1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Tuyệt sắc thái giám: Yêu hậu dụ lãnh hoàng - Sở Thanh [73]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 64: Nụ hôn ngoài ý muốn, tâm thần rối loạn
      Editor: DIEUTU


      "Nhìn nhìn! Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nhân thái giám sao?" Sở Vân Hách nhìn quá mức chăm chú, Đoàn Cẩm Sơ lúc đầu duy trì vẻ như nhìn thấy, năm phút sau, rốt cục chịu nổi, đầu uốn éo, hung dữ hét to lên.

      Đột nhiên, có chuyện bi kịch xảy ra!

      tiếng hét lớn này, làm cho kiệu phu bên ngoài kinh hãi, tay nâng kiệu run lên, cỗ kiệu bắt đầu xóc nảy, khoảng cách giữa hai người lúc đầu chỉ cách gần thước, vì việc này, thân mình Đoàn Cẩm Sơ trong cỗ kiệu tự chủ được trượt hẳn tới trước ——

      Hai người, bốn cánh môi, hề báo trước mà cùng áp vào chung chỗ!

      Thời gian, vào giờ khắc này đột nhiên dừng lại. . . . .

      Bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt , nhìn trong mắt đối phương là hình ảnh chính mình, đại não trống rỗng, hoàn toàn hóa đá!

      Cỗ kiệu khôi phục vững vàng tiếp, mà tư thế của Sở Vân Hách cùng Đoàn Cẩm Sơ vẫn cứng ngắc, cũng hề động đậy, nhưng tại thời điểm này, đầu óc muốn mất năng lực suy nghĩ, hề có phản ứng gì. . . . .

      "Chủ tử, sắp lên cầu hình vòm, ngài ngồi cho vững."

      Bên ngoài kiệu, đột nhiên vang lên tiếng của Nhiếp Phong, tâm thần hai người lập tức bừng tỉnh, cơ hồ đồng thời phát ra phản ứng, nhanh chóng nghiêng mặt qua, ngoài ý muốn hôn nhau!

      Ánh mắt Đoàn Cẩm Sơ nhìn phía trước, tim ngừng đập thình thịch, cảm giác khác lạ dâng lên, lòng bàn tay nắm chặt, gò má, bên trong tai, đều đỏ hoe vì ngượng ngùng. . . . .

      Sở Vân Hách cũng xấu hổ khép kín môi, gương mặt tuấn tú tràn đầy khó chịu cùng mất tự nhiên, thậm chí toàn thân nảy lên khô nóng, điều làm càng cảm thấy sỉ nhục là, chỗ bụng dưới lại chết tiệt nổi lên phản ứng, rục rịch. . . . .

      Lúc này, bên trong kiệu im lặng tiếng động, thậm chí rất yên ắng, có thể nghe được hô hấp của đối phương, tất cả thanh náo nhiệt ầm ỹ bên ngoài cũng che lấp được tâm tư hỗn độn, suy nghĩ về nụ hôn vừa xãy ra, tuy rằng cả hai cũng có tiến vào sâu hơn, chỉ là hai cánh môi đụng chạm vào nhau, cũng khiến trong lòng hai người bất giác nổi lên sóng lớn. . . . . .

      gương mặt cười thoáng chút hồng hồng, lâu như chưa từng mất , Đoàn Cẩm Sơ như thiếu nữ hoài xuân bình thường, trong lòng có chú nai con loạn, rất khẩn trương, mí mắt chớp , trong đầu tự chủ lần lượt nhớ lại cảm giác vừa rồi, cảm thấy dưới đáy lòng ngọt ngào kích động, nàng lại. . . . . Hôn ?

      Nhưng mà. . . . . đúng! Buổi tối hôm đó, tại bồn tắm trong phòng của , nàng chính mắt thấy hôn môi cơ thiếp của !

      Đột nhiên lửa giận lý do dâng lên, Đoàn Cẩm Sơ lập tức xoay đầu , hung hăng trừng Sở Vân Hách cái, sau đó nâng tay áo lên dùng sức chà lau môi, cắn răng cảnh cáo : " được hôn lại ta!"

      "Sao?" Sở Vân Hách đầu tiên là ngẩn người, thấy Đoàn Cẩm Sơ có động tác ghét bỏ, khuôn mặt của lập tức tối lại, thình lình chế trụ tay nàng lau miệng, đè thấp tiếng trách mắng: "Ai hôn ngươi? Bổn vương còn chưa có giận chó đánh mèo với ngươi, thế mà lại bị ngươi cắn ngược cái là sao? Tiểu Sơ Tử, ngươi dám nhào vào người bổn vương, còn dám phi lễ bổn vương, bổn vương . . . . .”

      Nhất thời, Sở Vân Hách hoa hoa lệ lệ nghẹn lời . . . . .

      Nửa ngày, đợi nghe được câu tiếp theo, Đoàn Cẩm Sơ nhịn được mở miệng, mắt đẹp trừng to, " như thế nào?"

      ". . . . ." Sở Vân Hách mím môi, mặt đầy vẻ rối rắm, nhìn Đoàn Cẩm Sơ hồi lâu, rốt cuộc buồn bực bĩu môi: ". . . . . được tốt lắm!"

      "Xì —— "

      tiếng cười phun ra, Đoàn Cẩm Sơ nhịn được nghiêng người , cười đến run hết cả người, bên khuôn mặt xinh đẹp nhắn tươi cười nở rộ nét kiều diễm, ngọt ngào làm say lòng người . . . . .









      Chương 65: Hận phải là nữ nhân, tập kích bất ngờ!
      Editor : Angelina Yang


      Tuy nhiên, nghiêng người như thế, cũng là lúc vô tình nhào vào trong lòng Sở Vân Hách ...

      "Tiểu Sơ Tử. . . . ." Sở Vân Hách thầm tiếng, cả người chợt cứng lại, con ngươi đen rũ xuống, nhìn tiểu quỷ nằm ở trong lòng cười to ngớt, khóe môi cũng hơi cong lên, trong lúc bất giác ra vẻ cưng chìu nhàn nhạt, nhịp tim đập nhanh, chút động tình, liền từ từ lan đến khuôn mặt vui cười kia. . . . .

      Mặc dù nàng mặc trang phục nam nhân, mặc dù nàng chỉ mặc vải thô áo ngắn, tô son phấn, nhưng, thiên nhan tuyệt sắc kia lại như bông sen trắng vươn lên khỏi nước bùn mà nhiễm chút bẩn. Lông mày tô xanh, đôi mắt long lanh, tay trắng mịn màng, eo thon da trắng, chỉ lần nhăn mày cười tiếng là đủ để động lòng tâm hồn người ta. có thể là ứng với câu "nước biếc xuất phù dung, trang điểm tự nhiên"!

      Ánh mắt Sở Vân Hách từ từ trở nên nóng bỏng, ngắm nhìn nàng hề chớp mắt . Mặc dù có mâu thuẫn, do dự, mặc dù lý trí cho , tiểu quỷ này chỉ có là nam nhân giống , mà còn là người thái giám bị thiến. Tuy nhiên, giờ này khắc này, lại nhấc nổi tay khỏi nàng, cứ để mặc cho chính mình phóng túng sa vào trong đó. . . . .

      "Tiểu Sơ Tử, tại sao. . . . . Ngươi phải là nữ nhân?" Khẽ thốt tiếng, trong giọng đơn, che giấu vô tận than tiếc, Sở Vân Hách khép hờ đôi mắt lại.

      câu này, làm bừng tỉnh Đoàn Cẩm Sơ. Tiếng cười bất chợt dừng lại, lúc này mới ý thức được, nàng lại thân mật nằm ở trong lòng Sở Vân Hách như vậy . Khuôn mặt nhắn lập tức ngượng ngùng đỏ bừng. Nàng vội vàng ngồi dậy, cũng dám liếc cái,chỉ cười khan mà : "Ha, ha ha, ha ha ha ha ha ha. . . . . . May mắn ta là thái giám!"

      "Có ý gì?" Sở Vân Hách phút chốc mở mắt, cau mày hỏi.

      "Bởi vì. . . . ." Đoàn Cẩm Sơ khẽ cười tiếng, cũng gì thêm, chỉ nhìn chăm chăm vào Sở Vân Hách . Trong lòng nghĩ đến lúc nàng tại Nhã Gian trong tửu lâu từng thề, đôi bàn tay trắng như phấn dần dần xiết chặt. Ngoài miệng cười, nhưng ngầm cắn chặt răng: "Bởi vì nếu như ta là nữ nhân, tuyệt đối, tuyệt đối coi trọng ngươi, kẻ cầm thú trở mặt vô tình!"

      cuối lớn dần lên , vang ở bên trong kiệu hồi thanh kích động

      Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách lập tức trở thành màu đỏ tía, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tức giận. nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười luôn luôn rực rỡ như xuân nhan kia, hận đến mức muốn tung quyền đánh bay nàng!

      Nắm tay xiết chặt lại, sau khi tức tối trợn mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ phút đồng hồ , Sở Vân Hách cuối cùng hạ được quyết tâm, liền hít hơi sâu, lạnh lẽo mở miệng : "Ngừng kiệu!"

      Cỗ kiệu nghe thấy tiếng dừng lại, Nhiếp Phong lập tức xin chỉ thị: "Chủ tử, có gì căn dặn?"

      "Ném Tiểu Sơ Tử xuống kiệu, bộ theo kiệu trở về phủ!" Sở Vân Hách vén màn kiệu lên, lạnh nhạt hạ lệnh câu: "Trông coi cho kĩ, nếu người mà chạy mất, ta lôi các ngươi ra hỏi!"

      "A? Cái gì! Ngươi. . . . . ."

      "Vâng, chủ nhân!" Nhiếp Phong ôm quyền, sau đó đưa tay xách cổ áo Đoàn Cẩm Sơ, trực tiếp dùng hành động cắt đứt phản đối của nàng "Bịch!" tiếng, vâng theo mệnh lệnh chủ tử, ném nàng xuống đất!

      "Ôi! Cái mông xinh của ta!" Đoàn Cẩm Sơ kêu rên tiếng, lập tức chật vật bò lên. Còn khuôn mặt nhắn xám ngắt, vừa đưa tay vuốt vuốt cái mông của nàng, vừa nổi trận lôi đình, "Sở Vân Hách! Ta nguyền rủa ngươi , nếu mắc bệnh liệt dương xuất tinh sớm!"

      "Ha ha, thôi!" Bên môi Sở Vân Hách chậm rãi ra nụ cười, để ý tới người nào đó lửa giận ngút trời. buông màn kiệu xuống, chia cách khỏi tầm mắt.

      Cỗ kiệu lại lần nữa nhấc lên, Đoàn Cẩm Sơ thở hổn hển đứng bất động tại chỗ. Nhiếp Huyền đưa tay đẩy nàng tay, với vẻ vui: " a, muốn chúng ta áp giải ngươi sao? Cũng chính là chủ tử tha cho ngươi, nếu . . . . .”

      Nhiếp Huyền thốt ra câu kế tiếp, nhưng Đoàn Cẩm Sơ lại có thể hiểu ràng. Sau khi ở trong tửu lâu nàng đá trúng chỗ kín của Sở Vân Hách, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền muốn giết nàng. Nếu phải nhờ Sở Vân Hách sợ là nàng chết ở trong tay bọn họ. tại lại nghe được nàng nhục mạ Sở Vân Hách, trong ánh mắt hai thị vệ này nhìn nàng, đều mang theo nét hung ác. Nếu phải kiêng nể chủ tửcủa bọn họ, chỉ sợ nhát kiếm chém chết nàng!

      thầm thở dài hơi, Đoạn Cẩm Sơ vội chạy theo đuổi kịp cỗ kiệu. Nàng vừa , vừa cúi đầu tính toán lung tung. . . . .

      Lúc này, bọn họ tới Nam Võ phố. qua con hẻm phía trước lại ngoặt khỏi hai ngõ ra phố có Bát Vương phủ . Mà ngã tư đầu phố này là nơi náo nhiệt nhất, đám đông chậm rãi chuyển động, người bán hàng rong đông đảo, cỗ kiệu đều bị kẹt nên cứ thế mà về phía trước rất chậm. Nếu như nhân cơ hội này để chạy trốn, lẫn vào trong đám dân chúng, bốn phương hướng đều là lối chạy . . . . .

      Trong đầu chợt sáng ngời, Đoàn Cẩm Sơ kích động níu chặt vạt áo. Đúng vậy, tại chạy, khi trở về Bát Vương phủ, ngày mai lại bị đưa vào cung, nàng liền vĩnh viễn có cơ hội chạy trốn. Cho nên, trong tai họa có chuyện tốt, nàng phải nắm chắc cơ hội!

      khi đưa ra quyết định, Đoàn Cẩm Sơ liền nửa cố tình nửa vô ý hướng tới đám đông người . Hơn nữa cố tình chen vô đám nữ nhân phu nhân. Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền là nam nhân, tất nhiên thể theo nàng chen chúc chung chỗ với nữ nhân. Vì vậy, khoảng cách này liền càng lúc càng xa. Nàng thầm nhìn bốn phía xung quanh, sau khi nhìn chuẩn phương hướng, Đoàn Cẩm Sơ xiết chặc nắm tay, quyết đoán tung hai chân chạy ra ngoài. . . . .

      Tuy nhiên, cũng có ai ngờ tới, ở trong thầm, đôi mắt như bóng với hình nhìn kĩ Đoàn Cẩm Sơ. Trong mắt lóe ra là những tia khát máu như ma quỷ , có thể thay được bó đuốc tàn nhẫn!

      “Vù. . . . .”

      mũi tên xé gió bay ra, lấy tốc độ nhanh như chớp bắn về phía bóng người hấp tấp chạy kia. . . . .

      Chương 66: màn nguy hiểm, chạy trốn dưới mũi tên
      Editor: Tình Tình (*******************)

      Mũi tên ngắn kia từ trời cao bắn xuống, nhanh như tia chớp, mà lại im lặng tiếng động, mục tiêu nhắm thẳng vào mặt Đoàn Cẩm Sơ!

      Ở bốn phía, dân chúng vẫn đông đúc như cũ, tiếng thét rao hàng vẫn ngừng, trong lúc náo nhiệt vui mừng, ai chú ý tới, cặp lợi trảo lặng lẽ duỗi về phía bóng dáng vội vàng chạy trốn trong đám người kia!

      “Tiểu Sơ Tử!”

      Nhiếp Phong bảo vệ cỗ kiệu, Nhiếp Huyền vốn là chú ý Đoàn Cẩm Sơ, ai ngờ, lúc Đoàn Cẩm Sơ chen vào trong đám nữ nhân lại chạy trốn, thứ nhất gặp phiền phức nếu như chen theo, thứ hai căn bản nghĩ tới là nàng có chủ ý chạy trốn, cho nên nhất thời buông lỏng cảnh giác, đến khi phát nàng từ biến thành chạy, hơn nữa còn là chạy ngược về hướng đến Bát vương phủ, lập tức hô to tiếng, nâng kiếm chạy theo!

      Mà Sở Vân Hách trong kiệu, mặc dù người trong kiệu, nhưng tâm lại đặt người Đoàn Cẩm Sơ, chỉ sợ nàng chạy nữa, vẫn vén màn kiệu bên cạnh để nhìn nàng, liếc thấy nàng chen chúc trong đám người, chỉ cần suy nghĩ chút liền biết nàng muốn làm cái gì, khuôn mặt tuấn tú ra nụ cười hài hước, nếu nàng có thể ở dưới mắt chạy trốn, mang họ Sở! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Đột nhiên, thanh của mũi tên bay truyền vào trong tai, Sở Vân Hách lập tức vén màn kiệu trước mặt lên ngước mắt nhìn, vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, còn kịp suy nghĩ cái gì nữa, thân thể thon gầy từ trong kiệu lộ ra, dùng khinh công trác tuyệt bay về phía Đoàn Cẩm Sơ!

      Lần cả kinh này, Nhiếp Phong chỉ ngốc lăng ra giây liền đứng lên!

      Mà sau khi Nhiếp Huyền đuổi theo mấy bước, con ngươi sắc bén đột nhiên thấy giữa trung có mũi tên ngắn màu đen bay, mũi chân vội vàng điểm cái, xẹt qua đỉnh đầu của người dân, đồng thời, xuất kiếm ra, tấn công ám tiễn kia!

      Nhưng, so với bọn Sở Vân Hách nhanh chân hơn, bởi vì chỉ còn tấc nữa là mũi tên ấy bay vào mặt Đoàn Cẩm Sơ!

      Mà Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy trước mặt có tiếng gió kéo tới, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lập tức, ngây ra chỗ, cũng động đậy tránh né, chỉ trợn tròn mắt, hoàn toàn hóa đá!

      “Tiểu Sơ Tử!”

      tiếng thét vang lên, mắt thấy có thể tránh né, nhưng Sở Vân Hách dưới tình huống cấp bách, trong tay lại có vũ khí, đành phải giơ cánh tay trái lên nghênh đón ám tiễn, đồng thời cánh tay phải nhanh chóng ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ vào lòng, thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể vang lên bên tai, Đoàn Cẩm Sơ nghe thấy nam nhân bên cạnh rên lên tiếng, rồi sau đó ôm nàng tất tốc lui về bên kiệu, hô lớn: “Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền lui về, chớ đuổi theo địch!”

      “Có thích khách!”

      Đột nhiên xôn xao như thế này, khiến dân chúng hoảng sợ, mới vừa rồi nhìn thấy ám tiễn, rồi giật mình hô to tiếng, sau đó chạy trốn xung quanh, nhất thời, đường trở nên hỗn loạn!

      Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền dùng khinh công quay trở về, chân vừa chạm đất, liền lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài như thế nào rồi? Nô tài nhìn thấy ngài lấy cánh tay ngăn ám tiễn kia!”

      có việc gì!” Sở Vân Hách đem cánh tay trái để ra sau lưng, sắc mặt thay đổi trả lời câu, sau đó liếc nhìn kiệu phu run cầm cập, lạnh lùng : “Nhanh chóng khởi kiệu trở về phủ!”dieendaanleequyydoonn

      “Dạ, vương gia!”

      Kiệu phu hoàn hồn, lập tức để cỗ kiệu xuống, đỡ Sở Vân Hách lên kiệu, lúc lên kiệu đồng thời kéo Đoàn Cẩm Sơ vẫn còn thừ người ra ở bên, trầm giọng : “Cùng lên kiệu!”

      “Ách, a.” Đoàn Cẩm Sơ ngốc lăng đáp lại tiếng, liền bị Nhiếp Huyền tức giận nhét vào kiệu, sau đó để màn kiệu xuống, sắc mặt như hàn băng vạn năm, quát: “Khởi kiệu! Nâng lên vững chút!”

      Nhiếp Phong cũng là gương mặt lạnh lùng tức giận, tay nắm chuôi kiếm lưng đến mức cả gân xanh cũng nổi lên, cùng Nhiếp Huyền liếc mắt nhìn nhau, Nhiếp Huyền bảo hộ ở trước kiệu, Nhiếp Phong bảo hộ ở phía sau, trước sau bảo vệ.

      Mới vừa rồi, lúc Sở Vân Hách xoay người ngồi vào cỗ kiệu, bọn họ nhìn thấy ràng, nơi cánh tay trái dưới vai ba tấc của Sở Vân Hách, ám tiễn kia cắm ở phía , tay áo màu trắng bị máu nhuộm dần thành màu đỏ, nhìn thấy rất là ghê!

      Hai người thầm cắn răng, lại là thái giám đáng chết này! Mê hoặc chủ tử dung túng cưng chìu thôi, vậy mà còn dám mê hoặc chủ tử lấy tính mạng quý giá ra đỡ mủi tên cho ! biết bên mủi tên này có độc hay , nếu như chủ tử có việc may xảy ra, nếu như. . . . . Đáng chết! Bọn họ hộ chủ bất lực, là đáng chết! Cái tên thái giám chết bầm kia càng đáng chết hơn!

      Bên trong kiệu, con ngươi Sở Vân Hách khép hờ, thầm điều khí nội lực lát, sau đó đưa tay phải tới điểm vào huyệt đạo vết thương, để tránh mất máu quá nhiều, liếc mắt nhìn, đó là Nhạn Linh* tiễn, sở dĩ gọi là Nhạn Linh tiễn bởi vì mủi tên có thân ngắn , dùng nhiều cho ám khí, mủi tên này bắn tới mục tiêu rất ràng, chính là có ý giết chết Tiểu Sơ Tử, là vì cái gì? Là báo thù hay là có nguyên nhân khác? Có thể trùng hợp động thủ ngay sau khi đuổi Tiểu Sơ Tử xuống kiệu như thế, xem ra người này vẫn mực theo dõi bọn , chẳng qua là đường nhiều người, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cũng phát ra, tên hung thủ này đến tột cùng là người nào? Tiểu Sơ Tử chỉ là thái giám, có thể cùng người nào kết thù hận đây?die,nd.a\nl,equ.ydo/nn

      (*Nhạn Linh: chim nhạn)

      Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ co rút lại, sắc mặt tái nhợt vẫn chưa trở lại bình thường, nàng vẫn còn sợ hãi, thân thể tự chủ được mà run rẩy, vẻ mặt ngốc trệ, trong đầu ngừng hồi tưởng lại màn nguy hiểm vừa rồi, suy nghĩ ra, mủi tên kia là bắn về phía nàng, mà nàng bây giờ có thể bình yên vô bởi vì Sở Vân Hách đột nhiên chạy tới cứu nàng!

      cứu nàng, vậy đây? Mới vừa rồi ở cạnh kiệu, hình như nàng nghe ai dùng cánh tay ngăn cản mủi tên. . . . . .

      Ngăn cản mủi tên!

      Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên thức tỉnh, vội vàng xoay đầu qua, chỉ thấy tập trung suy nghĩ cái gì đó, vẻ mặt chuyên chú, chỉ là sắc mặt kia. . . . . . Trong lòng, đột nhiên giống như bị kim châm, vành mắt của Đoàn Cẩm Sơ lập tức đỏ hoe, giọng mang nghẹn ngào hỏi: “Tại sao ngươi lại cứu ta? Tại sao?”

      “Tiểu Sơ Tử!” Sở Vân Hách hoàn hồn, bình tĩnh nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nhàng cười tiếng, “Khóc cái gì? Ngươi là thái giám, cũng là nửa nam nhân, nam nhân dễ dàng rơi lệ a!”

      “Ô ô. . . . . .” Sở Vân Hách thôi, vừa Đoàn Cẩm Sơ liền nhịn được khóc ra tiếng, nàng đỡ ngồi dựa vào người nàng, sau đó cầm cánh tay phải của cẩn thận kiểm tra, mơ hồ hỏi: “Ngươi bị thương phải ? Mủi tên kia bắn tới người của ngươi sao? Ở nơi nào ở nơi nào a?”

      “Xuỵt!” Sở Vân Hách làm động tác chớ lên tiếng, đè thấp giọng xuống: “Tiểu Sơ Tử, ngàn vạn lần đừng lộ ra, được bất kỳ ai nghe chuyện hôm nay, nhớ kỹ chưa?”

      “Tại, tại sao vậy?” Đoàn Cẩm Sơ thút thít hỏi.

      thể đánh rắn động cỏ*, tại biết là ai thầm bắn tên trộm muốn giết ngươi, cho nên, sau này ngươi phải lấy cẩn thận làm đầu, bổn vương thầm tra ràng.” Sở Vân Hách giải thích đơn giản.

      (*Thành ngữ “Đả thảo kinh xà”, có thể được dịch là “đánh cỏ động rắn”, có xuất xứ từ mẩu chuyện . Câu chuyện được trích từ “Nam Đường cận ”, tác phẩm được biên soạn bởi Trịnh Văn Bảo (953–1003) vào triều nhà Tống.
      Ngày nay, câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả hành động kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.)

      “A a, vậy rốt cuộc ngươi có bị thương ? Vết thương ở chỗ nào a, để ta xem nào.” Đoàn Cẩm Sơ suy nghĩ nhiều, chỉ nóng lòng muốn biết có bình yên hay , sau khi biết được cánh tay phải của , ánh mắt lại nhìn chăm chú vào cánh tay trái của .

      có bị thương, bổn vương rất tốt, ngươi cần phải lo lắng.” Sở Vân Hách lắc đầu, giọng điệu ôn hòa , để tránh Đoàn Cẩm Sơ nhìn đến vết thương, vừa lên kiệu đem cánh tay trái giấu vào trong góc tối, rồi ngồi bên cạnh dùng thân thể chặn tầm mắt Đoàn Cẩm Sơ lại.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342

      Chương 67: Ta là nam nhân bình thường, chỉ thích nương a!
      Editor: DIEUTU
      Beta: copy


      " sao?" Đoàn Cẩm Sơ ngước khuôn mặt đẫm nước lên, nhìn thấy Sở Vân Hách cười nhạt, thút thít :" ... có bị thương sao?"

      Sở Vân Hách gật gật đầu, "Ừ.”

      "Vậy tại sao sắc mặt của ngươi nhợt nhạt như vậy? Mũi tên lúc nãy bắn đâu?”Đoàn Cẩm Sơ tin hỏi tiếp.

      "Bổn vương còn chưa hết bệnh, sắc mặt đương nhiên khó coi, mặc kệ mũi tên kia bắn đâu, tóm lại có bắn vào người ngươi tốt rồi. Tiểu Sơ Tử, đừng nghĩ nhiều nữa, mau hồi phủ, ngươi nên nghỉ ngơi chút." Sở Vân Hách mỉm cười, giọng dĩ nhiên vô cùng dịu dàng.

      Nhưng, lời vừa dứt, đồng thời ngón tay phải của cũng điểm vào huyệt đạo của Đoàn Cẩm Sơ, nàng liền nhắm mắt ngủ mê man.

      Sở Vân Hách thở phào nhõm, đưa Đoàn Cẩm Sơ tựa vào bên cỗ kiệu, còn nhanh chóng tháo y bào ra, kéo xuống mớ vải dày, mắt nhìn kỹ mũi tên Nhạn Linh kia, cắn răng cái, tay dùng hết sức rút ra, máu phun ra tung tóe, bởi vì điểm huyệt để cầm máu lại, cho nên máu bắn ra cũng có bao nhiêu, lại đem mảnh vải dày buộc chặt vết thương , khi làm xong trán mồ hôi chảy ra ướt đẫm.

      "Nhiếp Phong, mau mời Toàn Cơ tiên sinh nhập phủ!”

      Từ bên trong kiệu truyền ra tiếng trầm trầm khàn khàn (bị thương, giọng đè nén đau đớn) của Sở Vân Hách, Nhiếp Phong chấn động, nắm chặt nắm tay, lập tức trả lời: "Dạ, nô tài ngay!”

      Cỗ kiệu được khiêng thẳng vào Bát Vương phủ, đến Dự viên mới dừng lại, Tiểu Xuyên Tử, Nghiêm Du, Cẩn nhi, Huệ nhi, Tân Lan, Y Nhân sớm ra đón, cùng nhóm thủ vệ của Dự viên quỳ gối cung hô, "Cung nghênh Vương gia hồi phủ!”

      Nhiếp Huyền nhấc mành kiệu lên, mặt Sở Vân Hách hơi tối ra hiệu, Nhiếp Huyền hiểu chủ tử bị thương cánh tay trái, liền dùng thân đỡ chỗ Sở Vân Hách bị thương, dìu về hướng phòng bên trong.

      "Tiểu Xuyên Tử, đưa Tiểu Sơ Tử tới phòng của ngươi nghỉ ngơi." Sở Vân Hách vừa vừa ra lệnh phân phó.

      Nghe vậy, các gia nhân quỳ dưới đất lắp bắp kinh hãi, Tiểu Sơ Tử làm sao trở lại rồi?

      Tiểu Xuyên Tử chưa định thần, nhìn quanh hai bên, thấy qua bóng người của Tiểu Sơ Tử, muốn nhanh miệng hỏi, nhưng dường như nhận ra điều gì, ánh mắt nhìn hướng về phía cỗ kiệu, sau đó đáp lời: "Dạ, chủ tử!"

      Hoàng hôn, mặt trời dần hạ xuống, áng mây đỏ đậm phía chân trời giống như lá rụng rơi xuống mặt đá lát sân trong Dự viên, ánh chiều tà màu quất hồng (màu cam)tịch dương ánh chiều tà kia nhất long trần bì sắc quang mang khuynh sái nhi hạ, kia là mảnh vườn hoa oải hương làm tăng thêm phần sắc thái mộng ảo mông lung.

      Trong phòng nghỉ, tĩnh lặng tiếng động.

      Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền đứng ở bên giường, vẻ mặt căng thẳng, lông mày và lông mi run rẩy nhè , tỏ khẩn trương trong lòng, mắt hề chớp nhìn chằm chằm vào đôi tay bận rộn của Gia Cát Toàn Cơ, hai bàn tay nắm chắt!

      Sở Vân Hách nằm dựa tấm đệm mềm, thần sắc đạm mạc nhìn chằm chằm chỗ, đôi mày chau lại và ánh mắt u, sâu thấy đáy, làm cho người khác thể suy đoán ra cảm xúc giờ phút này của .

      "Vương gia, ta bôi thuốc, đây là kim sang dược tốt nhất, hiệu quả rất mau, nhưng mà có chút đau, ngươi phải cố gắng chịu đựng!" Gia Cát Toàn Cơ ngước mắt, giọng .

      “Được rồi, làm mau chút."

      "Được!"

      Chiếc bình sứ trắng được mở ra, Gia Cát Toàn Cơ mang thuốc bột màu vàng rắc đều vào miệng vết thương cánh tay trái của Sở Vân Hách, Sở Vân Hách mày đen chau lại, than tiếng nào, bàn tay nắm chặt đệm giường dưới thân.

      Bôi thuốc xong, Gia Cát Toàn Cơ dùng băng gạc băng bó kỹ, nhìn Sở Vân Hách, : "Vương gia, mũi tên này tuy rằng có độc, nhưng cũng làm tổn thương xương cốt, cho nên muốn khỏi hẳn, phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa tháng, thể đụng nước, thể ăn đồ chua cay, ngày thay thuốc lần ."

      "Được, bổn vương nhớ kỹ." Sở Vân Hách gật đầu giọng thản nhiên.

      "Tiện đây ta chẩn lại mạch cho ngươi." Gia Cát Toàn Cơ nhàng chậm chạp cười tiếng, tiếp tục xem mạch cho Sở Vân Hách, ngừng chút nhíu mi : "Bệnh thương hàn còn chưa khỏi hẳn, Vương gia, ngươi uống thuốc sao?"

      “Sở Vân Hách chần chờ lúc, định trả lời, nhưng ánh mắt của Gia Cát Toàn Cơ vẫn chăm chú nhìn buông, đành phải xấu hổ : "Toàn Cơ, ngươi biết bổn vương thích uống thuốc, lần này, miễn cưỡng cũng uống được vài thang."

      Gia Cát Toàn Cơ gì, bực mình nhìn Sở Vân Hách, trầm mặc lâu, sau nhịn được giận dữ : " Sinh bệnh như vậy mà ngươi thích uống thuốc có thể uống được sao? Thân mình của ngươi chính là làm bằng sắt hay sao, nếu cố gắng cũng khỏe lại được!"

      "Toàn Cơ!" Sở Vân Hách khóe miệng co rúm, môi mím chặt: "Chuyện bổn vương bị thương hôm nay, tuyệt đối thể lan truyền ra ngoài, điểm ấy hẳn là ngươi biết, về phần thuốc, ta nhất định uống, ngươi đừng quá lo lắng."

      "Ta đương nhiên biết, nếu người đến xem vết thương cho ngươi là Thái y chứ phải ta!" Gia Cát Toàn Cơ bất mãn bĩu môi, ngạo nghễ hỏi Nhiếp Huyền: "Vương gia làm sao có thể bị thương như vậy?"

      "Toàn Cơ tiên sinh, buổi chiều …"

      "Câm miệng!"

      Nhiếp Huyền vừa mở miệng, Sở Vân Hách liền lạnh mặt chặn lại, đồng thời ra lệnh: "Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền, truyền lệnh bổn vương, kêu Tiểu Xuyên Tử đem bữa trưa vào phòng cho Tiểu Sơ Tử, sai người có thân thủ tốt thầm bảo hộ , bổn vương muốn có chuyện, hiểu chưa?"

      "Chủ tử!" Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền ngẩn người, thấy ánh mắt lạnh kia vội vàng nhìn xuống, cúi đầu cứng ngắc, "Dạ, nô tài tuân mệnh!"

      Lúc hai người sắp rời khỏi dường như Sở Vân Hách lại nhớ ra chuyện gì, nét mặt lạnh nhạt ra lệnh: "Còn nữa, nếu Tiểu Sơ Tử đến Dự viên, ngăn lại, bổn vương muốn gặp !"

      "Dạ, chủ tử! Nô tài cáo lui!"

      Hai người nghe vậy, mặt lại lập tức vui vẻ, lần này trong thanh trả lời có thể nghe ra rất hân hoan, sau đó nhìn nhau, lui ra ngoài.

      "Tiểu Sơ Tử?" Gia Cát Toàn Cơ trước mắt nghi hoặc nhìn về phía Sở Vân Hách, lời trúng đích hỏi:"Vương gia, việc ngươi bị thương cùng người này có liên quan sao?"

      Sở Vân Hách liếc nhìn cái, mệt mỏi nhắm hai mắt lại : "Đúng vậy, Tiểu Sơ Tử là tên thái giám mười bảy tuổi, mũi tên kia là bắn về phía ,bổn vương thay cản lại."

      "Cái gì?" Gia Cát Toàn Cơ ngẩn người, kinh ngạc mở to mắt,"Vương gia vì tên thái giám mà đỡ tên? Việc này có khó tin quá !"

      "Ừm, đích xác là khó có thể tin được, nguyên nhân này, ra bổn vương cũng ràng lắm." Sở Vân Hách buồn bực bấm tay xoa giữa tâm mi, mắt nhắm lại rồi mở ra, nhìn về phía Gia Cát Toàn Cơ, cau mày, "Toàn Cơ, bổn vương cùng ngươi quen biết nhiều năm, tình cảm như huynh đệ, nên cũng dấu ngươi, đầu xuân ngươi từng , bổn vương tướng mạo năm nay mệnh phạm đào hoa, nhưng lần này đào hoa xuất , bổn vương lại cảm thấy là mệnh phạm thái giám !"

      "…..” Gia Cát Toàn Cơ như trúng ngũ lôi oanh đỉnh, im lặng lúc, rồi trợn tròn tròng mắt hỏi:
      "Làm sao có thể được? Ta xem tướng nhất định chuẩn, Vương gia, ngươi đừng cho ta, ngươi thích cái tên thái giám kia nha? Đào hoa của ngươi khẳng định xuất , ngươi đừng vội, chúng ta là nam nhân bình thường, thích nương, thể thích tên thái giám đâu!"

      "Bổn vương biết, nhưng là…" Sở Vân Hách vạn phần rối rắm cùng buồn bực, chân mày càng cau lại, "Toàn Cơ, ngươi biết, tên thái giám kia tướng mạo có thể so với Phan An, người xinh đẹp hoạt bát hài hước, rất ngạo khí, rất to gan, hành động, lời rất thú vị, khắp người như chứa cỗ linh khí, làm cho ta kìm lòng được bị hấp dẫn, tuy rằng lý trí rất ràng, chỉ là trong lòng luôn tự chủ được.”

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Ta mới nhảy vào edit chung bộ này, mong được giúp đỡ. http://***************.com/images/smilies/icon_supplicate.gif

      Chương 68: Nhiếp Huyền sinh sát tính, nghi nàng là nghiệt

      edit: Tử Liên Hoa 1612

      beta: Tình Tình


      Cả Bát vương phủ, trừ kiệu phu, quản gia cùng Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền ra, chỉ có tứ đại nha hoàn ở Dự Viên và Tiểu Xuyên Tử biết Sở Vân Hách bị thương, dưới mệnh lệnh của Sở Vân Hách, tin tức được phong tỏa, chữ truyền ra ngoài.

      Từ trước đến nay lòng dạ của chủ tử sâu lường được, cho nên, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền mặc dù biết bị thương là do cứu Tiểu Sơ Tử, nhưng lại biết tại sao lại phong tỏa tin tức.

      Thời điểm hai người vào gian phòng Tiểu Xuyên Tử, Đoàn Cẩm Sơ ngồi ở trước bàn nhàn nhã ăn cơm tối, sau nửa canh giờ trở về phủ huyệt đạo tự động giải. Vừa mở mắt, Tiểu Xuyên Tử gọi nàng đứng lên ăn cơm, cho nên, nàng cũng có hỏi cái gì, cộng thêm đói bụng, liền chút khách khí ăn.

      Lúc này, nhìn thấy Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đứng ở trước bàn nhìn chằm chằm, trong lòng nàng khỏi run sợ, dùng sức nuốt xuống canh trong miệng, thận trọng hỏi: "Hai vị Nhiếp đại ca, có chuyện gì ?"

      "Tiểu Sơ Tử, ngươi là nghiệt trời rớt xuống sao?" Mặt Nhiếp Huyền đen lại, mày kiếm nâng lên, trong đôi mắt là từng trậng lạnh lẽo, làm người ta rét mà run.

      Đoàn Cẩm Sơ nhịn được sợ run cả người, sau đó trợn to hai mắt, "Cái... cái gì? Ta là nghiệt? Tại sao ta là nghiệt!"

      "Ngươi phải nghiệt là cái gì? thái giám bất nam bất nữ, khắp nơi quyến rũ người, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám mê hoặc chủ tử, ta giết chết ngươi!" Nhiếp Huyền có chút kích động, cái tát vỗ vào bàn, bát đũa cái đĩa chấn động bang bang.

      "Nhiếp Huyền!" Nhiếp Phong tính tình tương đối trầm ổn chút, vội vàng quát Nhiếp Huyền, "Ngươi làm cái gì?"

      Vẻ mặt Đoàn Cẩm Sơ mê mang, lông mi khẽ chớp , bất mãn chất vấn: "Tại sao ta thành quyến rũ người rồi? Tại sao ta thành mê hoặc chủ tử ngươi rồi? muốn kéo ta ra ngoài cho chó ăn rồi, nơi nào chịu ta mê hoặc?"

      "Chẳng biết xấu hổ!" Nhiếp Huyền vừa nghe liền giận thêm, ngay lập tức rút trường kiếm trong tay ra, chỉ vào cổ họng Đoàn Cẩm Sơ: "Ta tại liền giết chết ngươi, tránh cho chủ tử bởi vì ngươi mà bị mất mạng!"

      "Nhiếp Huyền!" Nhiếp Phong cả kinh, chưa kịp ngăn cản, kiếm trong tay Nhiếp Huyền nhanh chóng tiến tới gần ——

      "A ——"

      Theo bản năng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, Đoàn Cẩm Sơ nhất thời bị sợ mất ba hồn bảy vía, hàn quang lóe lên sáng ngời, cái khó ló cái khôn, nàng hướng cửa hô to tiếng, "Bát Đại gia, ngươi đến rồi mau cứu ta!"

      câu này làm Nhiếp Huyền kinh ngạc, vội vàng dừng kiếm quay đầu nhìn lại, mà Đoàn Cẩm Sơ thừa dịp dùng sức đánh Nhiếp Huyền, đồng thời nhanh chóng chạy ra cửa. Nhiếp Huyền phát bị lừa, nghiêng người né tránh được chén bát tập kích, khi nhìn lại Đoàn Cẩm Sơ chạy ra bên ngoài sân , vả lại vừa chạy vừa hô to, "Nhiếp Huyền muốn giết người a! Nhiếp Huyền muốn giết người a! Bát Đại gia! Bát Đại gia!"

      "Thái giám đáng chết!" Nhiếp Huyền giận dữ, muốn đuổi theo ra ngoài, Nhiếp Phong kéo lại, "Ngươi dừng lại! Ngươi làm gì đấy, ngươi giết thái giám này là muốn chủ tử ban cho ngươi cái chết sao?"

      "Đại ca, chỉ cần có thể xoay chuyển chủ tử, chủ tử cho dù giết chết ta, ta cũng cam tâm tình nguyện!" Nhiếp Huyền cắn chặt hàm răng, bộ muốn chết chối từ.

      Nhiếp Phong chần chờ chắc chắn nhíu mày, giọng : "Nhiếp Huyền, ra ta cũng nghĩ diệt trừ thái giám kia, chủ tử tuy thấy , chỉ cần cẩn thận suy nghĩ chút, chủ tử muốn làm cho biết chuyện mình bị thương, hôm nay vì cứu mà ngay cả tánh mạng cũng để ý, ngày khác còn biết xảy ra chuyện gì! Chủ tử là nam nhân, sao có thể động tình với thái giám đây? Nếu phải động tình, ta càng nhìn càng thấy đúng, hơn nữa hôm nay bên trong kiệu, ngươi có nghe hay ? Thái giám kia câu " cho hôn lại ta" , đây là ý gì? Này chẳng phải là. . . . . . Thích nam sắc, đoạn tay áo chi phích sao?”

      Nhiếp Huyền càng nghe mặt càng đen, "Đúng vậy, ta cũng nghe được, đây là thế nào? Thực ra chủ tử phải như vậy, bình thường rất cưng chiều cơ thiếp a! Tại sao kể từ khi thái giám này tới, cùng Lưu Ly nương thị tẩm lần, lại có gần nữ sắc nữa rồi? đúng, chủ tử khẳng định đúng, đại ca, chúng ta thể để cho chủ tử tiếp tục sai càng thêm sai a! Chủ tử còn có con cháu, cứ tiếp tục xuống như vậy, ai biết về sau. . . . . . Về sau còn xảy ra chuyện lớn gì!”

      "Nhiếp Huyền, bằng như vậy. . . . . ." Nhiếp Phong ghé vào lỗ tai Nhiếp Huyền, hồi .

      Nhiếp Huyền nghe được gật đầu, vẻ mặt vui mừng, "Ừ, cứ làm như thế."

      Tiểu Xuyên Tử bưng thức ăn tới, sau đó đến Dự Viên, chờ Sở Vân Hách dùng bữa, lại hầu hạ ngủ, sau đó mới lặng lẽ thối lui ra khỏi gian phòng, phụng mệnh trở về làm bạn với Tiểu Sơ Tử.

      Vậy mà, mới ra khỏi Dự Viên, liền nghe xa xa có tiếng quát tháo truyền đến, Tiểu Xuyên Tử ngẩn người, nghĩ tới thể quấy rầy Sở Vân Hách, nhanh chóng chạy ngăn cản, đợi chạy tới bên dòng suối Bích Liễu, lại thấy Đoàn Cẩm Sơ thở hổn hển ngồi đất, đứng phía sau là thị vệ vương phủ, thần sắc rất là rối rắm cùng hỗn độn.

      "Tiểu Sơ Tử!" Tiểu Xuyên Tử kêu tiếng, đứng trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ngươi dùng cơm xong rồi sao?"

      "A, Tiểu Xuyên Tử, Bát Đại gia đâu? Ta muốn gặp , ta muốn tố cáo!" Đoàn Cẩm Sơ thở hổn hển , đứt quãng mà hỏi.

      "Tố cáo?" Tiểu Xuyên Tử giật mình há to miệng, ngẩng đầu nhìn cái thị vệ, lại cúi người xuống kéo Đoàn Cẩm Sơ đứng lên, giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi làm gì muốn tố cáo? Bọn thị vệ khi dễ ngươi sao?"

      " chỉ khi dễ, tên khốn Nhiếp Huyền kia còn muốn giết ta, ta, ta phải tìm chủ tử các ngươi chuyện!" Đoàn Cẩm Sơ xong, nhấc chân muốn tới Dự Viên, Tiểu Xuyên Tử thấy thế, vội vàng kéo nàng : "Chủ tử ngủ rồi, ngươi đừng ."

      "Sao? ngủ quan trọng, hay là ta khó giữ được cái mạng này quan trọng?" Đoàn Cẩm Sơ trừng mắt, lửa giận nhất thời tràn ra ra, " có ý tứ gì? Để cho ta cùng trở về vương phủ, lại kém chút để cho ta táng mệnh nơi này, Nhiếp Huyền muốn giết ta là ta phải hiến dâng tính mạng, phải hay ?"

      "Tiểu Sơ Tử, sao ngươi có thể ngậm máu phun người hiểu lầm chủ tử? Chủ tử nếu có ý lấy tính mạng ngươi, còn có thể để cho ta cõng ngươi trở về phòng, lại bưng cơm cho ngươi sao? Chủ tử là người phương nào? muốn cái nô tài nào chết, chỉ cần câu , còn dùng nhiều sức như vậy sao? Ta xem đầu ngươi hồ đồ rồi!" Tiểu Xuyên Tử vừa nghe, tức gần chết, khỏi chửi ầm lên.

      Đoàn Cẩm Sơ bị chửi nhất thời tìm ra nam bắc, lông mi nhăn lại: "? phải chủ tử ngươi muốn giết ta sao?"

      " nhảm! tin ngươi hỏi chủ tử!" Tiểu Xuyên Tử trợn mắt, rồi lại đột nhiên nhớ ra Sở Vân ra lệnh, vội lắc đầu : "Ngươi đừng Dự Viên tìm chủ tử, hôm nay chủ tử rất mệt mỏi, muốn gặp ngươi, phân phó để cho ngươi ở trong phòng ta nghỉ ngơi, ngươi trước trở về thôi, ta bẩm báo chủ tử."

      "Ách, làm gì muốn gặp ta?" Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, gương mặt vui, " muốn gặp ta liền thôi, ta còn muốn thấy đâu, nếu phải vì cái mạng của ta, ta. . . . . . Đúng rồi, ta thể trở về a, ngộ nhỡ Nhiếp Huyền kia còn chờ ở trong phòng sao?"









      Chương 69: Mất tích lúc nữa đêm, Bát gia tức giận

      Edit: Thiên Mạn

      Beta: Tình Tình


      "Vậy. . . . . ." Tiểu Xuyên Tử nhất thời cũng có chủ ý, nghe Tiểu Sơ Tử như vậy, dường như Nhiếp Huyền muốn giết nàng, nhưng mà, lúc này lại dám để cho nàng Dự Viên, huống chi chủ tử giao phó. . . . . . Suy tư do dự lâu, Tiểu Xuyên Tử nghĩ ra phương pháp xử lí, "Tiểu Sơ Tử, ngươi cùng bọn họ theo ta, các ngươi chờ ở bên ngoài Dự Viên, ta vào bẩm báo chủ tử."

      "Được!" Đoàn Cẩm sơ gật đầu tán đồng gật đầu.

      Chờ ở bên ngoài Dự Viên, liếc mắt nhìn sắc trời trở nên mông lung, đèn lồng hành lang đốt sáng, ánh trăng như lưỡi liềm cũng cao, trong thiên địa, tràn đầy mạc sắc.

      Trong phòng, Sở Vân Hách trong lúc ngủ có cảm giác khác thường, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Xuyên Tử vẻ mặt rối rắm đứng bên giường, nhàn nhạt hỏi"Có chuyện gì sao?"

      "Bẩm chủ tử, Tiểu Sơ Tử ở bên ngoài Dự Viên, thị vệ Nhiếp Huyền muốn giết , muốn gặp chủ tử, nô tài ngăn lại rồi." Tiểu Xuyên Tử .

      "Nhiếp Huyền?" Sở Vân Hách chau lông mày, dừng lại chút, : "Truyền lệnh Bổn vương, Nhiếp Huyền tối nay trực Dự Viên, được đến gần Tiểu Sơ Tử bước, nếu dám vi phạm, đưa đầu tới gặp!"

      "Dạ, chủ tử!" Tiểu Xuyên Tử hành lễ thối lui.

      Đoàn Cẩm Sơ nghe Tiểu Xuyên Tử chuyển cáo lời của Sở Vân Hách, trong lòng rất đắc ý, chỉ cần xác nhận phải là Sở Vân Hách muốn giết nàng, hơn nữa bảo đảm cái mạng của nàng bị vứt bỏ, nàng sẽhài lòng theo Tiểu Xuyên Tử về phòng.

      Nhưng mà, tất cả chuyện trong tương lai dự liệu trước được!

      Ban đêm, bóng người áo đen dùng khinh công thần biết quỷ hay vào chỗ ở của hạ nhân, mặt che khăn đen, hai mắt tìm được gian phòng, nhanh như chớp cửa mở phân nửa cửa sổ ra lách người vào, đèn lửa trong tay sáng lên, thấy gương mặt ngủ ở vị trí bên phải dựa vào tường, trong mũi hừ lạnh tiếng, ra tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó chặn ngang ôm lấy thân thể nhàng của nàng, kẹp ở dưới nách rồi từ cửa sổ nhảy ra, biến mất vào sâu trong bóng đêm.

      Ánh trăng vẫn treo cao như cũ, hàng ngàng ngôi sao giống như viên hòn ngọc quý, vây quanh dưới bầu trời, lòe lòe phát sáng.

      Gió theo cửa sổ bay vào phòng, thổi tới mặt lành lạnh, Tiểu Xuyên Tử lật người, trong miệng mơ hồ lầm bầm câu gì, lại tiếp tục lọt vào ngủ say.

      Đột nhiên, trong bụng hồi khó chịu, Tiểu Xuyên Tử híp đôi mắt mông lung buồn ngủ từ trong chăn bò dậy, nắm dây lưng quần leo xuống giường, "Xui xẻo, phải là đau bụng chứ?"

      Vội vội vàng vàng kéo chốt cửa ra chạy , ngồi trong nhà xí khắc đồng hồ, Tiểu Xuyên Tử mới nhấc hai chân nặng nề bước vào cửa, tính lên giường tiếp tục ngủ, lại cảm giác miệng đắng lưỡi khô vô cùng, vì vậy, tìm đèn lửa ở bàn, "Xoạt!" tiếng đốt sáng ngọn đèn dầu, rót chén nước, ngồi băng ghế từ từ uống, mắt liếc về đầu khác của giường!

      "Ơ? Người đâu?" Tiểu Xuyên Tử cả kinh, vội để xuống chén nước xuống rồi bò lên giường, đem chăn của Đoàn Cẩm Sơ vén lên, lập tức trợn mắt hốc mồm, "Người đâu? Cùng nhau ngủ a, tại sao bây giờ có?"

      Tiêu Xuyên Tử kinh ngạc, đồng thời đưa tay sờ lên đệm giường, lạnh! Thế này cái gì, người sớm thấy!

      Ý thức nhảy lên vào đại não, lập tức Tiểu Xuyên Tử kinh sợ chảy mồ hôi lạnh dầm dề, sau vài giây ngốc trệ, hỏa tốc vọt ra cửa phòng, chạy gấp đến Dự Viên!

      "Cẩn Nhi!"

      Tiểu Xuyên Tử đưa tay đỡ khung cửa, thở hổn hển, giọng vỗ vỗ cửa hỏi: "Chủ tử ngủ rồi sao?"

      Cẩn Nhi là người canh giữ tại phòng ngoài tối nay, vừa nghe, vội từ giường ngồi dậy, khoác bộ y phục mở cửa, nghi ngờ : "Tiểu Xuyên Tử? Thế nào? Chủ tử đương nhiên là ngủ a!"

      "Xong đời, Tiểu Sơ Tử thấy, ta tiểu đêm trở lại mới phát , vậy mà thấy!" Tiểu Xuyên Tử lau mồ hôi hột trán, bởi vì chạy quá nhanh, vẫn còn thở liên tiếp.

      "Cái gì?" Cẩn Nhi cả kinh, vội vàng kéo Tiểu Xuyên Tử vào phòng, thanh giảm cực thấp, lo âu : "Nếu là nô tài bình thường thấy, bẩm báo Nghiêm quản gia là được, nhưng Tiểu Sơ Tử là người trong cung, chủ tử lại đặc biệt giao phó muốn chăm sóc, nên làm sao bây giờ? Chủ tử có vết thương cánh tay, cần nhất là nghỉ ngơi, có thể kéo đến sáng sớm ngày mai trở lại bẩm ?"

      "Sáng sớm ngày mai? Vậy vạn nhất Tiểu Sơ Tử xảy ra chuyện sao?" Tiểu Xuyên Tử nhíu lông mày, chỉ cảm thấy trong lòng bất ổn, "Cẩn Nhi. . . . . ."

      "Người nào ở bên ngoài?"

      Nội thất đột nhiên vang lên tiếng Sở Vân Hách, hai người cả kinh, biết Sở Vân Hách bị bọn họ đánh thức, vội vòng qua bình phong vào, khom người hành lễ : "Nô tài đáng chết, đánh thức chủ tử rồi !"

      Nến được đốt sáng, Sở Vân Hách mười phần lười biếng dụi mắt, giọng mang lãnh ý trách mắng: "Hai người các ngươi nửa đêm thầm cái gì? Tiểu Xuyên Tử, hơn nửa đêm ngươi tới dổi phiên thay ca sao?"

      "Chủ tử thứ tội!" Tiểu Xuyên Tử vội quỳ xuống : "Nô tài tới là có chuyện bẩm báo chủ tử!"

      "!"

      " thấy Tiểu Sơ Tử! Nô tài đứng lên ngoài, phát biết đâu rồi, chăn cũng lạnh , trước lúc ngủ ràng còn thấy , bây giờ lại có!" Tiểu Xuyên Tử xong, đầu mồ hôi lạnh toát ra, lòng khẩn trương"Thùng thùng" trực nhảy.

      "Cái gì? Ngươi thấy Tiểu Sơ Tử?" Sở Vân Hách mông lung buồn ngủ lập tức đều bị kinh chạy, muốn ngồi dậy, lại quên thương cánh tay trái , lập tức động tới vết thương, đau đến lập tức cau lại chân mày, Cẩn Nhi cùng Tiểu Xuyên Tử vội tiến tới vịn , hòa hoãn lát, mới giúp từ từ ngồi dậy, lập tức lại hỏi: "Trong phòng có chỗ nào khả nghi ?"

      Tiểu Xuyên Tử đáp: "Bẩm chủ tử, nô tài quan sát tất cả, có gì khác thường a, cửa cũng đóng kỹ từ bên trong , chỉ có cửa sổ là mở phân nửa , bởi vì lúc ngủ trong nhà có chút nóng. . . . . ."

      Sở Vân Hách nhíu lông mày, "Cửa sổ mở ra?"

      Tiểu Xuyên Tử gật đầu cái, bất an nhìn Sở Vân Hách.

      phải là người ban ngày phóng ám tiễn bắt Tiểu Sơ Tử chứ? , , người bên ngoài thể nào biết ràng Tiểu Sơ Tử tối nay ngủ ở chỗ nào , cảnh giới của Bát vương phủ cũng phải là ngồi , làm sao có thể có tặc nhân vào mà kinh động người nào? Nếu cửa là khóa trái từ bên trong, Tiểu Sơ Tử phải từ cửa ra ngoài , chỉ có thể là cửa sổ, tuy ban ngày có ý đồ chạy trốn, nhưng thế nào cũng thể nửa đêm bỏ trốn chứ? Trong vương phủ thủ vệ tuần tra đông đảo, biết võ công căn bản tránh khỏi , như vậy là. . . . . .

      "Nhiếp Huyền đâu?" Sở Vân Hách đột nhiên hỏi, thanh lạnh lùng như băng, "Gọi Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền vào gặp Bổn vương!"

      "Dạ, chủ tử!"

      Tiểu Xuyên Tử ứng tiếng liền chạy ra ngoài, lại rất nhanh lại chạy trở về, khiếp sợ : "Chủ tử, bọn họ đều ở đây!"

      "Đáng chết!" Sở Vân Hách lập tức lộ gân xanh, xiết chặt nắm tay tiếng "Khanh khách" vang lên, đem chăn vén lên bước xuống giường , lạnh lùng : "Cẩn Nhi, thay quần áo! Tiểu Xuyên Tử truyền lệnh Bổn vương, bảo Nghiêm quản gia chuẩn bị ngựa, chọn mười thị vệ đợi lệnh tại chỗ!"

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 70 Nửa đêm bị chôn sống, Tiểu Sơ Tử nổi giận
      Editor: DIEUTU


      Bên ngoài Dự viên, Nghiêm Du mang theo mười tên thị vệ đứng khom lưng, chặn phía trước là hai gã thị vệ giơ hai cây đuốc chiếu sáng trưng bốn phía, trong đêm tối, Sở Vân Hách áo choàng khoác vai bay bay theo hướng gió, gương mặt tuấn tú như khắc lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, hai tròng mắt nén giận.

      "Chủ tử, cánh tay ngài còn có vết thương, sao có thể cưỡi ngựa được ?"
      Vẻ mặt Nghiêm Du kinh ngạc, trong ánh mắt có phần khó tin nhìn Sở Vân Hách.

      Vốn thời tiết đầu hạ cần loại áo choàng này, nhưng vì lo lắng cho Sở Vân Hách nhiễm phong hàn còn chưa hết, cánh tay lại còn mang vết thương, nên dặn dò Cẩn nhi, buộc lại áo choàng cho Sở Vân Hách.

      Đối với phản đối của Nghiêm Du, Sở Vân Hách để ý, tâm tư của lúc này tập trung suy nghĩ về chuyện khác , đó là giờ Nhiếp Phong Nhiếp Huyền mang Tiểu Sơ Tử nơi nào? Nhớ lại lúc trước Nhiếp Huyền muốn giết Tiểu Sơ Tử, tại bọn họ còn chưa hồi phủ, Tiểu Sơ Tử kia đến cùng còn sống hay chết?

      Đôi mày nhíu lại, Sở Vân Hách tự chủ được xiết chặt lòng bàn tay, đột
      nhiên phát , giờ phút này, nội tâm của rất rất khẩn trương, rất là bất an, sợ rằng cái vật xảo quyệt khả ái cười tươi như hoa kia, chết, cùng người trời cách biệt vĩnh viễn.

      Sở Vân Hách bỗng nhiên ngẩng đầu lên dứt khoát, hàm răng cắn chặt ra lệnh: "Nghiêm Du, phát đạn cho tín hiệu xanh, xác định phương hướng Nhiếp Phong Nhiếp Huyền!”

      Nghiêm Du chấn động, ngờ nghệch chút, lập tức lên tiếng trả lời, "Dạ, chủ tử!”

      chỗ sườn dốc, mặt trăng nằm yên tĩnh, chỉ truyền đến mỗi thanh là tiếng xẻng đào đất.

      Qua lúc, huyệt đạo tự động phá giải, Đoàn Cẩm Sơ vốn là ngủ, nên cho dù huyệt đạo tự giải khai, vẫn trong trạng thái ngủ như cũ, đột nhiên cảm giác người rất nặng, giống như có vật gì chặn ngực nàng, làm nàng thể hô hấp, bản năng tay chân động đậy muốn đẩy trọng lực người, nhưng muốn cử động chút cũng được.


      Cảm thấy bên dưới khó chịu, dù buồn ngủ Đoàn Cẩm Sơ cũng giãy dụa mắt mở to chậm rãi, mắt nhập nhèm buồn ngủ dại ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm nhận được đống đất dần đổ xuống đầu mặt mình, bỗng nhiên, đầu óc trống rỗng lại đột nhiên bừng tỉnh!

      Nhờ ánh trăng, Đoàn Cẩm Sơ đảo nhanh mắt nhìn lại khắp mọi nơi, lúc này mới phát , thân mình của nàng lại bị chôn vào trong cái hố to nằm sườn núi, mà hai tên hắc y nhân che mặt chính là cầm xẻng ra sức xúc đất vào hố, chút chút đổ lên rất nhanh người nàng, mà nàng tại chỉ có mắt và miệng là có thể cử động, còn từ cổ trở xuống, toàn bộ muốn chôn xuống mồ, thể động đậy dù chỉ chút!

      Chôn sống! Bọn họ đây là muốn chôn sống nàng!

      Giờ khắc này nỗi sợ hãi lập tức ăn vào xương tủy nàng, đất cát ập vào người, cuốn lấy tứ chi của nàng, từng đống đất thủng thẳng rơi xuống đỉnh đầu, lại chầm chậm chảy xuống mũi, trong lỗ tai, mặt, ngoài miệng, giờ phút này, nàng cùng cái chết chỉ còn cách nhau đường ngắn!

      Tầm mắt dần dần bị đất che khuất, giữa lúc trí óc mông lung, loại bản năng từ ý niệm cầu sinh nổi lên khiến cho Đoàn Cẩm Sơ lập tức
      [​IMG]

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 71: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
      Editor : kaylee



      Bị nàng liên tục la mắng làm cho Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền trở nên thất điên bát đảo, kịp lãnh giáo “Lão tử” và “Mạc chược” là có ý gì. Bọn họ vì mê tín nên chỉ lo lắng Đoàn Cẩm Sơ tìm quấn lấy Sở Vân Hách, như vậy tội nghiệt của hai người bọn họ rất lớn. Nhưng muốn bọn họ tha cho cái tên thái giám hồng nhan họa thủy này, quả là vô cùng được.

      Sau lúc suy nghĩ, trước mắt Nhiếp Phong đột nhiên sáng ngời: “Tiểu Sơ Tử, ngươi yên tâm chết , khi ngươi chết, ta tìm pháp sư bắt hồn ngươi, giam giữ ngươi lại, ngươi làm điều ác được.”

      “Cái gì? Cái tên Nhiếp Phong hỗn đản này.” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, sau đó giận dữ, khuôn mặt nhắn tức giận xanh mét bốc hỏa, vì cứu lại tính mạng, vì trước khi chết muốn thỏa chí chút, nàng mắng lung tung cần giữ ý:

      “Lão tử ta phải là nghiệt! Lão tử là tiên nữ hạ phàm! Sở Vân Hách ngã bệnh chịu uống thuốc, Vương Mẫu nương nương trời thương xót , liền phái bổn tiên nữ hạ phàm tới cứu , ngày đó do bổn tiên nữ khuyên bảo nên chịu uống thuốc, các ngươi biết sao? Vậy mà các ngươi dám giết bổn tiên nữ, các ngươi bị trời phạt! Bổn tiên nữ chết được, bổn tiên nữ vừa chết, hồn lại lên trời, nhưng Sở Vân Hách uống thuốc, vài ngày sau bệnh chết!”

      “Tiên nữ?”

      Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền đồng thời lên tiếng, trong mắt là kinh ngạc rất ràng, Nhiếp Huyền giành trước hỏi: “Tiểu Sơ Tử, ngươi là nữ nhân?”

      “Ách…., phải! Bổn tiên nữ ở trời là nữ nhân, xuống thế gian, tại thân thể là nam nhân, , là thái giám!” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, vội vàng chữa lại .

      đùa! Nếu như bọn họ biết nàng là nữ nhân, nhất định hỏi nàng vì sao giả trang thành thái giám ở trong cung? Đến lúc đó nàng phải trả lời như thế nào? Chẳng lẽ ra bí mật của Thiên hội sao? Như vậy bọn Tiêu Nhược Vân chết chắc rồi, nàng cũng theo đó mà chết luôn!

      “Hả?” Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền trợn mắt há hốc mồm, nhất thời ngây người đứng yên tại chỗ, thể tượng tưởng được chuyện nữ nhân có thể biến thành nam nhân thế này. Vì thế, mắt lại nhìn Đoàn Cẩm Sơ, làm cho Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy nhiều hơn hai chữ: quái vật!

      Trong lòng rất khó chịu, hơn nữa ở trái tim cũng vô cùng khó chịu, Đoàn Cẩm Sơ căm tức : “Mau thả ta ra! Nếu các ngươi thả ta, chuyện này ta coi như chưa từng phát sinh qua, cũng với Sở Vân Hách, tiếp tục trở về ngủ. Nếu thả, trời vừa sáng Sở Vân Hách tìm thấy ta, khẳng định tìm các ngươi gây phiền toái!”

      Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đối mặt liếc nhau cái, làm ra chuyện này, bọn chuẩn bị tâm lí phải chết, mặc kệ Tiểu Sơ Tử là tiên nữ hạ phàm hay là nghiệt, bọn họ cũng thể để Tiểu Sơ Tử hại chủ nhân bọn họ thân bại
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :