Chương 25: Sơ lượt về Phong Lôi môn. - Vân đệ, hãy nghe ta nhận lấy tu luyện , số đan dược này ta cần a. Hàn Bạch Vân: -... Lôi Phong cố dụ tiếp: -Đừng im lặng như thế, nhận lấy , đừng ngoan cố. Hàn Bạch Vân: -... Lôi Phong tiếp tục cố gắng dụ dỗ tiểu đệ Hàn Bạch Vân: -Giờ ngươi nghe ta phải . Được! Được lắm! Nếu ngươi nghe vậy về , đừng bào giờ quay lại đây nữa. - Tốt! Ta về phòng của ta! Lôi Phong: -Ách Lôi Phong chịu bỏ cuộc, chặn đường Hàn Bạch Vân lại, tiếp: -Nghe lời ta, lấy mà dùng , cái này chẳng là gì đâu. Chỉ có chín trăm viên mà thôi nhiều nhiều chút nào. Hàn Bạch Vân: -... Thấy được, Lôi Phong giả bộ tức giận, quát lớn: -Có ai như ngươi , đệ tử trong môn phái người người đều ao ước có được đan dược tu luyện, mà ngươi có cả đóng thế này trước mặt, thế mà chịu nhận. Đây là ý gì? Làm eo hã. Ta khinh. Hàn Bạch Vân: -... Lôi Phong thấy nóng chẳng xong mà nguội cũng chẳng được đành thở dài tiếng : -Tại sao ngươi lại nhận?YyTruyen.com Hàn Bạch Vân lúc này mới lên tiếng đáp trả: -Đan dược là do chưởng môn cố ý an bài để cho Phong ca tu luyện, thế mà Phong ca lần quăng hết cho đệ, nếu đệ nhận làm tâm ý của chưởng môn trở nên vô nghĩa. Bởi vậy Phong ca cứ giữ lấy mà tu luyện . Lôi Phong nghe thế mỉm cười xảo trá, đáp lại: _Nơi đây có rất nhiều a, ta dùng cũng chẳng hết, huống chi mỗi tháng ta đều được nhận đan dược còn đệ . Nghe lời ta nhận lấy mà dùng . Hàn Bạch Vân hơi suy tư tý. Lôi Phong thấy vậy thừa thế tiếp tục dụ tiểu đệ Hàn Bạch Vân: -Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nơi đây rất nhiều cứ lấy mà dùng, ta hứa giúp ngươi trong ba tháng tấn lên làm nội môn đệ tử. Đệ chịu cho ta trợ giúp như vậy lẽ đệ muốn biến ta thành kẻ thất hứa hay sao. Ngoan cầm lấy . Vừa Lôi Phong vừa đẩy đóng đan dược qua trước mặt Hàn Bạch Vân. Hàn Bạch Vân lúc này lại lên tiếng: -Được đệ nhận. Nhưng chỉ lấy ít thôi cần nhiều. Còn lại Phong ca cứ giữ lấy mà tu luyện. Lôi Phong thấy kèo định, liền cười ha hả : -Tốt. ít chứ gì vậy tám trăm viên a. Hàn Bạch Vân: - cần nhiều như thế ít nữa : -Bảy trăm chín chục viên. - ít nữa -Bảy trăm tám chục viên -Ít nữa. ... -Năm trăm viên, trả giả nữa nhận . Nếu ta trở mặt với đệ đó. Hàn Bạch Vân đành bất đắc dĩ trước dụ dỗ của Lôi Phong cầm lấy năm trăm viên đan dược. Trong đó, bốn trăm tám chục viên là đan dược dùng cho tu luyện còn hai mươi viên là đan dược trị thương. Lôi Phong nhìn năm trăm viên đan dược còn sót lại mặt bàn, biểu môi cái, mấy cái đan dược này vô dụng a, khi nào ta bổ sung tri thức xong luyện phát chẳng phải có nhiều đan dược cao cấp hơn đan dược tại đây gấp trăm lần sao. Thôi vậy! Cứ lấy , dùng hết rồi tính sao. Lôi Phong nhanh chóng bỏ đóng đan dược vào Như Ý túi vừa được Phong Vô Ảnh ban cho lại vào lần gặp mặt gần đây. Xong xuôi mọi việc, Lôi Phong quay đầu trở lại vào phòng để tu luyện. Trong phòng, Lôi Phong lấy bình chứa đan dược tu luyện ra, đổ viên vào bàn tay rồi cho vào họng. Đan dược với hương thơm thanh nhàn, vừa nuốt xuống liền hòa tan tỏa ra năng lượng bàn bạc. Lôi Phong khoang chân, nhắm mắt, kết ấn trước bụng tập trung luyện hóa đóng năng lượng do đan dược mang lại. Đan dược Lôi Phong vừa nuốt xuống có tên là Năng Linh Đan – Trung Cấp Tam Phẩm Đan, đan dược này chứa số lượng năng lượng để cho võ giả luyện hóa. ..... Vòng của Kháng Kĩ Đại Bỉ cũng dần vào những ngày cuối, số lượng đệ tử vào vòng hai so với dự định của các cao tầng cũng sai biệt lắm. Sau khi vòng chính thức kết thúc sau hai tháng vòng hai bắt đầu. Điều này cũng giúp cho Lôi Phong có thêm hai tháng để chuẩn bị. Trong thời gian hơn mười ngày bổ sung tri thức này, tu vi của Lôi Phong cũng tăng tiến ít, nhất là khi có Năng Linh Đan tốc độ tu luyện của Lôi Phong tăng càng thêm rệt, gần chạm tới cánh cửa đột phá. Thời gian gần đây, Lôi Phong cũng thường trò chuyện cùng Tiêu Dao, tình cảm giữa hai cũng trở nên rất tốt đẹp. Có thể , Tiêu Dao, Lôi Phong, Hàn Bạch Vân, gọp thành bọn với nhau. Nhờ giao tiếp cùng Tiêu Dao, Lôi Phong hiểu hơn về Phong Lôi môn. ....... Vào ngàn năm trước, Ngũ Thiên Đại Lục tồn tại vị siêu cấp cường giả đỉnh, mang thể chất song thuộc tính phong – lôi, tính tình cương ngạnh, khuất phục trước bất kỳ ai, tên là Vương Thiên Hạ. Vương Thiên Hạ từ Độc Hành Võ Giả - Ý chỉ các võ giả vô môn, vô phái, vô gia tộc - biết do gặp cơ duyên gì, ngang trời xuất , từng bước làm cho cả đại lục khiếp sợ. Từ các siêu cấp môn phái cho đến các Đế Quốc cường đại, khi gặp mặt cũng phải thấp đầu giọng, sợ sệt như gặp cha. biết vì lý do gì cũng có thể do sở thích bản thân, vào lúc Vương Thiên Hạ đứng đỉnh của đại lục, lại tạo lập môn phái. Các siêu cấp thế lực khác xem việc làm của như trò cười, nhưng trò cười đó nhanh chóng bị tắt nghẽn và biến thành kỳ tích khác đại lục. Chỉ ngắn ngũi năm năm thời gian, Vương Thiên Hạ phát triển tiểu môn phái chẳng ai biết đến, thành đệ nhất siêu cấp thế lực đại lục, người thấy người tránh, người nghe người sợ. Môn phái này có tên là Phong Lôi môn.YyTruyen.com Chính vào lúc này cùng là lúc huyền thoại kết thúc. Khi Phong Lôi môn đứng đỉnh cao của Đại Lục Vương Thiên Hạ bổng nhiên mất tích cách khó hiểu. Có nhiều suy đoán đại lục cho rằng Vương Thiên Hạ do đại chiến với vị cao nhân mình nào đó nên tử trận, cũng có giả thiết khác cho rằng tìm ra di tích thượng cổ nào đó, mình thám hiểm và bị chết,,, Dù giả thiết nào nữa, điều chắc chắn rằng Vương Thiên Hạ còn tồn tại. Cũng do điều này, mà các siêu cấp thế lực khác nắm bắt cơ hội để chèn ép Phong Lôi môn. Do bị nhiều chèn ép từ các phía nên Phong Lôi môn đánh mất danh hiệu đệ nhất, nhưng may mắn thay, Phong Lôi môn vẫn còn là siêu cấp thế lực, vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Phong Lôi môn nằm phía Nam của Thiên Thanh Đế Quốc Thiễm Điệm sơn. Xung quanh Phong Lôi môn là ba thành lớn theo ba hướng đông, tây, bắc, lần lượt là Kiến Văn Thành, Nguyệt Cát Thành, Ly Châu Thành. Phong Lôi môn cũng giống như các môn phái siêu cấp khác đại lục, tham gia vào bất kì vấn đề gì của đế quốc, chỉ tập trung phát triển môn phái. Đây cũng là trong các yếu tố giúp các môn phái trải qua ngàn năm phát triển mà bị tiêu diệt. Trong Phong Lôi môn chia thành nhiều khu vực do các trưởng lão khác nhau quản lí. Chấp Pháp Đường cùng Hộ Pháp Đường – Đại Trưởng Lão quản lí, Chấp Pháp Đường là nơi chấp hành môn quy khi các đệ tử vi phạm, Hộ Pháp Đường là nơi đào tạo các đệ tử tinh trở thành Hộ Pháp môn phái. Hai nơi này chính là hai nơi giữ lực lượng chủ chốt nhất Phong Lôi môn. Thông Tin Đường – Nhị Trưởng Lão quản lí, đây là nơi cung cấp thông tin đại lục cho môn phái, hay cách khác đây chính là lực lượng tình báo của Phong Lôi môn. Luyện Dược Đường –Tam Trường Lão quản lí, chuyên cung cấp đan dược cho môn phái, số đan dược này phần lớn là cung cấp cho đệ tử cùng các cao tầng trong môn tu luyện, phần còn dư đưa ra ngoài bán cho các võ giả. Luyện Khí Đường – Tứ Trưởng Lão quản lí, chuyên cung cấp các loại vũ khí cũng như sản phẩm luyện khí khác cho môn phái, cũng giống như đan dược, số lượng sản phẩm luyện khí phần lớn cung cấp cho môn phái, phần dư đem ra tiêu thụ. Luyện Công Đường – Ngũ Trưởng Lão quản lí, đây là nơi cho các đệ tử nội môn cũng như chân truyền học tập công pháp võ kĩ hay nhận truyền thừa từ các cao tầng trong môn phái. Ngoài ra, còn nhiều các phân đường khác do các trưởng lão thấp hơn quản lí, những phân đường này trong yếu lắm đối với Phong Lôi môn. Phần lớn các đệ tử trong Phong Lôi môn, đều là nam giới, nữ giới cũng có nhưng rất ít. Cái này là do Ngũ Thiên Đại Lục tồn tại môn phái chỉ toàn là nữ nhân – Tuyết Hoa môn, siêu cấp môn phái. Cũng vì thế, nên nữ nhân đại lục hầu hết đều đầu nhập vào Tuyết Hoa môn.
Chương 26:Bán đan dược. Sau nửa tháng bổ sung tri thức, Lôi Phong hiểu hơn về Ngũ Thiên đại lục, có xem như bây giờ chính thức trở thành công dân đúng nghĩa. Thu Phong Viện. Đại sảnh tiểu viện, Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân ngồi dùng điểm tâm sáng, vừa nhai thức ăn trong miệng, Lôi Phong vừa với Hàn Bạch Vân: - Hôm nay, ngươi có rãnh ? Ta muốn xuống núi, vào thành xem xung quanh chút, sẵn tiện mua ít đồ. Nếu bận gì cùng với ta. Hàn Bạch Vân miệng nhai thức ăn nhóp nhép, đáp: - Được! Hôm qua, đệ mới tấn cấp, nên đây đó khuây khỏa cũng được. Suốt ngày cuối đầu vào tu luyện hoài vậy cũng tốt. Khi chuyện khuôn mặt Hàn Bạch Vân giấu nổi vui mừng của bản thân. Lôi Phong thấy thế cũng có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng biến mất. tấn cấp mới là chuyện lạ a. bộ Cao Cấp Thiên Công cộng thêm vô số đan dược, huống chi Hàn Bạch Vân chỉ mới Bát Tinh Nhập Khí Cấp, nên chuyện tấn cấp chỉ là chuyện đương nhiên mà thôi. Lôi Phong lùa gọn đóng điểm tâm vào miệng, rồi đặt bát xuống, tay quẹt miệng, tiếp: - Tốt! Thế ăn xong liền xuất phát. …. Địa điểm Lôi Phong tính chính là Ly Châu Thành, nơi phồn hoa nhất trong ba thành xung quanh Phong Lôi môn. Ly Châu Thành cách Phong Lôi môn cũng chẳng xa lắm, đối với người thường mất khoảng buổi tới nơi, nhưng đối với các đệ tử Phong Lôi môn chỉ mất khoảng , hai canh giờ* là đến nơi. Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân, vừa ăn xong liền xuất phát, mất gần hai canh giờ mới đến được trước cổng thành. Điều này cũng do đẳng cấp của Hàn Bạch Vân cao lắm, Lôi Phong đành hạ thấp tốc độ nên mới mất gần hai canh giờ như thế. Nếu mình Lôi Phong , chỉ mất khoảng canh giờ là đến nơi. Cổng thành Ly Châu, cao lớn, uy nghiêm, mang nét đặc trưng của thành trấn thời cổ với khối kiến trúc đồ sộ làm người nhìn phải chùn bước. cổng thành là các đội binh lính với hình dáng cao lớn cùng bộ áo giáp oai phong, túc trực xuyên suốt. Phía dưới lại là đội binh lính khác kiểm tra người ra vào thành. Cổng thành tấp nập người xếp hàng ra, vào, tiếng chuyện, tiếng ồn ào vang lên khắp mọi nơi, mỗi người đều mang sắc mặt, tâm trạng của riêng mình. Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân, giống như những người khác, cứ như vậy mà bước vào qua tra hỏi hay gì cả. Thấy Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân bước vào thành đám lính cũng chẳng ngăn cản hay mở miệng câu gì, cứ để cho hai người tự do vào. giỡn gì vậy cha mở miệng ngăn cản có khi mang lại đại họa a. Điều này cũng là chuyện thường thấy đại lục thôi! Năm đế quốc đại lục đối đãi với các siêu cấp thế lực luôn hòa ái như thế. Cái này cũng vì các đế quốc muốn xảy ra xung đột cùng các siêu cấp thế lực. Vì thế, nên cho dù là đệ tử ngoại môn của Phong Lôi môn thôi, khi ra vào thành chẳng cần xếp hàng hay gì cả. Cứ thế mà vào thôi. Huống hồ chi, Ly Châu Thành là thành kề cận Phong Lôi môn, nơi đây cũng xem như là địa bàn của Phong Lôi môn rồi, ai đủ ngu mà kiếm phiền phức cho bản thân chứ. …. -Khách quan mời vào Nguyệt Hoa lâu dùng bữa, nơi đây chính là nơi bán thức ăn ngon nhất trong Ly Châu Thành này. -Khách quan mời vào xem Vũ Khí, nơi đây có bán mọi loại vũ khí phù hợp cho mọi võ giả đấy. -Mời vào…YyTruyen.com Khắp nơi đều ồn ào náo nhiệt như vậy. náo nhiệt này còn hơn gấp trăm lần chợ búa Trái Đất. Khắp con đường người qua kẻ lại, đông nghìn nghịt, đếm xuể. Tiếng chào mời, tiếng rao bán, tiếng trả giá, vang lên khắp mọi nơi. Khung cảnh này, là phồn hoa. Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân, dạo bước con đường đông nghẹt, hết bên đây lại đến bên kia xem, ngó đông ngó tây liên tục.Yytruyen.com Nơi đây nữ nhân là tuyệt a. bôi son phấn cả rổ như nữ nhân Trái Đất, nhưng lại mang vẻ đẹp tự nhiên, cuốn hút lòng người. Xem phong cảnh cũng xem đủ rồi, địa cũng địa rồi, thôi làm việc chính. Lôi Phong nhìn ngó xung quanh tìm kiếm, rồi nhanh chân bước vào cửa tiệm gần nhất với mình, Kỳ Dược Các. Hàn Bạch Vân thấy Lôi Phong vào cửa hàng đan dược, cảm thấy kỳ quái nhưng cũng chẳng gì, cất gót theo Lôi Phong vào. Vừa mới bước vào Kỳ Dược Các, tên nhân viên nhanh nhảu, mời chào Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân: -Kính chào hai vị công tử, mời hai vị vào chọn lựa, nơi đây có đủ,,, cho tên nhân viên hết, Lôi Phong cắt lời: -Ngươi vào gọi chưởng quầy ra , ta có chuyện muốn giao dịch. Tên nhân viên nghe Lôi Phong , còn hơi chần chờ chưa chịu , nhưng nhìn lại thấy Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân đều mặc quần áo của đệ tử Phong Lôi môn, liền gật đầu, mời Lôi Phong vào phong khách ngồi đợi chút, rồi gấp rút chạy vào bên trong. Chỉ chốc lát sau, nam nhân trung niên, thân hình tương đối, gầy, ốm, khuôn mặt tươi cười đến trước Lôi Phong, chấp tay : -Thất lể, bắt khách nhân ngồi chờ. Chẳng hay vị tiểu huynh đệ đây có chuyện gì cần giao dịch. Kỳ Dược Các chúng ta làm ăn uy tín ăn bớt hay ép giá bất kỳ ai. Lôi Phong chẳng gì, tay cho vào Như Ý Túi móc ra bình đan dược. Chưởng quấy thấy Lôi Phong lấy ra bình đan dược, tính mở miệng gì đó, chưa kịp , chưởng quầy nuốt lời lại vào trong. Chỉ thấy, Lôi Phong bình lại bình móc ra, cứ thế móc ra bốn mươi bình mới dừng lại. Hàn Bạch Vân ngồi kế Lôi Phong, thấy hành động của Lôi Phong làm kinh nghi chẳng thôi, chẳng biết rốt cuộc Lôi Phong muốn làm gì. Chính lúc này, Lôi Phong lên tiếng: -Nơi đây có bốn mươi bình đan dược, mỗi bình chứa mười viên, trong đó có ba mươi bảy bình là Năng Linh Đan, còn lại ba bình là Phá Thương đan. Lời Lôi Phong chỉ nhàng như thế, khi lọt vào tai của chưởng quầy lại làm cho đau tim chẳng thôi. Trời, Năng Linh Đan là Trung Cấp Tam Phẩm đan dược a, thế mà lần lại lấy ra ba trăm tám mươi viên, còn nữa Phá Thương Đan là đan dược trị thương, Cao Cấp Tam Phẩm, thế mà lại có ba mươi viên. Chẳng lẽ tính bán hết đóng này cho ta sao? Cái này, phát con mẹ nó tài rồi! Đúng là đệ tử của Phong Lôi môn có khác nha. chỉ có mỗi chưởng quầy muốn đau tim, mà Hàn Bạch Vân ngồi gần Lôi Phong hai mắt cũng trợn tròng lên. đùa cái gì vậy mẹ! Đó là bốn trăm viên dược đó tính lần bán hết à. Chưởng quầy cố gắng áp chế lại cảm xúc của mình, gấp rút hỏi ngược lại Lôi Phong: -Vị công tử này, số đan dược này ngài tính bán hết cho bổn tiệm của ta sao? Lôi Phong gật đầu cái, : -Đúng vậy! được sao? Chưởng quầy vừa nghe hai chữ được liền múa tay múa chân, miệng gấp rút : -Được! Được chứ! Công tử mời ngài chờ đợi chút, ta mang đóng đan dược này cho các đại sư kiểm tra qua cái, ta rất tinh tưởng công tử, nhưng dù sao tiệm của ta chỉ là tiệm nên đảnh phải cẩn thận xin công tử thứ lỗi. Lôi Phong cũng chẳng sợ tên chưởng quầy này lấy đóng đan dược rồi chuồn, gật đầu tỏ vẻ ưng thuận. Thấy Lôi Phong chấp nhận, chưởng quầy hớt ha hớt hải cảm tạ, rồi đem đóng đan dược kiểm tra. Thấy chưởng quầy vừa , Hàn Bạch Vân nãy giờ ngồi nhịn, rốt cuộc chịu nổi lên tiếng: -Phong ca, sao ca lại đem đóng đan dược bán hết vậy. Đây là tâm ý của chưởng môn an bài cho ca tu luyện a.YyTruyen.com Lôi Phong nhìn Hàn Bạch Vân, cười nhàn nhạt, đáp lại: -Ta bán để mua số thứ khác, còn những thứ ta mua dùng để làm gì sau này ngươi biết, dù sao ta vẫn chưa bán hết a, vẫn còn chừa lại gần trăm viên mà. Hàn Bạch Vân tức giận ra tiếng, thứ quái gì mà còn quan trọng hơn cả đan dược này chứ, đan dược mới là đồ dùng hữu dụng nhất đối với võ giả. Lôi Phong thấy biểu tình của Hàn Bạch Vân như thế, liền bồi thêm câu làm cho Hàn Bạch Vân té ghế: -Lúc trước ta cho ngươi chín trăm viên, giữ lại trăm viên, tính bán bảy mươi viên chừa lại ba mươi viên tu luyện. Nhưng ngươi lại cứ nhất mực từ chối, chỉ lấy năm trăm viên. Ta còn lại tới năm trăm viên, mà ta thấy nhiều như thế dùng uổng phí, nên ta quyết định bán bốn trăm viên, chừa lại trăm viên tu luyện thôi. Cái gì mà uổng phí? Cái gì mà nhiều quá! Ta phi! Phong ca đúng là tên phá của mà. Ta thề lần sau Phong ca có cho đồ, ta nhất quyết lấy hết chừa lại. Dù sao, ta giữ vẫn hơn, lúc Phong ca cần ta đưa lại. Còn đỡ hơn để Phong ca giữ, Phong ca mà giữ chẳng biết lúc nào lại nổi cơn đem bán hết khổ. Khi Lôi Phong vừa kết thúc chuyện cùng Hàn Bạch Vân chưởng quấy cũng quay lại với khuôn mặt tươi cười như vừa mới cưới mỹ nữ. Chưởng quầy đến trước Lôi Phong, đặt đóng đan dược xuống, chắp tay thành quyền, : -Công tử, ta kiểm tra hết. Đúng như lời công tử . Đan dược cũng kiểm tra rồi, bây giờ chúng ta bàn việc mua bán thôi. Lôi Phong, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, : -Năng Linh Đan, mỗi viên ngàn năm trăm Thông Tệ. Phá Thương Đan, mỗi viên hai ngàn Thông Tệ. Ngươi thấy sao? Vị chưởng quầy suy nghĩ chút, rồi lắc đầu với Lôi Phong: -Công tử, cái giá này được a. Có thể hạ thấp xuống chút . Lôi Phong nghe chưởng quầy , nhìu mày, hừ lạnh: -Ta ngươi a, đừng quá tham lam, tham là thâm đó, mỗi viên Năng Linh Đan bán ra ngoài từ ngàn năm trăm năm mươi đến ngàn sáu Thông Tệ. Còn Phá Thương Đan, mỗi viên bán ra cũng hơn hai ngàn Thông Tệ. Ngươi còn ở đây cò kè với ta. Nếu được vậy ta thôi. Dù sao nơi đây cũng thiếu cửa hàng để ta bán. Nghe Lôi Phong thế, chưởng quầy liền biến sắc, đứng dậy hoa tay múa chân, miệng : -Cái này là ta đúng rồi! Công tử xin đừng giận. Được rồi! Ta đồng ý giá của công tử đưa ra. Lôi Phong cười khẩy cái, tiếp: -Tốt! Cứ vậy . Chưởng quầy thầm thoát mồ hôi hột, mém nữa là hụt khách hàng lớn. Chưởng quầy vui vẻ tiếp: -Công tử, nơi đây có ba trăm bảy mươi viên Năng Linh Đan bằng với năm vạn năm ngàn năm trăm Thông Tệ. Còn Phá Thương Đan có ba mươi viên, bằng với sáu ngàn Thông Tệ. Tổng cộng là sáu vạn ngàn năm trăm Thông Tệ. Ta tặng công tử năm trăm Thông Tệ, xem như chút thành ý, làm tròn số thành sáu vạn hai ngàn Thông Tệ. Chẳng biết công tử muốn giữ lấy Thông Tệ hay là đổi ra Linh Tệ. Chưởng quầy cũng rất uyển chuyển, biết vừa rồi có lẽ là đắc tội Lôi Phong, nên lúc này khi tính tiền là " nhàng" tặng Lôi Phong món quà xem như chuộc lỗi. Dù sao đây cũng là khách hàng lớn. Nếu dùng chút Thông Tệ mà có thể giữ chân được cứ dùng. Mai mốt biết đâu người ta lại có vụ mua bán lớn, lúc đó chắc nhớ đến mình mà đến. Bỏ tép bắt tôm a. Lôi Phong nghe chưởng quầy , thầm tính toán lại, rồi gật đầu : -Đổi ra Linh Tệ . -Vậy xin công tử chờ đợi chút. Ta lấy Linh tệ giao cho công tử. xong, chưởng quầy liền quay vào trong chuẩn bị tiền, còn Lôi Phong tiếp tục cùng Hàn Bạch Vân “xụ mặt” chờ đợi. Chỉ trong chốc lát sau, chưởng quầy liền quay lại trong tay cầm bao Linh Tệ. Chưởng quầy, đưa đóng Linh Tệ qua Lôi Phong: -Đây là Linh Tệ của công tử. Lôi Phong cầm lấy, mở bao ra, dùng linh hồn lực quét qua cái, thấy đủ, liền : -Được rồi! Lần sau nếu có mua bán gì ta trở lại đây. Nghe Lôi Phong , chưởng quầy mừng rỡ, miệng nhanh nhảu đáp: -Được a! Cửa tiệm của ta luôn chào đón công tử. Lôi Phong mỉm cười cái, rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng. Hàn Bạch Vân thấy Lôi Phong , khuôn mặt như đưa đám, cũng đứng dậy theo Lôi Phong ra ngoài. Thấy hai người , chưởng quầy thở phào cái, nhìn qua đóng đan dược được đặt bàn mà khuôn mặt chẳng thể giấu nổi mừng rỡ. Hôm nay, làm ăn là tốt. Phải thưởng cho tên báo tin cho ta mới được, cái này thể thiếu a. ….. canh giờ = 2 tiếng
Chương 27: Đấu giá nữ nô. Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu – Đệ nhất thanh lâu Ly Châu Thành. Trong phòng sang trọng thường dành cho khách quý, có hai thiếu niên tuấn cùng bốn nữ nhân ngồi tại bàn ăn. bàn đầy rẫy đồ ăn cùng rượu ngon tỏa hương thanh nhàn. Bốn nữ nhân này nhìn chung cũng có thể cho là mỹ nhân, dáng vẻ kiều mị, lẳng lơ, tư sắc dâm đãng. Khuôn mặt cả bốn nữ nhân lúc nào cũng cười tươi như hoa mới nở, pha thêm chút động tác tạo thành khiêu gợi làm cho các nam nhân ai cũng phải chùn bước trước các nàng. Các nàng chia nhau ra quấn lấy hai thiếu niên, là để hầu rượu, hai để cám dỗ. Hai thiếu niên, người tầm mười sáu tuổi, người tầm mười tám, ai cũng tuấn, dáng vẻ cao khỏe, thân hình cân đối đến từng xen-ti-mét , người cả hai mặc bộ quần áo cực kỳ sang trọng. Nhưng lại khác nhau ở chổ, người cười vui vẻ với các nữ nhân, hai tay ngừng hoạt động, hết sờ chổ này đến bóp chổ kia, còn miệng há to đợi thức ăn do các nàng đút vào. Người còn lại khuôn mặt trầm lặng, đầy vẻ đờ đẫn vẫn chưa phai, dù cho các nữ nhân phục vụ thế nào nữa vẫn mực ngu ngơ. Đúng vậy! Hai người này chính là Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân. Lôi Phong chính là người sờ sờ bóp bóp nữ nhân xung quanh. Còn Hàn Bạch Vân là người có khuôn mặt trầm lặng. Lại kể, khi cả hai bước ra khỏi Kỳ Dược Các, Lôi Phong vô tình ngang qua Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu này, liền nổi lên cảm giác hứng thú, muốn vào xem thử. Trái Đất, Lôi Phong cũng từng qua các nơi như massa, bia ôm, hay các chỗ đại loại như thế, nên bây giờ đến thế giới này, khi ngang qua cái thanh lâu này làm cho Lôi Phong nổi lên tò mò, chẳng biết thanh lâu nơi dị thế có khác gì các nơi ăn chơi Trái Đất ta. Nghĩ là làm nên Lôi Phong rũ rê tiểu đệ ngây thơ Hàn Bạch Vân cùng nhau xông pha, khám phá cái Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu. Cái quái gì vậy, Phong ca đừng với ta rằng bán hết đan dược là vì vào chổ này nha. Hàn Bạch Vân trước dụ dỗ của Lôi Phong, quyết khuất phục, lấy cái cớ là đệ tử Phong Lôi môn nên vào những nơi như vậy, ngược lại, Hàn Bạch Vân còn khuyên Lôi Phong đừng vào. Lôi Phong há chịu vào. Lôi Phong ra sức dụ dỗ Hàn Bạch Vân, lấy hết cớ này tới cớ khác, nào là nam nhân phải qua lần biết hương vị nữ nhân, nào là nữ nhân có những thứ rất thú vị làm cho người xem thích thú, nào là… YyTruyen.com Hàn Bạch Vân trong độ tuổi phát dục, có tính tò mò nhất định, gặp thêm thằng “đại ca tốt” những lời dụ dỗ như rót mật vào tai, khiến cho Hàn Bạch Vân động tâm. Tiểu đệ đệ ngây thơ này vẫn cố nắm lấy cái cáng “là đệ tử Phong Lôi môn” mong muốn thoát khỏi cám dỗ của chốn sa đọa. Lôi Phong nắm bắt ngay tâm lý, dẫn Hàn Bạch Vân vào tiệm phục trang gần đó, mua hai bộ phục trang sang trọng, thay đổi quần áo rồi ngươi khỏi phải sợ người khác biết mình là đệ tử Phong Lôi môn nữa a. Cái cáng tâm lý duy nhất để Hàn Bạch Vân nắm lấy, ngờ bị Lôi Phong tay bẻ gảy, thế là Hàn Bạch Vân cùng Lôi Phong bước vào chốn phong trần. Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu diện tích rộng lớn, gồm đại sảnh lớn và nhiều phòng ốc cao cấp dành cho khách nhân. Nơi đây nữ nhân thiếu, nam nhân cũng chẳng ít, đâu đâu cũng là người cùng các giọng cười giọng ríu rít như chim yến. Những lời lẽ thô tục, dâm đãng liên tục được truyền ra ngừng. Hai nữ nhân ngồi hai bên Lôi Phong, tay chòm qua ôm lấy tay Lôi Phong, đẩy ngực mình ép sát vào tay Lôi Phong như muốn chiếm lấy Lôi Phong, tay còn lại gấp thức ăn đút vào mồm Lôi Phong. Vị nữ nhân bên trái Lôi Phong, cười mị mị, quẹt mũi Lôi Phong cái : -Hai công tử rất may mắn a. Hôm nay, Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu tổ chức đấu giá, tháng mới có lần a. Lôi Phong nghe thế cười cái, tay vỗ vào ngực nữ nhân vừa cái, rồi : - Đấu giá à? Thế đấu cái gì? Vị nữ nhân bị Lôi Phong vỗ ngực, tỏ vẻ e thẹn, tiếp: - Công tử nghĩ thử xem. Đây là thanh lâu tức nhiên là đấu giá nữ nhân rồi. Nhưng đây là cuộc đấu giá nữ nô. Ai mua được trở thành chủ nhân vĩnh viễn của các nương đó. Trời! Còn có cái trò hấp dẫn này tồn tại sao? Phải xem mới được. Lôi Phong cười hì hì, đáp lại: - Tốt! Vậy khi nào diễn ra. Nàng nhàng gấp miếng thức ăn cho Lôi Phong, rồi cười mị mị đáp lại: - Chỉ chốc nữa thôi, diễn ra phía dưới đại sảnh. Lôi Phong nghe thế gật gù tỏ vẻ hiểu ý, rồi tiếp tục đùa bỡn hai nữ nhân, miệng nhai nhóp nhép. … đại sảnh của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, giờ chặt cứng người rồi, tại bàn, Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân và bốn nữ nhân lúc trước ngồi tại đây. Khuôn mặt Hàn Bạch Vân vẫn khá lên chút nào, chưa thích ứng a. Lôi Phong nhìn Hàn Bạch Vân cái lắc đầu cười khổ rồi quay sang chơi đùa cùng hai nữ nhân. Rất nhanh sau đó, sân khấu của đại sảnh xuất nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ nhìn xuống dưới đài, bày ra tư thế phong tình: - Hôm nay có ba nương, tất nhiên đều là nữ nhân xinh đẹp cả. Đặc biệt, có người tài cao, xinh đẹp hiếm có. Mời mọi người chú ý a, nên ra tay ra tay đừng keo kiệt a. “Rống” Cả đám phía dưới rằm rú cả lên như chó xuất truồng. khí ngày càng nóng lên. Bước ra sân khấu là nương khoảng chừng hai mươi, tư sắc tuyệt đẹp, dáng vẻ kiều, chỉ có cái hành động hơi lẳng lơ, dâm đãng. Nhìn cái cũng biết, loại nữ nhân như vậy chính là loại tự chui đầu vào đây để bán thân rồi. Lôi Phong nhìn thế lắc đầu cái, mấy cái loại nữ nhân như vậy cho cũng thèm hà cớ gì mua về nhà cơ chứ. Hai nữ nhân ngồi hai bên của Lôi Phong, liếc nhìn sắc mặt của Lôi Phong xem tình hình thế nào, thấy khuôn mặt chán ghét liền biết đợt này Lôi Phong ra giá. Dù sao, hai nàng hầu hạ Lôi Phong lúc nãy, nên cũng biết được là Lôi Phong là người rất có tiền, vì lần Lôi Phong lại “bo” cho các nàng mỗi người trăm Thông Tệ. Nếu Lôi Phong thích đành chờ đến người thứ hai vậy. Đương nhiên người thứ hai cũng thể xuất nhanh chóng được, dù sao người đầu tiên cũng cần vòng cạnh tranh quyết liệt mới quyết định ai là người sở hữu. - Năm mươi Thông Tệ. - Ngươi chết nương người ta đẹp thế mà năm mươi sao, ta trả giá trăm Thông Tệ. - Có chút tiền mà cũng thanh lâu chơi. Về ôm lão bà mà ngủ hết . Ba trăm Thông Tệ … Cứ như thế giá liên tục được vọt lên cao. Đến mức bốn trăm sáu mươi Thông Tệ dừng lại. Người mua được nữ nhân đó là vị trung niên mập mạp, người là bộ phục trang hoa lệ. nương thứ hai rất đẹp, ít nhất ở loại địa phương này cũng thuộc loại rất ít gặp, bất quá tuy biểu tình của nàng là xấu hổ nhưng Lôi Phong có thể cảm giác được đây chỉ là ra vẻ mà thôi, chỉ dùng để lừa gạt đám nam nhân cuồng nhiệt ở dưới. Có lẽ nữ nhân này càng tự nguyện hơn nữ nhân trước chút nên Lôi Phong cũng có hứng thú. Bất quá tuy Lôi Phong có nhưng những người khác lại rất có hứng thú, kể cả người trung niên vừa mua được nương đầu, cũng ở dưới kia lớn tiếng hô giá, vượt qua tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng vị công tử dùng năm trăm Thông Tệ thắng được nàng này. Lôi Phong bắt đầu cảm thấy chán rồi, nhưng vẫn nén lại, vì theo lời của hai nữ nhân bên cạnh nữ nhân cuối cùng chính là thứ đặc biết nhất. Chính lúc này giọng của nữ nhân sân khấu tiếp tục vang lên: - Áp trục đêm nay, cũng là người mà mọi người chờ mong, nàng có được khí chất mà tất cả mọi người chưa từng thấy qua.. nương thứ ba ra, nương này vừa ra tràng liền làm cho bốn phía có thanh gì nữa, khí chất nàng thanh thuần xinh đẹp, hoàn toản khác với hương vị son phấn nơi phong trần. Nhưng có điều nương này tuổi còn chỉ khoảng mười ba mười bốn mà thôi. Có lẽ cũng vì vậy mà mọi người mới cảm thấy nương này làm cho người ta rung động lòng người hơn. "Phốc!" Lôi Phong còn chuẩn bị uống hớp trà, nhưng khi nhìn thấy nương thứ ba lập tức phun ra. Cái quái gì vậy! Hình như con bé kia chỉ mới mười ba mười bốn tuổi a. Cái này là thể loại gì? Luyến đồng* à. Thấy biểu tình của Lôi Phong như vậy, nương ngồi kế bên Lôi Phong cũng thở dài hơi, nàng : - Tiểu nương này rất tội nghiệp. Cha mẹ do bị tai ương nên chết hết, thân mình bé lại chẳng có ai nương tựa. Rốt cuộc, bị bắt và trở thành nô lệ, rồi bị đưa vào đây rao bán. Công tử, tuy ngài thích đùa bỡn chúng ta, nhưng ta biết ngài là người tốt. Nếu ngài có thể, xin ngài hãy mua bé. Dù sao, ngài cũng tốt hơn những kẻ biến thái ở đây. Lại , nô lệ chính là giai cấp thấp nhất đại lục. Cuộc đời của những nô lệ luôn mang đau khổ và bi ai. Chẳng ai thương tiếc hay gì cả. Họ thường sống như con chó, bị đánh đập, bị chữi rủa, bị giết chết, đến cả quyền được hưởng pháp luật của đế quốc họ cũng có. Lôi Phong nghe thể cũng cảm giác có chút bùi ngùi, rồi nhìn xung quanh cái, thấy những cặp mắt như lang như hổ nhìn chằm chằm vào bé sân khấu, có nhiều người nước miếng cũng chảy ra rồi. Chính lúc này, Hàn Bạch Vân từ đầu đến giờ gì, khuôn mặt giận dữ tay đập bàn cái quát lớn: - Cái này còn đạo lý hay ? Phong ca nhất định ca phải cứu bé đó. Lôi Phong nhìn Hàn Bạch Vân gật đầu cái, tiếp: - Được! Đệ ta cũng làm thế. Đứng sân khấu là vị nữ nhân dẫn bán đấu giá lúc nãy, kế bên nàng là vị tiểu nương khoảng mười bốn tuổi, khuôn mặt vô cùng xinh xắn nhưng lại rất non nớt, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt góc áo, đầu cuối thấp chẳng dám ngước lên nhìn ai. Vị dẫn bán đấu giá thầm lắc đầu thở dài cái, rồi tiếp tục công việc của mình: - Đấu giá chính thức bắt đầu, mời các vị ra giá. Câu vừa kết thúc nhưng tiếng kêu giá liên tục vang lên nối tiếp nhau. - trăm Thông Tệ. - trăm hai mươi Thông Tệ. - trăm năm mười Thông Tệ. - trăm tám mươi Thông Tệ. - Hai trăm Thông Tệ. YyTruyen.com ... Kêu mãi cho đến cái giá ngàn Thông Tệ bắt đầu giảm bớt tiếng kêu. Đến giờ phút này mà Lôi Phong vẫn mực im lặng chưa ra giá gì cả, điều này làm cho Hàn Bạch Vân gấp như ngồi chảo dầu. Cứ thế đợt kêu giá tiếp diễn. - ngàn năm trăm Thông Tệ. Nghe tiếng kêu giá người trung niên vừa trả ngàn bốn, tức giận chẳng thôi, hừ lạnh cái quay đầu nhìn người kêu giá. Chỉ thấy, nam nhân khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, kế bên gã là hai nương hầu tiếp, còn sau lưng gã là bốn tráng hán đứng bảo vệ gã. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tên nam nhân kia, tên trung niên liền lắc đầu bỏ cuộc, kêu giá nữa. Những người xung quanh cũng nhìn thấy người nam nhân kêu giá là ai rồi, nên cũng im lặng chẳng ai tranh nữa. Nam nhân này chính là con trai thành chủ Ly Châu Thành, Bách Thế Sinh. Thấy cả đại sảnh ai lên tiếng kêu giá nữa, nương dẫn đấu giá lên tiếng: - Vị công tử này ra giá ngàn năm trăm Thông Tệ, còn ai kêu giá nữa ? Thấy cả đại sảnh im ru, nương nghĩ kết cục chắc định, nhưng vẫn cố gắng hỏi lại thêm lần nữa: - Ta nhắc lại, ngàn năm trăm Thông Tệ, còn ai kêu giá nữa . Các vị đừng nên keo kiệt nhất thời mà hối hận cả đời nha. Cả đại sảnh im ru, nương lắc đầu cái, vừa tính hạ màn trận đấu giá, lúc này giọng vang lên: - Hai ngàn Thông Tệ. Đúng vậy! Người vừa kêu giá chính là Lôi Phong. Cả đại sảnh đều quay đầu nhìn vào Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân. Nhưng chẳng ai biết Lôi Phong và Hàn Bạch Vân là ai. Mọi người thầm lắc đầu than câu, chắc là người mới đến đây, đúng là biết sống chết là gì mà. nương bên cạnh Lôi Phong, nghe Lôi phong kêu giá cũng rất là kinh ngạc, mở miệng tính cho Lôi Phong biết thân phận của Bách Thế Sinh, Lôi Phong giơ tay ngăn lại. Lôi Phong chẳng quan tâm Bách Thế Sinh là ai, cho dù người nào nữa khi đụng vào đệ tử Phong Lôi môn, chết. Bách Thế Sinh chuẩn bị rước bé về nhà, nghe Lôi Phong kêu giá khuôn mặt đầy tức giận, quay qua liếc Lôi Phong cái. Lôi Phong cũng chẳng xem là gì, nhún vai cái nhàn nhạt cười. Bách Thế Sinh hừ cái, kêu giá tiếp: -Hai ngàn trăm Thông Tệ. Lôi Phong cười khẩy cái, hớp ngụm trà, tiếp tục kêu giá: -Ba ngàn Thông Tệ. Mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc. Bách Thế Sinh cũng thế, nhưng lại càng tức giận Lôi Phong hơn là kinh ngạc. -Hừ Ba ngàn trăm Thông Tệ. Lão tử tin ngươi lại kêu bốn ngàn! -Bốn ngàn Thông Tệ. Cái con mẹ nó, cái tên thiếu niên này cũng giàu a. Chỉ vì tiểu nương như thế lại kêu Bốn ngàn Thông Tệ. Bốn ngàn Thông Tệ có thể mua được gần mười nương nha. Bách Thế Sinh điên tiết lên, vừa tính mở miệng kêu giá tiếp ngay lúc này trong bốn vị tráng hán đứng sau lưng , bước lại thầm vào tai điều gì đó. Khi nghe xong, liền dịu tức giận, khuôn mặt nở nụ cười lạnh. Đúng vậy! Nụ cười ấy rất lạnh a. Nhìn Bách Thế Sinh kêu giá nữa, người dẫn đấu giá biết rằng bé thuộc về Lôi Phong rồi, nhưng vẫn lặp lại câu cũ: -Bốn ngàn Thông Tệ, chẳng biết còn vị nào ra giá nữa . Nếu tiểu nương này thuộc về vị công tử kia. Nhìn đại sảnh im lặng, người dẫn đấu giá tiếp tục : -Tốt! vậy vị tiểu nương này thuộc về công tử với giá bốn ngàn Thông Tệ. xong, liền có nương khác dẫn bé xuống dưới chổ của Lôi Phong, cả thân bé khi di chuyển run rẩy chẳng ngừng, khuôn mặt cúi thấp, đôi mắt ngấn lệ sầu. Lôi Phong thò tay vào Như Ý Túi móc ra bốn trăm Linh Tệ tương đương với bốn ngàn Thông Tệ đưa qua cho nương dẫn người xuống. Kiểm tra thấy đủ, nương dẫn người mỉm cười, đẩy tiểu nương qua cho Lôi Phong, : -Công tử có gì xin nhàng cùng nàng, dù sao nàng cũng còn rất . Lôi Phong gì, khuôn mặt đầy đường hắc tuyến, cái gì mà nhạng dậy má, ta đây chỉ muốn giúp người muốn này nọ đâu a. ......... Luyến đồng*: thích trẻ con hay có nghĩa khác là tình dục với trẻ con.
Chương 28: Sống phải có mục đích, sống phải có ước mơ. Khi thanh toán xong xuôi tất cả mọi chi phí trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, Lôi Phong, Hàn Bạch Vân cùng nữ nô của mình bước ra khỏi Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu. Vừa bước ra khỏi chốn phong trần đó, được đoạn, Lôi Phong liền quay đầu lại, hỏi chuyện vị nữ nô mới mua của mình: -Ngươi tên là gì? Tiểu nương khi bước khỏi Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu cũng chấp nhận số phận của mình, nên nàng cũng còn run rẩy như trước, nhưng nàng vẫn cuối gầm mặt xuống đất, hai tay nắm chặt góc áo, nghe Lôi Phong hỏi chuyện nàng liền giật nảy mình, hớt ha hớt hải trả lời: -Thưa chủ nhân, ta tên là Kiều Thu Nguyệt, nhưng nếu chủ nhân muốn có thể đặt cái tên khác cho ta. Lôi Phong thấy biểu tình của Kiều Thu Nguyệt như thế, thầm lắc đầu tội nghiệp, tiếp: -Tên của ngươi là do phụ mẫu đặt, ai có quyền thay đổi nó hết, cứ giữ như vậy . Ta muốn hỏi ngươi câu, giờ ta ban cho ngươi tự do, ngươi có muốn ? Kiều Thu Nguyệt vừa nghe Lôi Phong hỏi xong, khuôn mặt xinh đẹp, non nớt đầy vẻ sợ hãi, nước mắt ngắn dài theo đó trào ra, quỳ gối xuống ôm chặt chân Lôi Phong, vừa khóc vừa : -Chủ nhân, chủ nhân, xin người đừng bỏ ta, ta thề lòng trung thành, suốt đời suốt kiếp này toàn tâm toàn ý phục vụ cho chủ nhân, làm cho chủ nhân phật lòng. Hành động này cùng lời của Kiều Thu Nguyệt làm cho người đường chú ý đến, mọi cặp mắt đều nhìn về phía Lôi Phong cách quái dị như tên tội đồ. Lôi Phong thấy hành động này của Kiều Thu Nguyệt, làm kinh nghi chẳng thôi, pha thêm chút cảm giác tội lỗi như kiểu mới vừa làm chuyện cầm thú gì đối với tiểu nương chưa trưởng thành vậy. Lôi Phong đưa tay ra đỡ tay Kiều Thu Nguyệt, miệng gấp rút : -Đứng lên rồi , đừng như thế nữa. Hàn Bạch Vân nhìn tình hình có chút ám muội này, cũng nhanh chóng giúp Lôi Phong đỡ lời: -Tiểu muội muội mau đứng dậy , Phong ca có ý xấu đâu, nơi đây là chốn đông người đừng làm thế. Kiều Thu Nguyệt nghe hai người , liền biết hành động của mình có chút đúng, làm mất mặt chủ nhân, nên bỏ chân Lôi Phong ra, chóng tay đứng dậy, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ sợ sệt cùng những giọt lệ sầu. Lôi Phong thấy biểu tình của Kiều Thu Nguyệt như vậy, càng làm cho thêm nghi vấn, hỏi Kiều Thu Nguyệt: -Ta hiểu, tại sao khi ta ban cho ngươi tự do ngươi lại sợ hãi đến như vậy, ngươi có thể cho ta biết lý do ? Kiều Thu Nguyệt thấy Lôi Phong tiếp tục hỏi chuyện, hít hà cái, cố gắng kiềm chế lại nước mắt, giọng nức nở : -Thưa chủ nhân, mọi người nô lệ đều được huấn luyện rất nghiêm khắc mới được đem ra bán. Trong quá trình huấn luyện đó, điều mà người huấn luyện bắt chúng ta ghi nhớ sâu sắc nhất, đó chính là thân phận nô lệ mãi mãi là nô lệ, tự do, hai từ nãy cho dù nghĩ cũng được nghĩ đến. Khi , khuôn mặt Kiều Thu Nguyệt sợ hãi càng thêm sợ hãi, tái xanh phần. Lôi Phong nhìn biểu tình của Kiều Thu Nguyệt, cũng phần nào hình dung ra được cái quá trình huấn luyện đó kinh khủng như thế nào đối với tiểu nương chưa đến tuổi trưởng thành. Hơn thế nữa, Lôi Phong còn có thêm phần khâm phục đối với quá trình huấn luyện đó, chỉ quá trình huấn luyện mà thôi, thế mà làm cho con người đánh mất ý thức cá nhân, đánh mất cái tôi trong người, đánh mất tự do, chấp nhận suốt kiếp làm nô lệ mà oán. Càng khâm phục quá trình huấn luyện đó bao nhiêu lòng thương hại của Lôi Phong đối với Kiều Thu Nguyệt lại càng tăng lên bấy nhiêu. Hàn Bạch Vân cũng thế, đứng kế bên Lôi Phong, giấu được tức giận khuôn mặt, nắm tay nắm chặt lại, đôi mắt như phóng ra lửa. Huấn luyện chó chết, ta thề ngày nào đó ta diệt sạch người buôn nô lệ trong thiên hạ. Lôi Phong nhàng đặt tay gạt những giọt lệ còn đọng lại khóe mắt của Kiều Thu Nguyệt, thở dài cái, khuyên nhũ: -Muội đừng có sợ hãi nữa, mọi chuyện đều có hướng riêng của nó, có cái gì là nhất định cả. Làm con người, nếu như trong thâm tâm luôn nghĩ mình là nô lệ cho dù người đó phải là nô lệ cũng trở thành nô lệ. Nhưng nếu nô lệ, mang ý chí phấn đấu thoát khỏi kiếp nô lệ, tự khẳng định với bản thân mình phải là nô lệ, con người phải là nô lệ, mà là con người, con người đường đường chính chính khuất phục trước số kiếp, con người làm cho người khác ngước nhìn. Sống phải có mục đích, sống phải có ước mơ của mình, nếu những thứ này cũng có làm con người chút ý nghĩa cũng có. Từng lời của Lôi Phong như là chân lý, như là đạo lý cao thâm của con người già cõi, đâm vào lòng người, làm cho Kiều Thu Nguyệt đờ đẫn tiếp thu lúc lâu cũng chẳng gì. Hàn Bạch Vân đứng kế bên Lôi Phong, nghe lời lẽ Lôi Phong , khuôn mặt đầy vẻ khâm phục, nhiều hơn là phần kích thích bản thân, làm cũng có chút đờ đẫn theo Kiều Thu Nguyệt. YyTruyen.com Phong ca nhìn bề ngoài như là kẻ tùy tiện, nhưng chất lại là con người uyên thâm đầy chân lý. rất đúng, làm người mà có mục đích, có ước mơ, sống thế có ý nghĩa gì đâu. Nhưng mục đích của ta là gì? Ước mơ của ta là gì? Đúng rồi! Mục đích của ta là theo Phong ca, ước mơ của ta chính là cùng Phong ca tung hoành thiên hạ. Cái này hẳn sai . Kiều Thu Nguyệt thẩn thờ lúc lâu, trong tâm cũng liên tục hỏi lại chính bản thân mình, rốt cuộc mình có mục đích hay , rốt cuộc rằng ước mơ của mình là gì, mọi chuyện cứ quay quần trong đầu nàng nhưng mà nàng lại tìm ra được câu trả lời mình cần. Nàng cứ thế đứng giữa đường mà suy nghĩ, khuôn mặt càng lúc càng bình tĩnh hơn, càng lúc càng nghiêm nghị hơn. Cái này làm cho khí chất của nàng càng thêm tuyệt chúng, chút thanh thuần, mỹ lệ pha thêm chút chững chạc, làm cho nàng xinh đẹp lại xinh đẹp hơn. Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Kiều Thu Nguyệt, làm cho Hàn Bạch Vân đứng kế bên khống chế nổi cảm xúc của mình, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt cũng có chút đỏ. Nhìn thấy biểu tình của Hàn Bạch Vân như thế làm cho Lôi Phong cười trộm chẳng thôi, đúng là chuột thể thoát khỏi mèo mà. Dù sao, Hàn Bạch Vân cùng Kiều Thu Nguyệt chỉ cách nhau hai tuổi, cái này vẫn có cơ hội a, miễn sao giờ phút này đừng đè con người ta xuống là được rồi. Kiều Thu Nguyệt đứng đó suy nghĩ rất lâu, lâu đến nổi nàng cũng chẳng biết thời gian lâu là bao nhiêu nữa, nhưng số thời gian này phải là vô ích, vì nàng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt. Chủ nhân rất đúng, ta là nô lệ nhưng tâm ta nghĩ mình là nô lệ ta mãi là nô lệ, nhưng nếu tâm ta nghĩ mình phải là nô lệ, ta là nô lệ. Mục đích, ước mơ của ta, nếu có vậy tự mình đặt ra . Từ giờ phút này, mục đích của ta là thoát khỏi kiếp nô lệ, ước mơ của ta là giải phóng cho tất cả nô lệ toàn bộ đại lục này. Đúng vậy! Chính là nó rồi. Nhìn thấy Kiều Thu Nguyệt nắm tay nắm chặt lại, khuôn mặt mảng tự tin, chút sợ hãi cũng có, làm cho Lôi Phong rất hài lòng, xấu mà biết phấn đấu vẫn còn cách cứu, đẹp mà biết phấn đấu chỉ có nước vứt thôi. Khuôn mặt tự tin này lần nữa làm cho Kiều Thu Nguyệt xinh càng thêm đẹp. Hàn Bạch Vân ở bên, thấy khuôn mặt của Kiều Thu Nguyệt càng nhìn càng đẹp làm cho đỏ lại càng đỏ hơn. Lôi Phong nhìn Hàn Bạch Vân như vậy thầm lắc đầu cười khổ, đúng là tự chui đầu vào rọ a. Lôi Phong lên tiếng cắt đứt im lặng giữa ba người: -Muội chắc nghĩ thông rồi đúng ? Kiều Thu Nguyệt chút cũng nhút nhát như lúc đầu, tự tin : -Đúng vậy, ta nghĩ thông suốt hết rồi! Cảm tạ chủ nhân! Ta có chuyện muốn hỏi chủ nhân, biết việc ban cho tự do có là ? Nếu là vậy ta muốn được tự do. Lôi Phong cười nhàn nhạt, đáp lại lời của Kiều Nguyệt Như: -Ngươi hỏi như thế sợ ta trừng trị hay trách phạt ngươi sao? Tự do của ngươi a, là bốn ngàn Thông Tệ đó. Ta cũng nỡ a. Kiều Thu Nguyệt cũng cười cái, nụ cười tựa muôn hoa đua nở làm cho Hàn Bạch Vân lần nữa nhịp tim tăng cao, chút sợ hãi như lúc trước, nhàng : -Sợ, có gì phải sợ chứ. Cũng như lời chủ nhân , sống nên khuất phục, nếu có cơ hội tự do như vậy ta cũng phải nên nắm bắt . Ân tình của chủ nhân đối với ta, suốt đời này ta quên, còn chuyện bốn ngàn Thông Tệ xin chủ nhân yên tâm, ngày nào đó chắc chắn ta trả lại đủ cho chủ nhân. Lôi Phong cười ha hả, gật đầu hài lòng, tiếp: -Đúng! Sống là phải như thế, làm người phải ra con người, đừng có làm người mà sống kiếp con thú như vậy. Tự do của ngươi ta trả lại. Dù sao, nó cũng thuộc về ngươi. Còn bốn ngàn Thông Tệ, cái đó ta đùa mà thôi chẳng cần phải để trong lòng. Mất bốn ngàn Thông Tệ cứu lại con người, cái giá này chút cũng chẳng mắc. là làm, Lôi Phong tay cho vào ngực móc ra bản hợp đồng nô lệ, chút dư thừa, nhanh chóng xé rách nó thành nhiều mảnh rồi quăng lên trời. Nhìn các mảnh giấy cao theo gió mà bay làm Kiều Thu Nguyệt xúc động chẳng thôi, nước mắt cũng theo đó mà trào ra, nhưng khác ở chổ, đây là phải giọt lệ sầu, đây là giọt lẽ của vui mừng. Đối với Lôi Phong, Kiều Thu Nguyệt cũng có nhận thức khác về , lúc đầu nàng cũng nghĩ như bao kẻ ăn chơi khác, nhưng giờ nàng lại cảm kích, biết ơn, cùng thêm kính trọng Lôi Phong. Vị chủ nhân này, bên cạnh ta còn cảm giác của nô lệ, bên cạnh ta thấy được giá trị của bản thân mình, giá trị của con người, bên cạnh ta cảm nhận được ấm áp mãnh liệt, bên cạnh ta cảm nhận được hạnh phúc khó ta được bằng lời. Nhìn khung cảnh này, Hàn Bạch Vân cũng cảm động, bùi ngùi, nhưng lại có thêm chút buồn rầu, nàng tự do vậy ta và nàng liệu còn có cơ hội nữa . Lôi Phong thu hết biểu tình của Hàn Bạch Vân vào mắt, trong lòng cười trộm trận, quay đầu hỏi chuyện với Kiều Thu Nguyệt: -Muội giờ cũng tự do rồi, muội có quyết định gì cho bản thân chưa? Lôi Phong hỏi làm cho Kiều Thu Nguyệt buồn man mác, miệng nở nụ cười ai oán, đáp lại Lôi Phong: -Phụ mẫu ta chết hết rồi, người thân cũng chẳng có ai, giờ ta cũng chẳng biết đâu, bắt quá phiêu bạt nhân gian vậy, chuyện tới đâu tính tới đó thôi. Lôi Phong nghe thế, mỉm cười cái, vừa tính mở miệng tiếp Hàn Bạch Vân ở bên mừng rỡ, nhanh chóng cướp lời của Lôi Phong. -Thân là nữ nhân, lại thêm phải là võ giả, thân mình phiêu bạt như thế rất là nguy hiểm, chuyện này nên. Ta đây có ý định, biết muội có đồng ý ? Kiều Thu Nguyệt nghe thế, liền hỏi lại: -Chẳng biết ý định đó thế nào? YyTruyen.com Hàn Bạch Vân trong lòng như nở hoa, cười tươi : -Ta và Phong ca là đệ tử của Phong Lôi môn, nơi ở của Phong ca là tiểu viện có nhiều phòng trống, ta cũng ở đấy, nếu muội đồng ý theo chúng ta lên đó ở đỡ. Dú sao ở Phong Lôi môn vẫn tốt hơn đây đó có mục địch. Đợi muội tìm được hướng của mình rồi rời cũng muôn. Nghe Hàn Bạch Vân thế, Kiều Thu Nguyệt có chút thẹn thùng, dù sao là thân nữ nhân ở với hai người nam nhân cũng tiện cho lắm, nhưng mà nghĩ lại thân mình phiêu bạt, ngày nào đó chắc trở lại kiếp nô lệ. Dù sao chủ nhân cũng là người tốt, chắc hẳn làm hại gì ta, nếu muốn làm rồi cần phải giúp ta như thế, thôi được rồi, ở cùng hai nam nhân ở cùng hai nam nhân vậy. Suy nghĩ lúc, Kiều Thu Nguyệt liền đưa quyết định của mình: -Được! Vậy ta đành phiền hai ca vậy. Thấy Kiều Thu Nguyệt chấp thuận, Hàn Bạch Vân lòng vui như mở hội, nhưng lại nghĩ đến vấn đề gì đó nên ngại ngùng gãi đầu, cười cái với Lôi Phong: -Phong ca, ta quên hỏi ý Phong ca mất, chẳng biết Phong ca có thể để Nguyệt muội ở Thu Phong Viện được ? Lôi Phong cười khẩy, nhùn nhùn vai, đáp lại: -Cũng biết hỏi ta nữa cơ đấy! Ta tưởng ngươi chỉ biết Thu Nguyệt thôi chẳng biết trời đất gì cả. Làm huynh đệ với ngươi tốt a. Nghe Lôi Phong trách móc, Hàn Bạch Vân gãi đầu ngượng ngùng, nở nụ cười làm lành, khuôn mặt đầy vẻ vô tội. Nhìn Lôi Phong cùng Hàn Bạch Vân diễn trò như thế, Kiều Thu Nguyệt tay che miệng cười khúc khít. Đây chính là nụ cười hạnh phúc nhất từ lúc nàng sinh ra. Hàn Bạch Vân ngượng ngùng bên kia, thấy đáng vẻ Kiều Thu Nguyệt như thế, lần nữa con tim yên ổn lại đập lên liên hồi. là xinh đẹp! Cuộc đời này của ta, chắc chắn phải lấy nàng làm lão bà. Lôi Phong cũng cười ha hả, vỗ vỗ vai Hàn Bạch Vân, tiếp: -Thôi! Cái đó là ta đùa, dáng vẻ của ngươi như thế làm cho Nguyệt muội cười chê kìa. Ta cũng có ý giống ngươi. Nếu giờ Nguyệt muội đồng ý vậy cứ thế mà làm thôi. Hàn Bạch Vân nghe Lôi Phong dáng vẻ của làm cho Nguyệt muội cười, khuôn mặt Hàn Bạch Vân càng thêm vôi tội, ngượng ngùng tiếp tục gãi đầu, mong muốn lại được thấy nụ cười của Kiều Thu Nguyệt. Lần này Kiều Thu Nguyệt lại chẳng cười, nhưng khi Lôi Phong mở miệng câu làm nàng tiếp tục che miệng khúc khít cười. -Ngươi làm trò gì thế, đứng ngượng ngùng, gãi đầu như con khỉ thế. Ta cũng đồng ý rồi. Ngượng ngùng cái quái gì nữa! Nghe Lôi Phong , khuôn mặt Hàn Bạch Vân đầy đường hắc tuyến. Chẳng phải do Phong ca ta làm dáng vẻ đó Nguyệt muội cười sao, giờ ta làm trò nàng cười ngược lại còn bị ca chữi. là… Ô! Nàng cười rồi. Nụ cười ấy sao mà đẹp thế này.
Chương 29: Đùa bỡn mỹ nhân. Sau khi bàn bạc xong xuôi mọi chuyện, Lôi Phong quyết định để cho Hàn Bạch Vân đưa Kiều Thu Nguyệt về Phong Lôi môn trước, ở lại còn việc phải làm. Do Kiều Thu Nguyệt phải là võ giả nên tốc độ di chuyển rất chậm, nên đành phải đưa nàng về trước, nếu đợi Lôi Phong làm xong việc sợ rằng cả ba khó lòng về Phong Lôi môn trước trời tối. Hàn Bạch Vân nghe Lôi Phong để mình dẫn Nguyệt muội muội về trước, mừng rỡ chẳng thôi, lời lẽ dư thừa gì gật đầu đồng ý ngay. Còn Kiều Thu Nguyệt cũng tự biết bản thân của mình như thế nào nên cũng chẳng gì liền đồng ý. Nhìn Hàn Bạch Vân cùng Kiều Thu Nguyệt, hai người song song, hướng về cổng thành Lôi Phong nở nụ cười nhàn nhạt rồi quay đầu bước làm việc chính. Giờ này cũng là giữa trưa rồi, đường cũng bớt đông đúc hơn lúc sáng nhưng người đường vẫn qua lại ngớt. Lôi Phong dạo bước con đường, nhìn các cửa tiệm xung quanh, tìm tòi thứ gì đó. Sau nhiều đợt tìm kiếm cùng đánh giá, cuối cùng Lôi Phong cũng kiếm được cửa tiệm có quy mô lớn, cho rằng cửa tiệm này chắc có những thứ cần mua. Thái Hòa Lâu. Lôi Phong vừa bước vào cửa tiệm, tên nhân viên nhanh nhảu chạy ra mời chào Lôi Phong: -Kính chào quý khách đến với Thái Hòa Lâu, nơi đây có bán nhiều loại sản phẩm luyện khí cũng như tài liệu luyện khí, chẳng biết quý khách muốn mua gì? Lôi Phong cười nhàn nhạt, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, rồi lên tiếng: -Được! Ta muốn mua số tài liệu luyện khí, ngươi ghi nhớ cho kĩ rồi tìm kiếm dùm ta, Bích Cực Hàn Thạch, Kim Ma Thạch,,, Lôi Phong đứng đó kể luyên thuyên ra hơn chục tên nguyên liệu luyện khí. Nghe Lôi Phong , tên nhân viên cũng rất nhanh nhẹn, tay lấy từ trong ngực ra cuốn sách cùng cây bút, Lôi Phong đến tên tài liệu nào liền ghi chép vào. Sau khi ghi chép xong xuôi, tên nhân viên mời Lôi Phong đứng chờ trong chút lát, còn quay tìm quản , vì những thứ Lôi Phong cầu vượt quá giới hạn của . Sau lúc cũng khá lâu, tên nhân viên quay lại cùng với người trung niên chững chạc. Ngươi trung niên nhìn thấy Lôi Phong mỉm cười hiếu khách rồi : -Kình chào công tử! Ta là quản của Thái Hòa Lâu này. Những thứ công tử vừa nêu ra, ở đây đều có cả, chỉ có Nguyệt Hàn Ngọc, Liên Chúc Thiết, là có thôi. Nhưng công tử yên tâm, ta dẫn công tử vào phòng trong, nơi đây có lẽ có thứ công tử cần. Lôi Phong nghe thế, gật đầu cái đồng ý, rồi cất bước chân theo vị quản bước vào trong. Phòng bên trong so với bên ngoài khác nhau là mấy, có khác chỉ là khác ở chổ, nơi đây toàn là những đồ vật trân quý hơn bên ngoài mà thôi. Phòng trong này tuy là ít người những vẫn có người mua bán. Lôi Phong theo chấp xuyên qua các khách nhân mua đồ, đến trước viên ngọc dừng lại. Viên ngọc này có hình dáng như ánh trăng phát ra ánh sáng nhàn nhạt cùng hàn khí có thể dễ dàng phát . Vị quản nở nụ cười với Lôi Phong, : -Nguyệt Hàn Ngọc đây rồi, công tử có thể xem thử nếu đồng ý chúng ta giao dịch, còn Liên Chúc Thiết có lẽ ở bên trong vào chút là thấy thôi. Lôi Phong gật đầu hiểu ý, rồi cầm lấy Nguyệt Hàn Ngọc lên xem xét lúc rồi mìm cười : -Tốt! Thứ này được rồi. Giờ dẫn ta xem Liên Chúc Thiết. Vừa , Lôi Phong vừa đưa Nguyệt Hàn Ngọc sang lại cho quản . Vị quản tiếp nhận lại đồ, rồi giơ tay ra mời Lôi Phong cùng. Thế là Lôi Phong cùng quản tiếp qua lúc nữa đến trước cục thiết, cục thiết này so với các cục thiết khác chẳng khác nhau là mấy, nhưng đừng nhìn bề ngoài mà xem thường nó, người trong nghề ai cũng biết được giá trị trân quý của nó đến mức nào. Lần này cũng như lần trước, vị quản mời Lôi Phong xem cục thiết, nhưng lần này Lôi Phong chút phản ứng cũng có, khuôn mặt vẻ thèm thuồng chăm chăm nhìn về phía. Theo hướng mắt của Lôi Phong, vị quản nhìn qua thấy vị nữ tử lục y* khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tuyệt đẹp. Vẻ đẹp này những ngôn từ dung tục bình thường khó lòng tả ra được, ừ, có thể gọi vẻ đẹp đó như là tiên nữ, cũng chỉ có hai từ tiên nữ này mới có thể hình dung ra được chút vẻ đẹp của nữ nhân kia. Mái tóc đen huyền, mềm mại, được cột, búi cách tinh hoa, phần đuôi của tóc xả xuống ngang vai. Dáng vẻ cao khoảng mét sáu gần mét bảy, thân hình cân đối đến tuyệt diệu, được điêu khắc như hình chữ S tinh vi, chổ cần lồi chắc chắn lồi, chổ cần lõm chắc chắn lõm, chút dư thừa cũng chẳng có. Đúng là tuôi trẻ khí thịnh a! Thấy mỹ nhân liền ngu ngốc ra như thế. Biểu tình của vị quản tất cả được Lôi Phong thu vào mắt, biết tên quản này nghĩ mê , nhưng Lôi Phong cũng thèm giải thích làm gì. Vị mỹ nhân kia đúng là rất xinh đẹp, có thể cả hai kiếp làm người Lôi Phong cũng chưa lần nhìn thấy người con lại có thể mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành đến vậy. Dù nàng là mỹ nhân nhưng cũng thể nào làm cho Lôi Phong thèm thuồng ra mặt như vậy, cái mà làm cho Lôi phong thèm thuồng nhìn chằm chằm như thế chính là vật nàng cầm tay. Vật này là viên thạch to hơn bàn tay chút, có màu xám sẫm, nhìn chung chẳng có gì đặc biệt, nhưng Lôi Phong lại biết vật này rất là trân quý, nó trân quý đến nổi chỉ sợ cả đại lục này cũng chẳng biết lai lịch của nó ngoại trừ Lôi Phong. Cái này cũng là nhờ truyền thừa bá đạo kia, nếu có truyền thừa Lôi Phong cũng chẳng biết viên thạch nhìn bình thường như thế lại có tác dụng rất quan trọng trong luyện khí. Kết Hồn Thạch. Nữ thần may mắn nàng mỉm cười với ta phải ? Ài, nàng là tốt bụng. YyTruyen.com Lôi Phong tuy chắc hơn năm phần viên thạch kia là Kết Hồn Thạch rồi nhưng chưa kiểm tra qua cũng dám chắc mười thành. Thế nên liền nghĩ cách tiếp cần mỹ nữ, là kiểm tra Kết Hồn Thạch, hai là dụ dỗ mỹ nữ để chiếm lấy Kết Hồn Thạch. Nhìn cũng chẳng thèm nhìn chấp cái, cứ thế mà bước về hướng vị mỹ nhân. Lôi Phong bước đến gần nương tuyệt sắc, giả vờ trượt chân ngã cái đụng vào người nàng ta. Vị mỹ nhân chăm chú xem viên thạch tay, nam nhân lại ngả vào người nàng, thân thể Lôi Phong vừa dụng trúng bả vai của nàng nàng nhanh chóng xoay người cái né tránh, sẵn chân cho cước vào người Lôi Phong. Tuy cước kia mạnh, nhưng cũng làm cho Lôi Phong ngả ngược ra lại đừng sau. Cái loại nữ nhân gì đây, lão tử chỉ tính giả vờ ngả để bắt chuyện với nàng thôi, làm gì mà đá ta dữ vậy. Lôi Phong nằm ngả ngửa lên trời oán trách giọng ríu rít như chim hót vang lên: -Ngươi đứng kiểu gì vậy hã! Lần sau còn té vào ta nữa đơn giản như thế đâu. Trời! Sao giọng cùng lời khác nhau xa đến thế. Giọng như chim hót còn lời sao như tát nước vào mặt người khác thế. Lôi Phong bật người cái, đứng dậy, phủi phủi bụi quần áo, nở nụ cười nhàn nhạt, tỏ vẻ ngượng ngùng, chấp tay : -Ta cố ý xin tiểu thư thứ lỗi cho. Ta phi! Ở đó mà kêu là cố ý, ta chính mắt nhìn thấy ngươi giả bộ té, vị quản hậm hực nghĩ. Nàng nghe Lôi Phong thế hừ lạnh cái, tiếp: -Thôi được rồi! Ta thứ lỗi cho ngươi đừng có mà té nữa đó. Lôi Phong mỉm cười cái, khuôn mặt giả bộ như có chút si mê nhìn vị mỹ nhân, đáp lại: -Tiểu thư ta cảm tạ nàng thứ lỗi cho hành vi của ta, nhưng dù sao lỗi cũng là lỗi của ta, chẳng biết nàng có chuyện gì cần giúp đỡ ? Hãy để ta làm giúp cho, như vậy mới có thể làm cảm thấy bớt ái náy chút. Lời lẽ chững chạc đường hoàng, nhưng khuôn mặt của Lôi Phong càng lúc càng si mê hơn nhìn mỹ nhân. Mỹ nhân thu biểu tình của Lôi Phong vào mắt, trong lòng thầm chán ghét, nàng từ tới lớn là thiên chi kiều tử của siêu cấp thế lực, cộng thêm vẻ đẹp tuyệt chúng của mình những người theo đuổi nàng xếp thành hàng hàng lớp lớp, những người theo đuổi nàng cũng là bộ mặt si mê như Lôi Phong, phải là những người đó phiền thể tả được. Huống hồ chi Lôi Phong trang phục sang trọng, thế nhưng chút ba động ngũ lực cũng chẳng có, nhìn sơ qua là biết, chính là công tử quần là áo lụa. Bởi vì vậy, nên nhìn thấy vẻ mặt si mê, dại ra mặt của Lôi Phong liền làm cho nàng càng thêm chán ghét. Nàng nhíu mày cái, khuôn mặt tỏ vẻ vui, đáp lại: -Ta có chuyện gì cần ngươi giúp, ta thứ lỗi cho ngươi là được rồi. Đừng ở đây làm phiền ta xem đồ vật, nếu đừng trách sao ta lại ra tay với ngươi. Nữ nhân này bạo a. Hở chút là đòi đánh người khác. Lôi Phong nghe thế, chút cũng bị ảnh hưởng, khuôn mặt vẫn mảnh si mê, miệng nở nụ cười nhàn nhạt lái sang chuyện khác: -Ồ! Tiểu thư xem đồ vật sao, là viên thạch này à. Nó nhìn rất đặc biệt a! Lôi Phong vừa vừa nhìn vào viên thạch, dáng vẻ tỏ ra như nghiên cứu cái gì đó. Hành động này của Lôi Phong càng làm cho vị mỹ nhân thêm chán ghét. Nghiên cứu cái quỷ gì chứ, chút ba động ngũ lực cũng có mà còn ở đây diễn trò nghiên cứu, nực cười. Ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm à. Nhưng có lẽ nàng biết, nàng chữi thầm Lôi Phong cũng như chữi chính mình, ngoài Lôi Phong ra tất cả người ở đây kể cả nàng cũng chẳng biết viên thạch này là gì. Nàng chữi Lôi Phong là ngu, nàng lại biết viên thạch này là gì, Lôi Phong lại biết, vậy chẳng phải là nàng còn ngu hơn cả ngu sao! Lôi Phong giả bộ nghiên cứu chút rồi mở lời : -Ta tuy nghiên cứu qua nhưng thể nào tìm ra lai lịch của viên thạch này. Nhưng nếu tiểu thư thấy thích nó ta mua tặng nàng, xin tiểu thư đừng từ chối, ta đây chỉ muốn chuộc lỗi mà thôi. Nghe Lôi Phong vậy, tuy nàng chẳng thiếu tiền để mua viên thạch này nhưng lại muốn bị Lôi Phong tiếp tục làm phiền nữa đành chấp nhận, với lại nàng muốn cho Lôi Phong tiêu tốn số tiền lớn để trả thù Lôi Phong làm nàng chán ghét nãy giờ. -Thôi được! Ta đồng ý. Nhưng ngươi mua xong tặng cho ta phiền ta nữa ta muốn ở mình xem đồ. Lôi Phong tỏ vẻ có chút tiếc nuối muốn rời xa nàng nhưng rồi cũng gật đầu chấp nhận. -Được rồi! Ta tặng nàng viên thạch chuộc lỗi với tiểu thư xong ta làm phiền tiểu thư nữa. Giờ tiểu thư đưa viên thạch cho ta, ta qua tính chi phí với quản rồi ta trở lại tặng cho tiểu thư. Vị mỹ nhân gật đầu đưa viên thạch qua cho Lôi Phong, lòng lại cười thầm ngừng Lôi Phong ngu ngốc, sắp tốn kém đến chảy máu rách thịt rồi, đáng đời ngươi ai kêu làm ta chán ghét, viên thạch này ta hỏi qua giá rồi gần hai vạn Thông Tệ chứ ít, lần này cho ngươi nước mắt cũng chẳng chảy ra nổi a. Lôi Phong nuối tiếc ngấm nhìn khuôn mặt của mỹ nhân lần nữa, rồi nhận lấy viên thạch quay đầu bước đến vị quản đứng phía kia. Viên thạch vừa vào tay Lôi Phong liền kiểm tra ngay, con mẹ nó đúng là nó rồi, nữ thần may mắn a, ta bắt đầu thấy thích ngươi rồi đó. Thấy Lôi Phong đến bên này vị quản nở nụ cười thân thiện, dù khách nhân có thế nào nữa vẫn là khách nhân, quản khách nhân làm gì chỉ quản mua bán mà thôi, đây là đạo đức nghề nghiệp a. Lôi Phong vừa bước đến liền mở miệng : -Những tài liệu vừa nãy ta cầu ta đều lấy hết kể cả Nguyệt Hàn Ngọc cùng Liên Chúc Thiết này nữa. Ngươi chuẩn bị cho ta nhanh sẵn tính luôn giá tiền . À còn nữa, viên thạch này cũng tính luôn . Lôi Phong vừa đưa viên thạch sang cho quản , nhận viên thạch, quản hơi chần chừ chút, rồi : -Công tử viên thạch này có giá hai vạn Thông Tệ. Công tử quyết định mua nó sao? Con mẹ nó. Chẳng phải là đại lục này chẳng có ai biết lai lịch sao, nhưng sao lại bán mắc thế, đùa lão tử à. Lôi Phong đúng là khoe mẽ mà, nhặt được tiền mà còn chê ít a. Lôi Phong lộ ra vẻ buồn rầu, quay đầu nhìn mỹ nhân cái, cười thân thiện, rồi lại quay đầu nhìn quản , giọng : -Ngươi cái gì thế? Chỉ viên đá bình thường như thế thôi mà hai vạn sao, ngươi tưởng ta là tên ngu ngốc à. Tại vì vị mỹ nhân đằng kia thích nên ta mới mua chứ ta cũng chẳng cần đâu. Với lại ta mua nhiều thứ ở đây như thế cơ mà, bớt lại chút ta sợ đủ tiền, hứa với mỹ nhân mà làm được như thế mất mặt lắm. Cái này ràng là đóng kịch a. Giá trị của Kết Hồn Thạch há chỉ đơn giản hai vạn Thông Tệ là mua được sao? Dù biết là hai vạn cũng đáng nhưng Lôi Phong vẫn giả bộ như thế, mua được càng rẻ chẳng phải càng tốt hay sao, thế ngu gì mà làm. Vị quản thu hết biểu tình của Lôi Phong vào mắt, tên này đúng là dại a, thôi giúp vậy dù sao cái viên thạch này chẳng biết lai lịch thế nào cũng chẳng biết công dụng ra sao, để ở đây gần năm rồi vẫn chưa bán được, bằng bán cho thôi. Quản cười cái, đáp lại lời Lôi Phong: -Thôi! Được rồi! Ta chịu lỗ chút giúp công tử vậy. vạn năm ngàn! Đây là giá cuối cùng đồng cũng bớt nữa. YyTruyen.com Lôi Phong giả bộ nhíu mày đau khổ, lại với quản : -Thôi! Vậy cũng được, vì mỹ nhân chịu khổ chút cũng sao. Ngươi tính toán hết cho ta xem bao nhiêu, rồi đưa sang cho ta. Quản gật đầu cái, sẵn tay kêu tên nhân viên lại, kêu lấy những thứ nãy giờ Lôi Phong cầu còn mình ở lại tính số tiền Lôi Phong cần trả. Sau hồi tính toán giá cả trước mặt Lôi Phong, ra được con số hai vạn năm ngàn hai trăm lẻ tám Thông Tệ. Vì Lôi Phong mua nhiều thứ nên quản quyết định bỏ số lẻ lấy hai vạn năm ngàn hai trăm Thông Tệ. Nghe quản tính giá, Lôi Phong cũng thầm tính toán lại lần, thấy có sai sót gì liền mỉm cười, gật đầu đồng ý với cái giá hai vạn năm ngàn hai trăm Thông Tệ. Lôi Phong nghĩ đến số tiền phải chi trả thầm than may mắn, nếu như lúc trước Hàn Bạch Vân chịu lấy hết số chín trăm viên đan dược giờ này Lôi Phong cũng chẳng có đủ tiền để mua Kết Hồn Thạch rồi. Đúng là nữ thần may mắn mê luyến ta rồi, hắc hắc. Chỉ trong chốc lát sau, tên nhân viên quay lại đem theo Như Ý Túi cấp đựng tài liệu mà Lôi Phong mua. Quản tiếp nhận Như Ý Túi đổ ra để Lôi Phong kiểm tra lại lần rồi thanh toán tiền. Lôi Phong kiểm tra sơ qua thấy đủ liền thu hồi hết vào Như Ý Túi của mình, chỉ cầm lại viên Kết Hồn Thạch tay. Đồ cũng lấy tất nhiên là phải trao tiền rồi. Lôi Phong cho tay vào Như Ý Túi rút ra hai ngàn sáu trăm Linh Tệ đưa qua cho quản , kèm theo lời làm cho vị quản này tức điên lên chẳng thôi. -Ở đây là hai ngàn sáu trăm Linh Tệ tương đương với hai vạn sáu ngàn Thông Tệ. Ngươi cứ kiểm tra lại . À còn nữa! Số dư cần trả lại, cái đó là ta cho ngươi, xem như cảm tạ ngươi hạ giá viên thạch này cho ta a. Cái tiểu muội muội nhà nó, tên này mua bán dùng tới cả Linh Tệ, thế mà than “nghèo” trước mặt ta để ta mềm lòng hạ giá xuống, ta hạ tới năm trăm Thông Tế đấy, thế mà cảm tạ ta bằng tám mươi Thông Tệ, lỗ mất của ta bốn trăm Thông Tệ rồi, cái này là quá đê tiện . Khuôn mặt vị quản nhăn nhó đến khó coi, đưa tay ra tiếp nhận Linh Tệ của Lôi Phong, kiểm tra cái rồi gật đầu tỏ vẻ đủ. Vị mỹ nhân đứng bên này cũng có chút kinh ngạc, tưởng Lôi Phong bất quá là tên ăn chơi trác táng bừa bãi mà thôi, ngờ Lôi Phong lại giàu có như vậy. Nàng nếu biết trước như thế mua thêm vài thứ cho Lôi Phong trả tiền thấy phụ mẫu luôn rồi, cho chừa cái tật làm nàng chán ghét. Lôi Phong quay đầu lại thấy mỹ nữ nhìn mình, mĩm cười cái, tay giơ Kết Hồn Thạch lên, tay khác chỉ chỉ vào viên thạch, lớn về phía nàng: -Ta đây rất có hứng thú với viên thạch này, ngờ tiểu thư cũng có hứng thú với nó. Ta muốn mua thấy tiểu thư hứng thú như vậy biết làm sao cho tốt. Nhưng chẳng ngờ a. Tiểu thư lại tốt bụng như vậy, bỏ thích của mình mà nhường nó lại cho ta. Nếu nhường như vậy ta xin nhận lấy thôi. Cảm tạ a. Hẹn ngày tái ngộ. À ! Hẹn ngày tái ngộ a. Vừa xong, Lôi Phong liền nhét Kết Hồn Thạch vào Như Ý Túi, còn ba chân bốn cẳng chuồn mất. Nghe Lôi Phong vậy, vị tiểu thư mỹ nhân kia chẳng hiểu nổi xảy ra chuyện gì, thẩn thờ nhìn Lôi Phong chuồn mất mà chẳng có phản ứng gì, tới lúc nàng nhận thức ra được là mình bị đùa bỡn Lôi Phong biến mất dạng.