Chương 40: Ngày đầu học luyện dược. Thấy Kiều Thu Nguyệt chẳng còn ý kiến gì nữa, Lôi Phong nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp. - Được rồi! Trước khi chính thức bước vào tu luyện ta số điều cơ bản về ngũ đạo cho ngươi biết… Miệng nhấp ngụm trà, Lôi Phong nhàn nhạt tiếp lời. - Ngũ Đạo chính là quá trình tu luyện ngũ lực. cách dể hiểu hơn nó là quá trình con ngươi lợi dụng năng lượng của Tinh Khí bên ngoài để khai quật tìm năng bản thân. Quá trình lợi dụng Tinh Khí đó gọi là tu luyện ngũ lực, người bình thường muốn tu luyện bắt buộc phải có Công Pháp. Công Pháp có thấp có cao, dù cao hay thấp đều giúp người tu luyện ra được ngũ lực. thêm chút, ngũ lực gồm năm lực lượng chính gồm: Phong, Lôi, Quang, Ám, Băng. Tùy theo Công Pháp mà luyện ra lực lượng tương đồng. Mỗi người tu luyện ngũ lực đều được gọi chung là võ giả… Lôi Phong nhanh chậm, cứ thế mà nhàn nhạt vừa uống trà vừa giảng dạy cho Kiều Thu Nguyệt về võ giả. Qua lúc sau, Lôi Phong cũng hết tất cả kiến thức cơ bản cho Kiều Thu Nguyệt biết, khi xong Lôi Phong lại im lặng cho Kiều Thu Nguyệt tiếp thu. Qua thêm lúc lâu nữa, Kiều Thu Nguyệt mới đại khái hiểu được chút về cái gọi là võ giả. Tuy Kiều Thu Nguyệt là nương thông minh, nhưng dù sao nữa, những điều Lôi Phong đều là những thứ mới lạ, nàng chưa từng được tiếp xúc qua. Lôi Phong thấy Kiều Thu Nguyệt hồi thần lại, Lôi Phong tiếp. - Hôm nay, tới đây thôi, muội trở về tìm hiểu thêm về những lời ta . Cái này thể gấp được! Ngày mai muội lại đến ta tiếp tục hướng dẫn cho. Kiều Thu Nguyệt gật đầu đồng ý, miệng đáp lại lời Lôi Phong. - Được! Muội về tìm hiểu thêm, mai muội lại đên. xong, Kiều Thu Nguyệt đứng dậy bước ra khỏi tiểu viện, nhắm hướng tiểu viện của Hoàng Dung mà bước . Lôi Phong quay đầu nhìn Hàn Bạch Vân lên tiếng . - Ta hôm nay phải học luyện dược rồi. Ngươi ở lại làm gì làm cần theo ta. Hàn Bạch Vân nghe Lôi Phong thế, hơi nghi hoặc, cất tiếng hỏi. - Học luyện dược? Phong ca học luyện dược à. Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ đúng rồi. - Đúng vậy! Ngươi cố gắng tu luyện , để ta học luyện dược, sau đó luyện ra số đan dược giúp ngươi mau tấn cấp. Lôi Phong làm cho Hàn Bạch Vân cảm động chẳng thôi. ngờ! Phong ca học đan dược là vì muốn tấn cấp cho ta. Phong ca là… Đâu cần phải vậy a. Cái này ràng là hiểu lầm! Nhưng hiểu lầm này tốt. Hàn Bạch Vân bùi ngùi đáp lại lời của Lôi Phong. - Phong ca! cần phải vì ta mà cực khổ đâu. Ta cố gắng tu luyện là được, Phong ca cứ lo chuyện của mình . Lôi Phong nghe Hàn Bạch Vân vậy biết Hàn Bạch Vân hiểu lầm ý của mình rồi, nhưng hiểu lầm sao chứ, kệ nó . Lôi Phong vẫn bình thản tiếp tục . - Ngươi biết ta cực khổ là tốt rồi. Lo mà tu luyện , đừng để ta thất vọng về ngươi. Còn chuyện học đan dược ta vẫn phải , dù sao đây cũng là ý muốn của ta. Hàn Bạch Vân nghe thế, lòng mới hơi nhõm hơn chút, gật đầu . - Phong ca yên tâm! Ta đây cố gắng hết sức tăng cường thực lực, để cho ca vì ta mà lo lắng đâu. Lôi Phong gật đầu, miệng tiếp. - Được rồi! Tới đây thôi , ta giờ đến Luyện Dược Đường, ngươi làm gì làm , à còn nữa, buổi trưa vẫn chuẩn bị như thường nha, ta trở về ăn đó. Phong ca này! học mà cũng quên ăn uống. xong, Lôi Phong cũng chẳng chậm trể thêm nữa, uống hết ly trà bàn, thân đứng dậy nhắm hướng Luyện Dược Đường mà tới. cũng mất gần nửa canh giờ Lôi Phong cũng đến trước Luyện Dược Đường, đứng trước cổng Luyện Dược Đường là chấp chờ đợi. Vị chấp này đứng đây từ sớm rồi, trước đó chấp được Tam Trưởng Lão cho nhìn hình ảnh của đệ tử và sau đó ra lệnh cho vị chấp này ra trước Luyện Dược Đường đứng đón tên đệ tử đó, để dẫn đường tên đó đến chổ của Tam Trường Lão. KhaiThien.com Khi chấp nhìn thấy Lôi Phong giống với tên đệ tử mà mình được nhìn, liền bước tới chổ Lôi Phong, mở miệng . - Ngươi có phải đến gặp Tam Trưởng Lão ? Lôi Phong dừng thân thể di chuyển lại, gật đầu cái, mở miệng đáp. - Đúng vậy! Vị chấp đáp lại lời Lôi Phong. - Được rồi! Vậy ngươi hãy theo ta gặp Tam Trưởng Lão. Lối này, thôi. Vừa xong tên chấp liền trước dẫn đường, Lôi Phong cũng chẳng dư thừa, nối bước theo. Đầu tiên là qua nơi ban phát đan dược cho đệ tử. Hôm nay, tuy phải là ngày phát đan dược nhưng nơi đây vẫn có rất đông đệ tử đứng, cái này cũng do nơi này chỉ có nhiệm vụ là phát đan dược theo tháng cho để tử mà nó còn là nơi cho các đệ tử dùng điểm cống hiến đổi đan dược sử dụng. Sau khi xuyên qua nơi ban phát đan dược, Lôi Phong đến trước hành lang dài. Dọc theo hai bên hành lang là những dược viên* rộng lớn. Những dược viên này trồng rất nhiều loại dược liệu khác nhau, có thể những dược liệu đại lục có dược viên nơi đây cũng có. Tất nhiên cái này chỉ mang tính tương đối thôi, phải cái gì cũng có, những dược liệu hiếm thấy, thiên tài địa bảo, nơi này cũng chưa chắc gì có được. Lại thêm chút, những siêu cấp môn phái đều luôn có trồng dược liệu để luyện đan dược, cái này chính là quá trình tự cung tự cấp của môn phái. Làm như vậy, những môn phái lớn mạnh luôn có dược liệu luyện đan mà gặp rắc rối. Dọc theo đường , Lôi Phong liên tục ngửi thấy các mùi hương từ nhiều loại dược liệu. Những mùi hương muôn hình muôn dạng này làm cho người ngửi thấy cảm giác tuyệt diệu, pha chút gì đó thanh thản. Lôi Phong cùng tên chấp cứ thế bước tiếp xuyên qua Dược Viên vào đại viện. Tu Dược Các. Trong sảnh lớn của Tu Dược Các chia ra hơn ngàn phòng nối sát nhau, những phòng này dùng cho các đệ tử thí nghiệm luyện đan. Ngoài các phòng , trong đại sảnh cũng có nhiều đệ tử đứng loạn cả bầy, các đệ tử này có người tay cầm quyển sách, có người cầm dược liệu ngửi, có người thỉnh giáo chấp xung quanh… chung, cả đại sảnh hầu như ai cũng bận rộn cả. Tuy bận rộn nhưng rất là sôi nổi. Lôi Phong cùng tên chấp bước vào mà chẳng ai thèm để ý đến hai người bọn họ, cứ cúi đầu tập trung vào việc của mình. Xuyên qua dãy phòng cùng đám đệ tử đến trước ngã rẽ, hai người tiếp tục theo lối của ngã rẽ bước tiếp đến khi thấy cánh cửa phòng đóng chặt dừng lại. Vị chấp bước lên trước, tay gõ cửa phòng, miệng . - Thưa Tam Trưởng Lão, đệ tử dẫn người đến. Từ trong phòng giọng uy nghiêm vang lên. - Được rồi! Ngươi trở về làm việc . Lôi Phong ngươi vào đây. Lôi Phong miệng “vâng” tiếng, hai tay đẩy cửa bước vào bên trong phòng. Tam Trưởng Lão ngồi ghế chủ tọa, trước mặt là cái bàn đầy tư liệu, bên phải là rương đứng có nhiều ngăn kéo , bên trái là giá sách chất rất nhiều quyển sách. Lôi Phong bước vào thấy Tam Trưởng Lão liền bước lại gần, cuối người chấp tay thi lể. - Đệ tử Lôi Phong ra mắt Tam Trưởng Lão. Tam Trưởng Lão gật đầu, tay ra dấu cho Lôi Phong ngồi xuống cái ghế đối diện. Lôi Phong hiểu ý, bước đến gần cái ghế ngồi xuống, đối diện Tam Trưởng Lão cách cái bàn. Tam Trưởng Lão nhìn Lôi Phong cái sâu sắc rồi cất tiếng . - Chuyện của ngươi, chưởng môn cho ta biết rồi. Ta chẳng hiểu nổi tại sao Chưởng Môn lại bắt ta dạy luyện dược cho ngươi, ta cũng hỏi qua nhưng Chưởng Môn chẳng chịu gì, chỉ mỉm cười kỳ quái. Mà này, ta thấy ngươi có thiên phú tu luyện rất cao hà cớ gì phải học luyện dược. Ta biết Chưởng Môn có qua với ngươi câu này chưa, nhưng giờ ta , nhiều tất loạn. Ài! Lại câu này nữa. Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, miệng đáp lại. - Sư tôn qua a. Nhưng ta mực kiên trì đòi học luyện dược nên giờ mới phiền đến Tam Trưởng Lão. Tam Trưởng Lão vẫn biểu tình bình thản, tiếp. - Được rồi! Chưởng Môn nhờ ta cố gắng dạy cho ngươi vậy! Tuy Chưởng Môn rằng người có đủ tiêu chuẩn học luyện dược, nhưng ta vẫn phải kiểm tra lại lần nữa, cài này để tiện cho ta dạy ngươi à. xong Tam Trưởng Lão lật tay cái, tay liền xuất Vòng Tròn Linh Hồn. Lôi Phong cũng chẳng chút chậm trễ cho tay vào trung tâm vòng tròn, thả linh hồn lực của bản thân vào. Chuyện cũ tái diễn, linh hồn lực vừa tiến vào, những hoa văn vòng tròn tự động xoay tròn, rồi rất nhanh sau đó liền lên những tia ánh sáng màu đỏ, những tia ánh sáng đó rất nhanh liền kết hợp với nhau tạo thành ánh sáng màu đỏ hợp nhất. Ánh sáng màu đỏ lên bao lâu liền biến mất, thay vào đó là ánh sáng màu da cam, cũng giống như cũ, màu da cam biến mất ánh sáng màu lục lên. thời gian lâu hơn lúc trước chút, ánh sáng màu lục cũng từ từ tan biến, nối đuôi sau đó là ánh sáng màu lam nhạt cũng đậm. KhaiThien.com Nhìn cảnh tưởng trước mắt mình Tam Trưởng Lão mắt mở lớn hết cỡ, miệng cũng mở lớn hết cỡ, biểu tình rung động, phải, phải là cực kỳ rung động mới đúng. Trời đất, đời vẫn còn sót lại kẻ họ quái tên vật hay sao! tại, ta hiểu tại sao khi ta hỏi Chưởng Môn lý do Lôi Phong học luyện dược, Chưởng Môn lại biểu tình kỳ quái mỉm cười với ta. ràng là muốn cho ta bất ngờ đến đứng tim chết đây mà, đây là mưu sát mưu sát a. Tên Lôi Phong này, ta bắt đầu cảm thấy đố kỵ với ngươi rồi đấy. Nhìn biểu tình Tam Trưởng Lão còn lố hơn cả sư tôn mình, Lôi Phong thầm lắc đầu cười khổ, chẳng biết gì thêm. Tam Trưởng Lão há hốc miệng kinh ngạc lúc lâu mới hồi thần lại được, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại, miệng . - Ngươi cũng là quá biến thái . Đáng lý ra Chưởng Môn phải trước với ta tiếng để ta chuẩn bị tâm lý a. Nhìn vào kết quả kiểm tra của ngươi ta đây suýt nữa là chết vì kinh hoảng rồi đấy. Ngươi là ai mà đòi sư tôn ta phải bí mật của ta cho ngươi chứ! - Tại sao lại thể cho ta biết được. Hừ! Ta cho ngươi biết này, trong môn phái người Chưởng Môn tín nhiệm nhất chính là ta đó, nếu phải vì tín nhiệm ta Chưởng Môn cũng giao quái vật như ngươi cho ta đâu. Biết chưa hả. Lần này tới Lôi Phong trợn tròn mắt, Lôi Phong chẳng thể ngờ được suy nghĩ của mình chưa ra thế mà Tam Trưởng Lão lại biết được, cái này là chuyện quái gì đây. Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc khoa trương của Lôi Phong, Tam Trưởng Lão cười ha hả, . - Ngươi đừng có kinh ngạc như vậy, chuyện ta có thể biết ngươi suy nghĩ gì cũng chỉ là bình thường thôi. Có lẽ ngươi chỉ biết linh hồn lực dùng để chiến đấu, dùng để luyện đan luyện khí, nhưng hôm nay ta cho ngươi biết, linh hồn lực còn dùng để cảm nhận tinh thần của người. Tùy theo mức độ dao động của tinh thần mà biết được người đó nghĩ gì. Giống như ngươi hồi nãy, khi ta nhắc đến việc Chưởng Môn cho ta biết ngươi biến thái, tinh thần của ngươi lại nâng cao lên chút rồi dao động về phía. Từ đó, ta đoán biết được trong thâm tâm ngươi kinh thường ta. Cái này cũng là kinh khủng . ngờ Linh Hồn Lực còn có cái chức năng này nữa. Vậy chẳng phải những kẻ có Linh Hồn Lực mạnh bị người khác lừa gạt sao. Suy nghĩ này của Lôi Phong cũng đúng nhưng cũng sai, muốn nắm bắt được tinh thần của người, linh hồn lực của kẻ đó ít nhất phải mạnh hơn hai đại đẳng cấp mới có thể nắm bắt được. Bởi vậy mới chỉ có Linh Hồn Lực mạnh hơn vẫn chưa đủ, mà bắt buột phải cao hơn tới hai đại đẳng cấp lận. Nhưng mọi chuyện có cái gì là tuyệt đối cả! Ngoài dùng biện pháp cơ bản võ giả vẫn có thêm số biện pháp tu luyện cách thức nắm bắt tinh thần, có thể chỉ cần cách đại đẳng cấp thôi vẫn có thể nắm bắt tinh thần của kẻ khác được. Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ biết lỗi, miệng cười hì hì làm lành, . - Tam Trưởng Lão này! Chúng ta bắt đầu học a. Tam Trưởng Lão cũng chẳng thèm chấp nhất với Lôi Phong làm gì, gật đầu đồng ý, miệng . - Được! Giờ ta dạy cho người số điều cơ bản trước. Đầu tiên luyện dược, luyện dược chỉ đơn giản tạo ra đan dược, mà nó còn tạo ra cả dược tề, dược tán, dược độc. Đẳng cấp của đan dược cùng các loại khác cũng như nhau, đều phân từ nhất phẩm đến cửu phẩm, trong mỗi phẩm chia thành ba tiểu cấp sơ, trung, cao… tới đây, Tam Trưởng Lão ngừng lại chút, đứng dây bước ra khỏi ghế, vòng ra sau lưng Lôi Phong, cất tiếng tiếp. - Tuy rằng chúng đều phân ra chín đẳng cấp nhưng dược tề và dược tán công dụng của chúng lại mạnh yếu khác nhau. dể hiểu chút, dược tề cùng dược tán cho dù là cửu phẩm nữa chỉ có tác dụng với võ giả dưới Ngũ Tinh Linh Cấp, đối với các võ giả từ Ngũ Tinh Linh Cấp trở lên chút tác dụng cũng có. Về phần đan dược khác, đan dược có tác với dụng với bất kỳ đẳng cấp nào của võ giả, tùy theo đẳng cấp võ giả có đan dược tương ứng. Nhưng cái gì cũng có điểm mạnh và yếu của nó cả. Tam Trưởng Lão ngưng chút cho Lôi Phong tiếp thu, chấp tay sau lưng, lòng vòng trong phòng. - Tuy rằng dược tề và dược tán bằng đan dược nhưng nó dùng cho võ giả dưới Ngũ Tinh Linh Cấp lại có công dụng lớn hơn rất nhiều so với đan dược nhất phẩm, nhị phẩm. Điều này cũng dể hiểu thôi. Ngươi hãy tự nghĩ võ giả Nhập Khí Cấp sử dụng dược tề Ngũ Phẩm tất nhiên phải được lợi ích nhiều hơn khi sử dụng đan dược nhị phẩm rồi. chung chúng ta học luyện dược, hai phẩm đầu của luyện dược sư hoàn toàn là chế tạo ra dược tề cùng dược tán vì hai loại này mang công dụng lớn nhất cho võ giả, khi nào đến tam phẩm luyện dược chúng ta mới bắt tay vào học luyện đan… Cứ như thế Tam Trưởng Lão cứ lòng vòng trong phòng luyên thuyên rất lâu, hết về dược tề, lại đến dược tán, chuyển sang đến dược liệu. Biết bao nhiêu là kiến thức như biển rộng cứ như vậy mà từ miệng Tam Trưởng Lão mà tuôn trào ra. Khi Tam Trưởng Lão đến đoạn dược liệu khác nhau phải cần cách thức xử lý khác nhau mới có thể dung hợp được đúng lúc này Tam Trưởng Lão quay đầu qua thấy Lôi Phong vẫn quay lưng lại với gã, hai tay chống cầm. Tam Trưởng Lão nhíu mày nghi hoặc, ngừng , bước vòng đến trước mặt Lôi Phong. đến thôi, khi đến lại làm cho Tam Trưởng Lão tức điên lên. Lôi Phong chẳng biết Tam Trưởng Lão đứng trước mặt mình, hai tay chống cầm, mắt nhắm chặt lại, miệng còn vương ít nước miếng. Ngủ rất là ngon a. .................. Dược viên*: Nơi trồng dược liệu.
Chương 41: Ngươi giảng việc ngươi, ta ngủ chuyện ta. Tam Trưởng Lão khuôn mặt tức giận, tay thủ thế, nhắm chuẩn xác, giáng cú xuống thẳng đầu Lôi Phong. - Ây da! Bà già nhà nó thằng chó mất dạy nào dám đánh tao…(Tiếng Việt) Khuôn mặt mảng bất bình, Lôi Phong nhanh chóng ngước đầu lên nhìn, đập vào ánh mắt là Tam Trưởng Lão cười “duyên”. Tam Trưởng Lão nghe Lôi Phong chữi nhưng chẳng biết được cái gì cả, khuôn mặt cũng có chút khó hiểu, nhưng Tam Trưởng Lão biết được chắc chắn rằng Lôi Phong vừa mới chữi mình. Đúng vậy! Lúc con người bất ngờ bị đau đớn thường phát ra tiếng mẹ đẻ của mình a. Lôi Phong nhìn Tam Trưởng Lão, miệng nở nụ cười thân thiện, tay gải gải cái đầu, khuôn mặt mảng vô tội. Lôi Phong cũng chẳng hiểu tại sao mình lại ngủ quên mất. Từ lúc bước chân vào Ngũ Thiên Đại Lục này, Lôi Phong hầu như quên mất cái việc gọi là ngủ rồi, mỗi ngày khi đêm xuống lại tu luyện cho tới sáng, chẳng bao giờ ngủ hết a. Lại , cái này cũng là điều kỳ diệu khi tu luyện ngũ đạo, chẳng cần biết ngươi ra sao chỉ cần khi nhập tâm tu luyện, sau đó thoát khỏi tu luyện, tinh thần liền trở phấn chấn hề có mệt mỏi. hơn ba năm rồi cũng chưa có ngủ, tự nhiên hôm nay Lôi Phong nghe Tam Trưởng Lão giảng dạy lại ngủ quên mà chẳng hay. Chuyện này bổng làm cho Lôi Phong nhớ đến ngày xưa lúc còn học, lúc nào vào tiết học, ngồi nghe giảng bài chút liền gục đầu ngủ luôn. Chắc có lẽ là thói quen khi xưa a. Trong giới học sinh lưu truyền câu là chính xác, “giảng bài” chính là liều thuốc mê mạnh nhất đối với học sinh. Tam Trưởng Lão hừ lành cái, giọng trách cứ . - Ngươi là hay a. Đòi học luyện dược cho bằng được. Khi vào học rồi, lại ta giảng kệ ta ngươi ngủ kệ ngươi. Chuyện này là sao đây? Từ đầu tới giờ ngươi có nghe ta giảng hay ? mau. Lôi Phong xảo trá biện minh cho việc của mình. - Đệ tử có ngủ a. Đệ tử chỉ là nhắm mắt lại để cảm thụ sâu sắc hơn tri thức uyên bác của Tam Trưởng Lão thôi! Tri thức của ngài như biển như trời, chữ ngàn Linh Tệ, đệ tử đây muốn nghe còn được, sao lại ngủ chứ! Nhìn thấy Lôi Phong làm sai mà còn dùng lý do che dấu, Tam Trưởng Lão càng tức giận hơn nữa, miệng quát lớn. - Được lắm! Được lắm! Ngươi ngươi ngủ sao? Vậy bây giờ ta hỏi ngươi số vấn đề ta vừa giảng giải qua. Nếu ngươi có thể trả lời được ta xem như có chuyện gì! Trúng mánh! Cái gì chứ cái chuyện về tri thức luyện dược, ta đây nhận đứng nhì chắc chắn ai dám nhận đứng nhất a. Tạ ơn ngươi nha, truyền thừa, tạ ơn ngươi nha, thần bí nhân trong giấc mộng. Lôi Phong chút cũng sợ hãi, gật đầu dứt khoát, khuôn mặt mảng tự tin, đáp lại. - Được! Để chứng minh trong sạch của đệ tử, mời Tam Trưởng Lão hỏi. Cái dạng của tên Lôi Phong này là cái dạng gì đây? Giả điên, giả điên, đây chính là giả điên trắng trợn! Tam Trưởng Lão thấy khuôn mặt tự tin của Lôi Phong như thế cũng có chút khó hiểu, nhưng khó hiểu khó hiểu, Tam Trưởng Lão vẫn cất tiếng hỏi. - Ngươi cho ta biết, muốn phân biệt dược liệu phải làm như thế nào? Lôi Phong khuôn mặt chẳng chút thay đổi, nghe hỏi liền đáp. - Muốn phân biệt loại dược liệu cần chú trọng vào hai yếu tố. là dựa vào hình dáng, mỗi loại dược liệu đều có hình dáng nhất định của nó, có thể cao, có thể thấp, có thể đẹp, có thể xấu… Hai chính là dựa vào mùi hương của nó, mỗi loại nhất định mang mùi hương đặc trưng của nó.Ngoài hai yếu tố cơ bản này, cũng có nhiều yếu tố khác để nhận dạng loại dược liệu, như công dụng, như nơi sinh sản, như đặc tính và nhiều yếu tố mang tính đặc trưng khác để nhận dạng. Tam Trưởng Lão gật đầu với câu trả lời của Lôi Phong, nhưng Tam Trưởng Lão cũng chưa dừng lại tiếp tục hỏi. - Ngươi trả lời rất đúng! Vậy ta hỏi tiếp, nơi sinh sản cùng công dụng của dược liệu có liên quan với nhau ? Lôi Phong lúc này lại ra vẻ suy nghĩ chút, rồi cất tiếng trả lời. - Thưa Tam Trưởng Lão! Nơi sinh sản cùng công dụng có liền quan với nhau hay cũng tùy theo loại dược liệu. Có loại vì nơi sinh sản khác thường nên công dụng của nó mang tính đặc trưng của nơi sinh sản. Nhưng những loại bình thường khác, nơi sinh sản cùng công dụng chút cũng chẳng liên quan. Tam Trưởng Lão nghe Lôi Phong trả lời chính xác như thế làm cho lão có chút khó hiểu. Trước khi phát Lôi Phong ngủ gật Tam Trưởng Lão vấn đề này, khi xong quay qua thấy Lôi Phong ngủ gật. Nhưng cái này chính là mấu chốt khiến Tam Trưởng Lão khó hiểu, Lôi Phong lúc đó ngủ gật vậy như thế nào lại trả lời chính xác đến thế. Chẳng lẽ ta trách lầm ? Vậy bộ dáng vừa rồi của phải là ngủ mà là bộ dáng cảm thụ tri thức giống hay sao. Nhưng cái bộ dáng cảm thụ tri thức này sao mà đáng ghét đến như vậy a. Ngồi cảm thụ tri thức mà hai tay chống cầm, mắt nhắm chặt, miệng chảy nước miếng, khuôn mặt biểu tình phê như con tê tê. Cái này cũng là quái lạ quá . Chắc những tên biến thái thường có bộ dáng tiếp thu tri thức như vậy. Ừ! Chắc là vậy rồi! Chắc cái đầu ngươi, bị lừa rồi mà còn biết. Có ai tiếp thu tri thức mà bộ dáng thế hã? Nhìn là biết tên Lôi Phong ngủ gật rồi, thế mà lại tự cho rằng tiếp thu tri thức. Ài! là chẳng biết phải tên Tam Trường Lão này ngu hay là quá ngu nữa. Cảm giác mình trách lầm Lôi Phong, Tam Trưởng Lão cũng có chút ngại ngùng, lên tiếng tiếp. - Rất tốt! Ngươi đúng là kỳ tài luyện dược a. Chỉ nghe lần vậy mà liền nhớ hết như thế. Tốt lắm! Giờ cũng trưa rồi, ngươi trở về , chút nữa hẳn quay lại. À này, chút nữa tự ngươi vào đây nhá, ta sai người ra đón nữa đâu. Ngươi có nhớ đường ?Truyen368.com Lôi Phong thấy Tam Trưởng Lão chui vào kế của rồi, trong lòng cười muốn chết, mặt biểu tình học tập chưa đủ, đáp lại. - Về sao? Cũng được! Đệ tử nhớ đường rồi. Chút nữa đệ tử tự đến đây. Tam Trưởng Lão gật đầu, tiếp. -Được rồi! Vậy về thôi. Lôi Phong cúi người thi lể với Tam Trưởng Lão. - Đệ tử cáo lui. xong Lôi Phong cũng chẳng chút chần chừ gì thêm, quay người hướng cửa phòng bước tới. Hai tay mở cửa phòng, chân bước ra ngoài, rồi đóng cửa phòng lại, theo đường trước mặt bước . Lôi Phong ra hết đường trở lại đại sảnh lớn khi nảy. Tuy trưa rồi nhưng cả đại sảnh này lại chẳng ít người nào, ai cũng lòng học tập tiếp tục kiên trì học cho hết kiến thức. Lôi Phong nhìn thấy những tên ham học như thế thầm biểu môi, lắc đầu, các ngươi phần cũng bằng ta, ta đây nằm ngủ vẫn có thể trả bài rao ráo chút cũng chẳng sai, học nhiều mệt nhiều a. Lôi Phong chẳng thèm để ý tới những tên đó nữa, đường bước dừng lại. Ra khỏi Tu Dược Các thêm đoạn lại đến con đường hành lang rộng lớn. Dọc theo con đường Lôi Phong hít lấy hít để những hương thơm phảng phất từ các dược viên bốc ra, những hương thơm này đủ mùi đủ vị, càng hít càng phê. thoải mái quá! Nơi dược viên này cứ như vùng nông thôn hoang sơ vậy, nó mang đến cho người khác cảm giác rất tuyệt diệu, chỉ cần ở nơi đây mọi buồn phiền giống như cánh bay mất vậy. Lôi Phong bước chằm chậm dọc theo hành lang, vừa vừa nhìn ngắm các dược viên. Những dược liệu nơi đây cái nào Lôi Phong cũng đều nhận biết cả, từ năm trồng cho đến công dụng của mỗi loại. Các dược viên đằng xa xa, Lôi Phong còn thấy được thấp thoáng bóng dáng các đệ tử chăm sóc dược liệu, có người bón cái gì đó cho cây, có người vuốt ve hoa, có người cẩn trọng kiểm tra xung quanh lá cây…. Lôi Phong mỉm cười nhàn nhạt tiếp tục vừa vừa ngắm cảnh vật như nông thôn này. Rất lâu sau đó, Lôi Phong cũng xuyên qua cái con đường hành lang đó trở về nơi ban phát đan dược, nơi này tại còn đông như lúc sáng, chỉ còn các chấp cùng vài ba tên đệ tử trao đổi. Lôi Phong ngừng lại làm gì, chân bước nối bước tiếp. Tâm trạng lúc sảng khoái, Lôi Phong nhìn thấy đằng xa xa có bóng mỹ nhân hướng về mà tới. Người này ai khác, chính là mỹ nữ Hoàng Dung. Hoàng Dung nhìn thấy Lôi Phong hơi bất ngờ, tay vẩy vẩy, bước nhanh về hướng Lôi Phong. Ài! Phiền phức chắc lại đến nữa rồi! Hoàng Dung khi bước đến gần Lôi Phong, miệng nở nụ cười làm cho chim bay trời cũng rớt xuống chết vì ghen ghét, . - Ngươi đến đây làm gì vậy? Lôi Phong lúc trước chỉ lo trêu ghẹo cùng đùa bỡn Hoàng Dung nên chú ý lắm tới vẻ đẹp của nàng, giờ đây khi đối diện bình thường, bắt gặp nụ cười của nàng Lôi Phong cũngcó chút cảm khái trước sắc đẹp của nàng, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đáp lại. - Ta đến đây có chút việc cần làm. Còn ngươi? Sao cũng đến đây vậy? Đến đổi đan dược hã. Nghe Lôi Phong hỏi, Hoàng Dung nhíu mày liễu cái, giọng như hờn giận. - Đến đổi đan dược gì chứ! Ta là cháu Tam Trưởng Lão, tiểu viện nằm ngay đằng sau Luyện Dược Đường này. Ngươi đừng có với ta những chuyện này ngươi biết a. Hoàng Dung làm Lôi Phong cũng nhíu mày lại, khó hiểu nhìn Hoàng Dung. Chuyện của ngươi liên quan gì tới ta chứ, sao ta phải biết chứ. Bạo nữ Hoàng Dung thấy biểu tình Lôi Phong như thế, thở dài hơi, giọng hơi buồn bã tiếp. - Ngươi là quên rồi sao? Hồi lúc trước khoảng mười mấy năm, ngươi còn ở kế bên tiểu viện của gia gia ta, lúc đó ta thường qua rũ ngươi chơi cùng ta, chút ngươi cũng nhớ gì sao. Lôi Phong nghe Hoàng Dung , cố sức lục lội trong đám kí ức của mình về thông tin đó thử. Qua hồi, cuối cùng Lôi Phong cũng bừng tỉnh nhớ ra được chuyện đó. ra mọi chuyện đúng như lời Hoàng Dung . Khi xưa, lúc Lôi Phong bảy tám tuổi, được sư tôn gửi qua bên Tam Trưởng Lão để xem xét bệnh tình kỳ lạ của Lôi Phong. Quãng thời gian xem xét bệnh tình cùng trị liệu đó kéo dài gần năm trời. Tuy thời gian lâu như vậy nhưng chút tiến triển cũng có, Lôi Phong phế vật vẫn hoàn phế vật. Cũng chính vào khoảng thời gian này, Hoàng Dung lúc đó chỉ mới có năm tuổi, nhìn thấy tiểu nam nhân ở chung với gia gia mình, mỗi ngày như , tên tiểu nam nhân Lôi Phong này chỉ mực tập trung vào tu luyện, với ai lời nào cả. Tính cách trẻ con tò mò nhiều hơn là hứng thú, nên nàng cứ thấy Lôi Phong là y như rằng lôi kéo chơi. Lôi Phong lúc đó bị nàng làm phiền lời cũng , cứ chúi đầu vào tu luyện, chẳng màn gì đến nàng. Rũ rê được làm Hoàng Dung lúc đó ức chế lắm, nhưng càng ức chế nàng lại càng quyết tâm rũ Lôi Phong chơi cho bằng được. Đủ mọi chiêu trò của tiểu hài tử cũng từ đó mà ra. Nàng làm mọi cách để Lôi Phong chú ý đến mình, từ chuyện chọc phá đến chuyện dụ dỗ, nhưng Lôi Phong chút cũng có phản ứng, vẫn như vậy, chẳng thèm để ý đến nàng. Chuyện cứ như vậy kéo dài cho đến khi Lôi Phong được chuyện về lại tiểu viện của mình kết thúc. Nhưng kết thúc này chưa hoàn toàn, Hoàng Dung lúc đó hễ rãnh rỗi lại chạy sang tiểu viện của Lôi Phong tiếp tục “cuộc chiến” rũ chơi của mình. Tính cách tiểu hài tử dể nản, cứ rũ rê riết như thế mà được gì, từ từ Hoàng Dung cảm thấy nản, càng ngày nàng càng ít qua tiểu viện của Lôi Phong hơn, rồi đến ngày nàng chẳng thèm qua nữa. ngờ a. Ta và bạo nữ Hoàng Dung khi xưa lại có cố như thế! Hèn gì lần đầu gặp nàng ta có cảm giác quen thuộc rồi a. Lôi Phong hồi thần lại, mỉm cười, nhìn Hoàng Dung cái rất sâu sắc, cất tiếng . - Hỏi nha! Ngươi có phải là thích ta hay ? Cái chuyện đó ta chút cũng nhớ đến mà ngươi lại nhớ thế. Hắc hắc.Ta nhá, ngươi đừng có ảo tưởng gì với ta nhé, ta thíchloại nữ nhân bên ngoài xinh đẹp bên trong độc ác giống ngươi đâu. Chuyện này thể thể a. Cái này Lôi Phong chỉ trêu Hoàng Dung mà thôi. Chứ Lôi Phong cũng biết với lứa tuổi lúc đó chuyện thích hay thích vẫn chưa biết được, chuyện đó bất quá chỉ là chuyện của tiểu hài tử có tính tò mò mà thôi. Nhưng Lôi Phong chẳng thể ngờ a. Chỉ câu trêu đùa thôi, thế mà Hoàng Dung lại phản ứng mạnh…à rất mạnh. Khuôn mặt Hoàng Dung mảng tức giận, tay liền cho vào Như Ý Túi, rút ngay ra thanh kiếm, miệng quát. - Ngươi chết . Ở đó mà thích này.Truyen368.com chút chậm trể Hoàng Dung liền huy động kiếm tấn công Lôi Phong. Thấy đường kiếm đến, Lôi Phong có chuẩn bị từ trước, lách người né tránh, xong liền phóng thân chạy , vọng lại đằng sau. - Ta chỉ là đùa thôi! Làm gì mà manh động dữ vậy! Ta cảm thấy hồi chơi với ngươi đúng là quyết định sáng suốt a. có lẽ giờ này ta còn đứng đây được rồi. Thấy Lôi Phong đườngvọt như thế, Hoàng Dung biết đuổi cũng chẳng kịp, khuôn mặt nàng tức giận mảnh, chân dậm dậm xuống đất, miệng lầm bầm. - Đáng chết, đáng chết! Tên Lôi Phong này thậtđang ghét mà. Nhưng cơ mà ta lại có chút thích cái tính cách này của a. quái lạ. Lôi Phong đường quay lại, khi chắc chắn con “chằn tinh” kia đuổi theo, Lôi Phong mới thở hơi nhỏm, bước chân cũng chậm lại, hướng Thu Phong Viện mà đến. Về đến tiểu viện của mình, Lôi Phong thấy đồ ăn chuẩn bị đầy đủ, chút cũng chần chừ, phi thân cái ngay vào bàn ăn, giơ đũa cầm bát bắt đầu chiến đấu. Sau khi ăn trưa xong, Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân ngồi uống trà nhảm với nhau khoảng thời gian cũng lâu. Thấy cũng tới lúc, Lôi Phong từ biệt Hàn Bạch Vân, mình hướng Luyện Dược Đường thẳng tiến học tiếp. Qua gần nửa canh giờ Lôi Phong mới đến được cái phòng của Tam Trưởng Lão. Gõ cửa ra hiệu, từ bên trong liền vọng ra tiếng của Tam Trưởng Lão mời vào. Lỗi Phong hai tay đẩy cửa bước vào bên trong, rồi quay lại khép cửa, vào vị trí cũ, ngồi xuống. Tam Trưởng Lão tiếp tục công việc của mình, đứng dậy lòng vòng trong phòng, miệng liên hồi tuông ra kiến thức bao la của mình. Lôi Phong vào ngồi nghe được lúc, hai tay lạichống cầm, hai mí mắt từ từ sụp xuống, oáp cái, liền ngủ luôn mà chẳng biết. Tam Trưởng Lão vẫn giảng dạy như thường, lâu lâu nhìn qua bộ dáng ngủ của Lôi Phong. Ài! Thiên tài khi tiếp thu tri thức có bộ dáng thực kỳ lạ a. Tam Trưởng Lão nhìn thấy Lôi Phong ngủ mà dám đánh thức, tại vì ông sợ làm Lôi Phong thoát khỏi trạng thái tiếp thu tri thức. Khung cảnh này con mẹ nó trái ngang a! người gắng sức ra mà dạy, kẻ ra sức mà ngủ. Trái ngang hơn hết, là người giảng dạy cứ tưởng người ngủ kia là nghe giảng nên dám đánh thức dậy. Cứ thế mà tiếp diễn.
Chương 42: Rút ngắn quá trình học. Buổi học kéo dài cho đến tận chiều, đến lúc kết thúc Lôi Phong vẫn chưa tỉnh dậy, mực ngủ như chết. Tam Trưởng Lão thấy kỳ lạ liền tiến lại gần, lay động Lôi Phong tỉnh dậy. Lôi Phong ngủ bị lay động, mơ màng mở mắt tỉnh dậy, vừa dậy khuôn mặt Tam Trưởng Lão liền đập vào mắt . Tam Trưởng Lão hơi kỳ quái hỏi. - Ta kết thúc rồi mà sao ngươi vẫn bộ dáng như thế? Lôi Phong nở nụ cười nhàn nhạt, mắt mở lớn xạo. - Cái này cũng vì đệ tử đắm chìm trong biển tri thức a. Nên dù biết kết thúc rồi nên vẫn như thế, thể dứt ra được. Tên Lôi Phong này ham học a. Phải chi ai cũng như tốt biết mấy. Chưởng môn đúng là có phúc nên mới nhận được làm đệ tử. Có phúc con mẹ ngươi, bị tên Lôi Phong lừa quay vòng vòng mà còn chẳng biết. Tam Trưởng Lão gật đầu tỏ vẻ hiểu, đáp lại. - Vậy thôi! Ngươi trở về tìm hiểu tiếp . Cố gắng lên, với thiên phú trời sinh luyện dược như ngươi quá lâu để được nổi trội đâu. Lôi Phong miệng cười, gật đầu đáp ứng. - Được! Đệ tử trở về. Cáo lui a. Vừa , Lôi Phong vừa quay người lại hướng cửa phòng mà bước , đến nơi hai tay đẩy mở cửa phòng ra, bước ra ngoài rồi khép lại. Tới thế nào giờ về thế đó. đường nhanh chậm cứ bước nối bước trở về Thu Phong Viện. … ngày học luyện dược cứ thế trôi qua, ngày mới lại đến với Phong Lôi môn. Hôm nay cũng như những ngày khác Hàn Bạch Vân vẫn dừng tu luyện trước Lôi Phong, nhanh chóng hướng cửa tiểu viện bước ra. Vừa mở cửa ra Hàn Bạch Vân lại thấy Kiều Thu Nguyệt đứng trong Thu Phong Viện. Vẫn như ngày hôm qua, Kiều Thu Nguyệt cùng Hàn Bạch Vân, hai người xuống bếp lấy điểm tâm cho buổi sáng. Trong phòng của mình, Lôi Phong miệng thở ra ngụm trọc khí, mắt mở ra, nâng thân thể đứng dậy, duỗi người cái thoải mái. Làm xong vài động tác giãn gân giãn cốt, Lôi Phong hướng cửa phòng đến, mở cừa ra, Lôi Phong bước ra đại sảnh. Kiều Thu Nguyệt cùng Hàn Bạch Vân trò chuyện cũng xem như là vui vẻ, thấy Lôi Phong bước ra, hai người liền dừng lại, hướng Lôi Phong gật đầu cái tỏ ý chào hỏi. Lôi Phong cũng gật đầu đáp lại, rồi ngồi ngay xuống ghế, tiếp tục công cuộc chiến đấu. Lần này Kiều Thu Nguyệt cũng có chút kinh nghiệm từ ngày hôm qua rồi, nên lúc Lôi Phong vừa cầm bát lên nàng cũng nâng bát lên chiến đấu. Cả ba ăn điểm tâm rất chăm chú, chẳng ai mở miệng lời gì cả. Kiều Thu Nguyệt tuy có kinh nghiệm nhưng tốc độ của nàng vẫn chẳng bằng Lôi Phong, chỉ thoáng cái, bao nhiêu thức ăn đều lọt hết vào bụng Lôi Phong cả rồi. Hên là, hôm nay nàng ăn được nhiều hơn ngày hôm qua ít, có thể cho là tạm đủ. Lôi Phong ăn xong, tay quẹt quẹt miệng vài cái, tay với tới lấy bình trà rót vào ly, cầm ly trà lên, cho vào miệng nhấp ngụm, nước trà thơm liệm theo miệng chảy xuống họng làm Lôi Phong cảm thấy rất thoải mái. Hàn Bạch Vân đứng dậy tính dọn đồ bàn, nhưng lần này, Kiều Thu Nguyệt cho làm, nàng mình dọn dẹp cả “chiến trường”. Hàn Bạch Vân thấy vậy đành hết cách, để cho Kiều Thu Nguyệt làm, cũng giống như Lôi Phong, rót trà vào ly rồi ngồi nhấm nháp. Cũng lâu lắm, Kiều Thu Nguyệt dọn sạch bàn ăn, xong xuôi, nàng quay lại chổ ngồi, mở miệng với Lôi Phong. - Phong ca! Hôm nay chúng ta học tiếp chứ. Lôi Phong hưởng thụ trà thơm, nghe Kiều Thu Nguyệt hỏi, gật gật đầu cái, đáp lại. - Hôm qua ta giảng về ngũ đạo có nắm được những điều cơ bản chưa? Có gì hiểu hỏi trước . Kiều Thu Nguyệt gật đầu, ngồi suy nghĩ chút, miệng bắt đầu lên tiếng , - Những chuyện ngày hôm qua Phong ca ta đại khái nắm hết rồi! Còn những chuyện nghi hoặc khác có, ta nghĩ có thể tiếp tục học cái mới được rồi. Lôi Phong gật dầu, chuyện này cũng đoán trước được, nên phản bác gì, miệng . - Hôm qua, ta giảng cho muội về chút khái niệm ngũ đạo, hôm nay ta tiếp về vấn đề đó…Truyen368.com Lôi Phong mạch vừa uống trà, vừa giảng dạy cho Kiều Thu Nguyệt, thời gian qua gần canh giờ Lôi Phong chốt câu cuối rồi dừng lại. - …ngũ đạo khái quát chỉ nhiêu đó mà thôi. Từ ngày mai muội cần nghe giảng nữa, ta chính thức huấn luyện cho muội. Hôm nay, về suy nghĩ lại những gì ta , còn nữa, nhớ chuẩn bị tinh thần cho tốt. Ngày mai là ngày cực khổ đó. Kiều Thu Nguyệt gật đầu, mặt mảng quyết tâm, đáp lại. - Được! Ta chuẩn bị tốt. Tạm biệt Phong ca cùng Vân ca ta trở về trước đây. Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân gật đầu tỏ vẻ biết. Kiều Thu Nguyệt đứng dậy quay người, nhắm đường thẳng trở về tiểu viện của Hoàng Dung. Sau khi thấy Kiều Thu Nguyệt khỏi, Lôi Phong mới bảo Hàn Bạch Vân lấy ra giấy bút. Bút giấy vừa được đem ra, Lôi Phong liền cầm lấy đặt tay vào viết liên hồi. Khi viết xong, Lôi Phong đưa qua cho Hàn Bạch Vân . - Ngươi chuẩn bị những thứ này dùm ta. Ngày mai Nguyệt muội dùng đến. Hàn Bạch Vân cầm lấy tờgiấy đọc lượt, nhìn những thứ trong này làm cho Hàn Bạch Vân cảm thấy khó hiểu, mở miệng hỏi. - Phong ca! Tu luyện đẳng cấp đầu cần những thứ này làm gì? Lôi Phong mỉm cười, đáp lại câu. - Ngày mai ngươi . Hàn Bạch Vân tính hỏi gì thêm nhưng Lôi Phong lại tiếp tục lên tiếng cắt đứt. - Thôi! Ngươi cứ làm , giờ ta phải học luyện dược rồi, đến trể quá Tam Trưởng Lão trách phạt. xong Lôi Phong liền đứng dậy, hướng bên Luyện Dược Đường bước . đường đến Luyện Dược Đường, Lôi Phong cảm nhận có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, nhíu mày cái, quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm. Tìm kiếm chút, Lôi Phong thấy thân ảnh quen mà cũng lạ đứng đằng xa xa kia nhìn cách lạnh lùng. Thân ảnh này ai khác, chính là La Tứ Hải, người bị Lôi Phong hai lần đánh rớt xuống võ đài. Lôi Phong biết người nhìn mình là ai rồi cũng chẳng để tâm đến nữa, cười khẩy cái, quay đầu tiếp tục bước . La Tứ Hải nhìn thân ảnh Lôi Phong từ từ khuất bóng, tay năm chặt lại nghe răn rắc, hai cặp mắt đỏ ngầu, cơ thể cố gắng đè nén sát khí của mình lại, miệng lầm bầm. - Lôi Phong! Ta thề ngày ta giết chết ngươi. Súc sinh súc sinh. Chuyện này cũng có chút kỳ lạ a! Lôi Phong cùng La Tứ Hải bất quá chỉ có chút thù hận võ đài thôi, mà loại thù hận này đến nổi mất còn. Nhưng biểu tình La Tứ Hải thế kia ràng thù hận cao vút tận trời. Đây là chuyện gi đây? Lôi Phong gần hai khắc nữa đến trước của phòng của Tam Trưởng Lão, tay gõ cửa, cất tiếng . - Đệ tử là Lôi Phong. Xin gặp Tam Trưởng Lão. Giọng quen thuộc của người thầy “ngu ngốc” vang lên. - Ngươi đến rồi à! Vào thôi. Lôi Phong nghe lời, tay đẩy cửa phòng bước vào. Tam Trưởng Lão vẫn giống như ngày hôm qua, ngồi uy nghiêm ghế, trước mặt bàn vẫn là đóng tư liệu chất chồng. Tam Trưởng Lão đặt cuốn sách đọc xuống bàn, lên tiếng - Hôm qua ta giảng dạy ngươi số thứ, giờ ta hỏi lại sơ lượt trước xong rồi mới vào học cái mới. Cứ như thế, người hỏi người đáp liên tục hơn chục câu, lúc này Tam Trưởng Lão mới gật đầu hài lòng, miệng vừa tínhmở Lôi Phong lại lên tiếng cắt ngang. - Tam Trưởng Lão này! Đệ tử thấy kiến thức cơ bản của mình cũng vẫn lắm rồi, chẳng biết chừng nào mới có thể bắt tay vào thực hành. Tam Trưởng Lão lắc lắc đầu đáp lại. - Vẫn chưa được. Kiến thức căn bản của luyện dược rất nhiều, ta chỉ mới cho ngươi phần ít thôi, ngươi vẫn phải cố gắng thêm. Dù sao ngươi cũng chỉ mới học có ngày a. nên gấp, cứ từ từ rồi cũng được thực hành. Lôi Phong thở dài hơi chán nản, chút cũng chẳng muốn nghe thêm, Lôi Phong biết rất kiến thức luyện dược của mình cả đại lục này ai sánh bằng, nghe nhiều cũng chẳng có ích lợi gì. Tam Trưởng Lão thấy biểu tình của Lôi Phong như vậy, thầm than Lôi Phong có kiên nhẫn học tập. Nghĩ tới đây, Tam Trưởng Lão bổng nảy ra sáng kiến giúp cho Lôi Phong hiểu thế nào là tri thức phải tiếp thu từ từ. - Ngươi đừng nên gấp gáp làm gì. Như thế này , chút nữa tan học ta đưa ngươi vài quyển sách về dược liệu, ngươi về cố gắng tìm hiểu . Ngươi tìm hiểu cho đến lúc nào ngươi chỉ cần nhìn dược liệu liền nhận dạng ra được nó lúc đó ta cho ngươi bắt tay vào chế luyện dược tán cùng dược tề. Ngươi thấy sao? Lôi Phong nghe thế trong lòng mừng thầm, rất dứt khoát gật đầu đồng ý ngay. Truyen368.com Tam Trưởng Lão thấy biểu tình Lôi Phong tự tin như vậy cười thầm chẳng thôi. Nhìn vào dược liệu liền nhận biết được. Cái này dể sao? chút cũng có, tuy nhận biết dược liệu là công việc đầu tiên của luyện dược sư nhưng công việc này khó rất khó. cả đại lục tồn tại biết bao nhiêu là dược liệu đếm xuể. Cái này ràng là Tam Trưởng Lão làm khó Lôi Phong a. Tuy dược liệu trong vài quyển sách chỉ có mấy ngàn loại thôi, nhưng muốn nhận biết hết được chúng chuyện này chút cũng đơn giản, phải cần thời gian tích lũy lâu dài a. Có lẽ làm cho Tam Trưởng Lão thất vọng rồi! Ngày mai Tam Trưởng Lão chắc chắn bị phen đứng tim mém chết. Thế là hai người dừng lại cái vấn đề này tại đây, Tam Trưởng Lão tiếp tục công việc giảng dạy của mình. Lôi Phong cũng thế, tiếp tục bộ dáng tiếp thu tri thức kỳ quái. Chuyện này kể ra cũng lạ. Đến cả Lôi Phong cũng chẳng hiểu được, cứ mỗi lần vào học chỉ trụ được khoảng thời gian liền ngủ gật ngay. Nhưng Lôi Phong có lẽ biết, đây chỉ là cơ chế bình thường của con ngươi mà thôi. Khi con người tiếp xúc với tri thức mà mình quá quen thuộc, quen thuộc còn hơn cả chính bản thân, con người sinh ra cảm giác chán nản rồi lâm vào giấc ngủ để kết thúc chán nản đó. Đến trưa Lôi Phong vẫn như cũ, trở về Thu Phong Viện dùng bữa cùng Hàn Bạch Vân, trò chuyện mấy câu, rồi lại vác xác đến phòng học tiếp tục chiến đấu. Thời gian cứ thế mà trôi qua. Thoáng cái lại đến buổi chiều, Lôi Phong tạm biệt Tam Trưởng Lão trở về. Trước khi ra về Tam Trưởng Lão cũng đưa cho Lôi Phong ba quyển sách gồm: Dược Liệu Thiên Thanh, Dược Liệu Sơ Bản, Đại Lục Đại Khái Dược Liệu. Mỗi quyển sách đều dày hơn ngón tay, ít lắm cũng mấy ngàn trang. Nhìn ba quyển sách này, Lôi Phong cũng chẳng nghĩ đến mình đọc, dù sao Lôi Phong cũng tin tưởng những dược liệu có trong sách trong đầu cũng tồn tại thông tin rồi, đọc chi mất thời gian a. Lôi Phong nhớ lại lời đề nghị của Tam Trưởng Lão mà trong lòng mừng thầm, theo Lôi Phong nghĩ chỉ cần qua vài ngày nữa thôi là Lôi Phong liền có thể bắt tay vào luyện dược được rồi. Đúng là rút ngắn quá trình học tập a. Có lẽ đại lục này cũng chỉ có mình Lôi Phong mới có thể làm được chuyện này, chỉ cần vài ba ngày nghe giảng liền có thể tập luyện chế dược được rồi. Độc nhất vô nhị. Vạn năm trước có, vạn năm sau càng , chỉ có tại, chỉ có ta, Lôi Phong mới có thể nghịch thiên học luyện dược như thế thôi. Hắc hắc. Lôi Phong vừa vừa tự sướng với bản thân.
@PHUONGLINH87^^ truyện đã dừng lâu quá, em nên post để hoàn, sau 1 tuần nếu em post tiếp chị ban nick em nhé!