1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 29: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN Ở DỊ THẾ.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.


      "Huyết Đại tỷ tỷ, chờ ta chút, ta cùng với tỷ!" Nam tử bị bỏ lại đằng sau lắc đầu bất đắc dĩ, song vẫn sải bước theo vào.


      thận trọng phía sau nàng, bọn họ chỉ mới vào được mười mấy mét bị rất nhiều cơ quan công kích, may là có Huyết Đại che chở cho , nếu chỉ sợ bây giờ bị mưa tên ghim thành con nhím rồi.


      "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận nha!" Mắt thấy lại có thêm vài mũi tên bay đến chỗ Huyết Đại, liền vội vàng mở miệng nhắc nhở, chỉ sợ trước mặt có chút thương tổn nào.


      "Ngươi đứng ở bên , đừng làm vướng tay ta!" Có ở cạnh khiến cho nàng rất phân tâm vì để bảo vệ , vì vậy nàng dứt khoát đẩy sang góc an toàn, đợi nàng giải quyết xong chỗ này rồi lại dẫn tiếp.


      "A, được."


      nghe lời nàng lùi lại sang chỗ an toàn, rồi khẩn trương nhìn ra sức chống lại đống ám khí kia, trong mắt có ánh sáng kì lạ lóe qua, nó nhanh đến mức ai kịp thấy , sau đó lại chở về bộ dạng như trước, khiến cho người ta cảm giác dường như nó chỉ là ảo giác.


      Đợi sau khi Huyết Đại giải quyết xong các cơ quan đó, liền mang theo vào trong cốc, cả đoạn đường này đều gặp bất kỳ cơ quan nào nữa cả, cả đường thuận lợi tiến vào nơi ở của Mạc Vấn thần y.


      Xuất trước mặt bọn họ là phong cảnh cực đẹp với cây cầu có nước chảy ở dưới, có chim hót hoa thơm, còn có các loại bươm buớm đẹp chưa từng thấy bay múa, chúng chơi đùa trong các khóm hoa. Và khi nhìn thấy người lạ tới đây, bọn chúng chẳng những sợ hãi mà còn bay tới chỗ họ, sau khi lượn quanh người, thỉnh thoảng có vài chú bướm nghịch ngợm đậu ở người nàng, thận chí chúng đậu đầy ở người nàng. Mà đầu Huyết Đại hề có đồ trang sức nên khi có chú bướm đậu lên, liền khiến cho mái tóc của nàng càng thêm xinh đẹp, dịu dàng.


      Cách nơi nàng đứng xa có căn lầu đơn giản, đây chắc chắn là nơi thần y Mạc Vấn ở, Huyết Đại cười vui mừng bước tới. Vừa nàng vừa nghĩ Mân Côi, ta nhất định thỉnh Mạc Vấn thần y về, dù có phải trói người lại, ta cũng nhất định mang ông ta về trị bệnh cho ngươi. Vì vậy ngươi nhất định phải kiên trì thêm thời gian nữa, rồi đau đớn qua nhanh thôi.


      "Từ từ ." Khi Huyết Đại vẫn còn bước tới bị người kéo lại, khiến sắc mặt Huyết Đại lạnh xuống, vui nhìn . Nếu phải thấy màng sống chết theo nàng vào đây, nàng nhất định chưởng đánh bay .


      "Nếu như ngươi còn dám tiếp tục ngăn cản ta, đừng trách ta khách khí!" Nàng hất tay của ra, sau đó tiếp tục bước tới. Mà vị nam tử ở sau lưng nàng vẫn đứng đó nhúc nhích, với mặt đôi mắt lạnh nhìn bóng dáng quật cường kia, khóe miệng khẽ nhếch lên thành đường cong như có như , nhìn có chút quỷ dị.


      Khi Huyết Đại đẩy cửa bước vào, trong lầu các liền nghe thấy hai giọng truyền đến, mà giọng này lại thể nào quen thuộc hơn được với nàng. Dù nàng là người tỉnh táo, ngay lúc này, đầu óc cũng trở nên trống rỗng cùng với thể tin được, theo hướng giọng phát ra mà bước tới. Khi nàng đứng trước cửa phòng, từng dòng đối thoại bên trong đều truyền vào tai nàng sót chữ nào.


      "Bảo bối, có thoải mái ?" Từ bên trong truyền tới giọng nam trầm thấp lại giàu từ tính, mang theo cỗ dụ dỗ nồng nặc.

      "Ai nha, là hư! Sao lại hỏi người ta như vậy?"


      Giọng của thẹn thùng e lẹ vang lên, mà chính giọng khiến cho xương cốt của người đàn ông kia cũng mềm nhũn ra, nhưng nó lại khiến cho sắc mặt lạnh lùng ngàn năm đổi của Huyết Đại xuất chút thay đổi. Chỉ thấy chân mày mặt nàng nhíu chặt lại, ánh mắt lóe lên hận ý, mười ngón tay cũng nắm chặt lại thành quyền, khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mà nàng cũng cảm giác được.

      CHƯƠNG 30 : MƯU.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "A, bây giờ em cũng biết xấu hổ rồi sao, lúc trước phải là em ở dưới người tôi khóc lóc, cầu xin tôi hung hăng muốn em sao, bây giờ em lại quên mất rồi à?" Giọng của người đàn ông hơi khàn khàn, vừa trêu chọc , vừa , khiến cho cười duyên liên tiếp, : là hư! Xấu lắm!


      "Được rồi, trêu em nữa, chúng ta tiếp tục chuyện chính . Em cho biết, người chị em tốt kia của em rất tài giỏi sao?" Bàn tay của người đàn ông kia dừng lại, trêu chọc nữa, ánh mắt sắc bén như thanh kiếm, đây mới chính là mục đích hôm nay gặp ta.


      "Ừm, ta rất lợi hại, trong nhóm của chúng ta, ấy là người lợi hại nhất, là trợ thủ đắc lực nhất của lão đại. Lão đại phái ta đến đối phó coi như là coi trọng rồi."


      Thấy người đàn ông trầm mặc hồi lâu, giọng lại tiếp tục vang lên: "Chỉ là đừng lo lắng, em giúp , ai bảo là người đàn ông em thích nhất? Em làm sao có thể bỏ mặc để chết được, em giúp . Nhưng nếu em giúp báo đáp em thế nào đây?"


      "Hả? Em giúp sao? ta là người chị em tốt của em đấy, em chịu được sao?" Giọng của người đàn ông nhàn nhạt khiến người khác nghe ra được ý tứ của .


      "Chị em tốt sao? Chỉ cần là vì , cho dù là chị em ruột thịt sao. Nhưng nếu giúp sau này tính cám ơn em thế nào đây?" kia ác độc , mà khi ả xong trong mắt tên đàn ông cũng lóe ra tia khinh thường. Nhưng lúc này ta lo dành công nên cũng có chú ý tới.


      "Sau khi chuyện thành công, cho em món quà bất ngờ, em cứ yên tâm."


      Khóe miệng và đuôi lông mày của người đàn ông đều là ý cười mê người, mà lời của cũng khiến cho người phụ nữ trong ngực vô cùng mừng rỡ. ta cho là sau khi chuyện thành công, mình nhận được lời cầu hôn cùng với chiếc nhẫn kim cương của . Nếu là như vậy hy sinh lớn thế này cũng đáng giá. Nhưng ả ta ngờ rằng món quà bất ngờ của đúng là khiến ả ngờ được. Đó lại là thứ hề khiến ta có chút vui mừng nào. Nhưng đợi đến khi ta hiểu được mọi chuyện cũng muộn.


      Tất cả đoạn đối thoại của hai người họ đều bị Huyết Đại nghe thấy. Sắc mặt nàng tái nhợt, dày đặc hận ý. Nàng muốn nghe bọn họ tiếp tục nữa. Huyết Đại cước đá văng cửa phòng, gương mặt nàng lạnh lẽo bước vào, mà đôi nam nữ kia sau khi thấy Huyết Đại đạp cửa vào, vẻ mặt bọn họ đều là thể tin nổi, họ chỉ có thể nằm ở đó nhìn nàng đầy phòng bị.
      .
      "Hay cho người chị em tốt hoạn nạn có nhau của tôi, hay cho kẻ làm bộ chị em tình thâm, Huyết Đại ta có kết quả như ngày hôm nay cũng thể nào trách được các ngươi, mà chỉ trách ta có cách nào tuyệt tình như ngươi, chỉ trách ta ngu, lại coi khổ nhục kế của ngươi thành hy sinh quên mình. ha ha ha, cũng coi như là quen nhau hai mươi mấy năm, hôm nay ta phải cám ơn ngươi cho ta thấy tất cả bộ mặt dối trá xung quanh mình. . ."


      ở trước mặt nàng này chính là người chị em tốt kiếp trước của nàng, Lynda, mà người đàn ông còn lại kia chính là trùm buôn bán thuốc phiện đứng đầu, Hách Trình.


      "Huyết Đại, chị. . ." Người phụ nữ có chút kinh ngạc, nhưng lại biết nên cái gì để giải thích cho mình, nên thể làm gì khác hơn là sững sờ nhìn . Còn người đàn ông bên cạnh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn Huyết Đại chằm chằm nhưng cũng lời nào.


      " cần nhiều lời, ta trách các ngươi, nhưng mà ta giết các ngươi, xem như là vì người phụ nữ ngu xuẩn đời trước làm chút chuyện tốt."


      Ở trong mắt nàng, thời đại thế kỷ hai mươi mốt kia trở thành quá khứ. Mà Huyết Đại ở thời đại đó, ở trong mắt nàng, là người phụ nữ ngu ai bằng, nàng bây giờ chỉ là lấy thân phận là người bên ngoài để giải quyết chuyện này. Nếu nàng muốn báo thù vì người chết kia giết họ dễ dàng như vậy, với tính cách khát máu của nàng, chọc người của nàng chắc chắn là muốn sống cũng được, muốn chết cũng xong. Nhất định là đau đến muốn sống, nhưng lại phải tiếp tục sống. Nhưng bây giờ nàng cũng muốn so đo nhiều như vậy, cũng muốn để cho hai người bọn họ tiếp tục làm bậy trước mặt nàng, nên nàng chỉ thấy ngứa mắt muốn giết người thôi. Còn tại sao chuyện qua lại sao lại tái ở chỗ này, nàng chưa nghĩ đến?

      Pe: chương này kể về chuyện kiếp trước nên mình cũng để ngôn ngữ đại nha.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      tú cầu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 31: BỊ VÂY TRONG MÊ HUYỄN TRẬN.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Nếu để cho ta gặp lại các ngươi, vậy các ngươi nhất định sống qua được hôm nay." Nàng cười lạnh tiếng, tay phải giơ lên đánh về phía bọn họ, nhưng khi nàng bắn hoa sen do nàng ngưng khí tạo thành về phía họ lại xảy ra tình huống như nàng dự đoán. Hai người dù bị trúng chiêu nhưng hề ngã xuống đất, mà từ từ trở nên trong suốt, tan biến vào trong khí.

      Chưa hết, ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh liền thay đổi. Cảnh tượng ra là cảnh ở trong quán rượu đêm hôm đó, cũng chính là đêm mà kiếp trước nàng chết. Lúc này nàng mới phát ra có cái gì đó đúng. . .

      Mà Mặc Thanh Vân từ đầu tới cuối đều đứng nguyên tại chỗ, nên chứng kiến được tất cả mọi việc của nàng. ra ác mộng của nàng là những điều này, kiếp trước nàng bị chính tỷ muội thân nhất phản bội nên mới chết , cho nên bây giờ nàng mới trở nên lãnh tình như vậy sao? Lúc đầu muốn đánh thức nàng là vì muốn xem xem bởi vì cái gì mới khiến nàng có bộ dạng lãnh tình như vậy, bây giờ thấy được rồi, khó trách. . . Đúng là nó trở thành ma tâm của nàng.


      Nhưng khi chuẩn bị bước vào mộng cảnh mang nàng ra thanh vang lên từ sau lưng . Điều khiến bất ngờ nhất chính là có nam nhân có thể vô thanh vô thức trong lúc để ý xuất ở sau lưng . Nếu mà lúc nãy ta muốn ra tay với mình chẳng phải là quá dễ dàng sao? Nghĩ đến điều này khiến cho tự trách bản thân nhất thời khinh địch. Nhưng nghĩ đến người tới kia nhất định chính là chủ của nơi này, như vậy mọi chuyện của nàng, ta cũng nhìn thấy hết sao?

      "Các hạ chính là truyền nhân của Mạc Vấn tiền bối sao?" Nếu người khác có ý muốn thương tổn đến , vậy cũng động thủ .

      "Nghe lời đồn Cửu hoàng tử Lan quốc nhát gan, rất sợ phiền phức, lại có cơ thể ốm yếu. Nhưng hôm nay gặp mặt, mới biết được lời đồn đãi kia phải là . Ta biết nếu như người đời biết được Cửu hoàng tử trong miệng bọn họ giống như lời bọn họ , thậm chí còn có tài hoa hơn người, là kẻ có mưu lược đệ nhất thiên hạ. . ."

      "Đủ rồi! Hôm nay ta đến đây phải để nghe những lời tâng bốc này. Nếu các hạ biết tất cả về ta, như vậy chắc là ngươi cũng đoán được mục đích ta đến đây rồi chứ?"

      Đối phương có thể biết được tất cả chuyện về , cũng cảm thấy bất ngờ. Nếu ta biết tường tận về như vậy, cũng cần phải phủ nhận bất cứ cái gì.

      "Hả? Ý của ngươi là muốn ta giúp ngươi giải độc sao?"

      Nam tử đối diện thân áo trắng, dung mạo cũng thua Mặc Thanh Vân nửa phần. Mặc dù cả hai người họ đều là người có dung mạo xuất sắc, khí chất của mỗi người mỗi vẻ, nhưng quanh thân bọn họ đều phát ra hơi thở và khí thế chệnh lệch quá nhiều.

      " sai."

      “Nhưng mà vì sao ta lại phải giúp ngươi?" Nam tử nhíu mày, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn , giọng vô cùng bình thản.

      "Nghe , Mạc Vấn thần y chưa bao giờ từ chối lời cầu xin của người khác. Ngươi là truyền nhân của ông ta chẳng lẽ lại thừa kế tất cả tư tưởng của ông ấy sao?"

      "Ha ha, ngươi cũng biết đó là quy củ của sư phụ ta, cả đời của lão nhân gia vô cùng nhân từ là sai. Nhưng tại sao ngươi lại nghĩ rằng ta noi theo ông ấy chứ?" cười nhạt, hỏi ngược lại.

      " ra điều kiện của ngươi, nếu như ta có thể làm được ta cố gắng hết sức làm. Cho dù là giúp ngươi đoạt lấy giang sơn Hi quốc cũng phải là thể." ngờ người trước mắt lại khó đối phó như thế, chỉ hy vọng về sau ta phải là kẻ địch của mình tốt, nếu có thêm kình địch rồi.

      "Cái này ta cũng cần, nếu như ta muốn ta tự mình lấy." Trong mắt nam tử lóe lên chút kinh ngạc nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại như bình thường.

      "Vậy là ngươi muốn giải độc cho ta sao?" nhiều như vậy, cũng có chút nhịn được rồi.

      CHƯƠNG 32: CẢ CUỘC ĐỜI NÀY NGƯƠI ĐƯỢC ĐẾN GẦN NÀNG DÙ CHỈ LÀ BƯỚC.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Giải độc cho ngươi cũng phải là được, nhưng ta có điều kiện."

      "Ngươi cứ ." Chỉ cần là có điều kiện có nghĩa là ta đồng ý giải độc cho mình rồi, nhưng lại ngờ điều kiện đối phương đưa ra lại là. . .

      "Ngươi chỉ cần đồng ý với ta, cả cuộc đời này, ngươi được đến gần nàng dù chỉ bước. Chỉ cần làm thế là được rồi." Trong lúc chuyện, đôi mắt vẫn luôn nhìn về bóng dáng vẫn còn bị vậy trong trận, trong mắt còn vẻ bình thản mà là mảnh nhu tình.

      Nghe thấy điều kiện của đối phương đưa ra khiến có chút ngờ được. Nhưng cũng có vội nhận lời ngay, mà theo ánh mắt của ta nhìn về phía dù bị vậy trong trận nhưng gương mặt vẫn luôn giữ được tỉnh táo.

      "Thế nào, đồng ý? Theo ta được biết, ngươi cũng còn sống được thêm mấy ngày nữa rồi. Chất độc trong người ngươi mạnh đến thế mà ngươi còn sống được đến bây giờ cũng là kì tích rồi. Ngươi đồng ý cũng sao, dù sao thời gian của ngươi cũng còn nhiều, việc ta phải làm chỉ là chờ thêm chút thôi." Ai, đây là uy hiếp trắng trợn mà, nam nhân này đúng là vô cùng phúc hắc và xảo trá mà.

      "Được, ta đồng ý với ngươi."

      Xem ra ta hiểu chất độc của mình hơn chính cả bản thân mình. Mà nếu là loại độc tuyệt tích trừ người trước mắt ra còn ai hiểu cả, tìm danh ý khắp thiên hạ mới có được thông tin này. Khi biết được thần y Mạc Vấn qua đời, gần như tuyệt vọng, nhưng ngờ về sau lại tra được Mạc Vấn thần y có truyền nhân. Ngoài việc cảm thấy vui mừng, cũng đến Y cốc nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đều tìm được gì mà trở về. phải đối phương muốn cứu , mà là căn bản là nhìn thấy người của đối phương. nghĩ tới lần này theo Huyết Đại đến đây lại có thu hoạch ngoài dự đoán, khiến cho tâm vốn nản lòng, thoái chí lại dấy lên hy vọng mới. Càng làm cho bất ngờ hơn chính là, truyền nhân của thần y cư nhiên lại là người trước mắt. Nhưng cũng mặc kệ đó là người nào, giờ cứ giải độc , nếu để mất mạng lại uổng công.

      "Được rồi, ngươi tới phòng trúc chờ ta, ta nghĩ rằng ngươi đến đây nhiều lần như vậy rồi, chắc là mọi thứ ở nơi này, ngươi cũng nhớ rất ràng chứ?" Gương mặt cười như cười nhìn Mặc Thanh Vân, chính bố trí cơ quan nên trong lòng cũng nắm chắc. Lúc trước ta đến được mấy lần rồi nhưng lại bị nhưng cơ này gây thương tích. Trong thiên hạ này, người có thể làm vậy, chỉ có mấy người đếm được đầu ngón tay thôi. Hôm nay nhìn thấy người tới, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần.

      "Được." Liếc nhìn về nơi Huyết Đại đứng, sau đó liền xoay người về phòng trúc. biết, đối phương nhất định cứu Huyết Đại, mặc dù suy nghĩ này khiến thoải mái, nhưng cũng thể gây thêm chuyện, lắc đầu cười khổ bước .

      Lúc này Huyết Đại đứng ở tại chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn màn trước mặt. Bởi vì nàng biết mình trong lúc vô tình xông vào trận pháp của người khác rồi, mà tất cả những thứ xuất trước mắt đều là huyễn cảnh. Nếu là ảo cảnh, dù nàng làm bất cứ điều gì đều là vô dụng.

      Trong lúc nàng nghĩ biện pháp thoát khỏi ảo cảnh liền thấy nam tử mặc áo trắng mỹ lệ nhàng xuất trước mặt nàng. Nàng có chút bất ngờ nhìn đối phương cái, cũng có bất kì phản ứng gì.

      " nương bây giờ bị vây trong mê huyễn trận, có cần tại hạ giúp đỡ tay ?" Giọng dễ nghe của nam tử truyền vào trong tai nàng, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát người trước mắt phen. Nàng vốn cho là cũng chỉ là phần của ảo cảnh, ngờ là tới để giúp mình.

      "Cám ơn!" Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi, nhưng vẫn là tìm được phương pháp phá giải. Bây giờ lại có người nguyện ý giúp nàng, nàng sao phải khước từ.

      " cần khách khí, nương xin mời theo ta."

      Nam tử mặc áo trắng xong cũng thẳng về phía trước dẫn đường cho nàng. Mặc dù thoạt nhìn bước của nam tử này rất tùy ý, nhưng Huyết Đại vẫn thấy được những bước của rất có quy luật, lúc chậm lúc nhanh, thoắt nặng thoắt . Dù chỉ là những cử chỉ rất , rất khó để khiến người khác quan tâm đến. Nếu phải nàng vẫn luôn để ý tới từng cử động của cũng phát ra những chi tiết đó.

      CHƯƠNG 33: TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      " nương tại sao lại xông vào mê huyễn trận này?" Sau khi mang nàng ra khỏi trận pháp, mới mở miệng chuyện lần nữa, hỏi bên cạnh.

      "Ta là tới tìm Mạc Vấn tiền bối, lại nghĩ rằng mình vào trận pháp này. đến đây ta còn phải đa tạ công tử ra tay cứu giúp." Trong miệng lời cảm kích nhưng gương mặt vẫn hề tay đổi gì, vẫn là gương mặt buồn vui.

      Trong khi chuyện nàng cũng quên nhìn về nơi mà lúc nãy nàng nhầm vào. Nhưng chỗ đó bây giờ làm gì còn cái gì nữa? Phóng tầm mắt ra, nhìn khắp nơi chỉ có mảnh xanh mượt của thảm cỏ, mà thảm cỏ xanh mượt lại có vài dấu gãy rạp gống như bị người khác đạp lên.

      " nương khách khí rồi, ra là người đến tìm Mạc Vấn thần y, nhưng lão nhân gia qua đời từ rất nhiều năm trước rồi."

      "Ông ấy qua đời rồi sao?" Nàng liền hỏi dồn lại.

      Nhìn khung cảnh xung quanh đều là màu xanh của cây cối rậm rạp, trước đến phong cảnh bên trong như thế nào, chỉ cần đến vườn dược thảo ở nơi xa kia, nếu như có ai chăm sóc tỉ mỉ, chỉ sợ là sớm chết hết rồi! Ý tứ chất vấn trong lời của nàng rất ràng mà đối phương cũng là người thôn minh, chỉ liếc mắt cái liền biết suy nghĩ lúc này của nàng.

      " dối gạt nương, lão nhân gia qua đời rồi."

      Ý của nàng làm sao lại hiểu? mặc dù hàng năm có ở Y cốc, nhưng tất cả mọi việc ở đây đều định kỳ quay lại xử lý . Thỉnh thoảng cũng ở lại đây thời gian, cho nên mọi thứ bên trong đều được giữ lại nguyên trạng, chúng hề bị mất qua năm tháng.

      "Vậy ngươi là ai? Tại sao lại quen thuộc với nơi này như vậy?"

      Thái độ của cũng giống như dối, nhưng tại sao lại quen thuộc với nơi này như vậy? Ngay cả Mạc Vấn lão tiền bối còn sống hay cũng biết, điều này khỏi làm cho người ta nghi ngờ.

      "Ta cũng là có cơ duyên xảo hợp được Mạc lão tiền bối cứu, cũng được tính là nửa đồ đệ của lão nhân gia." Những điều điều là , Mạc Vấn thần y vẫn hay khen có thiên phú học y, muốn trở thành đồ đệ của mình nhưng có đồng ý. Cuối cùng lại vì báo ân tình mà đáp ứng làm đồ đệ danh nghĩa của ông.

      "Ngươi là đồ đệ của thần y? Vậy y thuật của ngươi như thế nào? Được mấy phần so với lão thần y?"

      thể trách nàng kích động như thế, vốn là khi biết tin tức Mạc Vấn thần y chết nàng cũng rất thất vọng, rất lo lắng cho bệnh của Mân Côi. Nhưng bây giờ, người trước mắt nửa đồ đệ của Mạc Vấn thần y. Nếu là đồ đệ, chắc là cũng thừa kế y thuật cả đời của lão thần y rồi. Nhưng cũng là chỉ có thể coi là nửa đồ đệ, nên cũng biết nửa đồ đệ trong miệng là học được mấy phần?

      "Chuyện này sao, cụ thể như thế nào ta cũng khó mà . nương nếu ngại ta có thể giúp nương bắt mạch xem có thể chữa được ?" Nam tử mặc áo trắng nở nụ cuời nhìn nàng, chờ đợi phản ứng của nàng.

      "Người bị bệnh phải là ta mà là người bạn của ta."

      Nghe xong câu trả lời của nàng, nhất thời có chút bất ngờ, là người bạn như thế nào mới có thể khiến nàng màng sống chết xông vào Y cốc của đây? Phải chăng là người bạn rất đặc biệt? Nghĩ như vậy, trong lòng khỏi có chút thoải mái.

      "Hóa ra là như vậy, nếu bạn của nương ngã bệnh, vậy ta cũng ngại tới đó xem chút, nhưng có thể trị hết hay ta dám đảm bảo. biết ý nương như thế nào?"

      Ai, những người khác nhau có cách đối xử khác nhau, người hiểu con người của , nhìn cái liền biết là có dụng ý khác. Mà đúng cũng có mục đích riêng. muốn xem người có thể trở thành bạn thân của nàng rốt cuộc là người như thế nào?
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      tú cầu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 34 : TA TÊN LÀ MỘ BẠCH.

      Editor : Song Ngư nhi.


      "Được, chỉ cần thần y đồng ý là được rồi, nhưng mà như vậy làm phiền thần y rồi." Mặc kệ như thế nào, nàng cũng từ bỏ, dù là chỉ có ti hi vọng, nàng cũng phải thử lần, nếu làm sao nàng cam tâm được?

      " nương cần phải khách khí, nhưng mà trước mắt ta còn có bệnh nhân cần phải chữa trị kịp thời, vì vậy trì hoãn mấy ngày. có vấn đề gì chứ?" Nếu là độc bình thường cần đến khắc (15 phút) là có thể giải hết, nhưng mà độc người Mặc Thanh Vân tương đối bá đạo, cần mấy ngày mới có thể hoàn toàn thanh trừ.

      " thành vấn đề." Chỉ cần đồng ý cùng nàng trở về được rồi, chỉ là trì hoãn mấy ngày mà thôi, nàng tin rằng Mân Côi có thể kiên trì được.

      "Vậy tốt rồi, giờ ta phải chữa trị cho bệnh nhân, mời nương theo ta, để ta an bài gian phòng để nương nghỉ ngơi. đường lâu như vậy, chắc là rất mệt mỏi."

      nhìn nàng, săn sóc , phải biết, được đối xử như vậy nàng là người duy nhất, nhưng mà Huyết Đại lại biết điều ấy. Từ trước tới giờ, danh tiếng của Mạc Vấn thần y rất tốt, đối với người tới xin chẩn bệnh dù là ai ông cũng cự tuyệt, đương nhiên, nên nàng cho rằng là vì là đồ đệ nên cũng thừa kế lòng dạ tốt bụng, nhiệt tình giúp người giống thần y Mặc Vấn.

      Ở trong phòng trúc, Mặc Thanh Vân ở bên trong mình, khi nhìn thấy hai người tới có Huyết Đại, nhanh chóng từ ghế đứng dậy, chạy như bay thẳng tới chỗ Huyết Đại.

      "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ sao chứ? Tỷ làm ta lo chết được! Ta còn tưởng rằng còn được gặp lại tỷ nữa !" vừa gặp lại òa lên khóc, Huyết Đại sớm thành thói quen nên cảm thấy bình thường, nhưng mà nam tử bên người nàng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, vô cùng kinh ngạc nhìn Mặc Thanh Vân cái, tiếp tục im lặng nhìn biểu diễn.

      "Ta sao, nhờ có vị công tử tốt bụng này cứu ta, nếu ta cũng thể ra ngoài nhanh như vậy."

      Lời của nàng khiến mặt của Mặc Thanh Vân đen lại, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bình thường rồi, ý vị nhìn nam tử mặc áo trắng cái. Tốt bụng? nhìn ra được ta tốt bụng ở chỗ nào.

      "Chỉ là nột cái nhấc tay thôi, nương cần phải quá bận tâm." Trong lòng hiểu ý tứ của Mặc Thanh Vân, nhưng thèm để ý chút nào, còn cười như cười nhìn lại cái, giống như : đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới biết giả bộ, bàn về thủ đoạn, Bản công tử thua ngươi đâu!

      " ra là công tử cứu Huyết Đại tỷ tỷ, Thanh Vân xin thay mặt Huyết Đại tỷ tỷ cám ơn công tử, đợi ngày nào đó có cơ hội, người phải đến phủ ta làm khách đấy, ta nhất định khoản đãi người, để báo đáp ân tình của công tử."

      cười hì hì xong lời này liền lôi kéo Huyết Đại vào nhà ngồi xuống, mà nam tử mặc áo trắng bị bỏ rơi ở ngoài mặt mày vui nhìn chằm chằm cái kẻ giả ngây giả dại kia, kẻ vừa bảo khoản đãi đâu rồi, còn dám chờ đến phủ của mình, chờ xem đem phủ của ta loạn đến gà bay chó sủa mới thôi!

      " cần phải khách khí, đây là việc ta phải làm."

      vào theo, tìm cái ghế ngồi xuống, thời điểm câu này, mặt vẫn là cười dịu dàng, nhưng biết, câu này của mình là cắn răng nghiến lợi mới ra được, chỉ có biết, ngay cả Mặc Thanh Vân cũng cảm thấy. Còn Huyết Đại bởi vì bị hai người, trái phải vây ở giữa nên có chú ý tới.

      Ở giữa hai người có mùi thuốc súng rất đậm, ngươi cái ta lời, ngấm ngầm trào phúng lẫn nhau, nhưng ở trong mắt Huyết Đại vẫn là trò chuyện rất vui vẻ với nhau. Nàng ngờ vị thần y dịu dàng này còn thân thiện như vậy, lại có thể trò chuyện cùng đứa bé lớn xác ngốc này.

      "Thần y, người phải vẫn còn có bệnh nhân cần phải chữa trị sao?" Mới vừa rồi muốn cho nàng gặp bệnh nhân kia của , thế mà bây giờ, lại ở chỗ này để chuyện phiếm với Mặc Thanh Vân. Vì nàng muốn sớm có thể trở về, nên mới lên tiếng nhắc nhở .
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 35: NGƯƠI MUỐN ĐẤU CÙNG TA, XEM TA CÓ CHỈNH CHẾT NGƯƠI ?

      Editor: pemichio
      Beta: Song Ngư Nhi.

      "Ta tên là Mộ Bạch, Huyết Đại nương cứ gọi ta là Mộ đại ca hoặc là trực tiếp gọi Mộ Bạch đều được. Nếu nương nhắc ta về việc xem bệnh chắc ta cũng quên mất rồi." cười tự giới thiệu tên mình, mà khi ra tên của mình ánh mắt Mạc Thanh Vân chợt lóe lên khác thường, Huyết Đại có chú ý tới, nhưng Mộ Bạch vẫn thấy được. cũng hiểu được vì sao ta lại có vẻ mặt này chỉ là hai bên đều trực tiếp ra thôi.

      "Vị công tử này, làm phiền ngươi đưa tay ra để ta giúp ngươi xem mạch," Lời này với Mạc Thanh Vân, mà đối phương sau khi nghe vậy cũng hết sức phối hợp đem cổ tay của mình đưa tới trước mặt .

      "Ngươi bệnh nhân chính là ?" Huyết Đại nhìn Mạc Thanh Vân cái rồi lại nhìn Mộ Bạch chuyên tâm bắt mạch, kinh ngạc hỏi.

      "Ừ, chính là vị công tử này." Mộ Bạch gật đầu cái, cho nàng câu trả lời khẳng định.

      "Đương nhiên là ta rồi, Thanh Vân nhớ trước đó có qua với Huyết Đại tỷ tỷ rồi, Thanh Vân là tới tìm thần y để xem bệnh, Huyết Đại tỷ tỷ chẳng lẽ tỷ quên rồi sao?" Trưng ra bộ mặt như muốn tỷ hoàn toàn hề quan tâm đến ta, bộ mặt đó như ngầm chỉ trích Huyết Đại tốt, mặt càng thêm vẻ uất ức.

      "Ta nhớ, chỉ là ngờ người bệnh nhân mà Mộ Bạch đến kia lại là ngươi nên có chút bất ngờ mà thôi." Nếu gọi là Mộ đại ca nàng cảm thấy hơi kỳ kỳ, khiến nàng kêu được, vẫn là gọi tên tốt hơn.

      "Hóa ra là như vậy, như vậy Huyết Đại tỷ tỷ vẫn rất quan tâm Thanh Vân nha, hì hì!" cười cười ngây ngốc như đứa trẻ.

      "Bệnh của vị công tử này cũng được hơn hai mươi năm rồi, nếu muốn trừ tận gốc quả có chút khó khăn, nhưng nếu như người tin tưởng ta, ta cũng có thể gắng hết sức thử lần. Còn kết quả như thế nào ta cũng thể bảo đảm được. Vậy ý của công tử thế nào?"

      Sau khi bắt mạch xong liền cho ra kết luận, nhưng kết luận này lại khiến cho gương mặt cười ngốc nghếch nào đó trong nháy mắt xụ xuống, hơn hai mươi năm sao? Đây chẳng phải là từ khi được sinh ra từ bụng mẹ liền bị người khác hạ độc?

      "Ý của thần y là từ lúc ta sinh ra bệnh này theo ta đến giờ? Ý của người là vậy sao?" biến sắc nắm chặt hai quả đấm, cũng thể tiếp tục giả vờ ngây ngốc nữa.

      " phải, bệnh này của ngươi là bị hạ từ khi còn trong bụng mẹ, chậc chậc, đứa bé đáng thương." nhìn sắc mặt cực thối của ta, còn hả hê đả kích phen, mới vừa rồi ta cố ý chọc giận mình phải là rất sảng khoái sao, tại liền cố ý trả cục tức này về, như vậy mới cảm giác thăng bằng chút.

      " sao? Vậy cần bao lâu mới có thể hoàn toàn chữa khỏi?" Bị hạ từ trong bụng mẹ, ha ha, tin tức này khiến rung động nhưng lúc này cũng phải là lúc để quan tâm chuyện này. Nêu muốn báo thù nhất định phải còn sống trở về, mạng cũng còn toàn bộ đều là uổng công.

      "Tối thiểu cũng phải mười ngày nửa tháng đó? Tình huống cụ thể, phải đợi sau khi trị liệu mới có thể biết được."

      Mười ngày nửa tháng mà còn chưa nhất định có thể trị hết, tại sao nàng lại cảm giác vị thần y trước mắt có chút đáng tin vậy? thể cho ra kết quả chắc chắn sao? Hay là y thuật của cũng tinh thông lắm nên căn bản thể đưa ra cam kết với người bệnh? Nếu là như vậy, vậy bệnh tim của Mân Côi phải chữa trị sao đây? Dù trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng mặt vẫn là vẻ mặt ngàn năm đổi. Dù là người thông minh cũng thể đoán được giờ nàng nghĩ cái gì. Nếu như Mộ Bạch biết nàng vì vậy mà hoài nghi y thuật của chắc chắn tức chết. Vì là cố ý ở trước mặt nàng tỏ ra khiêm tốn nhưng lại nghĩ rằng chính vì vậy mà bị nàng xem thường, đúng là biến khéo thành vụng.

      "Được rồi, vậy chuyện này đành phải làm phiền thần y." Đối với y thuật của người trước mắt vẫn rất yên tâm, mặc dù cũng biết tại sao lại tin tưởng năng lực của ta như vậy nhưng tóm lại, lo lắng là được rồi.
      Last edited: 31/1/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 36: MƯỢN CƠ HỘI CHỈNH MẠC THANH VÂN
      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      lo lắng nhưng Huyết Đại lại có chút lo. Nhưng nghĩ lại nàng quá lo lắng cũng vô dụng, cứ an tâm mà chờ đợi . Dù thế nào vẫn phải là thử trước chút mới được.

      "Huyết Đại tỷ tỷ, thần y Mộ Bạch rồi, bệnh của ta chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể khỏi. Đến lúc đó Huyết Đại tỷ tỷ có thể cùng ta cùng nhau hồi kinh rồi. Ta nhất định chiêu đãi tỷ tốt." Vẻ mặt tối tăm của biến mất trong nháy mắt, bây giờ lại trở về bộ mặt ngốc nghếch của tiểu hài tử.

      "Ừ, chúc mừng ngươi!"

      Người ta cũng trị hết mà chỉ cố gắng hết sức thôi nhưng lại khiến vui mừng như vậy, quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện, nhìn như vậy nàng làm sao nỡ từ chối đây?

      "Ngươi đúng là quá lạc quan rồi, ta cũng là nhất định chữa khỏi mà chỉ cố gắng hết sức thôi, như thế tại sao ngươi lại có thể nắm chắc là ta có thể giúp ngươi trị hết bệnh của ngươi?" Nhìn ta vui vẻ như vậy, trong lòng liền thoải mái, phải làm cho ta thể thoải mái mới được.

      "Ta tin tưởng y thuật của thần y, bệnh đến tay người nhất định khỏi." chút tâm tư này của đối phương làm sao lại biết? Ta chính là cố ý, xem ngươi có khả năng làm gì ta?

      "Như vậy tốt, vậy ngươi hãy ra đây với ta." còn nhiều biện pháp để chỉnh ta, huống chi tại đối phương lại rơi vào tay mình như vậy, còn phải là mặc cho mình tùy ý vo tròn, bóp nghiến sao? Dám cùng ta đấu ngầm, ngươi còn non lắm!

      Mạc Thanh Vân theo sau lưng Mộ Bạch, lúc đến nơi giống như phòng tắm, bên trong có ao nước lớn , trong ao cũng phải là nước dùng để tắm rửa mà là ao đầy chất lỏng đen thùi lùi còn có những thành phần xác định nổi lềnh bềnh mặt nước. những thế, chất lỏng này còn sôi trào giống như là nước được đun sôi, nhìn qua cực kỳ khủng bố.

      Huyết Đại theo sau vào cũng thấy được cảnh này liền cau mày, cố nén ghê tởm đến nôn mửa.

      Nhìn tình cảnh bên trong rất dọa người, mà mùi vị cũng khó có thể khiến người khác chấp nhận được.

      " xuống ." Mộ Bạch nhàn nhạt câu khiến cho cả hai người đều đồng thời cả kinh, tình huống này là thế nào? Mạc Thanh Vân tưởng mình nghe , nghi hoặc tiếng động nhìn hỏi Mộ Bạch.

      "Ngươi đem quần áo cởi ra, xuống ngâm mấy canh giờ, kiên trì từ năm tới bảy ngày."

      Nhàn nhạt liếc cái, ý tứ : ngươi có nghe lầm, chính là để ngươi xuống ngâm mấy ngày. Dám cùng ta đấu, xem ta thu phục ngươi thế nào.

      "Ặc. . . Nhất định phải ngâm trong đó sao?" Trả thù, đây chính là trắng trợn trả thù mà. Ai, dù là trả thù, mình cũng chỉ có thể chịu. Sau đó lại liếc nhìn chất lỏng đen thui bên trong, còn có những dị vật trôi lềnh bềnh, hơn nữa nó còn có mùi khiến người ta buồn nôn. . . hơi do dự chút, nhưng thấy ta gật đầu, liền chuẩn bị cởi quần áo xuống.

      "Huyết Đại nương, chúng ta ra ngoài trước ."

      Mắt thấy người nam tử chỉ còn sót bộ trung y mỏng manh . Nếu bây giờ ra chẳng lẽ còn muốn để nàng lưu lại thưởng thức ta lõa thể sao?

      nguyện ý cho người khác xem, mình còn nguyện ý nhìn đâu, quan trọng nhất là thể để cho Huyết Đại nhìn thấy.

      Nghe thấy có người gọi mình, nàng mới phục hồi lại tinh thần từ sau nỗi khiếp sợ, liếc nhìn nam nhân chỉ còn mặc mỗi lớp trung y uất ức nhìn nàng, lại nhìn chất lỏng đen thui kinh khủng kia. Nàng ném cho ánh mắt ta cũng thể giúp gì được cho ngươi, rồi lại cho ánh mắt tự cầu phúc cho bản thân , sau đó xoay người lại, lo lắng hỏi nam tử quái dị mặc áo trắng bên cạnh: "Nước trong ao này hình như sôi, bây giờ bước xuống xảy ra chuyện gì chứ?"

      "Nhiệt độ nước càng cao tác dụng của dược thảo mới có thể phát huy đến lớn nhất, dễ dàng để thân thể con người hấp thu. Thể chất của cũng tương đối đặc biệt nên chút nhiệt độ này coi vào đâu."
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :