1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: là cố ý tới cứu nàng

      Huyết Đại nhìn thấy người tới, chút vui mừng cũng có, theo ý nàng, chỉ là thêm người muốn tìm chết thôi, chỉ có như thế, người đó còn quấy nhiễu đến tỉnh táo của nàng, chẳng lẽ đến chết cũng cho người ta chết cách tỉnh táo hay sao?

      Nàng hề tính toán kinh động đến người khác chỉ yên lặng ngồi ở chỗ đó tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình, nhưng nam tử áo xanh lại chú ý tới nàng, mang gương mặt hưng phấn chạy tới chỗ nàng, cho đến cách Huyết Đại xa mới dừng bước,kích động kêu: "Huyết Đại tỷ tỷ, ra là tỷ cũng ở nơi đây à?" sai, người tới chính là Mặc Thanh Vân ngốc nghếch, mắt nháy nhìn Huyết Đại, đôi mắt xếch xinh đẹp lúc này lại tràn đầy tính trẻ con.

      Mà Huyết Đại chỉ nhàn nhạt nhìn cái, nhàng ứng tiếng: Ân, sau đó liền để ý tới nữa.

      Nhưng Mặc Thanh Vân giống như là nhìn thấy gương mặt mất hứng của Huyết Đại, say mê cuồng nhiệt chạy đến trước mặt nàng, ở bên cạnh nàng tìm chỗ ngồi xuống, cầm tay con nhóc đáng thương kia đưa cho Huyết Đại nhìn, còn kích động : "Tỷ tỷ người xem, ta bắt đó a, tỷ tỷ chắc chắn biết, Thanh Vân vì bắt cái vật này tốn biết bao công sức đâu, đuổi theo nó chạy mất mấy canh giờ rồi mới chụp được nó."

      Huyết Đại rất cho mặt mũi nhìn con vật nho khổ cực chộp tới cái, nhưng vẫn như cũ chỉ đơn giản "ân" tiếng chứ hề có phản ứng khác, cho dù có ăn như thế nào? Vẫn có biện pháp ra ngoài, lúc trước nàng còn tràn đầy tự tin, tin tưởng mình nhất định tìm được phương pháp ra ngoài, nhưng hôm nay cũng thể nào tiếp tục tự tin được nữa, nàng suốt nửa ngày nhưng chút đầu mối cũng có, ăn nhiều có thế nào đây? Chỉ có thể trì hoãn thời gian tử vong mà thôi, nàng cũng nhận ra có thể có biện pháp ra ngoài, mình tìm lâu như vậy cũng tia đầu mối, huống chi còn là tiểu hài tử thông minh này.

      Mặc Thanh Vân cũng nhìn ra tâm tình nàng lúc này tốt nhưng cũng biết nên khuyên bảo như thế nào ,vì thế thể làm gì khác hơn là đứng lên với Huyết Đại: "Tỷ tỷ nhất định đói bụng rồi đúng , đệ giờ đem nó giết chết sau đó nướng ăn, chờ đệ chút a." xong liền nắm lấy con nhóc đáng thương kia kia tới đằng xa, mà trong bụng Huyết Đại lại cười lạnh hồi, mình cũng nhiều canh giờ, chung quanh cũng có nơi nào có nguồn nước, nhắc nhở là bởi vì tâm tình nàng bây giờ tốt nên lười chuyện, hơn nữa nàng cũng muốn nhân lúc có ở đây để bản thân mình tỉnh táo chút, mắc công lát nữa lại bị líu ríu cả ngày ngừng, quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của nàng, dù thế nào nữa trong chốc lát cũng thể tìm thấy đường trở về còn bằng thừa dịp khó có được này giúp bản thân nghỉ ngơi tốt chút

      vất vả mới được yên tĩnh thanh tịnh, Huyết Đại nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, nhưng nghĩ tới trong chốc lát liền ngủ mất rồi, có lẽ là bởi vì vừa mệt vừa đói , giấc ngủ này của nàng ngủ rất sâu, ngay cả có người tới nàng cũng phát giác.

      Mặc Thanh Vân cầm thức ăn được rửa sạch trở về, nhưng nghĩ tới là nàng ngủ rồi, đứng lẳng lặng ở chỗ cách đó xa canh chừng cho nàng ngủ, lúc lâu sau mới chậm rãi tới gần nàng, tới trước mặt nàng từ từ ngồi xổm xuống, thân thể thon dài to lớn bao phủ lấy nàng, sau đó nghiêng người ở trán nàng ấn lên nụ hôn, ngây thơ của đứa bé còn tồn tại, thay vào đó là gương mặt thành thục trầm ổn, cơ trí mà nam tử nên có, hai mắt luôn mang theo ngây thơ lúc này cũng tràn ngập mảnh nhu tình , nhìn sâu vào dung nhan an tĩnh trầm trầm ngủ, lúc này mới chú ý tới tiểu mao cầu trắng trắng được nàng ôm vào lòng, bởi vì tiểu hồ ly có bộ lông màu trắng cùng màu với bộ áo mà Huyết Đại mặc người cho nên chú ý nhìn đúng là dễ dàng phát , tròng mắt híp lại nhìn vật nằm trong ngực Huyết Đại thiếp , trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

      Hồi lâu, giống như nghĩ đến cái gì liền đứng lên cởi ra áo khoác người mình dịu dàng đắp lên người Huyết Đại, động tác êm ái giống như là sợ khiến nàng thức tỉnh từ trong mộng, sau khi đắp kín mới xử lý chuyện trong tay mình, trước khi còn lưu luyến nhìn nàng cái, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, nha đầu quật cường này ràng là rất đói rồi nhưng lại đợi lấy thức ăn tới mà ngủ thiếp , chút tâm tư của nàng làm sao mà nhìn thấy?

      Nhất định là vì thân phận ngốc nghếch này của khiến nàng chê bai, nhìn vẻ mặt của nàng cũng đoán được, ai, cũng muốn ở trước mặt nàng đóng giả thành tiểu tử ngốc, cũng rất muốn lấy thân phận là người nam nhân bình thường để nàng, nhưng nếu làm như vậy sợ nàng trốn kịp, bất đắc dĩ cười khổ tiếng, lúc này mới tìm bó củi tới vừa lật nướng thức ăn trong tay vừa thỉnh thoảng nhìn về phía nàng cái.

      Tất cả những việc làm cho nàng đều bị con tiểu hồ ly giả vờ ngủ trước ngực Huyết Đại thấy tất cả, mặc dù nó hiểu tình của nhân gian nhưng ánh mắt nóng rực kia của Mặc Thanh Vân khi nhìn Huyết Đại khiến ngay cả nó cũng thể bỏ qua, xem ra đây chính là tình địch của chủ tử, hơn nữa còn là tình địch cực kỳ cường đại, lấy tu vi vạn năm như nó nhưng lại thể nhìn ra tu vi của kẻ trước mặt này, chuyện này chỉ có thể là do tu vi của ta nó, mà chỉ mạnh hơn nó chút mà thôi, nó phải nghĩ biện pháp nhanh chóng nhắc nhở chủ tử mới được.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Cho đến khi thức ăn trong tay bị nướng ngoài khét trong sống mới vung ống tay lên dập tắt đốm lửa, vào đêm nhiệt độ mặc dù quá cao nhưng vẫn đến mức phải hơ lửa với lại làm như vậy cũng vì có chút lòng riêng , liếc nhìn hình ảnh nàng đắp người y phục của mình, cũng có cảm giác đây là niềm hạnh phúc, nhìn lại đống lửa kia bị mình dập tắt, sau khi cảm thấy nó lưu dấu vết nào mới thôi. cầm thức ăn tỏa ra mùi thơm bốn phía tiến về phía Huyết Đại nhưng còn chưa kịp đến gần liền xuất tình cảnh giống y như lúc ở trong ngôi miếu đổ nát khiến dở khóc dở cười nhìn bản thân bình bị dính trú bất động, giương lên vẻ mặt đau khổ uất ức : "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ mau buông đệ ra nha, đây là muốn làm cái gì a?"

      Huyết Đại vừa thấy là Mặc Thanh Vân liền giải khai cấm trú với , trong lúc vô tình liền nhìn thấy thức ăn trong tay khỏi nghi hoặc hồi, bản thân nàng ngủ từ lúc nào nàng cũng biết, có lẽ là bởi vì mùi thơm của thức ăn mới khiến nàng tỉnh lại, liếc nhìn chiếc áo khoác đắp người mình, lúc này mới chú ý tới người Mặc Thanh Vân có mặc áo khoác, nàng có chút ngoài ý muốn nhìn cái, hỏi "Ngươi đắp cho ta sao?" Hỏi xong lại cảm thấy hình như chính mình rất ngu ngốc, nơi này trừ hai người bọn họ cũng còn người khác, nếu phải là mình đắp vậy nhất định là đắp rồi.

      "Ừ, đệ sợ tỷ tỷ ban đêm cảm lạnh liền đem áo khoác của mình cởi ra đắp cho tỷ, tỷ tỷ cũng đừng trách Thanh Vân tự chủ trương a, nếu khiến cho tỷ tỷ mất hứng tỷ tỷ có thể mắng ta." cho là Huyết Đại là giận , trách nên tự chủ trương nên mới tỏ vẻ tự trách như vậy.

      "Ta có mất hứng, chỉ là thức ăn tay ngươi là rửa sạch ở đâu rồi sao?" Lúc này tinh thần nàng rất tỉnh táo, cặp mắt chăm chú nhìn vào thức ăn tay kích động .

      "A, tỷ tỷ là muốn biết cái này sao, lúc trước khi đệ đuổi theo vật này có chạy ngang qua con sông , nước bên trong rất sạch , đệ chính là rửa ở đó đó, có vấn đề gì ?" Nghe nàng hỏi như thế, cũng đoán được dụng ý của nàng, mà cũng là cố ý làm như vậy, mục đích lần này của chính là muốn cứu nàng ra ngoài, còn những việc làm này chủ yếu là để hướng dẫn nàng mà thôi.

      "Ngươi còn nhớ vị trí ? tại liền mang ta xem chút." Nếu quả là như vậy vậy bọn họ có thể thuận lợi ra ngoài, ra cũng kỳ quái, vì sao mình rất nhiều lần những vùng phụ cận bên cạnh nhưng lại hề phát ra con sông như lời ?

      "Tỷ tỷ, tỷ đừng vội, lúc này trời rất tối Thanh Vân nhất thời cũng thể phân phương hướng, hay là chờ đến sáng sớm ngày mai đệ dẫn tỷ nha." sớm chuẩn bị lời giải thích hợp lý, dù nàng có nóng lòng như thế nào cũng thể bắt người ngốc như được.

      Huyết Đại liếc nhìn xung quanh, mặc dù có ánh trăng nhưng bốn phía vẫn đen như mực, hơi chút do dự gật đầu, cũng tạm thời nghe theo , trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi đêm , đợi buổi sáng ngày mai lại tìm đường ra.

      Mặc Thanh Vân thấy nàng thỏa hiệp mời đem thức ăn trong tay đưa cho nàng, : "Tỷ tỷ cứ yên tâm, ăn trước ít thứ lót dạ dày ."

      Huyết Đại cũng từ chối nữa, nhận lấy thức ăn trong tay phần đưa cho tiểu hồ ly, sau đó liền ăn từng ngụm từng ngụm, cũng phải là nàng cố ý làm cho ưu nhã mà là do thói quen mà thôi, đây là thói quen dưỡng thành từ sớm nên thể thay đổi được, mà nàng căn bản cũng chưa từng nghĩ tới việc phải bỏ, đây cũng phải là cái tật xấu gì nên cần thiết đổi.

      Mặc Thanh Vân thấy nàng hề cố kỵ chút nào gỡ ra khăn che mặt ở trước mặt ăn cơm, trong lòng khó tránh khỏi có xức động nho , vì muốn che giấu cảm xúc lúc này của mình cũng cúi đầu ăn đồ ăn tay.

      Hôm sau, bởi vì trong lòng Huyết Đại lo lằng về đường ra nên tỉnh từ rất sớm, mà Mặc Thanh Vân vẫn còn ngủ say sưa, nàng cũng vội vã đánh thức mà chỉ dựa vào cây khô nhắm mắt suy tính ít chuyện, đợi đến khi Mặc Thanh Vân tỉnh lại hai người mới tìm con sông mà hôm qua .

      Mặc Thanh Vân phía trước dẫn đường, Huyết Đại theo sát phía sau, hai người tới phía khác,thấy vậy Huyết Đại cảm thấy rất kỳ quái, hướng này hôm qua nàng cũng qua nhưng bây giờ lại rất xa lạ, cảnh vật xung quanh cũng giống với những gì nàng thấy ngày hôm qua, chẳng lẽ là vì. . .

      "Ngươi làm sao lại tới chỗ này?" Là đánh bậy đánh bạ hay là. . .

      "À? Tỷ tỷ hỏi đệ làm sao tới được đây đúng ?" Nhìn thấy Huyết Đại gật đầu cái mới tiếp tục : "Ngày hôm qua đệ bị đau bụng, sau khi xong liền tên tên tiểu tử tối hôm qua, vốn là cảm thấy chơi vui nên muốn đem nó bắt lại chơi, nhưng lại nghị tới nó chạy loạn khắp nơi khiến đệ thể bắt được, sau lại tốn phen công sức mới bắt được nó lại, vì trừng phạt nó khiến mình mệt mỏi nên mới đem nó nướng ăn" Vừa tự thuật vừa khoa tay múa chân hình dung tình cảnh lúc ấy làm cho người nào có thể nghi ngờ tính chân trong lời của .

      Mà Huyết Đại chỉ nghi ngờ nhìn cái sau đó cũng tin lời của , nếu là như vậy nàng cũng cần thiết phải lãng phí thời gian trong vấn đề này nữa, nhìn xung quanh có vẻ bọn họ sắp ra khỏi đây được rồi, bây giờ nàng phải nghĩ coi kế tiếp nên làm thế nào để bỏ lại tên Mặc Thanh Vân này, dù sao trì hoãn quá nhiều ngày rồi nếu mình sử dụng khinh công để đến nơi trước chỉ sợ chuyến này uổng công rồi, mà nếu cùng chắc chắn ảnh hưởng tới tiến độ của nàng vì thể sử dụng khinh công được.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 72: nữ thần trong lòng mọi người

      "Huyết Đại tỷ tỷ là lợi hại, Thanh Vân muốn theo Huyết Đại tỷ tỷ!" xong liền kích động chạy tới chỗ Huyết Đại.

      "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ định làm gì vậy? Mau buông đệ ra, đệ cũng muốn theo tỷ” ngoài dự tính, lần nữa lại bị định trú rồi.

      "Chăm sóc tốt cho ." Nhìn cũng nhìn Mặc Thanh Vân lớn tiếng la hét cái, nàng quay về phía Đông Phương Ngưng đứng phía trước dặn dò, sau khi lấy được cái gật đầu của nàng ta liền quay đầu rời .

      Sau khi bóng dáng của Huyết Đại biến mất ở trong mắt mọi người, lúc này họ mới phục hồi tinh thần, Thượng Quan Cẩn Du cũng thở phào nhõm hơi, lúc trước ngay cả thở mạnh ả cũng dám, nhìn con tiểu mao cầu mạnh mẽ ai bì nổi kia sợ chủ tủ của nó như vậy nên ả cho rằng kia cũng tốt đẹp gì liền khẩn trương thôi chỉ sợ nàng ta lại đột nhiên muốn trả thù mình, may mà bây giờ ả cũng nhặt lại được cái mạng này rồi, tâm trạng khẩn trương cũng từ từ lắng xuống.

      Con thú vương và đồng tộc của nó vẫn luôn nằm rạp dưới đất lúc này mới đứng dậy, sau khi liếc nhìn đám người bên này cái mới quay đầu bỏ .

      Trải qua cửu tử nhất sinh mọi người đưa mắt nhìn nhau trong lòng đều ha bóng dáng của cứu thế kia, sau khi sửa sang lại chút liền lục tục lên đường, từ nay về sau, trong câu chuyện đại chiến giữa người và thú ở Ma Vực chi sâm luôn xuất tiên nữ áo trắng thân cứu giúp cũng truyền khắp tam quốc, theo như đồn đãi nữ tử áo trắng kia xinh đẹp tuyệt trần ngay cả sủng vật tay cũng là linh thú cực kỳ cường hãn, cần tốn nhiều sức liền đem quân đoàn ma thú khiến người đời nhắc tới là sợ mất mật đuổi ra khỏi Ma Vực chi sâm, dân chúng tam quốc cũng mộ danh mê mẩn, chỉ hy vọng trong lúc mình còn sống có thể thấy được tư thế oai hùng của vị tiên nữ đó.

      "Chúng ta cũng thôi."

      Hồi lâu sau Thượng Quan Cẩn Nam mới thu hồi tầm mắt nhìn phương xa, dẫn đầu cất bước rời , mà sau lưng mọi người cũng đều nhất nhất theo, Ôn Uyển Nhi cam lòng trợn mắt nhìn Thượng Quan Cẩn Du cái rồi cũng theo rời .

      Đảo mắt ở ngoài ngàn dặm, Huyết Đại ôm Tiểu Mao Cầu đường về phía trước, thần thái luôn tự nhiên nhưng trong bụng của con tiểu mao cầu ngực nàng lại bách chuyển thiên hồi, thỉnh thoảng còn có thể ngẩng đầu lên len lén nghía sắc mặt của Huyết Đại cái, mặc kệ nó nhìn mấy lần sắc mặt của nàng thủy chung đều như hế có chút biến hóa nào.

      khỏi kỳ quái, theo lẽ thường mà , chủ tử phải nênnghiêm hình cha khảo, hỏi thăm nó phen sao? Nhưng vì sao người chủ tử này của nó lại khác người như vậy? Là do nhẫn nại của nàng quá mạnh mẽ hay là do nàng quá tức giận nên mới thế?

      "Chủ tử. . ."

      là nhịn được, cứ nén lại như vậy là quá cực khổ, dọc theo đường nó đều cố gắng suy đoán tâm tư của người, đối với nó mà đúng là loại đau khổ bất đắc dĩ , nếu nàng chịu mở miệng vậy để nó cũng được, nếu tiếp tục nó sợ nó bị đột tử

      "Ta phải chủ tử của ngươi, đừng gọi loạn." Mí mắt Huyết Đại cũng động cái, chớ chi là cúi đầu xem nó, có thể đáp lại cũng là ân huệ lớn nhất rồi.

      Tiểu Mao Cầu buồn bực, ngờ nàng trực tiếp cự tuyệt như vậy, nếu đổi lại là người khác nhất định bởi vì chiếm được sủng vật như nó mà hưng phấn dứt nhưng nàng lại xem nó như là cặn bã thèm đoái hoài tới, đây là xúc phạm đến tự ái của nó rồi, nhớ năm xưa nó người gặp người , hoa gặp hoa nở hồ ly xinh đẹp lại bị người này chê, chuyện này nếu bị đám thuộc hạ ở tuyết sơn kia biết chẳng phải bị cười nhạo thời gian dài a.

      được, nó muốn khiến cho chủ tử thích mình mới được, nếu bị cái tên nam nhân phúc hắc kia ân lên tội danh làm việc bất lực để dạy dỗ.

      "Chủ tử, ngài hãy thu ta , nếu ta liền bị trừng phạt, ô ô. . ."

      Mọi người đứng ngoài xem đều khẩn trương nhìn màn này, thầm bi ai thay kẻ ngu Mặc Thanh Vân, ở trong mắt bọn họ, tên này còn con đường nào để sống, ngay cả nhất đẳng cao thủ đều thể đánh bại ma thú làm sao kẻ ngu lại có khả năng đó đây? Bọn họ thể làm gì khác hơn là ở trong lòng mặc niệm , chỉ hy vọng thằng ngốc kia cần chết quá thê thảm.

      Nhưng ngay trong thời điểm ngàn quân nguy kịch bóng dáng màu trắng nhanh như thỏ bay tới chỗ Mặc Thanh Vân, áo trắng như tuyết phi thân giữa trung, tay áo tung bay bồng bềnh như tiên, khi đến giữa trung liền phất tay, ngay sau đó mấy ngàn miếng hoa sen lấy khí thế ngất trời phóng ra từ trong tay nàng bay thẳng tới chỗ những con ma thú đánh nhau phía dưới, trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét vang tận mây xanh của ma thú vang lên, mọi người cũng khó chịu bịt kín lỗ tai nhưng Huyết Đại cũng vì vậy mà dừng tay, lấy chủy thủ mang theo người ra, hung hăng đâm về phía con vật khổng lồ phía sau lưng Mặc Thanh Vân, đao xuống trong nháy mắt ma thú liền ngã xuống đất,trong chốc lát liền hóa thành vũng máu.

      Đối với màn trước mắt, toàn bộ mọi người liền sợ ngây người, ngây ngốc nhìn chằm chằm đứng cạnh Mặc Thanh Vân, mà những người đánh nhau cũng ngừng lại, bởi vì những đóa hoa sen do Huyết Đại bắn ra liền lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai nhập vào cơ thể của những con ma thú, chiêu đoạt mạng.

      Chỉ trong chốc lát , những con ma thú kia cơ hồ đều bị tiêu diệt, nhìn thi thể đầy đất, có người nhưng nhiều hơn là ma thú, từng trận mùi máu tươi xông vào mũi, đợi cho đến khi Huyết Đại đem những con ma thú kia tiêu diệt toàn bộ, lúc này mới Mặc Thanh Vân vẫn còn đứng sững sờ dẫn tới bên cạnh Đông Phương Ngưng, lạnh lùng dặn dò câu: "Chăm sóc tốt." Sau đó ôm lấy tiểu mao cầu bị nàng để qua bên xoay người chuẩn bị rời , lúc này mọi người còn ngây ngẩn căn bản cũng biết xảy ra chuyện gì, đợi đến khi bọn phục hồi tinh thần lại Huyết Đại cũng xoay người về phía trước.

      "Hí ngang. . ." Theo từng tiếng gào thét, từ nơi xa xuất mảnh đen ngòm kèm theo đó là bụi đất bay tứ tung,từ trong đó xuất những cái bóng phóng nhanh như chớp tới chỗ bọn họ có xu thế giống như thiên quân vạn mã.

      "Trời ơi, các ngươi mau nhìn, lại tới nhiều quái thú như vậy!" Trong đám người nhất thời sôi trào, hoảng sợ nhìn về phía mảnh đen ngòm kia, ít cũng phải vạn ma thú, lần này bọn họ đều chớ nghĩ đến chuyện sống sót rời .

      Mà Huyết Đại bước cũng cũng phát ra khác thường liền dừng bước lại lẳng lặng nhìn tất cả trước mắt, cho đến khi toàn bộ đám ma thú kia đều vọt tới bao vậy bọn họ ba vòng bên ngoài, lúc này ma thú có cơ thể to lớn mờ ảo bước ra vô cùng phẫn hận nhìn đám nhân loại trước mặt này, ác độc : "Đám loài người dốt nát này, tự tiện xông vào Ma Vực còn dám làm tổn thương vô số con dân của ta, hôm nay đừng mơ tưởng còn sống rời , tất cả tiến lên ăn sạch đám người này cho ta, chừa mống!"

      "Đợi chút, ngươi thể giết chúng ta bởi vì người giết bằng hữu của các ngươi là nàng ta chứ phải chúng ta!" Thượng Quan Cẩn Du vừa nghe thấy bị ăn sạch liền bị hù dọa trận, cũng may Thú Vương chỉ muốn giết người làm hại bằng hữu của nó nên nàng mới có chủ ý đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu mặc áo trắng như vậy chắc chúng nó giết mình, oan có đầu nợ có chủ, tìm nữ nhân kia là được.

      Thượng Quan Cẩn Nam vạn vạn ngờ tới vị muội muội trước mắt này lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Huyết Đại khiến cực kỳ tức giận hung hăng tát nàng cái, lần này là hẳn giận đến ra lời.

      "Ca, huynh tại sao lại đánh muội? Muội cũng sai a, vốn chính là nàng giết nhiều nhất phải sao!" Vô duyên vô cớ bị cái tát, lại là do vị ca ca mà nàng thích nhất đánh thử hỏi như vậy làm sao khiến nàng nổi giận.

      Thấy tình cảnh này, Ôn Uyển Nhi liền vui vẻ trong lòng, ra mới vừa rồi nàng cũng định đứng ra chỉ chứng Huyết Đại nhưng lại nghĩ rằng Thượng Quan Cẩn Du lại vượt trước bước, giờ trông thấy bộ dáng này của nàng ta, đây chính là bộ dáng mà nàng muốn thấy, hoàn hảo mình có lên tiếng trước nếu tình huống như thế này xuất thân mình

      Ai, đều là có óc cũng nhìn chút tình huống bây giờ là như thế nào, ngoại địch trước mặt nhưng lại vẫn muốn nội chiến , là khiến người ta biết nên các nàng như thế nào.

      Thú Vương nghe Thượng Quan Cẩn Du xong liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Huyết Đại, ánh mắt xanh thẳm tràn đầy phẫn nộ nhìn nàng, lớn tiếng chất vấn: "Là ngươi diết hại đồng tộc của chúng ta đúng ?"

      "Là ta." Nàng trả lời rất dứt khoát hề muốn trốn tránh trách nhiệm, giọng mang theo chút sắc thái tình cảm nào nhưng cũng vì thế nên càng khiến Thú Vương càng thêm tức giận, gào thét tiếng liền đánh về phía Huyết Đại sau đó vẫn quên ra lệnh với đám ma thú phía sau lưng: "Lên cho ta, đem những người trước mắt này xé nát hết chừa mống!"

      Hai nữ nhân vốn là nghe thấy Huyết Đại thừa nhận liền mừng thầm nhưng lại nghĩ rằng có tình trạng như thế này, mình hy sinh làm tiểu nhân nhưng quay đầu lại vẫn là chạy khỏi cái chết, đến lúc này họ mới ý thức tới tử vong ở gần họ. . .

      Đông đảo ma thú nghe lệnh làm việc, khi nghe thấy mệnh lệnh của Thú Vương liền nhất tề hướng tới đám người tập kích, mà đám người cũng loạn thành đống, lúc này trong đầu bọn chỉ có ý niệm đó là hôm nay bọn họ nhất định vùi thân trong bụng thú rồi, trong mắt đều là hoảng sợ.

      "Lục Vưu, dừng tay cho bổn tọa!" Chợt, bóng dáng màu trắng xuất ở trước mặt Thú Vương ngăn lại công kích của nó đến Huyết Đại.

      "Ngươi là. . ." Giọng của con vật kia rất quen thuộc nhưng nhất thời nó cũng nghĩ ra là ai, trong trí nhớ của nó hình như vẫn chưa từng thấy qua động vật như vậy.

      "Nhìn ánh mắt của bổn tọa chẳng lẽ ngươi còn muốn ta lặp lại lần nữa sao?" Chủ tử ở trong lúc nguy cấp muốn nó đứng ra bảo vệ nàng, vậy tình huống bây giờ chắc cũng được cho là thời khắc nguy hiểm ?

      Thú Vương quả nhiên nghe lời liếc qua ánh mắt của nó, chỉ thấy trong con ngươi của con vật này có ánh sáng xanh xẹt qua, mà Thú Vương vốn hết sức phách lối nhất thời liền vạn phần hoảng sợ quỳ xuống, khấu đầu cầu xin tha thứ: "Lục Vưu có tội, biết là Ly Nặc đại nhân ở đây, xin thứ tội cho Lục Vưu tội vô lễ." Đáng chết, sao mình lại ngu xuẩn như vậy? Ngay cả việc Ly Nặc đại nhân ở đây cũng nhận ra,nhưng mà Ly Nặc đại nhân tại sao lại có bộ dáng như thế này? Biến thành con cáo như vậy cũng bây giờ lại còn cùng với đám nhân loại này?
      Last edited: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73 đại phát thú uy ,Tiểu Mao Cầu cường hãn

      Huyết Đại nguy hiểm nheo mắt lại nhìn Tiểu Mao Cầu cách đó xa, mặc dù nàng nhìn thấy luồng hào quang màu xanh lục trong mắt nó nhưng giọng của nó đối với nàng hết sức quen thuộc. . .

      Hành động lần này của nó chỉ khiến mọi người cảm thấy tò mò mà mọi người nhất thời quên luôn bản thân vẫn còn trong vòng nguy hiểm, ánh mắt tò mò nhìn hai con lớn , khi thấy Thú Vương cúi đầu xưng thần mà con tiểu mao cầu màu trắng lại hết sức cao ngạo và khinh thường, mắt lạnh bễ nghễ nhìn những con thú xung quanh ngừng việc công kích, ánh mắt nó lạnh đến mức khiến chúng ma thú rối rít cúi đầu dám nhìn thẳng.

      Bọn họ cũng biết mình tại sao lại cảm thấy sợ hãi , chẳng lẽ chỉ vì ánh mắt quá mức nguy hiểm của con Tiểu Mao Cầu kia sao? Chúng nó cũng giống thú vương, từ lúc nhìn thấy con tiểu mao cầu kia chúng nó lại có cảm giác kính sợ, ngoài ra còn có cảm giác sợ hãi quen thuộc giải thích được, mà khi nghe thấy Thú Vương như thế, bọn nó mới chợt hiểu ra, ra con tiểu tử trước mắt này chính là ma thú có thực lực nhất trong Ma Vực chi sâm, đại nhân Ly Nặc khó trách sao bọn nó lại cảm thấy quen thuộc như vậy?

      Nhìn thấy Thú Vương quỳ xuống, tất cả ma thú liền phản ứng kịp cũng quỳ theo, mấy vạn ma thú đồng loạt quỳ xuống nhất thời khiến bụi đất tung bay đầy trời, thanh vật nặng rơi xuống đất đinh tai nhức óc, có người trong lòng nghi ngờ bọn nó quỳ xuống mạnh như vậy chẳng lẽ cảm thấy đau sao?Ai, bọn họ chỉ nghe thanh thôi cũng cảm thấy đau rồi.

      Tiểu Mao Cầu đứng mặt đất, ngước đầu nhìn lên thú vương quỳ gối trước mặt, tuy là ngẩng nhìn nhưng uy nghiêm vẫn giảm chút nào, ngạo mạn mở miệng : "Người(Thú) biết có tội, hôm nay bổn tọa khôi phục nguyên thân, các ngươi nhất thời nhận ra được cũng là bình thường, ta cũng so đo với các ngươi." Nếu là trường hợp cứu người như vậy mình đùa đùa nghịch nghịch uy phong chút cũng được chứ nhỉ? Nghĩ đến chỗ này nó khỏi nhìn chung quanh chút, chủ tử chắc cũng theo tới đây mới đúng.

      Thú Vương thấy nó dễ chuyện như vậy, lúc này mới khẽ yên lòng, giây trước nó vẫn lo lắng ngài ấy mất hứng ăn nó vào bụng, nhìn tình huống hôm nay,chắc là đâu nhỉ? Mà Tiểu Mao Cầu bên căn bản cũng biết suy nghĩ này trong lòng nó, nếu biết nhất định lại muốn buồn bực trận, chỉ là dù biết nó cũng ăn bọn chúng vì lần này khi tỉnh dậy nó nghe chủ tử qua, thân thể của nó bị biến dạng là bởi vì ăn phải mấy con ma thú lung tung lộn xộn này khiến tu hành của nó bị ma hóa biến thành bộ dáng người ra người quỷ ra quỷ kia, cũng chính là con tứ bất tượng mà Huyết Đại hình dung.

      Mọi người rối rít hóa đá, con Tiểu Mao Cầu này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Thái độ bề giống như từ thân thể của nó phát ra, đúng là thấy tức cười thế nào thế nào ấy nhưng bọn họ vẫn cố nén dám cười ra tiếng , chuyện cười, ngay cả mấy vạn ma thú cũng sợ hãi quỳ xuống, nhân vật như vậy bọn họ nào dám cười nhạo a, cũng phải là muốn sống nữa!

      Mà Huyết Đại vẫn luôn đứng lẳng lặng ở bên, trong mắt lóe lên nghi ngờ nhưng lại biến mất trong nháy mắt, sau đó là bộ bình chân như vại đứng tại chỗ, giống như tất cả diễn ra ở đây đều liên quan đến nàng.

      Mà cách nàng xa,ánh mắt sắng quắc của Thượng Quan Cẩn Nam cũng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt cũng có nghi ngờ, khiếp sợ còn có hiểu, ở trong lòng , Huyết Đại toàn thân áo trắng thành công trở thành kỳ nữ, noí đến tu vi thâm cao ai bằng, ngay cả sủng vật bên người nàng cũng lợi hại như vậy, có thể để cho thú vương hung thần ác sát cúi đầu xưng thần, thực lực cường hãn dĩ nhiên là phải ở đây.

      Thượng Quan Cẩn Du đứng bên cạnh Thượng Quan Cẩn Nam vừa vui vừa lo, vui là vì rốt cuộc cũng có người, phải là có người (thú) chịu đứng ra cứu các nàng như vậy họ cũng cần phải chết, lo chính là con tiểu mao cầu kia lại là sủng vật của nữ tử áo trắng mà lúc trước ả lại đứng ra chỉ chứng nàng, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người nàng ta nếu nàng ta nhớ thù mình chẳng phải mình chết chắc sao, cũng giống như Thượng Quan Cẩn Du, Ôn Uyển Nhi đứng cách đó xa cũng rất mừng rỡ, lần này ả chỉ cần chết mà còn có thể mượn tay người khác tới trừng trị con tiện nhân Thượng Quan Cẩn Du biết sống chết này, xem ả luôn đối địch với mình nay lại còn đắc tội với người lợi hại như nữ tử áo trắng này , người ta thu thập ả ta mới là lạ.

      Ở trong mắt ả, là con người nào cũng hay ghi thù, ả thấy ai cũng mọn, đố kỵ như ả, ả rất khẳng định mặc áo trắng kia nhất định tới thu thập con tiện nhân Thượng Quan Cẩn Du kia, dù sao lúc trước chẳng phải con tiện nhân kia muốn dồn người ta vào chỗ chết kia mà, cũng là con người làm sao lại có thể độ lượng tha cho được cơ chứ? Nhưng ả căn bản cũng ngờ, như tiên nữ cứu thế trước mắt này lại chính là người luôn bị ả mắng là hoa si là bao cỏ, Ôn Mạt muội muội , đến từ ả ta luôn lấy việc khi dễ nàng ta làm thú vui, cuối cùng còn khiến cho người khác hãm hại nàng để cho nàng thay ả gả cho vị vương gia tàn phế kia, chỉ nhiêu đó thôi nếu người mà Huyết Đại nên trả thù trước tiên chính là ả.

      Đám người Đông Phương Ngưng, Độc Hạo, Nam Cung Tuyệt cũng giật mình, nhưng bọn họ hề giống những người khác vẻ mặt khoa trương như vậy, miệng há to, Mặc Thanh Vân đứng gần Đông Phương Ngưng cũng mang vẻ mặt thản nhiên, con ngươi bình tĩnh vô ba chăm chú nhìn chằm chằm mặc áo trắng, sâu trong tròng mắt có dị dạng thoáng , ánh mắt lúc này thâm thúy, con ngươi thăm thẳm lại giống đầm nước, sau vẻ ngoài ngoài bình bĩnh là sóng trào mãnh liệt nhưng mọi người đều chăm chú xem trò vui nên ai phát ra vẻ bất thường của

      Thú Vương vẫn mực cung kính quỳ dưới đất, Tiểu Mao Cầu cho nó đứng lên nó cũng dám lên, nó vô cùng khủng hoảng nhìn xuống tiểu mao cầu trước mặt, giọng cực kỳ cung kính hỏi " biết Ly Nặc đại nhân tới đây có gì muốn phân phó Lục Vưu?"

      Tiểu Mao Cầu cũng thể xong uy phong, lúc này mới nhớ tới chính , cao ngạo ngẩng đầu nhìn nó giống như vương giả ra lệnh: "Bổn tọa muốn ngươi mang theo toàn bộ bọn chúng rút lui được tiếp tục làm điều ác, giết hại loài người." Hai vị chủ tử của nó bây giờ đều là con người cho nên nó mới cho bọn họ tổn thương đồng loại của chủ tử.

      Thú Vương ngờ nó như vậy, có chút khó trả lời: "Lục Vưu có thể mang theo bọn họ rời , cũng đồng ý với Ly Nặc đại nhân chỉ cần loài người chủ động động tới bọn ta bọn ta cũng giết hại bọn họ, chỉ có thỉnh cầu duy nhất là có thể dẫn kia , dù sao nàng ta cũng sát hại đông đảo đồng loại của chúng ta, Lục Vưu chỉ muốn vì chúng nó báo thù." Rất ràng, con Thú Vương ngốc nghếch này còn chưa nhận , như vậy rất rất dễ dẫn đến cái chết.

      Tiểu Mao Cầu nhìn theo hướng móng vuốt của nó chỉ tới, nhất thời mặt liền tối nhưng vì trông mặt nó có bộ lông trắng muốt nên bị người khác phát , thiên chân vạn xác, đích xác là tối đen lại, chỉ có tối mặt, tròng mắt cũng hơi híp lại, quang mang trong mắt đại thịnh, nguy hiểm nhìn Thú vương quỳ gối trước người mình, tức giận bộc phát liền vung trảo hướng tới con vật khổng lồ trước mặt.

      Đừng nhìn nó thân thể nho , nhưng hơi sức cũng phải như vậy, trảo qua liền khiến con vật khổng lồ nặng mấy tấn bay xa vài chục trượng, lúc mọi người sợ hãi than, thú vương sau khi bị đánh bay xa, vả lại bị ném bốn chân chổng lên trời liền giùng giằng từ mặt đất bò dậy nhanh chóng chạy tới chỗ Tiểu Mao Cầu, có thể là khí thế như hồng thủy, thể chống đỡ.

      Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, xong rồi, Thú Vương nổi giận, vạn nhất muốn đại chiến phải làm sao mới thỏa? Ngay cả mấy người Thượng Quan Cẩn Nam, Độc Hạo, Nam Cung Tuyệt cũng có chút động dung, vẻ mặt đổi trừ Tiểu Mao Cầu chính là Huyết Đại cùng Mặc Thanh Vân.

      Ngay sau đó phốc đông tiếng, lại là thanh vật nặng rơi xuống đất, sau đó lại truyền tới giọng run rẩy hoảng sợ của Thú Vương: "Đại nhân tha mạng! Lục Vưu đáng chết, kính xin đại nhân tha cho Lục Vưu lần!" Nó cũng dám tổn thương loài người nửa phần nữa, mới vừa rồi Ly Nặc đại nhân nổi giận, nó tại toàn thân đều đau, mặc dù như thế nó vẫn kiên trì trở lại, phải cầu được tha thứ của ngài mới được nếu phải là trọng thương đơn giản như vậy đâu

      Đáng thương cho Thú Vương đến tận bây giờ còn biết chính mình phạm phải sai lầm gì, Tiểu Mao Cầu tới, nguy hiểm nhìn Thú Vương : "Mấy ngày thấy, ngươi đúng là càng thêm lớn mật dám cầu bổn tọa lưu lại chủ tử cho ngươi? Hả? Ngươi là ngại sống quá lâu rồi sao, nếu như vậy bổn tọa cũng ngại tiễn ngươi đoạn!" Lá gan của nó cũng , mình cũng dám đắc tội nửa phần với chủ tử nó lại vẫn muốn thương tổn, là quá biết suy nghĩ rồi.

      Thú Vương vừa nghe liền cả kinh thất sắc, sắc mặt cũng là xanh mét xanh mét, trái tim cũng run rẩy, giống như là muốn nhảy ra ngoài.

      "Ly Nặc đại nhân tha mạng a, Lục Vưu biết chuyện, nếu biết nàng chính là chủ tử của đại nhân, Lục Vưu có trăm lá gan cũng dám ra cầu đó mong đại nhân minh giám a" nó vừa sợ vừa lại còn dập đầu mạnh có xu thế được tha thứ ngừng lại.

      "Lăn xa chút cho bổn tọa!" Xong rồi, nó thấy vẻ mặt kiên nhẫn của chủ tử, có phải mình chơi đùa hơi quá hay , cho nên chủ tử mới mất hứng? Ô ô, chủ tử ngàn vạn lần đừng tức giận a. . .

      xong cũng cúi đầu tới chỗ Huyết Đại vừa vừa thầm trong lòng, chủ tử nên tức giận, ngàn vạn lần được tức giận, vạn vạn tức giận được, nếu bị vị chủ tử chân chính phúc hắc hung hăng dạy dỗ trận, nhớ vài ngàn năm trước nó cũng bởi vì chọc cho người chủ tử mất hứng, kết quả là nó bị hung hăng tu lý trận, đến nay ký ức vẫn còn như mới, bây giờ muốn đứng lên còn run như cầy sấy đây, nó phải lựa lời mà

      Nếu nhất định chịu nổi.

      "Chơi rồi sao?" Huyết Đại từ cao nhìn xuống con tiểu mao cầu cúi đầu biết sai, nhíu mày, hời hợt hỏi, gương mặt bình thản nhìn ra có tức giận hay .

      "Chơi, chơi , chủ tử." Tiểu Mao Cầu len lén liếc Huyết Đại cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu làm rùa rút đầu.

      "Nếu chơi vậy thôi." Vươn tay ra, ý bảo Tiểu Mao Cầu nhảy lên.

      Tiểu Mao Cầu thấy vậy liền vui vẻ ra mặt, may là vị chủ tử này tốt nếu là vị chủ tử kia của mình chắc chắn nó tránh khỏi bị phạt, vui vẻ nhún chân nhảy vào trong ngực Huyết Đại .

      Mắt thấy Huyết Đại xoay người rời , lúc này Mặc Thanh Vân mới vội vàng kêu: "Huyết Đại tỷ tỷ!" Huyết Đại xoay người nhìn cái, tiếng động hỏi thăm kêu nàng có chuyện gì.
      Last edited by a moderator: 7/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74: nữ thần trong lòng mọi người

      "Huyết Đại tỷ tỷ là lợi hại, Thanh Vân muốn theo Huyết Đại tỷ tỷ!" xong liền kích động chạy tới chỗ Huyết Đại.

      "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ định làm gì vậy? Mau buông đệ ra, đệ cũng muốn theo tỷ” ngoài dự tính, lần nữa lại bị định trú rồi.

      "Chăm sóc tốt cho ." Nhìn cũng nhìn Mặc Thanh Vân lớn tiếng la hét cái, nàng quay về phía Đông Phương Ngưng đứng phía trước dặn dò, sau khi lấy được cái gật đầu của nàng ta liền quay đầu rời .

      Sau khi bóng dáng của Huyết Đại biến mất ở trong mắt mọi người, lúc này họ mới phục hồi tinh thần, Thượng Quan Cẩn Du cũng thở phào nhõm hơi, lúc trước ngay cả thở mạnh ả cũng dám, nhìn con tiểu mao cầu mạnh mẽ ai bì nổi kia sợ chủ tủ của nó như vậy nên ả cho rằng kia cũng tốt đẹp gì liền khẩn trương thôi chỉ sợ nàng ta lại đột nhiên muốn trả thù mình, may mà bây giờ ả cũng nhặt lại được cái mạng này rồi, tâm trạng khẩn trương cũng từ từ lắng xuống.

      Con thú vương và đồng tộc của nó vẫn luôn nằm rạp dưới đất lúc này mới đứng dậy, sau khi liếc nhìn đám người bên này cái mới quay đầu bỏ .

      Trải qua cửu tử nhất sinh mọi người đưa mắt nhìn nhau trong lòng đều ha bóng dáng của cứu thế kia, sau khi sửa sang lại chút liền lục tục lên đường, từ nay về sau, trong câu chuyện đại chiến giữa người và thú ở Ma Vực chi sâm luôn xuất tiên nữ áo trắng thân cứu giúp cũng truyền khắp tam quốc, theo như đồn đãi nữ tử áo trắng kia xinh đẹp tuyệt trần ngay cả sủng vật tay cũng là linh thú cực kỳ cường hãn, cần tốn nhiều sức liền đem quân đoàn ma thú khiến người đời nhắc tới là sợ mất mật đuổi ra khỏi Ma Vực chi sâm, dân chúng tam quốc cũng mộ danh mê mẩn, chỉ hy vọng trong lúc mình còn sống có thể thấy được tư thế oai hùng của vị tiên nữ đó.

      "Chúng ta cũng thôi."

      Hồi lâu sau Thượng Quan Cẩn Nam mới thu hồi tầm mắt nhìn phương xa, dẫn đầu cất bước rời , mà sau lưng mọi người cũng đều nhất nhất theo, Ôn Uyển Nhi cam lòng trợn mắt nhìn Thượng Quan Cẩn Du cái rồi cũng theo rời .

      Đảo mắt ở ngoài ngàn dặm, Huyết Đại ôm Tiểu Mao Cầu đường về phía trước, thần thái luôn tự nhiên nhưng trong bụng của con tiểu mao cầu ngực nàng lại bách chuyển thiên hồi, thỉnh thoảng còn có thể ngẩng đầu lên len lén nghía sắc mặt của Huyết Đại cái, mặc kệ nó nhìn mấy lần sắc mặt của nàng thủy chung đều như hế có chút biến hóa nào.

      khỏi kỳ quái, theo lẽ thường mà , chủ tử phải nên nghiêm hình cha khảo, hỏi thăm nó phen sao? Nhưng vì sao người chủ tử này của nó lại khác người như vậy? Là do nhẫn nại của nàng quá mạnh mẽ hay là do nàng quá tức giận nên mới thế?

      "Chủ tử. . ."

      là nhịn được, cứ nén lại như vậy là quá cực khổ, dọc theo đường nó đều cố gắng suy đoán tâm tư của người, đối với nó mà đúng là loại đau khổ bất đắc dĩ , nếu nàng chịu mở miệng vậy để nó cũng được, nếu tiếp tục nó sợ nó bị đột tử

      "Ta phải chủ tử của ngươi, đừng gọi loạn." Mí mắt Huyết Đại cũng động cái, chớ chi là cúi đầu xem nó, có thể đáp lại cũng là ân huệ lớn nhất rồi.

      Tiểu Mao Cầu buồn bực, ngờ nàng trực tiếp cự tuyệt như vậy, nếu đổi lại là người khác nhất định bởi vì chiếm được sủng vật như nó mà hưng phấn dứt nhưng nàng lại xem nó như là cặn bã thèm đoái hoài tới, đây là xúc phạm đến tự ái của nó rồi, nhớ năm xưa nó người gặp người , hoa gặp hoa nở hồ ly xinh đẹp lại bị người này chê, chuyện này nếu bị đám thuộc hạ ở tuyết sơn kia biết chẳng phải bị cười nhạo thời gian dài a.

      được, nó muốn khiến cho chủ tử thích mình mới được, nếu bị cái tên nam nhân phúc hắc kia ân lên tội danh làm việc bất lực để dạy dỗ.

      "Chủ tử, ngài hãy thu ta , nếu ta liền bị trừng phạt, ô ô. . ."

      Nó dùng hai bàn chân trước nho dùng sức xoa xoa đôi mắt của mình, lại gắng sức, ân, cho đến khi cảm thấy sai biệt lắm mới buông móng vuốt chỉ vào đôi mắt hồng hồng làm bộ đáng thương ngước nhìn Huyết Đại, giọng mang nức nở nghẹn ngào van xin .

      Lúc này Huyết Đại mới dừng bước lại nhìn nó cái,đôi mày thanh tú nhíu lại hỏi "Hả? Ngươi lợi hại như vậy, ai dám trừng phạt ngươi?" Trong mắt nàng lóe lên tia khác thường khỏi dọa tiểu hồ ly giật mình, trong nội tâm hồi hộp, ánh mắt của nàng tốt như vậy là biết được cái gì rồi sao? Trời ơi, phải là ngài ấy biết được nó là người của người ngài ấy chứ?

      Nếu biết, vậy có hậu quả gì? Nó dám nghĩ thêm nữa, nếu trước hết nó cứ thử dò xét chút xem sao.

      "Chủ tử, ngài có phải biết cái gì rồi hay ?" Ngàn vạn lần được biết, vạn vạn lần cần biết, thiên thiên vạn vạn lần cần biết a, a a a. . .

      Huyết Đại buồn cười nhìn nó cái, nhưng bộ dạng vẫn lạnh nhạt như cũ hỏi "Ta nên biết cái gì?" Nụ cười của nàng làm hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, chỉ biết ngây ngốc nhìn Huyết Đại.

      "Ặc, có, có cái gì nên biết, cũng có gì phải biết."Tiểu Mao Cầu chóng mặt, ấp úng đáp trả.

      Huyết Đại cũng tiếp tục chuyện với nó nữa, bước nhanh về phía đông, nếu nàng tính toán sai khoảng ba ngày sau bọn họ tới nơi, mặc dù cách thời gian hoa nở còn mấy ngày nhưng nàng tình nguyện sớm để chờ đợi chứ muốn bỏ qua nó

      Dọc theo đường , Tiểu Mao Cầu cũng an phận núp ở trong ngực Huyết Đại dám thêm câu nào cũng dám hỏi thêm câu, hết sức nhàm chán liền dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.

      Cứ như vậy yên lặng qua vài ngày nữa, ba ngày sau, quả nhiên như Huyết Đại đoán bọn họ tới Mạc Bắc, người hồ xuất đường cái thành trấn ở Mạc Bắc, liếc nhìn con đường lớn nhưng lại rất phồn hoa, Huyết Đại ôm tiểu hồ ly ở trong đám người, che mặt với bộ áo trắng hơn tuyết trong ngực còn ôm con tiểu hồ ly cũng là thân màu trắng đường cái tạo thành loại phong cảnh mỹ lệ, tình cảnh này đặc biệt làm người khác chú ý. . .

      " nương, ngài là tới ở trọ sao?" Lúc trời tối, Huyết Đại vào cái khách sạn, ông chủ khách sạn liền lập tức nhiệt tình hỏi thăm,nhưng Huyết Đại chỉ hơi hơi gật đầu cái coi như là trả lời.

      " nương, xin chờ chút, ta giúp ngài an bài gian phòng hảo hạng, để nương ở thoải mái chút." Ông chủ khách sạn lễ phép khẽ gật đầu với nàng, lúc này mới gọi gã sai vặt để chỉ đường cho nàng lên lầu hai, Huyết Đại lặng yên lên tiếng theo sau gã sai vặt lên lầu, mà vị ông chủ kia cũng đưa mắt nhìn theo bước chân họ lên lầu cho đến họ biến mất ở khúc quanh mới thu hồi ánh mắt.

      Gọi ra số người làm việc vặt trong khách sạn dặn dò phen rồi sau đó mới đuổi họ rồi mới tiếp tục làm việc của mình.

      Huyết Đại theo gã sai vặt đến giữa lầu, gã sai vặt liền đại khái giới thiệu chút tình huống, Huyết Đại gật đầu sau đó liền đuổi rời , sau khi đánh giá vòng khắp phòng liền bước tới chỗ đầu giường đem tiểu mao cầu ngủ say đặt xuống giường, ban thân tự rót chén nước từ từ uống.

      Chợt, tiếng đàn du dương truyền đến, nghe vào như rất xa xôi nhưng khi nghe lúc lại cảm thấy như ở bên cạnh, Huyết Đại cau mày ngẫm nghĩ chút mới buông chén nước trong tay xuống bước thẳng ra ngoài cửa.

      Ánh trăng vằng vặc, bóng dáng màu trắng bước đường, với bản lĩnh lướt trong gió, bóng người mờ ảo dưới ánh trăng từ xa nhìn lại lại cực kỳ duy mỹ động lòng người.

      "Nàng đến rồi." Dưới ánh trăng, thân cẩm y mang mặt nạ hình hồ điệp

      Nam tử ưu nhã khảy đàn, tiếng đàn giống như như nước chảy tuyệt đẹp khiến người nghe phải cảm động, vừa khảy đàn vừa cùng Huyết Đại đứng sau lưng chào hỏi.

      Đối với nhạy bén của nam tử, Huyết Đại cũng có chút nào ngoài ý muốn, nàng đối với đàn có trình độ khá sâu, có thể nghe ra thực lực cường hãn tầm thường của nam tử.

      "Uh, ngươi là muốn dẫn ta tới đây sao?" Nam tử trước mặt nàng biết, chính là người mang mặt nạ hồ điệp giải vây cho nàng lúc ở Say nhan cư kia

      Nàng hỏi như vậy là bởi vì trong tiếng đàn của nam tử này mang theo ước hẹn nhưng nàng lại biết rốt cuộc là muốn hẹn người nào

      "Tại hạ chỉ là muốn dẫn tri đến, biết nương có thể trở thành tri của tại hạ được hay ?" Mười ngón tay của nam tử đè xuống dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển du dương liền vang lên, thỉnh thoảng uyển chuyển liên miên, thỉnh thoảng cao đãng khởi phục, thấu triệt nội tâm.

      "Công tử đùa, Huyết Đại cũng chỉ được xem là biết chút ít, dám cùng công tử đánh đồng, lại dám tự xưng là tri của công tử." Tiếng đàn của nàng là siêu phàm thoát tục rồi, nhưng lại ngờ vị nam tử trước mặt này lại có cầm kỹ( khả năng đánh đàn)sâu hơn nàng, mặc dù mình cũng có thể nghe hiểu tiếng trong tiếng đàn nhưng lại thể thông qua tiếng đàn để biểu đạt tất cả suy nghĩ, có thể đem tiếng đàn luyện đến được như vậy, trừ việc cần phải có tu vi đạt đến cảnh giới nhất định còn phải có thiên phú trời cho, trừ phi là người có thiên phú dị bẩm, nếu , coi như dốc hết sức, có người dùng cả đời cũng thể đạt đạt được tới cảnh gới đó

      "Huyết Đại nương quá khiêm nhượng, dõi mắt khắp tam quốc, người có thể nghe hiểu tiếng đàn của tại hạ chỉ có mình nương mà thôi, nếu như nương ngại có thể nhận ta làm bằng hữu, xem như tại hạ là lấy cầm hội hữu."

      Nam tử mặc dù mang mặt nạ hình hồ điệp che gần nửa khuôn mặt nhưng lại thể làm mất khí chất cao quý gương mặt

      Hai mắt thâm thúy khó hiểu, sống mũi thẳng tắp,đôi môi mỏng khẽ mím, loáng thoáng còn mang theo nụ cười như có như .

      "Tốt." Đối với giao hữu nàng cũng phải để ý, nhiều thêm bằng hữu hay thiếu người đối với nàng mà cũng khác nhau là mấy, chỉ cần đối phương có ác ý là được, còn có chút đúng là nàng cũng rất có hứng thú với cầm hữu (tình bạn thông qua việc đánh đàn), mà đối phương cũng là hỉ cầm, cứ như vậy mối quan hệ giữa họ như được kéo gần lại.

      "Cám ơn!" lòng cảm tạ nàng, cảm tạ nàng cho mình cơ hội đến gần, cứ như vậy, giữa bọn họ cũng mất tầng cách ngại, còn là người xa lạ rồi.

      Huyết Đại lại suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là cho là câu cám ơn kia của đối phương là theo lễ phép nên cũng suy nghĩ nhiều.

      Cứ như vậy, hai người trao đổi tâm đắc về cầm kỹ, trong lúc vô tình họ ngồi cạnh nhau đàm thoại đến đêm khuya,đến lúc này Huyết Đại mới đứng dậy cáo từ, nam tử cẩm y đưa mắt nhìn nàng rời lúc sau mới ngồi xuống, khẽ vuốt khúc sau mới đứng dậy rời .

      "Lão đại nhanh lên chút, nàng trở lại." Ngoài khách sạn, trong góc đen như mực xuất nhóm người cường tráng mà dẫn đầu chính là vị ông chủ trong quán trọ kia.

      "Hư, tiếng chút nếu bị nàng nghe tốt." Mẹ kiếp, bọn họ ngồi chồm hổm ở góc tường này sắp hai canh giờ rồi, cũng biết nữ nhân kia ra ngoài làm gì mà lại về muộn như vậy.
      Last edited: 19/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :