1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: giường giấu soái ca


      buổi tối, Vân Hiểu Nguyệt ngủ thoải mái, bởi vì nghiệt chết tiệt kia coi nàng như gối ôm, khiến nàng thực khó chịu!

      Năm lần bảy lượt chuồn ra khỏi trong lòng , nhưng mỗi lần mình hưởng thụ đến nửa canh giờ khí tự do bị cánh tay dài của chụp tới, lại bị ôm sát trong lòng.

      Càng quá phận là, ngay cả tấm chăn bằng gấm, cũng bị nằm đè lên, kéo thế nào cũng nhúc nhích, khiến mình đành phải cùng ngủ cái chăn, Vân Hiểu Nguyệt tức giận!

      Nếu cảm giác hô hấp vững vàng của , Vân Hiểu Nguyệt hoài nghi là cố ý!

      Chết tiệt, nếu xem ngươi là kim chủ của ta, ta ngay cả giường cũng cho ngươi nằm đâu, chiếm giường còn muốn chiếm cả người với chăn?

      Chết tiệt, muốn đánh người!

      Rốt cục, sau khi Tần Ngạo đệ làm như vậy lần thứ N, thể nhịn được nữa, Vân Hiểu Nguyệt nổi trận lôi đình, lo nghĩ, làm bộ xoay người mạnh nhịp, cước đá vào ngực rồng, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ này bị cước đá xuống đất!

      Tuy thảm trải sàn rất dày, nhưng vẫn nghe ‘bịch’ tiếng nặng nề, ha ha!

      Vân Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại, xoay người, cuốn chăn ôm vào trong ngực, thoải mái nhắm mắt bắt đầu ngủ!

      “Ơ? Sao Trẫm lại ngủ ở đất?”

      Trong chốc lát, Vân Hiểu Nguyệt nghe thấy giọng mơ mơ màng màng của của nghiệt chết tiệt truyền đến từ dưới giường, sau đó lầm bầm lầu bầu trận, chỗ trống bên người lún xuống, nghiệt nằm xuống!

      “Kỳ quái, Trẫm chưa từng rớt xuống giường, đêm nay bị làm sao vậy?”

      Tần Ngạo nhìn Vân Hiểu Nguyệt nhúc nhích phân, nghiêng người, làm bộ muốn ôm nàng, Vân Hiểu Nguyệt sao có thể để yên? Làm bộ mở mắt, Vân Hiểu Nguyệt xoay người, miễn cưỡng hỏi:

      “Hoàng thượng, người làm sao vậy?”

      “A, có gì!”

      Tần Ngạo mặt đỏ lên, trả lời.

      Ha ha… nghĩ tới nghiệt lúc đỏ mặt đáng !

      Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, nghẹn cười đến đau cả bụng, ra vẻ chợt nhớ đến cái gì rồi :

      “Ai nha, nô tì nghĩ ra rồi! Trước kia ở nhà, mẫu thân từng cho nô tì, nếu nô tì ngủ, nếu ai quá gần nô tì, nô tì đá người đó đấy!

      Hoàng thượng, nô tì vừa rồi có đá người chứ?”

      xong, vẻ mặt lo lắng.

      có! Ngủ , ngủ …?”

      Tần Ngạo ngẩn ra, trong mắt lên tia xấu hổ, vội vàng .

      “Ôi… may quá! Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, thể để xảy ra chuyện gì! Vâng, ngủ ngon!”

      Vỗ vỗ ngực mình, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng người, ôm tấm chăn bằng gấm, tiếng động cuồng tiếu phen, cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại!

      Quả nhiên, lần này, nghiệt chết tiệt khôn ngoan hơn, coi Vân Hiểu Nguyệt làm gối ôm nữa, đấu trí so với đấu sức, Vân Hiểu Nguyệt thắng lợi, rất nhanh bay vào mộng đẹp!

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      thoải mái!”

      Lười biếng xoay thắt lưng, Vân Hiểu Nguyệt mở mắt sau khi ngủ đời, mặt trời lên cao, về phần nghiệt rời lúc nào, nàng biết chút gì, cũng cần thiết phải biết!

      “Huyên nhi… đói quá!”

      Ghé vào giường, sờ sờ cái bụng, Vân Hiểu Nguyệt ai oán kêu lên.

      “Nương nương, người ngủ suốt, cũng sắp đến giờ dùng cơm trưa rồi!”

      Huyên nhi nghe tiếng mà vào nhìn thấy dáng vẻ của Vân Hiểu Nguyệt, nhịn được cười trả lời.

      “Vậy sao? lâu như vậy, trách được đói! đem đồ ăn vào !”

      Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cùng soái ca sư phụ luyện công, nhanh chóng tìm , tiện thể cho , trong khoảng thời gian này mình thể luyện buổi tối, đổi sang buổi sáng, cho nên bảo Huyên nhi lui xuống.

      “Dạ!”

      Chờ Huyên nhi lui ra, Vân Hiểu Nguyệt lấy ra sáo ngọc trước ngực, thổi lên.

      Rất nhanh, Tư Đồ Viễn vẫn mặc thân hắc y từ cửa sổ bay vào, cúi đầu cung kính đáp:

      “Điệp phi nương nương triệu hồi vi thần có gì phân phó?”

      “A, Viễn, trong khoảng thời gian này Hoàng thượng ngủ lại ở đây, ta thể theo huynh học võ, chúng ta đổi lại buổi sáng ở thư phòng, thế nào?”

      được! Nương nương, nếu bị người khác thấy, đối với người bất lợi!

      Kỳ trong khoảng thời gian này, nội công của nương nương có trụ cột, vi thần có ở đây, chỉ cần người mỗi ngày luyện hai canh giờ là được!”

      Tư Đồ Viễn nhàng trả lời.

      “Như vậy ư! Cũng được, nếu ta gặp cái gì , hỏi lại huynh!”

      “Được! Vi thần cáo lui!”

      Thân thể hơi hơi nhoáng lên cái, Tư Đồ Viễn xoay người muốn .

      “Khoan ! Viễn, huynh sao chứ!”

      Cước bộ hẫng của Tư Đồ Viễn khiến Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, nhảy xuống giường tới bên người , đưa tay ra dò mạch đập của .

      “Ôi, nóng quá! Viễn, huynh sốt rồi, sao lại thế?”

      Vân Hiểu Nguyệt kinh hô tiếng, vội vàng kéo tay hỏi.

      sao, nương nương, vi thần phải , nếu để cho người khác thấy xong!”

      Tư Đồ Viễn nhàng chấn động, giật tay ra khỏi Vân Hiểu Nguyệt, lui đến bên cửa sổ!

      được! Phòng ngủ của ta, có lệnh của ta, ai cũng được vào!

      Huynh đến nằm giường cho ta, nếu hạ sốt, được !”

      phen giữ chặt Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt dùng sức kéo, ôm thắt lưng , giúp đến giường.

      được! Nương nương, ta…”

      Tư Đồ Viễn giãy dụa, đột nhiên, giọng của Huyên nhi truyền vào:

      “Nương nương, đồ ăn bưng tới, tại đưa vào sao?”

      “Ngốc, nằm yên đây!”

      Nhanh chóng đẩy Tư Đồ Viễn vào bên trong, giấu giày của dưới gầm giường, sau đó kéo tấm chăn bằng gấm qua cho hai người, cười tủm tỉm :

      “Vào !”

      “Nương nương, Huyên nhi chuẩn bị đồ ăn người thích nhất đây, người nếm thử !”

      Huyên nhi đặt khay đồ ăn phong phú tới bàn, mỉm cười .

      “Ừ, chuẩn bị nước rửa mặt, sau đó giúp ta nấu ít cháo, được ? Ta muốn ăn!”

      “Dạ!”

      Huyên nhi lẹ tay lẹ chân chuẩn bị rất tốt, lui ra ngoài!

      “Viễn, nghe lời nào, lát nữa ta giúp huynh kê đơn thuốc, huynh phải ngủ hồi, biết ?”

      Thấy Huyên nhi rồi, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng người với Tư Đồ Viễn nằm ở sườn người khẩn trương vạn phần.

      “Nương nương, chuyện này hợp lễ, để vi thần !”

      Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Viễn đỏ bừng, con ngươi đen láy xinh đẹp nhắm chặt,môi khẽ run .

      cái gì vậy? Nếu , ta ăn, ôm huynh ngủ luôn đấy?

      Có vẻ hiệu quả rất tốt!”

      Vân Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ đáng của , nhịn được lại muốn trêu chọc , cố ý cúi đầu, tiến đến bên tai nhàng , bàn tay đưa đến phía sau , cả người gần như dán vào người !

      “Đừng… Ta ngủ ngay lập tức, nương nương dùng bữa !”

      Tư Đồ Viễn khẩn trương chuyện lắp bắp, khiến Vân Hiểu Nguyệt thấy cực kì thú vị!

      “Hì hì, là ngoan! Được rồi, đùa huynh nữa, ngủ !”

      Vỗ vỗ vai , Vân Hiểu Nguyệt xoay người xuống giường, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh bàn, ăn nhanh cơm.

      Đợi đến lúc Vân Hiểu Nguyệt tay chân trở lại giường, Tư Đồ Viễn ngủ!

      Vân Hiểu Nguyệt đến trước bàn, nhanh chóng kê đơn thuốc, sau đó tìm Huyên nhi, nàng bị cảm lạnh, bảo Huyên nhi tìm sư phụ lấy thuốc, sau đó chuẩn bị tốt.

      Sau khi Huyên nhi xuống, Vân Hiểu Nguyệt trở lại giường, nhàng cởi ra áo khoác của Tư Đồ Viễn ngủ sâu, sau đó dựa vào ngồi ở bên đọc sách.

      canh giờ sau, thuốc được, cháo cũng nấu xong!

      Bảo Huyên nhi , Vân Hiểu Nguyệt gọi Tư Đồ Viễn dậy, bắt uống thuốc, ăn cháo, sau đó tiếp tục ngủ, Tư Đồ Viễn cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn làm theo, khiến Vân Hiểu Nguyệt rất vừa lòng!

      Cứ như vậy, người ngủ, người trông, thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, rất nhanh, buổi trưa qua, đến lúc phải đến Ngự Thư Phòng cùng Tần Ngạo như lời hứa hôm qua.

      Nhưng, Vân Hiểu Nguyệt phải chăm sóc Tư Đồ Viễn, căn bản quên béng chuyện này, còn Tần Ngạo bên kia, chờ đợi thấp thỏm, đứng ngồi yên!

      “Tiểu Tam, mời Điệp phi nương nương đến cho Trẫm!”

      Rốt cục, Tần Ngạo nhịn được mở miệng .

      “Dạ!”

      “Vân Nhược Điệp chết tiệt, tối hôm qua nàng đá Trẫm xuống giường còn giả ngu, Trẫm so đo với nàng, hôm nay mời nàng đến, còn tự cao tự đại, là tức chết Trẫm!

      Hừ, Trẫm tin chinh phục được nàng?

      ngày nào đó, Trẫm khiến nàng khắc Trẫm sâu trong lòng, ghi tạc mỗi câu Trẫm trong lòng!”

      Chờ Tiểu Tam rồi, Tần Ngạo dùng sức đập xuống mặt bàn, thở phì phì , trong đôi mắt phượng thâm thúy ấy tràn đầy tự tin!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Hồng hạnh vượt tường???


      Mùi đàn hương thoang thoảng, phòng ngủ mảnh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở trầm trầm!

      Uống thuốc xong, Tư Đồ Viễn ngủ rất sâu, trán thấm ra mồ hôi, Vân Hiểu Nguyệt cầm khăn, ngừng lau mồ hôi cho .

      Ngay cả áo người , Vân Hiểu Nguyệt cũng lột ra, bởi vì hiệu quả trị liệu của thuốc nàng kê vô cùng tốt, nhưng thúc đẩy thoát mồ hôi, nếu áo ướt, lại có quần áo cho đổi, mặc y phục ẩm ướt mà có gió thổi qua, ngược lại càng tốt!

      Trông lâu sau, đến khi sắc mặt dần dần khôi phục, trán cũng nóng nữa, tấm chăn bằng gấm của Vân Hiểu Nguyệt ướt đẫm, Vân Hiểu Nguyệt chia phần chăn của mình cho nửa, tiếp tục đọc sách.

      Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhàng, tiếp theo, giọng vô cùng lo lắng của Huyên nhi truyền vào:

      “Nương nương, thị vệ bên người của Hoàng thượng đến mời người qua, là người hẹn với Hoàng thượng hôm nay đến Ngự Thư Phòng, Hoàng thượng đợi người lâu, phát hỏa!”

      Ngự Thư Phòng?

      Vân Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, đúng rồi!

      Hôm qua vừa , hôm nay nhiều việc, quên mất! Nhưng, nghiệt kia mà chờ ta đến phát hỏa? Có trời mới tin!

      Khẳng định là mượn chuyện để gọi người! tại nếu đến muộn, để chờ thêm lát có làm sao?

      “Huyên nhi, chờ bản cung rửa mặt chải đầu chút, lát nữa !”

      “Dạ!”

      Tựa vào bên giường, Vân Hiểu Nguyệt cầm lấy sách y, tiếp tục nghiên cứu!

      “Nương nương, vi thần tốt hơn nhiều, người nhanh , nếu Hoàng thượng mà trách tội xong!”

      bên Tư Đồ Viễn vừa thức tỉnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lo lắng , cũng lập tức ngồi dậy!

      “Gấp cái gì? phải mời ta sao?

      Sao vậy, ta là người dễ mời như vậy sao?

      Đừng để ý đến , các người sợ , ta !”

      Lại đưa tay sờ trán , Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm :

      “Ừm, bớt sốt rồi nè! Xem ra, y thuật của ta tiến bộ đó!”

      “Nương nương, ta… Ai nha!”

      Tư Đồ Viễn vừa định khuyên bảo, đột nhiên phát mình ở trần, vội vàng kéo chăn che người, khuôn mặt tuấn tú hồng lên, ngay cả cái cổ trắng nõn thon dài cũng có màu hồng nhạt, vẻ thẹn thùng xấu hổ ấy khiến Vân Hiểu Nguyệt nhịn được muốn trêu cợt !

      “Hì hì, quần áo của huynh đều là tự tay ta cởi đó, có chỗ nào là ta chưa nhìn đâu?

      Dù sao huynh , huynh là người của ta, ta đối với huynh thế nào chả được, huynh thẹn thùng như vậy làm gì?”

      Tới gần bên người , Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì .

      “Ta ta ta… Nương nương, chuyện này hợp lễ!

      Người là phi tử của Hoàng thượng, vi thần cư nhiên… Cư nhiên…

      Nếu bị người khác phát , vi thần chết sao, nhưng sao có thể để nương nương gặp chuyện?

      Vi thần phủ Thừa Tướng lĩnh tội, xin Thừa tướng phái ám vệ khác đến bảo vệ người!”

      Tư Đồ Viễn đến, sắc mặt cũng trắng bệch!

      Hả?

      Nghiêm trọng như vậy sao!

      Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, khi ở địa cầu, sao mình lại chưa từng thấy chứ?

      Ngay cả sinh thực khí quan của đàn ông cũng nghiên cứu thấu triệt hết rồi, đây là công việc nghề nghiệp mà thôi!

      Aiz aiz aiz, đùa quá chớn rồi!

      “Viễn, thực xin lỗi, ta cam đoan lần sau bao giờ trêu cợt huynh nữa, được ?

      Huynh là người ta tin tưởng nhất, đừng rời , được ?”

      Cố gắng nháy mắt, tràn ra vài giọt nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt đáng thương .

      “Đừng khóc!”

      Tư Đồ Viễn vội vàng lau lệ hai bên má của nàng, đau lòng :

      “Được! Nhưng về sau đừng nghịch ngợm như vậy, nhiều năm gặp, tính tình của người thay đổi nhiều, nhưng càng đáng !

      Ta đồng ý với người, vĩnh viễn rời khỏi người, bảo vệ người cho đến khi ta chết. Cho nên vì an toàn của người, có những lúc, thể tùy hứng, biết ?”

      Có lẽ là gian quá mức hẹp, có lẽ là khí quá mức ấm áp, lần đầu tiên, khuôn mặt tuấn tú vốn trong trẻo lạnh lùng của Tư Đồ Viễn tràn đầy thâm tình, dịu dàng ra trong lòng mình.

      Nhược Điệp à Nhược Điệp, muội may mắn, có nam tử muội như vậy, sao muội bất hạnh thế, người muội nên nhất, cuối cùng hồn phi phách tán, nhưng đến chết cũng biết, có người như vậy, yên lặng muội như vậy, bảo vệ muội như vậy!

      Vân Hiểu Nguyệt than dưới đáy lòng, nâng tay chạm vào con ngươi xinh đẹp của nam tử trước mắt.

      “Viễn, có số việc, khi sai, thể cứu vãn.

      số người, khi bỏ qua, trở về!

      Ta đồng ý với huynh, chỉ cần huynh phản bội ta, ta vĩnh viễn đặt huynh trong lòng!

      Cho nên về sau, gọi ta Nguyệt nhi, nhớ kỹ!”

      Điệp nhi, nam tử này, ta bắt đầu thích mất rồi!

      Có lẽ, ta , nhưng, có thích, như vậy đủ rồi !

      Điệp nhi, muội như vậy, ta đành lòng làm thương tổn , vậy để ta thay thế muội !

      Chờ ngày ta rời bỏ Hoàng cung, nếu nguyện ý, ta dẫn cùng , sống chết có nhau, ta đợi !

      “Nguyệt nhi…”

      Cúi đầu, tiếng gọi nỉ non thoát ra từ bờ môi xinh đẹp, triền miên như vậy, dịu dàng như vậy, nắm lấy bàn tay mềm mại của Vân Hiểu Nguyệt đặt ở hai má mình, xúc cảm ấm áp hòa tan trái tim Tư Đồ Viễn, sương mù biến mất trong mắt !

      bao lâu? Nghĩ đến nàng, nhớ nàng, mặc cho nỗi tưởng niệm tận xương kéo dài tra tấn mình trong mỗi đêm tịch.

      Lúc trước nàng cố ý vào cung khiến mình đau lòng, nhưng khắc này, toàn bộ bị nàng ánh mắt dịu dàng như nước của nàng xóa tan! Chẳng còn gì là quan trọng nữa.

      Thân phận? Địa vị? Lễ quân thần? Chỉ cần có thể cùng nữ tử mình đến đau lòng này hiểu nhau, ngay cả thể gần nhau, cuộc đời này, vậy là đủ!

      “Ngốc! Nam nhi có nước mắt, được khóc!

      Còn nữa, huynh phải là cả ngày cả đêm hôm qua ngủ, canh giữ ở bên ngoài trời lạnh, cho nên mới bị bệnh sao?

      Yên tâm , chạm tới ta, đừng tra tấn mình, chưa?”

      Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười .

      Tư Đồ Viễn nghe vậy, con ngươi đen xinh đẹp lập tức tràn đầy đầy kinh hỉ, cao hứng ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt:

      “Nguyệt nhi, ta nàng!”

      “Nương nương, để nô tỳ vào hầu hạ người, được ?”

      Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng thúc giục của Huyên nhi, đánh gãy lời Vân Hiểu Nguyệt muốn , khiến Tư Đồ Viễn sợ tới mức lập tức cứng người lại.

      “Xì! Huynh sợ cái gì? Đây đây!”

      Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì bóp mũi , cao giọng trả lời, lấy quần áo bên, ăn mặc chỉnh tề, đứng dậy xuống giường đứng trước mặt , mỉm cười :

      “Viễn, bắt đầu từ đêm nay, cần gác đêm, nghỉ ngơi tốt !

      Chờ tuần này qua, mỗi ngày huynh lại đến buổi tối dạy ta, thế nào?”

      “Được, nàng phải cẩn thận chút!”

      Ngắm nhìn người mình chốc, Tư Đồ Viễn phi thân từ cửa sổ vào rừng rậm.

      “Như vậy, ta có tính là hồng hạnh vượt tường ?

      Haha, nghiệt chết tiệt, Vân Hiểu Nguyệt ta, vĩnh viễn thích ngựa đực như vậy, ngươi chết !

      Nhưng? Cuộc sống trong cung chán nản như vậy, ta lại được, vẫn là cùng ngươi chơi trò chơi !

      Ừm, thuận tiện thưởng thức phong cảnh Hoàng cung cổ đại chút, cũng tốt!”

      Đóng cửa sổ, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì ngồi vào ghế, gọi Huyên nhi, phân phó nàng chải cho mình kiểu tóc đơn giản nhất, cài cây ngọc trâm, mặc cung phục màu trắng, ngồi lên phượng kiệu của nàng, đến Ngự Thư Phòng!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Ta là sủng phi, ta sợ ai?


      Ngồi ở trong phượng kiệu, Vân Hiểu Nguyệt hưng trí thưởng thức khung cảnh hoành tráng của Hoàng cung dị thế: mái đình cong cong, tán hòe thấp thoáng, những lan can chạm khắc khác nhau, cao thấp chằng chịt, đồ sộ hùng vĩ, khí thế ngất trời, cầu đá bạch ngọc khúc chiết uốn lượn, những bờ tường đỏ liên tiếp nối nhau suốt các cung điện, rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng, tinh xảo hoa mỹ vô cùng!

      Những hòn non bộ xếp dọc hai bên đường , kỳ hoa dị thảo dập dờn trong cảnh xuân ấm áp, muôn hồng nghìn tía, đẹp sao tả xiết!

      “Chậc chậc, hổ là thánh địa Hoàng cung, hành lang rực rỡ, cảnh sắc phong phú, quả thực muôn hình vạn trạng!”

      Vân Hiểu Nguyệt nhịn được tán thưởng!

      Chính lúc thưởng thức, đột nhiên, tiếng cười vui mềm mại của nữ tử truyền vào tai Vân Hiểu Nguyệt, quay sang bên, thấy cách đó xa có hoa viên, có vài nữ tử xinh đẹp dáng người yểu điệu, mặc đồ xanh đỏ, chỉ trỏ trăm hoa, thỉnh thoảng cười duyên vài tiếng, có vẻ cực vì vui vẻ, trong đó, ràng có Nhu phi!

      “Tiểu Tam, mặc kệ các nàng!”

      Vân Hiểu Nguyệt lười dây dưa cùng đám phi tử, liền .

      “Dạ!”

      Phượng kiệu vừa chuyển, vừa định qua con đường khác, đột nhiên, giọng nũng nịu của Nhu phi vang lên:

      “Tiểu Tam, bên trong kiệu là vị muội muội nào? Để mọi người gặp nhau !”

      Nữ nhân chết tiệt, vốn muốn bắt ngươi phiền toái, là chính ngươi tìm đấy, trách được ta!

      Khóe miệng nổi lên tia cười, Vân Hiểu Nguyệt tủm tỉm :

      “Tiểu Tam, dừng kiệu!”

      “Dạ!”

      lát sau, Tiểu Tam nhấc rèm kiệu lên, Vân Hiểu Nguyệt ra vẻ mảnh mai vô lực chậm rãi ra từ trong kiệu!

      “Ai nha, còn tưởng là ai, hóa ra là Điệp nhi muội muội của ta!”

      Nhu phi thấy sắc mặt tuyệt mỹ của Vân Hiểu Nguyệt, trong mắt lóe ra ý ghen tỵ sâu, cười tủm tỉm lên, làm bộ muốn đỡ lấy nàng.

      “Tiểu Cúc!”

      Vân Hiểu Nguyệt nhàng phất cái, đẩy tay nàng ra, kêu lên.

      “Nương nương thong thả!”

      Cung nữ phía sau vội vàng tiến lên, đỡ Vân Hiểu Nguyệt đến mái đình trong hoa viên, mặc đám Nhu phi ở sau người!

      “Tham kiến Điệp phi nương nương!”

      Thấy động tác của Vân Hiểu Nguyệt, phi tử trong đám, người mặc váy hoa lụa mỏng màu hoa hồng bó sát người, thân thể thon dài, dáng vẻ kiều động lòng người vội vàng hành lễ đầu tiên, những người còn lại cũng noi theo.

      Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, thế mới nhớ mình có phẩm lớn hơn các nàng, trong lòng vô cùng vui sướng, cười tủm tỉm :

      “Các vị tỷ tỷ miễn lễ, mời ngồi!”

      “Điệp nhi muội muội khỏe lên chưa?”

      Lúc này, Nhu phi cũng tiến vào, vẻ mặt cười ngọt ngào hỏi.

      “Tiểu Tam, bản cung hỏi ngươi, trong các vị phi tần nơi này, có phải chức phẩm của bản cung lớn nhất hay ?”

      Thản nhiên liếc nhìn Nhu phi cái, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

      “Dạ, đúng vậy! Người đứng đầu bảy mươi hai phi tần!”

      “Như vậy, có phải tất cả phi tử thấy bản cung đều phải hành lễ hay ?

      Nếu bất kính với bản cung, bản cung có phải có thể tùy ý trách phạt hay ?”

      Vân Hiểu Nguyệt miễn cưỡng hỏi.

      “Đúng vậy! Điệp phi nương nương, người đứng đầu chúng phi, trừ bỏ hoàng hậu nương nương cùng quý phi nương nương, chỉ có người có thể quản!”

      Tiểu Tam cung kính trả lời.

      “Vậy ư?”

      Vân Hiểu Nguyệt nhìn sắc mặt bắt đầu tái nhợt của Nhu phi, ý cười càng sâu :

      “Vị phi tử gọi ta là Điệp nhi muội muội này, có phải cũng cần hành lễ hay ?”

      “Ngươi…”

      Nhu phi biến sắc, hành lễ qua loa:

      “Tham kiến Điệp phi nương nương!”

      Lập tức đứng lên.

      “Khoan ! Tỷ tỷ đúng là có quy củ!

      Bản cung cho tỷ đứng lên, sao tỷ có thể đứng?

      Chậc chậc, chuyện này nếu để Hoàng hậu nương nương thấy, bản cung vô năng, ngay cả phi tử cũng dạy nổi sao!

      Tiểu Tam, thỉnh vị nương nương này hành lễ thêm lần!”

      Vân Hiểu Nguyệt mặt cười lạnh lùng, .

      “Dạ!”

      Chỉ thấy thân thủ hư của Tiểu Tam điểm vào Nhu phi, sau đó đá mũi chân vào đầu gối Nhu phi cái, đúng tiêu chuẩn hành lễ, Nhu phi liền bất động !

      Wow, nhìn ra, Tiểu Tam có võ công tốt như vậy!

      Xem ra, bên người nghiệt chết tiệt có rất nhiều người tài, về sau ta phải cẩn thận chút!

      Vân Hiểu Nguyệt rùng mình trong lòng, dấu diếm thanh sắc :

      “Tốt lắm, cứ như vậy! Nhu phi, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ngươi cứ yên đó mà tự kiểm điểm , Tiểu Tam, đủ canh giờ, được giải huyệt!”

      Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng .

      “Ngươi… Vân Nhược Điệp, ta là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, ngươi dám đối với ta như vậy sao?”

      Nhu phi hổn hển kêu lên.

      “Sủng phi? Ngươi xác định là ngươi…?”

      Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười, bước nhàng, đứng trước mặt ả, cười nhạt mà :

      tại, bản cung mới là người được sủng ái nhất!

      Bởi vì lần trước bản cung trúng gian kế của tiểu nhân, mới khiến Hoàng thượng ngộ thương bản cung.

      Cũng may Hoàng thượng minh, cũng hạ chỉ giải thích với bản cung, còn cho bản cung mỗi ngày đến Ngự Thư Phòng hầu hạ, Nhu phi, lúc trước, Hoàng thượng cũng sủng ngươi như vậy?”

      “Ngươi… Hoàng thượng chính là nhất thời thấy mới mẻ, người tình chỉ ta!

      Ta… Ta nhất định chuyện hôm nay cho Hoàng thượng!”

      Nhu phi tức giận đến xanh mặt, hét lớn.

      Chao ôi! là nữ nhân đáng thương! nghiệt chết tiệt ấy, ngươi ư?

      Haha, thứ nhất, chỉ sợ là cái ghế rồng kia, là giang sơn của kia!

      Nữ nhân ngu ngốc, ngươi là hết thuốc cứu rồi!

      Thương hại vỗ vỗ mặt Nhu phi, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì :

      “Nhu phi, Hoàng thượng chờ bản cung rất sốt ruột mới phái Tiểu Tam đến mời bản cung , nghĩ tới nửa đường bị ngươi cản lại! Bản cung đoán là, tại Hoàng thượng sợ là lo lắng.

      Cho nên, ngươi cứ yên tâm ha, chuyện này, bản cung tự thân cho Hoàng thượng! Chư vị tỷ tỷ, bản cung có sai ?”

      , Điệp phi nương nương là bị Nhu phi nương nương ngăn lại!”

      Vài phi tử nhìn đến ngây người bên cạnh vội vàng cúi đầu đáp lời .

      Ha ha! Là tự ngươi phải làm người chịu tội thay, tại nhân chứng có, xem ngươi trốn thế nào!

      “Tiểu Tam, chúng ta thôi! Chư vị tỷ tỷ, ở ngoài này gió lớn, mọi người hồi cung nghỉ ngơi !”

      Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm .

      “Vâng!”

      Các phi tử nghe vậy lập tức đứng lên, cung kính thi lễ, như chạy trốn, xem ra, là bị Vân Hiểu Nguyệt dọa cho sợ rồi!

      “Điệp nhi, tỷ tỷ biết sai rồi, muội tha cho tỷ tỷ , được ?”

      Thấy mọi người rồi, Nhu phi chảy mồ hôi đầy đầu cầu xin, nhưng, trong mắt tràn đầy hận ý, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy ràng!

      “Nhu phi, chuyện này so với lúc trước ngươi làm đối với ta, là gặp sư phụ!

      Vân Nhược Điệp ta phải con ngốc, để ngươi chơi đùa trong tay cả đời đâu!

      Sau này, ngươi tốt nhất cách xa ta chút, lần sau, thủ đoạn của ta, như vậy!”

      Vân Hiểu Nguyệt sát vào bên tai ả nhàng , sau đó vừa lòng thấy mắt ả mở to, mặt xám như tro, cũng quay đầu lại: Nhược Điệp ơi Nhược Điệp, tỷ nhất định đón tiếp chu đáo biểu tỷ của muội này, báo thù cho muội!

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Rất nhanh, đến Ngự Thư Phòng!

      “Tham kiến Hoàng thượng!”

      vào thư phòng, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nhàng thi lễ.

      “Ai nha, tiểu Điệp nhi của Trẫm, sao lại đến trễ như vậy?

      Trẫm chờ đến lo lắng, ngay cả tấu chương cũng có tâm trạng phê duyệt!”

      Tần Ngạo lên, kéo Vân Hiểu Nguyệt, ra vẻ vô cùng lo lắng .

      “Nô tì nửa đường bị sủng phi của người cản lại, cho nên tới chậm!

      Đúng rồi, nô tì còn thay người giáo dục sủng phi kia, người để ý chứ!”

      “Sủng phi của Trẫm? phải là nàng sao?”

      Tần Ngạo sửng sốt, vội vàng .

      “Nhưng mà… Nhu phi nàng mới là phi tử người nhất, nô tì chẳng qua là hứng thú nhất thời của người mà thôi! như vậy sao?”

      Giật tay ra khỏi Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt ngồi vào bên, nước mắt lưng tròng hỏi.

      “Tiểu Tam, thực có chuyện gì vậy?”

      Tần Ngạo vội vàng hỏi, Tiểu Tam kể lại đầy đủ chuyện xảy ra cho Tần Ngạo.

      Tần Ngạo nghe xong, rất là căm tức:

      “Nhu phi, là hơi quá đáng! Truyền chỉ xuống, về sau tất cả phi tử, nhìn thấy Điệp phi nương nương phải hành lễ!

      Còn nữa, cho Nhu phi bế môn, được đồng ý của Trẫm, được bước ra khỏi cửa cung!”

      “Dạ!”

      “Tiểu Điệp nhi, tại nàng hết giận chưa! Được rồi, Trẫm đối tốt với nàng, nuốt lời!

      Về sau, có Trẫm làm chỗ dựa, ai cũng dám bắt nạt nàng!”

      Ngồi vào bên người Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo thâm tình chân thành .

      Ha ha… cách khác, ta là sủng phi, về sau ở trong cung, là có thể thoải mái!

      Ha ha, vui , nghiệt này theo đuổi con , đúng là tốt vô cùng!

      “Tạ Hoàng thượng! Như vậy, nô tì an vị ở đây đọc sách, Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, vậy nhé?”

      Vân Hiểu Nguyệt chỉ tay vào sách giá, cười tủm tỉm hỏi.

      “Ai nha, Trẫm hôm nay định tấu chương, nhưng quyển cũng phê duyệt được!

      Ái phi ngồi vào bên người Trẫm, Trẫm mới có tâm tư! Đến đây, ngồi xuống!”

      Tần Ngạo ôm Vân Hiểu Nguyệt, đặt nàng vào chiếc ghế bên cạnh bàn, mới bắt đầu phê duyệt tấu chương.

      nghiệt, là khiến người ta đau đầu!

      Vân Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười lắc lắc đầu, thuận tay lấy quyển sách đọc.

      Trong lúc nhất thời, trong thư phòng chỉ nghe thấy tiếng lật sách sàn sạt, mùi đàn hương lượn lờ, chỉ còn an bình, chính là dưới khí nhìn như bình tĩnh hài hòa này, rốt cuộc có bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt, chẳng ai biết nổi!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Thái Hậu hiền lành đáng


      Thời gian nhanh chóng trôi qua trong cảnh yên tĩnh hòa hợp, đến khi Vân Hiểu Nguyệt đọc xong cuốn sách kể về phong thổ Thanh Long quốc cầm trong tay, gần hoàng hôn.

      Quay người nhìn Tần Ngạo bên cẩn thận phê duyệt tấu chương, ánh dương vàng rực xuyên qua cửa sổ chiếu vào người , thành quầng sáng màu vàng, khiến khuôn mặt mị thêm vài phần thánh khiết trang nghiêm, quả là cảnh tượng đẹp tuyệt!

      nghiệt quả là nghiệt, trách được có nhiều nữ nhân vì muốn cùng có muột đêm hoan lạc, đấu tranh đến ngươi chết ta sống. Xem ra, nếu nguyện ý, ngay cả nam nhân, cũng bị mê hoặc!

      Chậc chậc, biết quốc chủ ba nước còn lại, có phải cũng toàn soái ca mĩ nam hay ? Nếu có cơ hội, nhất định phải xem!

      “Tiểu Điệp nhi, nàng nhìn chằm chằm Trẫm như vậy, có phải nàng có chút thích Trẫm rồi hay ?”

      lúc Vân Hiểu Nguyệt miên man suy nghĩ, giọng mang theo ý cười kéo lại suy nghĩ của nàng.

      “Ách?”

      Nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại trước mắt, Vân Hiểu Nguyệt theo phản xạ đẩy ra, mỉm cười :

      “Hoàng thượng, nô tì là bị mỹ mạo kinh người của người khiến cho kinh sợ!

      Nô tì nghĩ rằng, mẫu hậu của người, đương triều Thái Hậu nương nương, nhất định là mỹ nhân!”

      “Mẫu hậu của Trẫm?”

      Ánh mắt Tần Ngạo buồn bã, ngồi xuống bên người Vân Hiểu Nguyệt, ôm nàng khẽ thở dài:

      “Đúng vậy! Mẫu hậu của Trẫm, năm đó là đệ nhất mỹ nhân Thanh Long quốc!

      Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, sinh Trẫm bao lâu, qua đời, Thái Hậu tại tay nuôi Trẫm lớn, Thái Hậu đối với Trẫm vô cùng tốt.

      Điệp nhi, nàng tiến cung lâu như vậy, còn gặp qua Thái Hậu sao, Trẫm hôm nay đưa nàng gặp Thái Hậu, thế nào?”

      Lẳng lặng tựa vào trong lòng , nghe giọng trầm thấp của kể ra, Vân Hiểu Nguyệt có chút mê hoặc: nam nhân này, rốt cuộc muốn làm gì? Yếu đuối, mị, giả dối, vô tình, rốt cuộc người nào mới là , mới là ?

      Hay là, tất cả những con người ấy đều là dối trá? Cho ta gặp Thái Hậu, mục đích của là gì?

      “Điệp nhi, vì sao lời nào?”

      Tần Ngạo nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, dịu dàng hỏi.

      Nhìn sâu vào đôi mắt của nam nhân trước mắt, sâu đau đớn nơi đáy mắt khiến Vân Hiểu Nguyệt căng thẳng, thốt ra:

      “Được!”

      “Ngoan lắm!”

      Xúc cảm mịn màng trong lòng bàn tay, hơi thở thơm thơm, cánh môi kiều diễm ướt át khiến Tần Ngạo rung động, nhịn được bèn cúi đầu, hôn nhanh cái môi Vân Hiểu Nguyệt, rồi cười ha ha ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt đến trước cửa!

      nghiệt chết tiệt, đại sắc quỷ!

      Trong sợ sệt, Vân Hiểu Nguyệt phản ứng lại, chạm vào môi mình, tức giận đến trừng mắt nhìn , trong lòng hối hận muốn chết: Người kia, lại diễn trò, tức chết ta! Dám chiếm tiện nghi của ta, đợi lát nữa buổi tối, ta nhất định đạp ngươi xuống giường!

      Biểu tình thở phì phì của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo thấy tâm tình tốt lên, ánh mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt cũng trở nên sủng nịch, kéo nàng ngồi lên kiệu rồng của mình, đến tẩm cung Thái Hậu!

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      “Từ Trữ Cung!”

      Nhìn ba chữ to nổi bật trong ánh tịch dương, Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười: là thú vị, có rất nhiều thứ ở dị thế giống với địa cầu, phong thổ cũng gần như giống nhau như đúc, ngay cả tên cũng giống nhau, thú vị!

      “Tham kiến mẫu hậu!”

      “Tham kiến Thái Hậu nương nương!”

      theo Tần Ngạo vào Từ Trữ Cung xa hoa thanh nhã, Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu, cung kính hành lễ.

      “Bình thân! Ngạo nhi, vị này chính là Điệp phi? Lại đây, cho ai gia nhìn cái!”

      giọng nữ trung niên vang lên, sau đó tay của Vân Hiểu Nguyệt bị bàn tay trắng nõn ấm áp cầm lấy.

      “Ngẩng đầu lên, ai gia phải hổ, đừng sợ!”

      Ha ha, Thái Hậu thú vị, ta thích!

      Vân Hiểu Nguyệt buồn cười ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phượng hiền lành ấy, lúc này, trong đôi mắt ấy, lóng lánh gây cho mình niềm hứng thú cực lớn!

      “Chậc chậc, quả nhiên là thiếu nữ xinh đẹp, trách được Ngạo nhi che chở con như vậy, ai gia nhìn cũng thấy thích!

      Điệp nhi khỏe chưa? Lúc trước Ngạo nhi con vào cung liền bị bệnh, nay thấy con khí sắc hồng nhuận, có đáng ngại nữa chứ?”

      Ách? Bị bệnh? nghiệt chết tiệt, quả nhiên là câu !

      “Thưa Thái Hậu nương nương, nô tì tốt hơn nhiều, cám ơn Thái Hậu quan tâm!”

      Tục ngữ , ánh mắt là cửa sổ tâm linh! Trong mắt người phụ nữ mặt mũi hiền lành này tràn đầy thân thiết, khiến trong lòng Vân Hiểu Nguyệt khỏi sinh ra hảo cảm, nụ cười chân thành chậm rãi tràn đầy khóe miệng.

      “Vậy là tốt rồi! Điệp nhi, ai gia thấy con thấy thích, về sau gọi ai gia là mẫu hậu, gọi Thái Hậu nương nương, nghe xa lạ, thế nhé?”

      cần đâu ạ!”

      Vân Hiểu Nguyệt nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

      “Nô tì thấy Thái Hậu quan tâm nô tì giống mẫu thân nô tì, cho nên nô tì muốn gọi người là mẫu thân, được ạ?”

      Mang theo tia làm nũng, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

      “Ha ha, nha đầu thú vị! Được, mẫu thân, nghe êm, Ngạo nhi, về sau, con cùng Vũ nhi đều gọi ta mẫu thân là, nhớ kỹ!”

      Thái Hậu cười, rồi sau đó cao hứng .

      “Chuyện này… Vâng, mẫu thân!”

      Tần Ngạo chần chờ chút, bất đắc dĩ hô tiếng.

      Yeah! Lại thu phục thêm người, nghiệt chết tiệt, tại ta có có ngọn núi lớn để mà dựa, xem ngươi còn dám bắt nạt ta ? Ha ha!

      “Mẫu thân, Điệp nhi lúc nhàn rỗi phát minh ra vài món đồ, người ngửi thấy thơm ? Mẫu thân có thích ?

      Mùi này gọi là nước hoa, có thể khiến làn da trở nên càng thêm non mềm bóng loáng!”

      Niệm khẩu quyết, làm bộ từ trong lòng lấy ra lọ tinh dầu hoa hồng, Vân Hiểu Nguyệt mở cái bình ra, hương thơm thanh nhã nháy mắt phiêu tán!

      “Vậy sao?”

      Thái Hậu kinh hỉ nhận cái lọ, cao hứng :

      “Ừ, quả nhiên là thứ tốt! Điệp nhi, nghĩ tới con còn có tài này!”

      đâu, là Điệp nhi thích đọc sách, trong sách viết như vây, có lần con muốn thử xem, sau lại làm ra vật này!

      Người đừng nhìn cái chai , nhưng dùng vạn đóa hồng tươi mới tinh luyện ra đó!

      Về sau mỗi ngày người tắm rửa dùng giọt, chỉ có có thể giúp người ngon giấc, phối hợp với mát xa thích hợp, còn có thể khiến người càng giữ lâu tuổi trẻ!”

      Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì bắt đầu quảng cáo!

      Nàng vừa nghĩ, có Thái Hậu làm quảng cáo sống, bao lâu, phi tần trong Hậu cung biết mình làm như thứ đồ tốt như vậy!

      Thử hỏi trong thiên hạ có nào nữ nhân thích cái đẹp? Đến lúc đó, muốn làm gì, còn phải mình là được sao?

      Wow, vàng, bạc, đến lúc đó, mình có vàng bạc, khi rời cung, động não cũng có thể kiếm tiền, mang theo Tư Đồ Viễn khắp nơi du sơn ngoạn thủy, quả là mong chờ!

      Dáng vẻ tham tiền của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo buồn cười, trêu chọc :

      “Điệp nhi có tài năng này, Trẫm quả là biết! Là quyển sách nào viết vậy, sao Trẫm chưa từng thấy?”

      Vô nghĩa, nếu ngươi thấy, ta bị dọa nhảy dựng lên mất!

      “Hoàng thượng, nô tì xem rất nhiều sách, quên mất rồi! Nhưng, cách làm nô tì nhớ kỹ, nếu Hoàng thượng cần, nô tì có thể tinh luyện lọ cho người, xin hỏi, người thích hoa gì?”

      Vân Hiểu Nguyệt có ý xấu hỏi.

      “Ha ha… Ta biết, Hoàng huynh thích nhất mỹ nhân hoa, đúng hả Hoàng huynh?”

      Đột nhiên, tiếng cười sang sảng từ cửa truyền vào, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng đầu thấy. Ách, là Tần Vũ!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Huyên nhi bị bắt nạt!


      “Xú tiểu tử, cũng biết đến thăm mẫu thân sao! Đến đây, trông thấy Điệp nha đầu, mẫu thân con hôm nay nhận con nuôi, con còn tặng cho ta thứ tốt, ngửi thấy , có thơm ?”

      Thái Hậu cười tủm tỉm qua giữ tay Tần Vũ, đưa cho nước hoa của mình.

      “Oa, quả nhiên là thứ tốt, nghĩ tới Điệp phi nương nương đúng là có bản lĩnh!”

      Tần Vũ khen rất lớn.

      “Vô tình làm ra mà thôi, cám ơn Vương gia tán thưởng!”

      Vân Hiểu Nguyệt hơi hơi cúi người, thản nhiên , trong lòng đối với tiểu tử họ Tần, cũng có hảo cảm gì cho cam.

      “Vậy ư?”

      Tần Vũ truy vấn, chính là nhìn Tần Ngạo cười cười bên, khóe miệng tràn ra nụ cười nghiền ngẫm, lên trước trò chuyện cùng Thái Hậu, trong lúc nhất thời, trong tẩm cung hoà thuận vui vẻ.

      Vân Hiểu Nguyệt thấy họ hiếu thuận với mẫu thân, khỏi nhớ tới cha mẹ mình, năm đó mình cũng là đứa trẻ lo nghĩ gì như vậy, chỉ tiếc cha mẹ qua đời, mình mạc danh kỳ diệu xuyên đến dị thế, rốt cuộc trở về được!

      Cái mũi cay cay, đột nhiên, nước mắt tràn ra, xiết chặt khăn lụa trong tay, Vân Hiểu Nguyệt lén lút lau nước mắt, cúi đầu, nghĩ tới mình đột nhiên , bị ôm vào lồng ngực ấm áp, rồi sau đó bên tai truyền đến giọng dịu dàng:

      “Nhớ nhà sao? Có thời gian, Trẫm cùng nàng về nhà?”

      Vân Hiểu Nguyệt giương mắt nhìn vào đôi mắt tràn đầy vẻ thương tiếc của Tần Ngạo, biết vì sao, trong lòng đột nhiên ngọt lịm, nhịn được cười :

      “Vâng!”

      Cảnh tượng ấm áp của hai người lọt vào trong mắt Tần Vũ, vốn trò chuyện với Thái Hậu bên, tia kinh ngạc, tia lo lắng xẹt qua đáy mắt, lập tức khóe miệng mỉm cười:

      “Xem ra, Hoàng huynh rất Điệp phi nương nương!

      Haha, khi nào có thêm tiểu bảo bảo, cho ta thành Hoàng thúc đây?”

      Chết tiệt! Tần Vũ, lại thế! Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu đau đầu, thảm rồi, Thái Hậu bắt đầu cho mà xem!

      Quả nhiên!

      “Đúng vậy! Ngạo nhi à, đến bây giờ con chưa có nam nữ gì, mẫu thân buồn muốn chết!

      Đúng rồi, đêm nay bắt đầu cố gắng ha, Điệp nhi, con phải tranh thủ sớm ngày cho mẫu thân ôm Hoàng tôn, biết chưa?”

      “Ha ha… Vâng, mẫu thân, nhi thần tuân mệnh!”

      Tần Ngạo thân thể cứng đờ, theo bản năng ôm Vân Hiểu Nguyệt sát vào trong lòng, phá lên cười!

      Trời ạ! Đây là cái gì?

      Vân Hiểu Nguyệt vội vàng cúi đầu, che dấu vẻ mặt bất đắc dĩ cùng muốn phát hỏa của mình, nhưng, dưới con mắt của những người khác, vẻ mặt này là thẹn thùng!

      Chính lúc đùa giỡn, thị nữ ngoài cửa báo lại, là đồ ăn chuẩn bị xong, có thể dùng bữa tối, vì thế Vân Hiểu Nguyệt bị Tần Ngạo ôm vào trong ngực, ngồi vào bàn!

      Bữa cơm này, Vân Hiểu Nguyệt ăn khó chịu vô cùng: nghiệt gắp thức ăn cho nàng, phục vụ chu đáo, thiếu chút nữa là bón đến miệng nàng, vẻ mặt Thái Hậu vui sướng, khuyên nàng ăn nhiều chút, còn Tần Vũ từ đầu đến cuối, luôn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.

      Mà nàng vì duy trì khí chất nên có của phi tử, mà hé miệng dùng bữa, hé miệng uống canh, bình thường nàng miếng ăn cơm, nay chia làm mười lần, chỉ đơn giản là nhét cơm vào miệng, mệt chết!

      Đây phải ăn cơm, quả thực là tra tấn!

      vất vả cơm ăn xong, thị vệ báo lại, hộ bộ Thượng Thư tiến cung diện thánh, là có chuyện khẩn cấp, Tần Ngạo kéo Tần Vũ cùng , lúc gần , phân phó Tiểu Tam ở lại, chờ đợi sai khiến của nàng.

      Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt mát xa cho Thái Hậu, sau đó cáo biệt Thái Hậu hồi cung!

      Lúc này trời tối, có lẽ xấp xỉ dưới tám giờ tối!

      , Hoàng cung vào buổi tối căn bản đẹp như ban ngày, nơi nơi đốt nến, so với đèn nê-ông của xã hội đại, căn bản là cái trời, cái dưới đất, Vân Hiểu Nguyệt lười hao tâm tốn sức để ngắm, tựa vào vách phượng kiệu nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Cỗ kiệu rồi bao lâu, đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếp theo, Vân Hiểu Nguyệt nghe thấy tiếng nức nở của cung nữ cúi đầu, còn có tiếng hỏi của Tiểu Tam. Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, xốc rèm kiệu lên, ràng phát đó là thị nữ Tiểu Viên trong cung mình.

      “Dừng kiệu!”

      Vân Hiểu Nguyệt trong lòng căng thẳng, ra hỏi:

      “Tiểu Viên, xảy ra chuyện gì?”

      “Ô ô… Nương nương, người nhanh cứu Huyên nhi tỷ tỷ !

      Hai tiếng trước, Huyên nhi tỷ tỷ thấy người bây giờ còn chưa về, có chút sốt ruột, liền tìm người, bảo nô tỳ nấu canh, tỷ ấy lập tức trở về.

      Nhưng đợi lâu như vậy, Huyên nhi tỷ tỷ vẫn về, nô tỳ ra ngoài tìm, tìm lâu nhưng thấy.

      Sau thấy cung nữ vụng trộm cho nô tỳ biết, là Huyên nhi tỷ tỷ bị Liễu quý phi mang Trích Liễu Cung, là tỷ vi phạm quy củ, phải dạy lại! Nô tỳ lo lắng, nên chạy đến tìm gười !”

      Tiểu nha hoàn khóc nức lên, Vân Hiểu Nguyệt nghe trong cơn giận dữ!

      Bà nội nó, người của ta mà cũng dám động vào, quả thực chán sống!

      Nếu Huyên nhi nhà ta bị thương, ta mặc xác ngươi là Liễu quý phi hay Liễu hoàng hậu, dù là nghiệt Hoàng thượng, ta cũng khách khí!

      “Tiểu Tam, đưa ta đến Trích Liễu Cung đòi người!”

      Mặt cười lạnh như băng, Vân Hiểu Nguyệt .

      “Dạ!”

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Lúc này, bên trong Trích liễu Cung, ánh nến sáng ngời.

      Khi Vân Hiểu Nguyệt bước vào Trích Liễu Cung, liếc mắt cái thấy Liễu quý phi ngồi ở ghế, chậm rãi ăn nho.

      Làn váy màu xanh biếc thêu sóng nước cỏ cây, áo xanh sóng sánh, thắt lưng sang trọng, cơ thể nõn nà, kiều mỵ diễm lệ, quả nhiên là mỹ nhân, chẳng qua, vẻ mặt mỹ nhân tràn đầy nuông chiều, nhìn vào khiến người ta siêu cấp khó chịu!

      Thấy Vân Hiểu Nguyệt bước vào, Liễu quý phi ôn hoà :

      “Ôi, đây phải Điệp phi nương nương của chúng ta sao? Ngọn gió nào thổi muội đến Trích Liễu Cung xa xôi này vậy? Đến đây, muội muội, mời ngồi!”

      “Tham kiến quý phi nương nương!”

      Vân Hiểu Nguyệt đè nén tức giận, bày ra kiểu hành lễ chuẩn mực, rồi sau đó cười lạnh :

      “Huyên nhi ở đâu? Người cũng giáo huấn qua, mau trả nàng lại cho ta!”

      “Ai nha, Điệp phi nương nương của chúng ta quả nhiên biết lễ nghi, chẳng qua, dạy dỗ thị nữ lại rất có lễ phép!

      Tỷ tỷ là lo lắng muội muội bị đám nô tài hiểu quy củ này coi thường, cho nên mới giúp muội quản giáo lại chúng! Người đâu, lôi con điêu nô kia ra!”

      “Dạ!”

      Chỉ chốc lát sau, Huyên nhi ngất bị hai nữ nhân cao lớn thô kệch lôi ra, Vân Hiểu Nguyệt tập trung nhìn vào, nổi trận lôi đình!

      Môi nát bấy, mặt sưng phù khiến đôi mắt nhìn thấy, khóe miệng còn vệt máu chảy!

      Quần áo rách bươm, dày đặc những vết máu loang lổ, nằm mặt đất, giống con búp bê vải bình thường hỏng, bị làm nhục vô cùng thảm!

      “Huyên nhi, Huyên nhi!”

      Vân Hiểu Nguyệt đau lòng, vội vàng qua ôm lấy nàng, thầm đặt tay lên mạch của nàng. May quá, bị nội thương, nhưng đầy những vết thương da thịt.

      Dám đánh người của ta thành như vậy, hôm nay ta làm loạn Trích Liễu Cung, ta mang họ Vân!

      Đưa tay dìu Huyên nhi cho vài cung nữ bên, Vân Hiểu Nguyệt đầy mặt sát khí, chậm rãi nhìn về phía Liễu quý phi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :