1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Uyển Vân - Hoa Tuyết Tử ( 50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Uyển Vân nhàng rời khỏi đài, trở về chỗ của mình, mọi người ánh mắt đều gắt gao chăm chú nhìn vào nàng, đặc biệt là Hiên Viên Vũ.
      Giờ phút này trong lòng y có thể là cảm xúc tràn ngập, đủ loại tư vị, thể nào diễn tả, y thừa nhận từng nghe qua rất nhiều tiếng đàn, chứng kiến rất nhiều cầm nghệ kỳ tài, nhưng chưa từng có tiếng đàn của ai có thể vào lòng y.
      Nhưng hôm nay nữ tử này tạo được kỳ tích đó, tiếng đàn của nàng sâu tiến vào trong lòng của y, đánh mạnh vào đó, y có thể khẳng định, cả đời này y tuyệt thể quên tiếng đàn này, cho dù chết cũng thể quên được vì thứ khi khắc cốt ghi tâm rồi, làm sao mà quên được cơ chứ ???.
      Cũng biết là ai bắt đầu, tiếng vỗ tay bắt đầu thưa thớt, sau đó là lớn dần, cuối cùng là vang động cả Động Đình Hồ, khiến cho cả vùng vang dậy, làm cho mọi người chú ý, càng ngày càng tập trung nhiều người hơn.
      “khụ khụ, ta nghĩ cần tuyên bố, mọi người cũng biết phần thi này, là ai chiến thắng, tiếp theo sau là phần thi thơ, các vị xin mời” lão giã lấy lại tinh thần, ho sau đó tuyên bố, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Uyển Vân, hề che dấu vẻ mặt kích động cùng mong chờ.
      Nghe thấy lời lão giã, mọi người đều bắt đầu lấy lại tinh thần. Tiếp theo đó, mọi người bắt đầu thi triển tài nghệ của mình, có người thi triển câu đối, có người làm thơ, khí vô cùng náo nhiệt.
      Nhưng mà bên cạnh đó, vẫn còn hai người vẫn chưa thoát khỏi khí vừa rồi, người ánh mắt ôn nhu, như nhìn trân bảo giống nhau nhìn vào Uyển Vân, mà ngay cả bản thân y cũng hề hay biết.
      người còn lại chính là ánh mắt tràn ngập ghen tỵ cùng phẫn nộ, giờ phút này nàng ta hận thể lập tức lấy mạng Uyển Vân để giải tỏa cơn tức trong lòng, vì đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta cảm thấy nhục nhã như thế.
      Dần dần, khí ngày cao trào, càng ngày càng có nhiều câu đối cùng thơ văn ra đời, nhưng chung quy chỉ là những tài tử cùng tiểu thư gia đình trung quan, còn những nhân vật xuất chúng vẫn chưa thi triển thực lực của chính mình, nên phía bên , người chủ trì vẫn chưa gì.
      “tại hạ trong lần tình cờ qua ngôi chùa cổ, nhìn thấy được câu đối, nghe câu đối này nằm tại nơi đó có trăm năm lịch sử, nhưng chưa ai giải được, hôm nay, làm phiền các vị ở đây thay tạ hạ giải đáp, biết có được ???” lúc này vị tài tử mỉm cười ôm quyền đứng ra chuyện.
      “thế xin hỏi câu đối đó như thế nào ???” người chủ trì cùng lão giã nghe vị tài tử này nhắc đến câu đối cổ hơn trăm năm khỏi nghi vấn, ‘có phải hay chính là câu đối kia ???’.
      “Tái thi đài, tái thi tài, tái thi đài thượng tái thi tài, thi đài tuyệt thế, thi tài tuyệt thế” vị tài tử kia trầm ngâm đọc ra câu đối, nhất thời toàn trường mãnh yên lặng.
      “đây…đây chẳng phải là…là” chủ tọa, mấy vị chủ trì cùng lão giã nhất thời ngây ra như phổng, quả nhiên là nó.
      Bên dưới ít tài tử, thiên kim, danh môn công tử, đều trầm ngâm vì câu đối này, nhưng khi nhìn thấy câu đối này vừa ra làm cho mấy vị chủ tọa cùng lão giã kia xuất vẻ mặt như thế, nhất thời làm cho mọi người thêm trận tò mò, vì có thể làm chủ trì của cuộc thi ngày hôm nay, nhất định phải là người đức cao vọng trọng trong giới thi thơ, và trong Thiên Nhật Thành, vậy mà câu đối này, lại làm cho họ thất thố đến như vậy xem ra lai lịch đơn giản.
      “xin hỏi Lý tiên sinh, câu đối này có phải hay có chỗ nào đó đặc biệt ???” vị thư sinh tò mò hỏi vị chủ trì đài.
      “câu đối này ra có lịch sử hơn trăm năm, nhưng cho đến nay chưa từng có ai giải đáp được, được mệnh xưng là ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’.” vị Lý tiên sinh than giải thích.
      ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, bốn chữ này nhất thời oanh động toàn trường, tất cả mọi người có mặt trong nhất thời đều có gắng vắt óc suy nghĩ có thể giải đáp nó, cần phải lo thể nổi danh thiên hạ.
      Trong số đó bao gồm cả Lăng Mộng Yên, trong lòng nàng ta lúc này thầm nhủ, ‘chỉ cần ta có thể giải đáp câu đối này, còn sợ Tứ vương gia chú ý đến ta sao ???’.
      Uyển Vân nhìn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của mọi người khỏi buồn cười, câu đối này cũng đâu có gì là khó a, ít ra là trong cảm nhận của nàng là như vậy.
      “Ta có câu, biết có được ???” sau lúc, lại đột nhiên vang lên giọng , đánh vỡ mạch suy nghĩ của mọi người, mọi người nhìn lại thấy người vừa lên tiếng ai khác chính là Hiên Viên Vũ.
      “mời…mời Tứ vương gia” lão giã đài lấy bình tĩnh lên tiếng, đối được ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, đây là khái niệm gì a ??? Hỏi sao lão có thể mất bình tĩnh được cơ chứ.
      Bên kia, Lăng Mộng Yên cũng vẻ mặt mong chờ nhìn Hiên Viên Vũ, gặp ‘người trong mộng của mình’, có thể đối được ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, hỏi làm sao nàng cao hứng được a ???.
      “Thái vân thiên, thái vân gian, thái vân thiên thượng thái vân gian, vân thiên vĩnh cửu, vân gian vĩnh cửu” Hiên Viên Vũ bình tĩnh giọng đọc ra vế đối của mình.
      Vế đối vừa ra, nhất thời làm cho mọi người hít ngụm khí lạnh, có thể đối được, ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, có người đối được.
      “hảo, đối rất hay” lúc sau, mọi người mới phản ứng lại, tiếng hoan hô lập tức vang dội.
      “ta cũng có câu” lúc này ngồi bên cạnh Uyển Vân cũng lên tiếng, hiểu sao trong lòng nàng, nàng muốn chịu thua Hiên Viên Vũ chút nào.
      Lời nàng vừa dứt, lại làm cho mọi người thêm trận trợn mắt há hốc mồm, hôm nay là ngày gì thế này, chỉ người, mà có đến tận hai người có thể giải đáp ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’ trăm năm. Đây là bất khả tư nghị mà.
      Hiên Viên Vũ đột nhiên nhướng mày hứng thú nhìn nàng, tiểu nữ nhân là khiến bất ngờ rất nhiều, chỉ thần bí, thông minh, cầm nghệ hơn người, mà bây giờ kể cả ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, nàng cũng có thể đối lại, vế đối kia, từ nãy đến giờ mới mất rất nhiều công sức mới nghĩ ra, nhưng nhìn nàng vẻ mặt thoải mái dường như nàng chẳng tốn sức gì khi nghĩ ra vế đối lại cả.
      “mời Quận chúa” đài vị lão giã chủ trì lên tiếng, hôm nay đúng là hội thi thơ trăm năm có mà, có người có thể giải đáp‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, mà lại là người chủ trì hôm nay, đây chính là cỡ nào vinh hạnh a, bây giờ cho dù có chết, cũng cam lòng nhắm mắt.
      “Thính vũ các, thính vũ lạc, thính vũ các trung thính vũ lạc, vũ các tam canh, vũ lạc tam canh.” Uyển Vân giọng đọc ra vế đối của mình.
      Bên dưới mọi người nhất thời lâm vào trầm tư, cả hai vế đối đều rất chuẩn, nhưng mà vế đối của Hiên Viên Vũ chỉ dùng những từ chỉ vật hư ảo, còn vế đối của Uyển vân lại dùng những từ chỉ vật chân , có thể vế đối của Uyển vân so với Hiên Viên Vũ còn muốn cao hơn bậc.
      “thế nào, được sao ??? thế thử câu này thử xem, ‘Độc thư đình, độc thư thanh, độc thư đình trung độc thư thanh, thư đình thiên cổ, thư thanh thiên cổ’, còn nếu , ‘Thưởng tuyết lĩnh, thưởng tuyết cảnh, thưởng tuyết lĩnh đầu thưởng tuyết cảnh, tuyết lĩnh vạn niên, tuyết cảnh vạn niên’.” Uyển Vân nhìn thấy mọi người im lặng, cho nên nàng mỉm cười đọc thêm hai câu nữa, ai bảo cái tên Hiên Viên Vũ kia dẫn đầu trước làm gì, nàng muốn chịu thua , nàng nhất định phải thắng đẹp, câu vừa rồi chỉ hơn bậc, nhưng thêm hai câu này, nàng hoàn toàn thắng rồi còn gì.
      “Oanh” toàn trường lập tức như bị oanh tạc, ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, trăm năm ai đối được, vậy mà nữ tử trước mặt này, lại chỉ trong chốc lát, đọc lượt ba vế đối, đây là …thiên tài…tuyệt đối là thiên tài…Thiên Hạ Đệ Nhất Kỳ Nữ Tử.
      Giờ phút này, trong mắt mọi người, Uyển Vân chính là thiên tài, là kỳ tài nữ tử, thậm chí còn có người xem nàng là nghiệt. Qua hôm nay cái tên Nhan Uyển Vân, nhất định truyền khắp Tứ quốc, tuyệt thể nghi ngờ.
      Hết chương 13.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Toàn trường bây giờ mãnh im lặng, cả Động Đình Hồ, chỉ còn lại tiếng chim kêu ríu rít, hòa cùng tiếng gió thổi qua các tàn lá, ngoài ra còn bất kỳ tiếng động gì nữa.
      Nhất thời, mọi người biết mở miệng gì, nên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nên lời, ai cũng dám mở miệng trước, vì sợ mình lỡ lời, dẫn đến mất mặt trước mọi người.
      biết có cần thi gì nữa ??? Nếu làm phiền các vị chủ trì tuyên bố kết quả, dù sao trời cũng còn sớm, bổn Quận chúa còn phải quay về cung” Uyển Vân nhìn thái độ ngơ ngác của mọi người, cò chút ngoài ý muốn, mấy câu đối này ra cũng đơn giản mà, đâu có gì là khó a.
      ‘Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của bản thân nàng, nếu như để mọi người ở đây mà biết được, tại trong lòng nàng có suy nghĩ như vậy, tin chắc rằng cần phí thêm sức lực nữa, cũng có thể đủ để cho tất cả mọi người ở đây hộc máu, té xỉu ngay tại chỗ, ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, hơn trăm năm người đối được, vậy mà nàng lại cho rằng dễ, đây tuyệt đối là vũ nhục học vấn của mọi người ở đây a’.
      “Ách, …đúng vậy, nên tuyến bố, lão phu xin tuyên bố, cuộc thi thơ năm nay người giành được Bích Ngọc tiêu chính là Thiên Vân Quận chúa” lão giả nghe thấy lời Uyển Vân, xấu hổ đôi chút về thất thố của mình, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần tuyên bố kết quả.
      Lời tuyên bố vừa dứt, dù nhiều người cảm thấy ngạc nhiên, vì Lăng Mộng Yên, đệ nhất tài nữ Thiên Nhật Thành, thế nhưng thua, nhưng ai dám có ý kiến, vì sau hai màn Uyển Vân thi triển tài nghệ, mọi người ở đây đối với nàng đều tâm phục khẩu phục, nên ai hé răng câu nào, thay vào đó là tiếng chúc mừng liên tục.
      Uyển Vân , chỉ mỉm cười gật đầu xem như đáp lễ, nhưng trong đám người, lại có hai ánh mắt nhìn nàng với tư tưởng khác nhau, người là đây oán hận cùng ghen tỵ, người càng lại trầm tư, nhưng trong mắt lại lóe lên ôn nhu cùng tính toán.
      Mãi đến khi trời tối, Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ mới về tới hoàng cung, sau khi đưa Uyển Vân về đến Thiên Điệp cung Hiên Viên Vũ cũng cáo từ.
      Nhưng khi Uyển Vân vừa đặt chân vào Thiên Điệp cung, ngay lập tức bị Tiểu Điệp vẻ mặt vui vẻ lôi kéo đến bên hỏi chuyện.
      “Vân nhi, hôm nay chơi vui ???” Tiểu Điệp vẻ mặt mong chờ hỏi.
      “vui” Uyển Vân miễn cưỡng đáp.
      “thế Vân nhi, muội thấy Tứ vương gia thế nào ???” Tiểu Điệp có chút ngại ngùng hỏi.
      ‘Nàng hôm nay tại Ngự Thư phòng, cùng hoàng thượng trò chuyện, nghe được bẩm báo, Tứ vương gia đến Thiên Điệp cung, mời Quận chúa xuất cung du ngoạn, tin tức này làm cho nàng cùng hoàng thượng đều ngạc nhiên, nhưng sau đó nhìn nhau cười, bản thân nàng bây giờ có được hạnh phúc, nàng cũng mong Vân nhi được hạnh phúc’.
      ‘Còn về hoàng thượng, bao nhiêu năm nay vẫn đau đầu vì chuyện hôn của Tứ vương gia, nhưng hôm nay lại nghe Tứ vương gia lại chủ động mời nữ nhân cùng du ngoạn, khỏi hưng phấn, theo hoàng thượng , từ trước đến giờ Tứ vương gia chưa từng chủ động tiếp cận nữ nhân nào như thế, cả nàng cùng hoàng thượng đều cảm thấy ra Vân nhi cùng Tứ vương gia rất xứng đôi, nếu có thể tác hợp hai người hay biết mấy rồi còn gì !!??’.
      Uyển Vân làm sao biết Tiểu Điệp suy nghĩ gì, nhưng nàng cũng biết Tiểu Điệp cũng xuất phát từ muốn tốt cho nàng, nên nàng cũng nỡ nhẫn tâm làm Tiểu Điệp thất vọng.
      “Tiểu Điệp, chuyện này sau được , hôm nay muội rất mệt mỏi, muội về nghĩ trước đây” xong đợi Tiểu Điệp lên tiếng, nàng xoay người quay về phòng.
      Nhưng nàng lại biết, hành vi này của nàng trong con mắt của Tiểu Điệp chính là tiểu nữ nhân thẹn thùng, tìm cớ trốn tránh, chính vì việc này mà dẫn đến cho nàng ít rắc rối về sau.
      Ngự Thư phòng.
      “hoàng đệ, nghe hôm nay đệ cùng Vân nhi du ngoạn cả ngày rất vui vẻ ???” Hiên Viên Trạch nhìn Hiên Viên vũ, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi.
      Từ lúc cùng Tiểu điệp tỏ chân tình, sau khi biết những chuyện Uyển Vân làm cho Tiểu Điệp khỏi cảm kích nàng, nếu có nàng, e rằng Điệp nhi của còn nhân thế, và cũng bắt đầu từ đó xem Uyển Vân như muội muội, nên mới xưng hô Vân nhi cách thản nhiên như có gì, nhưng ai biết, câu gọi thân mật kia của đối với ai kia, lại đột nhiên chói tai vô cùng.
      Hiên Viên Vũ biết mình bị gì, nhưng khi nghe hoàng huynh gọi Uyển Vân cách thân mật như thế, y lại khỏi mất hứng, ‘Vân nhi’, hiểu sao y lại đột nhiên chỉ muốn hai từ‘Vân nhi’ này, chỉ để cho duy nhất mình y gọi mà thôi, còn những nam nhân khác, đều miễn .
      “tốt lắm” Hiên Viên Vũ lạnh giọng trả lời.
      Hiên Viên Trạch nhíu mi, hiểu nguyên nhân tại sao, ràng khi nãy phải còn tốt lắm sao ??? Tại sao đột nhiên lại có vẻ vui như thế ???.
      “thế tốt rồi, bất quá trẫm có chuyện muốn nhắc nhở hoàng đệ, lần này trận chiến giữa Nguyên Niên cùng Thác Ngân chúng ta thắng lớn, Thác Ngân thua thảm hại, vài ngày nữa, Lạc Thiên Kỳ dẫn sứ thần Thác Ngân vào kinh, lần này dẫn đầu đoàn sứ thần bao gồm thái tử Thác Ngân Thượng Quan Lân, nhị công chúa Thượng Quan Ngọc, cùng đại tướng quân Tả Lãnh Thụy, đệ cần phải cẩn thận sắp xếp, tuyệt thể để xảy ra sơ xuất” Hiên Viên Trạch cũng để tâm lắm thái độ của Hiên Viên Vũ, mà bắt đầu phân phó chuyện quan trọng.
      “yên tâm, đệ biết cân nhắc” Hiên Viên Vũ trầm ngâm mở miệng, ra trong lòng sớm chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.
      Hai huynh đệ trao đổi thêm số tình, sau đó Hiên Viên Vũ xuất cung quay về Tứ vương phủ, Hiên Viên Trạch bãi giá Thiên Điệp cung, điều này làm cho mọi người trong cung đều có cùng suy nghĩ, ‘xem ra chiếc ghế nữ chủ nhân hậu cung bao lâu nữa nhất định thuộc về Điệp phi nương nương rồi, chuyện này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi’.
      Ba ngày sau, Thiên Nhật thành vô cùng náo nhiệt, hôm nay sứ thần Thác Ngân vào kinh, hai nước chiến tranh bao nhiêu năm nay, rốt cuộc hôm nay cũng nghị hòa, điều này làm cho bá tánh ai nấy cũng vui mừng.
      ra thứ bá tánh cần rất đơn giản, chỉ cần cuộc sống ấm no, hạnh phúc, còn chuyện ai làm hoàng đế, hay là lãnh thổ quốc gia có rộng hay hẹp, họ vốn quan tâm, chẳng qua những người ngồi địa vị chí cao kia lại có tham vọng bá quyền, nên mới phát động chiến tranh, mới khiến cho bá tánh khắp nơi chịu khổ.
      Đoàn sứ thần Thác Ngân lần này do Lễ bộ thị lang đích thân tiếp đón, sau khi vào kinh họ được sắp xếp tại Dịch quán, dù lần này là nghị hòa, nhưng người thông minh đều nhìn ra, Thác Ngân lần này thất bại chiến trường, trong lần này đến Nguyên Niên, nhất định ăn ít quả đắng, hai quốc gia còn lại là Thuần Ngọc quốc cùng Tiêu Nguyệt quốc tạm thời đều án binh bất động, mang tâm tình chờ xem kịch vui.
      Hết chương 14.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Thiên Điệp cung.
      “thế nào rồi, gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì đặc biệt ???” Uyển Vân nhìn hắc y trước mặt giọng hỏi.
      “bẩm cung chủ, cũng có chuyện gì lớn, nên hai vị hộ pháp đều xử lý ổn cả, chẳng qua là Đại thiếu gia mấy hôm trước từ Thánh Địa xuất quan, rời khỏi Thánh Linh Sơn” hắc y cung kính bẩm báo.
      “xuất quan, hôm nay là ngày mấy rồi ???” Uyển Vân dường như nhớ đến gì đó, nên lên tiếng hỏi.
      “dạ, mùng hai tháng bảy” hắc y nguyên nhân, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Uyển Vân.
      “nga, ta biết rồi, ngươi có thể lui xuống” Uyển Vân nghe xong hỏi thêm gì nữa, phất tay cho hắc y rời .
      Sau khi hắc y rời khỏi, Uyển Vân lại rơi vào trầm tư, ‘ca ca, hai năm rồi, huynh vẫn chưa quên được sao ??? Vẫn luôn giữ đúng hẹn như thế sao ???’.
      Hôm nay, hoàng cung khí vô cùng đặc biệt, tối nay sứ thần Thác Ngân tiến cung, Thái hậu cũng trở về, có thể thấy được yến tiệc tối hôm nay có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên mọi người ai dám chậm trễ, hay phạm sơ sót gì.
      Phượng Nghi cung.
      “mẫu hậu, xem ra sức khỏe của người tốt hơn trước rất nhiều, có vẻ khí tại biệt viện hoàng gia rất tốt, xem ra hôm nào nữ nhi cũng đến đó nghĩ ngơi chuyến mới được” Uyển Vân nhìn sắc mặt hồng nhuận của thái hậu, khỏi mỉm cười trêu ghẹo.
      “a đầu này, còn ghẹo ai gia, được, lần sau ai gia , nhất định mang con theo” thái hậu nghe lời Uyển Vân khỏi mỉm cười.
      Nhưng trong lòng lại thầm nhủ, ‘ a đầu này biết lấy lòng người, nếu sau này gả , nỡ chút nào, nhưng mà dù sau nàng cũng phải tôn trọng di nguyện của phu thê Nhan tướng quân, hey ~~~, mấy ngày nay nàng nghe a đầu này cùng Vũ nhi rất hợp nhau, thậm chí còn cùng nhau du ngoạn cả ngày, còn là do Vũ nhi chủ động mời nữa chứ, khó khăn lắm Vũ nhi mới tìm được nữ tử khiến mình động tâm, nhưng xem ra lần này lại khiến Vũ nhi thất vọng rồi, biết làm sao được, ai bảo lúc còn sống Nhan tướng quân lại thay Vân nhi định hôn ước cơ chứ, nàng đành làm theo ý nguyện của người khuất thôi’.
      ai biết thái hậu giờ lâm vào giằng co như thế, nên mọi người nhất thời đều trò chuyện vui vẻ, Hiên Viên Trạch cùng Tiểu Điệp luôn hỏi thăm tình hình lúc thái hậu nghỉ, còn Uyển Vân ngồi bên cạnh trêu đùa cho thái hậu vui, riêng Hiên Viên Vũ hôm nay lại có chút khác thường, luôn chăm chú nhìn vào Uyển Vân, đôi mắt y giờ phút này vô cùng trầm lắng, lại có chút đạm mạc, nhu hòa, khiến cho mọi người nhìn vào đều biết y nghĩ gì, chỉ có thể khẳng định, dường như y đưa ra quyết định trọng đại.
      Quang cảnh Ngự yến hôm nay vô cùng náo nhiệt, phần là do thắng trận, nên giờ đây mặt mọi người ai cũng nở nụ cười tươi, phần còn lại là do hôm nay, là thời cơ vô cùng tốt đối với các thiên kim tiểu thư, họ có thể tận dụng hôm nay giành chú ý của hoàng thượng, Tứ vương và Lạc tướng quân. Ba nam nhân này chính là ba người có quyền uy cao nhất tại Nguyên Niên giờ, nên chỉ cần có thể được họ chú ý, cho dù có làm tiểu thiếp, họ cũng sao, nhưng tất nhiên, làm chính thất lại càng tốt, còn nếu được hoàng thượng chú ý, đây chính là đại hỷ, có thể lập tức biến thành phượng hoàng.
      Nên hôm nay mọi người ai cũng ăn mặc rất sang trọng, có gắng thể mặt đẹp nhất của mình ra, để có thể giành được chú ý từ ba nam nhân kia.
      “hoàng thượng giá lâm, thái hậu giá lâm, Điệp phi nương nương, Tường phi nương nương, Nhã phi nương nương, Quận chúa giá lâm”.
      Tiếng thái giám thông truyền vừa vang lên, tất cả đại thần đều đứng lên cung kính hành lễ, ngay cả các thiên kim tiểu thư dù có đôi chút mong chờ diện kiến long nhan, nhưng vẫn cố gắng trấn định, để lộ ra sơ sót.
      “hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế, Điệp phi nương nương, Tường phi nương nương, Nhã phi nương nương, Quận chúa thiên thiên tuế” tiếng tung hô ngay lập tức vang dội cả hoàng cung.
      “bình thân” Hiên Viên Trạch giọng lên lên tiếng.
      Sau đó mọi người ai cũng tiến đến chỗ ngồi của mình, nhưng mà mấy vị thiên kim lại bắt đầu lui xuống chuẩn bị cho tiết mục của mình, chỉ hy vọng hôm nay mình có thể nổi trội.
      “sứ thần Thác Ngân đến” tiếng thái giám thông truyền lần nữa vang lên.
      Mọi người nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài điện, hai nam nữ bước vào, theo sau còn có vài tùy tùng, nhưng vừa nhìn mọi người biết được ba người dẫn đầu này là ai.
      “sứ thần Thác Ngân gặp qua Nguyên Niên đế” ba người dẫn đầu đứng ra lên tiếng trước, sau đó là đến tùy tùng phía sau.
      Dù họ quỳ bái, nhưng vẫn khom người, tuy nhiên hành vị này làm nhiều đại thần khó chịu, ràng là họ thua trận chủ động cầu hòa vậy mà vẫn biết điều, nhưng do hoàng thượng gì, nên họ cũng dám lên tiếng.
      “bình thân, mời thái tử cùng công chúa thượng tọa” Hiên Viên Trạch cũng chấp nhất thái độ của Thác Ngân, dù sao những chuyện này trong mắt y chẳng là gì cả.
      “khai tiệc ” bên cạnh thái hậu giọng lên tiếng.
      Ngay lập tức khí trở nên bình tĩnh lại, mọi người bắt đầu nhập tiệc. vũ đài, ca vũ cũng bắt đầu tiến vào trĩnh diễn, mọi người nhất thời đều ngồi nòi chuyện vui vẻ.
      Nhưng ai chú ý đến, bên kia, Thượng Quan Ngọc, Thác Ngân công chúa, lại nhìn chằm chằm vào người khiến cho trận, Thác Ngân thua thảm hại, Lạc Thiên Kỳ, Trấn quốc đại tướng quân, trong mắt nàng lóe lên tia tính toán đầy thâm ý.
      vũ đài, biết bao giờ, các ca vũ lui xuống, tiếp theo sau là phần trình diễn của các vị thiên kim tiểu thư đại thần, mọi người đều náo nức theo dõi.
      Lần lượt từng người tiến lên vũ đài, thi triển tài nghệ của mình, đầu tiên là vũ kỹ, sau đó là cầm kỹ, cứ liên tục, tuy nhiên hết người này đến người khác đều thất vọng xuống đài, bởi vì phần diễn của họ, lại thể khiến cho ba nam nhân cao cao tại thượng kia chú ý.
      Lúc này bên dưới các đại thần đều chú ý, ra ba nam tử của đêm nay, đều có nữ tử của riêng mình, hoàng thượng luôn ngồi cạnh ân cần quan tâm Điệp phi nương nương, Lạc tướng quân cùng Thác Ngân công chúa, ‘đấu mắt’ với nhau, ngươi liếc ta, ta liếc ngươi, ‘tình chàng ý thiếp’ vô cùng.
      Chuyện khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa, là vị Tứ vương gia nổi tiếng của Nguyên Niên quốc, bao nhiêu năm nay chủ động tiếp cận nữ nhân nào, giờ phút này lại vô cùng ân cần, dịu dàng thay vị tân Quận chúa vừa được sắc phong kia gắp thức ăn, thái độ vô cùng ôn nhu, khiến cho mọi người phen trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên thôi, nhưng cũng đồng thời dẫn đến ghen tỵ của rất nhiều nữ nhân.
      ra chỉ có họ, mà ngay cả bản thân Uyển Vân cũng ngạc nhiên kém, hiểu sao đột nhiên Hiên Viên Vũ lại thay đổi như thế, duy chỉ có Hiên Viên Trạch cùng Tiểu Điệp là ý vị thâm tường nhìn hai người. Còn thái hậu chăm chú nhìn hai người họ, trong mắt lóe ra kiên định, như quyết định gì đó.
      Hết chương 15.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      “đến Vân nhi, món này rất ngon, nên ăn nhiều chút” Hiên Viên Vũ cũng để tâm đến ánh mắt của mọi người, mà vẫn tiếp tục công việc gắp từng món bỏ vào bát của Uyển Vân.
      “Hiên Viên Vũ đừng diễn trò nữa” Uyển Vân lúc này rất bực, nên lợi dụng lúc mọi người chú ý, mà tiến lại gần vào tai Hiên Viên Vũ.
      “Vân nhi, ta ngờ, ra nàng lại đối với ta thương nhung nhớ’ đến trình độ này a !!” Hiên Viên Vũ vốn để tâm đến lời ‘cảnh cáo’ của Uyển Vân, vẫn tiếp tục trêu chọc nàng.
      Huống hồ khi Uyển Vân tiếp cận gần , lại khiến có thể ngửi được hương thơm người nàng, đây giống với bất kỳ loại hương hoa mà các tiểu thư khuê các thường dùng, nó nhàng, nhưng thanh nhã, làm cho người ngửi nó có cảm giác vô cùng dễ chịu, điều này khiến cho Hiên Viên Vũ trong lòng lên suy nghĩ, ‘nếu cả đời có thể ở cạnh nàng, ngửi được hương thơm tự nhiên người nàng tốt biết mấy’.
      Đột nhiên, Hiên Viên Vũ cũng bị suy nghĩ của bản thân làm cho khiếp sợ, ngay từ đầu y chẳng qua chỉ muốn trêu ghẹo Uyển Vân, vì y phát mỗi khi nàng tức giận, gương mặt nàng cứ hồng nhuận lên, trông rất đáng , khiến cho y tự chủ được muốn ngắm nhìn, nên y mới chủ động làm ra những hành động khiến nàng tức giận. Nhưng với suy nghĩ vừa rồi xuất trong đầu mình, lại làm cho y trong chốc lát phải thay đổi mọi tình cảm, cùng lúc đó cũng phải sắp xếp lại mọi kế hoạch ban đầu, dù điều này từ trước giờ y thích chút nào, nhưng hiểu sao lần này y lại còn rất vui lòng bắt đầu lại lần nữa.
      Uyển Vân nghe xong lời Hiên Viên Vũ nhìn lại, lúc này mới phát tư thế của mình giờ chẳng khác nào thương nhung nhớ’ , giống như tiểu nữ nhân làm nũng với người trong lòng, nên nàng lập tức dời , chỉnh trang ngồi ngay ngắn lại, nhưng hành động của nàng vừa rồi bị tất cả mọi người ở đây nhìn vào trong mắt.
      Bây giờ mọi người trong điện đều có suy nghĩ khác nhau, có người cho rằng Tứ vương gia chưa bao giờ để cho nữ nhân chủ động tiếp cận mình gần như thế, nhưng lần này lại ngoại lệ, hơn nữa bộ dáng còn rất hưởng thụ, xem ra Tứ vương phủ sắp có chuyện vui rồi đây. Có người lại thất vọng vì bây giờ xem ra Tứ vương gia tìm được Tứ vương phi tương lai rồi, vì vậy xem ra chỉ còn hy vọng vào vị trí trắc phi hay thị thiếp nữa thôi, nhưng trong số đó lại có ánh mắt ghen ghét cùng đố kỵ hòa lẫn vào mọi người nhìn chằm chằm vào Uyển Vân, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
      Hiên Viên Vũ trong nhất thời còn ngửi được mùi hương thích, dù có chút mất hứng, nhưng y vẫn tỏ vẻ có gì, mà vẫn tiếp tục công việc phục vụ mỹ nhân của mình.
      Lúc này vũ đài, lại có thêm nữ tử lên đài, và người này ai khác, chính là nữ nhân vừa bị Uyển Vân đánh bại trong cuộc thi cầm nghệ, tiểu thư Hộ bộ thượng thư, Lăng Mộng Yên.
      Lăng Mộng Yên hôm nay thân lam y nhàng, dáng điệu thướt tha, trông rất mảnh mai yếu đuối, khiến cho rất nhiều nam nhân nhìn vào đều muốn ôm vào lòng bảo hộ, tuy nhiên trong đại điện vẫn có nhiều nam nhân ngoại lệ.
      Nàng tao nhã bước lên vũ đài, bên cạnh nha hoàn thân tín lập tức đặt lên bàn chiếc cầm bằng gỗ đàn hương, chỉ cần người trong nghề vừa nhìn biết đây là cầm quý, nha hoàn sau đó lui ra đứng phía sau, còn Lăng Mộng Yên bắt đầu khẩy đầu ngón tay dây cầm.
      thanh thánh thót du dương ngay lập tức vang lên, như mê mẫn tâm hồn, khiến người say mê, nhất thời cả đại điện đều im lặng, chìm ngập trong tiếng đàn, ai dám quấy nhiễu, Lăng Mộng Yên động tác vô cùng mềm , hôm nay chính là cơ hội để nàng rửa mối nhục lần trước, nên nàng tuyệt bỏ qua, nhất định phải cố gắng hết sức.
      Tiếng đàn kết thúc, cả đại điện như yên lặng, cũng biết ai bắt đầu trước, sau đó cả đại điện đều vang lên tiếng hoan hô tràn ngập.
      “Mộng Yên bêu xấu” Lăng Mộng Yên lễ phép giọng.
      “Lăng tiểu thư quả nhiên cầm kỹ hơn người” Nhã phi ngồi cao khó được mở miệng khen tặng.
      “Nhã phi nương nương đùa, nếu về cầm nghệ, Mộng Yên còn thua xa Quận chúa, ai mà biết, trong hội thi thơ mấy ngày trước, cầm nghệ của Quận chúa vang danh khắp Thiên Nhật Thành, người biết, ngay cả Mộng Yên cũng cảm bái hạ phong” Lăng Mộng Yên mỉm cười khéo léo , nhưng trong mắt lại lóe lên tia toan tính.
      “nga, như vậy bổn cung cũng muốn được nghe thử lần để xem thử cầm nghệ của Quận chúa rốt cuộc đạt tới mức độ nào, mà khiến cho Lăng tài nữ cũng phải mở lời khen tặng” kim lúc này Tường phi cũng phụ họa theo.
      Lúc này Uyển Vân bên dưới bắt đầu chú ý đến hai vị nương nương còn lại ngang hàng với Tiểu Điệp, xem ra hai người này cũng hề đơn giản, có thể mình lâu như vậy, bổn xem ra còn hơn cả ba nữ nhân ngu ngốc kia rồi, thú vị đây.
      Tường phi nương nương lên tiếng, bổn Quận chúa đành phụng mệnh vậy” Uyển Vân mỉm cười gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu cho cung nữ đứng phía sau tiến lại gần, vào tai nàng ta vài câu, mọi người chỉ thấy cung nữ đó điểm đầu, sau đó rời , còn Uyển Vân nhàng tiến lên vũ đài.
      Trong chốc lát cung nữ kia quay trở lại, tay ôm theo cây cầm, điểm khác biệt so với những cây cầm được trình diễn tối nay, chính là cây cầm này được làm bằng ngọc, chất liệu ngọc này xanh biếc, hề có chút tạp chất, vừa nhìn biết hàng thượng phẩm.
      “Phong Thiên cầm” bên dưới có người am hiểu cầm ngạc nhiên hô lớn, nhất thời cả đại điện sôi trào.
      “mấy hôm trước bổn Quận chúa may mắn giành được Bích Ngọc tiêu trong cuộc thi thơ, vừa hay trong tay bổn Quận chúa lại có Phong Thiên cầm, đây là do năm trước người bằng hữu tặng cho ta, người trong thiên hạ đều , Bích Ngọc cùng Phong Thiên là đôi cầm tiêu vương, và vương giả trong nhạc khí, hôm nay bổn Quận chúa mạo muội dùng chút tài mọn của mình để cho mọi người nghe thử vậy” Uyển Vân mỉm cười lên tiếng.
      Sau đó tay đặt lên Phong Thiên cầm, tay còn lại cầm Bích Ngọc tiêu vừa lấy từ ống tay áo ra, nhàng đặt lên môi.
      Mọi người đều bị hành động của nàng làm cho khiếp sợ, ‘ lẽ Quận chúa định mình cầm tiêu hợp nhất sao, điều này thể nào, đời này ai có thể làm được như thế’.
      Nhưng bên cạnh đó cũng thiếu ánh mắt cười nhạo của mọi người, bên Hiên Viên Trạch lại nhíu mày trầm tư, còn thái hậu cùng Tiểu Điệp lại lo lắng vô cùng.
      Lăng Mộng Yên cùng Tường phi, Nhã phi lại đắc ý dạt dào, vì cho rằng hành vi của Uyển Vân là vô cùng ngu xuẩn, đây ràng là tự tìm tử lộ mà, nên cả ba đều ôm tâm tình chờ xem kịch vui.
      Còn bên kia đoàn sứ giả Thác Ngân lại tò mò chờ mong diễn biến tiếp theo, đặc biệt là Thượng Quan Ngọc, hiểu sao khi nàng nhìn thấy Uyển Vân lại làm cho nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc, vô cùng thân thiết, điều này nàng thể nào hiểu được ???.
      Duy chỉ có người là vẫn bình thản như trước, đó chính là Hiên Viên Vũ, vì từ sâu trong lòng mình, y vẫn luôn tin tưởng, Uyển Vân tuyệt ngốc mà trước mặt mọi người lại hành động khi mình chưa nắm chắc, nên y tin chắc nàng có thể làm được, chẳng qua y cũng khống chế nổi tò mò, mà chăm chú theo dõi, rốt cuộc nàng làm nên được kỳ tích gì đây ???.
      Hết chương 16.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Uyển Vân cũng để tâm đến mọi người mà động tác tay bắt đầu nhàng lướt dây đàn, cũng giống như lần trước, nàng làm chậm, nhưng bên cạnh ai lại có thể thấy được rốt cuộc nàng có chạm vào dây đàn hay ???.
      thanh của tiếng đàn từ từ vang lên, nhưng trái ngược với tiếng đàn lần trước, khi Uyển Vân thi triển tại cuộc thi thơ, lần này tiếng đàn chỉ có chữ ‘lãnh’. Tiếng đàn làm cho mọi người cảm thấy như đứng giữa mùa đông đầy tuyết, chứng kiến cảnh tuyết rơi tuyệt đẹp của đỉnh Thiên Sơn, cảm nhận bầu khí lạnh buốt của mùa đông, nhưng điều làm mọi người chú ý chính là Uyển Vân chỉ dùng tay để gãy đàn, tay còn lại vẫn cầm tiêu , nhưng chưa sử dụng.
      tay mà có thể thi triển cầm nghệ đến mức này, khiến cho mọi người giờ phút này suy nghĩ, liệu có thể có khả năng Quận chúa mình cầm tiêu song tấu thành công hay ???.
      lúc mọi người còn trầm ngâm, tiếng đàn lại thay đổi, như cơn gió xuân thổi , đồng thời lúc này tiếng tiêu lại vang lên, hoà cùng tiếng đàn, hơn nữa phối hợp cách vô cùng nhịp nhàng, hoàn toàn phát huy cảnh giới tối cao cầm tiêu hợp nhất, làm cho mọi người khỏi trợn mắt há hốc mồm.
      Tiếng đàn hòa tiếng tiêu, tạo nên bầu khí của mùa xuân đầy vui nhộn ấm áp, lan tỏa trong khí giờ đây như có thêm mùi hương của hoa mai, hoa đào, làm cho mọi người như đứng giữa rừng hoa mùa xuân, tận hưởng làn khí tràn đầy sức sống mới.
      Sau lúc, tiếng đàn lại thay đổi, tiếng tiêu cũng trầm , cái ấm áp mùa xuân bắt đầu chuyển sang cái nóng bức mùa hè, nhưng phải cái nóng khô cằn, mà là cái nắng dịu , hương hoa mùa xuân dần bị thay thế bằng hương thơm thánh khiết của hoa sen nở rộ giữa mùa hè, làm cho mọi người lại có cảm tượng như giờ đây đứng giữa Tây Hồ ngắm cảnh liên hoa.
      Khúc nhạc cứ trầm bổng du dương, sau đó dần dần chuyển sang hẳn, bầu khí mùa hè như thay thế bằng cái mát dịu của mùa thu, tiếng tiêu trở nên trong trẻo hơn, hòa cùng tiếng đàn khiến nó giờ đây giống như tiếng suối róc rách nhịp nhàng theo dòng chảy, bầu khí mùa thu lại lần nữa bao trùm toàn đại điện, kèm theo đó là hương hoa cúc tỏa , làm cho mọi người đều cảm thấy thư thái tâm hồn.
      Mọi người đều như thể bị hút hồn, hòa theo tiếng đàn tiếng tiêu, trầm luân như thể nào dứt ra được, ngay cả Lăng Mộng Yên cùng Tường phi, Nhã phi cũng đều ngoại lệ.Giờ đây cả đại điện chỉ còn tiếng đàn tiếng tiêu là tồn tại, bầu khí cũng thay đổi theo nó, khiến cho mọi người nhất thời trầm ngâm, ai được lời nào.
      Khúc nhạc kết thúc, Uyển Vân nhàng dừng tay, đưa mắt nhìn mọi người trong đại điện, giờ phút này mọi người ai cũng vẫn còn chìm vào gian như say như túy của khúc nhạc vừa rồi, nhìn vẻ mặt mọi người ai cũng đều thỏa mãn, như thể vừa thực được nguyện vọng lớn nhất của đời mình.
      Điều này khiến Uyển Vân vô cùng vừa lòng, đây chính là điều mà nàng mong muốn, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự tính ban đầu của nàng, xem ra năm xưa nàng bỏ công theo bạn giáo sư nghiên cứu nhạc cung đình của mình học luật, cùng điều khiển nhạc khí là điều hoàn toàn chính xác, hôm nay quả là có đất dụng võ rồi.
      ra cũng đa tạ mấy người bạn của nàng, nếu năm xưa, họ vì hưng trí nhất thời, mà lôi kéo nàng học nhạc khí, nghiên cứu thơ ca, các loại hình kinh doanh trong thương giới, thậm chí là trận pháp cùng cách hành quân đánh trận của người xưa cũng bắt nàng tham khảo, hôm nay nàng biết phải làm sao mà đối phó chuyện này nữa, tất cả những kiến thức đó đều được tích lũy qua ngàn năm của nhân loại, đương nhiên thể dùng mức độ kiến thức bình thường để so sánh rồi.
      Nhưng bây giờ nàng lại thể đích thân cảm tạ họ, mà chuyện nàng có thể làm duy nhất cho họ chính là thay họ cầu nguyện, hy vọng họ ở quê nhà có thể gặp nhiều thuận lợi, tìm được hạnh phúc của mình.
      Người đầu tiên trong đại điện lấy lại tinh thần chính là Hiên Viên Vũ, giờ phút này y nhìn chăm chú vào Uyển Vân thất thần ngồi vũ đài, dù biết nàng nghĩ gì, nhưng y có thể khẳng định nàng giờ đau buồn, hiểu so như vậy y lại có cảm giác lòng của mình khó chịu vô cùng, y thà rằng nàng cứ cùng y đấu trí, ‘mắng chửi’ y, hoặc so chiêu với y, chứ y thích nàng như thế chút nào, vì nàng chỉ thích hợp cười, chỉ khi cười nàng mới là đẹp nhất, và cũng chỉ khi nàng cười, mới khiến lòng y vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.
      Mọi người sau khi lấy lại tinh thần bắt đầu vỗ tay hoan hô, tiếng hoan hô vang dội cả đại điện, ngồi bên thái hậu cùng Tiểu Điệp khỏi thở phào nhõm, lần này họ bị Uyển Vân khiến cho đau tim, cứ nghĩ nàng làm được, đến lúc đó trước mặt sứ thần mất mặt, đây là việc rất hay.
      Bên kia Tường phi, Nhã phi, cùng Lăng Mộng Yên tức giận tái cả mặt, nhưng thể được lời nào. Thái hậu nhìn thấy biểu của Tường phi cùng Nhã phi như thế khỏi nhíu mày, cứ nghĩ rằng ít ra trong hậu cung còn được ba vị quý phi hiền lương thục đức, nào ngờ giờ đây chỉ còn duy nhất Điệp phi, ngay cả Tường phi cùng Nhã phi nổi tiếng xen vào chuyện hậu cung, suốt ngày chỉ trốn trong tẩm cung, nhưng xem ra giờ đây tính tình hoàn toàn thay đổi, trở thành kẻ vì đạt được quyền lực mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí là ghen tỵ lung tung, rốt cuộc là cái gì khiến cho hai nha đầu ngoan ngoãn thay đổi như thế chứ ??? Thái hậu khỏi đau lòng nhìn họ.
      “hảo, Vân nhi, khúc này của muội tuyệt đối là ‘Tự Cổ Chí Kim Duy Ngã Độc Tôn’, thế gian ‘Độc Nhất Vô Nhị’, tuyệt ai có thể sánh bằng” ngay cả Hiên Viên Trạch ngồi bên cũng nhịn được mà tán thưởng.
      Y vui mừng chỉ vì mình có muội muội tài giỏi, mà còn vui mừng vì Nguyên Niên có được Quận chúa kỳ tài, chuyện ở hội thi thơ hôm trước y cũng được biết, có thể nòi sau khi nghe xong y rất kinh ngạc, còn bán tín bán nghi, nhưng hôm nay y tuyệt đối tin tưởng, chỉ dựa vào điểm này, có thể khiến cho Tam quốc còn lại đều phải ghen tỵ, nên biết Tứ quốc so sánh nhau, chỉ ở binh lực, hay mức độ giàu mạnh của đế quốc, mà còn về nhân tài.
      Thử hỏi ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’ mà tất cả tài tử cùng nhân tài của Tứ quốc đều đối được, khúc tuyệt luân ‘Độc Nhất Vô Nhị’, mà Tứ quốc ai có thể gãy được, vậy mà trong mấy ngày đều do nữ tử trước mặt này hoàn thành, thử hỏi làm sao y có thể hãnh diện cho được.
      Y có thể khẳng định qua hôm nay, ba từ Nhan Uyển Vân càng được lan rộng hơn khắp Tứ quốc, ai biết, đến lúc đó Nguyên Niên quốc chỉ có Hiên Viên vũ, mà còn có thêm Nhan Uyển Vân khiến Tam quốc còn lại cho dù mơ cũng có được.
      “hoàng huynh quá khen, Vân nhi bêu xấu” Uyển Vân cười thi lễ, sau đó quay trở về chỗ ngồi. Đúng lúc này nàng lại bắt gặp ánh mắt của Hiên Viên Vũ nhìn nàng, y mỉm cười ôn nhu, trong mắt lộ ra khôn cùng sủng nịnh. Điều này làm cho Uyển Vân khỏi tim đập nhanh, nhưng sau đó nàng cố gằng trấn định lại, chuyển người cố gắng để ý đến , nhưng ai kia dường như để tâm đến việc này, vẫn tiếp tục dùng ánh mắt nóng bỏng đó nhìn nàng, khiến cho trong suốt bữa tiệc còn lại Uyển Vân luôn cảm thấy mất tự nhiên.
      Bên kia, Thái tử Thác Ngân Thượng Quan Lân từ nãy giờ vẫn rời tầm mắt khỏi Uyển Vân, dường như y suy nghĩ gì đó, nhưng phải là kinh diễm, mà là tính toán, nhưng lại hề có chút sát ý, ngược lại còn tồn tại tia nhu tình say đắm, còn Thượng Quan Ngọc lại ngở ngàng thất thần, như chìm vào ký ức của quá khứ, vì vừa rồi khi Uyển Vân gãy khúc nhạc kia, nàng dường như nhận ra nó, thủ khúc ‘Giang Sơn Bốn Mùa Như Gấm Hoa’, đối với người khác, có lẽ biết, nhưng nàng lại rất quen thuộc, điều này khỏi làm cho nàng nghĩ đến khả năng, lẽ…
      Hết chương 17.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :