1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Uyển Vân - Hoa Tuyết Tử ( 50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Uyển Vân ~ Chương 8

      Lập tức, mọi người đều cùng nhau tiến đến tẩm cung Mai phi, Uyển Vân cùng Tiểu Điệp cũng nhanh chóng theo sau, bao lâu khi mọi người xông đến, chứng kiến cảnh tượng, thái giám cung nữ của Mai Diên cung đứng bên ngoài cửa, bên trong phòng Mai phi cùng nam tử ôm ấp giường, hai người mãnh vải che thân, khiến cho mọi người khỏi đỏ mặt.
      “Phản rồi, phản rồi” thái hậu tức giận đến run người hét lớn.
      Uyển Vân đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy thái hậu an ủi.
      “mẫu hậu, xin giữ gìn phụng thể”
      “hoàng thượng, chuyện này, ai gia giao cho người xử lý” thái hậu tức giận , hừ lạnh tiếng, sau đó nhanh chóng rời .
      Lan quý phi cùng Ngọc phi cũng sắc mặt xanh mét theo sau trở về tẩm cung. Hiên Viên Trạch đứng đó, tay nắm chặt lại, gằn giọng hạ lệnh.
      “đem hai người này giam vào thiên lao cho trẫm, ngày mai trẫm phán xử sau” sau đó tức giận rời .
      Tiểu Điệp đứng bên cạnh nhìn vào Uyển Vân, trong mắt lên tia cảm tạ, nếu có Uyển Vân, e rằng giờ phút này người chịu thảm cảnh này là mình rồi, sau đó hai người cùng nhau trở về Thiên Điệp cung.
      Tứ vương phủ.
      “vương gia, Lan quý phi cùng Ngọc phi, Mai phi bày mưu hãm hại Điệp phi, phái hai hắc y mang nam nhân ném vào trong phòng Điệp phi, nhưng bị quận chúa phát , quận chúa sai người mang nam nhân kia chuyển sang phòng của Mai phi, còn hạ dược Mai phi cùng nam nhân kia, khi hoàng thượng và thái hậu đến, quận chúa cùng Điệp phi giả vờ biết gì, còn Mai phi thê thảm, bị bắt gian tại giường, tại bị giam vào đại lao, còn về hắc y giúp quận chúa làm việc, võ công lẫn khinh công của người này cao hơn thuộc hạ, nếu phải y còn mang theo nam nhân khi tiến vào tẩm cung Mai phi, e rằng thuộc hạ thể phát ra y, sau đó dù thuộc hạ cố hết sức, nhưng vẫn để y làm mất dấu, tra được gì” nam tử cung kính bẩm báo với Hiên Viên Vũ.
      “nga, ta biết, ngươi lui ra ” Hiên Viên Vũ mỉm cười phất tay.
      Nam tử cúi người sau đó nhanh chóng lui ra, trong thư phòng chỉ còn lại Hiên Viên Vũ mình ngồi đó trầm ngâm.
      ‘Nhan Uyển Vân, nữ tử thú vị, xem ra những ngày tháng sau này của ta có nàng, còn buồn chán nữa rồi’, nghĩ vậy khóe miệng Hiên Viên vũ khỏi để lộ nụ cười đầy ý.
      Hôm nay cả hoàng cung chấn động, Mai phi, xuất thân con Hình bộ thị lang, hôm qua bị hoàng thượng cùng thái hậu bắt gian tại giường, cùng nam tử làm chuyện đồi bại, sau khi điều tra mới biết, nam tử này chính là gia đinh trong phủ của Mai phi, vốn làm đánh xe cho Mai phi, mỗi khi nàng ra ngoài, khi nàng vẫn còn là thiên kim tiểu thư trong phủ.
      Việc này khiến cho mọi người suy nghĩ, chừng Mai phi cùng người kia lưỡng tình tương duyệt, nhưng do Mai phi bị ép tiến cung, hai người cam lòng, nên mới thỉnh thoảng gặp nhau, ngờ lần này xui xẻo, lại bị hoàng thượng và thái hậu bắt gặp.
      “Tuyên ý chỉ của trẫm, Mai phi dâm loạn hậu cung, tội thể tha, ban ba thước lụa trắng, Hình bộ thị lang, quản giáo nghiêm, hạ xuống ba cấp, giảm bổng lộc ba năm” Hiên Viên Trạch ngồi long ỷ, vẻ mặt tức giận , bên dưới các đại thần, có người hả hê khi người gặp họa, còn có người vẻ mặt tiếc nối thay.
      trận sóng gió cứ như thế dần dần chìm vào yên lặng, nhưng ai hay biết, trận sóng gió tiếp theo còn to lớn hơn thế nữa.
      “Vân nhi, đó là gì vậy ???” Tiểu Điệp nghi hoặc hỏi Uyển Vân.
      “rắn” Uyển Vân cười trả lời.
      “cái gì ??? Vân nhi, mau đem chúng thôi, đừng đùa” Tiểu Điệp vẻ mặt sợ hải nhìn chằm chằm vào túi mà Uyển Vân cầm tay.
      “yên tâm, tối nay chúng ta mới cần đến nó” Uyển Vân cười cười, sau đó mang chiếc túi ném sang bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Điệp.
      “tối nay, bất luận có chuyện gì, tỷ cũng cần để ý, chỉ cần phối hợp với muội là được rồi, có biết ???”
      “được, ta biết rồi” dù khỏi có thắc mắc, nhưng Tiểu Điệp vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nghe lời, vì nàng tin, Vân nhi bao giờ hại nàng, có Vân nhi ở, nàng sao.
      Lúc này, tại nơi khác trong hoàng cung.
      “thế nào, chuẩn bị xong cả chưa ???” nữ tử, vận lục y, vẻ mặt băng lãnh nhìn vào nam tử quỳ đất.
      “bẩm nương nương, đều chuẩn bị xong, độc dược cũng được cất kỹ, chỉ cần tối nay mang nửa cho vào trà của hoàng thượng, nửa còn lại để vào Thiên Điệp cung, cho dù Điệp phi có tài giỏi đến đâu, cũng thể nào thoát tội được” nam tử giọng tràn ngập khẳng định.
      “Lan phi tỷ tỷ, lần này tỷ có chắc ???” bên cạnh, hồng y nữ tử lên tiếng hỏi lục y nữ tử, hai người này ai khác chính là Lan quý phi cùng Ngọc phi.
      “yên tâm, ta đều có sắp xếp cả rồi” Lan quý phi thái độ kiên định vô cùng.
      Ngọc phi nghe vậy cũng nhiều nữa, nàng biết với thế lực của Lan quý phi, những chuyện này là dễ như trở bàn tay.
      Đêm đến, Thiên Điệp cung im lặng chìm vào bóng tối, bóng đen thông qua hoa viên, tiến vào căn phòng, đem gói từ trong người đặt vào tủ, sau đó yên lặng rời .
      Bóng đen vừa rời khỏi, sau cánh cửa, hai nữ tử bước vào.
      “Vân nhi, ta có làm gì đâu ??? Tại sao họ lại luôn hãm hại ta thế??? ” Tiểu Điệp vẻ mặt u sầu hỏi.
      “đây chính là đấu tranh trong chốn hậu cung a” Uyển Vân vẻ mặt bất đắc dĩ than .
      Ngự Thư phòng.
      “hoàng thượng, trà định thần đây ạ” tiểu thái giám cung kính mang trà dâng lên, nhưng trong mắt lại chợt lóe lại tia bất định, tay khẽ run, cả ly trà đổ cả xuống bàn.
      “nô tài to gan” Từ Hàm đứng bên cạnh lạnh giọng quát lớn.
      “hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng” tiểu thái giám run rẩy quỳ mặt đất, tỏ vẻ sợ hãi.
      “Từ Hàm” giọng Hiên Viên Trạch mang tia ngạc nhiên vang lên.
      Từ Hàm nhìn lại, thấy chỗ nước trà bàn lúc này sôi lên, biến thành màu đen, đây là tượng của độc dược phản ứng, khiến ngạc nhiên kém, nhưng trong mắt lại lóe lên tia kinh hỷ, ‘cung chủ quả là tiên đoán như thần a’.
      Đúng lúc này, thái giám hoảng hốt chạy vào.
      “hoàng thượng, Thiên Điệp cung phái người đến báo, vừa rồi bên trong tẩm cung, Điệp phi nương nương bị rắn độc cắn, tại lâm vào hôn mê” thái giám giọng sợ hãi, rốt cuộc kẻ nào to gan muốn sống a, Điệp phi tại là sủng phi của hoàng thượng, vậy mà dám hạ độc thủ với Điệp phi, đúng là chê sống lâu mà.
      “cái gì ??? Bãi giá Thiên Điệp cung” Hiên Viên Trạch vẻ mặt khiếp sợ ngay lập tức chạy ra ngoài.
      Tối nay, hoàng cung rồi thêm cơn sóng lớn nữa.
      Hết chương 8.


    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Uyển Vân ~ Chương 9

      Cả hoàng cung lần nữa sôi trào, Điệp phi nương nương bị rắn độc cắn, nhưng hoàng cung đại nội canh phòng nghiêm ngặt, thể nào xuất rắn độc, vì điều này mà nhiều người nghĩ thầm,‘xem ra có kẻ nào đó ganh tỵ Điệp phi nương nương đắc sủng nên mới ra tay hãm hại’.
      Mấy canh giờ trước, ở Ngự Thư phòng phát có người hạ độc vào trà nhằm hại hoàng thượng, bây giờ Điệp phi nương nương cũng bị hại, chuyện này khiến cho Thái hậu nổi trận lôi đình, ra lệnh cho Tứ vương gia đích thân điều tra mọi chuyện.
      Cả hoàng cung nhất thời lâm vào bầu khí trầm lặng, có bất kỳ ai dám sơ sót dù chỉ là động tác , vì như vậy chẳng khác nào chê mình sống lâu.
      Thiên Điệp cung.
      Tiểu Điệp nằm giường hôn mê bất tỉnh, bên cạnh Hiên Viên Trạch ngồi đó, nắm lấy đôi tay bé của nàng, lo lắng vô cùng, cũng biết là bắt đầu từ khi nào, hình bóng của tiểu nhân nhi này sâu vào trong lòng của .
      Lúc đầu, chỉ vì nàng đơn thuần, thiện lương, cảm thấy nàng yếu đuối, mà kìm lòng được muốn bảo hộ, lâu dần, tính cách của nàng, dịu dàng của nàng, tấm lòng nhân hậu của nàng, làm cho khống chế được mà trầm luân, hôm nay đến khi nghe thấy nàng bị rắn độc cắn, vô cùng hoảng sợ, đánh mất vẻ bình tĩnh mọi ngày, mà phi thân đến đây.
      Khi chứng kiến cảnh nàng nằm im bất động giường, trái tim co rút lại, như có ai bóp chặt lấy, khiến như muốn nghẹn thở, lúc này mới , nữ nhân này mất rồi.
      rất , hoàng đế, chỉ có thể sủng, chứ thể bất kỳ nữ nhân nào, tình chính là cấm kỵ đối với đế vương, nhưng khác, hôm nay là cam tâm tình nguyên luân hãm vào đó, nếu ông trời cho cơ hội, nhất định nắm bắt lấy, tuyệt buông tay.
      Bên cạnh Lan quý phi cùng Ngọc phi chứng kiến cảnh này khỏi ngạc nhiên cùng vui sướng, ngạc nhiên vì ràng các nàng có thả rắn, nhưng Điệp phi lại bị rắn cắn, xem ra là do kẻ khác động thủ, vui sướng vì các nàng phát , ra trong cung cũng có người có ý nghĩ diệt trừ Điệp phi giống các nàng, xem ra các nàng lại có thêm đồng minh nữa rồi.
      Thái hậu ngồi ghế bên cạnh, nhìn vào Điệp phi nằm giường, khỏi nhíu mày, ‘hậu cung từ khi nào xuất kẻ vô pháp vô thiên như thế chứ ??? Bản thân bà là người cai quản hậu cung, vậy mà lại để những chuyện như thế xảy ra, khiến cho bà khỏi cảm thấy bất lực’.
      Uyển Vân đứng đó, chứng kiến vẻ mặt của mọi người, trong lòng khỏi cười thầm, ‘nàng chẳng qua chỉ giở chút thủ đoạn, ngờ lại có ảnh hưởng đến thế, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt của vị ‘hoàng đế ca ca’ kia, nàng biết chắc rằng, vướng vào lưới tình của Tiểu Điệp rồi, còn Lan quý phi cùng Ngọc phi cũng đều trúng kế của nàng. Điều này làm cho nàng khỏi vui mừng, xem ra có thể tiến hành bước tiếp theo, nhưng trước hết cần phải xử lý đôi chút tình ’.
      Nghĩ vậy, Uyển Vân liền lặng lẽ rời khỏi Thiên Điệp cung, thầm đợi trời tối đến, sau đó thay đổi y phục dạ hành, xuất cung đến Tứ vương phủ.
      Tứ vương phủ đêm nay đèn treo cao, cả vương phủ như chìm vào bóng tối.
      Tứ vương gia Hiên Viên Vũ, năm nay hai mươi tuổi, là kỳ tài quân của Nguyên Niên quốc, chỉ thế còn nổi tiếng khắp Tứ quốc, nhưng có điều đặc biệt là, Tứ Vương phủ, ngoại trừ hai thị thiếp mà lúc Tiên Đế còn sống ban cho ra, có bất kỳ nữ nhân nào khác, dẫn đến mong chờ cùng cố gắng của nhiều tiểu thư khuê các cùng các quan viên khác, tất cả họ đều có chung ý nghĩ, chỉ cần nữ nhi của mình có thể trở thành nữ nhân của Tứ vương gia, sau này nhất định bản thân mình tiền đồ vô hạn, cho dù làm tiểu thiếp cũng đủ rồi, còn về vị trí nữ chủ nhân kia, họ lại hề dám cưỡng cầu.
      Nguyên nhân ư ???
      Khắp Nguyên Niên quốc ai mà biết, từ khi Tứ vương gia mười sáu tuổi, đứng trước linh vị của các lịch đại đế vương Nguyên Niên quốc từ khi lập quốc đến nay mà thề, ‘chính phi của y, do đích thân y lựa chọn, vị trí chính phi chỉ có thể dành cho nữ nhân mà y , nếu bất kỳ ai, dám dùng thủ đoạn buộc y lập chính phi theo ý họ, y khiến cho kẻ đó sống bằng chết’.
      Chính vì điều này làm cho mọi người từ bỏ ý định, vì họ biết , vị Tứ vương gia này, nhìm bề ngoài ôn nhuận nho nhã là thế, nhưng khi nổi giận lại rất đáng sợ.
      Họ nhớ rất , năm đó huynh đệ thân thiết của Tứ vương gia, Lăng tướng quân, bị kẻ gian hãm hại, tử trận sa trường, Tứ vương gia nổi giận lôi đình, dẫn đầu ba trăm ảnh vệ thân cận, tiến đến chiến trường đẩy lùi năm ngàn thiết kỵ quân của Thác Ngân, mà ai tử trận.
      Chính vì trận chiến này, ảnh vệ Tứ vương phủ được thiên hạ xưng tụng cái tên ‘Huyết Vệ Ảnh Đoàn’, quân đoàn bất tử của Tứ quốc, mà cái tên Hiên Viên Vũ trở thành niềm tự hào của Nguyên Niên quốc, trở thành thần trong tâm trí thần dân Nguyên Niên quốc, đồng thời cũng là cơn ác mộng của Tam quốc còn lại, sau đó Tứ vương gia còn tra căn nguyên của việc Lăng tướng quân chết oan, y đem hơn năm mươi người có tham gia vào việc này đồng loạt xử trảm, mà hề có tia thương tiếc, nhưng điều này lại được thần dân Nguyên Niên ủng hộ, đối với kẻ vì tư lợi mà làm hại đến an nguy đế quốc, hoàn toàn xứng đáng với hậu quả đó.
      việc năm đó xảy ra, lúc ấy Tứ Vương gia chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, nên khi người lập lời thề này, hoàn toàn bác bỏ mộng tưởng của tất cả những kẻ có ý định chú ý ngôi vị Tứ vương phi.
      “Ai???” Hiên Viên Vũ ngồi trong thư phòng, im lặng nghiên cứu kinh thư, đột nhiên phát có người tiến gần đến chỗ của mình lên tiếng.
      “Tứ ‘ca ca’, cần phải khẩn trương” giọng vừa dứt, bóng người nhàng từ trong bóng đêm ra, chiếc mạn che mặt được tháo xuống, để lộ dung nhan quen thuộc.
      “ta cứ tưởng là ai, ra là Uyển Vân ‘muội muội’, biết đêm khuya Uyển Vân ‘muội muội’ đến đây có gì chỉ giáo ???” Hiên Viên Vũ đặt kinh thư tay xuống bàn, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Uyển Vân.
      có gì quan trọng, chẳng qua tình cờ biết được, mọi hành động gần đây của ‘tiểu muội’ vô tình bị Tứ ‘ca ca’ phát , nên muốn Tứ ‘ca ca’ nương tay, cần xen vào chuyện này, để ‘tiểu muội’ làm tốt chuyện của mình thôi, mong Tứ ‘ca ca’ thành toàn” Uyển Vân vẻ mặt tươi cười nhìn Hiên Viên Vũ, nhưng trong giọng lại có tia cảnh cáo .
      Điều này làm cho Hiên Viên Vũ đối với nàng càng thêm hứng thú, đây là lần đầu trong đời y bị người khác cảnh cáo, hơn nữa còn là nữ nhân, nhưng cũng chính vì điều này, làm cho y đối với nàng càng ngày càng tràn ngập tò mò hơn nữa, y rất muốn biết, rốt cuộc sau khi mất tích, vị tiểu thư Nhan gia này xảy ra chuyện gì ??? Nhưng trước đó khi y phái người điều tra những chuyện về nàng, cho dù có điều tra cách nào cũng thể nào điều tra được, điều này làm cho y lần đầu tiên cảm thấy mình thất bại.
      “hảo, bất quá ta được lợi ích gì ???” trầm ngân trong chốc lát, Hiên Viên Vũ quyết định nhận lời, đối với ‘đối thủ’ mà mình biết , y tuyệt mạo hiểm mà phạm vào.
      “lần này xem như ‘tiểu muội’ nợ Tứ ‘ca ca’ ân tình, sau này chỉ cần Tứ ‘ca ca’ có gì cần giúp đỡ, chỉ cần trong khả năng ‘tiểu muội’làm được, ‘tiểu muội’ nhất định ‘nghĩa bất dung tình’.” Uyển Vân trong lòng than đáp, đối với nam nhân này, nàng thể nắm bắt được, cho nên cuộc thỏa thuận này, nàng cũng dám chắc chắn hoàn toàn, chỉ ngờ y lại dễ dàng nhận lời như thế.
      “hảo, lời định” Hiên Viên Vũ điểm đầu đồng ý.
      “hảo” Uyển Vân tươi cười đáp lại, cả hai đều là người thông minh, nên vốn cần nhiều lời.
      “bất quá ta có chút thắc mắc, mong Uyển Vân ‘muội muội’ chỉ giáo cho” lúc này, Hiên Viên Vũ đột nhiên lên tiếng thỉnh cầu.
      “Tứ ‘ca ca’ cứ việc , chỉ cần ‘tiểu muội’ có thể trả lời, nhất định giấu diếm” Uyển Vân vẻ mặt tuy vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng lại có chút cân nhắc.
      “Lan quý phi là thiên kim tướng gia, mà thừa tướng lại quyền cao chức trọng, biết Uyển Vân ‘muội muội’ xử lý như thế nào về chuyện này ???” Hiên Viên Vũ tò mò hỏi, y rất muốn biết rốt cuộc nữ tử này có bao nhiêu bản lĩnh.
      “về chuyện này Tứ ‘ca ca’ cần lo lắng, đến lúc đó ‘tiểu muội’ tuyệt làm Tứ ‘ca ca’ thất vọng” Uyển Vân vẻ mặt đầy tự tin .
      Nghe thấy vậy Hiên Viên Vũ khỏi ngẩn người, càng ngày nữ tử này càng làm cho y cảm thấy thú vị, lại có chút thần bí, khiến cho y kìm lòng được mà luôn hướng về nàng ta, nhưng nhìn thấy Uyển Vân chịu tiết lộ, nên Hiên Viên Vũ cũng ép hỏi, dù gì chuyện này cũng sớm biết thôi, phải sao ???.
      Đêm hôm đó, cả hai thầm đạt thành hiệp nghị, mà biết rằng hiệp nghị đó từ giờ trở gắn kết vận mệnh hai người lại với nhau.
      Hết chương 9.



    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Uyển Vân ~ Chương 10

      Đêm, tĩnh lặng vô cùng, nhưng ai biết, sau đêm nay mưu được đưa ra trước ánh sáng.
      “chuẩn bị xong cả rồi chứ ???” giọng nữ tràn ngập lạnh lùng hỏi.
      “dạ, chuẩn bị xong cả, chỉ cần chủ nhân ra lệnh, lập tức tiến hành” giọng nam cung kính đáp lời.
      “Ân, sáng sớm mai lập tức hành động” giọng nữ nhàng lên tiếng, nhưng trong giọng hề che dấu tia trào phúng.
      ‘Muốn đấu với nàng, những nữ nhân đó cần tu luyện thêm, nếu chỉ còn cách ngồi yên mà chờ nàng đến giết thôi’. Nữ tử trong mắt lóe lên tia sát khí.
      Hôm sau, hoàng cung truyền ra tin tức, Điệp phi sau hai ngày hôn mê, rốt cuộc tỉnh lại, hoàng thượng cùng Thái hậu vui mừng vô cùng.
      Theo lời kể của Điệp phi, mọi người mới biết được, ra đêm đó có hắc y mang theo bao rắn độc, lẻn vào Thiên Điệp cung có ý đồ xấu, bị Điệp phi phát , nên mới thả rắn cắn Điệp phi, hắc y sau khi bại lộ, dám ở lại lâu, nên sau đó rời khỏi, tất nhiên những lời này được Uyển Vân soạn sẵn, để Tiểu Điệp đối đáp trôi chảy.
      Tất cả mọi người đều suy đoán, có lẽ hắc y kia định thầm thả rắn, sau đó rời , để rắn tự bò xung quanh, chỉ hại Điệp phi, mà còn diệt trừ mọi người trong Thiên Điệp cung, nhưng cuối cùng bị phát , nên cuối cùng chỉ làm hại mình Điệp phi.
      Sau khi nghe xong mọi chuyện, hoàng thượng cùng Thái hậu đều nổi trận lôi đình, phái người điều tra.
      Sau nửa ngày, thị vệ hoàng cung phát được trong cung Ngọc phi nương nương xuất rất nhiều công cụ dùng bắt rắn, bình thường nội cung tuyệt có những thứ này, cho dù chủ tử muốn ăn rắn, cũng chỉ bắt ở bên ngoài sau đó mang vào cung, nhưng trong tẩm cung Ngọc phi lại xuất những thứ này lại khiến người khác nghi ngờ.
      Sau đó bao lâu, dưới điều tra của tổng quản thái giám Từ Hàm, tên phụ bếp trong cung Ngọc phi thừa nhận, thị nữ thân cận Ngọc phi tìm đến , bảo rằng Ngọc phi ra lệnh cho tìm vài người, bắt nhiều rắn, rắn càng độc càng tốt, vì Ngọc phi có phương thuốc cần dùng đến nọc rắn, nên mới vâng mệnh làm.
      Nào ngờ lại nghe được tin Điệp phi bị rắn cắn, khiến hoảng sợ vô cùng, sau khi thông qua xác nhận, loại rắn cắn Điệp phi nương nương, chính là trong số những loại rắn được phụ bếp này bắt, cộng thêm thị nữ kia đứng ra làm chứng, chỉ đích danh Ngọc phi sai nàng ta làm vậy, lúc đầu cũng chỉ rằng là cần nọc rắn làm thuốc, còn lại nàng ta hoàn toàn biết gì.
      Lại trải qua hai ngày điều tra, rốt cuộc thị vệ hoàng cung xác nhận, hôm đó hắc y lẻn vào tẩm cung Điệp phi, chính là thị vệ trong phủ Tang tướng quân, phụ thân Ngọc phi nương nương, do được Tang tướng mệnh lệnh, nên mới hành động như thế, nhân chứng vật chứng đều có đủ, Ngọc phi thể nào thoát tội, dù ngoài mặt nàng ta vẫn cứ kêu oan uổng, việc này làm hoàng thượng nổi trận lôi đình, ngay lập tức ra lệnh tống giam Ngọc phi vào thiên lao, Tang tướng quân cấu kết cùng nữ nhi mưu hại hoàng phi, bị cắt chức, giam vào Hình bộ, chờ ngày phán xử.
      Việc này làm cho hậu cung lần nữa chấn động, Lan quý phi bắt đầu lo sợ, ăn ngủ yên, nhưng ai biết rằng, sau lưng tất cả những chuyện này, chính là bàn tay sắp đặt của vị Quận chúa luôn luôn tươi cười hòa nhã, vừa mới được sắc phong Nhan Uyển Vân.
      “thú vị, thú vị, cao chiêu, đúng là cao chiêu, nhất tiễn hạ song điêu, chiêu diệt trừ cả Ngọc phi cùng Tang tướng quân, Uyển Vân ‘muội muội’, ‘muội’ làm Tứ ‘ca ca’ mở rộng tầm nhìn nha, ta rất tò mò, rồi đây ‘muội’ xử trí Lan quý phi thế nào đây ???” Hiên Viên Vũ ngồi trong thư phòng, sau khi nghe xong thuộc hạ bẩm báo mọi chuyện, vẻ mặt đầy chờ mong, tươi cười .
      Ảnh Nhất đứng bên cạnh nhìn thấy biểu của vương gia nhà mình như thế, khỏi nhíu mày suy nghĩ, ‘gần đây vương gia càng ngày càng chú ý vị Quận chúa kia, hơn nữa càng ngày càng thường xuyên nhắc đến nàng ta, đây sao mà giống tình nhân tương tư nhau khi quá vậy ???’.
      Khiến y khỏi tò mò, ‘liệu có phải vương gia nhà y phải lòng vị Quận chúa kia rồi hay ???’.
      Hoàng cung, sau trận sóng gió của Ngọc phi, dường như lâm vào yên bình, chút gợn sóng, nhưng mấy ai biết được, giờ phút này lại có người như ngồi lửa, tâm trạng lo lắng vô cùng.
      Ngự Thư phòng.
      “hoàng huynh, đệ khuyên huynh, tạm thời huynh cần làm gì cả, chỉ cần ngồi yên chỗ, rồi có người thay huynh diệt trừ thế lực của thừa tướng thôi” Hiên Viên Vũ tươi cười tự tin , hiểu sao, khi nhắc đến Uyển Vân, luôn khiến cho y tự chủ được mà tin tưởng nàng, y tin rằng chỉ cần chuyện mà nàng muốn làm, nhất định làm được, tuyệt thất bại.
      “hoàng đệ, có phải đệ giấu ta chuyện gì ???” Hiên Viên Trạch hiếu kỳ nhìn Tứ đệ của mình.
      “hoàng huynh, thiên cơ thể tiết lộ” Hiên Viên Vũ thần bí đáp.
      Bên cạnh Hiên Viên Trạch cùng Lạc Thiên Kỳ đều khỏi tò mò, nhưng họ lại vô cùng tin tưởng Hiên Viên Vũ, nên nếu y thế, họ cũng hỏi nhiều nữa, đành im lặng chờ xem mọi thôi.
      Bất quá những chuyện trong hậu cung gần đây, cũng vô cùng có lợi cho họ, bao nhiêu lâu nay họ luôn tìm cách diệt trừ thế lực của Thừa tướng, nhưng đây vốn phải chuyện dễ dàng, nhưng mấy ngày nay, Mai phi cùng Ngọc phi đều phạm trọng tội, kéo theo Hình bộ thị lang, cùng Tang tướng quân chịu tội cùng, hai người này đều là tâm phúc của Thừa tướng, việc này chẳng khác nào chặt cánh tay của , khiến cho họ khỏi vui mừng, dù họ biết là ai ra tay, bất quá nếu có lợi cho mình, họ ngăn cản đối phương. Hơn nữa chẳng phải trước mắt cam đoan bảo đảm của Tứ vương gia hay sao??? Vậy họ càng cần quan tâm nữa.
      Lại ngày qua , hoàng cung dường như sóng yên biển lặng, tuy nhìn bề ngoài là thế, nhưng ai biết, hôm nay xảy ra hồi cuồng phong vũ bão.
      Hôm nay cứ như mọi ngày, Hiên Viên Trạch đúng canh giờ lên triều, nhưng vừa bước vào Kim Loan điện, lại nghe được tin tức, trước cổng thành giờ, treo rất nhiều thông cáo, trong thông cáo ghi rất ràng từng tội trạng của Thừa tướng đương triều, bất luận vật chứng, hay nhân chứng đều tụ tập tại cổng thành mà kêu oan, hơn nữa chỉ cần tội trong số đó cũng đủ để xử trảm Thừa tướng rồi.
      Chuyện này làm chấn động cả Thành, bây giờ mọi người đều mang tâm trạng khác nhau, có người hả dạ vì trút được mối hận trong lòng, có người tâm tình chờ xem kịch vui, đồng bọn của Thừa tướng giờ đây như ngồi đống lửa, còn trong hậu cung kia lại có người hoảng sợ đến mức té xỉu.
      Nguyên nhân ư ???
      Hôm nay sau khi hoàng đế nhận được tin từ cổng thành, cho người đến điều tra, xác nhận mọi chuyện là , ngay lập tức Thừa tướng bị giam vào thiên lao, còn trong cung, thị vệ cũng từ tẩm cung Lan quý phi tìm thấy được độc dược dùng mưu hại hoàng thượng hôm trước, chuyện này quá trùng hợp, nên mọi người ai cũng có cùng ý nghĩ, chắc là Thừa tướng biết chuyện sắp bại lộ, nên ra lệnh cho nữ nhi mình hạ độc hại hoàng thượng trước.
      Nhưng hoàng thượng lại hồng phúc tề thiên, nên mới tránh khỏi tai kiếp. Việc này sau khi Thái hậu biết được nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh xử trảm Lan quý phi, khiến cho hậu cung ai cũng ngở ngàng trận.
      Hết chương 10.


    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Sau trận sóng gió, hoàng cung lại quay về yên tĩnh, nhưng điều này khiến Thái hậu đau lòng vô cùng, bây giờ bà gần như già mười tuổi,Tường phi từ trước giờ vốn thân thể yếu đuối, luôn tịnh dưỡng trong cung, Nhã phi luôn hiểu chuyện, màng thế , ba vị phi tử kia gần đây lại phạm vào trọng tội, nên đều bị xử tử, nhưng hậu cung lại ngày thể có chủ.
      Vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ, Thái hậu quyết định trao quyền chưởng quản hậu cung lại cho Điệp phi, Điệp phi hiền lương thục đức, bên cạnh lại có Thiên Vân quận chúa thông minh, lanh lợi, nên bà vô cùng an tâm, sau khi bàn giao mọi chuyện, Thái hậu quyết định rời cung đến biệt viện hoàng gia tịnh dưỡng thời gian,
      Hoàng thượng vì sức khỏe Thái hậu, nên ngay lập tức đồng ý, từ ngày hôm đó trở , hậu cung trở thành thiên hạ của hai tỷ muội Uyển Vân, ai dám đắc tội với hai nàng nữa cả.
      Hôm nay cứ như mọi hôm, Thiên Điệp cung tràn ngập trong bầu khí vui vẻ, tất cả cung nữ thái giám trong cung ai nấy đều hân hoan, Điệp phi nương nương càng ngày càng được sủng, hoàng thượng ngày nào cũng nghỉ lại tại Thiên Điệp cung, điều này làm cho nô tài như bọn họ cũng được thơm lây, vì tất cả thái giám cung nữ của các cung khác, bây giờ khi nhìn thấy bọn họ đều là lấy lòng cùng ghen tỵ, điều này khiến cho họ vô cùng vui sướng trong lòng.
      “Quận chúa, Tứ vương gia bên ngoài cầu kiến” thái giám cung kính bẩm báo.
      “mời Tứ vương gia vào” Uyển Vân nhíu mày, sau đó lên tiếng.
      “dạ” thái giám vâng lệnh rời .
      lát sau Hiên Viên Vũ tiêu sái bước vào, hôm nay thân bạch y xuất trần, tao nhã, tựa như thiên tiên, gương mặt tuấn, khóe miệng cười , quyến rũ mà đầy nam tính mị lực, khiến cho nhiều cung nữ bên trong nhìn đến thất thần.
      Uyển Vân nhíu mày, tên này đúng là nghiệt, giỏi mê hoặc người khác, vận dụng ‘mỹ nam kế’ mà. Nàng phất tay ra lệnh cho mọi người rời khỏi, dù có chút cam lòng, nhưng những cung nữ đó vẫn rời , vì dù sao họ cũng là nô tài, làm sao mà dám cãi lệnh chủ tử a.
      Bên trong phòng, chỉ còn lại Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân hai người, nhất thời khí rơi vào trầm mặt, ai cũng chuyện, cả hai chỉ đứng nhìn nhau, quan sát nhất cử nhất động của đối phương, xem ai là người nhẫn được mà lên tiếng trước.
      “hôm nay ta đến đây là để đòi món nợ ân tình mà Uyển Vân ‘muội muội’ hứa lần trước” Hiên Viên Vũ mỉm cười đầy thần bí nhìn Uyển Vân.
      Nhìn vào ánh mắt của y khiến cho Uyển Vân khỏi ‘sợ hãi’. Đúng vậy, đây là lần đầu tiên từ khi nàng đến thế giới này, nàng ‘sợ hãi’ người nào đó, nếu ánh mắt của y giờ đây là tính kế nàng, hay là có dụng mưu khác, nàng tùy cơ ứng biến, nhưng vấn đề là, dù nàng biết y có ý riêng, nhưng nàng lại hề nhìn ra bất cứ tia dao động nào từ trong mắt của y, có thể nó như nước hồ thu, sâu thấy đáy, chỉ là màn đạm mạc, khiến cho nàng thể đoán được nam nhân này tiếp theo muốn làm gì.
      Chính điều này, khiến cho nàng phải ‘sợ hãi’, vì nàng thể nào đoán được, tiếp sau đó y muốn gì ở nàng. Nhưng dù nghĩ vậy, nàng vẫn cố gắng trấn định, để lộ sơ hở ra ngoài.
      “nga, thế biết Tứ ‘ca ca’ muốn gì ở ‘tiểu muội’ ???” Uyển Vân nghi vấn hỏi.
      ngày cùng ta” Hiên Viên Vũ tươi cười thoài mái đáp.
      ngày ???” Uyển Vân khó hiểu hỏi lại.
      “đúng vậy, ngày, ngày này bất luận chuyện gì, Uyển Vân‘muội muội’ đều phải nghe theo ta, nhưng muội cứ yên tâm, ta đòi hỏi quá đáng đâu” Hiên Viên Vũ trong giọng hàm chứa chút ý.
      “hảo” Uyển Vân trầm ngân suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu đồng ý.
      Kế hoạch đạt thành, Hiên Viên Vũ khỏi vui vẻ, mỉm cười đầy rạng rỡ, khiến cho Uyển Vân nhìn thấy lâm vào ngẩn người lúc.
      “Uyển Vân ‘muội muội’, chúng ta nên thôi” nhìn thấy thái độ của Uyển Vân, khiến cho Hiên Viên Vũ hài lòng vô cùng, mỉm cười lên tiếng nhắc nhở, nhưng trong giọng lại hàm chứa trêu đùa.
      Uyển Vân biết mình thất thố, nên ho tiếng cố tình lãng tránh, sau đó đứng dậy, cả hai nhanh chóng ra cung, thực ngày ước định.
      Thiên Nhật Thành, nơi hội tụ nhiều tài tử, giai nhân nhất Nguyên Niên quốc, chỉ vậy, còn là nơi tập trung kinh thương sầm uất nhất Nguyên Niên quốc, việc buôn bán nơi đây chỉ diễn ra vào ban ngày, mà là kéo dài đến tận đêm, khí vô cùng náo nhiệt.
      Bách Thiên lâu, tửu lâu đệ nhất Thiên Nhật Thành, chỉ nổi tiếng với thức ăn ngon, mà ngồi tại nơi này, còn có thể quan sát cảnh đẹp từ Động Đình Hồ, thắng cảnh nổi tiếng nhất Thiên Nhật Thành.
      “đến, Uyển Vân ‘muội muội’, thức ăn của Bách Thiên lâu, là ngon nhất Thiên Nhật Thành, hôm nay muội nhất định phải nếm thử” Hiên Viên Vũ sau khi ra cung, đầu tiên chính là đưa Uyển Vân đến đây, giờ phút này tâm trạng y rất vui vẻ, cao hứng giới thiệu, rồi gắp từng món ăn đưa vào trong bát cho Uyển Vân.
      Điều này càng khiến cho Uyển Vân tò mò, biết rốt cuộc trong hồ lô của y bán thuốc gì ??? Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn phối hợp, dịu dàng ăn từng món mà y gắp cho, cử chỉ tao nhã vô cùng, chẳng khác nào những tiểu thư quyền quý khác.
      Hiên Viên Vũ nhìn thấy thế dù ngoài mặt gì, nhưng trong lòng lại tự hỏi, ràng mười năm trước khi mất tích, Nhan tiểu thư vốn còn là hài tử tám tuổi, bên cạnh thân nhân, mình sống sót, sau đó dù được người ta thu nhận, nhưng theo nàng cuộc sống giàu sang phú quý gì, thế tại sao lại có những cử chỉ tao nhã như được huấn luyện từ như thế ???’.
      Điều này làm cho Hiên Viên Vũ khỏi suy nghĩ, ‘trong trường hợp này chỉ có khả năng, đó là nàng nhất định còn có chuyện giấu diếm, muốn người khác biết được’.
      Dù thế, Hiên Viên Vũ ngoài mặt vẫn biểu như có gì, sau khi dùng xong bữa, Hiên Viên Vũ đưa Uyển Vân đến Động Đình Hồ, nơi này hôm nay diễn ra hội thi thơ, nên thu hút vô số thi nhân cùng tài tử, giai nhân của Thiên Nhật Thành. Hai người vừa đến nơi, có người nhận ra Hiên Viên Vũ nên lên tiếng chào hỏi.
      “Tứ vương gia, ngờ hôm nay ngài cũng đến đây !!”
      Hai người nhìn lại phát người vừa lên tiếng, là thanh y nam tử, dung mạo như xuân phong, nhìn bề ngoài dường như là người ôn nhuận, nho nhã, vừa nhìn là biết là công tử nhà có quyền thế.
      “Lâm công tử” Hiên Viên Vũ khách khí cười chào hỏi.
      “Tứ vương gia, vị nương này là ???” Lâm Tuấn Khanh nhìn về phía Uyển Vân tò mò hỏi.
      “đây chính là Thiên Vân Quận chúa, vừa được hoàng thượng tấn phong” Hiên Viên Vũ cũng có ý định giấu diếm, mà thẳng ra.
      “nguyên lai là Quận chúa, tại hạ Lâm Tuấn Khanh, phụ thân là Binh bộ thượng thư, rất hân hạnh được biết quận chúa” Lâm Tuấn Khanh ôm quyền thi lễ.
      “Lâm công tử hữu lễ” Uyển Vân mỉm cười thi lễ.
      “Vương gia, Quận chúa, đến đây rồi mời hai vị tham gia hội thi thơ hôm nay, nghe năm nay xuất thêm rất nhiều nhân tài nhất định rất náo nhiệt” Lâm Tuấn Khanh vui vẻ giới thiệu.
      “Uyển Vân ‘muội muội’, chúng ta cùng tham gia chứ ???” Hiên Viên Vũ đáp, xoay người nhìn Uyển Vân hỏi, đây là chứng tỏ quyền quyết định thuộc về nàng, nghe theo.
      “hảo” Uyển Vân nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của Hiên Viên Vũ gật đầu đồng ý.
      ‘Hồ ly xảo quyệt, ràng muốn tham gia, nhưng ngoài mặt lại đẩy quyền quyết định cho ta, nếu ta từ chối, chẳng khác nào mất lòng người khác, ngươi thích ngoạn, ta cùng ngươi ngoạn, Tứ ‘ca ca’ của ta’, Uyển Vân trong lòng cười thầm.
      Hết chương 11.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]
      Ba người cùng nhau tiến đến ven bờ Động Đình Hồ, dọc đường có rất nhiều người nhận ra Hiên Viên Vũ cùng Lâm Tuấn Khanh, nên lên tiếng chào hỏi. Bên cạnh đó cũng thiếu những ánh mắt ghen tỵ, cùng tò mò nhìn chằm chằm vào Uyển Vân.
      “Lâm công tử, Tứ vương gia, hoan nghênh quan lâm” ba người vừa tiến vào lương đình ngồi xuống, có nhân chủ động đến chào hỏi.
      “Trương công tử, hạnh ngộ” Lâm Tuấn Khanh mỉm cười ôm quyền đáp lại.
      “Lâm công tử, vị này là ???” Trương công tử tò mò nhìn Uyển Vân hỏi, bên ngoài lương đình cũng có rất nhiều người nghi hoặc về thân phận của Uyển Vân, nên đều chăm chú chờ đợi câu trả lời của Lâm Tuấn Khanh.
      “vị này chính là Thiên Vân Quận chúa, nghĩa nữ của Thái hậu, vừa mới được hoàng thượng sắc phong” Lâm Tuấn Khanh giọng giải thích.
      Mọi người nghe xong lời y khỏi ngỡ ngàng, lúc đầu nhìn Uyển Vân chung với Hiên Viên Vũ cùng Lâm Tuấn Khanh, mọi người cứ nghĩ, Uyển Vân là hồng nhan tri kỷ của trong số hai người họ, nào ngờ nữ tử này lại là Quận chúa thân phận tôn quý, khỏi khiến cho mọi người trận ngạc nhiên.
      “nguyên lai là Quận chúa, thất kính, thất kính, tại hạ Trương Thành, là trong số những người tổ chức cuộc thi lần này” vị kia Trương công tử, sau khi lấy lại tinh thần mỉm cười đáp lại, Uyển Vân cũng gật đầu theo lễ nghi cho có lệ.
      Sau đó Trương công tử cùng Lâm Tuấn Khanh vài câu rồi cáo từ. Mọi người sau đó ai cũng tự động quay về chỗ của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn có nhân chú ý đến lương đình bên phía Uyển Vân ngồi.
      Uyển Vân cũng tỏ vẻ gì là để ý đến họ, chỉ nhàn nhã ngồi thưởng trà nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. lúc sau, lão giã mặc quần áo sang trọng, nhìn có vẻ từ ái, bước lên đài giữa lương đình, đảo mắt nhìn mọi người, sau đó trầm giọng lên tiếng.
      “các vị, hoan nghênh các vị đến với hội thi thơ hôm nay, năm nay hội thi thơ đặc biệt hơn mọi năm, vì giải thưởng năm nay gì khác, chính là Thiên hạ đệ nhất tiêu, Bích Ngọc tiêu, do đương kim binh thần thế gia, Mộ Dung gia tạo nên, đây chỉ là tiêu có chất lượng thượng hạng, là trong hai nhạc khí chi vương, mà còn là món binh khí phòng thân vô cùng sắc bén, còn về cụ thể, chỉ đợi người đoạt được nó tự mình nghiên cứu thôi, lão phu cũng nhiều lời nữa, cuộc thi xin được chính thức bắt đầu, đầu tiên là thi cầm nghệ, các vị thỉnh”.
      Lão giã vừa dứt lời, dẫn đến mọi người phía dưới khỏi trận xôn xao, nhưng ngay sau đó bắt đầu bình tĩnh lại, lần lượt mọi người đều thi nhau lên đài, nam có nữ có, ai cũng cố gắng hết sức mình, bên cạnh tiếng vỗ tay ngừng vang lên.
      Tiếp theo sau là nữ tử bước lên đài, nàng thân hồng y quyến rũ, gương mặt diễm lệ, dung mạo khuynh thành, cử chỉ tao nhã vô cùng, từng bước của nàng nhàng khoan thai, như lướt đất bằng, khiến cho người khỏi chú ý, người này ai khác chính là Thiên Nhật Thành đệ nhất tài nữ, Lăng Mộng Yên, nữ nhi Hộ bộ thượng thư Lăng Khang, muội muội Tường phi nương nương.
      Nàng mỉm cười gật đầu thi lễ với mọi người, sau đó nhàng đặt tay lên dây cầm, đầu ngón tay bắt đầu chuyển động, từng đạo từng đạo thanh như có hồn vang lên, mềm mà uyển chuyển, như gió xuân thổi vào lòng người, làm cho mọi người đều như thả hồn theo tiếng đàn.
      Tiếng đàn vừa dứt, Lăng Mộng Yên tao nhã đứng dậy rời khỏi, thỉnh thoảng còn cười liếc nhìn về bên dưới, nhưng chỉ có nàng mới biết nàng nhìn ai, còn bên dưới mọi người đều hoan hô ngập trời, có mấy vị tiểu thư dù biết mình thua, nhưng thể phủ nhận là do cầm nghệ của mình bằng, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
      Nhìn thấy cảnh tượng này, Uyển Vân ngồi bên cạnh bĩu môi khinh thường, ‘nữ nhân này đúng là biết gì là cầm nghệ chân chính mà, với màn như thế cho là minh cao thâm, đúng là ếch ngồi đấy giếng mà’.Lúc này bên dưới lại có giọng châm chọc khiêu khích vang lên, hấp dẫn chú ý của mọi người.
      “Quận chúa dường như hài lòng với cầm nghệ của ta, vậy biết ta có thể hay có vinh hạnh được lĩnh giáo cầm nghệ của Quận chúa”.
      Mọi người nhìn lại giọng này đích xuất phát từ Lăng Mộng Yên vừa biểu diễn xong, mà đối tượng lại đúng là Uyển Vân, nữ tử khiến cho mọi người tò mò từ nãy giờ.
      Lăng Mộng Yên giờ phút này trong lòng tràn ngập hỗn loạn, Tứ vương gia Hiên Viên Vũ chính là nam nhân mà nàng chú ý từ lâu, vốn hôm nay nàng ngờ là y xuất , mãi cho đến khi nàng nhìn đến y đến đây, khiến nàng cao hứng thôi, nhưng khi nàng nhìn lại bên cạnh y còn xuất thêm nữ nhân, khiến cho nàng ngạc nhiên vô cùng, đặc biệt là thái độ ôn nhu mà y đối với nữ nhân đó, đây là điều mà nàng chưa từng chứng kiến bao giờ, điều này khiến cho nàng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an trong lòng. Dù hai người họ danh nghĩa là huynh muội, nhưng dù sao cũng cùng huyết thống, cho nên nàng tuyệt đơn giản mà khinh thường bỏ qua.
      Nhưng khi nàng biểu diễn xong xuống đài, nhìn thấy ánh mắt trào phúng của nữ nhân kia khiến cho nàng khỏi vui vẻ, đối với cầm nghệ của mình, nàng luôn rất tự tin, cho nên đối với nàng, đây là cơ hội tốt để làm nữ nhân kia xấu mặt, Quận chúa sao chứ, chỉ cần dám có ý đồ cướp nam nhân của nàng, nàng tuyệt bỏ qua. Giờ phút này hỗn loạn trong lòng Lăng Mộng Yên dần bị thay thế bằng cao hứng, khiến cho nàng nhất thời bị u mê mà phạm vào sai lầm hối hận cả đời.
      Uyển Vân nghe xong lời của Lăng Mộng Yên khỏi nhíu mày, nữ nhân này ràng là nhắm vào nàng mà đến, liếc nhìn bên cạnh Hiên Viên vũ chỉ thấy y vẻ mặt mỉm cười mong chờ nhìn nàng, còn mọi người ai cũng tràn ngập tò mò, có người mang tâm trạng chờ xem kich vui, vì ai cũng biết cầm nghệ của Lâm Mộng Yên chỉ là đệ nhất Thiên Nhật Thành, mà thậm chí còn có thể là đệ nhất Nguyên Niên quốc, nên trong suy nghĩ của mọi người, lần này Uyển Vân nhất định rất mất mặt.
      Nhìn thấy biểu của người xung quanh như thế, Uyển Vân trong lòng cười lạnh, nhưng mặt vẫn duy trì thái độ thản nhiên, giọng đáp ứng.
      “hảo”.
      Sau đó nàng nhàng đứng dậy tiến lên đài, động tác vô cùng tao nhã đặt tay lên dây cầm, nhưng nàng vẫn ra tay ngay, chỉ là động tác vuốt ve nó, miệng thầm , như trò chuyện với cầm, khiến cho mọi người lâm vào khó hiểu, duy chỉ có Hiên Viên vũ cùng lão giã vừa rồi là đôi mắt dường như sáng lên nhìn chăm chú vào Uyển Vân.
      Được lúc Uyển Vân mỉm cười, ngón tay bắt đầu di chuyển những dây cầm, động tác nhàng, điêu luyện, nhưng ràng là nàng hành động rất chậm, nhưng lại ai thấy được tay nàng rốt cuộc có chạm vào dây cầm hay , họ chỉ thấy được đầu ngón tay nàng như gió, lướt qua dây cầm, sau đó cầm phát ra những thanh du dương động lòng người.
      Tiếng đàn như tiếng suối, róc rách thanh , dịu như mang theo theo bầu khí trong lành, lan tỏa đến mọi người xung quanh, khiến cho mọi người khỏi nhắm mắt cảm thụ, nhưng mọi người trong lòng đều có đồng suy nghĩ, ‘tiếng đàn của Quận chúa, hoàn toàn thua gì tiếng đàn của Lăng Mộng Yên có thể là bất phân thắng bại, nếu tiếng đàn của Lăng Mộng Yên mang theo bầu khí mùa xuân ấm áp, tiếng đàn của quận chúa chính là mùa thu tươi mát, mỗi người vẻ’, ngay cả đến bản thân Lăng Mộng Yên cũng phải công nhận điều này, nhưng nó lại khiến cho nàng tức tối thôi.
      lúc mọi người còn say sưa cảm thụ, tiếng đàn lại đột nhiên thay đổi, trở nên có khí thế hơn, làm cho mọi người có cảm giác như đứng trước ngàn quân vạn mã, chứng kiến cảnh tượng lẫm liệt tại chiến trường , sau đó tiếng đàn lại như thoát thai hoàn cốt, trở nên tự do tự tại, tiêu sái gì bằng, dường như thoát khỏi mọi ràng buộc của thế gian, hoàn toàn đạt tới tiên thiên chi cảnh, khiến cho mọi người khỏi chìm đắm vào trong, làm cho họ như có cảm giác mình đến thiên cung, nghe được cầm kỹ tuyệt diệu của tiên nữ chốn thiên đình.
      Nhất thời mọi người đều như say, như mê chìm đắm vào trong đó, thoát ra được. Tiếng đàn dù dừng hẳn, nhưng mọi dư vẫn còn vang đọng xung quanh, mọi người ai chuyện, khí chìm vào im lặng, thậm chí ngay cả thanh của cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
      Hết chương 12.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :