1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Biển hoa túc xinh đẹp

      Editor: Pemichio

      Beta: Song Ngư Nhi


      Nhìn chất lỏng sôi trào trong dược trì kia cũng đoán được rằng nó ít nhất cũng phải sôi ở 100o, cho dù là người có da thô thịt béo thế nào vào trong đó, cũng phải lột lớp da. Nhưng sao lại nhiệt độ này tính là gì?

      “Được, vậy ta ra ngoài trước, huynh hãy ở lại trông chừng , nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra huynh kịp thời phát .”

      Nàng xong liền cất bước ra ngoài, lưu lại hai đấng mày râu biết gì ở trong phòng. “Ha ha!” Người nào đó khỏi cười to tiếng, khiến cho gương mặt của tên nam nhân nào đó vốn rất thối rồi, giờ lại càng thêm khó chịu, trợn mắt nhìn lại tên nam nhân cười kia bằng ánh mắt ác độc: “Nếu như ngươi muốn cười thêm mấy canh giờ nữa cứ tiếp tục cười .” Dứt lời, người nọ quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sau đó đem quần áo còn sót lại cởi ra, rồi tung người nhảy xuống trì dược.

      Giống như Mộ Bạch , chỉ chút nhiệt độ này đối với là gì, chỉ cần dùng nội lực để chống cự, cảm giác chỉ giống như tắm suối nước nóng vậy. Nhưng điều khiến vui vẻ nhất chính là: Mộ Bạch bị Huyết Đại bắt ở lại cùng , chỉ cần nhìn cái mặt của ta lúc này có thể biết ta có bao nhiêu khó chịu. Điều này làm Mặc Thanh Vân vô cùng sảng khoái, những buồn bực lúc trước đều trở thành hư , cả người đều dồi dào sức lực.

      Cứ như vậy, người giống như vô cùng hưởng thụ tắm suối nước nóng, người ngồi ở bên nhàn nhã nhìn sách tay, khí vô cùng hòa hợp. Còn Huyết Đại sau khi ra khỏi đó cũng hề nhàn rỗi. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để thưởng thức phong cảnh xung quanh, khoác mình bộ quần áo trắng bồng bềnh trong gió, nàng ưu nhã nghiêng người ngửi mùi thơm ngát của những đóa hoa được gió thổi qua nhè , say lòng người. Nàng mình trong những khóm hoa, giờ phút này nhìn Huyết Đại giống như tiên nữ mới hạ phàm, giống như những tinh linh hoa làm cho người ta thể dời mắt được.

      Trong khi còn chìm đắm trong bụi hoa mà hề hay biết rằng có người nhìn nàng đầy nhu tình, ánh mắt đó mãnh liệt giống như có thể hủy diệt tất cả, ánh mắt kia vẫn luôn dừng lại ở chỗ có bóng dáng màu trắng, nó như si như say. chìm đắm trong những bông hoa còn người nam tử chìm đắm trong vui vẻ của , tâm bị lạc trong đó mà thể tự kìm chế được.

      “Mộ Bạch, sao huynh lại ra đây? Tên ngốc kia có sao ?” Cuối cùng Huyết Đại cũng phát nam tử đứng cách nàng xa, liền buộc miệng đem biểu hiệu bản thân nàng đặt cho Mạc Thanh Vân gọi ra.

      “Tên ngốc đó là ai vậy?” Nam tử ngây ngẩn cả người, lúc sau mới phản ứng kịp, buồn cười : “ vẫn còn ở bên trong, ta ra ngoài hóng mát chút.” tên ngốc? Ha ha, tiểu tử kia nếu biết Huyết Đại đặt cho biệt danh đó, ừm, biệt danh rất có cá tính như vậy biết là nên khóc hay nên cười đây? Hay là dở khóc dở cười? Rất ràng, đáp án dĩ nhiên là phía sau.

      “Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ.” Sau đó nàng liền xoay người chỉ vào mảnh đất màu đỏ đẹp đẽ cách đó xa hỏi: “Những bông hoa túc này đều là do huynh trồng sao?” Ở thế kỷ 21, trồng cây túc là phạm pháp, ngờ kẻ cổ nhân như lại trồng nhiều như vậy. Phóng tầm mắt ra nhìn thấy cả biển hoa màu đỏ, chỗ đó ít nhất cũng phải chiếm diện tích là hai mẫu đất, cái này nếu như ở thế kỉ 21 của nàng chắc chắn bị ở tù mọt gông rồi.

      “Đúng vậy, chúng là do ta trồng. Ta ngờ là nương cũng biết loại hoa hiếm này.”

      Cây túc này rất hiếm thấy, ở Hi quốc cũng có loại thực vật này. Chúng là do Mạc Vân thần vân du tứ hải từ nước khác mang về. Lúc trước chúng chỉ chiếm mảnh thôi, mà lúc trồng chúng cũng rất phiền toái bởi vì nó hợp với đất ở đây. phải mất khoảng thời gian rất lâu mới suy nghĩ ra cách trồng chúng, nhờ tỉ mỉ chăm sóc nên mới có thành quả như ngày hôm nay. ngờ nàng là người hiểu y thuật lại có thể dễ dàng nhìn ra loại hoa này, khiến có chút bất ngờ.

      “Vì ta từng thấy chúng, lúc đó cảm thấy loài hoa này rất đẹp nên mới có ấn tượng sâu sắc như vậy.”
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 38 : BIẾN PHẾ THÀNH BẢO.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      Nàng chưa từng thấy mảng hoa túc lớn như vậy, đến chuyện lúc trước, lúc này đây, trước mắt nàng là biển túc vô cùng xinh đẹp. Mặc dù nó thể so sánh được với hoa hồng, nhưng nó lại mang phong vị khác, nó xinh đẹp khiến cho người ta thể dời mắt được.

      "Hoá ra là như vậy, nếu nương thích có thể lấy vài cây để về trồng trong vườn, hoa này cũng rất đẹp." cũng rất thích loài hoa túc xinh đẹp này, nếu trồng nhiều như vậy. Nhưng ở trong mắt , nàng cũng giống như những bông hoa túc này vậy, khiến cho nhịn được mà mê đắm, nàng giống như những cây túc cần có người che chở này. Mà cũng đối với nàng giống như khi che chở những bông hoa này. Chỉ là biết cần phải mất bao lâu nàng mới giống những bông hoa này, vì mà biểu lộ những mặt đẹp nhất của nàng.

      "Vây đành phải làm phiền huynh rồi."

      Nếu người ta cũng như vậy nàng cũng cần phải ngượng ngùng. Hơn nữa, nàng vốn cũng rất thích những bông hoa màu đỏ xinh đẹp này. Nếu mang vài cành trở về có thể thưởng thức bất cứ lúc nào, lúc cần thiết cũng có thể dùng làm thuốc, chắc cũng biết những điều này nên mới trồng nhiều như vậy phải ?

      Mộ Bạch cũng biết số công dụng của hoa này, nhưng cũng phải vì dùng để làm thuốc mà trồng chúng. Nếu dùng để làm thuốc cũng có thể tìm dược liệu khác để thay thế mà công dụng cũng tuyệt đối thua gì cây hoa túc này, chỉ cần tùy tiện tìm cây thuốc trong núi, dược liệu chỉ cần qua bàn tay của có thể trở thành đan dược hay độc dược đáng giá ngàn vạn. Biến thứ tầm thường trở thành chi bảo đối với chuyện hết sức dễ dàng, phí hết tâm tư để trồng loại hoa này đơn giản là vì thích nó, lúc trước Mạc Vấn thần y cũng từng khuyên nên cố chấp trồng cây túc này, nhưng lại khăng khăng giữ ý kiến của mình, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian cùng sức lực, đều tiếc. Nếu muốn hỏi nguyên nhân vì sao ngay chính bản thân cũng hiểu được, chỉ cảm thấy loại tình cảm đặc biệt với những bông hoa này. Trước khi chưa gặp Huyết Đại và những bông hoa này là sống nương tựa vào nhau.

      Lại nghĩ rằng cũng giống những bông hoa này, vì thế tâm trạng giờ phút này của rất vui vẻ! Chuyện vui nhất trong cuộc đời này chính là cùng người mình cùng nhau chia sẻ thành quả lao động của bản thân, thứ thích, nàng cũng thích giống . Mà lúc này giống như nam nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ, cảm xúc lúc này chưa bao giờ có.

      Cứ như vậy, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, trong lúc vô tình cũng trôi qua bảy tám ngày rồi. Còn mỗi ngày của nàng đều tới tới chỗ này thưởng thức những bông hoa đỏ xinh đẹp khẽ run theo gió khiến, lòng người vui vẻ thoải mái, hương thơm tỏa ra từng đợt liên tiếp nhau, làm cho những người thích nó cũng nỡ bỏ . lần ngồi xuống là mấy canh giờ, mà trong lúc đó cái gì cũng làm, chỉ đơn giản là ngồi ngắm hoa.

      "Huyết Đại, mau tới đây!" Từ nơi xa có tiếng người gọi nàng, khiến nàng thể lưu luyến mà phải bỏ lại biển hoa kia mà rời .

      "Thế nào?" tới bên cạnh người đó, nàng cất giọng nhàn nhạt hỏi.

      " nương thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường." Nam tử mặc áo trắng hình như sớm quen với lạnh nhạt của nàng nên cũng hề để ý, kéo nàng hướng đến chỗ lúc trước nàng vào.

      "Tại sao?" phải cần mười ngày nửa tháng sao? Lúc này mới qua vài ngày mà rồi, chắc phải là bệnh của tên ngốc kia thể chữa được chứ?

      "Hả? Cái gì tại sao?" Người nọ có chút hiểu tình huống lúc này, hiểu nàng tại sao lại hỏi như thế.

      " phải huynh cần mười ngày nửa tháng sao?" Nàng giải thích, đồng thời cũng hi vọng đối phương có thể giải đáp thắc mắc cho nàng.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Trở về kinh thành

      ra nương là hỏi cái này, tại cần, bây giờ chúng ta có thể rời giúp bạn hữu của nương chữa trị.”

      Vốn là muốn giày vò Mặc Thanh Vân thêm thời gian nữa, nhưng lại càng muốn cùng nàng trở về. Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ đem cái tên gia hỏa kia đá ra ngoài như vậy cũng bớt vài chuyện vui cho .

      “ Vậy còn sao?” “” trong miệng nàng dĩ nhiên là Mặc Thanh Vân rồi, Mộ Bạch dĩ nhiên cũng biết ý của nàng.

      sao, y cũng tốt lên rồi.”

      Thấy nàng quan tâm nam nhân khác như vậy, trong lòng rất vui, nhưng cũng thể làm gì được. hạn chế tự do của nàng, cũng thể ngăn cấm nàng tiếp xúc với nam nhân khác. cũng nghĩ đến việc làm chuyện đó nhưng lại sợ hù dọa nàng, khiến nàng tức giận để ý tới nữa phải làm sao? Cho nên quyết định từ từ, đợi đến khi có được lòng nàng rồi mới chuyển qua trừng trị mấy con ruồi bên cạnh nàng.

      Vừa chuyện, bọn họ vừa dọn dẹp lại chỗ ở, sau đó đến trước cửa để hội họp lại. Mặc Thanh Vân vừa thấy nàng liền chạy lại, tâm tình kích động đến mức thể từng chữ: “ Huyết Đại tỷ tỷ, ta khỏe lại rồi, Mộ Bạch ca ca chữa khỏi bệnh của ta rồi.” giống như đứa trẻ giành công nắm chặt tay áo của Huyết Đại buông, Huyết Đại thấy vậy cũng coi như là quen rồi nên cũng có phản ứng gì. Nhưng lại có người muốn nhìn, nắm lấy tay Mặc Thanh Vân kéo ra, hết sức vui mở miệng: “ Có chuyện gì cứ , đừng có táy máy tay chân, ngươi biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

      “ Cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân? Lời Mộ Bạch ca ca Thanh Vân hiểu lắm, Huyết Đại tỷ tỷ ngươi có biết nó có nghĩa gì ?” Nếu về giả vờ ngây ngốc, đứng thứ hai ai dám đứng nhất.

      chỉ là đứa bé, huynh cần phải quá so đo với . Chúng ta lên xe thôi.”

      Ở trong mắt nàng, có số người tuổi cũng còn nhưng lại đủ thông minh, tâm trí giống như đứa bé. Nếu là đứa bé chưa trưởng thành, ngươi lại cùng chuyện nam nữa như vậy làm sao có thể hiểu được? Mà nàng cũng giống những người cổ nhân bảo thủ như vậy, chỉ cần quá phận nàng cũng để ý tới.

      “ Hả? tên đại ngốc như ngươi mà cũng được đánh xe sao?”

      Nghe nàng xong, mặt của càng đen hơn, đứa trẻ? người như , khi mà bị bắt làm con tin chính trị của nước khác lại vẫn có thể đem thế cục của nước mình nắm trong lòng bàn tay. Cuối cùng chiến thắng từ nơi xa ngàn dặm. Mà nàng lại xem đứa bé? đây là giả trư ăn cọp, nàng bị gạt, mặc dù trong lòng biết ràng như vậy, nhưng cũng thể làm gì khác hơn là tìm phương pháp khác tới để hả giận.

      ra, ta….ta…..ta biết.”

      Mộ Bạch làm sao đấu được với khuôn mặt ngây thơ như trẻ con của , trong lòng Mặc Thanh Vân vui như mở hội. Ai bảo ngươi giày vò ta, vốn là ba ngày là có thể khỏi bệnh nhưng lại dám gạt mình thành bảy, tám ngày, thù này báo, gọi là Mặc, Thanh, Vân !

      sao, sao, ta tới dạy ngươi. Huyết Đại nương vào trong xe trước .” nở nụ cười nhìn Mặc Thanh Vân, vô cùng “ dịu dàng ” .

      Sau khi Huyết Đại vào trong xe ngựa, Mặc Thanh Vân cũng muốn theo vào, nhưng lại bị Mộ Bạch kéo lại. nhìn Huyết Đại cầu cứu, nhưng Huyết Đại vẫn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nên cũng phản ứng lại khi rèm cửa hạ xuống. Thấy vậy cũng đành phải cười khổ ngồi vào vị trí lái xe bên cạnh Mộ Bạch, cam lòng nhìn chằm chằm vào nụ cười của người nào đó.

      “ Ngươi cầm lấy sợi dây này rồi làm theo những gì ta dạy lúc nãy, chú ý nhìn đường, cũng đừng ngủ thiếp .” tên nào đó trưng ra nụ cười nhàn nhạt nhìn nam tử mặc áo xanh, sau đó cầm lấy dây thừng giao cho , dặn dò mấy câu rồi đứng dậy rời .

      “ Vậy ngươi làm gì ?” Mắt thấy ta rời khỏi ghế lái, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      Jennn thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 40: NGÀY THẤY NHƯ CÁCH BA THU

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Mới vừa dạy ngươi cách đánh xe nên giờ ta cảm thấy hơi mệt, phải vào nghỉ ngơi chút, Ngươi cứ đánh xe trước đoạn , khi nào ta nghỉ ngơi khỏe lại rồi đổi cho ngươi." Vỗ vỗ vai để trấn an, xong cũng lắc mình vào bên trong xe ngựa, cho đối phương có cơ hội phản đối.

      Trừng mắt nhìn tên nam nhân ở bên trong xe cái, sau lại buồn bực liếc nhìn dây thừng trong tay. Lúc này dù trong lòng phục nhưng cũng bắt đầu đánh xe, vốn còn muốn cố ý làm chuyện xấu để cho ta cách nào nghỉ ngơi tốt, nhưng vừa nghĩ tới bên trong còn có cả nàng, nên đành phải thôi.

      Mộ Bạch vào bên trong xe, liếc nhìn Huyết Đại nhắm mắt nghỉ ngơi nên cũng muốn đánh thức nàng. Mặc dù sắp đến mùa hè nhưng nhiệt độ về đêm vẫn còn có chút lạnh. liếc nhìn Huyết Đại chỉ mặc chiếc áo đơn liền cởi áo khoác ngoài xuống đắp lên người nàng, còn bản thân ngồi ở bên tĩnh tâm. Nếu như có khí lạnh xung quanh có thể dùng nội lực chống cự, nhưng nếu ngủ thiếp dễ bị bệnh. Mặc dù là thầy thuốc, nhưng khi ngã bệnh phải uống thuốc, uống thuốc nhiều đối với thân thể rất có hại.

      Liên tiếp chạy mấy ngày đường mới tới bên ngoài thành kinh đô, ngồi ở xe lâu như vậy cũng khiến người ta rất khó chịu. Huyết Đại mở rèm xe nhìn cảnh vật xung quanh, phân phó hai người bên ngoài đánh xe vào trong thành, sau khi vào thành phải mỗi người mỗi ngả rồi.

      "Huyết Đại tỷ tỷ, nghĩ tới tỷ cũng ở trong kinh đô. Nếu tất cả mọi người đều ở gần nhau như vậy, vậy tỷ và Mộ Bạch ca ca liền đến phủ ta chơi lát !" Người nào đó bị đuổi xuống xe liền trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn người xe ngựa van xin .

      "Ta còn có chuyện, ngày khác ." Nàng xong buông rèm xuống, xe ngựa tiếp tục tiến lên, còn nam tử bị vứt ở phía sau đưa mắt nhìn họ rời . Cho đến lúc còn nhìn thấy bóng xe ngựa nữa mới thu hồi tầm mắt rồi nhếch miệng cười, tiếng động : "Rất chờ mong, lần gặp mặt tới. . ."

      "Tiểu thư trở lại, người rốt cuộc cũng trở lại, người có biết ta rất nhớ người hay ? ngày gặp người, ta cảm thấy rất đơn. Quả chính là “ ngày gặp như cách ba thu”, vì người mà thân thể cũng trở nên tiều tụy, gầy còm nhưng vẫn hối hận. . . . Ặc, Bách Hợp, còn cái gì muốn nữa ?"

      "Kỳ hạn nửa tháng qua, nhiệm vụ ta giao cho ngươi hoàn thành chưa?" Huyết Đại để ý tới cái miệng nào đó, trực tiếp chặn họng lại khiến nàng ta ra lời.

      "Nhiệm. . .Nhiệm vụ gì hả tiểu thư? Người có giao nhiệm vụ gì cho ta sao?" Người nào đó ngẩng đầu, nhìn bầu trời, con ngươi loạn chuyển phen. Cuối cùng chăm chú nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, cũng có động tác nào khác nữa.

      "Rất tốt, canh giờ sau, mang theo Thất Huyền Cầm đến sương phòng tìm ta." Nha đầu này đúng là to gan, cho nàng ta chút dạy dỗ nàng ta ngoan ngoãn học.

      "Tiểu thư. . ." Hải Đường dùng sức nháy mắt mấy cái, được, ta lại tiếp tục nháy mắt. Làm ơn, nước mắt tỷ tỷ mà ta nhất đâu rồi, ngươi mau ra đây , nếu ta liền chết chắc đó. . .

      "Khóc cũng có tác dụng, cái chiêu này của ngươi, ta sớm miễn dịch rồi." xong nàng xoay người sang chỗ khác, để ý tới nàng ta nữa. Nàng đối với bộ dáng điềm đạm đáng của nàng ta làm như thấy .

      "Bách Hợp, dẫn ta gặp Mân Côi."

      "Dạ, tiểu thư xin mời theo ta." Nam tử tuấn mỹ bên cạnh tiểu thư là ai vậy? phải là thần y chứ? Sao nàng chưa từng nghe Mạc Vấn thần y tiếng tăm lừng lẫy lại là mỹ nam trẻ tuổi như vậy. . .

      Bách Hợp dẫn đường phía trước, đưa họ đến căn phòng lịch trang nhã. Trong phòng có bóng dáng mảnh khảnh chăm chú đọc quyển sách, ngay cả khi có người vào cũng chú ý tới.

      "Tam muội, tiểu thư tới thăm ngươi!" Trong bốn tỷ muội theo như thứ tự đến trước và đến sau, Mẫu Đan là lớn tỷ, Bách Hợp xếp hàng thứ hai, Mân Côi thứ ba, Hải Đường nhất. Mặc dù là phải là tỷ muội ruột thịt nhưng giữa tình cảm giữa các nàng là tình cảm trau dồi nhờ sinh tử, nên tình cảm của các nàng so với tỷ muội ruột còn thân hơn.

      CHƯƠNG 41: CÁCH CHẨN MẠCH THẤT TRUYỀN LÂU

      Editor : pemichio.

      Beta : Song Ngư nhi.

      xem sách kia khi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên. Khi thấy Huyết Đại đứng trước mặt mình, trong mắt giấu được vẻ vui mừng. Lúc biết tiểu thư vì nàng mà tìm thần y, nàng cảm thấy hận bản thân mình, hận mình quá yếu, mới khiến tiểu thư lo lắng vì nàng, bất chấp nguy hiểm tìm y. chỉ cần có phần tâm ý này của tiểu thư cũng khiến cho nàng rất cảm động rồi. Hôm nay, rốt cuộc cũng thấy được tiểu thư an toàn trở về, như vậy nàng làm sao lại vui mừng được cơ chứ?

      “Tiểu thư, người rốt cuộc cũng trở lại, Mân Côi…” Lời còn chưa hết nước mắt rơi xuống, nàng bước lên trước, ôm chặt lấy Huyết Đại. lo lắng của nàng lời nào có thể miêu tả được, nàng thề, nhất định nàng phải làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, nàng muốn vượt qua tiểu thư. Sau này là nàng bảo vệ tiểu thư.

      “Đứa ngốc, ta phải vẫn tốt sao? Nhanh ngồi xuống để Mộ Bạch giúp muội bắt mạch.” Nghe nàng như thế, Mộ Bạch vẫn luôn im lặng đứng ở sau lưng nàng lẳng lặng nhìn tất cả, lúc này mới tiến lên phía trước.

      “Vị này là?” Tiểu thư phải tìm Mạc Vấn thần y rồi sao? Tại sao lại mang về nam tử trẻ tuổi như vậy trở lại?

      “Huynh ấy là truyền nhân của Mạc Vấn lão tiền bối, thần y Mạc Vấn qua đời nên ta mới mời huynh ấy tới. Trước cứ để huynh ấy xem mạch cho ngươi .”

      “Phiền nương đưa tay trái ra, đặt lên bàn.” Đợi Mân Côi đem tay trái đặt tại bàn, lập tức có cây sợi bạc quấn quanh cổ tay nàng. Trong lúc tất cả người trong phòng còn khiếp sợ sợi chỉ bạc được chủ nhân của nó thu lại.

      “Mộ Bạch, như thế nào? Bệnh tim của Mân Côi huynh có thể chữa được ?” Mặc dù nàng cũng rất kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía nam tử trước mặt thêm mấy phần tán thưởng. ngờ lại biết dùng tơ bạc chẩn bệnh thất truyền lâu, là khiến người ta tưởng được.

      “Bệnh tim của Mân Côi nương là do cơ thể bị thương lại ngâm mình trong nước lạnh thời gian dài. Khí lạnh tiến vào lục phủ ngũ tạng mới dẫn đến cơ thể khó chịu, nếu muốn chữa khỏi cũng phải là thể nào, nhưng lại cần vị thuốc cực kì hiếm làm thuốc dẫn, mà vị thuốc đó tại hạ lại có.” Bệnh của nàng ta chỉ cần liếc mắt cái là có thể đoán ra, bắt mạch chỉ là muốn nàng tin tưởng khả năng của thôi.

      “Huynh cứ thẳng cần thứ gì để làm thuốc dẫn, nếu có ta lấy ra, nếu dù có phải dùng hết toàn lực ta cũng kiếm được.” Cũng làm đến mức này rồi cho dù có khó khăn thế nào nữa nàng cũng phải kiên trì, chỉ là loại thảo dược hiếm thấy thôi mà, nàng nhất định tìm được.

      “Tuyết Liên, đóa hoa Tuyết Liên sinh trưởng ở nơi cực lạnh.”

      tên Mân Côi này chỉ là nha hoàn của nàng thôi sao? Chỉ vì nha hoàn mà nàng lại có thể làm được đến trình độ này, nhìn nàng như vô tình nhưng lại là người hữu tình. ra là nàng cũng phải là người lãnh tình mà chỉ là nàng muốn dùng tình của nàng người nào mà thôi.

      “Chỉ là đóa hoa Tuyết Liên mà thôi, yên tâm , ta tìm về đưa cho huynh.” Nếu như có đủ thời gian nàng hái đóa về, nhưng nếu thời gian cấp bách nàng cũng ngại đến hoàng cung lấy đóa hoa. Nàng tin, hoàng cung to như vậy có hoa Tuyết Liên?

      “Tuyết Liên trong lời ta phải Tuyết Liên màu mà là Thất diệp chi liên (Tuyết Liên bảy màu) trong truyền thuyết sinh trưởng ở nơi cực lạnh phía bắc Mạc Bắc. Hoa này tổng cộng có bảy cánh hoa, mỗi cánh hoa đều có màu sắc khác nhau, cũng được gọi là hoa bảy màu. Hoa này ngàn năm mới nở đóa, nếu người nào ăn được nó có thể bảo vệ được vẻ đẹp thanh xuân của mình. Chỉ nghĩ thôi cũng biết được có bao nhiêu người muốn có được nó.”

      “Ngàn năm mới nở đóa? Vậy đóa hoa trước được hái lúc nào?” Nếu như bông hoa trước đó được hái cách đây lâu, như vậy…

      “Bông trước được hái cách đây ngàn năm.” đương nhiên biết điều nàng lo lắng là cái gì.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      AnAn thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 42: THẤT SẮC CHI LIÊN

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      như vậy, hoa này trong thời kỳ nở hoa sao?” như vậy nàng vẫn có hy vọng có thể lấy được nó.

      "Ừm, ba tháng sau chính là lúc hoa nở. Chỉ là, muốn hái hoa cũng phải là chuyện dễ dàng. Nếu ta biết được thời gian nở của hoa này người khác cũng có thể biết. Đến lúc đó, có rất nhiều người hướng về phía Tuyết Liên, nó thuộc về ai còn phải xem bản lãnh của người đó rồi."

      "Tiểu thư, việc này quá nguy hiểm, người thể , Mân Côi có chết cũng muốn để người mạo hiểm." Ngày mà hoa nở chắc chắn là ngày ba nước hội tụ, người muốn đoạt hoa này chắc chắn là ít, võ công của tiểu thư mặc dù lợi hại nhưng cũng nên biết "Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân"*, nàng muốn tiểu thư vì nàng mà mạo hiểm thêm lần nữa.

      *"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" : đây là câu tục ngữ Trung Quốc, ý người giỏi lại có người giỏi hơn, phải có mà là mình chưa biết, kiến thức của mình còn hạn hẹp.

      "Muội cứ nghỉ ngơi trước , ta muốn cùng thần y chuyện thêm lúc nữa xem có biện pháp khác hay ." Thấy vẻ mặt yên lòng và chịu rời của nàng ta, Huyết Đại liền bổ sung câu: "Yên tâm , nếu như quá nguy hiểm ta , muội mau nghỉ ngơi ." xong nàng dẫn theo Mộ Bạch và Bách Hợp rời khỏi phòng của Mân Côi.

      "Ba tháng sau hoa mới nở, hơn nữa cả cả về cũng cần phải mất ít nhất là bốn tháng, nhưng bệnh của Mân Côi. . ." Nàng lo lắng chuyện của Tuyết Liên, dù bất cứ giá nào nàng cũng phải có được Tuyết Liên, nhưng vấn đề quan trọng nhất là thân thể của Mân Côi còn có thể chịu đựng được bao lâu?

      "Cái này nương cần phải lo lắng, ta có thể giúp nàng ấy ổn định tâm mạch. Mặc dù làm như thế thể hoàn toàn chữa khỏi nhưng vẫn có thể kéo dài được thời gian." hiểu lo lắng của nàng, hoa Tuyết Liên nàng nhất định phải lấy được, tính tình của nha đầu này đúng là độc nhất vô nhị.

      "Vậy đa tạ." có thể làm được như thế là rất tốt rồi, ít nhất là họ vẫn còn hy vọng.

      "Với ta cần phải khách khí." Có thể nghe được tiếng cám ơn của nàng là rất dễ dàng rồi, nhưng cũng muốn nghe được lời này. Những lời này như kéo dài khoảng cách giữa họ ra. Nhưng điều mà hy vọng lại là nàng có thể lệ thuộc vào chứ phả khách khí với như vậy.

      Bên trong phòng Tây Sương, Hải Đường ngồi ở bên cạnh Thất Huyền Cầm, mặt nhăn giống như trái khổ qua (mướp đắng). Còn bên khác là Huyết Đại và Mộ Bạch, còn có Bách Hợp và Mân Côi. Ngược lại với bộ mặt nhăn như trái khổ qua của Hải Đường, bốn người còn lại trong căn phòng lại mang bộ mặt nhàn nhã, từ từ thưởng thức trà, chờ xem người khác biểu diễn.

      "Ai ui. . ." Hải Đường kêu đau tiếng, sau đó lấy tay che bụng, gương mặt cũng trở nên khổ sở nhìn nữ tử áo trắng uống trà, gian nan : "Tiểu thư, Hải Đường. . . Đau quá. . ." Đau đến mức nước mắt nàng cũng sắp chảy ra.

      "Đau ở chỗ nào?" nhíu mày, bộ để tâm hỏi.

      "Bụng. . ." Nước mắt càng chảy càng nhiều, chỉ thiếu điều là lăn lộn mặt đất.

      "Muội xác định là mình đau bụng chứ phải là đau tim sao?" Nàng vừa dứt lời hai người khác cũng che miệng mà cười, mà lúc này Mộ Bạch ngồi ở bên cạnh nàng mới phản ứng được, thấy tình cảnh này cũng khỏi buồn cười. Lúc trước thấy bộ dạng kêu đau của đó cũng đánh lừa, bây giờ nhìn lại tình cảnh này chắc chuyện này cũng xảy ra ít lần rồi.

      "Tiểu thư, lần này là !" Ô ô, tại sao mỗi lần đều bị tiểu thư đoán được? Lần này nàng ràng là giả bộ rất giống rồi mà, phải sao? Tại sao vẫn thể nào thoát khỏi cặp mắt sắc bén của tiểu thư?

      "Nếu là , vậy Mộ Bạch là truyền nhân của thần y, muội hãy để xem cho muội chút ." Huyết Đại vừa ra câu này, Hải Đường liền chết lặng, óc nàng chẳng lẽ là óc heo sao? Tại sao nàng lại quên mất có truyền nhân của thần y ở đây chứ? Thất sách, là thất sách mà.

      CHƯƠNG 43 : ÁC TRỊ HẢI ĐƯỜNG.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      Nghe thấy Huyết Đại như vậy, cũng đành phải lên phía trước, với trưng ra vẻ mặt ảo não kia: "Nếu như nương ngại hãy để cho Mộ Bạch xem thử chút."

      "A, được, được rồi."

      Bất đắc dĩ đưa tay ra, nàng cho là đối phương đưa tay bắt mạch cho nàng, nhưng lại ngờ có sợi chỉ bạc phóng ra quấn vào cổ tay nàng, khiến cho nàng giật mình. lúc nàng muốn rút tay lại phát bàn tay nam tử trước mặt nắm đầu còn lại của sợi chỉ, cảm nhận tần số rung của sợi chỉ bạc. Thấy thế nàng mới hiểu ra là đối phương bắt mạch cho nàng, trong lòng rất than thở vì khả năng dùng chỉ bạc để chẩn mạch của . Sau đó quay mặt lại làm bộ đáng thương nhìn , đôi mắt to khả ái, nháy mắt lại nháy mắt. Ah, thế nào lại có phản ứng? Nàng ngừng cố gắng, nhưng đối phương thủy chung vẫn chịu liếc nhìn nàng cái, đối với cái nháy mắt của nàng làm như kkhông thấy. Nàng chỉ muốn nhờ đại mỹ nam chút thôi mà, chẳng lẽ người thể giúp ta chút được sao? Chờ khi nào ta qua được cửa này nhất định báo đáp người tốt mà. Nhưng bất luận trong lòng nàng hô hào thế nào, gấp gáp thế nào đối phương vẫn hề nhìn nàng lấy cái, điều này làm cho mặt nàng càng trở nên u ám.

      "Mộ Bạch, như thế nào rồi? Còn cứu được ? Có cần chuẩn bị hậu ?" Nàng ta nháy mắt như vậy, Mộ Bạch có thể làm như thấy nhưng lại thể lừa gạt được ánh mắt của Huyết Đại, nha đầu này đúng là hết thuốc chữa rồi.

      "Bệnh của vị nương này sợ là đến thời kỳ cuối rồi, còn thuốc nào có thể chữa khỏi được." Ý của Huyết Đại, lẽ nào lại biết? chỉ biết theo lời của nàng mà chẩn bệnh, đối với phối hợp của , Huyết Đại tỏ ra cực kỳ hài lòng. Nàng giương lên nụ cười nhàn nhạt hướng gật đầu cái coi như là cảm tạ.

      "Bách Hợp, tìm chỗ có phong cảnh đẹp để Hải Đường có thể sống ở đó, nàng theo chúng ta lâu như vậy, có công lao cũng có khổ lao, cũng thể uất ức nàng." Cặp mắt nhìn thẳng sớm hóa đá tại chỗ kia. Nhưng khi nàng vừa xong những lời này, vốn hóa đá tại chỗ liền nhảy lên cái, kích động chạy đến bên cạnh Huyết Đại, đống nước mắt nước mũi chảy xuống, kêu gào: "Huyết Đại tỷ tỷ, muội sai rồi, muội nhận sai rồi mà, có được ? Tỷ hãy tha cho muội , muội muốn bị chôn sống a, ô ô. . . ."

      "Muội biết sai rồi sao?" Nha đầu này là dạy mãi sửa, mỗi lần đều là như vậy, ngoài miệng nhận lỗi nhưng sau đó liền bị nàng quăng đến chín tầng mây.

      "Dạ dạ, lần này Hải Đường là biết sai rồi." gật đầu như bằm tỏi , chỉ sợ giây kế tiếp liền bị người ta chôn xuống đất.

      "Nếu biết sai rồi, vậy kế tiếp muội phải làm gì?"

      "Cái gì? Làm, làm cái gì đây?" Nàng chỉ biết phải tỏ ra mình biết sai và nóng lòng muốn nhận lỗi như vậy mới có thể miễn chịu phạt, nhưng nàng lại chẳng biết vì sao lại muốn nhận lỗi, hay vì nguyên nhân gì mà phải nhận lỗi, tất cả những điều ấy nàng lại hoàn toàn nhớ nên mới có thể hỏi câu ngu ngốc như vậy.

      "Muội, , cái gì?" Huyết Đại cười như cười nhìn nàng ta, phun từng chữ từng chữ .

      "Hải, Hải Đường biết làm gì rồi ạ." Bộ dạng tiểu thư cười so với lúc tức giận còn kinh khủng hơn, là hù chết nàng. Hải Đường ngoan ngoãn trở lại ngồi vào chỗ ngồi của mình, nhìn cây Thất Huyền Cầm trước mặt, tay của nàng giơ lên nhưng lại biết nên đặt chỗ nào, chớ đừng gì là gẩy đàn. Nàng ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình, thấy nàng ấy cũng nhìn chằm chằm nàng mới sợ sệt thu hồi ánh mắt. Mặc kệ, quản cái khỉ gió chuyện có thể làm được hay , cứ gảy thử trước rồi sau. Nàng cố gắng nhớ lại bộ dạng đánh đàn của Mân Côi, chầm chậm đặt tay lên dây đàn.

      Tiếng đàn vang lên từng tiếng "tang từng" vang vọng, tiếng đàn giống như là ma xuyên qua lỗ tai khiến cho những người ngồi trong phòng đều khó chịu cau mày. Bách Hợp liền nhanh chóng chặn lỗ tai lại, má ơi, cái này mà gọi là đánh đàn sao, đây quả thực là ma đòi mạng mà, người ta đánh đàn là vì muốn kiếm tiền, nàng ta "giỏi" hơn, nàng đánh đàn là muốn giết người đấy.

      CHƯƠNG 44: MA XUYÊN TAI.
      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Đừng gảy nữa!" Huyết Đại cau mày vui . Nghe tiếng của nàng , Bách Hợp mới buông lỏng hai tay che lỗ tai của mình ra, ngay sau đó tiếng đàn cũng dừng lại theo. Còn cái người tạo ra cái tạp đó lại ngồi đó với vẻ mặt bất đắc dĩ, hết cách rồi, nàng chỉ có thể gảy được ra như thế này thôi, tiểu thư cũng thể trách nàng được, đúng ?

      "Hải Đường, muội chỉ biết cố gắng cầu tiến, mà còn chịu sửa nhược điểm của mình. Vì thế, ta phạt muội cấm túc nửa năm trong Say Nhan cư, được phép ra ngoài bước, hình phạt của muội do Bách Hợp giám sát. Nếu như để muội ấy chuồn ra ngoài, dù với bất kì lí do gì, tất cả lỗi đều do người giám sát gánh chịu. Lúc đó tội của hai người là ngang nhau !" Nếu mình cho muội ấy chút dạy dỗ muội ấy vĩnh viễn thể trưởng thành được.

      "Bách Hợp biết." Bách Hợp vui trợn mắt nhìn Hải Đường cái, đều là do muội ấy chọc giận tiểu thư nên mình mới xui xẻo bị cuốn vào.

      "Tiểu thư, Hải Đường biết sai rồi. Muội xin lỗi người, vì muội phụ kỳ vọng của tiểu thư, Hải Đường tội đáng chết vạn lần, muội mong tiểu thư có thể tha thứ muội, chỉ hy vọng. . ." Nhìn Huyết Đại khẽ nheo mắt lại, khiến nàng dám tiếp, xong rồi, lúc này tiểu thư quyết định như thế rồi, chỉ sợ lần này nàng thể trốn thoát được lần phạt này. Là nửa năm đó, nửa năm cho phép ra cửa, như vậy chẳng phải là nàng buồn đến chết sao? Ô ô, mệnh mình khổ mà. . .

      Đối với khuôn mặt đau khổ của Hải Đường, Huyết Đại nhìn cũng nhìn cái, xoay người bước ra ngoài cửa, Mộ Bạch cũng đứng dậy theo ra ngoài. Lúc này Mân Côi mới tới trước mặt Hải Đường, dịu dàng an ủi: "Tiểu thư chỉ là muốn để cho muội nhớ mà sửa lỗi mà thôi, muội phải hiểu được khổ tâm của tiểu thư, muội chỉ phải nửa năm ra cửa thôi mà, sao cả đâu. Như vậy muội có thêm thời gian để chuyên tâm luyện đàn, muội đừng chỉ nghĩ đến việc chơi bời nữa, muội phải học cách trưởng thành, tiểu thư thể che chở cả đời cho muội được đâu."

      "Muội hiểu rồi, Tam tỷ." Bĩu môi, tâm tình tốt trả lời.

      "Muội đâu giống như hiểu, tỷ xem muội giống như vẫn còn buồn bực về chuyện này, Nhị tỷ cảnh cáo muội, được kiếm thêm phiền toái cho tỷ đâu." Nha đầu này đúng đến chết cũng thay đổi, lòng chỉ nghĩ tới chơi, chút lòng cầu tiến cũng có, cũng khó trách muội ý khiến tiểu thư tức giận.

      "Muội hiểu rồi mà, Nhị tỷ." Nàng mím môi, bất đắc dĩ .

      “Cốc cốc cốc” "Tiểu thư, muội là Bách Hợp, bên kia có tin tức truyền đến." Huyết Đại đọc sách trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, tiếp đó lại nghe được giọng của Bách Hợp, nàng liền để sách trong tay xuống, : "Vào ."

      "Tiểu thư, đây là thư Mai Nhược truyền tới." Nàng xong cầm tin tức trong tay đưa cho Huyết Đại. Huyết Đại nhận lấy tờ giấy liền mở ra, liếc mắt nhìn nội dung bên trong, sau đó đem đốt lá thư , sắc mặt tốt.

      "Hình như tâm trạng tiểu thư vui, chẳng lẽ thân phận của Mai Nhược bị bại lộ rồi sao?" thể như thế được, bản lãnh của Mai Nhược ở phương diện này rất tốt, nhưng vì sao tiểu thư lại mất hứng chứ?

      " có việc xảy gì cả, các muội đừng lo lắng, ngày mai ta trở về xem chút, chuyện ở đây giao cho các muội, ở chỗ nha đầu Hải Đường kia ta cũng muốn muội tốn thêm chút tâm tư vào." Theo cái tính tình của nha đầu kia, nếu tạo ra chút việc, chắc chắn từ bỏ ý định trốn chơi của mình. Nàng chỉ vừa nghĩ tới muội ấy liền nhịn được cảm thấy nhức đầu.

      "Tiểu thư yên tâm , nha đầu Hải Đường kia chẳng qua là còn quá nên hiểu chuyện, chúng ta dạy bảo muội ấy tốt." Mặc dù chuyện này cũng khá khó khăn với nàng, nhưng mà cũng còn cách nào khác, tính tình của nha đầu kia mấy người các nàng sao có thể biết? Ai, chỉ có thể cố gắng thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho nàng (Bách Hợp) có phiền phức gì.

      "Ừ, thôi khuya lắm rồi, muội nghỉ ngơi , ngày mai vẫn còn rất nhiều việc phải làm." Nàng cũng biết năng lực của bọn họ, các muội ấy đều là trợ thủ đắc lực của nàng, nhờ có giúp đỡ của bọn họ nàng mới có thể an tâm xử lý chuyện của mình, cần bận tâm đến chuyện ở đây.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :