[Xuyên Không] Tung Hoành Dị Thế - Bất Lưu Danh (Updeta Q1-C42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 35: Kịp lúc cứu người.

      Lôi Phong nhìn tình thế xung quanh cái, Lý Tiêu Dao tuy chiến bốn nhưng lại nằm cơ chút cũng chẳng yếu thế, còn Hoàng Dung khỏi rồi, đánh cứ như là đùa giỡn với Bách Minh, muốn kết thúc lúc nào cũng được. Nắm chặt thời gian, Lôi Phong quay người lại giúp Hàn Bạch Vân. đường thẳng, đường máu. Lôi Phong tay huy động kiếm chém giết, tiến gần lại Hàn Bạch Vân :

      -Ta mở đường máu, ngươi theo ta vào cứu người.

      Hàn Bạch Vân tay vừa chém bay đầu tên, nghe Lôi Phong liền gật đầu đồng ý.

      -Được!

      Theo Lôi Phong suy đoán, tên thành chủ đại nhân này chắc chưa biết đến chuyện con trai bắt cóc Kiều Thu Nguyệt, nếu từ đầu tên Bách Minh biết lấy Kiều Thu Nguyệt ra trao đổi rồi, cần phải phóng hết toàn lực lượng bản thân để giết đám Lôi Phong.

      Lôi Phong đoán chính xác! Bách Minh ngồi trong phòng của mình nghe tên lính báo cáo rằng có bốn người mặt đầy sát khí, trong đó có người là đệ tử chân truyền Phong Lôi môn, tiến vào phủ thành chủ. Nghe thế Bách Minh tuy chẳng biết bọn người Lôi Phong đến đây làm gì nhưng vẫn đoán được bọn Lôi Phong vào đây chắc có ý tốt. Mặt đầy sát khí thế mà có ý tốt mới là lạ. Bởi vậy, thành chủ chúng ta liền triệu tập nhân thủ mình tín nhiệm, núp trong sân lớn đợi sẵn, nếu như mà có chuyện gì liền giết xông ra ngoài.

      dư thừa, Lôi Phong tay cầm chắc kiếm, liên tục chém giết đường nhắm vào bên trong phủ thành chủ. Hàn Bạch Vân cũng theo sát bên cạnh Lôi Phong, đằng trước Lôi Phong giết người mở đường, đằng sau gặt hái những kẻ còn sót lại. Cứ thế hai người nhanh chóng xông vào bên trong phủ thành chủ.

      Đám hộ vệ xung quanh thấy Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân vào bên trong phủ thành chủ, liền ngừng lại hành động của mình, nhắm hướng cửa phủ thành chủ, đường vọt .

      Ở lại làm cái quái gì nữa! Nhìn là biết kết cục rồi. Cho dù rằng thành chủ may mắn thắng nữa làm sao. Mạng của ta phải do ta giữ, tốt nhất là tránh trước ở lại chỉ có nước chết thôi.

      Bách Mình thấy đám lính chưa tới ba mươi mấy người chạy loạn hết cả ra cửa khuôn mặt đen khịt, tức giận quát lớn:

      - Quay lại! Quay lại cho ta. Đuổi theo hai tên kia cho ta. Ai giết được bọn chúng ta thưởng cho mười vạn Thông Tệ.

      Giờ phút này, ai mà còn để ý tới lời của thành chủ đại nhân nữa, ai còn để ý đến cái giá mười vạn Thông Tệ nữa, điều đáng để ý bây giờ chính là giữ mạng. Ngươi đui hay sao mà thấy? đám gần ba trăm người, mới đây thôi mà giờ chỉ còn lại ba mươi mấy tên, chạy ở lại chịu chết à.

      Thấy đám lính chẳng thèm để ý đến lời của mình, tức giận càng thêm tức giận, nhưng phần nhiều hơn là lo lằng. Nhi tử của ta, bọn chúng tiến vào trong đó rồi nhi tử của ta ra sao đây? Tại sao lại như vậy, sao lại như vậy, ta làm gì sai mà giờ phải nhìn con ta chết. Ta làm gì sai, làm gì sai!!

      Hoàng Dung thấy tâm lý của thành chủ hỗn loạn, liền nắm bắt thời cơ, tay giơ ra trước, dồn phong lực trong cơ thể theo quỹ đạo nhất định nào đó, chỉ trong mấy giây sau, từ đầu ngón trỏ, những đoàn gió xoắn lại với nhau, tạo thành đường chỉ gió, nhắm thẳng hướng thành chủ mà bay đến.

      Võ Kỹ – Địa Kỹ Sơ Cấp – Xuyến Phong Nhất Chỉ.



      Đường Xuyến Phong Nhất Chỉ xé gió mà , đường của nó mọi cát bụi xung quanh đều bị tách ra hai hướng, đường chẳng bị gì cản trở, cứ thể đánh thẳng vào ngực Bách Minh. Tuy Xuyến Phong Nhất Chỉ xuyên thủng thân thể Bách Minh, nhưng nó cũng làm cho thân thể gã bị khoét lỗ máu lớn. Nhìn vào lỗ máu đó, đến cả xương cũng nhìn đến sắc nét. Còn về hai lá phổi khỏi phải , bị xé nát mảnh lớn, nhìn vào làm cho người khác nổi da gà lên hết.

      Bách Minh đau đớn kinh hồn, miệng liên tục ộc ra máu tươi, tay run rẩy giơ lên tính chạm vào lổ vết thương, nhưng chưa kịp chạm, thấy như mình bị bay lên cao, còn cái thân thể với cái tay run rẩy, cổ là đóa huyết hoa phun trào, vẫn còn đứng mặt đất. Đầu bay khỏi cổ. Thân thể ngã sụp xuống đất, đầu lâu lăn lóc đất với đôi mắt tin tưởng cùng theo là chút hối hận.

      Có lẽ ta sai rồi! Ta nên chiều con ta quá đáng, ta nên làm quá nhiều chuyện xấu để học theo, giờ sao, ta chết con ta cũng thế, sắp theo ta rồi.

      Hối hận sao? Biết trước như thế đừng làm, nếu làm chắc có hối hận.

      Bốn tráng hán bên kia cùng Lý Tiêu Dao, chứng kiến cảnh tưởng thành chủ bị kiếm chặt bay đầu, bọn chúng bốn miệng như rống lớn.

      - Bách đại caaaa.

      Khuôn mặt của cả bốn tên đều là vẻ tin tưởng phần nhiều là tức giận. tin tưởng, vì cả năm người mới đây thôi còn bàn mưu tính kế với nhau thế nhưng giờ này, kẻ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, còn kẻ đứng nhìn kẻ kia bị đưa . Tức giận sao? tức giận mới là lạ. Năm người là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử gần hai mươi năm rồi. Cái loại tình cảm đó há có thể dùng vài ngôn ngữ bình thường có thể tả ra được. Thế nhưng giờ đây lại chính mắt thấy người huynh đệ của mình chết trước mặt mình mà chút khả năng cứu giúp cũng có. Cái loại cảm giác bất lực này, là biết cách hành hạ người khác quá .

      Nắm bắt ngay sơ hở của đối thủ, Lý Tiêu Dao kiếm chém qua. đường kiếm sắc bén cực kỳ cùng phong lực cường đại, thế nhanh, chuẩn, độc, chút cũng bị cản trở. “Xẹt” cái lại có thêm cái đầu lâu bay lên trời. Thân thể nhanh chóng cái ngã sụp xuống đất, cái đầu lâu rớt xuống đất lăn lóc, mặt vẫn còn treo biểu tình đau khổ cho cái chết của thân huynh đệ.KhaiThien.com

      Ba tráng hán còn lại chưa kịp tiếp thu xong chuyện thành chủ bị giết, liền giật mình nhìn lại thấy kẻ nữa vẩy tay chào tạm biệt ba người. Cả ba tên khuôn mặt biến ảo lúc xanh lúc đỏ, đôi mắt như bốc hỏa, kẻ có đẳng cấp cao nhất điên cuồng rống lớn.

      - Ta thề bắt lấy hết các ngươi, nam ta hành hạ cho chết dần, nữ ta chơi cho chết. Bọn ngươi người cũng thoát.

      Có lẽ ba tên này vẫn chưa nhận ra cảnh ngộ của mình a.

      Lý Tiêu Dao khuôn mặt lạnh lùng, câu cũng , nhanh chóng nắm bắt thời gian tên kia rống lớn, hai tay cầm kiếm giơ lên thẳng đứng trước mặt, dồn phong lực theo cái quỹ tích nào đó vào tay rồi truyền vào kiếm, khi cảm nhận phong lực đủ, Lý Tiêu Dao liền kéo kiếm xuống bên phải, mũi kiếm chỉ xuống đất, động tác liên tục ngừng, kiếm vừa được kéo xuống liền biến đổi thành chém ngang song song với mặt đất. Theo đường kiếm chém ngang là trận gió mang uy lực kinh khủng, sắc bén, hình dáng của trận gió bị nén ép lại thành mắt phẳng như là mặt bàn, lấy Lý Tiêu Dao làm trung tâm, nhanh chóng phóng ra theo hình chữ V.

      Võ Kỹ – Thiên Kỹ Cao Cấp – Nộ Phong Cắt Hải.

      Nộ Phong Cắt Hải vừa xuất ra, liền nhanh chóng phóng ra với tốc độ bất khả tư nghĩ, đường tới, bao bộc cả ba tráng hán vào trong. Ba tráng hán khuôn mặt vẫn còn tức giận, chưa kịp hiểu chuyện gì, thấy thân mình từ từ lùn xuống, cả ba nhìn lại liền kinh hoảng, thân và thân dưới cứ như thế tách làm đôi rồi, bọn họ còn nhìn thấy rất ruột của mình xoắn ốc nằm trong phần bụng. Cả ba đều trợn tròn mắt lên, vẻ tin, rồi mắt cũng đơ luôn, còn chút phản ứng gì.

      Chết thể chết lần nữa.

      Hoàng Dung thấy khung cảnh ba tráng hán bị chiêu cắt thành hai nửa, ruột phèo gì cũng lồi hết ra ngoài, máu chảy lênh láng khắp nơi, nhíu mày cái, như trách móc Lý Tiêu Dao.

      -Sư huynh sao lại giết bọn chúng thành ra như thế. Nhìn là kinh tởm quá . Dù sao, ta cũng là thân nữ nhi a. Sư huynh lại tạo ra cái khung cảnh này, là ghê rợn quá .

      Lý Tiêu Dao trầm mặc:

      - ….

      Ghê rợn hã? Kinh tởm hã? Ngươi nhìn lại tác phẩm của ngươi rồi ta, thân thể bị khoét lổ lớn đến cả gan cũng bị xé nát, cái đầu bị chém bay lăn lóc như thế. Ngươi đánh thành chủ đại nhân ra như vậy, sao ngươi bảo là kinh tởm , đến ta giết kêu là kinh tởm. Làm ơn coi lại bản thân mình a.

      …...

      Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân chạy đường từ sân lớn vào bên trong phủ thành chủ, những hộ vệ bên trong này vẫn còn chưa biết bên ngoài xảy ra trận kịch chiến người còn người mất, thấy Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân thân máu chạy vào, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn quát lớn:

      - Các ngươi là ai? Sao lại dám xông vào phủ thành chủ, đứng trách ta sao lại giết chết.

      Lôi Phong giết người nãy giờ làm mắt cũng muốn đỏ lên cả rồi, máu trong người sôi sùn sục cả lên, sát khí trong người bốc lên nghi ngút. Thấy tên lính Lôi Phong thầm mừng rỡ, miệng nở nụ cười lạnh đến thể nào lạnh hơn được nữa, quát:

      - ! Bách Thế Sinh ở đâu? Đừng đùa giỡn cùng ta, ta có đủ kiên nhẫn đâu. Thành chủ của các ngươi cũng bị bọn ta vây giết rồi . Nếu ngươi mà lộn xộn ta cũng ngại đưa ngươi theo mấy tên ngoài kia đâu.

      Theo lời của Lôi Phong là luồng sát khí lạnh lại càng lạnh hơn, làm cho mấy tên hộ vệ run rẩy chẳng thôi, nhưng điều làm chúng run sợ hơn hết chính là lời của Lôi Phong. Thành chủ bị vây giết, rốt cuộc diễn ra chuyện gì vậy, trời ạ, mấy tên này nhìn chẳng giống giỡn a. Giữ mạng phải giữ mạng thôi.

      tên lính thân thể run rẩy, đổ đầy mồ hôi lạnh, cố gắng hít hơi sâu lấy tinh thần rồi đáp:

      - Công tử có chuyện gì cũng liên quan gì đến chúng ta a. Xin ngài tha tội dùm cho, thiếu thành chủ… à cái tên súc sinh Bách Thế Sinh ở hướng này, ta thấy hộ vệ theo có dẫn vị tiểu nương xinh đẹp về chắc là trong phòng làm hại vị tiểu nương đó…

      Lôi Phong cũng chẳng thèm nghe hết câu, biết được phương hướng liền mạch xông thẳng về hướng tên lính vừa chỉ. Hàn Bạch Vân thấy Lôi Phong cũng chút chậm trễ, phóng thân theo Lôi Phong. đường xông thẳng chút cũng dừng lại, ai cản trở liền giết, còn kẻ cản trở cũng chẳng thèm ngó đến.

      được lúc khá lâu, đến trước cái viện, trước cửa viện có ba tên hộ vệ đứng gác cửa, ba tên này ai khác chính là ba tên lúc trước theo Bách Thế Sinh. Thấy ba tên đó Lôi Phong biết mình đến đúng đường, miệng nở nụ cười lạnh, vừa di chuyển lại gần ba tên đó, miệng với Hàn Bạch Vân.

      - Ta xử ba tên đó, ngươi vào cứu người.

      Hàn Bạch Vân chút cũng do dự liền gật đầu.

      - Được.

      Ba tráng hán đứng trò chuyện trước cửa viện thấy hai người thân đầy máu tiến về đây, bọn chúng liền cảnh giác lên, khuôn mặt vẻ lạnh lùng. Nhưng bọn chúng rất nhanh liền nhận ra hai thân ảnh này là ai, hai tên tranh chấp cùng thiếu gia trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, hai tên này sao lại đến được đây. Vừa đến trước mặt bọn chúng Lôi Phong lời cũng chẳng dư thừa, xuất kiếm ra chiêu chém bay đầu ngay tên. Cái đầu lơ lửng trung nhìn vào thân thể phun huyết hoa bên dưới của mình, bằng biểu tình chẳng thể tin được. Hai tên còn lại hốt hoảng kinh khủng, chân lùi ra sau, tay hoảng hốt cầm lấy kiếm, tính mở miệng hỏi gì, nhưng Lôi Phong chút dư thừa cũng có. Kiếm vừa chém bay đầu tên kia, tiếp tục biến chiêu đánh về hướng hai tên còn lại.

      Đối với ba tên này Lôi Phong chút mềm lòng cũng có. Tên Bách Thế Sinh kia làm chuyện ác ba tên này ít nhiều gì cũng có giúp tay.

      Chết là đáng.

      Lôi Phong lại chém ra kiếm, đường của kiếm sắc bén gọn gàng, cứ thế chẳng chút cản trở chém tên thứ hai thành hai nửa. Chẳng dừng lại ở đó, Lôi Phong quay sang tên còn lại mà đánh tới. Tên còn sống sót hốt hoảng, kinh sợ, chưa kịp làm thêm động tác đón đỡ gì bị Lôi Phong tiễn gặp Ngọc Hoàng đàm luận nhân sinh.

      Lại , khi Lôi Phong phóng thân tới chém bay đầu tên thứ nhất Hàn Bạch Vân nhanh chóng lách người tiến vào sân bên trong viện, rồi thẳng hướng đến cái tiểu viện duy nhất trong viện này, mà tới.

      ….

      Bách Thế Sinh từ được phụ thân nuông chiều, cộng thêm thân phận là thiếu thành chủ nên tính cách rất là càn quấy, làm chuyện thường nghĩ đến hậu quả. từ chuyên tâm học hành hay tu luyện gì, suốt ngày rong chơi, làm chuyện khinh nam phách nữ. Chuyện ác của làm ra biết bao nhiêu mà kể cho hết, nữ nhân bị “la hán đẩy xe bò” đếm đến con số hàng ngàn cũng là ít, nam nhân bị giết chết nhiều vô số kể. Giết người cướp của, hiếp ấu khinh lão, đối mặt với ai cũng là bộ dạng hóng hách, xem trời bằng vun.

      Hôm nay cũng như mọi ngày bình thường, Bách Thế Sinh ra ngoài dạo chơi kiếm kèo làm chuyện ác. lúc buồn chán biết được tin Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu có tổ chức đấu giá nữ nô nên mang tâm trạng hớn hở đến đó tìm niềm vui. Nhưng chuyện làm Bách Thế Sinh ngờ được, với thân phận thiếu thành chủ, lại có người dám ra giá để lấy mất sở thích của . Chuyện này làm Bách Thế Sinh tức giận thôi, ngay cái lúc này tên hộ vệ bên cạnh lại bày cho cách vẹn cả đôi đường, giết nam cướp nữ.

      Sau khi mọi chuyện thành công quay trở về tiểu viện của mình, để ba tên hộ vệ đứng ngoài chờ đợi, còn thân mình xông pha vào tiểu viện để công phá vị tiểu nương xinh đẹp. Tiểu nương này ai khác chính là Kiều Thu Nguyệt.

      Kiều Thu Nguyệt nằm giường thấy khuôn mặt dâm đảng của Bách Thế Sinh liền sợ hãi, nàng bị ngũ lực phong bế, nên thân thể chút cũng cử động được, mà Bách Thế Sinh cứ bước bước tiến lại gần thân nàng. bước lại cũng làm gì ngay, ngồi đó nhảm với nàng, nào là chút nữa ta làm nàng như lên mây, nào là nhìn nàng xinh đẹp thế chắc nàng khóc ta bắn rồi, nào là…

      Nàng nghe mà khuôn mặt đỏ bừng lên hết, tuy rằng có cái nàng hiểu có cái hiểu nhưng biết rất đó chính là những hành động chút tốt đẹp gì. Nàng bị phong bế nhưng miệng lại bị phong bế, cái này cũng do Bách Thế Sinh cầu với mấy tên hộ vệ, làm nữ nhân mà nghe nữ nhân rên thế có hứng thú gì chứ. Thấy Bách Thế Sinh ngừng , cười dâm đảng, tay chà sát vào nhau, Kiều Thu Nguyệt sợ hãi la lớn:

      - Ngươi tính..làm gì? Đừng tới gần … gần ta, đừng tới… gần ta.A…! Ngươi được làm vậy, được…YyTuyen.com

      Bách Thế Sinh chẳng thèm nghe nàng , tay nhanh chóng cởi hết trang phục người nàng ra để lộ ra thân thể trắng sáng. Tuy Kiều Thu Nguyệt trong độ tuổi phát dục, nhưng “rừng núi mây cảnh” của nàng lại rất hoàn mĩ, “núi” cao nhấp nhô quá lớn cũng chẳng hề , chỉ bé hơn hơn tay của Bách Thế Sinh chút. “Rừng” tuy mới trồng nhưng “cây cối” cũng um tùm chẳng ít…

      Kiều Thu Nguyệt bị tên dâm đảng Bách Thế sinh lột trần như thế, khuôn mặt là hai hàng lệ chảy dài xuống đôi má nhắn của mình, trong đầu nàng cũng tuyệt vọng, nàng nghĩ, sau chuyện này chắc nàng cũng tự kết liểu đời mình. Lúc trước nàng mang trong mình là thân phận nô lệ nên đối với chuyện này nàng chỉ nghĩ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng giờ Lôi Phong khai sáng tâm trí cho nàng nên nàng lại xem chuyện này là chuyện bình thường nữa, nàng xem đây chính là sỉ nhục, sỉ nhục lớn nhất đối với nữ nhân như nàng.

      Chính lúc này, tiếng đạp cửa vang lên, sau đó là loạt tiếng bước chân dồn dập. Bách Thế Sinh vừa cởi đồ mỹ nữ chưa kịp làm gì lại bị cặt đứt nên rất tức giận, quay đầu lại quát lớn:

      - Ngươi muốn chết hã? Lão tử làm chính ai cho ngươi vào đây…A

      Nhưng vừa quay đầu chưa kịp hết câu, bị kiếm chém từ xuống dưới chia thân thể thành hai nửa. Theo hai nửa thân thể tách ra, là máu trào ra cùng các bộ phận khác trong cơ thể.

      Kiều Thu Nguyệt nằm giường bổng thấy thân thể Bách Thế Sinh đứng như thế lại tự động chia ra làm đôi, làm cho nàng hoảng sợ đến tái mặt, miệng cũng chẳng hốt lên được lời.

      Người tới ai khác! Chính là Hàn Bạch Vân.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36: Thu thập chiến lợi phẩm. Rút!

      Thân thể Bách Thế Sinh vừa đổ sập xuống, trước mặt Hàn Bạch Vân lên khung cảnh đầy xuân sắc.

      Ố ô ồ cái gì thế này!

      Nhìn thấy thân hình tuyệt diêu của Kiều Thu Nguyệt, làm cho Hàn Bạch Vân cũng ngẩn tò te ra tại chổ, chút phản ứng cũng có, miệng há hốc, chưa kịp tiếp thu a. Kiều Thu Nguyệt sau phút giây kinh khủng, thấy được ánh mắt của Hàn Bạch Vân nhìn chằm chằm vào thân thể trắng như sữa của mình liền hét lớn:

      -Á Á!! Mau quay mặt chổ khác, mau quay mặt chổ khác.

      Khi nàng hét khuôn mặt của nàng cũng mảnh phiến hồng động lòng người. Hàn Bạch Vân nghe thế liền giật mình bừng tỉnh trong đam mê, gấp rút quay người lại, mặt cũng ửng đỏ, vọng lên:

      - Xin lỗi muội ta cố ý a. Muội có bị làm sao ?

      Kiều Thu Nguyệt mặt treo phiến mây hồng làm cho nàng xinh đẹp lại càng xinh đẹp, ngượng ngùng đáp lại:

      - Ta sao cả. Tên đó chưa làm gì ta bị huynh giết rồi. Nhưng thân thể của ta bị tên bắt cóc làm gi đó mà ta thể cử động được chỉ có thể chuyện thôi!

      Phong bế thân thể.

      Hàn Bạch Vân nghe Kiều Thu Nguyệt liền biết nguyên nhân ngay, cũng biết cách phá giải cái này luôn, nhưng có cái, giờ quay mặt lại làm sao mà giải phong bế cho nàng đây. Suy nghĩ chút lâu lắm, Hàn Bạch Vân liền tiếp:

      - Nguyệt muội này! Ta biết cách phá giải phong bế làm cho cơ thể muội trở lại bình thường, nhưng có cái… Ta có ý này, ta từ đây thụt lùi lại gần muội, sau đó phá giải phong bế, ta hứa quay mặt lại nhìn trộm đâu. Được chứ?

      Kiều Thu Nguyệt nghe thế mặt đỏ lại càng đỏ hơn, như nóng sốt vậy, ngượng ngùng suy nghĩ lúc rồi đáp lại:

      - Được rồi! Huynh phá giải nhưng hứa với ta đừng quay mặt lại nhá, ta… ta hận huynh suốt đời.

      Hàn Bạch Vân cũng ửng đó chẳng thôi, gật đầu đáp lại:

      - Được! Ta quay đầu lại.



      là làm, Hàn Bạch Vân từ từ thụt lùi về đằng sau, tiếp cận đến bên Kiều Thu Nguyệt. Vừa đến nơi, Hàn Bạch Vân hít hơi sâu lấy tình thần, miệng :

      - Muội chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ta bắt đầu a.

      Câu này cũng quá mờ ám ! Cái gì mà chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cái gì mà ta bắt đầu đây?

      Kiều Thu Nguyệt nghe càng đỏ mặt hơn, tiếng:

      - Rồi!

      Hàn Bạch Vân nghe thế, liền đưa cánh tay ngược ra sau lưng, quơ quơ lung tung nhưng vẫn chưa chạm trúng người Kiều Thu Nguyệt, thấy trúng, Hàn Bạch Vân liền hạ thấp tay xuống, tại theo nghĩ chắc Kiều Thu Nguyệt nằm rất thấp. hạ xuống thôi hạ xuống rồi ... Tay vừa hạ xuống liền chạm lên phần thịt mềm mại cực kỳ ngoài mềm mại còn có độ đàn hồi nhất định, cái này còn chưa hết, Hàn Bạch Vân còn cảm thấy được hình như phần thịt này là phần thịt nhô cao, bên còn có cái hạt gì đó rất cạ sát vào tay.

      Có cái gì đó ổn!

      Trúng ngọn núi của người ta rồi cha ơi.

      Kiều Thu Nguyệt nhắm mắt, cảm nhận thấy bàn tay chứa đầy hơi ấm, chụp xuống ngọn núi phát dục của mình, chút cũng suy nghĩ liền hết lên chói tai:

      - phải chổ đó, phải chổ đó. Huynh mau buông ra..hic…mau buông ra.

      Hàn Bạch Vân bị tiếng hét làm cho giật mình, rút tay nhanh về, khuôn mặt mảng đần độn, cái vật mềm mại kia là cái…

      Khung cảnh này là...cái con mẹ nó kích thích quá .

      Hàn Bạch Vân khuôn mặt đỏ rần, tim đập nhanh hơn hồi trống đánh, hơi thở cũng chẳng ổn định được, lúng ta lúng túng đáp lại:

      - Ta.. ta cố ý..xin lổi muội…xin lỗi muội…ta thấy được nên mới nhầm…ta có cái ý kia…muội đừng khóc…ta sai…là ta sai…

      Kiều Thu Nguyệt mặt đẫm nước mắt, nàng cũng biết chuyện này phải lỗi của Hàn Bạch Vân, nếu có lỗi là lỗi của hoàn cảnh này gây ra thôi. Kiều Thu Nguyệt hít hà vài cái cố nén nước mắt lại với Hàn Bạch Vân.

      - Ta hiểu được! Huynh đừng trách mình. Giờ ta hướng dẫn huynh, huynh nghe lời ta làm theo đừng sờ lung tung nữa. KhaiThien.com

      Trời ạ! Cái cảnh này kích thích lắm rồi, giờ lại thêm câu của Kiều Thu Nguyệt lại càng làm cho kích thích thêm kích thích. Huynh nghe lời ta làm theo đừng sờ lung tung nữa. Câu này có nhiều ý nghĩa lắm nha. Nguyệt muội ơi là Nguyệt muội.

      Hàn Bạch Vân khuôn mặt cũng đỏ như đít khỉ, “ân” cái rồi làm theo hướng dẫn của Kiều Thu Nguyệt. Khi tìm ra được đúng vị trí, chỉ sau vài động tác đơn giản phá giải được phong bế do tên hộ vệ đặt ra. Vừa phá giải xong phong bế, Hàn Bạch Vân liền cho tay vào Như Ý Túi rút ra bộ trang phục ngoại môn của mình, ném ngược về sau cho Kiều Thu Nguyệt thay vào. Đồ của Kiều Thu Nguyệt bị xé rách cả rồi, thấy Hàn Bạch Vân đưa sang bộ trang phục nàng cũng chẳng kén chọn liền thay vào ngay.



      Lôi Phong đứng bên ngoài tiểu viện chờ đợi Hàn Bạch Vân cùng Kiều Thu Nguyệt. Lôi Phong vào cũng vì muốn cho Hàn Bạch Vân diễn vai hùng cứu mỹ nhân. Nếu hùng cứu mỹ nhân rồi vào làm gì đứng ngoài chờ là được. Lôi Phong biết chắc Hàn Bạch Vân dư sức chém chết tên Bách Thế Sinh, sau đó hắc hắc, đưa tay ra đỡ mỹ nhân dậy, vài câu an ủi gì đó để giúp nàng hết sợ, cái này để lại ấn tượng khó phai trong tâm trí nàng, làm được điều này, về sau muốn đốn ngã Kiều Thu Nguyệt dể càng thêm dể a.

      Nhưng Lôi Phong cho dù có nghĩ ra hàng trăm cảnh hùng cứu mỹ nhân trong đầu, cũng chẳng thể nghĩ ra được cái cảnh mà Hàn Bạch Vân cùng Kiều Thu Nguyệt phải đối diện trong đó. những là hùng cứu mỹ nhân thôi, mà còn được nhìn nữa a, nhìn thôi còn chưa hết, được sờ nữa chứ, cái này…phụ mẫu nhà nó, chẳng biết là ấn tượng tốt hay ấn tượng xấu a.

      Lôi Phong đợi cũng lúc lâu lắm, mới thấy được bóng dáng hai người trước sau bước ra. Hai người này ai khác chính là Kiều Thu Nguyệt cùng Hàn Bạch Vân. Kiều Thu Nguyệt thay vào người bộ trang phục của Hàn Bạch Vân, cả khuôn mặt đỏ ửng, thẹn thùng, cuối đầu nhìn đất, chân bước từng bước sau lưng Hàn Bạch Vân. Tên Hàn Bạch Vân này cũng chẳng khá hơn gì Kiều Thu Nguyệt, đầu cũng cuối xuống nhìn đất, tay cầm chặt lấy thanh kiếm chẳng muốn bỏ ra, cả khuôn mặt cũng là mảnh đỏ ửng.

      Hai người này sao lại có biểu tình như vậy! lẽ… Chắc phải .

      Lôi Phong đợi cả hai bước đến gần mình liền lên tiếng hỏi:

      - Hai người các ngươi làm gì thế? Sao lại biểu tình như vậy?

      Lôi Phong hỏi thôi, khi hỏi tới càng làm cho hai người ngượng ngùng hơn, câu cũng chẳng chịu hé cứ thế đứng im lặng gì hay hành động gì.

      Quái lạ! Chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi. Giờ hỏi chắc là được rồi. Thôi vậy! Để về dụ dỗ tên Hàn Bạch Vân ra là được.

      Lôi Phong biết có hỏi nữa cũng chẳng nhận được trả lời từ hai người nên đành từ bỏ, miệng sang chủ đề khác.

      - Tiêu Dao đệ cùng bạo nữ kia giải quyết xong đám thành chủ rồi. Hai người tiến ra sân lớn , đợi ta chút ta còn việc phải làm.

      Nghe Lôi Phong vậy hai người chỉ gật đầu, cũng hỏi lại Lôi Phong muốn làm chuyện gì, liền nhấc chân hướng phía sân lớn phủ thành chủ mà bước .

      Lôi Phong thấy hai người như vậy, cũng chẳng thèm bận tâm nữa, quay đầu cái, hướng về phía mà phóng . Nơi Lôi Phong muốn chính là thư phòng của Bách Minh. Lại , khi nãy đợi Hàn Bạch Vân, Lôi Phong thấy cả phủ thành chủ nhốn nháo cả lên, người chạy loạn khắp nơi, Lôi Phong tò mò nên bắt tên lại hỏi. Hỏi ra mới biết, tin tức Lý Tiêu Dao cùng Hoàng Dung diệt sát hết đám thành chủ được loan truyền khắp cả phủ thành chủ rồi, cũng vì cái tin tức này nên mọi người mới cuốn cuồng xách chân lên cổ mà chạy lấy mạng hết.

      Lôi Phong nghe thế liền nghĩ đến điểm, thành chủ cũng diệt rồi con trai thành chủ cũng diệt rồi, diệt hết rồi hình như đến lúc thu chiến lợi phẩm a. Tuy Lôi Phong phải là hạng người giết người cướp của, nhưng cũng chẳng phải là hạng người làm cho người khác hưởng, bởi vậy nên quyết định đến thư phòng cùng các nơi khác trong phủ thành chủ để tìm kiếm xem có kiếm ra được cái gì .

      đường Lôi Phong , chỉ còn vài bóng người hỗn loạn chạy ra phía cửa phủ thành chủ, làm cho khung cảnh xung quanh là tiêu tàn cùng độc. Lôi Phong cũng chẳng thèm đễ ý nhiều, đường cứ thế mà phóng , nhưng người nhìn thấy Lôi Phong khuôn mặt đều sợ sệt quỳ xuống cầu xin, nhưng khi họ ngước mặt lên thấy Lôi Phong biến mất.

      Đến trước cửa thư phòng của Bách Minh, Lôi Phong chẳng chút khách khí chân đạp cửa vào. Trong thư phòng có rất nhiều thứ quý trong, được trang trí tỉ mỉ tạo nên khí chất cổ xưa mà trang trọng. Lôi Phong chẳng để ý nhiều tới mấy cái đó, tìm kiếm xung quanh cả hồi lâu nhưng chẳng thấy được cái gì, tâm trạng cũng có chút buồn bực. Chính lúc này, Lôi Phong nhớ đến mấy bộ phim cổ trang xem khi còn trái đất, trong mấy cái thư phòng như vậy thường có dấu cơ quan, mở cơ quan ra tìm được bảo bối. Lôi Phong lại lần nữa tìm kiếm, xung quanh các bình sứ, rồi đến giá sách, cuối cùng là mấy cuốn sách.

      “Cạch xẹt xẹt” KhaiThien.com

      Khi Lôi Phong nhấn cuốn sách cao vào, cả giá sách liền dịch chuyển sang bên lộ ra cái ô vuông bự trảng. Trong ô vuông này chưa rất nhiều thứ, mấy thứ đồ trang sức này nọ, đan dược cũng có ít, công pháp cũng có vài bộ, Võ Kĩ cũng có vài bộ, nhưng mấy thứ này làm cho Lôi Phong chú ý cái làm chú ý chính là cái Như Ý Túi được đặt gọn bên. Lôi Phong nhanh chóng cầm Như Ý Túi lên rồi đổ đồ bên trong ra hết bên ngoài. Từ Như Ý Túi đổ ra là gần chục món dược liệu luyện đan, tuy phải là dược liệu hi hữu khó gặp, nhưng Lôi Phong liếc sơ qua cái cũng biết được mấy cái dược liệu này cái nào cũng có giá vạn Thông Tệ. Nhiêu đó còn chưa hết ngoài ra còn có đóng Thông Tệ, chồng chất lên nhau như cái núi , Lôi Phong liếc mắt nhìn thầm đoán đóng Thông Tệ này cũng phải gần bốn mươi vạn. Nhìn đóng Thông Tệ có giá trị lớn như vậy, Lôi Phong thầm than, chẳng biết tên Bách Minh này mưu hại bao nhiêu mạng người mới có được số Thông Tệ như vậy, chứ với lương bổng của thảnh chủ nho số Thông Tệ này hết kiếp cũng chưa chắc gì mà kiếm được.

      Lôi Phong kiểm kê lại chút rồi nhanh chóng nhét hết đóng đồ trước mặt vào Như ý Túi, kể cả nhưng trang sức kia cũng buôn tha hơi lấy hết chừa thứ gì. Thấy đồ lấy hết, Lôi Phong quay người phóng thân ra khỏi thư phòng, hướng sân lớn phủ thành chủ mà đến.

      Cũng chẳng lâu lắm, Lôi Phong xuất trước mặt bốn người Lý Tiêu Dao. Tại sân lớn máu chảy lênh láng, xác người la liệt, đầu lâu lăn lóc khắp nơi, cả nơi này như biến thành nơi hắc ám đầy rẩy tội ác. Lôi Phong hướng đám người Lý Tiêu Dao, miệng :

      - Người cần cứu cũng cứu rồi, người cần giết cũng giết hết rồi. Đến đây kết thúc được rồi, chúng ta trở về thôi.

      Mọi người đều gật đầu đồng ý, chẳng ai muốn ở lại cái nơi đầy xác người ghê tởm như thế này a.

      Lần này trở về, Lý Tiêu Dao cần phải cõng Hàn Bạch Vân nữa mà để tự , còn về phần Hoàng Dung lại được “thưởng” thêm vai người, Kiều Thu Nguyệt. Mỹ nhân bạo nữ này lúc đầu còn tính từ chối này nọ, nhưng bị Lôi Phong vài điều làm nàng cứng họng chẳng thể trả lời được đành phải ngậm ngùi mà cõng Kiều Thu Nguyệt trở về. Kiều Thu Nguyệt lúc đầu cũng giống như Hoàng Dung vậy, tính từ chối, tự lấy, nhưng cũng bị Lôi Phong vài câu đành bất đắc dĩ làm theo sắp xếp của Lôi Phong. Năm người cứ thế, nhắm hướng Phong Lôi môn, nhanh chậm mà phóng tới.

      ….

      Tin tức đệ tử chân truyền Phong Lôi môn dẫn theo ba người khác, buổi chiều tàn sát phủ thành chủ Ly Châu Thành, như mọc cánh mà bay truyền khắp bốn phương tám hướng. Từ nô lệ trong Ly Châu Thành đến các gia tộc có quyền thế đều biết được tin tức này, chỉ là biết được thôi còn nguyên nhân tại sao phủ thành chủ bị tàn sát ai biết đến. Chưa dừng lại đó, tin tức với tốc độ truyền nhanh hơn tên lửa, chưa đến nửa canh giờ, những thành lân cận cũng đều biết được thông tin khủng bố này. Mỗi người khi nghe được tin tức này, có kẻ vui vẻ, có kẻ buốn phiền, đa số lại chỉ là kẻ đứng ngoài xem kịch.

      Tin tức chỉ nhưng truyền lại thành trăm. Bọn người Lôi Phong chỉ đơn giản giết vài trăm người mà thôi, thế mà tin tức truyền ra lại rằng bọn họ giết sạch cả phủ thành chủ, làm cho máu chảy thành sông, trong phủ thành chủ thây chất thành đóng, cả khung cảnh như tu la địa ngục. Đúng là miệng đời thiên hạ a.

      - Ngươi biết tin gì chưa? Thành chủ của chúng ta bị giết rồi đó.

      - Hừ! Ta những biết thành chủ bị giết ta còn biết là ai giết nữa.

      - Ồ! Thế ai giết.

      - Chính là đệ tử chân truyền cùng ba người khác giết vào phủ thành chủ a.

      kẻ khác nữa lại lên tiếng:

      - Xì! Chỉ biết nhiêu đó thôi sao? Ta đây nắm được tin tức, bốn người này giết sạch cả phủ thành chủ làm cho máu chảy thành sông, khung cảnh như trong ác mông.

      kẻ khác nữa lại chen ngang.

      - Nhiêu đó còn chưa hết đâu, ta còn nắm được tin những kẻ đó đánh vào phủ thành chủ vì thành chủ chúng ta chiếm được món bảo bối mà ai biết!

      Những kẻ còn lại có chút ngạc nhiên, hỏi gấp:

      - Có ?

      - Tin này thiên chân vạn xác a.

      - Như vậy ngươi có biết món bảo bối đó là gì ?

      - Ta biết chắc chắn nhưng hình như là thanh kiếm từ thời thượng cổ có khả năng khai sơn lấp bể.

      - Khinh khủng vậy sao? Phong Lôi môn lần này chiếm được thành kiếm ấy chẳng phải sắp quật khởi lần nữa sao.

      ….

      Tốc độ tin tức truyền ra các thành lân cận vẫn dừng lại, cứ thế mà truyền nhanh chóng, chỉ chưa đến hai ngày đến đế đô vào tai Hoàng Đế Thiên Thanh Đế Quốc. Vị Hoàng Đế này hay tin cái cưới khẩy, chữi thành chủ Ly Châu ngu như con bò, chọc ai chọc chọc vào mấy cái siêu cấp thế lực như thế. Chữi chữi, nhưng công việc vẫn phải làm, Hoàng Đế Thiên Thanh cấp tốc điều hành người khác vào thay cho vị trí thành chủ Ly Châu, nhằm mục đích ổn định Ly Châu Thành. Dù sao, thành lớn thể ngày có người quản lí a.

      ….

      Năm người Lôi Phong này đối với các loại tin tức như thế chẳng hề hay biết, cho dù có hay biết bọn họ chút cũng để ý đến. Sau gần hai canh giờ cuối cùng nhóm năm người trở về Phong Lôi môn. Khi các đệ tử gác môn thấy nhóm người thân đầy máu tanh, mặt đầy sát khí, ai cũng biết đây chính là nhóm người vừa giết vào phủ thành chủ trở về. Điều này làm cho Lôi Phong rất kinh ngạc, giết người xong liền trở về vậy mà bọn người gác cửa này chẳng đâu cũng biết được tin tức chúng ta vừa giết vào phủ thành chủ. Cái này cũng là bất khả tư nghị quá .

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37: Phân chia lợi ích.

      Thu Phong Viện.

      Đại sảnh tiểu viện, Lôi Phong cùng đám người Lý Tiêu Dao ngồi tại đây để phân chia chiến lợi phẩm, Lôi Phong mở miệng :

      - Khi nãy ta có vào thư phòng của tên thành chủ, kiếm ra ít đồ tốt. Các ngươi xem.

      Lôi Phong vừa vừa cho tay vào Như Ý Túi của mình rút ra từng món , lúc đầu là số trang sức quý giá, rồi đến gần chục loại dược liệu, đến cuối cùng là đổ ra đống Thông Tệ chất chồng như ngọn núi . Nhìn nhóm vật phẩm trước mặt cả bọn đều ngây ngốc, phải là bảo cứu người sao, sao giờ lại xuất nhiều đồ đến thế này. Biểu tình của mọi người Lôi Phong đều thu hết vào mắt, miệng nở nụ cười nhàn nhạt đáp:

      - Có gì phải kinh ngạc chứ. Chiến đấu xong phải thu hoạch thôi. Chuyện này là chuyện bình thường thôi, đừng đơ ra như thế nữa.

      Cả bọn nghe Lôi Phong mà cảm thán chẳng thôi, thèm để ý nữa, dù sao chiến lợi phẩm cũng có rồi vậy phân chia thôi. Lý Tiêu Dao lên tiếng trước.

      - Phong ca mọi thứ ở đây tùy Phong ca phân vậy ta có ý kiến.

      Hàn Bạch Vân cũng chen vào theo.

      - Đúng vậy! Phong ca cứ việc phân , ta cũng có ý kiến gì.

      Hoàng Dung tính mở miệng gì đó, nhưng thấy hai người này đều đứng về bên Lôi Phong, để cho Lôi Phong tùy ý phân phối, nàng cũng đành phải ngậm miệng mà đồng ý. Lôi Phong thấy mọi người đều có ý để mình phân chia cũng chẳng từ chối chi, mở miệng tiếp:

      - Được! Nếu thế ta tính thế này, trang sức, đan dược cùng Thông Tệ các ngươi ba người chia nhau , khoang để ta hết. Còn về phần số dược liệu này, ta xin hơi tham lam chút, phiền các ngươi nhường hết cho ta, ta có chuyện cần dùng tới chúng. Sau này nếu có cơ hội ta đền bù thêm.

      Đúng là có chút tham lam a! Mấy cái châu báu và Thông Tệ nếu chia đều ra bốn phần, phần Lôi Phong nhận được bằng được giá trị của chục loại dược liệu có mặt tại đây.

      Tuy rằng biết cái này là tham lam nhưng Lôi Phong vẫn phải làm vậy, vì cần số dược liệu này, luyện đan a.

      Lý Tiêu Dao cùng Hàn Bạch Vân nghe Lôi Phong vậy liền phủi phủi tay đồng thanh :

      - cần đến bù nếu Phong ca cần cứ lấy mà dùng.KhaiThien.com



      Điều này cũng đúng thôi, Hàn Bạch Vân trong trận chiến tự cảm nhận thấy bản thân mình chẳng làm gì nhiều nên nhận ít nhiều đều quan trọng, hơn thế nữa người cần lấy là Phong ca của , nếu Phong ca cần cho hết cũng được, huống hồ gì là chút dược liệu được phân chia như thế. Còn đối với Lý Tiêu Dao, lại quan tâm tới mấy thứ này lắm, có hay cũng đều được.

      Về phần Hoàng Dung khỏi phải luôn, nàng là ai, chính là cháu của Tam Trưởng Lão a, người chuyên quản lí đan dược trong Phong Lôi môn, đối với số dược liệu này nàng chút hứng thú cũng có. Đối với nàng, thà lấy Thông Tệ sắm vài bộ trang phục đẹp còn có lý hơn a. Bởi vậy, nàng cũng chẳng có ý kiến gì, im lăng như thầm đồng ý với quyết định của Lôi Phong.

      Lôi Phong thấy mọi người đều đồng ý với quyết định của mình, liền nhanh chóng bắt tay vào việc phân chia cho mọi người. Sau lát mọi vật phẩm được chia đồng đều, ai cũng bỏ vật phẩm của mình vào Như Ý Túi. Xong việc Lôi Phong lại nhìn Kiều Thu Nguyệt ngồi vẫn còn thẹn thùng đằng kia cái, rồi cười cười thân thiện lên tiếng .

      - Bạo..Dung muội này! Ta có chuyện này muốn nhờ muội. Nguyệt muội thân nhi chẳng nơi nương tựa, ta tính để nàng ở lại Phong Lôi môn này tạm, để đến khi môn phái tuyển nhận đệ tử rồi cho nàng vào làm đệ tử phái ta. Ta đây phiền Dung muội việc cho Nguyệt muội về tiểu viện của nàng ở nhé. Dù sao nơi đây có ta cùng Vân đệ rồi, để Nguyệt muội ở lại đây cũng được tiện lắm.

      Hoàng Dung nghe Lôi Phong , hừ lạnh tiếng.

      - Ngươi ăn cho cẩn thận a. Ta và ngươi chẳng phải là thân lắm đâu đừng có ở đó mà Dung này muội nọ. Ta hơn đẳng cấp của ngươi đó, kêu ta là sư tỷ, biết chưa hã. Còn chuyện của Nguyệt muội, ngươi ta cũng dẫn muội ấy về tiểu viện của ta. Để muội ấy ở lại đây khéo có ngày ngươi lại nổi lên cái bản tính hèn hạ của mình, gây chuyện bất lợi với muội ấy nữa.

      Lôi Phong trầm mặc:

      - …

      Cái gì mà nổi lên bản tính hèn hạ gây bất lợi hã! Cái nữ nhân hung bạo này, ta thề ngày ta tét cho cái đít mũm mỉm của ngươi nở hoa, hừ.

      Lôi Phong a, hên rằng suy nghĩ này của ngươi Hoàng Dung muội muội khả ái biết nha, nếu mà nàng biết ngươi mệt lắm đó.

      Kiều Thu Nguyệt ngồi bên, nghe thế cũng có ý kiến gì. Lúc trước nàng còn chưa có nhận thức gì về Phong Lôi môn cả, nhưng khi trải qua chuyện tàn sát phủ thành chủ như thế, nàng cũng ít nhiều cảm nhận được khủng bố của siêu cấp môn phái. Nàng tuy chẳng hình dung được cái khủng bố này đến cỡ nào, nhưng nàng vẫn tưởng tượng được ít nhiều, thành chủ thành là vấn đề của đệ tử trong môn phái, vậy chẳng phải là đệ tử của môn phái này có thế hơn cả thành chủ thành . Nàng là người mang ước mơ cứu hết nô lệ đời, bởi vậy mà nàng càng quyết tâm hơn ở lại Phong Lôi môn, muốn thực ước mơ buộc phải có thực lực, chỉ có thực lực tuyệt đối với có thể biến ước mơ thành .

      Kiều Thu Nguyệt nhìn đám người Lôi Phong thân dính đầy máu, liền hồi tưởng lại cảnh tượng mà khiến cho nàng run sợ đến tái mặt, cả sân lớn toàn là máu me, xác người năm la liệt, đầu lâu lăn lóc đất, tay chân rải rác khắp nơi. Nàng nhìn vào khung cảnh ghê rơn đó, cuối cùng làm nàng hiểu ra được chuyện, bọn Lôi Phong chỉ có bốn người, bốn người mà thôi, diệt cả phủ thành chủ. Điều này lên cái gì? Nó lên, bọn người Lôi Phong vì nắm giữ thực lực tuyệt đối, nên dù đối mặt với ba bốn trăm người vẫn chiến thắng chút sức mẻ. Thực lực. Chính là nó! Chỉ có nó mới giải thoát nàng khỏi kiếp sống của nô lệ. Chỉ có nó mới biến ước mơ thành .

      Lôi Phong thấy mọi việc cũng đâu vào đấy rồi nên lên tiếng đuổi khách.

      - Mọi việc xong rồi. Ai về chổ nấy thôi. Ta tắm rửa cái, chút còn gặp sư tôn nữa.

      Lý Tiêu Dao nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, dù sao Lý Tiêu Dao cũng muốn về thay đổi lại trang phục của mình. Còn Hoàng Dung cũng khác Lý Tiêu Dao mấy nên cũng chẳng nén lại làm gì, trước nắm tay dẫn Kiều Thu Nguyệt theo mình.

      Nhìn Hoàng Dung, Kiều Thu Nguyệt cùng Lý Tiêu Dao đều khỏi, Lôi Phong đứng dậy duỗi người cái cho thoải mái, tắm thôi.

      ….

      Mặt trời hạ xuống, mặt trăng nhô cao.

      Bóng tối từ đâu bao trùm hết vạn vật. Phong Lôi môn thanh bình! Đâu đó bầu trời, muôn vạn ngôi sao lấp lánh bắt đầu dần, và dần. Chúng như những ánh đèn màu lấp lánh tấm màn nhung đen huyền. Rồi trăng từ từ nhô lên như đồng tiền vàng bầu trời cao và xa. Nó như xua cái lạnh ban đêm và màn gian tối tăm khắp mọi nơi. Trăng đêm nay sáng, nó soi sáng cho vạn vật.

      Sau khi, tắm rửa thay đồ, Lôi Phong ăn thoáng phát, rồi nhanh chân cất bước hướng về Chưởng Môn viện mà tới. Cũng trải qua thời gian, Lôi Phong đến trước cửa tiểu viện, tay gõ gõ vài cái vào cửa, miệng :

      - Đệ tử là Lôi Phong. Muốn tham kiến sư tôn.

      giọng uy nghiêm từ trong phòng phát ra.

      - Vào !

      Lôi Phong nghe theo, tay đẩy cửa bước vào đại sảnh của tiểu viện. Vừa vào tới nơi, Lôi Phong thấy sư tôn mình ngồi ghế nhàn nhạt uống trà. Lôi Phong miệng nở nụ cười nhàn nhạt, chấp tay :

      - Đệ tử ra mắt sư tôn.KhaiThien.com

      Phong Vô Thường miệng gì, tay làm động tác ý bảo Lôi Phong ngồi xuống rồi . Lôi Phong hiểu ý tiến lại ngồi xuống cùng sư tôn của mình. Đít vừa đặt xuống ghế tai liền nghe Phong Vô Thường mở miệng hỏi chuyện.

      - Hôm nay ngươi làm những gì?

      Lôi Phong nghe hỏi thế, liền có chút nghi vấn, suy nghĩ hồi liền thành kể lại câu chuyện hôm nay cho Phong Vô Thường nghe. Kể kể, nhưng Lôi Phong cũng rất khôn ngoan, lượt bớt vài đoạn bán đan dược, thanh lâu, cùng mua tài liệu luyện khí. Phong Vô Thường khuôn mặt khi nghe Lôi Phong kể lại quá trình chút biến hóa cũng có, biểu tình vẫn mảng bình thản, cái này giống như trời có sập xuống biểu tình của Phong Vô Thường cũng bình thản như thế.

      Kể cũng lúc, câu chuyện cũng đến hồi kết thúc, Lôi Phong uống hớp trà, tiếp.

      - … Đến khi con cứu người ra Thành Chủ cùng thuộc hạ của cũng bị Tiêu Dao đệ và Dung muội giết chết hết cả rồi. Người cũng cứu, người đáng chết cũng chết rồi, nên bọn con liền quay về lại môn phái.

      Phong Vô Thường nghe xong câu chuyện của Lôi Phong, miệng hơi nhếch lên, :

      - Ừ! sai lắm so với tin tức ta nhận!

      Ta đoán sai mà, sư tôn biết chuyện rồi nên mới vào liền hỏi ta hôm nay xảy ra chuyện gì.

      Vào lúc này, Phong Vô Thường lại dùng tay gõ vào đầu Lôi Phong cái, giọng hơi trách cứ.

      - Ngươi cũng là giỏi a. Tưởng qua mặt được ta hã? Ngươi sao? Đấu giá được nữ nô tại nơi bán nô lệ a. Hừ. ràng là vào Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu chơi nữ….à ùm, ngươi chính là mua nữ nô trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu đúng ?

      Lôi Phong hơi kinh ngạc với lời của sư tôn mình, buột miệng câu.

      - Sư tôn! Chẳng lẽ ngài cũng vào đó a. Ngài ngồi phòng nào vậy sao đệ tử biết a. Phải phòng kế bên đệ tử ? Chắc là nó rồi.

      Phong Vô Thường trầm mặc.

      - …

      Phong Vô Thường sẳn tay thưởng cho Lôi Phong thêm cái cú vào đầu, giọng trách móc.

      - Ngươi tưởng là ai cũng như ngươi à. Đừng lấy ngươi so cùng ta. Ta đây những biết ngươi vào nơi đó, mà ta còn biết ngươi dùng cách nào để lừa tên Hàn Bạch Vân vào theo. Hừ, cái gì mà thay đổi bộ trang phục khác rồi, đệ yên tâm ai biết chúng ta là đệ tử Phong Lôi môn đâu, vào thôi. Ta có đúng hả? Đồ đệ tốt của ta.

      Lôi Phong trợn tròn mắt, biểu tình chẳng dám tin. Cái câu kia đúng là câu của Lôi Phong dùng để dụ dỗ đệ đệ ngây thơ của mình. chẳng thể ngờ a. Phong Vô Thường những biết được Lôi Phong chơi thanh lâu mà tới từng câu của Phong Vô Thường cũng biết được. Cái này cũng là khó tin quá . tại, Lôi Phong cũng hiểu biết được thế nào gọi là tình báo của siêu cấp thế lực. Nó cũng là quá khủng bố . Lôi Phong trong lòng thầm lo lắng, chẳng biết sư tôn của có biết chuyện bán đan dược cùng mua tài liệu hay , chắc có lẽ là biết , nếu sư tôn biết nhắc đến rồi.

      Nhưng Lôi Phong hề biết được, mọi chuyện của khi xuống núi chút cũng chẳng thoát được khỏi bàn tay Phong Vô Thường. Phong Vô Thường muốn thôi, vì Phong Vô Thường muốn làm khó Lôi Phong. Theo Phong Vô Thường suy nghĩ, việc Lôi Phong dấu diếm chuyện bán đan dược cùng mua tài liệu chắc có lý do riêng mà Lôi Phong chẳng thể được. Cái này là bí mật a. Người đời ai chẳng có bí mật của riêng mình chứ, thể ép được. Tới chính cả Phong Vô Thường cũng dấu diếm bí mật liên quan mật thiết với Lôi Phong, cái bí mật mà làm cho chính Phong Vô Thường đau thương trong thời gian dài.

      Lôi Phong gải gải đầu, mặt tỏ vẻ ngây thơ, miệng nhàn nhạt :

      - Đệ tử cũng là tò mò nhất thời thôi! Xin sư tôn thứ lỗi a.

      Phong Vô Thường chút biểu tình nhàn nhạt tiếp:

      - Thôi ! Chuyện đó cũng chẳng có gì to tát cả. Ngươi vào tìm hiểu chút như thế cũng tốt, là nam nhân mà biết gì về nữ nhân chẳng khác gì tên thái giám.

      Vị sư tôn này…. nhiều câu là đáng quá .

      Lôi Phong nghe thế, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, trêu sư tôn mình phát.

      - Sư tôn chí phải, chí phải. Sư tôn này, ta thấy ngài toàn ở trong môn phái, chẳng biết ngài có biết gì về nữ nhân a.

      Phong Vô Thường:

      - ….

      Lôi Phong cũng là biết cách trêu người a. Phong Vô Thường vừa câu, là nam nhân mà biết gì về nữ nhân chẳng khác gì tên thái giám. Thế mà Lôi Phong lại hỏi ngược lại Phong Vô Thường, ta thấy ngài toàn ở trong môn phái, chẳng biết ngài có biết gì về nữ nhân a. Câu của Lôi Phong như vậy, chẳng phải ý rằng Phong Vô Thường biết gì về nữ nhân sao, mà theo câu của Phong Vô Thường biết gì về nữ nhân là thái giám. Cái này chẳng phải bảo là Phong Vô Thường là thái giám đí!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38: Xin học luyện dược.

      Đối đầu với tên ma lanh, thích đùa giỡn như tên Lôi Phong này, Phong Vô Thường cảm thấy nhức đầu. Lúc trước, Phong Vô Thường vẫn mong Lôi Phong thay đổi, nên có cái tính cách lúc nào cũng trầm lặng, thủi lủi mình chẳng màn đến ai. Giờ Lôi Phong thay đổi Phong Vô Thường lại cảm thấy chịu nổi, muốn Lôi Phong giống như ngày xưa.

      Con người a!

      Lúc nào cũng mâu thuẫn như vậy.

      Phong Vô Thường chẳng muốn dính dáng tới cái đề tài này, lái sang chuyện khác.

      - Chuyện ta cần biết biết rồi! Giờ tới phiên ngươi. Ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?

      Lôi Phong khuôn mặt vẫn giữ dáng vẻ trêu chọc, cười cái, rồi ra lý do mình tới đây.

      - Sư tôn! Đệ tử hôm nay đến đây có chuyện muốn thỉnh cầu.

      Phong Vô Thường hơi nghi hoặc, hỏi lại.

      - Chuyện gì? thử xem.

      Lôi Phong nở nụ cười nhàn nhạt như bao ngày qua, cất tiếng trình bày về việc của mình cho Phong Vô Thường.

      - Thưa sư tôn! Dạo gần đây đệ tử có đến Học Thư Các đọc qua vài quyển sách. Trong số các quyển sách đệ tử đọc qua, có vài quyển có về Luyện Dược Sư, cái này làm đệ tử rất hứng thú với luyện dược. Hôm này, đệ tử đến đây xin sư tôn cho đệ tử học tập luyện dược.

      , Lôi Phong phải muốn học luyện dược, cái muốn bất quá chỉ là cái tấm chắn để che dấu mà thôi. Với tri thức cùng trải nghiệm luyện dược của truyền thừa bá đạo mà Lôi Phong trải qua, Lôi Phong rất tin tưởng vào bản thân, chỉ cần muốn là liền có thể luyện ra đan dược. Nhưng lại làm vậy được, vì lúc trước, chút luyện dược Lôi Phong cũng chưa từng tiếp xúc qua, mà bây giờ khơi khơi luyện đan dược, như vậy chẳng phải làm Phong Vô Thường cùng những người khác nghi ngờ đến hay sao. Với lại Lôi Phong muốn che dấu khả nằng luyện dược của mình. Bởi vậy, nên chỉ có cách là Lôi Phong phải giả vờ học luyện dược mai mốt Lôi Phong có luyện ra đan dược cũng chẳng có ai nghĩ đến cái gì khác thường.

      Phong Vô Thường nhíu mày cái, hơi hài lòng.

      - Ngươi là người mang thân thể song thuộc tính, thiên phú cùng tư chất đều cao, chỉ cần chịu khó tu luyện, tương lai chắc chắn nổi bật tứ phương, hà cớ gì phải học luyện dược. Ngươi đừng quên câu , nhiều tất loạn a. Chỉ cần làm tốt cái mình có là được cần phải cố chấp nhiều thứ làm chi.

      Lôi Phong khuôn mặt mảng kiên quyết, lắc đầu cái.

      - Đúng vậy! Nhiều tất loạn. Nhưng đệ tử cũng có câu muốn , đời có thứ vô dụng chỉ có người biết tận dụng.

      Câu này của Lôi Phong làm Phong Vô Thường có chút kinh ngạc, phần nhiều hơn nữa là hồi suy tư. Đúng vậy! Chính là suy tư, Phong Vô Thường bị câu của Lôi Phong làm cho bản thân mình lâm vào suy tư. đời này đúng là có cái gì vô dụng cả, đến cục phân, nó cũng hữu dụng đối với con người, huống chi là luyện dược. Điều quan trọng phải là thứ được biết có tác dụng gì, có dùng được , điều quan trọng chính là sử dụng thứ đó như thế nào.

      Phong Vô Thường thoát khỏi suy tư, nhìn Lôi Phong cái cất tiếng :

      - Ngươi rất đúng! Ta đây phải là cho ngươi học luyện dược, ta chỉ sợ ngươi học nhiều thông, đẳng cấp tu vi cũng vì vậy mà mắc kẹt, như thế làm ngươi bỏ lỡ tương lai của chính mình. Ngươi suy nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời ta.

      Lôi Phong gật đầu, đáp lại:

      - Sư tôn! Chuyện này đệ tử suy nghĩ lâu lắm rồi nên mới cầu xin sư tôn. Đệ tử tự biết khả năng của bản thân mình, đệ tử chắc có thể vừa học luyện dược vừa tăng đẳng cấp tu vi như bình thường. Sư tôn xin yên tâm, có chuyện gì xảy ra đâu. KhaiThien.com

      Phong Vô Thường gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, tiếp.

      - Được rồi! Chuyện học luyện dược ta nhờ Tam Trưởng Lão đích thân dạy cho ngươi. Nhưng trước tiên ta cho ngươi biết, muốn trở thành luyện dược sư điều kiện tiên quyết phải có linh hồn lực mạnh hơn người thường. Nếu linh hồn lực đủ tiêu chuẩn cho dù ngươi có muốn thế nào cũng đều vô dụng cả. Ngươi hiểu chứ?

      Lại thêm lần nữa, linh hồn lực chính là sức mạnh tinh thần của võ giả, tăng trưởng của nó tăng theo đẳng cấp tu vi của võ giả. Sức mạnh này là thứ vô hình, khó có thể năm bắt được, khi mà sử dụng để chiến đấu, linh hồn lực trực tiếp tấn công vào linh hồn của võ giả, qua thân thể. Linh hồn lực ngoài dùng cho chiến đấu, nó còn dùng cho luyện dược cùng luyện khí. Linh hồn lực có thể tạo đan hỏa, sử đan hỏa, điều tiết đan hỏa,,, chung, linh hồn lực giữ vai trò chủ chốt nhất đối với luyện dược sư cùng luyện khí sư, có nó hai chức nghiệp này cũng tồn tại.

      Lôi Phong gật đầu hiểu ý, miệng đáp lại:

      - Điều này đệ tử cũng được đọc từ trong sách rồi. Đệ tử tin tưởng điều kiện này đệ tử có thể vượt qua.

      Khuôn mặt Phong Vô Thường vẫn có biểu tình gì, vẫn mảng bình thản nhưng uy nghiêm, đáp lại.

      - Được rồi! Vậy giờ ta kiểm tra mức độ cảm ứng cùng sức mạnh linh hồn lực cho ngươi. Nếu như đạt tiêu chuẩn, ta nhờ Tam Trưởng Lão trợ giúp ngươi học luyện dược.

      Vừa chuyện, tay Phong Vô Thường lật cái, tay liền ra vật hình tròn có bán kính khoảng hai gang tay, mặt hình tròn được khắc họa rất nhiều nét, làm cho nó toát lên cái khí chất cổ kính trang nghiêm.

      Vật này là gì khác!

      Chính là Vòng Tròn Linh Hồn.

      -----

      Vòng Tròn Linh Hồn sản phẩm luyện khí do các Luyện Khí Sư đại lục chế tạo. Những đường nét khắc họa đó chính là loại tiểu trận pháp. Vòng Tròn Linh Hồn này có công dụng, kiểm tra mức dộ cảm ứng cùng sức mạnh linh hồn lực cho võ giả. Đây là loại sản phẩm thường thấy trong các môn phải, nhất là các môn phái chuyên về luyện dược và luyện khí.

      ----

      Nhìn Phong Vô Thường chỉ cái lật tay liền biến ra đồ vật giống như thần tiên, Lôi Phong như vậy mà chút kinh ngạc cũng có. Cái này cũng dể hiểu thôi, vì Lôi Phong biết rất Phong Vô Thường có thể lật tay biến ra đồ như vậy đều nhờ vào Gian Giới Chỉ mà Phong Vô Thường đeo tay. Nếu Gian Giới Chỉ cho dù thằng phụ thân của Phong Vô Thường cũng chẳng thể lật tay liền biến ra đồ vật được như thế.

      ---

      Gian Giới Chỉ, sản phẩm luyện khí được chế tạo do các Luyện Khi Sư. Nó cũng giống Như Ý Túi, dùng để trữ vật. Hình dáng khác các giới chỉ* bình thường cho lắm.

      Gian Giới Chỉ cao cấp hơn Như Ý Túi rất nhiều lần.

      Thứ nhất, nó cũng phân đẳng cấp giống như Như Ý Túi, gồm năm đẳng cấp, nhưng cao cấp hơn ở chổ, Gian Giới Chỉ cấp thôi gian bằng Như Ý Túi cấp bốn, có gian bên trong tồn tại mười lăm trượng vuông ( 60m vuông). Chỉ nhiêu đó thôi cũng hiểu được, Gian Giới Chỉ cấp năm rộng lớn kinh khủng như thế nào rồi.

      Thứ hai, khi đồ vật được đưa vào hoặc lấy ra giống như Như Ý Túi, chỉ cần dùng linh hồn lực liền có thể lấy đồ ra ngay. Giống như Phong Vô Thường chỉ cần đưa linh hồn lực vào Gian Giới Chỉ, động cái liền có thể liền biến đồ cần dùng ra ngay. Còn khi đưa vật vào chỉ cần chạm vào vật dùng linh hồn lực động cái đồ vật liền biến vào trong giới chỉ ngay. Cái này hóa phép vậy!

      Thứ ba, tùy theo cách chế tạo, Gian Giới Chỉ còn có thêm số khả năng phụ trợ, như phòng ngự, tấn công, tăng tốc…

      ---

      Phong Vô Thường mở miệng hướng dẫn Lôi Phong cách kiểm tra linh hồn lực.

      -Ngươi đặt tay lên trung tâm vòng tròn từ từ thả linh hồn lực vào Vòng Tròn Linh Hồn. Sao đó, liền biết kết quả.

      Lôi Phong gật đầu làm theo. Đầu tiên, Lôi Phong đưa tay vào trung tâm vòng tròn rồi sau đó thả linh hồn lực chậm rãi tiến vào Vòng Tròn Linh Hồn. Khi linh hồn lực vừa tiến vào, những hoa văn vòng tròn tự động xoay tròn, rồi rất nhanh sau đó liền lên những tia ánh sáng màu đỏ, những tia ánh sáng đó rất nhanh liền kết hợp với nhau tạo thành ánh sáng màu đỏ hợp nhất. Ánh sáng màu đỏ lên bao lâu liền biến mất, thay vào đó là ánh sáng màu da cam, cũng giống như cũ, màu da cam biến mất ánh sáng màu lục lên. thời gian lâu hơn lúc trước chút, ánh sáng màu lục cũng từ từ tan biến, nối đuôi sau đó là ánh sáng màu lam nhạt cũng đậm. KhaiThien.com

      Nhìn ánh sáng màu lam , vậy mà Phong Vô Thường lại biểu tình chấn kinh.

      Ai biết nhưng Phong Vô Thường biết rất màu lam này tượng trưng cho cái gì!

      Nó chính là lên, đăng cấp linh hồn lực của Lôi Phong đạt đến Trung Cấp Tứ Phẩm.

      Lại thêm chút, Linh hồn lực được phân chia theo chín đẳng cấp từ nhất phẩm đến cửu phẩm, mỗi phẩm linh hồn lực tương ứng với đại đẳng cấp của võ giả, trong mỗi phẩm lại phân ra thành ba tiểu cấp sơ, trung, cao.

      Trung Cấp Tứ Phẩm! Là Trung Cấp Tứ Phẩm a. Thiên tài. Đây chính là tuyệt thế thiên tài luyện dược.

      Mỗi người chỉ cần có lực lượng linh hồn lực mạnh hơn chút so với đẳng cấp thôi cũng có thể trở thành luyện dược sư đại tài rồi. Huống hồ gì Lôi Phong, chỉ mới có Tinh Linh Cấp, lại mang lực lượng linh hồn lực Trung Cấp Tứ Phẩm. Phong Vô Thường nhìn vào ánh sáng màu lam ông có thể chắc chắn loại ánh sáng màu lam này, chỉ có võ giả Tứ Tinh Tôn Cấp mới có được. Cái này lên điều gì! Nó lên Lôi Phong tuy rằng chỉ có Thất Tinh Linh Cấp nhưng lực lượng linh hồn của đạt Tứ Tinh Tôn Cấp.

      Cái này cũng quá biến thái .

      Cách nhau tới tám tiểu cấp lận a. Linh hồn lực thế mà lại mạnh hơn đẳng cấp tu vi tới tám tiểu cấp. Cái này phải là trời sinh để luyện dược là gi đây.

      Cái này còn chưa có hết.

      Lúc đầu, Phong Vô Thường nhìn vào liên kết của các tia sáng Phong Vô Thường nhìn ra được mức độ cảm ứng linh hồn lực của Lôi Phong, siêu cấp. Mức độ cảm ứng linh hồn lực siêu cấp.

      Trời ạ! Cái này đúng là quái vật đội lớp người mà.

      Mức độ cảm ứng linh hồn lực chia ra thành bảy nhóm, gồm: kém, trung bình, khá, tốt, tuyệt vời, siêu cấp, siêu cấp tuyệt vời. Đối với luyện dược sư mực độ cảm ứng càng cao khả năng luyện đan thành công càng lớn. Lôi Phong thế mà lại đạt mức độ siêu cấp. cái phụ mẫu nhà nó, quá khó chấp nhận .

      người mang lực lượng Linh hồn lực mạnh hơn đẳng cấp tu vi tới tám tiểu cấp cộng thêm mức độ cảm ứng siêu cấp. Người như vậy cho dù có ngu tới đâu cũng dể dàng trở thành luyện dược sư nổi trội.

      Lôi Phong, người từng là đệ nhất thiên tài rồi cũng nhanh chóng trở thành phế vật đệ nhất, thế mà ba năm sau lại từ phế vật đệ nhất trở lại thành siêu cấp biến thái thiên tài. Thân mang song thuộc tính, tu luyện nhận hai, linh hồn lực bá đạo hơn người, mức độ cảm ứng làm người nhìn ú ớ, tư chất tuyệt chúng, khả năng lĩnh ngộ cao. con người như vậy đúng là làm cho người khác ghen ghét mà.

      đâu xa, tới chính cả Phong Vô Thường, sư tôn của , trong lòng tại cũng nổi lên cảm giác đố kỵ tới tận trời rồi, huống chi là người khác.

      biến thái này của Lôi Phong chút bất thường cũng có, nó chỉ là điều dĩ nhiên thôi. Phong Vô Thường làm sao biết được, Lôi Phong có linh hồn lực mạnh mẽ như vậy cũng do là người của hai thế giới, cũng do chết lần, cũng do …. Hai linh hồn cộng lại tất nhiên phải mạnh hơn linh hồn bình thường rồi.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 39: Bái sư ?!?!?!

      Lôi Phong nhìn vào Vòng Tròn Linh Hồn, cũng làm cho khá bất ngờ, theo kiến thức nắm giữ cũng nhìn ra được đẳng cấp linh hồn lực cùng mức độ cảm ứng của mình. Nhưng đối với Lôi Phong chuyện như vậy là tốt, nếu mang thân phận thiên tài luyện dược sau này có cống hiến số đan phương cho môn phái môn phái cũng chẳng có nghi ngờ gì, chỉ cho rằng đan phương đó do nghĩ ra mà thôi.

      Phong Vô Thường cố gắng nén lại cảm xúc của bản thân, khuôn mặt dần bình tĩnh lại, cất tiếng .

      - Lực lượng linh hồn lực của ngươi đạt Trung Cấp Tứ Phẩm, mức độ cảm ứng đạt Siêu Cấp. Kiểm tra này ngươi vượt qua. Ta chẳng thể ngờ a. người mang thân thể song thuộc tính biến thái lắm rồi, thế mà ngươi những mang thân song thuộc tính còn có thêm lực lượng linh hồn lực siêu việt đẳng cấp tu vi. Cái này cũng quá bất khả tư nghị . Ngươi đúng là trời sinh song tu võ – dược mà. Nếu ngươi mà đòi học luyện dược, chắc ta cũng chẳng thể biết ta lại có tên đệ tử nghiệt đến vậy!

      Tuy Phong Vô Thường cố gắng nén lại cảm xúc của mình rồi, nhưng trong lời của Phong Vô Thường vẫn mang hương vị hưng phấn cùng chút gì đó đố kỵ với Lôi Phong. Lôi Phong im lặng gì, vì biết Phong Vô Thường tiếp.

      - Nếu ngươi biến thái như vậy rồi. Theo ta nghĩ dù cho ngươi có song tu võ – dược cùng lúc nữa cũng làm chậm bược tiến của ngươi được. Được rồi! Ngày mai ngươi cứ đến Luyện Dược Đường ta bảo Tam Trưởng Lão đích thân dạy dỗ cho ngươi. Ta là sư tôn của ngươi đáng lý phải chính bản thân ta dạy cho ngươi, nhưng đối với luyện dược ta phần cũng chẳng bằng được Tam Trưởng Lão. Bởi vậy, đành nhờ dạy ngươi vậy. Ta xem ngươi càng ngày càng khó nắm bắt và thấu hiểu rồi, ta nhìn vào ngươi lúc nào cũng có cảm giác là nhìn vào hố sâu đáy, thể nào đoán biết hết được cả. Ta nghĩ, với thiên phú của ngươi nhiều lắm là mười năm thôi có lẽ vượt qua người gọi là sư tôn này rồi.

      Nhìn thấy Phong Vô Thường thở dài hơi bất đắc dĩ, Lôi Phong đầu lắc , cười nhàn nhạt đáp lại.

      - Sư tôn, sau này đệ tử có vượt qua người hay , điều đó có quan trọng. Đệ tử chỉ biết đệ tử chính là đồ đệ của ngài, dù sau này ra sao nữa, đệ tử vẫn luôn là đồ đệ của ngài, mãi thay đổi.

      Nghe câu tôn sư trọng đạo của Lôi Phong, làm cho Phong Vô Thường nở nụ cười ấm ấp. Đúng vậy! cho dù thế nào nữa nhưng trong tâm của vẫn xem ta là sư tôn, vậy được rồi nhiều chuyện thêm làm gì. Tên đệ tử này của ta tuy tính cách nhìn có vẻ thay đổi nhưng sâu bên trong những tính cách khi xưa chút cũng khác a, có ân tất báo, có nghĩa chẳng quên.

      Phong Vô Thường nhìn Lôi Phong cách thương rồi mở miệng tiếp.

      - Chuyện về học luyện dược cứ như vậy là định . Ngươi ngoài chuyện học luyện dược có chuyện gì nữa ?

      Lôi Phong lắc đầu, đáp lại.

      - Đệ tử đến đây, thứ nhất là để thỉnh an sư tôn, thứ hai là xin học luyện dược. Chỉ có hai chuyện này thôi còn gì nữa.

      Phong Vô Thường gật đầu cái, tiếp.

      - Nếu còn chuyện gì nữa vậy trở về tu luyện thôi.

      Lôi Phong gật đầu đồng ý.

      - Được! Đệ tử cáo lui. KhaiThien.com

      Lôi Phong vừa vừa đứng dậy cúi người thi lể với Phong Vô Thường rồi quay người nhắm hướng cửa tiểu viện mà ra. Tay mở cửa tiểu viện ra, nhanh chóng bước ra khỏi tiểu viện, rồi đóng cửa tiểu viện lại. Thân hướng phía Phong Thu Viện nhanh chóng phóng trong màn đêm yên tĩnh.

      Lôi Phong vừa vừa ngắm bầu trời đêm huyền bí nhưng lại đầy sao. Nhìn vào bầu trời đêm yên tĩnh mà kỳ ảo, làm cho trong lòng Lôi Phong dâng lên số cảm xúc, làm nhớ đến số chuyện mà nghĩ từ ba năm trước có lẽ mình quên rồi. Trái Đất! Nơi ấy bầu trời đêm cũng chứa loại khí chất huyền ảo như nơi này. Càng nhìn vào bầu trời đêm kia Lôi Phong càng cảm thấy mình , bé như hạt bụi vậy, hạt bụi chẳng bao giờ nắm bắt được số phận của mình, cơn gió định mệnh thổi bay “hạt bụi” Lôi Phong này, thổi bay cái số phận của , làm phải đối mặt với nhiều vấn đề mà chưa từng nghĩ đến.

      Đây cũng là duyên số cả. Số kiếp con người luôn bất ngờ như thế! Phút trước có lẽ còn cười vui vẻ nhưng phút sau lại mất chẳng ai có thể ngờ được cả. Cuộc sống luôn bắt người ta phải đối diện với nó, bắt người ta phải tuân theo nó. Nhưng ta, Lôi Phong, cuộc sống của ta do chính ta điều khiển, chẳng ai, chẳng điều gì có quyền phán xét nó. Ta muốn lần nữa lại làm người khác vì ta mà đau khổ, ta muốn vì những việc mình làm mà làm ta hối hận.

      Lôi Phong đường mang tâm trạng, trở về Thu Phong Viện, vào phòng của mình, ngồi xuống khoanh chân bắt đầu tu luyện.



      Mặt trời hôm nay cũng giống như mọi ngày, cứ đến đúng lúc nó lại đè tiểu muội mặt trăng khả ái xuống, còn nó vươn cao lên để báo hiệu cho mọi người biết, ngày mới bắt đầu. Những tia sáng chen chúc nhau như ánh đèn chiếu sáng xuống mọi vạn vật. Cũng nhờ vào cái thứ ánh sáng này, mà làm cho vạn vật tươi sáng hơn sau đêm dài tĩnh lặng. Những chú chim cũng vì thứ ánh sáng mặt trời này, mà trở nên hưng phấn, chúng đua nhau truyền từ cảnh cây này sang cành cây khác, miệng liên tục cất tiếng hót của mình cho mọi người cảm thụ.

      Nơi đây thanh bình!

      Nơi đây khiến cho người khác thoải mái!

      Hàn Bạch Vân cũng như những ngày trước, luôn dừng tu luyện trước Lôi Phong để lấy đồ điểm tâm sáng cho Lôi Phong. Tuy rằng đồ điểm tâm sáng luôn có người mang đến cho các đệ tử, nhưng Hàn Bạch Vân lại chẳng muốn ai đem đến cả, muốn đồ điểm tâm cho Lôi Phong dùng phải chính tay mang vào, chính tay đưa cho Lôi Phong ăn, điều này ít nhiều làm cho tâm trạng của Hàn Bạch Vân thoải mái.

      Hàn Bạch Vân tay mở cửa tiễu viện, chân vừa bước ra nhìn thấy Kiều Thu Nguyệt ngồi bên Bán Nguyệt Hồ, tay nàng cho vào hồ vuốt các loài hoa xinh đẹp. Hàn Bạch Vân khá nghi vấn, hướng về Kiều Thu Nguyệt bước tới. Kiều Thu Nguyệt mải mê đùa nghịch cùng các loài hoa xinh đẹp nghe tiếng mở cửa tiểu viện cùng tiếng bước chân, nàng quay đầu lại thấy Hàn Bạch Vân tiến đến.

      Kiều Thu Nguyệt nhìn thấy Hàn Bạch Vân, lại nghĩ đến cái chuyện mờ ám kia, làm nàng đỏ mặt mảng, miệng cố nặn ra nụ cười duyên. Biểu tình này của nàng làm nàng xinh còn đẹp hơn nữa. Khuôn mặt tuyệt trần như thế, Hàn Bạch Vân nhìn thấy có chút ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của nàng, tim đập liên hồi. là vẫn chưa thể thích ứng a. Nhưng rồi Hàn Bạch Vân nghĩ lại chuyện hôm qua, cái chuyện mà vô tình sờ trúng cái đó của nàng, điều này làm cho cũng có chút ngượng ngùng khi đối mặt.

      Kiều Thu Nguyệt khuôn mặt vẫn mảng đỏ, thấy Hàn Bạch Vân đến rồi nhưng lại im lặng, nàng đành phải lên tiếng phá vỡ khí yên lặng đến đáng sợ này.

      - Vân ca buổi sáng tốt!

      Hàn Bạch Vân nhìn thấy Kiều Thu Nguyệt lên tiếng, cũng đành gạt bỏ cái gọi là ngượng ngùng đáp lại.

      - Tốt! Muội cũng vậy! Mà này, sao hôm nay muội lại đến đây vào giờ này? Muội ở bên Dung sư tỷ quen à?

      Kiều Thu Nguyệt lắc đầu cái, đáp lại.

      - phải! Bên Dung tỷ rất thoải mái, chỉ là ta đến đây có việc cần nhờ Phong ca giúp đỡ.

      Hàn Bạch Vân gật đầu tỏ vẻ hiểu, tiếp.

      - Vậy muội vào tiểu viện đợi Phong ca chút nhé. Phong ca còn chưa có dậy! Giờ ta lấy đồ điểm tâm cho Phong ca sẵn lấy cho muội phần luôn.

      Kiều Thu Nguyệt là người bình thường có tu luyện ngũ lực, nên hiểu được từ “dậy” trong câu của Hàn Bạch Vân, là chỉ tỉnh dậy trong tu luyện. Nàng tưởng Hàn Bạch Vân bảo rằng Lôi Phong ngủ chưa có dậy, mà nàng muốn quấy rối giấc ngủ của Lôi Phong, nàng .

      - Thôi ta vào đâu. Ta cùng Vân ca lấy điểm tâm sáng cho Phong ca a.

      Hàn Bạch Vân nghe vậy, liền dứt khoát gật đầu đồng ý chút cũng chậm trễ.

      Hai người cất bước song song nhau hướng về phía nhà bếp mà đến…

      Bên trong tiểu viện, Lôi Phong mở mắt đình chỉ tu luyện, thở ra ngụm trọc khí, nâng thân thể đứng dậy, hướng phía cửa phòng mà . Lôi Phong mở cửa phòng bước ra đại sảnh của tiểu viện. Khi ra tới nơi Lôi Phong thấy Kiều Thu Nguyệt cùng Hàn Bạch Vân ngồi tại bàn đầy rẫy thức ăn, hai người im lặng gì. Hai người nghe tiếng động quay qua thấy Lôi Phong đến nơi này. Đến nơi Lôi Phong ngồi xuống cái ghế kế bên Hàn Bạch Vân, đối diện cùng Kiều Thu Nguyệt, mở miệng hỏi.

      - Nguyệt muội, sao muội giờ này lại đến đây? Có chuyện gì xảy ra à. KhaiThien.com

      Miệng tuy hỏi nhưng tay cầm bát giơ đũa bắt đầu gấp thức ăn rồi. tên này biết ngại a! Ngại là hại bao tử, đây là câu quen thuộc của Lôi Phong. Kiều Thu Nguyệt tính mở miệng , lúc này Hàn Bạch Vân lại lên tiếng.

      - Muội nên ăn ! Ăn xong rồi cũng được.

      Kiều Thu Nguyệt chẳng hiểu sao Hàn Bạch Vân lại bảo nàng ăn rồi , nhưng rất nhanh sau đó nàng cũng hiểu được cái lý do. Lôi Phong chút gọi là giữ tính trước nữ nhân cũng có, tay liên tục gấp thức ăn lùa vào miệng nhai nhót nhép. Hàn Bạch Vân khi xong cũng chẳng hề để ý đến cái gì là thể diện nữa, nhanh chóng nâng bát cầm đũa tham gia vào “cuộc chiến” cùng Lôi Phong. Kiều Thu Nguyệt thấy hai người như vậy có chút khó tiếp thu, nhiều hơn là kinh ngạc. Nàng đành bất đắc dĩ, cầm đũa nâng bát nhập vào cuộc chiến cùng Lôi Phong và Hàn Bạch Vân. Nhưng nàng là ăn quá chậm rồi, nàng vừa ăn xong được nửa bát thôi, nhìn lên đồ ăn còn thứ gì cả.

      Ài! Ta lại có thêm nhận thức mới về Phong ca rồi.

      Ăn xong, Lôi Phong chép chép miệng vài cái tỏ vẻ chưa đủ, rồi lắc lắc đầu, tay cầm bình trả rót vào ly, uống trà đợi Kiều Thu Nguyệt ăn xong. Qua lúc Kiều Thu Nguyệt cũng ăn xong phần của mình, đặt bát xuống, nàng tính dọn dẹp, Hàn Bạch Vân lại ngăn cản, ,

      - Muội cứ để đó cho ta làm cho, muội có chuyện gi cần cùng Phong ca .

      Kiều Thu Nguyệt cũng chối từ ý tốt của Hàn Bạch Vân, đặt thân ngồi lại xuống ghế nhìn Hàn Bạch Vân dọn dẹp cái bàn. Sau lúc trầm tư, cuối cùng nàng mở miệng :

      - Phong ca, ta có cầu muốn ca đáp ứng!

      Lôi Phong nhàn nhạt ngồi nhấp trà, miệng đáp lại.

      - Có chuyện gì muội cứ ! Giúp được ta giúp.

      Kiều Thu Nguyệt cặp mắt bổng dưng lên vẻ sắc bén pha chút gì đó kiên định, nhìn vào Lôi Phong, tiếp.

      - Phong ca! Sau chuyện hôm qua, ta nhận ra được điều, làm người mà có thực lực suốt cuộc đời bị người khác ức hiếp. Bởi vậy, ta muốn học tập cái gọi là ngũ lực, ta muốn có thực lực, Phong ca ta muốn bái ca làm sư tôn.

      Lôi Phong hơi kinh ngạc chút, chẳng thể ngờ được có người lại muốn bái làm sư tôn, mà người này lại tiểu nương xinh đẹp. Lúc trước Lôi Phong để cho Kiều Thu Nguyệt nhập vào Phong Lôi môn, đó bất quá chỉ là lời suông mà thôi, còn chuyện có vào hay đều do quyết định của Kiều Thu Nguyệt, Lôi Phong chẳng nghĩ bắt ép Kiều Thu Nguyệt điều gì. Dù sao đó cũng là tự do của người ta a.

      - Trước đến chuyện ta có đồng ý hay . Ta muốn hỏi muội, muội có chắc chắn muốn tu luyện ngũ lực hay ? Muội nên hiểu chuyện, tu luyện ngũ lực đơn giản ngày ngày hai liền có được thực lực. Nó là quá trình dài rất dài, dài đến có điểm dừng, khi tu luyện được bỏ lỡ, chỉ có bước tiếp bước tiếp và bước tiếp. Trong quá trình tu luyện đó, muội cũng trải qua đau khổ mà khó tả bằng lời được. Những cái này còn chưa hết điều quan trọng nhất, là thế giới võ giả luôn tàn nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể mất tính mạng, luôn chỉ tồn tại quy luật cơ bản, giết hoặc bị giết,. Muội tự hỏi bản thân mình xem, muội có đủ quyết đoán, tàn nhẫn, giết người mà chút run động cũng có hay ?

      Kiều Thu Nguyệt nghe Lôi Phong dạy bảo, nàng hơi thẩn thờ, bắt đầu chìm vào trầm tư, đến lúc Hàn Bạch Vân trở về nàng vẫn còn chưa tỉnh lại. Cuối cùng, nàng cũng hồi thần, ánh mắt vẻ quyết tâm, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lôi Phong.

      - Muội suy nghĩ rất kĩ rồi! Quá trình tu luyện dù nó có dài dù có đau khổ nữa ta nghĩ nó cũng chẳng khủng bố bằng quá trình huấn luyện nô lệ. Quá trình huấn luyện ta cũng trải qua được, cái quá trình tu luyện này, ta có đủ lòng tin mình được mà từ bỏ. Còn về chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể chết, cái này chút ta cũng sợ. Tàn nhẫn sao, quyết đoán sao, ước mơ của ta chính là giải phóng toàn bộ nô lệ đại lục. Nếu như chút tàn nhẫn, chút quyết đoán cũng có, ước mơ sao thành được. Ta đây tin tưởng ta có thể làm được. Phong ca hãy nhận ta làm đệ tử . Ta muốn có thực lực, nếu thực lực đủ để ta thực ước mơ của mình, ít nhất nó cũng giúp ta bảo vệ tốt tính mạng của mình. Ta muốn tính mạng của ta do tính ta nắm giữ ai có quyền can thiệp cả.

      Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, miệng nở nụ cười nhàn nhat.

      - Tốt! Nếu muội có ý chí như thế ta cũng cố sức giúp muội. Ta trước ta nhận muội làm đệ tử đâu, ta đây bất quá chỉ là Thất Tinh Linh Cấp thôi, nhận muội làm đệ tử người khác chê cười a. Nhưng ta có thể hướng dẫn muội tu luyện từ từ, đến lúc Phong Lôi môn mở đợt tuyển nhận đệ tử chỉ cần muội tham gia vào ta chắc chắn rằng qua quá trình huấn luyện của ta, muội dư sức trúng tuyển vào Phong Lôi môn.

      Lôi Phong khi xong liền nhìn qua Hàn Bạch Vân bên cạnh, hơi thở dài tự trấn an bản thân. Hên a, nếu mà Phong ca nhận Nguyệt muội làm đệ tử, thế chẳng phải sau này nếu ta cùng Nguyệt muội có nảy nơ quan hệ, lúc đó ta chẳng phải cũng phải kêu Phong ca tiếng sư tôn sao!

      Kiều Thu Nguyệt tính gì nữa, nhưng Lôi Phong mặt kiên quyết làm nàng từ bỏ. Thôi vậy! Phong ca nhận làm ta làm đệ tử cũng được, chỉ cần ta vào được Phong Lôi môn ước mơ của ta vẫn có thể thực được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :