1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Tuyệt sắc thái giám: Yêu hậu dụ lãnh hoàng - Sở Thanh [73]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 38: Bổn nô tài muốn làm nam sủng!
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      Gió đêm quất vào mặt, thổi sợi dây đỏ mũ đung đưa trái phải, Đoàn Cẩm Sơ đưa tay xoa mắt, ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn Sở Vân Hách trầm ngâm suy nghĩ, nhịp tim khỏi tăng nhanh, sườn mặt của rất là đẹp, hàng lông mày rậm, môi hơi mỏng, ngũ quan hoàn mỹ gần như chút khuyết điểm, chẳng qua là, sắc mặt kia. . . . . .

      “Ai nha, ngươi mau mau trở về phòng nghỉ ngơi , thể lại cảm lạnh!” Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nghĩ đến còn bệnh, vội vàng đứng lên .

      có sao, chút bệnh ấy tính là cái gì.” Sở Vân Hách khẽ ghé mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, giọng .

      bậy! Lúc nãy còn nóng rần lên!” Đoàn Cẩm Sơ tức giận trợn mắt, nhón chân lên, đưa tay sờ trán của , chân mày buông lỏng chút, “ tại nhiệt độ mặc dù bình thường, vậy cũng thể xem ra gì, ngươi nhanh về, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục uống thuốc, phải đợi đến khi bệnh hoàn toàn khỏi, mới có thể dừng thuốc, biết ?”

      “Tiểu Sơ Tử. . . . . .” Thân thể Sở Vân Hách cứng đờ, ngẩn người nhìn Đoàn Cẩm Sơ thu tay lại, sau đó tức giận với , ánh mắt kia ân cần, độ ấm của lòng bàn tay. . . . . . Hồi lâu, nghe thấy mình , “Tiểu Sơ Tử, tại sao ngươi cùng với những thái giám khác giống nhau?”~~Truyện chỉ đăng tại DDLQĐ~~~

      Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, cau mày : “Tại sao phải giống nhau? Ta chính là ta, ta làm chính mình, thể sao?”

      “Có thể.” Sở Vân Hách nhàng cười tiếng, giơ tay lên giúp Đoàn Cẩm Sơ chỉnh lại cái mũ hơi lệch, sau đó thu nụ cười lại, nghiêm mặt : “Tính tình này của ngươi, bổn vương có thể bao dung, nhưng ở trước mặt các chủ tử khác ngàn vạn lần phải thu lại, nếu ngươi gặp nhiều thua thiệt. Nhớ kỹ ?”

      “Ừ. . . . . Muốn thay đổi, tựa hồ rất khó a!” Đoàn Cẩm Sơ nghiêng đầu, rất là khó, nàng đảm bảo được nàng có thể làm nô tài uốn gối khom lưng, cho nên. . . . . . Giương lông mày lên, cười đùa : “Vậy nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi cứu ta nữa sao?”

      Nghe vậy, Sở Vân Hách ngẩn ra, sau đó lắc đầu, “Bổn vương có thể cứu ngươi lần hai lần, nhưng thể đúng dịp mà cứu ngươi tám lần mười lần.”

      “Hì hì, xe tới trước núi tất có đường, dù sao ta cũng suy nghĩ được nhiều như vậy, chừng, ta rất nhanh chóng có thể. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ đắc ý, đung đưa đầu đột nhiên dừng lại, lời cũng chợt ngừng lại, vội quay người qua chỗ khác, tát vô miệng, thầm mắng chính mình suýt tý nữa lỡ miệng. . . . . .

      “Có thể làm gì?” Sở Vân Hách khôn khéo hỏi tiếp, cho nàng tránh né.

      “Hả.. . . . . có, có như thế nào a, đúng rồi, ngươi. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ lắp ba lắp bắp che dấu, bỗng dưng nghĩ đến cuộc trò chuyện với Tiểu Xuyên Tử, vội quay người lại, tha thiết : “Bát đại gia, ngươi mau hung dữ với ta, ừ, tốt nhất là hù dọa cho ta ngất , nhanh lên chút!”

      Sở Vân Hách híp mắt lại, trầm giọng : “Tiểu Sơ Tử, đầu ngươi được bình thường sao? êm đẹp, bổn vương hung dữ với ngươi làm gì? đến ngất, phải hồi trưa ngươi ngất xỉu lần sao? Trước sợ chết, tại lại muốn chết, rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy?”>>>>DDLQD<<<<

      “Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ im lặng, ngừng chớp lông mi suy nghĩ, hơi giật mình nhìn Sở Vân Hách, thể nào giải thích được, nếu muốn xuyên trở về tựa hồ đơn giản như vậy đâu?

      Hẳn là phải có trường hợp đặc biệt, cộng thêm Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa gì gì đó? Nhưng mà, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, nàng rối bòng bong. . . . . .

      “Ai! Thôi, ta có bệnh, là thần kinh bị bệnh mới đúng!” Đoàn Cẩm Sơ nghĩ ra, vô lực khoát khoát tay, “Tạm thời ta lại muốn chết, Bát đại gia ngươi mau mau trở về phòng , đêm khuya khí lạnh nặng, chớ đem thuốc vừa uống buổi tối lãng phí!”

      Sở Vân Hách nhìn nàng chằm chằm, nhìn lúc lâu mới chậm rãi : “Hôm nay ngươi đừng tìm quản gia, cùng bổn vương về phòng ngủ !”

      “Hả? Cái gì?” Đoàn Cẩm Sơ kinh sợ, theo bản năng đem hai tay ôm ngực, tái mặt gầm : “Bổn nô tài làm nam sủng!”


      _________________

      Chương 39: Ngươi muốn cùng bổn vương ngủ chung?
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      lời này gần như khiến cho Sở Vân Hách muốn phun máu, vốn hỉ nộ , nhưng bây giờ trán mơ hồ nổi lên gân xanh, vung tay áo cái, nghiến răng : “Lặp lại lần nữa, bổn vương thích nam sắc!”

      Dứt lời, Sở Vân Hách nổi đóa xoay người rời , Đoàn Cẩm Sơ le lưỡi ra, ngẩn người nửa ngày, mới chợt phản ứng lại, vội nhấc chân chạy theo vào phòng, ngượng ngùng cười : “Kia, vậy ngươi. . . . . . Ta, ta ngủ nơi đó à?”

      “Ngủ mặt đất!” Sở Vân Hách liếc người nào đó cái, thẳng vào phía trong cùng lúc : “Tới đây, trước hầu hạ bổn vương ngủ!”

      “Ách, a.” Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, tình nguyện vểnh cái miệng , sau đó chậm chạp vào, “Hầu hạ như thế nào?”

      “Lấy ngọc quan xuống, sau đó cởi áo và cởi giày ra.”

      “A.”

      Giằng co hồi rốt cuộc cũng xong, Sở Vân Hách chỉ còn mặc áo lót nằm ở giường, Đoàn Cẩm Sơ đắp chăn cho , sau đó khuôn mặt nhắn của nàng nhăn lại, giọng xác định lần nữa, “Ngươi để ta ngủ đất sao?”

      “Ừ? Vậy ngươi nghĩ sao? Chẳng lẽ. . . . . . . Ngươi muốn cùng bổn vương ngủ chung?” Sở Vân Hách nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Đoàn Cẩm Sơ dưới ánh nến, rất có ý tốt mà đùa giỡn nàng.

      “Ai, ai muốn ngủ chung với ngươi?” Đoàn Cẩm Sơ thoáng run cái, khuôn mặt nhắn lập tức đỏ ửng, trong lúc bất giác trong mắt mang theo chút ngượng ngùng, nghiêng nghiêng mặt tránh tầm mắt của , nhất thời tay chân cực kỳ luống cuống.

      “Ha ha, ra gian ngoài ngủ giường mà hồi ban ngày ngươi ngủ .” Bên môi Sở Vân Hách lên nụ cười, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nhịn được chế nhạo : “Ngươi quả là thái giám dễ xấu hổ!”

      Mặt của Đoàn Cẩm Sơ nóng lên, nghiêng đầu liếc cái, lại nhịn được tức giận : “Thôi , tại da mặt ta mỏng nha! Ai giống như ngươi da mặt dày như vậy, tắm rửa còn để cho nữ nhân xem toàn bộ thân thể, hừ hừ, muốn thân thiết lên giường , quả là. . . . . . Xấu hổ chết ta!”

      “Vậy ngươi vào để làm gì? Chuyện tốt của bổn vương bị ngươi quấy rầy còn chưa hỏi tội ngươi, trái lại ngươi lại có tính khí lão đại! Tiểu Sơ Tử, bổn vương có phạt ngươi là khai ân, cút ra ngoài ngủ cho ta!” Sở Vân Hách nheo mắt, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống.

      Đoàn Cẩm Sơ hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm chút mới xoay người ra gian ngoài, qua bình phong dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: “Vậy tối nay ngươi gọi cơ thiếp của ngươi thị tẩm sao? Nếu như bất tiện. . . . . . Ta tìm Tiểu Xuyên Tử cùng chen chúc chung phòng chút cũng sao.”

      Sở Vân Hách nhắm mắt lại, nghe vậy, lại mở mắt ra nhìn nàng mấy lần, ánh mắt kia hình như có chút vui, nhưng cũng chuyện, mà là trực tiếp để lại bóng lưng cho nàng.

      “Ách. . . . . . thèm chuyện với ta nữa rồi hả?” Đoàn Cẩm Sơ chậc chậc lưỡi, buồn bực xoay người nghe được tiếng của ở sau lưng, “Bổn vương muốn cùng ngươi nhảm!”

      “Stop!” Đoàn Cẩm Sơ nổi đóa, ngắt eo cái chợt nhớ lại chuyện quan trọng, vội quay người chạy tới bên giường, hai mắt sáng chói, kích động vạn phần : “Bát đại gia, ngươi biết võ công đúng ? Ta thấy ngươi múa kiếm ‘soạt soạt soạt’, còn có thể nhảy vô cùng cao, đó chính là khinh công có đúng hay ?”

      “Ừ.” Sở Vân Hách tùy ý đáp tiếng.

      “Kia, vậy võ công của ngươi rất cao, đúng ?” Đoàn Cẩm Sơ lại kích động phần.

      Sở Vân Hách cố nín cười, lại cố ý làm ra vẻ lạnh nhạt : “Khoa chân múa tay, trông khá mà dùng được.”

      “Ách, vậy. . . . . . Vậy cũng có mạnh a! Ít nhất, ít nhất có thể dọa người chút!” Đoàn Cẩm Sơ co rúm khóe miệng, suy nghĩ lát cuối cùng thận trọng ra mục đích của nàng, “Bát đại gia, ngươi có thể dạy ta ?”

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 40: Ở chung phòng, vừa sủng vừa phạt
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      thể!” Sở Vân Hách trả lời gọn gàng dứt khoát, ngay cả suy nghĩ cũng cần.

      “Tại sao?” Đoàn Cẩm Sơ bực mình hỏi ngược lại, đưa lưng về phía nàng nên thấy được vẻ mặt của , nàng quýnh lên nằm ở đùi để nhìn mặt của , vừa mới nhìn, bốn mắt nhìn nhau, ngạc nhiên mở to hai mắt, sau đó khuôn mặt tuấn tú đen lại, “Tiểu Sơ Tử, ngươi phải là thái giám sao? Tại sao lại bò lên giường của bổn vương rồi hả?”

      “Ách, ta. . . . . . Ta nào có? Ngươi là khó nghe!” Mặt Đoàn Cẩm Sơ đỏ lên, vội ngồi dậy đứng ngay ngắn, sau đó đợi thêm cái gì nữa, liền 囧 vội vàng chạy ra gian ngoài, nhảy phốc lên giường, giũ chăn ra trùm kín đầu.

      Sở Vân Hách nghe động tĩnh ở sau lưng, bật cười hơi nhếch môi, rồi sau đó nhắm mắt lại trầm trầm ngủ.

      Hôm sau.

      Vào sáng sớm, luồng ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, cảm thấy có chút chói mắt nên Đoàn Cẩm Sơ trở mình, kết quả “Bịch!” tiếng rơi xuống đất, vừa rơi xuống, toàn bộ con sâu ngủ lập tức chạy mất, mở mắt ra nhìn thấy mình chật vật, tức giận khẽ cắn răng bò dậy, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Sở Vân Hách dựa vào tấm bình phong, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hài hước nhìn nàng.

      “Nhìn cái gì vậy?” Đoàn Cẩm Sơ tức giận gầm , lại nhìn cái, thấy Sở Vân Hách vẫn còn mặc áo lót màu trắng trước lúc ngủ tối hôm qua, lúc này, thắt lưng ngang hông buông lỏng lộ ra nửa bên lồng ngực, ghé mắt còn có thể nhìn thấy bộ ngực của . . . . . . Gương mặt thoáng chốc đỏ lên, Đoàn Cẩm Sơ vội bò lên giường nằm xuống, cũng dám liếc mắt nhìn nam nhân kia.

      “Ngủ giấc cũng yên tĩnh, may mà đây là giường thấp, nếu . . . . .” Sở Vân Hách khẽ thở dài, ngừng chút lại : “Đứng lên hầu hạ bổn vương thay quần áo! Nô tài ít nhiều gì cũng phải có hình dáng của nô tài, nhìn ngươi còn giống Gia của bổn vương hơn!”

      Đoàn Cẩm Sơ đắc ý, “Bổn đại gia. . . . . .”

      “Câm miệng!” Sở Vân Hách trực tiếp lạnh giọng cắt đứt, quay người vào phía trong, vừa vừa trách mắng, “Bổn vương có thể tha thứ ngươi, nhưng có nghĩa là dung túng ngươi, nếu còn dám hô to gọi với bổn vương, bổn vương vặn lỗ tai của ngươi!”

      “Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ bị kinh hãi, suy nghĩ về Lý nước rửa chén chút, rồi lại so sánh thái độ của Sở Vân Hách đối với nàng, trong lòng khỏi sinh ra xấu hổ, vội từ giường leo xuống, chỉnh đốn lại đệm chăn giường, sau đó cùng vào, Sở Vân Hách ngồi ở giường trừng mắt với nàng, nàng vội vàng cúi đầu, yên lặng ngồi xuống mang vớ và mang giày cho , lúc bận rộn tiếng gõ cửa vang lên ——

      “Chủ tử, ngài rời giường sao?” Ở ngoài cửa truyền đến tiếng của Cẩn Nhi.

      “Vào !” Sở Vân Hách nhìn sang Đoàn Cẩm Sơ, mở miệng lên tiếng.

      vào có tất cả năm người, Tiểu Xuyên Tử và Tân Lan bưng chậu nước và khăn lông, Y Nhân và Huệ Nhi bưng chén nước và muối tinh, Cẩn Nhi lấy ra cẩm bào trắng ngà có đường viền màu vàng kim, năm người thỉnh an xong liền tỉ mỉ hầu hạ Sở Vân Hách thay quần áo rửa mặt, Đoàn Cẩm Sơ lui sang bên, nghe thấy Sở Vân Hách ra lệnh cho nàng, cả người nàng liền thanh nhàn. . . . .

      Vậy mà, bất quá chỉ lát, tiếng của Sở Vân Hách liền bay tới.

      “Tiểu Sơ Tử, dọn dẹp giường.”

      “Tiểu Sơ Tử, quét dọn phòng.”

      “Tiểu Sơ Tử. . . . . .”

      gần nửa canh giờ, Đoàn Cẩm Sơ mệt đến mức muốn trở thành bò, Bát đại gia phòng ăn để ăn sáng rồi, nàng đói bụng muốn chết, vẫn còn lau sàn nhà. . . . . .

      “Bát đại gia đáng hận, tại sao lại đáng ghét giống Lý nước chén vậy chứ? Điều đám người Cẩn Nhi và Tiểu Xuyên Tử hết, để lại mình ta làm việc, là thất đức!”

      Đoàn Cẩm Sơ vừa thầm nho , vừa quỳ mặt đất lau sàn nhà, Tiểu Xuyên Tử vào : “Tiểu Sơ Tử, chủ tử lệnh ta dẫn ngươi rửa mặt, sau đó dùng bữa.”

      ?” Đoàn Cẩm Sơ vui mừng, vội vàng đứng dậy, ném khăn trong tay ra chỗ khác, theo Tiểu Xuyên Tử ra ngoài, được hai bước cau mày dừng lại, “Nhưng mà ta còn chưa lau sàn nhà xong!”

      “Còn lại công việc chưa làm xong lát nữa có thể bảo thô sử nha hoàn* vào làm, chủ tử còn căn dặn là bảo ngươi sau khi dùng xong bữa được chạy loạn ở vương phủ, ở Niệm Quy đình có Đại Minh hồ, trong hồ có cá, ngươi có thể xem cá.” Tiểu Xuyên Tử .

      *Thô sử nha hoàn: Nha hoàn làm việc nặng.

      “À? Tốt như vậy, bảo ta xem cá?” Đoàn Cẩm Sơ thể tin được ‘chắc chắc’ lưỡi, mới vừa rồi nam nhân kia còn chỉnh nàng kêu nàng làm đống việc vặt đấy!










      _________________


      Chương 41: mời mà vào, nháo loạn thư phòng
      Editor: nhocken28021998


      Ai ngờ, bữa sáng còn chưa kịp ăn xong, Tân Lan vội vàng chạy tới, "Tiểu Sơ Tử, chủ tử lại uống thuốc, ta cùng với Y Nhân khuyên vài câu, chủ tử liền nổi giận, phải làm sao bây giờ?"

      Lúc ấy, toàn bộ hạ nhân dùng bữa ở chính phòng Cao Phong Kỳ, ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ!

      "Ách. . . . . . Cái đó, vậy. . . . . ." Lần đầu tiên Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy xấu hổ đến như vậy, hớp nhét hết thức ăn vào trong miệng mơ hồ : "Dầu gì cũng nên chờ ta ăn no rồi hãy ."

      "A, vậy ngươi ăn mau chút, chủ tử về thư phòng a ." Tân Lan gật đầu cái, .

      Cẩn Nhi và Huệ Nhi vội vàng gắp cho Đoàn Cẩm Sơ miếng rau bỏ vào trong bát, : "Tiểu Sơ Tử, mấy ngày này đành làm phiền ngươi hầu hạ chủ tử uống thuốc rồi, những việc khác cứ để đó chúng ta làm cho, ngươi chỉ cần nghĩ cách làm chủ tử uống thuốc, mau chóng khỏi bệnh, như vậy là lập công lớn rồi!"

      "Chủ tử các ngươi sao lại giống đứa bé như vậy, ngay việc uống thuốc cũng phiền toái!" Đoàn Cẩm Sơ nhịn được mà oán trách.

      Nghe vậy, khuôn mặt của ba nha hoàn co quắp lại!

      Chờ Đoàn Cẩm Sơ ăn xong trở lại Dự Viên, lúc này Sở Vân Hách cũng đến thư phòng, Cẩn Nhi đành bất đắc dĩ : "Tiểu Sơ Tử, chủ tử bận chánh , cho phép mọi người quấy rầy, đợi chủ tử hết bận chắc cũng đến buổi trưa rồi, buổi sáng chủ tử uống thuốc, mà chúng ta nhìn thấy chủ tử đối xử với người rất đặc biệt, còn nghe lời người khuyên, bằng. . . . . . Người thử đem thuốc bưng đến thư phòng được ?"

      "À? Vậy nếu chủ tử các ngươi nổi giận, vậy phải ta thảm lắm sao?" Đoàn Cẩm Sơ cũng cho rằng nàng có nhiều may mắn, Sở Vân Hách tên nam nhân kia là điển hình cho loại khi tốt cho nàng ăn quả táo ngọt, khi cần thiết cũng chẳng ngần ngại cho nàng cái tát, cho nên. . . . .

      "Tiểu Sơ Tử, nếu như ngay cả ngươi cũng dám , chúng ta làm sao dám a!" Huệ nhi dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng.

      Đoàn Cẩm Sơ nuốt nước bọt, : "Huệ Nhi tỷ tỷ, ngươi cần sử dụng mỹ nhân kế với ta! Ta. . . . . . Ai, thôi, ta thử chút vậy." ra , nàng cũng lo lắng cho thân thể Sở Vân Hách nhưng lại trách thương tiếc chính mình hơn, khiến cho tên khốn vương gia kia chế nhạo.

      Vì phòng ngừa cho việc gõ cửa mà bị cự tuyệt, Đoàn Cẩm Sơ lựa chọn mời mà vào. Mặc dù trước đó thủ vệ lườm nàng cái, mấy lần muốn mở miệng ngăn cản nàng, nhưng lại thấy trong tay nàng cầm chén thuốc, còn có biểu tình hùng hồn liều chết, nên đành nhịn xuống. Nàng nhàng đẩy cửa thư phòng ra, sau đó khom lưng vào.

      Trong thư phòng , Sở Vân Hách tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt đổi nghe quản gia cùng Nhiếp Phong bẩm báo chuyện.

      "Bẩm chủ tử, tiền trang Thiệu Dương đưa tin tức tới, ngày hôm qua, An Tĩnh vương tới Thiệu Dương phủ, sông Giang vỡ đê, quan viên cấu kết, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, khấu trừ tiền công, đem bạc của triều đình cấp cho huyện Giang tu sửa đê điều tham ô hết phân nửa, làm đê vừa tu sửa xong nhưng vẫn được chắc chắn, cho nên, lần này khu vực Giang Nam đột nhiên có mưa lớn, làm cho lòng sông bị xói lở, cả huyện Giang đều bị ngập lụt, khiến cho dân chúng khốn khổ. . . . . ."

      "Người nào?"

      Đôi mắt khép hờ của Sở Vân Hách đột nhiên mở ra, ánh mắt như chim ưng bén nhọn bắn về phía sau giá sách!

      "Là ta là ta!" Đoàn Cẩm Sơ bị doạ hô lên, đôi tay run run, suýt nữa làm rơi chén thuốc xuống đất, đồng thời đáp lời, vội vàng ra, liên tục mỉm cười, “Bát đại gia!”

      Nghiêm Du cùng Nhiếp Phong vô cùng kinh ngạc, lặng người mất mấy giây, rồi cùng nhau nhìn Sở Vân Hách, chỉ thấy lúc này gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách trầm, mím chặt môi, giống như cố kiềm nén cơn tức giận, bàn tay khoác tay vịn nắm lại thành quyền từ lúc nào hay, bộ dáng kia, như thể giây kế tiếp có thể khiến cho Đoàn Cẩm Sơ bỏ mạng tại nơi này!


      _________________


      Chương 42: Quyết liệt rời khỏi Bát vương phủ!
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      “Nhiếp Phong!” Sở Vân Hách chậm rãi mở miệng, ánh mắt kia cực kì lạnh lùng, con ngươi thầm liếc qua, lại lạnh thêm phần, “ đám nô tài ở ngoài cửa mà ngay cả người cũng cản lại được, lưu lại có ích lợi gì?”

      Nghe vậy, Nghiêm Du và Nhiếp Phong đều cả kinh, tiếp theo vội vàng quỳ xuống, Nhiếp Phong cúi đầu chắp tay : “Chủ tử bớt giận! Nô tài lập tức xử trí những thủ vệ thất trách!”

      Nghiêm Du cũng : “Chủ tử, thân thể quan trọng hơn, ngàn vạn lần đừng tức giận! Nô tài quản lý hạ nhân nghiêm, xin chử tử trị tội!”

      “Nghiêm trị tha! Lui ra!”

      “Dạ, nô tài cáo lui!”

      Nghiêm Du và Nhiếp Phong lập tức chắp tay thối lui, lúc rời cũng tiện tay đóng cửa thư phòng lại.

      “Tiểu Sơ Tử!”

      Lạnh lùng gọi tiếng, thức tỉnh Đoàn Cẩm Sơ ngốc trệ, vừa nhấc mắt thấy ánh mắt đáng sợ của Sở Vân Hách, thân thể của Đoàn Cẩm Sơ khỏi run rấy, sau đó máy móc gật đầu, “Ta, ta đây.”

      “Quỳ xuống!”

      Sở Vân Hách đập tay lên bàn cái, đôi môi của Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, đôi tay run run cầm chén thuốc để lên bàn sách, sau đó sợ hãi quỳ xuống, Sở Vân Hách đứng lên, sắc mặt xanh mét quát: “Tự tiện vào phòng ngủ, phòng tắm của bổn vương thôi, bổn vương cũng trừng trị ngươi, hôm nay gan lớn ngay cả thư phòng của bổn vương cũng dám xông vào, ngươi còn muốn làm gì?”

      “Ta. . . . . .” Lỗ mũi Đoàn Cẩm Sơ lập tức chua xót, nàng cảm thấy có chút hỉ nộ vô thường tình bất định, còn tưởng rằng đối với nàng là tốt nhất, nhưng suy cho cùng vẫn là chủ tử, là vương gia; hoàng tử cao cao tại thượng. . . . . . Trong lòng thấy khổ sở, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt như hạt châu “Bành bạch” rơi xuống, vừa khóc vừa nghẹn ngào : “Ta đưa cho ngươi. . . . . . Ngươi chịu uống thuốc. . . . . . Ta lo lắng cho ngươi, ngươi còn hung dữ với ta. . . . . . Ta có cố ý xông vào, ta sợ ngươi cho ta vào. . . . . . . Ô ô. . . . . .”

      ‘Ngươi!” Sở Vân Hách tức giận đến, từ cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, cắn răng : “Mới vừa rồi ngươi nghe được cái gì?”

      “Ô ô. . . . . . Ta vừa mới vào, bưng thuốc còn sợ đổ, làm gì còn chú ý nghe các ngươi gì? Ngươi, các ngươi. . . . . . . Ta quản các ngươi gì, an thua gì đến ta a!” Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nghẹn ngào .

      “Ngươi cút ra ngoài cho bổn vương! Cút trở về cung !” Sở Vân Hách tức giận kìm được, khuôn mặt tuấn tú u, gằn từng tiếng quát.

      Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn , nhất thời lại thể tin được, lúc lâu, rốt cục gầm lên tiếng, “Được, ta , tùy ngươi uống thuốc hay uống thuốc, ta bao giờ quan tâm đến ngươi nữa!”

      xong liền đứng lên, cũng thèm liếc nhìn Sở Vân Hách cái, chạy nhanh ra khỏi thư phòng.

      “Phanh!”

      thanh thanh thúy vang lên, chén thuốc bị ném xuống đất, nước thuốc màu đen văng tung tóe đầy đất!

      “Ai muốn ngươi quan tâm? Bổn vương cần bất luận kẻ nào quan tâm!” tay Sở Vân Hách vịn góc bàn, cúi đầu, hai mắt đỏ tươi.

      Nghe được tiếng đổ vỡ kia, Đoàn Cẩm Sơ vừa chạy qua bụi hoa khẽ run lên, sau đó tiếp tục chạy nhanh đến đại môn, xa xa, còn nghe được loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết, thị vệ đứng canh gác bên cạnh thở dài, “Ai! Hôm nay các huynh đệ trực thư phòng thảm,bị ăn hèo rồi!”

      Khổ sở, áy náy, bất an, xin lỗi. . . . . . Đủ loại cảm xúc xông lên, nước mắt của Đoàn Cẩm Sơ càng rơi nhanh hơn, dưới chân bước cũng càng nhanh, cũng vì nàng, cũng vì nàng, nếu phải vì nàng, mấy thủ vệ kia cũng bị phạt!

      Hồi cung! Nàng cố tình trở về cung, cho dù có xin ăn nàng cũng trở về cung!

      Chạy ra khỏi đại môn, nàng chạy về phía đường cái chẳng có mục đích, xe tới người , trời đất náo nhiệt, nàng độc mà đứng, lệ rơi ngừng. . . . . . Nàng nên nơi nào đây?

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Dạo này tớ bị bệnh~~ có chương, hôm nay đỡ tí mới có chương cho mấy nàng http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif mấy nàng đừng bỏ tớ a~~~~~~

      Chương 43: Ngõ Lão Hạnh, người thần bí ( 1 )
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      Từng bước từng bước về phía trước, Đoàn Cẩm Sơ giống như người có hồn, hai mắt tiêu cự, bước chân phù phiến, chút dừng chút, bước nào tính bước đó, trong lúc lơ đãng, vừa ngẩng đầu, thoáng thấy được bốn chữ “Vọng thiên tửu lâu”, khỏi dừng bước lại.

      Chạy có mục đích loáng cái hết buổi sáng, giờ là giữa trưa, bụng lại đói, nên làm cái gì bây giờ?

      Cúi đầu, chưa từ bỏ ý định sờ khắp toàn thân lần nữa, vẫn tìm được đồng tiền nào, Đoàn Cẩm Sơ ủ rũ ngồi xổm xuống, nhìn khách khứa đông đúc trong tửu lầu, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay thoang thoảng, đành phải nuốt nuốt nước bọt.

      Muốn rời khỏi Kinh thành, đầu tiên phải có tiền, muốn nàng phải xệ mặt xuống ăn xin, nàng làm được, như vậy, phải tìm cách tay làm hàm nhai kiếm tiền, nhưng mà, ở cổ đại này nên làm thế nào mới có thể kiếm được tiền đây?

      “Đại ca ca!”

      Ở bên tai đột nhiên vang lên tiếng non nớt, Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu nhìn, thấy ở trước mặt mình là bé trai cỡ bảy hay tám tuổi, nàng nghi hoặc chỉ vào cái mũi của mình, “Ngươi gọi ta phải ?”

      “Đúng vậy, cái này cho ngươi!” Bé trai đem tờ giấy cầm tay nhét vào trong tay Đoàn Cẩm Sơ, liền xoay người nhanh như chớp chạy mất.

      “Ai ——”

      Đoàn Cẩm Sơ gọi người lại, đứng lên, kinh ngạc mở tờ giấy trong tay ra, lại thấy mặt giấy viết: Ngõ Lão Hạnh số 3, Tiêu Nhược Vân.

      Yên lặng suy ngẫm hai lần, Đoàn Cẩm Sơ mờ mịt cực kỳ sợ hãi, đây là ý gì? Có người tìm nàng? Tiêu Nhược Vân là ai? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là người quen đời trước của thân thể này à?

      Đoàn Cẩm Sơ kìm nổi xiết chặt tờ giấy trong tay, đứng ở tại chỗ chần chừ chút, mới dứt khoát quyết định đến nơi hẹn, nàng cũng rất tò mò tại sao cái thân thể này lại giả nam trang vào cung làm thái giám!

      Dọc đường hỏi thăm, cuối cùng sau khi vượt qua hai con phố, Đoàn Cẩm Sơ đứng ở trước đại môn của cái viện phòng, nhìn đại môn đóng chặt, chần chờ chốc lát, liền gõ gõ cửa.

      “Chi ——”

      tiếng động chói tai vang lên, mở cửa là nương mặt mũi xinh xắn đẹp đẽ, mặc bộ y phục màu lục nhạt, trước ngực cài cây kim ngân quang lấp lánh, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, đặc biệt dễ làm người khác chú ý, cũng đặc biệt chói mắt, Đoàn Cẩm Sơ nhịn được giơ tay đến trước mắt che ánh sáng đó lại.

      “Sư muội, mau vào!” nương đè thấp tiếng , liền kéo tay Đoàn Cẩm Sơ dẫn nàng vào, sau đó nhanh chóng đóng chặt đại môn.

      Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra nhìn nương kia, lòng bàn tay nắm chặt, nàng ấy gọi nàng là sư muội?

      “Sư muội, chúng ta mau vào , đại sư huynh và nhị sư huynh đều đến kinh thành!” nương kia làm như hề phát ra Đoàn Cẩm Sơ khác thường, vừa , vừa kéo nàng vào trong nhà.

      Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ quan sát mọi nơi, đây là tòa độc viện hai vào hai ra, bố trí đơn giản, giống như nhà của dân chúng bình dân. Vào phòng, đột nhiên nhận được hai ánh mắt, Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra lần nữa, ở sau lưng, nương kia cài then cửa vào.

      “Cẩm Nhi!”

      Ở chỗ ngồi bên phải có vị nam tử mặc trường bào màu xanh đứng lên, mặt mũi tuấn tú, tinh thần khỏe mạnh, khoảng 25 hay 26 tuổi, dáng người cao ráo, lúc nhìn về phía nàng, khóe môi mang theo nụ cười vui mừng, “Cẩm Nhi sư muội, cuối cùng cũng nhìn thấy muội rồi!”

      “Sư muội, tại sao hôm nay muội xuất cung? Nếu phải ở đường đại sư huynh vô tình nhìn thấy muội, chúng ta cũng biết phải liên lạc với muội bằng cách nào!” Ngay sau đó, vị nam tử ngồi bên trái đứng lên, bộ dáng khoảng 23 hay 24 tuổi, mặc áo choàng màu lam bình thường, tướng mạo trung đẳng, đường nét kiên cường, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, vẻ mặt lạnh lùng hé ra nụ cười thân thiết.

      Đoàn Cẩm Sơ đờ ra chốc lát, đại khái từ trong lời của bọn họ có thể đoán được, nam nhân áo xanh là đại sư huynh, hẳn là Tiêu Nhược Vân ký tên tờ giấy, dưới tình huống thể để bại lộ bí mật, chỉ đành phải nhắm mắt cố nặn ra nụ cười, “Hai vị sư huynh, ta. . . . . . Ta là từ Bát vương phủ ra, vốn là định hồi cung, lại muốn dạo đường lát, cho nên liền. . . . . .”


      _________________


      Chương 44: Ngõ Lão Hạnh, người thần bí ( 2 )
      Editor: Tiêu Tương


      "Bát vương phủ?" Trong phòng, ba người cùng hoảng sợ kêu lên, nam tử áo lam tên là Lộ Phi Dương lập tức hỏi: "Sư muội, sao muội lại ở Bát vương phủ?"

      Đoàn Cẩm Sơ khẽ nhíu mày, lúc này vừa nghe Tiêu Nhược Vân hỏi làm cho nàng nhớ tới tên nam nhân Sở Vân Hách đáng ghét kia, lại nhịn được cảm thấy khó chịu, tim đập loạn lúc lâu, ánh mắt liếc đến ba người kia, thần sắc trở nên lo lắng, mới chậm rãi : "Bát Vương gia bị bệnh, hôm qua Cửu công chúa đưa ta đến Bát vương phủ chăm sóc Bát Vương gia, sau đó, hôm nay Bát Vương gia nóng nảy, bảo ta trở về cung, nhưng trước khi hồi cung ta muốn dạo đường chút.”

      "Sư muội, vậy tình hình muội sống trong cung như thế nào?" Tiêu Nhược Vân hỏi tiếp.

      Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn môi, đối diện với ba đạo ánh mắt kia, nàng do dự chút, nghĩ ngợi đáp: " đến nỗi nào, mọi người. . . . . . Tại sao lại tới kinh thành?"

      "Sư phụ lệnh chúng ta tới trước giúp đỡ muội, sư muội, việc trọng đại, muội được khinh suất, chúng ta chỉ muốn mạng của cẩu Hoàng Đế, hơn nữa còn phải giữ được mạng của muội, muội có hiểu ?" Tiêu Nhược Vân thần sắc ngưng trọng .

      "Cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ chợt mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Tiêu Nhược Vân, bờ môi rung rung thể khống chế hỏi: "Huynh cái gì?"

      Bọn họ muốn giết hoàng đế! Đây là muốn làm gì? Làm phản sao?

      "Sư muội!" Lộ Phi Dương tới, sắc mặt nghiêm túc thêm vào: "Mấy ngày trước, chúng ta bí mật vận chuyển mười xe binh khí đến phân đà Phần Dương bị cỗ thế lực lai lịch chiếm đoạt, còn có hai nơi kinh doanh buôn bán gồm phân đà Tĩnh Dương và Giang , toàn bộ đều bị chèn ép còn đường , tiền trang cũng đột nhiên cho vay mượn bạc nữa. Cục diện trước mắt rất hỗn loạn. Theo nhiều tin tức dọ thám cho biết, sư phụ hoài nghi cỗ thế lực thần bí này chính là Mộ Thiên Kình. Nếu lần này dự tính giúp hoàng đế hành động, như vậy, hoàng đế ở đó có thể nhận được thư, muội ám sát hoàng đế dễ dàng nữa, có lẽ còn phải trả giá bằng tính mạng, cho nên, sư phụ phái chúng ta tới kinh đô, mặt là giúp đỡ muội, báo cho muội chớ nóng vội mà hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải bảo đảm có thể toàn thân mà lui dưới mọi tình huống mới có thể hành động, mặt khác, là bí mật điều tra tên Mộ Thiên Kình kia!"

      "Cái... cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ so với lúc nãy càng khiếp sợ hơn, nhưng mà thần trí quanh co nửa ngày, hai con mắt mờ mịt mở to nhìn chằm chằm Lộ Phi Dương, nàng thầm nghĩ ngợi, chủ nhân trước của thân thể này cùng bọn họ chính là. . . . . . Phản tặc sao? Mộ Thiên Kình là người nào? Tại sao nàng lại rơi vào nơi phức tạp như trong sương mù này?

      "Sư muội, tại có người hoài nghi thân phận của muội sao?" Hà Linh nương mặc lục y mở miệng hỏi.

      "Ừ?" Đoàn Cẩm Sơ chậm chạp quay đầu , đối diện với ánh mắt của Hà Linh, ngừng lại chút, mới cứng nhắc dùng sức lắc đầu : " có, có, ta vẫn tốt."

      Tiêu Nhược Vân rót ly trà từ bàn, đưa cho Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt tràn đầy thân thiết: "Sư muội, sư phụ rất lo lắng cho muội, người chỉ sợ muội phải chịu khổ, càng sợ muội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên, muội hãy cho chúng ta biết, bây giờ muội nấp trong hoàng cung có gặp nguy hiểm hay ?"

      "Sư huynh, ta sao." Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người lúc, đưa tay nhận lấy ly trà, cúi đầu đặt ở bên môi khẽ nhấp hớp, chậm chạp nhấc ra, sau đó thầm quyết định, tuyệt đối thể để lộ nàng phải sư muội trong miệng bọn họ được, bởi vì toàn bộ đều quá mức phức tạp, nàng cũng có chắc chắn cái gì, cho nên, chỉ có thể đả mã hổ nhãn*, nỗ lực làm quen, sau đó tìm cách rời khỏi ba người thị phi này, nàng cũng muốn sống cùng phản tặc mà mất mạng!

      *Đả mã hổ nhãn= mắt cọp thay mắt ngựa ~> chỉ cố ý làm ra những hành động mập mờ để lường gạt người. Tớ để nguyên như vậy vì để thế nó hay hơn nhé.
      "Sư muội, muội nghĩ gì thế?" Có lẽ Đoàn Cẩm Sơ suy nghĩ quá mức chuyên chú, Lộ Phi Dương cau mày, kỳ quái hỏi.

      "Hả, ta suy nghĩ làm sao có thể sảy ra nhiều điều bất trắc như vậy? Sư huynh, chuyện mọi người giao phó ta nhớ kỹ, ta lấy tính mạng bản thân ra làm liều, mọi người yên tâm !" Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, nhàng cười tiếng hỏi: "Vậy mọi người phải ở lại kinh thành thời gian sao?”

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 45: Ngõ Lão Hạnh, người thần bí ( 3 )
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      “Ừ, đúng vậy.” Lộ Phi Dương gật đầu, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng : “Tên Mộ Thiên Kình này là người rất thần bí, ngoại trừ biết có thể ở kinh thành ra, những chuyện khác bọn huynh hoàn toàn biết gì cả, cho nên, lần này vào kinh, nhất định phải tìm được ít tin tức, tuyệt đối thể để người này phá hư đại của Thiên hội chúng ta!”

      Thiên hội?

      Đoàn Cẩm Sơ nhéo mi tâm cái, mặt thay đổi mà khẽ nhấp hớp trà, nhưng trong lòng rối hết cả lên, vừa phân đà, vừa binh khí, vừa buôn bán, mới nghe, đây chắc hẳn là tổ chức lớn phản triều đình, rất giống. . . . .mấy bang phái dân gian như Thiên Địa hội và Hồng Hoa hội phản thanh phục minh dưới ngòi bút của Kim Dung!

      “Sư muội, vậy muội định hồi cung ngay sao?” Hà Linh hỏi.

      “Ừ?” Đoàn Cẩm Sơ từ trong suy nghĩ khôi phục lại tình thần, ngước mắt, cố ra vẻ thoải mái mà cười : “Đương nhiên là phải hồi cung rồi, ta đây là trốn dạo phố, nếu bị phát , phải chịu cung quy xử trí.”

      “Sư muội. . . . .” Tiêu Nhược Vân nhìn nàng, muốn lại thôi, ngừng chút, mới khẽ cười : “Nếu phải hồi cung gấp, chúng ta. . . . . . Cùng nhau dùng cơm trưa, được ? Nếu như. . . . . . Nếu như là trong cung thể đợi, vậy sớm trở về , để tránh gặp phải phiền toái, mấy ngày này bọn huynh đều ở đây, muội có chuyện gì có thể đến đây tìm bọn huynh.”

      Đoàn Cẩm Sơ đón nhận ánh mắt nóng rực của Tiêu Nhược Vân, nhất thời lại có chút giật mình, Lộ Phi Dương thấy thế, toét miệng cười, “Sư muội, đại sư huynh nhớ muội lắm, sau khi muội mấy tháng này, huynh ấy lo sợ muội gặp nguy hiểm hơn bất kỳ ai hết, thừa dịp này, liền vội vàng xin lệnh sư phụ đến đây tìm muội!”

      Nghe mấy lời này xong, gương mặt Tiêu Nhược Vân lập tức đỏ lên, quay đầu lại trừng mắt : “Lộ Phi Dương, đừng có bậy!”

      Đoàn Cẩm Sơ khẽ lúng túng, 囧 quay mặt , thầm nghĩ, chẳng lẽ kiếp trước của nàng và đại sư huynh Tiêu Nhược Vân lưỡng tình tương duyệt sao? ra nhị sư huynh này tên là Lộ Phi Dương?

      Ai ngờ, Hà Linh lại cũng trầm mặt, sẳng giọng với Lộ Phi Dương: “Nhị sư huynh huynh càn gì đó! Nếu muốn giữ sư muội lại cùng nhau dùng bữa, vậy mau bưng đồ ăn ra!”

      Nghe vậy, gương mặt lạnh của Lộ Phi Dương lại lãnh thêm, mà còn mang theo chút nụ cười, ánh mắt nhìn Hà Linh thêm chút ấm áp, gật đầu cái, tiếp tục cười : “Được, ta bưng đồ ăn.” xong, liền ra cửa, về phía phòng bếp.

      Đoàn Cẩm Sơ chợt có chút sáng tỏ, khỏi nhếch môi bật cười, lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Nhược Vân, lại thấy nhìn nàng chằm chằm, hai gò má nhất thời nóng lên, nàng vừa chuyển mắt, lại nghe : “Sư muội, ta có mang theo vài thứ cho muội, muội theo ta!”

      “Ách…”. Đoàn Cẩm Sô ngẩn người, xoay đầu sang, đối diện với ánh mắt mong chờ của Tiêu Nhược Vân, chần chờ lúc, “Được.”

      Gương mặt tuấn tú của Tiêu Nhược Vân nở nụ cười rực rỡ, đứng dậy, bước tới trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, nắm lấy tay bưng trà của nàng, nàng kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên, muốn rút tay về, “Sư huynh. . . . . .”

      Tay kia lấy ly trà đặt lên bàn, Tiêu Nhược Vân nắm chặt bàn tay bé trong lòng, kéo Đoàn Cẩm Sơ đứng dậy, cúi đầu dịu dàng : “ theo ta.”

      Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn Tiêu Nhược Vân, đại não mảnh trống , mặc cho coi ai ra gì dắt tay nàng ra ngoài cửa.

      Hà Linh ngồi thừ người ra, nhìn của Tiêu Nhược Vân, nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của bọn họ, trong đôi mắt xinh đẹp, hơi nước dần dần tràn ngập, cắn chặt môi dưới, xiết chặt ống tay áo.

      Đoàn Cẩm Sơ bị Tiêu Nhược Vân dẫn tới căn phòng ở phía Tây, vào, then cửa liền bị Tiêu Nhược Vân cài lại, nghe ‘kẽo kẹt’ tiếng, Đoàn Cẩm Sơ nhịn được tim đập nhanh hơn, theo bản năng lui người về phía tường, đề phòng nhìn , “Sư huynh, huynh. . . . . Huynh muốn làm gì?”


      Chương 46: Ngõ Lão Hạnh, người thần bí ( 4 )
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      Tiêu Nhược Vân sải bước tới gần, hai tay vịn bả vai của Đoàn Cẩm Sơ, cúi đầu, nhìn nàng chớp mắt, trong mắt tràn đầy nóng bỏng và nhớ nhung, thào , “Cẩm Nhi, ta rất nhớ muội. . . . . . rất nhớ rất nhớ. . . . . .”

      “Sư. . . . . . Sư huynh, ta. . . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc đẩy Tiêu Nhược Vân ra, sau khắc, lại ôm nàng vào trong lòng, hàm dưới đặt lên đầu vai của nàng, ôm nàng vô cùng chặt, “Cẩm Nhi, mấy ngày nay ngươi có khổ ? Ngươi cùng những thái giám kia ngày ngày xen lẫn cùng chỗ, cảm thấy quen thuộc ?”

      “Sư huynh, ta, ta còn tốt, huynh. . . . . . Huynh nên như vậy!” Cả mặt của Đoàn Cẩm Sơ ửng đỏ, vừa mạch lạc, vừa đẩy Tiêu Nhược Vân ra, mập mờ như vậy, nàng có chơi nổi a!

      “Cẩm Nhi!” Tiêu Nhược Vân ngẩn người, cau mày lui ra, hiểu nhìn Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt có thể tin, “Cẩm nhi, muội, muội thích ta sao?”

      phải!” Đoàn Cẩm Sơ lập tức phủ nhận, câu, rồi lại lập tức lắc đầu, vội vàng : “Sư huynh, ta, ta cũng biết, tại. . . . . . tại trước mặt có đại , ta có tâm tình suy nghĩ chuyện tình trường của nam nữ, huynh, huynh cũng cần xử trí theo cảm tính. . . . . . .”

      Nghe vậy, Tiêu Nhược Vân thở phào hơi, mày cũng giãn ra, gương mặt tuấn lại ra nụ cười, cầm lấy tay của Đoàn Cẩm Sơ để trước ngực của mình, nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt thâm tình vô hạn, “Cẩm nhi, muội yên tâm, ta để tư tình ảnh hưởng đến chính , cho ta biết, muội ở trong hoàng cung dò được cái gì? Có cơ hội đến gần hoàng đế ?”

      “Này. . . . . .” Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Nhược Vân như vậy, nghe lời ân cần nhu tình của như thế, Đoàn Cẩm Sơ lại nhất thời đành lòng rút tay về lần nữa, nhưng, nhưng cũng được tự nhiên mà nghiêng nghiêng mặt, giọng qua loa: “Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, hoàng thượng cũng dễ dàng thấy được, hơn nữa, bên cạnh người hoàng thượng có vô số đại nội cao thủ, võ công đều là hạng nhất, rất khó đến gần.”

      “Ừ, cái này là chắc chắn rồi, cho nên Cẩm nhi, muội nhất định phải bảo vệ tốt chính mình đầu tiên, thể để cho mình bị bại lộ, càng thể để cho mình bị chút xíu thương tích, hiểu ?” Vẻ mặt Tiêu Nhược Vân nghiêm túc, trịnh trọng dặn dò.

      “A, được, ta nhớ kỹ rồi.” Đoàn Cẩm Sơ cười gượng, gật đầu lên tiếng.

      “Cẩm nhi!” Tiêu Nhược Vân giơ tay lên, khẽ xoa gò má của Đoàn Cẩm Sơ, trong giọng đều là đau lòng, “Muội là gầy, đồ ăn của thái giám rất kém cỏi sao? Nếu như thế, làm sao có thể ăn được?”

      sao, ít khổ như thế ta còn chịu được, sư huynh, ta muốn về cung sớm chút, thể trì hoãn nữa.” Đoàn Cẩm Sơ cười, chút dấu vết rút tay về.

      Tiêu Nhược Vân nhìn nàng lát nữa, mới nhàng gật đầu, “Vậy chúng ta mau mau dùng bữa thôi.”

      “Được.” Đoàn Cẩm Sơ cười vui vẻ, tới trước cửa, cầm lấy then cửa, chân bước ra ngoài, lại chợt nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh, phải huynh là có đồ đưa cho ta sao?” Bạc! Ông trời phù hộ, hi vọng cho nàng số tiền lớn a! Như vậy, nàng liền mang tiền mướn chiếc xe ngựa, vội vàng rời khỏi kinh thành, càng xa càng tốt, cách xa người của Thiên hội, cách xa những chuyện sai lầm có thể làm toi mạng a!

      Nhưng, Tiêu Nhược Vân lại cười sáng lạn, “ có đồ đưa cho muội, là vì né tránh Hà Linh, ta muốn cùng muội ở riêng chút.”

      “Cạc cạc*, ông trời ơi!” Trước mắt Đoàn Cẩm Sơ là mảng đen tối, nàng mới vừa van xin nguyện vọng a. . . . . . chịu nổi đả kích này, đột nhiên ở dưới chân lảo đảo cái, thân thể liền ngã về phía trước, Tiêu Nhược Vân vội vàng đỡ nàng, ân cần : “Cẩm nhi, muội làm sao vậy? Là thân thể thoải mái sao?”

      *Cạc cạc: tiếng vịt kêu.


      Chương 47: Ngõ Lão Hạnh, người thần bí ( 5 )
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      Đoàn Cẩm Sơ khóc ra nước mắt, ngước mắt, đối mặt với mặt của Tiêu Nhược Vân, cười so với khóc còn khó coi hơn, “ có sao, đầu có chút choáng, đại khái là do đói.”

      “Cái gì? bao lâu muội chưa ăn cơm rồi hả?” Sắc mặt Tiêu Nhược Vân lập tức biến đổi, vội đưa tay ôm lấy hông của Đoàn Cẩm Sơ, để cho nàng tựa vào người của rồi ra ngoài, vừa vừa : “Sao thân thể muội yếu như vậy, như thế sao được? Muội phải là từ Bát vương phủ ra ngoài sao? Tên Bát vương gia kia lên cơn chuyện gì thế? Chẳng lẽ phạt muội cho phép muội ăn cơm?”

      “Ách. . . . phải.” Đoàn Cẩm Sơ hạ mí mắt xuống, nghĩ đến Sở Vân Hách, phản xạ có điều kiện lập tức đẩy Tiêu Nhược Vân ra, liếc cái, nhanh chóng đến phía trước, hơi nhếch môi.

      Nàng chút cũng muốn nhớ lại tên nam nhân trở mặt vô tình đó, nàng hận chết ! Sơ Vân Hách, tốt nhất là ngươi nên bệnh chết! Người nào quan tâm ngươi, người nào chú ý ngươi, người đó chính là khốn kiếp!

      mặt Tiêu Nhược Vân lên chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Đoàn Cẩm Sơ, trong nháy mắt, thể tin được đây chính là Cẩm nhi, đờ đẫn mấy giây, lập tức bước nhanh đuổi theo, tay kéo lấy cánh tay của nàng, cả người nghiêng qua ngăn nàng lại, rất là vui chất vấn, “Cẩm nhi, tại sao muội lại xa cách ta?”

      “Huynh, phải là. . . . . . . Ta là. . . . . . .” Tâm trạng của Đoàn Cẩm Sơ bị nhiễu loạn, kinh ngạc nhìn gương mặt khó chịu của Tiêu Nhược Vân, chậm chạp tí, mới đột nhiên nhớ lại thân phận cùng tình cảnh bây giờ của nàng, vội vàng ra khuôn mặt tươi cười, suy nghĩ tìm từ : “ thể nào, sư huynh, huynh hiểu lầm, ta là tức giận Bát vương gia kia, ta làm hạ nhân hầu hạ , lại còn mắng ta, , TMD* là cầm thú!”

      *TMD: đây là từ chửi tục.

      Tiêu Nhược Vân lập tức nhíu mày, “Cẩm nhi, muội. . . . . nương sao có thể tục? Cầm thú? Tên Bát vương gia kia khi dễ muội sao? phát muội là nữ nhi rồi sao?”

      biết, ta, ha ha. . . . . . Ta sao, trong lòng ta chỉ là có chút thăng bằng, sư huynh, nhanh , ta là đói đến mức muốn hôn mê rồi!” Đoàn Cẩm Sơ cười khúc khích tiếng, vài ba lời, rồi làm ra vẻ mặt sắp té xỉu.

      Tiêu Nhược Vân quả nhiên sốt ruột, vội cầm tay của nàng bước nhanh về phía nhà chính, nàng cũng cự tuyệt nữa, để tránh cho Tiêu Nhược Vân hoài nghi cái gì, dù sao, nàng căn bản hiểu chủ nhân trước kia của thân thể này cùng Tiêu Nhược Vân phát triển đến bước kia chưa, cho nên. . . . . .

      Vào phòng, Hà Linh và Lộ Phi Dương ngồi ở trước bàn, bốn mặn canh, bày đũa dọn xong tất cả chờ bọn họ, lúc bước vào cánh cửa, Tiêu Nhược Vân giọng : “Cẩm nhi cẩn thận.”

      Lần đầu tiên được người khác che chở săn sóc như vậy, trong lòng Đoàn Cẩm Sơ nong nóng, nghiêng mặt thản nhiên cười, “Ta sao, cảm tạ sư huynh.”

      “Ha ha.” Tiêu Nhược Vân cười ấm áp, vịn vào bả vai nàng, đỡ nàng vào trước bàn ngồi xuống, lại nhận được vẻ mặt chế nhạo của Lộ Phi Dương, khẽ cười : “Sư muội ở Bát vương phủ bị chọc tức, bây giờ lại đói muốn xỉu, ta sợ muội ấy vững mới đỡ, đệ cần phải dùng ánh mắt ấy nhìn ta.”

      “Đại sư huynh, cái gì ta cũng a! Sư muội cùng ngươi. . . . . . Ha ha, người nào mà biết a! cần giải thích.” Lộ Phi Dương cười trêu ghẹo , ánh mắt lại nhìn hai người với biểu tình ‘ biết tất cả’, làm cho Đoàn Cẩm Sơ lập tức đỏ mặt, bất mãn kháng nghị : “Nhị sư huynh, cho phép huynh bậy!”

      “Ha ha ha, mau mau ngồi xuống dùng bữa , muội thể té xỉu, nếu đại sư huynh vội chết a!” Lộ Phi Dương bới cơm cho bọn họ, cười to dứt.

      Hà Linh nghiêm mặt, đột nhiên đứng dậy, cũng quay đầu lại mà ra ngoài, bỏ lại lời : “Mọi người ăn trước , ta ra ngoài chút.”


      _________________

      Chương 48: Ngõ Lão Hạnh, người thần bí ( 6 )
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      “Hà Linh!”

      Lộ Phi Dương nôn nóng kêu tiếng, nhưng lại nghe thấy tiếng vang đóng cửa, động tác bới cơm dừng lại chút, sau đó dứt khoát đuổi theo.

      Đoàn Cẩm Sơ vốn cầm đũa lên, nhưng đối mặt với cảnh này nhất thời có hơi sợ hãi, cái người mà nàng nên kêu là “Sư tỷ” Hà Linh nương dường như là tức giận, là do nàng làm sai cái gì sao?

      “Cẩm nhi, chúng ta dùng bữa trước, muội uống thêm chút canh .” Tiêu Nhược Vân có ảnh hưởng gì về chuyện của Hà Linh, nhàng cười múc chén canh để đến trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt tràn đầy cưng chìu cùng dịu dàng.

      “Đại sư huynh, sư tỷ, tỷ ấy. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nhịn được hỏi, rồi lại đột nhiên ngừng lại lời , nàng muốn xen quá nhiều vào chuyện liên quan đến mình, tranh thủ ăn xong, sau đó lánh người , nghĩ như vậy, nàng cúi đầu ăn canh với ăn cơm, nhìn đến Tiêu Nhược Vân nữa.

      Nghe vậy, mặt của Tiêu Nhược Vân lên vẻ lúng túng, nóng lòng lên tiếng giải thích: “Cẩm nhi, trong lòng ta chỉ thích muội, chuyện đó muội cũng biết mà, còn Hà Linh nàng. . . . . .”

      “Tỷ ấy thích huynh.” Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, cắt đứt lời của Tiêu Nhược Vân, trong lòng lập tức sáng tỏ, lại nhìn thấy biểu tình cam chịu của Tiêu Nhược Vân, nhịn được cười tiếng, sau đó chuyển con mắt nhìn phía ngoài cửa, “Nhị sư huynh thích sư tỷ, phải ?”

      “Ừ.” Tiêu Nhược Vân gật đầu, cầm đũa lên gắp món ăn ăn, rồi nhìn Đoàn Cẩm Sơ, trong giọng rất khẳng định: “Cẩm nhi, ta đối với muội là tâm, còn đối với Hà Linh chẳng qua chỉ là tình huynh muội, muội phải tin tưởng ta!”

      “A.” Đoàn Cẩm Sơ cau mày, tại sao chuyện này lại càng ngày càng phức tạp? Ngay cả chuyện tình cảm cũng kéo vào rồi, nàng có thể toàn thân mà trở lui sao?

      Suy tư chút, Đoàn Cẩm Sơ gia tăng tốc độ ăn cơm, Tiêu Nhược Vân nhìn thấy thế, vội : “Cẩm nhi, muội ăn chậm chút.”

      “Ta muốn trở lại hoàng cung nhanh chút, nếu lại lỡ canh giờ phiền toái!” Đoàn Cẩm Sơ câu , chân mày nhíu chặt.

      Cuối cùng, bụng cũng lấp đầy, Đoàn Cẩm Sơ đem bát đũa để xuống, đứng dậy, mới vừa muốn mở miệng lời từ biệt, cửa lại ‘chi’ tiếng mở ra, Lộ Phi Dương cùng Hà Linh vào.

      “Sư đệ, sư muội, mau mau ăn cơm, nếu thức ăn lạnh.” Tiêu Nhược Vân hé miệng nở nụ cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chào hỏi hai người .

      “Được.” Lộ Phi Dương gật đầu cái, sau đó nhìn Đoàn Cẩm Sơ, “Tiểu sư muội ăn xong rồi sao?”

      “Ha ha, đúng vậy a, ta muốn nhanh chút, các ngươi bảo trọng!” Đoàn Cẩm Sơ nhếch miệng cười tiếng, nhân cơ hội .

      Vẻ mặt Hà Linh cực kỳ được tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, khẽ cắn cánh môi, chưa từng .

      Lộ Phi Dương tiếp: “Vậy được, chính quan trọng, chúng ta cũng giữ muội lại nữa, tiểu sư muội, muội phải cẩn thận, nếu có cơ hội hành thích, trước hết hãy nghĩ biện pháp đưa tin cho chúng ta, chúng ta vào hoàng cung tiếp ứng muội, được tự tiện hành động, nhớ kỹ chưa?”

      “Ừ, được. Ta nhớ rồi.” Đoàn Cẩm Sơ có chút cứng ngắt, lại là ám sát hoàng đế. . . . . . ra đây chính là nguyên nhân nàng phẫn nam trang làm thái giám a!

      Tiêu Nhược Vân cũng đứng lên, “Cẩm nhi, ta tiễn muội ra ngoài.”

      “Ừ.” Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, sau đó giống như là chạy trốn mở cửa ra, vừa vừa chạy ra ngoài.

      Hà Linh đờ đẫn mấy giây, sau đó theo sau lưng Tiêu Nhược Vân ra ngoài, khẽ gọi tiếng, “Sư muội!”

      Bước chân Đoàn Cẩm Sơ hơi chậm lại, sau đó quay đầu, Hà Linh nhàn nhạt cười tiếng, “Sư muội, muội bảo trọng.”

      “Được.” Đoàn Cẩm Sơ nở nụ cười, rồi lại thấy Lộ Phi Dương cũng theo ra ngoài, hướng ba người phất tay cái, “Đại sư huynh, nhị sư huynh, sư tỷ, gặp lại!” Dứt lời, lấy then cửa của đại môn xuống, chân bước ra ——

      “Cẩm nhi!”

      Tiêu Nhược Vân gấp gáp tới, giữ chặt tay của Đoàn Cẩm Sơ, lưu luyến nhìn nàng, giọng : “Đáp ứng ta, nhất định phải bình an, ta chờ thư của muội.”

      “Sư huynh, ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ gì, nhấp môi, ngừng lúc lâu, mới gật đầu cái, nhắm mắt đáp ứng : “Ta nhỡ kỹ.”

      “Ừ.” Tiêu Nhược Vân nở nụ cười, nhàng gật đầu.

      Nghiêng đầu, nhìn về phía Lộ Phi Dương và Hà Linh đơn, Đoàn Cẩm Sơ nhấp nhấp môi, lại biết nên cái gì nữa, vì vậy, dứt khoát bước ra khỏi đại môn, cũng quay đầu lại nhìn họ, bước nhanh rời .

      Sau lưng, hai tiếng ‘chi chi’ vang lên, đại môn chậm rãi đóng lại.


    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 49: Muốn rời kinh thành, trước kiếm chi phí.
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      Giống như bị người đuổi giết, Đoàn Cẩm Sơ chạy nhanh ra khỏi ngõ Lão Hạnh, chạy hơi ra tới đường cái, tìm được cái tường liền dựa vào, thở hổn hển như trâu.

      “Làm sao bây giờ? tại làm sao bây giờ đây?” Trong miệng thào lẩm bẩm, Đoàn Cẩm Sơ vừa lau mồ hôi vừa nhìn quanh khắp mọi nơi, nhịn được mà nóng lòng.

      Nàng hoàn toàn có nghĩ tới, Đoàn Cẩm Sơ đời trước vậy mà lại có thân phận khủng bố như vậy, còn cùng đại sư huynh đính ước tình cảm, cục diện rối rắm lớn như vậy, đều rơi xuống người nàng hết rồi!

      “Trời ạ, ta muốn quay trở về đại a! Nếu , nếu sớm muộn. . . . . .” Trong đầu đột nhiên thoáng qua tia sáng, Đoàn Cẩm Sơ từ từ đứng lên, híp đôi mắt lại, nếu nàng tố cáo Thiên hội muốn mưu sát hoàng đế, có mưu đồ soán vị?

      Nhưng, ý tưởng này vừa xuất , Đoàn Cẩm Sơ lập tức từ bỏ, Tiêu Nhược Vân đối với nàng tình sâu như biển, Lộ Phi Dương đối với nàng huynh muội tương ái, mặc dù Hà Linh ghen, nhưng cũng cùng với nàng tựa như tỷ muội, mặc dùng những thương này của bọn họ đều là dành cho “Nàng”, song, muốn nàng làm người giơ đao, nàng cũng đành lòng, huống chi, cái hành động báo thù này là nàng đội lên thân phận của “Nàng”, cũng là thành viên trong phản tặc a!

      “Trời ạ! quay về được đại, lại được cõng lưng cái thân phận này, đây là tìm chết a!” Đoàn Cẩm Sơ khóc ra nước mắt ngồi lệch ra ở góc tường, đau đầu nhức óc, hận thể mọc được đôi cánh bay trở về thế kỷ hai mươi mốt. . . . . . . Nhưng mà, lát thể quay về, nàng còn phải nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện trước mắt, quay về hoàng cung là chuyện khẳng định thể, còn lại quyết định lúc nãy, rời khỏi kinh thành, rời khỏi Thiên hội, tìm địa phương ai biết mặt nàng mà ở, an an ổn ổn đến cuối đời. . . . . . .

      “Choáng nha, tại sao lại thê thảm như vậy?” Đoàn Cẩm Sơ càng nghĩ càng buồn bực, vịn góc tường đứng lên, nhìn thấy người người qua lại, khỏi méo miệng, “ có tiền được chỗ nào? Muốn , phải kiếm tiền trước, chỉ cần kiếm được ít tiền có thể mướn được xe ngựa, đủ để ăn cơm tháng là được rồi, sau đó vừa vừa làm, cho là tự giúp mình du lịch !”

      Có được hướng , Đoàn Cẩm Sơ xốc lại tinh thần, bắt đầu tìm kiếm công việc, thấy được cửa hàng nào cũng hỏi thử.

      “Lão bản đại thúc, xin hỏi các ngươi có cần người ?”

      cần!”

      “Chưởng quỹ, xin hỏi tửu lâu của các người có cần người bưng bê ?”

      , công tử là xinh đẹp a, nhưng mà. . . . . . . Ngươi ăn mặc sao giống như là thái giám trong cung thế?”

      Đoàn Cẩm Sơ chật vật chạy vọt ra, hung hăng lấy cái mũ đầu xuống, chán nản cắn răng, “Chết tiệt, trước hết cần phải thay trang phục khác! Nhưng mà, lại có trang phục, sao mà thay đây?”

      Ủ rủ cúi đầu, Đoàn Cẩm Sơ chút dừng chút, trong lúc bất giác, lại tới cửa tiệm “Vọng thiên tửu lâu” kia, nhìn tiểu nhị bận bên trong, chần chờ lúc lâu, cuối cùng nhắm mắt vào.

      “Chưởng quỹ, ta muốn làm tiểu nhị ở tửu lâu của ông, có thể ?” Đoàn Cẩm Sơ đứng ở trước quầy, hèn nhát mở miệng hỏi.

      Chưởng quỹ là nam nhân trung niên ngoài 50 tuổi, nghe vậy, cái tay bận rộn gảy đàn tính dừng lại, ngẩng đầu, quan sát Đoàn Cẩm Sơ từ xuống dưới mấy lần, kinh ngạc : “Tiểu huynh đệ ngươi muốn làm tiểu nhị?”

      Đoàn Cẩm Sơ vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng a, người của ta đồng nào, muốn kiếm chút tiền, cho nên. . . . . . .”

      “Tiểu huynh đệ, ngươi là thái giám trong cung?” Chưởng quỹ cau mày, trực tiếp hỏi.

      “Ách, , phải đâu, là ta có trang phục để mặc, lại nhặt được bộ trang phục này, ta biết đây là trang phục của thái giám a!” Đoàn Cẩm Sơ mặt đỏ tai hồng láo, căng thẳng níu lấy ống tay áo, rủ hai mắt xuống dám nhìn thẳng đôi mắt tinh luyện kia của chưởng quỹ.

      Merry Christmas http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif


      _________________


      Chương 50: Tìm được công việc, gọi ta là Đoàn ca
      Editor: Họa Đến Vô Tình


      Chưởng quỹ nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, chau mày, giống như suy nghĩ lời của nàng là hay giả, ngừng lúc lâu, con ngươi kia mới chậm rãi thu hồi lại tinh quang bắn ra bốn phía, thong thả ung dung : “Được, ta tin lời ngươi , tiểu nhị làm việc tháng được hai bạc, bao ăn ở, ngươi làm hay làm?”

      “Có ?” Đoàn Cẩm Sơ mừng như điên ngước mắt, gật đầu nhiều lần cười ngây ngô, “Ta làm ta làm, bất quá, hai bạc này là bao nhiêu tiền a?”

      “Hả?” Chưởng quỹ liếc nàng, hỏi ngược lại: “Ngươi biết hai bạc là bao nhiêu? phải ngươi là kẻ ngốc chứ?”

      “Ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, trợn mắt nhìn nửa ngày, mới kiêu ngạo hất cằm lên, “Ta mới phải là kẻ ngốc!”

      Chuyện cười! Nàng chỉ là biết tiền ở cổ đại đổi làm sao!

      “Được rồi, kẻ ngốc đều chính mình có ngốc! Ngươi tên là gì?” Chưởng quỹ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn nàng, giọng có chút khinh thường.

      “Ta tên là. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ!” Chần chờ chút, Đoàn Cẩm Sơ trả lời, dù sao mọi người trong cung đều kêu nàng là Tiểu Sơ Tử, cũng biết tên của nàng, nàng trả lời như thế chắc có chuyện gì .

      “Được, sau này gọi ngươi là Tiểu Đoạn Tử!” Chưởng quỹ quyết địng gọn gàng, sau đó hô: “Tiểu Hắc Tử, mang Tiểu Đoạn Tử đổi xiêm y của tiểu nhị!”

      “Phốc ——”

      Đoàn Cẩm Sơ chỉ còn thiếu nước đem thức ăn vừa ăn phun ra!

      “Này, ngươi. . . . . .” Chưởng quỹ vội vàng tránh né, nhưng vẫn có ít nước bọt phun ở quầy.

      Đoàn Cẩm Sơ tức đến đỏ mặt, chất vấn: “Ông. . . . . Tiểu Đoạn Tử. . . . . Tiểu Đoạn Tử! Ông là muốn cho ta đoạn tử tuyệt tôn sao?”

      “Ách. . . . . .” Chưởng quỹ bối rối, ngây cả người, mới lắc lắc đầu, “ phải, ta là gọi thuận miệng, nếu , gọi ngươi là Tiểu Sơ Tử !”

      được, tên gọi kia vừa nghe chính là gọi thái giám!” Đoàn Cẩm Sơ lập tức cự tuyệt, kêu Tiểu Sơ Tử nữa là muốn trong cung phái người tới bắt nàng sao? Đại não chuyển cái, đưa tay đập quầy cái, “Gọi ta là Đoàn ca!”

      “Phốc ——”

      Lần này là đến phiên chưởng quỹ và Tiểu Hắc Tử tiểu nhị của quán phun nước bọt!

      “Tiểu huynh đệ, có muốn ta gọi ngươi là Đoàn gia luôn ?” Mặt mày chưởng quỷ đầy hắc tuyến, lấy khăn tay ra lau lau khóe miệng, vừa tức lại vô lực hỏi.

      “Ách. . . . . .” Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ co quắp, nhìn thấy Tiểu Hắc Tử nén cười, nhếch miệng lên, bày ra khuôn mặt tươi cười, “Hắc hắc, , cần khách khí như thế.”

      “Rốt cuộc gọi ngươi là cái gì?” Chưởng quỹ nổi giận, lên tiếng quát: “Nếu phải nhìn thấy dung mạo của ngươi tầm thường, làm tiểu nhị có thể làm cho tâm tình của khách thoải mái, ta mới thèm nhận kẻ ngốc như ngươi!”

      Đoàn Cẩm Sơ kinh sợ rụt cổ lại, nuốt nước bọt cái, cũng dám cãi lại, nhưng mà thể nào gọi là Tiểu Sơ Tử và Tiểu Đoạn Tử được, con ngươi nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ, chưởng quỹ nhịn được, cáu kỉnh thúc giục: “Nhanh lên chút! Nếu ngươi cút ngay cho ta!”

      cần!” Đoàn Cẩm Sơ nôn nóng, lại bật thốt lên: “Áo Đặc Mạn! Gọi ta là Áo Đặc Mạn được rồi!”

      Vừa xong nhìn thấy chưởng quỹ và Tiểu Hắc Tử ngây ra ở bên, bản thân Đoàn Cẩm Sơ cũng ngây ra, kháo, nàng cái gì thế a! Dù thế nào, gọi Mĩ Dương Dương nghe cũng mạnh mẽ hơn thế này a, thế nhưng. . . . . .

      “Được! Tên này có sáng ý! Áo. . . . . . Đặc Mạn? Chỉ là có hơi là lạ.” Chưởng quỹ khen xong, lại rối rắm nhíu chân mày, Tiểu Hắc Tử thấy thế, khuôn mặt đen ra nụ cười, “Áo Đặc Mạn, cái tên này của ngươi với ngươi đều rất quái lạ, ha ha, thay đồi với ta thôi.”

      Đoàn Cẩm Sơ nhịn được siết chặt quả đấm, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hắc Tử, cắn chặt hàm răng, “Được, cám ơn Tiểu Hắc Tử ca!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :