1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125: Thúc thúc, ngài xinh đẹp

      Edit + Beta: Saki


      “Nhìn cách bọn chúng ăn mặc, phú quý, bộ dáng hai đứa cũng rất đẹp, còn mà tư thế oai hùng bức người như vậy, trưởng thành nhất định cực kỳ khó lường.”

      Thợ săn kêu A Bảo đáp lại, mà lời bình của khiến cho thợ săn giáp càng vui vẻ.

      Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng tuy là song bào thai, nhưng bộ dáng hai đứa lại hề giống nhau, Tuyết Phượng là được di truyền nét đẹp từ Tuyết Đại, nàng là Tuyết Đại thu cũng ngoa, đơn giản là vì mẹ con hai người quá giống nhau.

      Còn Tuyết Hoàng lại cực kỳ giống Dạ Khuynh Thành, bộ dáng cũng cực kì đẹp trai, hề thua kém Tuyết Phượng nửa phần.

      “Ngươi xem, nếu chúng ta bắt bọn nó, dù là đòi tiền người nhà bọn nó hay đem bán, đều được bội tiền chừng?”

      Thợ săn giáp nhìn hai đứa bé bốn, năm tuổi, khỏi nổi lên tà tâm.

      Lời của khiến thợ săn tên A Bảo ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần cũng nở nụ cười.

      “Giang ca đúng, tiểu đệ ta tán thành. Hai huynh đệ chúng ta mỗi người nửa, ngày sau cũng cần làm loại chuyện thất đức này để kiếm tiền nữa.”

      Thợ săn kêu A Bảo nghĩ nghĩ .

      Bọn cũng giống những kẻ có tiền trong thành, xuất thủ hào phóng, ngược lại, bọn là thôn phu nghèo đến nỗi cơm cũng có mà ăn.

      Ngày ngày đều dựa vào săn thú mà sống, lại đoán được mấy ngày nay khô hạn, hoa mầu trong vườn đều chết hết, động vật cũng rời tìm nơi ở mới, khiến bọn có mồi để săn.

      nhiều ngày qua, bọn đều được ăn no, bây giờ nhìn thấy hai hài tử ăn mặc phú quý liền tránh khỏi động tâm tư.

      Đối với hai người bọn tiến lại gần, tiểu nha đầu ra vẻ sợ hãi trốn vào trong lòng ca ca mình tìm kiếm bảo vệ.

      Tuyết Hoàng ôm nàng, an ủi hai câu, sau đó liền khẩn trương nhìn hai người thợ săn đứng trước mặt.

      “Các ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây, còn tiến lên nữa ta liền gọi người.”

      Tuyết Hoàng thấy được ý cười giảo hoạt mặt tiểu nha đầu, biết nàng lại nghĩ ra trò gì đó, vừa lúc bọn chúng cũng nhàm chán có gì làm, cũng phối hợp cùng nàng diễn trò.

      Phản ứng của nghiễm nhiên bị hai tên thợ săn coi là công tử nhà giàu tay tấc sắt phải kêu gọi hộ vệ, vì vậy lại càng cố kỵ gì nữa.

      Bọn cũng ngẫm lại, khu rừng ngoại ô cách xa nội thành như vậy, nào có tiểu hài tử bình thường nào dám đến? Điều này trở thành bi kịch dành cho bọn , ai bảo bọn có mắt trêu chọc nhầm người đây?

      “Này nhóc, nơi này rừng núi hoang vắng đến con chim cũng có, các ngươi làm sao về nhà đây? Hay là các ngươi liền ngoan ngoãn theo chúng ta thôi, chỉ cần cha mẹ các ngươi lấy bạc trả cho chúng ta, chúng ta nhất định làm các ngươi bị thương.”

      Thợ săn kêu A Bảo .

      cần, các ngươi là người xấu, ta mới muốn cùng các ngươi.”

      Tuyết Hoàng vừa , bên vừa sợ hãi lùi về phía sau, trong lòng vẫn ôm muội muội Tuyết Phượng.

      Nam nhân kêu A Bảo còn muốn tiếp bị nam nhân bên cạnh ngăn trở.

      “Đừng nhiều lời vô nghĩa cùng bọn chúng, cứ trực tiếp trói cả hai đứa lại là xong, lề mề cái gì?”

      xong liền hung ác nhào tới hai đứa bé, ràng là xem chuẩn khoảng cách mới bổ nhào tới, lại ngờ vồ hụt, điều này làm có chút buồn bực.

      Nhìn hai tiểu oa nhi gần trong gang tấc, đứa lớn vẫn còn ôm đứa , muốn tách chúng ra cũng dễ dàng, lại bổ nhào tới lần nữa.

      Nhưng vẫn là tóm được, nhưng lần này thấy , lúc nhào tới, đứa bé trai thoạt nhìn như có động tác gì. Kì thực là chân chỉ di chuyển vòng, nhưng lập tức kéo xa khoảng cách giữa hai người, khiến kinh ngạc phen.

      “A Bảo, ngươi còn thất thần làm chi, cùng bắt bọn nó lại!”

      tin, hai đại nam nhân lại bắt được tiểu hài tử?

      Thợ săn tên A Bảo nghe vậy gật đầu, hai người đồng thời nhào tới phía Tuyết Hoàng.

      “Hô hô, ta bắt được ngươi, kêu tiểu tử ngươi trốn, ta xem ngươi trốn được đâu.”

      Thợ săn kêu Giang ca tay tóm được người liền đè lên đất, hưng phấn cười lớn.

      “Giang ca, là ta, ngươi bắt sai người rồi.”

      Nam nhân bị đè mặt đất, hữu khí vô lực , thanh giống như là bị nội thương.

      Nghe được thanh A Bảo, nam nhân kêu Giang ca cúi đầu nhìn, nhất thời trợn tròn mắt, sao lại thế này? Chính mình ràng tóm được tiểu gia hỏa kia, như thế nào lại biến thành A Bảo rồi hả?

      “A Bảo, sao lại là ngươi? Ta ràng tóm được tên tiểu tử kia, như thế nào lại biến thành ngươi rồi hả?”

      Nam nhân kêu Giang ca khẩn trương buông A Bảo ra, chính mình cũng đứng lên, vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai đứa trẻ con đứng cách đó khoongxa.

      giống lúc trước là, nhóc còn để ca ca ôm nữa, mà đứng song song với ca ca mình, hai đứa đều khoanh tay nhìn bọn , đáy mắt tựa hồ mang theo ý cười nhạo.

      Đúng, là cười nhạo! Mẹ nó! Dám cười nhạo lão tử, xem lão tử làm sao hảo hảo thu thập các ngươi!

      đợi A Bảo lên tiếng, nhào đến đánh hai huynh muội.

      Tuyết Hoàng chuẩn bị hành động lại bị Tuyết Phượng ngăn trở.

      “Cứu mạng a!!”

      Tuyết Hoàng có chút khó hiểu nhìn Tuyết Phượng, ngờ nàng lại ngăn mình ra tay rồi lớn tiếng kêu cứu.

      Lúc này mới ý thức được có chỗ thích hợp, bất quá cũng có động tác, bình tĩnh đứng yên, chờ xem muội muội mình lại muốn giở trò gì.

      Khi trầm ngâm suy nghĩ, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, ra muội muội là nghĩ ra cái chủ ý này, chỉ là, vì sao lại phát ra chuyện này trước muội muội?

      “Ca ca, chạy mau!”

      Tiểu tử suy nghĩ đến nhập thần, lại bị tiểu nha đầu túm áo bỏ chạy.

      Vừa chạy vừa kêu to cứu mạng, mãi đến khi nam tử áo đỏ cách đó xa xoay người nhìn bọn bên này mới ngừng.

      “Thúc thúc xinh đẹp cứu mạng a! Bọn muốn bắt hài tử đem bán!”

      Tiểu nha đầu vẻ mặt sợ hãi chạy về phía nam tử áo đỏ cách đó xa, ca ca nàng Tuyết Hoàng cũng bị kéo theo.

      Hai tên quỷ gây chạy tới núp sau lưng nam tử áo đỏ, Tuyết Phượng còn to gan hơn, hai tay vậy mà nắm chặt góc áo nam tử buông.

      “Tiểu nha đầu, các ngươi là hài tử nhà ai? Vì sao bọn lại muốn bắt các ngươi?”

      Vốn là nam nhân vẻ mặt lạnh băng nhưng sau khi nhìn thấy là hai đứa bé sắc mặt cũng dịu , trái tim bỗng xẹt qua dòng nước ấm, tự giác nghĩ muốn thân cận bọn chúng hơn.

      Chỉ là cái câu thúc thúc xinh đẹp này... Nếu là có người dám gọi như vậy, đảm bảo người nọ được thấy ánh mặt trời ngày hôm sau, nhưng bây giờ lại nghe được từ miệng đứa nhóc, lại khiến cảm thấy khó chịu.

      “Thúc thúc xinh đẹp, chúng ta là...”

      “Chúng ta là tôn tử của Lâm viên ngoại trong thành, vốn là muốn ra ngoài chơi lại cẩn thận lạc đường, đụng phải hai người xấu bọn , muốn bán chúng ta lấy bạc.”

      đợi tiểu nha đầu xong, bị Tuyết Hoàng cướp lời, đợi khi xong, Tuyết Phượng cũng gật đầu theo, hùa theo ca ca mình.

      “Thúc thúc xinh đẹp, ngươi nhất định phải cứu chúng cháu, chúng cháu muốn bị bán đâu, thúc thúc mau đánh đuổi bọn người xấu kia .”

      Tiểu nha đầu này đúng là biết khách khí là gì, dám tùy tiện ra lệnh cho người xa lạ làm việc cho nàng.

      Khi bọn họ chuyện, hai gã thợ săn kia đuổi kịp, nhìn hai đứa nhóc trốn sau lưng nam tử áo đỏ, vốn là muốn tiến lên bắt người lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của nam tử áo đỏ lại dám tiến lên.

      “Các hạ là người phương nào? Hai đứa nhóc kia là chúng ta phát trước, ngươi cần xen vào việc của chúng ta.”

      Trong mắt bọn , cái nam tử áo đỏ kia là cũng động tâm tư đối với hai đứa trẻ kia, lúc này cũng khỏi cảnh giác.

      Nam tử áo đỏ nghe vậy, mắt phượng nheo lại, lạnh lùng nhìn hai tên thợ săn thôn phu biết sống chết kia.

      “Xen vào việc của người khác? Vậy ta đây rảnh rỗi liền quản chuyện này vậy.”

      Nam tử khẽ mở môi mỏng, hơi thở mang theo lạnh lẽo khiến khí xung quanh như là đông kết lại, từng đợt hàn ý đánh úp lại khiến hai tên thợ săn rét mà run, hận thể xoay đầu bỏ chạy chối chết.

      Nhưng nam tử áo đỏ lại cho bọn cơ hội này, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, giây sau, hai gã thợ săn ngã xuống đất, tắt thở.

      Bọn thậm chí còn biết là nam tử kia động thủ như thế nào, chỉ biết giây sau đầu và thi thể tách biệt, chết cực kỳ thê thảm.

      Nam tử kia nhanh chóng thu hồi kiếm, lúc này mới nhớ tới còn có hai tiểu hài tử đứng sau lưng mình.

      khỏi thầm mắng tiếng đáng chết, như thế nào lại quên hai tiểu bằng hữu vẫn còn đứng sau lưng mình? Sớm biết vậy rút kiếm ra, bọn nhóc khẳng định là bị chính mình dọa sợ.

      muốn xoay người trấn an bọn nhóc phen, lại phát hai nhóc chạy tới trước mặt .

      Khiến cho cảm thấy ngoài ý muốn là: hai đứa nhóc chỉ chút cảm giác sợ hãi nào, ngược lại còn cười hì hì, đặc biệt là tiểu nha đầu kia, vẻ mặt chính là sùng bái nhìn , khiến cho người ta phen kinh ngạc.

      “Thúc thúc xinh đẹp, ngươi là lợi hại!”

      Tiểu nha đầu vẻ mặt cực kỳ sùng bái , hai mắt to tròn chớp chớp.

      “Nha đầu, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy sợ hãi hay sao?”

      Nam tử áo đỏ cảm thấy kỳ quái với biểu của bọn chúng, nhịn được tò mò hỏi.

      Giữa trán hai đứa nhóc lên khí bức người, dù trong miệng là sợ hãi nhưng đáy mắt lại hề lộ ra chút sợ hãi nào. Mà còn, vô luận là cách ăn mặc hay khí thế vương giả người bọn chúng đều có thể dễ dàng kết luận, bọn chúng phải là hài tử của gia đình bình thường.

      chỉ có như vậy, chúng rất có khả năng là người luyện võ, chỉ là, hài tử còn như vậy...

      “Sợ thúc thúc xinh đẹp sao? Vì sao phải sợ?”

      Tiểu nha đầu nghiêng đầu , vẻ mặt khó hiểu hỏi nam tử áo đỏ.

      Ách, nha đầu kia nhìn qua cực kì ngây thơ, nhưng hai mắt to tròn ánh lên cái nhìn giảo hoạt y hệt hồ ly, nếu phải quan sát kĩ, đúng là bị vẻ ngoài ngây thơ hồn nhiên của nàng lừa gạt.

      “Muội muội, chúng ta nên trở về thôi, nếu gia gia lo lắng.”

      Tuyết Hoàng nhìn sắc trời, có chút sốt ruột , sợ nha đầu kia lại mải chơi mà quên mất thời gian, khiến mẫu thân lo lắng, còn có Ly Nặc thúc thúc và Kỳ Lân thúc thúc, bọn họ khẳng định chạy khắp nơi tìm bọn chúng rồi.

      Nam tử áo đỏ vốn là đánh giá Tuyết Phượng, nghe được thanh Tuyết Hoàng liền quat đầu nhìn .

      Trong mắt lên tinh quang nhanh đến mức người thường nắm bắt được, đứa này...

      Khuôn mặt nhắn chút tì vết, đôi mi tuấn tú cong như trăng non, đôi mắt sáng rực như sao trời, thời thời khắc khắc vẫn duy trì cảnh giác đối với người xa lạ.

      Nhìn bảo hộ muội muội của mình, nghiễm nhiên chính là bộ dáng của tiểu đại nhân, chỗ nào giống với tiểu hài tử năm tuổi?

      “Ca ca, sao ta càng nhìn càng cảm thấy vị thúc thúc xinh đẹp trước mắt này có chút quen mắt? Nhưng lại cũng cảm thấy có cảm giác rất thân thiết? Huynh có cảm thấy ?”

      Lời này là Tuyết Phượng ghét sát vào tai Tuyết Hoàng , thanh cũng là đè thấp đến cực điểm.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 126: Tìm chồng cho mẫu thân

      Edit + Beta: Saki


      “Huynh cũng thấy có chút quen mắt, hình như là thấy qua ở đâu...”

      Tuyết Hoàng cúi đầu suy tư hồi, có chút nghi hoặc .

      thanh của hai đứa được đè đến thấp nhất, nhưng vẫn thoát khỏi tai nam tử áo đỏ, chỉ thấy cười : “Ta cũng thấy hai nhóc nhìn rất quen mắt, có thể cho ta biết tên của hai nhóc ?”

      lúc Tuyết Hoàng muốn mở miệng, lại nhắc nhở: “ được lại dối, thúc thúc muốn nghe lời .”

      dùng từ “lại”, thể nghi ngờ là lời dối lúc trước bị nhìn thấu.

      “Ta gọi là Tuyết Phượng, ca ca ta là Tuyết Hoàng, thúc thúc, Phượng Nhi nha, tuyệt dối lừa ngươi.”

      đợi Tuyết Hoàng lên tiếng, Tuyết Phượng nhanh chân cướp lời.

      “Tuyết Phượng, Tuyết Hoàng? Cũng là cái tên hay, chỉ là có phải giới tính bị đảo lộn rồi ? Người ta thường phượng vi hùng, hoàng vi thư*, mà các ngươi lại là...”

      *câu này ý phượng chỉ con đực; hoàng chỉ con cái

      Nam nhân nghe vậy gật gật đầu, bày tỏ tên nghe cũng hay, muốn rằng nếu đặt tên như vậy là trái ngược với giới tính của hai đứa nhóc, nhưng chưa hết câu bị người ngắt lời.

      Chỉ thấy nữ tử áo trắng từ xa phi thân đến, hỏi câu quơ roi đánh về phía , thế tới rào rạt, chiêu thức sắc bén chút nương tay.

      Nam tử áo đỏ dám chậm trễ, liên tiếp xoay người mấy cái, thân hình vận khinh công mới tránh thoát được roi của nữ tử kia.

      “Ngươi là người phương nào? Dám can đảm lại công kích ta đừng trách ta khách khí!”

      Nam tử áo đỏ từ trung đáp xuống, bình bình ổn ổn rơi xuống đất, người dính chút tro bụi nào, có thể thấy được tu vi thâm sâu cỡ nào.

      Nhưng lời ra lại lạnh băng vô tình, nếu phải ở đây còn có hai tiểu hài tử, nhất định có kiên nhẫn chuyện cùng nàng.

      “Mẫu thân!”

      “Mẫu thân!”

      Hai tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy nữ tử kia, lập tức đồng thanh hô.

      Nghe giọng non nớt của hai đứa nhóc, nam tử áo đỏ sững sờ chút, sau đó liếc nữ tử đưa lưng về phía mình, thần sắc mặt cũng hòa hoãn chút.

      Bởi vì cũng hiểu được, đây có lẽ chỉ là hiểu lầm.

      Người tới chính là Tuyết Đại, sau khi nàng xử lí tốt chuyện trong cung trở về, kết quả lại biết được hai đứa nhóc này chuồn ra ngoài cung chơi, liền ngựa ngừng vó ra ngoài tìm.

      “Trong mắt các ngươi có còn cái người mẹ là ta này hả? Mới lúc lơ là liền vụng trộm trốn chơi, nếu gặp phải người xấu làm sao?”

      Tuyết Đại rất tức giận, lúc chuyện cũng là cực kỳ nghiêm túc, nàng bình thường luôn luôn khoan dung đối với hai đứa nhóc này, nhưng giờ bởi vì quá lo lắng, cho nên tự chủ cao giọng.

      màn nơi rơi vào trong mắt của nam tử áo đỏ lại khác, cho rằng, người làm cha mẹ mà quản được con cái của mình chính là thất trách, thiên tính của hài tử chính là như vậy, hành vi của nàng như vậy là nên.

      “Hài tử vốn là mê chơi, tò mò cũng là thiên tính của bọn chúng, sở dĩ bọn chúng xuất tại nơi này, cũng là do bậc làm cha mẹ chiếu cố tốt, ngươi chỉ tự ngẫm lại bản thân, lại còn trách phạt bọn chúng, như vậy khỏi quá biết phân biệt đúng sai!”

      Xét thấy cũng là cực kỳ thích hai đứa này, khỏi mở miệng bênh vực bọn chúng.

      Lúc những lời này, hai đứa nhóc cũng liều mạng nháy mắt với , ý bảo nên nữa, nhưng lại cho rằng bọn chúng sợ, sợ mẫu thân bọn chúng lại ra tay với mình, nên cũng để ý.

      Vừa rồi khi bọn họ giao thủ, cũng nhìn ra, tu vi của nữ tử kia tuy khá cao, nhưng vẫn so được với , cho nên cũng sợ hãi. (bh k sợ thui =.:)

      Tuyết Đại nghe vậy xoay người lại, lạnh lùng nhìn , chỉ là cái liếc nhìn này, lại khiến cho lòng nàng tự chủ được run rẩy, giống như là nhìn thấy người mình sau khi sinh ly tử biệt.

      Nam nhân có gương mặt điên đảo chúng sinh, tà áo đỏ ma mị, khí chất băng lãnh xuất trần, vô luận là nhìn từ góc độ nào đều khiến cho người ta vui tai vui mắt, khí tức vương giả người lại càng thể chê vào đâu được.

      giây sau, nàng lấy tay che ngực, nơi đó truyền đến từng cơn đau, cái loại đau đớn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      Nàng liền như vậy lẳng lặng nhìn , thẫn thờ hồi lâu.

      Tại lúc nàng nhìn , nam tử cũng quan sát nàng.

      Giống với Tuyết Đại, tại khắc nhìn thấy mặt nàng, tâm của cũng hung hăng run rẩy phen, cảm giác thương cảm cùng quan tâm dâng lên, con mắt chăm chú khóa tại mặt của nàng.

      Bất tri bất giác, trong mắt tràn đầy đau lòng, chỉ là những thứ này cũng biết.

      hiểu, vì sao nữ tử mới chỉ gặp lần đầu này lại mang đến cho cảm giác quen thuộc như vậy, giống như họ quen nhau được ngàn vạn năm rồi.

      Mà nữ tử kia còn là mẫu thân của hai đứa trẻ rồi, chẳng lẽ chính mình là bị dung nhan của nàng mê hoặc sao?

      Này cũng đúng, Tường Nhi của cũng hề kém nàng chút nào, so với nàng còn ôn nhu hơn, giống nàng lạnh lùng như băng, tính cách này phải nam nhân nào cũng thích.

      “Ngươi làm sao vậy?”

      Nhìn sắc mặt nàng trắng xanh, thần sắc thống khố lấy tay ôm ngực, tâm tự chủ được nhói đau, đáy mắt đều là thương tiếc.

      lúc muốn giơ tay đỡ nàng lại bị người gọi lại, xoay người nhìn lại, chỉ thấy nữ tử cũng mặc áo trắng chạy tới.

      Mãi đến khi nữ tử đến gần, mới nghe được trong miệng nàng gọi chính là hai chữ phu quân.

      “Phu quân, tình xong rồi sao?”

      Nữ tử đường chạy nhanh, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, nhìn qua cực kì đáng .

      Chỉ thấy nàng đến bên cạnh nam tử áo đỏ, vô cùng thân thiết bám lấy tay áo nam tử, lại vẫn gọi nam tử là phu quân. (bỏ tay ra bà kia, k dc đụng vô Dạ ca -_-)

      làm xong rồi.”

      Nam tử dấu vết cau mày, nóng lạnh đáp lại.

      “Nếu xong chúng ta liền trở về , chủ thượng còn đợi chúng ta trở về phục mệnh!”

      Nữ tử thấy có sửa lại xưng hô của mình, trong lòng khỏi trậm mừng thầm, mặt lại càng cười tươi như hoa.

      “Ưm, phốc...”

      ngụm máu lớn từ trong miệng Tuyết Đại phụn ra, máu tươi bắn lên quần áo màu trắng, giống như mai vàng nở rộ giữa ngày đông, diêm dúa mỹ lệ mà lại thê lương.

      “Mẫu thân, người làm sao vậy?”

      Bởi vì khi Tuyết Đại xoay người nhìn về phía nam tử, đưa lưng về phía hai đứa nhóc, cho nên bọn chúng nhìn thấy nàng khác thường, mãi đến khi nàng thổ huyết hai đứa trẻ mới giật mình hoảng sợ.

      có việc gì, chúng ta trở về thôi.”

      Nhàn nhạt liếc nam tử vẻ mặt lo lắng, nàng đưa tay lau sạch vết mau bên môi, bộ dáng như có gì xảy ra.

      Đối với Tuyết Hoàng lo lắng, nàng liền cho nụ cười, ý bảo bọn cần lo lắng, chính mình có việc gì.

      Nào ngờ lúc xoay người, trận choáng voáng ập đến, tiếp theo thân thể thẳng tắp ngã xuống đất.

      “Mẫu thân!”

      “Mẫu thân, người làm sao vậy?”

      Hai tiểu hài tử bị dọa, vội vàng cuống quít nghĩ muốn đỡ lấy thân thể Tuyết Đại, nhưng lại bị người khác nhanh chân hơn giành lấy.

      Nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch trong lòng, trong mắt tràn đầy đau lòng, tâm cũng từng đợt từng đợt chua xót.

      Mà bên cạnh , trong mắt nữ tử gọi là phu quân lóe lên tia ác độc, hai tay nắm chặt, móng tay dài cắm chặt vào lòng bàn tay cũng thấy đau.

      “Buông nàng ra!”

      Đột nhiên, thanh mang theo tức giận truyền đến từ xa. Ngay sau đó nam tử áo xanh liền xuất trong tầm mắt.

      “Cữu cữu!”

      “Cữu cữu!”

      Thấy người tới, hai đứa nhóc vui sướng dị thường, đồng thời nhào về phía Tuyết Thiên.

      Tuyết Thiên khẽ vuốt đầu bọn chúng, tiếp theo liền đến chỗ nam tử áo đỏ.

      Khi nhìn thấy mặt khỏi sửng sốt.

      “Là ngươi...”

      Tuyết Thiên nhíu mày, có chút dám tin giọng thốt lên.

      Thần sắc của khiến nam tử áo đỏ có chút ngoài ý muốn, ánh mắt của nam nhân này cho biết, nhận thức mình, nhưng chính mình lại biết , còn cả nữ tử trong lòng này, cũng khiến có cảm giác kỳ quái.

      lúc muốn mở miệng hỏi thăm có phải có biết mình hay , lại bị người khác ngắt lời.

      “Phu quân, chủ thượng còn chờ chúng ta, nhanh về thôi.”

      Nữ tử áo trắng kia lên phía trước, vẻ mặt ôn nhu nhìn , trong mắt mang theo cầu xin.

      tiếng phu quân này của nàng, khiến cho sắc mặt Tuyết Thiên trầm xuống, bất động thanh sắc liếc nam tử trước mắt, liền tiến lên ôm lấy Tuyết Đại từ trong ngực .

      “Phượng Nhi, Hoàng Nhi, cùng cữu cữu trở về thôi.”

      Tuyết Thiên ôm Tuyết Đại rời trước, Tuyết Hoàng theo ở phía sau.

      Tuyết Phượng nhìn cữu cữu rời , lại nhìn nam tử áo đỏ vẫn đứng đó nhìn theo mẫu thân, nàng giống như hạ quyết tâm chạy tới bên cạnh nam tử áo đỏ.

      Chạy tới trước mặt nam tử áo đỏ, vẫy vẫy tay với , ý bảo cúi người xuống, chính mình có chuyện cần .

      Nam tử theo lời ngồi xổm xuống, biết vì sao, đối với cầu của tiểu nha đầu này, thể nào cự tuyệt được.

      Tiểu nha đầu ở bên tai câu xong xoay người chạy , mà nam tử áo đỏ lại bị câu kia làm cho kinh hãi, ngẩn người hồi lâu.

      “Phu quân, bọn họ đều rồi, chúng ta cũng cần phải trở về.”

      Nữ tử thấy sững sờ đứng yên, trong mắt lóe lên hàm xúc ý tứ, tia ác độc trong mắt thoáng cái biến mất, thay vào đó là ôn nhu dịu dàng.

      “Chúng ta còn chưa thành thân, về sau được gọi ta như vậy nữa.”

      Nam tử phục hồi tinh thần, hai mắt cũng khôi phục lại thần sắc lúc trước, giờ phút này, trong mắt chỉ còn sót lại mảnh lãnh ý.

      Nhìn phương hướng nhóm người Tuyết Đại , sau đó mới xoay người rời , bỏ mặc nữ tử bên cạnh, thậm chí ngay cả cái liếc cũng có.

      “Muội muội, vừa rồi muội gì với vị thúc thúc kia vậy?”

      Hai đứa nhóc theo sau Tuyết Thiên bắt đầu xì xào bàn tán, bọn chúng đường này cũng là thảo luận có phải mẫu thân cùng vị thúc thúc có hay quên biết nhau.

      “Ta với , bảo bỏ cái a di xinh đẹp kia , tới làm phụ thân của chúng ta.”

      Lời của tiểu nha đầu đúng là làm người ta kinh ngạc chết ngừng, chỉ cần câu này, cũng khiến cho Tuyết Hoàng nghe mà lảo đảo thân mình, thiếu chút là té chổng vó.

      Cũng may bọn chúng chỉ là thầm to với nhau, mà Tuyết Thiên đằng trước chỉ mực lo lắng cho tình huống của Tuyết Đại, cho nên cũng chú ý tới hai tiểu gia hỏa này gì, nếu chỉ sợ hai tiểu gia hỏa này lại trốn khỏi bị trách phạt trận.

      “Muội muội, lá gan muội cũng quá lớn rồi, sao có thể ra cầu vô lí như vậy với người xa lạ thân quen hả? Nếu như để mẫu thân biết được, khẳng định bị phạt đó.”

      Tuy cũng rất thích cái vị thúc thúc kia, nhưng có khoa trương giống như muội muội mình, vậy mà lại để cho người mới gặp lần đầu liền kêu người ta làm phụ thân của mình.

      Huống chi người nọ cũng là nam nhân có vợ, hiểu trong đầu tiểu nha đầu kia nghĩ gì.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127: Thiên Tà, Tường Nhi ngươi

      Edit + Beta: Saki


      “Ca ca, sao huynh lại ngốc thế, chúng ta để cho mẫu thân biết là được chứ gì? Hơn nữa muội thấy vị thúc thúc đó rất thuận mắt, cho ta cảm giác cực kỳ thân thiết, muội rất thích , nếu như mẫu thân thích , vậy chờ ta trưởng thành gả cho , tóm lại thể để người khác chiếm tiện nghi được.”

      Lời của tiểu nha đầu này đúng là chết người đền mạng, lời này vừa ra, dù cho Tuyết Hoàng có trấn định đến đâu, cũng ngoài ý muốn trượt chân té nhào mặt đất, cái mông rất oan uổng được tiếp xúc thân mật với mặt đất.

      “Hoàng nhi, cháu sao chứ?”

      Tuyết Thiên đằng trước nghe thấy tiếng “bịch” khỏi quay lại nhìn.

      Nhìn thấy Tuyết Hoàng té lăn đất, khỏi lo lắng hỏi, nhưng vì ôm Tuyết Đại, tiện đỡ dậy.

      “Cữu cữu, Hoàng Nhi có việc gì, chỉ là cẩn thận vấp ngã, có gì đáng ngại.”

      Hung hăng trừng mắt tiểu nha đầu dìu dậy, trong mắt là nồng đậm hàm ý cảnh cáo, tiểu nha đầu cũng là mím môi, mở miệng phản bác nữa.

      Trong hoàng cung, Tuyết Đại mình ngồi trong ngự hoa viên, hai mắt bình tĩnh nhìn khóm hoa túc diêm dúa lòe loẹt kia.

      Nếu như nhìn kỹ phát đôi mắt của nàng ảm đạm có sắc màu, tuy là nhìn chằm chằm biển hoa nhưng tâm tư của nàng lại biết bay tận đâu rồi.

      Phía sau, nam tử áo xanh yên lặng đứng, Tuyết Đại nhìn biển hoa, lại lo lắng nhìn nàng, rất lâu sau mới mở miệng.

      “Tuyết Nhi, muội...”

      Nghĩ muốn khuyên nhủ nàng vài câu nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào, càng muốn hỏi xem nàng có nhớ người kia .

      Nếu là nhớ , vì sao lại cùng nhận thức? Nếu như quên, vì sao vẫn còn phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là do số phận định sẵn như vậy rồi?

      Chỉ là dám hỏi ra miệng, sợ lại động đến vết thương của nàng, cho nên quyết định để sau.

      “Ca ca, người kia, có phải là phụ thân của hai đứa trẻ ?”

      Chưa từng có người nào có thể mang đến cho nàng cảm giác mãnh liệt như vậy, nàng vẫn cảm thấy chính mình mất phần trí nhớ, giờ xem ra, hẳn là phần trí nhớ về nam nhân kia rồi.

      Nàng cũng từng xem qua nhiều sách y học, theo ghi chép, loại tình huống này gọi là mất trí nhớ có lựa chọn. (hic ta nghĩ để thế này cho dễ hiểu n có vẻ k dc hay lắm nhỉ?)

      Nguyên nhân dẫn đến mất trí nhớ là do người hoặc việc xảy ra gây đả kích quá lớn đối với bản thân người bị mất trí nhớ, cho nên trong tiềm thức họ lựa chọn quên , mà khi nàng nhìn thấy người nam nhân kia, ngực hiểu sao lại nổi lên từng trận đau đớn, giống như có ngàn vạn con kiến cắn nát trái tim nàng.

      Cho nên nàng khỏi nghĩ đến phương diện kia, hỏi như vậy, chẳng qua chỉ là muốn xác định thôi.

      “Tuyết Nhi, muội nhớ sao? Nhưng muội đối với ...”

      Tuyết Nhi hỏi như vậy, chắc chắn là do nhớ , nhưng khi nàng nhìn thấy lại tạo thành thương tổn lớn như vậy, vậy phải giải thích ra sao?

      cho ta cảm giác rất quen thuộc, loại quen thuộc giống như chúng ta nhận thức nhau được hàng ngàn năm rồi, nhưng lại cũng cực kỳ xa lạ, xa lạ giống như chúng ta phải là người của cùng thế giới.”

      Biết là Tuyết Thiên nghi hoặc, chỉ , đến chính nàng cũng có chút mê mang, mấy vấn đề này cứ quanh quẩn lại trong đầu nàng sao ngừng lại, khiến cho tâm thần nàng ổn định.

      “Vậy bây giờ cảm giác của muội đối với là gì, là


      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 128: Dạ Khuynh Thành trọng sinh

      Edit + Beta: Saki


      Nam nhân cũng trả lời nữ tử, hừng hực khí thế tiếp tục chiến đấu hăng hái.

      “Ừm... Thiên Tà, cầu xin ngài, Tường Nhi... Ưm, chịu nổi nữa...”

      Theo thanh đầy tình dục của nữ nhân, móng tay nàng hung hăng cào lưng nam nhân, kéo theo vài vệt máu.

      sao? Vậy ngươi cầu ta, cầu ta gia tăng tốc độ, thỏa mãn cầu của ngươi.”

      Nam nhân nhìn nữ tử dưới thân khó chịu thôi, thanh khàn khàn .

      “Tường Nhi cầu ngài...”

      Nữ tử cũng rụt rè , toàn thân nàng bây giờ khó chịu, chỉ hy vọng nam nhân người có thể hung hăng muốn nàng, cái khác đều quan trọng.

      “Cầu ta cái gì? .”

      Nam nhân tà tà nở nụ cười, chỉ có như vậy, còn dừng lại tiếp tục động, nhúc nhích nhìn nữ nhân bất mãn.

      “Hu hu, là khó chịu... Tường Nhi cầu ngài, cầu ngài hung hăng muốn ta, nhất định phải hung hăng muốn Tường Nhi.”

      Trời biết, ngay khi sắp đến đỉnh phong cực lạc mà dừng lại là có bao nhiêu hành hạ người.

      Nam nhân lúc này mới thảo mãn bắt đầu chuyển động, động tác nhanh chóng đưa hai người tới đỉnh, thân thể nữ nhân run lên khi đem mầm mống của mình đều phun vào trong cơ thể nàng. (sao ta có cảm giác TG tả cảnh H của cặp này còn kỹ hơn cả của cặp main thế =_:)

      Cùng lúc đó, tại chỗ giao hợp xuất hào quang màu đỏ, trong hào quang là hạt châu trong suốt óng ánh từ trong cơ thể nam nhân bay ra, bị nữ tử kia nuốt vào miệng.

      Nam nhân thể tin trừng mắt nữ nhân, nghĩ muốn chưởng đánh chết cái nữ nhân to gan lớn mật này, nhưng mà toàn thân lại vô lực, như là toàn bộ khí lực bị hút hết chỉ còn lại cái vỏ rỗng.

      “Ngươi làm gì?”

      Nam nhân cực kỳ phẫn nộ, nhìn màn trước mắt, đoán ra là chính mình bị nàng ta thiết kế bẫy quả là uổng phí mấy ngàn năm sống.

      “Thiên Tà, ta muốn gả cho Dạ Khuynh Thành, cho dù chỉ là đóng kịch ta cũng muốn, càng muốn thấy ngài vì muốn giữ lại mà hy sinh ta, cho nên ta chỉ có thể làm như vậy, mặc dù là có lỗi với ngài nhưng vì có thể ở cùng ngài, đây chính là biện pháp duy nhất.”

      Đúng vậy, là nàng thiết kế , từ khi vào cửa nàng bôi lên người loại dược vật hợp hoan tán đặc biết được chế để đối phó với thần thể, nhờ vậy mà nàng mới dễ dàng gài bẫy .

      “Hừ, bản thần ngược lại xem thường ngươi rồi, cũng biết từ khi nào ngươi lại có tâm tư như vậy, ngươi cho là như vậy bản thần ở cùng với ngươi sao? Quả thực là nằm mơ!”

      Cho rằng có thần lực là có thể để mặc cho nàng muốn làm gì làm sao, nếu vậy nàng sai lầm rồi, từ trước tới giờ chính là loại người ăn mềm ăn cứng, muốn thỏa hiệp sao, mơ tưởng!

      “Ngài tại có thần lực, lại thêm lần trước bị thương nặng, còn sức để phản kháng nữa, kể cả ta cũng cần dùng đến lực lượng của ngài cũng có thể dễ dàng chế phục ngài, ngài cũng đừng lừa dối mình nữa.”

      Nàng làm như vậy hoàn toàn là do nàng say đắm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng liếc nhìn nàng đến cái, trong mắt trong lòng đếu chỉ có người kia, tệ nhất là người đó lại còn là nam nhân, điều này khiến nàng vô luận làm như thế nào cũng thể tiếp nhận được.

      Sau khi do dự rất lâu nàng mới ra quyết định, mà để cho nàng dễ dàng đắc thủ, này vẫn còn phải đa tạ tín nhiệm, nàng mới có cơ hội xâm nhập vào bên trong thần điện, nơi có tư liệu liên quan đến Hắc Ám nhất tộc, toàn bộ bị nàng nắm giữ.

      Cũng bởi vậy mới biết được phương pháp thông qua giao hợp dương có thể hấp thụ thần lực của nam nhân, cho nên nàng mới mạo hiểm thử lần, nghĩ tới lại dễ dàng thành công như vậy.

      “Ngươi, cút ra ngoài cho ta!”

      Mặt nam nhân trầm nhìn nàng, giọng điệu băng lãnh như muốn đông cứng người khác.

      “Thiên Tà, Tường Nhi thực ngài, chỉ cần ngài đáp ứng ở bên cạnh ta, ta nguyện ý trả lại thần lực cho ngài, chỉ cần ngài ở bên ta thôi.”

      Đối với biểu tình ngoan của nam nhân, nàng chút để ý, dưới ánh mắt hận thể ăn tươi nuốt sống của nam nhân, nàng từng bước ép sát .

      “Nghĩ muốn ở bên cạnh bản thần? Ngươi nên chết tâm , nếu phải lúc này ta còn sức, bản thần hận thể chưởng đánh chết ngươi!”

      Lời


      [​IMG]


      Chương 129: Lên kế hoạch cướp rể

      Edit + Beta: Saki


      Dạ Khuynh Thành nhận lấy dược, nghi hoặc nhìn , muốn biết ý tứ của là gì.

      “Khuynh Thành, ngươi trước cứ uống viên thuốc này, sau khi uống ngươi lấy lại được trí nhớ, nhưng là sau khi khôi phục trí nhớ rồi ngàn vạn đừng kích động, ta có chút chuyện muốn với ngươi, được ?”

      Thiên Tà khẩn trương nhìn , sợ khi Dạ Khuynh Thành nhớ lại toàn bộ rồi lại đối xử với lạnh lùng như trước đây.

      Dạ Khuynh Thành hồ nghi nhìn hồi, sau cùng vẫn là từ từ đưa viên thuốc vào miệng, tùy tiện nhấm thử hai lần rồi nuốt hẳn xuống.

      quá bao lâu, sắc mặt liền có biến hóa lớn, đầu tiên là thần sắc đau lòng, sau cùng là biến thành giận dữ, oán hận nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.

      Nếu phải là Thiên Tà nhắc nhở trước, sớm động thủ giết chết nam nhân làm hại Đại Nhi thổ huyết kia.

      “Ngươi nhớ ra rồi phải ? Ta biết tại ngươi rất hận ta, hận thể đao giết chết ta, mà ngươi cũng xác thực có năng lực này, nhưng là trước tiên ngươi có thể nghe chuyện cũ của ta được ?”

      Vẻ mặt thành khẩn nhìn Dạ Khuynh Thành, trong mắt mang theo khẩn cầu, hy vọng có thể nghe toàn bộ chuyện về mình.

      Dạ Khuynh Thành hé răng, sắc mặt vẫn như cũ hề chuyển biến tốt đẹp, nhưng là Thiên Tà biết ngầm đồng ý, lúc này mới bắt đầu lên tiếng.

      , sủng vật Hắc Miêu bên cạnh Dạ Khuynh Thành, vốn là sủng vật của Thiên Tà , bởi vì ham chơi mà chạy tới Nhân giới.

      Kết quả ở Nhân giới lại đụng phải Dạ Khuynh Thành coi nó, sủng vật được thần Hắc Ám cưng chiều như báu vật, ra gì. Bởi vậy nó cam lòng, hai người đánh trận, kết quả Hắc Miêu thua, y theo ước định trở thành sủng vật của Dạ Khuynh Thành.

      Vốn là nó muốn chờ cho đến khi Dạ Khuynh Thành sống hết đời người trở lại bên cạnh chủ tử mình, lại đoán được mới được bao lâu bị Thiên Tà tìm thấy.

      Cũng trong thời gian ấy, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử tuấn mỹ tự ca tự đại như Dạ Khuynh Thành, ánh mắt cũng bởi vậy mà luôn dõi theo bóng dáng ấy, trong lòng đều là hình ảnh .

      Từ khắc kia, biết mình xong rồi, đường đường là thần Hắc Ám chưởng quản Minh giới (*địa ngục), lại động chân tình với người phàm, chỉ như vậy, đối phương lại còn là nam nhân.

      Nhận thức này khiến cho bị đả kích lớn, bởi vậy sa sút hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp thu .

      Chịu nổi nỗi nhớ của mình, chỉ lần biến thành nữ tử tiếp cận Dạ Khuynh Thành, đều bị coi thường để vào mắt.

      Bởi vậy cũng cho rằng Dạ Khuynh Thành giống mình, đều là đoạn tụ, biết được tin này khiến cho cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng cùng lúc Hắc Miêu đem đến tin tức khiến cho toàn bộ nhiệt tình của bị dập tắt.

      ra phải như chính mình nghĩ, thích nữ tử, mà là tâm của chỉ dành cho nữ tử tên là Tuyết Đại, vì nàng, tiếc hạ mình hầu hạ bên người nàng thời thời khắc khắc, vì nàng che gió che mưa, làm hết mọi chuyện.

      Trong lòng rất đau khổ, người mình thích lại thích người khác, mà ngay cả tư cách tranh cũng có, bảo sao hận?

      Về sau, điều tra tất cả tư liệu trong thần điện, thế mới biết về chuyện tình ngàn năm trước của bọn họ, tâm của lại càng trầm trọng rồi.

      lần nữa nhắc nhở chính mình, thể tiếp tục, nhưng lại có nửa điểm tác dụng, ngược lại càng khiến cho cảm giác này thâm nhập vào tận xương tủy, càng thêm khó thoát khỏi.

      “Chuyện về sau ngươi cũng biết toàn bộ rồi, ta đóng giả nữ tì bị thương bên cạnh nữ nhân ngươi , khi ngươi thay ta bắt mạch, tâm của ta ngừng kích động, nhưng là ngươi lại nguyện đụng đến ta, chỉ tùy ý dùng sợi tơ bạc để bắt mạch.”


      đến


      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 130: Náo loạn hôn lễ

      Edit + Beta: Saki


      “Hai đứa vừa mới cái gì? Nam nhân áo đỏ kia tên là gì?”

      Nghe hai đứa trẻ xong, Ly Nặc kích động nhảy cẫng lên, níu chặt áo tiểu nha đầu kích động hỏi.

      “Ai nha, Ly Nặc thúc thúc ngươi trước buông Phượng Nhi ra , ngươi túm ta đau quá, đáng ghét!”

      Tuyết Phượng dùng hai bàn tay bé của mình gắng sức đẩy tay Ly Nặc túm lấy áo nàng ra, bất đắc dĩ là tay Ly Nặc túm rất chặt nàng cũng còn cách nào, đành phải dùng cặp mắt hữu thần trừng .

      “A..., xin lỗi nha đầu, thúc thúc phải là cố ý, chỉ là mới vừa rồi quá kích động thôi.”

      Ý thức được chính mình quá mức lỗ mãng, khẩn trương rút tay lại, xấu hổ giải thích với tiểu nha đầu.

      “Vậy ngươi có thể kể lại chuyện hôm đó tường tận được , rốt cuộc là các ngươi gặp chuyện gì? Nam nhân áo đỏ đó tên gì? Dáng dấp ra sao? Còn có còn có, người gì đặc thù ? thí dụ như vai trái có vết sẹo hình hoa túc?”

      Chuyện ngày đó Tuyết Thiên cũng kể cho bọn , hai đứa nhóc cũng lại ham chơi, đến tận bây giờ mới cho biết.

      Chỉ cần nghĩ đến khả năng chủ tử hồi sinh liền đặc biệt kích dộng, cũng khó tránh khỏi điều khiển được cảm xúc của mình.

      “Có cái gì đặc thù à? Để ta nhớ lại xam nào...”

      Tiểu nha đầu gãi tóc, bộ dáng suy nghĩ rất nghiêm túc.

      “Muội muội, để ta cho, điểm đặc biệt nhất là có khuôn mặt rất giống ta, bên hông còn có thanh nhuyễn kiếm, vóc người rất cao, cụ thể là cao bao nhiêu ta biết, dù sao cũng là rất cao, dáng dập cũng là rất đẹp, chỉ có điều hơi lạnh lùng, còn về việc có bớt hay sẹo gì, xin lỗi, có cởi áo cho chúng ta nhìn.”

      Tuyết Hoàng hơi, Tuyết Phượng cũng gật đầu, ra chiều chuyện đúng là như vậy.

      “Nhuyễn kiếm? Bộ dáng rất giống ngươi? Sau khi chủ tử chết long đằng của người vẫn luôn ở bên cạnh chủ mẫu, dùng nhuyễn kiếm làm vũ khí cũng là điều bình thường, lại còn giống ngươi, , phải là ngươi giống mới đúng, sai, ngươi là con , bộ dáng của ngươi và chính là đúc ra từ khuôn, vậy chắc chắn sai, nhất định là chủ tử, chủ tử sống lại! được, ta muốn cho chủ mẫu biết, để nàng cũng cao hứng phen.”

      chừng sau khi chủ mẫu nhìn thấy chủ tử lại nhớ lại tất cả, đúng, cứ làm như vậy .

      “Này, thúc thúc ngươi đừng vội, chúng ta còn chưa xong, ngày đó mẫu thân và cữu cữu đều ở đó, cần ngươi bọn họ cũng biết rồi.”

      Hai đứa nhóc nhìn Ly Nặc nóng lòng, mắt trợn trắng, sau đó mới nhanh chậm lên tiếng ngăn.

      Lời của bọn chúng quả nhiên hữu hiệu, Ly Nặc vốn bùng nổ bỗng nhiên dừng lại.

      “Bọn họ thấy rồi? Vậy phản ứng của chủ mẫu như thế nào? Vì sao chủ tử

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :