1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Quả nhiên ta là tuyệt thế đại mỹ nhân!

      Vài ngày sau, Vân Hiểu Nguyệt ra khỏi cửa, cả ngày ở trong phòng, nếu xem y thư, thuận tiện chăm chút dung nhan, dần dần thừa nhận, phải lấy lại khuôn mặt đẹp của mình, tiêu trừ nốt đỏ mặt!

      phải , hiệu quả sai!

      Vài ngày sau, nốt đỏ mặt quả thực dần dần biến mất, khuôn mặt tuyệt mỹ dần dần lộ ra.

      “Chậc chậc, trắng noãn, làm mi mi xinh đẹp, mặt hồng như cánh sen, da dẻ nõn nà, yểu điệu mà thanh thoát, nhàng uyển chuyển, quả là tuyệt sắc, phải là khuynh thành.

      Huyên nhi, ta quả nhiên là tuyệt thế đại mỹ nhân! sai, thực sai!”

      Nhìn khuôn mặt trong nước xinh đẹp, Vân Hiểu Nguyệt rất vừa lòng!

      “Xì!” Bộ dáng tự kỷ tự sướng của Vân Hiểu Nguyệt làm bên Huyên Nhi nở nụ cười, “Nương nương, người vốn là nữ tử đẹp nhất Thanh Long quốc chúng ta, ai thấy người đều người còn xinh đẹp hơn tiên tử!”

      “Ôi, Huyên nhi, rất khoa trương! Em gặp bao nhiêu nữ tử? Có bao nhiêu người gặp ta?

      Tuy nhiên, ta tin tưởng, cho dù ta phải người xinh đẹp nhất, nhưng kém quá xa, đúng !”

      Đông chiếu chiếu, tây xem xét, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

      “Đương nhiên! Mỗi lần Đại thiếu gia trở về đều , người là nương xinh đẹp nhất mà ngài từng gặp!

      Lão gia cũng , tất cả thiên kim tiểu thư của kinh thành Thanh Long quốc đều thể sánh bằng nương nương!

      Nương nương, nếu phải người vẫn ru rú trong nhà, kẻ đến cầu hôn, khẳng định phá nát cửa phủ Thừa Tướng!”

      Huyên Nhi kiêu ngạo .

      “Đại thiếu gia? Ca ca của ta sao, tên là gì, ta quên rồi!”

      Vân Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.

      “Đại thiếu gia gọi là Vân Trần Viễn, là đại tướng quân rất lợi hại, võ công cao cường, là bằng hữu tốt của Hoàng Thượng!

      Lần này người có thể vào cung, Đại thiếu gia cũng góp sức rất lớn, nghĩ tới. . .

      Nương nương, Đại thiếu gia luôn luôn thương người nhất, nếu biết người bị ủy khuất lớn như vậy, khẳng định đau lòng muốn chết!”

      Thanh có chút nghẹn ngào, Huyên nhi khổ sở .

      “Vân Trần Viễn, tên rất hay! Huyên nhi, kia. . . Ta có đại tẩu ?”

      có! Thiên kim tiểu thư trong kinh thành rất nhiều người đều muốn gả đến nhà chúng ta làm Tướng quân phu nhân, nhưng Đại thiếu gia muốn, có thời gian cho tình dài, ngay cả thị thiếp cũng có, bên người chỉ có thư đồng, có thị nữ.

      Trong sân của Đại thiếu gia, trừ bỏ Tiểu thư, cũng chỉ có Huyên nhi có thể vào truyền lời, vì chuyện này, lão gia cùng phu nhân gấp đến độ đợi được, nơi nơi thu xếp suy nghĩ đón dâu cho Đại thiếu gia.

      Vì thế, Đại thiếu gia liền tự động cầu trấn thủ biên quan!”

      Khuôn mặt nhắn của Huyên nhi đỏ rực, hồi đáp.

      “Như vậy sao? Như vậy, đại ca của ta bao nhiêu tuổi?”

      “Ngài lớn hơn nương nương năm tuổi, năm nay hai mươi mốt! Nương nương, em thấy, muốn Đại thiếu gia đón dâu, cũng chỉ có người có thể khuyên bảo!”

      Ánh mắt Huyên nhi có chút né tránh, thào mỉm cười .

      “Ha ha. . . Huyên nhi nhà ta tương tư rồi, được, chờ đại ca trở về, ta khuyên huynh cưới em! Huyên nhi xinh đẹp đáng , thiện lương, ta rất thích!”

      Vân Hiểu Nguyệt bỡn cợt .

      Ôi, xem vẻ mặt của tiểu nha đầu này, khẳng định tất cả tấm lòng đều dành cho đại ca ta chưa thấy mặt kia rồi! Như vậy, mai mối cho người khác, bằng thành toàn Huyên nhi!

      “Nương nương. . . Người giễu cợt Huyên nhi!”

      Tiểu nha đầu thuận theo, che khuôn mặt đỏ bừng hờn dỗi:

      “Đại thiếu gia giống như thần tiên, Huyên nhi nào dám trèo cao?”

      A ha? Thần tiên? Rất được sao?

      ? Cũng đúng, huynh là ca ca ta, khẳng định bộ dạng rất được!”

      Vân Hiểu Nguyệt rất hứng thú hỏi.

      “Đương nhiên! Đại thiếu gia cực kì tuấn mĩ, kém đương kim Hoàng Thượng cùng Hộ quốc vương gia là mấy, Huyên nhi cảm thấy, ngài còn tuấn mĩ hơn cả Hoàng Thượng!”

      Vẻ mặt Huyên nhi khát khao , Vân Hiểu Nguyệt tinh tường thấy trong mắt nàng lên mối tình say đắm!

      “Huyên nhi ngốc, nếu thích ca ca ta dũng cảm ra! Lần sau thấy huynh ấy, ta nhất định giúp em làm mối! Nếu đại ca của ta thực thích ta, lời của ta, thế nào huynh ấy cũng nghe chút, được ?”

      Vân Hiểu Nguyệt cầm tay Huyên nhi, mỉm cười .

      “Nương nương, người tốt! Cám ơn nương nương, tuy nhiên, Huyên Nhi tự mình hiểu, thân phận của em xứng với Đại thiếu gia! Em chỉ cần ở lại bên người nương nương, được nhìn thấy đại thiếu gia, là em mãn nguyện !”

      là ngu ngốc! Được rồi, nữa, tìm cho ta bộ quần áo mộc mạc, ta muốn ra ngoài chút!

      Mấy ngày nay vẫn ở trong phòng, khó chịu muốn chết! Gần đây có người ?”

      Vân Hiểu Nguyệt cùng nàng dây dưa vấn đề này nữa, quyết định chờ đại ca trở về sau, vì thế nghĩ đến ra ngoài hít thở khí!

      “Nương nương, nơi này ở gần Lãnh cung, ngay cả cung nữ bình thường cũng dễ dàng đến đây, mọi nguyên liệu nấu ăn, đều là bọn thị nữ tự ra ngoài tìm, người yên tâm ra ngoài, chỉ cần quá tòa đình mặt hồ kia, có ai biết!”

      Huyên Nhi mỉm cười trả lời.

      “Tốt quá, thay quần áo cho ta!”

      Vân Hiểu Nguyệt đứng lên, trong lòng vui mừng thôi: rốt cục có thể rời cửa, dị thế Hoàng cung, muốn nhìn chút xem như thế nào!

      Mặc vào cẩm y màu hồng, Vân Hiểu Nguyệt lấy ra cái trâm cùng màu, búi tóc đen ra sau, đến cửa trước!

      “Nương nương, người xuất môn như vậy, hợp lễ! Cho Huyên nhi chải đầu , trước kia, người thích nhất kiểu tóc Huyên Nhi búi!”

      Huyên Nhi theo phía sau, vội vàng .

      cần! Chỉ là ra ngoài nhìn xem mà thôi, cần phức tạp như vậy, thôi!”

      Thản nhiên cười, Vân Hiểu Nguyệt dẫn đầu ra ngoài.

      “Sau khi nương nương mất trí nhớ, thay đổi thiệt nhiều!”

      Huyên nhi kỳ quái tự , theo ra ngoài!

      là xinh đẹp!”

      Đứng ở ngoài điện, đắm chìm trong ngày xuân ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt sâu hít mùi hương, nhịn được tán thưởng!

      Bầu trời màu ngọc mênh mông, đám mây, khí hơi ẩm, hô hấp cảm thấy tươi mát sảng khoái, có hương khí phiêu đãng làm người ta say mê.

      Đối diện mình, là cái hồ rất lớn, mặt hồ trong như gương, hồ nước như khối phỉ thúy xanh biếc, hồ tọa lạc cầu đá bằng cẩm thạch, sau đó là rừng cây to, cảnh sắc bên kia, chút cũng nhìn thấy!

      Mà ánh nắng chiếu qua, dường như mang theo sợi lông ngỗng bay phất phơ đầy trời.

      Nơi nơi phản chiếu nắng mặt trời, nơi nơi khoe ra sắc thái, nơi nơi tràn ngập tiếng chim chóc côn trùng kêu vang, mặt cỏ trải dài, gian mênh mông, ngàn nụ quỳnh hoa, gợn sóng dìu dịu.

      Dưới ánh mặt trời, hoa cỏ phá lệ xanh tươi đáng , dưới nền cỏ mọc đầy hoa dại xíu, làm cho người ta nhịn được muốn chân trần bước lên hưởng thụ phen!

      Bên kia là hoa viên xinh đẹp, tướng phù lục hồng, đẹp đến mê người. Vườn thược dược uyển chuyển đung đưa, phơi tình tình, màu sắc hài hòa, kiều diễm quyến rũ, muôn hồng nghìn tía, xuân sắc viên mãn, bách hoa đua nở, cánh bướm dập dờn, càng khiến cho cảnh xuân xinh đẹp dị thường như chốn thần tiên, là cánh sắ khó gặp, kiều diễm vô vàn.

      “Xuân sắc di nhân đạm phục nùng – Nam Sơn hoa phóng Bắc Sơn hồng – Dương chi thổi làm ngàn điều tuyến – Hô lữ hoàng oanh lộng hiểu phong.”

      Nhìn cảnh đẹp như thế, con người luôn luôn thích văn học cổ như Vân Hiểu Nguyệt nhịn được tán thưởng !

      Lững thững đến bên hồ, quay đầu lại, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy toàn cảnh Sắc Điệp Cung của mình: rất lớn, thực đồ sộ!

      Sơn son kiều diễm, mặt khắc tứ thánh thú tinh xảo, dưới mái hiên là màu sắc chạm trổ kim bích hồng lục, sắc thái diễm lệ, hấp dẫn ánh mắt!

      Cây xanh trời xanh, hơn nữa màu sắc ánh vàng, kiến trúc hết sức diễm lệ.

      “Huyên nhi, nơi này là yên tĩnh, rất được, ta rất thích!”

      Vân Hiểu Nguyệt nhịn được cười nheo mắt, cao hứng .

      “Nương nương, nơi này là góc hẻo lánh nhất Hoàng cung, cung điện cũng đơn sơ nhất, người là nhất phẩm Điệp phi, đáng nhẽ phải ở bên cạnh Phượng Minh cung của Hoàng hậu nương nương, tại nơi đó bị Nhu phi nương nương chiếm lấy, nương nương, Huyên nhi bất công cho người!

      Người còn nơi này xinh đẹp?”

      Tiểu nương tức giận .

      “Đứa ngốc, nhìn thấy nhân tài! Bên kia, chính là Lãnh cung sao? Có người sống ở đó sao?”

      Chỉ vào nóc nhà màu đen xa xa thấp thoáng cây cối, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

      “Đúng vậy! Nhưng chỗ đó có phi tử, như là, Hoàng Thượng đem phi tử vào lãnh cung, đều là trực tiếp xử tử!”

      Huyên Nhi hồi đáp.

      Ách? Tàn bạo như vậy sao! Cái này, Vân Hiểu Nguyệt đối với vị Hoàng đế hoang dâm háo sắc, ấn tượng lại càng kém!

      tốt! như vậy, nơi này chính là thiên hạ của ta? Ha ha, rất cao hứng! Huyên nhi, , đưa ta thăm dò địa hình!”

      Hắc hắc, là thiên thời địa lợi, ai quản, ta nghĩ rời , chẳng phải là rất dễ dàng sao!

      Chờ ta có võ công, ta mang theo Huyên nhi, tiêu dao giang hồ, chơi đùa dị thế!
      Last edited: 26/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Mỹ nhân mẫu thân đến gặp ta!

      “Nương nương, đây là chính điện Sắc Điệp cung, đây là thiên điện, đây là phòng khách, đây là nhĩ phòng, đây là thư phòng, bên kia là phòng cho hạ nhân. . .”

      Vừa , Huyên nhi bên giới thiệu bố cục cả tòa cung điện, Vân Hiểu Nguyệt quan sát cẩn thận, phát chung quanh cung điện nhiều nhất là rừng cây, cách Lãnh cung cũng hơi xa, có thể , Sắc Điệp Cung là nơi tuyệt vời nhất với mình ở trong Hoàng cung to như vậy này!

      “Huyên nhi, Lãnh cung qua bờ tường kia sao?”

      Híp mắt nhìn bờ tường đen cách đó xa, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.

      “Dạ! Nương nương, nơi này là hẻo lánh nhất Hoàng cung, nghe bọn tỷ muội , ra khỏi Lãnh cung, qua bờ tường ấy, chính là Bắc phố hoàng thành, chút chính là cửa bắc, cho nên nơi này mới định là Lãnh cung, bởi vì hoang vắng!”

      “Phải ?”

      tốt quá! Oa, chờ ta luyện khinh công, phải có thể bay qua bờ tường, bay như chim sao?

      “Được rồi, ta hiểu rồi! , đưa ta đến thư phòng!”

      Vân Hiểu Nguyệt tâm tình vô cùng tốt, được Huyên nhi dẫn dắt, quyết định tới thư phòng chút tìm hiểu lịch sử dị thế, bằng ra ngoài hiểu cái gì, chẳng phải xong đời ?

      Thư phòng rất lớn, sạch , giá sách hai bên đều là thư cuốn, bên còn có đàn tranh, cây sáo ngọc, mùi gỗ thoang thoảng vấn vít, làm cho lòng người thoải mái!

      “Huyên nhi, tất cả sách này đều là của ta?”

      “Dạ, nương nương, người thích nhất là đọc sách, là đại tài nữ của Thanh Long quốc chúng ta!”

      Huyên nhi đắc ý .

      “Ách, cả đàn tranh kia sao. . .”

      Xong rồi xong rồi, nữ nhân cổ đại đều biết những thứ này sao, tuy tài thổi sáo của ta vô cùng tốt, nhưng là ta gà mờ đàn tranh, làm sao đây?

      Ngất! Vân Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt!

      “Đương nhiên! Tài đàn của nương nương vô cùng giỏi, mỗi lần người đánh đàn, trong phủ từ xuống dưới đều giống nghe tiên !

      Nương nương, người quên cách gảy đàn chứ!”

      Huyên nhi lo lắng hỏi.

      “Chuyện này. . Chuyện này. . . Hình như là thế, kệ , luyện lại nhớ, yên tâm !”

      Vỗ vỗ tay Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt đau đầu vô cùng: Haizz, tuy ta thích nghe đàn tranh, cũng từng học qua, nhưng là ta lười, học rất kém cỏi, muốn chết, xem ra, lần nữa ta phải bắt đầu luyện!

      “Aiz. . . Huyên nhi, em ra ngoài , ta muốn đọc sách!”

      Thở dài, Vân Hiểu Nguyệt .

      “Nương nương đừng nản chí, người thông minh như vậy, nhất định có thể, Huyên nhi cáo lui!”

      Cung kính hành lễ, Huyên nhi lui ra ngoài.

      là, xem ra học được! Quên , ngày mai sau!”

      Lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt đến giá sách!

      Rất nhiều sách! Nhưng đều là thi từ (thơ), cầm phổ (nhạc), nhiều nhất là “Nữ giới”, “Nữ công”, Vân Hiểu Nguyệt đương nhiên là liếc mắt cái, tìm lại, rốt cục tìm thấy quyển là “Lịch sử phát triển của Tứ quốc”, Vân Hiểu Nguyệt liền ngồi ở bàn học, lật xem!

      Nhìn suốt buổi chiều, Vân Hiểu Nguyệt đối với nơi này, có hiểu biết càng sâu.

      Đúng vậy, Thanh Long quốc, có ranh giới lớn nhất toàn đại lục, lực lượng quân mạnh mẽ, ba nước còn lại yếu hơn, trong đó Huyền Vũ quốc ít nhất!

      Càng thú vị, xem bản đồ đơn giản đến thể đơn giản hơn, bốn quốc gia này chính là dựa theo “đông Thanh Long, tây Bạch Hổ, nam Chu Tước, bắc Huyền Vũ” mà phân bố vị trí, nhìn theo mặt chữ, bốn quốc gia này là hàng xóm láng giềng, nhưng, có phải như vậy hay , Vân Hiểu Nguyệt cũng biết!

      “Thú vị ! Từ xưa đến nay, chỉ cần có con người, có chiến tranh! Xem ra, mấy quốc gia này khẳng định là sóng ngầm mãnh liệt, ta chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị xuất cung!”

      Ngón tay đặt mặt bàn, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nhìn cái nhẫn tay, lẩm bẩm.

      “Nương nương, nương nương!”

      Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, là tiếng la vui sướng của Huyên nhi.

      “Vào , sao vậy?”

      Vân Hiểu Nguyệt buồn cười hỏi.

      “Phu nhân, phu nhân đến thăm người! Vừa mới thị nữ báo lại, hôm nay phu nhân vào cung, được hoàng hậu nương nương chấp thuận, đến đây!”

      Huyên Nhi kích động vạn phần!

      “Mấu thân ư?”

      Chết! Mẫu thân ruột của Điệp nhi đến đây, nếu lộ phải làm sao bây giờ? Nàng lại biết ta mất trí nhớ !

      Haizzz, quên , cũng phải là gặp gặp cha mẫu thân chồng, từng bước tính từng bước !

      “Huyên nhi, rửa mặt chải đầu cho ta, kết kiểu tóc bình thường ta thích nhất, mau chút!”

      Vân Hiểu Nguyệt buông sách, vội vàng giục Huyên nhi trang điểm!

      Nửa canh giờ sau, Vân Hiểu Nguyệt mặc y phục đủ mọi màu sắc, mang đồ trang sức, giống như con bướm hoa hòe, ngồi xuống ghế đại sảnh!

      “Nhất phẩm Vân phu nhân đến!”

      Theo tiếng hô thị nữ, phu nhân xinh đẹp mặc y phục màu lam, được vài nha hoàn đỡ đến!

      Mắt ngọc mày người, băng cơ ngọc cốt, quả là đại mỹ nhân, chút cũng nhìn ra là mẫu thân của hai đứa con, trách được có thể sinh ra xinh đẹp Vân Nhược Điệp như vậy! Vân Hiểu Nguyệt nhịn được cảm thán dưới đáy lòng.

      “Tham kiến Điệp phi nương nương!”

      Mọi người hô, quỳ xuống !

      “Bình thân! Huyên Nhi, dọn chỗ cho Vân phu nhân, những người khác đều lui ra !”

      Vân Hiểu Nguyệt học trong TV diễn như vậy, thực uy nghiêm hạ lệnh!

      “Dạ!”

      Mọi người nối đuôi nhau mà , nhất thời, Đại sảnh to như vậy, chỉ còn ba người !

      “Mẫu thân!”

      Vân Hiểu Nguyệt lên trước, nhàng gọi tiếng.

      “Điệp nhi số khổ của ta a, ô ô. . .”

      Vân phu nhân phen ôm Vân Hiểu Nguyệt, thương tâm mà khóc!

      Aiz. . . Vân phu nhân, Điệp nhi của ngươi hồn phi phách tán, là số khổ! Nhưng, tại có ta, Vân Hiểu Nguyệt thay thế Nhược Điệp chiếu cố các người tốt!

      Ngẫm lại Vân Nhược Điệp đáng thương, đôi mắt Vân Hiểu Nguyệt đỏ lên, thanh cũng nghẹn ngào:

      “Mẫu thân, Điệp nhi tốt lắm, người đừng khóc!”

      “Điệp nhi, con như thế nào mà tốt được?

      Con đừng gạt mẫu thân, con mất trí nhớ, hôm qua mẫu thân mới biết, vội vàng đến xem con!

      Điệp nhi, lúc trước mẫu thân tán thành chuyện con tiến cung, là con dù chết cũng phải vào, Điệp nhi xinh đẹp đáng thương của ta, lại phải ở chốn Lãnh cung xa xôi như vậy, con mẫu thân thế nào mà đau lòng?

      Ô ô. . . Làm sao bây giờ, Điệp nhi, ta bảo cha con tìm Hoàng Thượng , được ?”

      Vân phu nhân khóc nức nở, rồi sau đó thương tâm .

      Áck? Bảo Hoàng Thượng chết tiệt kia sủng hạnh ta? Cho ta chết , được!

      “Mẫu thân, người xem, con tại mất trí nhớ, rất nhiều chuyện cũng nhớ , cần cho Hoàng Thượng, chờ con khôi phục trí nhớ rồi sau, được ?

      Còn nữa, Sắc Điệp Cung tuy là xa, nhưng rất thanh tịnh, nữ nhi rất thích! có người phiền toái tìm đến, tốt! Mẫu thân, đừng để cha vì chuyện của con, tìm Hoàng Thượng, bất lợiđối với Vân gia ta!

      Mẫu thân, người trở về cho cha, Điệp nhi trưởng thành, chuyện của mình có thể tự xử lý, ngược lại là cha cùng đại ca, khi làm việc cẩn thận mới quan trọng!”

      Từ xưa, kẻ quyền cao chức trọng đều có kết cục tốt! Vân gia nay chắc cũng là cái gai nhọn của Hoàng Thượng, tình cảnh cũng bất ổn!

      “Điệp nhi ngoan, cha con vẫn con thông minh hơn người, sai! Đáng tiếc chính là quá mức hy vọng!

      Con yên tâm, chúng ta chiếu cố mình, còn con, trong cung lòng người hiểm ác, mọi phải cẩn thận!

      Huyên nhi, đưa bình trà nóng đến, ta muốn cùng Điệp nhi tâm !”

      Vân phu nhân lau nước mắt, phân phó.

      “Dạ!”

      Huyên Nhi ngân ngấn lệ lui xuống!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Soái ca này là của ta?


      “Điệp nhi, trong cung giống như trong nhà, trừ nha đầu Huyên Nhi ra, có ai là bè bạn đâu, tất cả đều phải dựa vào ngân lượng!

      Đây là mười vạn lượng ngân phiếu phụ thân cho con, cầm lấy!

      Còn nữa, cha cũng kêu ta con biết, thị vệ thống lĩnh trong cung Tư Đồ Viễn, kỳ là con của quản gia Vân gia ta, đối với cha con rất trung thành và tận tâm, lần này chuyện con bị thương là chính cho chúng ta biết.

      vẫn luôn thầm bảo vệ con, nhưng lần trước con lại bị thương ở ngay tẩm cung của Hoàng Thượng nên cũng có biện pháp. Chứ nếu , con yên tâm, có kẻ nào thương tổn được con!

      Đây là cây sáo để triệu hồi , con có việc gì phân phó cứ thổi lên là được! Uhm, nhận lấy .”

      Vân phu nhân lấy trong lòng ra tập ngân phiếu dày cộm nhét vào tay Vân Hiểu Nguyệt, lại lấy ra cây sáo làm bằng ngọc tinh xảo màu xanh biếc, bắt nàng đeo cổ!

      “Mẫu thân. . .”

      Vân Hiểu Nguyệt nắm chặt ngân phiếu trong tay, trong lòng cảm động vạn phần: cha mẫu thân tốt, giống cha mẫu thân của mình ở địa cầu, đột nhiên nhớ lại, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống.

      “Hài tử ngốc, khóc cái gì? Aiz. . . Phụ mẫu thực thương con, Điệp nhi, nay con vào cung, chính là người của Hoàng gia, cha mẫu thân cũng có cách nào để che chở nữa, chỉ có thể hết sức cố gắng giúp đỡ con, nên phải bảo trọng chính mình, biết ?”

      Vân phu nhân vừa vừa gạt lệ.

      “Mẫu thân, người cùng cha cũng phải bảo trọng, cả đại ca nữa! Đúng rồi, chuyện của con, nhất định đừng với đại ca, Điệp nhi muốn khơi mào mâu thuẫn giữa đại ca cùng Hoàng Thượng, được ?”

      Vân Hiểu Nguyệt cất chỗ ngân phiếu , ôm Vân phu nhân .

      “Được rồi! Tốt lắm, bây giờ thổi cây sáo thử xem? Viễn nhi nhất định ở gần đây thôi! Võ công Viễn nhi cao cường, có bảo vệ, ta và phụ thân con yên tâm hơn!”

      Vân phu nhân cầm cái khăn lụa lau nước mắt mặt Vân Hiểu Nguyệt, rồi đưa cây sáo ngọc cho nàng.

      “Dạ!”

      Vân Hiểu Nguyệt vô cùng cao hứng!

      Nam tử võ công cao cường, là đại hiệp nha, muốn xem xem là bộ dáng gì!

      Vân Hiểu Nguyệt liền đưa cây sáo lên miệng, dùng sức thổi.

      tiếng “Đinh. . .” thanh thúy mà kỳ quái vang lên, rồi thân ảnh màu đen từ cửa sổ nhàng tiến vào, quỳ rạp xuống đất:

      “Tư Đồ Viễn bái kiến phu nhân, bái kiến Điệp phi nương nương!”

      “Tư Đồ Viễn?”

      Vân Hiểu Nguyệt đứng lên, tới bên người .

      “Miễn lễ!”

      “Tạ nương nương!”

      Nam tử đứng dậy, đầu cúi xuống.

      Oaaa, thực là trai đẹp, tốt! Thấy tướng mạo Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt nhịn được thầm tán thưởng!

      Khuôn mặt mịn màng trắng nõn, lộ ra ràng những góc cạnh tuấn mỹ lãnh diễm (đẹp đẽ lạnh lùng); đôi mắt đen thẳm thâm thúy, mục quang lạnh lẽo mà lại mê người; hàng mi dày rợp, sống mũi cao thẳng, thân hình tuyệt mỹ.

      Dáng vẻ đàng hoàng cao quý lại tao nhã này giống hộ vệ chút nào, mà cứ như là vương tử, công tử này, quá mức lãnh diễm!

      vòng quanh Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt tò mò hỏi:

      “Huynh là thống lĩnh thị vệ trong Hoàng cung?”

      “Phải, nương nương!”

      “Huynh luôn luôn thầm bảo vệ ta, ai phát sao?”

      “Nương nương, Tư Đồ Viễn vẫn rất để ý, bị ai phát !”

      “A. . . Như vậy , võ công của huynh rất cao sao?”

      Vân Hiểu Nguyệt đến đây hứng chí: Ha ha, thế này phải là có sẵn sư phụ rồi sao?

      Hơn nữa lại lại rất đẹp trai, khiến người ta thoải mái, được lắm!

      “Nương nương, Tư Đồ Viễn dám nhận mình giỏi nhất, nhưng ở Hoàng cung này, vẫn là số số hai!”

      Soái ca trả lời rất cung kính, nhưng trong giọng tràn đầy tự tin, Vân Hiểu Nguyệt nghe là biết!

      tốt! Mẫu thân, đây phải là tỏ vẻ chứ, vị Tư Đồ Viễn này về sau chỉ ta mới có thể ra lệnh đúng ?”

      Quay đầu, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

      “Đúng vậy! Viễn nhi từ được cha con đưa học võ, là hộ vệ bí mật chúng ta huấn luyện cho con, nay con trưởng thành, đương nhiên chỉ có con mới có thể chi phối!

      Như thế nào? Con có chuyện trọng yếu cần Viễn nhi làm sao?

      Yên tâm , Viễn nhi là đứa trẻ tốt, có thể tin tưởng, con yên tâm giao cho làm !”

      Vân phu nhân cười tủm tỉm .

      “Hộ vệ bí mật của con ư…”

      Vân Hiểu Nguyệt chăm chú xem xét khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của , trong lòng rộn ràng: hắc hắc, Soái ca này là của ta, Vân Thừa tướng à, ta ông chết mất!

      “Kỳ cũng có chuyện gì trọng yếu, chỉ là con nghĩ buổi tối hôm nay để bắt đầu dạy võ cho con, biết có được ?”

      Vân Hiểu Nguyệt ngọt ngào tươi cười.

      “Điệp nhi muốn tập võ?”

      Vân phu nhân kêu sợ hãi tiếng, lập tức ngăn cản:

      “Như vậy sao được? Con là nương nương, tập võ làm gì?

      Hơn nữa, có Viễn nhi bảo vệ, cũng có việc gì!”

      “Mẫu thân. . . Nếu con có năng lực tự bảo vệ mình lần trước cũng chịu trọng thương như vậy!

      Được rồi, quyết định như vậy , con chỉ là học ít để phòng thân mà thôi, chứ phải muốn học để chém giết. Được ?”

      Vân Hiểu Nguyệt nhàng thuyết phục!

      “Chuyện này… cũng đúng!

      Viễn nhi, ngươi ra vào tẩm cung của Điệp nhi phải cẩn thận, hủy hoại danh tiết Điệp nhi, nhớ kỹ chưa?”

      !”

      “Tốt lắm, buổi tối hôm nay huynh đến phòng ngủ của ta, ta có chút chuyện muốn hỏi cho ràng!”

      Vân Hiểu Nguyệt phân phó .

      ! Nương nương, có người đến, Tư Đồ Viễn cáo lui trước!”

      Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, soái ca liền biến mất thấy đâu!

      “Hảo công phu!”

      Vân Hiểu Nguyệt nhịn được cảm phục .

      Chính mình là sát thủ, tự nhiên từng học qua rất nhiều võ công, bất quá, tốc độ giống như vậy mình tuyệt đối làm được, vì thế, càng thêm kiên định quyết tâm học tập tốt!

      “Nương nương, phu nhân, trà đến đây!”

      hồi lâu sau, tiếng bước chân Huyên Nhi truyền đến, sau đó nàng bưng nước trà, đẩy cửa mà vào.

      “Được! Huyên nhi, ta muốn cùng mẫu thân trò chuyện, em canh chừng ở cửa, đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy!”

      Vân Hiểu Nguyệt ngồi trở lại ghế dựa, phân phó .

      “Dạ!”

      Huyên Nhi ngoan ngoãn lui ra, Vân Hiểu Nguyệt tựa vào ghế , cùng mỹ nhân mẫu thân ở dị giới này những điều cần , đương nhiên, chuyện nhiều nhất là giúp nàng nhớ lại những chuyện xưa từ đến lớn của Vân Nhược Điệp!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Trêu ghẹo soái ca lãnh khốc

      Edit: Mun Mun


      buổi chiều, Vân Hiểu Nguyệt cùng mỹ nhân mẫu thân dùng bữa, chuyện phiếm. Đến tận khi mặt trời ngả về tây, Vân phu nhân dù lưu luyến muốn rời Vân Hiểu Nguyệt cũng đành cáo biệt, cùng thị nữ xuất cung,.

      Nghe Vân phu nhân kể chuyện, Vân Hiểu Nguyệt hiểu được rất nhiều chuyện của Vân Nhược Điệp, trong lòng càng thông cảm với nữ tử yếu đuối huệ chất lan tâm này, cũng càng thêm kiên quyết phải nhanh chóng luyện tập võ nghệ, sớm ngày ra khỏi cung.

      Cho nên vừa mới tắm rửa xong, nàng liền lệnh cho Huyên Nhi cùng thị nữ lui , thổi cây sáo .

      “Tham kiến Điệp phi nương nương!”

      Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, Tư Đồ Viễn từ cửa sổ tiến vào, quỳ rạp xuống đất.

      “Ta nghĩ bái huynh làm sư phụ, được chứ?”

      Vân Hiểu Nguyệt tiến tới, tự tay nâng Tư Đồ soái ca dậy, cười tủm tỉm hỏi.

      “Nương nương thân thể đáng ngàn vàng, nên mệt nhọc quá mức!

      có Tư Đồ Viễn bảo vệ, nương nương cứ yên tâm !”

      Mắt nhìn xuống, Tư Đồ Viễn mặt chút thay đổi trả lời.

      “Huynh muốn dạy ta?”

      Vân Hiểu Nguyệt liền nâng lên khuôn mặt , cười hỏi.

      “Nương nương, xin tự trọng!”

      Tư Đồ Viễn ngẩn ra, nhanh chóng lui ra phía sau, dựa vào đến sát tường, cặp mắt mê người kia thủy chung nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt.

      “Tư Đồ Viễn, mẫu thân huynh dạy huynh khi chuyện với người khác, phải nhìn vào mắt họ sao?

      Đây là lễ phép tối thiểu, nhìn ta, cho ta biết, huynh muốn dạy võ cho ta, để người khác khi dễ ta, đúng ?”

      Vân Hiểu Nguyệt mặt lạnh , tiến lên vài bước, bức vào góc tường, gắt gao theo dõi sắc mặt .

      Hừ! dạy ta? Ta đố huynh làm được!

      Vân Hiểu Nguyệt ta muốn làm gì, có chuyện làm được!

      “Nương nương, người…”

      Tư Đồ Viễn cả người chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ chứa tức giận của Vân Hiểu Nguyệt, nhất thời ra lời.

      “Ta làm sao? Cha ta cho huynh bảo vệ ta, vậy khi ta bị hoàng đế kia khi dễ, huynh ở đâu?

      Khi ta bị Nhu phi hãm hại, ngươi ở đâu?

      Tư Đồ Viễn, huynh còn dám ngươi bảo vệ ta à? Huynh phải mong ta sớm chết chút, để huynh được giải thoát, cần cả ngày bí mật bảo vệ ta, đúng ?”

      Vân Hiểu Nguyệt dùng sức nhéo đùi mình cái, cảm giác đau nhức lảm cho mắt nàng nhanh chóng dâng lên màng mỏng, nước mắt trào ra, thanh cũng trở nên nghẹn ngào!

      Má ơi, đau quá ! Tư Đồ Viễn, huynh mà đáp ứng ta, ta dùng sắc câu dẫn!

      “Nương… Nương nương, người đừng khóc! Ta đồng ý với người, được ?”

      Thấy nữ tử trước mắt thương tâm muốn chết, bộ dáng lê hoa đái vũ làm cho Tư Đồ Viễn đau lòng thôi, đôi mắt đen xinh đẹp vốn lạnh lùng, nay tràn đầy đầy đau xót cùng áy náy, vội vàng đầu hàng!

      chứ?”

      Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ cao hứng, kinh hỉ tiến tới hỏi, vô tình, gần như dựa hẳn vào trong lòng .

      “Ta… Ta dạy người!

      Nhưng mà, người cũng nên…”

      Khuôn mặt trắng nõn liền đỏ ửng cách đầy khả nghi, Tư Đồ Viễn ánh mắt né tránh, hai tay nắm chặt, thân thể căng cứng, dán vào chân tường lắp bắp .

      “Ta? Ta sao?”

      Vân Hiểu Nguyệt thấy bộ dáng thẹn thùng khẩn trương của “soái ca lãnh khốc”, cảm thấy cực kỳ thú vị, bèn nổi ý xấu muốn trêu cợt , kiễng mũi chân lên dựa vào càng sát.

      “Cái kia… Nương nương, nam nữ… Nam nữ thụ thụ bất thân, người lùi ra được ?”

      Tư Đồ Viễn khẩn trương , rồi nhắm nhanh đôi mắt, hàng mi dài khẽ run, trán lấm tấm mồ hôi.

      “Chậc chậc, Viễn sư phụ, huynh cần khẩn trương như vậy đâu! Huynh như vậy, về sau dạy ta thế nào được? Mở mắt nhìn ta!”

      Vân Hiểu Nguyệt cười cười đưa mặt sát tới, bàn tay mềm mại rất là quá mức sờ lên bộ ngực rắn chắc bó chặt trong hắc y của , hì hì .

      “Đừng… Dừng tay! Nương nương, thuộc hạ, thuộc hạ. . .”

      Tư Đồ Viễn toàn thân cứng ngắc, bởi vì khẩn trương môi bị răng cắn đến suýt bật máu, làm cho Vân Hiểu Nguyệt nghẹn cười đến đau cả bụng!

      là xem rất vui a! phải là thời cổ đại nam tôn nữ ti sao, mà còn có nam tử thẹn thùng như vậy, là hiếm thấy!

      “Kia… Ngươi mở mắt nhìn ta, đáp ứng ta cầu, ta tránh ra!”

      Bàn tay bé cứ tấc tấc hướng lên , Vân Hiểu Nguyệt nhàng .

      “Được!”

      Tư Đồ Viễn nghe vậy, hai mắt lập tức giương lên to, vẻ mặt cực kì đáng , cực kì mê người!

      “Huynh có vợ ?”

      có!”

      “Có ý trung nhân nào ?”

      “Ta. . . có!”

      Trong mắt lên tia đau đớn, Tư Đồ Viễn chần chờ chút rồi đáp.

      “Phải ?”

      Vân Hiểu Nguyệt cũng vạch trần, tiếp tục hỏi:

      “Như vậy, huynh là hộ vệ của mình ta, đúng hay ?”

      “Đúng!”

      “Như vậy, ta muốn huynh đáp ứng ta, cả đời này, huynh đối với ta trung tâm như , thể cưới vợ sinh con, thể liếc mắt nhìn nữ tử khác cái, được ?”

      Vân Hiểu Nguyệt định làm khó , nửa đùa nửa .

      “Được! Cả đời này, ta chỉ đối xử tốt với người, tuyệt đối phản bội người! Nếu , khiến cho ta ngũ lôi oanh đỉnh, chết tử tế được!”

      Tư Đồ Viễn nhìn Vân Hiểu Nguyệt sâu, kiên định .

      “Ách?”

      Chỉ đùa chút mà thôi, vậy mà cũng đồng ý? phải chứ!

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, nhìn đôi mắt thâm thúy của Tư Đồ Viễn, đột nhiên hiểu được: Tư Đồ Viễn này, nhất định là Nhược Điệp rất sâu đậm!

      Đáng tiếc, biết Vân Nhược Điệp trước mắt này nguyên lai phải người ! Trong thân thể này lại là linh hồn đến từ gian khác, nữ sát thủ tuyệt đối an phận thủ thường!

      Tư Đồ Viễn, giờ có lẽ ta chỉ có khả năng thay Tiểu Điệp khẽ hôn người cái!

      Trong lòng đột nhiên đau xót, Vân Hiểu Nguyệt kiễng chân, hôn lên môi cái rồi nhanh chóng lui ra phía sau, nhìn vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa vui sướng của Tư Đồ Viễn, thản nhiên :

      “Ta chỉ là hay đùa mà thôi! Viễn, về sau ta gọi huynh như vậy, sau này nhìn thấy ta cũng được quỳ lạy!

      Buổi tối ngày mai bắt đầu, huynh dạy ta như làm thế nào để tu luyện nội lực, ta chỉ muốn học cái này, được ?”

      “Được!”

      Tư Đồ Viễn ánh mắt buồn bã, gục đầu xuống, nhàng mà .

      “Cám ơn huynh, ta tin tưởng huynh nhất định là sư phụ tốt, mà ta cũng nhất định là đồ đệ tốt! Viễn, trở về nghỉ ngơi , cần bảo vệ ta, ta sao, buổi tối ngày mai gặp lại!”

      Vân Hiểu Nguyệt đến bên cửa sổ mở cửa ra, hít sâu hơi hương thơm sảng khoái của khí, mỉm cười .

      “Ta… Được, nương nương bảo trọng!”

      Tư Đồ Viễn vừa định cự tuyệt, mắt thấy biểu tình nhất quyết phản đối của Vân Hiểu Nguyệt nên vội vàng sửa miệng, rồi sau đó đến bên cửa sổ, bay vút mà !

      Nhìn Tư Đồ Viễn nháy mắt biến mất trong bóng đêm, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng chợt phiền muộn: Thực xin lỗi, Tư Đồ Viễn, trong khoảng thời gian ở Hoàng cung cùng huynh tập võ này, ta cố hết sức thay thế Điệp nhi đối xử tốt với huynh.

      Nhưng sau khi ta rời khỏi đây, ta còn là Vân Nhược Điệp nữa, mà là Vân Hiểu Nguyệt, ngươi và ta trời nam đất bắc, vĩnh viễn còn gặp lại.

      Hy vọng huynh có thể tìm được hạnh phúc của chính mình!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!

      Cũng phải , cuộc sống trong hoàng cung so với khi còn ở tổng bộ “Sát Thủ Minh” là thoải mái!

      Khi còn ở “Sát Thủ Minh”, tuy có tiểu Huyên Huyên bên người, nhưng mặc quần áo chải đầu vẫn phải tự mình làm, khi đến nơi này chính là “Cơm dâng tận miệng, áo mặc tận người”, người có tới mười mấy người hầu hạ, mà đó là ít nhất rồi, chậc chậc, là con sâu lười chân chính!

      Ta thích!

      tại nhiệm vụ quan trọng mỗi ngày của bản thân chính là đọc sách, học đàn, buổi tối luyện công, ngày vô cùng thanh nhàn!

      Cứ như vậy qua tuần, Vân Hiểu Nguyệt chịu nổi, quyết định bắt đầu tìm chút việc vui đùa, nếu rỉ sắt mất!

      Vì làm cho cuộc sống trở nên muôn màu muôn vẻ và phong phú, Vân Hiểu Nguyệt mang theo bọn thị nữ ở cung thắt chiếc xích đu ở cành cây đại thụ, ở ngoài phòng trồng giàn hoa, ở chiếc đình trong hoa viên giăng thêm màn, mỗi ngày nằm ở bên trong, ngửi mùi hoa, ở trong gió xuân ấm áp đọc sách, là chuyện khoái trá cỡ nào!

      Đương nhiên, chỉ như vậy là đủ!

      biết khuôn mặt này xinh đẹp, nàng hao hết tâm tư, trải qua vô số lần thất bại, rốt cục tinh luyện ra tinh dầu hoa hồng tự nhiên, cũng may hoa viên đủ lớn, hoa cỏ nhiều, hái hết phân nửa hoa lá ở hoa viên, chiết được ba lọ tinh dầu mùi hương khác nhau, nàng đem lọ phân phát cho thị nữ dùng.

      là con đều thích xinh đẹp, cảm nhận được cái tốt của tinh dầu, đều hưng phấn thôi! Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt liền giựt giây mọi người “trộm hoa”, cũng hứa, tặng cho mỗi người lọ!

      Tất nhiên, các cung nữ đều cao hứng, mỗi buổi sáng, mọi người dậy sớm, qua tòa kiều bên kia, nhìn ngắm hoa thơm cỏ lạ hết trong Hoàng cung, sau đó mang về Sắc Điệp Cung cho Vân Hiểu Nguyệt chiết dầu hoa!

      Cũng chính là trong quá trình này, thị nữ phát , nương nương mình hầu hạ kỳ là người vô cùng tốt, chỉ cần mình trung tâm, Điệp phi nương nương đối đãi ngươi vô cùng tốt, cần quỳ lễ, có quần áo mới mặc, lương bổng gia tăng, hơn nữa đồ ăn cũng tốt hơn nhiều so với trước kia!

      Vì thế, các thị nữ bắt đầu chân chính đem Vân Hiểu Nguyệt đặt ở trong lòng, thiệt tình hầu hạ, ngay cả Tiểu Hoàn, cũng nhu thuận nghe lời.

      Có rất nhiều nguyên vật liệu, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu công việc, nửa tháng, luyện chế đầy dầu tinh, có đến mấy chục bình!

      Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận cất chứa, chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp, tuyên truyền trong giới hoàng phi chút, kiếm chút bạc trốn chạy!

      Rồi sau đó, vì sợ hái hết hoa trong Hoàng cung, Vân Hiểu Nguyệt tạm dừng công trình này, thay đổi trò mới, chính là trượt băng!

      Mục tiêu chính là nền đại sảnh bóng loáng kia!

      Đây là Hoàng cung, mỗi tảng đá xây nên cũng đều là đá tốt nhất, Vân Hiểu Nguyệt xưa nay thích trượt băng, tại có việc gì làm, lại muốn trượt băng!

      Cũng may Thanh Long quốc, tài nguyên phong phú, đồng, thiếc cái gì đều có, kỹ thuật cũng tệ. Vân Hiểu Nguyệt là từ bội kiếm của soái ca lãnh khốc sư phụ mà nảy sinh ý định, vì thế liền vẽ lại dụng cụ trượt băng, cho đưa ngoài cung rèn giúp mình bộ, cần , soái ca này đúng là ngoan, cái gì cũng hỏi, vài ngày hoàn thành!

      Vì thế, toàn bộ bọn thị nữ trong Sắc Điệp Cung lại cẩn thận quét tước mặt tiền, mỗi ngày lau sạch , sạch đến có thể làm gương soi!

      Vì sao ư? Bởi vì Điệp phi nương nương xinh đẹp đáng , huệ chất lan tâm, hòa ái dễ gần của các nàng, tại , mỗi ngày đều đôi giày sắt kỳ quái kia, giống như con bướm, bay tới bay lui, mà Huyên tổng quản của các nàng, còn lại là mỗi ngày theo ở phía sau hô to gọi , sợ Vân Hiểu Nguyệt ngã, khiến cho toàn bộ Sắc Điệp cung, mỗi ngày tiếng hoan hô truyện cười ngừng, náo nhiệt phi phàm, làm cho mỗi việc của mọi người cũng lên tinh thần gấp trăm lần!

      Cũng may Sắc Điệp cung ở bên cạnh Lãnh cung, ai tới, nếu là bình thường, chủ cùng tớ loạn xạ như thế, sớm bị Mama nghi lễ trong cung hảo hảo mà giáo huấn lễ nghi !

      tháng này, Vân Hiểu Nguyệt ở trong cuộc sống này càng ngày càng dễ chịu!

      có bất luận kẻ nào đến quấy rầy, đừng gì đến thị tẩm, Sắc Điệp cung trở thành cung điện bị quên ở góc, làm cho Vân Hiểu Nguyệt cực kì cao hứng!

      Quên ! Y thuật tại của mình có tiến bộ rất lớn, chỉ biết giết người, cũng có thể cứu người, đương nhiên, nếu muốn đem người chết cứu sống, còn cách đoạn xa, nhưng là trí nhớ siêu cường của mình nhớ kỹ rất nhiều môn: chế độc, còn có thể chữa các chứng bệnh tạp nham kì kỳ quái quái, làm cho Trương Thái y ngạc nhiên thôi, rằng mình có phúc khí, thu đồ đệ trí tuệ như vậy, có người kế tục v…v…

      Bất quá, càng làm cho Vân Hiểu Nguyệt cao hứng là, soái ca sư phụ dốc lòng dạy bảo, đến nay mình cư nhiên có thể vận khí!

      Ở đan điền như có dòng nước ấm, chính mình có thể điều động, tuy chưa đến mức chân khí lưu thông ở kỳ kinh bát mạch, nhưng là siêu lợi hại!

      Nhớ lần đó biểu tình của Viễn soái ca lần đầu tiên dò xét kinh mạch của mình ngây dại ra, làm cho Vân Hiểu Nguyệt tại ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười!

      mình trời sinh nhâm đốc nhị mạch được đả thông, còn có cỗ tiên thiên chân khí rất lớn ngưng tụ ở đan điền, là kỳ tài luyện võ, quá nửa năm, khinh công nhất định lợi hại hơn !

      Vân Hiểu Nguyệt biết đó là công hiệu của viên thuốc lần trước, trong lòng hớn hở, dụng tâm tu luyện thêm, hơn nữa nàng còn phát , nếu truyền nội lực vào ngân châm, độ chính xác cực cao, mình vốn là luyện là tuyệt kỹ dùng ngân châm giết người, tại có nội lực trợ giúp, lại như hổ thêm cánh, đến cảnh giới giết người trong vô hình !

      Bất quá, Vân Hiểu Nguyệt mặc dù sinh trưởng ở tổ chức sát thủ, nhưng mọi người bảo vệ nàng vô cùng tốt, cho nên nàng là chưa bao giờ giết người, ngay cả nhìn cũng chưa, bình thường cũng chỉ luyện phóng châm vào bia ngắm, nhiều nhất chính là trêu chọc chút với vài trai đẹp trong tổ chức, vật còn sống nàng giết, đại khái chính là muỗi cùng ruồi bọ!

      Cho nên từ sau khi Vân Hiểu Nguyệt lần nữa bắt đầu luyện tập tuyệt kỹ này, muỗi ruồi bọ trong Sắc Điệp Cung càng ngày càng giảm, cuối cùng cơ bản diệt sạch, khiến cho cuộc sống ở Sắc Điệp cung càng thêm thoải mái, cũng thành bí lớn nhất mà các thị nữ suy đoán cũng thể giải.

      Hôm nay, giống như mọi hôm, tập võ cùng soái ca, Vân Hiểu Nguyệt tu luyện xong nội công, tiễn bước soái ca, cảm thấy tinh thần vô cùng tốt, ra cung điện, nghĩ đến ngắm cảnh đêm.

      “Huyên nhi, hơn tháng hơn, ta chưa từng đến tòa đình bên kia, em xem, hôm nay ánh trăng đẹp như vậy, ta muốn qua ngắm cảnh, bất quá, có thể bị ai phát hay ?”

      Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Huyên Nhi hầu hạ mình, cười tủm tỉm hỏi.

      “Nương nương, qua đình là hồ sen rất lớn, đến mùa hè, hoa sen thơm ngát, rất đẹp!

      Nhưng lại có rừng cây , thực u tĩnh, cách tẩm cung của các nương nương khác cũng xa, trễ thế này, lo có người thấy, chẳng qua, người mặc như vậy, có phải hay . . .”

      Nhìn Vân Hiểu Nguyệt mặc bộ quần áo trắng đơn giản, dùng cây trâm búi mái tóc đen, Huyên Nhi chần chờ hỏi.

      “Này, ta có phải là mặc mỗi nội y chạy ra đâu? Như vậy được rồi, sạch , thôi!”

      Vân Hiểu Nguyệt lôi tay Huyên nhi, tâm tình khoái trá đến cầu đá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :