1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Khó bề phân biệt


      Vừa tỉnh lại, Tần Ngạo sớm vào triều, nheo mắt nhìn ánh dương ấm áp bên ngoài, Vân Hiểu Nguyệt gọi Huyên nhi đến giúp rửa mặt sạch , ăn bữa sáng, rồi ngồi vào bàn đu bên ngoài nhàn nhã đọc sách.

      Đương lúc xem say sưa, đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó Huyên nhi với sắc mặt bối rối, vội vàng chạy tới:

      “Nương nương, Hoàng hậu nương nương cùng nhóm nương nương về chỗ người!”

      “Hở?”

      Vân Hiểu Nguyệt hứng thú ngẩng đầu.

      “Các nàng chưa bao giờ đặt chân tới Sắc Điệp Cung, hôm nay tới là muốn làm gì?

      Huyên nhi, đặt ghế ngồi của ta đến dưới giàn hoa, ta ở đó tiếp đãi bọn họ!”

      “Vâng!”

      Thú vị lắm!

      Hôm qua nghiệt mới đến đó, hôm nay sang tận chỗ ta, chín phần là muốn tới thị uy, được!

      Tựa vào ghế, Vân Hiểu Nguyệt miễn cưỡng nhấm nháp hoa quả Huyên nhi đưa qua, vui vẻ hưởng thụ.

      Chỉ chốc lát sau, chợt nghe tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, rồi sau đó đàn thị nữ, thị vệ ưỡn ẹo tiến vào, tiếp đó Hoàng hậu mặc phượng bào được hai cung nữ nâng tay, chậm rãi đến.

      Đằng sau theo là đội ngũ mĩ nữ cho rằng trang điểm đẹp xinh đẹp, chậm rãi tới chỗ mình.

      Nhìn tốc độ của họ, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm giác họ rất có phong thái của ngôi sao màn bạc, chỉ thiếu cái thảm đỏ, ha ha, hay nhỉ!

      “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Điệp nhi thân mình nặng nề, tiện hành lễ, xin người thứ lỗi!”

      Vân Hiểu Nguyệt tươi cười đầy mặt, đứng dậy phất tay thăm hỏi với Hoàng hậu.

      “Ối chà, Điệp nhi muội muội tại là quốc bảo của Thanh Long quốc chúng ta đó, mau nằm , đừng để mình mệt ha?”

      Hoàng hậu vội vàng lên , nhàng đỡ nửa người của Vân Hiểu Nguyệt, nhàng chậm chạp giúp nàng nằm xuống.

      Ách? Diễn cái quái gì đây?

      Nhìn nét mặt căng thẳng của Hoàng hậu, Vân Hiểu Nguyệt ngẩn người, cười nhạt rồi nằm xuống, cảm giác này Hoàng cung là chán ngấy, mỗi người đều đội cái mặt nạ, phút phút giây giây diễn kịch, chán phèo, vẫn là Viễn tốt nhất.

      Đột nhiên, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu nhớ chàng hay thẹn thùng kia, khi nào huynh mới trở về?

      “Tham kiến Điệp quý phi, Điệp quý phi vạn an!”

      đám mỹ nhân thướt tha nhiều vẻ hành lễ, giọng nũng nịu làm bừng tỉnh Vân Hiểu Nguyệt trầm tư.

      “Các vị muội muội xin đứng lên!”

      nhàng vẫy tay, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười trả lời.

      “Tạ Điệp quý phi nương nương!”

      Đợi cho mọi người ngồi vào chỗ của mình, Hoàng hậu mở miệng :

      “Hôm qua, Hoàng thượng đến chỗ bản cung, bản cung phải trông giữ Hậu cung tốt, làm vị mẫu nghi thiên hạ tốt, làm thê tử tốt của người.

      Bản cung nghĩ lại, rút ra kinh nghiệm xương máu, cho nên hôm nay cùng mọi người đến thăm Điệp nhi muội muội, để Hoàng thượng có thể an tâm xử lý quốc , cần hao tâm tốn sức ở chúng ta, chúng muội muội thấy thế nào?”

      Mặt cười hơi hơi đỏ lên, Hoàng hậu ngượng ngùng cười khẽ, sóng mắt đung đưa đó, xuân tình nhộn nhạo, phong tình vạn chủng.

      “Dạ, nô tì tuân mệnh! Hôm qua Hoàng thượng cũng với nô tì, phải quan tâm Điệp nhi muội muội tốt.

      Điệp nhi à, trước kia tỷ tỷ có nhiều điều phải, còn xin muội muội tha thứ!”

      Nhu phi giành trước, xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt thi lễ.

      Ối, đây phải là thị uy sao?

      nghiệt chết tiệt, còn cái gì cũng chưa làm, lừa ai, nhìn vẻ mặt của hai nữ nhân này, chắc chắn ngươi ngày hôm qua cho các nàng ăn no rồi, hừ!

      ngươi là ngựa đực còn nhận, dám gạt ta, tức chết mất, xem buổi tối ta chỉnh ngươi như thế nào!

      “Nhu phi mời ngồi, việc mà thôi!”

      Vân Hiểu Nguyệt chưa bỏ ý cười, mỉm cười .

      “Điệp nhi muội muội quả là rộng lượng! Đúng rồi, tỷ tỷ tự tay nấu nồi canh bổ, nhân còn nóng mau ăn ! Tỷ tỷ nấu rất lâu đó!”

      Hoàng hậu phất tay, cung nữ bưng cái bát ngọc tới, Vân Hiểu Nguyệt nhàng mở ra, mùi thơm nức truyền vào mũi.

      “Tỷ tỷ dùng nhân sâm thượng thừa, cỏ linh chi nấu với ngao, nghe thai phụ ăn đồ này tốt lắm! Nếu muội thích, tỷ tỷ về sau mỗi ngày đều làm cho muội.

      Nào, còn nóng, mau ăn , lạnh tốt lắm!”

      Hoàng hậu cười tủm tỉm tới, cầm lấy thìa ngọc, múc ngụm đưa tới bên môi Vân Hiểu Nguyệt.

      “Cám ơn Hoàng hậu nương nương, nô tì tự mình làm được!”

      Tiếp nhận bát ngọc, Vân Hiểu Nguyệt đặt tới chóp mũi cẩn thận ngửi, quả nhiên, vẫn có hương vị Túy Mỹ Nhân.

      Chẳng qua, lần này liều lượng rất , cẩn thận ngửi thấy!

      là “Độc nhất là lòng dạ đàn bà”, xem ra, thuốc lần trước, cũng là ả hạ! Còn bảo làm mỗi ngày cho ta á, để ta chết, xem ra, ngươi bỏ qua!

      Hừ, Vân Hiểu Nguyệt ta sao có thể tha cho ngươi?

      “Huyên nhi, khi nào Hoàng thượng đến chỗ này vậy?”

      Quay đầu, Vân Hiểu Nguyệt lộ thanh sắc hỏi.

      “Hồi nương nương, canh giờ trước, Hoàng thượng tới, nhưng Tiểu Tam báo lại, Hoàng thượng lập tức rồi!”

      Huyên nhi cung kính trả lời.

      “Vậy sao? Hoàng hậu nương nương vất vả như vậy nấu canh cho muội như vậy, Điệp nhi cảm kích vô cùng, chờ Hoàng thượng tới, nhất định phải Hoàng thượng cám ơn tỷ tỷ, thế nào?”

      Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười .

      “Muội muội, đây là việc tỷ tỷ phải làm, nào có thể mong được thưởng?”

      Hoàng hậu mặt đỏ lên, ngượng ngùng .

      “Sao tỷ tỷ có thể như vậy? Người là quốc hậu nước , lại tận tâm chiếu cố phi tử như vậy, chính là tấm gương của nữ tử khắp thiên hạ, đáng ngợi khen!”

      Nụ cười của Vân Hiểu Nguyệt càng sâu, ngọt ngào .

      “Ha ha, Điệp nhi ngợi khen ai vậy?”

      Đột nhiên, tiếng cười sang sảng đích truyền vào trong tai mọi người, vừa ngẩng lên thấy Tần Ngạo mặc long bào, vui vẻ tới, dáng vẻ phong thần tuấn lãng, làm mê mẩn ánh mắt mọi người, trừ Vân Hiểu Nguyệt.

      “Bái kiến Hoàng thượng!”

      Tất cả nữ nhân mắt đưa mặt hồng, nũng nịu hành lễ.

      “Bình thân! Đều đến thăm Điệp nhi phải ?

      Ha ha… Hoàng hậu làm tốt lắm!”

      đến ngồi xuống bên người Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo vui vẻ .

      “Đây là chuyện nô tì phải làm!”

      Hoàng hậu đỏ bừng mặt, vui sướng vô cùng.

      “Wow? Canh thơm quá, nào, Trẫm giúp Điệp nhi uống, thế nào?”

      Thấy bên người Vân Hiểu Nguyệt có cái bát ngọc, Tần Ngạo bưng lên, sủng nịch .

      “Đây là canh Hoàng hậu nương nương tỉ mỉ chuẩn bị cho thần thiếp!”

      Vân Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Hoàng hậu cái.

      “Ha ha, tốt lắm, Hoàng hậu có tâm như vậy!

      Nào, Điệp nhi, đừng lãng phí tâm ý của Hoàng hậu!”

      Tần Ngạo cười càng vui vẻ, khen ngợi nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu nhất thời má ngọc đỏ hồng, đầu cúi càng thấp!

      “Vậy ư? Chỉ sợ là có rắp tâm khác!”

      Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười, nhấc tay vụng trộm cởi xuống ngọc bội Tần Vũ đưa cho, lập tức quăng vào bát ngọc, sau đó, quả nhiên linh nghiệm, ngọc bội đổi thành màu hồng nhạt.

      Nhất thời, mảnh yên lặng, nụ cười của Tần Ngạo đọng ở mặt, tức giận trong mắt nhanh chóng chồng chất, quăng bát ngọc xuống đất, cước đá Hoàng hậu còn kinh ngạc ngã xuống đất:

      “Tiện nhân, dám hạ độc con Trẫm?”

      Hoàng hậu lập tức ngây dại, sau đó tê tâm liệt phế khóc kêu:

      “Hoàng thượng minh giám, nô tì hạ độc Điệp nhi muội muội!

      Hôm qua lời của người khiến nô tì biết mình sai, cho nên sáng sớm chuẩn bị bát canh này, nô tì hạ độc! Ô ô…”

      hạ độc?

      Ngọc bội trong tay Điệp nhi là thần ngọc có thể nhận ra trăm độc, ngươi giải thích như thế nào?

      Đồ tiện nhân, lòng dạ hẹp hòi, xứng làm Hậu!

      Người đâu, nhốt Hoàng hậu vào thiên lao, chờ đợi xử trí!”

      Tần Ngạo giận tím mặt, gào to.



      Hoàng thượng minh giám, nô tỳ làm, ta thề với trời, ta làm!

      Ô ô… Điệp nhi, ta làm hại muội, cầu muội với Hoàng thượng!

      Ô ô…”

      Hoàng hậu nước mắt tràn lan, tiếng đập đầu vang lên, nhanh chóng đổ máu.

      “Hoàng hậu nương nương, đối với ta mà , chuyện này có gì, nhưng đứa bé này quan trọng hơn, cho nên bất kì ai muốn làm thương tổn con ra, nhất định phải trị, quyết dung tha!

      Cho nên Hoàng hậu à, ta giúp được ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần thẩm tra phải là ngươi hạ độc, Vân Nhược Điệp ta nhất định khôi phục danh phận Hoàng hậu cho ngươi!”

      Vân Hiểu Nguyệt đứng lên, nhìn tất cả phi tần chung quanh cái, như trảm đinh chặt sắt, khí thế giận mà uy khiến mọi người kinh sợ!

      “Được, ta tin ngươi!”

      Hoàng hậu chậm rãi đứng lên, lau khô nước mắt hai má, thống khổ nhìn Tần Ngạo còn xanh mặt, theo thị vệ xuống!

      “Còn mau cút ! cho các ngươi nghe, Điệp nhi là người Trẫm nhất, nếu ai dám hại nàng, ta quyết dung tha!”

      Tần Ngạo lửa giận hừng hực đá đổ cái bàn bên, phẫn nộ quát.

      “Vâng… Thần… Nô tì cáo lui!”

      Tất cả mỹ nhân sợ tới mức hoa dung thất sắc, run run lui xuống!

      “Điệp nhi, may là nàng thông minh, nếu hậu quả gánh nổi!

      Được rồi, tiện nhân kia, Trẫm nhất định thẩm vấn kĩ càng, đòi lại công đạo cho nàng!”

      Tần Ngạo ôm Vân Hiểu Nguyệt, dịu dàng , trong con ngươi đen sâu thẳm, yên lặng nhìn từng mảnh bát , hàn ý nhanh chóng tụ lại.

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Lẳng lặng tựa vào trước ngực , khóe miệng Vân Hiểu Nguyệt gợi nụ cười châm chọc, có lẽ độc này, đích xác phải Hoàng hậu hạ!

      Bởi vì lúc Nhu phi gần đắc ý tươi cười, Vân Hiểu Nguyệt nhìn sai.

      Còn có vài phi tử khác của , vẻ mặt kỳ quái, nàng thu hết vào đáy mắt, đúng là khó bề phân biệt!

      Viễn, chừng nào huynh mới trở về?

      thầm tìm hiểu của huynh, những chuyện này với ta, đúng là làm tốt!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Phong ba phế Hậu


      “Hoàng huynh, rốt cuộc huynh phải ép buộc tới khi nào?

      Huynh có biết hay , tại văn võ cả triều ai nấy lòng người hoảng sợ, mục đích huynh chèn ép phe phái của Hoàng hậu là gì?

      phải huynh từng , phải lợi dụng họ để đoạt lại binh quyền trong tay Vân tướng sao, vì sao lại dẫn tới cục diện ngày càng hỗn loạn như tại?

      Hoàng huynh, rốt cuộc huynh chơi trò gì?”

      Tại Ngự Thư Phòng, sau vài ngày ấm ức ở nhà, Tần Vũ biết được tin tức Hoàng hậu bị tống Thiên lao, rốt cục nhịn được, liền chạy đến đây chất vấn.

      “Chơi?

      Ha ha… từ này của Vũ đệ quả là tinh diệu!

      Trẫm chính là chơi, chơi trò hòn đá ném hai con chim, bắt bách quan phải hàng phục!”

      Miễn cưỡng tựa vào lưng ghế, Tần Ngạo tà tứ cười lớn.

      “Hoàng huynh, sao huynh lại biến thành như vậy?

      Cho dù là huynh muốn trừ họa lớn cũng thể lợi dụng những nữ tử đáng thương đó!

      Hoàng hậu tuy rằng ghen tị, nhưng muốn giết Hoàng tử, lại là huynh làm, đúng ?”

      “Tần Vũ, đệ đưa ngọc bội cho Nhược Điệp, Trẫm nhịn.

      Đệ bảo Trẫm giữ mạng lại cho nàng, Trẫm cũng làm theo.

      Đệ còn muốn thế nào? Bảo vệ nàng, biện pháp tốt nhất là biến nàng thành người đệ nhất trong Hậu cung, phải sao?

      Chưa kể, phụ thân Tiếu Ngự Sử của Hoàng hậu cũng là hạng người giống Vân tướng, đều là những kẻ kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ vào thân phận nguyên lão mà coi Trẫm ra gì.

      Điều Trẫm muốn là nhất thống Thiên hạ, bọn họ năm lần bảy lượt chịu giao lại binh quyền, cản trở kế hoạch của Trẫm, còn thông đồng với địch phản quốc, sao Trẫm có thể dễ dàng tha thứ?

      Rất khó phải , muốn Trẫm đợi đến khi Thanh Long quốc phải sửa họ phải ?”

      Tần Ngạo lạnh giọng đáp.

      “Chuyện đó… ý của Hoàng huynh là muốn chém hai vị lão thần?”

      Tần Vũ ngẩn ngơ lát, thể tin hỏi.

      “Tiếu Ngự Sử, Trẫm có thể chuẩn tấu cho lão cáo lão hồi hương, nhưng Vân tướng, thể giết!

      tưởng rằng Trẫm biết lén sắp đặt gián điệp bên cạnh Trẫm, nên Trẫm biết thời biết thế, lợi dụng người của để tiêu trừ cảnh giác của .

      Vũ đệ, kẻ có bụng dạ khó lường như vậy, nhất định giết tha!”

      Vẻ mặt Tần Ngạo tràn đầy sát khí, con đường sống nào để cứu vãn.

      “Gián điệp, ai?”

      Tần Vũ ngơ ngác hỏi.

      “Tư Đồ Viễn, thống lĩnh thị vệ của ta.

      Năm đó Trẫm xuất cung gặp chuyện, là cứu Trẫm, còn vì Trẫm mà bị trọng thương,

      Trẫm ngờ, lại là người của Vân tướng!

      Nhưng, Trẫm giết , bởi vì coi như là người quang minh lỗi lạc, tận tâm tẫn trách, chỉ cần diệt Vân tướng, Trẫm tin bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành tài tướng đắc lực của Trẫm.

      Trẫm phân minh trong việc dùng người, nhân tài như vậy, giết đáng tiếc!”

      Híp phượng mắt, Tần Ngạo lạnh lùng .

      “Tư Đồ Viễn? Chính là đệ nhất cao thủ ư, huynh phái đâu?”

      “Trẫm phái đến biên cảnh truyền thánh chỉ triệu Trần Viễn hồi kinh, ở tạm lại chỗ đại quân, chờ mọi chuyện ở Kinh thành xong xuôi, Trẫm triệu hồi kinh. Nhưng, nếu vẫn ngu ngốc trung với Vân tướng, Trẫm cũng lưu tình!”

      “Hoàng huynh…”

      Tần Vũ cúi đầu thở dài.

      “Thần đệ còn lời nào để , đạo của bậc Đế vương, thần đệ hiểu, thần đệ chỉ hy vọng huynh làm chuyện gì để mình hối hận, người khác đệ mặc kệ.

      Nhưng nếu huynh làm thương tổn Nhược Điệp, đệ tuyệt ngồi yên đâu! Huynh biết quý trọng, đệ đưa nàng , rất xa, Hoàng huynh, đệ làm!”

      Ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong của Tần Vũ nhìn thẳng Tần Ngạo, chút sợ hãi.

      “Ha ha…

      ngờ, đệ đúng là coi trọng nàng, nhưng Tần Vũ, nàng là Hoàng hậu của Trẫm, những nữ nhân khác, đệ cứ lựa chọn, Hoàng huynh tặng cho đệ là được!”

      Tần Ngạo nhịn được cười lớn, nhưng, nụ cười kia, lạnh sâu nơi đáy mắt.

      “Thần đệ là kẻ háo sắc sao? Chỉ cần Hoàng huynh đối xử tử tế với Nhược Điệp, thần đệ tự nhiên coi nàng như Hoàng tẩu, xin cáo lui!”

      Thở dài, Tần Vũ cung kính thi lễ, ra khỏi Ngự Thư Phòng.

      “Vậy ư?”

      Lẳng lặng nhìn bóng dáng Tần Vũ ra, Tần Ngạo đột ngột cười lạnh ra tiếng:

      “Vân Nhược Điệp, nàng đúng là hồ ly tinh!

      Mê hoặc Trẫm và Tư Đồ Viễn tính, bây giờ còn mê hoặc Tần Vũ, Trẫm muốn xem, trong lòng nàng, rốt cuộc có Trẫm hay !

      Điệp nhi, đừng tưởng rằng Trẫm biết Tư Đồ Viễn thầm bảo vệ nàng.

      Nhưng, người nào bảo vệ nàng cũng thế mà thôi.

      Để triều đình Thanh Long quốc ổn định, đứa con này là mấu chốt!

      thể dùng thuốc, Trẫm cũng có cách để đoạt lấy nó.

      Điệp nhi, về sau, Trẫm cho nàng rất nhiều đứa con khác, xin lỗi…!”

      Yên lặng nhìn tấu chương đặt bàn lâu, Tần Ngạo tuyệt bút vung lên: Chuẩn tấu!

      Tấu này, ràng là tấu chương phế Hậu do Vân tướng viết.

      Chiếu này vừa ra, triều đình đại loạn, nhất là phe phái của Hoàng hậu càng thêm hận Vân tướng đến thấu xương, từ đấu bí mật thành chiến công khai.

      Khi lâm triều, quan lại hai phái tranh cãi kịch liệt, ồn ào can ra được.

      Rốt cục, bùng nổ thành kiện lần đầu tiên có mặt trong lịch sử Thanh Long quốc – “Trăm quan xin từ”, hơn trăm quan lại thuộc phe Hoàng hậu, tập thể quỳ gối tại Kim Loan Điện, dùng chiếc mũ ô sa đầu để “uy hiếp” Tần Ngạo phải điều tra Vân tướng, cùng lúc dâng lên mấy trăm tội danh lớn của Vân tướng.

      Tần Ngạo giận tím mặt, “vạn bất đắc dĩ” phải đưa Vân tướng cùng người gây ra họa – Tiếu Ngự Sử – toàn bộ tống vào Thiên lao, “tạm thời” thu hồi binh quyền, chờ đợi kiểm chứng, phán quyết sau.

      Về phần Vân Trần Viễn, tự nhiên cũng bị liên lụy, bị tước chức quan, bỏ vào đại lao!

      Vân Hiểu Nguyệt tại nơi thâm cung, lại bị Tần Ngạo cố ý giấu diếm, tự nhiên biết bên ngoài đổi trời.

      Nhưng, đời nào có vách tường nào mà gió thể lùa qua?

      Vân gia suy sụp là chuyện bao nhiêu người ngóng trông, nhất là phi tần trong cung đều cho rằng vì thế lực của Vân gia nên Vân Hiểu Nguyệt mới được sủng ái như vậy.

      Nay Vân gia bị niêm phong, mọi người đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, muốn đến chế giễu. Song người nọ vẫn có được sủng ái của Hoàng thượng, mọi người dám thị uy, ngầm bàn tai nhau, ước gì nàng sớm biết, tốt nhất là chịu đả kích sâu vào, long thai bị hư!

      Vì thế, thông qua miệng lưỡi bọn nô tỳ, tin tức này rất nhanh lọt vào tai Huyên nhi.

      “Nương nương, nương nương, chuyện chẳng lành!”

      Vừa nghe được tin này, Huyên nhi quá sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo trở về cho Vân Hiểu Nguyệt.

      “Chuyện gì mà ngạc nhiên vậy?”

      Nằm ở ghế, Vân Hiểu Nguyệt uống nước trái cây, thấy dáng vẻ của Huyên nhi bèn kinh ngạc hỏi.

      “Lão gia… Lão gia cùng thiếu gia bị Hoàng thượng phế chức quan rồi!”

      “Cái gì?”

      Vân Hiểu Nguyệt chấn động, như bị điện giật ngồi dậy, thẻ tin hỏi lại:

      “Là ai ?”

      dưới trong cung đều xôn xao! Lão gia cùng phụ thân của Hoàng hậu nương nương là Tiếu Ngự Sử đều bị bắt, là bởi vì cả hai làm ầm ĩ chuyện phế Hậu, Hoàng thượng giận dữ bèn phế quan toàn bộ!”

      thể nào?”

      Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh:

      “Nếu chỉ là chuyện này, đại ca của ta thể bị liên quan!

      Đúng rồi, mẫu thân ta thế nào?”

      Đối với mỹ nhân mẫu thân thương mình hết mực, Vân Hiểu Nguyệt rất quý, vội vàng hỏi.

      “Phu nhân bị giam lỏng, thể tiến cung! Nương nương, phải làm sao bây giờ?

      Huyên nhi lo lắng quá!”

      Hai mắt của Tiểu nha hồng hồng, thương tâm .

      “Hoàng thượng ở đâu?”

      “Nghe ở chỗ Nhu phi nương nương!

      Hôm nay, Hoàng thượng đến Sắc Điệp Cung, nếu lão gia…

      Ôi, nương nương, người phải làm gì bây giờ? Ô ô…”

      “Đừng khóc, đến đây, lên ccũng có vấn đề!

      Ta tự mình tìm , xem giải thích như thế nào!”

      Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười, ra khỏi tẩm cung.

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      “Hoàng thượng, Điệp quý phi nương nương đến đây!”

      thị vệ lặng lẽ vào, vào bên tai Tần Ngạo thưởng thức vũ khúc uyển chuyển của Nhu phi.

      biết rồi sao? Tốt lắm, tất cả canh giữ cách cửa cung 500 thước cho Trẫm, Thái y đứng hầu sẵn ở bên ngoài!”

      !”

      Điệp nhi, Trẫm thể làm như vậy, nếu ba ngày sau, Trẫm phải chém cả nàng mất!

      Nàng yên tâm, Trẫm nàng, tất nhiên sau này phong nàng làm Hậu.

      Về phần biểu tỷ luôn bắt nạt nàng này, Trẫm nhất định trừ bỏ thay nàng!

      “Tốt! Vũ điệu của Nhu nhi quả nhiên vô cùng duyên dáng, còn khiến Trẫm thích hơn cả Điệp nhi! Đến đây, lại đây, để Trẫm thương ái phi!”

      Bên môi nở nụ cười mị hoặc chúng sinh, Tần Ngạo vỗ tay .

      “Hoàng thượng…”

      Trong mắt Nhu phi ra mừng rỡ như điên, nũng nịu dạ vâng tiếng, điệu đà qua, theo động tác của nàng, từng tầng lụa mỏng như vũ y chậm rãi rơi xuống đất…

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Đau


      “Điệp quý phi nương nương, Hoàng thượng có lệnh, ngoại trừ phi tần, những người khác thể vào!”

      Bị đám người vây quanh trước Ỷ Nhu Cung, còn chưa tới gần bị tổng quản thị vệ ngăn cản.

      nghiệt chơi trò gì?

      Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, cười nhạt:

      “Huyên nhi, em ở lại đây, mình ta vào trong!”

      “Nương nương, nhưng mà…”

      “Nghe lời ! Tất cả đến hoa viên bên kia chờ bản cung, bản cung qua đó rất nhanh.”

      Vỗ vỗ tay Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười.

      “Vâng!”

      Hít sâu hơi, Vân Hiểu Nguyệt dọc theo con đường đá hai bên, chậm rãi đến Ỷ Nhu Cung!

      Quả nhiên hổ là cung điện của sủng phi, rường cột chạm trổ, tinh xảo hơn rất nhiều so với Sắc Điệp Cung của mình, cũng xa hoa hơn rất nhiều.

      Vừa thưởng thức, Vân Hiểu Nguyệt vừa tán thưởng trong lòng, đột nhiên, thanh kỳ quái truyền vào màng nhĩ nàng: “

      A… Hoàng thượng, người mạnh quá, ư ư…

      Nhanh chút, nhanh nữa, thiếp người, a…”

      Giọng nữ phóng túng như đau đớn, lại như vui sướng mềm mại kêu lên liên tục, tiếng thở dốc hỗn loạn của nam tử, thằng ngu cũng biết bên trong làm cái gì.

      Vân Hiểu Nguyệt lập tức đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy trái tim đau xót, giống như có bị cái gì bóp chặt, tài nào thở nổi.

      “Ta thích ngươi mất rồi, nghiệt, bằng , ta đau lòng thế này…!”

      Gục đầu, Vân Hiểu Nguyệt ôm ngực mình, tự giễu:

      “Nam nhân quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vừa dứt lời với mày, vừa gieo hạt giống nơi khác.

      Vân Hiểu Nguyệt, mày là đồ ngu, vô ý đặt trong lòng mất rồi.

      Cũng may mày chưa , nhiều lắm chỉ là thích mà thôi, nếu thảm quá!

      May mắn, còn có Viễn, ít nhất tình của , là toàn tâm toàn ý, có dối trá.

      nghiệt chết tiệt, muốn dùng cách này thử ta, có cửa đâu!

      Tần Ngạo ơi là Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt ta phải Vân Nhược Điệp nhu nhược kia. Bổn nương quyết định, bắt đầu từ giây này, cho ngươi chết triệt để!

      Đứng tại chỗ ngẩn ngơ nửa ngày, để nỗi đau dần dần lắng lại, Vân Hiểu Nguyệt thu lại những suy nghĩ lung tung, xóa chút hảo cảm vừa nảy mầm lâu với Tần Ngạo, ngẩng lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nhấc chân vào.

      Chính giữa đại sảnh có đặt chiếc ghế mềm khổng lồ, là nơi trình diễn màn kích tình: Nhu phi cả người lõa lồ, ngồi vắt qua giữa hai chân Tần Ngạo vẫn ăn mặc chỉnh tề, ả nhiệt tình lắc lư, mái tóc hỗn độn, bộ ngực đầy đặn run run mạnh mẽ, dáng vẻ mải miết ra sức.

      Chẳng qua, người mà ả muốn lấy lòng, tuy rằng vẻ mặt hưởng thụ, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại híp lại nhìn về phía mình, sâu thẳm mà bình tĩnh.

      Tựa vào cây cột bên, Vân Hiểu Nguyệt thả lỏng cơ thể, giấu khổ sở nơi đáy mắt, ra vẻ hứng thú thưởng thức “Đông cung sống”, mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp, vừa lòng thấy con mắt nghiệt ngẩn ra, rồi sau đó thảm hại cùng tức giận tràn đầy trong đó.

      Haha…

      Vân Hiểu Nguyệt nhịn được cười to dưới đáy lòng, đột nhiên phát giác, tí tẹo khổ sở vừa rồi chợt biến mất còn chút tung tích.

      nghiệt, ngay cả cái cách ngu xuẩn như vậy cũng dùng, còn gì mà là Hoàng đế cơ trí nhất trong lịch sử Thanh Long quốc, quả chút cũng nhìn ra.

      Đột nhiên, tiếng thét “a…” cao vút vang lên, rồi sau đó thấy Nhu phi mềm nhũn tựa vào lồng ngực Tần Ngạo thở dốc, giọng nhơn nhớt phát ngấy:

      “Hoàng thượng… Nô tì còn muốn, được ?”

      Yên lặng nhìn nụ cười mây nhạt gió của Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận vì hành vi hôm nay, trong nháy mắt, ngữ khí lạnh băng:

      “Cút!”

      “Ách…”

      Nhu phi ngẩn ngơ, lập tức ngoan ngoãn rời , vừa quay người lại, liền thấy Vân Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh cửa.

      “Điệp nhi muội muội tới sao, ngại quá , tỷ tỷ say sưa quá, chú ý, xin lỗi nha!”

      Đắc ý cười nhìn Vân Hiểu Nguyệt, Nhu phi cứ lõa lồ như vậy đến phía đống quần áo vứt bừa bãi, chậm rãi nhặt lên mặc ở người, chẳng nhìn ra chút ngượng ngùng gì.

      Chậc chậc, hổ là nữ nhân của nghiệt, dạy dỗ quả là tốt!

      “Điệp nhi tìm Trẫm có việc gì sao?”

      Tần Ngạo thấy thần sắc Vân Hiểu Nguyệt chút gợn sóng, sắc mặt xanh mét hỏi.

      “Hoàng thượng, nô tì nghe gia phụ cùng gia huynh bị bắt vào ngục, muốn đến chứng thực chút thôi!”

      Đứng thẳng người, Vân Hiểu Nguyệt cũng thèm nhìn Nhu phi, bình tĩnh hỏi.

      “A? Muốn xin xỏ, đúng !

      Vân tướng đắc tội nhiều như vậy, Trẫm bảo vệ làm sao đây? Chính nàng tự xem !”

      Ánh mắt Tần Ngạo chợt lóe, cầm lấy tờ tấu chương bàn, ném vừa đúng đến dưới chân Nhu phi.

      Nhu phi chuẩn bị ngồi xuống, thấy vậy liền sửng sốt, vừa định cúi người nhặt lên, nghe Tần Ngạo quát:

      “Để nàng ta tự mình nhặt!”

      xong, rời khỏi chỗ ngồi, đứng ở dưới bậc thềm.

      Ta ngươi bảo vệ ông ta bao giờ?

      Hừ, tự mình xem tự mình xem, đồ nghiệt!

      Vân Hiểu Nguyệt tức giận qua, chậm rãi cúi người.

      Nhìn động tác của Vân Hiểu Nguyệt, vẻ mặt Tần Ngạo hòa giữa đấu tranh và muốn, yên lặng nhìn nụ cười của nàng, hai đấm nắm chặt.

      Đến khi Vân Hiểu Nguyệt sắp đứng lên, Tần Ngạo nhắm mắt, áy náy nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, phất tay cái, nguồn lực đánh vào đầu gối Nhu phi.

      Nhu phi liền mềm nhũn chân, theo bản năng ngã đổ vào lưng Vân Hiểu Nguyệt, cả người liền đè người nàng.

      Tất cả tâm tư của Vân Hiểu Nguyệt lúc này đặt ở tấu chương, căn bản chưa kịp phòng bị, bị đè vậy liền nặng nề ngã xuống cái ghế cứng ở bên, bụng dưới sai phân, đổ vào tay vịn của ghế.

      “A…”

      Kêu tiếng, cơn đau đớn truyền đến từ bụng dưới, Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi, nhanh chóng đẩy Nhu phi ra, lường được rằng Nhu phi túm được vạt áo của mình.

      Trong lúc lôi kéo, Vân Hiểu Nguyệt bị kéo theo, lần nữa, bụng nàng đập mạnh vào đầu gối Nhu phi.

      Cơn đau kịch liệt khiến hai mắt Vân Hiểu Nguyệt đen thẫm lại, ôm bụng cuộn mình mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ý thức cũng mơ hồ dần!

      được, đây là con của Nhược Điệp, ta nhất định phải bảo vệ nó!

      Cắn mạnh môi mình, mặc cho làn môi như cánh hoa máu tươi đầm đìa, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng lấy kim châm ra, vùng vẫy cắm vào huyệt vị bụng.

      Đáng tiếc nàng trực diện đối mặt với khả năng thất bại, cái thai bất ổn, cho dù Vân Hiểu Nguyệt cứu chữa đúng lúc, phía đùi trong vẫn chậm rãi chảy ra chất lỏng ấm nóng cho nàng biết, đứa con này xảy ra chuyện!

      “Nhược Điệp, xin lỗi!”

      Lần đầu tiên, Vân Hiểu Nguyệt bật khóc, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ kịp với sư phụ Thái y vẻ mặt lo lắng:

      “Cứu nó”

      Liền chìm vào bóng đêm khôn cùng!

      Dòng máu đỏ tươi chảy nhiều như vậy, nhiều như vậy, nhiễm đỏ cả cái quần màu trắng của Vân Hiểu Nguyệt, khuôn mặt tái nhợt như tro tàn, lệ rơi ngừng đều lọt vào mắt Tần Ngạo.

      Đột nhiên, nỗi hối hận vô cùng đến nỗi hít thở cũng thông bao phủ sâu:

      “Cứu mẹ con nàng, bằng , Trẫm chém toàn bộ các ngươi!”

      Tần Ngạo vội vàng ôm Vân Hiểu Nguyệt vào phòng, gào thét với đám Thái y.

      “Dạ!”

      Thái y sợ tới mức lạnh run, vội chạy tới bên giường toàn lực cứu chữa!

      “Xin lỗi, Điệp nhi, Trẫm sai rồi!

      Là Trẫm nóng lòng muốn thành công, làm thương tổn nàng và con, nhất định hai mẹ con có chuyện gì.

      Trẫm thề, về sau nhất định mẹ con nàng hết lòng, Điệp nhi…”

      Bị “đuổi” ra khỏi phòng, Tần Ngạo ôm đầu, ngồi ghế thống khổ rên rỉ, giọt lệ trong suốt rơi long bào thấm vết máu, hóa thành sắc hồng đỏ vừa tươi đẹp vừa thê lương!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Lỡ mất dịp tốt


      “Đây là ở đâu?”

      Trong bóng đêm, Vân Hiểu Nguyệt bên tự hỏi, bên dẫm những bước chân nặng nề, đột nhiên, phía trước xuất ánh sáng, Vân Hiểu Nguyệt quãng đường dài bèn chút do dự chạy vào bên trong vùng ánh sáng ấy!

      “Về nhà rồi, tốt quá!”

      Trước mắt mọi thứ đều quen thuộc khiến Vân Hiểu Nguyệt hưng phấn hô lên.

      “Viễn Thần, Huyên Nhi, mấy người đâu rồi?”

      Dọc theo cầu thang, Vân Hiểu Nguyệt chạy vào phòng mình, có ai?

      Vẫn có ai? Tất cả mọi nơi đều thấy bóng dáng bất kì ai, phòng bếp phủ lớp bụi dày, giống như rất lâu rồi có người ở.

      đám chết tiệt, dám bỏ rơi mình, đừng để đây tìm được, nếu mấy người nhất định phải chết!”

      Đưa tay cầm lấy điện thoại, lại kinh ngạc phát bàn tay nàng xuyên qua nó.

      “Vì sao, vì sao lại như thế này?”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, dường như nổi điên sờ vào sô pha, sờ vào TV, quả nhiên, vẫn là xuyên qua.

      “A a a a…”

      Vân Hiểu Nguyệt tuyệt vọng thét lên, mở mắt ra, lại kinh ngạc phát , mình tới vườn hoa rất lớn, nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo, mùi thơm lạ lùng thoảng qua mũi, ngồi giữa đóa hoa ngũ sắc, cánh tay mập mạp với về phía nàng, cười khanh khách ngừng:

      “Ôm cái, ôm cái!”

      “Trẻ con?”

      Theo trực giác, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác đây là con Nhược Điệp, vội vàng chạy qua muốn ôm nó, ngờ cơn gió thổi qua, mình lại bay lên, càng bay càng xa, sau đó nhanh chóng rơi xuống cái ao, theo xoáy nước bị cuốn xuống đáy!

      “Đừng, con ơi…”

      tiếng gọi thê lương, Vân Hiểu Nguyệt dùng sức mở mắt, tỉnh lại.

      “Nương nương, nương nương, người rốt cục tỉnh lại rồi!

      Ô ô… Hù chết Huyên nhi, Trương Thái y, mau đến, nương nương tỉnh rồi!”

      Trương Thái y chạy vọt vào, thấy đôi mắt Vân Hiểu Nguyệt mở lớn, vừa khóc vừa .

      “Sư phụ, Điệp nhi như thế nào rồi?”

      Vân Hiểu Nguyệt suy yếu mở miệng hỏi, thanh thô nghẹn, dọa chính mình nhảy dựng.

      “Điệp nhi, haiz…”

      Trương Thái y thở dài:

      “Con mê man ba ngày ba đêm, nếu tỉnh, chúng ta cuống chết mất!”

      “Ba ngày ba đêm?”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, cố gắng vận động cái đầu như rỉ sắt, cảnh tượng trước khi hôn mê dần dần lên.

      “Con ta! Sư phụ, hài tử của con, người có bảo vệ nó ?”

      Lo lắng giữ chặt tay Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt lòng như lửa đốt.

      “Xin lỗi! Điệp nhi, sư phụ vô dụng, hài tử, giữ nổi!”

      Trương Thái y đau lòng trả lời, bên Huyên nhi lại òa tiếng khóc rống lên!

      thể giữ lại sao?”

      Thất thần lặp lại, Vân Hiểu Nguyệt đau khổ nhắm mắt lại.

      Trái tim… Chầm chậm rơi xuống đáy cốc.

      Lệ… kìm nén được chảy ra: Nhược Điệp, xin lỗi, là tỷ tỷ vô dụng, ngay cả đứa con duy nhất của muội cũng thể bảo vệ!

      Tỷ tỷ nhìn thấy nó rồi, là xinh xắn.

      Đáng tiếc, tỷ tỷ có phúc có nó. Nhược Điệp, xin lỗi, rất xin lỗi…

      “Nương nương, người đừng khóc, khóc tốt cho mắt, ô ô…

      Đều tại Nhu phi làm hại, nương nương, Hoàng thượng bắt Nhu phi vào Thiên lao, là chờ người tỉnh, người muốn xử trí như thế nào cũng được!

      Ô ô… Nương nương, nương nương đáng thương của em!”

      Huyên nhi quỳ gối bên giường, khóc như đứt từng khúc ruột!

      “Nhu phi?”

      Bên môi nở nụ cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên mở ra mắt, lạnh lùng :

      “Huyên nhi, đỡ ta đứng lên!”

      được!”

      Trương Thái y lập tức ngăn cản:

      “Điệp nhi, thân thể của con bị thương quá nặng, tại suy yếu như vậy, nhất định phải nằm giường tĩnh dưỡng, nghe lời ta, đừng làm tổn thương thân mình, Hoàng thượng nếu cho con xử lý, nuốt lời!”

      “Vậy sao?”

      Thả lỏng thân thể, Vân Hiểu Nguyệt vận khí, trái tim đau nhức khiến trán nàng lập tức lấm tấm mồ hôi.

      Xem ra, đan điền cũng bị thương, tạm thời thể vận khí, quả cần tĩnh dưỡng.

      “Nương nương, người sao thế, người đau lắm sao?”

      Huyên nhi lo lắng nhìn sắc mặt khó coi của Vân Hiểu Nguyệt, vừa lau mồ hôi vừa hỏi.

      có việc gì, để ta nghỉ ngơi lát!”

      Nhắm mắt lại, Vân Hiểu Nguyệt cố gắng đấu tranh với đau đớn, Trương Thái y đứng bên lập tức rút ngân châm, nhanh chóng cắm vào vài huyệt vị của nàng, cảm giác đau đớn nhanh chóng giảm bớt.

      “Huyên nha đầu, giúp nương nương nhà ngươi uống ít canh bổ, sau đó ngủ giấc, ta bốc thuốc!”

      Thở dài, Trương Thái y thương tiếc nhìn Vân Hiểu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, cuối cùng cũng gì, lui xuống.

      Vân Hiểu Nguyệt có gối lót sau đầu, chậm rãi uống chén canh nóng hầm hập, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác thoải mái hơn, nở nụ cười mơ hồ rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Tâm tính thiện lương đau! Tuy là con của Điệp nhi, nhưng cũng là linh hồn Vân Hiểu Nguyệt nàng nuôi dưỡng nó, nó cho nàng niềm vui cùng hy vọng!

      Nhưng, đột nhiên, mất nó cứ như vậy, bảo nàng phải chấp nhận như thế nào?

      Con , chắc con cũng rất chờ mong mẹ phải , nếu , con bảo mẹ ôm con.

      Là mẹ vô dụng khiến con bị người khác hại!

      Con của mẹ, con yên tâm, mẹ nhất định báo thù cho con!

      Vuốt bụng mình, Vân Hiểu Nguyệt thầm thề dưới đáy lòng, bắt đầu hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, nghĩ ngợi, hoài nghi xuất dưới đáy lòng: Nhu phi yên lành, vì sao đột nhiên vấp ngã?

      Hơn nữa đúng chỗ như vậy, ngay lúc mình hề phòng bị, kịp đứng vững?.

      Nếu có ai đẩy lực ở sau lưng, sao có thể có lực va chạm lớn như vậy?

      bình tĩnh cùng sức phán đoán của sát thủ bắt đầu sống lại, Vân Hiểu Nguyệt nén xuống nỗi đau, lần nữa tái diễn quá trình “gây án” trong óc, càng nghĩ, tâm càng lạnh: Lúc ấy, chỉ có Tần Ngạo ở đấy, có võ, cao sâu khó lường.

      Sau khi Nhu phi mây mưa xong vốn vô lực, tự nhiên dễ dàng ngã sấp xuống, nếu có trợ lực, tương đương với việc bụng mình lúc đó trực tiếp nhận chưởng lực của , tất nhiên thể giữ nổi đứa con.

      Về phần những chuyện xảy ra sau này, chẳng qua là bắt Nhu phi gánh tội danh mà thôi!

      Nhưng, con là của , vì sao lại có thể? Nào có người làm phụ thân mà tự tay giết chết con ruột mình?

      Tàn nhẫn quá! , nhất định đâu!

      Vân Hiểu Nguyệt cắn môi, muốn tin suy đoán của mình, nhưng tất cả căn cứ đều cho thấy, Tần Ngạo là nghi vấn lớn nhất, thêm cả chuyện của Vân gia, Vân Hiểu Nguyệt càng cảm thấy này lần mất con này, Tần Ngạo thoát khỏi có liên quan!

      Lệ, lại lần nữa chảy xuống. Tâm, càng đau !

      Tần Ngạo, nếu đứa con này là tự tay ngươi hại chết, như vậy, Vân Hiểu Nguyệt ta xin thề, nhất định phải bắt ngươi hoàn lại bằng nỗi đau lớn hơn ngàn lần vạn lần.

      Còn Nhu phi, bất luận là thủ phạm hay là tòng phạm, ta đều bắt ả mạng đền mạng!

      “Điệp nhi, còn đau ?”

      Đột nhiên, giọng dịu dàng truyền vào trong tai, sau đó hai má truyền đến xúc cảm ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt như bị điện giật, mở hai mắt đẫm lệ, nhìn vào trong đôi mắt tràn đầy đau đớn cùng áy náy ấy.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Bỏ ngươi đấy, sao?


      Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt xinh đẹp trước mắt, Vân Hiểu Nguyệt nhìn rất sâu, lời nào, cũng nháy mắt, nàng thấy trong đó tràn đầy thương tiếc, nhưng nàng cũng bỏ qua vẻ hối hận sâu trong đó!

      Quả nhiên ngươi có liên quan!

      Tần Ngạo ơi là Tần Ngạo, vì sao?

      Trái tim dần dần chìm vào vực sâu đáy, Vân Hiểu Nguyệt đau đớn nhắm mắt lại, để suy nghĩ của mình hoàn toàn tỉnh táo, sau đó chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng mà thong thả hỏi:

      “Đứa bé này, là của ngươi?”

      “?”

      Thân thể Tần Ngạo cứng đờ, cánh tay còn dừng lại bên má Vân Hiểu Nguyệt, nhàng trả lời:

      “Đúng!”

      “Như vậy, cho ta lý do, lý do để phụ thân tự tay giết chết con mình?”

      Hàn ý nhanh chóng tràn ngập quanh thân Vân Hiểu Nguyệt, giọng lạnh như băng!

      “Trẫm… Điệp nhi, Trẫm…

      Trẫm là Hoàng đế, làm việc cần giải thích với phi tử sao?

      Nàng phải nhớ, Trẫm đây là vì bảo vệ nàng, nếu , ngày hôm qua nàng

      Thôi được rồi, Điệp nhi, nàng cơ thể suy yếu, nghỉ ngơi tốt , lát nữa Trẫm đến thăm nàng!”

      Khuôn mặt Tần Ngạo lúc đỏ lúc trắng, ấp úng nửa ngày, đột nhiên cúi mặt, phẩy tay áo bỏ .

      “Đứng lại! Tần Ngạo, cho ngươi biết, từ giờ trở , ta hưu(8-) ngươi, bởi vì ngươi xứng làm trượng phu của ta, càng xứng làm phụ thân con ta.

      Ngươi làm Hoàng đế kiểu gì vậy?

      Hoàng đế nếu dùng hy sinh cốt nhục của chính mình để giữ giang sơn, như vậy, giang sơn này, ngày nào đó bị mất trong tay , mất tất cả.

      Lập tức cút ngay, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của ta ngay!”

      Dùng hết tất cả khí lực, Vân Hiểu Nguyệt phẫn nộ quát lên, bất chấp thân phận của và mình, bởi vì gương mặt đáng ghê tởm này, nàng muốn gặp lại!

      “Hưu Trẫm?

      Ngươi… Ngươi dám như vậy sao, muốn sống nữa sao?”

      Tần Ngạo giận dữ, bay vụt đến bên giường, bàn tay bóp cổ Vân Hiểu Nguyệt, vẻ mặt xanh mét, gầm lên.

      “Đúng vậy! Vân Nhược Điệp ta làm Hoàng phi đầu tiên hưu phu, thế nào?

      Tần Ngạo, ta khinh bỉ ngươi, ngươi ngoại trừ dùng thân phận Hoàng thượng khinh thường nữ nhân, uy hiếp nữ nhân, ngươi còn có thể cái gì?

      Có bản lĩnh giết ta !”

      Trong tay giấu ngân châm, Vân Hiểu Nguyệt quật cường đối diện với , dõi theo ánh mắt đằng đằng sát khí của .

      “Hay, hay, hay lắm! hổ là nữ nhi tốt tay Vân tướng dạy dỗ ra, thể nhìn bằng mắt thường, dám nhục mạ vua của nước.

      giết ngươi, Trẫm trị thiên hạ như thế nào!”

      Tần Ngạo giận mà còn cười, bàn tay to bắt đầu siết chặt, ánh mắt lãnh liệt!

      Vân Hiểu Nguyệt vươn tay ra, vừa định phóng ngân châm trực tiếp vào phía sau lưng , ngờ tiếng gào to bất ngờ khiến cánh tay Tần Ngạo run lên, thả lỏng sức lực.

      “Hoàng huynh, huynh muốn làm gì?”

      Tần Vũ xông lên, đẩy Tần Ngạo ra, chắn trước giường Vân Hiểu Nguyệt quát hỏi.

      “Cút ngay! Trẫm , phi tử của Trẫm, sinh tử do Trẫm quyết định!”

      được! Trừ phi bước qua xác ta, huynh đừng mơ tưởng có thể làm tổn thương sợi tóc của Điệp nhi!”

      Tần Vũ như trảm đinh chặt sắt.

      “Đệ…

      Hay lắm, Vân Nhược Điệp, hay lắm!

      Hừ, Trẫm cho ngươi biết, cho dù chết, ngươi cũng là người của Trẫm.

      Cả đời này, ngươi chỉ có thể đứng bên người Trẫm!

      Trẫm lòng cứu ngươi, lại là sai sao? Từ hôm nay trở , ngươi ở yên trong Sắc Điệp Cung, chỗ nào cũng cho !”

      Gầm lên xong, ánh mắt Tần Ngạo đau xót, phất tay hất đổ đồ đạc trong tẩm cung rồi xông ra ngoài!

      “Hừ!”

      Vân Hiểu Nguyệt thu hồi ngân châm, cười lạnh tiếng, nhắm hai mắt lại.

      “Điệp nhi, Hoàng huynh là…”

      Xoay người, Tần Vũ nhàng lên tiếng.

      “Ta hưu , thẹn quá giận, muốn giết ta!”

      Vân Hiểu Nguyệt bình tĩnh mở miệng.

      “Cái gì?”

      Tần Vũ kêu sợ lên tiếng, ngẩn ngơ.

      “Hừ, ta hưu , sao nào?

      Hoàng huynh tốt đẹp của người ám toán hại chết con ta, còn đường hoàng là bảo vệ ta? Loại nam nhân này, còn cần làm gì?

      Ta giết là rất nhân từ rồi!”

      Mở đôi mắt lạnh như băng, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.

      “… Điệp nhi, Hoàng huynh làm như vậy, là vì cứu mạng cho nàng!

      Gần như tất cả quan lại trong triều đều ép Hoàng huynh ban cho nàng tội chết, hơn nữa phụ thân Hoàng hậu cùng quần thần lấy mũ ô sa áp chế Hoàng huynh, nếu nàng chết, họ từ quan.

      Thanh Long quốc tại thế cục khó khăn, tam quốc có xu thế liên minh, nếu triều đình loạn lạc, Thanh Long quốc rơi vào thế nguy hiểm!

      Cuối cùng Hoàng huynh suy nghĩ mọi cách, chọn phương án dùng đứa con trong bụng nàng đổi lấy tính mạng nàng.

      Khi ta đưa ngọc bội cho nàng, huynh ấy cũng gì, cho đến tận ngày đó nàng gặp chuyện, ta chạy vào trong cung chất vấn, huynh ấy mới khóc cho ta biết.

      Chính là khi người thấy nàng cả người đầy máu nằm chỗ, người rất hối hận!

      Hoàng huynh , thà bắt người phải tự mình ra chiến trường, còn hơn làm thương tổn đến mẹ con nàng.

      Điệp nhi, Hoàng huynh lòng nàng.

      Ba ngày này, ngoại trừ vào triều, người luôn chờ bên giường chờ nàng tỉnh rồi giải thích.

      Huynh ấy là vua của nước, nàng lại hưu, sao huynh ấy có thể chịu được?”

      Tần Vũ ngồi vào mép giường , nhàng .

      “Haha, buồn cười quá!

      Tần Vũ, nếu giải thích mà hữu dụng trong lời , cần cảnh sát… phải, cần bộ khoái(9) để làm gì?

      Hơn nữa, Vân Nhược Điệp ta khi , như bát nước hất lấy lại được, kẻ trượng phu ấy, ta hưu chắc rồi!

      Đừng khuyên ta nữa, tại điều ta muốn biết nhất là mẫu thân cùng đại ca của ta, họ thế nào?”

      Lời lúc trước của Tần Ngạo khiến trong lòng nàng nảy sinh điềm xấu, vừa mới chuyện khác, chưa kịp hỏi, tại bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng phải biết.

      “Điệp nhi, nàng vừa tỉnh dậy, thân mình rất yếu, bồi dưỡng cơ thể tốt trước , được ?”

      Tần Vũ ngẩn ra, ánh mắt bối rối.

      ! Lập tức, lập tức!!”

      Cảm giác điềm xấu tới càng ngày càng mãnh liệt, Vân Hiểu Nguyệt nhịn được lớn tiếng ra lệnh!

      (8-) bỏ, li dị theo ngôn ngữ cổ đại

      (9) viên chức chuyên giúp phát trát đòi và lệnh bắt giữ cho nha môn thời trước

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :