1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68.2

      "Bổn vương tìm cơ hội đưa ngươi tới trong tay nàng, nhưng ngươi nhớ lấy, tới thời khắc nguy hiểm ngươi được tự ý biến thành hình người, nếu dám nghe lệnh, nhất định trọng phạt!" Mặc dù có nhiều cơ hội sống chung với nàng nhưng vẫn nào hiểu được chút tính cách của nàng, nếu như nàng biết mình để người nằm vùng ở bên cạnh nàng nhất định tiếp nhận, chỉ có như thế, có lẽ còn có thể hoài nghi mình có ý đồ khác, an trí tai mắt ở bên người nàng giám thị, nếu như vậy tác dụng có khi còn ngược lại.

      "Biết, chủ tử, ta nhất định ghi nhớ lời dặn của ngài, tuyệt đối làm trái với ý tứ của chủ tử , yên tâm ." Nó nào ngờ tính tình của chủ tử mình, tựa như nào ngờ tính cách của nàng giống như nhau, nếu cách nào cải biến, vậy cũng chỉ lựa chọn đón nhận.

      Mặc dù tin tức này đối với nó mà tin tức xấu, nhưng phải là có chuyện đáng vui vẻ, ít nhất nó biến trở về hình dạng vốn có của mình rồi, còn giống cái bộ dạng xấu xí khi ở trong Ma Vực chi sâm nữa, ân, xem ra lúc trước chính mình có phí công chết lần, ít nhất trải qua lần đầu thai chuyển thế này, mình cũng khôi phục thành con tiểu hồ ly người gặp người thích lúc trước, đứa bé đáng thương, đến nay còn chưa có nhận , mà cái người chủ tử được nó tôn kính như thần lại có ý định giải thích cho biết thêm câu nào, khiến cho nó cứ loạn tưởng theo ý mình.

      Mà trong căn phòng cách vách, lúc này Huyết Đại mới dằng dặc mở hai mắt ra, thứ đầu tiên nhìn cũng giống như tiểu hồ ly, đánh giá chung quanh chỗ mình nằm, sau đó mới chậm rãi giùng giằng từ giường ngồi dậy, mà lúc ấy cửa phòng liền bị người bên ngoài đẩy ra, ngay sau đó, nam tử với bộ áo đỏ tuyệt sắc vào, lúc thấy nàng giùng giằng muốn ngồi dậy bước nhanh qua, đưa tay đỡ nàng lên để cho nàng tựa vào đầu giường.

      "Sắc mặt của ngươi xem ra vẫn có chút tốt, vẫn còn thoải mái sao?" Sắc mặt của nàng nhìn qua có vài phần yếu ớt, có lẽ là bởi vì hai ngày hai đêm chưa có ăn mới khiến cho suy yếu còn chút sức lực nào.

      " có, ta chỉ là có chút đói, làm phiền ngươi giúp ta đem chút thức ăn tới đây được ?"

      Nàng vốn cho là mình hẳn phải chết thể nghi ngờ , lại nghĩ rằng lại vẫn có thể sống lại, chắc là do vị nam tử trước mặt cứu mình rồi nhưng bây giờ cũng phải là thời điểm để rối rắm cái này, nàng là quá đói, ngay cả câu cũng cảm thấy còn hơi sức, mà nàng sớm phát nơi này là khách sạn, nếu là khách sạn, tất nhiên cũng có thức ăn cung ứng.

      "Được, vậy ngươi nghỉ ngơi chút, ta giúp ngươi gọi chút thức ăn ." Trước khi ra cửa còn săn sóc giúp nàng đem thân thể nằm xuống, đem cái chăn chảy xuống lần nữa giúp nàng đắp kín lại lúc này mới ra ngoài.

      bao lâu trở về, trong tay còn bưng chén cháo nóng hổi bước thằng đến bên giường nàng ngồi xuống, múc muỗng đặt bên môi nhàng thổi, làm nó bớt nóng, đợi đến khi cảm giác nó còn quá nóng nữa mới đặt ở bên môi Huyết Đại, dịu dàng : "Thân thể ngươi tại thể ăn thức ăn có quá nhiều dầu mỡ cho nên ta chỉ giúp ngươi lấy chén cháo nóng, sau khi ngươi hoàn toàn khôi phục ta dẫn ngươi ăn món ăn ngươi thích , há mồm. . ."

      Huyết Đại liếc nhìn nam tử trước mặt, lúc này mới từ từ hé miệng , đem thìa cháo bên môi ăn vào, nam tử nhìn nàng nuốt vào, lúc này mới lại mở miệng nhắc nhở: "Ăn chậm chút, cẩn thận nóng." cũng thể thay nàng nếm nhiệt độ trước, nếu chỉ sợ bị nàng ngộ nhận mình là tên háo sắc rồi.

      "Ân." Đối với quan tâm của , nàng ngoại lệ đáp lại.

      đơn đơn giản của nàng cũng làm cho đối phương có chút ngoài ý muốn, tiếp đó nội tâm liền hồi vui vẻ, nghĩ đến nha đầu này lại đáp lại lời , mặc dù chỉ là chữ đơn giản cũng khiến cho mừng rỡ khác thường, giống như đứa bé khi chiếm được món đồ chơi mà nó thích

      "Ta tên là Dạ Khuynh Thành, có thể cho tại hạ biết phương danh (tên) của nương?" Mặc dù sớm biết tên của nàng nhưng nàng cũng hề biết điều đó vì muốn khiến cho nàng hòai nghi, thể làm gì khác hơn là đem tại trở thành lần đầu tiên gặp mặt.

      "Huyết Đại." Đơn giản hai chữ, nàng bây giờ là rất khách khí.

      "Huyết Đại, danh tự này là dễ nghe, rất thích hợp với loại người có tính cách trong trẻo lạnh lùng như nàng." Nhìn nàng cười .

      Huyết Đại lại tiếp tục tiếp, chỉ là từ từ ăn, nàng khi nào muốn được người khác đút, tiếc rằng cả người mình còn chút sức lực nào, ngay cả tay chân đều là bủn rủn vô lực, muốn mình bưng chén là thể nào.

      Cứ như vậy, bát cháo thấy đáy, mà Dạ Khuynh Thành lại là vẻ mặt buồn cười nhìn nàng, dùng giọng cưng chìu : "Xem ra ngươi là rất đói, chỉ là lại thể ăn nhiều, dạ dày ngươi sớm rỗng tuếch, lập tức ăn quá nhiều chỉ sợ thương tổn đến dạ dày, ngươi trước nằm xuống nghỉ ngơi chút, lúc sau ta lại giúp ngươi đưa thức ăn tới đây." Thân thể nàng bây giờ mới vừa tốt lên chút, nên ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa ăn, những người bình thường đều có thể hiểu đạo lý này làm sao thầy thuốc như lại hiểu được?

      Huyết Đại chỉ hơi hơi gật đầu coi như là đáp lại , sau liền được đỡ nằm xuống, sau khi giúp nàng đắp kín mền liền bưng chén lên ra ngoài.

      Sau khi đóng cửa lại, lúc này Huyết Đại mới nhớ lại chuyện xảy ra trong rừng rậm lúc trước, con quái vật kia ràng là muốn ăn nàng, mà thực lực của nó quả rất cường hãn ngay cả nàng cũng phải là đối thủ của nó nhưng người đàn ông kia lại có thể cứu nàng tư tay quái vật, đây cái gì?

      Trước là mình quá mức tự phụ, bởi vì tu vi của nàng coi như phải cao nhất những cũng có thể là thứ hai, nghĩ đến lần này lại là để bản thân trở thành cá nằm thớt, mà xuất bên người nàng người so với người càng lợi hại hơn gấp trăm lần, điều này khiến cho nàng hiểu cái gì gọi là Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên, xem ra sau này nên tiếp tục tùy ý nữa rồi.

      ra tu vi của nàng đích xác được xem là nhất nhì nhưng nàng căn bản cũng biết thân phận của đối phương, nếu biết nàng cũng nghĩ như vậy.

      Huyết Đại tu dưỡng hai ngày, thân thể cũng tốt được gần như trở về lúc ban đầu, nàng cũng thực vội, lòng nhớ kỹ chuyện Tuyết Liên, chỉ sợ mình trì hoãn quá lâu mà lầm ngày giờ.

      lúc nàng đeo lên cái khăn che mặt muốn ra cửa cửa vừa lúc cũng bị người đẩy ra, người vào chính là Dạ Khuynh Thành thân áo đỏ, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị rời , cũng thấy hài lòng, ôm tiểu hồ ly tới trước mặt nàng, lên tiếng hỏi: "Huyết Đại nương đây là muốn rời sao?" cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng tiểu hồ ly trong tay lại trợn tròn cặp mắt, nháy cái nhìn chằm chằm Huyết Đại, trong lòng bách vị tạp trần, rất có cảm giác.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69: chủ tử di tình biệt luyến rồi hả ?
      editor: Pemichio

      ra mình căn bản là có chết, hại nó vui mừng hụt một lúc lâu cho là mình đã trải qua nhiều đời luân hồi sau đó mới gặp lại chủ tử, điều này nói rõ bọn họ rất có duyên phận chủ tớ nhưng nghĩ ra sự thật lại là như vậy… Trời mới biết nó có bao nhiêu sùng bái chủ tử của mình, vài ngàn năm trước, chủ tử nhưng là Vương gia oai phong một cõi, một thân tu vi cường hãn ai bằng, quản lý Long tộc cũng là thuận buồm xuôi gió khiến bộ phạn có ý đồ lật đổ hắn trong Long tộc run như cầy sấy, cũng làm cho những chủng tộc khác nghe tin đã sợ mất mật dám xâm phạm Long tộc nửa phần, nó thật sâu sùng bái hắn, thầm thề tương lai nó cũng phải trở thành một người lợi hại như chủ tử nó, nhưng ngày vui lại kéo dài, vốn là họ an an ổn ổn trải qua những ngày được vạn dân kính ngưỡng, nhưng nghĩ sẽ gặp phải gái kia, cuối cùng lại mang đến tai họa ngập đầu cho Long tộc.

      “Ân, đa tạ công tử tốt bụng cứu giúp, Huyết Đại còn có chuyện quan trọng trong người, cũng tiếp tục làm phiền nữa.” Quấy rầy hắn lâu như vậy, nói tiếng cám ơn vẫn cần thiết, coi như hắn đến thì nàng cũng sẽ tìm hắn để từ giã.

      “Gọi ta Khuynh Thành là được rồi, vậy về sau ta liền gọi nương là Huyết Đại được ?” Huyết Đại nương, Huyết Đại nương kêu như vậy lại có cảm giác quá mức lạnh nhạt, mà hắn muốn có cảm giác lạnh nhạt với nàng, hắn muốn nỗ lực kéo gần khoảng cách giữa họ để cho mình trở thành sự ngoại lệ duy nhất bên người nàng.

      “Tốt.” Hết tách trà, nàng vĩnh viễn đều là bộ dáng này, dùng câu văn đơn giản nhất để trả lời cho vấn đề phức tạp nhất, đặc biệt là đối với người xa lại, có thể sử dụng một chữ tỏ rõ ý nghĩa trong lời nói, nàng tuyệt đối sẽ dùng hai chữ, mà ở trong mắt nàng, trừ bốn người Mân Côi ra thì những thứ khác đều bị nàng xếp vào hàng ngũ người xa lạ.

      “Huyết Đại, là như vậy, trước mắt ta cũng có chút chuyện cần xử lý, cũng dễ dàng mang theo nó, ta có thể tạm thời gửi ở chỗ nương được ?” Hắn chỉ vào con tiểu hồ ly nằm trong vòng tay hắn, trưng ra vẻ mặt thành khẩn nhìn nàng, hắn thể nói thẳng cho nàng biết nếu nàng chắc chắn sẽ tiếp nhận.

      Huyết Đại vừa ̣nh cự tuyệt, lại bị Dạ Khuynh Thành giành mở miệng trước, nhìn bộ dáng của Huyết Đại cũng biết là nàng muốn cự tuyệt, mà hắn thể để cho nàng cơ hội để cự tuyệt hắn, lúc này mới giành lên tiếng trước nàng. “ nương hãy yên tâm , ta chỉ có chút việc gấp cần phải tạm thời rời , mấy ngày nữa sẽ gặp lại, chờ ta xử lý tốt mọi chuyện liền trở lại đón nó, chỉ quấy rầy nương chút ít ngày là đủ.”

      Huyết Đại suy tính đến nếu mang theo một Tiểu Mao Cầu tất sẽ có chỗ bất tiện, vốn muốn cự tuyệt nhưng nghe thấy đối phương nói như vậy nàng liền trầm tư một chút, hắn chỉ có ân cứu mạng đối với nàng, hơn nữa còn tận tâm tận lực chăm sóc một người xa lạ như nàng trong mấy ngày, mà vẻ mặt hắn lúc này cũng giống như là nói dối, nhìn qua giống như thật sự có việc gấp cần phải làm, lại suy tính đến chỉ có mấy ngày mà thôi, lúc này mới hơi gật đầu đồng ý, coi như là báo ân thôi.

      Đáng thương cho một mảnh dụng tâm lương khổ của Dạ Khuynh Thành, mặc dù cuối cùng có bị cự tuyệt, nhưng khi đặt trong mắt người kia thì lại bị xem như là một gánh nặng, mà thấy sự do dự của nàng hắn vẫn nhất quyết ́ ý đặt nó ở bên người nàng, bởi vì hắn còn chưa có tìm ra lý do hợp lý để đồng hành bên cạnh nàng, lại thể quá mức gấp gáp nên chỉ có thể từng bước từng bước dần dần tiến đến, nếu nhất ̣nh sẽ làm cho nàng đối với mình sinh ra chán ghét, như vậy hắn cũng sẽ bị đánh vào trong vô tận hắc ám, chỉ có biện pháp này mới có thể làm cho hắn an tâm.

      Huyết Đại nhận lấy Tiểu Mao Cầu trong tay hắn, ôm nó ở trong ngực, thấy tình cảnh này, cả khuôn mặt của Dạ Khuynh Thành cũng có chút tối , hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, nên giao nó cho nàng, thừa dịp Huyết Đại có chú ý, hắn liền ác ngoan trợn mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, trong mắt là ý tứ cảnh cáo nồng đậm, mà tiểu hồ ly khi bị vị chủ tủ phúc hắn nhà nó trừng thì lại dám nhìn thẳng, đáng thương cho nó cũng biết chủ tử tại sao lại dùng ánh mắt nguy hiểm này để nhìn nó, rụt cái đầu nhỏ của mình vào trong ngực của Huyết Đại để tránh , ngờ cử động này của nó càng làm cho sắc mặt của Dạ Khuynh Thành khó coi đến cực điểm, nguy hiểm híp mắt, muốn thầm ra tay dạy dỗ nó một trận thì Huyết Đại lại vừa đúng lúc quay lại nhìn hắn.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69 tt

      "Vậy cứ như vậy , ta trước giúp huynh chăm sóc Tiểu Mao Cầu này mấy ngày, chờ ngươi làm xong việc hãy tới tìm ta, ta lại trả nó cho ngươi." Nàng thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, phải gấp rút lên đường mới được.

      "Được, vậy cám ơn nương,khiến nương cảm thấy bất tiện vì phải mang theo nó, mong nương thông cảm!”Coi như nó may mắn, lần tới xem nó làm sao có thể tránh khỏi, bây giờ liền tạm thời tha cho nó- lần.

      " khách khí, ta còn có chuyện, trước." Khách khí hướng gật đầu cái, cũng đợi đối phương trả lời liền ôm tiểu hồ ly ra khỏi phòng, hướng bên ngoài khách sạn tới.

      Sau khi rời khỏi khách sạn nàng liến hướng tới Ma Vực chi sâm tới, mà trong ngực nàng, giờ phút này chỉ có con Tiểu Miêu lông vo tròn mở cặp mắt nhắn mà có hồn nhìn chằm chằm nàng, ai, mới vừa rồi nếu phải là nàng mở miệng chuyện chừng mình lại gặp phải dộc thủ của chủ tử.

      Lại về đám người Thượng Quan Cẩn Nam, trong đội ngũ lại thêm người quen, đó chính là người “ngẫu nhiên” gặp được ở đường, hơn nữa còn là người mà muốn bỏ rơi cũng được, Ôn Uyển Nhi .

      "Ta Uyển Nhi tỷ tỷ, ngươi ở nhà ngây ngô cho tốt, có việc gì tới nơi này xem náo nhiệt gì à? Trước mặt chính là Ma Vực chi sâm rồi, cũng đừng trách ta cảnh báo trước, đến lúc đó ca ca là phải bảo vệ ta , mình ngươi có thể gặp nguy hiểm." vất vả ca ca mới từ hôn với người ngu ngốc kia, hôm nay lại cùng Ôn Uyển Nhi đính hôn, chuyện này khiến cho nàng vẫn thoải mái, ca ca là người của nàng, ai được phép đến giành.

      Ôn Uyển Nhi nghe nàng như vậy, nội tâm cũng hết sức mất hứng, nàng lần này là cố ý theo phía sau bọn họ tới, đợi thời cơ thích hợp nàng mới nhảy ra diễn cảnh ngẫu nhiên gặp phải, mục đích đúng là vì nhân cơ hội này đến gần Thượng Quan Cẩn Nam, tốt nhất là mượn cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm chút, nàng cũng biết họ qua Ma Vực chi sâm, cũng nghe bên trong có rất nhiều ma vật, nhưng nàng chút nào sợ hãi, chỉ có sợ hãi còn hết sức mong đợi, bởi vì nàng muốn lợi dụng Ma Vực chi sâm khiến Thượng Quan Cẩn Nam diễn vở hùng cứu mỹ nhân lãng mạn.

      Nhưng hôm nay lại nghe thấy Thượng Quan Cẩn Du như vậy khiến nàng khỏi nổi giận trong bụng, nhưng lại bị nàng cố gắng nén lại,cho dù nàng có tức giận như thế nào cũng thể ở phát tác ở trước mặt Thượng Quan công tử, cứ như vậy kế hoạch của nàng bị mình phá hư, nàng nhất định phải chú trọng hình tượng của mình mới được, cũng thể bởi vì cái nha đầu Thượng Quan Cẩn Du này mà làm hư chuyện tốt của mình.

      Vừa nghĩ như thế, lo lắng mặt cũng quét sạch, cố làm mặt uất ức nhìn Thượng Quan Cẩn Nam, lúc này mới vừa vừa khóc hỏi: "Uyển Nhi là vị hôn thê của Thượng Quan công tử, tính thế nào là người đây? Uyển Nhi cũng biết, Thượng Quan công tử nhất định bỏ lại Uyển Nhi mặc kệ đúng ?" Bộ dáng đáng thương đúng là vừa thấy thương đâu, mà bộ dáng đáng thương này của nàng lại khiến Thượng Quan Cẩn Nam để mắt tới, ngược lại khiến cho vui cau mày.

      Thượng Quan Cẩn Du nghe nàng như vậy liền giận đến cắn răng nghiến lợi, ở trong lòng mắng to con hồ ly biết xấu hổ này lại dám biết xấu hổ chạy tới giành ca ca với mình, nhất thời tức giận mắng to: " biết xấu hổ, theo phía sau cái mông của ta cũng gì ngươi nhưng hôm nay ngươi còn dám biết thẹn noi ra lời vô liêm sỉ như vậy , vị hôn thê thế nào? Còn chưa có thành thân nên cái gì cũng đều phải , chẳng lẽ ngươi quên kết quả của cái bao cỏ muội muội kia của ngươi sao? Chẳng lẽ còn đủ để lấy ra làm vết xe đổ của ngươi sao?" Ca ca là của nàng, đám nử tử biết xấu hổ kia hãy cút sang bên .

      Khi Thượng Quan Cẩn Nam nghe thấy nàng mấy chữ bao cỏ muội muội trong lòng thể ức chế được nóng lên , hai quả đấm cũng bất giác nắm chặt, vẻ mặt cũng có cái gì đó đúng, mà hai người cãi nhau lại căn bản thể phát ra những khác thường này, vẫn như cũ ở đó ngươi câu ta lời minh cơ ám phúng đối phương, giống như là cây kim chống lại râu ai nhường ai

      "Đủ rồi! Hai người các ngươi náo đủ chưa? Nếu muốn tiếp tục cãi nhau đều trở về cho ta, đừng ở chỗ này làm mất mặt!" là muội muội của , còn là vị hôn thê của mình, đồng nhất chính là hai người đều đường cái chú ý hình tượng mà cãi nhau, nơi nào còn có phong phạm của đại gia khuê tú, quả thực là có hình tượng chút nào .

      Hai người vẫn xem vừa mắt lẫn nhau lúc này mới ngừng lại, Ôn Uyển Nhi đỏ mặt cúi đầu xuống, ra là vì bản thân mình thể nhịn được trước những lời ác độc của tiện nhân Thượng Quan Cẩn Du nên mới để lộ ra vẻ mặt hung ác của mình, mà Thượng Quan Cẩn Du cũng phục im lặng, lại dám thêm câu, nhưng thái độ cũng là hận thể đem Ôn Uyển Nhi biết xấu hổ kia xé nát, ở phương diện nào đó nàng sánh bằng Ôn Uyển Nhi , người ta ít nhất hiểu được biết che giấu mà nàng lại là ngay cả che giấu cũng làm.

      Mọi người bên tai rốt cuộc có thể yên tĩnh lại, lúc này mới lại lên tinh thần tiến lên phía trước , mà Thượng Quan Cẩn Nam cũng cực kỳ vui nhìn hai người họ cái, lúc này mới sải bước về phía trước, để ý tới hai người sau lưng nữa, Thượng Quan Cẩn Du thấy ca ca mình xa, lúc này mới khinh thường liếc Ôn Uyển Nhi cái, vội vàng đuổi theo Thượng Quan Cẩn Nam, mặt Ôn Uyển Nhi đầy lo lắng theo.

      Lại lúc lâu, cuối cùng tới Ma Vực chi sâm, tất cả mọi người dừng ở lối vào, chờ người phía sau đến đông đủ sau đó mới vào chung, dù sao nơi này cũng bị người truyền quá kinh khủng, là người vào người nào có thể còn sống ra, vì lý do an toàn nên quyết định chờ đầy đủ mọi người rồi mới xông vào liền tương đối an toàn.

      Mặc Thanh Vân cùng Đông Phương Ngưng cũng trong đó, chỉ thấy trời nắng chan chan, bọn họ đều mồ hôi đầm đìa, Đông Phương Ngưng tìm khối đá sạch để Mặc Thanh Vân ngồi xuống, lấy nước mang bên mình đưa tới trước mặt , : "Nghỉ ngơi trước , uống nước thôi." Dù sao cũng cần phải đợi đến khi mọi người đến đông đủ mới vào, còn bằng ngồi xuống trước nghỉ ngơi chút.

      Mặc Thanh Vân liếc nhìn nàng cái sau đó liền nhận lấy bình nước trong tay nàng, uống hai ngụm liền trả lại cho nàng, Đông Phương Ngưng nhận lấy bình nước, đắp kín nắp lại sau đó thả về chỗ cũ, sau đó lại lấy ra túi nước khác, mở ra uống , thời tiết nắng gắt như thế này đúng là làm cho người ta chịu nổi, là quá nóng, làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô , làm sao có thể chậm trễ việc bổ sung nước được, hoàn hảo nàng chuẩn bị đầy đủ, mang nhiều nước, lúc này mới đến nỗi khó chịu.
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 70: ma vật khát máu bị vây trong Ma Vực

      editor: Pemichio

      Rốt cuộc đợi đến khi đoàn người đến đông đủ, lúc này mới kết bạn tới rừng rậm, vừa vào đến bên trong, liền bị mùi vị bên trong gây khó chịu, bịt mũi, hàng loạt tử khí trầm cũng vây quanh mọi người, mặt đất trải đầy thi cốt càng thêm kinh người, vài nữ tử có chút nhát gan đều bị dọa đến hét ầm lên.

      Bọn họ cùng nhau tới, cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng ác liệt chứ hề nhìn thấy bất cứ con ma vật nào, chẳng lẽ là tin đồn có sai sao? Nhưng nếu là tin đồn có sai, vậy những bộ thi hài mặt đất là có chuyện gì xảy ra đây? Hay là những ma vật kia có đông người liền dám thân sao? Dõi mắt mọi nơi, lần này những người tới trước ít, nhóm người lồng lộng hùng dũng vẻ mặt khác nhau về phía trước, ánh mắt chuyên chú thỉnh thoảng quan sát chung quanh, khí khẩn trương tự nhiên sinh ra.

      Mặc Thanh Vân vừa vào nơi này vẻ mặt liền khẽ đổi cái, biến sắc quan sát bốn phía , lúc này mới lấy tay che bụng của mình, vẻ mặt khó chịu : "Ai nha, bụng của ta đau quá. . ." Mà bên cạnh Đông Phương Ngưng thấy như thế lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Cửu hoàng tử, chàng làm sao vậy? Là nơi nào thoải mái sao?"

      Mà Mặc Thanh Vân chỉ khó chịu nhìn nàng cái, lúc này mới cười cười xấu hổ, ngượng ngùng : "Ta nghĩ trước đó chắc là ăn phải thứ gì đó sạch rồi, nghĩ muốn ị." Mặc dù chỉ có chỉ số thông minh như đứa bé nhưng đứa bé cũng có thời điểm xấu hổ.

      Đông Phương Ngưng nghe như thế, lập tức thở dài ra hơi, nhưng lại gặp khó khăn, tại tất cả mọi người ở chung chỗ mới có thể an toàn như vậy, nhưng lúc này lại thích hợp bị tiêu chảy rồi, đây nên như thế nào cho phải? Liếc nhìn đám người chậm rãi về phía trước, lại nhìn gương mặt khó chịu của Mặc Thanh Vân, lúc này mới gật đầu cái : "Vậy chàng giải quyết , ta ở nơi này chờ chàng, chỉ là tốc độ của chàng phải nhanh chút, nếu đoàn người xa chúng ta có thể gặp nguy hiểm." Tốc độ của đoàn người rất chậm, nếu như tốc độ của nhanh chút chắc thành vấn đề.

      "Được, vậy ta trước." Dùng sức gật đầu cái coi như đáp ứng, xong cũng ôm bụng hướng chỗ sâu trong buội cỏ tới.

      "Ca, ngươi xem, dây là cái gì?" Thấy nàng ta kêu to, cả đoàn người đều đều tập trung nhìn về hướng nàng chỉ, Đông Phương Ngưng lại càng hoảng sợ, trời, phải là ma vật xuất chứ? Cửu hoàng tử vẫn còn ở phía sau , nàng lo lắng nhìn sang, kết quả cái ma vật gì cũng có, chỉ có tia sáng chói mắt, giống như là có đồ vật gì đó dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt

      Thượng Quan Cẩn Nam liếc mắt nhìn, sau đó liền hướng về phía tia sáng chói mắt kia tới, cũng để ý người sau lưng kêu lên, thẳng tắp về phía có ánh sáng, đoàn người nhìn có người tiến lên , bọn họ cũng liền phóng lớn lá gan xúm lại quan sát, đối với đạo ánh sáng kia, bọn họ cũng rất tò mò.

      Thượng Quan Cẩn Nam đến gần vừa nhìn liền thấy ra là thanh chủy thủ khảm bảo thạch, chắc hẳn ánh sáng mới vừa rồi là do ánh sáng mặt trời khúc xạ với cây chủy thủ này sinh ra ánh sáng, nhưng khi khom lưng xuống, chuẩn bị nhặt lên trủy thủ đất cũng ngờ lại bị chủy thủy cắt trúng ngón tay, nhất thời có máu tươi xuống ở chủy thủ , giọt, hai giọt, liên tiếp vài giọt máu rỉ xuống, nhưng khi lấy khăn tay ra chuẩn bị lau sạch những giọt máu kia lại như kỳ tích biến mất thấy, tựa như căn bản là xuống, chút dấu vết cũng có, nếu phải tay mình còn có vết thương, là hoài nghi đây là ảo giác.

      lúc ấy , áo trắng hơn tuyết che mặt tới, trong ngực còn ôm con động vật cùng màu với quần áo người nàng, là hồ ly chứ? Thế nhưng sao hồ ly như vậy bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vốn là hành động của Thượng Quan Cẩn Nam hấp dẫn ánh mắt của mọi người nay những con mắt đều đồng loạt nhìn qua nữ tử áo trắng đứng cách họ xa, mà nữ tử áo trắng đối với ánh mắt của mọi người lại xem như thấy giống như sớm thành thói quen, tệ, trở thành thói quen của nàng, bất luận mình tới chỗ nào cũng thiếu được ánh mắt nhiệt tình của mọi người chăm chú vào, thực muốn có thói quen cũng khó khăn.

      Chỉ thấy nữ tử áo trắng nhìn cũng nhìn mọi người cái, bước thẳng tới chỗ Thượng Quan Cẩn Nam , mà Thượng Quan Cẩn Nam cũng sững sờ nhìn chằm chằm nàng, loại cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra, giờ phút này, trong đầu như kỳ tích ra hình bóng của , ánh mắt đều giống nhau, dạng đối với mọi người đều chẳng thèm ngó tới, dạng biểu tình lạnh nhạt. . . Nhưng hai người tại sao lại giống nhau đến như vậy đây?

      "Công tử chủy thủ tay ngươi chính là của ta trong lúc vô tình mất , xin phiền công tử trả lại cho ta." Nàng lần này đến chỗ này chính là vì muốn tìm chủy thủ của mình, lại nghĩ rằng thế nhưng lại bị nhặt lên, nếu mình tới trễ bước biết phải tìm ở đâu nữa.

      "Ngươi là của ngươi là của ngươi sao? Ta còn nó là ta sao, ca, đây là chúng ta phát trước, thể đưa cho nàng ta."
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 70 (tt)

      Còn đợi Thượng Quan Cẩn Nam có hành động, Thượng Quan Cẩn Du liền sải bước vọt tới, ngăn cản trả đồ cho kia, ở trong mắt nàng, có thể xuất ở nơi này nhất định là bảo bối, mà nữ tử trước mặt này khẳng định cũng nghĩ như vậy, mới muốn chiếm lấy tiện nghi này

      Huyết Đại lạnh lùng liếc nhìn nàng cái, lúc này mới mặn nhạt : "Hả? Nếu ngươi kiên trì, ta ngại động thủ, thứ thuộc về ta, các ngươi muốn giữ lấy cũng phải có chút bản lãnh mới được."

      Mặc dù đối phương cũng có ác thanh ác khí uy hiếp mình, nhưng nàng vẫn nhịn được bị khí thế của mặc áo trắng kia làm chấn động, mà giọng nhàn nhạt của nàng ta cũng làm cho nàng cảm thấy uy hiếp, ra được nửa chữ.

      "Cẩn Du tránh ra, thứ này cũng phải là của chúng ta, có đạo lý giữ làm của riêng."

      Thượng Quan Cẩn Nam vui kéo Thượng Quan Cẩn Du ngăn trước mặt mình, mà nàng bởi vì lời của nữ tử áo trắng đối diện mà run rẩy thân thể cũng nhìn ở trong mắt, cái nha đầu hiểu chuyện này nên cho nàng chút dạy dỗ cũng tốt, để cho nàng ngày sau thông minh ra chút.

      " biết phương danh nương là gì? Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn thay xá muội hiểu chuyện hướng nương bồi thường, có ý tứ gì khác." có chút khẩn trương nho , là nàng sao? Có ? Đầy cõi lòng mong đợi chờ câu trả lời của nàng, nhưng cuối cùng vẫn làm thất vọng.

      Huyết Đại nhàn nhạt liếc cái, lúc này mới nhanh chậm qua: "Bèo nước gặp nhau thôi, tên cũng cần giữ lại, ta cũng so đo với nàng ta." Vẻ mặt nam tử trước mắt kỳ quái, nàng cũng phải là phát , chắc là bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng ? Chỉ là hoài nghi nghi ngờ liền căn bản tạo được ảnh hưởng đối với nàng, tất cả để thôi.

      "Như vậy, cũng tốt, vậy ta liền thay xá muội hiểu chuyện hướng nương xin lỗi, kính xin nương cần để vào trong lòng mới phải." xong lại đem chủy thủ tay đưa cho nàng, câu: "Đây là chủy thủ nương mất , kính xin giữ lấy." Chủy thủ này có chút quỷ dị, biết nàng có phát hay ? Nhưng nghĩ lại, nếu là vật phẩm người nàng chắc chắn là nàng phải biết, cho nên mới lắm mồm nhắc nhở.

      Mà sau khi Huyết Đại nhận lấy chủy thủ hai chữ;"Đa tạ." cũng xoay người, sải bước rời .

      Mọi người thấy chuyện giải quyết xong cũng rối rít tan tác như chim muông, lại đều tự tìm đồng bạn tiếp tục tiến lên , mà lúc này Đông Phương Ngưng mới nhớ tới Cửu hoàng tử còn chưa có trở lại, lúc này mới hắng giọng hướng chỗ lúc nãy vừa tới kêu nhưng liên tiếp kêu vài tiếng cũng thấy trả lời, lần này khỏi nóng nảy, lúc này với đoàn người trước mặt muốn rời , để cho bọn họ chờ Cửu hoàng tử thêm chút nữa, nhưng mọi người căn bản cũng nguyện ý ở chỗ này dừng lại lâu, còn cười nhạo kẻ ngu mà thôi, ai muốn quản khỉ gió chết sống?

      Đông Phương Ngưng tức giận mắng to những người đó vừa tìm, nhưng cuối cùng chỉ có thể mình tìm , ngược hướng lại với mọi người để tìm cửu hoàng tử nhưng tìm lâu vẫn nhìn thấy bóng dáng Mặc Thanh Vân, trong bụng hồi hốt hoảng, phải là xảy ra chuyện chứ?

      Huyết Đại mình rời lúc này lại dừng bước, lông mày kẻ đen nhíu lại, nhìn hoàn cảnh bốn phía chung quanh cái, đột nhiên phát vấn đề, nếu như nàng có đoán sai, mình chắc là lại vào trong Ngũ Hành Bát Quái Trận , Mê Huyễn trận, Mê Huyễn trận cũng chia làm rất nhiều loại, trước nàng ở Y cốc đụng phải chỉ là làm cho người ta sinh ra ảo giác, mà bây giờ lại là loại khác, mặc dù đồng dạng là sinh ra ảo giác,nhưng ý nghĩa bên có chút bất đồng, Lúc này, Mê Huyễn trận phải là thôi miên người tiến vào trận, mà nó thông qua vị trí của mọi thứ trong trận mà thôi miên người tiến vào, đánh lừa thị giác của con người. Nếu như người tiến vào thể hiểu được cấu trúc của trận, bị vây ở trong trận cả đời, phải chết già ở trong trận.

      Mà cũng giống như lúc trước, nàng qua lần nhưng giờ lại quay về chỗ cũ, trừ là bị vây trong mê huyễn trận nàng thể nào nghĩ đến kết quả khác, lần trước ở Y cốc may mắn được người khác tới cứu, nhưng hôm nay ở trong cái địa phương quái quỷ này, ngày thường lại chả có ai muốn tới làm sao có người đến cứu nàng nhưng nàng cũng thể ngồi tại chỗ chờ chết, cho dù chết nàng cũng muốn làm hết sức sau đó mới chết, nghĩ như vậy, nàng lại tiếp tục cất bước tới phía trước, lúc này nàng nghĩ rằng cứ tiến về phía trước là được nhưng liên tiếp mấy canh giờ đều vẫn là đảo quanh tại chỗ, mắt thấy trời cũng mau tối, nàng lại lần nữa trở lại chỗ cũ.

      Cả ngày nay nàng đều chưa ăn gì lại lâu như vậy, bây giờ cảm thấy bụng đói kêu vang, ngay cả bộ cũng còn hơi sức, lúc này mới thể tìm chỗ ngồi xuống, trước đó nàng cũng thuận tiện đem tất cả hoàn cảnh xung quanh ghi tạc trong lòng, thừa dịp tại nghỉ ngơi nhớ lại, xem chút xem có sơ hở nào

      "Đừng chạy! Này này, cho chạy nữa, xem ta bắt được ngươi đem ngươi làm thịt mới là lạ. . ." lúc nàng lâm vào trầm tư giọng vang dội truyền đến, ngay sau đó, nam tử mặc áo màu xanh liền xuất ở trong tầm mắt.

      "Ha ha, rốt cuộc bắt được ngươi rồi, ai bảo ngươi dám chạy, ta nhất định đem ngươi nướng ăn." tay nam tử áo xanh là con vật biết tên, mà con thú bị nắm kia lại sợ hãi giùng giằng, chít chít thét chói tai ra tiếng.
      Last edited: 19/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :