1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Tuyệt Sắc Yêu Phi - Quân Tử Nhan ( Hoàn - 209c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Nỗi đau mất Huyên nhi



      “Tiểu Thúy, tỷ nghe gì chưa, Hoàng thượng phế toàn bộ nương nương, chỉ chừa lại Điệp quý phi nương nương ở Sắc Điệp Cung đó, chậc chậc, đây chính là tin mới nhất, Điệp phi nương nương kia đúng là hồ ly tinh đầu thai ư?”

      “Đồ ngốc, nào có hồ ly tinh, tỷ từng thấy Điệp quý phi nương nương ở đằng xa, đúng là đại mỹ nhân, xinh đẹp hơn cả tiên trời, trong cung có nương nương nào sánh bằng mỹ mạo của người đâu, nếu tỷ là nam nhân chắc chắn cũng mê muội vì người mất!”

      “Đúng rồi, muội còn nghe , thọ yến Thái Hậu lần trước, điệu múa của Điệp quý phi nương nương khiến tất cả đại thần mê mẩn, nữ tử tài mạo song toàn như vậy lại mang long thai.

      Tự nhiên khiến các nương nương khác ghen ghét, cho nên Nhu phi nương nương đặt bẫy khiến Điệp quý phi nương nương sảy thai, nghe Nhu phi nương nương ở tThiên lao, bị đánh thê thảm lắm!”

      “Suỵt… mồm thôi, tỷ còn nghe , các nương nương trong cung đều biết Hoàng thượng vì muốn Điệp quý phi nương nương vui đuổi các nương ra khỏi cung.

      Ai cũng hận nương nương đến chết, lúc này, biết lại có ai muốn hại Điệp quý phi nương nương hay nữa, aiz…”

      sao? Điệp quý phi nương nương đáng thương, đúng là hồng nhan bạc mệnh!”

      “Đúng vậy, aiz…”

      “Các ngươi muốn chết sao, ăn huyên thuyên! Chuyện của chủ tử, nô tài chúng ta có thể đoán mò sao?

      Đừng nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng, đến lúc đó, Điệp quý phi nương nương sao mà đầu chúng ta khó giữ trước.

      Tiểu Ngọc, mau làm chuyện của mình , lại muốn ăn mắng hả!”

      “Biết rồi ạ!”

      tiếng vang xì xì xồ xồ truyền đến, bọn thị nữ gì nữa, Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh, nàng cũng tin lắm mấy tin vặt này của thị nữ.

      Cho dù có kẻ nào muốn hại ta, cũng phải nhìn xem chúng có năng lực này hay . Dám chọc giận ta, đáng chết, ta buông tha cho bất kì ai!

      Lặng lẽ hồi cung, thay y phục dạ hành, nằm giường, bận rộn buổi tối, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ chốc lát sau chìm vào mộng đẹp.

      Sau đó, ước chừng ngủ được bốn năm canh giờ, Vân Hiểu Nguyệt tỉnh lại, là buổi chiều, mở ra mắt, cao giọng gọi:

      “Huyên nhi, Huyên nhi!”

      “Hồi bẩm nương nương, Huyên tổng quản đến phòng ăn chuẩn bị bữa tối cho người!”

      Cung nữ Tiểu Vân vào, cung kính hồi đáp.

      “Bữa tối? Bản cung ngủ bao lâu?”

      Vân Hiểu Nguyệt nhìn ánh dương bên ngoài, kỳ quái hỏi.

      “Hồi bẩm nương nương, người ngủ bốn canh giờ, bữa trưa sớm qua, Huyên tổng quản thay đồ ăn nóng đến rất nhiều lần nhưng người tỉnh, nên dặn nô tỳ chờ ở ngoài phòng, còn Huyên tổng quản truyền lệnh.”

      Chết , ngủ tận chín giờ lận, chả trách tinh thần tốt như vậy!

      Vân Hiểu Nguyệt hơi sửng sốt, lại hỏi:

      “Có ai đến tìm bản cung ?”

      “Hoàng thượng cùng Vương gia, Thái Hậu nương nương đều tới, thấy người ngủ say nên quấy rầy người, đều về hết!”

      “Được, chuẩn bị rửa mặt!”

      Vân Hiểu Nguyệt ra lệnh.

      Rửa mặt chải đầu xong, uống hết chén trà nóng, cảm thấy bụng có chút đói, nàng sai cung nữ bưng ít điểm tâm lên ăn đỡ đói, Vân Hiểu Nguyệt ngồi giường, bắt đầu vận khí luyện công, sau vài giờ, lúc mở mắt, trời tối đen!

      “Ơ? Nha đầu Huyên nhi sao khuya thế này rồi mà còn chưa về?”

      Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, nhảy xuống giường, về phía cửa.

      “Tiểu Vân, Huyên nhi chưa về sao?”

      Thấy Tiểu Vân đứng trước cửa, Vân Hiểu Nguyệt có chút sốt ruột hỏi.

      “Hồi bẩm nương nương, Huyên tổng quản chưa về, các tỷ muội trong cung ra ngoài tìm!”

      “Cái gì? Tìm bao lâu rồi?”

      Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt “lộp bộp” chút, nàng bối rối, sốt ruột hỏi.

      canh giờ thưa nương nương, vẫn chưa có ai về!”

      “Chết tiệt, phải lại bị phi tử nào bắt đấy chứ, hừ, chúng ta tìm, nếu ai dám đánh Huyên nhi, ta lấy đầu của ả xuống!”

      Vân Hiểu Nguyệt lập tức tức giận, vén váy ra ngoài cung.

      Vừa chạy tới cửa cung, Tiểu Viên vội vàng chạy đến, thấy Vân Hiểu Nguyệt, vội vàng gọi:

      “Nương nương, Điệp phi nương nương, tìm thấy Huyên tổng quản rồi!”

      “Tìm thấy rồi? Người đâu, sao người về?”

      Vân Hiểu Nguyệt dừng lại, kinh ngạc hỏi.

      “Huyên tổng quản, Huyên tổng quản… Oa…”

      Còn chưa hết, Tiểu Viên khóc rống lên, vừa khóc vừa nghẹn ngào chỉ đến phía sau:

      “Thị vệ đại ca, thị vệ đại ca nâng Huyên tổng quản về, hu hu…”

      “Nâng?”

      Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra, nhìn về đám người phía xa xa vội vàng chạy tới cùng chiếc cán trong tay họ, lửa giận lập tức bùng cháy tận trời, lạnh lùng hỏi:

      “Là ai đánh?”

      “Hu hu…

      Nương nương, người hãy làm chủ cho Huyên tổng quản, con người tốt như vậy sao lại bị người ta hại, hu hu…”

      Tiểu Viên lập tức yếu đuối, khóc càng thương tâm!

      Bị người ta hại? thể?

      Nghe vậy, Vân Hiểu Nguyệt lập tức choáng váng, cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân xông vào tận tim, khiến nàng đông cứng tại chỗ, thể tin được nghe tiếng khóc “hu hu” dần dần đến gần, nhìn vật thể hình người bọc trong tấm vải trắng cáng, lệ, thể ức chế trào ra.

      “Huyên nhi…”

      Nỉ non ngồi xổm xuống, run run vạch tấm vải trắng đó ra, khuôn mặt xinh đẹp của Huyên nhi hắt vào trong mắt, vẫn là gương mặt quen thuộc này, tối hôm qua vẫn vây quanh nàng, người sống sờ sờ với nét mặt tươi cười như hoa, tại lại nằm tấm ván gỗ lạnh tựa băng.

      Huyên nhi bao giờ có thể cười với nàng được nữa, cũng bao giờ có thể ngọt ngào gọi nàng là “Nương nương”, quản chuyện này quản chuyện kia của nàng được nữa!

      Đôi mắt trừng to kia, nét mặt sợ hãi cùng miệng mũi đầy bùn đất kia, khiến Vân Hiểu Nguyệt lòng đau thể kìm nén nổi!

      Vì sao?

      Vân Hiểu Nguyệt ta rốt cuộc làm sai cái gì, tại sao lại đối xử với ta như vậy?

      Tất cả những người bên cạnh ta đều hết rồi, ngay cả Huyên nhi, thiếu nữ thiện lương đến vậy cũng bị người ta hại chết, ông trời ơi, ông muốn dồn ta đến bước đường nào ông mới cam tâm!

      Ngồi chồm hỗm bên thi thể Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt khóc tựa đứt từng khúc ruột, lâu sau, lâu sau… nàng mới vươn bàn tay run run, lần cuối nhàng vuốt ve gương mặt lạnh giá của Huyên nhi, nàng dùng chiếc khăn bằng gấm, lau nước mắt, cẩn thận lau bùn đất mặt Huyên nhi, rồi sau đó nhàng vuốt đôi mắt mở trừng trừng của Huyên nhi từ từ khép lại, đau khổ :

      “Huyên nhi, là tỷ tỷ bảo vệ muội được, xin lỗi…

      Muội hãy an tâm mà , cho dù phải huyết tẩy Hoàng cung, tỷ tỷ cũng nhất định phải tìm cho bằng được hung thủ, báo thù cho muội!

      Sau đó tỷ tỷ an táng muội bên cạnh Trần Viễn đại ca mà muội nhất, hy vọng hai người đời đời kiếp kiếp chia lìa!”

      Lau khô nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thị nữ bên khóc nức nở, lạnh lùng :

      “Chuẩn bị nước ấm, tắm rửa sạch cho Huyên nhi muội muội của bản cung, thay quần áo sạch , bố trí đại điện thành linh đường, chờ bản cung về!”

      “Hu hu… dạ, thưa nương nương!”

      “Các ngươi tìm thấy Huyên nhi ở đâu?”

      Quay đầu, Vân Hiểu Nguyệt nhìn vài thị vệ đứng bên đích, lạnh lùng hỏi.

      “Hồi bẩm nương nương, là ở ao hoa sen cách Tê Phượng Cung của Hoàng hậu nương nương xa.

      Chúng thuộc hạ nhìn thấy chiếc giầy thêu trong đám cỏ ở bên bờ, sau đó vớt ao, cứu lên rồi Huyên nương tắt thở!

      Bởi vì vội vã nên thuộc hạ chưa kịp hồi bẩm Hoàng thượng, nay thuộc hạ xin cáo lui!”

      ? Hừ…”

      Vân Hiểu Nguyệt hừ lạnh tiếng, quay đầu lại :

      “Tất cả mọi người ở đây, cho phép ai chuyện này ra ngoài, bốn người các ngươi đưa ta đến ao sen đó!”

      “Chuyện này… !”

      Bốn người nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Vân Hiểu Nguyệt, vội vàng câm miệng, khom người dẫn đường phía trước, Vân Hiểu Nguyệt nhấc váy theo sau.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Giết tha ( thượng )


      Đứng bên cạnh ao, nhìn đáy ao rất sâu, dường như trước mắt nàng ra khuôn mặt đau khổ giãy dụa của Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt vô cùng đau lòng

      Nước mắt kìm nén được chảy xuống: Huyên nhi, nếu tỷ sớm cho muội biết tỷ dẫn muội , có phải muội tránh được kiếp nạn này ?

      Đáng tiếc, thế giới này cho phép hối hận, Huyên nhi, vậy hãy để tỷ tỷ tự tay báo thù cho muội!

      Che giấu cảm xúc, Vân Hiểu Nguyệt đứng ở mép ao, cẩn thận quan sát vị trí phát ra giầy thêu: bùn đấy bên mép ao có dấu vết gì, chứng minh Huyên nhi phải trượt chân ngã xuống nước mà là bị ai đó ném vào.

      Nhớ lại hình dáng lúc chết của Huyên nhi, bụng bị trương phình, bùn đất trong miệng mũi là bị nhồi vào từ bên ngoài, cũng có dấu vết trải qua chống cự kịch liệt, chứng minh là Huyên nhi sau khi bị đánh ngất bị ném vào trong nước, giãy dụa trong bùn đất nhưng có kết quả mà chết.

      Là ai? Là kẻ nào tàn nhẫn như vậy!

      Nắm chặt nắm đấm, Vân Hiểu Nguyệt nhìn bốn phía: Nơi này cách Tê Phượng Cung của của Hoàng hậu quá 500 thước, bởi vì là hậu viện, có vẻ hẻo lánh, cho nên có người qua lại, xa chỗ này chút là tẩm cung của Tần Ngạo, rồi đến Ỷ Nhu Cung trước kia Nhu phi từng sống.

      Tần Ngạo thể, như vậy, hiềm nghi lớn nhất, ngoại trừ Tê Phượng Cung chính là Ỷ Nhu Cung, đương nhiên cũng thể loại trừ có kẻ muốn vu oan giá họa, tốt nhất là tự mình thăm dò!

      “Hoàng hậu có phải bị giam lỏng ở trong cung hay ?”

      Trầm tư lát, Vân Hiểu Nguyệt bình tĩnh hỏi.

      “Vâng, sau khi Hoàng hậu nương nương bị cấm cung chưa từng bước khỏi tẩm cung bước!”

      “Vậy ư? Vậy còn thị nữ bên người?”

      “Hồi bẩm nương nương, chúng thuộc hạ phải thị vệ của Hoàng hậu, cho nên biết nhiều chuyện, người có muốn thuộc hạ tìm thị vệ phụ trách tuần tra hỏi hay ?”

      nam tử thấp lùn cung kính hỏi.

      cần! Các ngươi ở chỗ này chờ ta, được đâu, chờ bản cung trở về, hiểu chưa?”

      !”

      “Tốt lắm, đêm nay, bản cung có rất chuyện quan trọng muốn nhờ các vị hỗ trợ, chỉ cần làm tốt, bản cung trọng thưởng!”

      “Làm việc cho nương nương là vinh hạnh của thuộc hạ, thuộc hạ chờ nương nương sai bảo!”

      Vừa lòng gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đến Tê Phượng Cung.

      Đến gần cửa sau của cung điện, thấy bốn bề vắng lặng, Vân Hiểu Nguyệt nhảy lên, lặng yên tiếng động núp nóc nhà, đến phòng ngủ của Hoàng hậu, cũng may sắc trời tối, lại là lúc ăn tối, sợ có người nhìn thấy.

      “Hu hu… Xin nương nương hãy cứu nô tài, nô tài cố ý, Hu hu…”

      Đột nhiên, phía dưới truyền đến tiếng khóc khiến Vân Hiểu Nguyệt chú ý, nàng nằm úp sấp người, nhấc miếng ngói lên nhìn xuống, quả nhiên đây là phòng của Tiếu hoàng hậu, lúc này, có hai cung nữ vừa quỳ vừa khóc mặt đất, trong đó có cung nữ kéo góc váy của Tiếu hoàng, cầu xin điều gì đó.

      “Hai đồ cẩu nô tài các ngươi, bảo các ngươi bắt người, các ngươi lại giết chết ả, sao bản cung lại nuôi đồ vô dụng này chứ.

      Cút! Bản cung cứu nổi các ngươi, đây là Hạc Đỉnh Hồng, các ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào!”

      Sắc mặt Tiếu Hoàng hậu xanh mét, cước đá người văng ra, lấy cái bình sứ từ trong tay áo ra, ném xuống.

      “Nương nương, Hoàng hậu nương nương, chúng nô tỳ theo người nhiều năm như vậy, vẫn tận tâm hầu hạ nương nương, hề hai lòng, xin nương nương minh giám!

      là do tiện nhân kia làm kiểu gì cũng theo nô tỳ, nên nô tỳ mới đánh ả ngất, ai ngờ ả lại đột nhiên tỉnh dậy, liều chết giãy dụa, nô tỳ nhất thời tình thế cấp bách, đẩy cái, ả đập vào cầu đá, rồi còn thở nữa!

      Nô tỳ sợ hãi, cuống quít dìm ả vào ao hoa sen, ngờ tiện nhân này lại được coi trọng như vậy, thoắt cái có người ra ngoài tìm, rồi bị tìm được.

      Hu hu… Nương nương, chúng nô tỳ là cung nữ thân cận nhất của người, nô tỳ chết đáng tiếc, nhưng nếu làm liên lụy đến nương nương phải làm sao đây?

      Nương nương, người tạm tha cho nô tỳ, cầu xin nương nương, Hu hu…”

      Cung nữ bị đá ra lại mếu máo chạy đến.

      “Hừ, tiện nhân kia dụ dỗ Hoàng Thượng, còn cái gì mà giúp bản cung chứ, nay nếu như bản cung bị phế, tiện nhân kia chính là Hoàng hậu

      Đáng chết, đồ ngu các ngươi làm đổ vỡ kế hoạch của bản cung, bản cung sắp bị các ngươi làm cho tức chết rồi!

      Quên quên , chết chết, xem như ta may, các ngươi quỳ cho đến khi nào tỉnh ra cho bản cung, hừ!”

      Lại đá cung nữ kia ra, vẻ mặt Tiếu Hoàng hậu tàn nhẫn, nổi giận đùng đùng quát lớn.

      “Tạ ơn nương nương giết, Hu hu…”

      Hai cung nữ mừng rỡ, tiếng đập đầu vang lên, Vân Hiểu Nguyệt nóc nhà nghe xong vô cùng giận dữ, móng tay siết sâu vào trong thịt, nàng cắn chặt răng, ức chế nỗi xúc động muốn nhảy xuống làm thịt ba nữ nhân này.

      Vân Hiểu Nguyệt nhảy xuống bên hiên, về phía cây cầu, nàng thể để ba nữ nhân kia chết dễ dàng như vậy được, nàng muốn chúng nếm thử những khổ sở mà Huyên nhi từng phải chịu!

      với bản cung!”

      khỏi khu rừng , nàng lạnh lùng ra lệnh với bốn thị vệ kia, dọc theo cầu đá bằng cẩm thạch, Vân Hiểu Nguyệt thẳng vào Tê Phượng Cung, xuyên qua những hành lang dài, thị nữ ven đường nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Vân Hiểu Nguyệt đều cúi đầu nép sang bên, cũng dám thở mạnh!

      cước đá văng cửa tẩm cung, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn ba người kinh ngạc.

      “Trói lại, đưa !”

      “Nhưng… Nhưng mà!”

      “Có bản cung chịu trách nhiệm, mau lên!”

      !”

      “Vân Nhược Điệp, bản cung vẫn là Hoàng hậu, ngươi muốn làm gì?”

      Tiếu Hoàng hậu sửng sốt lát, giãy dụa gào lên.

      Rút kiếm của thị vệ ra, Vân Hiểu Nguyệt chớp mắt, chĩa thẳng vào Tiếu Hoàng hậu, kề kiếm vào cổ ả, lạnh lùng :

      “Nếu ngươi còn dám thêm câu nữa, ta làm thịt ngươi!”

      Sát khí lạnh như băng khiến mọi người run lên, Tiếu Hoàng hậu hoa dung thất sắc, nước mắt chảy ròng, ngậm miệng để thị vệ đưa ra ngoài Tê Phượng Cung!

      Đoàn người đến bên cầu, Tiếu Hoàng hậu run run mở miệng:

      “Vân… Vân Quý phi đưa bản cung đến nơi này… để làm gì?”

      “Làm gì ư?”

      Vân Hiểu Nguyệt quay đầu lại, nhìn hai cung nữ sợ tới mức nên lời, cười lạnh

      “Cho ngươi xem trò hay, đảm bảo ngươi thích!”

      lên trước, nàng kéo cung nữ chính tay đẩy Huyên nhi luôn luôn vui vẻ của nàng vào trong nước đến bên cầu, thầm điểm huyệt đạo của ả, sau đó trói chặt ả bằng dây thừng vào lan can cầu đá, sau đó cởi bỏ huyệt đạo, bóp chặt khuôn mặt ả, cười lạnh:

      ” Huyên nhi nhà ta là do ngươi đẩy xuống đây, phải ?”

      “Oa… Nương nương tha mạng, nô tỳ phải cố ý, xin người tha cho nô tỳ!

      Hoàng hậu nương nương, cứu nô tỳ, oa…”

      Vừa nghe được lời này, cung nữ kia sợ tới mức cả người run run, lớn tiếng khóc cầu xin.

      “Chát chát chát…”

      Vân Hiểu Nguyệt tát mạnh vào mặt ả nhiều cái, oán hận :

      “Dám giết muội muội của ta, các ngươi đều phải chôn cùng!”

      xong, cước đá ả xuống dưới cầu đá, “bùm” tiếng, cung nữ “ngã lộn nhào” vào trong nước, chỉ nghe tiếng nước “ào ào” rung động, dây thừng bị co rút mạnh!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Giết tha ( hạ )


      30 giây sau, Vân Hiểu Nguyệt bảo thị vệ kéo dây thừng lên, sắc mặt cung nữ kia tái nhợt, miệng đầy mũi bùn đất, còn khí lực mà chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi đến cực điểm cầu xin!

      “Ngươi cũng biết sợ ư?

      Vậy lúc ngươi khiến Huyên nhi của ta chết đuối, ngươi có nghĩ rằng ấy sợ hãi thế nào ?

      Hôm nay, ta muốn ngươi nếm thử những thống khổ của Huyên nhi, cho nên ngươi chết chắc rồi!”

      Lạnh lùng vỗ vỗ mặt cung nữ kia, Vân Hiểu Nguyệt vung tay lên, thị vệ dừng lại chút, nhìn sắc mặt lãnh khốc của Vân Hiểu Nguyệt, buông tay, cung nữ lại rơi xuống nước, dây thừng lại rung rung, lúc này, ràng mỏng manh hơn trước rất nhiều.

      Cứ lặp lại như thế, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng quan sát, tất cả mọi người lại sợ tới mức lạnh run, ai dám mở miệng chuyện, Tiếu Hoàng hậu choáng váng, mãi cho đến lúc cung nữ này còn thở nữa mới bị lên cầu, Vân Hiểu Nguyệt mới quay đầu, nhìn về phía cung nữ khác cùng Tiếu Hoàng hậu.

      “Nương nương, người…

      Người cho nô tỳ chết thoải mái , nô…

      Nô tỳ đẩy Huyên nương, cầu người, cầu người …”

      cung nữ khác đột nhiên quỳ dập đầu mặt đất, thủ đoạn tra tấn của Vân Hiểu Nguyệt khiến ả sợ tới mức chỉ dám cầu xin cái chết thoải mái!

      “Được, ta thành toàn cho ngươi!”

      Trường kiếm vung lên, đâm thẳng vào trái tim cung nữ quỳ mặt đất, kiếm chí mạng.

      Sau đó nàng cũng thèm nhìn mặt đất dính đầy máu tươi, Vân Hiểu Nguyệt rút trường kiếm máu tươi đầm đìa ra, đặt cổ Tiếu Hoàng hậu, lạnh lùng hỏi:

      “Còn ngươi, muốn chết như thế nào?”

      Tiếu Hoàng hậu sợ tới mức phát run, dám câu nào, nếu phải được hai thị vệ bên cạnh giữ vững, nàng sớm rỉ ra thành đống rồi!

      “Điệp nhi, dừng tay!”

      Vân Hiểu Nguyệt vừa định có động tác, tiếng quát lo lắng khiến Vân Hiểu Nguyệt hơi khựng lại chút, hàn ý người quá nặng, xoay người thôi cũng lạnh lẽo:

      “Ngươi muốn che chở cho ả?”

      phải! Điệp nhi, dù sao ả cũng là Hoàng hậu, làm như vậy, nàng cũng khó trốn khỏi chịu tội.

      Buông kiếm xuống, Trẫm nhất định làm chủ cho nàng, trách phạt ả, được ?”

      Nhìn hai xác chết bên, Tần Ngạo biến sắc, lo lắng khuyên bảo.

      “Đúng vậy, Điệp nhi, Hoàng huynh rất đúng, buông kiếm xuống, được ?”

      Tần Vũ theo sau vội vàng bổ sung.

      “Haha, buồn cười quá, trách phạt? Trách phạt gì?

      Chúng hại chết Huyên nhi, chẳng lẽ đáng chết hay sao?”

      “Ta ta ta…

      Là Nhu phi dạy ta làm như vậy, ả nếu muốn giết chết ngươi phải xuống tay với người ngươi tin tưởng nhất, ta muốn giết nó, chỉ muốn uy hiếp thôi…

      Hoàng thượng, cứu thiếp, ả là ma quỷ, ma quỷ, hu hu…”

      Thấy Tần Ngạo, Tiếu Hoàng hậu lập tức phản ứng, gào khóc trốn tránh trách nhiệm.

      Nhu phi?

      Nụ cười lạnh bên môi Vân Hiểu Nguyệt càng sâu, mỉa mai nhìn thoáng qua Tần Ngạo, chất vấn:

      “Thế nào? phải quản giáo Nhu phi sao, kẻ trong Thiên lao cũng có thể gây nên sóng gió, Hoàng thượng à, cái gọi là trách phạt của người, khiến nô tì đại khai nhãn giới đấy!

      Hoàng hậu, ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm nữa, nhưng, nếu Hoàng thượng cùng Vương gia đều bảo vệ ngươi, ta thể giết ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, mang vạ khó mà thoát, cái chết của Huyên nhi, kiếm này coi như xong!”

      Tiếng vừa dứt, Vân Hiểu Nguyệt lao mũi kiếm xuyên thủng bả vai Hoàng hậu, ngân châm vốn giấu sẵn trong tay đâm vào gân mạch của ả nhanh như điện xoẹt, theo chuyển động của máu, mười hai canh giờ sau, ngân châm đâm vào tâm mạch, sinh mệnh nữ nhân này, cũng tới điểm cuối, hơn nữa, là đau đớn vô cùng!

      Cho ngươi chết thoải mái ngươi cần, là ngươi ép ta, chẳng trách ta được!

      Cười lạnh rút kiếm ra ném , Vân Hiểu Nguyệt cũng thèm nhìn Hoàng hậu gào lên như heo bị giết, lướt qua Tần Ngạo cùng Tần Vũ, đến Thiên lao.

      Vẫn còn người, nàng phải giết ả mới khiến Huyên nhi an tâm lên đường!

      “Điệp nhi, nàng muốn đâu?”

      Dáng vẻ của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo cảm thấy sợ hãi hiểu, vội vàng đuổi theo.

      “Thiên lao!”

      “Được, Trẫm cùng nàng!”

      Vân Hiểu Nguyệt chẳng thèm quan tâm đến , chỉ mực thẳng, ước chừng canh giờ sau, rốt cục tới thiên lao.

      “Tham kiến Hoàng thượng, quý phi nương nương!”

      “Miễn lễ! Đưa Trẫm cùng nương nương đến chỗ Nhu phi!”

      “Dạ!”

      Thiên lao rất u, cũng rất ẩm ướt, đến tầng tối nhất, ngục tốt đưa hai người vào gian tù, mở cửa ra, Vân Hiểu Nguyệt lên đầu tiên.

      Đập vào mắt nàng là cảnh Nhu phi hai tay hai chân đều bị xiềng xích, cả người thấp thoáng máu tươi nằm trong đống cỏ rác rên rỉ, nhưng kỳ quái, gương mặt của ả vẫn rất sạch !

      “Hừ, kêu la cái gì, có thể đưa ra cái cách ngu xuẩn ấy, chứng minh hình phạt còn rất !”

      Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh, tùy tay rút ra thanh kiếm của ngục tốt, vỗ vỗ lên mặt Nhu phi.

      “Ai? Là ngươi!”

      Nhu phi chậm rãi mở mắt, thấy Vân Hiểu Nguyệt, hận thù tận xương lập tức bắn ra từ đôi mắt mất vẻ sáng bóng động lòng người:

      “Đồ tiện nhân, ngươi còn chưa chết sao?

      Ha ha…

      Hay, cuối cùng chính ta khiến ngươi mất con, ta có chết cũng sáng mắt!”

      “Tiện nhân, câm miệng cho Trẫm!”

      Tần Ngạo tiến lên từng bước, nổi giận .

      “Hoàng… Hoàng thượng!”

      Nhu phi cố sức quay đầu, thấy Tần Ngạo, ánh mắt lập tức biến thành vui sướng:

      “Hoàng thượng, người còn nhớ nô tì?

      Tốt quá, rốt cục người thăm nô tì, ngày nào nô tỳ cũng giữ mình sạch , sợ Hoàng thượng gặp nô tì lại nhận ra, Hoàng thượng, nô tì vẫn xinh đẹp như vậy, đúng ?”

      “Ha ha…”

      Vân Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ Nhu phi, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này là rất đáng thương! Dùng hết tâm cơ đến nỗi bị bỏ tù chỉ vì nam nhân biết là gì, thậm chí đến chết cũng chẳng biết, đây chính là công dã tràng, là hoa trong gương, trăng trong nước!

      Nhưng, cho dù thế sao chứ? Nếu chọc đến nàng, Vân Hiểu Nguyệt nàng để ả chết thoải mái như vậy đâu!

      “Hoàng thượng, người ngài , là ả, hay là ta?”

      Đột nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt đến gần Tần Ngạo, mỉm cười hỏi.

      “Điệp nhi, nàng tha thứ cho Trẫm rồi?”

      Tần Ngạo thấy nụ cười xinh đẹp của Vân Hiểu Nguyệt, lập tức vui, vội vàng ôm lấy nàng, thâm tình :

      “Người Trẫm , đương nhiên là Điệp nhi!”

      “A…

      , gạt người!

      Hoàng thượng, người nô tì, người nô tì, đúng ?”

      Nhu phi lập tức cuồng loạn, giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, gương mặt tái nhợt mếu máo, vô cùng xấu xí!

      Tần Ngạo chán ghét nhìn ả cái, khinh thường:

      “Trẫm ngươi lúc nào, cho tới bây giờ Trẫm chưa từng ngươi.

      Hạng nữ nhân tâm tư ác độc như ngươi cứ chờ chết già trong ngục !”

      … đây phải , phải …”

      Nhu phi thê thảm gào khóc đến tê tâm liệt phế, rồi sau đó trong miệng trào ra máu tươi, đầu ngả sang bên rồi ngất!

      Đau lòng ?

      Nhu phi, đau lòng ấy của ngươi đem so sánh với Điệp nhi, so sánh với ta, thể nào bằng được, cho nên, sao ta lại có thể dễ dàng bỏ qua ngươi như vậy?

      Đẩy tay Tần Ngạo ra, Vân Hiểu Nguyệt lên trước, đâm kiếm sâu vào đùi Nhu phi.

      “A…”

      Nhu phi hét lên tiếng, tỉnh lại.

      “Hoàng… Hoàng thượng cứu thiếp, cứu thiếp!”

      Gian nan cử động cơ thể, Nhu phi chảy mồ hôi như mưa hạ, khóc lóc kêu than, Vân Hiểu Nguyệt nghe vậy, nghiêng đầu giọng mỉa mai :

      “Hoàng thượng, ả, người còn muốn giúp ?”

      “Điệp nhi, Trẫm…

      Ở bên ngoài chờ nàng!”

      Tần Ngạo giật mình, sâu nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, xoay người ra ngoài.

      …”

      Nhu phi thê thảm kêu lên, tuyệt vọng nhìn thân ảnh Tần Ngạo biến mất, ngã vào trong đám cỏ rác gào thét khóc rống lên.

      “Nhu phi, từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ chưa từng ngươi, ngươi chẳng qua là món đồ chơi của mà thôi, chỉ là đối tượng cho lợi dụng mà thôi!

      Ngươi hại chết con của ta, bây giờ lại kích động Hoàng hậu hại chết Huyên nhi, Nhu phi, giết ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta!”

      Chậm rãi rút trường kiếm ra, Vân Hiểu Nguyệt đặt kiếm mặt Nhu phi, cười lạnh :

      “Ngươi phải kiêu ngạo nhất về mỹ mạo sao?

      Vậy ta hủy nó hoàn toàn, cho ngươi đến địa phủ cũng làm nữ quỷ xấu xí nhất, tất cả chuyện này đều do ngươi tự chuốc lấy!”

      Cổ tay múa loạn.

      “xoẹt xoẹt xoẹt…”

      Ngập đầy thù hận, chỉ trong nháy mắt Vân Hiểu Nguyệt tạo ra vô số vết máu gương mặt đáng giận trước mắt, dòng máu đỏ tươi hắt ra chung quanh, tiếng gào khóc của Nhu phi vang vọng trong Thiên lao, ngục tốt đứng bên ngoài sợ tới mức lạnh run người, dám cử động!

      “Ngươi phải Điệp nhi, ngươi là ma quỷ! Ma quỷ!!!”

      Đau đớn giãy giụa đám cỏ, Nhu phi thét lên những lời vô nghĩa.

      “Ha ha, ma quỷ?

      Nhu phi, những nữ nhân tâm địa ác độc như ngươi, mới là ma quỷ chân chính!”

      Cười lạnh chặt đứt tay chân ả, nhìn ả dần dần ngừng giãy dụa, nghe tiếng kêu thảm thiết của ả dần dần trở nên mỏng manh, cho đến tận lúc nó hoàn toàn biến mất, quay đầu lại, Vân Hiểu Nguyệt nhìn ngục tốt đứng bên, lạnh lùng :

      “Nhìn xem, chết chưa?”

      “Hồi… Hồi bẩm nương nương, tắt thở !”

      Ngục tốt run run kiểm tra, hồi đáp.

      “Tốt, tốt quá!

      Huyên nhi, Điệp nhi, tỷ tỷ báo thù cho các muội rồi, tất cả những ai hại các muội đều chết, các muội có thể nhắm mắt an nghỉ rồi!”

      Ném thanh kiếm dính máu vào vũng máu, Vân Hiểu Nguyệt nhịn được lệ đọng quanh mi, nàng thầm rồi xoay người bước ra khỏi Thiên lao!

      “Điệp nhi, nàng đâu vậy?”

      Tần Ngạo chờ ở ngoài Thiên lao thấy Vân Hiểu Nguyệt ra, vội vàng hỏi.

      “Hoàng thượng, ta muốn tiễn Huyên nhi muội muội của ta đoạn đường cuối cùng, xin ngươi đừng tới quấy rầy chúng ta!”

      Lướt qua , Vân Hiểu Nguyệt cũng quay đầu lại, về phía Sắc Điệp Cung!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Hỏa thiêu Sắc Điệp Cung


      Màn trắng tung bay, tiếng khóc ai oán, càng tới gần Sắc Điệp Cung, trái tim Vân Hiểu Nguyệt càng đau dữ dội, nơi từng rất vui vẻ nay bị nỗi đau thương vô bờ bao phủ, còn Huyên nhi dịu dàng đáng nữa rồi, thế giới này cuối cũng chẳng còn bất cứ điều gì có thể làm nàng vướng bận nữa.

      Lại lần nữa, độc. còn nề hà vướng mắc gì nữa, là lúc rời rồi!

      “Nương nương, hu hu…”

      Thấy Vân Hiểu Nguyệt vào, thị nữ quỳ mặt đất khóc đều hành lễ, Vân Hiểu Nguyệt phất tay, thẳng đến trước quan tài.

      Huyên nhi được thay quần áo sạch , đeo đồ trang sức trang nhã bình an ngủ bên trong, gương mặt quen thuộc ấy khiến Vân Hiểu Nguyệt đau thương, nước mắt tuôn rơi.

      “Huyên nhi, muội an tâm thôi, những ai hại muội, tỷ tỷ giết chúng chôn cùng muội, ngày mai tỷ đưa muội đến bên đại ca, ngủ yên nhé!”

      Ngồi chồm hỗm trước quan tài, nỗi đau trong lòng Vân Hiểu Nguyệt thể nào ức chế, giết họ sao chứ, Huyên nhi, rốt cuộc vẫn về được!

      “Điệp nhi, đừng như vậy, Huyên nhi ở dưới suối vàng có biết, nhất định muốn thấy nàng đau lòng đến thế, đứng lên , được ?”

      Tần Vũ sớm đến Sắc Điệp Cung đau lòng nhìn Vân Hiểu Nguyệt khóc mãi dứt, nhịn được bèn khuyên bảo.

      “Đúng vậy, Huyên nhi mà biết lại lải nhải!”

      Vân Hiểu Nguyệt gục đầu xuống, nỉ non .

      “Nàng bệnh nặng mới khỏi, chịu nổi sức ép như, nghỉ ngơi chút , ta giúp nàng trông giữ linh đường, được ?”

      Nâng Vân Hiểu Nguyệt dậy, Tần Vũ thân thiết .

      “Tần Vũ, cầu ngươi chuyện, được ?”

      Ngẩng đầu, Vân Hiểu Nguyệt bi thương .

      “Được!”

      “Ngày mai, giúp ta an táng Huyên nhi bên cạnh mộ của đại ca.

      Nàng là đại tẩu của ta, ta nghĩ, Huyên nhi muốn vậy, có được ?”

      “Được!”

      “Cám ơn ngươi!”

      Nở nụ cười cảm kích, lại nhìn sắc trời bên ngoài, Vân Hiểu Nguyệt phất tay, thở dài với các cung nữ:

      “Từ lúc này trở , ta cho các ngươi ba ngày nghỉ, Tiểu Viên, phát ngân phiếu trang sức trong tẩm cung của ta cho mọi người, các ngươi đưa người nhà , nhớ chăm sóc người thân cho tốt, hiểu ?”

      “Hu hu…

      Nương nương, chúng nô tỳ muốn ở cùng người!”

      đám cung nữ khóc .

      “Bản cung muốn được yên lặng vài ngày, các ngươi , đừng quấy rầy ta!”

      Có chút cảm động, có chút áy náy, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn họ lần cuối cùng, mặt cười trầm xuống:

      “Lời của bản cung ra gì sao?”

      “Dạ, nương nương bảo trọng!”

      Mọi cung nữ đều lau lệ lui xuống, linh đường rộng lớn như vậy, chỉ còn lại có Vân Hiểu Nguyệt cùng Tần Vũ.

      “Điệp nhi, nàng sao chứ!”

      Tần Vũ ngẩn ra, lo lắng hỏi.

      “Người chết chết, người còn sống phải sống cho tốt.

      Tần Vũ, để mình ta đưa tiễn đoạn đường cuối cùng cho Huyên nhi !”

      Quỳ xuống trước linh đường, Vân Hiểu Nguyệt đốt tiền giấy, nhớ lại những khoảnh khắc sống cùng Huyên nhi, bắt đầu từ ngày đó mình đến dị thế, Huyên nhi luôn làm bạn với mình, mình lúc ấy hoàn toàn biết gì cả.

      May mà có Huyên nhi nên thích ứng rất nhanh, rồi sau đó mọi việc của mình đều được Huyên nhi chăm lo, còn bị chịu đòn, nay, ngay cả tính mạng cũng chẳng giữ nổi, tình nghĩa này vĩnh viễn chẳng báo đáp được!

      “Huyên nhi, muội vẫn muốn nghe ta thổi khúc cho muội nghe, ta vẫn rảnh.

      Hôm nay, để tỷ tỷ thổi cho muội nghe, chúc mừng muội sắp thành đại tẩu của ta, được ?”

      Hai mắt đẫm lệ lấy sáo ngọc đặt bên môi, tiếng sáo thanh thúy vang lên, Vân Hiểu Nguyệt dùng tất cả vui vẻ thổi ra thành tiếng, đáng tiếc, trong từng thanh đều là réo rắt thảm thiết cùng ưu thương đến vô tận, giống như tâm tình tại của nàng.

      Tiếng sáo nức nở khiến Tần Vũ lã chã rơi lệ, cũng khiến nam tử đứng ở cửa thoáng thấy nước mắt, lâu sau, buông sáo ngọc trong tay ra, Vân Hiểu Nguyệt lau khô nước mắt, bình tĩnh :

      “Tần Vũ, đưa Huyên nhi !”

      “Được!”

      Phất tay để thị vệ nâng quan tài , Tần Vũ nhìn Tần Ngạo đứng ngoài cửa, thở dài tiếng, cũng gì, bước ra khỏi Sắc Điệp Cung.

      “Điệp nhi…”

      Tần Ngạo đến, đau lòng :

      “Xin lỗi nàng, là sơ xuất của Trẫm, nàng đừng quá thương tâm, về sau Trẫm thương nàng, Điệp nhi?”

      “Tần Ngạo, ta cần người ta, đừng quên, ta hưu người rồi, người phải phu quân của ta, người cút , về sau, đừng bước vào Sắc Điệp Cung của ta, ta muốn thấy người!”

      Cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt lớn tiếng quát.

      “Nàng…

      Vân Nhược Điệp, Trẫm làm đến thế này, nàng còn muốn thế nào?”

      Tần Ngạo lập tức nhịn được, nổi giận đùng đùng chất vấn.

      “Muốn thế nào ư?

      Ta muốn đại ca của ta sống lại, ta muốn Huyên nhi của ta sống lại, ta muốn mẫu thân của ta sống lại, người làm được ?”

      Càng bước đến gần Tần Ngạo, ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt càng lạnh.

      làm được cút , làm được đừng bao giờ xuất ở trước mặt ta, cút!”

      Chỉ vào cửa, Vân Hiểu Nguyệt gào lên.

      “Nàng…”

      trán Tần Ngạo nổi lên gân xanh, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

      “Trẫm biết tâm tình nàng tốt, Trẫm so đo với nàng, cũng tốt, nàng bình tĩnh lại, chờ đại điển phong Hậu ba ngày sau !”

      Thất bại nhìn Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo phất ống tay áo, giận dữ rời !

      Tạm biệt, Tần Ngạo, ngày sau, ta, chính là Vân Hiểu Nguyệt, còn ngươi, vĩnh viễn thể trở về làm Tần Ngạo, ngươi và ta —— vĩnh viễn gặp lại!

      Nhìn Tần Ngạo biến mất, đắm chìm trong ánh dương ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười lạnh lùng như băng giá, tất cả, sắp chấm dứt rồi!

      = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = =

      Tối nay sao cũng trăng, chỉ có làn gió hơi lạnh phẩy, bầu trời đêm xinh đẹp trong quá khứ, bị mây đen bao phủ, đất trời bị màn đêm ôm trọn, nặng nề khiến người ta nghĩ thông suốt, tất cả mọi người sớm ngủ, ngoại trừ Vân Hiểu Nguyệt.

      Ban ngày, nàng cất toàn bộ những vật cần thiết vào trong chiếc nhẫn, những gì có thể mang , nàng đều để lại gì, so với chúng bị đốt cháy, bằng để nàng mang nhỡ lại xảy ra điều gì, chỉ để lại đống tơ lụa ở khố phòng, nàng chút nào tiếc lấy để lấp kín mọi góc trong cung điện, dầu tẩm ướt sũng, chất đống trong ngoài cung, việc đến nửa đêm, rốt cục, đều an bài xong!

      Rửa mặt chải đầu sạch , thay nam trang ngắn gọn, hóa trang, đổ hết rượu vào từng góc, đến khi chắc chắn rằng bỏ sót chỗ nào, vào phòng ngủ, Vân Hiểu Nguyệt châm ngọn nến, chút do dự ném lên giường, nhất thời, ngọn lửa lập tức bùng lên, nhanh chóng thiêu rụi giường lớn, lan ra bốn phía.

      Vừa lòng gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt chút do dự xoay người ra ngoài, khóa bên trong lại, nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng đoản kiếm gim chặt bức “di thư” sớm viết lên thân cây cách đó xa, rồi nhảy lên đỉnh ngọn cổ thụ cao nhất trong Lãnh cung, che dấu hơi thở, lẳng lặng thưởng thức Sắc Điệp Cung hóa thành biển lửa, đợi gặt hái của nhân vật chính, nàng muốn tận mắt trông thấy Tần Ngạo đau đớn rồi mới an tâm rời cung!

      Ngự Thư Phòng.

      Tần Ngạo ngồi ở bàn, trong lòng yên phê duyệt tấu chương, cả ngày hôm nay, lạnh lùng của Vân Hiểu Nguyệt và ánh mắt tràn đầy hận thù của nàng mãi quanh quẩn trong đáy lòng .

      “Điệp nhi, rốt cuộc nàng muốn Trẫm làm như thế nào, nàng mới bằng lòng tha thứ Trẫm!”

      Suy sụp buông bút xuống, Tần Ngạo bất an day day huyệt Thái Dương, biết làm sao cho phải.

      Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, thị vệ thậm chí còn thực lễ nghi, đẩy cửa ra, hoảng hốt kêu lên:

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, Sắc Điệp Cung bốc cháy!”

      “Cái gì?”

      Tần Ngạo kinh hãi:

      “Điệp nhi đâu?”

      “Nương nương còn ở bên trong!”



      Điệp nhi!”

      Tần Ngạo bi thiết gọi tiếng, vận khinh công, dốc toàn lực chạy đến Sắc Điệp Cung

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Từ nay về sau, mãi là người lạ



      Ngọn lửa xinh đẹp nhảy múa điên cuồng, rất nhanh bao phủ mọi nơi, ló ra từ cửa sổ, lôi kéo nhau kết bè kết đội, ôm chặt Sắc Điệp Cung vào trong ngực, ánh lửa cao tận trời chiếu sáng hơn nửa bầu trời đêm, đỏ rực đẹp đến loá mắt, đẹp sao tả xiết!

      Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng tựa vào cành cây, nhìn Sắc Điệp Cung chìm trong biển lửa, nụ cười tuyệt mỹ dần dần lên: Điệp nhi, đây từng là nhà của muội, muội rồi, vậy hãy chôn nó theo cùng .

      “Nhanh lên, nương nương còn bên trong, mau dập lửa!”

      Rất nhanh, tiếng bước chân hỗn loạn truyền vào trong tai, đám thị vệ, cung nữ cầm thùng, chậu, chạy đến cái hồ bên cạnh Sắc Điệp Cung để múc nước, sau đó chạy vào hắt vào đám lửa.

      Đáng tiếc, tơ lụa ướt sũng dầu, hơn nữa rượu là chất dẫn cháy mạnh, dùng nước bình thường sao có thể dập tắt?

      Ngọn lửa càng bùng lên càng dữ dội, càng cháy càng to, chậu nước vừa tiếp xúc với ngọn lửa mau chóng bị bốc hơi, nhìn bóng người hỗn loạn phía dưới, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhắm hai mắt lại, chờ đợi…

      “Điệp nhi… Điệp nhi…”

      Tiếng la lo lắng vang lên từ xa tới gần, Vân Hiểu Nguyệt đột ngột mở mắt ra, thấy thân ảnh nhanh như điện của Tần Ngạo.

      “Điệp nhi ở đâu, Điệp nhi ở đâu?”

      Chạy đến trước đám người quỳ thành đống, tùy tay túm lấy bất kì ai, Tần Ngạo lo lắng hỏi.

      “Nương nương, nương nương còn ở bên trong, người vẫn chưa ra!”

      Thị vệ nơm nớp lo sợ trả lời.

      “Cái gì?”

      Tần Ngạo ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó đột nhiên giống như phát điên, quăng người trong tay xuống, phóng tới biển lửa, miệng gào lên:

      “Điệp nhi, Điệp nhi, đừng sợ, Trẫm tới cứu nàng!”

      “Hoàng thượng, Hoàng thượng… thể!”

      Vài thị vệ quỳ bên lập tức xông lên ôm lấy Tần Ngạo, lo lắng khuyên nhủ:

      “Hoàng thượng, thế lửa rất lớn, chỉ sợ nương nương

      Hoàng thượng, người là vua của nước, phải bảo trọng long thể!”

      “Cút!

      Điệp nhi của Trẫm rất sợ hãi, Trẫm phải cứu nàng, đám phế vật các ngươi, còn mau dập lửa cho Trẫm, dập lửa mau!

      Cút! Cút…”

      Tần Ngạo dường như nổi điên giãy ra khỏi mấy thị vệ giữ lấy mình, đánh cho họ phun ra máu tươi, nhưng vẫn thoát ra được!

      “Hoàng thượng, xin bảo trọng long thể!”

      Mọi người sợ tới mức ngừng dập đầu khuyên bảo, sao Tần Ngạo có thể nghe vào chứ?

      lo lắng nhìn ngọn lửa hừng hực, dồn lực vào cánh tay, vừa định đánh vào đầu đám người ôm lấy mình, đột nhiên, cung nữ la hoảng lên:

      “Hoàng thượng, Hoàng thượng, cây có chữ viết!”

      “Chữ viết?”

      Tần Ngạo sửng sốt, nhìn về phía cung nữ chỉ, chỉ thấy thân cây cách đó xa, thanh đoản kiếm loang loáng gim chặt lên tờ giấy có chữ viết bằng máu nhìn ghê người, trong ánh lửa chiếu rọi, lóe lên màu đỏ thê lương!

      “Sống có gì vui, chết có gì sợ!

      Bướm hóa hoa đỏ, chẳng còn kiếp sau!

      Ta hưu người, cho nên, cho dù chết, ta cũng để lại tấm thân này cho người!”

      Từng câu từng chữ quyết tuyệt như vậy, quyết tâm thà chết đến như vậy làm tất cả mọi người đều kinh sợ, lâu sau, Tần Ngạo lảo đảo đến trước cái cây, thể tin được, vươn tay, run run khẽ vuốt tấm lụa màu trắng, tuyệt vọng khóc:

      “Điệp nhi, Điệp nhi, nàng hận Trẫm đến như vậy sao?

      Hận đến nỗi thà chết cũng muốn ở bên Trẫm sao?

      Sao lại thế được, sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy?

      Ngay cả cơ hội để bù đắp lại, nàng cũng cho Trẫm, vì sao?

      Điệp nhi, Trẫm sai rồi, Trẫm biết sai rồi, nàng trở về , được ?

      Ta xin nàng, trở về …”

      Chậm rãi ngồi phệt xuống mặt đất dọc theo thân cây, Tần Ngạo lòng đau như cắt, nỗi hối hận vô tận cắn xé trái tim , bất lực ngồi yên, dòng lệ nóng bỏng, lã chã rơi xuống.

      “Hoàng huynh, xảy ra chuyện gì vậy, Điệp nhi đâu?”

      Tần Vũ vội vàng chạy tới, nhìn thấy mọi người quỳ, khuôn mặt trắng bệch, lao tới bên cạnh Tần Ngạo hỏi dồn.

      Dại ra nhìn Tần Vũ, Tần Ngạo vươn tay, đưa bức huyết thư cho .



      Điệp nhi, sao nàng lại ngốc như vậy?

      Hoàng huynh, là huynh ép nàng đến chết, là huynh!!!…”

      Tần Vũ xem xong bức huyết thư, bi phẫn siết hai vai Tần Ngạo rống giận.

      “Đúng, là Trẫm ép nàng đến chết, là Trẫm ép người con Trẫm nhất, đến nỗi nàng thà tự thiêu, cũng muốn sống với Trẫm.

      Là Trẫm đáng chết, Điệp nhi, Trẫm với nàng, Trẫm với nàng!”

      Tần Ngạo ngây ngốc, lắc lư người đứng dậy, bước dần về phía ngọn lửa.

      “Huynh điên rồi!”

      Tần Vũ kinh hãi, xông lên ngăn Tần Ngạo lại, khóc rống:

      “Hoàng huynh, là thần đệ nhất thời lỡ, người phải bảo trọng!”

      “Điệp nhi là nữ tử thiện lương như vậy, vì Trẫm mà phải tự tay giết người, Trẫm nhìn vào ánh mắt thống hận của nàng, trong lòng Trẫm rất đau, đau đến ứa máu.

      Nay, nàng như vậy, là muốn trừng phạt Trẫm, trừng phạt Trẫm hại chết tất cả người thân của nàng, Vũ đệ, Trẫm biết sai rồi.

      Nhưng Điệp nhi nàng, rốt cuộc về được nữa! Điệp nhi…”

      Tần Ngạo quỳ rạp xuống đất, nhìn ngọn lửa hừng hực mà gào lên, trả lời , là thế lửa càng mãnh liệt và tiếng lửa cháy bùm bùm.

      Điệp nhi, muội nhìn thấy chưa, tỷ tỷ báo thù cho muội, tỷ tỷ giết , tỷ tỷ khiến nhớ muội trọn đời trọn kiếp, Điệp nhi à, muội biết rồi, nhất định rất vui vẻ, đúng ?

      Điệp nhi, bắt đầu từ giờ khắc này, thế giới này còn Vân Nhược Điệp, sau này, tỷ tỷ thay thế muội, sống tốt!

      Mắt lạnh nhìn Tần Ngạo cực kỳ bi thương cùng Tần Vũ nước mắt ràn rụa, Vân Hiểu Nguyệt mỉa mai nở nụ cười, hai vị, từ nay về sau, vĩnh viễn gặp lại!

      nhàng vận khí, Vân Hiểu Nguyệt vừa định rời , đột nhiên, tiếng

      “Nguyệt nhi…”

      Quen thuộc làm nàng khựng lại, vừa quay đầu lại, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy Tư Đồ Viễn rất lâu, lúc này đâu gương mặt tuấn tú của tràn đầy đau đớn, hai mắt đầy tơ máu, như ngọn cuồng phong cuốn đến đám cháy.

      Đột nhiên gặp lại, nỗi đau quen thuộc từ từ thấm vào trong tim, Vân Hiểu Nguyệt vốn định rời , biết vì sao lại bất động, chỉ có thể yên lặng nhìn, nhìn…

      “Hoàng thượng, Vương gia, nương nương đâu, nương nương đâu?”

      Gắng gượng hành lễ, Tư Đồ Viễn vô cùng lo lắng hỏi.

      “Điệp nhi nàng…”

      Tần Vũ nghẹn ngào nên lời, đưa bức huyết thư ra.

      Tư Đồ Viễn run run mở ra đọc, giọt lệ trong suốt rơi xuống: Nguyệt nhi, sao nàng lại ngốc như vậy?

      Xin lỗi, là ta tới chậm, Nguyệt nhi, sao nàng lại có thể bỏ lại ta chứ?

      Chờ ta, Tư Đồ Viễn ta nguyện đời đời kiếp kiếp bên nàng!

      Tháo xuống lệnh bài bên hông đặt xuống dưới chân Tần Ngạo, Tư Đồ Viễn cúi người hành lễ:

      “Hoàng thượng, thần muốn cùng Điệp phi nương nương, thần vốn là ám vệ của nương nương, Hoàng thượng, xin người hãy bảo trọng!”

      xong, lao vào trong biển lửa!



      Che miệng mình, Vân Hiểu Nguyệt kìm lòng được hô tiếng dưới đáy lòng, hơi thở lập tức hỗn loạn, lập tức nhắm mắt lại, nàng muốn nhìn, cho nên có chú ý, thân ảnh bay giữa trung của của Tư Đồ Viễn hơi khựng lại đôi chút, đôi mắt đỏ bừng đột nhiên lên mừng vui điên dại, rồi sau đó chút do dự quăng mình vào trong biển lửa.

      “Tư Đồ Viễn…”

      Tần Vũ cứu kịp, trơ mắt nhìn Tư Đồ Viễn lấy thân chết theo chủ, lập tức vang lên tiếng

      “ầm ầm”.

      Sắc Điệp Cung đổ sụp xuống, thế lửa mạnh mẽ!

      “Điệp nhi…”

      Tần Ngạo lại xót thương kêu lên, nghịch huyết phun ra vốc máu ra, nghiêng đầu sang bên, ngất lịm !

      “Hoàng huynh!”

      “Hoàng thượng…”

      Chỉ thoáng sau, càng lúc càng hỗn loạn, tiếng động ồn ào khiến Vân Hiểu Nguyệt mở mắt ra, gian trước mắt còn bóng hình Tư Đồ Viễn.

      Viễn, vì sao huynh lại lừa gạt ta?

      Nếu huynh lựa chọn cái chết, vậy hãy ở lại đây , gặp lại!

      Nâng tay lau giọt lệ chảy xuống bên khóe mắt, Vân Hiểu Nguyệt chút nào lưu luyến bay lên khỏi ngọn cây, như cơn gió lướt nhanh qua bờ tường Hoàng cung cao cao, biến mất trong màn đêm!

      —Hết quyển 1—

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :