1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Vương Gia Yêu Nghiệt , Vương Phi Vô Lương - Mùa Xuân Của Kẹo Đường ( Hoàn - 134c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65.2


      Cứ như vậy, nhóm lại nhóm người, thỉnh thoảng kết đội mà , thỉnh thoảng ai đường nấy, muôn hình muôn vẻ đều chạy tới đỉnh Tuyết Sơn, hướng về phía thất thải chi liên, cũng có mấy nhóm người tự biết năng lực chưa đủ, có khả năng đoạt bảo nhưng là vì có thể thấy hình dáng bảo vật mới mạo hiểm trước tham gia náo nhiệt, mặc kệ rơi vào nhà nào, mình chỉ cần nhìn cái cũng tiếc rồi.

      Huyết Đại thân mình về phía trước, có bọc quần áo cũng có gánh nặng, càng có người tới quấy rầy nàng, đoạn đường này tới cũng là đặc biệt giải tính, chỉ là hôm nay liên tiếp qua vài ngọn núi, cảm giác có chút mệt mỏi, rất muốn ngâm suối nước nóng sau đó nằm ở giường ngủ giấc, nhưng những điều này cũng chỉ là tùy tiện suy nghĩ chút mà thôi, căn bản là thể nào thực được, tự giễu khẽ cười tiếng, tiếp tục mệt mỏi về phía trước.

      Cho đến khi sắc trời tối xuống, lúc này nàng mới dừng bước lại quan sát bốn phía, muốn tìm nơi đặt chân của mình, an tĩnh nghỉ ngơi đêm, đợi đến ngày mai lại lên đường.

      Dõi mắt mọi nơi, bên trái đằng trước là mảnh bình nguyên, mênh mông bát ngát mảnh hoang vu, chỉ có bóng người, dù là bóng dáng động vật cũng nhìn thấy, bên phải phía trước lại là mảnh rừng cây rậm rạp, nhìn qua giống như là mảnh rừng lâu năm làm cho người ta có loại cảm giác thâm trầm của rừng già lâu năm.

      Nếu là người khác nhất định sợ hãi dám bước gần bước nhưng Huyết Đại là ai? Nàng là người từ trước đến giờ đều tin cái gì thần linh, cho dù là có vật tà ác gì nàng cũng sợ, nàng đối với mình từ trước đến giờ đều rất nắm chắc, trước mắt mới chỉ có chút thế này vẫn thể uy hiếp được nàng cho nên liền yên tâm to gan cất bước vào.

      Rừng rậm này, bên ngoài xem ra trầm nhưng khi vào bên trong nhìn mới biết bên ngoài thấy căn bản là coi là cái gì, vả lại nhìn bên trong sâm lâm dấy lên từng mùi mục nát xông vào mũi, khắp nơi đầy hài cốt, có động vật, có người, còn có vài hài cốt biết của cái gì, cách đó xa thỉnh thoảng có Quỷ Hỏa thoáng , tình hình như thế nếu là người khác chỉ sợ sớm bị dọa sợ ngất hoặc là trực tiếp bị hù chết nhưng Huyết Đại thế nhưng biết sợ, chỉ có như thế, giờ nàng còn cảm thấy rất quen thuộc, nó cho nàng có loại cảm giác của lòng trung thành mà nàng tài nào hiểu được, nàng cũng hiểu mình tại sao lại có loại cảm giác này, tóm lại chút nào sợ là được.

      Chung quanh vòng vo hạ xuống, trừ những bạch cốt trầm kinh người có gì cả, chỉ là muốn bắt động vật để ăn cũng thể nhưng bụng Huyết Đại là rất đói, nàng tiếp tục cố gắng tìm kiếm, nhiều nơi nhưng kết quả đều là tay mà về, đừng là sinh vật, ngay cả thứ tích nước cũng thấy.

      Vừa mệt vừa đói nàng chỉ có thể vô lực ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc nàng nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, trong bóng tối, đôi mắt xanh mơn mởn phiếm ánh sáng lạnh, sâu kín nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng nửa ngày có động tĩnh, lúc này mới nện bước nhàng linh hoạt tới gần , từng bước từng bước tiến tới gần, gần, chỉ còn lại ba bước, hai bước, bước, lúc nó chuẩn bị mở hàm răng nanh ra loài người mà no nhìn thấy chìm vào giấc ngủ đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng híp lại nhìn con vật khổng lồ cách mình tới bước, trong ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, nhanh chóng đánh ra chưởng, ép con vật khổng lồ thể lui về phía sau mấy bước.

      Lúc này Huyết Đại mới phi thân lên, ở giữa trung, liên tiếp đánh ra vài chưởng đập tới quái vật, mà quái vật cũng phải là đèn cạn dầu, tả thiểm hữu tị, tam hạ lưỡng hạ lại tránh được công kích của Huyết Đại, chỉ có như thế, nó còn nhìn đúng thời cơ tiến hành phản kích, trong nháy mắt, người thú đánh thể tách rời, Huyết Đại người như yến, cao thấp tung bay , mà thân thể to lớn của quái vật lại chút nào thua kém nàng nửa phần, hai người, đúng, phải là người thú như hỏa như đồ giao chiến, lại giao thủ mười mấy hiệp vẫn bất phân thắng bại

      Huyết Đại khỏi nhíu nhíu mày, mặc dù sắc mặt nàng khác, nhưng cũng rất giật mình, ngờ con quái vật Tứ Bất Tượng (cũng chả bik là con gì???) màu trắng này lại khó dây dưa như vậy, bọn họ đánh nhau lâu như vậy nhưng lại hề làm tổn thương được chút da lông nào của nó, nó lông tóc tổn hao gì, nhìn lại bản thân mình chút, sợi tóc rối loạn, áo trắng dính bụi đất, sắc mặt cần nhìn cũng biết nhất định là cũng khá hơn chút nào, hơi thở nhiễu loạn, từ loại góc độ nào cũng có thể là nàng thua nhưng tình hình bây giờ cũng phải là tỷ thí, mà là tiến hành đọ sức sống chết chỉ có thể thắng thể bại, nếu may mắn thất bại chỉ có con đường là bị dùng làm thứ để lấp đầy bụng.

      "Chậc chậc, tệ lắm, ngờ loài người cũng có nhân vật lợi hại như vậy, so với những người tự xưng là cao thủ phế vật tiến vào lúc trước mạnh hơn nhiều, chỉ là đáng tiếc. . ."

      ". . ." Huyết Đại hết ý kiến, quái vật kia chuyện sao? Nếu phải nàng hôm nay chính mắt thấy được, gì nàng đều tin, mà quái vật kia chỉ có thể , hơn nữa còn cố làm ra vẻ đáng tiếc lắc đầu cái, thanh cũng cực kỳ dễ nghe, rất có phong phạm loài người, đối phương nếu là mỹ nam loại động tác này cùng giọng nhất định đặc biệt hấp dẫn người khác nhưng nếu đặt ở người con quái vật Tứ Bất Tượng, Ặc, liền có chút đả kích người, đúng là thấy thế nào,.., thế nào quái dị.

      lúc quái vật lần nữa hướng nàng nhào tới nàng khẽ quát tiếng: "Chậm!" Mà kỳ lạ là quái vật dĩ nhiên lại giống như lời nàng ngừng lại, kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, trong mắt mang theo nghi ngờ.

      "
      êm đẹp tại sao ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết?" Nếu nó có thể chuyện chứng tỏ nó có thể suy nghĩ như con người, mình sao thử cùng nó câu thông chút?

      "Ha ha, ngươi phải cảm thấy lời này hỏi quá mức ngu xuẩn chút sao? Ngươi nhìn bề ngoài rất là xinh đẹp thế sao đầu óc lại tốt như vậy? Ta giết ngươi đương nhiên là vì lót dạ rồi, thấy , Bạch Cốt ở xung quanh đây đều là do ta ban tặng, con người khi bước chân tới chỗ này ai có thể sống sót rời , dĩ nhiên, ngươi cũng ngoại lệ." Nó dùng thân mình lông lá màu trắng quơ quơ trước mặt, chỉ vào những bộ xương rơi đầy đất.

      "Nếu chỉ là vì lót dạ ta đây có biện pháp tốt hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi được làm tổn thương ta." Giết nàng là vì lót dạ nàng sớm biết,hỏi như vậy cũng chỉ là muốn xác định chút mà thôi.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66.1: Ma vật bị giam ngàn năm
      editor: pemichio

      "Ngươi có biện pháp? Ân, ngươi hãy nghe chút xem." quái quả có tiếp tục công kích nàng nữa mà ôm ngực đứng ở bên bộ nhàn nhã nhìn nàng, Ặc, điều kiện tiên quyết là móng của nó có thể biến thành tay.

      "Nếu như ngươi đói bụng rồi, ta có thể dẫn ngươi ra ngoài ăn, ngươi muốn ăn cái gì có cái đó, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, như thế nào?"

      " ra cái biện pháp mà ngươi là cái này, rất tiếc ta cho ngươi biết, cái biện pháp này , dùng, được!" Khinh thường nhìn Huyết Đại cái, chút nể tình .

      "Vì sao?" Nó đây là cố ý muốn làm khó nàng sao?

      "Nếu như mà ta có thể ra ngoài sớm ra ngoài, còn tiếp tục ở lại cái nơi tồi tàn có cứt chim này sao?” Nàng nghĩ người ta là kẻ ngu hết sao, vấn đề đơn giản như vậy còn chờ nàng tới dạy? Ai, nhất thời khẩu ngộ, đều đem mình làm thành thấp

      "Ngươi là bị nhốt ở chỗ này hay sao?" ra là như vậy, xem ra hôm nay là tránh được cuộc ác chiến rồi nhưng bây giờ lại là buổi tối, nếu là ban ngày mình còn có thể cùng nó vật lộn lần, mặc dù nàng có bản lãnh có thể nhìn thấy vào ban đêm, nhưng vào cái buổi tối lửa tắt đèn như thế này, đối phương còn là con vật cường hãn dù trong tối hay ngoài sáng, nàng dù có cố gắng thế nào cuối cùng cũng địch lại, mặc kệ như thế nào, nàng đều muốn liều lĩnh đánh cuộc phen, có đạo lý ngoan ngoãn nhận lấy cái chết mà trong tự điển của nàng càng có từ đánh mà hàng, cho dù địch lại vậy trước tiên cũng phải đánh trận với nó.

      "Cái này ngươi cũng cần phải biết, cần nhiều lời tốn nước miếng, ngươi sớm muộn cũng trở thành bữa ăn trong bụng ta, vẫn là ngoan ngoãn để cho ta ăn hết !" Hồng Quang trong mắt chợt lóe thể giờ cảm xúc của nó rất kích động, đói bụng lâu như vậy rốt cuộc cũng có thức ăn, trong rừng rậm ma thú mặc dù rất nhiều nhưng chúng nó cũng dám nhích lại gần mình nửa bước bởi vì bất kể con gì đến gần đều trở thành thức ăn trong bụng nó, hơn nữa người trước mặt có vẻ như rất ngon miệng, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, mặc dù là có cảm giác hơi gầy nhưng xem vì mỹ vị trước mắt cũng thể quản nhiều như vậy, trước kia đụng phải đại đa số đều nhưng nông dân thô tục, lúc này lại gặp mặt hàng da thịt mềm mại như vậy hỏi nó làm sao mà kích động? Nhớ lại nó cũng bị nhốt ở đây gần 2000 năm rồi, đây cũng xem như là lần đầu tiên nhìn thấy thức ăn xem có vẻ ngon miệng như vậy, ở trong mắt nó, giờ phút này Huyết Đại nghiễm nhiên trở thành thức ăn mà nó sắp nuốt vào bụng.

      Cứ như vậy, người thú lại đánh nhau, Huyết Đại đem hết bản lãnh toàn thân cũng thể đả thương con vật kia, cuối cùng bất đắc dĩ mới lấy ra chủy thủ Xích Huyết vẫn mang theo bên người nàng, cây chủy thủ này cũng phải là vật tầm thường mà là ma vật vô cùng khát máu, vì sao nó là ma vật? Nguyên nhân có hai điều, thứ nhất: bình thường nó đều được nuôi dưỡng bằng máu tươi, cách ba ngày Huyết Đại đích thân làm nhiệm vụ, lấy máu tươi của người khác để tế điện chủy thủ trong tay. Thứ hai: chủy thủ vừa ra, tất phải thấy máu, nếu như người sử dụng thể làm cho đối phương chảy máu vậy chính bản thân người đó bị cắn trả, dù sao nếu nó thấy được máu chắc chắn vào vỏ , mà người bị chủy thủ tổn thương cũng bị thương nặng, nặng mất mạng.

      Cho nên, khi dùng nó Huyết Đại rất thận trọng, ngày thường nàng đều chưa từng gặp qua đối thủ cho nên có cần thiết phải dùng nó, chỉ cần đúng giờ cung cấp máu tươi cho nó là được, nhưng hôm nay đụng phải cường địch rồi nếu phải đối phương nhất định đưa mình vào tử địa nàng cũng sử dụng Xích Huyết , bởi vì nàng có nắm chắc có thể tổn thương được đối phương hay , đến cuối cùng chỉ sợ khiến cho chính mình bị thương nặng nhưng tại nếu nàng dùng chỉ có con đường là phải chết, dù phải bị cắn trả nàng cũng muốn liều mạng phen, cho dù chết cũng phải cho đối phương chút giáo huấn, làm nó biết, muốn ăn được nàng cũng phải trả cái giá lớn

      Mà con quái thú kia từ khắc nhìn thấy nàng rút thanh chủy thủ ra cũng sững sờ,Hồng Quang trong mắt càng sâu, hừ, nha đầu thối này cho là lấy ra cây chủy thủ này là có thể tổn thương được nó sao? người thế nhưng muốn cùng nó đấu, quả chính là vọng tưởng!

      Thủy mâu Huyết Đại híp lại, lạnh lùng nhìn nó, mà con thú kia thấy nàng chỉ đứng ở nơi đó cũng có động tác khác, trong mắt lóe lên tia kiên nhẫn, bụng của nó cũng đói muốn chết đây,nó muốn cùng người lãng phí thời gian nữa, nghĩ tới đây cũng chú ý tất cả liền xông tới.

      Mà Huyết Đại đợi đúng là giờ khắc này, thấy nó có chút gấp gáp và nhịn được, lúc này nàng mới cười lạnh, bản lĩnh linh xảo tránh được kích này của nó, con thú kia khinh thường nhìn Huyết Đại tránh được kích kia ánh mắt lên tia xem thường, ngừng hồi liền tiếp tục hướng nàng đánh tới, mà lúc này Huyết Đại cũng có né tránh nữa, thẳng tắp nghênh đón đòn của nó, khi hai bên sắp đụng nhau nàng lắc mình cái liền đứng ở bên người con thú kia, nhanh chóng giơ tay chém xuống, người con thú kia liền xuất vết thương, máu tươi nhất thời bắn ra tung toé, lúc trước bọn họ luôn là đánh tầm xa , vạn vạn ngờ nàng lại nhảy đến bên cạnh nó, nhất thời khinh thường mới trúng quỷ kế của nàng, mà Huyết Đại lúc trước làm đặc công đương nhiên am hiểu nhất chính là cận chiến, nhìn mặt mà chuyện càng thêm cường hạng, nàng biết nếu so với đối phương có chệnh lệch rất lớn cho nên chỉ có thể dùng trí chứ thể dùng sức, ở lúc đối phương lơ là liền bất ngờ tấn công vào chỗ yếu nhưng đối phương là con thú, nàng cũng biết con Tứ Bất Tượng trước mắt này có điểm yếu ở chỗ nào cho nên chỉ có thể tùy tiện chọn chỗ mà xuống tay.

      "Nhân loại ti bỉ, lại dám ám toán ta! Làm tổn thương người của ta, dễ dãi như thế đâu!" Mà con thú bị thương cũng giống như nàng suy nghĩ vì bị thương nặng mà ngã xuống đất dậy nổi, giống như là có cảm giác gì, chỉ có như thế, đối phương còn đối với nàng trợn mắt nhìn nhau, kích ra sức của nàng cũng có làm nó bị trọng thương ngược lại còn khiến nó nổi điên.

      "Chịu chết ! ! !" Nó vốn là có đem hết toàn lực đánh nhau với nàng, chỉ giống như mèo vờn chuột cùng nàng đùa giỡn, đợi nàng sức cùng lực kiệt, mình cũng chơi sau đó mới dùng nàng để lấp bao tử , nghĩ đến nàng thế nhưng đối với mình sử dụng ám chiêu, lần này đừng trách nó hạ ngoan thủ, nghĩ đến chỗ bị thương khỏi tức giận liền sử dụng mười thành công lực, hướng nàng hung hăng đánh ra chiêu, đừng đây là chiêu mà mình đem hết toàn lực phát ra, dù là nó tùy tiện động móng vuốt con người cũng bị thương nặng, mạng khó giữ, vậy mà hôm nay chính mình đem hết toàn lực sử xuất chiêu chỉ sợ là người đều bị nó chụp thành bánh thịt, mặc kệ, bánh thịt liền bánh thịt , chỉ cần có thể lấp bao tử là được, nó tại rất tức giận, giáo huấn nhân loại này cái nó hết giận .

      luồng khí cường đại làm người ta hít thở thông lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai hướng Huyết Đại nhào tới, Huyết Đại tự biết có sức chống cự, né tránh càng có khả năng, cả thân thể giống như là bị người ta dùng Định Thân Thuật thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn kích kinh khủng đánh tới chỗ nàng, trong nháy mắt, thân thể của nàng liền giống như là mảnh lạc diệp đánh bay ra ra ngoài

      Thời điểm ngàn quân nguy kịch, bóng dáng màu đỏ phi thân đến, tiếp lấy người rơi xuống từ trung, đành lòng nhìn trong ngực còn động đậy, tự trách câu: " xin lỗi, ta tới chậm." xong cũng xoay người, ôm trong ngực từ giữa trung chậm rãi hạ xuống, tuyệt mỹ nam tử Hồng Y như lửa ôm trong ngực áo trắng như tuyết, đỏ trắng lần lượt thay đổi , dây dưa tự giữa trung bay xuống khiến cho ban đêm yên tĩnh càng thêm vẻ huyến lệ. (Pe chịu từ này ai bik chỉ dùm nha)

      Nam tử vô cùng dịu dàng nhìn chăm chú vào trong ngực, nhu tình trong mắt tựa như nước, dịu dàng hòa lẫn đau lòng, nếu mình có thể sớm chạy tới chút như vậy nàng cũng cần bị thương như vậy, nghĩ đến chỗ này, nội tâm liền đầy tràn đau đớn thể giải thích, đều là lỗi của .

      Đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhàng đem trong ngực để dưới đất, để thân thể của cho nàng dựa lưng vào gốc cây, dàn xếp xong tất cả lúc này mới đứng lên, chậm rãi bước tới chỗ con thú kia, nhu tình trong mắt lúc này còn sót chút gì nữa, đôi mắt xếch xinh đẹp mà nguy hiểm, toàn thân cao thấp bị mảnh lo lắng bao phủ đáng sợ khiến người ta ra được.

      "Trừ Bổn vương ra bất luận kẻ nào cũng được tổn thương nàng, mà ngươi, hôm nay lại dám tổn thương nàng, tại cho ngươi hai lựa chọn, là giao ra nội đan, Bổn vương cho ngươi toàn thây, hai là khiến Bổn vương tự thân động thủ, hủy hồn phách của ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn được siêu sinh, hai chọn , chính ngươi tự chọn ." bước lên trước, con kia thú liền lui về phía sau bước, cuối cùng dứt khoát đứng lại bất động, lạnh lùng nhìn về phía con thú bị khí thế của dọa sợ,trong giọng hề mang theo chút tình cảm nào.

      "Ngươi...ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại cứu phàm nhân?" Khí thế cường đại của người nọ căn bản phải là thứ mà con người có thể có được, mà mình cần động thủ cũng biết phải là đối thủ của , mặc dù biết tu vi sâu cạn của đối phương nhưng lại có thể cảm giác được tuyệt đối là ở mình, mình cũng có tu vi vạn năm mà người nọ lại chút nào đặt nó ở trong mắt, còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn cho nó chết, mặc dù nó tin tưởng đối phương có năng lực kia nhưng có nghĩa là bản thân nó thỏa hiệp, ai nguyện ý cam tâm tình nguyện tìm chết?

      "Xem ra ngươi là lựa chọn điều thứ hai rồi, vậy bản vương thành toàn cho ngươi." Đối với vấn đề của nó, cũng hề dài dòng nữa, muốn trực tiếp cho nó chút dạy dỗ, dù là chút dạy dỗ của khiến cho đối phương hồn tiêu phách tán, đối với , sống chết của người khác có ở trong phạm vi suy nghĩ của , dám đả thương người trong lòng , vậy phải có can đảm hứng chịu lửa giận của , người làm tổn thương nàng, hẳn phải chết!

      Dứt lời, tay phải giơ lên, cây roi màu bạc liền xuất ở trong tay , roi bạc vung lên, quái thú liền bị đạo khí thế vô hình quật phát, cho dù là bọn họ cách nhau xa chỉ cần vung roi lên nó cũng bị khí thế đó làm bị thương, lần như vậy thôi cũng khiến nó trầy da tróc thịt, so ra với thanh chủy thủ kia ác độc hơn nhiều lắm.

      "Các hạ , đợi chút. . ." Con thú kia tránh kịp lại bị đánh thêm vài nhát, vừa nhếch nhác tránh né, vừa chạy trốn tứ phía, nhưng lúc nó thấy ngân tiên (roi bạc) trong tay nam tử mặc áo hồng trong lòng liền hoảng hốt, lúc này mới khẩn trương lên tiếng thỉnh cầu.

      "Thế nào? Bây giờ hối hận rồi hả ? Đáng tiếc. . . chậm." Nam tử tà mị cười lạnh tiếng, cố làm ra vẻ đáng tiếc lắc đầu cái, nhưng lúc chuẩn bị thực động tác trước mắt lại xảy ra chút biến hóa, lúc này cũng vội vã ra tay, chỉ mắt lạnh nhìn tình cảnh trước mặt.

      Chỉ thấy con Tứ Bất Tượng vốn còn khổng lồ đột nhiên nằm bất động mặt đất, chỉ có như thế, thân hình còn từ từ , cho đến khi biến thành cỡ người thường dừng lại, trong chớp mắt, con thú kia biến mất mà tại chỗ đó lại xuất mỹ thiếu niên mặc bạch y, người thiếu niên ngổn ngang mấy vết roi, bộ dạng vết thương chồng chất là đáng thương.

      "Chủ nhân, ta là Ly Nặc, ngài nhớ sao?" Nam tử mặc áo trắng vừa biến thành hình người liền vội vàng quỳ xuống, vui mừng khác thường nhìn nam tử áo hồng cao cao tại thượng , nhưng lời ra lại khiến người ta thể lý giải.

      "Ở trước mặt bản vương đùa bỡn diễn xiếc là vô dụng, mặc kệ ngươi giảo hoạt như thế nào, cuối cùng cũng chạy thoát cái chết." hề ra tay nữa mà chỉ lạnh mặt nhìn xuống thiếu nhiên quỳ trước mặt, muốn xem xem đến tột cùng muốn chơi trò xiếc gì.

      "Ly Nặc tự biết phải đối thủ của chủ tử, có thể nghe thần hết lời được , sau khi nghe xong muốn chém giết muốn róc thịt đều do chủ tử làm chủ." Ai, vào thời điểm biết được thân phận của đối phương nó là vừa mừng vừa sợ, vui chính là rốt cuộc nhìn thấy chủ tử rồi, sợ chính là chủ tử hình như cũng biết nó, ngộ nhỡ chủ tử tin lời nó như vậy phải làm cái gì cho tốt đây?

      "Hả? Vậy ngươi chút coi, nếu khiến Bổn vương hài lòng ta tạm tha cho ngươi chết." nhíu mày, thú vị nhìn nó.

      "Mặc kệ chủ tử tin hay , lời của Ly Nặc đều là , ba ngàn năm trước, ngài là Long tộc Chí Tôn, trong lúc vô tình gặp được muội muội của thần Sáng Thế, hai người đánh nhau lâu dài liền sinh tình nhưng bởi vì thần Sáng Thế tham dự, khiến cho long tộc Huyễn Hải cùng thần điện Sáng Thế đối địch với nhau, mà ngài cũng bởi vì người nên cuối cùng bị thần Sáng Thế đánh cho hồn bay phách tán, Long tộc cũng bị đóng băng , mà roi trong tay ngài chính là trong những vũ khí mà ngài hay dùng nhất, nó gọi là roi Long Đằng , là dùng gân rồng của người phản bội trong Long tộc cùng tất cả bảo vật luyện chế mà thành, đây cũng thứ tượng trưng cho thân phận của ngài."

      Nghe nó xong, tim của cũng theo lời kể của nó mà nhúc nhích, giống như lời của nó chính là những thứ mà từng trải qua, liếc nhìn roi trong tay, mặc dù cũng biết nó gọi là roi Long Đằng nhưng căn bản cũng biết nó từ đâu tới, là mình trong lúc vô tình đoạt được, căn bản cũng biết ra nó với mình cũng có quá khứ sâu xa như vậy.

      "Ngươi làm sao có thể khiến ta tin tưởng toàn bộ câu chuyện của ngươi đây?" Mặc dù tim của có hơi chút xúc động, nhưng cũng đại biểu đây tất cả chính là .

      "Chủ tử, dường như Ly Nặc có đoán sai người ngài có cái bớt hoa túc, biết Ly Nặc đúng hay ?" Ngài nhất định chính là chủ tử, cái loại hơi thở mãnh liệt đó nó thể quen thuộc hơn được, mặc dù bộ dáng thay đổi nhưng tính tình ngài vẫn giống như trước kia, nhớ lại lần đầu tiên nó gặp ngài cũng là bộ dáng lạnh lùng vô tình như vậy.

      "Vị trí." Lời của nó để khiến có chút ngoài ý muốn, bởi vì nó sai, người mình cái bớt hình đóa hoa túc, chuyện này trừ bà vú nuôi dưỡng lớn lên ra có ai có thể biết được hơn nữa bà vú cũng bị người ta hại chết.[
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 67.1: Long tộc bị đóng băng

      editor: Pemichio

      "Dưới vai trái, ra đó cũng phải bớt mà là hình xăm, chỉ là có thêm chút dược thủy mà thôi, như vậy nó thể phai màu theo thời gian, còn có thể trở nên tươi mới hơn, từ đỏ nhạt chuyển dần sang màu đỏ thẫm ướt át kiều diễm." Lời nó theo những điều biết hoàn toàn trùng hợp, lúc trước còn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bớt còn có thể trưởng thành theo tuổi tác mà biến sắc sao? thể nghĩ đến là như thế này.

      "Vậy, nàng sao?" cũng có quan tâm chuyện Long tộc vẫn bị đóng băng mấy ngàn năm, mà liếc nhìn Huyết Đại dựa vào đại thụ bất tỉnh nhân , có chút do dự mở miệng hỏi.

      "Nàng biết ngài bị thần Sáng Thế giết chết liền lòng muốn báo thù cho ngài, nhưng dù sao nàng cũng phải là đối thủ của thần Sáng Thế , cuối cùng liền rời khỏi thần điện Sáng Thế, khổ tu ngàn năm sau đó mới tìm ca ca của mình trả thù, kết quả thế nào Ly Nặc cũng biết, vốn là Ly Nặc vẫn theo nàng do lời căn dặn của chủ tử, phải chăm sóc nàng tốt, nhưng thái độ của nàng rất kiên quyết, vì để cho Ly Nặc ngăn cản nàng báo thù, cuối cùng đem Ly Nặc phong ấn tại nơi này, cho nên, đối với tình huống cuối cùng của nàng Ly Nặc cũng biết được." Tính khí của kia cũng rất quật cường, vô luận mình khuyên giải nàng như thế nào nàng đều nghe.

      "Ngươi là nàng báo thù cho ta? Vị ca ca kia của nàng có phải là phản đối việc ta và nàng ở chung chỗ?" Theo như lời kể đứt quãng của nó, cũng nghe ra được vài chi tiết gì đó đúng.

      "Cái này Ly Nặc cũng biết, mỗi lần hỏi chủ tử ngài liền quát ta lắm mồm, sắc mặt cũng trầm dọa người, Ly Nặc dám hỏi nữa nhưng có điều có thể khẳng định."

      đến nửa liền dừng lại, bởi vì nó hiểu, chủ tử tin tưởng tất cả lời của mình, chuẩn bị bán cái cái chỗ hấp dẫn , nghĩ đến lại thấy đôi mắt lạnh lẽo của chủ tử. "Chủ tử ngài đừng nhìn ta như vậy, ta là được." Ánh mắt của chủ ử quả quá mức bén nhọn, mình nên cẩn thận chút hơn Nó có chút chịu nổi, vì nghĩ đến mạng của mình, lúc này mới chậm rãi tới: "Thần Sáng Thế thể nào tổn thương nàng, bởi vì mỗi lần ba người các ngài đánh nhau chắc chắn giống như vô tình tránh khỏi việc đụng phải chiêu thức của nàng, càng chủ động ra tay tổn thương nàng, vạn bất đắc dĩ giả vờ đón nhận vài chiêu, chỉ là vì có thể tránh thoát công kích của nàng, rất nhiều lần đều là như vậy, cho nên Ly Nặc liền suy nghĩ, ra thần Sáng Thế cũng phải là vô tình như vậy nha, ít nhất cũng xuất thủ thương tổn tới muội muội của mình a, nhưng vì sao lại phản đối chủ tử và muội muội của ở bên nhau đây? nghĩ ra a, nghĩ ra. . ."

      "Theo lời ngươi , căn bản cũng thương tổn nàng như vậy nàng cũng chết sao?" Mơ hồ cảm thấy có chút đầu mối, nhưng lại có vài chỗ dù suy nghĩ thế nào cũng ra, dù sao đều qua ba ngàn năm rồi, cũng trải qua rất nhiều kiếp luân hồi, có ít thứ cũng thay đổi.

      "Uh, ta đoán chừng là như vậy, nàng nhất định là đánh lại mình, mà ca ca của nàng cũng phải là lòng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hẳn là bị nhốt ở đâu đó thôi." Dù sao người ta là huynh muội ruột thịt,ai cũng nhìn ra được thần Sáng Thế rất thương muội muội này của ,chắc chắn nỡ làm tổn thương nàng mới đúng chứ?
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 67.2

      " sao?" Nhưng vì sao lại có loại dự cảm mãnh liệt là nàng nhất định cũng theo bồi mình, nghĩ đến chỗ này khỏi vừa nhìn về phía Huyết Đại, cái loại tình say đắm cách nào quên được đó, suy nghĩ chút lại mở miệng hỏi: "Bản thân ngươi là con Tuyết Hồ vạn năm tại sao lại biến thành bộ dáng này?"

      "Ngài vừa nhắc tới cái này Ly Nặc chỉ cảm thấy uất ức, kể từ bị phong ấn ở nơi này, mỗi ngày đều trợn tròn mắt nhìn mặt trời mọc, sau đó xem mặt trời lặn, sau đó lại. . . Cứ như vậy ngày rồi lại ngày, cũng biết bắt đầu từ lúc nào, thân thể Ly Nặc liền xảy ra biến hóa, từ thân mình tiểu hồ ly liền biến thành bộ dáng quỷ quái thê thảm nỡ nhìn ngày hôm nay, ô ô. . . Chủ tử ngài nhất định phải cứu ta a, ta muốn xuất trước mặt mọi người với dáng vẻ xấy xí này." Mệnh của nó quả rất khổ a, bị phong ấn ở nơi này 2000 năm còn chưa tính ( bởi vì chủ tử của nó mới chết ba ngàn năm, mà nàng lại là khổ tu ngàn năm sau mới trả thù , cho nên coi như nó chỉ bị mệt nhọc 2000 năm. ), hôm nay còn biến thành bộ dạng quỷ quái này, nó vốn dĩ là hồ ly mỹ thiếu niên thích cái đẹp làm sao có thể chịu nổi, làm sao có thể ra ngoài gặp người a?

      "Cứu ngươi? Bổn vương có giết ngươi cũng rất nhân từ rồi." Chuyện của ngàn năm trước để qua bên, hôm nay Huyết Đại bị nó đánh cho trọng thương đến như thế này làm sao có thể tha thứ cho nó được?

      "Ta tất cả đều là , chủ tử vì sao vẫn là nghĩ đến việc giết ta "

      Nó cũng hiểu, nó vốn rất hiểu chủ tử, chủ tử có thể nghe nó giải thích lâu như vậy, nên chắc chắn tin tưởng nó mới đúng chứ nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt là sao chứ? Chẳng lẽ ngàn năm ngăn cách, tính tình của chủ tử thay đổi sao?

      "Làm bị thương người bổn vương mến, chẳng lẽ còn trông cậy vào Bổn vương giúp ngươi sao? Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu kịp thời cứu tỉnh nàng, như vậy ngươi chờ ngày hồn bay phách tán thôi."

      ra cũng có thể chữa khỏi cho nàng nhưng chính là muốn bỏ qua cho tên tiểu tử kia, lại dám làm tổn thương nặng đến xem như là trân bảo, dù là sủng vật của mình vậy như thế nào? làm cũng bỏ qua, dám tưởng tượng, ngộ nhỡ mình đến chậm bước như vậy phải là nàng cùng mình dương cách biệt sao? Nghĩ đến chỗ này đau lòng chịu nổi, mà đầu sỏ gây nên lại vẫn muốn mình giúp nó, biết sống chết!

      "Người ? Chủ tử ngài quả nhiên là thay đổi a, chỉ có đối với Ly Nặc độc ác tuyệt tình mà còn thích loài người, ngài làm như vậy phải là phụ lòng với nàng sao?" Mặc dù nó vốn thích kia, nhưng hôm nay thấy chủ tử di tình biệt luyến, rồi lại cảm thấy đáng giá thay nàng, nhất thời kích động liền thay nàng bất bình lên tiếng, chỉ trích vị chủ tử mà ngày thường nó sợ nhất.

      "Hả? Ngươi có ý kiến?" có loại dự cảm mãnh liệt là mọi chuyện chưa chắc giống như nó nghĩ, nhưng cũng tính toán cho nó biết bởi vì cho là cần thiết.

      " có, có ý kiến." Liếc nhìn chủ tử liếc mắt nhìn mình, lúc này nó mới lẩm bẩm , khí thế lúc trước còn sót lại chút gì.

      "Nếu có ý kiến, vậy ngươi liền chọn , vẫn giống như lúc trước hai chọn , nhanh lên chút."

      cố ý mặt lạnh trầm giọng , mặc dù sau khi biết chân tướng cũng định diệt nó, nhưng chút giáo huấn cũng nên có, xem dáng vẻ sợ sệt của nó trong lòng

      Mới thư thái chút, phải có tâm đồng tình mà là nó nên tổn thương mà nó mến nhất, nếu đối phương người khác sớm bị diệt, đâu còn có thể sống đến lúc này.

      “Chủ tử, cần a….Ta cũng phải cố ý, nếu ta biết nàng là người chủ tử thích dù là đánh chết ta, ta cũng dám đả thương nàng dù cọng tóc gáy, cầu xin chủ tử nể tình tấm lòng chung thành vạn năm nay của Ly Nặc mà tạm tha cho ta lần này , ta….ta nhất định nghĩ biện pháp cứu sống nàng, van cầu chủ tử cho ta thêm cái cơ hội….”

      Tính tình chủ tử hai nó luôn biết, cho nên mới phải sợ hãi như vậy, ai, đến nó cũng là quá xui xẻo, đụng phải mĩ vị lại là món thức ăn đầy gai, đến miệng còn chưa ăn được, hôm nay còn ngộ thương người mà chủ tử mến, bây giờ còn muốn vì vậy mà nhận cơn giận của chử tử, đáng thương cho nó tại liền ngay cả mạng cũng khó giữ được, nó đây là true ai ghẹo ai, làm sao lại có số mạng khổ như vậy?

      “Hãy bớt sàm ngôn , mau chọn ” Lúc này phải hảo hảo khiến nó ghi nhớ lâu, khiến nó về sau tốt nhất nên nhận có vài người cũng phải là nó có thể chọc.

      “Hư, chủ tử, ô ô ….”Ai tới cứu nó với? Nó rất muốn chết, cứu mạng a….

      Cũng mặc kệ nội tâm nó tại hô hào như thế nào, cố làm bộ dạng đáng thương như thế nào đều thủy chung chưa từng đả động đến nam tử mặc áo đỏ nữa phần, cuối cùng thể dừng lại, uất ức hề hề :” Được rồi, nếu chủ tử kiên quyết chịu tha thứ Ly Nặc, vậy Ly Nặc thể làm gì khác hơn là chọn cái thứ nhất rồi, chỉ huy vọng sau khi Ly Nặc chết, chủ tử có thể đem hài cốt Ly
      Nặc về Tuyết Sơn, đợi Ly Nặc chuyển thế sau đó mới đến tìm chủ tử.”

      xong còn len lén liếc nam tử đứng cách đó xa cái, phát cũng có bị lời của chính mình cảm động lần này rốt cuộc cũng tuyệt vọng rồi, câu:” Gặp lại sau, chủ tử” Liền giơ chưởng hướng Thiên Linh Cái của mình đánh tới, tốc độ cực nhanh làm cho người ta kịp rat ay cứu giúp, chưởng vỗ xuống, thân thể của nó cũng ngã xuống đất, mà nam tử trước người nó cũng chỉ lạnh nhạt nhìn nó cái, lúc này mới xoay người hướng tới chỗ Huyết Đại.

      giường lớn trong khách sạn, Huyết Đại an an tĩnh tĩnh nằm ở đó, trầm ngâm ngủ, hô hấp vững vàng thuyết minh lúc này nàng chỉ ngủ mê man, mà ngồi ở đầu giường là nam tử tuyệt sắc áo đỏ, mặt nam tử tràn đầy nhu tình nhìn mê man ngủ, đưa ra năm ngón tay thon dài trắng nõn giúp nàng đem sợi tóc rơi tán loạn gương mặt vén ra sau tai, trong mắt tràn đầy dịu dàng thể giải thích, than tiếng, bất đắc dĩ dịu dàng :

      ” Cái người này nha đầu có tim có phổi, đêm tân hôn liền đem ta hưu , quăng cho ta phong hưu thư liền buộc ta ký tên, nàng chút coi, ta có chỗ nào tốt? Để cho nàng tránh xa như vậy, chẳng lẽ nàng biết làm như vậy ta rất đau lòng sao? Ai, hiểu được nha đầu có lương tâm như nàng.”

      Nghĩ đến đây liền vô cùng buồn bực, vốn muốn cưới nàng vào cửa rồi sau đó bồi dưỡng tình cảm cho tốt, làm cho nàng sớm ngày bị chính mình cảm hóa, nghĩ đến nàng thế nhưng ngay cã tia cơ hội cũng cho , nhưng ngàn tính vạn tính cũng tính đến nha đầu này thế nhưng lại làm như vậy, ai, con đường truy thê vất vả a, chỉ hy vọng mình có thể đem trái tim đóng băng của nàng làm cho tan chảy là được.

      Mà ở trong phòng khác của khách sạn, con tiểu hồ ly màu trắng an tĩnh nằm lỳ ở giường, long lá thân thể cuộn rút thành đoàn, vốn nên là đôi mắt có hồn giờ phút này cũng nhắm chặt lại thành cái khe hẹp cong cong.

      Cửa phòng bị người đẩy ra, nam tử áo đỏ cất bước vào, liếc nhìn tiểu hồ ly màu trắng giường, trong nháy mắt thu lại kết giới, mà cũng chậm rãi tiến tới chỗ tiểu hồ ly, đến đầu giường liền đứng lại, giơ tay lên gắn lên người tiểu hồ ly đạo ngân quang, vầng sang nhàn nhạt từ từ mở rộng, cho đến khi đem người tiểu hồ ly hoàn toàn bị bao bọc bên trong, trong khoảnh khắc, thân thể tiểu hồ ly theo vầng sang bị khẽ nâng lên, cho đến khi dừng ở giữa trung, lát sau, mới thu hồi tay của mình, mà tiểu hồ ly cũng theo đó từ từ rơi vào giường.
      Last edited: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 68.1 Trở mình thành tuyết hồ vạn năm

      ‘’Thế nào, còn chưa ngủ sao!’’ Nam tử mặc áo đỏ thấy mình thu tay lại hồi lâu mà con tiểu hồ ly kia vẫn có chút động tĩnh nào liền cất giọng thản nhiên .

      Lời này của quả rất hữu hiệu, chỉ thấy vừa dứt lời con tiểu hồ lý giường liện chầm chậm mở ra cặp mắt tuy nhưng có thần, hơi đóng mở máy cái mí mắt nặng trĩu, lúc lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo, chỉ thấy chuyện đầu tiên khi nó tỉnh lại chính là thăm dò nơi nó nằm, sau đó mặt mơ hồ nhìn nam tử mặc áo đỏ đứng bên cạch mình, lúc này mới giọng mê hặc :’’Đây là nơi nào? Ngươi là ai nha?’’

      Câu hỏi của tiểu hồ ly khiến cho có chút ngoài ý muốn, ngờ câu đầu tiên sau khi nó tỉnh lại chính là hỏi mình là ai, lạnh lùng liếc nó cái, lúc này mới mặn nhạt trả lời:’’Nếu như ngươi nhớ nổi ta cũng ngại tiễn ngươi thêm đoạn đường, theo ý của ngươi là nên đem xương cốt của ngươi đưa và Tuyết Sơn.’’

      Nghe như vậy, tiểu hồ lý lập tức từ giường nhảy lên, nhảy lên cao ba thước đánh tới chỗ nam tử mặc áo đỏ, mà nam tử mặc áo đỏ cũng ngờ nó có cử động này, kịp chuẩn bị liền bị nó nhào tới trong ngực của mình.

      Tiểu hồ ly có chú ý tới sắc mặt của tối tăm xuồn, bám vào người chặt, vốc nước mũi đống lệ khóc lóc kể lể:’’Chủ tử, ta trải qua bao nhiêu luân hồi, xem như tìm thấy ngài rồi, ô ô …’’ Tiểu hồ ly có hiểu õ tình trạng liện khóc lóc kể lể cho là chủ tử lâu như vậy thấy nó nhất định cũng hết sức nhớ nhung nó, nó rất nghe lời tự sát lần rồi. Kỳ quái cũng biết đây là kiếp luân hồi thứ mấy của mình rồi, vì sao chuyện đời trước vẫn còn có thể ràng như thế này đây?Giống như nó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

      ‘’Nếu ngươi cút ngay đừng trách ta lòng dạ độc ác’’ Hăn từ trước đều là người sạch , mà cái con hồ ly trước mắt này lại biết phân biệt tôt xấu nhào lên người , biết cá tính của mình còn dám như thế, hẳn là nó chán sống rồi.

      ‘’Chủ tử, xin lỗi,ta chỉ là quá mức kích động, ngờ ta còn có thể nhìn thấy chủ tử lần nữa, lại có thể trở lại ở bên cạnh chủ tử.’’ Thấy sắc mặt chủ tử tôt, nó cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhảy xuống, con hồ ly này quả con hồ lý đầu biết nhìn sắc mặt của người khác mà chuyện, ai, nếu Huyết Đại biết mình bị con hồ ly đần đánh bại biết nàng có cảm tưởng gì?

      Từ hôm nay ngươi liền theo Huyết Đạu bảo về bên ngươài của nàng, thể để cho nàng bị thương tổn nếu để cho nàng bị đứt cọng tóc nào ngươi cũng cần tiếp tục xuất ở trước mặt bổn vương nữa, tự mình kết thúc có thể thoải mái hơn là để bổn vương tự thân động thủ, như vậy cũng ít chịu tội hơn chút.’’ Nó dù thế nào cũng là con Tuyết hồ có thu vi vạn năm, mặc dù phải là đối thủ của mình nhưng đối với những ngừoi khác cũng là dư dả, có nó ở bên người nàng thời khắc bảo vệ, mình cũng yên tâm chút, mặc dù cũng thường xuyên ở cùng với nàng, nhưng khó tránh khỏi có lúc ngoài ý muốn, có nó bảo về mình cũng yên tâm hơn.

      ‘’Huyết Đại là ai? Chủ tử ngài lại muốn đưa ta cho người khác sao! Ta muốn theo chủ tử, , muốn bị đưa cho người…’’Mạng của mình làm sao lại khổ như vậy a, mới tìm được chủ tử, còn chưa có ngây ngốc được bao lâu liền bị đem tặng cho người khác, mấy ngàn năm trước cũng thế, kể từ khi chủ tử cũng muội muội của thần Sáng Thế nhau, vì để nàng vui vẻ, mình liền trở thành lễ vật bị đưa đến tay nàng, nghĩ tới hôm nay lại đụng phải chuyện giống vậy.

      ‘’Bổn vương cũng phải là trưng cầu ý kiến của ngươi, mà là ra lệnh với ngươi, hiểu chưa?’’ Nguy hiểm nhìn tiểu hồ ly đất nhưng giọng lại cực kỳ nhàng.

      ‘’Hiểu, hiểu’’ Nó dám hiểu sao? dám, cho nên thể làm gì khác hơn là ra vẻ hiểu biết rồi, nó là hiểu, vì sao mình mới cũng chủ tử gặp nhau liền lập tức muốn đem mình đưa cho người khác, mà cái Huyết Đại gì đó kia lại là ai chứ?
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :