1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 81: Phụ hoàng, Mộ Bạch mang Vương phi đến thỉnh an

      Loại ý nghĩ này vừa mới xuất , nàng lập tức giật mình chấn kinh, từ khi nào nàng lại trở nên vọng động như vậy hả? Đây phải là phong cách của nàng, cũng giống nàng chút nào.

      Nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn kia của nàng liền muốn nổi giận, nàng sống tới giờ còn chưa từng bị ai đùa giỡn như vậy, thôi, chẳng muốn tốn nước miếng với , lại nghĩ tới đúng là kẻ giữ lời hứa, nếu muốn bị bẽ mặt tại sao nàng vui vẻ thành toàn cho ?

      Ngày hôm sau lâm triều, Dạ Khuynh Thành quả thực đúng hẹn mang theo Tuyết Đại tiến cung, nhưng ngờ đến cửa cung lại bị thị vệ ngăn lại.

      "Người tới là ai? Có lệnh bài trình ra, có lệnh bài đưa thông tín ra, nếu có lệnh bài hay thông tín nhanh chóng rời , nếu dám xông vào, bọn ta khách khí đâu!"

      Thị vệ canh cửa chuyện rất lễ phép, khẩu khí cũng hề mềm mỏng tí nào, ràng là để hai người vào mắt, chuyện này cũng khó trách, bọn họ năm bốn mùa đều canh giữ ở đây, có người nào mà chưa từng thấy qua? Ngay cả thái giám, cung nữ trong cung bọn đều nhận thức, ai có thể đắc tội, ai thể đắc tội bọn họ cũng rất ràng.

      Mà hai người trước mắt, bọn đều chưa từng gặp qua, cho nên thái độ rất kiêng nể gì, cũng lo đắc tội.

      Dạ Khuynh Thành là tội nghiệp, đường đường là Lục Vương gia, có ai biết mặt , lại còn bị ngăn chặn ngay ngoài cửa cung, đúng là đả kích người, nhưng chuyện này cũng khó trách vì ngày thường đều mang mình bộ mặt ngây thơ dễ bị bắt nạt. (ca mà dễ bị bắt nạt á @@)

      ra ngay cả mặt cũng chưa ai thấy qua, cũng chưa từng ai thấy ra khỏi cửa Vương phủ, đương nhiên đây là trong mắt người ngoài, còn thực tế là do thường xuyên ra ngoài, thời gian ở trong phủ cũng là đếm đầu ngón tay.

      Tuyết Đại chỉ là thờ ơ lạnh nhạt đứng ở bên, hôm nay nàng cũng có sử dụng khuôn mặt của Ôn Mạt, chỉ đeo khăn lụa che khóe môi khẽ mỉm cười như có như , tuy nhiên người ngoài căn bản ai nhìn thấy, nhưng là Dạ Khuynh Thành lại cảm nhận được.

      Mỗi động tác hay ánh mắt tùy ý của Tuyết Đại, đều có thể đoán được suy nghĩ của nàng, đây thể cảm giác vô cùng kì diệu, khiến cho cực kì vui vẻ.

      Chỉ thấy cởi ngọc bội bên hông xuống, ném cho thị vệ canh cửa, mà thị vệ tiếp nhận ngọc bội, sau khi xem xét dùng ánh mắt thể tin được nhìn hai người, xem kỹ lâu mới lạnh lùng quát tiếng: "Người đâu, mau bắt hai người này lại!"

      Nguyên bản bên chờ bọn cho thông qua, chuyện xảy ra ngoài ý muốn khiến cho Dạ Khuynh Thành nhíu mày, đối với đám binh lính xông tới lạnh giọng quát: "Ai dám!"

      Bọn lính bị hù sợ, quả thực dừng bước dám tiến lên, nhìn nam nhân áo đỏ trước mắt, lại nhìn thống lĩnh, biết nên làm cái gì bây giờ.

      Thống lĩnh thị vệ thấy thủ hạ của mình nghe lệnh, hết sức tức giận trừng mắt nhìn bọn cái, sau đó tiến lên bước, nhìn nam nhân áo đỏ lớn tiếng : "Điêu dân lớn mật, dám trộm ngọc bội của Lục Vương gia, chỉ có như vậy, còn dám nghênh ngang tiến vào hoàng cung, , ngươi là người phương nào?" Mọi người đều biết, Lục Vương gia chỉ có thân tàn tật, tướng mạo cũng xấu vô cùng, mà người trước mắt lại tuấn mĩ phi phàm, cùng với Lục Vương gia chính là trời vực, căn bản thể là cùng người. (mi thấy mặt ca ý chưa mà dám thế -_-)

      Nghe khẩu khí của , hai người Tuyết Đại liền trở thành kẻ trộm đông trộm tây, chỉ có như vậy, trả lời đúng còn bị bắt lại thẩm vấn, cuối cùng còn có thể bị vu hãm cho tội danh tiến cung ám sát hoàng thượng bị bắt vào ngục giam.

      Dạ Khuynh Thành nghe vậy hờn giận nheo mắt, thập phần nguy hiểm nhìn những kẻ dám nghi ngờ .

      "A...A...." Nhưng đợi ra tay, có người nhanh hơn bước.

      Tuyết Đại thờ ơ nhìn tên thống lĩnh thị về hét lên tiếng thảm thiết rồi cứ thế ngã xuống động đậy, sau đó nhanh chóng về phía trước, có biện pháp, nàng muốn lãng phí thời gian nghe tên thị vệ kia nhảm.

      Dạ Khuynh Thành thấy nàng tự nhiên vào cửa hoàng cung, cũng khẩn trương theo.

      "Nương tử, có vi phu ở đây nàng cần động thủ, miễn cho tay nàng bị bẩn." Vị Vương phi này rất giống , nội tâm đều là thị huyết, giết người chút nương tay, nhưng lại rất thích tính nàng như vậy, ha ha.

      "Chờ ngươi ra tay trinh cũng thành đàn bà được rồi." ( amen, nguyên văn ta k sửa j hết =:)

      Nghe được câu này của nàng, Dạ Khuynh Thành quả thực im lặng gì, chỉ thấy vẻ mặt buồn cười nhìn nàng, tính tình nha đầu kia đúng là tốt, lại còn đổ thừa cho ra tay chậm, nhưng là cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, cũng dám ra, cũng phải là ngứa da muốn ăn đòn.

      Từng có kinh nghiệm bị nghi ngờ nên bọn họ đường vào cung đều là chém giết những kẻ cản đường, thèm tốn thời gian giải thích. Đồng dạng, từng có kinh nghiệm về chuyện ở ngoài cửa cung, mỗi lần có kẻ nhảy ra chặn đường đều là Dạ Khuynh Thành động thủ giải quyết, miễn cho Tuyết Đại tự mình động thủ, khiến cho nàng bị bẩn tay. (...)

      Cứ như vậy hai người đường thuận lợi xông vào trong cung.

      điện Kim Loan, nam nhân trung niên mặc hoàng bào đoan chính ngồi Long Ỷ, uy nghiêm nhìn chúng đại thần dưới điện.

      Mọi người nghị luận làm như thế nào để giải quyết chuyện lũ lụt ở Nam Cương, đột nhiên tên binh lính hốt hoảng chạy vào, dẫn tới chú ý các đại thần trong điện.

      "Bẩm hoàng thượng, bên ngoài có hai tên thích khách, đường chém giết tiến vào trong cung đến đây, bọn đều giết rất nhiều người, bọn thuộc hạ ai ngăn cản được." Thị vệ hoảng sợ bẩm báo.

      Chúng đại thần vừa nghe, đều nhao nhao bắt đầu nghị luận.

      "Ôn tướng quân, trẫm lệnh cho ngươi nhanh chóng bắt được thích khách, quan tâm sống chết, bắt được đều có thưởng!" Chỉ có hai tên thích khách lại có thể công khai xông vào hoàng cung, rốt cuộc là có bản lãnh cỡ nào?

      Ôn Hải Thiên nghe vậy, từ giữa đám đại thần ra, quỳ gối xuống đất : "Thần nhất định phụ mong đợi của hoàng thượng."

      đợi hoàng thượng đáp lời, bên ngoài liền có hai người vào, trong đó nam tử áo đỏ còn mở miệng : " cần, chúng ta đến rồi."

      Nghe vậy, mọi người trong đại điện nhao nhao nhìn về phía hai người vừa vào.

      Nam nhân chuyện mặc thân áo đỏ như lửa, khuôn mặt tuấn mĩ phi phàm có phần kiêu ngạo để bất luận kẻ nào vào mắt, mà che mặt mặc áo trắng đứng bên cạnh , so sánh với vẻ mặt tà khí của nam tử, lại càng lạnh lùng băng sương, khí thế hai người đều rất mạnh, đồng dạng hề coi đám người trong đại điện ra gì.

      Ôn Hải Thiên phản ứng lại đầu tiên, chỉ thấy ra vẻ uy phong lẫm liệt về phía hai người, lớn tiếng chất vấn: "Người tới là ai, tự tiện xông vào điện Kim Loan chính là tử tội!"

      Tuyết Đại vẫn là bộ dáng sóng dậy cũng chẳng xao*, chút nào bị ảnh hưởng bởi lời của , lúc Ôn Hải Thiên còn muốn tiếp, lúc này nàng mới sâu xa mở miệng: "Ôn tướng quân, chúng ta là đến tìm hoàng thượng." Ý tứ chính là ông có thể biến sang bên hóng gió . (đúng biến *lè lưỡi*)

      *Sóng dậy chẳng xao: tức là dù có sóng to gió lớn cũng bị xao động, sợ hãi, thường dùng để ví von trong văn viết.

      Mọi người nghe được ra giọng điệu của nữ tử áo trắng bất thiện đều thay nàng đổ mồ hôi lạnh, nàng có thể xông vào hoàng cung, chứng tỏ thực lực kém, nhưng thực lực Ôn Hải Thiên cũng rất mạnh, sở dĩ có thể được phong làm Hộ quốc tướng quân, chủ yếu là vì thực lực cường hãn của , cơ hồ là bách chiến bách thắng, đến hoàng thượng cũng phải nể mặt vài phần, nàng lại dám chuyện như vậy với , khẳng định thể thiếu bị trận giáo huấn rồi.

      Quả nhiên, Ôn Hải Thiên nghe vậy vẻ mặt đều tràn ngập tức giận, câu "muốn chết", liền động thủ với Tuyết Đại.

      hội tụ sức lực toàn thân vào chưởng, đánh về phía Tuyết Đại, mà Tuyết Đại vẫn đứng yên nhúc nhích, tránh né, các đại thần trong đại điện đều cho rằng nàng là bị dọa sợ rồi, cũng nhịn được cảm thấy lo lắng thay cho nàng.

      Ngay tại lúc còn còn cách Huyết Đại li, Ôn Hải Thiên vận dụng toàn lực đánh ra chưởng, lại phát tay bị người giữ lại.

      "Thỉnh Ôn tướng quân tự trọng, nể tình ngươi có công ơn nuôi dưỡng Vương phi của Bổn vương nên ta tha cho ngươi lần này, nếu lại có lần sau, có chuyện dễ dãi như vậy đâu!"

      Tuyết Đại ở phủ tướng quân phải chịu khổ đều biết, hôm nay trước hết tha cho lần, ngày sau chắc chắn giúp Tuyết Đại lấy lại công đạo, khiến cho đám người kia biết thế nào là hậu quả của việc khi dễ nữ nhân .

      "Ngươi tự xưng là Bổn vương? Ngươi là Vương gia nước nào? Quan hệ của kia với Ôn tướng quân là như thế nào?"

      Hoàng thượng ngồi cao có chút hiểu, người này là hoàng tử nước khác đến chơi sao? Nhưng ông cũng đâu có nghe gì đến việc quốc gia khác phái người tới thăm nha, còn có, tại sao lại Ôn tướng quân có công ơn nuôi dưỡng nữ tử kia?

      chỉ có hoàng thượng hiểu, các đại thần đồng dạng cũng là đầu mờ mịt, câu hỏi của hoàng thượng cũng khiến cho bọn lâm vào suy nghĩ, Ôn Hải Thiên cũng ngẩn người.

      Kế tiếp, nam tử áo đỏ câu, lại khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.

      "Phụ hoàng, nhi thần là Mộ Bạch, Vương phi muốn tới bái kiến phụ hoàng phen, cho nên nhi thần đưa nàng tới đây." ra những lời này, chỉ khiến cho mọi người trong đại điện đồng loạt hóa đá, đồng thời cũng khiến cho khuôn mặt vạn năm thay đổi của Tuyết Đại nổi lên biến hóa.

      Cũng chỉ là nổi lên chút biến hóa mà thôi, nháy mắt lại khôi phục thái độ bình thường,, khiến cho Dạ Khuynh Thành ở bên vừa chuyện vừa quan sát sắc mặt nàng thoáng yên tâm, xem ra là lo lắng vô ích.

      Hoàng thượng ngồi cao, nghe thấy lời này, kích động từ long ỷ đứng lên, bước nhanh xuống, đến trước mặt Dạ Khuynh Thành mới ngừng lại, cẩn thận đánh giá , có chút tin hỏi: "Ngươi là Mộ Bạch của trẫm?"

      Cũng thể trách ông, Lục nhi của ông từ phải chịu đựng thân tàn tật, sau lại tự phong bế chính mình, cả ngày tự nhốt trong phòng chịu gặp ai, mà tại đột nhiên xuất nam tử mỹ mạo tuyệt sắc khuynh thành, bất luận là nữ tử nào cũng đẹp bằng, lại tự xưng là con ông, nhất thời khiến người ta có chút khó tiếp thu.

      "Vâng." cũng giải thích nhiều, chỉ đơn giản trả lời tiếng, còn tin hay tùy.

      "Vậy tật ở chân con...." Ông trời a, ông lo tìm được người thừa kế hoàn mĩ để thừa kế hoàng vị của ông, nếu nam nhân trước mắt đúng là Lục nhi là chuyện tốt.

      " được Mạt Nhi trị khỏi rồi." rất tự nhiên dối chớp mắt.

      Tuyết Đại lúc này cũng tiếp tục trầm mặc nữa, chỉ thấy nàng khẽ mở môi đỏ mọng, thản nhiên : " phải ta."

      Mọi người lại trầm mặc, đây là cái tình huống gì vậy?

      Nam tử áo đỏ chính mình là Lục hoàng tử đủ khiến cho người ta giật mình, còn nữ tử đứng bên cạnh là Vương phi của , cũng là Tam tiểu thư phế vật của phủ tướng quân, mà kia cũng gián tiếp thừa nhận, chuyện này giống như quăng quả ngư lôi vào mặt hồ, bịch tiếng bùng nổ khiến mọi người nửa ngày cũng bình tĩnh được.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit + Beta: Saki

      Chương 82: Hưu thư biến thành thư tình?

      Ôn Hải Thiên càng đứng thẳng lưng, vểnh tai nghe, nghe đến người mình vừa muốn động thủ lúc nãy chính là tam nữ nhi của , vừa mừng lại vừa sợ, còn có hồi kích động cùng lo lắng, giờ phút này cảm xúc của rất là phức tạp, nhất thời được.

      Dạ Khuynh Thành nghe được lời phủ nhận của nàng có chút ngoài ý muốn, lại nghĩ lại phản ứng của nàng lúc trước, nàng đây là cố ý muốn bị bẽ mặt, chắc là vẫn còn giận đây, ai, giận liền giận , vẫn còn tốt hơn là bỏ , tóm lại là để nàng rời xa , nhất định phải trói nàng lại bên người, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm mới được.

      "Thần y là do nàng tìm tới, coi như cũng là công lao của nàng."

      Khuôn mặt tươi cười khác hồ ly là mấy, Tuyết Đại gì quay mặt làm ngơ.

      "Ý con là Mạt Nhi tìm được Mạc Vấn thần y giúp con chữa trị sao?" Có khả năng sao? Mạc Vấn thần y biến mất có tin tức từ rất lâu rồi, cũng phái người qua rất nhiều y cốc đều tay trở về.

      "Vâng, xác thực mà , chữa khỏi chân cho nhi thần phải là Mạc Vấn lão tiền bối mà là truyền nhân của ngài." Lão hoàng đế tỏ ra nghi hoặc cũng biết, Mạc Vấn thần y sớm qua đời, vậy ông ta cũng phái rất nhiều người tìm, chỉ là bị thiết kế bẫy chặn lại, mới khiến ông ta thu hoạch được gì.

      Lão hoàng đế lúc này mới gật đầu : " ra là thế, xem ra con trai ta là người hiền được ông trời giúp đỡ, là tốt, là tốt..."

      Đột nhiên lão hoàng đế như là nghĩ tới chuyện gì, lúc này lại mở miệng hỏi: "Nghe thị vệ báo lại, lúc các con vào đây, chém giết rất nhiều người, đây là có chuyện gì vậy?"

      "Hồi phụ hoàng, thống lĩnh thị vệ tin lời nhi thần , gọi người bắt chúng ta lại, nên vì bảo toàn mạng nhi thần chỉ có thể đại khai sát giới thôi." Dạ Khuynh Thành vẻ mặt sao cả , giống như trong lúc vô tình chỉ giẫm chết mấy con kiến hôi ngáng đường mà thôi. (“vì bảo toàn mạng nên phải đại khai sát giới”..... e bội phục ca =.:)

      Mọi người nghe xong đầu đầy hắc tuyến, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, Lục Vương gia cường hãn như vậy, sao lúc trước họ lại phát giác ra nhỉ?

      Nghĩ đến đây, lại có chút sợ, cũng rối rít lục lọi trong trí nhớ, xem trước đây bản thân có từng đắc tội với vị Lục hoàng tử khủng bố này hay , về sau vạn nhất bị ghi thù, đấy phải là chuyện có thể đùa giỡn đâu, cẩn thận cái mạng cánh mà bay lúc nào cũng biết chừng.

      Hoàng thượng cũng bị câu trả lời của làm cho ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới phản ứng kịp, ông cũng có trách cứ giết người lung tung, giờ ông chỉ cảm thấy rất cao hứng, cao hứng chính mình lại có đứa con trai vừa tuấn mĩ phi phàm lại vừa cường hãn, đây quả thực là được ông trời ưu ái a, hỏi sao ông có thể cao hứng cho được?

      "Bọn có làm các ngươi bị thương chứ?" Đây mới là điều ông quan tâm, chỉ là chết vài người mà thôi, làm sao có thể sao với con trai bảo bối của ông? (Những người bị giết: oan uổng quá bệ hạ ơi \ToT/ ; Saki: ặc ta xin chia buồn vs mn =.:)

      " có." Chỉ là mấy tên thị vệ quèn mà thôi, chỉ cần đầu ngón tay là có thể dễ dàng đùa bưỡn bọn đến chết.

      " có là tốt, có là tốt...." Xem ra phải mau chóng thay đổi vị trí thái tử thôi, đứa con lớn kia của ông là quá có tiền đồ, cả ngày chỉ biết có ăn uống chơi đùa, hay ỷ thế hiếp người , lại còn hay chạy theo sau mông nữ nhân, là khiến ông quá thất vọng rồi.

      Dĩ nhiên đứa con lớn mà ông kia chính là thái tử Hiên Viên Triết, còn nữ nhân kia, đương nhiên là Thượng Quan Cẩn Du rồi.

      "Hoàng thượng, Ôn Mạt có chuyện muốn ." Ở bên nghe bọn họ trò chuyện, Tuyết Đại rốt cục cũng nhịn được nữa rồi.

      "A....? Mạt nhi có gì muốn cứ việc , chỉ cần phụ hoàng có thể làm được đều từ chối, con tại chính là đại công thần đấy, ha ha." Hoàng thượng tươi cười hớn hở , hôm nay đúng là song hỉ lâm môn nha, chỉ có được đứa con trai tuyệt thế vô song, lại có thêm đứa con dâu hiểu chuyện.

      Ở trong mắt lão hoàng đế, Tuyết Đại nghiễm nhiên trở thành phúc tinh của Hiên Viên gia rồi.

      "Vậy Ôn Mạt xin phép thẳng, ngay tại hôm Ôn Mạt thành hôn cùng Lục Vương gia thoát ly quan hệ với phủ tướng quân, tin tưởng chuyện này hoàng thượng biết rồi."

      thanh nhàn nhạt của Tuyết Đại vang lên, sắc mặt Ôn Hải Thiên trở nên xanh mét, căn bản nghĩ tới tam nữ nhi đần độn kia lại có ngày trở mình, cũng nghĩ nàng lại đột nhiên biến thông minh còn được hoàng thượng khen, càng nghĩ nàng có phúc trong họa gả được cho Lục Vương gia cường thế tài mạo song toàn.

      Lấy biểu của hoàng thượng tại, rất có khả năng Hi quốc sau này thuộc về Lục Vương gia, mà tên thái tử cả ngày chỉ biết vui chơi phong lưu khoái hoạt sớm muộn gì cũng bị loại bỏ.

      Nguyên bản còn suy nghĩ, tốt xấu gì mình cũng là cha ruột của nàng, nàng thế nào cũng phải bận tâm chút đến tình cảm cha con, lại nghĩ tới nàng vậy mà lại nhắc đến chuyện cũ kia, là chọc tức chết rồi.

      Hoàng thượng nghe vậy vui liếc Ôn Hải Thiên cái, ngầm châm chọc có mắt như mù, coi phượng hoàng thành gà rừng, giờ nữ nhi của lại nhận , đây cũng là do tự chuốc lấy, thể trách người khác được, ai bảo hảo hảo đối xử tử tế với nữ nhi của chính mình đây? Thấy thần sắc hối hận thôi của gã, hoàng thượng lại càng thêm khinh bỉ. Ta khinh, ta khinh.... (Ông hoàng thượng này có vẻ dc đấy :v)

      "Chuyện Mạt Nhi trẫm xác thực có biết, nhưng con yên tâm, cái tên phụ thân kia có mắt nhận con là tổn thất của , con là Vương phi của Mộ Bạch, trẫm làm bảo kê cho con, ai bắt nạt con chính là đối nghịch với trẫm, trẫm nhất định hảo hảo giáo huấn kẻ đó trận."

      Những lời này của ông là cho những đại thần kia nghe, ý là muốn cảnh cáo bọn , Ôn Mạt tại là tâm phúc của hoàng thượng, ai cũng được khi dễ.

      Nhưng thực tế lại là lấy lòng Tuyết Đại, người có mắt đều nhìn ra, Lục Vương gia đối với vị Vương phi này chính là sủng ái có thừa, hoàng thượng cũng là nghĩ đến điểm này nên muốn thừa dịp lấy lòng con dâu, mượn cơ hội tranh thủ hảo cảm của Mộ Bạch, dù sao dĩ vãng ông quá mức quan tâm tới , lại muốn dẫm vào vết xe đổ của Ôn Hải Thiên, như vậy chẳng phải là muốn ông hối hận chết sao? Vừa nghĩ đến đây ông liền thấy sợ hồi, hoàn hảo mình vẫn chưa làm gì quá đáng thể bù lại sai lầm.

      Dạ Khuynh Thành thấy màn như vậy, cũng có cảm giác gì, chỉ là dùng vẻ mặt đầy ý cười nhìn Tuyết Đại, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.

      "Tạ ơn hoàng thượng, nhưng chuyện Ôn Mạt muốn phải là cái này." xong vui liếc xéo cái khuôn mặt nghiệt vẫn cười hì hì bên cạnh, hiểu sao đến lúc này vẫn còn cười được, sau đó lại tiếp tục : "Đêm tân hôn hôm đó, Lục Vương gia đưa cho ta tờ hưu thư, giờ ta và còn liên quan gì đến nhau, thỉnh hoàng thượng hãy chiêu cáo thiên hạ việc này."

      Nếu phải là giữ chữ tín trước, lại chết cũng chịu thừa nhận, nàng hà tất phải tuyệt tình như vậy? lại, đây toàn bộ đều là tự rước lấy, trách nàng được.

      Lời này vừa ra, trừ bỏ Dạ Khuynh Thành ra, tất cả mọi người đều bị sét đánh chết đứng tại chỗ, cháy khét từ trong ra ngoài, Ôn Hải Thiên cũng là bộ ảo não, sao cái tam nữ nhi này lại biết phân biệt thế hả? Cùng phủ tướng quân đoạn tuyệt quan hệ là chuyện đại nghịch bất đạo còn chưa tính, nhưng hôm nay lại còn muốn ở cùng chỗ với Lục Vương gia muôn vàn sủng ái, loại chuyện kinh thế hãi tục này phải ai cũng có thể làm được.

      Trái ngược với chúng đại thần nhao nhao nghị luận, hoàng thượng lại có vẻ trấn tĩnh hơn nhiều, chỉ thấy thần sắc ông khẽ biến rồi trở lại bình thường ngay, vì muốn che dấu luống cuống của mình, nhàng ho khan hai tiếng, ổn định lại cảm xúc của mình mới mở miệng hỏi: "Mộ Bạch con ta, việc có đúng như lời Mạt Nhi ?"

      Dạ Khuynh Thành liếc Tuyết Đại cái, đối với đáy mắt vui sướng khi người gặp họa của nàng chút nào để ý, mở miệng đáp: "Nhi thần có, đêm tân hôn, nhi thần đối với Mạt Nhi có thể là vừa gặp thương, làm sao có thể để nàng viết hưu thư?”

      Chờ Dạ Khuynh Thành xong, Tuyết Đại vô cùng khinh bỉ liếc cái, từ trong ống tay áo lấy ra phong thư cũng thèm nhìn cái chuyển tới trước mặt hoàng thượng : "Phía dưới đúng là chữ ký của Lục Vương gia tự mình ký, hoàng thượng hẳn là nhận ra chữ của Lục Vương gia chứ?" Nếu như ngay cả chữ viết của con trai mình mà cũng nhận ra ông ta đúng là uổng công tự xưng là phụ thân.

      Hoàng thượng tiếp nhận phong thư, liền khẽ biến đổi sắc mặt, lại mở phong thư ra xem, nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt đều thay đổi, rốt cuộc nhịn được, để ý hình tượng mà phá lên cười.

      bên vừa cười vừa : "Mạt, Mạt nhi à, trẫm đương nhiên nhận ra nét chữ của Mộ Bạch, cũng tin tưởng đây đích thực là do Mộ Bạch tự tay viết, nhưng, nhưng con cũng nên trêu đùa trẫm như vậy, trẫm, trẫm đều cười lạc giọng rồi, người đâu!"

      Hoàng thượng vừa cười ha ha, vừa gọi thái giám canh ngoài cửa điện vào, tay còn dùng lực vuốt vuốt lồng ngực của mình để cố gắng điều hòa hơi thở vừa bị rối loạn vì cười, ông nhất định phải nhanh chóng tìm người giúp mình thuận khí mới được, buồn cười chết ông rồi ha ha ha.....

      Mọi người thấy vậy cũng tò mò, muốn biết là lá thư kia rốt cuộc viết cái gì, làm sso có thể khiến cho hoàng thượng kích động đến như vậy? Hôm nay bọn bị chấn kinh ít, bọn cũng là rất tò mò, nhưng vì sợ uy nghiêm của hoàng quyền nên dám để lộ cảm xúc quá mức lộ liễu, đành phải gắt gao áp chế lòng hiếu kỳ của chính mình.

      Tuyết Đại cũng là vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ đêm đó lúc ký tên giở trò gì? Cứ cho là như thế cũng đến mức khiến hoàng thượng để ý hình tượng mà cười to như thế chứ?

      "Ngươi làm cái gì?" Tuyết Đại hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Khuynh Thành cười đến mức gian xảo như hồ ly, lạnh lùng hỏi.

      "Nương tử, vi phu vi phu chưa từng viết hưu thư, nàng lại vẫn nghe mà nháo đến tận chỗ phụ hoàng, lần này đừng trách ta chưa trước nha." Khà khà, bộ dáng Tuyết Đại tức giận quá đáng , nhịn được nghĩ muốn xoa bóp mặt nàng, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cũng dám làm .

      Dưới trợ giúp của thái giám, hoàng thượng rốt cục cũng bình tĩnh lại, nhưng khuôn mặt vẫn đầy ý cười về phía Tuyết Đại, đem phong thư kia cất lại vào trong lòng bàn tay nàng, tiếp theo lại đến bên cạnh Dạ Khuynh Thành, vỗ vỗ vai , cười : "Mộ Bạch à, con nên hảo hảo dạy Mạt Nhi biết chữ mới được, đường đường là vương phi quốc gia, tương lai có thể là nhất quốc chi mẫu*, tối thiểu vẫn nên biết chữ."

      *Nhất quốc chi mẫu: hoàng hậu, ý là tỷ có thể trở thành hoàng hậu sau này

      Dạ Khuynh Thành nín cười : “Nhi thần biết , trở về nhất định dạy nàng biết chữ."

      Chúng đại thần vẫn là đầu mờ mịt như cũ, chỉ có như vậy, nghe cuộc đối thoại của bọn họ lại càng thêm bộc phát nghi ngờ, nhưng là phải sáng tỏ, ít nhất cũng loáng thoáng nghe được tin động trời, chính là Lục Vương phi của bọn họ biết chữ, trời ạ, thân là vương phi của quốc gia, nghe ý tứ hoàng thượng, tương lai có thể là nhất quốc chi mẫu, mà lại là nữ tử dốt đặc cán mai, đây truyền phải chính là truyện cười cho nước khác sao?
      Last edited: 24/11/15
      tú cầu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit + Beta: Saki

      Chương 83: Nương tử, đừng nóng giận

      Hoàng thượng khẽ vuốt cằm, lại quay về phía chúng thần điện : "Chúng ái khanh trước trở về , trẫm mệt mỏi rồi, có chuyện gì mai lại bàn tiếp." Sau đó lệnh cho công công bên cạnh đỡ ra ngoài, khiến mọi người trong điện ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta gì, hồi lâu sau cũng nhao nhao như ong vỡ tổ ra về, dù sao chủ nhà người ta cũng rồi, bọn còn ở lại làm chi?

      "Nương tử, nàng chậm chút, chờ vi phu với." đường hồi phủ, Tuyết Đại tức giận ở phía trước, Dạ Khuynh Thành bị quăng phía sau khổ sở đuổi theo, vừa đuổi vừa cười ha ha .

      Tuyết Đại vẫn để ý tới , nàng tại rất tức giận, cực kì tức giận, trong hai mươi mấy năm sống làm người của nàng đây là lần thứ hai bị người khác đùa giỡn như thế này, lần đầu tiên là hại nàng bỏ mình, linh hồn xuyên đến cái thế giới lạc hậu chết tiệt này, lần thứ hai, là do nam nhân phúc hắc bụng dạ đen tối phía sau kia, lại dám trêu chọc hại nàng mất hết mặt mũi.

      Mà nàng cũng là quá mức sơ suất, ngay cả hưu thư bị người ta đánh tráo khi nào cũng biết, mà thằng nhãi kia dùng cái gì dùng, lại thay thế bằng lá thư tình lời lẽ buồn nôn đến Quỳnh Dao cũng phải bái làm sư phụ. (Quỳnh Dao: ô ô các ngươi sao lại kéo ta vào đây, ta oan uổng a T^T) Nhớ tới màn trong triều đình kia, còn có những ánh mắt khác thường của đám đại thần, nàng liền cực kì khó chịu, từ đến lớn đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị bẽ mặt như vậy, mà cái tên đầu sỏ gây nên lại còn dám bảo nàng phải chờ , nàng chưa cho đao là tốt lắm rồi.

      Dưới giám sát của Dạ Khuynh Thành, nàng thể trở về vương phủ, phải là nàng muốn về đây, mà là nàng hiểu bản thân phải là đối thủ của , cần chạy trốn để rồi rước lấy nhục.

      Mặc dù nàng chưa từng thấy động thủ, nhưng bản lĩnh của Tiểu Mao Cầu kia nàng lĩnh giáo qua, nàng muốn thương tổn sợi lông của nó còn rất khó, phải thừa dịp đánh lén mới được, huống chi nam nhân trước mắt nhìn như vô hại này lại là chủ nhân của quả cầu kia.

      sủng vật nho của lợi hại như vậy thực lực của càng phải tới, muốn cùng động thủ, phải nghĩ ra phương pháp trước.

      "Nương tử, nàng còn giận ta sao?" Dạ Khuynh Thành đường đuổi tới, đối với Tuyết Đại để ý mình cũng để trong lòng, lập tức mở miệng hỏi.

      Tuyết Đại vẫn như cũ để ý đến .

      Dạ Khuynh Thành càng ngừng cố gắng: "Nương tử, đừng nóng giận nữa được ? Chỉ cần nàng tức giận nữa, muốn ta làm gì cũng được."

      Tuyết Đại nghe vậy, lúc này mới dừng bước, nhíu mày liếc cái: "Làm cái gì cũng được?"

      Dạ Khuynh Thành thấy nàng đột nhiên dừng lại, hơi sững sờ, sau đó lại cười bổ sung thêm: "Trừ bỏ việc bảo ta rời xa nàng, cái gì đều được."

      Nghe vậy, Tuyết Đại lại quay đầu , tiếp tục bước , nàng cầu gì nhiều, chỉ là muốn lấy lại tự do của chính mình.

      Dạ Khuynh Thành nhấc chân theo sát nàng, lộ ra vẻ mặt khó hiểu : "Oa, ta có gì sai sao? Nương tử như thế nào lại quay đầu để ý ta?"

      Tuyết Đại phía trước ngừng lại, xoay người nhìn người phía sau hỏi: "Vì sao ngươi lại cứ bám theo ta?" Nàng phải đem mọi chuyện xử lí ràng mới được, nếu cứ kéo dài mãi là phiền toái.

      Dạ Khuynh Thành thấy nàng hỏi câu này, khỏi vừa cười vừa trả lời: "Bởi vì ta nàng." trả lời rất tự nhiên, như thể đây là chuyện đương nhiên.

      Tuyết Đại trợn trắng mắt, cực kì im lặng : "Mới thấy qua hai lần ngươi liền ta rồi hả?" Nàng cũng phải tiểu hài tử dễ bị lừa như vậy đâu!

      "Ừ, nàng tin cũng sao, dù sao cả đời ta định nàng là nương tử của ta rồi." vô liêm sỉ .

      "Chậc chậc, vậy tình cảm của ngươi cũng rộng nha." Về sau chẳng phải là gặp người lại người sao?

      "Nàng nghĩ sai rồi, tình của ta, chỉ dành cho nàng mà thôi, những nữ tử khác dù có xinh đẹp đến đâu cũng thể lọt vào mắt ta." Nàng khinh thường biết, bây giờ chỉ là tạm thời, chờ đến khi nàng hiểu tất cả mọi chuyện khác, có lòng tin, nhất định ngày khiến nàng .

      "Mặc kệ ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng quan tâm là ngươi tâm hay giả dối, đều liên quan gì tới ta, ta thích ngươi, cũng xin ngươi cần bám lấy ta."

      Nàng chỉ muốn sống cuộc sống yên bình thanh tĩnh, có hay , với nàng quan trọng.

      Nghe nàng vậy, Dạ Khuynh Thành cúi đầu giả bộ mất mác, sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu lên, thay vào đó là bộ dáng ủy khuất của tiểu tức phụ : "Nương tử thích ta ở điểm nào, ta nhất định thay đổi, mãi cho đến khi nương tử hài lòng mới thôi." giơ tay thề son sắt .

      Tuyết Đại nheo mắt nhìn , nam nhân này là ngốc hết thuốc chữa, chẳng lẽ nàng như vậy vẫn chưa đủ ràng hay sao?

      "Vậy ngươi xem ngươi thích ta ở điểm nào, ta đổi!" Nàng nghiến răng nghiến lợi .

      Lời này vừa ra, Dạ Khuynh Thành quả nhiên bị đả kích, chỉ là im lặng nhìn nàng, nên lời.

      Trầm mặc nửa ngày, Tuyết Đại dẫn đầu xoay người rời , thở phì phò quay về vương phủ.

      "Này, ngươi chủ tử và chủ mẫu như thế nào còn chưa có trở lại? phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Đều lâu như vậy, như thế nào đến bây giờ còn chưa trở lại? Sắp đến giờ ăn trưa rồi đó.

      "Làm sao ta biết được? Ngươi yên tâm , Vương gia và Vương phi có việc gì, chừng trở về ngay bây giờ." Tại Hi quốc có thể có kẻ nào đủ mạnh để thương tổn Vương gia nhà cho nên Vô Tình cực kì yên tâm.

      "Này ta , ngươi như thế nào điểm lo lắng vậy hả?" Tuy nó biết chủ tử có tu vi cường hãn, nhưng nam nhân trước mặt này lại biết được bằng nó, vì sao có thể khẳng định cách chắc chắn chủ tử có việc gì như vậy chứ?

      Ở cửa vương phủ, Ly Nặc và Vô Tình lại bắt đầu đấu võ mồm, chính tại lúc bọn họ nước miếng tung bay, mắt thấy tình thế ổn, liền muốn xông vào đánh nhau trận hai bóng dáng đỏ trắng xuất trong tầm mắt, hai người thấy vậy, chẳng quan tâm đánh nhau nữa mà cùng hướng hai bóng dáng kia chạy tới.

      "Hai vị chủ tử rốt cuộc cũng về rồi, nếu hai người còn về sớm hơn nữa Ly Nặc đến tận hoàng cung đón rồi, ha ha." Ly Nặc ở bên rất chân chó cười cười, làm như thấy sắc mặt tốt của hai vị chủ tử.

      "Vương gia, Vương phi mau mau vào , bữa trưa đều chuẩn bị tốt rồi." Vẫn là Vô Tình đáng tin hơn chút.

      Dạ Khuynh Thành để ý tới Ly Nặc, chỉ gật đầu với Vô Tình, nhàn nhạt đáp câu: "Ừ."

      Sau liền muốn đỡ Tuyết Đại vào trong, lại bị Tuyết Đại lắc mình tránh thoát được, thẳng vào trong phủ.

      Dạ Khuynh Thành nhìn bàn tay của mình có chút thất bại, sau đó cũng vào theo.

      Để lại hai kẻ mờ mịt hiểu gì.

      Sau khi trở lại phòng, Tuyết Đại thuận tay đóng cửa phòng lại, chính mình rầu rĩ vui nằm ườn ra giường, bao lâu liền truyền đến tiếng đập cửa.

      "Cộc! Cộc! Cộc!" Ngoài cửa truyền đến thanh Dạ Khuynh Thành: "Tuyết Nhi, mau mở cửa, ta đem đồ ăn đến cho nàng đây."

      biết nàng túc giận, khẳng định phòng ăn ăn cơm, cho nên liền đem đồ ăn tới đây.

      "Ta đói bụng, ngươi đem , ta muốn nghỉ ngơi, có việc gì đừng quấy rầy ta." Bên trong truyền đến thanh của Tuyết Đại.

      Người ngoài cửa nghe thấy vậy, cũng vội vã rời mà tiếp tục khuyên nhủ: "Ngoan, mau mở cửa , nếu ăn cơm bị đói, thân thể cũng yếu ."

      Bên trong còn thanh truyền ra nữa, Tuyết Đại ràng muốn để ý đến nữa, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, đối với thanh ồn ào bên ngoài mắt điếc tai ngơ.

      "Nếu nàng mở cửa, ta phá cửa đấy..." Nam nhân đứng ngoài cửa giống như lừa gạt tiểu hài tử uy hiếp.

      Tuyết Đại vẫn như cũ để ý.

      bao lâu, cửa bị đạp bay, Dạ Khuynh Thành bưng khay thức ăn đứng ở ngoài cửa, đá cánh cửa vừa bị mình đạp đổ sang bên, nghênh ngang vào phòng. (cánh cửa: chủ nhân độc ác a ToT; Saki: haizzz tội nghiệp cho mi khi có chủ tử như vậy)

      Mặc dù cửa phòng bị người ta đạp đổ, Tuyết Đại cũng có phản ứng gì, chỉ hé mắt nhìn cái rồi lại tiếp tục coi nam nhân kia như khí.

      Dạ Khuynh Thành đặt khay thức ăn lên bàn, liền đến bên giường, híp mắt cười nhìn Tuyết Đại giả bộ ngủ : "Nàng là tự chính mình đến ăn hay cần ta bồi nàng ăn?"

      Tuyết Đại rốt cuộc biết mình thể giả bộ nữa, trừng mắt nhìn rồi ngồi dậy, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn cánh cửa bị nam nhân đạp đổ, nàng rất tin tưởng, nếu như nàng còn tiếp tục giả bộ muốn ăn, nhất định đút cho nàng ăn.

      Nếu vậy việc gì phải đóng kịch cho mệt, nàng đích xác cũng rất đói bụng, vừa ngồi xuống liền bưng bát lên ăn, có nửa điểm khách khí.

      Dạ Khuynh Thành thấy nàng hành động khác gì đứa trẻ giận dỗi, khỏi cười khẽ, cũng đến bên bàn ngồi xuống, mặt nhìn nàng ăn, mặt cũng tự gắp thức ăn cho chính mình, hai người cùng ăn.

      Sau khi dùng bữa xong, Tuyết Đại lại bò lên lên giường nằm, Dạ khuynh Thành rất tự giác thu dọn bát đĩa xong liền ra ngoài cửa, tới của lại bị Tuyết Đại gọi lại.

      "Đừng quên sửa lại cái cửa bị ngươi đạp hỏng." Tuyết Đại nhắm mắt lại, mí mắt cũng nâng câu.

      Dạ Khuynh Thành xoay người nhìn Tuyết Đại, lập tức cười : "Tốt." Chỉ là sửa cánh cửa thôi, chuyện mà.

      Sau khi đem đồ ăn , Dạ Khuynh Thành trở lại, tìm xong đầy đủ dụng cụ, liền bắt tay vào sửa lại cánh cửa cho Tuyết Đại.

      Bọn hạ nhân làm việc nhìn thấy cảnh này, cũng nhịn được đến vây xem, lại bị Dạ Khuynh Thành ném cho ánh mắt sợ tới mức dám tiến thêm bước nào.

      Tuyết Đại giờ vẫn nằm giường ngủ, bọn mà tiến thêm phải là nhìn thấy nàng rồi hả? Tuyết Đại là người của , chỉ có mới có tư cách nhìn nàng ngủ, những kẻ khác dám nhìn lén chỉ cái nhất định móc mắt kẻ đó. (ặc ca bạo lực quá =.=”)

      Bọn hạ nhân đều cảm thấy kì quái, sau khi khỏi bệnh Vương gia giống như biến thành người hoàn toàn khác, trước đây Vương gia đều tự nhốt mình trong phòng cả ngày, ngay cả hạ nhân bọn họ cũng mấy khi được nhìn thấy .

      Lúc này Ly Nặc tới, nhìn thấy chủ tử nhà mình ngồi chồm hỗm ở trước cửa phòng chủ mẫu, tự mình động thủ sửa lại cửa, khiến nó cười ngất, vạn năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên nó nhìn thấy chủ tử như thế này, ách, tự mình làm những công việc của hạ nhân, đây đúng là chuyện lạ có nha.

      Ai, vẫn là chủ mẫu có sức quyến rũ, cũng chỉ có nàng mới dám sai khiến chủ tử làm mấy loại chuyện này, nếu là kẻ khác mà , khẳng định sớm bị chủ tử cho chưởng bay đến Tây Thiên!

      chuẩn bị tiến lên hỏi chủ tử có cần nó giúp gì vật thể xác định hướng thẳng mặt nó bay tới, theo bản năng nó vội vàng tránh né, chỉ thấy vật thể ràng kia đập vào cây cổ thụ phía sau. Ngay sau đó, cây cổ thụ kia liền "Rắc" tiếng rồi ngã gục, cái búa cũng theo đó mà rơi xuống bụi cỏ. (.... *toát mồ hôi*)
      Last edited: 24/11/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit + Beta: Saki

      Chương 84: Mua đồ chơi cho tiểu Thế tử chưa ra đời


      Ly Nặc sợ hết hồn, sau khi phản ứng kịp nhảy dựng lên hét lớn: "Trời ạ, dùng đến cả búa sao, chủ tử người cũng quá ngoan độc rồi, Ly Nặc chỉ là muốn lên giúp người chút mà thôi, người có nhất thiết phải giết người diệt khẩu như thế ?" Thái độ của chủ tử đối với chủ mẫu và nó là khác trời vực a, nó rất thương tâm, được rồi, kiếp sau nó cũng muốn làm giống cái, chắc chủ tử đối xử tốt hơn với nó chút. (mơ deyy, trừ Tuyết tỷ ra đừng mog ca đối xử tốt vs ai nhá :v)

      "Cút!" vẫn như cũ vội vàng với công việc tay, cũng thèm quay đầu nổi giận .

      Ặc, thể tiếp tục ở lại đây được nữa, nghe giọng điệu chủ tử như là muốn giết người, , phải là giết thú mới đúng, nó phải mau chóng rời , nếu bị chủ tử bắt lại lúc đó có khóc cũng được.

      Nghĩ đến đây, nó cố duỗi cổ nhìn vào trong phòng Tuyết Đại, kết quả là cái gì cũng nhìn được, đành xám xịt rời .

      lâu sau đó, Dạ Khuynh Thành sửa xong cánh cửa tốt, chỉ thấy ném đống công cụ sang bên, tiếp theo liền vào trong phòng. Nhìn Tuyết Đại vẫn nằm chợp mắt giường : "Tuyết Nhi, đừng ngủ nữa, ta biết nàng ngủ , , ta đưa nàng ra ngoài giải sầu."

      cũng biết, nàng rất vui, nhưng cũng là bất đắc dĩ, điều duy nhất khiến nàng vui vẻ chính là trả tự do cho nàng, nhưng lại làm được, người kia cũng xuất , tuy biết thức tỉnh hay chưa, nhưng dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cho nên mới khiến sợ hãi mà giam nàng lại bên mình.

      Tuyết Đại vẫn là để ý tới , coi như nghe thấy .

      Vẻ mặt Dạ Khuynh Thành khẽ biến đổi, trong mắt lên đạo ánh sáng dị thường.

      "Nếu nàng đứng dậy, ta cũng ngại ôm nàng ra ngoài." Quả nhiên vẫn là chiêu uy hiếp này có tác dụng.

      Tuyết Đại chậm rãi ngồi dậy, vui nhìn , giận dữ : "Vô sỉ."

      Dạ Khuynh Thành cũng tức giận, ngược lại vẫn tươi cười sáng lạn.

      "Sao lại là vô sỉ? Nàng là Vương phi của ta, ta chỉ là ôm nàng phen mà thôi, đây là chuyện bình thường."

      Nghe vậy Tuyết Đại lại càng tức giận nhưng lại thể phản bác gì, tuy biết sử dụng ám chiêu nhưng nàng lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ thể .

      Sau khi kiện trong hoàng cung qua , phố lớn ngõ đều truyền tin đồn, Lục Vương gia tàn phế xấu xí cá chép xoay người*, dung mạo trở nên xuất sắc , ngay cả đôi chân bị tàn tật hai mươi mấy năm cũng hồi phục cách kì tích, chỉ có như vậy, lại còn được hoàng thượng coi trọng, đây đúng là thần kì.

      *Ta k hiểu nghĩa câu này lắm nhưng đại khái là Dạ ca thay đổi, trở mình... ách xin thứ lỗi cho vốn từ hạn hẹp của ta =.=

      Thậm chí có người còn nhân cơ hội này kiếm được món tiền lớn, vẽ rất nhiều tranh chân dung của Lục Vương gia đem bán, mà những người mua hầu hết đều là những . Tuy rất nhiều đều kết hôn, nhưng các nàng lại nghĩ rằng, cho dù thể gả cho Lục Vương gia nhưng ngẫu nhiên có thể lấy tranh vẽ ra ngắm cũng là loại hưởng thụ, còn có thể mượn bức họa của để giải tỏa tình cảm của các nàng. ( mấy bà này điên hết r =_:)

      Phủ tướng quân, Ôn Uyển cầm trong tay bức họa mà tỳ nữ mua về, nhìn chằm chằm chớp mắt, sau khi phục hồi tinh thần liền lập tức chạy tìm Ôn Hải Thiên.

      Tại đại sảnh, sắc mặt Ôn Hải Thiên vốn là tốt, lại bị Ôn Uyển phen ồn ào làm phiền.

      "Đủ rồi! Trước đây người muốn gả cho Lục Vương gia là ngươi, bây giờ ngươi lại muốn gả cho , ngươi tưởng đây là chợ mua đồ ăn sao, có quyền lựa chọn, thích hôm sau quay lại mua sao?"

      Lúc trước ở triều đình, bị tam nữ nhi chọc giận , giờ về phủ lại bị cái đại nữ nhi hiểu chuyện này tới làm phiền, bảo làm sao tức giận?

      Tần Vân khẩn trương đứng ra khuyên giải : "Uyển Nhi à, hôm nay tâm tình phụ thân con tốt, con có chuyện gì để ngày cũng được."

      "Nương, Uyển Nhi mặc kệ, vốn người được hoàng thượng hạ chỉ gả cho Lục Vương gia là Uyển Nhi, Ôn Mạt chỉ là đồ thay thế, Uyển Nhi mới là vương phi danh chín ngôn thuận của , người nhất định phải bảo phụ thân kéo con tiện nhân kia xuống." (khinh bỉ x1)

      Ai, có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn, thiếu não, hôm nay rốt cuộc cũng được chứng kiến.

      Nghe nàng vậy, Ôn Hải Thiên lại càng tức giận hơn, nữ nhi này càng ngày càng có chừng mực, tiện nhân trong miệng nàng ai khác chính là muội muội của nàng, nếu hôm nay hảo hảo giáo huấn nàng trận, nàng vĩnh viễn biết cái gì nên cái gì nên , càng phải dạy nàng biết cách tôn trọng muội muội của chính mình, mà phải là nhục mạ, hãm hại sau lưng.

      "Bốp" tiếng, Ôn Uyển bị Ôn Hải Thiên hung hăng cho cái tát.

      "Phụ thân, người vậy mà vì tiện nhân kia đánh con? Con rốt cuộc sai ở đâu? Người đối xử với con như vậy là quá bất công." Ôn Uyển khóc lớn lên án Ôn Hải Thiên. (khinh bỉ x2)

      Ôn Hải Thiên nghe vậy lại càng thêm tức giận, cái nữ nhi hiểu chuyện này, nàng đây là cái gì? Được, thừa nhận rất bất công, nhưng từ trước đến giờ toàn là thiên vị nàng, tại lại rơi vào kết cục bị nàng chỉ trích vì bất công, chịu được nữa.

      Mắt thấy Ôn Hải Thiên lại muốn động thủ, Tần Vân khẩn trương đứng ra, vội vàng chặn , nếu như cái tát này mà hạ xuống, khuôn mặt của Uyển Nhi ắt phải bị hủy.

      "Lão gia đừng tức giận, đều là Uyển Nhi hiểu chuyện, ngài nên so đo cùng tiểu hài tử, nào, để thiếp thân giúp ngài thuận khí." Tần Vân bên vỗ ngực Ôn Hải Thiên giúp thuận khí, bên nháy mắt với Ôn Uyển, để nàng khẩn trương rời .

      Ôn Uyển cũng là cực kì sợ hãi, nhất thời bị dọa u mê, nửa ngày mới phản ứng kịp, nhìn thấy Tần Vân nháy mắt với nàng, cũng khẩn trương xám xịt chạy ra ngoài.

      "Binh.... Bang.... Ầm...." Trong phòng truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ, mấy tỳ nữ bên ngoài đều co rúm chỗ dám nhúc nhích, ai cũng dám tiến lên bước, sợ bị dính họa vào thân.

      Đại tiểu thư phủ tướng quân này, mặt ngoài luôn ra vẻ ngọt ngào động lòng người nhưng trong lòng lại cực kì độc ác, luôn luôn lấy hạ nhân các nàng ra làm trò đùa, động tí là quyền cước, chỉ có như vậy, nàng ta còn muốn có người đẹp hơn so với nàng ta, trong phủ có mấy nha hoàn dáng vẻ hơi xinh đẹp chút, đều là mạc danh kì diệu chết có nguyên nhân, kỳ trong lòng mọi người đều ràng, những chuyện này là do đại tiểu thư phái người làm, chỉ có điều dám ra mà thôi.

      Cho đến sau này, chỉ cần trong phủ có nha hoàn có chút tướng mạo, hoặc là cố tình ăn mặc xấu xí chút, hoặc là rạch đao mặt, mới tránh được họa sát thân.

      "Ôn Mạt, ngươi đồ tiện nhân này, đồ phế vật! Dựa vào cái gì mà ngươi may mắn như vậy chứ, chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết , cứ đợi đấy, bản tiểu thư nhất định kéo ngươi xuống, vị trí Lục Vương phi là của ta, của ta!" (khinh bỉ x3)

      vì cái gì khác, đơn giản là nam tử kia nàng từng thấy qua, chính là nam tử áo đỏ xuất đỉnh Tuyết Sơn ngày đó, là Cung chủ Vô Thương Cung trong truyền thuyết, chỉ có thực lực nhất đẳng, dung mạo cũng là cực kỳ xuất sắc, ngay cả bọn nữ tử cũng phải thấy ghen tị, nam nhân như vậy làm sao nàng có thể buông tha? (ta kháo, đồ bệnh thần kinh ta khinh x 1000 lần -_-)

      đường cái, Tuyết Đại phờ phạc rã rượi mò mẫm dạo phố, phải nàng muốn dạo hoặc là quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nàng chỉ muốn dạo phố dưới tình trạnh bị ép buộc, như vậy chẳng còn gi vui vẻ cả, trái ngược với Tuyết Đại ủ rũ thôi, Dạ Khuynh Thành ngược lại lại hứng trí bừng bừng, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như giờ phút này.

      "Tuyết Nhi nàng xem, cái này có đẹp ?" Dạ Khuynh Thành lôi kéo Tuyết Đại đến quầy hàng bán đồ chơi dành cho trẻ con, cầm lấy chiếc hài của hài tử lên rồi hỏi Tuyết Đại đứng bên cạnh.

      "Đẹp." Tuyết Đại đáp bừa hề liếc nhìn lấy cái.

      "Vậy chúng ta mua nó nhé?" tiếp tục hỏi.

      "Ừ." Nàng có chút kiên nhẫn đáp, căn bản hề biết muốn mua cái gì, nếu mà nàng biết phỏng chừng có cho nàng cũng lấy.

      "Lục Vương gia, chiếc giày này có tên là vạn thuận hài, ngụ ý là mọi đều đại thuận, vinh hoa phú quý, nhìn ngài và Vương phi ân ái nhưu vậy, coi như lão bà ta tặng cho tiểu Thế tử và Quận chúa trong bụng Vương phi ."

      Giọng của lão phu nhân bán hàng hòa hợp êm ấm , những lời của nàng khiến cho Dạ Khuynh Thành cười đến vui vẻ. Mà Tuyết Đại ở bên nghe vậy, lúc này mới cảm thấy đúng, vừa quay ra nhìn, nhất thời khuôn mặt phía sau khăn lụa mỏng tràn đầy vạch đen.

      Mà lão phu nhân kia cũng chú ý tới, vẫn tiếp tục giới thiệu mấy món đồ chơi cho Dạ Khuynh Thành xem, mà Dạ Khuynh Thành lại cười đến khép được miệng, mãi đến khi lão bà gói lại từng món đồ, lúc này mới thỏa mãn móc tiền ra trả.

      "Những thứ này ta đều mua hết, ngươi giá ."

      Lão phu nhân thấy thế liền vội ngăn cản, lúc này mới cười : " Lục Vương gia nếu thích cứ lấy hết , coi như là bà già ta tặng cho tiểu Thế tử chút lễ vật."

      Dạ Khuynh Thành cũng nghĩ muốn lấy đồ của người khác, hơn nữa, lão phu nhân nhiều tuổi như vậy lại bầy quầy bán ở đây là vì cái gì? phải là muốn kiếm chút tiền để trang trải cuộc sống sao, sao có thể ỷ vào thân phận của mình để chiếm tiện nghi của người ta được?

      Chỉ thấy móc tập ngân phiếu từ trong tay áo ra, tùy ý rút vài tờ rồi để lên quầy hàng, cũng biết có đủ hay , lập tức mở miệng : "Nếu đủ chỗ này ta vẫn còn nhiều lắm."

      Lão phu nhân từ chối vài lần, từ chối được nữa mới nhận lấy ngân phiếu, vừa nhìn trợn tròn mắt, mấy thứ này của nàng cũng bình thường có gì lạ, chẳng qua chỉ là mấy món đồ chơi kiểu dáng mới mẻ độc đáo, căn bản tốn bao nhiêu bạc, vậy mà Lục Vương gia vừa vung tay chính là năm tấm ngân phiếu mệnh giá ngàn lượng, nàng dám nhận.

      Lập tức run rẩy đem ngân phiếu đưa trả lại, cà lăm : "Lục, Lục Vương gia, mấy món đồ chơi này của lão bà ta căn bản giá trị là bao, cần đưa nhiều như vậy, nếu như ngài vẫn kiên quyết trả tiền cứ đưa mấy lượng bạc vụn là đủ rồi, mau lấy về ."

      Dạ Khuynh Thành thấy nàng ngân phiếu như vậy là quá nhiều, lúc này mới cất tập ngân phiếu vào trong tay áo, nhiều hơn cũng sao cả, chỉ cần ít hơn là được.

      "Tiền thừa coi như thưởng cho ngươi, Bổn vương còn muốn nhờ lời lành của ngươi, cùng Vương phi cố gắng sinh nhiều tiểu Thế tử a." Lời vừa ra, lão phu nhân vui tươi cười hớn hở, cũng phải vui vẻ vì mình chiếm được món hời lớn, mà là vui mừng vì tình cảm giữa Lục Vương gia và Vương phi lại sâu đậm như vậy, nàng là chúc phúc cho hai người.

      Nhưng Tuyết Đại lại cười nổi, tức giận xoay người rời , nhìn mọi người chung quanh vây lại xem chuyện, nàng muốn ở lại để trở thành tâm điểm thêm chút nào nữa.

      Dạ Khuynh Thành thấy nàng rời , vội vàng cầm lấy đống đồ vừa mua được liền đuổi theo.

      nam nhân tuấn mĩ phi phàm trong tay xách theo đống đồ chơi dành cho trẻ con, lại lon ton chạy theo sau lưng nữ nhân, là cái tình cảnh gì?

      "Nương tử, nàng từ từ chờ vi phu với." Ở đường cái, có rất nhiều người vây lại xem nên thể dùng khinh công, chỉ có thể bộ, mà trong tay Dạ Khuynh Thành lại xách đống đồ lỉnh kỉnh, bộ dáng này muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười.
      Last edited: 24/11/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Tren doi nay nhieu nguoi k biet chu liem si viet sao nen moi co nhieu han nguoi ngu the

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :