1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6 : Ngươi ! Tránh xa ta ra


      ” Chủ tử , vị công tử này bị thương cực kỳ nghiêm trọng , hôn mê bất tỉnh , nơi này là rừng hoang , rất ít người qua lại , nếu cứu trị mất máu quá nhiều mà chết , cho nên thuộc hạ tự tiện cứu về rồi , thỉnh chủ tử trách phạt . ”

      Đem nâng Hồng Phi đến thảm cỏ bên cạnh xe ngựa , Tư Đồ Viễn vén rèm cửa lên nhìn Vân Hiểu Nguyệt cùng Tình nhi bên trong cung kính .

      Đem bình sứ trong tay ném về phía Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt cười :

      ” Biết ngay là ngươi đem cứu về , đem đặt ở xe ngựa phía sau , ngươi cũng theo bôi thuốc cho . ”

      ” Nhưng là … vị công tử này hình như trúng độc , chủ tử , ta … ”

      Mặt Tư Đồ Viễn lên vẻ lung túng nhìn Vân Hiểu Nguyệt , biết Vân Hiểu Nguyệt am hiểu về y thuật , cho nên hy vọng Vân Hiểu Nguyệt có thể nhìn qua .

      là phiền phức mà , đem lên đây , Tình nhi , ngươi ra xe ngựa phía sau . ”

      Vân Hiểu Nguyệt thở dài phân phó .

      ” Hảo ”

      Tư Đồ Viễn đem Hồng Phi hôn mê đặt lên thảm trải sàn mã phu tiếp tục thúc xe ngựa chạy .

      Vân Hiểu Nguyệt đen nước đổ vào chậu đồng , lấy kéo ra rồi cùng Tư Đồ Viễn cắt bỏ y phục người Hồng Phi .

      ” Tên này cũng thuộc dạng kiên cường a , bị thương đến mức như vầy mà còn có thể chống đỡ được thời gian dài như vậy , lợi hại .”

      Vân Hiểu Nguyệt nhịn được .

      Nhìn nam tử trắng nõn mà rắn chắc trước mặt thân thể có rất nhiều vết kiếm , nhất là thương tổn ở lưng , từ vai đến ngang lưng , miệng vết thương rất sâu , quần áo cùng miệng vết thương dính lấy nhau ,xem ra cũng bị thương được quãng thời gian rồi , có thể để vết thương như vậy mà cùng người khác đối chiến đáng bội phục .

      ” Nguyệt nhi , những vết thương này , phải làm sao bây giờ ? ”

      Tư Đồ Viễn khó xử biết nên xuống tay thế nào .

      ” Này , ngươi còn muốn thế nào nữa ?

      Ngậm miệng lại , cái mạng của có chuyện gì . ”

      Dùng nội lực đem đun nóng chậu đồng , đem vải bông ném vào khử độc , tinh tế lau chùi vết thương , rất nhanh trong chậu đồng đều biến thành màu đỏ máu .

      Đợi miệng vết thương mềm ra , Vân Hiểu Nguyệt nắm mảnh vải tay chút do dự giật nhanh .

      ” aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ”

      Hồng Phi kêu lên tiếng thảm thiết , đột nhiên mở mắt , miệng vết thương cũng chảy máu . Nhanh chóng điểm vài huyệt đạo người Hồng Phi , Vân Hiểu Nguyệt nhìn Tư Đồ Viễn ý bảo bôi thuốc cho rồi cúi đầu dùng khăn gấm nhàng lau mồ hôi lạnh trán Hồng Phi , giọng an ủi :

      ” Ta chữa thương cho ngươi , cố gắng chịu đựng chút , rất nhanh khỏi . ”

      ” Ta … cám ơn ngươi ”

      Nén đau đớn , cắn chặt môi , Hồng Phi khó khăn thốt ra .

      cần cám ơn , ngươi lên xe ngựa của ta , ta cũng thể để mặc ngươi chết !

      Được rồi , nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút , đến trấn phía trước , ta giúp ngươi xem kỹ sau , xem có thể hay giải độc cho ngươi . ”

      ” Ân ”

      Hồng Phi mệt mỏi nhắm mắt nặng nề thiếp .

      Tư Đồ Viễn thoa thuốc lên tất cả miệng vết thương người Hồng Phi , kéo chăn gấp đắp lên người , đem bình sứ đưa cho Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười :

      ” Nguyệt nhi , cám ơn nàng nguyện ý cứu . ”

      ” Nếu phải chàng đem tới đây , ta chẳng thèm cứu đâu !

      Viễn , chàng xem y phục người là thượng phẩm tơ lụa , ta xem qua kinh mạch của , kinh mạch rộng lớn , nội lực hùng hậu , tuy rằng vì thuốc kia mà cách nào vận dụng được nội lực nhưng vẫn nhìn ra được , người này võ công rất cao .

      Người như vậy mà tự nhiên lại bị kê thuốc ,đuổi giết ,bị hãm hại , muốn bán làm nam kỹ , như vậy người muốn bắt nhất định lai lịch rất lớn !

      Viễn ,ta thích phiền toái ,ta chỉ thích tiêu diêu tự tại , vô ưu vô lo mà sống !

      Bất quá cứu người cũng cứu rồi , giết người cũng giết rồi , thôi , đành chờ trị xong , mời rời là được . ”

      tự nhiên tiến đến trong lòng Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt nhàng vào tai .

      Tư Đồ Viễn sửng sốt bừng tỉnh liền nhận lỗi :

      ” Thực xin lỗi Nguyệt nhi , ta chỉ là quen nhìn hành vi tiểu nhân của bọn họ, thể suy nghĩ nhiều như vậy , Nguyệt nhi , xin lỗi nàng . ”

      ” Ta biết , Viễn là người quang minh lỗi lạc , chính trực thiện lương , ta thích chàng chính là ở điểm này , cần sửa , cứ như vậy cũng tốt ! ”

      Ôm lấy cổ Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt tiếp :

      ” Về chuyện sau này , binh tới tướng chặn , nước tới đất ngăn , ai có thể làm gì chúng ta . ”

      Cảm động kéo cánh tay lại , Tư Đồ Viễn thâm tình nỉ non :

      ” Nguyệt nhi … nàng như vậy , bảo sao ta thương nàng ?

      Cả đời này , chỉ cần có thể bồi nàng với ta thế là đủ !

      Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười , cảm động ôm hông của Tư Đồ Viễn , cảm giác ấm áp chạy trong lòng , tựa vào bờ vai dày rộng của , dần dần cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong trái tim .

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Xe ngựa chạy nhanh , ước chừng khoảng canh giờ sau đến được trấn . Lưu lại tại ba gian phòng thượng hạng trong khách điếm tốt nhất .

      Tư Đồ Viễn đem chăn gấm cùng đồ đạc ôm vào phòng khách , Vân Hiểu Nguyệt ngồi phía đông bắt mạch cho Hồng Phi .

      Kỳ thực , chất độc mà Hồng Phi trúng phải rất khó giải vì nó ăn vào kinh mạch , luôn luôn kìm hãm cho vận hành nội lực , càng là cao thủ tác dụng lại càng lớn , muốn đem nó hoá giải nhất định phải mượn ngoại lực , chính xác là đem đặt vào trong thùng lớn , dùng nước nóng , thêm vào lượng vừa phải dược liệu .

      Nhưng là tại người đều là vết thương , thể làm như vậy , vì thế Vân Hiểu Nguyệt đành phải cho theo , đợi đến khi vết thương hoàn toàn bình phục mới đến trấn phụ cận mua dược liệu chữa thương cho .

      Dù sao cũng là dược liệu thường dùng nên cũng khó mua được .

      Đến buổi tối , Hồng Phi tình lại , Vân Hiểu Nguyệt liền đem nội tình cho biết , Hồng Phi lên vẻ mặt cảm kích lời cảm tạ , có bất kỳ dị nghị nào .

      Phân phó tiểu nhị chuẩn bị ít dược thiện (13) , Vân Hiểu Nguyệt ép Hồng Phi ăn rồi để cho Tư Đồ Viễn lần nữa bôi thuốc cho Hồng Phi , sau đó căn dặn nghỉ ngơi , sau đó cùng Tư Đồ Viễn ngủ ở gian phòng cách vách .

      Dựa theo phán đoán của Vân Hiểu Nguyệt với miệng vết thương sâu như vậy mà nơi này lại có thuốc kháng sinh , chắc chắn đêm nay phát sốt .

      Qủa nhiên , ngủ đến nửa đêm Vân Hiểu Nguyệt nghe được phòng cách vách có tiếng rên rỉ truyền ra , nàng biết là tên kia bắt đầu phát sốt .

      nhàng xuống giường rồi mặc y phục , đẩy cửa vào , thấy Hồng Phi xinh đẹp mặt đỏ bừng vì nóng , hô hấp dồn dập , sờ đến trán thấy nóng ran , xem ra sốt rất cao , mà nơi này lại có rượu cất .

      có biện pháp , Vân Hiểu Nguyệt đành phải phân phó tiểu nhị đưa lên nước ấm , giúp hạ nhiệt thuận tiện mở thuốc , bảo tiểu nhị suốt đêm tìm kiếm mua về cho .

      Bận rộn tới tận sáng , Vân Hiểu Nguyệt mệt muốn chết , liền trở về phòng Tư Đồ Viễn , mệt mỏi ít vì vậy nàng quyết định lưu lại trấn này thêm ngày .

      Về phần Hồng Phi liền giao cho Tình nhi chiếu cố , ăn xong bữa sáng nàng liên lôi kéo Tư Đồ Viễn chui vào phòng ngủ bù .

      Vừa ngủ là ngủ luôn đến chiều , Tình nhi tiếp tục giúp Hồng Phi hạ nhiệt , cuối cùng hết sốt nên người cũng tỉnh .

      Nghỉ ngơi hồi phục thêm buổi tối , vừa rạng sáng hôm sau , đoàn người Vân Hiểu Nguyệt mang theo Hồng Phi cùng xuất phát .

      Tuy rằng Vân Hiểu Nguyệt chưa từng chữa bệnh nhưng là y thuật của nàng cao siêu cùng với tỉ mỉ chăm sóc nên quá nửa tháng trừ bỏ nội lực thể sử dụng nhưng cái khác Hồng Phi hoàn toàn bình phục .

      Chẳng qua là trong nửa tháng này Vân Hiểu Nguyệt sắp bị phiền đến chết . Đầu tiên là sau khi có thể thoải mái xuống giường liền muốn ngồi cùng xe ngựa với nàng và Tư Đồ Viễn , làm thế nào cũng chịu cùng Tình nhi ngồi chung , là nam nữ thụ thụ bất thân .

      Được , ngồi ngồi , tuy rằng ngồi cùng xe ngựa , lời nào , nhưng nếu Vân Hiểu Nguyệt cùng Tư Đồ Viễn phát sinh hành động thân thiết dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào nàng , giống như muốn “ hoá ra là ngươi thích nam phong ” .

      Bức Vân Hiểu Nguyệt bực đến mức nên lời mặc kệ .

      Hôm nay , đoàn người đến cái trấn cách biên cảnh xa , Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy thương thế của Hồng Phi hoàn toàn bình phục nên quyết định tại đây bức độc cho .

      Chuẩn bị tốt dược liệu , mượn phòng tắm của khách điếm , Vân Hiểu Nguyệt kêu Hồng Phi bước vào phòng cời hết y phục rồi ngồi vào thùng gỗ bên cạnh là dược liệu , xong tự nhiên đẩy cửa tiến vào , vì độ nóng cùng dược liệu đều phải canh chuẩn thời gian mà chỉ có mình mình biết nên tự nhiên thể để người khác làm thay được .

      Bởi vì nhiệt độ tăng nhanh nên trong phòng rất oi bức , đứng bên cạnh thùng gỗ , Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận do lường độ nóng , đem bắt mạch rồi căn cứ vào bề ngoài dược liệu mà phán đoán tính hấp thụ của chúng .

      Theo tứ tự dần dần thả dược liệu vào , bởi vì quá mức tập trung nên từ đầu đến cuối nàng hề biết rằng từ lúc nàng bước chân vào đến nay ánh mắt Hồng Phi chưa từng rời khỏi nàng , hơn nữa càng ngày càng nóng rực , mắt tràn đầy mị lực nhìn thân ảnh nàng bận rộn .

      ” Nè , Ta có thể hỏi ngươi chuyện này ? ”

      Rốt cục chịu được Vân Hiểu Nguyệt bỏ qua ánh mắt của nên mở miệng hỏi .

      ” Ân , có thể , chuyện gì ? ”

      Hướng ánh mắt nhìn tới khuôn mặt Hồng Phi kinh mỹ , Vân Hiểu Nguyệt hơi sợ sệt lát rồi hỏi .

      ” Được , Tư Đồ Viễn là người nhà của ngươi sao ? ”

      ” Viễn , là người của ta , có chuyện gì ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ .

      có gì ”

      Mặt Hồng Phi đỏ lên , ánh mắt có chút né tránh .

      “ Nè , ngươi có thể hay cùng ta hồi phủ , y thuật của ngươi tốt như vậy , ta muốn mời ngươi làm đại phu của riêng ta , ta trả thù lao cao cho ngươi , được ? ”

      ” Ngươi ? ”

      Liếc Hồng Phi cái , Vân Hiểu Nguyệt nhịn cười được :

      “ Hồng Phi , tuy rằng ta cứu ngươi tới bây giờ , chưa từng hỏi ngươi bất cứ chuyện gì ngoại trừ tên của ngươi , nhưng là ta biết xuất thân của ngươi bất phàm .

      Nhưng mà Hồng Phi , ta thích bị trói buộc , lại càng muốn phục vụ cho người khác , ta và ngươi gặp nhau là ngẫu nhiên , chờ ngươi giải độc liền đường ai nấy , ta còn có chuyện phải làm , có khả năng theo ngươi , hiểu chưa ? ”

      ” Nhưng là , ta … ”

      Mặt lập tức đỏ lên , Hồng Phi do dự nửa ngày , suy sụp thở dài .

      “ Được rồi , ngươi là người y thuật cao , thân thủ tốt , ta thưởng thức ngươi , nhưng là ngươi muốn theo ta sao ? ”

      nhảm !

      Chờ ngươi khoẻ lại , chúng ta chính thức đường ai nấy , con người của ta rất sợ phiền toái , ngươi , cách xa ta chút , nếu , dám cam đoan dưới cơn giận lấy cái đầu xinh đẹp của ngươi xuống , hiểu chưa ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt ném vào vị thuốc cuối cùng , liếc mắt nhàn nhạt .

      “ Được rồi , cớ ở im trong đó đừng bước ra , lát sau ta quay lại , biết chưa ? ”

      ” Ngươi … được rồi , cám ơn ngươi , ta hiểu rồi ! ”

      Hồng Phi dừng chút , mỉm cười nhìn theo Vân Hiểu Nguyệt ra khỏi phòng , rũ mắt lẳng lặng ngồi .

      Sau nén nhang , đột nhiên bên cửa truyền đến thanh “ Cốc cốc cốc ” Hồng Phi giật mình , ánh mắt trở nên lạnh lùng , lạnh nhạt .

      ” Vào

      Cửa sổ mở ra , tên hắc y nhân như con báo nhảy vào , quỳ rạp xuống đất :

      ” Chủ công , thuộc hạ đến chậm , mong chủ công trách phạt .”

      phải lỗi của ngươi , đứng lên ! Như thế nào , tra ra là ai thầm chủ mưu chưa ? ”

      ” Hồi bầm chủ công , mọi người toàn bộ bị diệt khẩu , thuộc hạ vô năng , tra ra ! ”

      ” Thôi , cần điều tra ta cũng biết , ngoài ra còn ai vào đây nữa ?

      Đúng rồi , Ảnh , ngươi điều tra về người này cho ta , Vân Hiểu Nguyệt , là có bối cảnh gì , nhân tài như vậy ta rất muốn thu nạp . ”

      ” Vâng , chủ công ,mọi người đều đến khách điếm phụ cận ,người khi nào hồi phủ , phu nhân rất lo lắng cho người ! ”

      ” Hả ? Ta muốn , cũng đuổi ta

      Hồng Phi bất đắc dĩ cười mị , ánh mắt lạnh như băng :

      “ Ảnh ! giám sát nhất cử nhất động của cho ta , ta lại muốn xem xem còn mưu gì ” .

      ” Vâng , chủ công , thuộc hạ cáo lui .”

      Hắc y nhân nhanh chóng hồi rồi căn phòng lại khôi phục lại trạng thái yên tĩnh .

      ” Vân Hiểu Nguyệt , ngươi rốt cuộc là người như thế nào ?

      Vóc dáng của ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn , võ công lại cao như vậy , ngay cả ta cũng thể cảm nhận được , lại còn có y thuật lợi hại như vậy, nhân tài như ngươi , hẳn là sớm bị quốc chủ của các quốc gia khác mang , ngươi làm sao lại có thể tiêu dao tự tại !

      Hay ngươi là mật thám của quốc gia nào đó ?

      giống ! Vân Hiểu Nguyệt , ngươi đúng là thần bí , ta muốn biết , ngươi cuối cùng là cao nhân nơi nào ! ”

      Tựa vào thùng gỗ , Hồng Phi nhàng mà lầm bầm , con ngươi trong suốt đầy mê hoặc mà mãnh liệt .

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      lúc sau , Vân Hiểu Nguyệt đúng giờ đến , nhìn vào bên trong thùng gỗ , màu nước trở nên màu đen , vừa lòng liền gật đầu mỉm cười :

      ” Tốt lắm , độc trong cơ thể ngươi hoàn toàn được giải trừ , ngươi thử vận nội công xem . ”

      sao ? ”

      Hồng Phi vô cùng hưng phấn , kích động nhắm nghiền hai mắt , lúc sau Hồng Phi nhếch môi , lôi kéo tay Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười khoái trá :

      “ Hay , tốt lắm , ta khoẻ rồi , cám ơn ngươi ! ”

      cần cảm tạ , tại ngươi sao , chúng ta liền từ biệt thôi ! ”

      Rút tay ra , đem bộ y phục sạch để ở bên , Vân Hiểu Nguyệt nhún vai rời .

      ” Được rồi , tiếp lấy ! ”

      Hồng Phi dứt lời , liên ném đến cái ngọc bội , Vân Hiểu Nguyệt liền đón lấy :

      “ Đây là cái gì ? ”

      ” Ngọc bội này , ngươi cầm lấy , ngươi cũng có thể tuỳ ý đem đổi lấy ngân lượng , xem như ta trả công cho ngươi ! ”

      ” Vậy sao ? ”

      Nhìn cũng nhìn , Vân Hiểu Nguyệt nắm trong tay để ý lắm :

      ” Tuy rằng ta cần ngân phiếu , bất quá , tâm ý của ngươi ta nhận , tạm biệt ! ”

      xong , bước ra ngoài đem ngọc bội ném vào trong nhẫn .

      ” Nhận là tốt rồi ! Được , nhận nó là tốt rồi , chúng ta nhất định gặp lại ! ”

      Thần bí cười cười , Hồng Phi nhanh chóng mặc lấy y phục , hướng ngoài khách điếm rời còn có việc phải làm .

      (13) : Thức ăn dinh dưỡng có dược tốt cho bệnh nhân .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7 : Đến Phong Vân Trại


      Đối với Vân Hiểu Nguyệt mà , chuyện cứu Hồng Phi nàng căn bản để ý ! Vốn cho rằng giải độc cho Hồng Phi , sau đó đuổi , trở lại phòng khách , Tư Đồ Viễn thấy chỉ có Vân Hiểu Nguyệt trở về , biết Hồng Phi rời , cũng hỏi gì , thẳng ra chuẩn bị xe ngựa .

      Nhưng Tình nhi lại quan tâm tới , nghe Hồng Phi rời , cười xán lạn hơn cả hoa ! Vân Hiểu Nguyệt biết rằng đường nha đầu này động tâm với Hồng Phi !

      có việc gì luôn khiêu khích , cũng may Hồng Phi tính tình lãnh khốc , nhiều , còn nếu , chắc đường ầm í chết mất .

      ” Tình nhi , ta đoán còn vài ngày nữa là có thể đến biên cảnh Thanh Long quốc và Huyền Vũ quốc . Rất nhanh là có thể đến nhà ngươi , sau khi đưa ngươi về nhà , chúng ta liền rời , về sau ngươi cũng nên chạy loạn khắp nơi ! ”

      Bước xuống lầu , Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười căn dặn .

      ” Vân ca ca , ngươi đến trại của chúng ta lưu lại vài ngày , người trong trại chúng ta rất xinh đẹp , phong cảnh cũng đẹp , ngươi nhất định thích , được ? ”

      Nghe Vân Hiểu Nguyệt vậy , Tình nhi nóng nảy mở to mắt chuẩn bị rơi lệ , lôi kéo cánh tay Vân Hiểu Nguyệt khẩn cầu .

      ” Nha đầu ngốc này , ca ca của ngươi có việc phải làm , sao có thể lưu lại tại nhà của ngươi ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt buồn cười vỗ vỗ đầu của Tình nhi .

      ” Mặc kệ , ta mặc kệ ! Vân ca ca , dù sao người cũng chưa quyết định nơi nào , công phu của người tốt như vậy , bằng đến Phong Vân Trại của chúng ta , ta bảo Tuyệt ca ca để ngươi làm Nhị trại chủ , được ? ”

      ” Hả ? Tiểu nha đầu này , ngươi mê sảng cái gì vậy ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt bật cười , lôi kéo Tình nhi lên xe ngựa , lấy ra khăn gấm xoa xoa hàng nước mắt của Tình nhi , cười híp mắt :

      ” Nha đầu này , khóc cái gì , ca ca chưa phải là chưa rời ngươi sao ? Ngoan nào , ngoan nào , đừng khóc , đến nơi rồi tính sau , được ? ”

      ” Vân ca ca , ta rất là thích ngươi , ngươi lưu lại sơn trại , được ? ”

      Tình nhi ánh mắt nháy lên kinh hỉ , có chút thẹn thùng nhận lấy khăn tay của Vân Hiểu Nguyệt , nhàng .

      ” Ha ha , ca ca cũng thích ngươi , Tình nhi ngoan , ngồi xuống , xuất phát thôi ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt cười cười an ủi , Vân Hiểu Nguyệt buông màn xe rồi nhảy lên xe của mình .

      ” Nguyệt nhi , nàng có chuyện gì mà lại cao hứng như thế ? ”

      Suốt quãng thời gian ở chung , thái độ của Vân Hiểu Nguyệt đối với Tư Đồ Viễn dần dần chuyến biến tốt lên , mối quan hệ của hai người tại là bằng hữu , đà phát triển theo hướng lữ tình .

      Tư Đồ Viễn tính tình thanh lạnh , nhưng chỉ cần là những lúc mình bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt nhiệt tình nhiều !

      Thấy Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt , liền tự chủ mở miệng hỏi .

      ” À , Tình nhi muốn chúng ta đến nhà nàng rồi còn cái gì mà Tuyệt ca ca của nàng phong ta làm nhị tại chủ …

      Ha ha … ta đồng ý , nàng liền khóc nhè , đáng .”

      Ngồi vào trong lòng Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt thoải mái mà tực vào trong ngực của , cười hì hì .

      Trong mắt Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi đáng tựa như là tiểu muội , ở chung lâu như vậy , vẫn là thích bé này , chỉ cần nhắc đến nàng , tâm tình Vân Hiểu Nguyệt liền vui vẻ .

      ” Thấy Tình nhi đáng nên nàng đáp ứng rồi ? ”

      Tư Đồ Viễn mỉm cười ôn nhu hỏi .

      ” Ta bảo đến nơi rồi sau ! Viễn , còn chàng , chàng muốn đâu ? ”

      ” Sao cũng được , nơi Nguyệt nhi muốn đến cũng là nơi ta muốn ! ”

      ” Ngươi ngươi ngươi,cái miệng càng ngày càng ngọt a,đưa ta nếm thử xem nào, hì hì … ”

      Vân Hiểu Nguyệt mặt ửng đỏ cười rồi liền mãnh liệt hôn lên môi Tư Đồ Viễn .

      Cứ như vậy , ban ngày hai người trong xe ngựa chơi đùa nhốn nháo , thời điểm hứng trí Vân Hiểu Nguyệt lấy cây sáo ra mà thổi cho nghe .

      Buổi tối hai người lại ôm nhau ngủ , tình cảm càng ngày càng tốt .

      Ở trong lòng Vân Hiểu Nguyệt chuyện phạm lỗi trước đây của Tư Đồ Viễn dần dần biến mất , phân lượng Tư Đồ Viễn trong lòng nàng càng ngày càng nặng !

      Sau năm ngày , biên cảnh Thanh Long quốc và Huyền Vũ quốc ra .

      Bởi vì tứ quốc ký hoà ước nên biên cảnh ra vào cũng rất thuận tiện , các tướng sĩ kiểm tra xem xe hàng có hay chứa hàng cấm , nếu có để lại là được rồi .

      Vân Hiểu Nguyệt rời xe ngựa , đứng bãi cỏ rộng lớn ở ngoài thành hướng ánh mắt về Thanh Long quốc , những chuyện xảy ra tại Hoàng cung thoáng qua như giấc mộng , nhưng đó cũng là vết thương ràng,chỉ cần chạm cũng đủ làm trái tim đau đớn , có lẽ cả đời này , nàng cũng có khả năng trở lại nơi này .

      ” Vân ca ca , … người sao vậy ? Chỉ cần ca muốn , lúc nào muốn quay về Thanh Long quốc đều được mà , ca vì sao lại thương tâm như vậy ? ”

      Tình nhi đứng bên quan sát Vân Hiểu Nguyệt thấy ánh mắt thương tâm đau đớn của nàng liền mở miệng .

      ” Tình nhi , ngươi còn , có số chuyện có ngươi cũng hiểu , thôi , chúng ta xuất phát nào ! ”

      nhàng thở ra , Vân Hiểu Nguyệt trở lại xe ngựa .

      ” Cái gì chứ , Vân ca ca , ca chỉ hơn ta có ba tuổi thôi , ca cũng còn mà >.< ”

      Tình nhi mất hứng quệt miệng bỏ lên xe ngựa .

      Đúng vậy a , tuy trong lòng ta 27 tuổi nhưng tại ta còn chưa tới 17 tuổi , Vân Hiểu Nguyệt , ngươi muốn quay lại làm bản thân mình , như vậy từ giờ trở hãy vui vẻ mà sống a !

      ” Hảo , thôi ”

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh , tâm tình lập tức khá hơn , trong lúc bất trợt tràn ra nụ cười tuyệt mỹ , Vân Hiểu Nguyệt điểm chân cái bay vọt lên xe ngựa .

      ” Vâng , giá ”

      Mã phu thúc ngựa nhanh chóng tiến về phía trước .

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Theo xe ngựa vào , Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhận ra , so với Thanh Long quốc ồn ào náo nhiệt Huyền Vũ quốc lại toàn mỹ cảnh .

      Nước từ núi chảy xuống đẹp như tranh vẽ , nếu như so sánh mà : Thanh Long quốc khí phách còn Huyền Vũ quốc lại thanh tú .

      Sông núi như vậy , thảo nào toàn sinh ra mỹ nhân , khó trách tại ra “ nam kỹ ” .

      Ngắm nhìn xung quanh , Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy nam tử nơi đây tướng mạo đều xinh đẹp quyến rũ thua gì nữ tử .

      Trong lúc bất chơi đối với quốc gia này Vân Hiểu Nguyệt tràn ngập hứng thú .

      Sau mười ngày đường Phong Vân Trại cuối cùng cũng xuất trước mắt .

      Nhìn từ xa , vị trí của sơn trại này có thể xem như là quần sơn , cao ngất , xung quanh bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp cây xanh biếc , nhìn ánh hoa rực rỡ núi , trang điểm cho ngon núi quả thực đẹp mắt .

      ” Vân ca ca , rất đẹp đúng ? Phong Vân Sơn của chúng ta là ngọn núi đẹp nhất Huyền Vũ quốc nha !

      Chúng ta tạo ra cái sơn đạo rất lớn , chúng ta từng người cưỡi ngựa thôi , được chứ ? ”

      Đến chân núi , Tình nhi kiêu ngạo nhảy xuống xe ngựa hỏi .

      ” Quả nhiên rất đẹp , được rồi , nghe lời ngươi , chúng ta cưỡi ngựa . ”

      Đưa bạc cho mã phu , đưa luôn cả xe ngựa cho lão , chỉ lưu lại hai con ngựa mua ban đầu ở Thanh Long quốc , Vân Hiểu Nguyệt ôm Tình nhi cưỡi ngựa cùng Tư Đồ Viễn phóng ngựa hướng lên núi .

      Càng sâu vào trong núi cảnh sắc càng đẹp hơn , tiếng nước chảy róc rách , từng trận mùi hoa dâng lên làm cho người ta cảm thấy khoan khoái , lại hay có những con vật bé đáng đùa giỡn đường nhìn rất thú vị .

      ” Vân ca ca , nếu người lưu lại vài ngày , đảm bảo nhươi cảm thấy rất vui , có được hay , lưu lại vài ngày có được hay vây ? ”

      Quay đầu si mê nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ khí suất của Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi làm nũng

      ” Được rồi , tý nữa rồi tính , nào ”

      Vân Hiểu Nguyệt cười rồi chỉ về phía trước .

      Cách đó xa lên toà nhà rất to , tảng đá màu đen to dựng phía trước lên ba chữ rồng bay phượng múa “ Phong Vân Trại ” dưới ánh mặt trời dường như phát sáng ánh màu bạc , hổ là đệ nhất trại nha .

      ” Nhị tiểu thư trở về , mau mau , thông báo cho Tư quản gia , nhanh lên ”

      Nhìn thấy Tình nhi ngồi ngựa , gã canh cổng kích động kéo cửa kêu lên .

      ” Đại Vũ , Nhị Võ , ta trở lại ! Tuyệt ca ca đâu , về hay chưa ? ”

      Tình nhi nhảy xuống ngựa , hưng phất kêu lên .

      ” Bẩm nhị tiểu thư mấy ngày trước trại chủ trở về , biết người chạy ra ngoài tìm nên xuất phát tìm người . Tư quản gia lo lắng , còn Tư thẩm gấp đến độ ngã bệnh . ”

      ” Hả ? Mẫu thân ta bệnh ? ”

      Mặt Tình nhi liền trắng bệch , nước mắt lưng tròng lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt :

      “ Vân ca ca , ca là đại phu , giúp ta khám bệnh cho mấu thân , có được hay ? ”

      ” Hả ? Được rồi ,

      Nhìn mặt Tình nhi sốt ruột , Vân Hiểu Nguyệt mềm lòng đáp ứng .

      Đem dây cương ném cho Đại Vũ , cùng Tư Đồ Viễn ba người cùng nhau lên núi .

      Sơn trại rất lớn , bất quá bởi vì có việc nên Vân Hiểu Nguyệt cũng có tâm trạng để mà thưởng thức , vòng qua cái hoa viên to , tới sương phòng thứ nhất .

      ” Mẫu thân , mẫu thân , Tình nhi về , mẫu thân … ”

      Tình nhi vừa đẩy cửa vừa vội vàng la to lên .

      ” Tình nhi , Tình nhi , con cuối cùng cũng về , mau mau , đến cho nương nhìn con cái , khụ khụ … ”

      giường lớn , thanh suy yếu kinh hỉ , sau đó liền thấy Tình nhi vọt tới nội thất , ôm lấy nữ tử trung niên giường mà khóc lên .

      Nhìn cảnh tượng hai mẹ con ôm nhau làm cho lòng Vân Hiểu Nguyệt nhớ đến bé đáng trong mộng “ khanh khác ” tiếng cười như chuông bạc của tiểu hài kia còn phảng phất luẩn quẩn bên tai , tâm đau xót , mắt ánh lên tia ảm đạm .

      ” Nguyệt nhi , đừng quá thương tâm ,ta luôn bên cạnh nàng . ”

      Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh lập tức hiểu được tâm tình của Vân Hiểu Nguyệt , tiến lên đến bên người Vân Hiểu Nguyệt ghé vào tai nàng ôn nhu an ủi .

      Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt liền ấm áp , quay đầu tươi sáng mỉm cười , gật đầu , thu lại ánh mắt khổ sở , lên phía trước hơi khom lưng thi lễ :

      ” Tại hạ Vân Hiểu Nguyệt gặp qua Tư thẩm . ”

      ” Mẫu thân , đây là Vân ca ca , là ân nhân cứu mạng con , hơn nữa y thuật của ca ý rất cao , con mặt dày nhờ ca ấy, mẫu thân ,mau cho Vân ca ca nhìn qua người chút . ”

      Nghe thấy lời của Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi liền đỏ mặt đứng thẳng lập tức giới thiệu .

      ” Vân đại phu , cám ơn người cứu Tình nhi nhà chúng ta , Tình nhi tính nó bướng bỉnh , khiến ngươi chê cười . ”

      Tư thẩm là người từng trải , nhìn ra tâm của nữ nhi , cũng thấy Vân Hiểu Nguyệt tuấn lãng phong trần , hài lòng nhàng .

      lên phía trước Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt trả lời rồi bắt mạch cho Tư thẩm :

      có , Tình nhi rất đáng , ta rất thích nàng ấy , Tư thẩm ta tới giúp người xem mạch ! ”

      có gì đáng ngại , chẳng qua là do lo lắng quá độ , ăn uống điều độ , nên có chút suy yếu , làm cho nhiễm phong hàn , ta kê mấy thang thuốc , uống xong tốt ”

      Thu tay lại Vân Hiểu Nguyệt tiếp :

      ” Tư thẩm , ta nhận thấy cơ thể người có khí lạnh bao quanh , có phải hay khi trở trời cả thân đều đau đớn , nhất là ở các đốt ngón tay ? ”

      ” Đúng vậy , đúng vậy , mỗi khi trở trời , mẫu thân của ta đều trốn trong chăn , rất nhiều đại phu tới , thuốc uống cũng nhiều , nhưng vẫn dứt , Vân ca ca , người có thể trị hết ? ”

      ” Có thể thử xem . ”

      Chứng bệnh như vậy ở đại chỉ là bệnh thông thường , bất quá uống thuốc là ăn ngon , thôi xử dụng kim châm kết hợp với nội lực , hẳn là có thể khỏi hẳn .

      ” Oa , Vân ca ca , thế là tốt quá , Tình nhi thích nhất Vân ca ca . ”

      Trong lúc cao hứng Tình nhi nhào vào lòng Vân Hiểu Nguyệt kích động kêu lên .

      Tính phản xạ khiến Vân Hiểu Nguyệt tay giữ lấy Tình nhi mà dở khóc dở cười .

      ” Ngươi nha , nha đầu này , kích động như vậy làm cái gì ?

      Được rồi , mau đứng dậy , được ? ”

      ” Chuyện này … tại ta nhất thời cao hứng thôi !

      Vân ca ca , ta tính thế này , người lưu lại Phong Vân Trại thêm mấy ngày được ? ”

      ” Đúng vậy , khoảng chừng mười ngày , chuyện này làm ngươi rất cao hứng sao ? ”

      Cưng chìu nở nụ cười Vân Hiểu Nguyệt trả lời .

      ” Rất tốt nha ! Mẫu thân , ta chuẩn bị phòng cho bọn Vân ca ca , thuận tiện ra gặp phụ thân để người trách móc đôi câu , Vân ca ca , người giúp ta kê đơn , ta rất nhanh quay lại . ”

      Vừa dứt lời Tình nhi liền vọt ra ngoài .

      ” Tiểu nha đầu điên điên khùng khùng này , vẫn luôn làm mọi người lo lắng ! Vân đại phu mời ngồi , biết năm nay Vân đại phu bao nhiêu tuổi ? ”

      Dựa vào giương , Tư thẩm híp mắt cười hỏi . Vân Hiểu Nguyệt đổi với vị Tư thẩm này rất có hảo cảm nên ngữ khí ôn hoà cười cười đáp :

      ” Ta sao ? Ta năm nay 17 , Tư thẩm , ta kê thuốc cho người , người nghỉ ngơi , ngày mai ta bắt đầu châm cứu cho người ! ”

      ” Hảo , tạ ơn Vân đại phu , người cứ . ”

      Tư thẩm cười đến mắt híp thành đường chỉ , nhìn theo Vân Hiểu Nguyệt ra , mới nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi .

      đến trước ban Vân Hiểu Nguyệt cấp tốc viết ra phương thuốc , phân phó thị nữ lấy thuốc , sau đó mang theo Tư Đồ Viễn ra sương phòng .

      Nơi này là có địa thế khá cao , khí thoải mái , tươi mát , nhìn tiểu lâu cùng hàng cây xanh ngắt đan xen hợp lí cùng tường ngói đỏ sạch chỉnh tề , lại tuỳ ý có thể nhìn thấy được hoa tươi nở rộ .

      Nhất là vừa mới qua hoa viên lớn kia , càng là đủ sắc đủ hương , thanh nhã mà thơm mát làm người ta nghi hoặc đây có phải chăng là thế ngoại đào tiên ?

      ” Viễn , chàng xem , sau khi chúng ta du ngoạn khắp nơi đến mệt mỏi , cứ như vậy tìm địa phương thoải mái sống quãng đời còn lại , chàng thấy có được hay ? ”

      Nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt mìm cười . Tư Đồ Viễn thâm tình nhìn người mình sâu đậm bên cạnh kinh hỉ lên ôn nhu đáp :

      ” Hảo ”

      thôi , chúng ta hướng hoa viên bên kia dạo ! ”

      Khe cười tiếng , nhàng cước bộ , hai người hướng hoa viên mà đến .

      ” Tháng ngày tìm phương tứ thuỷ bến

      Khôn cùng quang cảnh nhất thời tân .

      Bình thường nhận biết đông phong mặt

      Muôn tía nghìn hồng luôn xuân ”

      Đứng ở trong khóm hoa , trong đầu Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên ra bài thơ “ Ngày Xuân ” của Chu Hi , tràn đầy vui sướng , thuận miệng đọc .

      ” Thơ hay , ngươi chính là thần y Vân Hiểu mà Tình nhi ? Ta gọi là Phong Tú Nhi , xin chào ! ”

      Đột nhiên thanh truyền đến , Vân Hiểu Nguyệt quay đầu hướng người tới , chợt ngẩn ra .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8 : Giả Giả Gặp Lại Cố Nhân


      ” Huyên nhi ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt , có chút thể tinh , kinh ngạc khẽ gọi .

      chú ý tơi Phong Tú Nhi trước mắt , mà là tiểu mỹ nhân mặc lam y đầu tóc chải chuốt đứng bên cạnh .

      Thứ làm cho Vân Hiểu Nguyệt tập trung nhất chính là : mi , mắt , nụ cười ngọt ngào , đến cả má lúm đồng tiền đều lên ràng là giống bộ dạng Huyên nhi như đúc .

      ” Ta là Phí Kiều Kiều , ra mắt công tử ! ”

      Bị Vân Hiểu Nguyệt chằm chằm nhìn vào , khiến cho Phí Kiều Kiều lập tức đỏ ửng khuôn mặt , kho người thi lễ .

      Quả nhiên là bé và yếu ớt xinh đẹp , duyên dáng mà kiều .

      Sau khi Vân Hiểu Nguyệt kịp phản ứng nàng nhận ra , nàng kia phải là Huyên nhi mà chỉ là nữ tử xa lạ có dáng dấp của Huyên nhi mà thôi .

      ” Phí nương khách khí rồi , vừa rồi nhìn thấy nương rất giống vị cố nhân của ta nên có chút thất thố , mong nương thứ lỗi . ”

      Thu lại tâm thần rối loạn , Vân Hiểu Nguyệt ôm quyền hữu lễ .

      ” Nghe tên hình như là vị nữ tử , có thể làm cho công tử đây như thế khắc khoải , nương ấy là hạnh phúc . ”

      Phí Kiều Kiều nao nao , vô vạn phiền muộn hỏi .

      ” Đúng vậy a , tại hạ vĩnh viễn lưu lại nàng trong ký ức . ”

      Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt buồn bã , bộ dạng Huyên nhi thê thảm ngay trước mắt , tâm tình cũng dần lắng xuống .

      ” Nè nè nè , Vân Hiểu , bổn nương cùng ngươi chuyện , người thế nào lại để ý đến ta ? ”

      Đứng bên Phong Tú Nhi cảm thấy hai người trò chuyện mà bỏ mặc mình , thở phỉ phỉ vọt tới trước mặt Vân Hiểu Nguyệt quát hỏi .

      ” Ấy , Phong nương , hảo !”

      Nhìn thoáng qua hồng y nữ tử , mắt hạnh má đào , Phong Tú Nhi xinh đẹp động lòng người , Vân Hiểu Nguyệt theo bản năng lùi ra phía sau vài bước .

      Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh thấy thế nhàng vươn cánh tay vững vang đỡ lấy thân thể Vân Hiểu Nguyệt :

      ” Chủ tử , người nên cẩn thận chút ”

      ( có người ngoài , xưng ta – nàng được L )

      ” Vân Hiểu , bài thơ ngươi vừa làm hay , làm lại bài được ? ”

      Đưa tay chạm măt ” ” Phong Tú Nhi xán lạn như hoa , mắt đẹp nồng đậm kinh diễm cùng hứng thú khiến Vân Hiểu Nguyệt có chút đau đầu .

      ” Phong nương , nam nữ thụ thụ bất thân , xin nương tự trọng ! ”

      nhàng nhường lối , đứng bên cạnh Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt .

      ” Ngươi cái gì ? Bổn nương là thích dựa vào người ngươi đó , sao hả ?

      Vân Hiểu , ngươi đường đường là nam tử mà so với nữ tử còn muốn đẹp hơn , bổn nương chưa từng thấy qua nam tử nào lại xinh đẹp giống như ngươi vậy , là quá đẹp . ”

      Vòng quanh Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tú Nhi bất khả tư nghị lầm bầm .

      Mồ hồi giọt , ta vốn chính là nữ hoàng được chưa , chẳng qua là dịch dung kỹ thuật có chút cao minh mà thôi , là choáng váng mà .

      ” Phong nương , tướng mạo là do cha mẹ cho , tại hạ cũng có biện pháp , nếu còn chuyện gì khác , tại hạ muốn khám và chữa bệnh cho Tư thẩm , cáo từ . ”

      Phong Tú Nhi quá nhiệt tình cùng ngay thẳng khiến Vân Hiểu Nguyệt có chút thích liền muốn chạy xa .

      ” Ha ha …

      Vân Hiểu ngươi đáng a , được rồi , lát nữa lại gặp , Phí tỷ tỷ , chúng ta thôi ”

      Phong Tú Nhi cười hì hì rồi cùng Phí Kiều Kiều rời .

      ” Hảo , Vân công tử , hẹn gặp lại , vị công tử này cũng hẹn gặp lại . ”

      Phí Kiều Kiều che miệng cười nhàng nhìn sâu vao Tư Đồ Viễn thuỷ chung gì hành lễ rồi theo Phong Tú Nhi rời .

      ” Nguyệt nhi , Phong Tú Nhi này thế nào lại chịu dễ dàng rời như vậy ? ”

      Thấy hai người xa Tư Đồ Viễn mới mở miệng .

      ” Viễn , chàng ghen tỵ sao ?

      Hì hì , chỉ là tiểu nương thôi mà , mặc kệ nàng ta , nhưng là Phí Kiều Kiều kia nàng ta cùng với Huyên nhi giống nhau .

      nghĩ tới ta có thể gặp được người cùng với Huyên nhi lại giống nhau đến vậy . Nếu Huyên nhi còn ở đây chắc cũng kích động đến chết mất . ”

      Vân Hiểu Nguyệt thở dài chán nản .

      ” Nàng vì Huyên nhi báo thù , Huyên nhi ở dưới cửu tuyền nhất định là rất vui mừng ! Nguyệt nhi , nàng đừng thương tâm nữa , Tình nhi tới rồi kìa . ”

      ” Vân ca ca , thôi , ta chuẩn bị xong , vừa vừa ! ”

      Vừa ngẩng đầu liền thấy Tình nhi híp mắt cười nhảy cả tưng tới , bên cạnh là nam tử trung niên .

      ” Tại hạ Tư Tráng Kiện , là quản gia của sơn trang này , cảm tạ Vân công tử cứu tiểu nữ , lại còn chữa bệnh cho nương tử , xin nhận lạy của tại hạ . ”

      xong liền cúi đầu bái cái sâu .

      ” Chỉ là cái nhất tay , Tư quản gia cần để ý , chúng ta thôi ”

      Vân Hiểu Nguyệt nâng Tư quản gia dậy , lễ độ trả lời .

      ” Hảo , ta phân phó quét dọn Quý Tân lâu sạch , mời người ! ”

      ” Mời .”

      Đoàn người rất nhanh đến tiểu lâu hoa mỹ , nơi nay u tĩnh , trước cửa là khu rừng trúc , còn có tiểu hoa viên .

      Tiến vào tiểu lâu , bên trong bố trí nho nhã làm cho Vân Hiểu Nguyệt có chút vừa lòng .

      Tư quản gia lui qua chuẩn bị bữa tối , Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Tư Đồ Viễn tham quan mọi ngóc ngách rồi vào phòng ngủ .

      hổ là Quý Tân Lâu , giường gỗ lim khắc hoa , bố trí xa hoa , so với Hoàng cung kém là bao , tiến lại giường , Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì :

      ” Viễn , bôn ba lâu như vậy , rốt cục cũng có thể an giấc , nghỉ ngơi chút , chờ mọi chuyện xong xuôi , chúng ta phải ở Huyền Vũ quốc hảo hảo chơi đùa , nơi này cảnh sắc mê người , ta rất thích . ”

      ” Hảo , Nguyệt nhi , chỉ cần nàng thích , chúng ta có thể ở chỗ này tìm cửa hàng bán nhà , chúng ta nên sở hữu căn nhà của riêng mình đúng ? ”

      Tư Đồ Viễn ngồi vào mép giường cao hứng .

      ” Ân , đúng vậy ! Chúng ta vừa du ngoạn , vừa tìm nơi thích hợp rồi mua lại , được ? ”

      ” Hảo , chỉ cần là nàng thích , ta đều thích . ”

      Nhìn Vân Hiểu Nguyệt sủng nịnh , Tư Đồ Viễn vươn tay ôm nàng đặt lên đùi của mình , nhàng giúp nàng mát xa .

      ” Ây da , thoải mái ”

      Híp mắt hưởng thụ Tư Đồ Viễn phục vụ , Vân Hiểu Nguyệt mất cảm giác bôn ba mệt mỏi , cả người buồn ngủ , trong phòng nhất thời yên tĩnh .

      Đột nhiên “ Ầm ầm ầm ” tiếng đập cửa dồn dập vang lên tiếp theo là thanh của Tình nhi vang lên :

      “ Vân ca ca , ăn cơm thôi ” .

      ” Ây da , cho người ta được chút gian yên tĩnh mà , thôi ! ”

      Thở dài đứng dậy Vân Hiểu Nguyệt kéo Tư Đồ Viễn ra ngoài .

      Nếu là khách quý tất nhiên thiết yến .

      Tại phòng khách to lớn , tất cả mọi người đều tụ tập đông đủ .

      Phong Tú Nhi , Phí Kiều Kiều , Tình nhi cùng Tư thẩm cùng Tư quản gia , nhưng là thiếu Trại chủ .

      Theo Tư quản gia giải thích Trại chủ gọi là Phong Tuyệt , Trại chủ mang theo vài người ra ngoài tìm Tình nhi , quản gia phóng bồ câu đưa thư báo để Phong Tuyệt trở về !

      Bất quá việc này Vân Hiểu Nguyệt cũng thèm để ý . Cái làm nàng thấy hứng thú chính là biểu thú vị bàn cơm của Phong Tú Nhi cùng Phí Kiều Kiều .

      Thời điểm vừa bước vào đại sảnh , Vân Hiểu Nguyệt liền phát , Phong Tú Nhi buổi chiều còn thân hồng y thay đổi thành thân lục y cực kỳ thục nữ cùng với kiểu tóc xinh đẹp mang theo nét quyến rũ .

      Quả nhiên là mỹ nhân , rất có cá tính . Mi tâm điểm chu sa càng làm nổi bật lên da thịt trắng nõn kiều diễm động lòng người .

      Vốn là đổi y phục lúc ăn cơm cũng chả quan tâm nhưng là Vân Hiểu Nguyệt vừa vào đại sảnh Phong Tú Nhi liền chạy tới lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt ngồi cạnh nàng mà Tư Đồ Viễn lại phải ngồi đối diện với nàng .

      Toàn bộ quá trình ăn cơm Phong Tú Nhi ngừng gắp thức ăn cho nàng , cười híp mắt nhìn nàng ăn , nhìn bộ dạng ân cần vô cùng . Hiển nhiên là Vân Hiểu Nguyệt đối với nàng vô cùng hứng thú .

      Lần đầu tiên ở xã hội trọng nam khinh nữ như vầy lại gặp phải “ Ngoại Tộc ” như vậy khiến cho Vân Hiểu Nguyệt là dở khóc dở cười .

      Nhưng là vấn đề này cũng khiến nàng choáng váng bằng thái độ Phí Kiều Kiều đối với Tư Đồ Viễn .

      Lúc trước nghe quản gia giới thiệu Phong Tú Nhi này là muội muội của Phong Tuyệt còn Phí Kiều Kiều là nữ nhi của hảo huynh đệ của phụ thân Phong Tuyệt , vô cùng có khả năng là vị hôn thê của .

      Nhưng là trong quá trình ăn cơm này nàng phát ra đại mỹ nhân này lại nũng nịu nhìn chằm chằm Tư Đồ Viễn nhưng là rụt rè nên đến mức gắp thức ăn cho Tư Đồ Viễn , bất quá nhu tình kia của nàng Vân Hiểu Nguyệt đều thu hết vào mắt .

      thú vị , nữ nhân này ,làm sao có thể lần đầu tiên nhìn thấy ở xa xa mà động tâm ?

      Chẳng lẽ bởi vì Phong Tuyệt từ chối lấy nàng , nàng liên mau mau chóng chóng tìm nam nhân khác gả ?

      Đúng rồi , Viễn bộ dạng đẹp trai như vậy , hơn nữa nếu là người sáng suốt liền thấy được là người trung hậu thành , khó tránh khỏi lọt vào mắt mỹ kiều nương này .

      Ha ha , ngây ngốc ở chỗ này mười ngày , ta ngược lại muốn nhìn thấy xem tiểu mỹ nhân giống Huyên nhi kia có phải hay so với Huyên nhi dũng cảm hơn chút mà tên Viễn kia có hay trải qua được khảo nghiệm này .

      Nghĩ nghĩ lại , Vân Hiểu Nguyệt nhịn được liền trưng ra nụ cười tinh thuần tuyệt mỹ làm mọi người trong bàn ăn đều ngây người .

      ” Vân đại phu , nếu người mà là nữ tử , vậy khẳng định là khuynh quốc khuynh thành a ”

      Tư thẩm thở dài .

      ” Ha ha ”

      Vân Hiểu Nguyệt cười gượng vài tiếng rồi trả lời .

      “ Ta làm sao có thể làm nử tử , ta đường đường là nam nhân a ! ”

      là , mẫu thân này , Vân ca ca dáng người xinh đẹp , võ công cao cường , y thuật lại tốt ”

      Tình nhi ngồi bên liền tiếp lời .

      sao ? Tình nhi muôi muội chút ! ”

      Phong Tú Nhi lập tức phấn khởi mà .

      Vì thế Tình nhi liền mang chuyện Vân Hiểu Nguyệt cứu Hồng Phi sinh động mà kể lần , đương nhiên còn kích động về đoạn y thuật cao siêu của nàng .

      Nghe xong chuyện này , Phong Tú Nhi liền sung bái đứng dậy .

      Mà Tư quản gia cùng Tư thẩm lên ánh mắt thích , khiến cho càng về sau Tư quản gia cũng giống như Tình nhi mong nàng ở lại Phong Vân Trại , làm nhị trại chủ .

      Thôi nha , sớm biết thế ta tiễn tiểu phiền toái này về nhà . Vân Hiểu Nguyệt ở bên thở dài cự tuyệt bên đáy lòng thầm than .

      Cuối cùng sau canh giờ dành cho bữa tối , Phong Tú Nhi đề nghị mời nàng dạo Phong Vân Trại nhưng nàng lấy lý do quá sức mệt nhọc vì đường nên Vân Hiểu Nguyệt sớm dắt Tư Đồ Viễn về nghỉ ngơi .

      Nàng còn muốn hảo hảo dò hỏi xem Viễn có hay phát ra ánh mắt nóng bỏng của tiểu mỹ nhân bên cạnh ?

      Nếu là có phát vậy nàng liền chuẩn bị xem cuộc vui , hắc hắc …

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9 : Ý Định Khảo Nghiệm


      vào Trúc Hiên của Quý Tân Lâu , thị nữ chuẩn bị sẵn hai thùng nước nóng , đặt ở phòng tắm .

      Vân Hiểu Nguyệt cho lui tất cả thị nữ rồi nhảy vào trong thùng gỗ , thống thống khoái khoái tắm rửa phen , đem nhưng phong trần hơn tháng qua tẩy rửa hết , hồi phục lại nguyên bộ dạng , xoã tóc dài vào phòng .

      giường lớn tại phòng ngủ nhìn thấy Tư Đồ Viễn tắm rửa sạch nằm ở trong mền gấm , thấy Vân Hiểu Nguyệt tới , tia kinh diễm lên trong đáy mắt mà mặt cũng bắt đầu đỏ lên .

      ” Ha ha , Viễn , ta với chàng mỗi ngày đều cùng ngủ chiếc giường mà chàng thế nào vẫn quen luôn đỏ mặt như vậy ? ”

      Tiến vào trong lòng Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt bỡn cợt .

      ” Nguyệt nhi , nàng là quá đẹp , ta nghĩ , cả đời này của ta cũng nhìn nàng đủ ”

      Ôm Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn thâm tình .

      sao ? Chàng xác định cả đời này chỉ mình ta ? ”

      ” Đương nhiên , Nguyệt nhi , nàng muốn ta mấy lần nàng mới tin tưởng ta ? ”

      Tư Đồ Viễn ngẩn ra rồi khẩn trương trả lời .

      ” Hì hì , trêu chàng thôi , đừng khẩn trương nữa !

      Viễn , lúc ăn cơm tối , Phong Tú Nhi cùng Phí Kiều Kiều trang điểm kỹ càng là rất xinh đẹp a , chàng cảm thấy sao ? ”

      Thoải mái tựa vào Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt cười xấu xa vấn .

      ” Mấy nương ấy … có sao ? Ta để ý ! ”

      Tư Đồ Viễn thành trả lời .

      mà , nhất là Phí Kiều Kiều , thân bạch y , còn điểm chu sa , cực kỳ xinh đẹp !

      Ta nghĩ , nếu Huyên nhi cũng trang điểm như vậy nhất định cũng rất xinh đẹp , dù sao bộ dạng hai ngươi bọn họ cũng giống nhau như vậy , chàng cảm thấy như vậy sao ?”

      ” Phải vậy ?

      Ta chú ý , ta chỉ nhận thấy rắng Phong Tú Nhi kia cứ hướng nàng mà dựa vào.

      Nguyệt nhi , ta nhìn ra nữ nhân kia tám chin phần động tâm với nàng , thế phải làm sao bây giờ ? ”

      Nhíu mi lại , mặt Tư Đồ Viễn xuất bộ mắt rầu rĩ .

      ” Hả ? Tên ngốc này , nhưng bất quá , ta thích !

      Còn về Phong Tú Nhi , chàng đừng quan tâm , bất kể nàng ta có làm gì ta cũng có khả năng thích nàng , tuỳ ý nàng là được rồi , mười ngày sau chúng ta liền bỏ của chạy lấy người . ”

      Nhìn Tư Đồ Viễn ngây ngốc làm Vân Hiểu Nguyệt nhịn được bật cười , trong lòng lại cảm thấy thương tiếc Phí Kiều Kiều kia , nàng ta đáng thương , ta đoán rằng đến tận khi chúng ta rời khỏi Phong Vân Trại Viễn nhà ta cũng nhận ra được tâm ý của nàng ta rồi .

      Nhìn bộ dạng mảnh mai ngượng ngùng của nàng ta là làm cho ta đành lòng , biết nàng ta có thể có hành động dũng cảm chút hay ?

      Nếu nàng ta mà là Huyên nhi nhà ta , ta nhất định giúp , nhưng đáng tiếc ngươi phải cho nên ta chỉ hảo hảo đứng bên mà xem cuộc vui này thôi .

      ” Ân , nàng cũng đúng !

      Mà Nguyệt nhi , có chuyện gì làm nàng cao hứng như vậy ?

      cho ta nghe thử nào ! ”

      Nhìn nụ cười của Vân Hiểu Nguyệt càng thêm sau , Tư Đồ Viễn liền tò mò hỏi .

      cho chàng biết , đây là bí mật !

      Viễn , ta phát ta càng ngày càng thích chàng , lại đây lại đây , tiểu Viễn đáng của ta , ta thơm chàng cái ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu , cho soái ca nụ hôn chúc ngủ ngon nhiệt tinh , sau đó liền rúc vào trong lòng Tư Đồ Viễn cười hì hì .

      ” Mệt chết ta rồi , ngủ ! ”

      ” Nguyệt nhi , … thôi được rồi , ngủ ngon ! ”

      Bị chọc cho cả người khô nóng Tư Đồ Viễn bất đắc dĩ đành thở dài tiếng , cố gắng buông lỏng thân thể , ôm nàng sát vào ngực nhắm mắt lại …

      Từ sau lần trước xém nếm được tới giờ , trong lòng Tư Đồ Viễn luôn muốn hoàn toàn có được cả tâm hồn lẫn thể xác của Vân Hiểu Nguyệt .

      Nhưng là trong lòng nàng cho phép , nàng cũng muốn gả cho .

      Sở dĩ mỗi đêm đều phải chịu đựng hoả dụng công tâm la vì thực mong có ngày được nắm tay nàng tiến vào lễ đường bái Thiên Địa , càng mong được sau khi hoàn toàn có được nàng cho đến vĩnh viễn về sau .

      Sau khi trầm tư lâu , dòng cảm xúc mãnh liệt xuất , thể ngăn cản được , Tư Đồ Viễn ôm người ngọc vào lòng , lại hôn lên đôi môi có vô vàn vết hôn nhàng nỉ non cho đến khi chìm vào giấc ngủ :

      ” Nguyệt nhi , ta nàng . ”

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Ngay hôm sau , sau khi ăn xong bữa sáng , Vân Hiểu Nguyệt dẫn theo Tư Đồ Viễn sang phòng Tư thẩm để châm cứu , có lẽ đối với các chứng bệnh khác nàng quen thuộc nhưng đối với chữa bằng huyệt vị nàng nắm mồn .

      Tại đại , đây chính là tuyệt kỹ giết người của nàng , đại tất cả huyệt vị đều được hiển lộ ràng , cho dù là những huyệt vị bị dấu kín cũng ra đây cũng là lí do vì sao Vân Hiểu Nguyệt nàng chỉ cần châm có thể lấy mạng người hơn nữa lại lưu lại bất kỳ dấu vết nào .

      tại châm cứu đối với nàng lại là việc quá sức đơn giản .

      Sau nén nhang , các huyệt vị đều được châm chuẩn sát .

      Tình nhi đứng bên quan sát , Phí Kiều Kiều cùng mặt dày lôi kéo Phong Tú Nhi lưu lại rồi cùng nhau trợn mắt há hốc miệng :

      ” Vân ca ca , ta muốn bái người làm thấy , ngươi … qua lợi hại a ! ”

      Đợi Vân Hiểu Nguyệt hoàn châm , tiểu nha đầu Tình nhi sung bái .

      ” Vân ca ca là từ bắt đầu học y , chớ quấy rầy Vân ca ca , mẫu thân nhanh chóng tốt hơn thôi . ”

      Tình nhi tươi cười , nhìn Vân Hiểu Nguyệt dùng ngâm châm bức hàn khí ra .

      Sau khi Vân Hiểu Nguyệt đem thu lại tất cả ngân châm , liền mỉm cười hỏi :

      ” Tư thẩm à , cảm giác thế nào ? Thoải mái hơn hay chưa ? ”

      ” A ? Vân đại phu , tốt hơn rất nhiều, cảm giác còn đau đớn chua xót nữa . ”

      Tư thẩm kinh hỉ cử động tay chân .

      ” Tư thẩm , hàn khí này xâm nhậ vào người của người cũng thời gian dài rồi nên phải cần mười ngày kết hợp uống thuốc cùng ngâm mình trong thảo dược nửa canh giờ mỗi ngày là có thể khỏi hẳn .

      Ngoài ra phương thuốc này còn rất tốt cho thân thể , nếu dùng lâu dài còn có thể chăm sóc da , còn thể nhiễm lại phong hàn .

      Mà phương thuốc này còn có thể dùng cho cả nam lẫn nữ , khi bắt đầu có chút tuổi liền bắt đầu sử dụng , chừng các chứng bệnh đau yếu tuổi già tới làm phiền mọi người . ”

      Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười .

      sao ? Vân đại phu , đây là bí mật gia truyền , mà ngươi lại cứ như vậy đưa cho ta , ta làm sao dám nhận ? ”

      ” Chẳng phỉ bí mật gia truyền gì đâu , chỉ là đơn thuốc thôi mà , ta cất dấu làm gì ?

      Tư thẩm , người nghỉ ngơi , ta cáo lui trước . ”

      Vân Hiểu Nguyệt để ý cười cười khom người thi lễ rồi mang Tư Đồ Viễn ra ngoài .

      ” Vân Hiểu này rất thú vị , những đại phụ khác đều hận thể làm tất cả mọi người đều nhiễm bệnh để thu thêm bạc , chỉ có nam tử ngươi lại muốn người khác nhiễm bệnh , vậy ngươi làm sao mà sống ? Ăn khí mà sống sao ? ”

      Phong Tú Nhi kinh ngạc hỏi .

      ” Phong tiểu thư , mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình .

      Ta vẫn cảm thấy , tiền bạc là vật ngoài thân , nếu ta dùng y thuật của mình khiến mọi người nhà có thể cùng nhau chung sống với ta mà điều đó còn đáng quý hơn vạn lượng hoàn kim .

      Còn vấn đề tiền bạc chỉ cần đủ dùng là tốt rồi . ”

      Ha ha , bổn nương bạc thiếu , chiếm hơn nửa quốc khố ngươi nghĩ xem ta có còn cần tới bạc hay ? Hắc hắc .

      ” Ngươi quả nhiên giống người thường , Vân Hiểu , ta dẫn ngươi tham quan nơi này , như thế nào ? ”

      Phong Tú Nhi phong tình vạn chủng đắm đuối nhìn Vân Hiểu Nguyệt trong lòng bắt đầu khởi động .

      Nàng biết là ánh mắt nàng rất cao nhưng trong thời gian ngắn như vậy lại bị nam tử tiêu sái như vậy liền bị bắt sống mất rồi .

      ” Tham quan sao ? ”

      Nghiêng đầu nhìn Phí Kiều Kiều liếc mắt đưa tình với Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy hứng khởi với trò chơi này , cười hiếp mắt :

      “ Tình nhi cùng Phí tiểu thư cũng chứ ” .

      ” Tốt , ta cũng muốn

      Tình nhi cao hứng .

      ” Phí tỷ tỷ thân thể luôn tốt , đường lại xa như vậy ,ta sợ nàng ấy ăn tiêu , Phí tỷ tỷ nên , có phải hay ? ”

      Phong Tú Nhi lo lắng .

      ” Chuyện này cần lo lắng , để nàng ta ngồi kiệu là đươc !

      Viễn , ngươi giúp Phí tiểu thư ngồi kiệu . ”

      ” Vâng ”

      Tư Đồ Viễn thi lễ , thi triển khinh công .

      ” Vân đại phu , thị vệ của ngươi khinh công tốt a ”

      Phí Kiều Kiều nhìn thân ảnh Tư Đồ Viễn dần biến mất cảm khái .

      ” Đúng vậy , công phu của Viễn rất cao , nếu , lát nữa ta bảo bên cạnh bảo hộ ngươi , thế nào ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì .

      sao ? ”

      Kinh hỉ lên nhưng nháy mắt lại ảm đạm :

      “ Nhưng là thị vệ của ngươi , đương nhiên là phải bảo hộ cho ngươi , ta đây thân thể tốt , thể học võ , cũng nên làm liên luỵ tới ngươi ” .

      ” Vậy sao ? Nếu có cơ hội tại hạ cũng muốn khám chữa bệnh cho nương phen . ”

      ” Cảm ơn Vân đại phu , Kiều Kiều ta bẩm sinh như vậy , chưa thể khỏi được , dám nhọc Vân đại phu phí tâm . ”

      Phí Kiều Kiều sửng sốt uyển chuyển cự tuyệt .

      Nhún nhún vai Vân Hiểu Nguyệt để ý cười , nếu phải vì nàng ta cùng Huyên nhi có bộ dạng giống nhau nàng cũng ra tay , nay nàng ta từ chối cũng cần phải quan tâm .

      Rất nhanh Tư Đồ Viễn mang nhuyễn kiệu tới , Phí Kiều Kiều ngồi lên , mọi người liền cùng nhau tham quan sơn trại lớn nhất Huyền Vũ quốc .

      Vừa quan sát vừa nghe Phong Tú Nhi giới thiệu xung quanh , Vân Hiểu Nguyệt phát giác người thiết kế Phong Vân Trại này là có chút kiến thức .

      Lúc ở dưới chân núi nhận thấy nơi này địa thế vô cùng tốt , bên là dốc núi đen , bên lại là con song chảy siết , cả toà núi như hình tam giác , chỉ có duy nhất sơn đạo , dể thủ khó công mà sơn trại là ở đỉnh núi cao ngất , nhưng lại rất bằng phẳng , mới có thể dễ dàng tạo nên vô số nhà lầu lớn dùng cho người của Phong Vân Trại sinh sống .

      Chẳng qua bản thân tại là khách nhân , lưu tại gian phòng khách nên thể sâu vào bên trong , tiến lên liền có thị vệ ngăn cản , bên trong là cấm địa , có phân phó của Phong Tuyệt ai cũng thể tiến vào nên khiến cho Phong Tú Nhi rất tức giận .

      Vân Hiểu Nguyệt liền sao cả , thường thường bí mật biết càng nhiều chết lại càng mau , cười híp mắt muốn trở về làm cho Phong Tú Nhi nùng tình mật ý đáp ứng .

      Cũng may là Phí Kiều Kiều nhớ tới “ Lăng Phong Tuyệt đỉnh ” mời mọi người tới đó mới khiến Phong Tú Nhi cao hứng trở lại .

      Đường phía sau núi gập ghềnh , Phí Kiều Kiều liền tự thân vận động , dù sao cũng gần đây , nên mọi người cũng ai dị nghị , hàng năm người hương theo đường đá tiến về phía trước .

      Cùng nhau tới , tiếng cây cối xào xạc , từng trận mùi thơm xâm nhập , bời vì có rất ít người đến đây , nên mặt cỏ đều bị phá hư , từng mảng cỏ lại điểm thêm sắc thái rực rỡ của hoa dại , nhìn hết sức sinh đẹp .

      ” Vân ca ca , rất xinh đẹp đúng ? ”

      Tình nhi nhìn Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hưng phấn vấn .

      ” Đúng vậy , quả nhiên rất xinh đẹp . ”

      ” Lát nữa tới “ Lăng Phong Tuyệt Đỉnh ” ngươi mới chân chân chính chính biết cái gì mới là đẹp ”

      Phong Tú Nhi kiêu ngạo .

      ” Nhanh lên , gần tới rồi , ngay trước mặt ”

      Phí Kiều Kiều thở phì phò .

      Quả nhiên phía trước có bãi cỏ lớn , tại điểm chính giữa có cây cổ thụ rất lớn , Vân Hiểu Nguyệt hứng trí bước nhanh đến , nơi này cảnh sắc quá mức xinh đẹp .

      Bên đỉnh núi bên trái , có cái thác bàn bạc , dưới ánh mắt trời chíu sáng lên ánh sáng bảy màu thực xinh đẹp .

      Tuyệt hơn nữa chính là tại góc độ này có thể nhìn thấy toàn cảnh Hoàng thành của Huyền Vũ quốc , trong đó có toà kiến trúc ánh vàng lấp lánh chắc là nơi quốc chủ ở .

      Quả nhiên hổ là Lăng Phong Tuyệt Đỉnh , nhìn thấy mồn toàn cảnh xung quanh , xem ra Phong Tuyệt trại chủ này là người đơn giản a .

      ” Tuyệt ca ca thích nhất là đến chỗ này , Vân ca ca , có phải là rất đẹp hay ?

      Tuyệt ca ca cho phép chúng ta tới nơi này , tại ca ấy có ở đây , chúng ta mới dám lén lút đến , thế nào ? Có thích hay ? ”

      đến bên Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi kích động .

      hổ là Lăng Phong Tuyệt Đỉnh , nhìn khung cảnh phía dưới , đúng là danh bất hư truyền nha . ” Hít hơn sau , Vân Hiểu Nguyệt cảm than .

      ” Hảo , Vân Hiểu , ngươi đại tài tử, ta thấy là ,hay ngươi lưu lại chỗ này , đại ca của ta nhât định trọng dụng ngươi . ”

      Mắt Phong Tú Nhi sáng ngời kích động .

      ” Ha ha , cần , ta luôn thích cuộc sống tự do , có thói quen để người khác nắm trong lòng bàn tay , chúng ta rời thôi , nếu trại chủ trở lại , tức giận đó . ”

      Khoé miệng nghiền ngẫm cười , Vân Hiểu Nguyệt dẫn đầu xuống núi : ở nơi này thời gian dài dễ dàng sinh ra ít ý tưởng , Phong Tuyệt này có vẻ dã tâm ít !

      Bất quá , chuyện đó và nàng liên quan , có lẽ ngay cả cơ hội gặp nhau cũng có , thôi kệ .

      Vừa vừa suy nghĩ , đột nhiên nghe thấy “ ây uôi ” . Tiếng vật nặng rơi xuống , khi mọi người nhìn lại nhận ra đó là Phí Kiều Kiều té ngã mặt đất đầy nước mắt .

      Hiển nhiên là rất đau rồi .

      ” Phỉ tỷ tỷ , người như thế nào rồi , sao chứ ? ”

      Phong Tú Nhi liền đỡ nàng dậy .

      ” Híc … đau quá ! ”

      Vừa đứng lên , chân của Phí Kiều Kiều liền mềm nhũn mún té ngã , mặt ý đau càng sâu .

      ” Thế nào rồi ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt quan tâm tới hỏi .

      ” Ta bị trật chân rồi , thể được !

      Phí Kiều Kiều gương mặt thống khổ , vuốt ve mắt cá chân của mình trả lời . ”

      ” Trật chân sao ? tại người ta mang thuốc thôi để ta ôm ngươi xuống núi . ”

      Vươn tay Vân Hiểu .

      được ”

      Ba người cùng nhau cự tuyệt , Vân Hiểu Nguyệt ngây người :

      “ Vì sao lại được ?” .

      ” Vân đại phu , tay trói gà chặt , ta sợ bản thân quá nặng , làm bị thương người vậy hay ! bằng … ”

      Phí Kiều Kiều thẹn thùng nhìn về phí Tư Đồ Viễn bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt , ấp úng .

      Hả ? Nữ nhân này , có chút thú vị , xem ra lần té này là nàng ta cố ý , mục đính có phải là vì tạo cơ hội để được gần Viễn ?

      Hắc hắc , tiểu Viễn Viễn , khảo nghiệm lần đầu tiên bắt đầu .

      ” Đúng đúng , có đạo lí a , Viễn , ngươi xem , Phí nương bị thương , tiện lại , ngươi là nam tử võ công cao cường , ngươi ôm nàng ta xuống núi , được chứ ? ”

      ” Ta sao ? ”

      Tư Đồ Viễn loạn thần , nhìn Phí Kiều Kiều đứng vững rồi lại nhìn Vân Hiểu Nguyệt xong liền lắc đầu ôm quyền :

      ” Chủ tử , xin lỗi , nam nữ thụ thụ bất thân , thuộc hạ thể phục tùng , để thuộc hạ kêu tuỳ tùng mang nguyễn kiệu lại đây , mọi người đợi lát . ”

      xong liền quay đầu bước .

      ” Chuyện này … ngượng ngùng a , tên thị vệ này của ta có chút cáu kỉnh ngang ngược , là có lỗi , mong Phí nương đợi lát ! ”

      Vân Hiểu Nguyệt nhìn ánh mắt thất vọng của Phong Tú Nhi vội vàng hoà giải , bất quá trong bụng cười ngất : “ Hắc hắc , tiểu Viễn Viễn , chàng đáng nha , cửa ải này , coi như chàng thông qua ” .

      ” Thị vệ của người rất có tính cách nha ”

      Phí Kiều Kiều rũ mắt , nhàng thở ra .

      Rất nhanh , nhuyễn kiệu liền được mang tới , Phí Kiều Kiều bị nâng lên , đoàn người rất nhanh về tới tiểu viện , Vân Hiểu Nguyệt vốn định giúp nhìn qua chân của Phí Kiều Kiều nhưng là nàng đồng ý , là tự mình bôi thuốc là tốt , Vân Hiểu Nguyệt cũng có kiên trì , cần quan tâm đến tâm tư của nàng ta , bởi vì Viễn lãnh cốc soái ca nên có vẻ tức giận .

      Từ dưới chân núi , luôn nghiêm mặt , cung kính quá đáng , lúc ngồi ăn cơm , nàng ta ngồi bên cạnh cũng chuyện , ràng là tức giận .

      Vân Hiểu Nguyệt dẫn về Trúc Hiên , hắc hắc , phá hoại khí gia đình của người ta , nên tự nhiên muốn nhận lỗi .

      ” Viễn , Viễn , chàng là tức giận sao ? ”

      Vừa vào tới nội thất , Vân Hiểu Nguyệt liền treo người lên cổ Tư Đồ Viễn cười hì hì .

      ” Thuộc hạ dám ”

      Hạ mí mắt Tư Đồ Viễn cung kính trả lời .

      ” Còn có , thèm quan tâm tới người ta , tức giận là cái gì ?

      Thôi , xin lỗi mà , ta thức phải cố ý , có lần sau , có được hay ? ”

      Đưa mặt mình áp sát vào mặt cọ cọ , Vân Hiểu Nguyệt cười ngọt ngào .

      chứ ? ”

      Tư Đồ Viễn giương mắt hoài nghi hỏi .

      ” Vâng vâng , hơn cả thánh chỉ !

      mà ,ta nhớ kỹ ,về sau bao giờ như vậy nữa , có được hay ? ”

      ” Hảo , Nguyệt nhi vậy là được rồi , nàng nên biết cả đời này trừ nàng ra ta ôm bất cứ ai , nàng cũng được đẩy ta cho người khác , ta rất thương tâm a , có được hay ? ”

      ” Hảo . ”

      Cảm giác được mình mắc sai lầm , Vân Hiểu Nguyệt áy náy thâm tình hôn lên mắt , mềm mà thành kính :

      ” Được rồi mà Viễn ,ta đùa nữa ,Viễn nha , có thể ta chút chàng rồi , may mắn là chàng cũng ta , chúng ta là cứ như vậy bên nhau cả đời , hẳn là cũng rất thoải mái . ”

      ” Bồi ta chơi cờ , có được hay ? ”

      Dày đặc hôn khắp khuôn mặt tuấn dật của , cảm giác thân thể của dần dần cứng ngắc , Vân Hiểu Nguyệt phủ phục trước mặt cười hì hì .

      ” Được rồi , thôi . ”

      Khoé mắt lên tia tươi cười , Tư Đồ Viễn đỏ mặt ôm Vân Hiểu Nguyệt hướng thư vòng đưa tới .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10 : Tư Đồ Viễn Bị Tính Kế


      Những ngày kế tiếp trôi qua yên tĩnh , trừ bỏ những lúc Phong Tú Nhi cùng Tình nhi bám dính lấy Vân Hiểu Nguyệt những lúc châm cứu cùng ăn cơm Vân Hiểu Nguyệt cùng Tư Đồ Viễn đều ở thư phòng tại Trúc Hiên chơi cơ , cũng ban lệnh cấm cho người khác bước vào Trúc Hiên , với bọn họ rằng nàng nghiên cứu sách y , được quấy rầy .

      Cũng bởi vì Phí Kiều Kiều trật chân nên vắng mặt tại bàn cơm thành ra Vân Hiểu Nguyệt cũng mất hứng thú .

      Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Tư Đồ Viễn ngủ trưa , nhưng kết quả là chính nàng lại ngủ được , liền khoác y phục , mở cửa ra ngoài , nghĩ tới , vừa mới tới hoa viên liền nhìn thấy phía bên kia của hồ nhìn thấy Phong Tú Nhi lôi kéo Phí Kiều Kiều hướng bên này tới .

      Mồ hôi nhàng rơi xuống , nếu để cho Phong Tú Nhi lên tới nơi , còn phải là phiền phức muốn chết sao ?

      Suy nghĩ kỹ hồi , Vân Hiểu Nguyệt nhàng bay lên đại thụ .

      ” Tú nhi , như thế này tốt đâu , ta thấy hay là thôi , có được hay ? ”

      Phí Kiều Kiều mặt mày khó xử kháng cự .

      ” Phí tỷ tỷ , tỷ do dự cái gì ?

      Đại ca của ta , ngươi cũng là muội muội của , ngươi cũng thích đại ca của ta , tại ngươi lại thích người , đương nhiên là phải nghĩ biện pháp lưu lại ! Chúng ta làm được mà , thôi ! ”

      Phong Tú Nhi khẳng định .

      ” Nhưng là … ta làm được , mắc cỡ chết ta mất , ta cũng biết nên làm như thế nào ? ”

      Phí Kiều Kiều ngượng ngùng đỏ mặt thôi .

      ” Trời , Tư Đồ Viễn kia vừa nhìn thấy là tên thành trung hậu , chỉ với bộ dạng xinh đẹp của tỷ nhất định có thể khiến động tâm , ta giúp tỷ khiến Vân Hiểu rời , được ? ”

      Hả ? Vân Hiểu Nguyệt đứng cây hứng thú nghe “ Hai người bọn họ lại mưu chuyện gì ? Hắc hắc , có ý tứ , nghe thử xem ” .

      ” Nhưng mà … thôi , Tú nhi muội muội , ta trở về đây , ta đâu , nếu cho mọi người biết , ta còn mặt mũi nào nhìn mọi người ? ”

      Phí Kiều Kiều giảo hoạt mang theo ý cười .

      ” Ây da , Phí tỷ tỷ , ai biết , ta , tỷ làm sao có người khác biết được ?

      Ngươi yên tâm , ta sắp xếp xong hết rồi , chỉ cần cùng ngươi vào gian phòng kia , ta liền khoá trái cửa , được rồi , hảo tỷ tỷ , người thích thị vệ kia , còn ta lại thích Vân Hiểu , hai tỷ muội chúng ta liên thủ , giữ bọn lại , đại ca nhất định khích lệ chúng ta .

      Ngươi xem , Tư Đồ Viễn kia võ công cao cường như vậy , lại tuấn mỹ như vậy , giữ bọn họ lại Phong Vân Trại đại ca còn vui chết được hay sao ?

      Hảo tỷ tỷ , ngưoi nghe ta lần này , đảm bảo có gì bất trắc ! ”

      Phong Tú Nhi tận tình khuyên nhủ .

      sao ? Ta đây cũng muốn làm như vậy , nhưng còn chưa động tâm , phải làm thế nào bây giờ ? ”

      Phí Kiều Kiều giương mắt xấu hổ .

      sao hết , chỉ cần cùng ngươi ở căn phòng kia vượt quá nén nhang dù có dù cũng phải cưới ngươi đúng sao ?

      Hơn nữa , lại là người chất phác như vậy , nhất định là có miệng mà dám , Phí tỷ tỷ , vì hạnh phúc chung thân của người , nghe muội muội , có sai đâu ! ”

      ” Nhưng là muội muội , chuyên này … Vân Hiểu có thể đáp ứng hay ?

      Ngươi xem hai người bọn họ bộ dáng thân mật như vậy , chừng Vân Hiểu thích nam sủng , muội muội , làm như vậy tốt ! ”

      Phí Kiều Kiều vẻ mặt khó xử .

      Nam sủng ? Hắc hắc , Vân Hiểu Nguyệt cây cười ra tiếng …

      Viễn mà nghe được những lời này chắc tức muốn xỉu !

      Trời ạ , hai nữ nhân này là có trí tưởng tượng quá phong phú a !

      có khả năng ! Mà cho dù thích nam sủng thế nào ?

      Tỷ tỷ , ta nhất định mê hoặc được Vân Hiểu, liền có tâm tư nghĩ tới Tư Đồ Viễn kia , được rồi , cần tranh cãi nữa , nhanh .

      Ta nhờ tiểu Tình nhi hẹn Vân Hiểu ra ngoài , sau đó ngươi liền đón tiểu thị vệ kia , cứ quyết định như vậy . ”

      Phong Tú Nhi lôi kéo Phí Kiều Kiều hướng tiểu lâu phía trước mà .

      ” Tú nhi muội muội , được đâu , ta làm được , nên , có được hay ? Tú nhi muội muội ”

      Phí Kiều Kiều bị Phong Tú Nhi lôi kéo nhanh về phía trước luôn miệng kháng cự .

      Hả ? Đùa cái gì vậy ? Các nàng muốn đối phó với Viễn ?

      Tiểu Viễn Viễn thân ái , lần này ta có tham dự , chuyện lần này ta thực có tham gia , xem như tìm chút việc vui !

      Len lén hành động , Vân Hiểu Nguyệt tiếng động theo đường rừng trở về Trúc Hiên , vừa vào tới cửa liền thấy Tư Đồ Viễn .

      ” Nguyệt nhi , nàng đâu vậy ? ”

      ” Hắc hắc , ta ngủ được nên lung tung vòng .

      Viễn à , chàng còn mệt hay ? Có muốn nghỉ ngơi thêm chút hay ?”

      ” Nguyệt nhi , cần đâu ! Lần sau nàng ra ngoài nhớ đánh thức ta , tỉnh lại thấy nàng ta thực rất lo lắng ! ”

      Tư Đồ Viễn đỏ mặt cáu lên lầm bầm .

      ” Ân , bỏ lại ngươi lần nào nữa , hì hì … ”

      Vỗ vỗ Tư Đồ Viễn , Vân Hiểu Nguyệt liền vào đại sảnh .

      Vừa ngồi xuống cửa liền bị đập .

      ” Vân ca ca , ta là Tình nhi , có chuyện muốn tìm ngươi ! ”

      Ha ha … tới rồi .

      ” Vào

      Vân Hiểu Nguyệt nhịn được cao giọng đáp .

      ” Vân ca ca , người giúp ta đến hậu sơn có được hay ? ”

      Đến gần cửa Tình nhi đỏ mặt vấn .

      ” Hảo .”

      ” Chuyện này … thị vệ của ca ca , ta muốn mình Vân ca ca theo ta có được hay ? ”

      Dương lên khuôn mặt tươi cười , Tình nhi vẻ mặt vui vẻ hy vọng .

      ” Nhưng mà … ”

      Tư Đồ Viễn nhìn Vân Hiểu Nguyệt có chút chần chờ .

      có việc gì , Viễn , ngươi lưu lại chỗ này nghỉ ngơi , trong khoảng thời gian này , ngươi mỗi đêm đều ngủ ngon , ta lát quay lại ! thôi ”

      Thần thần bí bí , cười cười , Vân Hiểu Nguyệt bước ra ngoài .

      ” Vân ca ca , ta … ta là … ta muốn theo ca học y thuật có được hay ? ”

      đến nửa đường , Tình nhi câu .

      ” Hả ? Học y ? Vì sao ? ”

      Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt hỏi .

      ra … ra , ta luôn luôn muốn nhìn thấy Vân ca ca , muốn người rời , ta muốn thành đồ đệ của người , liền có thể theo người ! ”

      Tình nhi có chút thẹn thùng .

      Ách , phải chứ ! Chẳng lẽ tiểu nha đầu này cũng coi trọng ta ?

      Nàng ta chỉ mới có 14 tuổi , còn rất trẻ con nha , nên nên , loại phiền phức thế này , ta kham nổi đâu !

      ” Tiểu Tình nhi , học y thời gian thường rất lâu , ngươi xem , Vân ca ca của ngươi bận rộn như vậy làm gì còn thời gian mà dạy dỗ ngươi ?

      Như thế này , chờ ngươi thuộc hết tên tất cả các loại thảo dược , Vân ca ca thu ngươi làm đồ đệ , thế nào ? ”

      Lau mồ hôi lạnh người , Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt .

      sao , học trong sách y là được đúng ? ”

      ” Đúng rồi . ”

      ” Được rồi , ta liền bây giờ học , Vân ca ca , ca phải giữ lời nha ! ”

      Tình nhi hưng phấn xong bỏ mặc Vân Hiểu Nguyệt liền chạy về tiểu viện của mình .

      phải như vậy , ta chỉ tuỳ tiên thôi mà , tin luôn sao ? Vân Hiểu Nguyệt có chút há hốc mồm :

      “ Thôi , tuy nàng ta vậy , hơn vạn loại thảo dược sao có thể đơn giản như vậy mà học được , thôi kệ ” .

      Suy nghĩ kỹ càng , Vân Hiểu Nguyệt cấp tốc hướng về Trúc Hiên , nhanh chóng vượt qua rừng cây , cẩn thận lắng nghe .

      Trong gian phòng truyền ra tiếng nước rất , Vân Hiểu Nguyệt liền vụng trộm lăn xuống dưới cửa sổ , đục lỗ rình coi .

      Trời , ra là mỹ nhân kế ! Lá gan của nữ nhân này lớn , lợi hại .

      Nháy mắt mấy cái , nhìn Phí Kiều Kiều mảnh vải che thân trong thùng gỗ , Vân Hiểu Nguyệt khỏi bội phục mà đứng lên .

      Trong phòng chỉ có nàng ta , có Viễn , xem ra Tư Đồ Viễn vẫn còn chưa tới đây . Vân Hiểu Nguyệt muốn nhìn chút xem Viễn có phải hay chính nhân quân tử vì thế liền ngồi chờ .

      Rất nhanh , truyền đến thanh của Phong Tú Nhi .

      ” Thị vệ ca ca , Vân Hiểu ở gian phòng phía trước kia , người vào , ta phân phó ngự trù chuẩn bị chút thức ăn mang lại đây . ”

      ” Chủ tử ở bên trong ? ”

      Đến trước cửa Tư Đồ Viễn nghi ngờ hỏi

      ” Đúng vậy , vào , Vân Hiểu ngươi nhanh nhanh chút , có việc muốn giao cho ngươi . ”

      Phong Tú Nhi nghiêm trang

      ” Hảo , tạ ơn nương . ”

      Tư Đồ Viễn nghi ngờ liền đẩy cửa vào .

      Ha ha ha , trò hay bắt đầu rồi ! Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì áp sát mắt .

      Ngạc nhiên phát Phí Kiều Kiều đứng dậy , chân trần ra khỏi thùng gỗ , đứng ở bên của rèm cửa .

      ” Chủ tử , thuộc hạ đến . ”

      Tư Đồ Viễn vén rèm cửa lên .

      ” Ai … người làm sao lại vào đây ? ”

      Phí Kiều Kiều kinh hãi kêu lên tiếng , che những yếu điểm , nước mắt nhanh chóng chảy xuống , bộ dạng lê hoa đái vũ , là rất đẹp !

      ” Hả ? nương … tại hạ là cố ý .

      Chuyên này … thực xin lỗi , thực xin lỗi ! ”

      Tư Đồ Viễn vừa thấy liền lắp bắp nhận lỗi che mắt lại .

      ” Ngươi tự nhiên dám thừa dịp ta tắm rửa tiến vào …

      Huhu … ta như thế nào còn có thể gặp được người khác … huhu … ”

      Ngồi sụp xuống Phí Kiều Kiều thất thanh khóc rống lên .

      ” Chuyên này , … nương … ta cái gi cũng có thấy , ta lúc này liền rời , ta rời ngay . ”

      Vừa xin lỗi Tư Đồ Viễn liền hướng bên ngoài lui dần .

      ” Đứng lại ”

      Phí Kiều Kiều lập tức đứng lên hướng Tư Đồ Viễn tới

      cái gì cũng thấy sao ?

      Ngươi gạt ta !

      Viễn , ngươi nhìn thấy thân thể của ta , ta là người của ngươi , ta gả cho ngươi , có được hay ? ”

      Nhanh chóng kéo hai tay Tư Đồ Viễn ra , Phí Kiều Kiều chui tọt vào trong lòng Tư Đồ Viễn ngọt ngào .

      ” Tránh ra ”

      Tư Đồ Viễn theo phản xạ đẩy Phí Kiều Kiều ra khỏi lồng ngực của mình

      nương , xin lỗi , ta có khẳ năng lấy ngươi , ta có người trong lòng rồi , xin lỗi ”

      Tư Đồ Viễn nhắm chặt hai mắt từ từ .

      ” Viễn , sao mà , ngươi chỉ cần mở mắt nhìn ta , ngươi liền biết ta đẹp , nhất định hẳn là đẹp hơn so với tên nam nhân kia ở trong lòng của ngươi , Viễn … ”

      mặt mang nụ cười quyến rũ , Phí Kiều Kiều thân thể trần chuồng như con rắn giãy giụa , cố gắng quấn lấy Tư Đồ Viễn !

      Đem Tư Đồ Viễn áp đến tận tường , hai tay bám lấy cổ , xem cái tư thế kia là muốn “ Bá Vương Ngạnh Thượng Cung ” ?

      ” Tránh ra ”

      Tư Đồ Viễn bực bội hét lên .

      ” Đừng mà , Viễn , ngươi chỉ cần mở mắt ra nhìn ta thôi ”

      Phí Kiều Kiều lạc giọng .

      ” Ngươi … ”

      Sắc mặt Tư Đồ Viễn càng ngày càng khó coi , cuối cùng nhịn được nữa , dồn lực lên tay đem Phí Kiều Kiều ném về lại thùng gỗ .

      Chỉ nghe tiếng “ phịch , rầm ” Phí Kiều Kiều lệ rơi rơi tọt vào trong , nước văng tứ tung . Vân Hiểu Nguyệt nhịn được “ xì ” tiếng bật cười .

      ” Nguyệt nhi ? ”

      Tư Đồ Viễn nghe được tiếng của Vân Hiểu Nguyệt lập tức bay ra cửa sổ , Vân Hiểu Nguyệt trong lòng biết hỏng bét ,còn chưa kịp đào tẩu bị Tư Đồ Viễn giữ chặt lấy tay .

      Thảm rồi , thảm rồi ! Ta chết chắc rồi !

      Mặt Tư Đồ Viễn bây giờ còn đen hơn cả đít nồi , Vân Hiểu Nguyệt ngây ngốc cười gượng vài tiếng , mở miệng thanh minh :

      ” Viễn , ta xin thề , ta hề biết đến chuyện này , ta vừa mới đến mà thôi ! ”

      Mồ hôi giọt , chỉ là vạch trần thôi .

      Tư Đồ Viễn gắt gao nhìn nàng chằm chằm rồi lát sau đột nhiên ôm lấy nàng hướng Trúc Hiên mà .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :