1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Uyển Vân - Hoa Tuyết Tử ( 50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Uyển Vân ~ Chương 3

      Hai năm trôi qua, thiên hạ thay đổi rất nhiều, hai năm trước tin tức lão cung chủ Huyền cung Đoạn Vô Ngân qua đời làm chấn động cả thiên hạ.
      Trong lúc các thế lực thầm suy nghĩ biết có nên thừa dịp Thánh Linh sơn như rắn mất đầu, mà thừa nước đục thả câu, Tuyên Thành môn, môn phái cũng rất có tiếng trong võ lâm lại phát động công kích, tấn công Thánh Linh sơn,Tuyên Thành môn chủ vốn dẫn theo hơn năm ngàn đệ tử, tuy nhiên sau những tiếng kêu la thảm thiết từ Thánh Linh sơn truyền ra, những gì người của các thế lực nhìn thấy chính là hơn năm ngàn đệ tử của Tuyên Thành môn, ai sống sót.
      Đặc biệt Tuyên Thành môn chủ còn thảm hại hơn, thi thể được trọn vẹn, hoàn toàn là đống thịt máu lẫn lộn đưa về Tuyên Thành môn, đêm hôm đó, ba từ Tuyên Thành môn cũng vĩnh viễn biến mất đời này, còn ai có liên quan đến nó tồn tại nữa.
      Trải qua màn này, mọi người mới biết được, ra Huyền Cung có tân cung chủ, người này là đệ tử chân truyền của Đoạn Vô Ngân, có được tuyệt học cùng công lực cả đời của Đoạn Vô Ngân, thậm chí người này còn mạnh hơn cả Đoạn Vô Ngân lúc còn sống, nên tất cả kế hoạch của các thế lực khác chưa kịp thực hoàn toàn vỡ tan trong trứng nước.
      ‘Đùa, Đoạn Vô Ngân khó đối phó, người này còn mạnh hơn Đoạn Vô Ngân, hơn nữa, còn vô cùng thần bí, ai biết được người này là ai, những người gặp mặt người này đều trở thành xác chết, làm sao họ dám trêu chọc, đụng vào đối thủ mà mình biết , trừ phi kẻ đó bị điên’ đây chính là suy nghĩ của tất cả mọi thế lực.
      Thiên Mật Viện.
      Uyển Vân ngồi ghế, nghe mọi người báo cáo tình hình trong cung, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng, hai năm nay, nàng vẫn dụng mọi hình thức kinh doanh, cùng kiến thức đại, làm Huyền cung phát triển vượt bậc, thậm chí so với Huyền cung của hai năm trước còn mạnh hơn gấp mười lần.
      Điều này làm cho mọi người trong cung đều đối với nàng càng ngày càng cung kính, trước đây họ cứ nghĩ cho dù lão cung chủ xem trọng nàng, nhưng nàng cùng lắm chỉ có thể giữ vững cơ nghiệp Huyền cung mà thôi, chứ hy vọng xa vời, dù gì Huyền cung vốn dĩ trước nay hề tranh đấu với đời, lúc giết người chỉ vì phản kích tự vệ, hay vì nhận sinh ý mà thôi, nào ngờ nàng lại có thể làm cho Huyền cung phát triển đến bực này, làm cho mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên.
      Đặc biệt các cách thức kinh doanh cùng những biện pháp mở rộng sinh ý của nàng lại vô cùng thần diệu, giống như là chiến thần chiến trường, đánh đâu thắng đó, điều này làm mọi người dần dần, lòng cung kính nàng, thậm chí có đôi lúc họ còn xem nàng như thần, là thần thủ hộ Huyền cung, vì những chuyện nàng làm, vượt xa so với những gì mà bọn họ biết.
      Đối với việc này Uyển Vân vô cùng vừa lòng, đây chính là thứ nàng cần, phục tùng cùng trung thành, có như vậy, mới có thể đoàn kết đem Huyền cung ngày càng tiến xa hơn nữa.
      “được rồi, hôm nay nhiêu đó thôi, bắt đầu từ ngày mai, ta rời cung chuyến, mọi chuyện trong cung giao cho hai vị hộ pháp xử lý, có chuyện gì các người cứ bẩm báo với họ” Uyển Vân nhàn nhạt lên tiếng.
      “cung chủ, người định xuất cung” Hắc hộ pháp tò mò.
      “Ân, hai năm trước ta từng nhận ân tình của người, hai năm nay vì chuyện của Huyền cung mà ta chưa có cơ hội báo ân, bây giờ Huyền cung có các người, cộng thêm với thế lực của Huyền cung tại, ta tin chắc có bất kỳ kẻ nào ngu ngốc mà đắc tội với chúng ta, nên ta cũng yên tâm mà rời ” Uyển Vân giọng .
      “cung chủ hay để thuộc hạ thay người làm chuyện này, cung chủ thân phận tôn quý, vốn cần phải như thế” Thanh Long Đường chủ ngồi bên dưới cung kính nêu ý kiến.
      cần, chuyện này ta muốn đích thân làm, các người cần nữa, sau khi làm xong, ta tự động quay về, trong thời gian ta vắng các người phải quản lý tốt Huyền cung, có gì cứ thông báo cho ta, còn nếu có chuyện khẩn cấp, kịp xử lý, cứ vào Thánh Địa tìm mấy vị kia.” Uyển Vân phát tay từ chối, kiên quyết với ý kiến của mình
      Mọi người thấy thế cũng ai dám ngăn cản, vì họ rất , chuyện mà cung chủ quyết định, xưa nay chưa từng có ai thay đổi được.
      Sau khi sắp xếp mọi chuyện Uyển Vân rời khỏi Thánh Linh sơn hướng Huyện Tông Châu mà đến.
      Trải qua nữa tháng vượt đường, rốt cuộc Uyển Vân cũng đến được Huyện Tông Châu.
      Phủ nha Huyện Tông Châu, tấm bảng lớn treo trước cửa, Uyển Vân mỉm cười nhìn lên, rốt cuộc cũng đến rồi.
      “cha, cha cần , ý nữ nhi quyết, cha hãy để cho nữ nhi , có như vậy cha mới sao” trong đại sảnh, Trương Tiểu Điệp quỳ mặt đất, hướng Tông Châu Huyện lệnh, cũng tức là cha nàng Trương Đức cầu xin.
      “nữ nhi a, tội gì con phải khổ như vậy a, hoàng cung là nơi nguy hiểm thế nào con có biết ??? Đó vốn là nơi thích hợp với những người thiện lương như con đâu a” Trương Đức đau lòng lắc đầu.
      “cha, nhưng Tào tri phủ rồi, nếu con tiến cung, họ vu cho cha tội tham ô, đến lúc đó cha nhất định gặp nguy hiểm, Tào tri phủ đó là cháu của Hình bộ thượng thư, chúng ta vốn đấu lại, nếu thế, nữ nhi thà hy sinh cũng để cha chịu hàm oan, mà hủy danh dự cả đời” Trương Tiểu Điệp đau lòng khóc cầu xin.
      “ nữ nhi a, con…cha đồng ý với con” Trương Đức lắc đầu biết gì nữa.
      Nhưng ông cũng đau khổ trong lòng kém, chỉ trách ông vô dụng, đắc tội với người ta, làm liên lụy đến nữ nhi của mình.
      “lão gia, bên ngoài có vị nương muốn tìm tiểu thư” lúc này, gia đinh chạy vào bẩm báo, nghĩ lại cũng tiếc thay cho lão gia và tiểu thư, đúng là cha con số khổ mà, nhưng cũng là nô tài, nên thể giúp được gì cả.
      nương ??? ngươi mời vào ” Trương Đức nhíu mày suy nghĩ lúc sau đó lên tiếng.
      Uyển Vân bước vào đại sảnh, chứng kiến canh tượng cha con Trương Tiểu Điệp đều vẻ mặt đau khổ, Trương Tiểu Điệp thậm chí còn khóc sưng cả mắt, lập tức nhận ra, nơi này xảy ra chuyện a.
      “xin hỏi nương là ???” Trương Đức nghi ngờ nhìn Uyển Vân hỏi, dựa theo kinh nghiệm của lão, nương này tuyệt đối đơn giản, hề giống bề ngoài chỉ là nương bình thường.
      “Trương tiểu thư, còn nhớ ta sao ???” Uyển Vân trả lời, mà xoay người hỏi Trương Tiểu Điệp.
      …là ” Trương Tiểu Điệp đăm chiêu suy nghĩ, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ.
      “Điệp nhi, con quen biết nương này sao ???” Trương Đức nghi hoặc .
      “cha, hai năm trước con trong lúc đến Từ An tự dâng dương, tình cờ nhìn thấy nương này ngất xỉu bên đường nên con cứu ấy” Trương Tiểu Điệp giọng giải thích.
      “nguyên lai là thế, thế biết nương hôm nay đến đây là có chuyện gì ???” Trương Đức nhìn Uyển Vân hỏi.
      “tiểu nữ Nhan Uyển Vân, ân cứu mạng của tiểu thư hai năm trước tiểu nữ vẫn chưa có cơ hội đền đáp, nay đến đây xin lão gia cùng tiểu thư chấp thuận, tiểu nữ nguyện làm a hoàn cho tiểu thư ba năm, xem như là đền đáp ân tình năm xưa” Uyển Vân dịu dàng hồi đáp.
      “A” Trương Tiếu Điệp ngơ ngác nhìn Uyển Vân.
      nương, ta biết tấm lòng của , bất quá tiểu nữ sắp phải tiến cung, nơi đó rất nguy hiểm, ta muốn liên lụy nương, nên nương nhanh rời thôi” Trương Đức lắc đầu đau khổ, ông người cha vô dụng, cả nữ nhi của mình cũng bảo vệ được.
      “tiến cung ??? Đây là có chuyện gì ???” Uyển Vân nhìn vẻ mặt đành lòng của Trương Đức khi nhắc đến hai từ này biết chắc trong này nhất định có vấn đề.
      “Hey ~~~, ai lại muốn cho con mình vào cái nơi nguy hiểm đó a, chẳng qua chỉ trách lão phu vô dụng, có quyền thế, bị người hãm hại, mới khiến cho nữ nhi hy sinh tự do cùng hạnh phúc để đổi lại a” Trương Đức thở dài ra tiếng, trong ông như già thêm mười tuổi.
      “cha, phải lỗi của cha, là bọn họ vu oan cho cha nên mới thế, nữ nhi trách cha, đây là nữ nhi cam tâm tình nguyện” Trương Tiểu Điệp nhìn cha mình đau buồn đành lòng nàng vội vàng an ủi.
      Uyển Vân đứng nơi đó nhìn hai người, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lên tiếng.
      “lão gia, nếu người tin tưởng ta, hãy để ta theo tiểu thư vào cung, ta hứa với người, nhất định bảo vệ an toàn cho tiểu thư, khiến cho tiểu thư tìm được hạnh phúc”.
      Trương Đức nghe xong lời này chăm chú nhìn vào nữ tử trước mặt,‘nữ tử này nhìn vào cũng chỉ bằng tuổi nữ nhi của , vậy mà người lại toát ra cổ khí thế như ‘quân lâm thiên hạ’, trong đôi mắt của nàng ta khi những lời vừa rồi, hoàn toàn tràn ngập tin tưởng. Đúng chính là tin tưởng, hơn nữa còn có khẳng định, thử hỏi nữ tử tầm thường liệu có thể có biểu như thế sao ??? Câu trả lời ràng là ’. hiểu sao nghĩ vậy trong đầu Trương Đức lại thầm đưa ra quyết định.
      “hảo, ta nhận lời nương, vậy sau này Điệp nhi giao cho con nương vậy” Trương Đức nhìn Uyển Vân, chân thành .
      “hảo” Uyển Vân kiện định gật đầu.
      “Điệp nhi, sao này bất luận chuyện gì con cũng phải nghe theo lời của Nhan nương, nhớ chưa ???” Trương Đức nghiêm túc dặn dò.
      “Dạ cha” dù hiểu chuyện gì, nhưng mà Trương Tiểu Điệp tin tưởng vào cha mình, hơn nữa từ sâu trong lòng nàng, Uyển Vân lại tạo cho nàng cảm giác an toàn, khiến cho nàng khẳng định, nữ tử này tuyệt hại nàng.
      Hết chương 3


    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Uyển Vân ~ Chương 4

      tháng ngồi xe ngựa, rốt cuộc Uyển Vân cùng Tiểu Điệp đến được Thiên Nhật thành, kinh thành Nguyên Niên quốc.
      Đến nơi bao lâu, vẫn chưa được nghĩ ngơi, hai nàng được thông báo phải ngay lập tức vào cung chuẩn bị cho cuộc thi tuyển tú.
      Hoàng cung Nguyên Niên quốc nằm ở phía Đông Thiên Nhật Thành, Nguyên Niên đế Hiên Viên Trạch, năm nay hai mươi lăm tuổi, kế vị năm mười tuổi, làm hoàng đế mười lăm năm, Nguyên Niên quốc dưới cai trị của Nguyên Niên đế, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.
      Hai cánh tay đắc lực của Nguyên Niên đế là Đại tướng quân Lạc Thiên Kỳ và đệ đệ cùng mẫu với người, tứ vương gia Hiên Viên Vũ, hai người văn võ, trấn giữa biên quan, củng cố triều đình, giúp hoàng đế xây dựng vương triều hùng mạnh nhất từ khi Nguyên Niên quốc lập quốc đến nay.
      Hậu cung của Nguyên Niên đế giờ, có Lan quý phi, con của Thừa tướng đương triều, do Nguyên Niên đế chưa lập hậu, nên nàng ta được xem là phi tử có quyền lực nhất hậu cung giờ. Bên dưới là tứ phi Mai, Ngọc, Nhã, Tường, ngoài ra còn có hơn hai mươi quý nhân khác.
      (TT: bởi vậy mới , hoàng đế chính là heo giống chính tông ~.~”)
      Tuyển tú nữ ba năm diễn ra lần, mục đích làm phong phú thêm hậu cung, thay hoàng đế sinh con nối dõi tông đường, nhưng mấy ai biết , muốn sinh tồn chốn hậu cung, , phải biết nắm bắt tình thế, hai, phải có thế lực, cùng mưu trí, ba, nếu có cả hai thứ , cách tốt nhất bảo toàn tính mạng chính là an phận thủ thường.
      “tiểu thư, nhớ lời của nô tỳ, nếu người lựa chọn tranh đấu, người tốt nhất nên an phận, ai làm gì cũng mặc kệ, tuân thủ, nghe, thấy, biết, như vậy người mới có hy vọng sống sót mà gặp lại lão gia, còn nếu người lựa chọn tranh đấu nô tỳ giúp người, người chọn cái nào ???” Uyển Vân nghiêm túc nhìn Tiểu Điệp hỏi.
      “Vân nhi, ta rồi, ta vào cung là bất đắc dĩ, cho nên ta chỉ hy vọng có thể an bình sống qua ngày, muội yên tâm, ta ghi nhớ lời của muội, xen vào chuyện của người khác đâu” Tiểu Điệp mỉm cười .
      Uyển Vân nghe xong lời nàng nữa, chỉ im lặng, nhưng trong lòng lại bổ sung thêm câu, ‘tiểu thư a, hậu cung đơn giản như người nghĩ đâu, chỉ sợ tương lai người thay đổi quyết định của mình thôi’.
      Hôm nay, là ngày tuyển tú, các tiểu thư xuất thân quyền quý đa phần đều được phong quý nhân chờ thị tẩm, còn những tú nữ có quyền thế, đều được sắp xếp cung điện , hằng ngày đều được cung cấp ba bữa cùng ít vật dụng, và Tiểu Điệp chính là trong số những người đó.
      “tiểu thư, mọi thứ được sắp xếp xong, người vào thôi” Uyển Vân mỉm cười .
      Tiểu Điệp bước vào phòng nhìn xung quanh, đây là căn phòng , đơn sơ, nhưng chung là sạch và đủ vật dụng, đến nổi nào, ít ra so với các cung của những tú nữ khác khá hơn rất nhiều.
      “Vân nhi, đây là ???”Tiểu Điệp ngạc nhiên hỏi Uyển Vân, tại sao ràng cùng là tú nữ, nhưng chỗ của nàng lại tốt hơn những người kia.
      “tiểu thư, có tiền muốn gì cũng được mà, chỉ cần bỏ ra chút tiền, đưa cho bọn thái giám, họ tự động sắp xếp cho chúng ta chỗ ở tốt thôi” Uyển Vân cười , tiểu thư nhà nàng đúng là ngây thơ quá mất.
      “Ân” Tiểu Điệp gật đầu tỏ vẻ hiểu.
      ‘Thảo nào cha lại tin tưởng giao nàng cho Vân nhi, Vân nhi quả thông minh, lại hiểu chuyện, có Vân nhi ở, nàng tin chắc nàng nhất định sao’. Tiểu Điệp trong lòng thầm nghĩ.
      “tiểu thư, đừng nghĩ nhiều nữa, nô tỳ chuẩn bị nước và quần áo, người mau tắm , sau đó tranh thủ nghĩ ngơi chút, nô tỳ ở ngoài canh chừng cho người” Uyển Vân giọng .
      “Ân” Tiểu Điệp gật đầu, sau đó tiến vào trong.
      Uyển Vân cũng lui ra ngoài đóng cửa lại, nhưng bên ngoài lúc này có người đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy Uyển Vân ra, người này lập tức hành lễ, sau đó cả hai nhanh chóng tiến vào căn phòng ngay bên cạnh.
      “thuộc hạ tham kiến cung chủ” người này vừa vào phòng liền quỳ xuống thi lễ với Uyển Vân.
      “đứng lên ” Uyển Vân nhàng phất tay.
      “nghe giờ ngươi là tổng quản thái giám của hoàng cung” Uyển Vân giọng tràn ngập uy nghiêm hỏi.
      “dạ vâng, thưa cung chủ, nhưng thuộc hạ cũng là người của Chu Tước Đường Huyền cung, chỉ cần Nguyên Niên quốc gây bất lợi cho Huyền cung, thuộc hạ ra tay, còn nếu , việc đầu tiên thuộc hạ làm chính là khống chế hoàng đế Nguyên Niên quốc” tổng quản Từ Hàm giọng tràn ngập kiên định, tuyệt quên, năm đó khi cả nhà mình chết thảm, là do Huyền cung thu lưu , giúp báo thù, Huyền cung chính là gia đình thứ hai của , người của Huyền cung chính là thân nhân của , những ân tình này vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, cho dù hoàng thượng đối tốt với , nhưng chỉ cần hoàng thượng gây bất lợi cho Huyền cung, cũng ra tay do dự.
      “Ân, ta biết tấm lòng của ngươi, nhưng tạm thời ngươi cần làm gì cả, chỉ cần liên lạc với người của chúng ta trong cung, trong thời gian này, quan sát tình hình khắp nơi, đảm bảo an toàn cho Trương Tiểu Điệp, nàng ấy là ân nhân của ta, ta tuyệt đối cho phép nàng ấy xảy ra chuyện gì, có nghe thấy ???” Uyển Vân lạnh giọng ra lệnh.
      “thuộc hạ tuân mệnh” Từ Hàm cung kính nhận lệnh.
      Sau đó hai người trao đổi số tình hình, Từ Hàm mới rời , còn Uyển Vân quay về phòng hầu hạ Tiểu Điệp.
      Ngày qua ngày, chớp mắt Uyển Vân cùng Tiểu Điệp vào cung được ba tháng rồi, ba tháng này đối với họ mà hoàn toàn sóng yên biển lặng, nhưng trong hậu cung lại sóng ngầm dữ dội, hai ngày trước Lý quý nhân, trong các mỹ nhân được tuyển vào cung cùng lúc với Tiểu Điệp bị phát dùng Mê Hương Tây Vực mê hoặc hoàng thượng, nên bị ban ba thước lụa trắng, mọi người đều nàng ta chết đáng tội, nhưng chỉ cần người thông minh là nhìn ra, cái chết của Lý quý nhân là do có người sau lưng thầm sắp đặt, và cũng từ việc này, rồi đây hậu cung ngày được yên.
      “tiểu thư nhìn xem, hoa bên kia đẹp” hôm nay khí trong lành, thời tiết vô cùng tốt, nên Uyển Vân đưa Tiểu Điệp ra ngự hoa viên ngắm hoa.
      Cũng tội cho Tiểu Điệp, mấy ngày nay hậu cung sóng gió ngừng, nên dù thế nào Uyển Vân cũng cho nàng ra khỏi phòng, phải khó khăn lắm mọi chuyện mới yên ổn lại, nên Uyển Vân mới mềm lòng mà thả nàng ra.
      Tiểu Điệp nhìn lại, thấy bên kia ó đủ các loài hoa, và đặc biệt nhất chính là hoa hải đường mà nàng thích nhất cũng có, khiến cho Tiểu Điệp nhất thời vui sướng, cứ ríu rít như con bướm vui đùa, mà hề chú ý đằng xa có đôi mắt chăm chú nhìn nàng.
      Uyển Vân đứng bên cạnh, với công lực của nàng đương nhiên phát người kia, nhưng nàng đây chính là cố tình làm như biết, huống hồ đây là do nàng ra lệnh cho Từ Hàm sắp xếp, tại sao nàng phải vạch trần chứ.
      “Từ Hàm, đó là ai ???” nam tử đứng bên kia, nhìn nữ nhân vui đùa trong vườn hoa quay sang hỏi vị công công bên cạnh.
      “đó có lẽ là tú nữ của đợt tuyển chọn lần này, nhưng chưa được sủng hạnh, cũng có gia thế hiển hách, nên vẫn chưa được sắc phong” Từ Hàm cung kính bẩm báo.
      “tối nay hãy để nàng ấy thị tẩm” nam tử nhìn chăm chú váo nữ tử vui đùa giữa rừng hoa mà lên tiếng.
      “dạ, hoàng thượng”Từ Hàm cúi đầu nhận lệnh, nhưng trong mắt lóe lên tia vui mừng, kế hoạch của cung chủ thành công rồi.
      sai nam tử này ai khác, chính là Nguyên Niên đế Hiên Viên Trạch.
      Hai người sau đó rời khỏi Ngự hoa viên, Uyển Vân nhìn thấy vẻ mặt của Từ Hàm tràn đầy tiếu dung, biết ngay kế hoạch của nàng thành công, nàng đứng đó nhìn vào Tiểu Điệp, trong lòng thầm nghĩ, ‘tiểu thư, chẳng phải người muốn cứ như chú chim bị nhốt trong lòng, có tự do sao, ở nơi này, cách duy nhất có được tự do chính là có được quyền lực, có được sủng ái của nam nhân kia, người yên tâm, ta nhất định giúp người, ba ngàn sủng ái chỉ thuộc về mình người mà thôi’.
      Hết chương 4.


    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Uyển Vân ~ Chương 5

      “Vân nhi, ta sợ” hôm nay sau khi nhận được lệnh thị tẩm, Tiểu Điệp cứ lo lắng, đứng ngồi yên, cứ sợ khi gặp hoàng thượng phạm phải sai lầm, nàng sao, chẳng qua là đến lúc đó liên lụy đến Vân nhi cùng cha mà thôi.
      “tiểu thư, cần lo lắng, khi gặp hoàng thượng, tiểu thư là người thế nào, cứ biểu như vậy, cần giả vờ, hay cố gắng trấn định gì cả, người có hiểu ???” Uyển Vân nghiêm túc dặn dò.
      “ta hiểu, nhưng mà…” Tiểu Điệp vẫn cứ cảm thấy yên, biết thế nào.
      “tiểu thư, cứ làm theo lời nô tỳ, người chắc chắn có chuyện gì, hơn nữa chừng còn có lợi cho người nữa” Uyển Vân mỉm cười đầy thần bí.
      Tiểu Điệp còn định thêm, nhưng công công truyền chỉ đến và chờ bên ngoài, nên nàng đành im lặng ra, Uyển Vân bên trong đứng nhìn nàng mỉm cười gật đầu trấn an.
      Tiểu Điệp còn biết gì hơn, nên đành mang tâm trạng lo lắng rời . Uyển Vân quay về phòng, bây giờ việc nàng cần làm chỉ là chờ đợi tin tức nữa thôi, vì tất cả nàng đều tính toán cả rồi.
      ‘Đế vương vốn vô tình, chỉ có thể sủng phi, thể , hoàng thất vốn là nơi đấu tranh người chết ta sống, tiểu thư ngược lại, thiện lương đơn thuần, cho nên đây luồng sáng mới nơi hoàng cung, đối với hoàng đế tiểu thư trở thành người có thể sưởi ấm con tim chỉ biết tranh đấu của , dù tiểu thư thích hợp nơi này, nhưng nàng tin chắc, có nàng tiểu thư sao, hơn nữa chỉ cần hoàng đế tiểu thư, nhất định bảo hộ tiểu thư, để người có chuyện.

      Vì hoàng đế khó động chân tình, nhưng khi động lòng, là tình cảm chân thành nhất, mãnh liệt nhất, thậm chí vì giai nhân cần cả giang sơn, chẳng phải trong lịch sử từng có nhiểu chuyện như vậy sao ???’.
      Sáng hôm sau, cả hoàng cung đều chấn động.
      Trương Tiểu Điệp, con tri huyện nhoi, trong đợt tuyển tú vẫn chưa được sắc phong, vậy mà chỉ sau đêm thị tẩm, được hoàng thượng phá lệ phong phi, sắc phong Điệp phi, ban cho Thiên Điệp cung, địa vị ngang hàng với tứ phi tại.
      Hơn nữa còn ban thưởng vô số kỳ trân dị bảo, lụa là gấm vóc, chính vì điều này dẫn đến nhiểu tiếng mắng chửi, cùng tức giận, ai oán trong hậu cung.
      Ngự Thư phòng
      “hoàng huynh, lần này huynh làm lớn chuyện nha” bạch y nam tử ngồi đó, phe phẩy quạt giễu cợt.
      “hoàng thượng, Điệp phi có gì mà khiến người vừa lòng đến phá lệ vậy ???” thanh y nam tử tò mò hỏi.
      “nàng ấy rất đơn thuần, thiện lương, nhát gan, lại yếu đuối, khiến cho người ta muốn che chở, nơi này, thích hợp với nàng ấy, nhưng hiểu sao, cứ ở cạnh nàng ấy ta lại cảm thấy ấm áp vô cùng” hoàng y nam tử ngồi bên mỉm cười , trong giọng tràn ngập ôn nhu.
      Hai người ngồi phía dưới kinh ngạc khi nhìn thấy biểu của hoàng y nam tử như thế, xem ra người này tìm được nữ nhân mình cần rồi.
      Thiên Điệp cung.
      “tiểu thư, làm tốt lắm” Uyển Vân mỉm cười nhìn Tiểu Điệp.
      “Ân, hôm qua ta rất sợ, bất quá ta nghe lời Vân nhi, nên những khiến hoàng thượng sinh khí, hơn nữa còn khiến hoàng thượng đối với ta rất ôn nhu” Tiểu Điệp đến đây khỏi đỏ mặt.
      “biết rồi, biết rồi, mau chuẩn bị , theo quy tắc hôm nay người phải đến thỉnh an thái hậu đó” Uyển Vân cười nhắc nhở.
      “Ân, ta chuẩn bị ngay” Tiểu Điệp nhanh chóng quay vào trong thay đổi xiêm y, và trang điểm lại.
      Phượng Nghi cung.
      Thái hậu ngồi cao, chúng phi tử ngồi bên dưới, lúc này thái giám bên ngoài thông báo, Điệp phi đến thỉnh an thái hậu. Thái hậu mỉm cười giọng truyền gọi.
      “thần thiếp tham kiến thái hậu”
      “nô tỳ tham kiến thái hậu”
      Tiểu Điệp cùng Uyển Vân đều thi người nhàng hành lễ.
      “miễn lễ, người tới mau ban tọa cho Điệp phi” thái hậu từ ái hạ lệnh.
      Thái hậu dứt lời, bên cạnh thái giám ngay lập tức mang ghế ra, Tiểu Điệp nhàng ngồi xuống, còn Uyển Vân đứng ngay phía sau.
      “Điệp phi, nếu có thể trở thành phi tử của hoàng thượng , ai gia hy vọng con sau này cố gắng hầu hạ hoàng thượng, nhanh chóng sinh cho hoàng gia đứa cháu, có được ???” thái hậu mỉm cười hỏi, hiểu sao trong lòng bà có dự cảm, phi tử này, là người có thể thay đổi nhi tử của mình.


      ‘Hey~~~, bà có hai nhi tử, hoàng thượng dù có nhiều phi tử, nhưng chưa ai có duyên mang long chủng, còn Tứ hoàng nhi suốt ngày cứ viện cớ này đến cớ khác, chịu thành thân, ngay cả thị thiếp hay sườn phi cũng cần, làm bà đau đầu mà’.
      “thần thiếp cẩn tuân chỉ dụ của thái hậu” Tiểu Điệp dịu dàng thi lễ, giọng đáp lời.
      “Ân” thái hậu gật đầu, nhưng lúc này bà đột nhiên chú ý đến Uyển Vân đứng phía sau Tiểu Điệp.
      “đây là cung nữ của Điệp phi sao ??? Là do Điệp phi mang từ ngoài cung đến, hay là vào cung rồi mới được sắp xếp ???” thái hậu lên tiếng hỏi, nhưng trong giọng lại có chút run run.
      “dạ bẩm thái hậu, Vân nhi là do nô tỳ mang từ nhà vào đây” dù hiểu sao thái hậu lại hỏi như thế, nhưng Tiểu Điệp vẫn ngoan ngoãn trả lời.
      “Vân nhi, Điệp phi nương này tên Vân nhi ???” thái hậu nghe xong, khỏi ngạc nhiên, thân thể cũng kịch liệt chấn động.
      “dạ đúng thưa thái hậu” Tiểu Điểp ngạc nhiên, hiểu sao thái hậu lại kích động như thế.
      “mau cho ai gia biết, tên đầy đủ của ngươi là gì ???” lúc này thái hậu lập tức đứng dậy tiến lại gần Uyển Vân, nhìn nàng chăm chú hỏi.
      “khởi bẩm thái hậu, nô tỳ tên gọi Nhan Uyển Vân” biểu của thái hậu cũng khiến cho Uyển Vân ngạc nhiên hiểu vì sao.
      “ngươi họ Nhan…thế có phải hay phía sau vai trái của ngươi có cái bớt vân tụ???” thái hậu nghẹn ngào hỏi.
      “đúng vậy thưa thái hậu” dù biết tại sao thái hậu lại hỏi vậy, nhưng nàng vẫn trả lời, nhưng chuyện này ngoài trừ nàng ra, hề có người thứ hai biết mà.
      “đến đến, vào đây cho ai gia nhìn xem bớt của ngươi” thái hậu dứt lời, cũng quan tâm đến vẻ mặt ngở ngàng, hay thái độ của mọi người mà lôi kéo Uyển Vân vào phòng.
      Tiểu Điệp đứng đó, cũng hiểu vì sao, nhưng nàng tin rằng thái hậu làm tổn thương Vân nhi, nên nàng cũng an tâm mà đứng chờ bên ngoài.
      Hết chương 5.



    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Uyển Vân ~ Chương 6

      Sau lúc, thái hậu vui mừng nắm tay Uyển Vân bước ra.
      “thái hậu, có chuyện gì mà người vui vậy ạ ???” Lan quý phi đứng bên cạnh tò mò hỏi.
      Chúng phi tử cũng vẻ mặt chờ đợi nhìn thái hậu.
      “tâm nguyện bao nhiêu năm của ai gia rốt cuộc hoàn thành rồi” thái hậu vui mừng , thậm chí đôi mắt cũng hồng lên, như sắp khóc.
      Mọi người ở đây lại hiểu, ra thái hậu gì a ???.
      “người tới, mau mời hoàng thượng đến đây cho ai gia, cứ bảo ai gia có việc gấp muốn tìm người” thái hậu cũng giải thích, mà xoay người hạ lệnh cho thái giám thân tính của mình.
      Thái giám vâng mệnh, nhanh chóng rời . Còn thái hậu lại thần bí bảo rằng khi hoàng thượng đến mọi người , sau đó kéo tay Uyển Vân cùng ngồi lên hỏi nàng rất nhiều chuyện.
      “hoàng thượng giá lâm, tứ vương gia đến” lúc sau, thái giám đứng bên ngoài cửa cung thông truyền.
      “mau truyền” thái hậu giọng ra lệnh.
      “nhi thần tham kiến mẫu hậu” hoàng đế cùng tứ vương gia đều cúi người hành lễ với thái hậu.
      “thần thiếp tham kiến hoàng thượng” chúng phi tử bên cạnh cùng nhau hành lễ với hoàng đế.
      “tất cả đứng lên ” thái hậu dịu dàng lên tiếng.
      “mẫu hậu, biết người đột nhiên lại triệu nhi thần đến đây là có chuyện gì ???” dù có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Uyển Vân ngồi cùng thái hậu, nhưng hoàng đế vẫn trấn định hỏi,
      “hoàng thượng, người còn nhớ chuyện của Nhan Đạt tướng quân, mười năm trước ???” thái hậu mỉm cười hỏi lại.
      “đương nhiên là vi thần nhớ, Nhan Đạt tướng quân vốn là thống lĩnh cấm vệ của phụ hoàng, Nhan phu nhân còn là tỷ muội kết nghĩa với mẫu hậu, nhưng mười năm trước, sau loạn phiên vương, Nhan tướng quân cùng Nhan phu nhân vì cứu phụ hoàng cùng mẫu hậu mà mất mạng, lúc qua đời chỉ để lại duy nhất nữ nhi, năm đó vừa tròn tám tuổi, nhưng sau trận chiến năm đó mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được, và đây cũng chính là nguyện vọng của mẫu hậu suốt mười năm nay” hoàng đế từ từ hồi tưởng lại trả lời.
      “tìm được rồi, ai gia tìm được rồi, nha đầu này chính là Nhan Uyển Vân là nữ nhi duy nhất của Nhan Đạt tướng quân năm xưa, vừa rồi ai gia đích thân xác dịnh, phía sau vai trái của nàng ta đích cái bớt hình vân tụ, hơn nữa dung mạo của nàng ta hoàn toàn giống với Nhan phu nhân năm xưa, nên ai gia có thể khẳng định, người mà ai gia muốn tìm chính là nàng ta” thái hậu vui mừng, mặt tràn ngập tiếu dung.
      Hoàng đế cùng tứ vương gia nghe xong khỏi ngạc nhiên, nhưng mẫu hậu đích thân xác định xem ra là rồi, nên họ cũng nhiều, dù sao nhiều hơn nữ nhân cũng có là gì.
      Chúng phi tần lại suy nghĩ sâu xa hơn, lẽ thái hậu nhắc chuyện này là muốn để cho nữ nhân kia vào hậu cung sao ??? Như vậy chẳng phải bọn họ có thêm đối thủ rồi sao ???.
      “mẫu hậu, biết làm cách nào người tìm được Nhan nương ???” lúc này tứ vương gia đứng bên cạnh lên tiếng thắc mắc, đồng thời cũng thầm quan sát Uyển Vân.
      “Vân nhi vốn là tỳ nữ của Điệp phi, do Điệp phi mang từ quê nhà vào cung, vừa rồi khi nhìn đến Vân nhi, ai gia phát dung mạo của Vân nhi với Nhan phu nhân qua đời giống nhau như hai giọt nước, nên ai gia mới hỏi , cho nên cuối cùng ai gia mới tìm được Vân nhi” thái hậu giọng kể lại.
      “nguyên lai là thế” tứ vương gia gật đầu hiểu.
      “Điệp phi, Nhan nương là do nàng mang vào cung ???” hoàng đế quay sang hỏi Tiểu Điệp.
      “dạ chuyện này…” Tiểu Điệp định giải thích Uyển Vân lên tiếng trước.
      “hay để ta kể cho, ràng hơn, tiểu thư cũng rất mơ hồ, hiểu gì đâu”
      “được, được, mau kể cho ai gia nghe, bao nhiêu năm nay con sống như thế nào ???” thái hậu đau lòng hỏi, nhưng bà biết chắc chắn Uyển Vân sống những ngày rất cực khổ.
      “bẩm thái hậu, từ khi Vân nhi hiểu chuyện, Vân nhi được gia gia nhận nuôi, bao nhiêu năm nay Vân nhi cùng gia gia nương tựa nhau mà sống, dù cuộc sống đơn giản, nhưng lại vô cùng ấm áp, hai năm trước gia gia qua đời, Vân nhi trong lần ra ngoài bị ngất xỉu ven rừng, cũng may có tiểu thư ngang qua cứu giúp, nếu e rằng Vân nhi bị dã thú ăn thịt, sau đó Vân nhi chịu tang gia gia hai năm, mấy tháng trước mới quay về trả ơn cho tiểu thư, Vân nhi biết tiểu thư phải tiến cung, nên cam nguyện theo tiểu thư vào đây, Vân nhi và tiểu thư thỏa thuận, Vân nhi làm nha hoàn của tiểu thư ba năm xem như là đền ân cứu mạng” Uyển Vân giọng kể .
      ‘Đây là nàng thay đổi đôi chút , sư phụ dù sao cũng lớn tuổi, cho nên trong lòng nàng, người chẳng khác nào gia gia của mình, hơn nữa từ khi nàng đến đây, hiểu biết mọi thứ về nơi này, cũng chính sư phụ thu lưu nàng, dù cuộc sống trong sơn cốc lấy gì là cao sang, nhưng vô cùng ấm áp, hai năm qua, nàng ở Thánh Linh sơn, chỉ giúp sư phụ phát dương Huyền cung, còn là để chịu tang cho người, nên có thể xem như nàng hoàn toàn hề dối’.
      “Nha đầu, cực khổ cho con rồi” thái hậu nghe xong khỏi nghẹ ngào.
      “hoàng thượng, ai gia muốn nhận Vân nhi làm nghĩa nữ, biết hoàng thượng có ý kiến gì ???” thái hậu cố nén nước mắt quay sang hỏi hoàng đế.
      “mọi chuyện xin nghe theo ý của mẫu hậu, vậy nhi thần hạ chỉ, sắc phong Nhan nương làm Thiên Vân quận chúa, ban Thiên Vân cung, biết ý của mẫu hậu thế nào ???” hoàng đế giọng hỏi.
      “hảo, mọi chuyện nghe theo lời hoàng thượng, bất quá con cũng nên đổi cách xưng hô , cái gì mà Nhan nương, phải gọi là Vân nhi, vì bắt đầu từ hôm nay, Vân nhi là hoàng muội của con rồi” thái hậu mỉm cười quở trách.
      “dạ vâng thưa mẫu hậu” hoàng đế mỉm cười đáp.
      “đúng rồi, cũng phải ban thưởng cho Điệp phi, lần này nếu có Điệp phi, e rằng Vân nhi thể có cơ hội vào cung rồi” thái hậu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
      “dạ mẫu hậu” hoàng đế gật đầu.
      “đợi ” Uyển Vân đột nhiên lên tiếng đánh gãy bầu khí.
      “sao thế Vân nhi ???” thái hậu từ ái hỏi.
      “thái hậu…”
      “tại sao còn gọi thái hậu ??? Phải thay đổi cách xưng hô chứ” Uyển Vân chưa kịp hết, bị thái hậu ngắt lời.
      “dạ mẫu hậu, mẫu hậu, trước lúc vào cung, con hứa với Trương đại nhân chăm sóc tốt cho Điệp phi, để Điệp phi mình ở Thiên Điệp cung con an tâm, cho nên con muốn tiếp tục ở lại Thiên Điệp cung bầu bạn cùng Điệp phi” Uyển Vân nhàng cầu xin.
      thế ai gia ép, nếu con thích cứ làm theo ý con, dù sao Điệp phi cũng có ân cứu mạng với con, nhưng thỉnh thoảng phải đến đây trò chuyện với ai gia, nếu lão thái bà ta tức giận đó” nhìn thấy Uyển Vân kiên trì, thái hậu cũng là người chốn thâm cung, nên bà hiểu ý của Uyển Vân, Điệp phi quá thiện lương, vốn thích hợp với nơi này, nên bà cũng nhường bước, nhưng cũng quên căn dặn.
      “dạ, tuân lệnh mẫu hậu” Uyển Vân cười đáp lời.
      Bầu khí bây giờ đủ mọi loại trạng thái, Tiểu Điệp vui mừng thay Uyển Vân, hoàng đế cùng thái hậu như trút được gánh nặng bao năm, tứ vương gia chăm chú nhìn vào Uyển Vân, ai biết y nghĩ gì ??? Còn chúng phi tử mỗi người lại có suy nghĩ khác nhau.
      Hết chương 6


    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [Xuyên ] Uyển Vân ~ Chương 7

      Ngự Thư phòng.
      “hoàng huynh, huynh nghĩ Nhan nương đó có là nữ nhi của Nhan tướng quân ???” tứ vương gia vẻ mặt tươi cười hỏi hoàng đế.
      “nàng ta cùng Nhan phu nhân qua đời đích rất giống nhau, hơn nữa mẫu hậu cũng đích thân khẳng định, ta nghĩ lầm đâu” hoàng đế trầm ngâm đôi lúc trả lời.
      “Nga” tứ vương gia nghe xong, chỉ gật đầu , xem như tiếp nhận.
      “hoàng đệ, đệ nghi ngờ Nhan nương đó có vấn đề sao ???” hoàng đế tò mò hỏi.
      phải, chẳng qua đệ chỉ cảm thấy nàng ta hề đơn giản như bề ngoài của mình mà thôi, nhưng mà đệ cũng đồng ý, nàng ta chắc chắc là nữ nhi của Nhan tướng quân, vì chỉ dung mạo giống mà ngay cả tuổi tác, cùng cái bớt kia cũng giống, quá trùng hợp rồi, hơn nữa nếu nàng ta có mưu, im lặng làm tiểu cung nữ rồi” tứ vương gia giọng ra suy nghĩ của mình.
      “điều này trẫm cũng nhìn ra, nhưng trẫm cũng thấy được, thông minh của nàng ta chỉ vận dụng vào việc đảm bảo an toàn cho Điệp phi, nếu với tính tình của Điệp phi tồn tại được lâu trong cung như vậy, nàng ấy quá nhân từ, ngoài ra hầu như nàng ta xen vào chuyện khác, xem ra hề có mưu, nên tạm thời cần quá để ý đến nàng ta” hoàng đế gật đầu đồng ý.
      “đệ biết rồi” tứ vương gia cũng cùng cảm nhận, nên chấp nhận chủ ý này. Nhưng trong đầu lại lóe lên tia suy nghĩ riêng.
      Thiên Điệp cung.
      “Vân nhi, chúc mừng muội” Tiểu Điệp mỉm cười, lòng .
      “tiểu thư, dù thế nào chăng nữa, Vân nhi nhất định chăm sóc tốt cho người, thực lời hứa với lão gia” Uyển Vân nhìn nàng kiên định .
      “Vân nhi, giờ muội là quận chúa, thể gọi ta là tiểu thư, nếu mọi người nghe thấy hay” Tiểu Điệp có chút lo lắng .
      “hảo, nếu vậy từ giờ trở muội gọi tỷ là Điệp nhi, thế nào ???” Uyển Vân cười đồng ý.
      “hảo” Tiểu Điệp gật đầu đáp ứng.
      Cả hai trò chuyện vui vẻ suốt đêm, đến gần sáng mới ngủ, nhưng có bất kỳ cung nữ hay thái giám nào dám có ý kiến gì. Đùa, người là ái phi của hoàng thượng, người là quận chúa, nghĩa nữ của thái hậu, bọn họ làm sao mà dám a.
      Hôm qua sau khi được sắc phong, Thiên Điệp cung được thái hậu ban thêm mười thái giám và cung nữ, bây giờ cung điện này là nơi có số người đông nhất chỉ sau tẩm cung hoàng thượng và thái hậu, thậm chí còn cả Thiên Lan cung của Lan quý phi.
      Nhưng trái ngược với bầu khí vui vẻ của nơi này, ở nơi khác trong hoàng cung, bầu khí lại trầm hơn, và mưu dần được hình thành.
      “cung chủ” hắc y lên tiếng hành lễ với Uyển Vân.
      “Ân, điều tra thế nào ???” Uyển Vân giọng hỏi.
      “họ đều bắt đầu hành động, Lan phi chủ mưu, Mai phi cùng Ngọc phi đích thân ra tay” hắc y cung kính bẩm báo.
      “Ân tiếp tục theo dõi, có chuyện gì phải lập tức báo cho ta, còn có, cẩn thận những người khác, cùng mọi chuyện xung quanh, hoàng cung phải nơi dễ dàng xem thường đâu” Uyển Vân nghiêm giọng dặn dò.
      “dạ cung chủ” hắc y khom người cung kính nhận lệnh.
      “nếu có chuyện gì ngươi có thể ” Uyển Vân phất tay.
      “dạ, thuộc hạ cáo lui” hắc y lập tức xoay người rời .
      Bên trong phòng chỉ còn lại mình Uyển Vân, nàng lại lâm vào trầm tư, khi thái hậu chứng minh thân phận của nàng, nàng cũng ngạc nhiên kém, ra lúc tai nạn máy bay, thể xác của nàng bị hủy hoại, chỉ có linh hồn nàng là xuyên qua, sau đó nhập vào thể xác này’.
      ‘Lúc đầu nàng cứ tưởng rằng đây là thân thể mình, nhưng khi nàng chứng kiến cái bớt hình vân tụ phía sau vai trái kia, nàng mới biết phải, vì lúc trước nàng vốn có nó, điều này làm cho nàng hiểu ra mọi chuyện, nàng đây là ‘tá thi hoàn hồn’.’.
      Bắt đầu từ đó, nàng cũng thầm tự nhủ, ‘bất luận chủ nhân thân thể này là ai, bây giờ nó là của nàng, nàng nhất định chăm sóc nó tốt, để nó tổn thương, nàng phải người có lòng dạ độc ác, nhưng nếu kẻ nào có mắt chọc đến nàng, nàng nhất định khiến cho kẻ đó trả giá đại giới, và ngoài ra nàng cũng thay chủ nhân thân thể này làm chuyện, xem như là đền bù lại việc nàng cướp thân thể của nàng ta’.
      ‘Còn về phần thân thế của thân thể này, nếu được chứng thực, nàng đành tuân theo thôi, dù sao nàng cũng có khả năng thay đổi được chuyện này, hơn nữa, chuyện này đối với nàng cũng có lợi, nên nàng cũng muốn bận tâm nhiều nữa’.
      Đêm, Thiên Điệp cung yên lặng đến tịch mịch, hai bóng đen vận dụng khinh công, vai vác thêm bao tải, lẽn vào Thiên Điệp cung, hai bóng đen tiến vào phòng, điểm huyệt nữ tử say giấc giường, sau đó mở bao tải, ném nam nhân bên trong lên giường, thay hai người đắp chăn, rồi nhanh chóng rời .
      Hai bóng đen sau khi rời khỏi, bên ngoài phòng nữ tử liền tiến vào, thay nữ tử vừa bị điểm huyệt giải huyệt, sau đó nhàng đánh thức nàng dậy.
      “Ưm, Vân nhi sao thế ???” Tiểu Điệp mơ màng tỉnh dậy, nhìn Uyển Vân hỏi.
      “suỵt, đừng ồn, nhìn xem” Uyển Vân đưa tay ngăn lại Tiểu Điệp sau đó nghiêng người nhìn về phía nam nhân nằm bên cạnh.
      Tiểu Điệp vừa nhìn thấy giường mình xuất nam nhân, sợ hãi suýt chút nữa la lên, cũng mau Uyển Vân đưa tay ngăn nàng lại, nếu cả Thiên Điệp cung bị nàng đánh thức rồi.
      “là do Lan quý phi, Mai phi, cùng Ngọc phi bày trò, yên tâm, có muội ở đây, sao đâu” Uyển Vân giọng trấn an và kể mọi chuyện.
      “Ân” Tiểu Điệp gật đầu, nàng tin chỉ cần có Uyển Vân ở nàng sao.
      Uyển Vân phất tay, từ bên ngoài xuất thêm hắc y nhân bước vào, sau đó nhanh chóng ôm lấy nam nhân giường rời .
      “Vân nhi, đây là ???” Tiểu Điệp ngạc nhiên hỏi.
      “Đừng gì cả, lát nữa có kịch hay để xem, bây giờ tỷ cứ nằm xuống, giả vờ ngủ” dứt lời, Uyển Vân cũng nằm xuống ngay bên cạnh, dù hiểu tại sao Uyển Vân làm thế, nhưng Tiểu Điệp vẫn ngoan ngoãn làm theo.
      lúc sau, cả Thiên Điệp cung đột nhiên ồn ào.
      “hoàng thượng giá lâm, thái hậu giá lâm” tiếng thái giám thông truyền vang dội cả Thiên Điệp cung, tất cả cung nữ thái giám đều nhanh chóng ra nghênh đón thánh giá.
      Tiểu Điệp cũng có ý định xuống giường, nhưng ngay lập tức bị Uyển Vân giữ lại, Uyển Vân lắc đầu nhìn nàng, ý bảo cần ra, nên Tiểu Điệp mới ngoan ngoãn nằm xuống.
      Nàng vừa đặt lưng xuống, cánh cửa phòng ngay lập tức được mở ra, hoàng đế cùng thái hậu, theo sau còn có Lan quý phi cùng Ngọc phi theo vào.
      “Ân, chuyện gì mà ồn ào quá vậy ???” Uyển Vân giả vờ bị đánh thức khi ngon giấc, nheo mắt hỏi.
      “Vân nhi, con sao chứ ???” thái hậu tiến đến gần Uyển Vân lo lắng hỏi.
      “mẫu hậu, sao người lại ở đây a ???” Uyển Vân tỏ vẻ hiểu hỏi lại.
      “vừa rồi ai gia nghe có thích khách lẻn vào Thiên Điệp cung, nên ai gia nhanh chóng đến đây, con sao chứ ??? Còn có Điệp phi nữa ???” thái hậu nhìn về hướng Tiểu Điệp giờ này ngồi giường.
      “thích khách ạ, đâu có đâu, con và Điệp phi tối qua vui đùa cả đêm, nên mệt mỏi quá, hai người ngủ quên lúc nào hay, đến khi tỉnh lại, mọi người đều có mặt ở đây cả rồi” Uyển Vân giả ngơ, biết chuyện gì xảy ra.
      “đúng vậy thưa thái hậu” Tiểu Điệp bên cạnh cũng thông minh hùa theo đóng kịch.
      Nghe xong lời nàng, hoàng đế bên kia nhíu mày trầm tư, còn Lan quý phi cùng Ngọc phi sắc mặt xanh mét, lúc này, thái giám hoảng sợ chạy vào.
      “hoàng…hoàng thượng” thái giám run run, biết có nên bẩm báo .
      “có chuyện gì ???” hoàng đế thái độ uy nghiêm hỏi.
      “hoàng thượng, thị vệ phụng lệnh truy thích khách, kết quả… khi đến tẩm cung Mai phi thấy… thấy Mai phi nằm cùng nam nhân giường, hơn nữa…hơn nữa…hai người còn mặc y phục” thái giám đến đây giọng càng , nhưng đủ để mọi người nghe thấy.
      Nghe xong lời này, Lan quý phi cùng Ngọc phi đều vẻ mặt khó tin, còn thái hậu cùng hoàng đế lại tức giận vô cùng, Tiểu Điệp bên cạnh liếc nhìn Uyển Vân nhưng lời nào, ai cũng chú ý, khi Uyển Vân nghe những lời này, để lộ nụ cười lạnh.
      Hết chương 7.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :