đến, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải giữ được mạng của mình, chỉ hy vọng ngươi có thể kiên trì đến ngày đó." Nàng chưa từng nghĩ đến việc đối phó với nàng ta như thế nào, nhưng nếu nàng ta dám chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, nàng khách khí với nàng ta nữa.

      "Lời của ngươi là có ý gì? Ngươi đây là uy hiếp bản tiểu thư sao?" Cái gì cơ ? Bảo nàng phải giữ được cái mạng của mình cho tốt sao? Vì sao mình lại thể kiên trì đến ngày kia? Con Ôn Mạt chết bằm này, lá gan của nó càng ngày càng lớn, lại dám uy hiếp nàng .

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 47: BẮT NÀNG PHẢI GẢ THAY
      Editor: pemichio
      Beta: Song Ngư Nhi

      "Ý là mặt chũ, ta cái gì là uy hiếp hay uy hiếp, chỉ cần ngươi an phận chút có bất kỳ chuyện xảy ra. Nhưng nếu ngươi có tâm tư nên có, vậy đừng trách ra có cảnh cáo ngươi." Nàng như vậy cũng coi như là giải thích cho nàng ta rồi, dù sao nàng cũng trước như vậy, cũng coi như là "hết lòng nhắc nhở" rồi.

      "Khẩu khí cũng nhỉ, vậy chúng ta cùng xem, là ngươi hay là bản tiểu thư có thể cười cuối cùng?" Những lời này, xác định kết cục bi thảm của nàng ta.

      đáng buồn cho nữ nhân ngốc nghếch.

      "Được, ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc người nào là người cười cuối cùng." Nâng lên gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa, chậm rãi .

      Nghe xong những lời này của nàng ta, Ôn Uyển Nhi thở phò, xoay người đóng sập cửa lại, còn Huyết Đại lại cầm lên ly trà khác, tự rót cho mình ly trà, ưu nhã uống, đoạn nhạc đệm của ngày hôm nay hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng của nàng.

      "Phụ thân, Uyển Nhi muốn gả cho tên tàn phế kia! Cha giúp con làm chủ, có được ? Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn Uyển Nhi gả làm quả phụ sao? Nếu phải làm như vậy, bằng bây giờ Uyển Nhi chết cho xong!" Ôn Uyển Nhi làm nũng với người đàn ông tuy trung niên nhưng khí thế hề giảm mà người này chính là chủ nhân của tướng quân phủ này, cũng là phụ thân danh nghĩa của Ôn Mạt: Ôn Hải Thiên.

      " phải phụ thân muốn giúp con, chỉ là hôn này là do hoàng thượng quyết định. Soa có thể là trò đùa?" cũng muốn đem ái nữ của mình gả cho tên tàn phế kia, nhưng hôn này là do Hoàng thượng quyết định, làm sao có thể với Hoàng thượng là đồng ý chứ?

      " thánh chỉ là muốn nữ nhi của phụ thân gả cho , nhưng lại cụ thể là người nào. Phụ thân, người hãy giúp con chút , con muốn gả cho tên tàn phế kia, nếu gả cho đời này của nữ nhi xem như bị hủy rồi." Hừ, con nhà đầu thối chết tiệt kia, ngươi cú chờ đó cho ta, ta nhất định đem Thượng Quan công tử thu vào tay, còn ngươi chắc chắn phải gả cho tên tàn phế kia.

      " như thế, nhưng tình hình trong phủ chúng ta, con cũng phải biết. Nhị muội của con tư định cả đời cùng người khác rồi, nên thể nào tái giá đến hoàng gia. Mà tam muội của con lại là.... Ai, con nên nhắc tới chuyện này nữa. chỉ vậy, tương lai tam muội con chính là con dâu của gia tộc đứng đầu trong Tứ Đại Gia Tộc - Thượng Quan gia. Rốt cuộc bây giờ con muốn trông cậy vào người nào thay thế con?" Chỉ riêng chuyện của Nhị nha đầu kia, cũng khiến ông rất tức giận rồi, ngờ lại đến chuyện Tam nữ nhi ngu ngốc, lại càng thể khiến an tâm được. Chuyện xảy ra bên sông kia, ông biết. Khi mà nghe xong chuyện đó, ông rất tức giận. Điều kiện của Thượng Quan gia tốt như vậy, nha đầu đó lại muốn từ hôn, đúng là vô cùng ngu xuẩn, dù như thế nào nữa, cũng đồng ý từ hôn.

      "Phụ thân, người có điều biết, căn bản Thượng Quan công tử là ưa nha đầu thối kia, vì vậy vẫn luôn muốn tới cửa giải trừ hôn ước kia với nàng ta. Nhưng lại cố kỵ mặt mũi của trưởng bối. Uyển Nhi dám cam đoan, sau khi nàng ta gả đến đó, sớm muộn cũng bị hưu rồi đưa về phủ."

      "Dù sao nữa đó cũng là muội muội của con, con đừng cứ gọi mãi là nha đầu thối này, nha đầu thối nọ. Nếu như để người ngoài nghe được, chẳng phải là chuyện cười sao? Hơn nữa, chẳng lẽ con quên mất rằng, hôn của Tam muội con và Thượng Quan gia vốn là chuyện được định từ trước rồi hả? Coi như nàng và Thượng Quan Cẩn giải trừ hôn ước, con cũng có cơ hội đến Thượng Quan gia. Con đừng quên ngày cưới của con cũng đến gần, con còn quyền lựa chọn nữa rồi." có mấy nữ nhi, nhưng người nào có thể khiến ông yên tâm. Đứa lớn bị ông chiều hư rồi. Với tính tình ngang ngược kiêu ngạo này của nó, sớm muộn cúng phải bị thua thiệt. Tính tình đứa thứ hai ôn hòa nhưng lại làm ra chuyện thiên lý bất dung. Bởi vì chuyện này mà ông bị biết bao nhiêu người xem thường. Đứa thứ ba cần phải , đúng là đứa đần độn, cả ngày chỉ biết đuổi theo sau mông Thượng Quan Cẩn Nam, bị người ngoài chê cười là hoa si. Cả phủ tướng quân này, cũng bởi vì nó mà phải chịu làm trò cười cho thiên hạ, cái mặt mo này của ông cũng vì nó mà mất hết.

      Ngư có đôi lời muốn : Con hư tại bố, ông làm bố quá thất bại rồi!!!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 48 : MƯU.
      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Phụ thân, sao người thử suy nghĩ theo góc độ khác? Thượng Quan công tử thích Tam muội là bởi vì muội chỉ là kẻ ngu mà còn nổi danh là hoa si. những thế, dung mạo của muội ấy xấu xí, thể tìm ra lấy ưu điểm, nếu đem đối tượng đính hôn đổi lại là con, có lẽ . . . , những vấn đề này còn nữa. Hơn nữa, nếu nhà ta kết thông gia với Thượng Quan gia rồi, ngay cả Hoàng thượng cũng dám làm gì phụ thân, người xem có đúng ?" Đừng nhìn bề ngoài của vị Đại tiểu thư này là thiên kim được nuông chiều từ , nhưng loại quan hệ ích lợi này nàng ta vẫn có thể phân biệt ràng. Cũng coi như là nàng ta cũng hơi khôn vặt chút, chỉ là cái “khôn” này của nàng lại dùng để hại người khác, nên ngàn vạn lần nên dùng đến. Thế nhưng nàng ta lại muốn đụng vào người nên đụng vào. Chỉ như vậy thôi, cũng đoán được tương lai sau này của nàng ta thê thảm thế nào.


      "Làm vậy sao được? Người cùng Thượng Quan gia đính hôn chính là Tam muội của con, đây là điều thiên hạ đều biết. Nếu làm như vậy, đừng Thượng Quan gia mà ngay cả Hoàng thượng cũng có dị nghị. Chuyện này ràng là đem tôn nghiêm của Hoàng thất để vào trong mắt sao? được, ta tuyệt đối đồng ý để cho con dính vào chuyện này." Lá gan nha đầu này cũng quá lớn mà, chuyện này nếu cẩn thận, rất có thể chọc giận thánh nhan, mặc dù ông lo Hoàng thượng có thể làm gì ông, nhưng chắc chắn cũng có kết quả gì tốt.


      "Phụ thân, người nghe nữ nhi giải thích. . ." Nàng ta xong liền làm dấu ý bảo Ôn Hải Thiên ghé tai lại gần, sau đó liền giọng vài câu. Mà sắc mặt của Ôn Hải Thiên đầu tiên là xanh mét dần dần chuyển thành bình thường, cuối cùng còn mừng rỡ gật đầu cười, : "Được, chủ ý này rất hay. Vậy con mau xuống an bài , làm cẩn thận chút, đừng để cho người khác bắt được đằng chuôi."


      "Con biết rồi thưa cha, nữ nhi làm việc người cứ yên tâm , nhất định làm được, đến giọt nước cũng lọt được." Mục đích của nàng rốt cuộc đạt thành, cũng uổng phí nàng kiên trì chịu khổ thuyết phục phụ thân. Nha đầu thối, đây chính là hậu quả của việc ngươi đối nghịch với ta, ta khiến ngươi sống bằng chết. Ai bảo ngươi dám đắc tội với bản tiểu thư, ta chỉnh chết ngươi mới là lạ!


      " ." Mệt mỏi phất phất tay, ý bảo nàng xuống làm việc. Còn ông muốn nghỉ ngơi tốt, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến ông khó ứng phó được.



      Huyết Đại ở trong phủ yên lặng qua mấy ngày. Trong mấy ngày nay có ai tới quấy rầy nàng, khiến nàng vô cùng mừng rỡ sống thanh nhàn. Nhưng cái loại an tĩnh quỷ dị này thể khiến nàng tĩnh tâm được, nó cho nàng cảm giác giống như đây là an bình trước giông bão, giống như là dự báo xảy ra chuyện gì đó. Ban đầu nàng muốn chờ sau khi từ hôn Thượng Quan Cẩn Nam xong, mình rời khỏi nơi này, tiếc rằng mọi chuyện diễn ra lại ngoài dự đoán của nàng.


      Ngày hôm đó, ánh nắng tươi sáng, khi Huyết Đại an tĩnh ngồi xích đu dưới tàng cây để đọc sách, thấy có người vội vã chạy tới chỗ của nàng. Điều này nàng sớm chú ý tới, chỉ là lười phản ứng thôi.


      "Tam tiểu thư, lão gia cho gọi người qua, là có việc gấp tìm." người làm vội vàng tới bên người nàng ra mục đích đến đây, nhưng đợi hồi lâu vẫn thấy người ngồi xích đu trả lời , ngay cả nhìn cũng thèm nhìn cái nào, giống như hề nghe thấy lời của . Điều này khiến khỏi buồn bực, chẳng lẽ kẻ ngu này bị điếc rồi hả? Nếu tại sao nàng ta để ý tới người khác chuyện với mình chứ? Nhưng cũng ngờ rằng là Huyết Đại cố ý để ý tới , vì nghĩ tới khả năng đó, bởi vì mọi người trong phủ đều biết chuyện Tam tiểu thư là kẻ đần độn, mà kẻ đần độn làm sao còn có thể cố ý để ý tới người khác chứ? Dù là vậy nhưng nàng ta cũng thể nào giả bộ giống y như được chứ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Tam tiểu thư là Hồng thủy mãnh thú*

      *Con thú dữ và dòng nước lũ, tức là ví như những tai họa ghê gớm, đáng sợ.

      Editor: pemichio

      Beta: Song Ngư nhi


      “Tam tiểu thư! Lão gia tìm người!” Thấy tình cảnh này, lại đến gần thêm bước, hơn nữa còn tăng thêm lượng, quát to tiếng, dù là người điếc chỉ sợ cũng bị thanh của làm cho kinh sợ, mà người ngồi xích đu kia rốt cuộc cũng có động tác, nhưng phản ứng đó lại ngoài dự đoán và tưởng tượng của .

      Chỉ thấy xích đu chậm rãi để quyển sách tay xuống, quét mắt nhìn cái, mà ánh mắt đó lại khiến người ta thể nào tưởng tượng nỗi. Từ khi nào mà Tam tiểu thư lại có loại ánh mắt sắc bén này? Mà khí chất bây giờ toát ra từ người nàng hoàn toàn khác trước kia. Lúc này đây, ở trước mặt , là dù có lười biếng nhưng ánh mắt lại hết sức bén nhọn, nàng chỉ nhìn như vậy thôi, mà khiến hoàn toàn sợ hãi, thể nào tưởng tượng nổi.

      “Tam… Tam tiểu thư. Vừa rồi nô tài tưởng là người nghe thấy nên mới to tiếng như vậy. Xin Tam tiểu thư đừng tức giận.” tự chủ mà cảm thấy vô cùng lo lắng, hay là cứ xin lỗi trước . Nếu là Tam tiểu thư lúc trước thèm làm như vậy. Nhưng tình huống hôm nay lại khác. Bây giờ, Tam tiểu thư trước mặt lại có ánh mắt lạnh lẽo chút nhiệt độ nào, khiến cho người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng, đồng thời cũng làm cho cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      lại cho phụ thân biết, lát nữa ta đến.” Chỉ là người làm mà thôi, nàng cũng cần phải làm khó . Chỉ là những người kia cứ để cho bọn họ chờ thêm chút , ai bảo bọn họ đến quấy rối nàng làm gì?

      “Dạ, dạ.” Haizz, ở lại đây thêm khắc nào là thêm khổ sở khắc ấy, rốt cuộc cũng có thể rời , bàn chân như được bôi dầu, lập tức biến chút do dự, loại chuyện tồi tệ thế này, lần sau đừng tìm tới nữa tốt, toàn chuyện quỷ quái gì đâu!

      Sau khi người khỏi, nàng lại tiếp tục nằm xuống xích đu, tiếp tục lười biếng đọc quyển sách cầm tay, hoàn toàn để ý đến quấy rầy của thế giới bên ngoài, mình bước vào cảnh giới vong ngã. (Vong ngã: nôm na là quên bản thân, quên cái tôi. Bước vào cảnh giới vong ngã có thể hiểu là quên bản thân bước vào thế giới khác, hoặc khung cảnh khác, như ở đây là nữ chính chìm đắm vào thế giới trong sách.)

      Lúc này, trong đại sảnh phủ tướng quân ngồi đầy người, trừ người trong phủ còn có vị khách ngoài ý muốn, đó chính là người nối nghiệp Thượng Quan gia, Thượng Quan Cẩn Nam.

      “Người đâu?” Nhìn người làm trở lại mình, người muốn gọi tới lại theo, lúc này trầm mặt mất hứng hỏi.

      “Lão gia, Tam tiểu thư lát nữa tới.” Aizz, ở chỗ Tam tiểu thư bị nghẹn mà tới nơi này, vì làm việc thất bại mà bị trách cứ, là làm khó à.

      “Hừ, ngờ nó lại tự cao tự đại như vậy. Ngươi lại tới đó gọi nó lần nữa, nhất định phải dẫn nó tới đây.” Nha đầu này cũng là, càng ngày càng đem ông để ở trong mắt, ông phải giáo huấn lại nó chút mới phải. Để xem sau này nó còn dám phân dưới nữa hay . Ông đường đường là Hộ quốc tướng quân, triều là đại thần đắc lực, mà chỉ nữ nhi cũng dạy được, chẳng phải thành chuyện cười cho người ta sao?

      “Lão gia, ngài có thể để người khác gọi Tam tiểu thư ? Nô, nô…” xong liền cúi đầu xuống, cảm thấy rất xấu hổ, nghĩ tới đường đường là đấng mày râu, thế nhưng lại sợ , còn là nổi danh là kẻ ngu, điều này khiến cảm thấy làm sao mà mình có thể gặp người khác bây giờ?

      “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nó còn có thể ăn thịt được ngươi sao? Ngươi ít nhảm , mau cút xuống cho ta, nếu mời được ngươi chờ chịu phạt !” Vốn là bởi vì chuyện Ôn Mạt mà vui vẻ, ngờ tên nô tài đáng chết này lại dám nghe mệnh lệnh của ông, còn bảo ông kêu người khác. Mà hôm nay còn có Thượng Quan Cẩn Nam ở đây, cái mặt mo này của ông đều bị mất hết rồi, tìm trút giận tìm ai?
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :