CHƯƠNG 11 : SAY NHAN CƯ, KHAI TRƯƠNG LONG TRỌNG.
"Được, nhớ bảo nàng đừng làm quá sức, chăm sóc tốt cho bản thân là quan trọng nhất. Ở đây có chút đan dược, ngươi cầm lấy bảo nàng nhớ phải dùng đúng giờ tốt cho thân thể của nàng." Lục Ý, tên tại là Mẫu Đan, tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, là người làm việc hết sức chững chạc. Nàng cùng với Bách Hợp trông coi Lưu Vân Các lúc nàng có ở đây, các việc lớn đều là nàng toàn quyền làm chủ.
"Bách Hợp thay mặt tỷ tỷ cám ơn tiểu thư!" Nàng nhận lấy bình thuốc Huyết Đại để vào trong ngực rồi lại hành lễ cám ơn lần nữa.
"Ta bao nhiêu lần rồi, đây là nhà của tỷ muội các ngươi nên khách khí như vậy nữa. Được rồi, ngươi trở về , bây giờ ta muốn nghỉ ngơi." Nha đầu này luôn như vậy, cứ nhìn thấy nàng lại hành lễ. Từ lúc các nàng bắt đầu làm vậy đến giờ nàng vẫn quen được, nàng rất nhiều lần mà họ cũng nghe. Aizz, nàng lắc đầu bất đắc dĩ, hướng nàng khoát tay áo rồi vào nhà trong.
"Quá, . . . Ặc. Công tử, ngài chậm lại chút với, nô tài đuổi kịp ngài rồi. Ôi, này!"
Ở đường cái có quý công tử mặc hoa phục, tay cầm quạt giấy, rất phóng khoáng, bình tĩnh. Bề ngoài tuấn tiêu sái, hơn nữa còn có khí chất tầm thường, ở đường cái hấp dẫn ít ánh mắt.
"Tiểu Lâm Tử, sao ngươi chậm như rùa vậy. Chẳng lẽ ngươi là bò đường à ?" Quý công tử mặc hoa phục kia nhìn nô tài khom người vỗ ngực, thở ra hơi sau lưng mình tức giận .
"Công tử, chúng ta vẫn nên trở về hơn. Nếu như chuyện chúng ta lén lút chuồn ra ngoài bị lão gia biết xong đâu." Nô tài phía sau lo lắng . Trong lòng cũng rất bứt rứt vì oan uổng đấy. Nếu như bị lão gia biết, công tử cùng lắm là bị mắng mấy câu, nhưng mà chỉ sợ là mạng của khó bảo toàn. Ai, phải hầu hạ chủ tử như vậy mệnh của đúng là khổ mà.
"Ngươi mau câm miệng cho bản công tử. Nếu ngươi sợ về trước , bản công tử mình."
Hôm nay là ngày khai trương Say Nhan Cư, sớm nghe ở kinh đô mới mở kỹ viện, nghe các nương bên trong người nào người nấy cũng xinh đẹp như hoa, mà các nàng còn là tài nghệ song tuyệt. Đặc biệt là nương có hoa danh là Mân Côi ( tức Hoa Hồng), đều được nhiều người truyền nhau là như tiên nữ trời, kinh tài tuyệt diễm khỏi cần phải , chỉ với khúc Nghê Thường vũ thôi cũng đủ làm cho người trong thiên hạ nể phục.
Bên trong Say Nhan Cư, dòng người đông đúc bắt đầu vào. Đại sảnh lầu bị chen lấn đến độ như nước chảy thông, phòng ở lầu hai cũng là còn cái nào trống, phòng khách quý của lầu ba cũng hết chỗ. Bên trong nhà chật ních , ngay cả ngoài phòng cũng bị vây kín hết.
"Ngọc Kiều, ngươi xem tại sao hôm nay chỗ chúng ta đến người khách cũng có vậy ?" nữ nhân có quần áo mỏng manh, gần như trong suốt, nhìn vô cùng diêm dúa lòe loẹt hỏi nữ nhân khác cũng ăn mặc khác mình là bao.
"Ta làm sao mà biết được? Đúng rồi, buổi trước lúc mà ta tiếp Lý thiếu, hình như có nghe rằng hôm nay có kỹ viện mới khai trương. Chẳng lẽ khách của chúng ta đều chạy nơi đó sao ?"
"Ngươi ta cũng quên mất, hình như đúng là có chuyện này. Hay chúng ta với ma ma tiếng để ra xem tình hình bên ngoài chút?"
"Được, chủ ý này tệ."
Cứ như vậy, các nương ở nhiều thanh lâu khác nhau đều tập trung tại cửa của Say Nhan Cư. Cả Say Nhan Cư, bên trong chật như nêm cối còn bên ngoài lại càng tấp nập, tình cảnh hoành tráng như thế bình thường khó mà thấy được .
"Các vị khách quan, xin mọi người im lặng ! Xin cho phép tiểu nữ tự giới thiệu mình với mọi người."
Giữa gian vũ đài, có quần áo màu hồng xuất , nàng chuyện nhã nhận, khéo léo trước mặt mọi người. Nàng hề ăn mặc hở hang giống như các nương ở thanh lâu khác, mà bất kể dù là lời hay cử chỉ của nàng. Còn cả cách ăn mặc của nàng cũng giống luân lạc phong trần mà lại càng giống như các tiểu thư đại gia khuê tú chưa lấy chồng.
Chương 12: che mặt tuyệt sắc khuynh thành
thanh của nàng dễ nghe giống như chim hoàng vậy, lúc này, thanh đó ở trong tai mọi người lâu hết nhộn nhạo. Khi mọi người thấy nàng lên tiếng như vậy, cũng rất nể tình mà tiếp tục ồn ào nữa. Bọn họ nhìn nháy mắt mặc dù có khăn che mặt giấu dung mạo của mình nhưng khí chất của nàng vẫn giảm.
“Tiểu nữ hoa danh là Mân Côi ( tức Hoa hồng ), giờ là người đứng đầu bảng Say Nhan Cư. Hôm nay, tiểu nữ là người chủ trì buổi khai trương long trọng của Say Nhan Cư. Tiểu nữ cảm thấy vinh hạnh khi có thể đứng ở đây và được thấy các vị, đồng thời cũng vô cùng cảm kích các vị dành chút thời gian rảnh vội để tới ủng hộ cho Say Nhan Cư. Vì để cảm tạ các vị, tiểu nữ an bài hơn mười tiết mục đặc sắc dâng lên các vị.”
“ ra là nàng chính là Mân Côi, quả nàng là giai nhân tuyệt sắc sao? Nếu nàng có thể bỏ cái khăn che mặt ra tốt quá.” Mọi người phía dưới bắt đầu nghị luận, ngươi câu ta câu. Vấn đề bàn luận đến chính là khí chất của Mân Côi đặc biệt như thế nào, thanh tuyệt đẹp dễ nghe như thế nào. Tới cuối cùng, tất cả lại đều đến là muốn lấy cái khăn che mặt của nàng xuống, để cho mọi người thấy dung mạo của nàng.
“Tiểu thư Mân Côi, nàng cũng biết rằng mọi người tới đây là vì ủng hộ cho Say Nhan Cư, vậy sao nàng lấy cái khăn che mặt xuống, để cho chúng ta thấy dung mạo của nàng?”
“Đúng vậy. Đúng vậy, chúng ta đều là vì tiểu thư Mân Côi mà tới, nhưng bây giờ, ngay cả mặt cũng cho chúng ta thấy được là lần. Đây phải là làm cho mọi người mất vui sao?”
“Đúng đấy, đúng đấy! Nàng định cả đời cũng cho chúng ta thấy sao?”
“Chúng ta muốn xem dung mạo của nàng!”
“Chẳng nhẽ là mặt của nàng rất khó coi nên thể để cho người khác nhìn phải ?”
Mọi người bàn tán rất sôi nổi.
“….”
Cách kiểu gì cũng có, nhưng dù bọn họ thế nào, đả kích nàng như thế nào nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại, nóng nảy, giận dữ, nàng vẫn duy trì bình tĩnh trước sau như . Cho đến khi thanh ở dưới dần dần còn kịch liệt dữ dội nữa nàng mới mở miệng lần nữa.
“Tâm ý của các vị, Mân Côi có thể hiểu. Nhưng tâm ý của Mân Côi mọi người lại hiểu. Mân Côi che mặt phải bởi vì có điều gì khuất tất, muốn người khác biết. Mà tiểu nữ muốn giữ bí mật dung mạo, nhờ đó mà thu hút được chú ý của mọi người. Mân Côi làm như vậy, cũng có thể là dụng tâm lương khổ. Nếu ai muốn thấy khuôn mặt của Mân Côi, cũng rất đơn giản, chỉ cần trở thành thượng khách của Mân Côi là được. Mọi người thấy Mân Côi làm như vậy có chỗ nào đúng sao?”
Nghe nàng giải thích như vậy, mọi người cũng bừng tỉnh hiểu ra. ra là như vậy, mỹ nhân này chỉ có dung mạo xinh đẹp vô song, mà tâm tư nàng cũng vô cùng tinh tế. Cũng bởi vì vậy mà cũng có ít người tới tìm nàng, họ tranh nhau để trở thành thượng khách của nàng. Mà bọn họ lại biết, nếu muốn trở thành thượng khách của nàng cũng phải dễ dàng như vậy.
“Bây giờ, hãy để cho Mân Côi vì mọi người mà giới thiệu quy củ đãi khách của Say Nhan Cư. Thứ nhất, cho dù mọi người trả bao nhiêu tiền, chỉ cần tới đập phá quán, bổn lâu cũng hoan nghênh, hơn nữa bảo đảm đối xử như nhau. Thứ hai, quy củ của bổn lâu cùng các thanh lâu giống nhau, trong lâu dù là vị nương nào, đều chỉ bán nghệ bán thân, nếu phát ai ép buộc hoặc là nhục mạ các nàng, chắc chắn bị bổn lâu nghiêm trị tha. Thứ ba, nếu có chỗ nào hiểu, xin hỏi lại bổn lâu, cám ơn mọi người lắng nghe!”
Lúc nàng vừa phía dưới nhất thời yên lặng như tờ, nhưng sau khi nàng xong, đoàn người cũng sôi trào lên. Cách kiểu gì cũng có. Nhưng người đài vẫn mỉm cười đáp lại như cũ, hề nóng giận dù bọn họ có như thế nào. Nàng cũng biết, việc gì cũng cần có quá trình, chẳng qua là nhất thời bọn họ khó có thể tiếp nhận mà thôi, chẳng bao lâu nữa bọn họ quen.
CHƯƠNG 13 : LỄ MỪNG KHAI TRƯƠNG LONG TRỌNG, LÊN ĐÀI HIẾN VŨ.
Trong tiếng huyên náo của đoàn người, sân khấu bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Liên tiếp hơn mười xinh đẹp như hoa, múa chân trần nhảy lên đài. Mà những người nghị luận sôi nổi ở dưới thấy vậy cũng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào hơn mười mỹ nữ tuyệt sắc đài cao đến độ nháy. Cũng trách được Say Nhan Cư dám càn rỡ như thế, ra là người ta có tư cách mà cuồng ngạo. đến chỉ với đầu bảng là Mân Côi tuyệt sắc khuynh thành như vậy rồi, bây giờ vũ đài có hơn mười người, chỉ tùy tiện đứng ra người cũng có thể thắng hoa khôi trong những lâu khác. Chậc chậc, chắc hẳn là tiền vốn bỏ ra nhất định ít ? Chủ nhân của lâu này nhất định là đại nhân vật khó lường, chỉ có đại nhân vật tài lực hùng hậu mới có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để xây cái thanh lâu có tác phong khác biệt như vậy.
Ở trong phòng khách quý của lầu ba, nam tử cẩm y mang mặt nạ hình con bướm, ngồi dựa vào ghế chán đến chết, cao cao tại thượng nhìn tất cả đám người ở dưới kia, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh lùng. Quả là vũ đài tốt để chào hỏi.
Trong phòng khách quý khác có góc nhìn rất tốt, nó bao quát được mọi thứ trong lâu, có nam tử quần áo màu đỏ lười biếng ngồi ở chỗ đó, đối với vũ điệu ở dưới kia chẳng thèm ngó tới, mà bên cạnh , có nam tử áo đen che mặt đứng, toàn thân tản ra khí lạnh.
"Chủ tử, tại sao ngài có chút lo lắng nào vậy?" Nhìn nam tử nhàn nhã ngồi ở chỗ đó, có chút bất đắc dĩ . để ý chút nào tới chuyện của chủ tử mình. là làm khó cho thuộc hạ như , khắp nơi theo quan tâm chủ tử nhưng người ta cũng cảm kích.
"Ta phải lo lắng việc gì sao?" Nam tử nhíu mày kinh ngạc, nâng chung trà lên, thưởng thức cách ưu nhã.
"Hôn của ngài đó, chẳng lẽ ngài định cưới người như tiểu thư của phủ tướng quân kia sao?" Mình nửa ngày, vậy mà chủ tử câu cũng còn nghe vào, thấy mệnh mình khổ, trêu ghẹo ai chứ ? chỉ vội vàng giúp chủ tử xử lý tất cả công việc, còn phải như người mẹ thay chủ tử quan tâm cái việc này.
" có đồng ý của ta, ngươi nghĩ nàng có thể gả vào được sao?"
"Nhưng mà, hoàng thượng ban thánh chỉ xuống, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ ?"
"Kháng chỉ như thế nào?" Khuôn mặt nam tử vẫn nhàn nhạt như cũ, dường như chuyện gì cũng thể ảnh hưởng đến .
"Ngộ nhỡ. . ."
"Tiểu thư Mân Côi lên đài hiến vũ !"
"Đúng vậy, đợi lâu như vậy rồi cuối cùng là chờ được, có thể thấy được kỹ thuật múa của tiểu thư Mân Côi. Hôm nay cũng coi như bõ công đến đây, dù trở về bị nương tử phạt quỳ cũng đáng."
Trong đám người biết người nào rống to như vậy tiếng, những người khác cũng cười theo sau. Rất nhiều người trong bọn họ đều là sớm lập gia đình, đều là trốn người nhà mà len lén tới đây. Mà người nọ ra tiếng lòng của bọn họ. Ai, nam nhân mà, cũng đều chỉ có đức hạnh như thế.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Mân Côi thay bộ váy dài Lưu Vân ( có hình nước chảy ), gót sen nhàng, chậm rãi lên vũ đài, hơi thi lễ với mọi người, : "Kế tiếp, xin để cho Mân Côi vì mọi người mà dâng lên Nghê Thường vũ, trợ hứng cho mọi người, cũng qua đó gửi lời cảm tạ tới các vị tới ủng hộ. Ngày sau Say Nhan Cư còn phải dựa vào các vị mới có thể có chỗ đứng ở kinh thành này. Đặc biệt hiến vũ khúc này để bày tỏ lòng biết ơn vô cùng của Mân Côi !"
Đợi nàng xong, cả Say Nhan Cư vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lâu ngừng. Mượn tiếng vỗ tay, đài nhàng mà múa. có nhạc đệm, cũng có bạn nhảy, chỉ mình nàng ở đài tung mình nhảy vút lên, xoay tròn. Nhưng chỉ cần có bộ cảnh tượng như vậy thôi, làm tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung người nàng.
Last edited by a moderator: 19/10/15