1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16 : Xuân Dược Phong Ba


      Đêm nay đại sảnh nhốn nháo , thị nữ rất nhiều , tại bàn tròn đặt ở chính giữa , bày lên rất nhiều thức ăn tinh xảo , Phong Tú Nhi trang điểm đẹp động lòng người , sớm tới đại sảnh , tỉ mỉ kiểm tra các món ăn , rượu , đến mỗi chung rượu , bầu rượu cũng kiềm tra , khiến tát cả thị nữ đối với Phong Tú Nhi có chút kinh ngạc , nhưng là ai dám dị nghị .

      Đợi sắp xếp mọi thứ tốt Phong Tuyệt mới tới .

      ” Đại ca ”

      Thấy Phong Tuyệt , Phong Tú Nhi có chút khẩn chương .

      ” Ân ”

      Gật gật đầu , Phong Tuyệt mặt lạnh tới chủ vị .

      ” Tú nhi , bọn Vân Hiểu đâu ?”

      ” Tình nhi sớm mời , chắc cũng sắp đến . ”

      ” Ân ”

      Gật đầu , Phong Tuyệt k thèm nhắc lại , tiếp nhận chén trà thơm , thưởng thức bắt đầu lẳng lặng chờ .

      Khoảng nữa chung trà , Vân Hiểu Nguyệt dẫn Tình nhi , phía sau Tư Đồ Viễn ba người tới .

      ” Vân đại phu mời ngồi ”

      Phong Tú Nhi vội vàng đứng lên , ân cần kéo chỗ bên cạnh mình , Vân Hiểu Nguyệt dừng chút , vuốt cằm ngồi xuống .

      Khoé miệng Phong Tú Nhi cùng khuôn mặt tràn ra vẻ vui mừng , tựa vào Vân Hiểu Nguyệt ngồi xuống , mà bên kia Tư Đồ Viễn buồn bực đành phải ngồi xuống bên kia .

      Nhìn biểu tình của Phong Tú Nhi cùng Tình nhi , trong con ngươi đen của Phong Tuyệt lướt qua tia hứng thú lườm Vân Hiểu Nguyệt cái giơ chung rượu lên :

      ” Vân đại phu , cám ơn ngươi hỗ trợ Phong Vân Trại chúng ta , ta kính ngươi .”

      ” Chỉ là cái nhấc tay , đáng nhắc đến ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt ngừa đầu uống cạn li rượu .

      ” Hảo , đủ hào sảng , cạn ! ”

      Phong Tuyệt nhìn Vân Hiểu Nguyệt tán thưởng hơi cạn sạch .

      ” Vân đại phu , lần trước ngươi cứu giúp ta , còn chưa kịp lời cảm tạ , hôm nay để cho Tú nhi ta giúp ngươi rót rượu , cảm tạ ân tình của ngươi , được ? ”

      Đứng lên tiếp nhận bình rượu trong tay tỳ nữ , Phong Tú Nhi ngượng ngùng .

      ” Hả ? Chuyện này … Cám ơn ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra nhìn Phong Tú Nhi ánh mắt kỳ vọng , nghĩ lại mai rời nên gật đầu .

      Phong Tú Nhi cao hứng cực kỳ , tay ngọc khẽ động , liền rót đây ly .

      ” Phong trại chủ , quấy rầy nhiều ngày , hôm nay yến tiệc , coi như là tạ yến , cũng là tiễn biệt yến , bởi vì sáng mai chúng ta rời , tại hạ mang theo Viễn rời Phong Vân Trại , các vị , cảm tạ thịnh tình của mọi người trong những ngày gần đây ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt nâng chén rượu tươi cười rồi lại hơi uống sạch .

      ” Người rời ?

      Vân ca ca , người có được hay ?

      Nếu ngươi mang ta theo , lần trước ngươi muốn ta học thuộc hết tên dược thảo cùng nhận biết , mấy ngày nay ta luôn ngây ngốc trong phòng , nhưng là nghĩ ra .

      Vân ca ca , cho ta theo ca , đường ta chắc chắn nghĩ ra , có được hay ? ”

      Nghe lời của Vân Hiểu Nguyệt Tình nhi gấp tới độ nước mắt đều rơi xuống .

      ” Nha đầu ngốc này , Vân ca ca là đùa với ngươi , ngươi làm sao có thế cùng ca ca ?

      Được rồi , được tuỳ tiện , ngoan ngoãn ngốc ở trại , ca ca có thời gian trở lại thăm ngươi , được ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt trợn mắt an ủi .

      cần , Vân ca ca , ta chính là muốn theo người , hu hu … ! ”

      Tình nhi lập tức khóc ầm lên .

      ” Ấy …

      Tình nhi , ta là nam tử , mang theo nương có nhiều bất tiện , ngoan nào ”

      Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ .

      ” Tình nhi đừng khóc , nếu được , Vân đại phu , ta làm chủ đem Tình nhi hứa gả cho ngươi , đợi nàng đủ 16 tuổi liền thành thân , thế nào ? ”

      Nhìn biểu của Vân Hiểu Nguyệt khiến Phong Tuyệt thấy thú vị liền mở miệng .

      ” Tuyệt ca ca… ”

      Tình nhi lập tức đỏ mặt , bưng kín mặt cười .

      ” Ặc , cưới … cưới Tình nhi ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt ngây ngẩn .

      ” Chuyện này … như vậy sao được ? ”

      ” Vì sao được ?

      Tình nhi thích ngươi như vậy , nếu ngươi trong nhà có chính thê , cho nó làm thiếp cũng vẫn đề , chỉ cần ngươi đừng làm tổn thương nàng , ta nghĩ Tình nhi liền đồng ý , đúng ? ”

      ” Nhưng là … nhưng là … ta … ”

      Vân Hiểu Nguyệt cứng họng nhìn Tư Đồ Viễn biết nên làm thế nào cho phải .

      ” Đại ca , ta … ta cũng để ý làm thiếp , ta cũng muốn gả cho Vân đại phu , được ? ”

      Phong Tú Nhi vân vân khăn gấp trong tay .

      ” Hả ? Tốt , Vân đại phu lợi hại , hai đoá hoa của Phong Vân Trại đều coi trọng ngươi , xem ra Vân đại phu cần rời rồi , vẫn là ở lại Phong Vân Trại của chúng ta , Phong Vân Trại chúng ta đúng là thiếu vị đại phu y thuật cao , như thế nào ? ”

      Phong Tuyệt nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt .

      Muốn lưu ta lại ? Vân Hiểu Nguyệt híp mắt cười , dựa vào ghế , cười lạnh đáp :

      ” Phong trại chủ , Vân Hiểu ta chí ở chỗ này , xin lỗi ”

      ” Oa … ”

      Tình nhi vừa nghe lời Vân Hiểu Nguyệt liền bụm mặt khóc chạy .

      ” Tình nhi … ”

      Vân Hiểu Nguyệt đành lòng nhìn hai tiểu nương này thương tâm vội vàng kêu , Vân Hiểu Nguyệt áy náy

      ” Thực xin lỗi . ”

      ” Hu hu … ”

      Tình nhi khóc càng vang , chạy thẳng ra ngoài , Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài , nhìn về đồng dạng Phong Tú Nhi .

      ” Phong nương , xin lỗi !”

      ” Thôi , ngươi đồng ý , cũng là chuyện còn cách nào khác , ta rót rượu cho ngươi ”

      Lau nước mắt , Phong Tú Nhi cắn môi , rót rượu vào chén Vân Hiểu Nguyệt

      ” Vân đại phu , mời .”

      ” Phong nương … ”

      Xúc động thở dài , Vân Hiểu Nguyệt đem chung rượu kề môi , Phong Tú Nhi nhìn chằm chằm chung rượu bị mình thừa dịp mọi người chú ý Tình nhi rời mà bỏ thuốc vào , trong lòng hò reo “ Uống , uống vào ” .

      ” Phong nương … ngươi … sao chứ ”

      Nhìn mặt Phong Tú Nhi căng thẳng , Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi .

      có gì , mời ngươi ! ”

      Rũ mắt , che vẻ khẩn trương , Phong Tú Nhi .

      ” Chén này ta hướng nương tạ lỗi ! ”

      xong Vân Hiểu Nguyệt hé miệng , vừa định uống toàn bộ xong đột nhiên cảm thấy vị kỳ quái khiến lòng nàng cả kinh , làm bộ ho khan vài tiếng đem rượu trong miệng phun ra nhẫn , buông nửa chén rượu còn thừa , từ trong nhẫn lấy ra ngọc bội mà Tần Vũ ra xem , nháy mắt liền biến thành màu hồng .

      Cái gì ?

      Hạ độc ta ?

      Phong Tú Nhi , ta có đắc tội ngươi , tại sao ngươi lại hạ độc ta ?

      Mắt cười liền trầm xuống , Vân Hiểu Nguyệt tựa vào ghế , gắt gao nhìn Phong Tú Nhi lạnh lùng hỏi :

      ” Phong tiểu thư,ta cùng ngươi xưa nay thù oán ,ngươi tại sao lại hạ độc ta ?

      Hay là Phong trại chủ bày kế , mục đích là muốn lưu lại ta ? ”

      ” Hạ độc ? ”

      Tư Đồ Viễn cả kinh kêu lên , nháy mắt vọt đến bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt rút kiếm ra khỏi vỏ để lên gáy Phong Tú Nhi , mặt sát khí , chất vấn .

      , Vì sao ?”

      ” Ta … ta … ”

      Mặt Phong Tú Nhi lập tức trắng bệch , ấp a ấp úng , ra hơi .

      ” Ta có , ta lấy đầu ra đảm bảo , Tú nhi , rốt cuộc sao lại thế này ? ! ”

      Phong Tuyệt sửng sốt , đôi mắt lạnh như băng trầm giọng .

      ” Oa … ta có hạ độc , đây là xuân dược , có độc , ta chỉ muốn lưu ngươi lại , có ý tứ gì khác .

      Vân ca ca , ta thề , có độc , huhu … ”

      Phong Tú Nhi thấy mọi người đều nhìn mình , lo sợ tới mức khóc rống lên .

      có độc sao ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh tiếng , cầm ngọc bội trong tay thả vào chung rượu , ngọc bội trong nháy mắt trở nên hồng đậm hơn .

      ” Đây là ngọc bội có khả năng đo lường bách độc , ngươi dám có độc sao ?

      Phong Tú Nhi , ngươi cũng biết , chết độc này nếu ta ăn vào , trở nên mất hét võ công , toàn thân vô lực , mặc cho ngươi lộng hành ?

      Phong Tú Nhi , Vân Hiểu ta tự nhận là thể dậy nổi ngươi , tâm địa của ngươi , đúng là ác độc a ! ”

      xong Vân Hiểu Nguyệt lấy ngọc bội ra , đạm mạc nhìn Phong Tuyệt cùng Phong Tú Nhi , lạnh lùng :

      ” Cũng may là ta có trúng độc , xem như mua được bài học , lần sau nên xen vào việc của người khác , tại hạ cáo từ ”

      xong , quay đầu liền ra ngoài .

      Lả lướt ngọc ?

      Sau khi Vân Hiểu Nguyệt xuất ra ngọc bội , Phong Tuyệt liền ngây dại

      “ Đây là Thanh Long quốc trấn quốc Bảo Ngọc , cùng Hiên Viên ngọc là đôi , tại sao ở trong tay của ? Vân Hiểu , rốt cuộc ngươi là người phương nào ? ”

      ” Vân ca ca , thực xin lỗi , ta thực biết kết quả là như thế này , huhu …

      Vân ca ca , đừng , ta sai lầm rồi , ta thực thích ngươi , ngươi đừng ! ”

      Phong Tú Nhi thất thanh khóc rống lên đuổi theo .

      thấy ai , cây đại thụ , thân ảnh màu đen , nhìn Vân Hiểu Nguyệt nổi giận đùng đùng bước ra , nháy mắt đè khí , hướng tiểu lâu tới .

      ” Cút ngay , nếu tiếp tục tiến lên phía trước dù bước , ta liền làm thịt ngươi ”

      Tư Đồ Viễn cầm kiếm lãnh khốc ngăn bước chân Phong Tú Nhi theo Vân Hiểu Nguyệt xuống chân núi .

      ” Vân đại phu , Vân Hiểu , xin dừng bước ! ”

      Cuối cùng kịp phản ứng , Phong Tuyệt vọt ra , vội vàng .

      ” Thực xin lỗi , là ta dạy dỗ tốt , mong Vân đại phu thứ lỗi .”

      Ngươc mắt nhìn ánh mắt Phong Tuyệt chân thành tha thiết , Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt ;

      ” Ta tin ngươi ! Bất quá , ta vốn là muốn ở lại , sớm hay muộn cũng như nhau thôi , giúp ta chuyển lời tới Tư thẩm , bệnh của người hết , mai cần thi châm cũng sao , cáo từ . ”

      ” Vân Hiểu … ”

      Phong Tuyệt vẻ mặt tiếc nuối thở dài tiếng , đứng tại chỗ đưa mắt nhìn thân ảnh hai người Vân Hiểu Nguyệt dần chìm vào bóng tối .

      ” Nguyệt nhi , ngọc bội của Hộ quốc Vương gia , sao lại cho nàng ? ”

      theo Vân Hiểu Nguyệt xuống núi , sau lúc do dự Tư Đồ Viễn hỏi .

      ” Lúc trước là đưa cho bảo bảo , đáng tiếc bảo bảo bị hại chết , sau ta trả lại cho , nhận , nên ta mang theo ra ngoài luôn , may mắn có nó , nếu hôm nay , ta liền thảm , có đúng hay ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt cười trả lời .

      ” Nhưng là … ”

      Ánh mắt hơi loé , Tư Đồ Viễn chuyền đề tài , thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt :

      ” Đúng vậy , nếu có cơ hội gặp lại , muốn hảo hảo cảm ơn . ”

      ” Ha ha ..

      Viễn , ta thế nào lại cảm thấy những lời này có chút đúng vậy ?

      Yên tâm , ta biết đây là lễ vật của Tần vương phi , bất quá bây giờ ta chết rồi , đúng ?

      thôi , nơi này phong cảnh xinh đẹp như vậy , chúng ta từ từ xuống , hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp nơi này ! ”

      ” Hảo ”

      Tư Đồ Viễn cao hứng trở lại , khoái trá ôm Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi tới .

      Hai người cười cười , tới gần mắtột con sông , ánh trăng rọi xuống , tạo nên ánh sáng trong vắt .

      Xa xa lấm tấm ánh nên của Huyền Vũ thành , xinh đẹp dị thường .

      ” Viễn , chàng tới xem , đứng chỗ này cảm giác tốt ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt cười .

      ” Ha ha …

      Nhưng bản điện hạ lại thấy nơi này chỉ Vân Hiểu ngươi mới là cảnh đẹp nhất . ”

      Tư Đồ Viễn vừa định chê cười đột nhiên thanh quen thuộc từ đâu truyền vào tai , sau trận bước chân hỗn loạn , đoàn huyền y nhân đem hai người bao vây mà Huyền Dạ từ trong rừng cây ra .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17 : Đau Tận Tâm Can


      ” Huyền Dạ ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn người , thầm mắng mình quá mức trầm mê vào thế giới của hai người , mất cảnh giác !

      Bất quá nhìn Huyền Dạ vừa vừa nhíu mày , mu bàn tay thầm làm động tác xoa mông , vẫn là nhịn được mà bật cười :

      ” Nhanh như vậy có thể ?

      Xem ra , mấy châm kia của ta vẫn là thiếu chính xác , nếu tối nay , ta lại thưởng ngươi vài châm , đảm bảo ngươi nằm trân giường vài ngày sượng mắt , được ?”

      ” Xì ”

      Vừa đến bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời của nàng liền bị chọc cười .

      ” Ngươi … ”

      Huyền Dạ tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng , lập tức che dấu ánh mắt tàn nhẫn , mìm cười .

      ” Vân Hiểu , thứ bản điện hạ muốn , chưa từng có chuyện chiếm được !

      Ta cho ngươi biết , bản điện hạ coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi , lần trước phải bởi vì khinh thường ngươi có võ công tại ngươi nằm dưới thân bản điện hạ , hắc hắc …

      Tối hôm nay ta mang đến là Huyền Vũ cao thủ mạnh nhất , ta xem các ngươi trốn chỗ nào ?

      Vân Hiểu nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời , ta liền bỏ qua cho thị vệ kia của ngươi , nếu , tối nay ta giết , phế ngươi , có đầu hàng hay ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe lời này , trong lòng rùng mình , nhìn thoàng qua huyền y nam tử bao vây , quả thực đều là cao thủ , nhưng là dù ra sao , dựa vào công phu của nàng cùng Tư Đồ Viễn cũng phải có khả năng thoát được !

      ” Nguyệt nhi , đợi lát nữa nàng trước , ta giữ chân chúng cho nàng ! ”

      Tư Đồ Viễn khoác lên sương lạnh , dựa vào Vân Hiểu Nguyệt bên người , ngưng trọng .

      ” Tên ngốc này ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt trong lòng ấm áp , theo bản năng nắm lấy tay , mỉm cười :

      ” Ta cùng chàng , hai người đồng tâm , làm gì được chúng ta , Viễn , phải cùng , ở phải cùng ở ! ”

      ” Nguyệt nhi ”

      Tư Đồ Viễn thâm tình liếc nhìn kìm lòng được hôn lên hai má của nàng .

      ” Hảo , chúng ta vĩnh viễn xa rời nhau ! ”

      Hai người bọn họ xem ai ra gì hôn nhau khiến Huyền Dạ xem mà đỏ mắt .

      Ghen ghét nhìn hai người bọn họ tay nắm chặt , Huyền Dạ phẫn nộ :

      ” Lên cho ta , giết tên thị vệ kia , về Vân Hiểu , lưu lại mang sống là được .”

      ” Vâng ”

      đám người chậm rãi tới , Vân Hiểu Nguyệt cầm ngân châm , Tư Đồ Viễn cầm trường kiếm , hai người nhìn nhau cười , cảm nhận được chút nào khẩn trương . Đột nhiên :

      ” Vân Hiểu …

      Viễn …

      Các người ở đâu ?

      Đừng , mau trở lại ! ”

      Tiếng gọi đứt quãng vang lên , người trong sân nhất tề ngẩn ra , quay đầu nhìn lại , trong chốc lát nhìn thấy người mặc váy dài , nghiêng ngả , chao đảo chạy tới , tập trung nhìn lại hoá ra là Phí Kiều Kiều .

      ” Viễn , người ngưỡng mộ chàng đuổi đến rồi ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt nhìn Phí Kiều Kiều tóc tai hoảng loạn , sắc mặt tái nhợt , bộ dạng thở hổn hển , nhịn được trêu Tư Đồ Viễn , có chút nào bộ dạng chuẩn bị đại chiến .

      ” Cái gì ? Nguyệt nhi , lúc này còn đùa được sao ? Nghiêm túc chút ! ”

      Tư Đồ Viễn dở khóc dở cười , nhịn được nhéo nhéo bàn tay mềm của Vân Hiểu Nguyệt .

      ” Vân đại phu , Viễn , …

      Ta rốt cuộc cũng gặp được các ngươi ! ”

      Phí Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn hai người , suy yếu cười muốn té xuống mặt đất , kịp thở .

      ” Phí nương tìm Viễn nhà ta có việc gì ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt cười , nhìn gương mặt tương tự Huyên nhi , mặc dù tính tình cách xa Huyên nhi vạn dặm , có chút thích , nhưng thấy gương mặt này , có chút đành lòng hỏi .

      ” Ta … ”

      Phí Kiều Kiều đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Tư Đồ Viễn .

      ” Ta biết các ngươi suốt đêm rời , trong lòng liền muốn đuổi theo , ta … ta … !

      ” Ha ha … thế nào , có phải ngươi cũng coi trọng Vân Hiểu , muốn đếm cướp người của bản điện hạ ? ”

      Huyền Dạ thấy Phí Kiều Kiều , đáy mắt lên tia vui mừng rồi lạnh lùng hỏi .

      ” A ? Nhị … Nhị điện hạ vạn an , ta có thấy Nhị điện hạ , xin nhận tội !

      Ta … ta dám mơ tưởng đến người của điện hạ , ta … ta … ”

      Phí Kiều Kiều nhìn ánh mắt hung ác của Huyền Dạ , sợ tới mức quỳ sấp , thể .

      nữ nhân như ngươi , hảo ngây ngốc ở trại ,chạy đến chỗ này muốn chết sao ?

      Làm thịt ả cho ta ! ”

      Huyền Dạ ánh mắt đầy chán ghét .

      ” Vâng ”

      Hai thị giương kiếm hương Phí Kiều Kiều đâm tới , Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi , hình ảnh Huyên nhi chêt thảm lần nưã lại tái diễn , chút do dự vẫy tay phóng ra ngân châm , bay người tới kéo Phí Kiều Kiều bay về sườn núi .

      ” A … ”

      Hai thị vệ che tay kêu thảm thiết , kiếm lập tức rơi xuống , hiển nhiên cánh tay bị Vân Hiểu Nguyệt phế .

      ” Bốp bốp bốp ”

      Huyền Dạ đứng bên hứng thú tươi cười vỗ tay khích lệ .

      ” Hảo công phu , bản điện hạ liền thích mỹ nhân bướng bỉnh lì lợm như ngươi , càng như vậy càng tốt , giết nàng ta giết , lên cho ta !”

      ” Vâng . ”

      Vân Hiểu Nguyệt nhàng đẩy , đẩy nàng ta đến vách đá dưới đại thụ , cùng Tư Đồ Viễn nghênh đón .

      Từ lúc đến dị thế cho tới bây giờ , Vân Hiểu Nguyệt chưa từng cùng người khác hảo hảo so chiêu , nhất lại là cùng cao thủ so chiêu , cho nên nàng có hạ sát thủ , mà là đem chiêu số của “ Ngọc Nữ Tâm Kinh ” liên kết với đại , chuyên tìm điểm yếu của người mà ra tay , còn thuận tay đoạt được kiếm của thị vệ , nàng trước kia chưa từng thấy cũng như thể tưởng tượng ra chiêu thức .

      Hơn nữa Huyền Dạ lại cho bọn họ có sát ý với nàng , mới khiến cho đám người vây quanh nàng sứt đầu mẻ chán , luống cuống tay chân .

      Tư Đồ Viễn ngược lại , đều là sát chiêu , có vẻ cố gắng hết sức đánh , Tư Đồ Viễn chỉ cần hơi sơ sẩy , cánh tay liền nhận kiếm , máu đỏ tươi chảy ra , Vân Hiểu Nguyệt tâm đau xót , tức giận lên mặt cười , hạ thủ lưu tình . tay múa kiếm , tay bắn châm , đều trúng tử huyệt , bao lâu , Vân Hiểu Nguyệt vọt tới bên cạnh Tư Đồ Viễn , thay đỡ kiếm .

      Mấy chục người đánh hai người , cho dù nội công thâm hậu cũng chống được !

      Vân Hiểu Nguyệt vốn định lôi kéo Tư Đồ Viễn thi triển khinh công rời , bất quá sau cây đại thụ còn có Phí Kiều Kiều , gương mặt đó Vân Hiểu Nguyệt thế nào cũng nhẫn tâm .

      Nhảy đến trung tâm vòng vây , Vân Hiểu Nguyệt quyết tâm giết sạch .

      ” Nguyệt nhi , bọn họ nhiều người , nàng trước , có được hay ? ”

      Tư Đồ Viễn hô khó khăn sốt ruột .

      ” Viễn , toàn bộ giết , cùng nhau ! ”

      Sát khí quanh thân , Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng , cứ như nữ La Sát từ địa ngục trở về , kim châm liền hướng tử huyệt đầu , ngực .

      Tuy rằng đại bộ phận đều bị các cao thủ đó chặn lại , nhưng cứ liên tục như vậy bắn nên thi thể ngày càng nhiều .

      Mà Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy hơi thở của mình càng ngày càng bất ổn , con hơi thở của Tư Đồ Viễn là hổn hển .

      Hiển nhiên là tiêu hao quá nhiều chân khí .

      Nhìn thủ hạ của mình cứ từng người ngã xuống , sắc mặc Huyền Dạ càng ngày càng khó coi .

      Càng ngày càng xanh mét .

      Hướng Phí Kiều Kiều tại gốc cây nháy mắt . Phí Kiều Kiều liền gật đầu , lén lút nhặt lên bảo kiếm , ánh mắt nổi lên ý ngoan độc băng lãnh , phải hướng về phía Tư Đồ Viễn mà là về phía Vân Hiểu Nguyệt , giơ bảo kiếm , nhắm ngay chỗ nàng phòng bị mà đâm .

      Mặt khác , Tư Đồ Viễn vừa quay đầu lại liền thấy màn này làm cho tim dường như tan nát , thu lại bảo kiếm , hướng về Phí Kiều Kiều phóng tới , nhanh miệng la lên :

      ” Nguyệt nhi , cẩn thận ! ”

      Thu kiếm nên nhất thời trước ngực Tư Đồ Viễn hoàn toàn chống trải , hộ vệ trước mắt do dự mà đâm kiếm về phía ngực Tư Đồ Viễn , máu tươi nháy mắt phun trào , đem Tư Đồ Viễn hướng vách đá mà đá bay .

      ” Viễn , Viễn , chàng thế nào ?

      Viễn ráng chịu đựng ta kéo chàng lên .”

      Vân Hiểu Nguyệt đau lòng nhìn Tư Đồ Viễn , nước mắt “ xôn xao ” .chảy xuống .

      Nàng nhìn thấy Tư Đồ Viễn bị kiếm này , cũng biết là nó khiến vết thương người nặng hơn rất nhiều .

      Vân Hiểu Nguyệt lòng nóng như lửa đốt , hai chân muốn mượn lực đưa Tư Đồ Viễn lên nhưng là vách đá này lại chút gian để mượn lực , làm sao bây giờ ?

      Vân Hiểu Nguyệt gấp đến độ muốn nổi điên .

      tay nắm chặt lấy Vân Hiểu Nguyệt , tay còn lại nhanh chóng điểm huyệt đạo để cầm máu . Vì mất máu quá nhiều nên mất hoàn toàn khí lực .

      Tư Đồ Viễn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vân Hiểu Nguyệt chân tay luống cuống , cùng nước mắt rơi xuống , nhìn nhìn lại nhận ra cành cây mà hai người bám vào khó có khả năng chịu đựng được sức nặng của hai người . tia tuyệt nhiên lên trong mắt Tư Đồ Viễn :

      ” Nguyệt nhi , nàng đừng nhúc nhích, nếu cây bị gãy ,cả hai chúng ta đều phải rơi xuống , Nguyệt nhi , ta có vài lời muốn với nàng ! ”

      thích nghe , ta thích nghe !

      Viễn , bằng mọi cách ta cứu được chàng , chàng cần nữa , chừa lại chút khí lực , có được ? ”

      Cảm giác Tư Đồ Viễn muốn di ngôn , Vân Hiểu Nguyệt sợ hãi cự tuyệt , lắc đầu mạnh mẽ nước mắt càng ngày càng nhiều .

      ” Nguyệt nhi … ! ”

      Tư Đồ Viễn lấy hơi , ánh mắt có chút mơ hồ nhưng tham lam nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt , mìm cười :

      ” Nguyệt nhi … ta , nàng , mỗi biểu tình , mỗi câu , đều khắc sâu trong lòng ta , nguyện vọng lớn nhất của ta chính là nắm tay nàng cùng nhau bái Thiên Địa , sau đó sinh ra nữ nhi giống nàng , cùng nàng chậm rãi về già !

      Nguyệt nhi , nàng có biết ?

      Mấy ngày này là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta , ta vĩnh viễn cũng quên , Nguyệt nhi , nàng … nguyện ý gả cho ta có được hay ? ”

      ” Viễn … được , chỉ cần chúng ta có thể lên , chỉ cần thương thế của chàng tốt lên , ta gả cho chàng , cùng chàng sinh nhiều bảo bảo , cho nên chàng đừng chết , có được hay ? ”

      Cảm giác bàn tay của Tư Đồ Viễn dần mất độ ấm , dần dần trượt xuống , Vân Hiểu Nguyệt khóc rống lên lớn tiếng .

      ” Nguyệt nhi cuối cùng cũng đồng ý gả cho ta , tốt !

      Nguyệt nhi , bắt đầu từ bây giờ nàng chính là thê tử của ta , ta thê tử nhất , cho nên Nguyệt nhi , nàng phải sống cho tốt , nàng yên tâm , vô luận nàng đến chỗ nào , hồn phách của ta nhất định tìm ra nàng , cùng nàng khắp thiên hạ !

      Nguyệt nhi của ta , hẹn gặp lại nàng , hảo hảo bảo trọng ! ”

      Nâng tay kia lên đẩy ngón tay Vân Hiểu Nguyệt ra , Tư Đồ Viễn cười đến hạnh phúc , cứ như vậy ngọt ngào , như vậy tuyệt diễm , phía dưới vực sâu , chỉ là con sông chảy siết .

      được …

      Viễn , ta xin chàng , đừng rời khỏi ta !

      Ta chàng , ta chàng mà , chàng thế nào lại rời bỏ ta mà ?

      Chàng muốn đời đời kiếp kiếp cùng ta chung chỗ , chàng mạng của chàng là của ta , đồng ý của ta , tại sao chàng lại có thể dễ dàng buông tay ?

      Viễn … ”

      Vân Hiểu Nguyệt tuyệt vọng khóc cầu xin , nhưng là nàng có thể cảm nhận được rằng nàng .

      ” Nguyệt nhi , nàng nàng ta ? vậy sao ? ”

      Động tác trong tay chậm lại , Tư Đồ Viễn kinh hỉ hỏi .

      ” Vâng , ta chàng , rất rất chàng , Viễn … ”

      ” Nguyệt nhi , ta là người hạnh phúc nhất thiên hạ , Nguyệt nhi , hảo hảo sống , ta nàng ! ”

      Thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt lần cuối , Tư Đồ Viễn tràn ra nụ cười xinh đẹp quyết bẻ rơi nóng tay nàng ra như sao trời rơi xuống dưới .



      Vân Hiểu Nguyệt tuyệt vọng hô lên , buông lỏng ngón tay , hướng Tư Đồ Viễn bay tới .

      ” Viễn , chàng hay lắm , vĩnh viễn cùng chung chỗ , chàng chờ ta .”

      Cảm nhận được tiếng gió bên tai , Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười nhìn Tư Đồ Viễn trừng mắt lớn nhìn nàng .

      Ngay tại lúc Vân Hiểu Nguyệt gần bắt được tay của Tư Đồ Viễn , đột nhiên cây trường tiên từ dốc núi bay xuống , lập tức quấn lấy nàng , đem nàng hướng núi mang .

      cần … Viễn … ”

      Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi , từ bỏ Tư Đồ Viễn duỗi thẳng tay , Tư Đồ Viễn yên tâm nở nụ cười , nhàng nỉ non rồi dần dần biến mất trong tầm mắt của Vân Hiểu Nguyệt .

      ” Vân Hiểu , ngươi sao chứ ? ”

      phen ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt vừa đuổi tới khẩn trương hỏi .

      ” Tại sao lại muốn kéo ta lên ?

      Tại sao , tại sao ?

      Buông ta ra , ta muốn tìm Viễn , buông ta ra … ”

      Liều mạng dùng giằng muốn chạy trốn khỏi kiềm chế của Phong Tuyệt . Lòng Vân Hiểu Nguyệt đau như dao cắt , tại khoảnh khắc kia , nàng nhìn thấy Tư Đồ Viễn yên tâm an ủi mà tươi cười .

      Khẩu hình miệng ngừng lẩm bẩm , ràng chính là “ Ta nàng ” .

      Cái gì gọi là “ đau tận tâm can ” , vào giờ khắc này nàng cảm nhận được !

      Làm sao có thể , làm sao có thể cứ như vậy mà rời bỏ ta mà , làm sao có thể bỏ lại người ngươi , bỏ ta lại rồi mình như vậy ?

      Viễn , chờ ta , ta muốn cùng chàng vĩnh viễn chung chỗ .

      ” Ngươi điên sao ? Ngươi nên hành động như vậy !

      Nếu ngươi nhảy xuống đó có phải hay hy sinh của thị vệ ngươi là vô ích ? ”

      Ôm chặt Vân Hiểu Nguyệt trong lòng , Phong Tuyệt quát lớn .

      ” Phong Tuyệt , Người ta nhất , vì thành toàn cho ta mà liền chết trước mặt ta , ta làm sao có thể sống mình được ?

      Buông ta ra , ta thể để cho Viễn sốt ruột chờ đợi . ”

      Ngực đau như muốn nổ tung , Vân Hiểu Nguyệt kịch liệt giùng giằng , nháy mắt phun trào ra ngụm máu , mắt tối sầm , hôn mê bất tỉnh .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18 : Nguyên Do Phẫn Nam Trang

      ” Này , Vân Hiểu , ngươi sao chứ ? ”

      Đột nhiên Vân Hiểu Nguyệt hộc máu hôn mê bất tỉnh khiến Phong Tuyệt hoảng sợ , bản năng dò xét hơi thở cùa nàng , liền thở dài nhõm .

      ” Trại chủ , Nhị điện hạ chính là mất quá nhiều máu mà hôn mê , có nguy hiểm tới tính mạng , bất quá Phí nương tắt thở ! ”

      Thị vệ thăm dò tình hình hổi báo .

      chết sao ? ”

      Phong Tuyệt nhàn nhạt nhìn vết kiếm bị rút ra , nhìn Huyền Dạ yếu đuối , ánh mắt sâu thăm thẳm

      ” Mang về trại dưỡng thương , đem nơi này xử lí sạch , phong toả tin tức , phái người dọc theo hạ đạo tìm người thị vệ kia cho ta , sống phải thấy người , chết phải thấy xác . ”

      ” Vâng , nhưng mà Trại chủ , Phí nương … ”

      Thị vệ nhìn 1 kiếm xuyên tim Phí Kiều Kiều , lầm bầm hỏi .

      ” Nàng ta sao ? ”

      Khoé miệng giương lên nụ cười châm chọc cùng khinh thường

      ” Ta nghĩ Huyền Dạ cũng chả cho nàng ta danh phận gì , đem nàng ta an táng cùng chỗ cha mẹ xem như là ổn ! ”

      xong ôm Vân Hiểu Nguyệt , bay lên ngựa hướng lên núi .

      ” Vâng ”

      Thương hại nhìn thoáng qua xác chết Phí Kiều Kiều , thị vệ ôm lấy Huyền Dạ nhảy lên ngựa rời theo .

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Lẳng lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt nằm giường hôn mê bất tỉnh , ánh mắt Phong Tuyệt lên tia phức tạp , ba ngày rồi nàng còn chịu tỉnh .

      Nhớ lại tối hôm đó ôm nàng đến phòng của mình , giúp nàng ổn định lại chân khí hỗn loạn trong cơ thể , nhưng lúc chuẩn bị giúp nàng thay trang phục dính máu nghĩ tới khi bỏ trang phục kia tự nhiên lại phát ngực “ ” lại có chi chit băng quấn , lúc đó dám tin vào mắt mình .

      Thần y y thuật cao minh trong miệng quản gia , người mà Tình nhi cùng Tú nhi sâu đậm lòng muốn gả , lại là người võ công cao cường , giết người so với còn lãnh khốc hơn , tự nhiên phải là “ ” mà lại là nàng , nữ tử đẹp giống người phàm !

      ” Vân Hiểu à Vân Hiểu , ngươi gọi là Vân Hiểu sao ?

      Chắc chắn là phải .

      Như vậy ngươi rốt cuộc là người nào ? người ngươi có “ Lả Lướt Ngọc ” , nhất định là thân phận đơn giản !

      Là trong lúc vô ý đến sơn trại của chúng ta , hay là cố ý ?

      Người thị vệ kia , lại là người mà ngươi nhất , là ai đây ?

      vì ngươi , tình nguyện chết , ngươi vì chút do dự theo , tình cảm giữa các ngươi sâu như vậy sao ?

      Vân Hiểu à Vân Hiểu , ngươi rất thần bí . ”

      Vô thức nỉ non , ngón tay khẽ xoa gương mặt Vân Hiểu Nguyệt tái nhợt , luồn điện chạy qua khiến tâm Phong Tuyệt rung động , chợt phát giác động tác của mình , lập tức giống như điện giật thu về , tia chật vật sẹt qua mắt , có chút nóng lên , loại cảm xúc xa lạ từ đáy lòng tràn lan .

      ” Viễn … được … được buông tay … ta van ngươi , Viễn … ”

      Đột nhiên mỹ nhân giường phát ra thanh , khoé mắt lệ cuồn cuộn rơi , tay quơ loạn , khuông mặt thống khổ , Phong Tuyệt cảm thấy tâm cứ như bị đâm , nắm chặt bàn tay Vân Hiểu Nguyệt , nhàng mà an ủi :

      ” Ta ở chỗ này , nàng cần lo lắng , ta luôn ở nơi này , đâu hết ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt ngủ mê man phảng phất nghe thấy giọng ôn ngu mà của , tiếng khóc dần ngưng ,chỉ là tay những buông mà càng nắm chặt hơn , làm thế nào cũng chịu nới ra .

      còn cách nào khác , Phong Tuyệt đành phải ngậm ngùi lẳng lặng nhìn nàng lôi kéo tay của mình , trong khoảng thời gian ngắn cứ thế mà ngây ngốc .

      ” Hồi báo trại chủ , có bồ câu đưa tin , là tin tức về thị vệ kia ”

      Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh cung kính của thuộc hạ .

      ” Vào .”

      ” Vâng . ”

      Hắc y nhân nam tử vào , thấy màn Phong Tuyệt cùng Vân Hiểu Nguyệt nắm tay nhau , tia kinh ngạc mặt .

      ” Ưm … chuyện này …

      Ngươi , như thế nào , tìm được người rồi ? ”

      Phong Tuyệt mặt càng đỏ , lung túng phun ra nuốt vào nửa ngày mới hỏi xong .

      ” Hồi bẩm Trại chủ , có tìm được !

      Dòng nước quá siết , người của chúng ta ngủ nghỉ cưỡi ngựa đuổi theo ba ngày ba đêm nhưng vẫn là có phát gì !”

      ” Tiếp tục tìm , phải tìm cho bằng được , ta rồi , sống phải thấy người , chết phải thấy xác ”

      Phong Tuyệt sửng sốt , có chút tức giận .

      ” Vâng , cũng ra lệnh truy tìm xuống ! ”

      Nam tử nhịn được lau mồ hôi chán , cung kính trả lời .

      ” Được rồi , với bọn , mỗi ngày đều báo tình hình lên cho ta , phải nhanh chút , biết chưa ? ”

      ” Vâng , thuộc hạ cáo lui . ”

      Quay đầu nhìn Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt có chút bất đắc dĩ thở dài :

      ” Vân Hiểu , ta phái người trong trại tìm , nàng mau chút tỉnh lại , ngươi cứ như vậy mà ngủ nên .

      Người gọi là Tư Đồ Viễn kia , nếu biết được ngươi như vậy chắc là đau lòng lắm , Vân Hiểu , tỉnh lại , tỉnh lại … ”

      ( Bởi vì Tuyệt ca biết Nguyệt tỷ là nữ nên để là “ ta – nàng ” cho nó tình cảm vì dù sao Tuyệt ca cũng động tâm với Nguyệt tỷ rồi )

      Phong Tuyệt chậm rãi nằm xuống hướng bên tai Vân Hiểu Nguyệt mà thầm , hồn nhiên bất giác biết động tác của mình có bao nhiêu mờ ám .

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Đôi mắt nhắm chặt , mặc cho dưới bụng quặn thắt mà đau , dường như có điểm dừng .

      Khoảng thời gian bên cạnh Tư Đồ Viễn từng chút từng chút ra , ngay cả những hành động của cũng nghĩ đến , đều là ràng mồn , chỉ hít thở thôi mà cũng ập đến cảm giác đau đớn khiến Vân Hiểu Nguyệt thở cũng thở nổi :

      “ Viễn xấu hổ , Viễn ôn nhu , Viễn lãnh khốc , Viễn thâm tình … Mỗi hình ảnh của Viễn cứ như vậy khắc xâu tại đáy lòng , ra chính bản thân vô tình khắc sâu , nhưng chính mình lại cảm nhận được là mình nhiều đến như vậy , còn cứ như vậy mà tổn thương đến , Viễn , thực xin lỗi , xin lỗi chàng … ”

      Nước mắt lại rơi , thế nào cũng dừng được , đau đớn cứ như đao sắc bén lăng trì thân thể của , lòng của nàng quyết , thôi như vậy , Viễn , chàng nhất định phải chờ ta , chờ ta …

      Ngay tại thời điểm nàng quyết tâm vĩnh viễn cứ như vậy , thời điểm nàng mất hết hy vọng đột nhiên truyền đến thanh ôn ngu khẽ gọi :

      ” Tỉnh lại , tỉnh lại … ”

      Viễn , là Viễn sao ?

      Chàng còn sống , ta biết mà , chàng dễ dàng bỏ lại ta như vậy .

      Viễn …

      Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ trong lòng , gắng gượng , cảm giác được cảm giác quặn đau ở bụng càng lợi hại hơn , sau đó ánh sáng loé lên , mắt cứ thế mở ra .

      ” Ngươi tỉnh ”

      Cảm nhận được điểm khác thường của Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt cừa ngẩng đầu thấy mắt nàng trợn to , kinh hỉ .

      ” Ngươi phải Viễn ”

      Lặng yên nhìn Phong Tuyệt , quá thất vọng khiến cho ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt u ám tuyệt vọng , nhàng nhắm mắt lại , gì nữa .

      ” Ta đương nhiên phải , ta là Phong Tuyệt , bất quá ta phái người tìm , rất nhanh có tin tốt , nàng cần lo lắng ,nàng mê man ngủ ba ngày ba đêm rồi , lại ăn gì , thân thể làm sao mà chịu nổi ?

      Nếu chúng ta tìm thấy tên Tư Đồ Viễn kia mà ngươi lại xảy ra chuyện rất thương tâm , ăn chút , có được hay ? ”

      Phong Tuyệt ôn nhu an ủi nàng .

      ” Ba ngày ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi , tuyệt vọng lại bao phủ lấy nàng , nước mắt lại tự chủ chảy xuống .

      ba ngày , ba ngày rồi cũng có tìm được , Viễn của ta , làm sao có thể còn sống ?

      Chàng bị thương nặng như vậy , vách núi lại cao như vậy , dòng nước lại siết như vậy , Viễn , chàng tại sao lại ngu ngốc như vậy , huhu … ”

      Kéo chăn gấm che mặt mình , Vân Hiểu Nguyệt thất thanh khóc rống lên .

      ” Chuyện này … haizzz… ”

      Phong Tuyệt ngẩn người , ban tay đưa đến giữa trung lại buông xuống , nhìn Vân Hiểu Nguyệt khóc đến run lên , trái tim xẹt qua tia ưu thương , lâu sau , cuối cùng chịu nổi , liền ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt trong chăn gấm , khổ sở :

      ” Đừng khóc nữa ,ta thề ,ta nhất định tìm được Tư Đồ Viễn mang trở về cho nàng , có được hay ?

      Nàng phải tin tưởng ta , nếu tìm được cũng có nghĩa là còn sống , phải sao ?

      cách khác , người của ta sớm lên đường tìm thi thể của , chừng được người nào đó cứu , nếu nàng muốn đuổi theo , ta cùng nàng tìm , chân trời góc biển cũng cùng nàng tìm , có được hay ? ”

      Dứt lời , Phong Tuyệt mới nhận thấy những lời của mình là thế nào , cứng họng ngẩn người tại chỗ .

      ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt căn bản phát được khác thường của Phong Tuyệt ngẩng đầu bất lực hỏi .

      mà , ta đảm bảo ! ”

      Thu lại khiếp sợ trong lòng , Phong Tuyệt hứa hẹn .

      ” Được , ta tin ngươi ! ”

      có lí do , Vân Hiểu Nguyệt lại lựa chọn tin tưởng , có lẽ là vì ánh mắt trong suốt của , có lẽ là loại trốn tránh , cũng có lẽ là tự an ủi , dù sao nàng cũng tin rằng Viễn của nàng nhất định chết !

      ” Tư thẩm bọn họ đều lo lắng , lo lắng nhất là Tình nhi cùng Tú nhi đều biến thành mít ướt !

      Bất quá , Vân Hiểu , ngươi phẫn nam trang như vậy , mọi người chúng ta đều bị ngươi giấu diếm , chỉ là hai nha đầu kia , khóc lâu sau mới tiếp nhận được này .

      Vậy nên Vân Hiểu , có thể hay cho ta biết tên của nàng ? ”

      Thấy mắt Vân Hiểu Nguyệt giảm bớt đau xót , Phong Tuyệt liền chuyển đề tài , đem Vân Hiểu Nguyệt dựa vào thành giường , mang đến chén cháo còn ấm .

      ” Ngươi biết rồi sao ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt nghe Phong Tuyệt như thế liền mỉm cười , há miệng nuốt lấy chén cháo thịt thơm ngào ngạt .

      ” Chuyện này …

      Ta phải cố ý , ta …

      Bất quá , ta có cởi bỏ cái kia …

      Mảnh vải kia , ta nhờ Tư thẩm tới giúp nàng thay y phục , xin lỗi nàng ! ”

      Ánh mắt Phong Tuyệt có chút né tránh trả lời .

      ” Vân Hiểu Nguyệt , tên của ta là Vân Hiểu Nguyệt ”

      có hứng thú để ý đến việc mất tự nhiên , Vân Hiểu Nguyệt trả lời xong cụp mắt xuống tiếp tục ăn .

      ” Hiểu Nguyệt ! là tên hay , sau khi ăn xong , hảo hảo ngủ chút , sau đó ở trong trại dưỡng thương , nội thương của nàng phải là hai ngày liền có thể khỏi .

      Những chuyện khác , nàng giao cho ta ! ”

      Thấy bộ dạng Vân Hiểu Nguyệt muốn chuyện , những nghi vấn muốn thốt ra liền bị Phong Tuyệt nuốt trở lại .

      ” Hảo , cám ơn ! ”

      Lẳng lặng ăn xong chén cháo , lẳng lặng nằm xuống , từ từ nhắm hai mắt , Vân Hiểu Nguyệt buộc chính mình phải mau ngủ , hảo hảo dưỡng thương , nàng muốn mau khoẻ lại , Viễn của nàng , nhất định nơi nào đó chờ nàng , nàng nhất đinh phải mau khoẻ chút .

      Đặt chén xuống , Phong Tuyệt thuỷ chung lẳng lặng ngồi cạnh nàng , nhìn bộ dạng nàng cố gắng nén bi thương , cảm thấy nàng như vậy , làm cho người ta đau lòng .

      Hiểu Nguyệt à , nếu Viễn còn , vậy ta phải làm sao an ủi nàng đây ?

      Nàng sâu đậm như vậy , ta phải như thế nào nàng mới bi thương như vậy ?

      ” Haizzz … ”

      Thở dài tiếng , lần nữa nhìn Vân Hiểu Nguyệt ngủ say , Phong Tuyệt đứng dậy ra ngoài :

      “ Còn có người , chờ hảo hảo “ giáo huấn chút ” đây !

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19 : Triền Miên Tưởng Niệm

      Hướng tiểu viện của Huyền Dạ tới , Phong Tuyệt nhìn thoáng qua thị vệ trung thành nhất , nhàn nhạt hỏi :

      ” Chuyện của Huyền Dạ , cho Đại điện hạ chưa ? ”

      ” Vâng , dùng bồ câu đưa thư đưa tin cho Đại điện hạ , hiền người quay về Hoàng thành , Hoàng Thượng mấy ngày nay luôn hỏi chuyện của Nhị điện hạ , bảo thị vệ chuyển lời , du ngoạn vài ngày , sớm về Hoàng thành ! ”

      ? ”

      Phong Tuyệt dừng bước chân .

      ” Xem ra Hoàng Thượng cực kỳ thích , Thiết Thanh , ngươi theo ta lâu như vậy , ta sớm xem ngươi là huynh đệ cùng sinh tử , ngươi xem , ta làm như vậy là đúng hay sai ? ”

      ” Trại chủ , đừng làm thuộc hạ sợ , thân phận ngài tôn quý , ta chỉ là hán tử lỗ mãng , có thế nào xứng cùng ngài xưng huynh đệ ? ”

      Thiết Thanh ngẩn ra , liền cung kính .

      ” Thân phận tôn quý ? ”

      Phong Tuyệt dừng bước ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm , chim chóc bay lượn , ánh mắt có tia mê võng , ý cười lạnh lùng :

      ” Thiết Thanh , đôi khi ta tình nguyện sinh ra trong gia đình bình thường , cần sống mệt mỏi như vậy .”

      ” Trại chủ , người … ”

      Thiết Thanh có chút đau lòng ngẩng đầu nhìn Phong Tuyệt đành lòng :

      ra , thuộc hạ nghĩ , người làm như vậy có sai !

      Hoàng Thượng những năm gần đây đều lo nam sủng , hoàn toàn bỏ quên hậu cung , nhưng lại đối với Nhị điện hạ háo sắc hoang dâm lại quá thương , nếu trong triều có những trọng thần chống đỡ , sợ là sớm phế Đại điện hạ lập Nhị điện hạ thành Thái tử !

      Nếu Nhị điện hạ mà kế vị , chỉ sợ Huyền Vũ quốc xong rồi ! ”

      ” Đúng vậy ! ”

      Ánh mắt Phong Tuyệt chợt loé vui mừng nhìn Thiết Thanh :

      ” Huyền Kha tuy rằng làm việc có chút ác độc nhưng tổng thể mà , là lựa chọn tốt nhất để làm minh quân , so với Huyền Dạ tốt hơn nhiều , chờ Huyền Kha kế vị , ta liền quy , làm gã thôn phu tiêu diêu tự tại , ngươi có đúng hay ?

      ” Trại chủ , thực ra người … ”

      Thiết Thanh dừng lại , nuốt lại những lời định ra , nở nụ cười .

      ” Trại chủ , vô luận người đâu , Thiết Thanh vĩnh viễn theo người , các huynh đệ ở sơn trại nhất định cũng lòng như vậy ! ”

      ” Được , chỉ cần ta có thể rời , chúng ta liền cùng nhau du sơn ngoạn thuỷ , tiêu dao cả đời ! ”

      Phong Tuyệt vỗ bả vai Thiết Thanh nhanh nhảy vào tiểu viện .

      vào nội thấy , liền thấy Huyền Dạ suy yếu dựa vào giường uống thuốc , Huyền Dạ thấy Phong Tuyệt tới , thu lại hận ý trong mắt , tràn ra tia đạm mạc cười lạnh :

      ” Phong Tuyệt , ngươi tại sao lại cứu ta ? ”

      ” Như thế nào , có khá hơn chút nào ? ”

      thèm để ý tới Huyền Dạ , Phong Tuyệt hướng thị vệ hỏi .

      ” Bẩm Trại chủ , kiếm đâm xuyên qua bụng Nhị điện hạ , thương tổn đến chỗ yếu hại , đại phu xem qua , là tĩnh dưỡng thời gian liền có thể hồi phục .”

      ” Tốt lắm , ngươi hảo hảo ở chỗ này mà giúp tĩnh dưỡng , các ngươi lui xuống , ta có lời muốn cùng Nhị điện hạ .”

      ” Vâng .”

      Nửa khắc sau , nội thất chỉ còn lại hai người , Phong Tuyệt ngồi ghế dựa yên lặng nhìn Huyền Dạ , Huyền Dạ trừng to mắt cũng để mình yếu thế , mắt tràn đầy vẻ khiêu khích .

      ” Huyền Dạ , ngươi bên ngoài làm bậy ta liền mặc kệ ngươi , nhưng là ngươi lại dám đế sơn trại của ta làm loạn , là quá đáng , tuy rằng Tú nhi phải thân muội muội của ta nhưng dù sao nó cũng là lớn lên ở Sơn trại cũng khác gì muội muội của ta , ngươi muốn nàng ta cấm nhưng cái ta muốn là nàng phải nguyện ý , nếu phải Vân Hiểu kịp thời cứu giúp , cùng Tú nhi tính tình quật cường , chừng tại Tú nhi bị ngươi hại chết !

      Huyền Dạ , ngươi nghĩ rằng ta dám giáo huấn ngươi hay sao ? ”

      Phong Tuyệt lạnh lùng , sát khí bức người , khiến Huyền Dạ nhịn được run lên , trốn tránh ánh mắt của Phong Tuyệt .

      ” Ta… Hảo ,về sau ta bao giờ dây dưa với Tú nhi nữa ,thế này là được rồi chứ gì?”

      ” Hừ , ràng là vì coi trong Vân Hiểu nên còn hứng thú với Tú nhi nữa , đúng ?

      Huyền Dạ , xem ra ngươi vẫn chưa khôn ra được , có phải hay muốn mất cái mạng của mình mới hiểu được vấn đề ?

      Vân Hiểu này , ngươi muốn cũng được , võ công của “ ” cao cường như thế nào tối hôm đó chắc ngươi hiểu , những thế ngươi còn hại “ ” mất người “ thương nhất , ngươi liền vĩnh viễn có cơ hội !

      Huyền Dạ , ta đem giấu ngươi đến đây là vì tốt cho ngươi , cách khác , tình huống bây giờ của ngươi còn “ Mười ba vệ ” bên cạnh , ngươi có thể trở về Hoàng thành liền xem như kỳ tích . ”

      Phong Tuyệt lạnh lùng .

      ” Cái gì ? Người của ta đều chết ?

      có khả năng này,Phong Tuyệt nhất định là ngươi nhân cơ hội này giết hết bọn họ , có phải hay ? ”

      Huyền Dạ ngẩn ra rồi tức giận hỏi .

      ” Thời điểm ta đuổi tới , ngươi hôn mê , những người khác đều chết , sau đó ta liền ngăn Vân Hiểu nhảy vực , à đúng rồi , có có Phí Kiều Kiều , nàng ta cũng chết , nàng làm quân cờ của ngươi nhiều năm như vậy , thế nào , có chút đau lòng nào ? ”

      Khoé miệng giương lên tia cười lạnh , Phong Tuyệt nhàn nhạt trả lời .

      ” Vân Hiểu nhảy vực ? ”

      Huyền Dạ kinh hãi .

      tại như thế nào , có vấn đề gì chứ ? ”

      ràng là hề đặt Phí Kiều Kiều vào mắt .

      ” Ngươi … thích ? ”

      Phong Tuyệt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Huyền Dạ khẩn trương đến thất thố , vẻ mặt trở nên kỳ lạ hỏi .

      ” Ân , ta chưa từng thích người đến như vậy , rốt cuộc thế nào rồi ? Ta lại biết tình tình của cương liệt đến vậy , sớm biết như vậy ta hạ sát thủ , rốt cuộc như thế nào rồi ? ”

      Huyền Dạ vạn phần lo lắng chất vấn , nghĩ tới động vết thương , mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống .

      Đột nhiên , Phong Tuyệt nhanh như tia chớp phòng tới bên giường , giương tay bóp lấy cổ của Huyền Dạ , lạnh lùng :

      ” Nếu phải là do ngươi , “ đến mức biến thành như bây giờ , Huyền Dạ , ta muốn đem ngươi đến trước mặt “ ” để cho “ ” làm thịt ngươi .

      Bất quá , nếu ngươi chết , “ ” cũng khó trốn tránh trách nhiệm , nên cái mạng này của ngươi lưu lại trước , nhưng là , nếu ngươi lại dám dây dưa với ” ” , đừng trách ta giữ thể diện cho ngươi , ta lặp lại lần nữa , ” ” là người mà ngươi thể có được , nhớ kỹ cho ta ! ”

      xong , Phong Tuyệt ném Huyền Dạ sắc mặt trắng bệch ném ra giường , xoay người ra ngoài .

      ” Nhị ca … ”

      Đột nhiên , thanh suy yếu vang lên làm bước chân của Phong Tuyệt dừng lại , Huyền Dạ vuốt cổ họng cười khổ :

      nghĩ tới , ta cuối cùng vẫn gọi được , nhị ca , tuy rằng phụ hoàng thừa nhận , như ta biết , ngươi đích thực là nhị ca của ta , ta cho phụ hoàng chuyện ta bị thương , bởi bì ta biết ta sai lầm rồi !

      Nhị ca , giúp ta chiếu cố Vân Hiểu tốt , chờ ta có thể xuống giường , ta tự mình bồi tội . ”

      ” Huyền Dạ , ta họ Phong , phải họ Huyền , cho nên ta phải nhị ca của ngươi , vĩnh viễn phải , về sau được gọi ta như vậy nữa , còn nữa , chuyện của Vân Hiểu , nếu ngươi còn dám nhúng tay , ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy nữa ! ”

      Che dấu rung động trong ánh mắt , Phong Tuyệt quay đầu .

      ” Phải vậy ? Bất quá Phong Tuyệt , Vân Hiểu là của ta , cho nên , ta nhất định phải có được ! ”

      Nhìn bóng lưng Phong Tuyệt biến mất , vẻ lãnh liền xuất trong mắt Huyền Dạ , nhắm mắt trầm tư lát , giương giọng gọi :

      ” Người đâu ”

      ” Nhị điện hạ có gì phân phó ?”

      ” Chuẩn bị giấy bút , ta muốn viết lá thư , ngươi thay ta đưa đến hoàng cung , bản điện hạ thích nơi này , muốn lưu lại nơi này thời gian . ”

      ” Vâng ”

      Thị vệ ngẩn ra liền chuẩn bị giấy bút rồi đưa chiếc bàn đến giường . Huyền Dạ nhịn đau viết thư tín xong liền thở hổn hển .

      ” Lập tức đưa

      ” Vâng . ”

      Huyền Dạ ngả người lên giường , nhắm nghiền mắt ngủ .

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Nếu như xuyên qua , mình bây giờ làm gì phải ở chỗ này ?

      Thoải mái ngồi ghế sofa xem TV , vừa ăn khoai tây chiên , vừa trong phòng vì nhiệm vụ kế tiếp mà lên kế hoạch , lôi kéo tiểu Huyên Huyên ở sòng bạc mà vui đùa , là …

      Ngồi trong đình viện ở hoa viên hóng mát , Vân Hiểu Nguyệt ôm đầu gối lẳng lặng nhìn ánh mặt trời chiểu lên mặt hồ , mặt nước xanh biếc tạo nên những đợt sóng nhàn nhạt .

      Khung cảnh tương tự trước kia ở trong biệt thự ngắm hồ bơi , trong thoáng chốc nhớ lại về đại nhưng cuối cùng lại thể quay về nhà !

      Hơn tháng trôi qua , nội thương căn bản khỏi hẳn , nhưng là nỗi đau kia càng ngày càng ràng , lần lại lần tái lại cái đêm tháng trước khi Viễn buông tha cho tính mạng của chính mình , nửa đêm tỉnh mộng áo đầy nước mắt , người đêm đêm bên nàng làm nàng an tâm ấm áp còn , chỉ còn lại tưởng niệm , tràn ngập trong tim .

      tháng nay , Phong Tuyệt chưa từng dừng tìm kiếm , nhưng là Viễn dường như hoàn toàn biến mất , đừng là thi thể , ngay cả quần áo cũng tìm được dủ chỉ mảnh cho nên Vân Hiểu Nguyệt càng tin tưởng Viễn còn sống !

      Nhưng mà , tại sao như vậy lại vẫn chó chút tin tức ? Hay là Viễn bị thương quá nặng đến mức thể truyền tin tức cho nàng ?

      Những ngày ngày đây , trong lòng Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng sợ hãi , càng bất an , nàng chợt có cảm giác kỳ lạ giống như là Viễn , người mà nàng nhất càng ngày càng xa cách , giống như còn thuộc về nàng nữa .

      Tình quả thống khổ nhất , huấn luận viên , người đúng , ta nên , bây giờ ta làm gì còn như trước ? Ta cũng những nữ tử nơi này có khác gì nhau ?

      Nâng tay chạm vào những giọt nước mắt , xuyên qua nó , Vân Hiểu Nguyệt nhận thấy bản thân mình bi thương cùng đau đớn , hai gò má gầy yếu tái nhợt , đáy mắt nồng đậm tưởng niệm làm cho nàng cảm giác xa lạ !

      Mình như vậy , vẫn còn là bản thân mình sao ? Những lý tưởng ban đầu , những chuyện tình ở đại phảng phất biến mất , cả tâm hồn và thể xác đều bị nam nhân đáng kia bắt mất .

      ” Viễn , chàng rốt cuộc ở đâu ? ”

      Gắt gao nắm lấy những giọt nước mắt trong tay , Vân Hiểu Nguyệt rũ mắt nhàng nỉ non .

      Phong Tuyệt vào trong viện đập vào mắt chính là màn tuyệt mỹ như vậy : Vân Hiểu Nguyệt vận y phục màu vàng nhạt , hai mắt nhắm lại , ôm lấy đầu gối , dựa vào ghế , tóc dài đen tung bay sau ót , có bất cứ trang sức nào , trong gió nhàng mà tung bay , tăng thêm vài phần quyến rũ , ánh mặt trời ấm áp ôn nhu chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng , toát lên vẻ yểu điệu .

      Quanh thân nàng toát nên hào quang ánh kim , giống như Cửu Thiên Huyền Nữ , thanh lệ thoát tục , dính phàm trần .

      tháng nay ở cùng nhau , tuy rằng Vân Hiểu Nguyệt ít , an tĩnh rất nhiều , nhưng là biết vì sao càng càng càng khát vọng muốn tới gần nàng , hiểu biết nàng .

      Khu lạc viện này là của , là phòng ngủ của , tình nguyện rời nơi khác , để Vân Hiểu Nguyệt ở lại chỗ này , cho phép bất kỳ kẻ nào tới đây quấy rầy nàng , dùng bữa , chữa thương đều là mình bên cạnh bồi nàng !

      Nhưng là trong mắt và trong lòng Vân Hiểu Nguyệt , đôi khi nàng ràng bên cạnh nhưng lại có cảm giác rất xa , khiến cho Phong Tuyệt có lí do cảm thấy thoải mái cùng sợ hãi , giống như tại , nàng ngồi kia , nhưng phảng phất như giây kế tiếp nàng liền có thể theo gió biến mất !

      ” Hiểu Nguyệt ,nàng ngồi đây cũng lâu rồi , về nghỉ chút ,có được hay ? ”

      Thu lại tình cảm trong đáy mắt Phong Tuyệt bước tới nhàng .

      ” Phong Tuyệt , ngươi tới rồi ! ”

      Nghe thấy tiếng bước chân của Phong Tuyệt , Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn cái chậm rãi hỏi .

      ” Viễn , vẫn có tin tức sao ? ”

      xin lỗi , người của chúng ta đến những thôn phụ cận tìm kiếm , nhưng là có ai thấy qua Viễn , ta nghĩ có thể là những con thuyền qua lại cứu được Viễn rồi dẫn cùng .

      Hiểu Nguyệt , nàng cần lo lắng , ta giúp nàng tìm , liền nhất định giúp nàng tìm được , nàng tin tưởng ta , được chứ ? ”

      Ngồi bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt áy náy .

      ” Có thể được thuyền cứu sao ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt nghẹ nhàng thở dài , bên môi tràn ra ý cười cực mỏng .

      ” Chỉ cần còn sống luôn có hy vọng , Phong Tuyệt , ta phải rồi , thương thế của ta cũng bình phục , ta nhất định phải tìm được , khoảng thời gian này , cám ơn ngươi chiếu cố ta ! ”

      ” Nàng muốn rời ? ”

      Phong Tuyệt có chút run sợ , trong lúc nhất thời tâm yên , mãnh liệt trào dâng khiến nắm chặt tay Vân Hiểu Nguyệt .

      ” Hiểu Nguyệt , đừng ! Ta đáp ứng nàng , cùng nàng tìm , nàng chờ ta an bài xong chuyện của ta trước rồi cùng , có được hay ? ”

      Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Phong Tuyệt khiến cho Vân Hiểu Nguyệt có chút hoảng hốt , sợ sệt nhìn ánh mắt của Phong Tuyệt , đáy mắt tràn ngập tình ý khiến Vân Hiểu Nguyệt cả kinh , lập tức thanh tỉnh .

      cần , Phong Tuyệt , ta đủ khả năng tự bảo vệ mình , trại này cần ngươi , ngươi thể rời bỏ bọn họ , hơn nữa , thiên hạ này lớn như vậy , có lẽ thời gian tìm rất lâu , có khi hơn chục năm , ngươi có khả năng luôn bên cạnh ta , được rồi , ta thu dọn chút , sáng sớm mai xuất phát , ta về phòng đây ! ”

      Rút tay ra Vân Hiểu Nguyệt đứng lên rời .

      ” Hiểu Nguyệt , ta … ”

      Phong Tuyệt mất mát nhìn Vân Hiểu Nguyệt chần chừ bước về phòng , chua xót tràn đầy trái tim .

      ” Hiểu Nguyệt , nàng chỉ thuộc về , vĩnh viễn cũng thể là của ta , ta biết , nhưng là vì sao khi nàng muốn , ta lại thể buông tay ?

      Hiểu Nguyệt , nàng có biết hay , thực ra nàng ở trong lòng ta , chỉ là , ta có cơ hội . ”

      Suy sụp , Phong Tuyệt hướng ngoài sân tới , đột nhiên thị vệ cầm trong tay phong thư chạy như bay đến .

      ” Bẩm Trại chủ , Minh chủ võ lâm đưa thiếp mời , nghĩa muội của sắp sửa thành thân , mời mọi người trong võ lâm tham gia . ”

      ” Hả ? Nghĩa muội thành thân ? Tên kia muốn giờ trò quỷ gì ? ”

      Tiếp nhận thiếp cưới , Phong Tuyệt ngẩn ngơ .

      ” Thành thân ? Tất cả võ lâm đều đến ? tốt ! ”

      Đột nhiên Phong Tuyệt cao hứng trở lại , xoay người hướng tiểu viện của Vân Hiểu Nguyệt tới , tin tức này chính là than sưởi ấm trong ngày tuyết lạnh giá !

      Có cái này , liền có thể lưu lại Vân Hiểu Nguyệt .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20 : Câu Hồn Mỹ Nam



      ” Hiểu Nguyệt , Hiểu Nguyệt … ”

      Phong Tuyệt gương mặt tràn đầy ý cười thẳng vào nội thất , Vân Hiểu Nguyệt chuẩn bị xong , đồ đạc của nàng chủ yếu ở trong nhẫn nên cũng cần thu dọn gì nhiều .

      ” Có chuyện gì sao ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt vừa đem gói đồ đặt bàn quay đầu liền thấy Phong Tuyệt cười đến sáng lạn tiến lại khiến nàng có chút sững sờ .

      ” Hiểu Nguyệt , ta vừa có biện pháp rất tốt giúp nàng tìm được Viễn , nàng cũng cần phải chạy đông chạy tây tìm kiếm , có muốn nghe chút hay ? ”

      ” Vậy sao ? thử ? ”

      ” Là như thế này , Minh chủ võ lâm vừa mới đưa tới thiếp cưới , nghĩa muội của tháng sau thành thân , đến lúc đó chưởng môn các môn phái đều đến dự , ta cùng Minh chủ võ lâm quan hệ tệ , đến lúc đó nhờ để ta cùng các chưởng môn chào hỏi , đem bức hoạ Viễn đưa cho bọn họ , các môn phái phân bố ở khắp nơi , so với nàng mục đích tìm kiếm có phải là tốt hơn rất nhiều hay ? ”

      Vừa cao hứng vừa đưa cho Vân Hiểu Nguyệt thiếp mời .

      ” Cám ơn ngươi Phong Tuyệt , được , ta cùng ngươi tham gia hôn lễ này , chúng ta khi nào xuất phát ? ”

      Suy tư lát Vân Hiểu Nguyệt cảm kích cười .

      ” Ba ngày sau , sau khi ta an bài xong sơn trại liền khởi hành , như thế nào ? ”

      ” Hảo .”

      ” Chuyện này … vì an bài nên ta có chút bận . ”

      ” Ngươi . ”

      Nhìn Phong Tuyệt rời , Vân Hiểu Nguyệt thở dài , lấy sao ngọc ra , tiếng địch sầu triền miên réo rắt thẳm thiết kêu lên , bay ra khỏi phòng , kéo bước chân của Phong Tuyệt , quay đầu lẳng lặng đứng tại chỗ , lắng nghe tiếng địch êm tai đến thần kỳ , nhìn sâu vào hướng tiểu viện lâu lâu rồi thở dài tiếng bước về thư phòng .

      Ba ngày tiếp theo , Vân Hiểu Nguyệt thuỷ chung ra khỏi tiểu viện , ở thư phòng hoạ tranh Viễn ” cười yếu ớt , lãnh khốc , ngồi , đứng , chính diện , bên , ngay cả bóng dáng cũng buông tha” .

      Mỗi bức đều làm cho lòng nàng đau thêm lần .

      Nhìn tranh Viễn , Vân Hiểu Nguyệt thầm thề , chỉ cần tìm được liền gả cho , lúc sinh ly tử biệt nàng mới minh bạch trong lòng nàng Tư Đồ Viễn có bao nhiêu trọng yếu , có thể ở thế giới này Viễn là người thân duy nhất của nàng , làm bạn , cuộc sống sau này của nàng biết về đâu ?

      Ba ngày sau , Vân Hiểu Nguyệt thay nam trang theo Phong Tuyệt rời khỏi Phong Vân Cư , nơi này trước kia được xem như là cấm địa .

      ” Nguyệt tỷ tỷ , huhu … Nguyệt tỷ tỷ … ”

      sớm chờ từ bên ngoài Tình nhi liền nhào vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt phẫn nam trang nước mắt cứ thế rơi .

      ” Nha đầu ngốc này , tỷ tỷ có chuyện phải làm , ngoan , về sau được chạy loạn nữa ! ”

      Thấy Tình nhi , Vân Hiểu Nguyệt tràn ra ý cười , sủng nịnh vỗ bờ vai an ủi .

      ” Nhưng là … nhưng là Tình nhi muốn xa người ! ”

      ” Tình nhi ngốc , tỷ tỷ muốn tìm người quan trọng nhất của tỷ , khóc , ngoan ! ”

      Nâng tay lau giọt nữa mắt của Tình nhi .

      ” Khóc đến giống con mèo , khó xem , cười cái xem nào ! ”

      ” Nguyệt tỷ tỷ … ”

      Tình nhi nhín khóc mỉm cười thuận theo làm nũng .

      ” Nguyệt tỷ tỷ … thực xin lỗi , xin lỗi ! ”

      Phong Tú Nhi đứng bên đôi mắt hồng hồng , hai mắt tràn đầy nước mắt áy náy .

      Nhàn nhạt hướng nàng cười , quay đầu hướng Tư quản gia cùng Tư thẩm nhàng :

      ” Tạm biệt hai người , sau này còn gặp lại ! ”

      ” Vân nương bảo trọng . ”



      có bất kỳ dây dưa dong dài , Vân Hiểu Nguyệt phi thân lên ngựa lôi kéo dây cương liền rời , quay đầu , Phong Tuyệt cùng đám thị vệ theo .

      ” cứ như vậy mà rồi , Vân Hiểu , ta nhất định buông tay , ngươi chờ , ta nhất định có được ngươi !

      Ở tiêu lâu cách đó xa , Huyền Dạ gắt gao nhìn bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt .

      ” Điện hạ , thân thể người chưa hoàn toàn hồi phục , xin bảo trọng . ”

      ” Huyền Nhất , theo , xem rốt cuộc muốn chỗ nào ?”

      ” Vâng , điện hạ . ”

      Huyền Nhất như chim to bay khỏi cửa sổ , vận khinh công đuổi theo !

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Phủ đệ của Minh chủ võ lâm tại Đàn sơn kề bên biên cảnh Huyền Vũ quốc cùng Bạch Hổ quốc xa , là chỗ cư ngụ xưa nay của Võ Lâm Minh chủ , trong lòng nhân sĩ võ lâm đều xem như là ” Thánh Địa ” , cho nên tuy rằng bọn người Vân Hiểu Nguyệt xuất phát sớm , nhưng vì đường xa nên hướng Đàn sơn tới thấy ràng nhân sĩ võ lâm càng tăng .

      đoạn đường này , Vân Hiểu Nguyệt cũng có bỏ qua cho chuyện tìm kiếm , Phong Tuyệt cùng nàng di chuyển , mỗi lần ngủ lại tại trấn , nhưng là đều có thân ảnh của Tư Đồ Viễn , lần lượt thất vọng , khiến Vân Hiểu Nguyệt càng thêm trầm mặc ít .

      Vô luận Phong Tuyệt dùng cách gì cũng thể khiến cho Vân Hiểu Nguyệt cười lấy lần .

      Cứ như vậy , nửa tháng trôi qua ,bọn họ tới trấn cách Đàn sơn xa .

      Mặc dù trấn nhưng ra so với những trấn khác lại muốn phồn hoa hơn .

      Đêm đó , Vân Hiểu Nguyệt cùng Phong Tuyệt ngủ lại ở Lan Đình tửu lâu xa hoa nhất ! Vốn là Phong Tuyệt muốn muoij người trong phòng dùng bữa cũng được , nhưng là Vân Hiểu Nguyệt cố ý muốn ra ngoài sảnh đường , nhiều nhân sĩ tụ họp như vậy , chừng có thể có tin tức của Viễn .

      Chỉ cần có cơ hội nàng liền bỏ qua .

      Thống thống khoái khoái tắm cái , thay bộ y phục sạch , Vân Hiểu Nguyệt đạp cửa phòng bước ra cùng Phong Tuyệt vào sảnh đường .

      Sảnh đường tụ tập rất nhiều nhân sĩ võ lâm , mọi người chào hỏi nhau , phi thường náo nhiệt .

      Nhưng là khi Vân Hiểu Nguyệt tiến vào sảnh đường , mọi người tự chủ dừng chuyện theo dõi ” ” tuyệt mỹ vô song đến ngẩn ngơ , đối với tình huống này Vân Hiểu Nguyệt thành thói quen , lạnh lùng quét mắt qua mọi người lượt , hướng cái bàn trống bên cửa sổ tới .

      Mặc dù có chút nghi hoặc , bàn gần cửa số , chỗ tốt như vậy tại sao lại có ai ngồi , nhưng là nhìn chung đại sảnh , cũng chỉ có chỗ này là khí tốt hơn , Vân Hiểu Nguyệt lại thích sạch nên có chút nào lo lắng liền hướng đó tới .

      Vân Hiểu Nguyệt ngồi đó nên Phong Tuyệt cũng tự nhiên qua ngồi .

      Mọi người trong đại sảnh nhìn theo hướng bọn họ ngồi xuống mà sững sờ , hai mắt nhìn nhau , nhất tề quay đầu lại , lại tiếp tục đề tài vừa rồi , sảnh đường khôi phục lại bộ dạng như ban đầu .

      ” Nhị vị khác quan , muốn … muốn ăn gì ? ”

      Tiểu nhị run rẩy sợ hãi tới .

      ” Đơn giản thôi , cần tinh xảo , vài món là được , cho ta bình trà tốt nhất , Phong Tuyệt , được ? ”

      ” Hảo , nàng làm chủ là được ! ”

      ” Vâng , tiểu nhân liền chuẩn bị . ”

      xong tiểu nhị chạy như bay rời .

      ” Phong Tuyệt , vì sao phản ứng của lại kỳ quái như vậy ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt thấy như vậy , lấy làm lạ hỏi .

      ” Chuyện này …

      Hiểu Nguyệt , chỗ ngồi này , là chỗ ngồi dự kiến của môn chủ Quỷ môn , mà nàng lại ngồi ở đây , mọi người liền cảm thấy kỳ lạ , có việc gì , như vậy thôi , chỉ cần câu hồn lộ mặt , ngồi chỗ này liền sao , yên tâm ! ”

      Phong Tuyệt ánh mắt chợt loé rồi ôn nhu đáp .

      ” Ặc , dự kiến , nơi này cũng có nghiệp vụ này sao ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt lập tức tò mò .

      ” Dấu hiệu ở đâu ? Lúc chúng ta mới tiến vào , tiểu nhị cũng có căn dặn a ”

      ” Ngay vách tường phía sườn của nàng ”

      Phong Tuyệt bĩu môi nhìn hướng tay trái Vân Hiểu Nguyệt .

      Vân Hiểu Nguyệt có chút ngẩn ngơ :

      ” Hả …

      Chính là cái này sao ?

      Cái này là dấu hiệu của Quỷ môn kia ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt chỉ vào hình vẽ tường rất , bán thân ảnh của tiểu hồ ly , khuôn mặt nhắn , lông xù , hai mắt to , kinh ngạc hỏi .

      ” Đúng vậy ! Đây là dấu hiệu của Quỷ môn !”

      ” Xì ”

      Vân Hiểu Nguyệt nhịn được bị chọc cười .

      là tiểu hồ ly đáng , nhìn bức tranh này , ta đoán Quỷ môn môn chủ này nhất định là người rất đáng , là tuyệt ,ta lần đầu tiên thấy dấu hiệu thú vị như vậy .

      Ta còn tưởng dấu hiệu của Quỷ môn nhất định là máu chảy đầm đìa , bộ xương khô hay là cái gì tương tự chứ !”

      ” Vốn là như vậy , bất quá ta sửa lại , bộ xương khô nhìn thú vị , vẫn là tiểu hồ ly đáng , đúng ? ”

      Đột nhiên đạo thanh nho truyền đến mang theo ý cười đến tai Vân Hiểu Nguyệt .

      Vân Hiểu Nguyệt theo phản xạ liền gật đầu :

      ” Đúng vậy , đó là đương nhiên ”

      ” Vân Hiểu , nàng gì vậy ? ”

      Phong Tuyệt ngẩn ra hỏi .

      phải là ngươi ở đây cùng ta … ”

      Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên ngừng lời , thấy tấm rèn cửa lầu hai phía sau Phong Tuyệt vén lên , ngồi ở góc độ của nàng vừa vặn nhìn thấy tuyệt mỹ nam tử , miễn cưỡng dựa vào khung cửa đối diện nhìn nàng cười .

      Chỉ thấy người nọ tuấn mỹ tuyệt luân , ngũ quan ràng , góc cạnh tuấn mỹ dị thường , vận hồng y càng làm nổi bật nên nước da trắng như tuyết , mái tóc đen dài dùng dây đỏ thẫm thắt lại trước ngực , đôi mày kiếm , bên dưới là đôi con ngươi dài đào hoa , tràn đầy đa tình , làm cho người ta nghĩ tới liền rơi vào tay giặc .

      Cái mũi cao , đôi môi dày đỏ mọng làm xao động nhất chính là đôi mắt cười , khiến Vân Hiểu Nguyệt liền liên tưởng đến hồ ly , hồ mị hoặc chúng sinh !

      Bất quá tuy người này bề ngoài thoạt nhìn phóng đãng câu nệ nhưng trong mắt lơ đãng tinh quang , làm cho người ta dám xem thường , Vân Hiểu Nguyệt lập tức biết được người này chính là Quỷ môn môn chủ Câu Hồn .

      Chậc chậc chậc , bất nam bất nữ , quả nhiên là câu hồn đoạt phách tinh !

      biết nơi này là cái địa phương gì mà từ lúc nàng xuyên qua đến nay chưa quá năm đến đâu cũng gặp soái ca , nếu là so với nàng 20 năm trước kia ở địa cầu còn muốn nhiều hơn , chẳng lẽ do nơi này phong thuỷ đặc biệt ?

      ” Làm gì mà ngẩn người nhìn ta như vậy ? Thích ta sao ? ”

      thanh lười biếng lần nữa vang lên bên tai , Vân Hiểu Nguyệt từ trong trầm tư tỉnh lại , mới phát bản thân chằm chằm nhìn vào , trách được hiểu lầm !

      Ta ngược lại a , tên siêu cấp tự kỷ , chịu nổi mà !

      Bĩu môi , Vân Hiểu Nguyệt thưởng cho cái liếc mắt , mỉm cười nhìn Phong Tuyệt :

      có gì , đột nhiên phát ra con tiểu hồ ly này có chút đáng , vẫn là ta nên giúp thiết kế chút , nhất định càng đáng ! ”

      xong Vân Hiểu Nguyệt cầm lấy chiếc đũa , dính nước trà ở bàn rất nhanh vẽ cái bàn mỹ thực bên cạnh tiểu hồ ly , rồi tiểu hô ly khoa trương to mắt , nước miếng chảy đầy cằm chăm chú nhìn bàn mỹ thực .

      Nhìn biểu tình khoa trương của tiểu hồ ly khiến cho Phong Tuyệt bị chọc cười :

      ” Vân Hiểu , nàng đúng là đa tài đa nghệ , là đáng ! ”

      ” Ân , quả nhiên đáng , bất quá ngươi so với nó càng đáng ! ”

      Đột nhiên thanh mang ý cười vang bên tai , hai người ngẩng đầu liên như trúng gió Câu Hồn xinh đẹp , đôi mắt đào hoa hứng trí dào dạt nhìn bức hoạ , thấy Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu liền hôn lên môi nàng như chuồn chuồn lướt nước nháy mắt liền biến mất ở rèm cửa .

      việc phát sinh đột ngột mọi người chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh hồng y chợt loé , về phần nụ hôn kia chỉ có Phong Tuyệt cùng nàng biết , ai phát ra .

      ” Ngươi … ”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra , nổi giận nhảy lên lầu hai phát phía sau rèm cửa còn bóng người , thấy hồ kia nữa , bàn còn lại chén trà nóng còn bốc khói .

      ” Tên tiểu tử , lần sau đừng để ta gặp ngươi , nếu ta liền bay lên đập chết ngươi , hừ ! ”

      Dùng sức xoa xoa bờ môi cùng mình , Vân Hiểu Nguyệt chuyển hướng nhìn liền thấy sắc mặt Phong Tuyệt rất khó coi .

      ” Biểu tình của ngươi như vậy là sao ? Vừa rồi cũng có chiếm tiện nghi của ngươi , ăn cơm ! ”

      Thở phì phì nhảy xuống lầu , Vân Hiểu Nguyệt liền ngồi vào bàn ăn cơm .

      ” Tên câu hồn kia ,làm việc luôn quỷ dị khó lường , Hiểu , nàng nên cẩn thận chút . ”

      Phong Tuyệt ngồi đối diện lo lắng .

      có việc gì , Nếu là chọc ta , ta liền lột sạch lông hồ ly của , Phong Tuyệt , ta phải ăn chay mà lớn , ăn cơm ! ”

      Gắp lên khối cá bỏ vào trong chén Phong Tuyệt , Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng .

      ” Chuyện này … được rồi ! ”

      Phong Tuyệt gắt gao nhìu Vân Hiểu Nguyệt vừa mới bị Câu Hồn khinh bạc cánh môi , hàn ý trong mắt càng sâu , nắm chặt hai bàn tay dưới bàn , thèm nhắc lại , trong lúc nhất thời cả hai người đều thèm nhắc tới nữa .

      Cơm nước xong xuôi , vốn là muốn ở sảnh đường nghe chút tin tức bát quái nhưng Vân Hiểu Nguyệt giờ còn tâm tình nghe nữa , liền trở về phòng mình nghỉ ngơi .

      nghĩ tới , vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy bàn cành hoa hồng kiều diễm ướt át phía dưới còn có tờ giấy .

      giấy là hình tiểu hồ ly mới bị mình vẽ lại cùng với câu ” ngươi đáng , ta thích ” .

      ” Cắt , đồ điên ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt vò tờ giấy thành cục cùng hoa hồng kia ném qua bên rồi nằm lên giường cầm ngâm châm lẳng lặng ngủ .

      đêm bình an vô , sáng hôm sau Vân Hiểu Nguyệt thức dậy rất sớm mà chuyện tối hôm qua cũng quên sạch , vội vàng ăn sáng rồi cùng đoàn người Phong Tuyệt tiếp tục hướng Đàn sơn mà .

      Mấy ngày nữa là hôn lễ rồi , đến sớm hơn chút , nhờ vả Minh chủ võ lâm giúp cũng dễ dàng hơn . tại có gì quan trong bằng việc tìm được Viễn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :