1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Trời ạ, quả là mĩ nam!




      “Két!”

      tiếng , cửa bị đẩy ra, nam tử cao ráo đẹp trai chậm rãi đến!

      Oa, nam tử rất được nha! Vân Hiểu Nguyệt nhịn được thầm than ở trong lòng!

      đôi mắt sâu, trong suốt như pha lê đen, giống như được khảm gương mặt hoàn mỹ, da thịt trắng nõn như trứng chim vừa mới bóc vỏ, mái tóc dài mềm mại phủ qua cái trán trơn bóng, hàng lông mi dài đậm nét, quần áo trắng tinh tươm, vẻ tuấn tú cùng cốt cách gì sánh kịp!

      cơn gió thổi qua, vài sợi tóc tùy ý phất phới trong gió, hơi thở tươi mát tự nhiên phảng phất vào chóp mũi Vân Hiểu Nguyệt. Lúc này, ánh mắt xinh đẹp như ánh sao, lại dịu dàng mang theo ý cười đằm thắm như làn nước mùa xuân, lẳng lặng nhìn nàng!

      “Điệp nhi, lâu gặp, muội có khỏe ?”

      Nhìn ánh mắt kinh diễm của Vân Hiểu Nguyệt, Vân Trần Viễn hơi hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười hỏi.

      Trời ạ, quả là mĩ nam! Chậc chậc, quả nhiên đẹp hơn nghiệt kia rất nhiều, nhìn khí chất ấy, nhìn kiểu gì cũng thấy nghiệt còn kém xa!

      Vân Nhược Điệp là có phúc khí, chung quanh người nàng đều là cực phẩm, rất thích!

      “Đại ca, muội rất nhớ huynh!”

      Thấy mĩ nam như vậy, Vân Hiểu Nguyệt lập tức quên quyết định của mình, lập tức đứng lên từ ghế, nhào vào trong lòng , ôm chặt mĩ nam, dáng vẻ vô cùng dịu dàng!

      “Khụ khụ…”

      Ôm chầm lấy Vân Hiểu Nguyệt theo phản xạ, Vân Trần Viễn bật cười:

      “Điệp nhi quả nhiên giống với trước kia! Từ khi nào trở nên nhiệt tình như vậy?

      Được rồi, cũng sắp làm mẫu thân rồi, sao còn có thể bất cẩn như vậy?

      tại sao chứ, đại ca nghe tin muội té xỉu, suýt nữa bị dọa chết, vừa đến kinh thành, liền chạy tới thăm muội đây!

      Ừm, xem ra, Ngạo đối với muội tồi, đại ca an tâm rồi!”

      Vỗ vai Vân Hiểu Nguyệt, Vân Trần Viễn mỉm cười .

      “Haha, muội thông minh lanh lợi như vậy, khẳng định ai gặp cũng thích đó nha!

      Đại ca, huynh có thích muội hay nè?”

      Ngẩng đầu, Vân Hiểu Nguyệt nhìn gương mặt đẹp của , cười hì hì hỏi.

      “Ta ư? Muội là muội muội của ta, ta đương nhiên là thích muội!

      Nha đầu ngốc, cái gì vậy!”

      Vân Trần Viễn kinh ngạc, tia ảm đạm lên ở đáy mắt, sủng nịch trả lời.

      “Haha, muội cũng thích huynh, bởi vì huynh rất đẹp!

      Đại ca, sao huynh có thể đẹp hơn muội như vậy chứ?

      Ô ô… Mẫu thân bất công quá, muội ghen tị chết mất!”

      Hai tay chạm vào gương mặt , cảm thụ những xúc cảm mịn màng trong lòng bàn tay, Vân Hiểu Nguyệt nhịn được bắt đầu ăn nhiều đậu hủ(5), miệng ra vẻ ủy khuất oán giận.

      “Nha đầu, sao mà sau khi mất trí nhớ muội bắt đầu những điều ngốc nghếch vậy!

      Đại ca là nam tử, sao có thể là đẹp chứ?

      Được rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống , muội là quý phi, phải chú ý dáng vẻ, biết chưa?”

      Dở khóc dở cười đỡ Vân Hiểu Nguyệt ngồi vào ghế, Vân Trần Viễn cười .

      “Dạ! Vậy nam tử là đẹp trai, được chưa!

      Đại ca, huynh đẹp trai đến độ có thiên lý, về sau nữ tử nào được gả cho huynh, khẳng định hạnh phúc muốn chết!

      Bởi vì có thể công khai chiếm đại soái ca như vậy, quả là vô cùng hâm mộ!”

      Ngồi vào ghế, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì chuẩn bị làm mối cho Huyên nhi.

      “Muội đúng là…!

      Đại ca sao trước kia phát muội lại có thể như vậy chứ?

      Nếu phải mẫu thân muội mất trí nhớ, quên rất nhiều chuyện, đại ca nghĩ muội phải Điệp nhi, mà là nữ tử giống muội muội của ta như đúc đó!”

      Ngồi vào bên, Vân Trần Viễn mỉm cười .

      Ta ngất! Tinh tường như vậy sao? Trách được là thiên tài quân , quả là lợi hại!

      “Haha, muội đương nhiên là Điệp nhi, thế huynh gặp qua nữ tử hơn muội chưa?”

      có!”

      Vân Trần Viễn thà lắc đầu.

      “Vậy đúng rồi! Toàn bộ Thanh Long quốc, chỉ có Vân Nhược Điệp, phải là muội là ai!”

      Vân hiểu Nguyệt tự tin .

      “Ha ha… Điệp nhi bây giờ quả nhiên đáng hơn rất nhiều, khiến đại ca có cảm giác rất mới mẻ!”

      Vân Trần Viễn nhịn được cười ha hả, nụ cười tuyệt mỹ giống như ánh sáng, trong nháy mắt làm thư phòng càng thêm sáng ngời!

      Trong sách đều hồng nhan họa thủy, ta xem lúc mà lam nhan họa thủy, tuyệt đối còn khiến người ta rung động hơn hồng nhan!

      Ngơ ngác nhìn Vân Trần Viễn, Vân Hiểu Nguyệt ngây người, khỏi cảm thán dưới đáy lòng!

      “Đại ca, huynh thể cười như vậy, lúc huynh cười, nam nữ già trẻ, người người đều bị huynh mê hồn đó!”

      Vân Hiểu Nguyệt thầm.

      “Nha đầu ngốc, được giễu cợt đại ca!”

      Vân Trần Viễn nghe vậy, mặt nổi lên chút ửng đỏ, dịu dàng trách.

      “Đại thiếu gia, nương nương, mời dùng trà!”

      giọng thanh thúy vui sướng truyền vào, sau đó Huyên nhi với cách ăn mặc xinh đẹp hơn bình thường bưng hai chén nước trà, cười đến!

      Ha ha, tiểu nha đầu thấy người trong lòng đến, nhất định tỉ mỉ hơn nhiều!

      Vân Hiểu Nguyệt nhịn cười, cười hì hì :

      “Đại ca, huynh xem Huyên nhi nhà chúng ta có phải càng ngày càng xinh đẹp hay !”

      “Ừm, đúng vậy!”

      Vân Trần Viễn nghe vậy, nhìn về phía Huyên nhi hồng chín mặt, mỉm cười gật đầu!

      “Đại ca, tiểu muội có việc rất quan trọng muốn thương lượng, huynh có đồng ý hay ?”

      Nháy mắt mấy cái với Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

      “Nương nương, Huyên nhi xin cáo lui, canh bổ cho người còn nấu, để nô tỳ nhìn xem sao!”

      Huyên nhi lập tức hiểu ý của Vân Hiểu Nguyệt, mặt lập tức đỏ bừng, dường như chạy khỏi thư phòng.

      “Chuyện gì? Đại ca đồng ý với muội là được!”

      ? được nuốt lời?”

      “Đương nhiên! cầu của Điệp nhi, đại ca luôn luôn cự tuyệt!”

      Vân Trần Viễn nhấp ngụm trà, mỉm cười .

      “Hay quá! Đại ca, huynh cũng trưởng thành rồi, nên thành gia thôi!

      Huyên nhi nhà ta tú ngoại huệ trung, thông minh lanh lợi, quan trọng hơn là nàng lại luôn mang mối tình thắm thiết với huynh, huynh cưới nàng, được ?”

      Vân Hiểu Nguyệt vui vẻ .

      “Muội cái gì? Điệp nhi, là đại ca cưới vợ sao?”

      Vân Trần Viễn nghe vậy,đột nhiên biến sắc, đứng lên, đến bên người Vân Hiểu Nguyệt, cúi người nhìn thẳng Vân Hiểu Nguyệt, trầm giọng hỏi.

      Ách, đây là tình huống gì?

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, nhìn Vân Trần Viễn đột nhiên trở nên nguy hiểm như loài báo săn, nhìn tức giận tích tụ trong con ngươi đen của , ngây ngẩn cả người!

      “Muội muội muội… Đại ca, huynh làm sao vậy?”

      Vân Hiểu Nguyệt lắp bắp hỏi.

      “Điệp nhi, ai cũng có thể những lời này, nhưng muội !”

      Đột nhiên, Vân Trần Viễn ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt vào trong lòng, thống khổ .

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, vừa định đáp lời, đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến giọng nam chất chứa tức giận:

      “Các ngươi làm gì?”

      (5) cách của các bạn Tàu, ý là chiếm tiện nghi

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 32: Sao lại đánh lén ta?



      nghiệt?

      Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, khóe miệng đột nhiên tràn ra ý cười nghịch ngợm, ôm sát thắt lưng của Vân Trần Viễn đột nhiên trở nên cứng ngắc, cười hì hì:

      “Đại ca, đỡ muội ngồi !”

      Ánh mắt phức tạp của Vân Trần Viễn nhìn Vân Hiểu Nguyệt trong lòng, được lời, ôm Vân Hiểu Nguyệt nhàng đặt vào chiếc ghế, quay đầu lại hơi hơi thi lễ:

      “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia!”

      Tần Vũ tiểu tử cũng đến đây? Vân Hiểu Nguyệt nhìn người phía sau Vân Trần Viễn, cười tiếp đón:

      “Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Vương gia!”

      “Trẫm hỏi các ngươi vừa mới làm cái gì?”

      Ánh mắt Tần Ngạo trở nên trầm, lạnh lùng hỏi.

      Chậc chậc, phải ghen tị chứ!

      Ta có mị lực như vậy sao? Có trời mới tin!

      Vân Hiểu Nguyệt rất cho là đúng, hồi đáp:

      “Hoàng thượng, luật pháp Thanh Long quốc có quy định nào muội muội thiếu chút nữa ngã vật ra, ca ca thể giúp đỡ ư?”

      “Ngã ư?”

      Tần Ngạo sửng sốt, đột nhiên lo lắng lên, giữ lấy, dường như ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt , lo lắng hỏi:

      “Nàng sao chứ!”

      sao, rất tốt!”

      Vân Hiểu Nguyệt quen xoay người, tạo khoảng cách giữa hai người.

      “Vậy, cũng cần ôm lâu như vậy chứ!”

      Tần Ngạo thở dài nhõm hơi, cúi đầu nỉ non.

      Ta ngất, đúng là ghen! Chậc, nghiệt này động chân tình sao? thể nào!

      Hoài nghi nhìn vẻ mặt của Tần Ngạo, lại giống như làm bộ, Vân Hiểu Nguyệt pha chút bất đắc dĩ :

      “Huynh ấy là đại ca của ta, đại ca ruột thịt, được chưa?

      Hoàng thượng, người uống dấm chua có chút khó hiểu đó!

      Huynh muội chúng ta lâu thấy, cho nhau thể chút cảm tình, cũng là chuyện thường tình đó!”

      “Xì!”

      Tần Vũ bên nghe nhịn được nở nụ cười:

      “Hoàng huynh, quý phi nương nương cũng sai, huynh đừng quá xúc động nha!”

      “Là vi thần quá phận, bởi vì lo lắng mà quên cấm kị nam nữ, xin Hoàng thượng giáng tội!”

      bên, Vân Trần Viễn đột nhiên khom người, nhàn nhạt .

      “Trần Viễn, Trẫm chính là nhất thời lỡ mà thôi, Trẫm biết ngươi hiểu Điệp nhi nhất, được rồi, nếu Điệp nhi có việc gì, cũng dùng để ý nữa!”

      Tần Ngạo sửng sốt, mặt nổi lên màu đỏ khả nghi, dường như che giấu Vân Hiểu Nguyệt, ha ha cười!

      “Nào nào, ba người huynh đệ chúng ta lâu thấy, chúng ta cũng muốn làm phiền Điệp quý phi nghỉ ngơi nữa, cùng nhau đến Ngự Thư Phòng trò chuyện !

      Lần này hồi kinh, Trần Viễn về biên cương nữa, lúc nào cũng có thể đến thăm quý phi nương nương bồi dưỡng tình cảm huynh muội rồi, thế nào?”

      Tần Vũ cười .

      Tiểu tử chết tiệt, lại lung tung!.

      Nhưng, đại ca tuấn tú như vậy, cũng muốn trông thấy nhiều nhiều, cảnh đẹp ý vui mà!

      “Được, đại ca, huynh hãy đến thăm muội nhiều hơn, như thế, muội buồn muốn chết nữa!”

      Giống như làm nũng, nở nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt ngọt ngào .

      “Trẫm chuẩn!”

      Tần đứng ngạo nghễ phản đối.

      “Phải ?”

      Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng dậy, trong mắt nhanh chóng chứa đầy mưu tính:

      “Nghe tất cả phi tần đều có cơ hội về thăm nhà hàng năm, Hoàng thượng, nhà của nô tì ngay tại Kinh thành, nô tì khẩn cầu Hoàng thượng cho phép nô tì về thăm nhà tháng, được chứ?

      Hơn nữa Thái Hậu mẫu thân cũng , chỉ cần nô tì muốn về nhà, người cho nô tì ý chỉ.

      Được rồi, Hoàng thượng cùng đại ca ôn chuyện , nô tì tìm Thái Hậu mẫu thân thảo ý chỉ.

      Đại ca, lát nữa, chúng ta cùng nhau về nhà, được ?”

      xong, Vân Hiểu Nguyệt níu hai tay của , đứng lên đến bên người Vân Trần Viễn, mỉm cười .

      “Điệp nhi!”

      Đôi mắt phượng của Tần Ngạo híp lại, có chút bất đắc dĩ :

      “Trẫm chuẩn tấu! Nhưng, Trần Viễn là nam tử, thường xuyên ra vào Hậu cung ổn, như vậy , tháng qua hai lần, thế nào?”

      tuần hai lần!”

      Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì xoay người, cò kè mặc cả.

      lần, thể hơn!”

      Tần Ngạo liếc nhìn Vân Trần Viễn cái, như trảm đinh chặt sắt.

      “Điệp nhi, Hoàng thượng cũng là lo lắng cho muội thôi, nghe lời ?”

      Vân Trần Viễn cười , dịu dàng khuyên.

      “Dạ! Đại ca, ngày mai gặp lại! Nô tì mệt mỏi, Hoàng thượng, Vương gia, thong thả!”

      Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt lệnh đuổi khách!

      “Được rồi, Điệp nhi nghỉ ngơi , buổi tối Trẫm lại đến!”

      Tần Ngạo đứng dậy dịu dàng dặn dò tiếng, đầu bước ra ngoài!

      Vân Trần Viễn cười nhạt phất tay với Vân Hiểu Nguyệt, theo đuôi theo, chỉ có Tần Vũ, vươn ngón tay cái với Vân Hiểu Nguyệt, bày ra nụ cười khâm phục, rồi mới đẩy cửa ra!

      “Ai nha, xong, quên hỏi đại ca rốt cuộc có cưới Huyên nhi hay rồi, còn có cái gì mà ta thể, là có ý gì?

      Quên , ngày mai thấy đại ca hỏi lại vậy!”

      Lắc lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt nằm ở ghế, bắt đầu giấc ngủ trưa!

      Nếu huynh đệ gặp mặt nhau, tự nhiên đến Sắc Điệp Cung ăn cơm tối, vì thế, Vân Hiểu Nguyệt ăn xong, pha trò cười đùa cùng Huyên nhi, lại đọc y thư lát rồi ngủ!

      Chính lúc mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm giác thân thể bẫng, sau đó, hơi thở ấm áp lướt tới, Vân Hiểu Nguyệt biết, là Tần Ngạo trở lại!

      “Điệp nhi, Điệp nhi?”

      nhàng hô vài tiếng, thấy Vân Hiểu Nguyệt có phản ứng, hai tay ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt vào trong lòng, Tần Ngạo thở dài hơi, cúi đầu thầm:

      “Điệp nhi, Trẫm biết, là lỗi của Trẫm, lúc trước nên đối với nàng như vậy, là bởi vì Trẫm biết đêm đó nàng đeo khăn che mặt là vì thoải mái, còn tưởng rằng nàng giống những phi tần khác, cố ý tạo ra cái gì mới mẻ, muốn Trẫm nhớ kỹ!

      Sau này nàng bị thương, Trẫm thăm, lại là Trẫm đúng.

      Trong khoảng thời gian này, vì bù lại khuyết điểm của Trẫm, Trẫm hao hết tâm tư, chẳng lẽ Điệp nhi cảm nhận được chút gì sao?

      Hay là Điệp nhi vì mất trí nhớ, mà hoàn toàn quên mất tình cảm ngày trước đối với Trẫm rồi?

      Điệp nhi ơi là Điệp nhi, Trẫm phải làm như thế nào, mới khiến nàng lần nữa tiếp nhận Trẫm đây?

      tại, trong bụng nàng có con của chúng ta, cho dù là vì nó, hãy tha thứ cho Trẫm, được ?

      Trẫm tâm thích nàng, đặt nàng đặt ở trong lòng, để chúng ta bắt đầu lần nữa, được ?”

      Cúi đầu, dịu dàng khẽ hôn gương mặt Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo thâm tình .

      Những lời đó của Tần Ngạo khiến Vân Hiểu Nguyệt mất hết cơn buồn ngủ, khiếp sợ thôi, trong lúc nhất thời, biết phải phản ứng như thế nào!

      thích ta? thích ta? Trời ạ, chuyện này làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ???

      Nhìn lông mi của Vân Hiểu Nguyệt khẽ run lên, mặt Tần Ngạo nổi lên nụ cười xấu xa, trong giây lát tìm đến bờ môi của Vân Hiểu Nguyệt, dịu dàng hôn.

      “Ư!”

      Nụ hôn đột ngột này khiến Vân Hiểu Nguyệt mở lớn mắt, theo bản năng muốn đẩy ra, ai ngờ Tần Ngạo hai tay nắm chặt, kiềm chế Vân Hiểu Nguyệt vào trong ngực, bắt đầu cho nụ hôn sâu.

      Toàn thân bị kiềm chế khiến Vân Hiểu Nguyệt trong lòng nôn nao chết khiếp, lại dám có động tác quá lớn, e sợ làm bị thương đứa con trong bụng, đành phải trừng mắt chằm chằm vào vẻ mặt say mê của nghiệt thể xem thường, phát tiết bất mãn!

      Hơn thế, quả là cao thủ thân kinh bách chiến, kỹ thuật rất tốt, theo động tác của , Vân Hiểu Nguyệt có cảm giác cả người bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng ổn!

      lâu sau, Tần Ngạo rời môi mình ra, vừa lòng nhìn gương mặt đỏ ửng của Vân Hiểu Nguyệt, ha hả :

      “Điệp nhi bảo bối quả là rất ngọt!”

      “Người…”

      Vân Hiểu Nguyệt bực mình thôi:

      “Tại sao lại đánh lén ta? Buông, buông ra ngay!”

      “Đừng nhúc nhích!”

      Tần Ngạo cả người cứng đờ, dí sát vào môi của nàng, trầm khàn :

      “Còn lộn xộn, chỉ là nụ hôn đơn giản như vậy đâu!”

      Ách?

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, đột nhiên cảm giác được có thứ cứng rắn chạm vào đùi mình, nhất thời hiểu được ý tứ của , mặt đỏ như lửa đốt, lắp bắp :

      được đánh lén nữa, ngủ !”

      xong, nhắm chặt mắt lại, chôn mặt ở trong lòng .

      “Ha ha…”

      Tần Ngạo cười, xấu xa :

      “Trẫm biết Điệp nhi thân thể có bệnh , chờ Điệp nhi khỏe, Trẫm nhất định trả nàng đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ lần nữa!”

      xong, vừa lòng nhắm hai mắt lại.

      nghiệt, đại sắc quỷ!

      Ta thèm cùng ngươi động phòng hoa chúc! Chờ thai nhi ổn định, ta chạy!

      Hạ quyết tâm, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng ngủ!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Ai là kẻ hạ độc?


      Sau khi Vân Hiểu Nguyệt nhận nụ hôn bị động nọ, ngày hôm sau, thái độ của Tần Ngạo với Vân Hiểu Nguyệt càng ám muội.

      Ngoại trừ vào triều, mật độ bám dính càng chặt, ăn cơm thấy , ngủ thấy , ngay cả khi mình ra ngoài hít thở khí cũng có thể thấy , những điều này khiến Vân Hiểu Nguyệt buồn bực!

      Càng khiến người ta tức giận là, đại ca của mình, ngay cả lần thứ hai gặp mặt cũng có, có giám quân ở bên ngoài Hoàng thành là Binh Bộ Thượng Thư nhậm chức, phải hiểu biết tình hình binh lính nhiều hơn.

      Cái gì chứ! ràng là ghen tị với dáng vẻ của đại ca, thấy mình quý đại ca hơn , ghen tị có!

      Nhưng chẳng có cách nào khác, là lão đại, toàn bộ Thanh Long đều phải nghe , mình cũng được nuôi.

      Vân Hiểu Nguyệt đành phải nghẹn dấu chấm hỏi vào bụng, nghĩ về sau tìm cơ hội hỏi lại!

      Trong khoảng thời gian này, bởi vì Vân Hiểu Nguyệt có thai, Tần Ngạo càng sủng ái hơn, đúng là Hậu cung ba ngàn độc sủng thân, còn chỗ phi tử của , ngay cả lần mở cửa cũng .

      Có thể đoán, hai ngàn chín trăm chín mươi chín người còn lại rất tịch mịch, nên hận Vân Hiểu Nguyệt cỡ nào.

      Dần dần, lời đồn đãi trong Hậu cung có ở bốn phía, Vân Hiểu Nguyệt nàng dần dần theo những lời ca lời hận đó, biến thành phi mị hoặc quân vương.

      cái gì mà nàng là hồ ly tinh biến thành, muốn làm đảo điên Thanh Long quốc!

      Đối với chuyện này, Vân Hiểu Nguyệt căn bản là khinh thường, nàng biết, đây đều do đám nữ nhân đó làm ra, đơn giản là muốn hại mình, hòng đạt tới mục đích.

      Nhưng nàng quên, nơi này là cổ đại ngu muội, phải thế kỉ hai mươi mốt có khoa học kỹ thuật phát đạt, công dân bình đẳng ngang hàng.

      Những lời đồn đó bị truyền ra từ Hậu cung, bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn nơi triều chính!

      Bởi vì phi tần trong Hậu cung phần lớn đều là nữ nhi hoặc người thân của quan viên trong triều đình, nay nữ nhi Tể tướng đích người độc bá Hậu cung.

      Lại xem thế ấy, chỉ cần Vân Hiểu Nguyệt sinh Hoàng tử, như vậy, chắc chắn Hoàng hậu bị phế, lập nàng làm Hậu, hơn nữa lại thấy Hoàng thượng sủng nàng chừng này, trong mỗi câu đều lộ lộ ý tứ, giống như trong lòng chỉ có Vân Hiểu Nguyệt.

      Về phần phi tử, chiêu tẩm ai, phải ràng để những nữ nhi của quan lớn chết già trong cung sao? Điều này thể!

      Vì thế, phe phái của Hoàng hậu bắt đầu ngấm ngầm hoạt động!

      Nơi nơi châm ngòi thổi gió, nạp bang kết phái, dần dần, rất nhiều người vốn là người của Thừa tướng, đều dần dần phục theo Hoàng hậu, ai cũng lân la tìm căn cứ chính xác Vân tướng vi phạm pháp lệnh, sau đó ngầm đệ tấu chương gửi Hoàng thượng!

      Làm quan, nào có ai là sạch trong như nước?

      Hơn nữa làm Thừa tướng, ở cái thế dưới người, vạn người, khẳng định là sau lưng có vô số thủ đoạn. Ngay cả những mối nợ năm xưa cũng lần lượt bị kiện ra, tấu chương như hoa tuyết ních dần Ngự Thư Phòng!

      Nhưng cứ mặc triều đình ồn ào thế nào, Tần Ngạo vẫn tin tưởng Vân tướng trước sau như .

      Số tấu chương kia cũng bị Tần Ngạo lơ , hơn nữa, càng ngày càng đối tốt hơn với Vân Hiểu Nguyệt!

      Ban đầu, Vân tướng còn lo lắng, sau thấy Tần Ngạo cố tình truy cứu, bắt đầu như cũ, kiêu ngạo như xưa!

      Tất cả, tất cả những chuyện này, Vân Hiểu Nguyệt quả biết, bởi vì gặp đại ca, Tư Đồ Viễn cũng bị Tần Ngạo phái biết chấp hành cái nhiệm vụ gì, chỉ ngẫu nhiên gặp mỹ nhân mẫu thân.

      Từ trong miệng của bà, kỳ cũng chẳng nghe thêm được gì, ngoại trừ việc Hoàng thượng ân sủng Vân gia, vẫn là ân sủng, hơn nữa trong khoảng thời gian này mình hay nôn oẹ, nào có tâm tư quản mấy chuyện này?

      Hôm nay, giống như bình thường, Vân Hiểu Nguyệt tiễn bước Tần Ngạo, đứng dậy tản bộ ở hoa viên, tuy đứa con này mới được hai tháng, nhưng lại hay quậy, khiến Vân Hiểu Nguyệt thích nghi nổi, cho nên bữa sáng mỗi ngày, Huyên nhi cùng các đầu bếp ở ngự trù phòng đều nghĩ cách biến món ăn đa dạng mới khiến Vân Hiểu Nguyệt gầy !

      “Nương nương, hôm qua người muốn ăn canh sen, còn có chè long phượng, Huyên nhi bưng tới đây, còn nóng, người mau ăn !”

      Vừa ngồi ở đình phơi nắng ấm áp, giọng vui cười của Huyên nhi truyền tới, sau đó mùi thơm truyền vào chóp mũi của Vân Hiểu Nguyệt.

      “Wow, mùi thơm thanh nhã, ngửi thấy thoải mái, Huyên nhi, vào !”

      Vân Hiểu Nguyệt ngồi thẳng thân thể, hứng thú ngắm điểm tâm màu phấn hồng đặt bàn ngọc cùng canh sen còn nóng phưng phức, trong suốt, cực kì đáng .

      “Khó có khi nương nương thích, vậy ăn nhiều chút!”

      Huyên nhi hưng phấn , nhàng múc thìa, đưa tới bên miệng Vân Hiểu Nguyệt!

      “Ừm, sai!”

      Vân Hiểu Nguyệt mở miệng, tinh tế thưởng thức, mùi hoa sen ngòn ngọt thơm ngát, cảm giác nhè trắng mịn, rất ngon!

      Nhắm mắt thưởng thức, đột nhiên Vân Hiểu Nguyệt cảm giác vị ngọt của canh trong miệng có tia ngọt kỳ quái, trong lòng rùng mình, cầm lấy khăn làm bộ như lau miệng, Vân Hiểu Nguyệt nhè toàn bộ canh sen ra.

      “Huyên nhi, để ta tự làm!”

      Cầm lấy bát ngọc, Vân Hiểu Nguyệt đặt ở chóp mũi cẩn thận xem xét, phát ra, trong canh này có cấm dược sẩy thai còn hiệu quả gấp trăm lần hồng hoa(6).

      Loại thuốc này, nếu phụ nữ có thai ăn phải, chỉ bảo đảm giữ được thai nhi, còn có thể khiến rất khó mang thai lại, hơn nữa nó còn có cái tên rất hay, “Túy Mỹ Nhân”!

      Mùi này rất giống hoa sen, rất khó nhận. Nếu phải ngày thường nàng thích nhất là nghiên cứu này thảo dược cổ quái, hôm nay khó thoát khỏi kiếp!

      “Huyên nhi, bát canh này, là em tự mình làm?”

      Bỏ bát xuống, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.

      “Vâng, nương nương!”

      “Lúc làm có bỏ đâu ?”

      ạ! Làm sao vậy, thể ăn được ư?”

      Huyên nhi sửng sốt, vội vàng hỏi:

      “Nếu ? Nô tỳ lại làm món khác? Nếu người ăn, tốt cho long thai!”

      Vân Hiểu Nguyệt cười , tùy tay chọn khối điểm tâm, đặt vào chóp mũi ngửi thử, xác nhận bên trong có gì, mới cắn miếng, cười nhạt :

      “Huyên nhi, em biết , bát canh này, bị người ta hạ độc!”

      “Hả?”

      Huyên nhi vừa nghe, lập tức quỳ mặt đất:

      “Nương nương, nô tỳ làm như vậy, xin nương nương minh giám!”

      “Nha đầu ngốc, ta tin em mới cho em, đứng lên !”

      Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười kéo Huyên nhi nước mắt lưng tròng dậy, ánh mắt lạnh như băng, mở miệng :

      “Nguyên vật liệu, là trải qua tay ai rồi mới đến em?”

      “Hồi nương nương, là nô tỳ tự mình đến nội vụ phủ, tận mắt thấy họ chuẩn bị, nô tỳ bọc vào cẩn thận, để người khác chạm phải!”

      Huyên nhi run run trả lời.

      “Vậy ư? Em xác định để gói đồ rời khỏi tầm mắt?”

      Vân Hiểu Nguyệt lại truy vấn.

      có ạ! A, đúng rồi, chiều hôm qua khi ở Ngự Hoa viên, Hoàng hậu nương nương cùng các quý phi nương nương ngắm hoa, khi nô tỳ qua, khăn lụa của Ý quý phi nương nương đột nhiên bay đến dưới chân nô tỳ, Hoàng hậu nương nương bảo nô tỳ đưa qua, nô tỳ đặt gói đồ ở nơi, qua, sau đó trở lại !”

      Huyên nhi nghĩ nghĩ, hồi đáp.

      “Ý quý phi, nàng là ai?”

      Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, hỏi.

      “Là đại nữ nhi của tiền nhiệm Binh Bộ Thượng Thư, ba năm trước tiến cung, từng mang long thai, sau lại biết thế nào mà sinh non!”

      Huyên nhi nơm nớp lo sợ trả lời.

      “Vậy sao? Lúc ấy còn có ai ở đấy?”

      “Ngoại trừ Ý quý phi, năm vị quý phi nương nương đều ở đó, đúng rồi, còn có Nhu phi nương nương!”

      “Nhu phi? phải ả bị cấm chừng sao?”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra, kỳ quái hỏi.

      “Lần trước khi người được chẩn đoán chính xác mang long thai, Hoàng thượng cao hứng, đại xá Hậu cung, ngoại trừ Liễu phi ở Lãnh cung, đều được đặc xá!”

      nghiệt chết tiệt, cưới nhiều nữ nhân như vậy, tại tốt rồi, đống nữ nhân muốn hại ta, tức chết mất thôi!

      Trong nhiều người như vậy, khẳng định có người là kẻ hạ độc, nhưng, là ai đây?

      Hoàng hậu? Nhu phi? Ý quý phi? Là ai? Ai nha, đau đầu quá ! Vân Hiểu Nguyệt ăn điểm tâm như thể cho hả giận, rồi sau đó tựa vào ghế, cười lạnh:

      “Huyên nhi, đừng gấp, lần bất thành, khẳng định có lần thứ hai, về sau em hãy cẩn thận chút, những gì mình có, thể cho người ta, nhớ kỹ!”

      “Vâng! Nhưng nương nương, nếu vạn nhất…

      Nương nương, phải làm sao bây giờ?”

      Huyên nhi sốt ruột muốn khóc!

      “Yên tâm, y thuật của tiểu thư nhà em phải vô dụng, làm bát cháo tổ yến , ta muốn ăn!”

      Vân Hiểu Nguyệt an ủi vỗ vỗ tay nàng, .

      “Dạ!”

      Huyên nhi gạt lệ, lui xuống!

      Vân Hiểu Nguyệt nằm ở đấy, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên, giọng trong sáng tràn lẫn kinh ngạc lọt vào tai:

      “Nương nương biết y thuật? điều ngoài ý muốn lớn lớn đó nha!”

      “Ai?”

      Vân Hiểu Nguyệt rùng mình, theo tiếng nhìn lại, thấy nam tử áo trắng phiêu phiêu đứng cành liễu, đứng ở cách đó xa, trong tay nắm cầm chiết phiến, cười hì hì nhìn mình!

      (6) thuốc sảy thai ngày xưa

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Ra tay quá nặng


      “Công phu của Vương gia tuyệt! Chỉ là, người đường đường nam tử, vụng trộm lẻn vào Hậu cung như vậy, ổn đâu nhé!”

      Thả lỏng thân thể, miễn cưỡng tựa vào ghế, Vân Hiểu Nguyệt híp mắt nhìn , lạnh lùng .

      “Haha, Điệp nhi Hoàng tẩu đừng nên giận, làm bị thương Hoàng chất bảo bối của ta tốt lắm đâu!

      Ta đến thăm nương nương, vốn định cho nương nương niềm bất ngờ, ngờ ta lại phát bí mật vô cùng ngạc nhiên!”

      Tần Vũ nhảy xuống dưới, cợt nhả .

      “Ngạc nhiên? Ta xem là kinh hãi mới đúng! Thấy ngài, có cái gì mà ngạc nhiên chứ!”

      Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt khinh thường .

      “Thôi được! Nhưng, thư của Trần Viễn, có tính là ngạc nhiên hay nhỉ?”

      Lấy ra phong thư, Tần Vũ cười hì hì hỏi.

      “Thư của đại ca?”

      Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, vui vẻ nở nụ cười:

      “Đưa đây!”

      “Chậc chậc, đúng là tình thân huyết thống có khác, nhìn xem, Hoàng huynh ta tự mình đến, cũng thấy nương nương hưng phấn như vậy!”

      Tần Vũ chua giọng .

      “Sao có thể giống nhau được chứ?

      Xú tiểu tử, lập tức đưa thư cho ta, mặc kệ ngài đấy!”

      Vân Hiểu Nguyệt hờn giận nghiêng người đoạt lấy thư, nhàng mở ra: Điệp nhi, vi huynh công vụ quấn thân, cho nên lỡ hẹn, Điệp nhi chớ trách, vi huynh ngày khác hồi kinh, nhất định hầu chuyện lâu dài với Điệp nhi, mong nhớ! Huynh: Trần Viễn.

      là, đại ca của ta vừa trở về phái ra ngoài, hại ta có thời gian trò chuyện cùng đại ca, tức chết mất!”

      Quyệt miệng, Vân Hiểu Nguyệt nắm lá thư ít ỏi mấy chữ, thở phì phì .

      “Điệp nhi Hoàng tẩu quyến luyến đại ca như vậy sao! Nếu Hoàng huynh biết, nhất định ghen tị!

      Đúng rồi, xin hỏi y thuật của Hoàng tẩu là ai truyền thụ vậy?”

      Tần Vũ ngồi vào chiếc ghế bên, mỉm cười hỏi.

      “Tự học thành tài! Nếu phải ta đọc sách nhiều, hôm nay chẳng phải là để kẻ gian hại đứa bé này thành công rồi sao?”

      Cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt nhìn bát canh hạt sen lạnh như băng bàn, theo bản năng ôm lấy bụng mình.

      “Cái gì? Có người hạ độc? ?”

      Tần Vũ sợ hãi kêu tiếng, tuấn nhan lập tức trầm xuống:

      “Độc gì?”

      “Túy Mỹ Nhân!

      Kẻ hạ độc là quá độc rồi, xem ra, Hậu cung quả nhiên nơi cái giết người thấy máu!”

      “Túy Mỹ Nhân?”

      Tần Vũ thầm, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên kỳ quái, giống như là phẫn nộ, giống như là thương tiếc, kỳ quái!

      “Sao, ngài biết kẻ hạ độc?”

      Vân Hiểu Nguyệt làm bộ như vô tình hỏi.

      … sao có thể chứ?

      Hoàng tẩu, xem ra, về sau người hãy vạn phần cẩn thận!

      Đúng rồi, ở đây ta có ngọc bội nhận biết trăm loại độc, chỉ cần chạm vào thứ có độc, ngọc bội hóa hồng, tặng cho nương nương để ngừa vạn nhất!”

      Tần Vũ xong, cởi ra chiếc ngọc bội ở cổ, mang theo nhiệt độ cơ thể nhét vào tay của Vân Hiểu Nguyệt.

      “Ách, ta nhận đâu!”

      Vân Hiểu Nguyệt vội vàng nhét trở lại!

      Có thể khiến người thứ hai đứng đầu Thanh Long quốc bên người đeo, tất là kì trân, sao có thể dễ dàng nhận lấy?

      “Điệp nhi Hoàng tẩu, coi như đây là lễ vật ta đưa cho tiểu chất nhi !

      Người nhận lấy , ta có việc gấp, xin trước, cáo từ!”

      Tần Vũ mỉm cười, đưa về trong tay Vân Hiểu Nguyệt, vận khinh công, bay ra ngoài.

      “Nhận ra trăm độc?”

      Vân Hiểu Nguyệt hứng thú thả ngọc bội vào trong bát canh sen, ngọc bội trong suốt lập tức biến thành màu phấn hồng.

      “Wow, đúng là như vậy!

      ngờ, tiểu tử này tốt như vậy, tặng vật trân quý như vậy cho đứa bé, về sau, sợ bị ai hạ độc nữa!”

      Vân Hiểu Nguyệt vui vẻ đeo ngọc bội quải đtrên cổ, tùy tay lấy cuốn sách bên, lẳng lặng hưởng thụ ánh dương ngày xuân ấm áp.

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      đường chạy gấp, Tần Vũ mang vẻ mặt lửa giận, như tia chớp vọt vào Ngự Thư Phòng.

      “Vũ đệ, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Tần Ngạo vừa mới lâm triều xong, ngồi ở bàn học phê duyệt tấu chương, thấy Tần Vũ, kinh ngạc hỏi.

      “Hoàng huynh, vì sao hạ độc nàng? Đó là con của huynh, sao huynh có thể nhẫn tâm làm như vậy?”

      Tiến lên túm lấy áo Tần Ngạo, Tần Vũ rống to.

      “Hạ độc? Ai? Hạ độc ai? Vũ đệ, đệ cái gì?”

      Tần Ngạo sửng sốt, hất tay Tần Vũ đích ra, chậm rãi vuốt phẳng nếp uốn quần áo, miễn cưỡng hỏi.

      “Trừ huynh ra, còn ai có cấm dược Túy Mỹ Nhân?

      Hoàng huynh, sao huynh biến thành như vậy, ngôi vị Hoàng đế với huynh còn quan trọng hơn con ruột của mình sao?

      Ba năm trước, con của Ý quý phi, là tự tay huynh xoá sạch, đơn giản là phụ thân nàng kiêu ngạo ương ngạnh, có liên quan đến kẻ thù bên ngoài.

      Nhưng, Ý quý phi xác thực được tốt, xứng làm mẫu thân của chất nhi ta, nên ta ngăn cản!

      Nhưng còn Điệp nhi? Nàng hồn nhiên thiện lương như vậy, thông minh đáng như vậy, phải huynh lòng nàng sao, chẳng lẽ đều là giả?

      Huynh thể bởi vì chuyện của Vân tướng, lại giận chó đánh mèo như vậy! May là Điệp nhi chưa ăn, nếu hậu quả chịu nổi!

      Hoàng huynh, ta tuyệt đối cho phép huynh làm thương tổn Điệp nhi, nếu , ta cho mẫu hậu, huynh vẫn cho các phi tần được sủng hạnh uống thuốc, muốn khiến Điệp nhi sẩy thai!”

      Tần Vũ nắm chặt hai tay, hốc mắt đỏ ngầu tức giận .

      “Đệ to gan!”

      Tần Ngạo giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên!

      “Trẫm là Hoàng huynh của đệ, lại này Hoàng thượng của Thanh Long quốc, Trẫm làm việc, cần đệ đồng ý sao?

      Tần Vũ, Trẫm biết Vân Nhược Điệp tài hoa hơn người, phong hoa tuyệt đại, ngay cả đệ cũng tâm động, nhưng đệ phải nhớ, nàng sống là người của Trẫm, chết là ma của Trẫm, là phi tử của Trẫm, chỉ có Trẫm mới có thể quyết định sống chết của nàng, tới phiên đệ ra mặt thay nàng ở đây!”

      “Huynh… thể lý!”

      Tần Vũ tức giận đến giơ quyền tấn công Tần Ngạo, trong lúc nhất thời, trong Ngự Thư Phòng thoát ra tiếng vang ngừng!

      Thị vệ trông cửa hai mặt nhìn nhau, cũng dám thở lớn tiếng, thị nữ lạnh run, bởi vì tình huynh đệ giữa Hoàng thượng cùng Vương gia luôn luôn rất tốt, chưa bao giờ thấy bọn họ ra tay nặng như hôm nay, mọi người đều sợ hãi nơm nớp lo sợ chờ đợi!

      lâu sau, rốt cục, thư phòng im lặng lại, rồi sau đó thấy Tần Vương, nửa bên mặt sưng đỏ, tím xanh đạp cửa mà !

      Trong Thư phòng, Tần Ngạo nhìn đống hỗn độn chung quanh phòng, nghiêm mặt ngồi vào ghế, lau vết máu nơi khóe miệng, nhặt lên quyển tấu chương dưới chân, chậm rãi mở ra, trong con ngươi đen sâu thẳm tỏa ra băng lãnh nhè , dường như nỉ non thào:

      “Điệp nhi, Trẫm chỉ có thể làm như vậy, mới có thể giữ được mạng cho nàng!

      Nàng cũng biết, Trẫm thu thập đủ bằng chứng phụ thân Vân tướng của nàng phản quốc. Mà ông ta lại công nhiên dâng tấu thêm lần nữa, lợi dụng đứa con trong bụng nàng, ép Trẫm lập nàng làm Hậu, quần thần phản ứng mãnh liệt, cầu trảm toàn bộ Vân gia.

      tại tình cảnh khó khăn, Trẫm tuy là Hoàng thượng, lo lắng cho Thanh Long quốc. Nay tam quốc sóng ngầm liên tiếp, thể vì nàng mà làm dao động nền tảng lập quốc của Thanh Long quốc ta, để cơ nghiệp tổ tông hủy ở trong tay Tần Ngạo này.

      Trẫm muốn giữ nàng, nhất định phải đổi lấy đứa bé ấy! Xin lỗi, Điệp nhi, về sau, Trẫm nhất định nàng gấp bội, đợi đến ngày Thanh Long quốc nhất thống thiên hạ, Trẫm nhất định phong nàng làm Hậu!”

      Trầm tư lâu sau, Tần Ngạo giấu đau đớn trong mắt, cao giọng quát:

      “Người đâu, bãi giá Trích Liễu Cung!”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Cãi nhau


      Suốt ngày nhìn thấy Tần Ngạo khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng nếu đến quấy rầy, vừa hay mình có thêm nhiều thời gian làm chuyện cá nhân, Vân Hiểu Nguyệt chút phật lòng, hớn hở luyện đàn tranh, đọc y thư, tìm hiểu thảo dược.

      Nhưng thái độ kì quái của Huyên nhi từ sau bữa trưa, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấu hết, rốt cục nén được.

      “Huyên nhi, rốt cuộc em làm sao vậy, giống như mất hồn mất vía vậy đó?”

      “Nương nương, có chuyện, nô tỳ biết có nên hay !”

      Huyên nhi chần chờ chút, thào.

      , sao đâu!”

      Cúi đầu tiếp tục nhận phân biệt các loại thuốc, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười.

      “Hoàng thượng, người…

      Sau khi lâm triều, Hoàng thượng đến Trích Liễu Cung, tại là chỗ ở của Thần phi nương nương, dùng bữa trưa, Hoàng thượng lại đến chỗ Hoàng hậu nương nương, đến bây giờ còn chưa ra!”

      “Vậy à?”

      Động tác của Vân Hiểu Nguyệt dừng chút, lại cười :

      “Huyên nhi, từ lúc nào mà em lắm chuyện như vậy?

      Hoàng thượng là nam nhân bình thường, lúc cần, tự nhiên tìm người giải tỏa, Hậu cung có nhiều nữ nhân như vậy, sủng hạnh ai, liên quan gì đến ta?”

      “Nhưng nương nương ơi, Hoàng thượng từng ngài chỉ người là nương nương, chỉ sủng người?”

      Huyên nhi thở phì phì cảm thấy tổn thương vì bất công!

      “Ngốc, nếu như có thể tin lời nam nhân , heo nái cũng có thể leo cây, huống chi nam nhân ấy lại là vị vua có ba ngàn giai nhân?

      Được rồi, ta tức giận, em tức giận cái gì?

      Có lẽ đêm nay Hoàng thượng tới đây, lát nữa đóng cửa cung , dùng bữa tối, mọi người nghỉ ngơi sớm, thế nào?”

      Cười , lơ chút chút cảm giác thoải mái trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt đặt thảo dược trong tay xuống, chuẩn bị dùng cả buổi tối để tu luyện nội công.

      Trong khoảng thời gian này đều là luyện ban ngày, cũng có cơ hội đến phía sau rừng cây thí nghiệm gì hết, chỉ cảm thấy nội công mạnh lên nhanh chóng.

      Vân Hiểu Nguyệt rất muốn biết mình có thể bay qua bờ tường cao hay , nên quyết định đêm nay thử xem, cho nên ra lệnh như vậy.

      “Vâng!”

      Huyên nhi nháy mắt mấy cái, nuốt vào những lời tính dùng để khuyên giải an ủi, nhận lệnh xong lui sang bên, cùng Vân Hiểu Nguyệt vào phòng ngủ.

      thôi, khi nào dùng bữa bảo ta!”

      Tựa vào bên giường, Vân Hiểu Nguyệt cười .

      “Vâng!”

      Nhìn Huyên nhi đóng cửa lại, Vân Hiểu Nguyệt lôi ra bộ “Ngọc nữ tâm kinh”, tiếp tục luyện tập, vừa mới luyện thêm tầng mới, đột nhiên, giọng vui sướng của Huyên nhi truyền đến:

      “Nương nương, Hoàng thượng tới!”

      Nhìn sắc trời bên ngoài u, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên dâng lên cảm giác hờn giận trong lòng, lạnh lùng :

      biết!”

      xong, cất sách , cầm lấy quyển sách nào đó bên, yên lòng đọc.

      “Điệp nhi, thoải mái sao?”

      Tần Ngạo vào phòng, thấy Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi.

      “Hoàng thượng tới rồi? Ngại quá, biết Hoàng thượng đại giá quang lâm, nô tì tiếp đón từ xa, thực xin lỗi!”

      Chóp mũi ngửi thấy mùi vị là lạ, khác với mùi Long Diên Hương trước kia, khiến giác quan của Vân Hiểu bốc lên, luồng khí cũng vô thức trào lên.

      “Làm sao vậy, khó chịu sao?”

      Tần Ngạo bước đến bên giường, nhìn sắc mặt khó coi của Vân Hiểu Nguyệt, đưa tay kéo nàng vào trong lòng.

      “Cách ta xa chút!”

      Vân Hiểu Nguyệt như điện giật đẩy ra, ngẩng đầu, lạnh lùng :

      “Nô tì mẫn cảm với hương vị lạ, xin người từ nay về sau làm mọi chuyện xong xuôi, rửa mặt chải đầu sạch , được ?”

      xong, nhịn được che miệng nôn trận!

      “Nàng…”

      Đôi mắt mỉm cười nhanh chóng lên tia chật vật, sắc mặt Tần Ngạo lạnh lùng, đứng lên, tức giận :

      “Vân Nhược Điệp, đừng tưởng rằng Trẫm sủng ái ngươi, ngươi có thể muốn , chuyện của Trẫm đến phiên nữ nhân có thể quản sao?

      Ngươi là phi tử của Trẫm, các nàng cũng là phi tử của Trẫm, Trẫm sủng hạnh các nàng có tội gì?”

      Haha, buồn cười, ta có quản ngươi sao?

      Vân Hiểu Nguyệt khinh thường nhìn ngựa đực cái, ngọn lửa trong lòng tăng vọt, cười lạnh phản bác:

      “Hoàng thượng, người hiểu nhầm rồi, nô tì khi nào quản người?

      Người thích cùng ai cùng người đấy, chẳng qua, xưa nay nô tì thích sạch , khẩn cầu Hoàng thượng trước khi đến Sắc Điệp Cung để ý sạch chút, để tránh làm ô nhiễm khí, được sao?”

      Quật cường ngẩng cổ, Vân Hiểu Nguyệt kềm chế được .

      “Ngươi dám chỉ trích Trẫm?”

      Tần Ngạo nổi trận lôi đình, xanh mặt tới bên giường, bắt lấy tay của Vân Hiểu Nguyệt, chỉ vào cổ của nàng quát ầm lên:

      “Ngươi là đồ nữ tuân thủ nữ tắc(7), chẳng phải cũng sau lưng Trẫm câu tam đáp tứ hay sao.

      , ngọc bội này, vì sao lại cổ ngươi?”

      Xem kia tư thế, hận thể giựt nó ra!

      “Buông!”

      Vân Hiểu Nguyệt phát hỏa, dùng sức rút ra bàn tay bị nắm đau buốt, xoa xoa rồi kêu lên:

      tuân thủ nữ tắc?

      Con mắt nào của người thấy ta câu tam đáp tứ?

      Đây là lễ vật Tần Vũ đưa cho đứa bé, ta cùng trong sạch, giống người nào đó, nơi nơi gieo vi khuẩn bệnh truyền nhiễm!”

      Tất nhiên Tần Ngạo hiểu cái gì gọi là vi khuẩn bệnh truyền nhiễm, nhưng, nửa câu đầu, hiểu.

      Khuôn mặt mị như hồ ly tức giận đến trắng bệch, chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt rống lên:

      “Ngọc bội này, là Phụ hoàng để lại cho Tần Vũ làm tín vật đưa cho chính phi, chỉ có Tần Vương phi mới có được ngọc bội này.

      tại nó cổ ngươi, ngươi còn hai người các ngươi có cái gì?

      Có phải muốn Trẫm dụng hình, ngươi mới hay ?”

      Tiểu tử chết tiệt, lại gây phiền toái cho ta!

      Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe choáng, trong lòng hung hăng mắng câu, ngẩng đầu, thuận theo :

      “Vật này là đồ chết, người là sống!

      Con của ta hôm nay thiếu chút nữa bị người ta hại, thấy ta tình cảnh khó khăn mới tặng cho ta phòng thân, làm sao?

      Đừng , người muốn ta trả ngọc bội lại cho , để kẻ gian hại con ta sao?

      Ta cho người biết, nếu người dám bắt ta, ta tìm Thái Hậu. Thái Hậu mẫu thân , nếu người dám bắt nạt ta, bà làm chủ cho ta, hừ!”

      Vân Hiểu Nguyệt quăng ánh mắt xem thường cho , ngồi giường thở hồng hộc: Bà nội nó, tức giận đúng là tốt, mệt chết được!

      “Có người hại nàng, ai, nàng có làm sao ?”

      Nghe Vân Hiểu Nguyệt như vậy, cơn tức giận của Tần Ngạo bay sạch, vội vàng ngồi vào bên giường hỏi.

      “Hừ! Con của ta là dễ dàng bị hại như vậy sao?

      tại có ngọc bội này, độc gì ta cũng sợ, cho nên Hoàng thượng, người cứ yên tâm sủng hạnh mỹ nhân của người , con ta có ta bảo vệ, vậy là đủ rồi!”

      Tức giận liếc trắng mắt, xét thấy thái độ người nào đó tốt lên, giọng của Vân Hiểu Nguyệt cũng rất nhiều!

      “Vậy là tốt rồi, hù chết Trẫm! Thực xin lỗi, là Trẫm trách lầm nàng, , dùng bữa với Trẫm, được ?”

      Khẩu khí của Tần Ngạo lập tức mềm , dịu dàng .

      !”

      Vân Hiểu Nguyệt ôm kín miệng mình.

      “Được được được, Trẫm tắm!

      Kỳ , Trẫm chỉ tán gẫu cùng các nàng ấy mà thôi, làm gì, Điệp nhi, Trẫm chỉ người, Trẫm nhớ , nàng chờ Trẫm!”

      Ánh mắt ảo não của Tần Ngạo lướt qua cổ của Vân Hiểu Nguyệt, sủng nịch cười cười, xoay người ra ngoài.

      Nhìn theo bóng dáng của , khóe miệng Vân Hiểu Nguyệt nhịn được vẽ ra nụ cười, tự nhiên cũng nhìn thấy, trong nháy mắt, bao áy náy trong đôi mắt Tần Ngạo thay bằng cái lạnh như băng.

      (7) quy tắc của nữ giới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :