1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Ta thành nhi!


      “Điệp nhi, ta… ta thể , đừng hỏi nữa, quan tâm đến bản thân trước , được ?”

      Tần Vũ nhàng nỉ non, lo lắng tràn ngập trong mắt .

      “Tần Vũ, ta phải người chịu nổi đả kích, nỗi đau mất con ta cũng có thể thừa nhận, huống chi là những chuyện khác?

      Ngươi , ta muốn xem, Vân Nhược Điệp ta rốt cuộc thảm đến mức nào!”

      Yên lặng nhìn Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt từng chữ .

      “Nàng… nữ tử quật cường!”

      Thở dài sâu, Tần Vũ :

      “Điệp nhi, Hoàng huynh vốn ban chỉ, trừ nàng ra, trảm tất cả người Vân gia.

      Sau đó thấy nàng gặp chuyện, Hoàng huynh tự nhốt mình tại Ngự Thư Phòng, sau đó chỉ chém phụ thân Vân tướng của nàng, niêm phong Vân phủ, bãi trừ chức quan của đại ca nàng, giam ở Thiên lao chờ ngày xử trí.

      Điệp nhi, đừng trách Hoàng huynh, kỳ huynh ấy cố hết sức, nhưng ngờ…

      ngờ…

      Điệp nhi, sau khi mẫu thân nàng biết Vân tướng bị trảm, tự sát trong khuê phòng, đến khi phát giác quá muộn.

      Điệp nhi, xin lỗi, nếu ta sớm qua như vậy, nàng đừng quá đau lòng!”

      Nhìn nỗi bi thương sâu nặng trong mắt Vân Hiểu Nguyệt, Tần Vũ lo lắng khuyên nhủ.

      “Mẫu thân của ta là người mẹ tốt đến thế nào! Là ta có phúc, có duyên được hầu hạ dưới gối người, sao có thể ngu như vậy chứ!”

      Lệ, dọc theo khóe mắt chảy xuống, Nhược Điệp, xin lỗi muội, ta thể bảo vệ người nhà của muội, là ta bất tài, chỉ mong trời xanh có mắt, để mẫu thân muội đầu thai đến địa cầu, được sống như người phụ nữ tự do!

      “Vậy còn đại ca của ta?”

      Sau khi trải qua nỗi thương tâm mất mẹ, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi hỏi.

      “Trần Viễn

      Điệp nhi, ta ngờ, xin lỗi nàng, đáng lẽ ta phải trông chừng , ngờ…

      Điệp nhi, đại ca Trần Viễn của nàng…

      , cũng rồi!”

      Hốc mắt Tần Vũ phiếm đỏ, che mặt mình, nỉ non!

      ?”

      Vân Hiểu Nguyệt lập tức mơ hồ, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn giống như bị xé rách, đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng thông!

      Đại ca của ta, chàng trai tựa như trích tiên, chàng trai dịu dàng tuyệt mỹ, người sở hữu hơi thở ấm áp nhất đời, người khiến mình thích ngay từ ánh mắt đầu tiên, nay con người ấy ?

      Điều này phải tin làm sao? Phải chấp nhận thế nào đây?

      “Vì sao, vì sao lại như vậy?

      Tần Vũ, đại ca của ta bị ban chết, sao huynh ấy lại…?

      Ngươi gạt ta, đúng ?”

      Giữ chặt tay Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt thể tin, bắt đầu truy vấn.

      “Là !

      Trần Viễn , là uống thuốc độc tự sát!

      chỉ để lại phong thư, cho chúng ta biết, nhận tội thay nàng, bảo Hoàng huynh đối xử tử tế với nàng, bởi vì nàng là muội muội thương nhất.

      Điệp nhi, khi ta thấy thân thể lạnh băng của , ta quả thực thể tin được!

      Ta hy vọng đây là giả đến thế nào, Trần Viễn giống như trước đây, cười ôn hòa với ta, là người thông minh như vậy, trẻ như vậy sở hữu kỳ tài có hai, sao lại làm chuyện ngu ngốc như thế?

      Điệp nhi, nàng đừng khóc, Trần Viễn dặn chúng ta được cho nàng, nhưng ta sao có thể nhẫn tâm lừa nàng?

      Điệp nhi, Điệp nhi, nàng sao rồi? Đừng làm ta sợ, Thái y, Thái y!!!”

      Nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Vân Hiểu Nguyệt, bên môi trào ra máu tươi, Tần Vũ sợ tới mức gào lên!

      “Phụt…”

      Mở miệng, nôn ra nghịch huyết trong lồng ngực, Vân Hiểu Nguyệt cố sức hỏi:

      tại, họ ở đâu?”

      “Người nhà lĩnh về an táng!

      Điệp nhi, chờ nàng khỏe lên, ta nhất định đưa nàng tế bái họ, nàng bị thương đến như vậy, nghỉ ngơi tốt , coi như ta xin nàng, được ?”

      Tần Vũ vừa lau vệt máu bên môi nàng, thổn thức .

      “Điệp nhi, sao lại như vậy?

      Vương gia, Điệp quý phi chịu nổi đả kích, sao người còn cho nương nương biết chuyện!”

      Trương Thái y vội vàng chạy vào, vừa thấy Vân Hiểu Nguyệt hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng dùng châm cứu, nghẹn ngào oán giận.

      “Ta…

      Ta sao!

      Đại ca rồi, mẫu thân cũng rồi, từ nay về sau, lại chỉ còn mình ta!

      Ha ha… Hay lắm, ta lại thành nhi, tốt quá, tốt quá!

      Vì sao lại bỏ ta lại, vì sao?

      Dối trá, tất cả đều kẻ dối trá, ta cũng là dối trá, ta hận!!!”

      Bi phẫn rống giận, Vân Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt đen sẫm lại, biết chuyện gì nữa!

      “Trương Thái y, nàng sao chứ!”

      Tần Vũ sốt ruột biết làm gì.

      “Haiz…

      Bi thương quá độ, hơn nữa thân thể suy yếu, biết hôn mê bao lâu!

      Vương gia, cầu người đừng làm Điệp quý phi nương nương bị kích động, nếu lão thần thể giữ được mạng của nương nương đâu!”

      Trương Thái y nước mắt ngắn dài, đau lòng .

      “Được được được, ta !

      Trương Thái y, ta cam đoan vào đây nữa, lão nhất định phải chữa khỏi cho nàng!

      Mẫu hậu lễ Phật, nếu lão nhân gia người trở về, biết Điệp nhi thế này đau lòng chết mất!

      Trương Thái y, nhất định phải cứu nàng, ta , lập tức !”

      Tần Vũ năng lộn xộn, nhìn Vân Hiểu Nguyệt hôn mê, phi thân bỏ .

      “Điệp nhi số khổ, con bảo sư phụ phải mở miệng thế nào đây.

      Lần này con bị thương quá nặng, về sau chỉ sợ rất khó mang thai nữa!

      Điệp nhi, Điệp nhi đáng thương!”

      bên lau lệ, Trương Thái y lau sạch vết máu bên môi nàng!

      “Nương nương?”

      Huyên nhi tay bưng chén thuốc vội vàng vào, thấy trong phòng hỗn độn liền hoảng sợ, buông khay thuốc chạy qua, nước mắt rơi xuống!

      “Trương Thái y, tại sao lại như vậy? Nương nương sao chứ!”

      “Huyên nhi, chăm sóc nương nương nhà ngươi tốt, ta đổi thuốc khác.”

      Thở dài, Trương Thái y mắt đỏ hồng ra ngoài.

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng đứng chỗ, chung quanh tối đen, lại nhớ tới con đường lần trước qua.

      Chẳng qua, lúc này, trước mắt nàng xuất cảnh huấn luyện ở Sát thủ minh.

      “Vân Hiểu Nguyệt, đến đây còn là đại tiểu thư nữa, phải chịu cách huấn luyện giống mọi người!”

      “Vân Hiểu Nguyệt, phải nhớ, sát thủ có tình cảm, nếu có nó, mất sức phán đoán của mình!”

      “Vân Hiểu Nguyệt, sát thủ ở trong bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể nhanh chóng thích ứng, phải học cách dùng tỉnh táo nhất để tự bảo vệ mình, sau đó lợi dụng tất cả ai bên cạnh để giải quyết vấn đề.”

      ………………………

      Huấn luyện viên nghiêm khắc ở phía đó dạy từng câu , năm đó mình để ý những câu đó lắm, tại nghe lại thấy thân thiết như vậy, giàu triết lý như vậy!

      Nâng bàn tay hư chạm vào chính mình trước kia, đau lòng càng ngày càng lắng đọng lại, biến thành vết thương, vết thương chậm rãi kết vảy…

      “Huấn luyện viên, sai!

      Ta là ai, ta là Vân Hiểu Nguyệt, là đệ tử người tự hào nhất, là quân sư vĩ đại của Sát thủ minh, cho dù thay đổi thân thể, nhưng ta vẫn là ta!

      Cho nên, có chuyện gì có thể làm khó ta, Vân Hiểu Nguyệt, mau tỉnh lại, rời khỏi Hoàng cung, sống làm chính mình !”

      Giang hai tay, Vân Hiểu Nguyệt ngửa mặt lên trời gào lớn, mặc cho nước mắt rơi đầy hai gò má, chính vào lúc này, nàng quyết định, chỉ cần khôi phục sức khỏe, nàng báo thù, sau đó — rời cung!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Cự tuyệt



      Lần này tỉnh lại, là ba ngày sau.

      Chậm rãi mở mắt ra, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn chung quanh lượt, vẫn là tẩm cung quen thuộc, và còn Huyên nhi tựa vào bên giường ngủ gà ngủ gật.

      “Huyên nhi, vất vả cho em rồi!”

      “Nương nương, người rốt cục tỉnh lại rồi, hức hức…

      Huyên nhi lo lắng muốn chết!”

      Huyên nhi lập tức bừng tỉnh, mở to mắt, vừa mừng vừa sợ khóc kêu.

      “Nha đầu ngốc, ta tốt lắm, sao hết, em sao, vẫn trông chừng trước giường ta đúng !”

      Nhìn đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ của Huyên nhi, khẳng định mấy ngày ngủ rồi, Vân Hiểu Nguyệt cảm động hỏi.

      “Nương nương, người vẫn mê man bất tỉnh, Huyên nhi lo lắng sắp chết rồi!

      Em nấu canh, người uống chút cho ấm, được ?”

      “Được!”

      Nhìn Huyên nhi hưng phấn chạy , Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên cười: Ở đây, ít nhất còn có Huyên nhi, tâm đối tốt với mình, đến lúc đó, nhất định phải đưa cả Huyên nhi cùng !

      “Nương nương, trong đó có bỏ thêm rất nhiều dược liệu trân quý, đều là Hoàng thượng cùng Vương gia sai người đưa tới, hẵng còn nóng, người mau uống !”

      Bưng bát ngọc, Huyên nhi lót phía sau đầu của nàng, cẩn thận bón.

      Sau khi uống hết, cả người thoải mái hơn, nằm lâu như vậy, ngoại trừ phần bụng đau nhức, những chỗ khác có vấn đề gì.

      Lần trước hộc máu, cảm thấy huyết mạch cũng thông hơn rất nhiều, vận khí nhè , chỗ bị thương đau như trước, xem ra đúng là có phúc trong họa!

      “Huyên nhi, em nghỉ !”

      Vỗ tay Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười .

      “Nương nương, người… có việc gì chứ?”

      Thấy tâm tình của Vân Hiểu Nguyệt ra vẻ có gì khác biệt, Huyên nhi nhịn được lo lắng hỏi.

      “Ta ư? Huyên nhi à, việc cấp bách bây giờ là chăm sóc thân thể tốt để làm cái chuyện khác.

      Yên tâm , có chuyện gì có thể làm ta bị thương nữa đâu, !”

      Hạ mí mắt, dấu đau đớn tận tim, Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên trả lời.

      “Vâng!”

      Sau khi Huyên nhi rời , trong tẩm cung khôi phục yên tĩnh vốn có, nhích người tựa vào đầu giường, nhìn ánh dương ấm áp ngoài cửa sổ, nghe tiếng chim hót râm ran, nỗi đau lại dần dần tràn ngập…

      Cái chết của phụ thân Nhược Điệp là có trong dự kiến, có thể nghe ra từ trong khẩu khí của Tần Vũ, Vân tướng được sủng quá nên sinh kiêu căng, tất nhiên phải chịu kết quả này.

      Nhưng làm người cha, ông ta cũng rất thương mình.

      Còn có người mẹ dịu dàng xinh đẹp kia, chết như vậy là khiến người ta khổ sở.

      Và cả cái chết của người huynh trưởng tao nhã càng khiến mình thể chấp nhận!

      Vân Hiểu Nguyệt phải con ngốc, lúc này nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, khi mình gả Huyên nhi cho , có phản ứng kích động, còn cả di ngôn, đều chứng minh chuyện: Người gọi là đại ca kia, nhất định muội muội của mình. Nhưng tình cấm kỵ này, nên lời.

      Vì giúp muội muội đạt được nguyện vọng, tự tay đưa người mình vào Hoàng cung, còn mình trốn đến biên cương chữa vết thương lòng.

      Hôm nay, người bạn mà tín nhiệm nhất vì quyền thế tự tay giết phụ thân , gián tiếp hại chết mẫu thân , mà muội muội bản thân chìm trong nguy hiểm.

      Có lẽ trong lúc mất hết can đảm, lựa chọn cách kịch liệt nhất, ngu xuẩn nhất, nhưng cũng là hữu hiệu nhất, giúp đỡ và bảo vệ người mà .

      “Đại ca, huynh quá vội vàng!

      Vì sao huynh đợi đến khi gặp lại ta?

      Huynh có biết hay , ta phải Nhược Điệp, ta có thể bảo vệ mình, chờ ta thoát khỏi Hoàng cung, chúng ta có thể cùng nhau trường kiếm thiên nhai, tiêu dao cả đời!

      Trần Viễn ơi là Trần Viễn, đời này, chỉ sợ còn người nào có thể khiến ta nhớ nhung đến vậy, ta vĩnh viễn nhớ huynh, vĩnh viễn…”

      nhàng thở dài, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi chảy lệ, có lẽ chỉ có hơi nóng của nước mắt mới làm giảm bớt đau đớn trong lòng nàng.

      “Điệp nhi… xin lỗi!”

      Đột nhiên, lời nỉ non nhàng vang lên bên tai, sau đó, có bàn tay ấm áp, nhàng lau hàng lệ bên má nàng.

      “Tần Vũ, ngươi có việc gì thế?”

      Lẳng lặng nhìn đôi mắt tràn đầy thương tiếc của Tần Vũ, vẻ mặt mỏi mệt mà tiều tụy của khiến Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt.

      “Điệp nhi, hôm nay ta đến, là muốn cho nàng, ta an bài thỏa đáng hậu của người nhà nàng, nàng an tâm !”

      “Vậy à? Cám ơn!”

      Cười , Vân Hiểu Nguyệt tránh khỏi tay , nhàng trả lời.

      “Còn nữa, mấy ngày nay, ta suy nghĩ rất lâu, ta phát mình nàng.

      Điệp nhi, chờ nàng bình phục, ta đưa nàng , được ?

      Nàng thích hợp với Hoàng cung, còn ở đâythêm nữa, nàng chết!

      Ta thể nhìn nàng bị thương thêm lần nữa, ta lén đưa nàng rời cung, chu du thiên hạ, được ?”

      Đột nhiên, Tần Vũ ngồi xuống, nắm tay Vân Hiểu Nguyệt, đỏ mặt .

      ta?”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, kinh ngạc.

      “Đúng vậy! Kỳ , ta sớm biết nàng từ trong miệng Trần Viễn, nhưng Trần Viễn bảo vệ nàng rất kĩ, ta có cơ hội làm quen.

      Buổi tối ngày đó là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta phát nàng giống Điệp nhi nhu nhược trong lời Trần Viễn.

      Khi đó, tim ta bắt đầu loạn nhịp.

      Sau này, với vũ điệu của nàng, nghịch ngợm cùng trí tuệ, dần dần bắt trọn trái tim ta.

      Điệp nhi, thấy Hoàng huynh dần dần làm thương tổn nàng, ta rất đau lòng.

      Điệp nhi, ta chịu nổi.

      Theo ta , được ?

      Ta thề, cả đời này ta đối tốt với nàng, chỉ người là nàng…”

      Tần Vũ bối rối .

      Lẳng lặng nhìn Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy châm chọc: Ha ha, ta? Như vậy, ngươi hẳn biết hết tất cả những gì Tần Ngạo dự định làm, cũng thèm cho ta biết, cái này gọi là ?

      Ngươi biết Trần Viễn hồi kinh chỉ còn con đường chết cũng cho huynh ấy tiếng, cái này gọi là ?

      Hừ, loại tình pha đủ loại tạp chất này, ta vác nổi!

      Tần Vũ, ngươi là đệ đệ của , điều ta muốn làm nhất, phải theo ngươi, mà là bẻ gãy cổ ngươi!

      Nhưng, ta làm như vậy, bởi vì ngươi sai, nhưng ngươi ư, tuyệt đối thể.

      “Tần Vũ, Vân Nhược Điệp ta nếu dám hưu Hoàng đế Thanh Long quốc, thế giới này chẳng còn chuyện gì khiến ta e ngại nữa.

      Cho nên, ý tốt của ngươi, lòng ta xin nhận, cám ơn ngươi vẫn quan tâm ta như vậy. Ngọc bội này, ngươi cầm lại thôi!”

      Tháo ngọc bội nhận biết trăm loại độc từ cổ ra, Vân Hiểu Nguyệt trả lại cho .

      “Đúng, Điệp nhi luôn kiên cường như vậy, sao lại cần bảo vệ của ta được chứ?

      Nhưng, bổn vương tặng ai vật gì lấy lại.

      Ngọc bội này, cần trả lại cho ta, nàng cần nó hơn ta.

      Điệp nhi, cầm nó , ta có hy vọng xa vời, chỉ hy vọng khi nàng thấy nó có thể nhớ tới ta, như vậy là đủ rồi!

      Ta đây, nghỉ ngơi tốt nhé, mấy ngày sau ta đến thăm nàng, được ?”

      Tần Vũ cười khổ, buông bàn tay nắm Vân Hiểu Nguyệt.

      “Được, cám ơn!”

      Vân Hiểu Nguyệt chối từ, bởi vì khi nàng ra đến giang hồ, quả rất cần bảo bối này.

      đây, nghỉ ngơi tốt !”

      Ảm đạm than , Tần Vũ nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, rồi ra ngoài.

      Đôi mắt gợn sóng nhìn bóng dáng suy sụp của biến mất ở cửa, Vân Hiểu Nguyệt cười , nhắm mắt lại, bắt đầu vận khí chữa thương.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Tình của ngươi, ta khinh!



      Nhắm mắt cảm nhận luồng khí từ từ chạy trong gân mạch, những chỗ đau ỉ nay được thay thế bằng cảm giác sảng khoái.

      Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ.

      Nàng biết, chỉ cần mình luyện tập thêm, ngày bình phục hoàn toàn còn lâu.

      “Tham kiến Hoàng thượng!”

      Đột nhiên, ngoài cửa truyền vào tiếng hô đồng thanh, Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, vội vàng thu lại chân khí vào đan điền, điều chỉnh hô hấp đến mức vững vàng nhất, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ, bởi vì nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy.

      Tiếng bước chân nhàng chậm rãi tới gần bên giường, sau đó mép giường bên đó hơi lún xuống, thân thẻ tỏa ra mùi Long Diên Hương nhè nhích lại gần mình.

      Vân Hiểu Nguyệt nhúc nhích, chỉ nằm im, bàn tay trong chăn giấu sẵn ngân chân, chỉ cần nghiệt chết tiệt này có bất kì hành vi gây rối gì, đừng trách nàng khách khí.

      Tần Ngạo lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ bình yên trong giấc ngủ trước mắt, đôi mắt phượng đẹp đẽ thay đổi, có chút thương tiếc, có chút áy náy, tự trách ngập tràn trong đó.

      vươn tay, cẩn thận chỉnh lại tấm chăn bằng gấm lên cao chút, che khuất bờ vai lộ ra của Vân Hiểu Nguyệt, rồi sau đó tựa vào thành giường, im lặng cùng nàng.

      Đột nhiên trong tim cảm thấy lắng lại, hương thơm quen thuộc làm dịu êm nỗi lo lắng cùng hỗn loạn vô cùng nơi đáy lòng.

      Hít thở sâu hơi, nở nụ cười.

      nhớ tới những hành vi khác trời vực với quá khứ trong mấy ngày nay của mình, chỉ vô tâm với triều chính, khi lâm triều chỉ ngồi ngẩn người, hơn nữa bất luận triệu phi tần nào thị tẩm, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu, tư thế xinh đẹp, còn có mùi thơm ngọt lịm kia, chán ghét tên dâng lên.

      Những phi tần đó vừa vào cửa bị mình đuổi ra.

      Những chuyện bất thường này, đều cho chuyện , , thương nữ tử tuyệt mỹ, vừa quật cường lớn mật lại trí tuệ ở Sắc Điệp Cung.

      Nhưng làm vua của nước, bị nữ nhân chỉ vào mũi mắng, còn tuyên bố hưu, khiến điên mất rồi!

      Lần trước sau khi phẫn nộ với nàng, lao ra khỏi Sắc Điệp Cung, vốn định lập tức đưa nàng vào Lãnh cung, nhưng thánh chỉ viết, ngọc tỷ đặt trong tay lâu, tấu chương này, phê chuẩn nổi.

      Hơn nữa nghe sau khi mình , Vân Hiểu Nguyệt hộc máu, rồi lại mê man bất tỉnh lại lần nữa, lửa giận sớm bị lo lắng thay thế, quăng chiếu thư kia ngay, lập tức phái tất cả ngự y trong Thái y viện đến khám, còn đưa toàn bộ dược liệu quý hiếm trong cung đến Sắc Điệp Cung.

      Chỉ là ngại vấn đề mặt mũi, đều là nửa đêm mới vụng trộm vào phòng của nàng.

      Kia là khuôn mặt tái nhợt, làn môi trắng bệch, đều khiến vô cùng hối hận.

      Mỗi khi nhớ đến đứa con bị chính tay mình bóp chết, nhớ đến ánh mắt thù hận của nàng đều khiến đau lòng thôi, do dự rất lâu.

      Rốt cuộc sau khi nghe thị vệ báo lại, nàng tỉnh, nỗi vui mừng thay thế tôn nghiêm, bỏ lại các trọng thần còn bàn chuyện ở Ngự Thư Phòng, vội vàng chạy tới Sắc Điệp Cung.

      Quả nhiên, nhìn nàng, bên nàng, đều khiến thả lỏng cả người, như vậy, nếu có thể khiến nàng lại mình, đó là chuyện hạnh phúc thế nào!

      Lúc này, quyết định, cần chờ đến về sau, chỉ cần Vân Hiểu Nguyệt phục hồi sức khỏe, lập tức phong nàng làm Hậu, độc sủng người, nếu nàng muốn mình chạm vào những nữ nhân khác, giải tán toàn bộ Hậu cung ba ngàn, cho dù nàng dễ mang thai lại sao chứ?

      Chỉ cần mình cố gắng, có thể lại có con, nếu , còn có Vũ đệ.

      Dù sao chăng nữa, cả đời này, , tuyệt buông tay!

      “Điệp nhi, Trẫm, quả nàng!

      Mấy ngày nay, Trẫm ăn ngon ngủ yên, trong đầu đều là hình bóng của nàng , mỗi tối đều vụng trộm tới thăm nàng, hối hận giằng xé trái tim Trẫm.

      Xin lỗi, Điệp nhi, xin lỗi, Trẫm bị dã tâm che mù hai mắt, làm nàng bị thương, Trẫm sai rồi, nàng tha thứ cho Trẫm, được ?

      Phụ thân của nàng làm chuyện có lỗi với Thanh Long quốc, Trẫm vì an nguy của bách tính, thể giết , nhưng mẫu thân cùng đại ca của nàng, Trẫm muốn họ chết!

      Trong triều đại loạn, Trẫm thể đày đại ca nàng thành thứ dân, nhưng Trẫm nghĩ chờ về sau có cơ hội, nhất định phục hồi chức quan cho .

      Đúng vậy, trước kia, Trẫm từng muốn giết cả đại ca nàng, nhưng nàng khiến Trẫm xuống tay được!

      Trẫm nhìn ra, nàng muốn rời xa , Trẫm muốn nàng thương tâm, chỉ ngờ, Trần Viễn… , vì nàng, tình nguyện tự sát!

      Điệp nhi, nàng biết , Trần Viễn cùng ta lớn lên, kỳ Trẫm trong lòng Trẫm rất bội phục , cũng rất coi trọng , cái chết của khiến Trẫm vô cùng thương tâm.

      Nhưng, khiến Trẫm đau lòng nhất, chính là con của chúng ta!

      Điệp nhi, đừng hận Trẫm, Trẫm là Hoàng đế, lo lắng đầu tiên là an nguy của Thanh Long quốc.

      Giữa con và nàng, Trẫm chọn nàng.

      Trẫm vốn định cho nàng dùng cách an toàn để sảy thai, nhưng ngọc bội của Vũ đệ khiến Trẫm thể lựa chọn biện pháp mạnh này.

      Nhưng Trẫm ngờ, tiện nhân Nhu phi dám đổ thêm dầu vào lửa, cố ý nhân cơ hội dùng đầu gối đá nàng, hại nàng bị thương nặng như vậy, về sau chỉ sợ…

      Điệp nhi, xin lỗi, xin lỗi, Điệp nhi, Trẫm thề, về sau nhất định nàng, chờ nàng khỏi hẳn, Trẫm lập tức phong nàng làm Hậu.

      Nếu nàng mất hứng, Trẫm lập tức giải tán Hậu cung, chỉ xin nàng đừng hận Trẫm như vậy.

      Điệp nhi, nàng tha thứ cho Trẫm, được , được ?”

      Tần Ngạo nhàng xong, giọt lệ hối hận rơi mặt Vân Hiểu Nguyệt, cách tấm chăn bằng gấm, từ từ đặt tay lên bụng Vân Hiểu Nguyệt, hối hận tột cùng cùng đau đớn thâm tình đều đặt người Vân Hiểu Nguyệt.

      Nhưng, lại vào nổi trái tim nàng…

      ta? Vớ vẩn!

      Nếu tại giả bộ ngủ, Vân Hiểu Nguyệt muốn cất tiếng cười to, đại ca thanh nhã xuất trần, mẫu thân dịu dàng xinh đẹp, đứa con đáng nhưng vô duyên với mình trong mộng.

      Lại lần nữa ràng lên trước mắt, vết thương khép vảy nay bị xé rách ra, đau đớn, chà đạp trái tim Vân Hiểu Nguyệt: ta sao? Tần Ngạo, ngươi có biết, quá muộn !

      Từ khoảnh khắc ngươi đá Vân Nhược Điệp khỏi giường rồng, ngươi mất tư cách nàng.

      Nay, vì Hoàng quyền, ngươi lần lượt hại chết người nhà của Nhược Điệp, hại chết đứa con của Nhược Điệp, nay ngươi còn mặt mũi chạy tới ta ư?

      Ha ha, tình của ngươi, ta khinh!

      Cho nên, Tần Ngạo à, Vân Hiểu Nguyệt ta thề, nhất định phải cho ngươi nếm thử nỗi đau mất người ngươi nhất, ta muốn ngươi vĩnh viễn sống trong hối hận, cho đến lúc chết!!!

      Trong căn phòng chợt yên tĩnh, Tần Ngạo lâu chưa có giấc ngủ đầy đủ, dựa vào thành giường dần dần nhắm mắt.

      Đợi đến khi tiếng hít thở dần dần đều đều vang lên, Vân Hiểu Nguyệt mở mắt ra, lạnh lùng nhìn gương mặt tiều tụy của Tần Ngạo, nụ cười lạnh như băng mà đầy châm chọc lên khóe miệng, rồi sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thương.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Nghe lén chân tướng



      Những ngày tiếp theo, Vân Hiểu Nguyệt trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, im lặng hơn rất nhiều, nằm suốt giường.

      Ngoại trừ uống thuốc, dùng bữa, thời gian còn lại đều dùng để tập nội công, khôi phục võ công!

      Ngày nào Tần Vũ cũng đến Sắc Điệp Cung ngồi lúc, chẳng qua, Vân Hiểu Nguyệt quan tâm đến , thái độ dần dần xa cách khiến Tần Vũ rất bất lực.

      Về phần Tần Ngạo, từ bữa thổ lộ tâm với Vân Hiểu Nguyệt lần đó, chiều nào cũng đến chỗ Vân Hiểu Nguyệt trò chuyện.

      Lúc đầu, Vân Hiểu Nguyệt còn nổi giận đùng đùng bảo cút , nhưng Tần Ngạo quả là hạ quyết tâm chết cũng , sau khi thấy quát mắng vài lần hiệu quả, Vân Hiểu Nguyệt liền áp dụng thái độ hoàn toàn coi thường, mặc xác gì, làm gì, mình cũng coi như nhìn thấy.

      Nàng ăn vẫn ăn, ngủ cứ ngủ, chẳng qua cái giường này, đừng hòng đến gần, bằng nàng lấy kiếm mà hầu hạ!

      Tần Ngạo vốn còn tìm may mắn, được Vân Hiểu Nguyệt cảnh cáo còn tin, thử mó vào giường, Vân Hiểu Nguyệt quả chút khách khí lấy thanh đoản kiếm đặt dưới gối ra đâm tới, cũng may bệnh nặng chưa lành, chẳng có sức lực, nếu bụng bị đâm thành cái lỗ lớn, dù vậy, vẫn máu tươi chảy ròng.

      Tần Ngạo biết mình đuối lý, cho bất luận ai chuyện này ra ngoài, để Trương Thái y bí mật băng bó, giấu diếm mọi người.

      Cũng chính là từ lần đó về sau, biết điều hơn rất nhiều, mỗi ngày chỉ trơ mặt đến sau bữa trưa rồi chạy về, nhưng thái độ lạnh lùng trước nhau như của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo khoanh tay hết cách, cuối cùng bàn với Thái Hậu.

      Thái Hậu sau khi trở về từ chuyến vái Phật, nghe Vân Hiểu Nguyệt bất hạnh sảy thai, đau lòng suýt té xỉu.

      Chẳng qua, Thái Hậu biết này đứa con này là do Tần Ngạo tự tay phá, còn tưởng rằng cẩn thận, Vân Hiểu Nguyệt cũng muốn vạch trần huynh đệ Tần gia, dù sao Thái Hậu lớn tuổi, chịu nổi đả kích.

      Huống chi ở trong cung, nếu có gì đáng giá cho nàng lưu luyến đó là tình thương của Thái Hậu.

      Từ đó về sau, Thái Hậu rất hay tới, mỗi ngày đều tới khuyên nhủ Vân Hiểu Nguyệt.

      Cũng chỉ khi đối mặt với Thái Hậu, Vân Hiểu Nguyệt mới hơi có vẻ tươi cười, mở miệng trò chuyện, chuyển biến của Vân Hiểu Nguyệt khiến Thái Hậu đau lòng thôi.

      Vì muốn Vân Hiểu Nguyệt vui vẻ, mỗi ngày những trò vui mới ngừng được đưa vào trong cung.

      Nhưng tất cả các thứ ấy thể khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy hứng thú, tâm nguyện duy nhất lúc này của nàng chính là đưa Huyên nhi cùng Viễn rời cung.

      Nhưng Viễn thấy người đâu, nàng thể hỏi trực tiếp.

      Vì thế Vân Hiểu Nguyệt bảo Huyên nhi dò hỏi đám thị vệ, chỉ cần biết chỗ , sau khi rời cung tìm cũng như nhau.

      tháng trôi qua, vết thương thân thể hoàn toàn bình phục, võ công cũng khôi phục cơ bản, nhảy khỏi bức tường cao hoàn toàn thành vấn đề, nhưng vết thương trong lòng, có lẽ cả đời này cũng khó mà lành hẳn!

      Tối nay, Vân Hiểu Nguyệt đuổi tất cả cung nữ , nàng mặc y phục dạ hành, trang bị đầy đủ, chuẩn bị đến dò Ngự Thư Phòng.

      Vì ban ngày Huyên nhi trở về cho nàng, Tư Đồ Viễn bị phái đến biên cương, nhưng cụ thể chỗ nào biết, cho nên nàng chuẩn bị đến Ngự Thư Phòng tìm bản truyền lệnh mà nàng từng thấy Tần Ngạo lấy ra, nàng biết nó ở đâu.

      Vận khinh công, lướt nóc nhà, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt có chút vui sướng.

      Có võ công rồi, lúc chuồn , dù là thiên quân vạn mã cũng có thể thong dong rời . Trong thiên hạ này còn có chỗ nào mà được?

      đến Ngự Thư Phòng, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phát , trễ thế này mà Tần Ngạo vẫn ở đó.

      Bên trong truyền ra tiếng chuyện nhàng, Vân Hiểu Nguyệt quỳ rạp xuống nóc nhà, nhấc mảnh ngói ra nhìn vào, bên trong còn có Tần Vũ.

      “Hoàng huynh, huynh xác định làm như vậy? Văn võ toàn triều dễ dàng đồng ý đâu!”

      Vẻ mặt Tần Vũ ưu sầu, ngồi ở ghế.

      “Vũ đệ, Trẫm tâm ý quyết, đây là do Trẫm thiếu Điệp nhi, cho nên Trẫm nhất định phải giải tán Hậu cung, đệ cũng thấy đấy, tại thái độ của Điệp nhi đối với Trẫm, lạnh đến tận băng.

      Dù Trẫm hạ lệnh cưỡng chế tất cả phi tần được rời cung, nhưng tồn tại của chúng nhất định làm Điệp nhi thoải mái.

      Vũ đệ, giải tán Hậu cung, Trẫm càng có cơ hội được Điệp nhi tha thứ!

      Còn nữa, Trẫm phát vàng bạc, cho dù rời cung, cũng đói chết được!”

      Tựa vào ghế, Tần Ngạo thở dài trả lời.

      “Hoàng huynh, ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, người làm như vậy là công bằng với phi tần!

      Aiz, quên , chỉ sợ họ biết cũng đồng ý.

      Huống hồ Hoàng huynh à, lần này Điệp nhi bị thương, Thái y xác định về sau nàng rất khó mang long thai, huynh muốn có con nối ngôi hay sao?”

      Cái gì? Ta thể mang thai?

      Vân Hiểu Nguyệt quá sợ hãi, vỗ bụng mình, đau lòng.

      Khó mang thai ư!

      Hay, hay lắm, Tần Ngạo, Nhu phi, các người độc lắm, Vân Hiểu Nguyệt ta báo thù này, thề làm người.

      Cắn môi, Vân Hiểu Nguyệt cưỡng chế đau lòng, nàng vẫn muốn nghe, nghe xem nam nhân chết tiệt này tại như thế nào, có phải hối hận đến chết hay ?

      Quả nhiên!

      “Vũ đệ, đệ đừng nữa, Trẫm hối hận đến nỗi muốn quyền đánh chết mình!

      Cho dù Điệp nhi thể có con để truyền ngôi, phải còn có đệ sao?

      Vũ đệ, Trẫm tâm ý quyết, nữa, được ?”

      Tần Ngạo đến đây, giọng nghẹn ngào, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy ràng, giọt lệ trong suốt rơi Long bào vàng rực của Tần Ngạo!

      Ha ha, tốt lắm!

      Vân Hiểu Nguyệt phát ra thanh nào, cười đau đớn: Tần Ngạo, ngươi cũng có ngày hôm nay đấy!

      Ngươi chờ , nỗi đau lớn hơn còn ở đằng sau.

      Khó mang thai sao chứ? Vừa đúng lúc cho bổn nương thả sức chơi đùa, chỉ cần ta muốn, bằng y thuật của ta, muốn có con thành vấn đề.

      Nhưng ngươi, sau này rất thảm!

      “Aiz… Hoàng huynh, như vậy, cũng nên triệu Tư Đồ Viễn về kinh rồi!

      Người muốn giải tán Hậu cung, nhất định có rất nhiều người phản đối, đến lúc đó việc của người sơ sót.

      Điệp nhi bệnh nặng chưa lành, nếu khiến những kẻ bụng dạ khó lường kia ra tay lần nữa, có lẽ là hết cách trở về được!

      Dù sao chăng nữa, Tư Đồ Viễn cũng là người của còn sót lại Vân gia, chắc chắn tận tâm bảo vệ Điệp nhi, võ công của lại cao cường, phải người càng yên tâm sao?”

      Viễn? Bọn họ biết Viễn là người mà cha Nhược Điệp phái tới nằm vùng ư?

      Vân Hiểu Nguyệt vừa định rời lập tức dừng lại, trong lòng cả kinh, lại lần nữa nằm úp sấp xuống nghe.

      “Tư Đồ Viễn…”

      Tần Ngạo ngẩng đầu, nâng tay lau giọt lệ bên khóe mắt, nhàng thở dài:

      “Đúng vậy, nên triệu về kinh thầm bảo vệ Điệp nhi, tuy là người của Vân gia, nhưng là kẻ sĩ hiểu đúng sai.

      Lần này diệt trừ được Vân tướng, cũng có công, chờ hồi kinh, Trẫm thưởng cho , hy vọng có thể bù lại chút ít áy náy!”

      Cái gì?

      Vân Hiểu Nguyệt sợ hãi suýt nữa bật ra thành tiếng, lập tức ôm miệng mình, ngẩn ngơ tại chỗ: Viễn cũng liên quan tới chuyện này?

      Trời ạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Đêm nay, ta nhất định phải biết ràng tất cả chân tướng!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Tình lạnh lòng đau


      “Tư Đồ Viễn có công? Công gì?

      Thần đệ hiểu chuyện gì, biết Hoàng huynh có thể giải thích cho đệ chút được ?”

      “Nơi này có người ngoài, hai huynh đệ ta có gì mà thể chứ?”

      Khóe miệng Tần Ngạo giật , tiếp tục :

      “Sau khi ám vệ của Trẫm tra ra thân phận của Tư Đồ Viễn, Trẫm từng muốn giết , nhưng sau khi thử vài lần, Trẫm phát người này tuy là cao thủ Vân gia bí mật nuôi trồng, nhưng hiểu sai trái.

      Sau khi theo Trẫm tiến cung vẫn tận tâm tận lực bảo vệ Trẫm, trung hậu thành , trầm tính ít , có ham mê bất lương, là hộ vệ hiếm có.

      Cho nên Trẫm cố ý vô tình tiết lộ cho tin Vân tướng cùng Hộ Bộ Thượng Thư của Bạch Hổ quốc là Liễu Băng thường xuyên bắt liên lạc, cũng ám chỉ dã tâm soán vị của Vân tướng cho , sau đó theo dõi nghiêm mật.

      Quả nhiên, sau khi biết những chuyện đó, báo tin cho Vân tướng, mà lựa chọn im lặng.

      Trẫm liền biết, người này trung tâm với Thanh Long quốc ta.

      Ngày đó, Trẫm nâng cốc chuyện với , cũng hứa chỉ xử trí mình Vân tướng, nô bộc, tạp dịch trong phủ, bao gồm cả cha mẹ , Trần Viễn cùng Vân phu nhân đều được miễn hình pháp.

      mới đồng ý với Trẫm trộm văn kiện bí mật liên lạc giữa Vân tướng và Liễu Băng, tuy chỉ có mấy phong thư, nhưng đủ để Vân tướng thể chối cãi, ngoan ngoãn đền tội!

      Sau này Trẫm biết kỳ là ám vệ Vân tướng huấn luyện để bảo vệ Điệp nhi, mục đích trà trộn vào trong cung ngay từ đầu là bí mật giám sát Trẫm, sau này khi Điệp nhi vào cung bảo vệ Điệp nhi, những hành vi ngầm của Vân tướng, hề biết, Trẫm mới thoáng yên lòng.

      Lần này Nam Cương tuyên chỉ triệu Trần Viễn về, Trẫm cố ý phái , sau đó sai ám vệ theo đuôi, Trẫm muốn xem xem có đem chuyện của Vân tướng mật báo cho Trần Viễn hay .

      Nếu có, cũng trở về được. chứng minh: , là trung thần, hề gì cho Trần Viễn, Trẫm mới yên tâm để tạm giữ đại quân.

      Nay tất cả mọi chuyện như bụi rơi sau lưng, cũng là lúc nên triệu về kinh, nhưng cha mẹ tự vẫn theo chủ, Trẫm tuân thủ lời hứa với , đây là chuyện Trẫm nợ .

      Chờ trở về, Trẫm cho làm tổng quản Ngự Lâm quân Hoàng thành, thống lĩnh tam quân Hoàng thành, và vẫn thầm bảo vệ Điệp nhi như cũ.

      Trẫm cũng truy phong cha mẹ , sau đó ngự ban tiểu thư khuê các tài đức vẹn con nhà đại quan làm phu nhân .

      Vũ đệ, đệ thấy thế nào?”

      Tần Ngạo chậm rãi hết, Vân Hiểu Nguyệt nóc nhà nghe thấy mà lòng đau như cắt, nước mắt thành dòng rơi tựa trân châu, làm ướt tấm ngói lưu ly trước mặt.

      Viễn, vì sao, vì sao mà ngay cả huynh cũng có điều giấu diếm ta?

      Chẳng lẽ đây là điều huynh gọi là ư?

      Đồ ngốc, đồ ngu, ngu ngốc, ta hận huynh chết được!

      Cho nên, ta tuyệt thể tha thứ cho huynh nữa rồi, nếu huynh sớm cho ta biết chuyện này, tối thiểu ta có thể ngăn cản cái chết của mẫu thân và đại ca, chứ phải chờ tất cả mọi người hết, ta cuối cùng mới biết, chẳng làm gì được nữa!

      Quả nhiên, đàn ông cổ đại đều coi thường phụ nữ, ngu đến nỗi khiến người ta phát điên.

      Tư Đồ Viễn ơi là Tư Đồ Viễn, huynh trung với Thanh Long quốc đến thế, hãy cứ cưới người nào mà nghiệt chết tiệt tìm cho huynh, rồi cả đời làm tay sai cho , Vân Hiểu Nguyệt ta lại sợ tìm thấy đàn ông tốt hay sao?

      Tư Đồ Viễn, huynh làm tổn thương trái tim ta như vậy, ta cũng cần chờ huynh trở lại nữa, ngay đêm nay ta bắt đầu chuẩn bị, sau vài ngày nữa hỏa thiêu Sắc Điệp Cung, bắt huynh hối hận cả đời!

      Hai người bên dưới còn cái gì nữa, Vân Hiểu Nguyệt nghe vào dù là chữ. Nàng cắn môi, nắm chặt hai đấm, Vân Hiểu Nguyệt chạy như chớp về tẩm cung của mình, nàng phải giải tỏa, nếu điên mất!

      Nhảy vào cửa sổ, ném mình vào trong tấm chăn bằng gấm, Vân Hiểu Nguyệt khóc rống lên!

      Trong đầu, tất cả đều là dáng vẻ ngượng ngùng đáng của Tư Đồ Viễn, còn có ánh mắt dịu dàng ấy, chiều bất đắc dĩ khi bị mình trêu cợt ấy, càng nhớ, tim càng đau, nước mắt chảy ra càng dữ dội, làm sao mà ngừng được, giống như phải khóc hết cho đến khi tất cả đau lòng trôi ra ngoài.

      Cổ họng nghẹn đắng, mắt sưng vù lên, ngay cả tấm chăn bằng gấm cũng bị cắn nát, rốt cục, đến khi nước mắt chảy khô, trái tim ấy cũng dần dần lạnh cứng lại.

      Mơ mơ hồ hồ nằm giường, Vân Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm giác mát lạnh vây quanh nàng, chậm rãi tràn vào đáy lòng, đóng băng trái tim vỡ nát, cho đến khi nàng còn cảm thấy đau đớn nữa, và cũng chẳng tìm ra chút dịu dàng nào.

      Quả nhiên huấn luyện viên đúng, tình cảm nam nữ là thứ bền chắc nhất, nếu muốn làm sát thủ thành công, ngoại trừ bản thân, thể dễ dàng tin tưởng bất kì ai, đây mới là phương pháp tự bảo vệ mình tốt nhất!

      Từ giờ phút này, ta muốn làm Vân Hiểu Nguyệt phóng khoáng trước kia, Vân Hiểu Nguyệt coi sinh vật giống đực ra gì, Vân Hiểu Nguyệt có thù tất phải báo lại trăm lần, Vân Hiểu Nguyệt thà phụ cả thiên hạ, chứ để thiên hạ phụ ta.

      Ta dạo chơi khắp dị thế này, hành hạ đến cùng những nam nhân thối tha tự cho là đúng ấy, báo thù cho tất cả phụ nữ chịu khổ chịu khổ khắp thiên hạ!

      “Vân Hiểu Nguyệt, mày làm được!”

      Xoay người nhảy xuống giường, Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ mặt mình, tự bơm hơi:

      “Rời khỏi huynh đệ họ Tần, rời khỏi Tư Đồ Viễn, đêm nay chuẩn bị đồ đạc, đêm mai làm thịt Nhu phi, đêm kia hỏa thiêu Sắc Điệp Cung, đưa Huyên nhi cao chạy xa bay, nơi thối nát này còn gì đáng giá để ta lưu luyến nữa rồi!”

      Lấy chiếc khăn đen bịt mặt lại, đóng băng toàn bộ đau xót vào đáy lòng, mở cửa sổ ra, Vân Hiểu Nguyệt hít hơi sâu, đến phòng ăn, nơi đó có thứ mình cần, nếu muốn diễn trò hay, ắt thể thiếu thứ đó!

      Phòng ăn ở phía Bắc Hoàng cung. qua hoa viên và rừng cây , tránh các thị vệ tuần tra, Vân Hiểu Nguyệt tới cái kho phía sau, chỗ đó có rất nhiều dầu để thắp, còn có rất nhiều rượu, chỉ cần lấy mỗi thứ nửa, hoàn toàn có thể đốt Sắc Điệp Cung sạch tì vết!

      Thị nữ trông coi tựa vào cạnh cửa để ngủ, Vân Hiểu Nguyệt điểm huyệt đạo của họ, lấy chìa khóa mở cửa, đến tận cùng bên trong, trộm lấy hai vại lớn, lấy đầy đủ những thứ mình cần, sau đó khôi phục tất cả về nguyên trạng, lén lút nhảy lên nóc nhà, chạy về tẩm cung.

      Lúc này là canh ba sáng sớm, thị nữ trong phòng ăn đều rời giường chuẩn bị bữa sáng cho Hoàng cung, Vân Hiểu Nguyệt nấp, đột nhiên, lời thủ thỉ của vài cung nữ truyền vào trong tai, khiến trong lòng nàng rục rịch, khỏi dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :