1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 24 : GẶP NHAU LẦN NỮA Ở NGÔI MIẾU CỔ.

      " cần khách khí, ta chỉ muốn làm cho quan hệ giữa hai nước xấu thôi." Dứt lời nàng cũng quay đầu lại mà về phía trước, hề nhìn nam tử dưới đất cái.

      "Tiên nữ tỷ tỷ đừng ." Nam từ phía sau thấy nàng muốn liền vội vàng đứng dậy, chạy đuổi theo.

      "Ngươi tốt nhất là đừng theo ta, nếu đừng trách ta khách khí"

      Nàng chính là sợ xuất tình huống như thế này nên mới lựa chọn tỏ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng ngờ vẫn nhịn được xen vào việc của người khác, nàng là tiện tay!

      "Tiên nữ tỷ tỷ, ta tại có nhà để về, bạc người cũng rớt ở chỗ kia rồi, mà nơi đó lại có người chết nên ta dám trở về nhặt. . ." nâng gương mặt uất ức lên giống như muốn khóc, bộ dáng vô cùng điềm đạm, đáng nhìn lạnh lẽo trước mặt.

      "Đó là chuyện của ngươi, ta cảnh cáo ngươi. . . Nếu ngươi dám theo ta nữa. . . Ta đưa ngươi đến chỗ ba người kia để làm bạn !” Nàng với giọng lạnh lẽo, trong đó xen lẫn lạnh lùng cùng uy hiếp.

      "Được, được rồi, nếu tiên nữ tỷ tỷ muốn ta theo vậy ta là được."

      Nam tử vừa , vừa nức nở, bả vai liên tục run lên, xem bộ dáng rất chi là đáng thương, nhưng Huyết Đại là ai? Trời sinh lãnh tình, hơn nữa lúc trước nàng từng bị phản bội nên khiến cho tính cách của nàng càng thêm vô tâm, lạnh lẽo.

      Cứ như vậy bên tai Huyết Đại rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, cho đến khi sắc trời dần tối xuống, bầu trời vang lên từng tiếng sấm, mây đen dần kéo đến che hết cả bầu trời, nhìn trời có thể biết được trận mưa to gió lớn sắp kéo đến.

      Nàng dừng bước lại, xem xét quang cảnh xung quanh liền phát , cách đó xa có ngôi miếu đổ nát, mặc dù nó tàn tạ đến nỗi thể chịu nổi, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể trú được thời gian. Nghĩ như vậy, nàng liền bước nhanh tới đó, đẩy cửa của ngôi miếu đó ra. Ngay lúc đẩy cửa ra mùi đổ nát ùn ùn kéo đến, ngửi thấy mùi đó nàng liền có chút do dự, nhưng ngay sau đó liền quyết định tạm thời trú ở đây tời gian, đợi sau khi tạnh mưa tiếp tục lên đường.

      Chậm rãi bước vào trong cũng thuận tay đóng cửa lại, để tránh mưa bên ngoài bị thổi hắt vào trong. Sau khi bước vào trong miếu nàng liền im lặng lắng nghe xung quanh, sau khi xác định bên trong có gì khác thường mới tới bên cạnh đống cỏ khô, dựa vào cột ngồi xuống nghe tiếng mưa bên ngoài. Bỗng nhiên nàng có cảm giác có luồng khí lạnh tràn vào do mưa nên khí có vẻ càng thêm ẩm ướt, hơn nữa người nàng chỉ có bộ quần áo mỏng manh nên bây giờ cảm thấy rất lạnh. Ai, nếu như lúc này có đốm lửa ở đây để ấm thân tốt biết bao nhiêu?

      lúc ấy bên ngoài vang lên tiếng đẩy cửa cọt kẹt, đôi mắt Huyết Đại híp lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa chính, cơ thể trong trạng thái chuẩn bị tấn công.

      Sau khi cửa được mở ra nam tử tóc tai bù xù vào, trong lúc nàng chuẩn bị giết tên nam nhân phá hoại giây phút nghỉ ngơi của nàng thanh quen thuộc vang lên, tiếp đó người nọ liền lao đến chỗ Huyết Đại.

      "Tiên nữ tỷ tỷ! ra ngươi cũng ở đây à?"

      Nhưng còn chưa kịp bước tới chỗ Huyết Đại ngay lập tức phải dừng lại, sau đó chạy ra chỗ cách nàng nửa mét. Huyết Đại nhìn người trước mặt mình, vẻ mặt nàng trở nên trầm, lạnh giọng : "Ngươi là muốn sống sao? Vậy ta liền tiễn ngươi lên đường."

      "Đợi nào. . . ! Tiên nữ tỷ tỷ, ta rất sợ chết, tại sao ngươi lại muốn giết ta?" Nam tử nhìn nàng muốn ra tay với mình sợ hãi , hiểu, ràng là nữ tử xinh đẹp như thần tiên, nhưng tại sao lại cứ muốn giết chứ?

      "Trước đó ta từng , nếu như ngươi dám theo ta. . . ta nhất định tiễn ngươi đến chỗ ba người kia." Lá gan của cũng , cho là nàng dám giết sao? là buồn cười.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      tú cầu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 25 : LÀ TA TỚI TRƯỚC, NGƯƠI THỂ GIẾT TA.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Nhưng mà ta đâu có theo tỷ đâu, ngôi miếu đổ nát này là do ta tới trước. Lúc nãy ta ra ngoài chỉ vì muốn kiếm đồ ăn thôi, còn nữa, cỏ đất cũng là do ta trải mà. . ." Nam tử mới chợt hiểu ra, ra là tiên nữ tỷ tỷ hiểu lầm , đành phải uất ức giải thích cho nàng nghe.


      Huyết Đại nhìn với ánh mắt hoài nghi, để chứng minh trong sạch của mình, đem đống củi khô cùng với con thỏ từ trong ngực ra, đẩy đến trước mặt nàng, ý : lần này tỷ tin ta chưa?


      Huyết Đại liếc nhìn đống củi và con thỏ bị giết trước mặt, sau đó mới thu hồi công kích tay, lạnh lùng hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại đến đây?" Nàng biết là Cửu hoàng tử, nhưng phải là nên hồi kinh rồi sao, vậy vì sao còn xuất ở nơi này?


      " dối gạt tiên nữ tỷ tỷ, lần này xa là vì ta muốn tìm Mạc Vấn tiền bối, mà nơi này là nơi bắt buộc ta phải qua. Ta cũng khôn ngờ được rằng mình gặp được tiên nữ tỷ tỷ, xem ra chúng ta là rất có duyên đấy." Cái gọi là quen biết.


      Nam tử lên tiếng giải thích, lúc này Huyết Đại mới gật đầu cái xem như có gì. Lời giải thích này của giống như lời khi bị đám người kia khi dễ, nếu chỉ là trùng hợp nàng cũng cần thiết phải đuổi cùng giết tận . Sau đó nàng giải huyệt đạo người , bản thân mình tựa vào cây cột đằng sau, nhắm mắt dưỡng thần.


      Nam tử sau khi được giải huyệt đạo xong liên tục cám ơn tiên nữ vì nàng giết , sau đó lại bắt đầu bận rộn bắt đầu xếp lại đống củi thành cái giá, sau lại chạy ra ngoài hứng nước mưa về làm sạch con thỏ chết, rồi để lên đống lửa bắt đầu nướng. bao lâu sau lền có mùi thơm bay ra, xông vào mũi, mùi thịt thỏ nướng chín khiến người ta càng thêm đói bụng khó nhịn được.


      Mùi thịt thơm bay đến khiến cho nàng thể tiếp tục nghỉ ngơi được nữa, Huyết Đại liền mở mắt ra liếc nhìn nam tử vẫn còn chuyên tâm nướng thịt kia. Ngay sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại, cũng nhìn thêm cái nào nữa. biết thời gian trôi qua bao nhiêu, lúc mơ mơ màng màng nàng liền cảm giác được có người dựa vào nàng, trong phút chốc nàng liền mở mắt ra. Tay nàng theo phản xạ giơ ra chế trụ cổ tay của người nọ, chỉ cần nàng dùng thêm chút lực là có thể phế cánh tay của .


      "Tỷ tỷ tha mạng !" Vì lo cho cái mạng của xém chút nữa là thể giữ được nên đến hai chữ tiên nữ cũng kịp ra.


      "Ngươi lén lén lút lút là muốn làm cái gì?"


      "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ta sợ tỷ đói bụng nên mới đến đưa đồ ăn cho tỷ." xong liền lấy thịt thỏ được nướng vàng cầm tay mình đưa cho Huyết Đại, để chứng minh rằng dối.


      Nghe như vậy, lúc này Huyết Đại mới buông ra. Thấy tính mạng của mình còn nguy hiểm nữa mới thở phào nhõm, sau đó giống như nhớ tới cái gì lại đem thịt thỏ đưa đến trước mặt Huyết Đại. ”Tiên nữ tỷ tỷ, thịt thỏ này là ta vừa mới nướng xong, người nhân lúc còn nóng mau ăn ."


      "Ngươi tại sao lại đối tốt với ta như vậy?" có việc gì mà lại ân cần, quan tâm nàng, vậy nếu phải là có mưu gì cũng là đạo chích. Hơn nữa đề phòng trong lòng nàng vốn rất nặng, vì vậy nàng cũng có tiếp nhận ý tốt của .


      "Nếu hôm nay tỷ cứu ta, chỉ sợ ta cũng bị. . . Coi như đây là lời cảm tạ vì tỷ cứu ta . Ta cũng biết muốn trả lại ân cứu mạng chỉ miếng thịt thỏ là đủ, nhưng tại ta có đồng nào trong người nên cũng thể làm bất cứ cái gì cho tỷ. Chờ sau khi ta trở lại kinh thành, ta nhất định tìm cơ hội báo đáp ơn của tiên nữ tỷ tỷ tốt."


      hết sức thành khẩn, thái độ cũng nhìn ra có chút giả dối nào, Huyết Đại hơi suy tư chút, sau đó liền đưa tay nhận lấy thịt thỏ, nàng cũng sớm đói bụng, nếu có ý xấu gì, vậy nàng cũng tiếp tục từ chối nữa.
      tú cầu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 26 : CHO GỌI TA LÀ THẦN TIÊN TỶ TỶ NỮA.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Mùi vị tệ." Huyết Đại ăn hai miếng phát thịt thỏ này được nướng ngoài giòn trong mềm, màu sắc của nó vàng bóng loáng. Mặc dù có thêm bất kỳ gia vị nào, nhưng khi ăn lại có vị ngọt mang theo hương vị đặc trưng riêng của nó.


      "Cám ơn. . ." Mấy chữ tiên nữ tỷ tỷ còn chưa kip phát ra bị nàng cắt đứt, Huyết Đại nhàn nhạt nhìn cái rồi : "Về sau được kêu ta là tiên nữ tỷ tỷ nữa."


      Cách xưng hô này khiến nàng ghê tởm muốn chết, nàng tình nguyện để người khác gọi nàng là nữ cũng muốn bị người khác gọi mình là tiên nữ. Vì nữ là muốn nhắc đến thế lực tà ác nên dù nàng làm bất kỳ điều gì cũng được xem là bình thường. Nhưng nếu là tiên nữ khác, tiên nữ đại diện cho chánh đạo, mà nàng từ trước tới giờ đều phải là người lương thiện gì. Tất cả những việc nàng làm đều tùy theo sở thích của mình, nàng cũng muốn vì danh hiệu nào đó, mà lại phải thay đổi cách sống của bản thân. Còn nguyên nhân khác nữa, chính là nàng rất là muốn bị gọi là thần tiên, tiên nữ, ….., biết thế nào, nhưng tóm lại là thích nó.


      "A. . . Nhưng mà ta biết tên của tỷ là gì?" Nam tử uất ức bĩu môi, dùng thanh yếu ớt đáp lại.


      "Huyết Đại."


      Trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức cho rằng trước mắt để ý tới nữa, mới nghe được hai chữ nhàn nhạt vang lên. Dù chỉ là cái tên thôi nhưng cũng khiến mừng rỡ như điên.


      "Huyết Đại. . . Tên này là dễ nghe, vậy về sau ta liền gọi tỷ là Huyết Đại tỷ tỷ nha !" Nam tử vui mừng huơ tay múa chân, giống như đứa trẻ mới lấy được bảo bối mà mình cực kỳ thích.


      "Tùy ngươi!"


      Chỉ là cách gọi mà thôi nàng cũng quan tâm lắm, chỉ cần đừng gọi nàng là tiên nữ tỷ tỷ nữa là được rồi. Mặc dù là vị nam tử ngốc trước mặt nàng này xem qua có vẻ tuổi hơn mình. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của có vẻ còn lớn tuổi hơn khối thân thể của mình bây giờ mới đúng, chỉ là nàng đối với chuyện này cũng quan trọng lắm. Bởi vì số tuổi của nàng so với cũng khác nhau là mấy, chỉ cần nàng cảm thấy sao là được.


      Sau khi ăn uống xong bọn họ liền tự mình ngủ, vì có đống lửa cháy ở bên cạnh nên nàng cũng còn cảm thấy lạnh nữa. Mới vừa nhắm mắt lại lâu liền tìm Chu Công đánh cờ, còn nam tử bên cạnh nàng vốn nên vùi trong giấc mộng lại bỗng dưng mở mắt ra, mà ánh mắt giờ phút này làm gì còn vẻ mềm yếu sợ sệt nữa? Quanh người giờ phút này lại toát ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo, cả người nhìn qua, khiến người khác có cảm giác sâu lường được, so với nam tử lúc ban ngày như hai người khác biệt.

      Nam tử mở đôi mắt chói sáng như sao ra, nhìn chăm chú vào dựa vào cây cột ngủ say, gương mặt vốn còn lạnh lùng bỗng trở nên nhu hòa khi nhìn ngủ hề phòng bị gì kia. Sau đó về bên đống lửa thêm chút củi vào rồi lại trở về chỗ của mình và vào mộng đẹp.


      "Huyết Đại tỷ tỷ, nghe thần y Mạc Vấn rất già, hơn nữa cũng khá lâu có tin tức của người truyền ra bên ngoài. Tỷ xem liệu lão tiền bối có chết giống như những lời người khác ?"


      Sáng sớm Huyết Đại tỉnh dậy liền phát mưa ngừng rơi, nên quyết định lên đường mình. Nhưng lại ngờ thằng ngốc này cũng tỉnh lại, lại theo nàng, nàng cũng muốn bỏ rơi nhưng được. Mà lại như hề thấy được vẻ mặt kiên nhẫn của nàng, phải cái này, lại hỏi cái kia, khiến cho nàng càng thêm khó chịu, hận thể cước đạp bay xa.


      "Đúng rồi, tỷ tỷ, hình như tỷ vẫn chưa biết tên của ta đúng ? Tên của ta là Mặc Thanh Vân, là Cửu hoàng tử của Lan quốc. Ta là người được phụ hoàng thương nhất, nếu ngày nào tỷ có ngang qua Lan quốc đừng quên đến tìm ta đấy."
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      tú cầu thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: ĐÔI TRỜI ĐẤT TẠO NÊN

      Editor: pemichio
      Beta: Song Ngư Nhi

      Đối với vẻ mặt thối của Huyết Dại làm như thấy, phải là căn bản có phát ra. Dọc đường , lúc nào cũng líu ríu ngừng, mà Huyết Đại từ đầu tới cuối đều liếc nhìn cái, chứ đừng đến chuyện đáp lại lời của .

      Cứ đường líu ríu chuyện ngừng như vậy, cuối cùng khi bọn họ tới thị trấn vô cùng phồn hoa, Huyết Đại liền kéo Mặc Thanh Vân vào cửa hiệu may quần áo.

      "Huyết Đại tỷ tỷ, chúng ta tới đây làm gì?" Mặc Thanh Vân nhìn cửa hàng quần áo trước mặt, vẻ mặt hiểu nhìn bên cạnh.

      "Chẳng lẽ ngươi muốn xuất trước mặt thần y với dáng vẻ bây giờ sao?" Nàng lạnh nhạt liếc nhìn cái rồi hỏi ngược lại câu.

      "Ặc, này, cái này xem ra có vẻ có chút ổn, nhưng... Nhưng mà người ta giờ có đồng nào."

      Nhìn theo ánh mắt mắt nàng chiếu người , lúc này mới phát quần áo người mình rách nát hết cả. Đúng là nếu như mặc bộ đồ này tới có chút thất lễ, cũng muốn mu bộ đồ mới nhưng khổ nỗi, trong người còn đồng nào, chỉ đành trưng ra bộ mặt đau khổ thôi.

      "Vào , ta trả tiền thay ngươi."

      Bộ dạng khó coi này của nàng có thể thấy bình thường, nhưng thể cứ mặc bộ quần áo rách rưới đó mà xuất trước mặt mọi người. Mặc dù nàng quan tâm đến ánh mắt của người khác nhưng nếu để người có dung mạo thua kém với bất kỳ nữ tử nào, lại mặc người bộ quần áo rách rưới, rồi trưng ra bộ dạng tiểu bạch thỏ, đó là cả vấn dề. Để tránh cho bản thân nàng có thêm rắc rối cần thiết từ nam nhân này, nàng chỉ có thể chõ mũi vào và đề nghị chút.

      "Được, được, Huyết Đại tỷ tỷ tốt, vậy ta liền cung kính bằng tuân mệnh!" xong cũng kéo Huyết Đại vào trong cửa hàng, cũng quản người ta có đồng ý hay .

      " nương là tới chọn quần áo cho phu quân nhà sao?" Bà chủ thấy khách hàng tới cửa liền nhiệt tình chào hỏi, bọn họ là tuấn nam, mỹ nữ, có khí chất ưu nhã, tuy là che mặt nhưng vẫn khó để nhìn ra đây là mỹ nhân khó gặp.

      "Phu nhân, bà cảm thấy chung ta rất xứng đôi sao?" đợi, Huyết Đại mở miệng, liền cười hì hì hỏi vị lão bản kia, giống như rất thích khi thấy người khác gắn ghép họ trở thành đôi.

      "Rất xứng đôi, giống như công tử là người tuấn mỹ khó tìm rồi, mà vị nương này có khí chất rất tốt, cho nên hai vị đúng là đôi do trời đất tạo nên!" Thấy bọn họ có phủ nhận bà liền tự cho là mình đoán đúng.

      "Huyết Đại tỷ tỷ, ngươi xem, chủ quán là chúng ta rất xứng đôi đó. Chờ khi nào hồi kinh, ta đến nhà của tỷ cầu hôn, tỷ mà gả cho ta tốt!" Mặc Thanh Vân đỏ mặt liếc nhìn Huyết Đại rồi kéo lấy vạt áo của nàng, trưng ra vẻ mặt cầu xin nhìn nàng, đáy mắt viết đầy: đồng ý , đồng ý lấy ta .

      "Ngươi hình như quên mất mục đích chúng ta vào đây để làm gì rồi nhỉ, cần ta nhắc ngươi nhớ ?" Đẩy cánh tay kéo vạt áo của nàng ra, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm nhìn , ánh mắt như : nếu còn tiếp tục nữa, nàng cũng ngại để lên đường mình đâu.

      "Thanh Vân biết rồi, Huyết Đại tỷ tỷ đừng giận." xong cũng theo lão bản vào chọn quần áo.

      "Huyết Đại tỷ tỷ, ngươi xem bộ này như thế nào? Xem có được ?"

      mặc bộ đồ mới bước ra, giống như đứa bé ở trước mặt Huyết Đại quay hai vòng, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng. Nếu nàng thấy đẹp, lập tức đổi bộ khác, cho tới khi nàng hài lòng mới thôi.

      "Công tử mặc bộ màu xanh này vào trông rất đẹp, bất kể là từ chất vải đến thủ công may đều là hàng thượng phẩm trong cửa tiệm của chúng ta. Người bình thường có thể mua nổi cũng rất ít. Cho dù là có thể mua được, nhưng khi mặc lên cũng thể toát ra được khí chất giống như vị công tử đây. Nếu như ngài mặc bộ quần áo này bước ra ngoài đường, bảo đảm có thể mê hoặc được vô số các nương."
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      tú cầu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 28 : MỸ NAM KHIẾN HAI MẮT NGƯỜI TA TỎA SÁNG.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      Trong lời của bà tất nhiên vẫn có yếu tố mèo khen mèo dài đuôi, nhưng đó cũng là lời lòng của bà. Bộ quần áo màu xanh này khi được mặc lên người vị công tử đây, cự là rất hợp. đến toàn bộ ưu điểm của bộ quần áo đều được triển lộ ra, mà là ăn khớp giữa bộ quần áo và bản thân con người tạo nên cũng rất hoàn mỹ.


      "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ nối xem, rốt cuộc ta mặc bộ đồ này nhìn có được ?" Mặc cho người khác như thế nào đều thèm để ý, chỉ cần có được khẳng định của người trước mắt mới là quan trọng nhất.


      Nhìn mái tóc đen nhánh còn rối bù xù ở phía sau nữa, mà được cột lại gọn gàng ở sau ót, người vốn là bộ đồ rách rưới, nay lại được đổi thành bộ trường sam màu xanh, khiến cho cả người tỏa ra khí chất xuất chúng giống như lờ vị lão bản kia kia miêu tả, toàn thân cao thấp đều rực rỡ hẳn lên. giờ và lúc trước giống như hai người khác nhau, nếu phải là giọng của thay đổi, ngay cả nàng cũng nghĩ đây là người khác.


      Nam tử thấy nàng trả lời liền nhịn được hỏi lại lần nữa, lúc này nàng mới phát giác được bản thân nàng luống cuống, cố gắng giả bộ quan sát lại thêm lần nữa, rồi mới gật đầu: "Ừm, tạm được."


      "Có ? Nếu Huyết Đại tỷ tỷ cũng được như vậy chọn cái này ." Có được khẳng định của nàng khiến cho vui vẻ như đứa bé, vui mừng kéo tay nàng cười hì hì.


      "Đây là bạc của ngươi." Đẩy tay của ra, nàng lạnh lùng nhìn cái coi như là cảnh cáo, sau đó ném bạc trong tay xuống rồi sải bước ra ngoài.


      Sau khi ra khỏi hiệu may bọn họ lại tiếp tục bước vào quán rượu. Mặc dù mấy ngày nay bọn họ đều ăn đồ nướng do Mạc Thanh Vân làm, tuy thức ăn làm có mùi vị rất thơm, nhưng bởi vì có gia vị, nên ăn nhiều cũng ngán. Nhưng bây giờ bọn họ cũng ở trong trấn rồi, vậy nên dứt khoát ăn bữa ngon .


      Sau khi ăn uống no nê xong, bọn họ lại tiếp tục lên đường mua mấy gói gia vị, nếu có những thứ này thức ăn do bọn họ làm, cũng có thể trở nên ngon miệng hơn rồi.


      "Huyết Đại tỷ tỷ, chỗ trước mặt chính là Y cốc rồi, ngộ nhỡ vị Mạc Vấn tiền bối kia chết, vậy chẳng phải là chuyến này của tỷ trở thành công cốc rồi sao?"


      Bọn họ thêm ước chứng mấy ngày đường, ruốt cuộc cũng đến được Y cốc trong truyền thuyết. Huyết Đại vốn có thể thi triển khinh công nhưng lại vướng cái tên trẻ con này, nên phải bộ. Vì vậy làm cho thời gian của nàng kéo dài đến tận bây giờ rồi, vậy mà còn hỏi nàng tại sao phải đến Y cốc. Lúc trước hỏi, nàng cũng chỉ phải trả lời lại hai chữ: xem bệnh, rồi Mặc Thanh Vân lại tiếp tục hỏi là bệnh gì, nhưng lại có được câu trả lời của nàng. Bây giờ lại tiếp tục hỏi, Huyết Đại cũng định trả lời .


      Bọn họ tiếp tục tiến lên cho đến khi xuất tấm bia đá, phía có khắc hai chữ Y cốc, bên cạnh còn có dòng chữ đề là: Mạc Vấn tiền bối qua đời, người tới xin mau trở về chỗ cũ. Nếu dám tự tiện xông vào, chắc chắn phải chết !


      Huyết Đại thấy vậy khỏi trầm tư, sau khắc liền đưa ra quyết định, lại bị Mặc Thanh Vân bị nàng lãng quên ở bên kéo lại : "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ thể tiếp tục vào, tỷ thấy phía viết gì sao? chết đấy!."

      "Buông ra!" Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn bàn tay níu lấy tay áo của nàng, sau đó giọng lạnh lùng kèm theo tia uy hiếp vang lên,


      "Chúng ta vẫn nên vào, Mạc Vấn tiền bối chết, nếu chúng ta tự tiện xông vào, nhất định mất mạng ."


      quật cường kéo ống tay áo của nàng, vẻ lo lắng mà lời nào có thể miêu tả được, nhưng Huyết Đại cũng thèm quan tâm của . Nàng kéo tay nắm ống tay áo của mình ra, sải bước vào bên trong. Trong suy nghĩ của nàng, bất kể nàng làm cái gì, đều bỏ giữa nửa chừng, nàng chính là loại người đến bước đường cùng bỏ cuộc, nếu như nhìn cho ràng nàng cam lòng rời .
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :