1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Uyển Vân - Hoa Tuyết Tử ( 50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Sau đêm Ngự Yến, cái tên Nhan Uyển Vân lần nữa lại làm cho Tứ quốc kinh động phen, ba từ này lại lần nữa khiến cho Tam quốc còn lại phải đánh giá Nguyên Niên quốc lần nữa.
      ‘Xem ra Nguyên Niên quốc trong những năm gần đây thay đổi rất lớn, xem ra cần tìm hiểu kỹ hơn, để tránh thất bại thảm hại như Thác Ngân quốc’, đây chính là suy nghĩ của hai đế quốc còn lại.
      Vì theo họ được biết ngoài trừ Lạc Thiên Kỳ cùng Hiên Viên Vũ, Nguyên Niên quốc cũng có kỳ tài gì đáng chú ý nữa, nhưng bây giờ lại xuất thêm Nhan Uyển Vân, dù chỉ là tài nữ, nhưng chỉ sau hai lần thi triển tài nghệ, sức ảnh hưởng của người này trong giới thi nhân tuyệt , mà dân chúng Tứ quốc, có gần hai phần ba là người đọc sách.
      Thi nhân lại rất trọng những người tài hoa hơn mình, Nhan Uyển Vân giờ có thể là huyền thoại, là nhân vật truyền kỳ trong giới thi nhân, nếu như Tam quốc còn lại đắc tội hay gây tổn thương gì cho nàng ta, nhất định gây phẫn nộ rất lớn trong giới tri thức, chuyện này quả , thậm chí chưa kể cả những quan văn của Tam quốc còn lại cũng đứng về phía nàng ta, nên nếu có kẻ nào dám động đến nhân tài như thế, chắc chắn kẻ đó trở thành kẻ thù của hai phần ba dân chúng Tứ quốc.
      Đây tuyệt đối là điều ngu xuẩn, nên Tam quốc tạm thời án binh bất động, quan sát tình hình, ai dám manh động, nếu kẻ đó trở thành ké lót xác trước tiên.
      Hoàng cung Nguyên Niên quốc, Ngự Thư phòng.
      Hôm nay, là ngày cuối cùng sứ thần Thác Ngân ở lại Nguyên Niên quốc, sau khi bàn xong mọi thỏa thuận nghị hòa giữ hai nước, Thượng Quan Ngọc liền vào vấn đề chính, cũng là để giải quyết khúc mắc nửa tháng nay trong lòng mình.
      “hoàng thượng, ta có chuyện cần thỉnh cầu, biết hoàng thượng có thể đáp ứng ta được ???”
      “công chúa cứ ” Hiên Viên Trạch dù có nghi vấn, nhưng vẫn mỉm cười đáp ứng.
      “ta muốn gặp và chuyện riêng với Thiên Vân Quận chúa, biết có được ???” Thượng Quan Ngọc ngượng ngùng hỏi.
      “công chúa muốn gặp Vân nhi ???” Hiên Viên Vũ ngồi bên cạnh khỏi nhíu mày khó hiểu.
      “ân, tại vì ta có cảm giác, hình như ta và Thiên Vân Quận chúa trước đây từng quen biết, nên ta muốn xác nhận lại, chứ hề có ý gì khác ???” Thượng Quan Ngọc mỉm cười viện cái cớ.
      Nhưng điều này lại khiến cho Hiên Viên Trạch cùng Hiên Viên Vũ khó hiểu, Uyển Vân ràng trước đây nàng ta sống trong thôn , làm sao mà quen biết công chúa được chứ ??? Điều này dù có chút thích hợp, bất quá hai người vẫn phản đối, nên sau đó Thượng Quan Ngọc dưới dẫn đường của tiểu thái giám đến được Thiên điệp cung.
      Do thái hậu quay về cung, nên hàng ngày Tiểu Điệp đều đến Phượng Nghi cung ở cùng thái hậu, mãi đến tối mới quay về, dù Uyển Vân cũng thường xuyên qua đó, nhưng vì tạo cơ hội cho mẹ chồng nàng dâu vun đắp thêm tình cảm, nên chỉ trừ những khi có Tường phi cùng Nhã phi xuất tại đó, Uyển Vân mới ở lại, còn phần lớn thời gian nàng đều ở Thiên Điệp cung.
      “Quận chúa, Thác Ngân công chúa bên ngoài cầu kiến” tiểu cung nữ tiến vào cung kính bẩm báo.
      “cho mời” Uyển Vân trầm tư trong chốc lát sau đó lên tiếng.
      Thượng Quan Ngọc sau khi bước vào, dùng ánh mắt ra hiệu cho Uyển Vân cho tất cả thái giám cùng cung nữ trong cung đều lui ra, Uyển Vân là người thông minh, nhận thấy Thượng Quan Ngọc có chuyện quan trọng cần nên cũng phối hợp, chẳng mấy chốc cả căn phòng chỉ còn lại hai nữ nhân.
      “ta ngày mai về nước, lần này đến đây là có chuyện cần xác nhận, mong Quận chúa chỉ giáo cho” Thượng Quan Ngọc nhìn Uyển Vân có biểu gì là tò mò muốn hỏi mình nguyên nhân đến gặp nàng ta, nên lên tiếng trước.
      “ân, công chúa cứ ”.
      thực tế Uyển Vân phải muốn hỏi, chẳng qua từ cái đêm Ngự Yến hôm đó, nàng nhận ra vị công chúa này đặc biệt chú ý đến mình, ràng khi mới khai tiệc, đối tượng của nàng ta là Lạc Thiên Kỳ, nhưng khi nàng đàn xong khúc nhạc kia, đối tượng của nàng ta lại chuyển sang nàng, điều này quả khiến cho nàng có chút ngạc nhiên, bất quá, nàng cũng đoán được sớm hay muộn gì, vị công chúa này cũng đến tìm mình, nên nàng cũng vội mà lên tiếng trước.
      “thủ khúc mà công chúa đàn trong đêm Ngự Yến, có phải hay có tên là ‘Giang Sơn Bốn Mùa Như Gấm Hoa’ ???” Thượng Quan Ngọc có chút khẩn trương hỏi.
      Uyển Vân nghe xong câu hỏi này có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó trấn định lại, bất quá điều này khiến nàng khỏi tò mò, thủ khúc ‘Giang Sơn Bốn Mùa Như Gấm Hoa’ mà nàng đàn, nàng có thể đảm bảo ở thế giới này chỉ có nàng mới biết, nhưng vị công chúa này lại biết, vậy lẽ nàng ta cũng…
      “ta cũng là người xuyên ” dù kinh ngạc của Uyển Vân chỉ trong giây lát, nhưng cũng đủ để Thượng Quan Ngọc nắm bắt được, nên nàng biết rằng mình đoán sai.
      “Ân” Uyển Vân đáp, chỉ điểm đầu, nhưng điều này đủ chứng minh, nàng trả lời vấn đề của Thượng Quan Ngọc, nàng cũng giống như nàng ta, là người xuyên .
      Đêm Thiên Điệp cung chìm vào bóng tối, tất cả mọi người đều yên tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn lại Uyển Vân là cứ nằm giường thể nào ngủ được, nàng nằm đó hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa nàng và Thượng Quan Ngọc ban sáng.
      ra Thượng Quan Ngọc ở thế giới trước, vốn là giảng viên đại học, nhưng trong lần leo núi sơ ý trượt chân té xuống núi, sau đó xuyên , còn vị công chúa qua đời trong cơn bạo bệnh, Thượng Quan Ngọc sau khi trọng sinh, giúp đỡ hoàng đế Thác Ngân phát triển đế quốc, xem như là trả ân tình nàng chiếm dụng thân xác của vị công chúa kia, còn cuộc chiến lần này, nguyên nhân chủ yếu là do Tam hoàng tử Thác Ngân có ý ly gián, nhằm gây đại loạn, chiếm đoạt ngôi vua, kết quả thành công, nên mới khiến Thác Ngân đại bại. Thượng Quan Ngọc sở dĩ chú ý đến Lạc Thiên Kỳ, vì y là người đầu tiên có thể phá giải trận pháp do nàng bày ra, trận pháp đó do nàng dựa theo cổ thư mà nàng từng xem bày ra, mà y lại có thể phá được, điều này làm cho Thượng Quan Ngọc nhận định Lạc Thiên Kỳ chính là đối thủ của mình, vì chỉ có ý mới có thể có khả năng cùng nàng tranh phong.
      Đồng thời Thượng Quan Ngọc cũng cho nàng biết, Thượng Quan Lân bắt đầu chú ý đến nàng, nhưng mà thứ khiến y hứng thú ở nàng chính là cầm nghệ của nàng, bảo nàng cần lo lắng, vì Thượng Quan Lân là tên cầm si, tối hôm đó, khi y nhìn thấy nàng đàn, nàng cũng bắt gặp ánh mắt nhu tình của y, nhưng hôm nay nàng mới biết được, ra ánh mắt đó của y là nhìn vào Phong Thiên cầm cùng Bích Ngọc tiêu của nàng, điều này khiến cho nàng tức cười.
      Đúng như Thượng Quan Ngọc , Thượng Quan Lân chính là tên si cầm đến cuồng, biết trong tương lai hạng nữ nhân gì mới có thể khiến y động lòng, hay là y chỉ ôm nhạc khí, nhạc phổ mà sống đến già nữa.
      Hết chương 18.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “hoàng huynh, ý của huynh là đệ phải làm khâm sai thay huynh tuần thú ngũ châu sao ???” Hiên Viên Vũ biểu tình lấy gì vui vẻ nhìn Hiên Viên Trạch hỏi.
      “đúng vậy” Hiên Viên Trạch ngoài mặt giả vờ để tâm đến thái độ của Hiên Viên Vũ, nhưng ra giờ phút này trong lòng y cười thầm.
      ‘Tứ đệ a, ai bảo lúc đầu khi ta bảo với đệ ta lòng Điệp nhi, đệ lại cười ta, bảo rằng ta biết kiềm chế chính mình, để vướng vào chuyện tình cảm, giờ đến phiên đệ sao ??? Biểu còn hơn cả ta, mấy ngày nay cả hoàng cung đều biết, đương kim Tứ vương gia, sa vào lưới tình của Thiên Vân Quận chúa, đối với Quận chúa, Tứ vương gia có thể là phủng tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, thương vô hạn, gì sánh bằng, thậm chí có thể mức độ sủng ái của Tứ vương gia đối với Quận chúa, đến mức vô pháp vô thiên, còn hơn cả hoàng đế như ta sủng Điệp phi nữa, chuyện này còn chuyện gì lạ nữa rồi. Hôm nay khó lắm mới có cơ hội trả đũa đệ, ta tội gì mà nắm bắt, để xem đệ làm sao mà xử lý chuyện này a ???’.Hiên Viên Trạch nghĩ vậy khỏi mỉm cười đầy thỏa mãn.
      Nhìn biểu của hoàng huynh mình như thế, Hiên Viên Vũ cũng đoán ra y nghĩ gì, khỏi liếc mắt khinh thường, chẳng phải chỉ có mấy câu sao ??? Vậy mà cũng nhớ kỹ như thế, nam nhân gì mà mọn quá biết ???.
      “Tứ đệ, đây là công vụ a, liên quan đến lợi ích của giang sơn xã tắc, đệ liệu mà làm” để Hiên Viên Vũ còn cơ hội từ chối, Hiên Viên Trạch cũng ngại nhấn mạnh thêm lần nữa, lần này thậm chí đem ‘lợi ích giang sơn xã tắc’ ra để trấn áp y.
      biết, hoàng huynh, đệ thu xếp lên đường” Hiên Viên Vũ lúc này dù phục, nhưng cũng đành phải cắn răng mà nhận lời.
      Đúng lúc này, thái giám bên ngoài chạy vào bẩm báo, Điệp phi nương nương cầu kiến, Hiên Viên Trạch nghe vậy lập tức hạ lệnh cho vào.
      “thần thiếp tham kiến hoàng thượng” Tiểu Điệp nhàng thi lễ.
      “Điệp nhi, ở đây có người ngoài, cần câu nệ lễ tiết, mau bình thân” Hiên Viên Trạch đích thân tiến lại nâng dậy Tiểu Điệp, sau đó dẫn nàng cùng tọa.
      “Điệp nhi, có chuyện gì sao ??? Sao giờ này nàng lại đến tìm ta ??? Chẳng phải giờ này nàng ở chỗ mẫu hậu sao ???” Hiên Viên Trạch ân cần hỏi.
      “bẩm hoàng thượng thần thiếp đến đây là có chuyện thỉnh cầu hoàng thượng” Tiểu Điệp có chút ngượng ngùng trả lời.
      “có chuyện gì nàng cứ ra, ta thay nàng làm chủ” Hiên Viên Trạch sảng khoái đáp ứng.
      “hoàng thượng cũng biết, ở quê nhà thần thiếp còn có phụ thân, trước đây Vân nhi , phụ thân làm người quá chính trực, thích hợp chốn quan trường, nên thần thiếp muốn để phụ thân cáo lão hồi hương, sau đó đón phụ thân đến Thiên Nhật Thành, tìm căn nhà để người an hưởng tuổi già, biết ý hoàng thượng thế nào ???” Tiểu Điệp dịu giọng ra suy nghĩ của mình.
      “hảo, trẫm lập tức phái người đón phụ thân của nàng” Hiên Viên Trạch cần đắn đo suy nghĩ, lập tức nhận lời.
      cần đâu hoàng thượng, thần thiếp nghe hoàng thượng định hạ lệnh cho Tứ vương gia thay người tuần thú ngũ châu, mà Tông Châu lại là trong số đó, đến lúc đó chỉ cần để phụ thân theo đoàn khâm sai cùng trở về là được rồi” Tiểu Điệp ngay lập tức ngăn cản Hiên Viên Trạch, sau đó ra suy nghĩ của mình.
      “hảo, vậy cứ làm theo ý của nàng vậy” Hiên Viên Trạch nghe xong lời Tiểu Điệp, cũng thấy có lý nên liền nhận lời.
      “bất quá, thần thiếp muốn người theo đoàn khâm sai cùng đến Tông Châu, vì người này cùng phụ thân quen biết, dễ dàng chuyện và xử lý mọi chuyện hơn, biết ý hoàng thượng thế nào ???” Tiểu Điệp trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại lên tiếng tiếp.
      “ý của nàng là…???” Hiên Viên Trạch nghe đến đây liền có dự cảm tốt.
      “thần thiếp ý là muốn để Vân nhi cùng với đoàn khâm sai, phụ thân nhận ra Vân nhi, hơn nữa Vân nhi cũng am tường ngũ châu, đến lúc đó chừng có thể giúp được Tứ vương gia” Tiểu Điệp cắn răng liều mạng hết mọi chuyện.
      Nàng làm sao biết, sở dĩ hoàng thượng chọn Tứ vương gia làm khâm sai, chỉ vì trả đũa chuyện lần trước bị Tứ vương gia cười nhạo, nhưng mà đây lại là cơ hội tốt để Tứ vương gia cùng Vân nhi bồi dưỡng tình cảm, Vân nhi vì nàng làm quá nhiều rồi, xem như lần này nàng giúp lại muội ấy lần vậy, dù cho chuyện này khiến hoàng thượng mất hứng mà ‘xử phạt’ nàng, nàng cũng đành cam chịu thôi.
      Quả nhiên nghe xong lời của Tiểu Điệp, Hiên Viên Trạch lập tức sa sầm mặt, còn Hiên Viên Vũ lại cười tươi như hoa, mặt mày hớn hở.
      “hoàng đệ cẩn tuân ý chỉ, bây giờ đệ lập tức về chuẩn bị lên đường. Còn có, hoàng tẩu, tẩu cứ bảo Vân nhi cần chuẩn bị gì hết, mọi chuyện cứ để đệ lo” xong, biết có phải sợ Hiên Viên Trạch phản bác, hay là do hưng phấn quá độ, mà Hiên Viên Vũ ngay lập tức rời khỏi, để mặc Hiên Viên Trạch ở phía sau gọi to.
      Hiên Viên Vũ vừa , bên trong Ngự Thư phòng vang lên hai giọng the thé, giọng nữ nũng nịu cầu xin tha thứ, còn giọng nam nghe có vẻ giận dữ nhưng ra là hàm chứa đầy ý cười.
      Sáng sớm, đoàn người gần hơn trăm nhân rời Thiên Nhật Thành, đây phải ai khác, chính là đoàn khâm sai do Hiên Viên Vũ dẫn đầu.
      “Vân nhi, nàng mau đến ngồi bên này , bên này có nệm, bị sốc” bên trong xe ngựa, Hiên Viên Vũ dùng thái độ ân cần nhất, giọng ôn nhu nhất cố gắng thuyết phục Uyển Vân ngồi lại gần bên cạnh mình.
      Vì giờ phút này, dù hai người ngồi chung cổ xe ngựa, nhưng Uyển Vân lại ngồi góc, thèm quan tâm đến y, điều này làm cho Hiên Viên Vũ thích chút nào, nên y tìm mọi cách thay đổi việc này.
      Nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Hiên Viên Vũ, hiểu sao tại trong lòng Uyển Vân lại nỡ làm y thất vọng, hơn nữa để tránh y tiếp tục lãi nhãi làm phiền mình, nên nàng đành thuận theo tiến lại gần chỗ mà ngồi.
      Đạt thành ý nguyện, Hiên Viên Vũ khỏi thỏa mãn mỉm cười, bất quá y cũng quên vấn đề chính cần hỏi, nên nghiêng người, nghiêm túc nhìn Uyển Vân hỏi.
      “Vân nhi, rốt cuộc giữa nàng và Thác Ngân công chúa có quan hệ gì thế ???”
      “sao, tin ta ??? Sợ ta là nội gián của Thác Ngân sao ???” nghe xong lời của Hiên Viên Vũ, Uyển Vân cảm thấy trong lòng mình khó chịu vô cùng, câu này ràng là y tin tưởng mình mà.
      phải, ý ta phải như vậy, ý của ta là…là…nàng biết đó, nếu để người ngoài biết hay, đến lúc đó có nhiều lời đồn thổi, nên ta mới hỏi trước để sau này kịp thời giải quyết” nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Uyển Vân, Hiên Viên Vũ khỏi hoảng hốt, nhất thời bối rối, phát mình quá hấp tấp mà khiến nàng giận dữ, nên lập tức giải thích.
      “lúc Thác Ngân công chúa còn , từng lần xuất cung, gặp nạn trong núi, là ta cùng gia gia cứu nàng ta, nên xem như quen biết” dù đây là viện cớ, nhưng nàng cùng Thượng Quan Ngọc thỏa thuận trước về việc này, hơn nữa đích năm Thác Ngân công chúa mười hai tuổi quả có mất tích, và được tiểu phu cứu, chỉ có điều người đó qua đời, nên cần bận tâm nữa.
      Hiên Viên Vũ nghe xong lời nàng, mới hiểu nguyên nhân, nhưng lại nhìn đến vẻ mặt lạnh như băng của nàng khỏi lo lắng, trước đây dù nàng có để tâm đến nhiều lắm, nhưng vẫn đến mức này, nhưng giờ hình như có phiền phức rồi đây, xem ra những ngày tới y cần cố gắng, để vãn hồi lại ấn tượng của mình trong lòng nàng mới được a.
      Hết chương 19.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      ‘Huyện Tông Châu’, nhìn ba chữ to tường thành, Uyển Vân khỏi cảm khái, ‘vòng vòng lớn, rốt cuộc nàng cũng quay về đây, đúng là ý trời mà’.
      “cung nghênh vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế” phía trước mặt lúc này, trung niên nam nhân mặc cẩm phục hồng sắc quan bào, dẫn đầu đoàn quan viên cùng quỳ nghênh đón đoàn khâm sai của Hiên Viên Vũ.
      “đều đứng lên ” Hiên Viên Vũ lạnh giọng lên tiếng.
      Nhưng mọi người vừa đứng lên chưa kịp ổn định tinh thần, ngay lập tức có mấy vị quan nhát gan, suýt nữa bị câu tiếp theo của Hiên Viên Vũ làm oanh động mà té xỉu.
      “Vân nhi, ngoan, mau xuống, đến rồi” Hiên Viên Vũ vươn tay về phía xe ngựa, ngữ điệu ôn nhu, đủ làm tan chảy mọi thứ, thâm nhập cốt tủy của bất kỳ người nào, đồng thời gương mặt còn quên kèm theo cái sáng lạn tươi cười, làm rất nhiều thiếu nữ của Huyện Tông Châu nhất thời thần hồn điên đảo.
      Còn mấy quan viên có mặt tại đây khỏi trợn mắt há hốc mồm, thậm chí có người trực tiếp té ngã, cũng may có người đứng bên cạnh đỡ kịp, nếu e rằng nằm đo đất rồi còn đâu.
      ngũ châu cách xa kinh thành, nhưng họ vẫn nhận được tin tức từ nơi đó, huống hồ Hiên Viên Vũ còn là nhân vật phong vân của Nguyên Niên quốc, nên đối với vị Tứ vương gia này, họ nghe rất nhiều, đồn rằng Tứ vương gia xưa nay thích nữ nhân tiếp cận mình, cũng chủ động đến gần nữ nhân nào, nếu phải bên trong phủ của người có hai thị thiếp, cùng với lời thề son sắt của người năm xưa, e rằng thiên hạ này nghĩ rằng Tứ vương gia của Nguyên Niên quốc chính là kẻ đoạn tụ.
      Nhưng mà hôm nay họ lại chứng kiến được cảnh tượng khác với những gì mình được biết, trước mặt họ đích là Tứ vương gia Hiên Viên Vũ, thiếu niên hùng của Nguyên Niên quốc năm đó, người đẩy lui năm ngàn thiết kỵ quân Thác Ngân, người sáng lập biết bao kỳ tích cho Nguyên Niên quốc, người khiến cho Tam quốc nghe danh phải khiếp sợ, người nổi tiếng xưa nay dù ôn nhuận nho nhã, nhưng cũng lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn lãnh huyết, đặc biệt xưa nay chưa từng biết gì là thương hương tiếc ngọc, vậy mà hôm nay trước mặt nhiều người như thế, lại dịu dàng ôn nhu với nữ nhân như thế, hỏi sao họ ngỡ ngàng cho được ???.
      Uyển Vân cũng chú ý lắm thái độ của mấy quan viên này, cùng ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, ngoan ngoãn để Hiên Viên Vũ dìu xuống xe, vì hơn nửa tháng nay tiếp xúc, nàng rốt cuộc hiểu được cá tính của Hiên Viên Vũ, mặt người này luôn luôn nở nụ cười, nhưng ra bản chất của hắc ám vô cùng, nụ cười của có thể giết người trong vô hình, khiến người nhìn vào chết lúc nào, và tại sao chết bản thân người đó cũng hay, đối với người như vậy, nàng nắm bắt được, hơn nữa từ trong lòng nàng, cũng bài xích những cử chỉ cho , nên nàng đành im lặng mà thuận theo thôi.
      Nhưng điều này lại làm cho Hiên Viên Vũ cao hứng cực kỳ, vì đây xem như là biểu tốt với y, vì nàng từ chối y, chán ghét y chạm vào, nên xem ra trong tương lai, việc nắm giữ được trái tim nàng, xem ra có hy vọng, và chẳng mấy chốc thành công thôi.
      Uyển Vân sau khi xuống xe, thoát khỏi tay của Hiên Viên Vũ, tiến thẳng về phía đám quan viên, đưa mắt tìm kiếm thân ảnh, nhưng tìm mãi vẫn thấy, khỏi nhíu mày, ‘đây là sao, Trương bá phụ là tri huyện huyện Tông Châu, hôm nay lý nào đến ??? Nhưng tại sao lại thấy người ???’.
      “Trương Đức, tri huyện Tông Châu đâu ???” nghĩ vậy, nên Uyển Vân liền tiến lại lạnh giọng hỏi tri phủ Lạc Quản Sanh, người đứng đầu ngũ châu, cũng đồng thời là người dẫn đầu đoàn tiếp đón lần này.
      “cái này” Lạc Quản Sanh nhất thời nghi hoặc khó hiểu, hiểu sao vị nương trước mặt lại đột nhiên hỏi về Trương Đức.
      “to gan, ai cho phép người ăn với tri phủ đại nhân như thế” đúng lúc này giọng nữ đầy tức tối vang lên, gây chú ý của mọi người.
      Lạc Quản Sanh vừa nhìn thấy người mới đến khỏi toát mồ hôi, lại còn thầm mắng trong lòng, ‘nha đầu này, biết chọn thời cơ mà, sớm đến, muộn đến, lại đến ngay lúc này, thậm chí còn biết phép tắc, đúng là nuông chiều nó quá rồi, nên nó mới lộng hành như thế’.
      Bên cạnh đám quan viên khác lại mang vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa, vị nương này cùng Tứ vương gia, hơn nữa vừa nhìn biết, Tứ vương gia có vẻ rất để ý đến nương ấy, cho thấy nương này tuyệt đơn giản, vậy mà vị tiểu thư tri phủ này lại biết sống chết, trước mặt Tứ vương gia lại to gan làm càn quát nương này như thế, đúng là chê sống lâu mà.
      Lạc Quản Sanh là tri phủ, nhưng thực tế tình hình ngũ châu lại hề đơn giản như thế. Ngũ châu giờ chia làm hai phe, gồm Tông Châu, Lạc Châu, là phe, Phúc Châu, Thương Châu là phe, còn tri phủ Lạc Quản Sanh cùng Thanh Châu đứng ở thế trung lập, tuy nhiên ra tri phủ lại nghiêng về phía Tông Châu cùng Lạc Châu hơn, việc này dẫn đến ít bất mãn từ phía Phúc Châu cùng Thương Châu, cho nên khi họ nhìn thấy cảnh này khỏi vui mừng khi người gặp họa.
      Quả nhiên như họ suy đoán, đứng bên kia sắc mặt của Hiên Viên Vũ trở nên ầm trầm khó coi, dám đứng trước mặt lớn tiếng với nữ nhân của , nữ nhân này đúng là biết sống chết mà. Nếu phải có Vân nhi ở đây, chưởng đánh chết nữ nhân này rồi.
      “Diệu nhi, được vô lễ” Lạc Quản Sanh ngay lập tức nhìn thấy tình thế ổn, nên đứng ra giải vây.
      “cha, ràng là do nữ nhân này đúng trước, nên dùng giọng điệu như thế chuyện với cha mà” Lạc Mẫn Diệu có chút bất mãn lên tiếng.
      “to gan, dám bất kính với Quận chúa, Lạc đại nhân, đây là cách ngài dạy dỗ nữ nhi sao ???” Ảnh Nhất đứng bên kia, nhìn thấy Hiên Viên vũ sắc mặt càng đen, liền biết ngay vương gia nhà nhẫn đến cực hạn, vì thế mới lên tiếng cảnh cáo, hy vọng hai người kia biết mình đắc tội với ai mà kịp thời sửa chữa, nếu e rằng với cá tính của vương gia, cùng mức độ sủng ái của người đối với Thiên Vân Quận chúa, hai phụ tử này chỉ sợ mạng khó bảo toàn.
      Mọi người nghe xong lời này khỏi sửng sờ, ngờ nữ tử này lại là Quận chúa, như vậy đừng lớn tiếng, cho dù là mắng chửi Lạc tri phủ trước đám đông e rằng ông ta cũng dám phản bác.
      Quả nhiên phụ tử Lạc tri phủ vừa nghe xong, khỏi hốt hoảng, đặc biệt là Lạc Mẫn Diệu, nàng ta vốn đến nghênh đón khâm sai trễ, nên hay biết gì, từ lúc đến nơi, nhìn thấy phụ thân mình bị nữ nhân trước mặt mọi người dùng giọng điệu như bề chất vấn, khiến nàng khỏi nổi hỏa, nên mới lỗ mãng như thế, nào ngờ nữ nhân này lại là đương triều Quận chúa, hơn nữa nàng cũng chú ý đến nam nhân tôn quý đứng bên kia, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn nàng, khiến nàng khỏi run sợ, ràng là nam nhân tuấn mỹ, nhìn bề ngoài như thư sinh trói gà chặt, ngờ lại có thể phát ra khí thế bức người như thế, điều này khỏi khiến cho nàng càng thêm có hứng thú với nam nhân này.
      Hơn nữa vừa rồi nhìn thái độ của mọi người ở đây đối với nam nhân này, nàng có thể đoán được phần nào, nam nhân này chính là Hiên Viên Vũ, Tứ vương gia của Nguyên Niên hoàng triều, lừng danh khắp Tứ quốc, nhưng tựa hồ Tứ vương gia lại rất đế ý đến Quận chúa, hơn nữa thái độ lạnh lùng của y đối với nàng dường như cũng chỉ vì nàng trước mặt mọi người mà quát lớn vị Quận chúa kia, điều này càng làm cho nàng thêm tò mò hơn về quan hệ giữa hai người này.
      “nữ nhi vừa rồi chỉ vì sốt ruột hạ quan, cho nên mới đắc tội, mong Quận chúa bỏ qua” Lạc tri phủ làm sao biết, sở dĩ nữ nhi hành xử như thế tất cả đều vì mình.
      “bỏ qua , biết có tội, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, Trương tri huyện đâu ???” đối với việc này, Uyển Vân cũng mấy chú ý nên cũng bâng quơ cho qua.
      Hiên Viên Vũ nghe xong lời của Uyển Vân, sắc mặt cũng hòa hoãn ít, chỉ cần nàng để tâm, y có ý kiến, bất quá nữ nhân kia cũng nên có chút giáo huấn, còn về thế nào, y cần suy nghĩ lại.
      “bẩm Quận chúa, năm ngày trước Tông Châu tri huyện Trương đại nhân bị người hành thích, bị thương nằm trong phủ nha” Lạc tri phủ ôm quyền giọng bẩm báo.
      “cái gì ???” nghe xong lời này Uyển Vân khỏi khiếp sợ, ngay cả Hiên Viên Vũ bên kia cũng sắc mặt ngưng trọng.
      Hết chương 20.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Do sau khi biết tin Trương Đức bị thương, tình hình có vẻ trở nên nghiêm trọng, nên ngay lập tức mọi người tức tốc chạy đến phủ nha huyện Tông Châu.
      Vừa đến nơi Uyển Vân nhìn thấy cảnh tượng Trương Đức nằm bất tỉnh giường, nàng nghĩ nhiều ngay lập tức tiến hành thay y bắt mạch, kết quả làm nàng thở hơi, cũng may vết thương có gì nghiêm trọng, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày khỏe.
      Hiên Viên Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của Uyển Vân, biết ngay Trương Đức có gì đáng ngại, nên lúc này cũng yên tâm, sau đó y quay sang nhìn đám quan viên còn lại, lạnh giọng hỏi.
      “đây rốt cuộc là có chuyện gì ???”
      “bẩm vương gia, cách đây năm ngày, phủ nha huyện Tông Châu bị mấy tên thích khách đột nhập, bọn họ mục tiêu là Trương đại nhân, nếu vì có mấy nha dịch liều chết hỗ trợ, e rằng Trương đại nhân chỉ bị thương như thế, nhưng cuối cùng khiến cho hai nha dịch bỏ mạng, còn năm người khác bị thương trầm trọng, mười người bị thương ” Lạc tri phủ giọng bẩm báo.
      “thế rốt cuộc điều tra ra ai là hung thủ chưa ???” Hiên Viên Vũ nhướng mày hỏi tiếp, dám có gan tấn công mệnh quan triều đình, to gan mà, dù chỉ là tri huyện, nhưng chuyện này ràng là đem triều đình để vào trong mắt, chẳng xem vương pháp ra gì.
      “dạ, vẫn chưa thưa vương gia” Lạc tri phủ đến đây giọng trở nên hẳn.
      “cho bổn Quận chúa điều tra, Trương đại nhân chỉ là mệnh quan triều đình, giờ còn là phụ thân của Điệp quý phi, đương triều Quốc cữu, nếu các ngươi thể điều tra ra, chờ Điệp quý phi cùng hoàng thượng trị tội ” Uyển Vân cũng nhìn đến họ, mà chỉ lạnh giọng ra lệnh.
      Mọi người nghe xong khỏi trận hốt hoảng, Quốc cữu gia, họ ngờ Trương Đức lại có thân phận như thế, dù họ biết Trương Đức có nữ nhi được tiến cung, nhưng họ nghĩ đến nữ nhân kia lại có bản lĩnh như vậy, trong thời gian ngắn lại trở thành Quý phi nương nương đứng đầu hậu cung như thế, xem ra tin tức của họ có chút lạc hậu rồi.
      “dạ, hạ quan tuân lệnh” Lạc tri phủ ngay lập tức nghiêm túc nhận lệnh, chuyện này trở nên nghiêm trọng, nhất định phải xử lý cẩn thận mới được.
      Sau đó Hiên Viên Vũ tiến hành phân phó và dặn dò số việc, rồi cho các quan viên quay về, khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, lôi kéo Uyển Vân đến thư phòng trong nha phủ, do Uyển Vân muốn ở lại đây chăm sóc Trương Đức, nên tạm thời cả hai người họ ở lại phủ nha huyện Tông Châu.
      “Ảnh Nhất ngươi phái người giám thị những người về phe Phúc Châu cùng Thương Châu” vừa bước vào thư phòng Hiên Viên Vũ đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.
      “dạ vương gia” Ảnh Nhất gật đầu. Trước khi đến đây, họ cho người điều tra về tình hình ngũ châu, cũng nắm bắt được tình hình cụ thể, nên Ảnh Nhất rất suy nghĩ giờ của Hiên Viên Vũ. Người của hai Châu kia ràng là bị nghi ngờ nhiều nhất.
      “theo dõi cả người của phe Thanh Châu nữa” lúc này bên cạnh Uyển Vân đột nhiên lên tiếng xen vào.
      “Thanh Châu, ý nàng là chuyện lần này có liên quan đến phe Thanh Châu ???” Hiên Viên Vũ nhướng mày hỏi.
      “Lạc tri phủ dù về phe trung lập, nhưng ràng là nghiêng hơn về phía Lạc Châu cùng Tông Châu, nhưng còn Thanh Châu xưa nay tỏ thái độ gì, đôi khi lúc quá mức trung lập cũng là vấn đề đó, lúc này tình thế giống như là ‘ngư ông đắc lợi’.” Uyển Vân cười lạnh giọng .
      Hiên Viên Vũ cùng Ảnh Nhất, Ảnh Nhị bên cạnh nghe xong lời này khỏi rơi vào trầm tư, quả lời này rất hợp lý, đôi lúc người ở vị trí trung lập, cũng vì muốn bảo toàn bản thân, mà vì muốn ngồi đó nhìn hai hổ đánh nhau, còn mình hưởng lợi, chức vị tri phủ ngũ châu dù chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng mà ngũ châu lại là khu vực quan trọng, nắm mạch kinh thương của nửa Nguyên Niên quốc, cho nên có thể trở thành tri phủ ngũ châu, xem như là nắm trong tay việc điều tiết kinh thương của nửa Nguyên Niên quốc, nên chức vụ này vô cùng béo bỡ, rất nhiều người tranh giành đổ máu vì nó.
      “hảo, làm theo lời Quận chúa” Hiên Viên Vũ sau khi suy nghĩ thấu triệt ngẩng đầu ra lệnh cho hai thuộc hạ, sau đó phất tay để hai người rời khỏi.
      Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị mỉm cười rời , trong lòng lại thầm nghĩ,‘Thiên Vân Quận chúa quả nhiên tài trí hơn người, chỉ là tài nữ, còn có suy nghĩ vô cùng sâu sắc, lại thông minh, chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với vương gia nhà họ, xem ra Tứ vương phủ sắp có nữ chủ nhân rồi đây’.
      Đợi hai thuộc hạ sau khi rời khỏi, Hiên Viên vũ vươn tay, nhàng nắm lấy tay Uyển Vân, sau đó kéo nàng về phía mình. Uyển Vân mãi còn suy nghĩ chuyện của Trương đức, nên kịp đề phòng, bị Hiên Viên Vũ thực ý định thành công, lúc này tư thế của hai người vô cùng ái muội, Uyển Vân ngồi đùi của Hiên Viên Vũ, hai tay do lúc nãy có trớn, mà lúc này choàng lên cổ y, nàng nhất thời bị hóa đá mà kịp bỏ xuống, còn Hiên Viên Vũ lại vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Uyển Vân, đầu tựa vào vai nàng, còn mặt vùi vào chiếc cổ trắng nõn của nàng.
      Hai người tiếp xúc gần như thế làm cho Hiên Viên Vũ có thể ngửi được hương thơm thanh nhã người Uyển Vân, đây chính là hương thơm mà thích nhất, còn Uyển Vân lúc này lại ngượng đỏ mặt, mặt của Hiên Viên Vũ lúc này dùi cả vào cổ của nàng, khiến cho hơi thở của cứ phả vào cổ nàng, làm cho nàng cả người cứ nóng lên, bất luận kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu nàng cùng nam nhân tiếp xúc gần như thế, nên nhất thời ngây ra như phổng, biết nên làm thế nào.
      Hiên Viên Vũ nhìn ‘Vân nhi của ngây người như thế khỏi buồn cười, bất quá đây là cơ hội tốt, nên muốn bỏ qua a, nên quyết định chủ động, vòng tay siết chặt hơn, ôm chặt Uyển Vân vào lòng. Uyển Vân bị hành động này của y làm cho bừng tỉnh, bất quá hai tay của Hiên Viên Vũ cứ như gọng kìm, khóa chặt lấy nàng, khiến cho nàng thể nào tránh khỏi được, nên nàng đành lên tiếng kháng nghị.
      “Hiên Viên…ngô” nhưng chưa kịp hết lời, đôi môi của nàng bị đôi môi khác chặn lại.
      Uyển Vân sửng sờ nhìn chằm chằm vào nam nhân đối diện với mình , ‘Hiên Viên Vũ, thế nhưng hôn nàng’.
      Hiên Viên Vũ cũng để tâm đến vẻ mặt kích động của Uyển Vân, vì giờ y bị che mắt rồi, khi y chạm vào đôi môi mềm mại kia, y như bị hút hồn, thể nào rút ra được, cứ như vậy mà trầm luân, nên y cứ tiếp tục công việc của mình, đầu tiên chỉ là chạm , nhưng sau đó bắt đầu cắn khẽ cái khiến nàng khó chịu mở miệng ra, y ngay lập tức chần chờ, tiến hành ‘công thành chiếm đất’, tước đoạt tất cả ngọt ngào trong miệng của nàng.
      Uyển Vân lúc ban đầu cũng biết nên phản ứng thế nào về chuyện này, nhưng trong lòng nàng lại đột nhiên xuất giọng , bảo nàng hãy phối hợp cùng , ngay khi lúc nàng biết có nên làm theo , cảm thấy môi của mình đột nhiên bị ai kia cắn phải, khiến nàng đau mà hé răng, kết quả lại thuận lợi cho kẻ kia tiến vào.
      Đột nhiên lúc này nàng lại cảm thấy cảm giác xa lạ lan tràn, biết diễn tả thế nào, vì nàng chưa từng trải qua việc như thế này lần nào, nhưng sau đó nàng lại phát nàng dường như ghét cảm giác này chút nào, ngược lại còn có chút thích nó, vì vậy nàng quyết định thuận theo lòng mình, phối hợp với nam nhân chiếm tiện nghi của mình, ôm chặt lấy cổ của , cùng trầm luân.
      Nhận được đồng ý của người trong lòng, khiến Hiên Viên Vũ vô cùng vui mừng, lại càng điên cuồng hơn nữa, động tác cũng mạnh hơn, ôm chặt lấy Uyển Vân, như thể muốn dung nhập nàng vào cơ thể, cùng nàng hòa làm . Hai người cứ như thế ôm chặt lấy đối phương mà quay cuồng, lại hề biết rằng, từ xa xa gốc cây đại thụ trong phủ nha, có nam nữ đứng đó trợn mắt há hốc mồm vì màn này.
      Hết chương 21.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “Nguyệt Dạ, ta có qua mắt , chủ nhân… ngồi đùi nam nhân…hơn nữa, còn…còn cùng…nam nhân đó…hôn…hôn nhau” bạch y nữ tử đứng bên cạnh ngơ ngác hỏi hắc y nam tử cũng nhìn về phía căn phòng phía trước giống mình.
      “ta cũng định hỏi ngươi đây, Nguyệt Minh, ta cũng nhìn thấy vậy, ngươi có phải ta bị hoa mắt ???” hắc y nam tử đứng bên cạnh cũng ngỡ ngàng kém nàng.
      Cả hai người xoay lại nhìn nhau, sau đó nhìn vào căn phòng kia, cả hai đều nhất thời tiếp thu được này, nên ai lên tiếng lời nào. Trong lòng hai người, nữ tử trong căn phòng kia chính là thần của họ, là người lợi hại nhất đời, là chủ nhân cao cao tại thượng của họ, từ trước đến giờ người luôn hề quan tâm đến chuyện nam nữ, nhưng xem ra lần này người rơi vào lưới tình rồi.
      Nhưng ra cả hai người họ dường như quá đề cao Uyển Vân, bỏ thân phận cung chủ Huyền cung, nàng cũng là nữ nhân, là con người bằng xương bằng thịt, làm sao có tình cảm cho được chứ ???.
      Bên trong phòng, Uyển Vân giờ phút này gần như thở nổi nữa, nàng bắt đầu cảm thấy khó chịu, nên dùng tay chống đỡ ngực Hiên Viên Vũ, hy vọng có thể đẩy ra, nhưng nàng tại gần như kiệt sức mất rồi nên hầu như dịch chuyển được chút nào, nhưng còn may, Hiên Viên Vũ dù chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương, nhưng vẫn phát thấy chút bất thường, nên mới cố gắng lấy lại tinh thần, cố hết sức cùng Uyển Vân tách ra.
      Uyển Vân vừa lấy lại được tự do, há mồm thở hổn hển, cố gắng hít nhiều khí, cả người như mềm nhũn, tựa vào trong lòng của Hiên Viên Vũ. Hiên Viên Vũ gương mặt lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn, đưa tay nhàng vỗ tấm lưng nhắn của Uyển Vân, nhằm giúp nàng bình ổn hơi thở, tuy nhiên tay còn lại vẫn ôm chặt lấy Uyển Vân, hề có ý định buông ra.
      “Vân nhi, chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn hiểu tấm chân tình của ta dành cho nàng hay sao ???” nhìn thấy Uyển Vân lấy lại bình tĩnh, Hiên Viên Vũ mới giọng lên tiếng.
      Uyển Vân nằm trong lòng y, lời nào, nhưng nàng có thể nghe được rất tiếng tim của y đập rất nhanh, trước đây nàng có người bạn chuyên nghiên cứu đặc tính các bộ phận cơ thể, và thông qua chúng đoán được ý nghĩ của con người, nên nàng cũng biết dựa theo tốc độ trái tim đập giờ, Hiên Viên Vũ rất khẩn trương, có thể thấy được y sau khi ra câu này, tâm trạng giờ rất lo lắng, bất an, và tất cả những điều đó chỉ vì chờ đợi câu trả lời của nàng.
      “ta biết” Uyển Vân nghĩ vậy cũng muốn giấu diếm, thẳng thắn vậy.
      “nàng biết, vậy Vân nhi…nàng…nàng có thể hay cho ta…cho ta cơ hội???.” Hiên Viên Vũ đến đây khỏi càng thêm khẩn trương hơn nữa, y rất sợ nàng từ chối y.
      “nếu ta từ chối ngươi làm thế nào ???” Uyển Vân ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hiên Viên Vũ bình tĩnh hỏi.
      “ta cũng tuyệt buông tay, cho dù là nàng đồng ý nhưng mà Hiên Viên Vũ ta phải là người dễ động chân tình, nhưng mà khi sa vào ái tình, tuyệt dễ dàng bỏ qua, nàng chắc hẳn biết, ta từng đứng trước bài vị liệt tổ liệt tông mà thề, cả đời này, vương phi của ta chỉ có thể là nữ nhân mà ta , cho nên cho dù nàng đồng ý, ta cũng tuyệt bỏ qua, đời này cho dù có dùng vũ lực, ta cũng buộc chặt nàng bên cạnh ta, cho dù nàng có chạy đến chân trời góc biển, ta cũng theo nàng, thậm chí cho dù xuống địa ngục, ta cũng đuổi theo, tuyệt bao giờ để nàng rời xa ta” Hiên Viên Vũ chân tình nhìn nàng mà , tất cả những lời này đều xuất phát từ trong lòng của y.
      Nếu giờ phút này mà Hiên Viên Trạch cùng Lạc Thiên Kỳ có ở đây, e rằng họ nhất định té xỉu vì những lời này của y, đừng là họ, ngay cả bản thân của Hiên Viên Vũ cũng thể nào ngờ rằng mình có thể nữ nhân đến mức này, cài này xem ra đúng là như mọi người thường hay , ‘tình thể nào đoán trước được, khi nó đến rồi, ai có thể thoát được, ai có thể khống chế được khi bị tình kìm hãm’.
      “Hiên Viên Vũ, chúng ta quen biết nhau đến nay chỉ độ nửa năm a, ngươi làm sao có thể ???” đến đây Uyển Vân còn biết gì nữa, giờ phút này trong lòng của nàng khiếp sợ thôi.
      Những lời lúc nãy của Hiên Viên Vũ vô cùng bá đạo, nhưng chính vì như thế, cũng có thể thấy được, nam nhân khi ra những lời như thế, có thể thấy được nữ nhân đó đến nhường nào, mà trước mắt nàng Hiên Viên Vũ bây giờ chính là gã điên, kẻ vì nàng mà điên, nàng cứ nghĩ y chẳng qua là chỉ thích nàng chút thôi, nào ngờ lại trầm trọng đến mức này, việc này khiến nàng biết nhất thời nên làm thế nào nữa ???.
      “ta cũng biết chứ, nhưng mà ngay cả bản thân ta cũng . Ta cũng nghĩ rằng, rồi có ngày ta vì nữ nhân mà điên cuồng đến mức này, vì nàng ta, mà ngay cả mạng sống của ta, ta cũng cần, nhưng hôm nay rốt cuộc ta cũng vướng phải, phải sao ??? Bây giờ ta rốt cuộc mới hiểu được đạo lý,‘ đời này, có gì là thể’.” Hiên Viên Vũ cười khổ trả lời.
      “ta nghĩ, ta cũng có chút thích ngươi”.
      Nghe xong lời của Hiên Viên Vũ, Uyển Vân trầm tư trong chốc lát, quyết định thừa nhận, đây là nàng , ngay cả bản thân nàng cũng ngờ, rồi ngày nàng để ý đến nam nhân như thế, mà mất bình tĩnh, mà suy nghĩ rối bời, , mà mất vẻ lạnh nhạt vốn có của mình, tháo xuống lớp mặt nã mà nàng đeo lâu nay, suốt nửa tháng nay cùng đồng hành, dịu dàng của , ân cần của , ôn nhu của , sâu cảm động nàng, nàng hoàn toàn có thể thấy được, là toàn tâm toàn ý sủng nàng, nàng, hơn nữa trong lòng nàng cũng hề chán ghét cảm giác như vậy, mà ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp, rất thích cái cảm giác được quan tâm, được chiều. Nàng phải là nữ nhân thích chơi trò ‘lạc mềm buộc chặt’, cho nên nếu nàng có cảm giác, nàng thẳng thắn thừa nhận.
      Hiên Viên Vũ nghe xong câu của Uyển Vân, khỏi vui mừng, nhất thời cười tươi, cười cách ngây ngô, cứ như tiểu hài tử vừa dành được kẹo, cứ như tên ngốc, biết gì.
      Uyển Vân nhìn thấy biểu của khỏi dở khóc dở cười, tên này, ngờ còn mặt trẻ con như vậy a, đúng là nàng mở rộng tầm nhìn mà.
      “Hiên Viên Vũ tỉnh” Uyển Vân đưa tay vỗ mặt của y, nhằm kéo‘hồn phách’ của y quay về.
      Hiên Viên Vũ nhất thời cảm nhận được cảm giác mềm mại tiếp xúc với mình, hơn nữa nó còn mang theo hương thơm thanh nhã từ người nữ nhân mà y , nên làm y từ trong ngỡ ngàng bừng tỉnh trở lại, y chăm chú nhìn vào Uyển Vân, nằm chặt lấy tay nàng, sau đó kéo Uyển Vân vào lòng, ôm lấy nàng.
      “Vân nhi, ta nàng” Hiên Viên Vũ thâm tình , giọng của khàn khàn, tràn ngập cảm xúc, có thể thấy được rất xúc động.
      Dù Vân nhi của chỉ là có chút thích , nhưng đối với Hiên Viên Vũ mà , đây xem như là khởi đầu tốt, chỉ cần nàng có cảm tình với , chỉ cần nàng cho thời gian, nhất định làm cho nàng thượng . tuyệt đối có lòng tin mình làm được, và cũng thầm thề, bất luận là kẻ nào có ý định thương tổn đến Vân nhi của , hay chia rẻ hai người bọn họ, tuyệt đối bỏ qua, khiến cho kẻ đó phải hối hận vì đặt chân đến thế giới này.
      Hết chương 22.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :