CHƯƠNG 42: THẤT SẮC CHI LIÊN
Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
“ như vậy, hoa này trong thời kỳ nở hoa sao?” như vậy nàng vẫn có hy vọng có thể lấy được nó.
"Ừm, ba tháng sau chính là lúc hoa nở. Chỉ là, muốn hái hoa cũng phải là chuyện dễ dàng. Nếu ta biết được thời gian nở của hoa này người khác cũng có thể biết. Đến lúc đó, có rất nhiều người hướng về phía Tuyết Liên, nó thuộc về ai còn phải xem bản lãnh của người đó rồi."
"Tiểu thư, việc này quá nguy hiểm, người thể , Mân Côi có chết cũng muốn để người mạo hiểm." Ngày mà hoa nở chắc chắn là ngày ba nước hội tụ, người muốn đoạt hoa này chắc chắn là ít, võ công của tiểu thư mặc dù lợi hại nhưng cũng nên biết "Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân"*, nàng muốn tiểu thư vì nàng mà mạo hiểm thêm lần nữa.
*"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" : đây là câu tục ngữ Trung Quốc, ý người giỏi lại có người giỏi hơn, phải có mà là mình chưa biết, kiến thức của mình còn hạn hẹp.
"Muội cứ nghỉ ngơi trước , ta muốn cùng thần y chuyện thêm lúc nữa xem có biện pháp khác hay ." Thấy vẻ mặt yên lòng và chịu rời của nàng ta, Huyết Đại liền bổ sung câu: "Yên tâm , nếu như quá nguy hiểm ta , muội mau nghỉ ngơi ." xong nàng dẫn theo Mộ Bạch và Bách Hợp rời khỏi phòng của Mân Côi.
"Ba tháng sau hoa mới nở, hơn nữa cả cả về cũng cần phải mất ít nhất là bốn tháng, nhưng bệnh của Mân Côi. . ." Nàng lo lắng chuyện của Tuyết Liên, dù bất cứ giá nào nàng cũng phải có được Tuyết Liên, nhưng vấn đề quan trọng nhất là thân thể của Mân Côi còn có thể chịu đựng được bao lâu?
"Cái này nương cần phải lo lắng, ta có thể giúp nàng ấy ổn định tâm mạch. Mặc dù làm như thế thể hoàn toàn chữa khỏi nhưng vẫn có thể kéo dài được thời gian." hiểu lo lắng của nàng, hoa Tuyết Liên nàng nhất định phải lấy được, tính tình của nha đầu này đúng là độc nhất vô nhị.
"Vậy đa tạ." có thể làm được như thế là rất tốt rồi, ít nhất là họ vẫn còn hy vọng.
"Với ta cần phải khách khí." Có thể nghe được tiếng cám ơn của nàng là rất dễ dàng rồi, nhưng cũng muốn nghe được lời này. Những lời này như kéo dài khoảng cách giữa họ ra. Nhưng điều mà hy vọng lại là nàng có thể lệ thuộc vào chứ phả khách khí với như vậy.
Bên trong phòng Tây Sương, Hải Đường ngồi ở bên cạnh Thất Huyền Cầm, mặt nhăn giống như trái khổ qua (mướp đắng). Còn bên khác là Huyết Đại và Mộ Bạch, còn có Bách Hợp và Mân Côi. Ngược lại với bộ mặt nhăn như trái khổ qua của Hải Đường, bốn người còn lại trong căn phòng lại mang bộ mặt nhàn nhã, từ từ thưởng thức trà, chờ xem người khác biểu diễn.
"Ai ui. . ." Hải Đường kêu đau tiếng, sau đó lấy tay che bụng, gương mặt cũng trở nên khổ sở nhìn nữ tử áo trắng uống trà, gian nan : "Tiểu thư, Hải Đường. . . Đau quá. . ." Đau đến mức nước mắt nàng cũng sắp chảy ra.
"Đau ở chỗ nào?" nhíu mày, bộ để tâm hỏi.
"Bụng. . ." Nước mắt càng chảy càng nhiều, chỉ thiếu điều là lăn lộn mặt đất.
"Muội xác định là mình đau bụng chứ phải là đau tim sao?" Nàng vừa dứt lời hai người khác cũng che miệng mà cười, mà lúc này Mộ Bạch ngồi ở bên cạnh nàng mới phản ứng được, thấy tình cảnh này cũng khỏi buồn cười. Lúc trước thấy bộ dạng kêu đau của đó cũng đánh lừa, bây giờ nhìn lại tình cảnh này chắc chuyện này cũng xảy ra ít lần rồi.
"Tiểu thư, lần này là !" Ô ô, tại sao mỗi lần đều bị tiểu thư đoán được? Lần này nàng ràng là giả bộ rất giống rồi mà, phải sao? Tại sao vẫn thể nào thoát khỏi cặp mắt sắc bén của tiểu thư?
"Nếu là , vậy Mộ Bạch là truyền nhân của thần y, muội hãy để xem cho muội chút ." Huyết Đại vừa ra câu này, Hải Đường liền chết lặng, óc nàng chẳng lẽ là óc heo sao? Tại sao nàng lại quên mất có truyền nhân của thần y ở đây chứ? Thất sách, là thất sách mà.
CHƯƠNG 43 : ÁC TRỊ HẢI ĐƯỜNG.
Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
Nghe thấy Huyết Đại như vậy, cũng đành phải lên phía trước, với trưng ra vẻ mặt ảo não kia: "Nếu như nương ngại hãy để cho Mộ Bạch xem thử chút."
"A, được, được rồi."
Bất đắc dĩ đưa tay ra, nàng cho là đối phương đưa tay bắt mạch cho nàng, nhưng lại ngờ có sợi chỉ bạc phóng ra quấn vào cổ tay nàng, khiến cho nàng giật mình. lúc nàng muốn rút tay lại phát bàn tay nam tử trước mặt nắm đầu còn lại của sợi chỉ, cảm nhận tần số rung của sợi chỉ bạc. Thấy thế nàng mới hiểu ra là đối phương bắt mạch cho nàng, trong lòng rất than thở vì khả năng dùng chỉ bạc để chẩn mạch của . Sau đó quay mặt lại làm bộ đáng thương nhìn , đôi mắt to khả ái, nháy mắt lại nháy mắt. Ah, thế nào lại có phản ứng? Nàng ngừng cố gắng, nhưng đối phương thủy chung vẫn chịu liếc nhìn nàng cái, đối với cái nháy mắt của nàng làm như kkhông thấy. Nàng chỉ muốn nhờ đại mỹ nam chút thôi mà, chẳng lẽ người thể giúp ta chút được sao? Chờ khi nào ta qua được cửa này nhất định báo đáp người tốt mà. Nhưng bất luận trong lòng nàng hô hào thế nào, gấp gáp thế nào đối phương vẫn hề nhìn nàng lấy cái, điều này làm cho mặt nàng càng trở nên u ám.
"Mộ Bạch, như thế nào rồi? Còn cứu được ? Có cần chuẩn bị hậu ?" Nàng ta nháy mắt như vậy, Mộ Bạch có thể làm như thấy nhưng lại thể lừa gạt được ánh mắt của Huyết Đại, nha đầu này đúng là hết thuốc chữa rồi.
"Bệnh của vị nương này sợ là đến thời kỳ cuối rồi, còn thuốc nào có thể chữa khỏi được." Ý của Huyết Đại, lẽ nào lại biết? chỉ biết theo lời của nàng mà chẩn bệnh, đối với phối hợp của , Huyết Đại tỏ ra cực kỳ hài lòng. Nàng giương lên nụ cười nhàn nhạt hướng gật đầu cái coi như là cảm tạ.
"Bách Hợp, tìm chỗ có phong cảnh đẹp để Hải Đường có thể sống ở đó, nàng theo chúng ta lâu như vậy, có công lao cũng có khổ lao, cũng thể uất ức nàng." Cặp mắt nhìn thẳng sớm hóa đá tại chỗ kia. Nhưng khi nàng vừa xong những lời này, vốn hóa đá tại chỗ liền nhảy lên cái, kích động chạy đến bên cạnh Huyết Đại, đống nước mắt nước mũi chảy xuống, kêu gào: "Huyết Đại tỷ tỷ, muội sai rồi, muội nhận sai rồi mà, có được ? Tỷ hãy tha cho muội , muội muốn bị chôn sống a, ô ô. . . ."
"Muội biết sai rồi sao?" Nha đầu này là dạy mãi sửa, mỗi lần đều là như vậy, ngoài miệng nhận lỗi nhưng sau đó liền bị nàng quăng đến chín tầng mây.
"Dạ dạ, lần này Hải Đường là biết sai rồi." gật đầu như bằm tỏi , chỉ sợ giây kế tiếp liền bị người ta chôn xuống đất.
"Nếu biết sai rồi, vậy kế tiếp muội phải làm gì?"
"Cái gì? Làm, làm cái gì đây?" Nàng chỉ biết phải tỏ ra mình biết sai và nóng lòng muốn nhận lỗi như vậy mới có thể miễn chịu phạt, nhưng nàng lại chẳng biết vì sao lại muốn nhận lỗi, hay vì nguyên nhân gì mà phải nhận lỗi, tất cả những điều ấy nàng lại hoàn toàn nhớ nên mới có thể hỏi câu ngu ngốc như vậy.
"Muội, , cái gì?" Huyết Đại cười như cười nhìn nàng ta, phun từng chữ từng chữ .
"Hải, Hải Đường biết làm gì rồi ạ." Bộ dạng tiểu thư cười so với lúc tức giận còn kinh khủng hơn, là hù chết nàng. Hải Đường ngoan ngoãn trở lại ngồi vào chỗ ngồi của mình, nhìn cây Thất Huyền Cầm trước mặt, tay của nàng giơ lên nhưng lại biết nên đặt chỗ nào, chớ đừng gì là gẩy đàn. Nàng ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình, thấy nàng ấy cũng nhìn chằm chằm nàng mới sợ sệt thu hồi ánh mắt. Mặc kệ, quản cái khỉ gió chuyện có thể làm được hay , cứ gảy thử trước rồi sau. Nàng cố gắng nhớ lại bộ dạng đánh đàn của Mân Côi, chầm chậm đặt tay lên dây đàn.
Tiếng đàn vang lên từng tiếng "tang từng" vang vọng, tiếng đàn giống như là ma xuyên qua lỗ tai khiến cho những người ngồi trong phòng đều khó chịu cau mày. Bách Hợp liền nhanh chóng chặn lỗ tai lại, má ơi, cái này mà gọi là đánh đàn sao, đây quả thực là ma đòi mạng mà, người ta đánh đàn là vì muốn kiếm tiền, nàng ta "giỏi" hơn, nàng đánh đàn là muốn giết người đấy.
CHƯƠNG 44: MA XUYÊN TAI.
Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
"Đừng gảy nữa!" Huyết Đại cau mày vui . Nghe tiếng của nàng , Bách Hợp mới buông lỏng hai tay che lỗ tai của mình ra, ngay sau đó tiếng đàn cũng dừng lại theo. Còn cái người tạo ra cái tạp đó lại ngồi đó với vẻ mặt bất đắc dĩ, hết cách rồi, nàng chỉ có thể gảy được ra như thế này thôi, tiểu thư cũng thể trách nàng được, đúng ?
"Hải Đường, muội chỉ biết cố gắng cầu tiến, mà còn chịu sửa nhược điểm của mình. Vì thế, ta phạt muội cấm túc nửa năm trong Say Nhan cư, được phép ra ngoài bước, hình phạt của muội do Bách Hợp giám sát. Nếu như để muội ấy chuồn ra ngoài, dù với bất kì lí do gì, tất cả lỗi đều do người giám sát gánh chịu. Lúc đó tội của hai người là ngang nhau !" Nếu mình cho muội ấy chút dạy dỗ muội ấy vĩnh viễn thể trưởng thành được.
"Bách Hợp biết." Bách Hợp vui trợn mắt nhìn Hải Đường cái, đều là do muội ấy chọc giận tiểu thư nên mình mới xui xẻo bị cuốn vào.
"Tiểu thư, Hải Đường biết sai rồi. Muội xin lỗi người, vì muội phụ kỳ vọng của tiểu thư, Hải Đường tội đáng chết vạn lần, muội mong tiểu thư có thể tha thứ muội, chỉ hy vọng. . ." Nhìn Huyết Đại khẽ nheo mắt lại, khiến nàng dám tiếp, xong rồi, lúc này tiểu thư quyết định như thế rồi, chỉ sợ lần này nàng thể trốn thoát được lần phạt này. Là nửa năm đó, nửa năm cho phép ra cửa, như vậy chẳng phải là nàng buồn đến chết sao? Ô ô, mệnh mình khổ mà. . .
Đối với khuôn mặt đau khổ của Hải Đường, Huyết Đại nhìn cũng nhìn cái, xoay người bước ra ngoài cửa, Mộ Bạch cũng đứng dậy theo ra ngoài. Lúc này Mân Côi mới tới trước mặt Hải Đường, dịu dàng an ủi: "Tiểu thư chỉ là muốn để cho muội nhớ mà sửa lỗi mà thôi, muội phải hiểu được khổ tâm của tiểu thư, muội chỉ phải nửa năm ra cửa thôi mà, sao cả đâu. Như vậy muội có thêm thời gian để chuyên tâm luyện đàn, muội đừng chỉ nghĩ đến việc chơi bời nữa, muội phải học cách trưởng thành, tiểu thư thể che chở cả đời cho muội được đâu."
"Muội hiểu rồi, Tam tỷ." Bĩu môi, tâm tình tốt trả lời.
"Muội đâu giống như hiểu, tỷ xem muội giống như vẫn còn buồn bực về chuyện này, Nhị tỷ cảnh cáo muội, được kiếm thêm phiền toái cho tỷ đâu." Nha đầu này đúng đến chết cũng thay đổi, lòng chỉ nghĩ tới chơi, chút lòng cầu tiến cũng có, cũng khó trách muội ý khiến tiểu thư tức giận.
"Muội hiểu rồi mà, Nhị tỷ." Nàng mím môi, bất đắc dĩ .
“Cốc cốc cốc” "Tiểu thư, muội là Bách Hợp, bên kia có tin tức truyền đến." Huyết Đại đọc sách trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, tiếp đó lại nghe được giọng của Bách Hợp, nàng liền để sách trong tay xuống, : "Vào ."
"Tiểu thư, đây là thư Mai Nhược truyền tới." Nàng xong cầm tin tức trong tay đưa cho Huyết Đại. Huyết Đại nhận lấy tờ giấy liền mở ra, liếc mắt nhìn nội dung bên trong, sau đó đem đốt lá thư , sắc mặt tốt.
"Hình như tâm trạng tiểu thư vui, chẳng lẽ thân phận của Mai Nhược bị bại lộ rồi sao?" thể như thế được, bản lãnh của Mai Nhược ở phương diện này rất tốt, nhưng vì sao tiểu thư lại mất hứng chứ?
" có việc xảy gì cả, các muội đừng lo lắng, ngày mai ta trở về xem chút, chuyện ở đây giao cho các muội, ở chỗ nha đầu Hải Đường kia ta cũng muốn muội tốn thêm chút tâm tư vào." Theo cái tính tình của nha đầu kia, nếu tạo ra chút việc, chắc chắn từ bỏ ý định trốn chơi của mình. Nàng chỉ vừa nghĩ tới muội ấy liền nhịn được cảm thấy nhức đầu.
"Tiểu thư yên tâm , nha đầu Hải Đường kia chẳng qua là còn quá nên hiểu chuyện, chúng ta dạy bảo muội ấy tốt." Mặc dù chuyện này cũng khá khó khăn với nàng, nhưng mà cũng còn cách nào khác, tính tình của nha đầu kia mấy người các nàng sao có thể biết? Ai, chỉ có thể cố gắng thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho nàng (Bách Hợp) có phiền phức gì.
"Ừ, thôi khuya lắm rồi, muội nghỉ ngơi , ngày mai vẫn còn rất nhiều việc phải làm." Nàng cũng biết năng lực của bọn họ, các muội ấy đều là trợ thủ đắc lực của nàng, nhờ có giúp đỡ của bọn họ nàng mới có thể an tâm xử lý chuyện của mình, cần bận tâm đến chuyện ở đây.
Last edited by a moderator: 19/10/15