1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Uyển Vân - Hoa Tuyết Tử ( 50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “ Những gì hai người vừa hoàn toàn là ??? ” Hiên Viên Trạch nhíu mày nghi vấn nhìn Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân hỏi.
      “ Đúng vậy, nếu huynh tin, có thể cho truyền Nhã phi để hỏi chuyện” Hiên Viên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn hoàng huynh của mình khẳng định đáp.
      “ Hảo” Hiên Viên Trạch gật đầu chấp thuận. Bên cạnh Từ Hàm hiểu ý nhanh chóng rời .
      bao lâu, Nhã phi được thị vệ dẫn vào, nàng ta giờ người, quần áo vô cùng dơ bẩn, đầu tóc rối bời, dung mạo xanh xao, hoàn toàn mất vẻ kiều mỹ của quý phi như lúc ban đầu.
      “ Thần…tội thiếp, tham kiến hoàng thượng ” Nhã phi vốn định xưng hô thần thiếp, nhưng mà khi nghĩ đến địa vị của mình giờ, nên ngay lập tức sửa đổi.
      “ Đứng lên ” Hiên Viên Trạch trầm giọng .
      “ Tạ ơn hoàng thượng” Nhã phi cười khổ đứng đó, nếu biết trước có ngày hôm nay, nàng tuyệt chấp nhận cùng Tường phi hợp tác.
      Nghĩ như vậy nàng khỏi nhìn về phía Uyển Vân, giờ trong lòng của nàng hoàn toàn hiểu , ‘Tường phi thủ đoạn cao minh, trang bệnh lừa dối mọi người bao nhiêu năm nay, cứ nghĩ sau khi để các phi tần khác tranh đấu sống chết, mình ‘ngư ông đắc lợi’. Nhưng mà nàng ta hoàn toàn sai lầm, tại vì hậu cung bây giờ còn có Điệp phi, khi chứng kiến thái độ của hoàng thượng đối với Điệp phi, nàng hoàn toàn có thể khẳng định, hoàng thượng động chân tình, nên ngài nhất định bảo vệ cho nàng ta, hơn nữa bên cạnh Điệp phi còn có nữ tử thông minh như Nhan Uyển Vân, cùng với ngầm giúp đỡ của Tứ vương gia, cho dù Tường phi có tài giỏi tới đâu, cũng thể nào thắng được, xem ra trong tương lai, kết cục của Tường phi còn thê thảm hơn nàng’.
      “ Nhã phi, Quận chúa cùng Tứ vương gia , chuyện Điệp phi đột nhiên động thai khí, là do ngươi hạ độc, nhưng độc dược là do Tường phi cung cấp, mọi chuyện đều do Tường phi chủ mưu, điều này có đúng hay ??? ” Hiên Viên Trạch nhìn Nhã phi lạnh giọng lên tiếng.
      “ Dạ đúng thưa hoàng thượng, độc dược đó là do Lăng Mộng Yên tiểu thư cho người mang vào cung, giao cho Tường phi, Tường phi với thần thiếp, chỉ cần trừ Điệp phi, từ giờ trở thần thiếp và nàng ấy là chủ nhân của hậu cung, muốn làm gì làm” Nhã phi giọng bẩm báo, thái độ vô cùng thành khẩn.
      “ Ngươi có gì chứng minh những gì mà mình vừa ???” Hiên Viên Trạch nghi hoặc hỏi.
      “ Cung nữ Tiểu Đào bên cạnh Tường phi có thể chứng minh tất cả những gì mà thần thiếp ” Nhã phi chút nào bối rối đáp.
      “ Hoàng huynh, huynh có thể cho truyền Tiểu Đào vào hỏi” Uyển Vân bên cạnh mỉm cười góp ý.
      “ Hảo, Từ Hàm ” Hiên Viên Trạch trầm tư trong chốc lát, sau đó lên tiếng. Từ Hàm hiểu ý rời , chẳng qua lúc vô tình liếc mắt sang nhìn Uyển Vân, trong mắt tràn ngập ý cười.
      Việc này Nhã phi cùng Hiên Viên Trạch đều chú ý, bất quá vẫn thoát khỏi tầm mắt của Hiên Viên Vũ.
      ‘ Xem ra Từ Hàm cũng là người của Huyền cung !!?? Thảo nào Vân nhi lại nắm được mọi tình hình trong cung đến vậy !!?? ’ , Hiên Viên Vũ nghĩ vậy, khỏi trong lòng cười thầm, hoàng huynh trong tương lai nếu làm chuyện gì hoàng tẩu vui, e rằng huynh ấy gặp phiền phức lớn a !!??.
      lúc sau, Tiều Đào được dẫn đến, vừa đến nơi, khi nhìn thấy Nhã phi cũng có mặt tại đây, sắc mặt Tiểu Đào khỏi trở nên tái nhợt, thái độ vô cùng hoảng sợ, điều này khiến cho Hiên Viên Trạch đột nhiên có chút tin tưởng lời của Nhã phi.
      “ Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, Vương gia, Quận chúa” Tiểu Đào lấy hết can đảm, cố gắng giữ đúng lễ nghi, hy vọng ai nhìn ra sợ hãi của nàng.
      “ Tiểu Đào, trẫm hỏi ngươi, Nhã phi , chuyện Điệp phi trúng độc, hoàn toàn là do Tường phi chủ mưu, việc này có hay ???” Hiên Viên Trạch lạnh lùng nhìn Tiều Đào hỏi.
      “ Dạ…nô tỳ” Tiểu Đào vừa nghe vậy, khỏi sợ hãi, kỳ khi nàng làm những chuyện kia thay Tường phi, nàng lo sợ thôi, dù sao tội mưu hại hoàng phi cũng huyết mạch hoàng thất là tội chết, thậm chí còn có thể tru di cửu tộc, hỏi sao mà nàng lo lắng được cơ chứ ???.
      “ Tiểu Đào, ngươi cứ yên tâm mà ra , bổn Quận chúa đảm bảo, chỉ cần ngươi khai , ngươi sao” Uyển Vân mỉm cười nhìn Tiểu Đào giọng khuyên nhủ, bất quá tay nàng lúc này lại đột nhiên xuất thêm chiếc khăn tay.
      Tiểu Đào vừa nhìn thấy chiếc khăn tay tay Uyển Vân, sắc mặt khỏi thay đổi, nàng ngẩng đầu nhìn Uyển Vân, thấy vị Quận chúa kia vẫn luôn tươi cười nhìn mình, trong lòng khỏi run sợ, ‘ đó chẳng phải khăn tay của mẫu thân sao ??? vậy mẫu thân rơi vào tay họ rồi !! ’. Tiểu Đào dù chỉ là nha hoàn nhưng từ vào cung, nên nàng cũng phải ngu ngốc, có thể hiểu được dụng ý của Uyển Vân.
      “ Dạ bẩm hoàng thượng, những gì Nhã phi hoàn toàn là ” Tiểu Đào lúc này trong lòng khỏi xin lỗi Tường phi, nhưng vì mẫu thân của nàng, nàng đành phải làm vậy thôi.
      Nhã phi đứng bên cạnh nhìn thấy Tiểu Đào vẻ mặt sợ hãi nhìn Uyển Vân, khỏi lắc đầu cười khổ, xem ra Tiểu Đào bị Quận chúa nắm bắt nhược điểm, nên mới nghe lời như thế, bây giờ nàng mới cảm thấy, nàng lần này thua, quả là hoàn toàn xứng đáng a.
      Hiên Viên Trạch nghe xong lời xác nhận của Tiểu Đào, ngay lập tức hạ lệnh cho thị vệ đến tẩm cung Tường phi lục xét, quả tìm ra cùng loại độc dược hại Điệp phi, hơn nữa trải qua thẩm vấn, cuối cùng bắt được tên thái giám giúp Lăng Mộng Yên đưa độc dược vào cung.
      Tường phi ngay lập tức bị tống giam, cả nhà Lăng gia cũng tránh khỏi số kiếp. Lăng Mộng Yên bị giam tại Hình bộ, trong đêm mất hết tất cả, khiến nàng chịu nổi cú sốc mà phát điên, vì nàng cứ nghĩ rằng kế hoạch của mình rất chu toàn, chỉ cần diệt trừ Điệp phi, để tỷ tỷ mình nắm giữ hậu cung, đến lúc đó nàng có thể nhờ tỷ tỷ giúp nàng trừ Uyển Vân, rồi đoạt Hiên Viên Vũ trở về.
      Chỉ là nàng thể biết, người mà mình muốn đối phó, vốn cùng cấp bậc với mình, cho nên bây giờ nàng thua cũng hiểu nguyên nhân vì sao.
      “ Nàng để Nhã phi rời ???” Hiên Viên vũ nghi vấn nhìn Uyển Vân hỏi.
      “ Nàng ta thông suốt, hoàn toàn buông bỏ, còn trở thành chướng ngại với ta, ta tại sao cần phải làm khó nàng ta cơ chứ ???” Uyển Vân mỉm cười hỏi lại.
      “Ân” Hiên Viên Vũ điểm đầu tỏ vẻ hiểu.
      “ Chàng định xử trí Lăng Mộng Yên thế nào ???” Uyển Vân hứng thú nhìn y, dù sao Lăng Mộng Yên đó cũng vì Hiên Viên Vũ làm nhiều chuyện như thế, cho nên nàng cũng rất muốn biết y đối với nàng ta ra sao ???.
      “ Nếu nàng ta thức thời như thế, cần giữ lại nữa” Hiên Viên Vũ tia tình cảm đáp.
      Uyển Vân nhìn y chỉ nở nụ cười, nam nhân này đủ lãnh huyết, đủ vô tình, lúc cần thiết lại trang bộ ôn nhu, nho nhã, rất khiến người ta khó đề phòng, bất quá như vậy nàng càng thích, vì chỉ có nam nhân như thế, mới có đảm lược cùng nàng ‘tranh phong’.
      Trải qua trận sóng gió lần này, Hiên Viên Trạch quyết định sắc phong Tiểu Điệp làm hậu, hơn nữa tuyên bố giải tán hậu cung, từ nay về sau tuyển thêm bất kỳ phi tử nào nữa. Đối với chuyện này, nếu là trước đây quần thần nhất định có ý kiến, bất quá trải qua chuyện của mấy vị nương nương trong cung, giờ đây họ lại dám gì nữa. Hơn nữa Điệp phi cũng mang thai, thái y cũng chẩn đoán là nam hài, như vậy hoàng thất cũng có ngươi kế thừa, nên giờ đây các đại thần đều học khôn, hoàn toàn dám phản bác, vì làm như vậy chẳng khác nào chọc giận hoàng đế, chuốc khổ vào thân. Đương nhiên trong chuyện này, Uyển Vân có góp ít công lao tác động là điều thể tránh khỏi.
      Hết chương 34.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]Đại điển phong hậu được tổ chức rất long trọng, Trương Đức cũng được đưa vào cung tham dự, nhìn thấy nữ nhi tìm được hạnh phúc, Trương Đức cảm động đến rơi lệ đầy mặt, cũng may có Uyển Vân bên cạnh khuyên nhủ, nếu e rằng Trương Đức xúc động đến kìm chế được mất.
      “ Hôm nay bầu khí tốt có đúng ??? ” Uyển Vân nhìn Hiên Viên Vũ đứng bên cạnh mỉm cười hỏi.
      “ Ân, quả rất tốt ” Hiên Viên Vũ mỉm cười đáp lại.
      “ Vân nhi, chuyện của hoàng huynh cùng hoàng tẩu xong, vậy có phải đến lúc nên tính chuyện của chúng ta ???” Hiên Viên Vũ ôn nhu ôm Uyển Vân vào lòng, dịu dàng hỏi.
      “ Chuyện gì chứ ???” Uyển Vân dù trong lòng rất , bất quá đánh chết nàng cũng dám nhận a, đứng trước người này nàng hiểu sao, nàng luôn dễ dàng tự đánh lừa mình như thế.
      “ Đương nhiên là chuyện hôn của chúng ta rồi a, lẽ nàng còn muốn ta chờ thêm nữa sao ???” Hiên Viên Vũ ủy khuất nhìn Uyển Vân hỏi.
      “ Huynh muốn làm gì làm ” Uyển Vân nhìn y có chút nỡ, đối với nam nhân này, nàng luôn tự giác mềm lòng.
      “ Hảo, mọi chuyện cứ để ta lo ” nghe được câu trả lời đồng ý của Uyển Vân, Hiên Viên Vũ cười càng tươi hơn, rốt cuộc tâm nguyện của cũng có thể hoàn thành rồi.
      Đại điển phong hậu kết thúc trong mỹ mãn, Thái hậu vui mừng vô cùng, vì rốt cuộc nhi tử của bà cũng chịu lập hậu, hơn nữa hoàng hậu lại mang thai, cho nên đây chẳng khác nào là song hỷ lâm môn, điều này làm cho thái hậu suốt ngày hoan hỉ, luôn nở nụ cười tươi mặt, hề tắt.
      “ Mẫu hậu, ngài dường như có tâm phải ??? ” bất quá mấy ngày sau chính là ngoại lệ, vì thái hậu hôm nay tâm trạng dường như tràn đầy tâm , Tiểu Điệp khỏi quan tâm hỏi.
      “ Nhi thần biết, là vì chuyện hôn của Tứ đệ chứ gì ???” Hiên Viên Trạch ngồi bên cạnh mỉm cười lên tiếng.
      “ Mẫu hậu, nếu vì chuyện này người cần lo, Tứ đệ cùng Vân nhi tình cảm rất tốt, hai người họ suốt ngày cứ ân ái, con dâu tin chắc bao lâu nữa, người lại được uống chung trà của nàng dâu mới thôi” Tiểu Điệp giọng cười khuyên nhủ.
      “ Ai được uống trà nàng dâu thế ???” thái hậu chưa phản bác, bên ngoài vang lên giọng nam trầm tính.
      Mọi người nhìn lại thấy bên ngoài nam, nữ tiến vào, nam ôn nhuận, bất phàm, nữ xinh đẹp tao nhã, đúng là trời đất tác hợp đôi, hai người này ai khác chính là Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân.
      “ Tứ đệ, đệ đến đúng lúc đó, bọn ta cùng mẫu hậu bàn chuyện hôn của đệ cùng Vân nhi đây” Hiên Viên Trạch giọng còn hàm chứa chút trêu ghẹo.
      “ Nga” Hiên Viên Vũ cũng để tâm đến y, lôi kéo Uyển Vân ngồi xuống bên, dù sao ở đây toàn là người nhà, nên họ cần phải giữ lễ tiết làm gì.
      “ Đúng vậy a, hai người nên nhanh chóng thành thân, để mẫu hậu còn bế cháu nữa chứ” Tiểu Điệp bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
      “ Chẳng phải tỷ mang thai sao ??? Chờ tỷ sinh, chẳng phải mẫu hậu có cháu bế rồi sao ???” Uyển Vân giả vờ nghi hoặc nhìn Tiểu Điệp hỏi lại.
      “ Có thêm đứa cháu, đương nhiên mẫu hậu vui hơn rồi a, con có đúng mẫu hậu ???” Tiểu Điệp xoay người nhìn thái hậu hỏi.
      Bất quá lúc này nàng dường như cảm thấy hôm nay thái hậu có chỗ đúng, bên dưới ba người cũng đồng dạng như thế. Hôm nay thái hậu quả mang nhiều tâm , hơn nữa dường như chuyện này lại hề tránh khỏi liên quan đến chuyện của Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân.
      “ Mẫu hậu, nếu có chuyện gì người cứ ra, chúng nhi thần thay người phân ưu” Hiên Viên Vũ lo lắng lên tiếng.
      “ Vũ nhi…Haizz…Ai gia e rằng con và Vân nhi chỉ sợ thể ở bên nhau” thái hậu nhin nhi tử đau lòng .
      “ Mẫu hậu, tại sao người lại lời này, chẳng phải mọi chuyện rất tốt đẹp sao ???” Tiểu Điệp khó hiểu hỏi, mọi người cũng nhìn thái hậu đầy nghi vấn.
      “ Haizz, vốn dĩ có thể, Vũ nhi cùng Vân nhi quả rất xứng đôi, ai gia cũng rất vừa lòng Vân nhi, nếu Vân nhi làm con dâu của ai gia, ai gia cũng rất vui mừng. Chỉ là chuyện này lại thể, bởi vì lúc còn tại thế, Nhan tướng quân thay Vân nhi định mối hôn , Vân nhi có vị hôn phu rồi, mà ai gia cần tôn trọng di nguyện của Nhan tướng quân cùng Nhan phu nhân qua đời, cho nên chuyện hôn của Vũ nhi cùng Vân nhi, ai gia thể tán thành” thái hậu than , mang tâm trong lòng bấy lâu nay ra hết.
      Mọi người nghe xong lời thái hậu , khỏi ngạc nhiên trận , đặc biệt là Uyển Vân, nàng ngờ, ra khối thân thể này còn tồn tại vị hôn phu a.
      “ Mẫu hậu, chuyện này đơn giản, chỉ cần con hạ chỉ tứ hôn, ban cho hôn phu của Vân nhi nữ nhân khác là được rồi” Hiên Viên Trạch bộ còn , chuyện này liên quan đến hạnh phúc đệ đệ cùng muội muội , cho dù mang tiếng xấu, cũng làm.
      Huống hồ hiểu rất cá tính của Tứ đệ, nếu như bảo đệ ấy trơ mắt nhìn Vân nhi lấy người khác, đệ ấy nhất định đồng ý, thậm chí đến lúc đó chừng đệ ấy còn phát cuồng, mà làm ra chuyện điên rồ nữa chừng ???.
      được, chuyện này là di nguyện của Nhan tướng quân cùng Nhan phu nhân trước lúc mất, chúng ta nhất định phải tôn trọng, trừ khi phu gia cũng đồng ý hủy bỏ hôn , nếu ai được phép làm chuyện bức ép người ta, có nghe hay ???” thái hậu nghe xong lời Hiên Viên Trạch đột nhiên nổi giận, lớn tiếng cảnh cáo, sau đó rời .
      Bất quá sở dĩ như thế cũng chỉ vì bà tại rất khó xử, biết làm thế nào, bên là nhi tử, bên là di nguyện của người tỷ muội quá cố, bà rất khó chọn lựa.
      Mọi người nghe vậy chỉ cúi đầu lời nào, Hiên Viên Trạch nhìn Hiên Viên Vũ lo lắng bất an, biết thế nào khuyên giải. Tiểu Điệp nhìn Uyển Vân đau lòng, ‘ khó khăn lắm Vân nhi mới tìm được hạnh phúc của mình, tại sao ông trời lại nhẫn tâm như thế a ??? ’.
      Hai người trong cuộc là Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân lại lời nào, hai người tiếng động nhìn nhau trao đổi sau đó rời , Hiên Viên Trạch cùng Tiểu Điệp cũng giữ lại họ, bởi vì hai người biết, là hai người họ cần là thời gian. Hơn nữa hai người tin, với khả năng của hai người họ chắc hẳn có thể giải quyết được chuyện này.

      ……………………….

      suy nghĩ gì ???” Uyển Vân nhìn Hiên Viên Vũ mình trầm tư dưới ánh trăng giọng hỏi.
      “ Ta nghĩ nên giết tên hôn phu kia của nàng bằng phương pháp nào” Hiên Viên Vũ vẻ mặt nghiêm túc đáp.
      cần như thế, chỉ cần làm cho họ chủ động đồng ý từ chối hôn này là được rồi ” Uyển Vân cười lắc đầu nhìn y.
      “ Đau lòng sao ???” Hiên Viên Vũ ôm lấy Uyển Vân vào lòng, bên tai nàng khẽ cắn hỏi lại.
      có, đời này người khiến cho ta đau lòng, chỉ có duy nhất nam nhân trước mặt này mà thôi” Uyển Vân nhìn Hiên Viên Vũ, thâm tình .
      “ Ta xử lý chuyện này” nhận được câu trả lời ưng ý, Hiên Viên Vũ tâm trạng khỏi nhõm.
      “ Đương nhiên a, lẽ lại để ta ra tay hay sao ??? ” Uyển Vân vẻ mặt còn nhìn y khẳng định. Hiên Viên Vũ thấy vậy , chỉ mỉm cười, nhàng ôm nàng vào lòng.
      Ánh trăng chiếu sáng, bên trong phòng hai người ôm nhau, cảnh tượng mới đẹp, mới ấm áp, động lòng người làm sao ???.
      Hết chương 35.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]Đan Chính vốn là tiền nhiệm Lễ bộ thượng thư, mười năm trước sau khi trải qua loạn phiên vương, cáo lão về quê. Đan Chính cả đời chỉ lấy duy nhất thê tử, và bên dưới cũng chỉ có nhi tử.
      Đan Quân là đại thiếu gia Đan gia, từ am hiểu thi thư, văn võ song toàn, nhưng do Đan Chính làm quan đời, hiểu được quan trường hiểm ác, nên kiên quyết để nhi tử theo đường công danh. Cho nên Đan Quân quyết định theo nghiệp kinh thương.
      Trải qua năm năm cố gắng, Đan Quân trở thành phú thương có tiếng ở vùng Giang Nam, Đan gia tại Giang Nam cũng được xem như danh gia vọng tộc, có tiếng vùng.
      Hiên Viên Vũ nhìn tư liệu điều tra về Đan gia tay khỏi cười lạnh, ‘ Đan Quân dù quả có điểm hơn người, là nhân tài, nhưng nếu muốn cùng y thưởng Vân nhi, y tuyệt nương tay, diệt trừ ’.
      Đan gia.
      “ Lão gia, thiếu gia về rồi” gia đinh khom người bẩm báo nhìn Đan Chính bẩm báo.
      “ Mau gọi thiếu gia vào thư phòng gặp ta” Đan Chính trầm tư lên tiếng.
      “ Dạ” gia đinh nhận mệnh rời .
      lúc sau, Đan Quân vào đến thư phòng, nhìn thấy phụ thân mình ngồi trầm ngâm, gương mặt còn để lộ tiếu dung nhàn nhã, chứng tỏ ông gặp chuyện vui.
      “ Cha, tâm trạng cha hình như rất tốt ???” Đan Quân nhìn phụ thân mỉm cười hỏi.
      “ Ân, cũng là chuyện vui của con” Đan Chính nhìn nhi tử cười đáp lại.
      “Chuyện vui của con ???” Đan Quân nhíu mày nghi hoặc.
      “ Ân, con còn nhớ chuyện hôn giữa Đan gia của chúng ta cùng Nhan gia sao ???” Đan Chính cười đầy thần bí.
      “ Ý của phụ thân là hôn ước giữa con cùng Nhan tiểu thư ??? Nhưng chẳng phải Nhan tiểu thư kia mất tích rồi sao ???” Đan Quân dường như nhớ ra gì đó.
      “ Đúng vậy, ta vừa nhận được tin từ kinh thành, thái hậu tìm được Nhan tiểu thư, giờ nàng ta được sắc phong làm Thiên Vân quận chúa, trong thư thái hậu , Nhan tiểu thư những xinh đẹp thông minh, mà còn rất ôn hòa, lễ độ, nhất định nàng dâu tốt, nên thái hậu muốn chúng ta nhanh chóng vào kinh, để bàn bạc chuyện này” Đan Chính cười đây vui vẻ ra ý định của mình.
      “ Cha, con muốn từ chối hôn này” tuy nhiên, Đan Quân sau khi nghe xong lại từ chối.
      “ Tại sao ???” Đan Chính nghi ngờ hỏi.
      “ Cha, hài nhi tìm được nữ tử mà mình thương , hài nhi muốn hủy hôn” Đan Quân hề che dấu ra .
      “ Nữ tử mà con thương có phải hay chính là hoa khôi của Xuân Hoa viện, Từ Mạn Kiều ???’ Đan Chính sắc mặt dần trở nên lạnh lùng hẳn.
      “ Cha, người biết ???” Đan Quân ngạc nhiên nhìn phụ thân, bất quá trong chốc lát nhớ ra, dù phụ thân quả cả ngày chỉ ở trong nhà, nhưng mà những chuyện bên ngoài xưa nay người luôn luôn nắm trong lòng bàn tay.
      “ Hồ nháo” nghe xong lời Đan Quân thừa nhận, Đan Chính tức giận, ném vỡ cả chén trà bàn.
      “ Cha, xin giữ gìn sức khỏe” Đan Quân ngay lập tức quỳ xuống khuyên ngăn.
      “ Ngay lập tức cắt đứt quan hệ với kỹ nữ kia, Nhan Uyển Vân giờ là Quận chúa tôn quý, rất được thái hậu cùng hoàng thượng thương. Chuyện hôn này nhất định phải hoàn thành cho ta, nếu như con dám làm trái, xem như là kháng chỉ, chẳng lẽ con muốn liên lụy cả Đan gia vì con mà gặp họa sát thân hay sao ???” Đan Chính tức giận nhìn nhi tử mà mình thương mắng.
      Trong lòng lại thầm nghĩ, ‘ Từ đến lớn, Quân nhi rất nghe lời ta, chưa từng làm trái bao giờ, nhưng hôm nay vì kỹ nữ mà lại cùng ta tranh luận, xem ra kỹ nữ kia thể giữ lại được rồi, phải tìm cách trừ nàng ta mới được, dù sao thể vì chuyện này mà khiến Đan gia gặp họa, nếu hậu quả khó lường. Hoàng thượng xưa nay hỉ nộ vô thường, hơn nữa nghe Nhan Uyển Vân kia còn là tỷ muội tốt của hoàng hậu nương nương, hoàng thượng lại vô cùng sủng ái hoàng hậu, nếu như khiến cho vị Quận chúa kia tức giận, e rằng cả Đan gia đều phiền phức’.
      “ Cha, con thể nhận lời cha, con cùng Mạn Kiều là tâm đầu ý hợp, xin cha thành toàn” Đan Quân đây là lần đầu cầu xin phụ thân chuyện gì đó, nhưng mà khi nghĩ đến Từ Mạn Kiều dịu dàng, thấu hiểu lòng người, lại vô cùng cam lòng, vì nữ nhân kia, nên vì nàng, có thể hy sinh tất cả.
      “ Câm miệng, ta lại lần nữa, lập tức chấm dứt chuyện này cho ta, người tới, đem thiếu gia giam lại cho ta, canh chừng cẩn thận, để cho ra ngoài, nếu ta đánh gãy chân các ngươi” Đan Chính tức giận hướng gia đinh bên ngoài hạ lệnh.
      Ngay lập tức bên ngoài, mấy tên gia đinh xông vào nhận mệnh, mang Đan Quân , dù sinh hoạt tại Đan gia là do thiếu gia lo, nhưng mà mọi người đều biết, người có quyền quyết định tại Đan gia, chính là lão gia, nên xưa nay ai dám là trái lời của vị lão gia này.
      Đan Quân bị lôi , lời nào, tuy nhiên trong lòng hiểu , nếu hôm nay cứ kiên trì, mọi chuyện hỏng hết, nên đành im lặng, bất quá rất cá tính của phụ thân, xem ra sắp tới Mạn Kiều gặp chuyện, cần thu xếp mới được.
      “ Người tới” Đan Chính nhìn nhi tử khuất bóng, nên lên tiếng gọi quản gia đứng bên ngoài vào.
      “ Lão gia” quản gia cúi người chờ lệnh.
      “ Đem kỹ nữ Từ Mạn Kiều xử trí, sau đó lập tức chuẩn bị, chúng ta ba ngày sau khởi hành vào kinh” Đan Chính trầm ngâm suy nghĩ, quyết định nhanh chóng tiến kinh, có như vậy mới hy vọng Đan Quân làm chuyện hồ đồ.
      Tứ vương phủ.
      “ Vương gia, vừa nhận được tin, Đan gia nhanh chóng vào kinh” Ảnh Nhất nhìn vương gia nhà mình bẩm báo.
      Bất quá trong lòng lại thay vị Đan thiếu gia kia cầu phúc, chỉ hy vọng y biết tốt xấu, nên tranh Quận chúa cùng vương gia, nếu e rằng là bất kỳ ai ngăn cản, cũng thể nào cứu được .
      “ Ảnh Nhị, ngươi tìm người, mang Từ Mạn Kiều đến kinh thành, chẳng phải vị Đan công tử kia thích nàng ta sao ??? Chúng ta đây thành toàn cho bọn họ vậy” Hiên Viên Vũ cười đầy mưu tính , chỉ cần nghĩ cùng thưởng Vân nhi, chịu khó làm ‘người tốt’ lần, tác hợp lương duyên này vậy.
      “ Các ngươi lui ra ” sau khi hạ lệnh xong, Hiên Viên Vũ phất tay để bọn họ lui ra.
      Bên trong thư phòng chỉ còn lại duy nhất mình Hiên Viên Vũ, lúc này từ góc tối, Uyển Vân mới bước ra, từ phía sau ôm lấy y, mỉm cười nhìn y lên tiếng.
      “ Huynh càng ngày càng ‘tốt’ nha, thậm chí còn thay người ta làm mai nữa”.
      “ Vì nàng, ta đành làm người tốt lần vậy” Hiên Viên Vũ mỉm cười ôm nàng vào lòng, đáp lời.
      “ Nga, như vậy ta vinh hạnh rồi” Uyển Vân tựa tiếu phi tiếu nhìn y.
      “ Đúng vậy, cho nên nàng cần đối xử tốt hơn với ta, có biết ???” Hiên Viên Vũ sủng nịnh véo lấy chiếc mũi xinh xắn của nàng nghiêm túc dặn dò.
      biết, vương gia của ta” Uyển Vân cười ôm lấy y, trong lòng nàng giờ đây có vô hạn thương, gì tả xiết.
      Nàng bây giờ còn oán ông trời vì cướp sinh mệnh của mình, cho nàng quyền lợi lựa chọn, mà đưa nàng đến thế giới này, vì nàng bây giờ gặp được y, tìm được hạnh phúc của mình, cho nên nàng còn gì là quái, là hận nữa rồi.
      Hết chương 36.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]Nửa tháng hành trình, rốt cuộc người của Đan gia cũng vào đến kinh thành. Đan Chính vẻ mặt luôn tươi cười, nhưng còn Đan Quân vẻ mặt u ám, lời nào.
      Họ vừa vào kinh, ngay lập tức được người của Hiên Viên Trạch đón vào cung, dù Hiên Viên Trạch quả muốn làm chuyện này, nhưng vì thái hậu bức bách, cho nên đành nghe theo.
      “ Quân nhi, phụ thân hy vọng con vì Đan gia mà suy xét kỹ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, sau khi con lấy Quận chúa rồi, muốn lấy thêm tiểu thiếp, phụ thân cũng phản đối” Đan Chính nhìn nhi tử tình khuyên bảo, hy vọng nhi tử có thể nghĩ thông suốt, mà làm chuyện dại dột.
      Đan Quân , chỉ im lặng, trong lòng ngừng lo lắng cho Từ Mạn Kiều, vốn định nhờ người sắp xếp cho nàng, nào ngờ phụ thân lại ra tay trước, phái người trừ nàng, nhưng mà điều làm nghi hoặc chính là, khi người của đến nơi, Từ Mạn Kiều được người khác cứu , nhưng tại lại tung tích, khiến cảm thấy bất an vô cùng.
      Đan Chính nhìn thấy như vậy, cũng gì thêm, dù sao cái kia kỹ nữ cũng diệt trừ, cho dù Đan Quân có muốn làm gì chăng nữa, cũng còn khả năng, cho nên cần thiết phải lo lắng nữa.
      …………….
      Dù vào cung, nhưng mà do chưa được triệu kiến, nên hai phụ tử vẫn tạm thời ở lại tẩm cung bên trong. Đan Chính từng lạ đại thần, hiểu biết lễ nghi, nên suốt mấy ngày, hai phụ tử đều loạn, chỉ ngoan ngoãn ở trong cung, ra nửa bước.
      Hôm nay là ngày thứ mười phụ tử Đan gia vào cung, rốt cuộc thái hậu cũng triệu kiến hai người, Đan Chính vui mừng, sáng sớm lôi kéo Đan Quân chuẩn bị lễ vật tặng cho thái hậu cùng hoàng hậu.
      “ Thảo dân Đan Chính, tham kiến thái hậu, hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế”
      “ Thảo dân Đan Quân, tham kiến thái hậu, hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế”
      Hai phụ tử được đưa đến tẩm cung của thái hậu, nhìn trong điện hai nữ tử người cẩm sắc, người hoàng sắc phụng bào, cần cũng biết hai người là ai.
      “ Bình thân” thái hậu mỉm cười lên tiếng.
      “ Tạ ơn thái hậu” hai phụ tử đứng dậy, theo thái hậu ra hiệu, tiến đến bên ghế ngồi được chuẩn bị sẵn, ngồi xuống.
      “ Thiên Vân Quận chúa đến” thái hậu còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài vang lên tiếng thái giám thông truyền.
      Hai phụ tử nghe vậy khỏi nhìn về phía ngoài. nữ tử thận vận thanh y, diễm lệ thoát tục, tiêu sái bước vào, nàng xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, cùng kiều mỵ dụ hoặc, nhưng lại mang vẻ đẹp mềm mại, uyển chuyển, khiến người nhìn vào khỏi tâm động.
      “ Mẫu hậu kim an ” Uyển Vân động tác tao nhã thi lễ.
      “ Bình thân ” thái hậu từ ái gật đầu.
      Uyển Vân cũng tiếng nào, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Điệp, đối diện với phụ tử Đan gia.
      Đan Chính chăm chú quan sát vị ‘nhi tức’ tương lai này, ngũ quan đoan chính, hiền diệu nết na, thái độ, cử chỉ vô cùng nho nhã, quả hổ danh là nữ nhi của Nhan Đạt, rất có cốt cách của năm xưa.
      Người ngoài có lẽ biết, nhưng những người quen biết Nhan Đạt lại rất , dù Nhan Đạt là võ tướng, nhưng mà lại có tính cách vô cùng hòa nhã, thân thiện, ngữ điệu luôn ôn nhu, chẳng khác nào người đọc sách, hơn nữa còn am hiểu cầm, kỳ, thư, họa, là người văn võ song toàn. Cũng chính vì điều này mới khiến cho Nhan phu nhân quá cố, lúc bấy giờ mệnh danh Giang Nam đệ nhất tài nữ phải lòng, mà cam nguyện gả vào Nhan gia. Nhan tướng quân trong ngày thành thân còn thề cả đời lập thiếp. Phu thê hai người ân ái, sinh được nhất nữ, nhưng chỉ tiếc là hạnh phúc được bao lâu, qua đời.
      “ Quận chúa quả nhiên có phong thái của Nhan tướng quân năm xưa” nghĩ vậy, Đan Chính khỏi cảm thán lên tiếng.
      “ Đan lão gia quá lời” Uyển Vân nhìn ra được Đan Chính là tâm khi ra câu đó, đây chính là tưởng niệm đối với người ‘phụ thân’ qua đời của ‘mình’, cho nên nàng cũng khách khí lại vài câu.
      “ Sắp trở thành người nhà cả, Quận chúa cần khách sáo, Quân nhi còn mau chào hỏi ” Đan Chính mỉm cười uyển chuyển, sau đó nhìn sang Đan Quân nhắc nhở.
      “ Quận chúa” Đan Quân có biểu gì nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu.
      Hành vi này làm thái hậu khỏi nhíu mày. Còn Tiểu Điệp lại vui vẻ. ‘Xem ra vị Đan công tử này cũng đồng ý việc hôn này, chỉ cần y cũng phản đối, Vân nhi cùng Tứ đệ có cơ hội rồi ’. Uyển Vân ngược lại hoàn toàn biểu gì nhiều, vì chuyện Đan Thần có ý trung nhân, nàng vốn biết trước, nên hề ngạc nhiên.
      “ Quân nhi hiểu chuyện, mong thái hậu, hoàng hậu, cùng Quận chúa bỏ qua” Đan Chính nhìn thần sắc thái hậu vui, Tiểu Điệp cùng Uyển Vân lại hề tỏ vẻ gì, khỏi giọng khuyên ngăn.
      “ Bỏ qua , đây là chuyện của người trẻ tuổi, ai gia cũng muốn xen vào nữa” thái hậu giọng lên tiếng.
      Dù sao bà quả có chút tư tâm trong chuyện này, rất hy vọng Vân nhi cùng Vũ nhi có thể thành đôi, vừa rồi nhìn thấy thái độ của Đan Quân, biết, y cũng thích chuyện hôn này, như vậy xem ra chuyện hủy bỏ hôn ước lại có thêm chút hy vọng, nhưng nhìn Đan Chính lại tựa hồ có ý này, nên bà cũng biết làm sao.
      Nhưng Đan Chính ngược lại, nhìn thấy thái hậu trách mắng, cho nên tâm trạng cũng thả lỏng, nên ngay lập tức tìm cách tạo cơ hội cho nhi tử mình cùng Uyển Vân được ở cạnh nhau, trao đổi thêm tình cảm. Kết quả Uyển Vân bị bắt trở thành ‘người dẫn đường’, đưa Đan Quân tham quan hoàng cung.
      Nhưng mà sau khi dẫn người đến ngự hoa viên, sắp xếp cho Đan Quân ngồi tại lương đình, Uyển Vân lại ngay lập tức mất tích ly kỳ. Đan Quân ngồi đó mình cũng có ý kiến gì, ngay từ đầu hề có hứng thú với chuyện này. Nếu phải phụ thân ép buộc, theo Quận chúa ra đây. Bây giờ ngược lại, vị Quận chúa kia lại mất, để lại gian yên tĩnh cho , còn cần phải cảm tạ nàng ta nữa là.
      Uyển Vân rời khỏi hoa viên, xâm nhập vào sâu bên trong mấy ngọn núi giả, lúc này có người đứng ở nơi đó chờ đợi nàng. Uyển Vân vào trong nhìn bạch y nam tử trước mặt, mỉm cười nhàng, tiến nhập vào lòng y, để cho y ôm mình, gương mặt nàng lúc này để lộ nụ cười đầy thỏa mãn, nhưng cũng mang theo chút toan tính.
      “ Vũ, mọi chuyện thế nào rồi” Uyển Vân từ trong lòng Hiên Viên Vũ giọng hỏi.
      sắp xếp ổn thỏa, nhanh chóng để hai người họ gặp nhau, đến lúc đó chúng ta chỉ cần ở bên ngoài xem diễn là được” Hiên Viên Vũ sủng nịnh vuốt mái tóc mềm mại của nàng, trầm ấm đáp.
      “ Ân, ta thấy Đan Quân đối với nữ nhân kia là lòng, xem ra mọi chuyện dường như dễ giải quyết hơn rồi” Uyển Vân giờ có chút an tâm, chỉ cần cả nàng cùng Đan Quân đều phản đối chuyện này, cho dù là Đan Chính có muốn chấp nhận, cùng đành chấp nhận mà thôi.
      “ Ân, ta thúc đẩy mọi chuyện, nàng cứ yên tâm” Hiên Viên Vũ giọng tràn ngập kiên định, Đan Quân cũng hề có ý định đối với hôn lần này, y cũng truy cứu. Còn về phần Đan Chính, nếu vẫn biết điều, đừng trách y thủ hạ vô tình.
      Hết chương 37.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]Tại bên ngoài kinh thành hai mươi dặm, tại căn nhà gỗ . Bên ngoài lại xuất thêm mấy hắc y đứng canh gác, vừa nhìn biết nơi đây hề đơn giản.
      “ Tiểu thư, họ rốt cuộc muốn gì ở chúng ta a ???” tiểu nương ôm lấy nữ tử hồng y lo sợ hỏi.
      “ Ta nghĩ họ lấy mạng chúng ta, còn về họ muốn gì, ta biết” hồng y nữ tử dù ngoài mặt có tỏ vẻ trấn định, nhưng trong giọng lại run run, hoàn toàn bán đứng nàng ta.
      Hai chủ tớ này mấy ngày trước bị người bắt cóc khỏi Xuân Hoa viện tại Giang Nam, cứ nghĩ là chết chắc, nào ngờ giữa đường lại xông ra toán hắc y cứu họ, họ cứ nghĩ là họ sao, nhưng mà họ vui mừng quá sớm, vì khi họ chưa kịp phản ứng, bị người ta mang đến đây rồi.
      “ Hai người họ thế nào rồi ???” lúc hai người họ còn lo sợ, bên ngoài, giọng nam trầm ấm vang lên.
      “ Bẩm chủ nhân, hai người họ mấy ngày nay rất an tĩnh, hoàn toàn làm chuyện gì ngu xuẩn cả” giọng nam khác, cung kính bẩm báo.
      Nhưng do cách cánh cửa, nên chủ tớ hai người thể nào nhìn dung mạo của người bên ngoài. lúc họ còn biết rốt cuộc người được xưng là chủ nhân kia có vào hay , bên ngoài lại vang lên giọng nữ khác, và đây là giọng nữ đầu tiên mà họ được nghe trong mấy ngày qua.
      “ Mở cửa , ta muốn gặp họ”.
      Ngay lập tức cánh cửa được mở ra, bên ngoài nam nữ bước vào. Nam thân hắc y trường bào, tuấn dật phi phàm, dung mạo ôn nhuận nho nhã. Nữ tử trái ngược, thân bạch y xuất trần thoát tục, dung mạo diễm lệ vô song, dù là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng thuộc hàng mỹ nữ, nhìn vào nàng khiến người tâm trạng đều thoải mái ít. Hai người đứng cùng chỗ, giống như tiên đồng ngọc nữ, quả là trời tạo đôi.
      Hồng y nữ tử ngây ngất nhìn hắc y nam tử trước mặt, cho dù nàng quả từng gặp qua rất nhiều nam tử, nhưng chưa từng có ai có thể so sánh được với người này, thậm chí ngay cả Đan Quân, người mà nàng xem như là có mỹ mạo nhất cũng bằng.
      lúc hồng y nữ tử còn ngẩn người, hai người kia bước vào phòng, thoải mái ngồi ghế, hắc y nam tử ngồi xuống trước, còn bạch y nữ tử ngồi đùi hắc y nam tử. Hắc y nam tử sủng nịnh rót chén trà bàn, đưa đến miệng của bạch y nữ tử, bạch y nữ tử cũng khách sáo, cúi người uống ngụm trà, vẻ mặt nhàn nhã, tự nhiên, hưởng thụ phục vụ của hắc y nam tử, như thể chuyện này là chuyện thường ngày. Sau đó hắc y nam tử, đem trà còn lại trong chén mà bạch y nữ tử vừa dùng, hơi uống sạch, rồi mới đặt cái chén sang bên, hoàn toàn hề cố kỵ việc hai người họ vừa dùng chung chén trà.
      Hồng y nữ tử nhìn hai người ân ân ái ái, khỏi ghen tỵ, nàng gặp qua nhiều nam nhân, nhưng mà chưa từng có ai đối xử ôn nhu với nàng như thế, thậm chí cả Đan Quân cũng , bạch y nữ tử trước mặt là có phúc, vì tìm được nam tử thương mình như thế.
      “ Từ Mạn Kiều ???” lúc này, bạch y nữ tử ngầng đầu nhìn hồng y nữ tử giọng lên tiếng.
      “ Ân ” hồng y nữ tử vô thức gật đầu.
      nghĩ tới, ngươi có chỗ gì tốt, mà cái tên Đan Quân đó lại chung tình với ngươi như thế ???” tất cả mọi ánh mắt ghen tỵ cùng mê luyến vừa rồi của Từ Mạn Kiều khi nhìn hắc y nam tử, đều bị bạch y nữ tử xem vào trong mắt.
      Lúc đầu nàng còn nghĩ rằng Từ Mạn Kiều này là ngoại lệ, nhưng xem ra nàng quá đề cao nàng ta, nếu nàng lầm, mục đích của nàng ta tiếp cận Đan Quân cũng chỉ vì gia sản của Đan gia mà thôi. là tội cho tên Đan Quân kia, vì nàng ta mà cãi lời phụ thân, nhưng xem ra kết quả vẫn là thể nào chiếm được nữ nhân này.
      Từ Mạn Kiều nghe bạch y nữ tử nhắc đến cái tên Đan Quân khỏi ngỡ ngàng, chẳng lẽ họ quen biết Đan Quân sao ??? Nếu vậy tại sao họ lại mang nàng đến đây cơ chứ ??? Rốt cuộc họ muốn làm gì ???.
      “ Vân nhi, sao thế ???” nhìn thấy bạch y nữ tử như chìm vào tâm , hắc y nam tử nhìn nàng nhíu mày hỏi.
      có gì. Vũ, huynh có mị lực a, đến đâu cũng khiến cho mỹ nhân thương nhung nhớ ” bạch y nữ tử nhìn vào hắc y nam tử cảm thán. Và hắc y nam tử cùng bạch y nam tử này ai khác, chính là Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân.
      “ Thế đối với nàng, ta có chút mị lực nào ???” Hiên Viên Vũ nghe xong lời của Uyển Vân, cười khẽ, sau đó tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
      “ Đương nhiên là có a, nhưng ta chẳng thích những nữ nhân khác cũng giống ta chút nào.” Uyển Vân chút giấu diếm thẳng thắn , sau đó lại như hữu ý nhìn về phía Từ Mạn Kiều.
      Hiên Viên Vũ nhìn theo tầm mắt của Uyển Vân nhìn Từ Mãn Kiều cười , ra mọi ánh mắt của Từ Mạn Kiều nãy giờ y cũng thấy, chẳng qua y cũng để ý mấy, nhưng mà nếu Vân nhi của y để tâm, y đành xử lý vậy.
      “ Nghe , ngươi là hồng nhan tri kỷ của Đan Quân ???” Hiên Viên Vũ lạnh giọng nhìn Từ Mạn Kiều hỏi, hoàn toàn mất vẻ mặt ôn nhu, cùng giọng sủng nịnh khi nãy.
      “ Các ngươi là ai ??? Có quan hệ gì với Quân ca ???” Từ Mạn Kiều nghi hoặc nhìn Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ hỏi.
      “ Ngươi cần biết, chẳng qua là ngươi nên chuyện, lúc đầu ta còn định để ngươi cùng Đan Quân thành đôi, nhưng mà dựa theo biểu vừa rồi của ngươi, ta đổi ý, dù sao Đan Quân cũng là vị hôn phu danh nghĩa của ta, ta xem như làm phúc, giúp y trừ kẻ ăn bám vậy.” Uyển Vân nhìn Từ Mạn Kiều khinh thường , nữ nhân này đúng là đồ ngu ngốc mà.
      “ Ngươi chính là nữ nhân có chỉ phúc vi hôn với Quân ca ???” Từ Mạn Kiều nhìn Uyển Vân ngạc nhiên hỏi, chuyện này lúc trước nàng ta từng nghe Đan Quân , hơn nữa còn vì nữ tử này, mà nàng mới ra nông nổi hôm nay, ngờ hôm nay nàng lại có thể thấy mặt nàng ta.
      Nhưng mà nếu nàng ta nếu có hôn ước với Quân ca, tại sao còn thân mật với nam nhân khác như vậy, lẽ nàng ta lại cùng nam nhân này cấu kết, nhằm có ý đồ với gia sản của Đan gia sao ???.( TL: sax, chỉ tính đến sản nghiệp của Vân tỷ cũng đủ đè chết Đan gia mấy chục lần, này đúng là kỹ nữ ko sai… tham tiền có tri tri kỉ gì a…TT: vậy mới bị Vân tỷ khinh thường a, sai chút nào ~.~”.)
      Nghĩ vậy, Từ Mạn Kiều khỏi nhìn Uyển Vân khinh thường, “ Ngươi cũng chẳng tốt hơn ta là mấy, cùng nam nhân này tư thông, nhằm cướp tài sản của Đan gia, vậy mà còn ta, ngươi biết xấu hổ sao ???”.
      Uyển Vân nghe xong, nhìn Từ Mạn Kiều lắc đầu nên lời. Nhưng Hiên Viên Vũ lại tức giận ràng, cả người sát ý lạnh băng dâng lên, thậm chí mấy tên thuộc hạ bên ngoài cũng cảm nhận được.
      Họ trong lòng đều thay Từ Mãn Kiều cầu phúc, ‘ nữ nhân này đúng là ngu ngốc, Quận chúa chính là bảo bối mà vương gia sủng trong lòng bàn tay, có thể là ngậm trong miệng sợ tan, cầm tay sợ rơi, vậy mà nàng ta lại dám trước mặt vương gia vũ nhục Quận chúa, đúng là chán sống mà’.
      “ Đừng chấp nhất với nàng ta làm gì, chúng ta thôi, ta cảm thấy đói rồi” Uyển Vân nhìn ra biểu của Hiên Viên Vũ, dịu giọng an ủi, nữ nhân này tạm thời thể chết, vì nếu màn hay sau này còn hấp dẫn nữa.
      Hiên Viên Vũ đáp lại, sắc mặt trầm nhìn lướt qua Từ Mạn Kiều, sau đó ôm Uyển Vân rời khỏi, trước khi còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thuộc hạ mình, ý bảo họ trông chừng Từ Mạn Kiều cho cẩn thận, nếu để nữ nhân kia thoát, họ cũng nên biết làm thế nào tiếp theo.
      Hết chương 38.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :