1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit +Beta: Saki

      Chương 85: Đem tiểu nữ gả cho ngươi làm trắc phi

      Sau ngày hôm nay, mọi người trong quán trà tửu lâu lại có thêm đề tài để nghị luận.

      Phố lớn ngõ đều truyền , rằng Lục Vương gia cực kì sủng ái Vương phi, Lục Vương phi mang thai, hai người cùng nhau dạo phố để mua đồ chơi cho tiểu Thế tử chưa ra đời, Lục Vương phi là có phúc khí.

      Tuyết Đại chỉ lo về phía trước, mà hề phát phía sau ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào nàng, mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất ở trong tầm mất, người nọ mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

      Thượng Quan Cẩn Du cũng là nhìm chằm chằm vào bóng dáng áo đỏ kia chớp mắt, trong mắt là nhiệt tình như lửa. ( lại thêm 1 mụ tiểu tam -_-)

      đường cái sớm đồn đãi Lục Vương gia tuấn mỹ như thần, mà nhiều nơi vẫn còn bán bức họa của , nàng cũng chả thèm ngó tới, bởi vì trong lòng nàng, có nam tử mình ái mộ, cho nên bất luận nam nhân nào nàng cũng để vào mắt, nhưng hôm nay, Lục Vương gia áo đỏ kia lại chính là bóng dáng mà mình tâm tâm niệm niệm, nàng mới hiểu được, nam nhân có dung mạo điên đảo chúng sinh kia chính là Lục Vương gia mà mọi người sôi nổi nghị luận, nàng ngờ tới.

      Nàng quay đầu, với nam tử toàn thân cẩm hoa y phục bên cạnh: "Ca, nữ nhân kia phải là người ngày đó đại chiến cùng với Kỳ Lân sao? nghĩ tới nàng còn sống, chỉ có vậy, nàng ta lại còn là Lục Vương phi, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người."

      Cẩm y nam tử thèm để ý, chỉ là có vẻ đăm chiêu cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên.

      Ngay tại trong nháy mắt ngẩng đầu lên, trong đầu nhanh chóng lên chuỗi hình ảnh, rất nhiều chuyện còn mờ mịt giờ hoàn toàn sáng tỏ.

      Trách được luôn cảm thấy nàng rất quen thuộc, ra nàng chính là nàng, nghĩ đến đây khỏi cười khổ.

      Chân tình của nam tử áo đỏ đối với nàng nhìn thấy, giờ mình còn có cơ hội sao?

      Nghĩ đến lần đến phủ tướng quân lúc trước, nàng hỏi mình có nguyện ý cưới nàng hay , chính mình lại vì suy xét đến lợi ích của gia tộc mà cự tuyệt. Nếu như thời gian có thể quay lại, trở lại ngày đó tốt biết bao? nhất định do dự trả lời, nàng, nguyện ý làm tất cả để được ở bên cạnh nàng, nhưng mà thời gian lại thể quay lại, bây giờ dù có làm gì cũng thể khiến nàng quay đầu lại cười với cái.

      "Ca, muội biết huynh thích nữ nhân kia, mà ta lại thích Lục Vương gia, chúng ta có thể thiết kế bẫy để chia rẽ bọn họ, đến lúc đó huynh có thể ôm được mỹ nhân về, muội cũng có được lang quân như ý." (lại mơ tưởng vớ vẩn rồi -_-)

      Nhìn thấy nam tử nhanh chân rời , nàng ta cũng nhanh chân đuổi theo, ra cái kế hoạch mà tự mình cho là rất hoàn hảo.

      Quả nhiên, Thượng Quan Cẩn Nam nghe vậy liền dừng cước bộ, nàng vui vẻ rạo rực chạy đến bên cạnh, cao hứng chờ câu trả lời của .

      Thượng Quan Cẩn Nam dừng bước, nhìn Thượng Quan Cẩn Du đuổi theo, mặt trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng : "Ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng giở trò gì, nếu ta nhất định tha cho ngươi!" xong lại nhanh chóng xoay người rời .

      Thượng Quan Cẩn Du tức giận đứng tại chỗ dậm chân, bất mãn thầm vài câu, cũng đuổi theo.

      Lúc này ngoài cửa vương phủ, đống người đủ loại đứng, có quan to quý tộc, cũng có thương nhân giàu có, lại cũng có cả dân chúng bình thường vây xem.

      Vô Tình mình canh giữ tại cửa lớn, cho những người đó chen vào, rất có khuynh hướng người canh giữ cửa ngõ vạn phu mạc địch*. (xin phép cho ta để nguyên vì ta mò nát gg cx k ra dc nghĩa câu này, ai biết có thể báo để ta sửa hen)

      "Ta rồi, Vương gia có trong phủ, các ngươi hãy nhanh chóng rời ." Vô Tình lạnh lùng mở miệng .

      đều mở miệng đuổi người, nhưng đám người này lại chịu rời , đều túm năm tụm ba lại bàn luận.

      Trong đó có người ra, nhìn Vô Tình đứng ở cửa : "Vô Tình đại hiệp, chúng ta chỉ là muốn đến thăm Vương gia chút, thuận tiện chúc mừng ngài ấy, có ý tứ khác, mong đại hiệp sắp xếp cho."

      "Đúng vậy, chúng ta đích thực là đến thăm Vương gia, chúc mừng ngài ấy khỏi hẳn bệnh tật, mau cho chúng ta vào ." Đám người lại bắt đầu nhao nhao, đều hô to muốn vào.

      lúc Vô Tình muốn gì đó, Ly Nặc từ bên trong ra, nhìn thấy Vô Tình nhanh chóng về phía .

      "Ai, ta này Vô Tình, ngươi có việc gì canh cửa làm chi? A.... ta biết rồi, ngươi khẳng định muốn đứng đây để đợi Vương gia trở về phải ? ra tiểu tử ngươi còn có chút để tâm, nhìn ra nha."

      Ly Nặc phân biệt tình huống liền lên châm chọc phen, Vô Tình cũng để ý , trái lại đám người kia lại cảm thấy kỳ quái, người thanh niên này là ai, lá gan cũng lớn, cũng dám quở trách cận thân thị vệ của Vương gia.

      Ly Nặc lúc này mới phát ra khác thường, xoay người nhìn về phía đám người ngoài cửa.

      "Oa, thế nào lại có đám người xách theo đống đồ đứng ở ngoài cửa làm gì a?" Người sáng suốt vừa nhìn là biết ngay bọn họ mang lễ vật đến nịnh bợ Vương gia, nhưng mà lại cố tình hỏi câu rất ngu ngốc.

      "Bọn là tới tặng lễ vật cho Vương gia." Vô Tình khinh thường liếc cái, thản nhiên .

      " ra là đến tặng lễ vật a, đây là chuyện tốt nha, tại sao ngươi lại ngăn bọn họ lại?" Nghe được tặng lễ, hí ha hí hửng như thể người được tặng là vậy.

      Mọi người vừa nghe vậy, đều cảm giác được có hi vọng, nguyên đám người đều nhìn chằm chằm, cõi lòng đầy hi vọng nhìn thanh niên tuấn mỹ đứng bục cửa kia.

      "Các ngươi đều là tới tặng lễ à?" Ly Nặc nhảy từ bậc thang xuống chỗ đám người, thấy bọn họ gật đầu tiếp: "Vậy đến đây tặng , ta nhận hết."

      Mọi người đều nghe lời , nhao nhao chen lấn về phía trước.

      "Ai, ngươi đừng đẩy ta."

      "Là ta đứng ở đây trước, ngươi có biết thế nào là lễ độ hả?" Tất cả mọi người đều chen lấn xô đẩy, muốn bị tụt lại phía sau, cũng quản có lễ độ hay lễ độ.

      Ly Nặc nhìn thấy đám người đúng là rất nghe lời , thỏa mãn gật đầu : "Đem lễ vật để ở đây, tất cả mau xếp thành hàng."

      vừa dứt lời, mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, còn tưởng là cho bọn họ vào, nghĩ tới là bảo bọn họ đưa lễ vật cho , phải chen lấn hồi , nếu đưa lễ vật cho , có thể phân biệt là của ai tặng sao? Còn nữa, mục đích bọn họ đến đây là để gặp Vương gia, nghĩ là ai chứ?

      Ly Nặc thấy đám người đứng ngốc ở đó, lại cũng tiến lên giao lễ vật cho , có chút chân tướng hỏi: "Các ngươi đều làm sao vậy? phải là tới tặng lễ à, ta thay Vương gia làm chủ, nhận lễ vật của các ngươi."

      "Ngươi muốn thay Bổn vương làm chủ cái gì?"

      Bỗng nhiên giọng dễ nghe truyền tới, theo đó bóng dáng màu trắng xuất trong tầm mắt của mọi người, nữ nhân áo trắng đằng trước, theo sau là nam nhân áo đỏ tay cầm đống đồ, người vừa chuyện chính là .

      Ly Nặc thấy tình cảnh như vậy, ấp úng : "À, cái này, à, kỳ cũng có gì đâu chủ tử, chỉ là những người này muốn tới tặng lễ vật, Ly Nặc chỉ là tạm thời thay ngài nhận mà thôi."

      "Là Lục Vương gia, Lục Vương gia trở lại."

      biết là ai câu như vậy, tiếp theo đám người lại bắt đầu nhao nhao chạy về phía nam nhân áo đỏ, cho đến khi đem bóng dáng trắng đỏ bao vây lại.

      Tuyết Đại vui nhíu mày lại, híp mắt nhìn về phía Dạ Khuynh Thành, kẻ trưng ra bộ mặt vô tội cười với nàng, cái này cũng thể trách nha, việc này cũng đoán trước được tình hình, là oan uổng a.

      "Nương tử...." Thấy Tuyết Đại xoay người qua chỗ khác nhìn mình, có chút bất an hô.

      Tuyết Đại ngó lơ thèm đáp.

      Dạ Khuynh Thành ném đống đồ tay xuống đất, mắt phượng nheo lại, lạnh lùng quét ánh mắt sắc lẻm vào đám người vây quanh họ đến giọt nước cũng lọt, ánh mắt bắn đến chỗ nào, người chỗ đấy đều thấy khí lạnh bức người, nhao nhao lui về phía sau.

      "Nương tử, theo vi phu." Dứt lời liền cầm túi đồ lên rồi trước mở đường.

      Mọi người nhìn thấy sắc mặt tốt, nhao nhao chừa ra lối , Tuyết Đại cũng theo sau vào vương phủ.

      ngờ lại có kẻ thức thời chặn đường, chỉ thấy trong đám người có nam nhân trung niên ra, vừa lúc ngăn cản đường của Dạ Khuynh Thành.

      "Lục Vương gia, Lý mỗ là cố ý đến thăm Lục Vương gia, biết có thể vào quý phủ ngồi lúc được ? Lý mỗ có chút chuyện muốn đơn độc cùng Vương gia bàn bạc."

      Kẻ chặn đường chính thượng thư đương triều, Lý Hưng.

      Dạ Khuynh Thành vui : " tiện, xin Lý thượng thư tránh ra."

      Nhưng Lý Hưng cũng biết nhìn mặt mà chuyện, vẫn lảm nhảm như cũ: "Vương gia, tiểu nữ nhi của hạ quan mới tròn mười sáu tuổi, nhưng là đối với Vương gia nhất kiến chung tình, luôn ngoại trừ Vương gia ra người nào cũng gả, nếu như Vương gia chê, có thể để cho nàng đến làm bạn với Vương phi, tránh cho Vương phi cảm thấy người nhàm chán, ngài có đúng ?"

      Chưa hết, tiếp đó lại bổ sung: "Vương gia ngài yên tâm, nữ nhi của hạ quan tích cách dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối làm ra loại chuyện mất mặt gì, nàng còn , chỉ cần Vương gia nguyện ý thu nàng, dù làm thiếp cũng sao, chỉ cần vị trí trắc phi là đủ, về phần Tam tiểu thư bị truyền ra là dốt đặc cán mai, nàng cũng tôn trọng, tuyệt đối tranh giành vị chí chính phi." (Ta phi, hẳn ra như thế mà bảo là tôn trọng à? Đồ bệnh @#%$%*.!%&.... xin thứ lỗi cho ta n edit đoạn này ta tức quá =.:)

      Mỗi câu của , Dạ Khuynh Thành nghe xong mặt càng đen hơn phần, chờ đến khi vất vả xong, mặt Dạ Khuynh Thành đen hơn cả Bao Công rồi.

      Chỉ thấy nguy hiểm nheo mắt lại, lúc sau lại đột nhiên nở nụ cười, vốn Lý thượng thư khẩn trương, đột nhiên thấy nở nụ cười, cho rằng đáp ứng. (mơ deyyyyy)

      mà, nữ nhi nhà mình chỉ xinh đẹp, lại biết ăn , mặc cho ai vừa thấy đều thích, hơn nữa, tuy bên ngoài đồn rằng Lục Vương gia rất lợi hại, nhưng mà sau cùng cũng chỉ là nam nhân phải sao? Từ xưa hùng đều khó qua ải mỹ nhân, câu có lý, huống chi cái vị chính phi kia lại nổi tiếng là ngu dốt, ngày ấy ở trong triều đình náo loạn trở thành chuyện cười khắp nơi, hại Vương gia mất hết mặt mũi, loại nữ nhân như vậy ai mà muốn cơ chứ? (...là ai hại ai mất mặt mũi zay trời ???)

      Trong mắt , Vương gia lấy lòng Tuyết Đại thuần túy là xuất phát từ lợi ích, vì muốn lung lạc phủ tướng quân nên mới mọi cách lấy lòng nàng, giờ chủ động cầu thân, đem nữ nhi của chính mình gả cho , đây cũng là gián tiếp bày tỏ, chính mình nguyện ý đầu nhập vào dưới trướng , nếu là người thông minh khẳng định đồng ý.

      Dạ Khuynh Thành buông túi đồ trong tay, vẻ mặt đầy ý cười đến trước mặt Lý Hưng, nụ cười này khiến mọi người xung quanh cảm thấy như nhìn thấy thần tiên cười, đương nhiên là ngoại trừ Ly Nặc và Vô Tình ra, bởi vì bọn biết, đây là điềm báo chủ tử tức giận, có kẻ gặp xui xẻo rồi, chỉ hy vọng kẻ kia chết qáu khó coi. (e lại mog ông già kia chết càng khó coi càng tốt :v)
      Last edited: 24/11/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Sao nhieu nguoi k biet xau ho the

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit + Beta: Saki

      Chương 86: Người biết xấu hổ mặt dày vô địch thiên hạ!

      Lý Hưng thấy vẻ mặt đầy ý cười về phía mình, cũng phát giác có chỗ nào ổn, vẫn là vẻ mặt vui tươi hớn hở tới gần, lúc còn muốn thêm chút gì bất ngờ bị cái tát giáng xuống khiến bay xa, té xuống mặt đất, miệng phun ra búng máu tươi, đừng là muốn đứng lên, ngay cả khí lực để thở cũng có.

      Còn Dạ Khuynh Thành lại lấy ra chiếc khăn, lau lau tay của mình rồi ném xuống đất như thể vứt bỏ vật gì đó rất ghê tởm.

      Ngay sau đó xoay người lại nhìn đám người kia, mặt vẫn là nụ cười như cũ : "Còn có ai muốn gả nữ nhi cho Bổn vương làm trắc phi nữa ? ngại cùng đứng ra luôn thể, cũng đỡ cho Bổn vương đỡ phải động thủ nhiều lần."

      Những người đó nhìn thấy màn vừa rồi, đâu còn gan dám đứng ra, cũng phải là ngại mình sống quá lâu rồi chứ?

      Vốn là tất cả bọn đều có ý muốn gả nữ nhi của mình cho làm trắc phi hoặc là thị thiếp, nguyên nhân khỏi cũng biết, người nam nhân này có thể là đệ nhất mĩ nam của Hi quốc, đồng dạng thực lực cũng là thể khinh thường, là người có khả năng cao nhất trở thành hoàng đế kế tiếp, mà bọn gả nữ nhi của chính mình cho , tuy trước tiên chỉ là thiếp, đợi sau ngày vinh quang đại điển có khi được trở thành quý phi biết chừng! (ta bội phục trí tưởng tượng của mấy người -_-)

      Nhưng hôm nay lại thấy được màn như vậy, những tính toán trong lòng bọn bỗng chốc bay sạch, dù sao cái gì cũng thể so sánh được với tính mạng.

      "Vương, Vương gia ngài hiểu lầm rồi, vi thần cũng chỉ là đến thăm hỏi Vương gia phen, giờ gặp được, chúng thần cũng nên trở về rồi." xong để lễ vật xuống rồi khẩn trương chuồn mất, giống như sợ ở lâu thêm giây nào nữa cái mạng cũng còn.

      Lúc này những người khác mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, đồng dạng để lại lễ vật, lên tiếng chào hỏi liền nhao nhao chạy trốn trối chết.

      Từ đầu đến cuối, Tuyết Đại đều thờ ơ lạnh nhạt ở bên, thấy chướng ngại vật cản trở đều bị dọn sạch, lúc này mới nhấc chân vào trong phủ.

      "Chủ mẫu, hai người đâu chơi vậy? Sao lại mang Ly Nặc cùng?" Ly Nặc làm bộ đáng thương hề hề hỏi Tuyết Đại.

      Tuyết Đại liếc cái, câu nào liền vào trong phủ.

      Ly Nặc thấy Tuyết Đại căn bản để ý tới mình, cũng tức giận, ở chung cùng nàng thời gian, tính tình nàng lạnh nhạt cũng biết rất ràng, hôm nay có biểu như vậy cũng là bình thường.

      "Chủ tử, để Ly Nặc giúp người." Nhìn Dạ Khuynh Thành xách theo đống đồ chơi, nhìn qua rất buồn cười, nhưng cũng dám cười ra miệng, sợ bị đánh.

      " cần, ngươi xử lý đống rác rưởi mặt đất kia ." Đống lễ vật đắt tiền của những người kia vào trong miệng lại trở thành rác rưởi?

      "Rác....rác...." Ách, bọn họ vì tới nịnh bợ Vương gia mới tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, vào trong mắt chủ tử lại trở thành đồ bỏ , này, đây cũng quá đả kích người .

      Sắc mặt Dạ Khuynh Thành có ý tốt nhìn , vốn định gì đó, lại bị Ly Nặc cướp lời trước: "A, chủ tử yên tâm, Ly Nặc biết, xử lý ngay." xong liền vội vàng hấp ta hấp tấp dọn dẹp "đống đồ bỏ ".

      Ngày hôm sau, mới sáng sớm có người đến đập cửa.

      "Cốc, cốc, cốc! Chủ tử, mau rời giường, có người xông vào vương phủ!" Ly Nặc ở bên ngoài lớn tiếng gọi.

      "Hưu...." cái ám khí lóng lánh ngân quang liền bay tới, xẹt qua mặt , nếu phải nhanh chân trốn lẹ, phỏng chừng khuôn mặt như hoa như ngọc của giờ phút này bị hủy.

      "Chủ tử, sao người lại có thể nhẫn tâm như vậy a, khuôn mặt của Ly Nặc thiếu chút nữa bị hủy rồi." Đưa tay sờ soạng khuôn mặt của chính mình, hoàn hảo vẫn sao, nhưng trong lòng vẫn còn khiếp sợ.

      "Nếu mau chóng cút lần sau chỉ đơn giản là phát xoẹt qua mặt đâu." Bên trong truyền đến thanh của Dạ Khuynh Thành.

      "Chủ tử, thể a, bên ngoài có con cọp cái, giống như là muốn tìm chủ mẫu." lôi cả chủ mẫu ra rồi, lần này có việc gì chứ?

      Sáng sớm mới thức dậy, chưa kịp rời giường Tuyết Đại nghe được có kẻ nhằm vào mình, khỏi ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường mặc quần áo lại bị Dạ Khuynh Thành ngăn trở.

      Tuyết Đại vui nhìn , cái nam nhân đáng giận này, chỉ mặt dày lấy danh nghĩa phu thê ra muốn nằm chung giường với mình thôi , giờ ngay cả chính nàng muốn rời giường cũng bị quản sao?

      "Tuyết Nhi, nàng cứ ngủ thêm lát , ta ra ngoài xem rồi trở lại gọi nàng."

      cực kỳ quý trọng thời gian hai người ở chung cùng nhau, cho dù chỉ là cùng nằm chiếc giường chuyện phiếm cũng rất vui, giống như tối qua, khi vô sỉ chui vào giường ngủ cùng Tuyết Đại, tuy biết nàng để ý đến nhưng vẫn cực kì thích cái cảm giác này, nhưng hôm nay lại bị kẻ khác phá hủy, muốn xem, là kẻ nào lớn mật như vậy, dám xông vào vương phủ, quấy rầy yên tĩnh của bọn họ.

      Sau khi thay quần áo xong liền ra ngoài, đối với Ly Nặc đứng ngoài cửa làm như thấy, thẳng đến tiền sảnh, Ly Nặc thể làm gì hơn là theo sát phía sau.

      Ngoài tiền thính, Ôn Uyển hùng hùng hổ hổ quát Vô Tình: "Ta bảo các ngươi tìm người sao còn mau ? Mau gọi Ôn Mạt ra đây!"

      Ả vốn muốn là tiện nhân nhưng lại dám.

      Tiếp theo lại nhìn thấy bóng dáng nam tử tuyệt mĩ khiến cho nàng ngày đêm nhung nhớ, trăm phương ngàn kế muốn kéo Ôn Mạt xuống để được đứng bên cạnh , khí thế phách lối vừa rồi nhất thời mất sạch. (khinh bỉ x2)

      "Là ngươi muốn tìm Mạt Nhi?" Nam tử chậm rãi vào tiền thính, nhàn nhạt liếc nàng ta cái liền tìm ghế ngồi xuống, giọng điệu mặn nhạt hỏi.

      "Đúng, là, là ta." Nhìn thấy người mình ái mộ ả ta ngay cả cũng xong.

      "Ừ, ngươi có chuyện muốn tìm nàng cứ với Bổn vương là được rồi." Cái nữ nhân có mắt này vừa nhìn là biết ngay có hảo ý, tìm Tuyết Đại chắc chắn là có chuyện gì tốt đẹp, mà cũng muốn mấy con ruồi bọ này quấy rầy nàng. (ca chỉ có chuẩn, chính xác là ruồi bọ :v)

      "Này, đây là chuyện của nữ hài tử, với Vương gia sợ có chút bất tiện, có thể thỉnh Vương gia gọi Tam muội ra được ?"

      Thấy sủng ái Ôn Mạt như vậy, ả ta lại càng đố kỵ muốn chết.

      "Tìm ta có chuyện gì?" lúc muốn cự tuyệt sau đó đuổi ả , bóng dáng màu trắng xuất ngoài cửa.

      "Ngươi..... ngươi là?" Người này phải là nữ tử áo trắng lần trước gặp ở Ma Vực sâm lâm hay sao? Vì sao nàng ta lại xuất ở nơi này? Đột nhiên nhớ lại màn kia ở đỉnh Tuyết Sơn, đột nhiên hiểu tất cả, nhưng là ả vẫn dám tin.

      " phải ngươi muốn tìm ta sao? Như thế nào nhận ra ta rồi hả?" Tuyết Đại châm chọc hỏi.

      "Ngươi là Ôn Mạt? Nhưng sao lại giống như thay đổi rồi?" thay đổi, hơn nữa còn là thay đổi rất lớn, giống như từ sau hôm nàng ta rớt xuống nước thay đổi giống, giờ lại càng hoàn toàn giống nàng rồi.

      "Có việc gì mau , nếu mời về cho." Cùng người dối trá như vậy ở chung chỗ, nàng khắc cũng muốn, huống chi ở đây còn có tên nghiệt đáng ghét nữa.

      "Tam muội, đại tỷ là đến thăm ngươi, thuận tiện muốn thương lượng với muội chuyện." Ả khẩn trương , sợ nàng rời .

      Lần này lại xưng là đại tỷ, Tuyết Đại cười lạnh tiếng, cũng trả lời, ý bảo ả ta tiếp tục , nàng đúng là muốn nhìn xem nữ nhân này có thể vô sỉ đến mức nào.

      "Ách, cái này..." Ả ta ấp a ấp úng, đống lời chuẩn bị lúc trước bây giờ bất luận thế nào cũng ra được, do dự đưa mắt nhìn Dạ Khuynh Thành, vẻ mặt cực kì mất tự nhiên : "Cái kia.... Vương gia có thể rời lúc được , ta muốn chuyện với Tam muội mình được ?"

      "Muốn mau, muốn nhanh chóng lăn ra khỏi vương phủ của Bổn vương, đừng nhiều lời vô nghĩa!" Nữ nhân này đúng là chán sống, dám chạy đến quý phủ của lại còn dám kêu chủ nhà rời , nếu phải có Tuyết Đại ở đây, thực muốn cước đá bay nữ nhân này ra ngoài. (e ủng hộ ca >.<)

      "Ta... ta là được." Ả là bị ánh mắt của Dạ Khuynh Thành dọa sợ.

      "Kỳ là vầy, ta chỉ là muốn đến thăm Tam muội, nhân tiện muốn , ta và Thượng Quan công tử có duyên phận, mà Tam muội thích mười mấy năm, tỷ tỷ ta cũng nỡ chia rẽ, thành toàn cho các ngươi, đây coi như là việc mà tỷ tỷ ta nên làm vì muội muội của mình." (khinh bỉ x10)

      Ai, đúng là cây cần da*, người biết xấu hổ mặt dày thiên hạ vô địch, bây giờ nàng được kiến thức rồi."

      cây cần da chắc chắn phải chết, người cần mặt thể sống, ta cx k chắc lắm n mò gg nửa ngày mới ra dc như zậy =.=

      Tuyết Đại chỉ là nhíu mày, cũng có nổi giận, ngược lại Dạ Khuynh Thành lại sắp phát hỏa, cả khuôn mặt trầm tùy thời muốn nổi bão đến nơi, biết nữ nhân này tìm đến là có chuyện gì tốt, nghĩ tới ả ta mặt dày đến mức loại chuyện này cũng có thể ra.

      Ngày trước vì muốn chính mình gả cho kẻ tàn phế mà mọi cách tính kế bắt Tuyết Nhi thay, giờ lại dám đề xuất ra cầu vô lý như vậy. đúng là đủ vô sỉ, loại nữ nhân này có xách giày cho cũng có tư cách, còn muốn vọng tưởng làm nữ nhân của , nhịn được muốn cho ả ta chưởng chết luôn.

      Tuyết Đại nhàn nhạt hỏi: "Ngươi muốn thành toàn thế nào?"

      "Đổi lại đúng thân phận của hai chúng ta, ngươi gả cho Thượng Quan Cẩn Nam, còn ta phụng chỉ gả cho Vương gia." xong còn làm ra vẻ thẹn thùng liếc mắt đưa tình với Dạ Khuynh Thành cái, suy nghĩ đến chính mình về sau là vương phi của , nhận được sủng ái giống như Ôn Mạt, ả ta lại càng hưng phấn muốn chết. (....ta k còn từ gì để về vô sỉ của con mụ này nên xin tặng mi cái khinh bỉ x100)

      đợi Tuyết Đại phản ứng, Dạ Khuynh Thành mặt trầm bật dậy từ ghế, nữ nhân này là càng càng quá đáng, cho ả ta trận thể nhịn được nữa.

      Nhưng là lúc muốn động thủ lại bị Tuyết Đại ngăn lại, nàng cho ánh mắt bảo cần vọng động, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi lại.

      "A...? Nếu như ta nhớ lầm, trước kia ngươi trăm phương ngàn kế muốn gả cho Thượng Quan Cẩn Nam, còn rằng chính mình cực kỳ thích , như thế nào bây giờ lại thành vô duyên rồi?"

      Giọng của Tuyết Đại mang theo nồng đậm châm chọc.

      "Tam muội có điều biết, tỷ tỷ và Thượng Quan Cẩn Du hợp nhau, nàng ta năm lần bảy lượt đối nghịch với ta, nếu ta gả vào đó có được ngày yên ổn, muội muội chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn tỷ tỷ chịu khổ sao?" (khinh bỉ x1000)

      Nữ nhân chết tiệt, chờ ta gả được cho Lục Vương gia hảo hảo thu thập ngươi, coi như thực lực ngươi có mạnh như thế nào, chờ ả làm được vương phi rồi nhất định Vương gia để ý nàng ta nữa, mặc dù trong lòng ả ta chán ghét muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn làm như có chuyện gì.

      Tuyết Đại ra vẻ hiểu rồi gật gật đầu : " ra là như vậy, nhưng đáng tiếc..." Nàng ra vẻ đáng tiếc lắc đầu, mặt là vẻ khinh thường, chỉ là được khăn lụa mỏng che khiến người khác thấy được.

      Ôn Uyển chân tướng : "Làm sao vậy Tam muội, cái gì đáng tiếc? Ngươi muốn sao?" Cái nữ nhân xấu xí này, lại còn cố ý đeo khăn che mặt, cho rằng như vậy là có thể che khuôn mặt xấu xí của mình sao?
      Last edited: 24/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit + Beta: Saki

      Chương 87: Phục Ma cầm thế


      "Ừ, phải là ta muốn, chỉ là có chút chuyện sợ xử lý hơi khó." Trong lòng ả ta tính toán gì làm sao nàng biết? Nàng muốn xem rốt cuộc là ai chết trong tay ai đây.

      Ôn Uyển nghe nàng như vậy, nhất thời cảm thấy có hy vọng, lúc này mới ra vẻ khó hiểu hỏi: "Tam muội vậy là có ý gì?"

      "Ta muốn là, cùng Thượng Quan gia đính hôn nhất định phải là dòng chính nữ, mà ta chỉ là con của tiểu thiếp, cho dù muốn giúp ngươi cũng là có tâm mà có sức nha."

      Đây là lời mà chính ả ta từng dùng, hôm nay vừa vặn nàng trả lại cho ả, xem ả còn có thể giải thích như thế nào.

      "Này, cái này...." Câu này thực khiến cho Ôn Uyển nghẹn họng, nhưng cũng chỉ là chút thôi.

      "Cái này nên xử lí ra sao?" Tuyết Đại nhíu mày hỏi.

      “Kỳ cái này cũng rất đơn giản, mẫu thân ngươi vốn là chính thất phu nhân của phụ thân, coi như ngươi cũng là dòng chính của phủ tướng quân, như vậy cũng được phải ?" (khinh bỉ x n lần)

      Chậc chậc, Tuyết Đại khỏi cảm khái trong lòng, nữ nhân này cũng là vô liêm sỉ rồi, đến những lời như vậy mà ả cũng ra được, nàng xin ngả mũ bái phục.

      "Ha ha, những lời này ngươi tốt nhất nên lung tung ra ngoài, nếu nhất định người đời xỉ vả, ta coi như ngươi đùa mà bỏ qua, còn cái thân phận đích nữ, ta nghĩ ngươi vẫn nên giữ lại mà dùng, ai cần đâu."

      Đến cái vị trí Vương phi này nàng còn ham cái chức đích nữ phủ tướng quân nho tính là cái gì chứ, đúng là nực cười.

      Tuyết Đại xong định rời , lại bị Ôn Uyển ngăn cản.

      “Ôn Mạt, ngươi đừng thấy ta cho ngươi chút mặt mũi liền lên mặt, cái vị trí Vương phi này của ngươi vốn là của ta, lần này ta đến khuyên bảo là cực kỳ nể tỉnh rồi, ngươi đừng biết phân biệt tốt xấu."

      Ả nhất thời kích động, đem ý nghĩ sâu trong nội tâm mình ra, căn bản là chú ý tới tại bản thân vẫn ở trong phủ của người khác, bên cạnh còn có vị Vương gia thị huyết rình rập như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể xuất thủ đá bay ả.

      Quả nhiên, ả vừa ra lời này lập tức liền hối hận, cũng đợi đến khi ả ta kịp lấp liếm những lời độc ác vừa rồi bị Dạ Khuynh Thành đáy mắt tràn ngập huyết sắc cho chưởng bay ra đập xuống đất, trong miệng thổ huyết ngừng.

      "Vô Tình!" Vẫn chưa hết, còn gọi Vô Tình tới, muốn hảo hảo giáo huấn nữ nhân này trận, để cho ả nhớ kĩ, nữ nhân của được phép chọc đến.

      Hành vi hôm nay của nữ nhân này để cho thể nhịn được nữa, lại dám ra những lời độc ác làm tổn thương đến Tuyết Đại, Tuyết Đại ngại có nghĩa là bỏ qua cho ả, trước kia ả khi dễ Tuyết Nhi vẫn chưa kịp tìm ả tính sổ, giờ ả tự tìm tới cửa chịu chết, có lý gì lại bỏ qua cơ hội tốt này.

      "Đợi chút, đánh gãy kinh mạch của ả, ném tới bãi tha ma cho chó hoang ăn ."

      Loại nữ nhân này nên để ả sống đời, mà để cho ả thống khoái chết quá nhân từ, từ trước đến nay chưa bao giờ nhận mình là người nhân từ, đắc tội người của có lẽ còn có thể nhát chết ngay, nhưng nếu dám động đến Tuyết Đại nhất định cho kẻ đó sống bằng chết!

      Ôn Uyển vừa nghe vậy, lập tức khóc lớn: " cần..... Tam muội ta cầu xin ngươi, về sau dám động tâm tư nữa, van cầu ngươi cứu ta được ? Ta muốn bị đánh gãy kinh mạch, cần...."

      Lần này ả rốt cuộc hiểu , người nam nhân tuấn mĩ như thần kia căn bản phải là người lương thiện, si tình của chỉ dành cho người duy nhất, mà ả lại ngu ngốc bị vẻ bề ngoài của lừa gạt, cho rằng là người đàn ông ôn nhu, lại nghĩ đến bởi vì mình nhất thời nhìn lầm mà dẫn đến thảm cảnh ngày hôm nay, tại ả chỉ còn hy vọng duy nhất là cầu xin Ôn Mạt kia, hy vọng nàng ta nể tình tình tỷ muội mà tha cho ả.

      Nữ nhân này đúng là vô sỉ, như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, đừng Tuyết Đại căn bản phải là Ôn Mạt, cho dù có là Ôn Mạt chăng nữa cũng cứu ả, bị ả ta chèn ép từ đến lớn, bị khi dễ khắp nơi, giờ lại muốn người ta nể tình tỷ muội mà cứu? Tại sao lúc ả khi dễ Ôn Mạt lại nghĩ đến tình tỷ muội?

      Tuyết Đại tới, từ cao nhìn xuống người quỳ rạp mặt đất thể động đậy, lạnh lùng mở miệng : "Nếu muội muội ngốc kia của ngươi còn sống, có lẽ còn có thể cứu ngươi mạng, đáng tiếc, nàng chết, tin tưởng lâu sau ngươi được gặp nàng ta."

      Nghe nàng thế, Dạ Khuynh Thành chỉ là hơi nhíu mày, giống như cảm thấy ngoài ý muốn chút nào khi nghe nàng ra chuyện kinh dị(!?) như vậy, lúc trước chính mình cũng phái người Vô Thương Cung điều tra, chính bản thân cũng để ý từng động tĩnh của nàng, kết quả lại thu hoạch được gì, vốn cho rằng nàng vì bị ngập nước mà trở nên thông minh, nghĩ tới chân tướng lại là như vậy.

      Trái lại Ôn Uyển lại thể tin được mở to hai mắt, tin : ", có khả năng, ngươi ràng là Ôn Mạt, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta rất quen thuộc nàng, nàng làm sao có thể chết? Ngươi gạt người!"

      Tuyết Đại vẫn cười lạnh như cũ, tiếp: "Nàng chết đuối khi bị Thượng Quan Cẩn Nam lừa gạt xuống sông tìm ngọc bội lần đó, thiệt thòi cho các ngươi tự xưng là người thân nhất của nàng, vậy mà lại nhận ra, nhưng có thân nhân như các ngươi, nàng chết còn sung sướng hơn sống."

      Ả nghĩ tới, Ôn Mạt biết bơi, mà lần đó lại ở dưới nước lâu như vậy, sau khi thức dậy liền trở thành người hoàn toàn khác, chẳng lẽ.....

      "Vậy, ngươi là....." Ả hoảng sợ nhìn Tuyết Đại, run rẩy hỏi.

      "Ngươi cũng sắp chết rồi, còn có thể sợ quỷ sao?" Nhìn bộ dáng của ả, Tuyết Đại liền biết ả là sợ hãi nàng, nghĩ tới, cái đại tiểu thư điêu ngoa này cũng sợ quỷ, là ngoài ý muốn nha.

      "Ngươi, ngươi là quỷ?" Có lẽ thường ngày ả hay làm chuyện xấu, cho nên vừa nhắc tới mấy chữ ấy là ả thấy sợ.

      "Ngươi cho rằng như vậy là được rồi." xong liền quay lại với Dạ Khuynh Thành: "Ta muốn mình thưởng hoa túc trong hoa viên của ngươi, có thể chứ?"

      Trong hoa viên của có trồng rất nhiều hoa túc nàng nhìn qua, nhưng mỗi lần đều có cùng cho nên nàng cũng có tâm tình ngắm hoa.

      Dạ Khuynh Thành rốt cuộc thấy nàng đồng ý mở miệng chuyện với mình, khỏi tâm tình có bao nhiêu cao hứng, chỉ cần nàng đến chuyện rời khỏi , những cái khác chỉ cần nàng chủ động ra đều làm mọi cách thỏa mãn nguyện vọng của nàng.

      "Đương nhiên là được, bên ngoài rất lạnh, nàng nên mặc thêm áo vào, thưởng hoa xong nhớ trở về dùng bữa."

      đến đây mới nhớ tới, bọn họ còn chưa ăn sáng, đều là tại cái nữ nhân chết tiệt kia làm hại, nghĩ đến đây lại khỏi liếc xéo nữ nhân bị đánh trọng thương ngã xuống đất dậy nổi, vẻ mặt chán ghét : "Vô Tình, còn mau lôi kẻ này , đỡ khiến cho ta nhìn thấy lại chướng mắt!"

      "Vâng, Vương gia."

      Dứt lời liền đến trước mặt Ôn Uyển, xách ả từ dưới mặt đất lên như xách chó lôi .

      " cần! Ôn Mạt ngươi đồ tiện nhân được chết tử tế! Ta dù thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối bỏ qua cho ngươi...." Tiếng gào thét ai oán từ trong miệng Ôn Uyển truyền ra, Tuyết Đại căn bản để ý, theo như nàng nghĩ, chỉ cần coi như là chó sủa là được rồi.

      Nhưng Dạ Khuynh Thành lại nghĩ như vậy, chỉ thấy giơ ngón tay ra, viên thuốc nho liền bay vào trong cái miệng lải nhải của Ôn Uyển, nháy mắt khiến cho ả thể được nữa, phải là chết rồi, mà là bị độc câm.

      Ôn Uyển dùng ánh mắt độc ác nhìn chòng chọc Tuyết Đại, ả muốn nàng nhớ kỹ, khắc sâu bộ dáng thê thảm của ả, ả muốn nàng mỗi đêm đều bị bộ dáng đáng sợ này dọa cho tỉnh ngủ.

      Sau khi Ôn Uyển bị lôi , Tuyết Đại cũng về phía vườn hoa, nhiều ngày cảm thấy bí bách, giờ đây được nhìn thấy những khóm hoa túc diễm lệ bao nhiêu buồn bực liền biến mất.

      Bất tri bất giác, thời gian từ từ trôi qua, mãi đến khi vai có thêm kiện áo choàng, lúc này nàng mới chú ý tới Dạ Khuynh Thành chạy đến bên cạnh từ lúc nào.

      " phải nàng nên mặc thêm áo vào sao, tại sao lại nghe lời như vậy hả?" Vẻ mặt đầy sủng nịch nhìn nàng, giọng điệu mang theo chút trách cứ .

      " có việc gì, ta lạnh."

      quan tâm nàng, đối xử với nàng tốt hơn so với người khác nàng đều nhìn ra, chính là nàng cảm thấy rất mệt mỏi, mà nàng cũng cần , lại càng thích bị người khác bức bách, cho dù người nọ có ý muốn tổn thương nàng, cho nên đối với tình cảm bá đạo của nàng cách nào đáp lại.

      cũng ngồi xuống cạnh nàng, cùng nàng thưởng thức những cánh hoa túc xinh đẹp, trước kia luôn hiểu tại sao mình lại luôn thích ngắm hoa túc, giờ minh bạch. Từ sau khi từ Ma Vực sâm lâm trở về, trí nhớ ngàn năm trước cũng khôi phục, tu vi lại càng tăng, cho tới bây giờ, bản thể ngủ say ngàn năm cũng bắt đầu từ từ thức tỉnh.

      Lúc ban đêm, bầu trời đột nhiên xuất dị sắc, Dạ Khuynh Thành đứng nóc nhà quan sát ánh sáng màu đỏ bầu trời, ngưng thần như suy nghĩ cái gì.

      Ly Nặc ở nơi khác cũng chú ý tới ánh sáng màu đỏ lạ thường bầu trời, đột nhiên ý thức được điều gì, khẩn trương chạy tìm Dạ Khuynh Thành.

      "Chủ tử, ánh sáng màu đỏ kia....." sử dụng thuấn di, trong nháy mắt liền đến bên cạnh Dạ Khuynh Thành.

      "Ta biết." lên tiếng, ý mình biết rồi.

      "Nhưng điều này sao có thể? Kia ràng là....." Kia ràng là vũ khí của nàng phải sao? Tại sao lại xuất ở Nhân giới?

      "Hãy chuẩn bị , ngày mai chúng ta Vân Vụ sơn."

      Cảnh tượng này, chỉ có bọn nhìn thấy, rất nhiều người cũng thấy.

      Ngay cả Mặc Thanh Vân ở Lan quốc xa xôi cũng nhìn thấy, tuy hai nước cách xa nhau vạn dặm nhưng vẫn thấy được.

      "Chủ nhân, là Phục Ma cầm, chúng ta có ?"

      Kỳ Lân hỏi xong cũng phát được câu hỏi này quá dư thừa, tầm quan trọng của Phục Ma cầm đối với chủ nhân chính cũng phải biết, lại còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, ai, cái này có lẽ cũng do ảnh hưởng của con hồ ly ngu ngốc kia, chính mình cũng biến ngu ngốc rồi.

      Mặc Thanh Vân chỉ là liếc cái, cũng trả lời, chỉ mình về phòng.

      Tuyết Nhi, ngày mai nàng cũng đến đó đúng , biết Phục Ma cầm có thể khiến nàng thức tỉnh hay ? Sau khi thức tỉnh còn có thể nhận người ca ca này hay ? Hay là.....

      Nguyên bản khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lạnh lùng, nhưng khi nghĩ đến người kia tâm lại tự chủ được mềm nhũn, lại nghĩ đến kiện ngàn năm trước khuôn mặt lại ngập tràn thống khổ. Cũng biết hơn hai ngàn năm trước tới cùng xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến trở nên đau khổ như vậy.
      Last edited: 8/12/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit + Beta: Saki

      Chương 88: Mưu đồ bí mật tạo phản

      Tin tức thần khí sắp xuất thế được truyền khắp phố lớn ngõ , nghe đồn rằng có cao nhân chỉ điểm, nơi thần khí sắp xuất thế là Vân Vụ sơn.

      Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người đều đổ về Vân Vụ sơn, trong vương phủ, mới sáng sớm Ly Nặc chuẩn bị xong hành lý, chờ ở ngoài phòng Tuyết Đại, lúc này học thông minh hơn, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng được quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi, có lần giáo huấn trước nhớ kỹ, nhắc nhở chính mình tuyệt đối được mắc sai lầm lần nữa.

      Trong phòng, Dạ Khuynh Thành sớm quần áo chỉnh tề, chờ bên, nhưng Tuyết Đại vẫn nằm lỳ giường, chút nào có vẻ muốn dậy.

      "Tuyết Nhi, mau dậy , ta biết nàng ngủ , ngoan, nghe lời ..." nhàng vỗ vỗ hai má trắng mềm của nữ tử, bất đắc dĩ gọi người nằm giường dậy.

      "Ta rồi, ta có hứng thú với cái thần khí gì gì kia, ngươi thích tự mình ." kiên nhẫn mở mắt ra trừng cái, nàng lại xoay người vào bên trong tiếp tục làm đà điểu.

      Đối với hứng thú của nàng, Dạ Khuynh Thành ngoài bất đắc dĩ ra cũng chỉ có bất đắc dĩ, là vì nàng mới phải , nhưng bây giờ nàng lại nàng thích , khiến rất đau đầu. Mặc kệ, nhất định phải bắt nàng mới được, cho dù là lừa gạt cũng được, nếu lừa gạt vẫn được cùng lắm là vác nàng , mặc kệ nàng có đồng ý hay .

      "Tuyết Nhi, phải nàng rất thích đánh đàn sao, lần này thần khí chính là cây thất huyền cầm, lại là chiếc đàn cổ ngủ say mấy ngàn năm rồi, vô luận là sắc hay chất liệu đều là độc nhất vô nhị, nếu bỏ lỡ cơ hội này về sau nàng hối hận đấy."

      biết rất cái gì có thể hấp dẫn nàng, quả nhiên, khi nghe được lời giới thiệu của (giống dụ dỗ hơn =.:), Tuyết Đại quả động tâm.

      "Ngươi ?"

      "Đương nhiên, ta thề ta chưa bao giờ lừa nàng!" (chém =_:) Thấy nàng rốt cuộc mắc câu, lúc này mới thở dài nhõm, cuối cùng cũng khiến nàng có hứng thú, hoàn hảo nghĩ ra chiêu này.

      "Vậy ngươi ra ngoài trước, ta muốn thay quần áo."

      Đúng là nàng thiếu cây cầm làm vũ khí, giờ nghe vậy, nàng cũng muốn nhìn xem chút, nếu đúng như lời , nàng cũng ngại đoạt về làm vũ khí cho riêng mình.

      "Tốt, ta ra ngoài đợi nàng, khi nào xong nhớ gọi ta tiếng."

      xong liền ra cửa, mở cửa ra ngoài, nhìn thấy Ly Nặc đứng ngoài cửa, mặt khỏi phen biến hóa.

      Ngay sau đó tiếng hét thảm liền truyền ra, tội nghiệp cho Ly Nặc, còn biết bản thân phạm phải sai lầm gì, bị vị chủ tử vô lương tâm nào đó cho cước bay xa.

      "Chủ tử...." biết ăn phải cái gì mà lại đen đủi thế này. Có người tới cửa tìm, chạy thông báo cũng bị đánh, còn suýt nữa bị hủy mất khuôn mặt hồ ly tuyệt mĩ của mình, giờ chính mình thức thời đứng ngoài cửa hé răng mà vẫn hiểu vì sao tự dưng bị đá bay, đây có còn là thiên lý a a a, là đáng thương mà.

      "Bổn vương cảnh cáo ngươi, từ hôm nay trở , ngươi được đến gần cửa phòng Tuyết Nhi nửa bước, nếu phải là đơn giản bị đá cái đâu."

      Chỉ có mình có tư cách đến gần phòng Tuyết Đại, những kẻ khác, đặc biệt là kẻ khác phái, đều được phép, hôm nay chỉ là trừng phạt để cảnh cáo mà thôi.

      Lúc này Ly Nặc mới hiểu vì sao mình bị đánh, này, chủ tử cũng quá bá đạo , chỉ là yên lặng chờ ở ngoài cửa mà thôi, lại , đường đường là đại nam nhân, ách đúng, phải là đường đường là Long Vương chí tôn, lại ăn dấm chua của sủng vật chính mình, ra phải để cho kẻ khác cười ngất?

      Mà cũng đúng, chỉ sợ là chưa kịp truyền ra, cái miệng kín kia bị chủ tử hủy thi diệt tích rồi, nghĩ đến đây tự chủ được lấy tay che miệng, ngàn vạn lần được chuyện chủ tử thích ăn dấm chua ra ngoài, nếu chỉ có kết cục duy nhất, đó là chết, hơn nữa còn là chết rất khó coi, điểm ấy bao giờ hoài nghi.

      "Ly Nặc biết rồi chủ tử."

      Cúi thấp đầu, thái độ thành nhận sai.

      Khi bọn họ chuyện, Tuyết Đại rửa mặt chải đầu xong, từ trong gian phòng ra.

      "Ngươi làm sao vậy?"

      Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Ly Nặc, nàng khỏi tò mò hỏi tiếng, hỏi xong liền thấy hối hận, sớm biết chuyện như vậy nàng dám lắm mồm rồi.

      Vốn Ly Nặc bộ rầu rĩ vui, lại nghe được lời hỏi thăm quan tâm từ vị chủ mẫu ngày thường ít , khỏi cảm thấy vui vẻ trận, nhưng cũng bị câu hỏi này của nàng mà cảm động khóc nức nở.

      "Chủ mẫu, Ly Nặc là vui vẻ, nghĩ tới ngài còn có thể quan tâm tới ta, khiến cho ta rất rất cảm động nha."

      Vì kích động quá độ, lại phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng.

      Dạ Khuynh Thành nhìn Ly Nặc kích động ôm Tuyết Đại, trong lòng dâng lên trận ghen tuông, ánh mắt rét lạnh sắc lẻm bắn về phía con hồ ly nào đó, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, tựa như muốn bằm thây Ly Nặc ra hàng nghìn mảnh.

      Xong rồi, cảm nhận được ánh mắt đầy lãnh ý liền khẩn trương buông Tuyết Đại ra, làm sao bây giờ? chỉ là nhất thời kích động mà ôm chủ mẫu mà thôi, chủ tử nhất định buông tha cho , lần này phải làm thế nào mới tốt đây?

      khí quỷ dị giữa bọn họ Tuyết Đại cũng phát , cho nên mới hối hận hỏi ra câu như vậy, cũng phải là nàng để ý Dạ Khuynh Thành, sợ ghen, mà là nàng muốn trêu chọc phiền toái, nhưng tại xem ra, nàng chọc phiền toái rồi.

      "Xuất phát thôi." Bỏ qua khí giương cung bạt kiếm của hai kẻ kia, nàng dẫn đầu ra khỏi phủ.

      "A... tốt." Ánh mắt của chủ tử quá mức dọa người, phải nhanh chóng trốn mới được, rất ràng, chỗ trốn an toàn nhất là ở bên cạnh chủ mẫu, tiểu hồ ly nhanh chóng chạy trốn bên người Tuyết Đại, coi như là để an ủi tâm hồn tổn thương của , cách khác, chỉ sợ sau này chết tay chủ tử, thậm chí đến xương cốt cũng chẳng còn.

      Dạ Khuynh Thành cũng theo sau, tên tiểu hồ ly chết tiệt kia, lại dám coi như có lửa giận của , chờ đến khi nào Tuyết Đại còn ở bên nó, nhất định phải hảo hảo giáo huấn nó phen, xem nó còn dám coi lời mình ra gì hay .

      Chuyến này của bọn , Hi quốc phát sinh phen long trời lở đất, đợi đến khi bọn trở về, biết phải đối mặt như thế nào đây?

      Cứ như vậy bọn họ lên đường đến Vân Vụ sơn, kỳ Dạ Khuynh Thành có thể dùng thời gian ngắn nhất chạy đến nơi, nhưng lại làm như vậy, bởi vì cực kỳ hưởng thụ thời gian được lặn lội đường xa cùng với Tuyết Đại. Còn về cây thất huyền cầm kia tuyệt lo lắng, bởi vì biết, trừ bỏ nàng ra ai có thể lấy được thần khí Phục Ma cầm.

      Cho nên đường này, chỉ lo làm thế nào để lấy lòng Tuyết Đại mà thôi, tuy chỉ rước lấy ánh mắt lạnh lùng và xem thường của nàng nhưng cũng nổi giận, tiếp tục phát huy tinh thần của tiểu cường* quấn lấy Tuyết Đại tha. (*là con gián ạ ^^)

      Mà lúc này trong hoàng cung Hi quốc diễn ra mưu động trời.

      Trong Vận Hi cung, Hiên Viên Triết vẻ mặt ngoan ngồi bên, bên cạnh phụ nhân xinh đẹp cả người đầy khí chất cao sang, ngồi đối diện họ là Thượng Quan gia chủ và hai huynh muội Thượng Quan Cẩn Nam.

      "Ca, gần đây hoàng thượng có tâm muốn phế thái tử, nếu chờ đợi thêm nữa, chỉ e tình thế đối với chúng ta có phần bất lợi, nếu như vị trí thái tử của Triết Nhi bị phế , Thượng Quan gia chúng ta còn cơ hội đấu lại bọn họ nữa."

      Ngồi ghế chủ vị là mẫu phi của Hiên Viên Triết, Thượng Quan Vận, thân phận trước mắt là Quý phi.

      Có Thượng Quan gia làm hậu thuẫn, nàng ở hậu cung có thể là thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy, lại ỷ vào sủng ái của hoàng thượng, hề để hoàng hậu vào trong mắt, ở trong hậu cung ngang ngược kiêu ngạo, biết đắc tội biết bao phi tần, lại cũng biết có bao nhiêu oan hồn chết thảm dưới tay nàng ta.

      Thượng Quan gia chủ trầm tư hồi lâu, lúc này mới : "Vận Nhi, kế hoạch lần này của muội quá mức mạo hiểm, trước đề cập đến Ôn Hải Thiên rất khó đối phó, tại lại có thêm Lục Vương gia cường hãn, nếu chúng ta thực làm như vậy, cái giá phải trả cũng , thành công tốt, ngược lại mà thất bại chắc chắn kết cục rất thê thảm."

      Muội muội này của trước giờ luôn có dã tâm rất lớn, độc sủng hậu cung rồi vẫn khiến nàng thỏa mãn, lòng muốn lên ngai vàng của thái hậu, giờ lại muốn giết phu quân, nâng đỡ con trai mình lên làm hoàng đế.

      Mà cháu trai này của có bao nhiêu tài cán người làm cậu như rất ràng, làm vị Vương gia nhàn tản còn được, nếu cho làm hoàng đế chỉ sợ phải là hành động sáng suốt.

      "Cậu, ngài cần nâng cao uy phong của kẻ khác để diệt chí khí của con có được ? Hơn nữa, người có biết tại Hiên Viên Mộ Bạch có thân phận gì hay ? chính là cung chủ của Vô Thương Cung Dạ Khuynh Thành, là kẻ mình hủy Lạc Hà điện mà mẫu phi tân tân khổ khổ sáng lập ra, làm hại hơn phân nửa tâm huyết của mẫu phi đổ sông đổ biển, cũng làm hại Thương Quan gia mất cánh tay đắc lực, thù này há có thể báo?"

      chuyện đúng là thái tử HIên Viên Triết, ra, chủ nhân của Lạc Hà điện, Lạc Hà tiên tử chính là vị Quý phi Thượng Quan Vận lòng muông dạ thú trước mắt này, đừng nhìn nàng ta bề ngoài nhu nhược, kì thực cũng là cao thủ có tu vi khá cao, nhu nhược chỉ là vẻ ngụy trang của nàng ta, ngoan độc ác mới đích thực là bản chất của nàng ta, đúng là điển hỉnh của nữ nhân rắn rết.

      Bên cạnh Thượng Quan Cẩn Nam nghe vậy, mâu quang vừa động nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.

      "Ngươi Hiên Viên Mộ Bạch là Dạ Khuynh Thành, kẻ mình hủy hoại Lạc Hà điện của chúng ta?" Chuyện xảy ra ba năm trước đối với vẫn còn là kí ức vô cùng mới mẻ, đêm hôm đó tổng đà của Lạc Hà điện cơ hồ là bị phá hủy triệt để, ngoại trừ số trưởng lão có việc ở tổng đà, những người còn lại ai may mắn thoát khỏi. nghĩ tới người có năng lực cường hãn có thể tay hủy Lạc Hà điện lại chính là vị Vương gia mà bọn luôn cho là tàn phế.

      Nhưng là phải Hiên Viên Mộ Bạch sớm bị mắc bệnh từ rồi sao? Mà loại bệnh này cũng phải là bệnh bình thường, nó là loại di chứng được tạo thành nhờ loại độc rất bá đạo, còn về việc tại sao lại biết ràng như vậy, vậy phải hỏi vị muội muội ngoan độc của rồi.

      Năm đó mẫu phi Hiên Viên Mộ Bạch cũng là mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, sủng ái có thừa, mà nữ nhân khiến cho quân chủ của tam quốc đều khuynh đảo lại lựa chọn Hiên Viên Liệt, cũng là hoàng thượng Hi quốc bây giờ.

      Vốn là bọn họ phi thường hạnh phúc, nhưng từ sau khi Thượng Quan Vận tiến cung tất cả đều thay đổi, nguyên bản hai người ân ái lại bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, cứ nghi ngờ nhau căn cứ, từ đó tình cảm cũng dần dần rạn nứt, thậm chí đến lúc nàng ta mang thai sinh ra đứa cũng chưa từng liếc mắt cái, thế nên mới cho Vận Nhi cơ hội hạ độc mẫu tử các nàng, cuối cùng khiến nữ tử kia ôm hận mà chết, mà hài tử của nàng cũng bị tàn phế, lúc này hoàng thượng mới ý thức chính mình có lỗi với mẫu tử các nàng, xuất phát từ lòng áy náy, lúc này mới mang Hiên Viên Mộ Bạch bị bệnh hiểm nghèo quấn thân đến bên cạnh mình, lại phái người bảo hộ rất nghiêm ngặt, nếu sớm bị kẻ khác hại chết. (ta xin rút lại lời ở mấy chap trc về ông hoàng thượng này =.:)
      Last edited: 8/12/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :