1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Uyển Vân - Hoa Tuyết Tử ( 50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “Hiên Viên Vũ, ta đột nhiên nghĩ tới chuyện” bầu khí trong phòng im lặng, lúc này Uyển Vân dường như nhớ ra gì đó, nên lên tiếng .
      “Ân, nàng ” Hiên Viên Vũ giọng đáp lại.
      “nghe trong phủ của ngươi có hai thị thiếp, ngươi định xử trí thế họ thế nào đây ???” Uyển Vân tò mò ngẩng đầu nhìn hỏi.
      “chuyện này nàng cứ yên tâm, ta sắp xếp” Hiên Viên Vũ mỉm cười đáp.
      làm sao hiểu ý nàng, Vân nhi của là nữ nhân có tính độc chiếm rất cao, cũng giống như vậy, nên khi nhận định, tuyệt đối nguyện chia sẻ cùng người khác, huống hồ cần nàng nhắc nhở, cũng có ý định rồi, lần này về xử lý hai nữ nhân kia thể, dù sao để họ ở trong phủ hoành hành bao nhiêu năm xem ra cũng đủ rồi.
      “Vân nhi, ta với nàng điều này chưa nhỉ ???” đột nhiên Hiên Viên Vũ vẻ mặt tựa hồ có chút biến hóa, tò mò nhìn Uyển Vân hỏi.
      “chuyện gì ???” Uyển Vân khó hiểu nhìn .
      ra hai nữ nhân trong phủ là do phụ hoàng lúc còn sống ban cho ta, tuy nhiên tới nay ta vẫn chưa chạm tới họ, hay cách khác, ta vẫn còn là thân xử nam, Vân nhi, nàng có hài lòng ???” Hiên Viên Vũ vẻ mặt tràn ngập cao hứng nhìn Uyển Vân hỏi.
      “phốc…ha ha ha” nghe xong lời Hiên Viên Vũ, Uyển Vân nhịn được cười to, nàng đột nhiên phát ra nam nhân này cũng có tình hài hước, xem ra những ngày tháng sau này của nàng đơn nữa rồi.
      Hiên Viên Vũ ngồi đó, nhìn thấy chỉ vì câu của mình, mà khiến cho Vân nhi của y vui đến như vậy, khỏi cao hứng thôi, nên nhất thời y cứ như tượng, lặng im ngắm nhìn nàng, lời nào.
      Bên ngoài, nam nữ ngồi cây, vẫn còn ngỡ ngàng vì những chuyện nãy giờ, bây giờ lại nghe thấy được tiếng cười của Uyển Vân, nhất thời phản ứng kịp, mất thăng bằng, từ cây ngã xuống, kết quả lại bị Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị phát , kết quả giữa bốn người xảy ra trận chiến.
      “có chuyện gì ???” Hiên Viên Vũ vẻ mặt say mê, ngắm nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Vân nhi nhà , lại bị tiếng đánh nhau bên ngoài quấy nhiễu, nhất thời mất hứng, giọng cũng trở nên lạnh lùng hơn.
      “vương gia, có người xâm nhập” Ảnh Tam đứng bên ngoài giọng bẩm báo.
      Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân nghe xong, khỏi nhíu mày nhìn nhau sau đó cả hai cùng nhau ra ngoài quan sát tình hình, nhưng khi Uyển Vân nhìn thấy hai người cùng Ảnh Nhất và Ảnh Nhị giao đấu, nhất thời ngạc nhiên thôi.
      “dừng tay, đều là người nhà cả”. Uyển Vân lập tức lên tiếng ngăn cản, nhất thời làm bốn thân ảnh dừng chiến.
      “vương gia” Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị nhìn thấy Hiên Viên Vũ đến, lập tức ngừng tay, cúi người thỉnh an, sau đó đứng sang bên.
      “tham kiến chủ nhân” hai người còn lại ôm quyền cúi người hành lễ với Uyển Vân.
      “tại sao hai người lại đến đây ??? Chẳng phải ta bảo hai người bảo vệ đại ca sao ??? Tại sao đột nhiên hai người lại quay về ???” Uyển Vân khó hiểu nhìn họ.
      “chủ nhân, chúng ta có thể vào trong sao ???” hắc y nam tử Nguyệt Dạ khó xử lên tiếng.
      Uyển Vân nhìn về phía Hiên Viên Vũ như hỏi ý , sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của y tất cả mọi người cùng tiến vào thư phòng, cuộc mật đàm ngay lập tức diễn ra.
      , rốt cuộc có chuyện gì ???” Uyển Vân nhìn hai thuộc hạ của mình bình tĩnh hỏi.
      “là đại thiếu gia ra lệnh cho thuộc hạ quay về giúp đỡ chủ nhân, đại thiếu gia , ngũ châu hề đơn giản như bề ngoài của nó, cho nên chủ nhân rất cần người giúp sức, nên mới để hai người thuộc hạ đến đây, nhưng vừa đến nơi lại thấy chủ nhân cùng Tứ vương gia chuyện’, nên dám làm phiền, mới ở bên ngoài chờ, dám vào, sau đó lại bị hai người này phát , vì có chút hiểu lầm, nên mới ra tay với nhau” Nguyệt Minh ôm quyền bẩm báo.
      “đại thiếu gia ???” Hiên Viên Vũ thắc mắc nhìn Uyển Vân hỏi.
      “huynh ấy là đại sư huynh của ta, dù hề có quan hệ huyết thống, nhưng xưa nay huynh ấy luôn xem ta như muội muội ruột, ta cũng luôn xem huynh ấy như ca ca của mình, chúng ta thậm chí còn thân hơn cả huynh muội ruột thịt” Uyển Vân giọng giải thích.
      “Ân” Hiên Viên Vũ gật đầu , xem như thông qua, dù Vân nhi bây giờ có nhiều chuyện cho y, nhưng y tin có ngày nàng nhất định mở rộng lòng mình mà hết với y.
      “có phải đại thiếu gia biết được chuyện gì ???” Uyển Vân nghe xong lời Nguyệt Minh thầm đoán được phần nào, xem ra đại ca nắm rất tình hình ngũ châu.
      “đại thiếu gia , người chỉ bảo thuộc hạ chuyển lời đến tiểu thư, nếu muốn điều tra việc Trương đại nhân bị hành thích, và đằng sau ngũ châu, phải bắt đầu từ vụ án diệt môn hai mươi nhân khẩu của phú thương Tông Châu Chu Nam” Nguyệt Dạ cung kính đáplời.
      “vụ án diệt môn nhà họ Chu” Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ đều ngạc nhiên, chuyện này họ cũng được biết đến, vụ án này cho đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ, được mệnh danh là kỳ án của ngũ châu, nhưng họ ngờ vụ án này lại có liên quan to lớn đến tình hình ngũ châu như thế.
      “ân ta biết, phải rồi, đại ca thế nào ???” Uyển Vân nhìn hai người quan tâm hỏi.
      “vẫn như vậy, đại thiếu gia cứ mặt trời mọc đến trước mộ đại thiếu phu nhân mà ngồi, mặt trời lặn lại quay về, suốt nửa tháng nay đều như thế ạ” Nguyệt Minh có chút đành lòng đáp, đại thiếu gia đúng là si tình mà.
      “ta biết, các ngươi lui ra ” Uyển Vân có chút ảm đạm gật đầu.
      Hiên Viên Vũ ngồi bên cạnh ra hiệu ý bảo thuộc hạ sắp xếp cho hai người kia, sau đó cho họ rời , bây giờ trong phòng chỉ còn lại Uyển Vân cùng y.
      “sao thế ???” Hiên Viên vũ nhân ra tâm trạng Uyển Vân tại có tâm nên quan tâm hỏi.
      “đại ca đáng thương a, thể ở cạnh người mình , đại tẩu qua đời hai năm rồi, vậy mà huynh ấy vẫn quên được, vẫn cứ như vậy, ở lại giữ mộ cho tẩu ấy” Uyển Vân có chút cảm thán .
      “đại ca của nàng là nam nhân si tình nên mới thế, đừng lo, ta tin rằng bao lâu nữa, y lại đứng lên thôi” Hiên Viên Vũ giọng an ủi.
      “Ân, vậy bây giờ chúng ta xem ra phải bắt đầu điều tra vụ án của Chu gia rồi” Uyển Vân gật đầu, ra nàng cũng nghĩ như thế, vì theo nàng quan sát, tình hình của đại ca giờ khá hơn trước rất nhiều, sau đó lấy lại tinh thần bàn việc chính, dù sao chuyện ngũ châu trước mắt mới là quan trọng nhất.
      “ta biết, ta lập tức phái người điều tra, nàng yên tâm , có gì ta kể lại cho nàng” Hiên Viên Vũ nghiêm túc gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, ‘xem ra cần điều tra lại toàn bộ tình hình ngũ châu mới được’.
      Hết chương 23.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “bá phụ, người tỉnh rồi !!??” Uyển Vân ngồi thay Trương Đức bắt mạch, nhận thấy y dường như có dấu hiệu tỉnh lại, nên vui mừng khẽ gọi.
      “Ân” Trương Đức nằm giường, đôi mắt khẽ cử động, sau đó dần mở ra.
      Trương Đức chú ý hoàn cảnh xung quanh, y nhớ mình bị hành thích, sau đó ngất , nhưng bây giờ, y nếu nhìn lầm đây là phòng của mình, xem ra y vẫn chưa chết a.
      “Vân nhi, là con !!??” Trương Đức ngạc nhiên nhin chăm chú vào nữ tử ngồi cạnh mình.
      “Ân là con” Uyển Vân mỉm cười gật đầu, sau đó đỡ Trương Đức dậy, để y tựa vào bên giường.
      “Vân nhi, con về đây, thế còn Điệp nhi sao ???” Trương Đức nhìn thấy bóng dáng của nữ nhi nên lo lắng hỏi.
      “yên tâm, bá phụ, giờ Tiểu Điệp tỷ rất tốt, rất hạnh phúc, tỷ ấy giờ là hoàng quý phi, rất được hoàng thượng sủng ái, hơn nữa trước lúc con về đây cũng sắp xếp mọi chuyện cả rồi, tỷ ấy sao đâu” Uyển Vân giọng tràn ngập khẳng định.
      “ân, vậy tốt” Trương Đức nghe xong cũng mỉm cười thỏa mãn, chỉ cần nữ nhi hạnh phúc là y vui rồi.
      “xem ra tinh thần của Trương đại nhân tốt hơn rồi !!??” lúc này từ bên ngoài cửa, giọng nam trầm tính vang lên. Theo sau đó là nam tử thân vận bạch y tiêu sái bước vào.
      “ngươi đến rồi ” Uyển Vân vừa nhìn thấy nam tử vừa xuất mỉm cười giọng lên tiếng.
      “Ân, có mệt lắm ???” nam tử nhìn Uyển Vân, quan tâm hỏi, suốt mấy ngày nay Vân nhi của vừa phải chăm sóc Trương Đức, vừa điều tra vị án Chu gia, chợp mắt được nhiều, điều này khiến đau lòng thôi, nhưng mà nàng lại cố chấp nghe, đành phải thuận theo thôi, ai bảo bị nàng nắm gắt gao a.
      “ta sao” Uyển Vân lắc đầu cười, nhưng mà trong lòng nàng lại thấy rất ấm áp, được người khác quan tâm, tư vị quả rất tốt, đặc biệt là người đó còn là người trong lòng của mình nữa, cảm giác này rất hạnh phúc a.
      “vị này là ???” Trương Đức nhìn biểu thân mật của hai người từ nãy giờ, khỏi nghi vấn nhìn Uyển Vân hỏi.
      “đây là Tứ vương gia, đệ đệ của đương kim hoàng thượng, và cũng là khâm sai trong chuyến tuần thú ngũ châu lần này” Uyển Vân nhìn Trương Đức giải thích.
      “hạ quan tham kiến Tứ vương gia” Trương Đức ngồi giường nghe vậy, khỏi vội vã xuống giường hành lễ.
      “Trương đại nhân, cần đa lễ, người là phụ thân của hoàng tẩu, xem như cũng là trưởng bối, chúng ta đều là người nhà, cần khách sáo đâu” Hiên Viên Vũ nhìn thấy vậy, ngay lập tức tiến lại gần đỡ lấy y.
      “đúng vậy, bá phụ, người cần khách sáo vậy đâu, đều là người nhà cả mà” Uyển Vân đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ.
      “hảo” Trương Đức nghe vậy cũng gì thêm, nhanh chóng trở lại giường.
      “bá phụ, người có biết lần này rốt cuộc là ai hành thích người hay ???” Uyển Vân nghiêm túc nhìn Trương Đức hỏi.
      “ta biết, bất quá lúc bọn họ tấn công ta, họ hỏi ta, rốt cuộc Chu Nam trước khi chết, gì với ta” Trương Đức hồi tưởng lại tình cảnh đêm đó rồi trả lời.
      “Chu Nam” cả Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ đều ngạc nhiên thốt lên.
      “Ân, ba ngày trước khi cả nha họ Chu bị giết, Chu Nam đích có đến tìm ta, ta và ông ta vốn là đồng hương, hôm đó khi ông ta đến, nhìn dáng vẻ rất bình thường, dường như là người biết mình sắp chết đến nơi. Ông ta bảo ta, hãy niệm tình đồng hương bao năm, sau này thay ông ta chiếu cố con trai của ông ta, thay Chu gia giữ lại huyết mạch, lúc đó ta hiểu nguyên nhân, định hỏi ông ta bảo ta cần biết, nào ngờ mấy ngày sau ta lại nhận được tin Chu gia cả nhà bị người ta sát hại” Trương Đức than kể lại mọi chuyện.
      “Trương đại nhân, người vừa Chu Nam nhờ người chiếu cố con trai ông ta, chứng tỏ ông ta có thể khẳng định đảm bảo an toàn cho con trai mình, nhưng ràng là cả nhà họ Chu đều bị giết, vậy tại sao ông ta lại làm như thế ???” Hiên Viên Vũ lên tiếng thắc mắc.
      ra lúc đầu ta cũng khó hiểu, bất quá sau khi ta đến Chu gia ta mới hiểu ra, con trai Chu Nam, Chu Hồng, vẫn còn sống, cái xác đó chỉ là kẻ chết thay” Trương Đức nhớ lại tình cảnh lúc mình phát ra chuyện này, cũng ngạc nhiên kém a.
      “thế sau đó sao ???” Uyển Vân tựa hồ nhìn ra được Trương Đức vẫn chưa kể hết câu chuyện.
      “sau đó ta phái người thầm điều tra, kết quả trước ngày ta bị hành thích, Chu Hồng đến tìm ta, nhờ ta thay cha y minh oan, nhưng chưa kịp hỏi gì, ta nhận được tin Thanh Châu tri huyện ghé thăm, nên ta rời khỏi, khi ta quay lại, Chu Hồng mất, tối đó, có thích khách xong vào phòng định giết ta, nhưng cho dù vậy, ta cũng thể cho họ được gì, vì ngoại trừ nhờ ta chăm sóc Chu Hồng ra, Chu Nam hề gì với ta hết” Trương Đức cười khổ .
      Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ nhìn nhau, nhưng từ trong mắt đối phương, hai người có thể thấy được, là giờ họ có cùng ý nghĩ, ‘Thanh Châu, nhất định có liên quan. Hơn nữa Thanh Châu tri huyện xem ra đơn giản, lựa ngay lúc quan trọng mà đến, nhất định là họ phái người giám sát Tông Châu phủ nha nên mới hay tin nhanh thế’.
      Uyển Vân đáy mắt đột nhiên lên tia suy tính gì đó, nhưng sau đó lập tức biến mất, Trương Đức bên cạnh nhất thời phát ra, nhưng Hiên Viên Vũ khác, mọi biểu của Uyển Vân đều hề thoát khỏi mắt y.
      Sau đó hai người ở lại trò chuyện cùng Trương Đức thêm đôi chút, kể cho y nghe mọi chuyện về Tiểu điệp, mãi đến khi gần tối mới cáo từ quay về phòng để Trương Đức nghĩ ngơi, dù sao y chỉ mới tỉnh lại, việc cần thiết trước mắt chính là tĩnh dưỡng cho tốt.
      Đêm, phủ nha huyện Tông Châu im lặng như mọi hôm, do tại Tứ vương gia cùng Quận chúa đều ở đây, nên Lạc Quản Sanh hạ lệnh tăng cường canh gác, tuần tra, vì hai người này địa vị đều bình thường, nếu xảy ra chuyện gì tại nơi này, tất cả quan viên ngũ châu e rằng đều khó thoát tội.
      “hai người lập tức đến Thanh Châu, điều tra tất cả mọi tình, đặc biệt tìm hiểu xem Chu Hồng có phải hay rơi vào tay Thanh Châu tri phủ ???” trong phòng Uyển Vân nghiêm túc nhìn Nguyệt Dạ cùng Nguyệt Minh hạ lệnh.
      “dạ chủ nhân” hai người nghe xong, lập tức lĩnh mệnh rời .
      Hai người vừa , bên ngoài Hiên Viên Vũ tiến vào, Uyển Vân nhìn thấy y, vẻ mặt trở nên do dự, biết thế nào, Hiên Viên Vũ cũng nhìn thấy điều này, nhưng y lại hề có phản ứng gì đặc biệt, chỉ mỉm cười, tiến lại gần đem Uyển Vân ôm vào lòng, sau đó giọng an ủi :
      “ta biết, tại nàng còn rất nhiều bí mật, nhưng ta cũng biết, tại vẫn chưa phải thời cơ để ta biết những chuyện này, cho nên ta chờ, chờ đến ngày nàng cam tâm tình nguyện hết cho ta, ta ép buộc nàng, vì ta tin, cho dù thế nào nữa, nàng cũng tuyệt hại ta, hay gây nguy hại cho Nguyên Niên quốc”.
      Uyển Vân nghe xong lời này trong giây lát nhất thời thất thần, biết thế nào, nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn Hiên Viên Vũ, mỉm cười đáp lại, nhưng lại dùng hành động thực tế để chứng minh.
      Trong mắt nàng nhất thời lóe lên tia giảo hoạt, sau đó thừa lúc Hiên Viên Vũ đề phòng, nhàng đặt lên môi y nụ hôn, nhưng nàng nào biết, Hiên Viên Vũ thân thần công, cho nên phản ứng cực nhanh, huống hồ đây còn là thứ mà y ao ước, tất nhiên y bỏ qua, kết quả ai đó nghĩ rằng mình thông minh, kết quả lại bị người còn lại ôm chặt vào lòng, hôn đến nổi thể nào thở nổi, đây chính là ‘báo ứng’ cho giảo hoạt vừa rồi vì nàng trêu chọc con sói ngủ say a.
      Hết chương 24.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “thế nào rồi ???” sau ba ngày, thuộc hạ của Hiên Viên Vũ rốt cuộc cũng điều tra xong mọi chuyện và quay về, vừa nhìn thấy họ, Uyển Vân lên tiếng hỏi.
      “bẩm Quận chúa, trải qua điều tra, quả tình hình ngũ châu hề đơn giản như vậy, có vẻ như còn phức tạp hơn chúng ta tưởng. Còn có, Thanh Châu cũng xảy ra tình huống được bình thường” Ảnh Nhất cung kính bẩm báo.
      “chuyện gì ???” Hiên Viên Vũ nhướng mày hỏi.
      “bẩm vương gia, thuộc hạ phát trong nha phủ Thanh Châu xuất cao thủ, võ công của người này còn hơn cả thuộc hạ, thuộc hạ vì sợ bị phát , do đó dám đến gần hơn, nhưng mà những cao thủ này xem ra hề đơn giản” Ảnh Nhất hồi tưởng lại mọi chuyện sau đó .
      “vương gia, thuộc hạ từng giao đấu với người trong số họ, thuộc hạ thấy võ công của người này rất kỳ lạ, giống với bất kỳ môn phái nào giang hồ, cho nên thuộc hạ nghĩ, có khi nào những cao thủ này là người của Huyền cung ???” Ảnh Nhị giọng ra nghi vấn của mình.
      “xem ra rất có khả năng này” Hiên Viên Vũ suy nghĩ trong chốc lát sau đó gật đầu đồng ý.
      thể nào là người của Huyền cung” Uyển Vân lúc này bên cạnh lại lên tiếng phản bác.
      “Quận chúa, tại sao người lại khẳng định như vậy ???” Ảnh Nhất tò mò hỏi.
      Uyển Vân nhìn ba người bọn họ, trong lòng giờ phút này đắn đo, rốt cuộc có nên cho họ hay ??? Nhưng theo nàng biết sư phụ chưa từng giấu diếm thân phận của mình, còn nàng chỉ vì dễ dàng hành động nên mới ra, nhưng mà người trước mắt này, nàng lại có thể tin tưởng được, chỉ vì nàng hiểu , còn bởi vì nàng nhìn ra được lòng với nàng, như vậy…Thôi đành vậy, dù sao chuyện này sớm hay muộn gì họ cũng biết thôi.
      “bởi vì ta chính là cung chủ của Huyền cung” Uyển Vân bình tĩnh ra mà nàng giấu bao lâu nay.
      Hiên Viên Vũ cùng Ảnh Nhất, Ảnh Nhị nghe xong lời nàng khỏi sửng sốt, nhất thời ba người biết lời nào.
      “Ách, vương gia, thuộc hạ ra ngoài trước” Ảnh Nhất nhìn vẻ mặt trầm của Hiên Viên Vũ khỏi sợ hãi, ngay lập tức kéo Ảnh Nhị rời .
      Ảnh Nhị dù có chút mù mờ, hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau ra, nhưng dù sao cũng nhìn ra được, dường như khí trong này thích hợp để ở lại.
      Hiên Viên Vũ cũng đáp lại bọn họ, chỉ chăm chú nhìn vào Uyển Vân, ai biết giờ đây y nghĩ gì, vì sắc mặt của y giờ đây dường như còn cảm xúc gì, chỉ là mãnh đạm mạc mà thôi.
      “nếu còn gì ta ra ngoài trước” Uyển Vân nhìn Hiên Viên Vũ từ nãy giờ cứ im lặng gì, nên lên tiếng đánh vỡ khí.
      Hiên Viên Vũ vẫn trả lời, cứ như vậy nhìn Uyển Vân, Uyển Vân nhìn y như vậy, hiểu sao trong lòng nàng lại vô cùng khó chịu, xem ra nàng quá coi trọng vị trí của nàng trong lòng của y, nàng cũng đánh giá quá cao chính mình, dù Huyền cung cùng Nguyên Niên cho dù nước sông phạm nước giếng, nhưng chung quy Huyền cung cũng là uy hiếp trong lòng đế quân Tứ quốc, và Nguyên Niên cũng ngoại lệ. Hiên Viên Vũ lại là vương gia của Nguyên Niên, cho nên với thân phận của nàng và , xem ra là hai người thể nào có kết quả rồi, như vậy cũng tốt, dù sao cũng chưa hãm sâu, kịp thời tỉnh ngộ cũng xem như may mắn.
      Uyển Vân nghĩ vậy cũng gì nữa, yên lặng đứng dậy rời khỏi phòng, mãi khi nàng ra tới cửa Hiên Viên Vũ cũng lên tiếng giữ nàng lại, điều này làm cho lòng của Uyển Vân lại càng khó chịu thêm, nhưng nàng cố gắng giữ lại bình tĩnh sau đó nhanh chóng rời , nàng tuyệt thể để bất kỳ ai thấy được vẻ yếu đuối của mình, bất quá cũng trớ trêu, đây là lần đầu nàng vì nam nhân mà động lòng, nhưng lại kết thúc như thế, xem ra là nàng hề có duyên với chuyện tình cảm rồi, vậy sau này nàng cần nghĩ đến nó nữa, cứ chuyện tâm tu luyện, xem như cũng tốt.
      Ba ngày, kể từ ngày hôm đó, ba ngày nay Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân với nhau câu nào, nên bầu khí trong phủ nha cũng vì hai người họ mà trở nên trầm hơn, ai dám gì quá lớn tiếng, hoặc bất cẩn chuyện gì, điều này cũng làm cho cuộc sống của mọi người trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
      “Trương lão gia !!! Người mau nghĩ cách a, cứ như vậy ta biết nên làm thế nào ??? Nhìn sắc mặt vương gia mấy ngày nay làm ta hoàn toàn dám đến gần a” Ảnh Nhất vẻ mặt đau khổ lên tiếng.
      Ảnh Nhị ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, dù sao Trương lão gia cũng là trưởng bối, đứng ra giải hoà thích hợp hơn bọn họ, dù bọn họ có ngạc nhiên về thân phận của Quận chúa, nhưng bọn họ lại thấy chuyện này có gì là lớn. Ngược lại, đây lại là chuyện tốt, như vậy chẳng phải Nguyên Niên quốc như hổ thêm cánh sao, tại sao vương gia và Quận chúa lại vì chuyện này là suốt ba ngày nay chuyện với nhau tiếng nào thế này a ???.
      “chuyện này phải để bọn họ tự giải quyết thôi, chúng ta giúp được gì đâu” Trương Đức than lắc đầu, chuyện của người trẻ tuổi, đích thích hợp nhúng tay chút nào, già rồi a, nên để cho bọn trẻ tự giải quyết thôi.
      Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị nghe vậy khỏi đau khổ nhìn nhau, ngay cả Trương lão gia cũng bó tay, vậy họ phải làm sao a ??? Chẳng lẽ tiếp tục sống những ngày lo sợ bất an thế này hay sao a???.
      Uyển Vân suốt ba ngày này tâm trạng cũng tốt bao nhiêu, hôm nay thời tiết tốt, cho nên nàng mới tranh thủ ra hoa viên ngồi, hy vọng có thể lảm giảm bớt nổi đau trong lòng, mấy ngày nay nàng suy nghĩ quá chủ quan, nàng cứ nghĩ có thời gian, nàng mau chóng bình phục, nhưng mà nàng lại quá xem mức độ ảnh hưởng của hai chữ ái tình, xem ra thứ nàng cần là nhiều thời gian hơn nữa a.
      Ngồi được lúc, lúc nàng chuẩn bị rời khỏi, lại nhìn thấy thân ảnh tiến lại gần, người này ai khác chính là Hiên Viên Vũ, người khiến cho nàng đau lòng suốt mấy ngày nay, nhất thời nàng biết đối mặt với thế nào, nên quyết định xoay người rời , nào ngờ bị ai kia nhanh chân hơn bước giữ lại.
      “đứng lại” Hiên Viên Vũ tức giận tiến lại gần nắm chặt lấy tay Uyển Vân, để nàng rời .
      “Hiên Viên Vũ, ngươi buông, giữa chúng ta kết thúc rồi, còn gì để nữa chứ ??? Ngươi yên tâm, sau khi giải quyết chuyện của ngũ châu cùng sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cho Tiểu Điệp, ta rời khỏi đây, sau này làm phiền đến ngươi nữa” Uyển Vân cố gắng nén nước mắt, lạnh giọng .
      “nữ nhân chết tiệt, nàng cái gì mà kết thúc, lẽ chỉ vì ta từng nghi ngờ người của Huyền cung liên quan đến chuyện này mà nàng giận đến mức muốn chấm dứt với ta sao ???” Hiên Viên Vũ tức giận rống to, ba ngày nay y sở dĩ chuyện với nàng, vì y nghĩ rằng nàng còn giận mình vì chuyện từng nghi ngờ Huyền cung có liên quan đến chuyện ngũ châu lần này. Nào ngờ hôm nay gặp lại, nữ nhân này lại muốn kết thúc với y, khiến y tức giận thôi, bộ nàng ta nghĩ y là kẻ thích gọi đến, thích gọi hay sao chứ ???.
      “giận, ta chưa từng giận ngươi, ta cứ nghĩ ngươi chấp nhận được chuyện ta là Huyền cung cung chủ, cho nên muốn phân ranh giới với ta, vì dù sao Huyền cung cũng là mối lo của Tứ quốc, mà ngươi lại là Tứ vương gia của Nguyên Niên, các người luôn sợ Huyền cung tấn công Tứ quốc, dù xưa nay Huyền cung chưa từng có ý nghĩ đó, thứ mà Huyền cung muốn chỉ là có thể bình an qua ngày mà thôi, nhưng muốn như vậy họ cần thực mạnh mẽ, có như vậy mới bị người khác ức hiếp” Uyển Vân mơ hồ đáp, nàng có cảm giác hình như suốt ba ngày nay, nàng cùng cứ như là ‘ông gà, bà vịt’, mỗi người hiểu nghĩa, nên mới hiểu sai ý đối phương, dẫn đến ba ngày vui này.
      “chết tiệt, cái gì mà phân ranh giới chứ, cho dù nàng là cung chủ Huyền cung sao, nàng cũng là Quận chúa của Nguyên Niên quốc, là Nhan Uyển Vân, nữ nhân mà Hiên Viên Vũ ta , ta làm so có thể vì chuyện này mà phân ranh giới với nàng chứ, nữ nhân này, đầu óc của nàng tại sao lại đột nhiên ngốc thế hả ???” Hiên Viên Vũ nghe xong lời Uyển Vân, mới biết ra suốt ba ngày nay, hai người bọn họ lại vì ngu ngốc nhất thời mới dẫn đến tình trạng này, nghĩ như vậy y khỏi trong lòng mắng mình hai tiếng ngu ngốc, sau đó ôm chặt lấy Uyển Vân vào lòng .
      Có trời mới biết suốt ba ngày nay y lo sợ đến mức nào ??? biết làm thế nào để nàng hết giận ??? Kết quả ra từ đầu đến cuối đều là hiểu lầm, hiểu lầm ngu ngốc a.
      “hứa với ta, bất luận sau này có chuyện gì cũng ra, được giữ trong lòng, chúng ta để chuyện này lặp lại lần nữa, có được ???” Hiên Viên Vũ giọng tràn ngập thâm tình lại lần nữa vang lên.
      “hảo” Uyển Vân tựa đầu vào lòng y, mỉm cười gật đầu, rốt cuộc khúc mắc giữa hai người được giải khai, cái cảm giác khó chịu trong lòng nàng cũng biến mất, giờ phút này nàng đột nhiên phát , bầu khí hôm nay mới tươi mát làm sao.
      Cách đó xa, Trương Đức cùng Ảnh Nhất, Ảnh Nhị nhìn thấy cảnh hai người đứng ôm nhau trong đình, tình cảm tràn ngập, bầu khí vô cùng hạnh phúc, khỏi nhìn nhau cười, xem ra mây đen đều tan, trời lại sáng rồi đây, như vậy họ cần sống trong những ngày tháng như ba ngày qua nữa, tốt biết mấy a.
      Hết chương 25

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Lạc Mẫn Diệu nổi danh ngũ châu đệ nhất tài nữ, những thông minh, xinh đẹp, mà còn có học vấn cực cao, rất nhiều tài tử đều phải cam bái hạ phong.
      Từ ngày Lạc Mẫn Diệu tròn mười sáu tuổi, đại môn Lạc gia bị những người tới cầu thân đạp hư rất nhiều lần, tuy nhiên cho đến nay nàng ta vẫn chưa chọn được bất kỳ ai.
      Nhưng ai lại biết được, từ ngày khâm sai vào thành, Lạc Mẫn Diệu tìm được nam nhân mà nàng cần, người này ai khác chính là Tứ vương gia Hiên Viên Vũ.
      Mấy ngày nay Lạc Mẫn Diệu luôn thầm quan sát, Tứ vương gia ôn nhu nho nhã, lại thấu hiểu lòng người, chỉ có nam nhân như vậy mới xứng với nàng.
      Còn về Quận chúa kia, dù có chút xinh đẹp, nhưng xem ra vẫn thua nàng, hơn nữa nàng nghe đồn vị Quận chúa chia cũng là kỳ tài nữ tử, có thể đối được ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, có thể mình cầm tiêu song tấu, đàn khúc ‘Thiên Cổ Tuyệt Luân’, nhưng như vậy sao, nàng ta hề để ý, chỉ cần nam nhân mà nàng ta để ý, nàng ta tuyệt buông tay.
      Lạc Mẫn Diệu tuy ngoài mặt là vẻ nhu thuận, điềm đạm đáng , tuy nhiên ai lại có thể biết được, đằng sau vẻ mặt đó, là nữ tử thị huyết tàn nhẫn, giết người chớp mắt, ngay cả hài tử cũng tuyệt nương tình.
      Nếu nàng ta được mệnh danh là Độc Hoa sát thủ, trong Tứ đại sát thủ của Sát thủ môn, và cũng ai có thể nghi ngờ, môn chủ của sát thủ môn, người luôn nổi tiếng bí giang hồ, lại chính là Thanh Châu tri huyện, đồng thời cũng là sư phụ của nàng ta, tất cả những việc gần đây tại ngũ châu cũng chỉ vì nguyên nhân, Sát thủ môn chính là loạn đảng còn sót lại từ loạn Phiên vương mười năm trước.
      Mục đích của họ chính là bắt đầu từ ngũ châu, tạo ra rối loạn, sau đó thừa cơ dấy binh tạo phản, nhằm giành lại ngôi vua từ Hiên Viên gia, vì năm đó con trai của Trang vương, Trang Thiên Nhật vẫn còn sống, và cũng chính là chủ mưu của tất cả mọi việc lần này.
      Sau khi nghe xong lời bẩm báo của Nguyệt Minh, Nguyệt Dạ, cả Hiên Viên Vũ, Uyển Vân, cùng Ảnh Nhất, Ảnh Nhị đều ngở ngàng, ngờ mọi chuyện lại còn quan hệ sâu xa như thế.
      Bất quá chuyện làm Hiên Viên Vũ cùng Ảnh Nhất, Ảnh Nhị ngạc nhiên hơn nữa chính là tốc độ điều tra của Huyền cung. Họ điều tra mấy ngày nay, vẫn có chút tin tức nào, vậy mà người của Huyền cung vừa ra tay, điều tra ra mọi chuyện như thế, là bất khả tư nghị mà.
      “Vũ, chuyện này huynh định xử trí thế nào ???” Uyển Vân tò mò nhìn Hiên Viên Vũ hỏi, từ ngày hai người giải tỏa mọi khúc mắc, nàng cũng bắt đầu thay đổi cách xưng hô, gọi tên của y, tất nhiên chuyện này là do ai kia thích nghe, nên cầu trước, chứ nếu với cá tính của nàng tuyệt chủ động, vì ngượng chết được a.
      “Ảnh Nhất, ngươi đem theo mật hàm của ta, đến thành Hoa Thiên hạ lệnh Tào tướng quân lập tức mang binh đến bao vây ngũ châu, với sau khi nhận được lệnh, lập tức thi hành ngay, tranh thủ đến đây càng sớm càng tốt” Hiên Viên Vũ trầm tư suy nghĩ đôi chút sau đó hạ lệnh.
      “dạ vương gia” Ảnh Nhất nhận mệnh rời .
      “Ảnh Nhị, ngươi bắt đầu từ hôm nay, tăng cường giám sát người của Thanh Châu” Hiên Viên Vũ trầm giọng ra lệnh.
      “dạ vương gia” Ảnh Nhị cũng tuân mệnh lui ra.
      Sau đó Nguyệt Minh cùng Nguyệt Dạ cũng lui xuống. Bên trong phòng chỉ còn lại Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ.
      “xem ra con hổ ngủ say lâu, bây giờ muốn thức tỉnh rồi, chúng ta nên chuẩn bị đón tiếp nó là vừa” Hiên Viên Vũ mỉm cười nhìn về phía Uyển Vân .
      “nhưng mà còn Lạc Mẫn Diệu sao ??? Nàng ta gần đây hay hỏi thăm tình về huynh, hơn nữa ánh mắt nàng ta mỗi khi gặp huynh, lại giống như hận thể ăn huynh, ta xem ra nàng ta là thích huynh a, huynh định làm thế nào bây giờ ???” Uyển Vân nhìn y tỏ vẻ tò mò hỏi.
      Hiên Viên Vũ cười đáp, tiến lại đem Uyển Vân ôm vào lòng, sau đó mới lên tiếng.
      “Vân nhi, nàng ghen sao ???” cứ nghĩ đến như vậy, Hiên Viên Vũ trong lòng khỏi vui mừng, đây chẳng phải ý là trong lòng nàng vị trí của y nâng lên thêm bậc sao ???.
      “ai thèm ghen chứ” đánh chết Uyển Vân cũng dám thừa nhận.
      “Vân nhi, yên tâm , đời này người có tư cách ta chỉ có duy nhất mình nàng mà thôi” Hiên Viên Vũ ha hả cười, sau đó ở bên tai Uyển Vân giọng , giọng tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịnh.
      “thế còn những nữ nhân khác sao ???” Uyển Vân nghi vấn hỏi.
      “những nữ nhân khác à, chỉ đành để họ đem tình cảm đó chuyển sang hướng khác, còn đành để họ mang nó xuống địa ngục mà thôi” Hiên Viên Vũ giọng vẫn nhàng, tuy nhiên trong đó lại toát ra cổ lãnh ý thấu xương.
      Tuy vậy lời này vào tai của Uyển Vân, lại như mật đường, khiến nàng khỏi vui vẻ cười, nàng là người vốn quan tâm nhiều đến người khác, chỉ quan tâm đến người thân của nàng, và những người nàng cần quan tâm, dù nàng ích kỷ cũng vậy, nhưng mà nếu nữ nhân đó dám có ý nghĩ với nam nhân với nàng, nàng khiến cho ả sống bằng chết, ai bảo tình là phải ích kỷ cơ chứ ???.
      “ tối nay chúng ta dạo Thanh Châu phủ nha thế nào ???” Uyển Vân ở trong lòng Hiên Viên Vũ giọng lên tiếng.
      “hảo, theo ý nàng” Hiên Viên Vũ mỉm cười đáp lại, chỉ cần nàng thích là được rồi.
      Đêm nay trăng, thứ duy nhất duy trì ánh sáng chính là những ngọn nến, phủ nha Thanh Châu, cũng như vậy, nến được thắp sáng khắp nơi, trong sân thậm chí thỉnh thoảng còn có nha dịch tuần, do lần trước tri huyện Tông Châu bị hành thích, nên kể từ hôm đó, tất cả các phủ nha tại ngũ châu đều tăng cường cảnh gác lên gấp đôi, vì tránh trường hợp đó xảy ra lần nữa.
      Hai bóng đen từ bên ngoài phi thân vào trong, hai bóng đen động tác nhanh nhẹn lưu loát, thi triển khinh công rất thuần thục, tuyệt đối là cao thủ. Hai bóng đen tìm kiếm thư phòng Tông Châu tri phủ mà tiến đến, tuy nhiên khi đến nơi hai bóng đen lại chỉ quan sát bên ngoài, mà trực tiếp vào trong.
      Vào đến nơi, bóng đen tiến lại gần kệ sách, nắm lấy cái tượng bằng ngọc, sau đó xoay , bên cạnh lối bí mật được mở ra.
      Hai bóng đen nhanh chóng tiến vào, cửa thông đạo ngay lập tức đóng lại, hai bóng đen dọc theo hành lang dài đến căn phòng , nhưng lần này họ xông vào, mà ở bên ngoài quan sát.
      Bên trong phòng lúc này có rất nhiều người, ngồi cao là nam tử trẻ tuổi, bên dưới có mấy lão nhân lớn tuổi, tuy nhiên hề yếu chút nào, ngược lại hoàn toàn khỏe mạnh, hơn nữa tuyệt đối là người luyện võ.
      Ngồi cách đó xa, có trung niên nhân cùng nữ tử, bên cạnh họ còn có vài người khác, tuy nhiên trung niên nhân và nữ tử này lại là người mà hai bóng đen quen biết, họ ai khác chính là Thanh Châu tri huyện, cùng Lạc Mẫn Diệu.
      Hai bóng đen liếc mắt nhìn nhau, sau đó áp sát vào cửa, nghe ngóng tình hình bên trong, tuy nhiên những người bên trong lại hề phát ra tồn tại của họ. Và hai bóng đen này ai khác chính là Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân.
      Hết chương 26.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “thiếu chủ, gần đây Hiên Viên Vũ luôn tìm cách điều tra chúng ta, chúng ta có hay nên xử lý ???” lão nhân lên tiếng nhìn nam tử trẻ tuổi hỏi.
      Lạc Mẫn Diệu vừa nghe lão nhân hỏi vậy, thân hình khỏi run , nhưng trong chốc lát bình tĩnh trở lại, tuy nhiên hành vi khác thường này của nàng vẫn bị Thanh Châu tri huyện nhìn ra.
      Y đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng nên kìm chế tình cảm của chính mình, đừng làm hỏng đại , nếu đừng trách y. Lúc này Lạc Mẫn Diệu tiếng nào, đành im lặng ngồi đó, nghe những người kia bàn chuyện.
      “Hiên Viên Vũ đương nhiên phải diệt, bất quá ta muốn ná bắn hai nhạn, chỉ diệt Hiên Viên Vũ mà cả Thiên Vân Quận chúa cũng phải diệt” nam tử trẻ tuổi giọng tràn ngập sát ý.
      “Thiên Vân Quận chúa, tại sao chúng ta cũng phải đối phó nàng ta ???” lão nhân khác thắc mắc.
      “có trách trách tại sao nàng ta lại là nữ nhi của Nhan Đạt, năm xưa nếu phải Nhan Đạt, phụ thân ta chết, có câu ‘cha nợ con trả’, cho nên nàng ta cũng phải chết, ta muốn Nhan Đạt nơi chính suối cũng thể nào nhắm mắt, ta muốn Nhan gia đoạn tử tuyệt tôn” nam tử sắc mặt lãnh điên cuồng .
      Mọi người xung quanh nghe vậy mới hiểu ra, bất quá chuyện này cũng có gì là quan trọng, cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, nên đối với họ ảnh hưởng gì, bất quá chính vì chủ quan như thế, mà lâu sau họ phải trả giá đại giới.
      Bên ngoài Hiên Viên Vũ nghe xong lời nam tử trẻ tuổi, thân sát khí nhanh chóng tràn ngập, trong lòng tức giận vô cùng, bên cạnh Uyển Vân cũng cảm nhận được y ổn, nên nhanh chóng nắm lấy tay y tiếng động an ủi, giúp ý bình tĩnh lại.
      Hiên Viên Vũ trong cơn tức giận cảm nhận được bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình, nhìn lại thấy ra Uyển Vân chăm chú nhìn y lắc đầu, ý bảo y cần manh động, cần bình tĩnh lại, lúc này Hiên Viên Vũ mới cố gắng trấn định cảm xúc, tiếp tục nghe tiếp câu chuyện bên trong.
      “thiếu chủ, thế tiếp theo chúng ta nên làm thế nào ???” Thanh Châu tri huyện ngồi bên dưới lên tiếng hỏi.
      “chẳng phải bọn chúng muốn tìm chủ mưu mọi chuyện sao ??? Vậy chúng ta thuận theo ý chúng, mang Chu Hồng cùng manh mối dẫn dụ bọn chúng đến Thiên Tuyệt Nhai, sau đó cho người mai phục, ta tin bọn chúng có thể thoát được” nam tử trẻ tuổi cười lạnh .
      “hảo, cứ như vậy , đến lúc đó bọn chúng có mọc cánh cũng thể nào bay được” mọi người bên trong ai cũng vui vẻ gật đầu phụ họa.
      Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân sau khi nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời , trở về Tông Châu phủ nha, lúc này bên trong phòng Nguyệt Minh, Nguyệt Dạ cùng Ảnh Nhị đều có mặt chờ sẵn.
      “chủ nhân, vương gia” Nguyệt Minh, Nguyệt Dạ lên tiếng trước.
      “vương gia, quận chúa” Ảnh Nhị lên tiếng thi lễ.
      “Ân, cùng ngồi xuống ” Hiên Viên Vũ dắt tay Uyển Vân ngồi lên ghế chủ tọa, sau đó ba người còn lại cũng ngồi xuống theo.
      “Nguyệt Minh, Nguyệt Dạ, các người lập tức ra lệnh cho người của chúng ta tại ngũ châu, sắp xếp mai phục tại Thiên Tuyệt Nhai, nếu người của Thanh Châu tri huyện xuất tại đó, ngay lập tức thủ tiêu, sau đó thay người của chúng ta vào để tránh đả thảo kinh xà” Uyển Vân nhìn hai thuộc hạ giọng ra lệnh.
      “dạ chủ nhân” Nguyệt Minh, Nguyệt Dạ ngay lập tức lĩnh mệnh rời .
      “Ảnh Nhị, nếu ngày mai có người chuyển thứ gì cho chúng ta, ngươi cứ việc mang vào, hơn nữa cứ tỏ vẻ biết gì, cần nghi ngờ gì cả, cứ coi như mọi chuyện hoàn toàn bình thường” Hiên Viên Vũ cười đầy thâm ý, nhìn Ảnh Nhị ra lệnh.
      “dạ, vương gia” dù hiểu nguyên nhân, Ảnh Nhị vẫn tuân mệnh, sau đó yên lặng rời khỏi trả lại gian cho hai người.
      “vừa rồi huynh làm sao vậy ???” đợi lúc trong phòng chỉ còn hai người, Uyển Vân khỏi nhìn Hiên Viên Vũ nghi vấn hỏi.
      “tên đó ràng là muốn chết, động đến ta có thể, có ý định thương tổn nàng, ta muốn chết toàn thây, ta làm cho hối hận vì vào thế giới này” Hiên Viên Vũ giọng lạnh băng, ánh mắt tràn ngập sát ý, hề có tia tình cảm.
      Nếu người ngoài nhìn vào, giờ phút này y chính là tu la ác quỷ, khiến cho mọi người đều sợ hãi. Tuy nhiên trong mắt Uyển Vân, y giờ phút này chỉ là nam nhân bình thường, nam nhân vì lo lắng cho nàng, vì bảo hộ nàng nên mới trở nên như thế, điều này khiến cho Uyển Vân cảm động thôi.
      Nàng tiến lại gần y, nâng lên gương mặt tuấn mỹ kia, nhàng đặt lên môi Hiên Viên Vũ nụ hôn, nhưng lần này giống lần trước, đây là nụ hôn sâu, chứa đầy tình cảm.
      Hiên Viên Vũ từ thế bị động ban đầu chuyển sang chủ động, hai người ôm chặt lấy đối phương, cuồng nhiệt hôn nhau, giờ phút này trong mắt hai người chỉ có người trước mắt, cái gì ân oán , cái gì quốc gia đại , tất cả đều bị vứt bỏ lên tận chín tầng mây.
      biết trải qua bao lâu, hai người mới tách nhau ra, Uyển Vân tựa vào lòng Hiên Viên Vũ, yên lặng nghe tiếng tim y loạn nhịp, nàng có thể từ nó, mà cảm nhận được giờ y rất hân hoan vui vẻ, điều này khiến cho nàng cảm thấy buồn cười, lẽ chỉ nụ hôn khiến y thỏa mãn đến mức này sao a ???.
      Tất nhiên chuyện này nàng lại dám ra, nhưng nếu để Hiên Viên Vũ, chắc hẳn y tức điên lên, đến lúc đó y dùng hành động chứng minh, thứ khiến y vui vẻ, chỉ vì nụ hôn của nàng, mà còn vì hành động này chính là minh chứng cho việc tình cảm của nàng đối với y tựa hồ càng ngày càng sâu, càng ngày càng thâm, giống như y đối với nàng vậy.
      “ngày mai, chúng ta đến Thiên Tuyệt Nhai, đến lúc đó mọi chuyện cứ giao cho ta, nàng chỉ việc đứng bên cạnh xem thôi, có được ???” Hiên Viên Vũ ôm Uyển Vân vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, giọng .
      “Hảo. Bất quá nếu như tình thế có thay đổi, ta ra tay” Uyển Vân gật đầu đáp ứng, bất quá nàng cũng lập trường của mình.
      “Hảo” Hiên Viên vũ cũng gì thêm, y biết nàng khi quyết định chuyện gì, rất khó thay đổi, cho nên y cũng có ý kiến nhiều.
      “sau khi về kinh nhớ nhắc ta ‘đa tạ’ hoàng huynh cùng hoàng tẩu chút” Hiên Viên Vũ như nhớ ra gì đó, đột nhiên lên tiếng.
      “chuyện gì ???” Uyển Vân khó hiểu hỏi.
      “nếu có hoàng huynh phái ta làm khâm sai trong chuyến này, cộng thêm hoàng tẩu để nàng cùng với ta, ta biết đến bao giờ chúng ta mới có được ngày hôm nay, cho nên phải hảo hảo mà ‘cảm tạ’ họ chứ” Hiên Viên Vũ nở nụ cười đầy tính toán đáp.
      “hoàng huynh có thể nặng tay, nhưng Tiểu Điệp hình như vô tội a” Uyển Vân nhìn biểu của y khỏi nhắc nhở, khoảng thời gian ở chung, nàng hiểu điều, mỗi lần y nở nụ cười như thế, là có người gặp xui xẻo.
      “Ân, hoàng huynh ‘hậu đãi’ chút, bất quá hoàng tẩu ta là lòng đa tạ, nên nàng cứ yên tâm” Hiên Viên Vũ mỉm cười gật đầu.
      “Hảo” Uyển Vân gật đầu cười, bất quá trong lòng lại thay Hiên Viên Trạch cầu phúc, ‘hoàng huynh, huynh tự bảo trọng a, hoàng muội cố gắng hết sức rồi, thể giúp gì cho huynh nữa’.
      Hết chương 27.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :