1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 14 : TÉ XỈU VŨ ĐÀI.

      "Thái tử, cái tiểu thư Mân Côi đó múa là đẹp, so Vũ Cơ mà lúc trước ngài tìm còn tốt hơn rất nhiều phải ?" Bên trong phòng ở lầu hai, chính là chủ tớ mà trước đó ở đường xuất qua, giờ vừa ngồi xuống, vừa đứng ở nơi đó. Trong phòng chỉ có hai người nên cũng sợ bị người ngoài phát thân phận.

      "Đúng là rất tốt." Vị thái tử mặc hoa phục kia cũng gật đầu, đồng ý cách của nô tài của mình. Nhưng đúng lúc ấy dưới đài đột nhiên xôn xao. Lúc này mới chú ý tới, ra là biểu diễn, chẳng biết từ lúc nào lại té xỉu vũ đài rồi, mà tiếng ồn ào ở dưới kia cũng bởi vì vậy mà có.

      "Chuyện gì xảy ra vậy ? Sao yên lành như vậy, tiểu thư Mân Côi lại té xỉu ?" Nhìn đài được người đỡ , có người quan tâm . Nhưng cũng có người chửi bới tuyệt sắc mà khắp mọi mặt đều là xuất trần thoát tục.

      "Đúng vậy, chẳng nhẽ là nàng ta có bệnh gì ? Chỉ có như vậy mà cũng đòi về sau chúng ta ủng hộ, đừng mơ tưởng nữa !"

      "Thôi, hay là chúng ta thôi, cẩn thận là bệnh truyền nhiễm đấy. Ngộ nhỡ chúng ta bị lây phải xui xẻo lắm."

      "Tiểu thư, bây giờ nên làm sao đây ?"

      Tất cả mọi việc diễn ra trong lâu đều bị nữ tử áo trắng đứng ở chỗ cao nhất nhìn hết. Nàng chỉ là thờ ờ nhìn tất cả những người làm loạn kia, với nha hoàn phía sau lưng : " Mau cho Mân Côi ăn cái này trước, cho nàng nghỉ ngơi tốt."

      "Nhưng. . ." Nha hoàn còn muốn tiếp cái gì, lại bị người trước mắt ngăn lại.

      "Bảo ngươi ngươi , còn kì kèo cái gì nữa?" xong có chút vui, nàng ghét nhất người khác nghi vấn quyết định của nàng.

      "Dạ, tiểu thư !" Ô ô. . . Nàng biết là tiểu thư thích bị người khác nghi ngờ quyết định của mình, nhưng mà nàng chỉ là tò mò tiểu thư làm gì để đối phó với đám người dưới kia thôi mà.

      "Mọi người xin bình tĩnh, đừng nóng vội ! Xin nghe Hải Đường giải thích, ra thân thể của tiểu thư Mân Côi có chút khó chịu thôi, phải mọi người nghĩ đâu."

      Sau khi Mân Côi được đỡ xuống, xinh đẹp quần áo thiên lam ( màu xanh da trời ) lên đài, nàng cố gắng an ủi mọi người. Nhưng đoàn người vẫn buông tha, còn người cố ý gây mà chỉ trích nàng.

      "Chỉ là thân thể khó chịu sao ? Nếu là như ngươi , vậy ngươi mau mời nàng tới đây , chúng ta chờ ở nơi này."

      "Chúng ta rất sẵn lòng chờ tiểu thư Mân Côi trở lại, nếu như là Say Nhan Cư các ngươi dám lừa dối chúng ta, Bản Hầu nhất định tự thân động thủ, san thành bình địa Say Nhan Cư của các người."

      "Mới ngày thứ nhất khai trương muốn bằng vài ba lời để lừa gạt mọi người, ngươi cho rằng mọi người biết gì phải ."

      "Đúng vậy, nếu giao ra người, Bản Thế tử cũng tuyệt đối bỏ qua cho Say Nhan Cư bọn ngươi !"

      ". . ."

      Nhìn ở tất cả người dưới kia, đài biết làm như thế nào. Nàng cầu cứu nhìn về chỗ nào đó ở lầu ba, chỉ thấy bóng dáng màu trắng gật đầu với nàng cái, vẻ mặt của nàng mới thay đổi thành tràn đầy tự tin mặt nhìn lại đám người kia.

      "Nếu mọi người nhất định muốn thấy tiểu thư Mân Côi, tiểu nữ cũng thể gì nữa, chỉ xin mọi người chờ chút, tiểu nữ mời nàng ra ngay." hơi thi lễ rồi xoay người lui xuống.

      Chỉ chốc lát sau, vũ đài lại lần nữa náo nhiệt lại. Chỉ thấy che mặt từ chỗ cao mà chậm rãi bay xuống. Cùng bộ váy dài Lưu Vân, cùng là cái khăn che mặt, cũng là dáng người mềm mại, nhưng biết tại sao mà bọn họ lại cảm thấy phải cùng người. Nếu là Mân Côi trước kia đẹp đẹp , nhưng giống như nữ tử này mà có linh khí bức người như vậy. Sau khi từ đài cao bay xuống, ở trung xoay tròn mấy cái, chậm rãi đáp xuống vũ đài. Nàng tựa như tiên nữ chín tầng trời may rơi xuống phàm trần, khiến cho đám nam nhân kia, người nào người nấy cũng trợn to mắt, nhìn chằm chằm nháy lấy cái vào bóng hình xinh đẹp đài cao kia. Qua hồi lâu bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời cả gian vang lên tiếng vỗ tay, tiếng ủng hộ.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      Màn Thầu, AnAnPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 15 : NHẬN NHẦM LÀ TIÊN NỮ Ở DƯỚI TRẦN GIAN.



      "Các ngươi có cảm thấy Mân Côi này cùng Mân Côi trước đó giống nhau ?"


      Trong đám người, có người ra suy nghĩ của mình ngay sau đó liền đón nhận đồng ý từ nhiều người khác, ra là riêng gì mình cảm thấy giống nhau, mà những người khác cũng có cảm nhận giống .


      "Hình như đúng là giống nhau, nhưng ta thích Mân Côi này hơn, nhìn khí chất của nàng ấy trong veo như nước. Nhất định là so với người trước kia còn đẹp hơn."


      "Bây giờ phải là vấn đề có đẹp hay , ngươi cảm thấy chúng ta bị lừa gạt sao? Họ thế nhưng tìm người thay thế, cho là như vậy là có thể bỏ qua sao?" Trong đám người có người tức giận chỉ trích người đài, huyên náo khiến cho mọi người mất hứng.


      "Đúng vậy, các ngươi mở cửa làm ăn, tại sao có thể lừa gạt mọi người như thế ?"



      "Đúng vậy, ngã bệnh ngã bệnh, trực tiếp thừa nhận là được, làm gì cần phải kiếm người giả mạo ra ngoài lừa gạt mọi người?" Mặc dù cũng cho là người giả chắc chắn còn đẹp hơn người , nhưng tất cả mọi người đều như vậy, cũng thể giúp cho nàng được đúng ?


      Chỉ thấy nữ tử áo trắng bên tai nữ tử mặc áo xanh vài câu, mặc áo xanh liền gật đầu cái, hướng về phía dưới đài : "Nếu tất cả mọi người Mân Côi bây giờ cùng Mân Côi trước đó phải cùng người, như vậy, ta muốn hỏi mọi người, các ngươi làm sao có thể đoán ra đây có phải cùng người hay ?"


      Nghe nàng như thế, đoàn người ngươi nhìn ta ta lại xem xem ngươi, biết đáp lại như thế nào, dù sao bọn họ đều chưa bao giờ thấy qua gương mặt của Mân Côi, chỉ bằng cảm giác mà phán đoán thôi.


      "Chúng ta chưa từng thấy qua dung mạo của Mân Côi, nhưng mà ta lại có nghe qua giọng của nàng, ngươi chỉ cần để cho nàng ta mở miệng hai câu, như vậy tất cả đều ràng rồi." Khách nhân đề ra chủ ý


      Người kia vừa dứt lời , mọi người mới nhớ tới, bọn họ tuy chưa từng thấy qua hình dáng, nhưng bọn họ có nghe qua giọng , lần này họ có biện pháp phủ nhận chứ? Chỉ cần nàng ta vừa mở miệng chuyện, lộ ra sao?


      "Trừ việc chuyện còn có cách khác ? tại cổ họng của Tiểu thư Mân Côi cực kỳ khó chịu, (kính) xin mọi người đổi lại cách xác định khác" Cho dù bọn họ thế nào, đùa cợt thế nào che mặt vẫn là bộ mặt lạnh ngàn năm đổi, tức giận cũng có thái độ gì, nàng chỉ thờ ơ lạnh nhạt đối với tất cả.


      "A! Chúng ta hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư Mân Côi, trừ nghe qua giọng của tiểu thư Mân Côi ra có cái khác, ngươi bây giờ cho chúng ta biết cổ họng của nàng thoải mái, các ngươi đây là có dụng ý gì?"


      Các nam nhân ở dưới giận dữ , vốn là chuyện , chỉ cần họ chịu nhận sai cũng sao , ngờ lại náo thành tình huống tại thế này, trong mắt bọn họ đây là đám người Say Nhan cư họ tự tìm.


      "Đừng nghe các nàng ở đây lừa gạt nữa, lại dám lừa gạt chúng ta, mọi người cùng nhau động thủ, đem Say Nhan cư này phá hủy, nhìn các nàng còn dám trêu chúng ta hay , tưởng chúng ta dễ ăn hiếp sao."


      biết người nào câu như vậy , mọi người phía dưới nhất thời kích động, ma quyền sát chưởng chuẩn bị có hành động, nghĩ đến đài vẫn hề lên tiếng nào, đôi mắt lạnh quét tới, bọn họ liền dám lộn xộn, nhưng sau đó suy nghĩ chút, lại cảm thấy mình rất uất ức, nghĩ lại đường đường là nam nhi cao bảy thước, lại bị ánh mắt của yếu đuối tay trói gà chặt dọa sợ, ra còn bị người cười nhạo sao?


      Nhưng khi bọn họ chuẩn bị động thủ, nam tử cẩm y mang mặt nạ hồ điệp phi thân từ lầu ba xuống, rơi vào bên cạnh che mặt, mà nắm tay của cũng chậm rãi thả lỏng ra, biến sắc quan sát nam tử xa lạ trước mắt, mà nam tử chỉ nhìn mọi người phía dưới, giọng mang theo giễu cợt : "Mục đích đến đây của các ngươi là gì? Chẳng lẽ lại quên rồi sao?"

      CHƯƠNG 16 : NAM TỬ ĐEO MẶT NẠ HÌNH HỒ ĐIỆP.

      "Chúng ta đương nhiên là vì muốn thấy dung nhan của tiểu thư Mân Côi nên mới đến đây, ngươi hỏi như vậy là có ý gì?"


      "Là như vậy sao?" Nam tử lạnh lùng bễ nghễ nhìn đám người, nhíu mày, cất giọng nhàn nhạt.


      "Đương nhiên là như vậy, nếu ngươi nghĩ sao? Đừng tưởng rằng có ngươi làm chỗ dựa cho các nàng chúng ta sợ. Mọi người đừng nghe bậy, bọn họ nhất định là cùng phe." Nam nhân này từ đầu đến cuối đều ở đây khích lệ mọi người, muốn mượn sức mọi người ở đây phá hoại Say Nhan cư, biết là có ý gì?

      Từ đầu đến cuối, nam nhân kia đều kích động mọi người, dường như muốn mượn sức những người ở đây để phá hoại Say Nhan cư. biết mưu gì đây?

      "Ta nghe kỹ năng múa của Mân Côi nương là nổi tiếng nhất ở Say Nhan Cư, còn nghe điệu múa Nghê Thường lại là điệu múa đẹp nhất, mà khắp thiên hạ đều biết vũ điệu Nghê Thường chỉ mình nàng mới múa được, đúng chứ ?"

      Nghe xong, mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hình như đúng là có chuyện này. Như vậy chỉ cần để đài kia múa thử lần. Nếu như nàng ta là Mân Côi, như vậy nàng ta nhất định múa được điệu Nghê Thường, còn ngược lại là người giả mạo.

      mặc áo xanh nghe xong, khỏi cảm kích nhìn cái, lí do mà lúc nãy nàng hỏi đám người kia đúng là muốn để bọn họ nghĩ đến chuyện hiến vũ, nhưng ai biết đám người kia lại như vậy, đúng là vị công tử này thông minh.

      " Hải Đường xin cảm ơn ý tưởng độc đáo của công tử .Đợi sau khi buổi lễ khai trương kết thúc, kính xin công tử có thể nể mặt bổn lâu mà lưu lại để Hải Đường chuẩn bị bàn rượu thịt, để cảm tạ công tử phen ."

      Nam tử cũng để ý tới lời của Hải Đường, chỉ (là) thâm ý liếc nhìn che mặt thủy chung lời nào kia, ngay sau đó hướng tới vị trí của mình tới, vừa còn quên bỏ lại câu: "Lý thế tử, Yên Vũ lâu của ngươi có khách, cũng nên tới đây cản trở người khác chứ?"

      Oanh tiếng, mọi người ở lầu nhất thời nổ oanh, bọn họ giận dữ nhìn người đầu sỏ giựt giây mọi người. Chủ nhân sau lưng Yên Vũ lâu có mấy người biết, ngờ lại là . Mà kẻ kêu Lý thế tử kia rất tức giận khi thấy Say Nhan cư làm ăn phát đạt. Vì sợ lâu của mình mất khách, thế nên bày ra chiêu này, khiến mọi người gây ở Say Nhan cư. Mà kẻ đầu sỏ gây nên lại cười lúng túng, thừa dịp mọi người chưa phát , mặt xám xịt vội vàng chạy trốn. Chỉ là, qua chuyện này, chắc chắn sau này có ai tới Yên Vũ lâu của nữa rồi, mà cũng vì vậy mà bị mọi người đánh mắng như chuột chạy qua đường. Haiz, con người nên giữ đúng đạo đức của mình, thành chăm lo tốt cho phần của mình là được, cần gì phải mơ ước thứ của người khác làm gì? Cuối cùng làm cho bản thân tiền mất tật mang, có thể là mất nhiều hơn được.

      Đợi sau khi người đầu sỏ đó chạy mất, đoàn người lúc này mới chậm rãi mà lắng xuống, lực chú ý lại tập trung đến người đài. Bọn họ hưng phấn hô to muốn tiểu thư Mân Côi múa khúc, cũng ai bởi vì thân phận của nàng mà gây rối nữa. Còn đài cũng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người cái, nàng hơi thi lễ sau đó mới chuyển động thân thể, ưu nhã nhảy lên.

      Mà bên trong căn phòng khách quý ở lầu ba, vẻ mặt nam tử vốn lười biếng, nhưng ngay từ lúc che mặt từ chỗ cao bay xuống, ánh mắt của cũng luôn dõi theo nàng. Khi nhìn thấy nam tử mang mặt nạ hồ điệp kia giải vây cho nàng, vẻ mặt luôn bình tĩnh cũng dần thay đổi, đôi mắt phượng nguy hiểm híp lại, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, thái độ cũng trở nên trầm. Bộ dáng này của khiến cho nam tử áo đen bên cạnh cũng giật mình thể tin được.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 17 CHỦ TỬ LÀM SAO VẬY?

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Chủ tử, ngài làm sao vậy?"

      Từ theo bên cạnh chủ tử rồi, tính đến giờ cũng sấp sỉ hai mươi năm rồi. Trong hai mươi năm này, ấn tượng của chủ tử để lại cho bình tĩnh của ngài, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của chủ tử? Ở trong ấn tượng của , chủ tử là người vì bất cứ chuyện gì mà phiền não, cũng chưa từng có người nào có thể ảnh hưởng đến người, cũng chưa từng vì lời của người nào mà nổi giận. Dù sao, theo chủ tử lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy chủ tử vì người nào hay chuyện gì làm cho ảnh hưởng đến. Nhưng mà bây giờ, chủ tử lại còn thong dong như trước, điều đó làm sao khiến kinh hãi được cơ chứ?

      "Vô Tình, ngươi điều tra về nam nhân kia cho ta, dù phải trả giá cao thế nào cũng phải đem thông tin của tới tay ta." Đối với câu hỏi của Vô Tình, cũng dư hơi để trả lời, mà trực tiếp đưa nhiệm vụ để ta làm.

      "Dạ, chủ tử!" Tính tình chủ nhân quá thất thường rồi. Thôi, nếu chủ tử muốn trả lời, cũng thể hỏi tiếp.

      "Còn nữa, ba ngày sau, phải khiến cho Yên Vũ lâu từ nay trở biến mất trong kinh đô, phủ thế tử cũng tiêu diệt tận gốc!" Tuy vẫn chăm chú nhìn bóng dáng khiêu vũ đài, nhưng miệng vẫn ra từng đạo mệnh lệnh.

      "Nhưng muốn làm sụp đổ thế lực của phủ thế tử phải là việc dễ dàng, kính xin chủ tử nghĩ lại." Phủ thế tử của người ta cũng chưa trêu chọc gì đến đầu chủ tử nha, như vậy tại sao chủ tử còn tốn công làm việc vô ích như vậy. Như vậy, chỉ cần bọn họ ngày nào cũng đến ủng hộ Say Nhan cư chắc chắn tiểu thư Mân Côi tha thứ cho hành động ngu xuẩn của bọn họ chứ?

      " có nhưng nhị gì hết, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, quá trình quan trọng, ngươi chỉ cần cho ta kết quả là được." Nam tử híp đôi mắt nguy hiểm lại, sau khi nhìn thấy bóng dáng đài kia mới chậm rãi bình phục lại, khôi phục lại vẻ mặt lúc trước.

      "Dạ, Vô Tình lập tức làm!" xong cũng yên lặng lui xuống.

      vũ đài thực động tác xoay tròn và liên tiếp múa ra nhiều động tác với độ khó cao, nhưng gương mặt nàng vẫn như cũ mặt, hề bị đỏ, hơi thở cũng gấp. Khi điệu múa kết thúc, dù là người lầu dưới hay lầu đều vẫn đắm chìm trong vũ điệu làm say lòng người này. Và khi mọi người sắp hồi hồn lại chỉ còn thấy được bóng lưng của kia, có người lớn tiếng hô muốn Mân Côi tiếp tục nhảy thêm điệu nữa, còn có người thẳng thắn hơn trực tiếp lấy ra toàn bộ tài sản người mình, nào là ngân phiếu, khế ước mua bán nhà, đến khế đất cũng lấy ra, chỉ vì muốn giai nhân quay đầu nhìn cái, nhưng vẫn trở lại , thèm để ý đến những người ở đây.

      Đến lúc này bọn họ mới ý thức được rằng giai nhân giận bọn họ, nhớ lại những hành vi lúc nãy của mình làm, khiến cho tự bản thân bọn cũng cảm thấy thể tha thứ. Mà từ đầu đến chân, vị mĩ nữ đài kia, đều là lạnh nhạt, chưa từng câu nào. Lúc này bọn họ mới cảm thấy hối hận, hối hận đến mức ruột cũng muốn xoắn lại, lại nghĩ đến tiểu thư Mân Côi chắc nàng cũng hi vọng sau này Say Nhan cư làm ăn phá

      "Tiểu thư, ngài múa là đẹp quá, ngay cả Hải Đường cũng mê muội hồi lâu nha. Ngài thấy những người đó đâu, người nào người nấy đều hô to muốn tiểu thư múa thêm lần nữa. Thôi , cũng nhìn lại xem tiểu thư của chúng ta là ai? Bọn họ có thể may mắn thấy ngài múa khúc cũng là may mắn nhờ ba đời thắp hương tích phúc của bọn họ rồi." Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*, lại , nịnh hót cũng phạm pháp, đây là châm ngôn của Hải Đường.

      "Nếu như công phu đàn cây thất huyền cầm của ngươi có thể bằng công phu nịnh hót độc nhất vô nhị này, tốt quá rồi." Nhàn nhạt liếc nàng ta cái, nhanh chậm .

      * "Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên" : Đây là câu thành ngữ của Trung Quốc, "mã thí" nghĩa là vuốt mông ngựa, nịnh hót. Hiểu nôm na ý cả câu là : chiêu vuốt mông ngựa luôn luôn vô địch, luôn luôn thành công, vì ai mà chả thích được khen.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 18: NỊNH HÓT LẠI PHẠM PHÁP.

      Editor : pemichio.
      Beta : Song Ngư nhi.

      "Hắc hắc! . . ." Hải Đường ngượng ngùng, gãi gãi đầu, cười khan hai tiếng liền chuẩn bị chuồn mất.

      "Đứng lại, vừa nhắc tới chuyện này liền muốn trốn. Lúc nào cái tính ham chơi này của ngươi mới có thể thay đổi đây? Cả ba người bọn họ đều rất chăm chỉ rèn luyện võ công của mình, còn ngươi ta lại chẳng thấy đâu cả . Ngươi mau cho ta biết dạo này ngươi đâu?" Nhìn bóng dáng chạy trốn của Hải Đường, nàng lên tiếng ngăn cản, xem ra hôm nay nàng (Hải Đường) thể trốn thoát khỏi số phận thê thảm bị tiểu thư giáo huấn rồi.

      "Tiểu thư. . ." Hải Đường kéo ống tay áo của nàng ấy, làm nũng.

      "Huyết Đại tỷ tỷ. . ." Thấy thể chạy trốn, nàng liền cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, bày ra tuyệt chiêu làm nũng.

      "Mấy chiêu này ta miễn dịch hết rồi, ta cho ngươi thời gian nửa tháng để chuyên tâm luyện đàn, Nếu có chỗ nào hiểu bất kì lúc nào đều có thể tới hỏi ta, sau nửa tháng ta kiểm tra. Nếu như đạt cầu của ta ta phạt ngươi cấm túc năm trong Say Nhan cư, cho phép bước ra ngoài nửa bước. " Huyết Đại lạnh lùng nhìn Hải Đường uy hiếp, đối với việc nàng ta làm nũng xem như thấy.

      ", tiểu thư. . . Nửa năm được ra khỏi cửa, đây phải là muốn mạng của Hải Đường sao, ô ô. . . Tỷ tỷ tha mạng mà!" Nàng cầu khẩn ôm lấy cổ tay của bóng dáng màu trắng muốn xoay người , đống nước mắt nước mũi ngừng chảy.

      "Cầu người còn bằng cầu mình, ngươi chỉ cần nghiêm túc tập luyện, bằng trí thông minh của ngươi nhất định làm khó được ngươi. Cứ quyết định như vậy , cho cò kè mặc cả, ngươi có thêm cái gì cũng vô ích." Nàng sử dụng chút nội lực đẩy hai cái móng vuốt bám lấy nàng như con bạch tuộc kia ra.

      "Ô ô, ô, tiểu thư. . ."

      Đợi sau khi bóng dáng màu trắng biến mất ở bên ngoài màn cửa, lúc này nàng mới đổi lại gương mặt làm nũng lúc nãy. Gương mặt như đưa đám nằm sấp ở trước bàn, cầm bút lên, lâu lâu lại gõ cái.

      "Tiểu thư, ngài tới rồi !" Người lên tiếng chính là Bách Hợp, nàng và Mẫu Đơn vốn là nên ở Lưu Vân Các, nhưng ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, nên mới tạm thời đem nàng điều tới đây.
      .

      “Ừ, Mân Côi khá hơn chút nào chưa?" Nàng gật đầu cái, sau đó liếc nhìn vào trong phòng, cất giọng hỏi thăm người nằm giường.

      "Nàng cũng khá hơn chút rồi, nhưng mà vẫn còn rất yếu." Bách Hợp xong liền dẫn nàng vào phòng, đến bên cạnh kia nằm giường kia, rồi ngồi xuống.

      "Tiểu thư, người tới. . ." Người nằm giường cất giọng suy yếu, sau đó chống tay lên giường muốn ngồi dậy nhưng lại bị Huyết Đại đè xuống .

      "Được rồi, ngươi đừng cử động, ta chỉ tới đây thăm ngươi lát thôi. Sao rồi, bây giờ còn đau lắm ?" Nhìn khuôn mặt suy yếu của trước mặt, nàng có chút tự trách. Nàng trách mình biết y thuật, nếu bệnh tình của Mân Côi đến tình trạng này.

      "Tiểu thư, Mân Côi đau nữa rồi. Người đừng tự trách mình nữa, đây là mệnh của Mân Côi. Nếu phải tiểu thư cứu ta lúc ấy, chỉ sợ là ta sớm gặp lại cha mẹ mình dưới suối vàng rồi." Nàng chỉ nhìn ánh mắt của tiểu thư biết nàng ấy nghĩ gì, nàng hiểu tiểu thư cũng như tiểu thư hiểu nàng. Cũng chính vì có loại hiểu nhau này nên khiến cho cả hai có duyên ở cùng chỗ với nhau

      “Ừ, trước hết ngươi hãy nghỉ ngơi tốt , chuyện trong lầu ngươi đừng để ý nữa. Ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt rồi tiếp." Nàng thề, nhất định đem hết toàn lực truy tìm thần y Mạc Vấn đến chữa trị cho Mân Côi, tránh để lại cho bản thân cảm giác tiếc nuối. Chỉ cần nàng nhìn Mân Côi sống như bông hoa mỏng manh, yếu đuối trong lòng nàng lại cảm thấy rất khó chịu. Nếu phải nhiệm vụ lần đó xuất chuyện ngoài ý muốn, Mân Côi làm sao bị thành như thế này ? Mà mình lại tới kịp để cứu nàng, nên mới khiến nàng trọng thương, còn bị ở dưới đáy giếng lạnh lẽo cả đêm, thiếu chút nữa là mất mạng.

      "Bách Hợp, trước tiên ngươi hãy trở về Lưu Vân Các sắp xếp chút, rồi quay lại đây chăm sóc cho Mân Côi, thuận tiện quản lý mọi việc trong Say Nhan Cư này luôn. Ngươi cũng đừng trông cậy vào nha đầu Hải Đường kia làm gì."
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 19 : NGÀN DẶM TÌM THẦN Y.


      Cả bốn người bọn họ đều là những trong hoạn nạn may mắn trong lúc vô tình, được Huyết Đại cứu về. chỉ vậy, Huyết Đại còn truyền thụ cho họ võ thuật, kỹ xảo giết người, tất cả các kiến thức về cầm kỳ thư họa, mà thiên phú của họ cũng tương đối tệ, chẳng mấy chốc học được bảy tám phần, Huyết Đại nhõm hơn.

      Mặc kệ việc phải quản lý người trong tổ chức sát thủ Lưu Vân Các, hay là Say Nhan Cư này, tất cả bọn họ đều phải chịu ít khổ cực, Huyết Đại chứa chấp họ, cho họ ngôi nhà yên bình để sống, mà họ cũng rất sùng bái Huyết Đại, thề phải làm người hữu dụng giúp cho Huyết Đại, mới có được Lưu Vân Các với Say Nhan Cư hôm nay

      Ở trong Lưu Vân Các, Huyết Đại toàn thân áo trắng ngồi ở trong sân, mượn ánh trăng, thưởng thức phong cảnh trong sân, mà đứng bên cạnh nàng là tuyệt sắc áo xanh.

      "Tiểu thư, ngài quyết định như vậy sao? Người làm như vậy có phải quá nóng vội rồi hay ?"

      Nữ tử lục y do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng hỏi, tính tình của tiểu thư cũng biết, khi quyết định việc gì tuyệt đối thay đổi, lại càng cho phép người khác nghi ngờ quyết định của nàng.

      "Ừ, ngươi cần khuyên ta, ta quyết định rồi, ngày mai ta xuất phát."

      Mỗi lần nàng nhìn thấy bệnh tim của Mân Côi tái phát, nàng vô cùng khó chịu, nàng nhất định nhanh chóng nghĩ cách để chữa khỏi cho bệnh của Mân Cối, để phải để cho nàng ấy phải chịu giày vò, khổ sở như vậy nữa

      "Nhưng Mẫu Đan nghe Mạc Vấn thần y chỉ có tuổi, hơn nữa lâu rồi, vẫn chưa từng thấy tin tức của ông ấy truyền ra. Xin cho phép Mân Côi lời này, tiểu nữ nghĩ rằng còn giám chắc liệu thần y có còn ở nhân thế hay nữa?"

      "Chuyện này ta cũng nghĩ tới rồi, nhưng ta vẫn muốn tìm kiếm chút vận may, thử lần làm sao biết kết quả thế nào ?"

      lần này phải nhất định có kết quả, nhưng lại bệnh Mân Côi hết cách. Nếu là tìm được thần còn gì tốt hơn nữa, nhưng vạn nhất nếu là tìm được, như vậy mình lại phải quay về tìm cách khác thôi.

      "Nếu như ý tiểu thư quyết, Mẫu Đan cũng thể gì hơn nữa, chỉ mong chuyến này tiểu thư lên đường bình an, sớm ngày trở về."

      Ai, nàng sớm biết mình thay đổi được quyết định của tiểu thư, nhưng nàng vẫn là nhịn được muốn thử, lúc đầu mới gặp người cho rằng tiểu thư là người lãnh tâm lãnh tình, nhưng qua thời gian nàng ở chung với tiển thư, nàng mới phát bề ngoài tiểu thư là trong trẻo lạnh lùng, nhưng bên lại là Thất Khiếu Linh Lung Tâm*, thông tuệ và cả thiện lương của nàng bị núp sâu dưới ở bề ngoài lạnh lẽo kia.

      *Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn chết. Nhưng đường trở về, Tỷ Can gặp phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng câu: “Người nếu là Vô Tâm thế nào?” phụ nhân kia đáp: “người Vô Tâm chết.” kết quả Tỷ Can nhất thời hô tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc. (tra Google)


      "Ta biết rồi, ngươi cũng đừng lo lắng cho ta, ta rời mấy ngày này làm các ngươi khổ cực hơn, ngươi cũng đừng đem chuyện gì cũng đều ôm vào người mình, hãy giao cho các nàng làm những việc mà họ có khả năng giúp được ngươi, nếu ngươi chịu được đâu."

      Nha đầu này làm việc luôn luôn cố gắng làm hoàn mỹ, cần thủ hạ giúp, mọi việc đều muốn tự mình làm. Cứ tiếp tục như vậy, thân thể của nàng làm sao có thể chịu được?

      "Mẫu Đan hiểu rồi, cám ơn tiểu thư quan tâm."

      Chuyện của bốn người bọn họ cho tới bây giờ đều là thể gạt được ánh mắt của người trước mặt, đừng xem nàng thường ngày luôn thèm để ý việc gì, nhưng mà tiểu thư luôn bí mật, yên lặng quan tâm tỷ muội các nàng. Có được chủ tử như thế, họ chết cũng tiếc

      Nàng chỉ là mỉm cười gật đầu, tiếp theo liền lọt vào trong suy nghĩ của mình.

      Hôm sau, Huyết Đại dậy sớm, nàng đánh thức bất kì người nào, mình ra cửa. Nhưng vừa ra cửa chính, liền nhìn thấy bóng dáng chờ ở ngoài cửa lâu, than tiếng, rồi tới gần người ngoài cửa.

      "Tối hôm qua phải ta cần đến đưa tiễn ta sao?" Nàng cố làm giọng mình vui khi chuyện, nha đầu này vẫn cố chấp như vậy.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      AnAnlion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :