1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 121: Bảo bảo ra đời

      Edit + Beta: Saki


      "A... phải ? Nhưng theo ta biết được, thực lực hai người các ngươi cũng ngang ngang nhau, vì sao lần này Kỳ Lân lại thua ngươi hả?"

      Tuyết Đại nhướng mày, vẻ mặt buồn cười nhìn hai người bọn .

      "Này... này ta cũng biết, dù sao hôm nay cũng là bại bởi ta rồi."

      Hơn nửa ngày Ly Nặc mới phát được có chỗ thích hợp.

      "Kỳ Lân ngươi , chủ tử có phải có chỗ nào giống rồi hả? Sao ta lại cảm giác có chỗ là lạ, ngươi có cảm thấy được ?"

      Lúc này mới nhận ra, hôm nay chủ tử có chút giống thường ngày, giống lúc trước cả ngày chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, lời nào cũng để ý đến người khác."

      "Tiểu chủ tử trở về bộ dáng vốn có, ngươi sao lại ngốc như vậy?"

      Kỳ Lân liếc cái, đúng là thối hồ ly ngu ngốc.

      Chính mình vì muốn bớt giận mới cố ý để thua, bị đánh thành bọ dáng này, lại dám là mình tài nghệ bằng người nên mới thua, chỉ vậy, tiểu chủ tử có thay đổi lớn như vậy phát ra từ lúc nàng mở miệng chuyện, vậy mà tên đần độn này đến bây giờ mới phát ra.

      Đúng là rất kỳ quái, tiểu chủ tử như thế nào lại biến trở về bộ dáng lúc trước kia? CHẳng lẽ là nàng nghĩ thông suốt?

      Ừ, rất có khả năng, nên cho chủ tử tin tức tốt này, để cho cũng vui vẻ phen.

      Cả ngày nhìn thấy vui, tâm tình của mình cũng như bị lây theo, vui.

      "Này, ngươi đâu đấy?"

      Kỳ Lân xoay người về hướng cung điện, vội vàng muốn báo cho chủ nhân tin tức tốt này.

      "Ta tìm chủ nhân, lát sau tìm ngươi."

      xong liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.

      "Ngươi là nàng nhận thức các ngươi?"

      Trong điện, nam tử nghe được Kỳ Lân báo cáo, liền buông sách xuống, im lặng hồi lâu mới hỏi.

      "Đúng vậy, tiểu chủ nhân nhận ra chúng ta, cho ta cảm giác như nàng lại quay trở về trước kia, có lẽ là thoát khỏi bóng đen?"

      Kỳ quái, tiểu chủ nhân vốn là nhớ bọn mà, sao chủ nhân lại hỏi như vậy?"

      Đột nhiên, bỗng cảm thấy có chỗ thích hợp, bởi vì vè mặt của chủ nhân rất khác thường nhưng lại biết là thích hợp ở chỗ nào.

      "Ừ ta biết, ngươi cứ lui xuống trước ."

      Nghe Kỳ Lân kể lại, lại tiếp tục im lặng.

      Kỳ Lân lui cuống, cung điện to như vậy chỉ còn lại mình .

      Vì sao Tuyết Nhi lại quên mình? Nhìn tình hình nàng giờ, hẳn là cũng nhớ người nọ , vậy toàn bộ chuyện này phải giải thích như thế nào đây?

      Bất tri bất giác, hai năm qua.

      Tuyết Đại mang thai, làm cái gì đều bất tiện.

      Ngày hôm đó, nàng thu thập xong hành lý, chuẩn bị xuất cung đến chỗ đám Mẫu Đơn, lại bị Tuyết Thiên ngăn lại.

      "Tuyết Nhi, muội thể xuất cung, mấy ngày nay chính là lúc muội sắp lâm bồn, muội cần phải tĩnh dưỡng tốt, thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

      Bụng Tuyết Nhi lớn như vậy rồi, sao lại biết an phận, tiểu nha đầu này đúng là làm người ta bớt lo được.

      "Ca, huynh câu này cũng rất nhiều ngày rồi, cũng nhất định là hôm nay sinh, Tuyết Nhi ở trong cung lâu, người cũng mọc nấm rồi, huynh để ta ra ngoài hít thở khí được ?"

      Tuyết Đại có chút bất mãn năn nỉ, nàng ở trong cái hoàng cung này lâu như vậy, cũng tại ca ca bá đạo này cho nàng ra ngoài, luôn luôn lấy hài tử trong bụng nàng ra uy hiếp.

      Lại , nàng cũng biết tại sao trong bụng mình lại có hài tử, phụ thân của nó nàng cũng biết, hỏi bọn ai chữ, đúng là tức chết nàng rồi.

      "Tuyết Nhi nghe lời, chờ muội sinh hài tử rồi muốn chơi đâu ca ca đều đưa muội , nhưng là mấy ngày này được, ta đưa muội về tẩm điện."

      Đối với việc nha đầu kia lại quay về với tính tình ngàn năm trước rất cao hứng, đồng thời cũng cực kỳ sầu não, nàng cả ngày đều làm ầm ĩ muốn chơi, nhưng tình huống của nàng lại cho phép, vạn nhất xảy ra chuyện gì tốt, biết làm thế nào cho tốt đây?

      " được, ta... A! Đau quá..."

      Lúc Tuyết Đại muốn phản bác đột nhiên lấy tay ôm bụng, khuôn mặt nho nhắn nhăn lại thành nắm.

      "Tuyết Nhi làm sao vậy? Này phải là muốn sinh chứ?"

      Khẩn trương khom lưng ôm lấy Tuyết Đại đau bụng bế lên, vội vàng chạy về phía điện Vô Tâm.

      "Chủ nhân, tiểu chủ nhân làm sao vậy?"

      Tuyết Thiên ôm Tuyết Đại trở lại tẩm điện vừa đúng lúc đụng phải Kỳ Lân và Ly Nặc.

      "Nhanh, mau gọi thái y, bảo tất cả bọn họ đều đến đây cho ta, nữ hoàng muốn sinh, mau !"

      Tuyết Thiên khẩn trương, lời ra cũng là thở hổn hển, Ly Nặc cùng Kỳ Lân vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời phản ứng kịp.

      "Được, được, Kỳ Lân gọi ngự y, chủ nhân chờ chút."

      Bị Tuyết Thiên rống, bọn mới lấy lại tinh thần, kéo nhau tìm ngự y.

      ra là tiểu chủ nhân muốn sinh bảo bảo, trời ạ, đúng là làm người ta sợ hết hồn, trách được chủ nhân lại gấp gáp như vậy.

      "Ca ca, Tuyết Nhi đau quá, đau chết mất!"

      Tuyết Thiên bế Tuyết Đại lên giường, lúc này nàng chảy mồ hôi ròng ròng, ở giường phượng lăn lộn kêu đau.

      Tuyết Thiên giữ chặt Tuyết Đại, nhìn nàng đau như vậy cũng cực kỳ đau lòng, hận thể chịu đau thay nàng.

      "Tuyết Nhi, kiên trì lát, ngự y lập tức đến, muội đau như vậy là do bảo bảo muốn ra đời rồi, muội nhất định phải cố chịu đựng, ca ca ở bên cạnh cùng muội, đừng sợ."

      vội vàng an ủi nàng, bên lại thầm mắng đám ngự y sao lại lề mề, làm cho Tuyết Nhi bị đau lâu.

      Kỳ Lân vội vã mang theo đống ngự y chạy đến điện Vô Tâm, trán đều là chi chít mồ hôi.

      Lại , bọn cũng cực kỳ khẩn trương, dù sao đây cũng là đỡ đẻ cho nữ hoàng của bọn , làm sao có thể khẩn trương? Còn chưa đến nơi, đều bị dọa thành như vậy rồi.

      "Chủ nhân, tìm hết ngự y đến đây, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?"

      Kỳ Lân đẩy cửa điện ra, dẫn theo đám ngự y vào, những người đó sau khi vào liền đồng loạt quỳ ở ngoài chờ Tuyết Thiên gọi vào.

      "Quỳ ở đó làm gì? Còn mau lại đây xem nữ hoàng là xảy ra chuyện gì, vì sao lại đau như vậy?"

      Tuyết Thiên giận dữ hét lên, đám ngự y này đúng là ngu xuẩn, Tuyết Nhi cũng đau thành như vậy, bọn còn có người nào tiến lên xem bệnh mà còn bày đặt quỳ hành lễ nữa sao?

      Đám ngự y vốn là run như cầy sấy, nghe rống tiếng như thế lại càng thêm sợ hãi.

      Nơm nớp lo sợ đến bên cạnh Tuyết Đại, thay nàng bắt mạch, mày nhíu lại khẩn trương nhưng lại ra lí do.

      "Sao thế? Ngươi còn mau !"

      Ly Nặc gấp gáp, đợi ngự y mở miệng vội vàng hỏi.

      "Này... Xin... xin thứ cho cựu thần vô năng, tình hình của nữ hoàng bệ hạ thần nhìn ra, vẫn là thỉnh Trương ngự y đến xem mới được."

      Ai, tận lực, nhưng mạch tượng nữ hoàng rất vững vàng , căn bản là giống như muốn sinh hài tử, nhưng là dám , vì bảo toàn mạng của mình, đành phải đẩy trách nhiện cho người khác rồi.

      Trương ngự y bị điểm danh run run rẩy rẩy tới, đầu đầy mồ hôi bắt mạch cho Tuyết Đại đau đến ngất giường.

      "Sao rồi? Tới cùng là làm sao?"

      Vẻ mặt và giọng Tuyết Thiên đều nghiêm khắc hỏi, bộ dáng ngươi lại dám biết ta liền chém đầu ngươi.

      "Vi, vi thần đáng chết..."

      Ngự y kinh hách quá độ, buông cánh tay bắt mạch ra liền quỳ xuống, mồ hôi lạnh trán chảy ròng ròng, vừa dập đầu vừa đáng chết.

      "Trương ngự y, ngươi cần tự hành hạ mình, có việc gì ngươi cứ thẳng, bản cũng trách tội."

      Nàng rất đau, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, sợi tóc bị ướt mồ hôi dính bết vào hai bên mặt, nhìn vô cùng suy yếu.

      Nghe Tuyết Đại vậy, Tuyết Thiên mới ý thức được mình luống cuống, cũng là do biểu tình đáng sợ dọa đám ngự y, cho nên lựa chọn ngậm miệng nữa, chờ ngự y .

      "Bệ hạ, mới vừa rồi vi thần thay người bắt mạch, phát mạch tượng rất vững vàng, giống như là mạch tượng lúc muốn sinh, còn có..."

      Ngự y ấp a ấp úng dám tiếp, đơn giản là lời kế tiếp quá dọa người, sợ bởi vậy mà rơi đầu, nhưng nếu ra cũng được, đúng là làm khó .

      "Cứ đừng ngại, ta... đáp ứng giáng tội các ngươi."

      Từng đợt đau đớn kéo đến khiến hơi thở của nàng rối loạn, chuyện cũng cực kỳ khó khăn.

      "Bệ hạ, khi thần bắt mạch chỉ phát mạch tượng người rất bình thường, nhưng lại phát ra mạch hỉ, nhưng mà bụng của người..."

      thốt ra lời này, các ngự y khác đều nhao nhao ném cho ánh mắt kỳ quái, ngoại trừ ngự y bắt mạch đầu tiên kia.

      Bởi vì cũng chuẩn đoán ra tượng này, vốn cho là mình đoán sai, lại sợ bị trách phạt nên ra.

      giờ bị Trương ngự y ra, mới xác định mình có chuẩn sai, nữ hoàng bệ hạ căn bản là mang thai, nhưng mà bụng của nàng, đúng là khiến người ta khó hiểu.

      "Ngươi cái gì? đám lang băm, đều cút hết , nhanh tìm bà đỡ tới." (ặc bh mới nhớ ra mời bà đỡ sao???)

      Nghe Trương ngự y vậy, Tuyết Thiên như nhớ tới cái gì, vẻ mặt vui đuổi bọn họ ta ngoài, sợ Tuyết Đại hoài nghi cái gì.

      Đợi ngự y rời hết, mới yên tâm.

      Sao lại ngu như vậy? Tuyết Nhi là mang thai con của rồng, sao có thể giống như người thường mang thai? Chỉ trách mình quá kích động, nhất thời suy xét chu toàn.

      "Ca ca, vì sao bọn lại muội mang thai? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

      Vẻ mặt Tuyết Thiên được tự nhiên, nàng vừa liếc là biết có chuyện ổn.

      Đối với câu hỏi của Tuyết Đại, nhất thời biết đáp lại như thế nào.

      "Tuyết Nhi, bọn đều là lang băm, muội đừng tin lời bọn , ca ca đảm bảo, muội mang thai, cần nghĩ lung tung, ngoan ngoãn chờ bảo bảo ra đời."

      thể cái gì, chỉ có thể trấn an nàng trước, chỉ hi vọng nàng suy nghĩ nhiều.

      Tuyết Đại vừa muốn cái gì bụng lại đau, mà lần này còn đau hơn lần trước, khiến nàng thể mở miệng chữ.

      Nhìn nàng đau đến chết sống lại, Tuyết Thiên cũng gấp đến mồ hôi chảy ròng ròng.

      "Mau xem xem bà đỡ đến chưa!"
      Last edited: 3/8/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 122: Hai quả trứng rồng

      Edit + Beta: Saki


      Kỳ Lân lĩnh mệnh tìm bà đỡ, bao lâu liền dẫn theo mười mấy bà đỡ vào.

      Những bà đỡ này mấy ngày trước được chiêu vào cung để đợi đến ngày Tuyết Đại sinh.

      Các nàng đều là những bà đỡ chuyên nghiệp được Tuyết Thiên tự mình chọn ra trong trăm người, đến tay chân lanh lẹ, đôi với việc trấn an sản phụ, làm như thế nào để cho nàng dưới tình huống phải mất nhiều sức lực cũng thuận lợi sinh được đứa bé, cho nên mới được Tuyết Thiên tuyển vào cung đỡ để cho Tuyết Đại.

      Đối với chuyện của Tuyết Đại trước giờ luôn cực kỳ thận trọng, huống chi là chuyện sinh đẻ cần phải cực kỳ cẩn trọng mới được.

      Mười mấy bà đỡ muốn quỳ xuống hành lễ bị Tuyết Thiên ngăn trở.
      “Mau chuẩn bị đỡ đẻ, nữ hoàng muốn sinh rồi.”

      Tuyết Nhi cũng đau thành như thế này rồi, đâu còn thời gian để ý mấy nghi lễ này.

      Các bà đỡ nghe vậy liền nhao nhao chuẩn bị. Người nấu nước, người chuẩn bị quần áo cho bảo bảo, tất cả đều chuẩn bị rất tốt.

      Còn lại mấy người đến bên cạnh Tuyết Đại, nhàng ấn xuống bụng nàng, hình như là muốn xem xem vị trí của thai nhi có chính xác hay , có thể thuận lợi sinh được bảo bảo hay .

      “Vương gia, bệ hạ muốn sinh rồi, người nên tránh lúc, nữ nhân sinh con, nam nhân nên nhìn, như vậy may mắn.”

      Bà đỡ thấy Tuyết Đại sắp sinh, nhưng mà Tuyết Thiên là ca ca lại vẫn còn ở nơi này, khỏi lên tiếng nhắc nhở.

      Tuyết Thiên nghe vậy khỏi lo lắng liếc Tuyết Đại cái.

      “Tuyết Nhi, ca ca ra ngoài chờ muội, muội nhất định phải chịu đựng.”

      Tuyết Đại nhịn đau gật gật đầu, Tuyết Thiên lúc này mới quay ra dặn dò mấy bà đỡ.

      “Các ngươi đều phải hầu hạ tốt, vạn nhất nữ hoàng có xảy ra chuyện gì, các ngươi đừng hòng nghĩ sống mà ra khỏi hoàng cung.”

      Đối với uy hiếp của Tuyết Thiên, các bà đỡ cũng là nơm nớp lo sợ gật đầu, cũng dám có dị nghị gì.

      Lúc này Tuyết Thiên mới rời khỏi phòng, Kỳ Lân cũng kéo theo Ly Nặc ra ngoài.
      Bên trong chỉ còn lại bóng dáng các bà đỡ rối ren cùng với tiếng kêu đau đớn của Tuyết Đại.

      Bên ngoài Tuyết Thiên im lặng mà chờ đợi trong lo lắng. Kỳ Lân cũng gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

      Mà Ly Nặc lại giống, chỉ thấy bóng dáng lại lại hành lang, lòng gấp như kiến bò chảo nóng.

      “Ngươi đừng có lại lại như vậy nữa được ? Ta nhìn ngươi cũng muốn hoa mắt rồi, ngươi thể đứng yên lát được sao?”

      Đối với Ly Nặc cứ bất an lại, Kỳ Lân rất khó chịu, nhịn được quở trách vài câu.

      “Ngươi lo được sao, đó là chủ tử của ta đấy, là chủ tử duy nhất của ta, tại người bên bờ sinh tử, ta có thể lo lắng được sao? Người nào giống như ngươi thèm quan tâm chứ?”

      Đối với Kỳ Lân trách cứ, Ly Nặc lại nổi giận, giọng điệu cũng khá hơn chút nào.

      “Nàng là chủ tử của ngươi sai, nhưng cũng là tiểu chủ nhân của ta, làm sao ta lại lo lắng được hả?”

      Hai người liền giương cờ bạt chiến, so với tình hình sinh hài tử bên trong còn náo nhiệt hơn.

      “Đều im hết cho ta!”

      câu thành công làm hai người im bặt, ngay cả thở mạnh cũng dám, chỉ còn cách trừng nhau cái rồi quay mặt , chĩa mông về phía đối phương. (...bn tuổi r còn như trẻ con thế 2 chế?)

      Trong tẩm điện, đầu Tuyết Đại đầy mồ hôi, ngất vài lần, lại bị bà đỡ ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng gọi tỉnh dậy.

      “Bệ ha, lại dùng lực, nước ối vỡ, miệng tử cung cũng mở ra, hài tử muốn ra đời rồi, cố lên.”

      Bà đỡ động viên Tuyết Đại, thở hồng hộc ra tràng.

      Sau nửa canh giờ, Tuyết Đại rốt cuộc thuận lợi sinh được hài tử.

      “A, trời ạ...”

      quái...”

      Tuyết Đại cực kỳ suy yếu, tiếng thét chói tai của bà đỡ lại khiến nàng nhịn được nhíu mày.

      Lúc bà đỡ hét lên chói tai, Tuyết Thiên vội vàng đẩy cửa vào, vội vàng vọt tới bên người Tuyết Đại, kiểm tra xem nàng có gặp chuyện may hay .

      “Câm mồm, các ngươi có việc gì sao lại hét lên? Chán sống rồi hả?”

      Phát Tuyết Đại có việc gì, chỉ là có chút suy yếu mà thôi, mới thả lỏng tâm mình.

      “Vương, vương gia, bệ hạ nàng, nàng...”

      Các bà đỡ nơm nớp lo sợ quỳ mặt đất, sắc mặt tái nhợt, biểu tình như là gặp quỷ, nhưng tầm mắt các nàng đều nhìn về hướng.

      Tâm Tuyết Thiên lộp bộp tiếng, phải là...

      Nhìn theo ánh mắt các nàng, quả nhiên là có chút ngoài dự đoán của mọi người, khó trách các nàng lại sợ hãi như vậy.

      Xuất trong tầm mắt phải là đứa bé, mà là hai quả trứng lớn , trong đó quả lớn chút có màu đỏ, quả hơn có màu trắng. (ặc vì rồng sinh ra từ trứng nên...)

      “Kỳ Lân, dẫn các nàng đến thần điện, để cho Đông Phương Ngưng xóa trí nhớ của các nàng ngày hôm nay, ai cãi lời, trực tiếp giết.”

      Đông Phương Ngưng, nữ quan chưởng của thần điện Sáng Thế, phụng mệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn đến nhân gian tương trợ Tuyết Thiên, sợ trước khi trở về vị trí cũ bị người hại. (câu này trong cv hơi khó hiểu nên ta chém =.:)

      màn này hôm nay bị các nàng nhìn thấy, trở về biết bị loan truyền như thế nào, vạn nhất truyền ra thanh danh của Tuyết Nhi bị vấy bẩn, có lẽ Tuyết Nhi để ý, nhưng là để ý, để cho bất kì ai đồn đãi nhảm làm ảnh hưởng tới nàng.

      “Vâng, chủ nhân, Kỳ Lân lập tức đưa các nàng .”

      Đối với hai quả trứng tròn lớn kia, khóe miệng Kỳ Lân cũng là giật giật, đến cũng giật mình chứ đúng đến mấy bà đỡ chỉ là phàm nhân?
      Vẫn là chủ nhân suy xét chu đáo, sau khi xóa trí nhớ các nàng thể loan truyền chuyện tình ngày hôm nay ra ngoài, như vậy đối với tiểu chủ nhân mới là tốt nhất.

      Kỳ Lân biến trở về nguyên hình, chỉ như vậy, còn biến thân thể của chính mình tăng lên gấp đôi.

      Tuyết Thiên phất tay áo, những bà đỡ bị dọa cho u mê toàn bộ rơi vào lưng nó, trong nháy mắt, Kỳ Lân mang theo mấy bà đỡ bay mất.

      Ánh mắt sáng ngời nhìn hai quả trứng lâu, lúc này Ly Nặc mới lên phía trước, ôm lấy quả trứng màu đỏ vào lòng, trái nhìn phải ngắm, bộ dáng hứng thú nồng đậm.

      “A, là trứng rồng nha...”

      Đưa cái mặt sát vào quả trứng, hai mắt sáng như sao.

      “Bảo bảo à, ta là Ly Nặc thúc thúc của con đây... con mau cho ta biết, con là con trai hay con vậy?”

      Tuyết Đại vẫn suy yếu nằm giường, đối với tình hình bên kai giường phượng nàng căn bản nhìn thấy, mặc dù vậy nàng vẫn cảm thấy có cái gì đó đúng lắm.

      “Ca ca, đứa bé đâu? Sao muội nghe thấy tiếng khóc của nó? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi?"

      Sắc mặt Tuyết Đại trắng xanh, lo lắng hỏi Tuyết Thiên.

      “Tuyết Nhi, đứa bé có chuyện gì, có thể là ngủ rồi, muội đừng lo lắng, trước nhắm mắt lại nghỉ ngơi hồi, tỉnh dậy bảo bảo cũng tỉnh.”

      Thần sắc Tuyết Thiên có chút được tự nhiên, đối mặt với ánh mắt của Tuyết Đại, rất khó khống chế bản thân né tránh ánh mắt của nàng.

      “Ca ca, Tuyết Nhi muốn nhìn bảo bảo ngay bây giờ, huynh nhanh ôm qua cho muội xem với, chỉ có như vậy Tuyết Nhi mới an tâm nghỉ ngơi được.”

      Tuyết Thiên có chút do dự, khiến tâm Tuyết Đại trầm xuống, cảm giác bất an càng mạnh hơn.

      “Ca... Tuyết Nhi muốn nhìn bảo bảo!”

      Đối với do dự của , giọng của nàng càng thêm kiên quyết, Tuyết Thiên thấy vậy cũng biết là chuyện này thể giấu diếm được rồi.

      “Được, muội đừng kích động, ca ca ôm qua cho muội nhìn.”

      Trấn an nàng phen, mới đúng dậy tới chỗ để hai quả trứng rồng.

      Ly Nặc khẩn trương ôm quả trứng màu đỏ đến trước mặt Tuyết Đại, Tuyết Thiên cũng đem quả trứng trắng đến cho nàng nhìn.

      Hai mắt trừng lớn, sững sờ nhìn hai quả trứng trong lòng bọn , hai quả lớn , Tuyết Đại trợn tròn mắt, ai có thể cho nàng, đây là chuyện gì ?

      “Đó là... cái gì?”

      Ngây người hồi lâu, cuối cùng mới thể tin hỏi.

      “Chủ tử, đây là trứng rồng, người sinh ra hai long bảo bảo, đáng nha...” (trứng...đáng sao???)

      đợi Tuyết Thiên mở miệng, Ly Nặc nhanh mồm nhanh miệng ra.

      “Trứng rồng... Vì sao ta sinh ra phải là đứa bé mà lại là trứng rồng?”

      Chuyện này khiến nàng giật mình, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì.

      “Chẳng lẽ là, phụ thân của bảo bảo là con rồng?”

      Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lí, nhưng mà, bản thể của nàng là đóa hoa, phụ thân của bảo bảo lại là con rồng, đóa hoa và con rồng... (xp cho ta cười 1 lát, ahhahahaha... :sofunny: )

      Ách, có vẻ dù là như thế nào đều thể tưởng tượng được, dù cho nàng có là người của thế kỷ hai mươi mốt cũng quá khó để tiếp thu này.

      Đối với câu hỏi của nàng, Ly Nặc và Tuyết Thiên đều bảo trì trầm mặc, trong lúc này cũng biết nên thế nào cho phải.

      Tuyết Đại căn bản phải là mất trí nhớ, chỉ là quên mất Dạ Khuynh Thành và Tuyết Thiên mà thôi, tất nhiên nàng cũng quên luôn cảnh gặp gỡ với Xích Long kia rồi.

      “Được rồi, ta hiểu rồi, trứng rồng liền là trứng rồng , mau đưa bọn chúng cho ta.”

      Nhìn sắc mặt hai người kia, nàng cũng đoán được, nghĩ tới nha, nàng xảy ra quan hệ với con rồng, nhưng vì sao nàng lại hề có chút ấn tượng nào nhỉ?

      đúng, đôi khi nàng luôn cảm thấy mình quên cái gì đó rất quan trọng, nhưng khi nàng liều mạng muốn nhớ lại cái gì cũng nghĩ ra, đầu óc đều trống rỗng.

      Hai người nghe vậy đều gắt gao nhìn chằm chằm nàng, phát nàng hề có bộ dáng khó tiếp thu như bọn tưởng tượng, lúc này mới ôm hai quả trứng qua cho nàng.

      “Tuyết Nhi...”

      “Chủ tử...”

      Hai người cùng lúc hô lên, nhưng mà lời còn chưa dứt bị Tuyết Đại cắt đứt.

      “Các ngươi ra ngoài trước , ta mệt rồi.”

      Tuyết Đại đặt hai quả trứng bên cạnh mình, còn chính mình lại nhắm mắt lại, vẫn quên đuổi người.

      “Ừ, mệt mỏi phải nghỉ ngơi tốt, cần suy nghĩ nhiều, mặc kể chúng nó là cái gì, chỉ cần là muội sinh ra chúng ta đều thích.”

      Tuyết Thiên biết nên an ủi nàng thế nào, đành phải lời lòng ra.
      “Chúng ta ra ngoài, muội hãy nghỉ ngơi tốt.”

      xong nhìn nàng cái sâu, thấy nàng có mở miệng tính toán, lúc này mới từ từ ra ngoài.

      “Chủ tử, Ly Nặc liền ra ngoài trước, hồi trở lại thăm người với bảo bảo.”
      Sau khi Tuyết Thiên ra ngoài, Ly Nặc cũng theo ra.

      Sau khi bọn ra ngoài hết Tuyết Đại mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm hai quả trứng trong lòng mình, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp .

      Ở trong mộng, nàng thấy được hai tiểu hài tử mà nàng sinh ra, bọn chúng vây quanh nàng chơi đùa, đáng .

      Cũng biết qua bao lâu, ngay tại lúc Tuyết Đại nửa mê nửa tỉnh, vài thanh rắc rắc truyền vào lỗ tai nàng, khiến nàng từ trong mộng bị giật mình mà tỉnh.
      Last edited: 3/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 123: Bảo bảo biến dị vô địch?

      Edit + Beta: Saki


      Sau khi Tuyết Đại tỉnh lại, nhìn quanh phòng cũng phát ra điều gì bất thường.

      Kỳ quái, ràng nàng nghe được có tiếng gì đó, như thế nào bây giờ lại nghe thấy?

      Nếu có việc gì lại ngủ tiếp vậy, nghĩ xong giơ tay vuốt ve hai quả trứng rồng bên cạnh, phút chốc lại rụt tay về.

      Sao lại thế này? Vì sao vỏ trứng rồng lại nóng đến phỏng tay như vậy?

      Bởi vì quá mức sợ hãi, nàng lập tức từ giường ngồi dậy, ôm lấy hai quả trứng tròn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chúng nó.

      Bảo Bảo, các con vạn lần được xảy ra chuyện gì!

      Đột nhiên, nàng phát có điều thíc hợp, ngay tại dưới tay nàng có vết nứt.

      Nâng quả trứng lên, quả nhiên nhìn thấy vết nứt. Rắc rắc tiếng, lại có thêm vết nứt, sau đó lại thêm cái thứ ba, thứ tư...

      Tuyết Đại ôm quả trứng nhìn chằm chằm chớp mắt. Theo vỏ trứng vỡ ra, con rồng màu đỏ bò ra, là tiểu xích long dài chừng 50 cm.

      Tiểu Xích Long bò ra khỏi quả trứng dừng lại hồi, sau đó nó ngẩng cái đầu màu đỏ đáng nhìn Tuyết Đại, bộ dáng kia khỏi có bao nhiêu dễ thương.

      “Tiểu bảo bối, mau đến đây với mẫu thân nào.”

      Dù cho sinh ra con rồng cũng khiến cho Tuyết Đại cảm thấy chán ghét, mà lại cảm thấy cực kỳ thân thiết, nàng cũng bắt Tiểu xích long gọi là mẫu hoàng, đơn giản vì cái xưng hô kia quá mức xa cách.

      “Mẫu thân, ôm ôm!”

      Tiểu xích long nghe lời bò đến trước mặt Tuyết Đại, dùng cặp long nhãn độc đáo mà đáng nhìn chằm chằm nàng, thanh non nớt phát ra từ miệng nó.

      Tuyết Đại nghe thấy vui vẻ, từ đáy mắt đến chân mày đều lộ ra tình thương của mẹ, nhàng ôm lấy tiểu tử kia vào lòng.

      “Ca ca xấu, được cướp mẫu thân của muội!”

      Cùng lúc đó cũng có thanh non nớt truyền đến, so với giọng của tiểu xích long thanh thúy hơn chút, nghe qua giống như giọng điệu làm nũng của tiểu nữ oa.

      Tuyết Đại nhìn theo nơi thanh phát ra, ánh mắt tập trung quả trứng màu trắng còn lại, nàng có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm hay .

      “Hừ hừ, muội muội ngốc nghếch, ta ra trước, mẫu thân đương nhiên là của ta, ai bảo muội chậm chạp ra được nha?”

      Hai tiểu tử này từ khi còn ở trong bụng Tuyết Đại bắt đầu tranh đấu rồi, đều qua nhiều năm, kết quả là tiểu xích long thắng nên được làm ca ca, chỉ là những chuyện này Tuyết Đại biết mà thôi.

      “Tiểu bảo bối, vừa rồi là con chuyện với muội muội sao?”

      Có lầm hay , còn ở trong trứng có thể chuyện được rồi hả?

      “Đúng vậy mẫu thân, bảo bảo cho người biết nha, muội muội nàng đúng là rất ngốc, mỗi lần đều là nàng thua ta thắng, nàng lại còn phục, người có phải hay ?”

      Cực kỳ ràng, tiểu tử này biết rằng làm là phải nhường em sao? Tuyết Đại có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

      ràng là ca ca huynh dối, mẫu thân đừng nghe huynh ấy, ca ca rất xấu, mỗi lần đều khi dễ ta.”

      Cố gắng muốn bò ra, nhưng khổ nỗi nàng đôi long trảo sắc bén giống ca ca mình, chỉ có thể từ từ chờ vỏ trứng vỡ ra, nàng là khổ mà.

      Tuyết Đại nghe vậy nhíu mày, hai tiểu gia hỏa này đúng là khiến cho nàng buồn cười, nhưng lại rất đáng , nàng rất thích.

      “Tiểu bảo bối, sao muội muội con còn chưa có ra? Có cần mẫu thân phá vỏ trứng giúp nàng ?”

      Vỏ trứng có lấy khe hở, tiểu bảo bảo ở bên trong có thể hít thở thông hay ? Nàng có chút lo lắng.

      thể đập, phải để chính muội ấy tự bò ra mới được, nếu mẫu thân đập vỡ vỏ trứng, muội muội bị thương, yên tâm , muội ấy có việc gì.”

      Mẫu thân lo lắng, nó cũng cảm giác được, vậy cũng là để cho nàng an tâm.

      Nghe nó như vậy, Tuyết Đại liền kiên nhẫn chờ ở bên.

      Đại khái sau phút đồng hồ, vỏ trứng xuất vết nứt. Tiếp theo toàn bộ vỏ trứng cũng nứt ra. Mà màn sau đó lại khiến người ta trợn mắt há mồm.

      Tuyết Đại mở to đôi mắt xinh đẹp, môi đỏ mọng há to nhìn tiểu bảo bảo bò từ trong trứng ra.

      “Bảo bảo, vì sao con và muội muội lại giống nhau?”

      Trời ạ, cho thiên lôi đến đánh chết nàng ! Tình hình này là sao đây?

      “Mẫu thân, bảo bảo cũng biết.”

      Tiểu xích long lắc đầu, ý nó cũng biết tại sao lại như vậy.

      tiểu nữ oa với thân mình còn gấp đôi rồng con, nửa thân mang hình người, nửa thân dưới lại mang hình rồng bò về phía các nàng.

      “Mẫu thân, ôm ôm!”

      Tiểu nữ oa duỗi hai cái tay ngắn ngủn ra, mở to đôi mắt tròn trịa nhìn nàng, chờ đợi nàng ôm nó.

      Mà Tuyết Đại vẫn còn trong trạng thái chấn kinh nên chú ý tới hành động của tiểu nữ oa.

      “Mẫu thân xấu lắm, chỉ ôm ca ca mà ôm ta, hu hu...”

      Tiểu nữ oa oa tiếng liền khóc rống lên, còn dùng hai bàn tay nho , béo ụt ịt lau nước mắt, bộ dạng cực kỳ ủy khuất. (quá cute ><)

      Lúc này Tuyết Đại mới phục hồi tinh thần, nhìn tiểu nha đầu khíc đến đáng thương tội nghiệp, ngầm trách cứ bản thân phen.

      “Tiểu bảo bối ngoan ngoan, để mẫu thân ôm con nào, đừng khóc, đừng khóc.”

      Khi chuyện liền khẩn trương ôm tiểu nữ oa lên, tay trái đứa, tay phải đứa, lúc này tiểu nữ oa mới dừng khóc.

      Tuyết Đại ôm cả hai đứa trẻ vào lòng, hồi nhìn đứa này, hồi lại nhìn đứa kia.

      “Hai đứa có thể biến hình người vậy?”

      Tay trái ôm con rồng màu đỏ, tay phải ôm tiểu nữ oa nửa người nửa rồng, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

      “Có thể...”

      “Đương nhiên có thể...”

      Hai tiểu gia hỏa cùng lúc trả lời, tiếp theo liền nhao nhao biến thành hình người.

      Tiểu xích long được nàng ôm bằng tay trái lúc này còn thấy đâu, thay vào đó là bé trai mặc quần áo.

      Mà tiểu xà nữ bên tay trái cũng biến thành trắng trẻo với đôi mắt to tròn đáng .

      “Khanh khách...”

      “Hì hì...”

      Hai đứa bé cùng liếc nhau cái, đồng loạt cười ra tiếng.

      “Hai bảo bảo chờ mẫu thân tìm y phục cho các con nha.”

      nhàng đặt hai đứa bé xuống giường, nàng đến chỗ tủ quần áo, tìm hai bộ quần áo dàng cho hài tử.

      Bởi vì biết là nàng sinh con trai hay con nên Tuyết Thiên liền bảo sư phó khéo tay nhất Thương thành làm rất nhiều quần áo hài tử cho cả nam và nữ, xuân hạ thu đong bốn mùa đều đủ cả, nhìn mà hoa mắt.

      Nàng mới mặc đồ cho hai đứa bé xong Tuyết Thiên trở lại, nhìn hai tiểu gia hỏa chơi đùa đến quên trời quên đất, sắc mặt cũng sáng lên, quả uổng công Tuyết Nhi chịu đau khổ, sau cùng lại sinh ra được hai đứa bé đáng như vậy.

      “Cữu cữu!”

      “Cữu cữu ôm ôm!”

      Hai tiểu gia hảo chơi đùa thấy người tới rất cao hứng, hai đứa đều giơ tay đòi Tuyết Thiên bế.

      Bọn chúng ở trong bụng Tuyết Đại, đối với chuyện bên ngoài cũng biết rất , Tuyết Thiên là ca ca của Tuyết Đại đương nhiên bọn chúng cũng biết.

      “Tốt, để cữu cữ ôm nào!”

      Bước nhanh về phía giường, hai tay vững chắc liền nhấc hai tiểu gia hỏa lên ôm vào lòng.

      “Tuyết Nhi, muội nghĩ ra tên cho hai bảo bảo chưa?”

      Tuyết Thiên bên chơi đùa với hai đứa bé, bên hỏi Tuyết Đại.

      “Tên muội sớm nghĩ tốt rồi, ca ca là Tuyết Hoàng, muội muội là Tuyết Phượng.”

      Lúc đầu cho là nếu sinh con trai gọi là Tuyết Hoàng, con gọi Tuyết Phượng, lần này lại sinh đôi nên vừa vặn đều dùng đến cả hai cái tên.

      “Tuyết Hoàng, Tuyết Phượng... Ừ, rất hay, dễ nghe mà mất khí phách, ta thấy hai tiểu bảo bối đều là nhân trung long phượng*, tên này rất hợp.” (có thể hiểu là ng xuất chúng nổi bật, ta xin để nguyên cho nó văn vẻ, 1 phần cx do ta kb edit thế nào cho dễ hiểu ._.)

      Tuyết Thiên gật gật đầu, đồng ý với cái tên Tuyết Đại đặt cho bảo bảo.

      Cúi đầu nhìn hai đứa bé trong lòng, mắt liền nỡ rời dù chỉ giây.

      Mà chấp nhất của đối với Tuyết Đại, từ lúc hai đứa nhóc gọi tiếng cữu cữu tiêu tan, chỉ còn lại tình thân thể dứt bỏ.

      “Tuyết Nhi, muội hãy nghỉ ngơi tốt, huynh mang hai đứa nhóc chơi lát, tối đưa bọn nó về ăn cơm cùng với muội.”

      săn sóc của Tuyết Thiên tuyệt đối thua Dạ Khuynh Thành nửa phần, chỉ là có những chuyện là do ý trời, dù cho có cố gắng đến đâu cũng thể thay đổi.

      Liền thí dụ như, ràng là biết Tuyết Nhi trước, còn sống chung mấy vạn năm, lại thủy chung bằng thời gian ngắn ngủi mà Tuyết Đại ở bên Dạ Khuynh Thành.

      Có lẽ đây là duyên phận do ông trời định trước , mà chỉ muốn nhìn thấy Tuyết Nhi vui vẻ là tốt rồi, còn có hai đứa nhóc kia cũng vui vẻ những chuyện khác đều quan trọng.

      Từ giờ khắc này, phải làm vị huynh trưởng tốt, làm tròn trách nhiệm của người ca ca, để Tuyết Nhi phải khó xử, cũng tuyệt đối để cho muội muội phải chịu bất kỳ thương tổn nào.

      Tuyết Đại gật đật đầu, nàng xác thực là rất mệt mỏi rồi.

      “Hoàng Nhi, Phượng Nhi, để cho mẫu thân các con ngủ lát, cữu cữu mang hai đứa chơi có được ?”

      Tuyết Thiên ôn hòa hỏi tiểu gia hỏa kia.

      “Tuyệt quá, mẫu thân gặp lại sau!”

      “A, Phượng Nhi cũng muốn chơi với cữu cữu! Mẫu thân gặp lại sau!”

      Hai tiểu gia hỏa quơ quơ cánh tay mập mạp của mình, làm bộ dáng cúi chào với Tuyết Đại.

      Tuyết đại cũng cười cười cùng chúng nó cúi chào, hai tiểu gia hỏa mới vui sướng theo đuôi Tuyết Thiên chơi.

      Nửa tháng sau, Tuyết Đại tỉnh lại trong tiếng chim hót trong trẻo vào buổi sáng mát trời, việc đầu tiên nàng làm chính là nhìn hai tiểu tử nằm cạnh mình kia.

      Bộ dáng nam hài đại khái bốn, năm tuổi, gương mặt non nớt hơi phiếm hồng, có thể là do quá nóng.

      Tuyết Đại kéo cái chăn đắp người nhóc xuống chút, lại lấy tay sờ trán nhóc, phát có phát sốt mới yên tâm.

      Mà nằm bên cạnh nam hài cũng là tiểu nương cùng tuổi, chẳng qua là vóc dáng có hơi lùn hơn so với nam hài.

      Nhìn thấy y phục người bọn chúng mới hôm qua còn mặc rất vừa vặn, hôm nay lại chật , nàng cũng còn mất bình tĩnh nữa rồi.

      giống như hồi mới sinh, mỗi ngày nhìn thấy bọn chúng biến hóa, nàng đều rất khó tiếp thu, nhưng nửa tháng trôi qua nàng nhìn nhiều cũng thành thói quen, thói quen mỗi ngày trước khi ngủ đều chuẩn bị quần áo lớn hơn cho hai nhóc tì.

      Giúp hai nhóc mặc quần áo vào, hầu hạ hai nhóc rửa mặt chải đầu tốt mới vào triều, sau khi lâm triều xong lại trở về ăn sáng cùng hai nhóc, đây trở thành thói quen hàng ngày của nàng.

      Tuyết Thiên sợ nàng mệt mỏi, muốn thay nàng chăm sóc hai tiểu hài tử này, nhưng Tuyết Đại đồng ý, hài tử của nàng nàng muốn tự tay mình chăm sóc, dù mệt mỏi nàng vẫn chăm nom hai đứa nhóc rất tốt.

      Trong cung cũng có rất nhiều cung nữ nhưng nàng chưa bao giờ nhờ bọn họ mà tự thân mình trông coi hai tiểu gia hỏa kia, dù vất vả nhưng mỗi khi nhìn thấy hai đứa nhóc đáng kia tất cả mệt mỏi của nàng đều tiêu tan, chỉ còn lại lòng tràn đầy vui mừng vùng tình thương vô hạn của mẹ.
      Last edited: 3/8/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Khong biet a da chung nao quay lai

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124: Hai tiểu tổ tông xuất cung

      Edit + Beta: Saki


      Mà hai đứa nhóc cũng rất thích bám lấy nàng, ban ngày có thể tìm những người khác chơi đùa, nhưng buổi tối lại luôn dính lấy đòi ngủ cùng nàng mới chịu yên tĩnh ngủ say.

      Cứ như vậy, ngày qua ngày, đến khi thân thể hai đứa bé giống với hình hài hài tử bốn, năm tuổi dừng lại, tiến hóa nữa.

      Tuyết Đại cũng hỏi qua bọn chúng, lại nghe được lời giải thích rất vô tư, bọn chúng thích như vậy...

      Bọn chúng thích cái tuổi này, cho nên muốn tiến hóa lớn hơn nữa, chờ sau khi chơi đùa thỏa thích rồi mới suy xét lớn lên.

      Tuyết Đại nghe mà dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy vui vẻ nhiều hơn, bảo bảo của nàng quả nhiên là cường hãn, so với người làm mẹ là nàng còn muốn lợi hại hơn.

      Như vậy cũng được, ít nhất như thế bọn chúng cũng được hưởng thời thơ ấu khoái hoạt, nếu lập tức lớn lên, vậy mất rất nhiều lạc thú mà chỉ khi là trẻ con mới hưởng được.

      Bên trong hoàng cung, Ly Nặc và Kỳ Lân cùng hai tiểu gia hỏa kia chơi trốn tìm.

      “Ai nha! chơi nữa, mệt chết ta rồi.”

      Tiểu nha đầu bên chà lau mồ hôi trán, bên dùng bàn tay bé mát xa hai chân mình, nhìn qua đúng là bộ dáng mệt muốn chết rồi.

      “Muội muội, nếu mệt chúng ta chơi nữa, trước ăn chè đậu xanh mẫu thân tự làm rồi lát nữa huynh đưa muội ra ngoài chơi.”

      Tuyết Hoàng nhìn muội muội mệt đến thở ra hơi, cũng chạy qua giúp nàng xoa bóp cái cổ nhức mỏi, nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của nàng, khỏi có bao nhiêu đáng .

      “Này này, hai tiểu tổ tông các ngươi được chạy loạn nha, phải chủ tử có cho các ngươi được ra khỏi hoàng cung hả?”

      Ly Nặc nghe được bọn chúng tính toán muốn xuất cung ra ngoài chơi, khẩn trương cảnh cáo, hai tiểu gia hỏa này chính là hai tiểu ma vương, chính cũng bị bọn chúng chỉnh thê thảm biết bao nhiêu lần rồi, cũng thể để bọn nó ra ngoài cung được, nếu lại biết náo loạn ra chuyện gì đâu.

      Kỳ Lân cũng tới, vỗ vỗ vai Ly Nặc.

      “Ngươi cũng cần phải dọa nạt bọn trẻ, bọn chúng muốn ra ngoài chơi cứ để mặc bọn chúng , ngươi như vậy làm bọn chúng mất hứng đó.”

      Lời của Kỳ Lân khiến hai tiểu gia hỏa vui vẻ ra mặt, vui sướng chạy đến bên cạnh hoa chân múa tay, đứa ôm tay, đứa ôm cổ .

      “Đúng vậy, vẫn là Kỳ Lân thúc thúc tốt bụng, Ly Nặc thúc thúc là xấu, chơi với thúc ý nữa.”

      Tiểu nha đầu lè lưỡi làm ngáo ộp, khiến cho Ly Nặc xụ mặt xuống.

      “Kỳ Lân thối, ngươi lại ngứa da phải ? Như thế nào toàn làm trái với ta hả?”

      Ly Nặc bất mãn lườm cái, bộ dáng ngươi dám nhảm ta liền đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, hung tợ nhìn chằm chằm .

      Kỳ Lân thèm để ý tới , hai tay ôm lấy hai tiểu hài tử.

      “Cá ngươi muốn ra ngoài chơi, có thể, ta và Ly Nặc thúc thúc ngăn cản, chỉ là hai đứa phải đồng ý với ta điều kiện mới được, thế nào?”

      So về dỗ tiểu hài tử, Kỳ Lân có kinh nghiệm hơn so với Ly Nặc.

      Hơn nữa hai đứa nhóc này cũng phải là hai đứa trẻ bình thường, mà là hai tiểu ác ma nghịch ngợm. Đối phó với bọn chúng thể dùng cách bình thường như đối với bao đứa trẻ khác, bỏi vì trong cái đầu nho của bọn chúng, chỉ số thông minh tuyệt đối có thể gọi là tiểu thiên tài.

      “Điều kiện gì?”

      “Điều kiện là cái gì?”

      Quả nhiên hai tiểu hài tử vừa nghe thấy có điều kiện, lập tức dừng làm nũng, bốn con ngươi to tròn nhìn chằm chằm , dáng vẻ thập phần đề phòng.

      “Ai nha, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, kỳ cũng phải là điều kiện gì, chỉ là gần đây ta và Ly Nặc thúc thúc rất buồn bực, muốn hỏi các ngươi, có thể mang theo chúng ta chơi được ?”

      xong lại cố ý đẩy đẩy Ly Nặc ở bên cạnh, ý bảo phối hợp với mình.

      “Đúng đúng, Ly Nặc thúc thúc cũng muốn được chơi, các ngươi liền mang chúng ta cùng .”

      Ly Nặc vui nhìn Kỳ Lân, sau đó vẫn phối hợp mở miệng.

      “Như vậy à, nhưng...”

      Tuyết Phượng nghiêng đầu suy nghĩ, lúc nàng còn muốn bị Tuyết Hoàng ngắt lời.

      “Đương nhiên thành vấn đề, có hai vị thúc thúc cùng chúng ta an toàn hơn nhiều, mẫu thân , thế giới bên ngoài rất đáng sợ, nếu có người bảo vệ càng tốt.”

      Vẻ mặt Tuyết Hoàng vui vẻ , bộ dáng làm ta còn tưởng là điều kiện gì ghê gớm lắm, ra là như vậy.

      Nghe đồng ý, Ly Nặc vui vẻ, vẫn là thằng nhãi Kỳ Lân này thông minh, xem ra sau này nên theo học vài chiêu mới được.

      “Tốt, cứ quyết định như vậy , thúc thúc mang hai đứa ăn chè đậu xanh, ăn trưa xong chúng ta liền chơi, có được ?”

      Kỳ Lân mang theo hai đứa nhóc trở lại trong điện, lấy đồ ăn Tuyết Đại tự tay làm cho bọn ra. Nhìn hai tiểu gia hỏa ăn uống say sưa, Kỳ Lân khiêu khích liếc Ly Nặc cái, ý : “Xem , dỗ hài tử là phải như ta đây, ngươi đúng là ngu hết biết.

      Ly Nặc mới vừa rồi còn bội phục , còn sinh ra vài phần hảo cảm với , cảm thấy cũng đến nỗi quá đáng ghét, quyết định về sau tìm gây phiền toái nữa.

      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích kia, tất cả hảo cảm vừa sinh ra liền biến mất toàn bộ, hung tợn trừng mắt nhìn , quyết định từ nay về mỗi khi bực mình đều tìm đánh nhau, tuyệt nể tình.

      “A a... Đau bụng quá...”

      Tuyết Phượng lấy tay che bụng, khuôn mặt nhắn nhăn thành nắm, đột nhiên kêu đau bụng, trán chảy ra chi chít mồ hôi, nhìn giống như cực kỳ nghiêm trọng.

      Hai người kia dùng ánh mắt chém giết lẫn nhau, nghe thấy tiểu nha đầu kêu lên lập tức đình chỉ, khẩn trương hỏi.

      “Tiểu Phượng Nhi, làm sao vậy, sao lại đau bụng?”

      Kỳ Lân bên lấy tay vuốt vuốt lưng tiểu nha đầu, bên lo lắng hỏi.

      “Thúc thúc, bụng Hoàng Nhi cũng đâu, có phải đồ ăn bị người ta hạ độc rồi hả?”

      đợi Tuyết Phượng trả lời, bụng Tuyết Hoàng cũng bắt đầu đau.

      Ly Nặc nhìn tiểu nha đầu bị đau đến rên rỉ, lại khẩn trương nhìn Tuyết Hoàng bên này cũng bị đau, liền học Kỳ Lân, nhàng lấy tay vuốt vuốt lưng Tuyết Hoàng.

      “Hẳn là , đây đều là thức ăn do tự tay chủ tử làm, có khả năng bị hạ độc, trừ phi...”

      Ly Nặc nhíu mày, nhìn về phía cửa đại điện.

      “Trừ phi cái gì?”

      “Trừ phi cái gì?”

      Thần sắc hai đứa trẻ thống khổ cùng lúc hỏi, Kỳ Lân cũng lên tiếng mà dùng ánh mắt hỏi.

      “Trừ phi có người lén vào đây.”

      quyến rũ tới ba ánh mắt xem thường.

      “Xin nhờ! Cửa điện được cữu cữu lập kết giố, trừ mấy người chúng ta, những kẻ khác có khả năng vào được.”

      tay Tuyết Hoàng che bụng, sắc mặt trắng bệch, bên vẫn quên khinh bỉ Ly Nặc.

      được, ta muốn nhà xí, chịu nổi rồi!”

      Tuyết Hoàng chống tay lên bàn đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài, còn quên phất tay để bọn họ cần cùng.

      “Ta cũng phải !”

      Tuyết Phượng cũng chạy ra ngoài, ra đến ngoài cửa còn xoay người lại, với hai người: “Thúc thúc, các ngươi cần theo, khi Phượng Nhi giải quyết có thói quen có người bên cạnh, được.”

      Tiểu nha đầu xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài, lưu lại hai đại nam nhân im lặng biết gì.

      Thời gian trôi qua từng phủ, vẫn thấy hai tiểu gia hỏa kia quay lại, hai đại nam nhân càng chờ càng thấy sốt ruột.

      “Kỳ Lân, sao bọn nó còn chưa quay lại, phải là bị rơi xuống hố phân rồi chứ?” (suy nghĩ của bạn Ly Nặc ... =.:)

      Ly Nặc sốt ruột ở trong điện tới lui.

      phải là rơi xuống hố phân, sợ là hai đứa nhóc chuồn ra khỏi cung rồi.”

      qua nửa canh giờ, vẫn chưa thấy bọn chúng trở lại, phỏng chừng là nhìn thấu mưu kế của , rồi tương kế tự kế, lừa và Ly Nặc, sau đó liền bỏ trốn.

      Ly Nặc vừa nghe liền nhảy dựng lên.

      “Cái gì? Ngươi bọn nó trốn rồi?”

      Kỳ Lân , chỉ là gật gật đầu, lại tiếp tục trầm tư.

      “Hừ, còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu thông minh, còn phải bị hai tiểu oa nhi tính kế, còn biết xấu hổ lên mặt với ta.”

      Lần này đến phiên khiêu khích, nhìn xem tên kia còn có gì để , rốt cuộc cũng hòa được ván khiến Ly Nặc vui sướng hả hê.

      “Giờ phải là lúc tranh luận cái này, chúng ta phải tìm được bọn chúng trước khi chủ nhân và tiểu chủ nhân trở về.”

      Sắc mặt Kỳ Lân ngưng trọng , xong liền ra ngoài cửa, Ly Nặc theo ra ngoài.

      Hai người đến trước nhà xí, phát bóng dáng hai tiểu gia hỏa, bởi vậy càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng mình.

      “Hai tiểu tổ tông của tôi ơi, các ngươi tới cùng ở nơi nào hả?”

      Hai người lật tung Thương Thành cũng tìm được bóng dáng hai tiểu gia hỏa, Ly Nặc ủ rũ la hét, hận thể tìm được hai nhóc chết tiệt kia, sau đó hung hăng đánh vào mông bọn chúng trận, để xem bọn chúng còn dám đùa giỡn như vậy nữa .

      con đường hoang tàn vắng vẻ, hai tiểu oa nhi lớn vui vẻ du ngoạn.

      Đứa cao hơn là nam hài với bộ dáng tiểu đại nhân, trang phục được cắt may khéo léo, chút nào che dấu quý khí bức người, vừa thấy liền biết đây phải là đứa bé nhà dân chúng bình thường.

      Bên cạnh tiểu nha đầu thấp hơn chút, khuôn mặt nhắn tròn trịa, đôi mắt to mọng nước trong veo lóe lên thần thái khác thường, thể phủ nhận hai đứa bé này đều phấn điêu ngọc mài, trưởng thành nhất định là rồng phượng trong loài người.

      “Ca ca, huynh xem chúng ta cứ như vậy vụng trộm xuất cung, vạn nhất bị mẫu thân biết được nên làm sao mới tốt đây?”

      Hai tiểu hài tử quý khí bức người này đúng là Tuyết Phượng cùng Tuyết Hoàng, hai người bọn nó chuồn êm ra khỏi cung liền chạy về hướng ít người, tới lui liền đến nơi này.

      “Cho nên chúng ta phải trở về sớm chút, miễn cho mẫu thân biết được.”

      Bọn chúng đúng là đứa bé ngoan, biết thể để cho mẫu thân lo lắng.

      “Ừ, như vậy là tốt rồi.”

      Tiểu nha đầu gật gật đầu, bộ dáng đại nhân .

      Hai đứa trẻ hồi lâu, mãi đến khi trước mắt xuất rừng cây.

      Mới vừa vào rừng cây liền đụng phải hai thợ săn, mà hai người kia cũng thấy bọn chúng.

      Hai thợ săn vốn là nghỉ ngơi dưới tàng cây, sau khi nhìn thấy hai đứa trẻ ánh mắt sáng lên, sau đó đứng dậy từ mặt đất, từng bước về phía hai tiểu hài tử.

      “A Bảo, ngươi nhìn xem hai đứa nhóc này thế nào?”

      Thợ săn giáp hỏi thợ săn ất bên cạnh , trong mắt đều là ánh mắt tham lam.

      Hôm nay bọn đến đây từ sáng sớm, lại chưa kiếm được con mồi nào, giờ lại gặp được hai đứa nhóc vô luận là bề ngoài hay quần áo đều hiếm thấy, khỏi nổi lên tâm tư riêng.
      Last edited: 3/8/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :