[Xuyên Không] Tung Hoành Dị Thế - Bất Lưu Danh (Updeta Q1-C42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20: Khí thế của Tam Trưởng Lão.

      Cuồng phong mang tính chất hủy diệt cao, phá hủy tất cả mọi thứ đường nó qua.
      Tiêu Dao cũng vậy!

      Mỗi đường kiếm chém xuống chỉ công thủ, toàn lực tấn công với uy lực mạnh nhất cho đối thủ đường lui.

      Đúng chính là điểm này rồi!

      Nếu công thủ, vậy khi tấn công thất bại liền phải nhận ngay kết cục thảm hại.

      Lôi Phong nắm bắt được điểm này liền thi hành vào thực tiễn. Lôi Phong né tránh nữa, chuyển sang tấn công. Từng đường quyền uyển chuyển mang uy lực cường đại liên tục được xuất ra đối kháng trực tiếp cùng Tiêu Dao.

      Dùng công phá công.

      Ngay lập tức, thế trận liền trở nên cần bằng.

      Tiêu Dao bổng kinh ngạc với tình hình trước mắt, chỉ vài giây trước Lôi Phong còn chật vật né tránh mà vài giây sau Lôi Phong lại cường ngạnh công kích chẳng thua kém gì Tiêu Dao.

      Trong tíc tắc Tiêu Dao kinh ngạc đó, Lôi Phong liền lợi dụng thời cơ tung ra quyền mạnh nhất đấm thẳng vào ngực Tiêu Dao. Tiêu Dao liền bừng tỉnh, kiếm chém ngang vào Lôi Phong.
      Lôi Phong chẳng chịu thua kém, trực tiếp bỏ qua đường kiếm chẳng thèm đón đỡ, chuyển hướng của quyền vào bụng Tiêu Dao.

      Quyền tới trước kiếm.

      “Bịch Chát”

      Quyền oanh kích vào bụng làm Tiêu Dao lùi lại mấy bước, đường kiếm lùi lại mấy bước này của Tiêu Dao mà ngừng bước, nó vẫn hiên ngang chém ngang ngực Lôi Phong. Cũng may do, Tiêu Dao lùi lại vài bước nên vết chém chẳng sâu cho lắm.

      chút sợ hãi hay do dự, Lôi Phong liền tung ra cước vào ngực Tiêu Dao làm Tiêu Dao bay ngược về sau.

      lần nữa kinh ngạc! YyTruyen.com

      Tiêu Dao liền chuyển mình cái nhàng đáp lại mặt đất, khuôn mặt vẫn mang nổi ngạc nhiên thôi.

      Lôi Phong người đầy máu thở hổn hển, nhưng cặp mắt vẫn sắc bén nhìn Tiêu Dao chút tổn thương cũng có.

      Cái bà già nó, ta tốn bao nhiêu là máu thế mà tên kia chẳng bị gì. Lão thiên, ông chơi ta sao.

      Điều này cũng đúng thôi, cước của võ giả Thất Tinh Linh Cấp há có thể gây thương tổn cho võ giả Thất Tinh Tôn Cấp. Đừng quên Thất Tinh Linh Cấp cùng Thất Tinh Tôn Cấp cách nhau tới đại đẳng cấp nha.

      Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi kĩ xảo, kĩ năng, chiến pháp,,, đều trở nên vô dụng.

      Tiêu Dao thu hồi ngạc nhiên lại, tiếp tục tấn công, :

      - Ngươi là giỏi. Ta đánh với ngươi nhìn ra được đẳng cấp của ngươi chỉ có Thất Tinh Linh Cấp. Thất Tinh Linh Cấp a. Thế mà có thể tấn công được ta. Nhưng đến đây kết thúc được rồi! Ta hỏi ngươi lại lần cuối có chịu theo ta Chấp Pháp Đường hay ?

      Đây là thẳng thắn hay ngu dốt đây.

      Lôi Phong điều tức hơi thở, nhàn nhạt đáp:

      - bảo ta là vô tôi, Chấp Pháp Đường làm gì. Ngươi cái con mẹ nó rắc rối quá ...

      Lôi Phong chưa kịp hết Tiêu Dao cắt ngang lời

      - Thế đừng trách ta.

      Vừa dứt câu , Tiêu Dao lại đưa tay ra trước luồng sức mạnh của phong lực nhanh chóng bao bọc đầu ngón trỏ, trong tíc tắc đó, từ đầu ngón trỏ xuất những đoàn gió xoắn lại và nối liền với nhau tạo thành đường chỉ gió, phóng thẳng .

      §Xuyến Phong Nhất Chỉ§

      Cái lồng, ít lắm cũng phải cho ta hết câu chứ, chưa gì lại tấn công. Kèo này khó chơi à nha, chắc phải nằm giường vài tháng rồi.

      Do lúc chuyện khoảng cách của Lôi Phong cùng Tiêu Dao rất gần, Lôi Phong còn chưa kịp phản ứng gì thấy §Xuyến Phong Nhất Chỉ§ xé gió đến trước mặt mình rồi.

      Thôi xong đời em rồi.

      Ngay lúc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc này, trung bổng vang lên tiếng :

      - Dừng tay lại cho ta.

      Theo tiếng ra là khí thế bá đạo, cường đại lướt ngang qua người Lôi Phong thẳng hướng đến phía Tiêu Dao. Tuy là chỉ lướt ngang qua người Lôi Phong thôi, nhưng cũng làm cho cả người nhũn ra như cọng bún thiu chẳng còn chút lực.

      Lướt ngang như vậy bị nhắm vào làm sao?

      Chỉ thấy §Xuyến Phong Nhất Chỉ§ bổng biến mất, Tiêu Dao ngồi đất thở hổn hển, mồ hôi lạnh đổ khắp người, sức lực cũng chắp cánh mà bay còn gì.

      “Bịch”

      trung thân ảnh hạ xuống đứng giữa Lôi Phong cùng Tiêu Dao.

      sai!

      Thân ảnh này chính là Tam Trưởng Lão – Hoàng Quyết Chiến.

      Lại , khi Lôi Phong cùng Tiêu Dao từ đấu khẩu chuyển sang đấu võ, tên đệ tử ngoại môn xui xẻo ăn nhát kiếm kia ba giò bốn cẳng dắt chân lên cổ chạy báo tin với Chưởng môn nhân. Nhờ như thế, nên Tam Trưởng Lão mới kịp thời xuất cứu Lôi Phong thoát khỏi giướng bệnh.

      Thấy Tam Trưởng Lão xuất , Lôi Phong thở ra hơi thoải mái.

      Trong lòng Lôi Phong lại rất là kinh ngạc. Vừa rồi, cái khí thế kia là do Tam Trưởng Lão phóng ra hay sao. là bá đạo. Chỉ đơn giản phóng ra khí thế liền dập tắt được đòn tấn công của võ giả. Đây là sức mạnh của cường giả sao? Cái này, làm ta ao ước a.

      Lôi Phong hướng Tam Trưởng Lão chấp tay, :

      - Đệ tử ra mắt Tam Trưởng Lão.YyTruyen.com

      Đồng thời, Tiêu Dao cũng chóng tay đứng dậy hướng Tam Trưởng Lão thi lể, :

      - Đệ tử ra mắt Tam Trưởng Lão.

      Tam Trưởng Lão gật đầu cái rồi quay đầu với Tiêu Dao:

      - Ngươi là, ài, tính cách của ngươi chẳng biết là xấu hay tốt nữa. Người biết bảo ngươi rắc rối, người biết bảo ngươi quy cũ. Mai mốt gặp chuyện gì ngươi hãy bình tĩnh chút, suy nghĩ chút, suy xét cho kĩ vào rồi hãy hành động đừng quá quyết đoán như thế.

      tới đây Tam Trưởng Lão ngừng lại chút cho Tiêu Dao tiếp thu, rồi chỉ tay vào Lôi Phong, tiếp:

      - Đây là sư huynh của ngươi, Lôi Phong, mới trở về từ đâu đó ta cũng chẳng biết. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ dùm ta cái là sư huynh của ngươi, nơi đây là tiểu viện của .

      Tên này là sư huynh nghe tên chẳng thấy mặt của ta sao?

      Lại , các đệ tử trong môn tuy xưng hô theo đẳng cấp nhưng các đệ tử thân truyền tùy theo sư tôn lại xưng hô theo thời gian nhập môn. Nên ở đây, Tiêu Dao tuy rằng Thất Tính Tôn Cấp nhưng vẫn phải gọi Lôi Phong tiếng sư huynh.

      Tiêu Dao cảm thấy bất ngờ chưa kịp tiếp nhận nên hỏi ngược lại thêm câu:

      - là Lôi Phong sư huynh.

      - Chẳng lẽ ta gạt ngươi.

      Tiêu Dao nghe thế liền lắc đầu, :

      - Đệ tử có ý đó, chỉ là quá bất ngờ nên chưa thể tiếp nhận

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 21: Giảng hòa

      Tam Trưởng Lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi quay đầu với Lôi Phong:

      - Đây là sư đệ của ngươi tên là Tiêu Dao, nhập môn trong lúc ngươi mất tích. Tính cách của Tiêu Dao sư đệ ngươi, thường là làm, quyết đoán cao, nên gây ra chút hiểu lầm. Dù sao hai ngươi cũng là sư huynh đệ cùng sư tôn nên hòa nên chiến. Lôi Phong, ngươi thấy sao?

      Thấy sao?

      Còn thấy sao nữa hã! Hiểu lầm cũng hiểu lầm rồi. Đánh lại lại. Thế hòa làm sao nữa.

      Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tiêu Dao thấy thế cũng bước lên phía trước, chấp tay, cúi người thi lể trước Lôi Phong, miệng :

      - Ta xin tạ lỗi cùng sư huynh, mong sư huynh bỏ qua chuyện vừa rồi ta gây thương tổn đến sư huynh tất cả bất quá chỉ là hồi hiểu lầm.

      Lôi Phong cũng chẳng phải là người hiểu biết lý lẽ hay mọn gì, tay đỡ Tiêu Dao dậy, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đáp lại:

      - Thôi được rồi. Sư huynh đệ chúng ta cũng được xem như người nhà chuyện xảy ra cứ xem như chưa từng có thôi. Sau này, tương thân tương ái chút là được rồi!

      - Vâng thưa sư huynh.

      Tiêu Dao là người có tính cách phản ứng nhanh, tính thích ứng cao, trực giác quyết đoán, là làm. Đặc điểm chủ yếu nhất của nhóm tính cách này thường hành động là chính, nguyên tắc của họ là " phải cân nhắc tính toán nhiều, làm rồi hãy ". Đặc điểm thứ hai là đảm bảo cho hôm nay, ưu tiên cho tại, mất thời gian về những việc qua, quá ảo tưởng với tương lai. Với cái tính cách như vậy nên Tiêu Dao cũng chẳng câu nệ nhiều chuyện, liền đồng ý với những việc Lôi Phong vừa .

      Huống hồ chi, Tiêu Dao từ lúc nhập môn nghe về Lôi Phong, nhất là tình cảm của sư tôn đối với Lôi Phong. Tuy biết sư tôn thương Lôi Phong có thể hơn cả mình nhưng Tiêu Dao chút ganh ghét cũng có.

      Ngược lại, Tiêu Dao lại rất khâm phục kiên trì của Lôi Phong và thêm ít thương hại cho con người số khổ. Cũng vì điều này, nên khi thấy Lôi Phong ở trong Thu Phong Viện, Tiêu Dao liền tưởng có người xâm nhập vào nơi của sư huynh mình, Tiêu Dao mới phát hỏa mà tấn công.

      Tam Trưởng Lão nhìn hai huynh đệ như thế tỏ vẻ hài lòng. Chính lúc này, giọng của Tiêu Dao lại vang lên:

      - Sư huynh, người bị thương có sao , ở đây ta có chút đan dược trị thương, xin huynh nhận cho đừng từ chối. Dù sao, cũng là lỗi của ta.

      Vừa Tiêu Dao vừa cho tay vào Như Ý Túi rút ra lọ đan dược chữa thương đưa sang cho Lôi Phong. Lôi Phong cũng chẳng khách khí gì, tay cầm lấy, mở nắp bình ra xem.

      Nắp mở ra, theo đó là mùi hương thanh nhàn, mát lịm ùa ra. Bên trong bình chứa mười viên đan được trị thương, mỗi viên đều có hình dáng như viên bi. Lôi Phong tay đóng nắp bình lại dùng ngay, rồi nhét bình đan dược vào người.

      Nghe Tiêu Dao đến thương tổn của Lôi Phong, Tam Trưởng Lão mới chú ý đến vết thương của Lôi Phong. chú ý biết, khi chú ý rồi Tam Trưởng Lão liền kinh nghi chẳng thôi.

      Tam Trưởng Lão là ai?

      Ông chính là luyện dược sư lục phẩm cao cấp.

      Dùng nhãn lực của Tam Trưởng Lão, ông có thể nhìn ra các vết thương của Lôi Phong dần khép lại. Tuy là rất chậm nhưng cũng khép lại. Nhìn bề ngoài của Lôi Phong hầu như chẳng có chuyện gì, nhưng với trình độ lục phẩm cao cấp luyện dược sư những biến đổi nhất của thân thể cũng có thể kiểm soát được huống chi là qua trình khép lại vết thương của Lôi Phong.

      Điều này sao có thể? YyTruyen.com

      Lôi Phong bất quá chỉ là võ giả Thất Tinh Linh Cấp! Thế nhưng lại có năng lực hồi phục còn mạnh hơn những võ giả Tôn Cấp.

      Cái này cũng quá biến thái !

      Tam Trưởng Lão thu hồi suy nghĩ của mình lại, quay đầu với Tiêu Dao trò chuyện cùng Lôi Phong, bảo:

      - Tiêu Dao, ngươi trở về tu luyện ta để sư huynh ngươi trở vào trị thương với lại ta còn chuyện muốn với .

      Tiêu Dao kể lại những chuyện xảy khi Lôi Phong mất tích cho Lôi Phong nghe, nghe được Tam Trưởng Lão bảo, liền bảo với Lôi Phong:

      - Thôi vậy! Hôm nay tới đây thôi, đệ làm phiền sư huynh trị thương. Có gì mai đệ lại đến, sư huynh đệ chúng ta tiếp tục luận đàm.

      - Được

      Lôi Phong thấy thế cũng chẳng ngại gì từ chối, dù sao cũng muốn hiểu hơn về ba năm mình mất tích, hiểu hơn chút về cái gọi là Phong Lôi môn này.

      Tiêu Dao xong, quay đầu lại bước ra khỏi tiểu viện. Nhìn theo bóng dáng của Tiêu Dao từ từ khuất xa rồi biến mất, Lôi Phong thở dài hơi, tên sư đệ này ngoài cái tính cách ra cái gì cũng tốt a.

      Tam Trưởng Lão thấy Tiêu Dao mất, mở miệng tiếp vấn đề mình muốn :

      - Chưởng môn kêu ngươi đêm nay khi Đại hội kết thúc qua Chưởng Môn Viện gặp chưởng môn, ông ấy có chuyện muốn hỏi ngươi.

      Nghe Tam Trưởng Lão , Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ biết rồi đáp lại:

      - Được! Ta . Tam Trưởng Lão đệ tử có chuyện muốn nhờ biết ngài có thể đáp ứng đệ tử ?

      - ra xem.

      Lôi Phong mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt tiếp tục :

      - Hôm nay, có đệ tử ngoại môn vì hiểu lầm của đệ tử mà bị thương, ít nhiều cũng có lỗi của đệ tử trong đó. Bởi vậy, nên đệ tử muốn trợ giúp tu luyện. Chẳng biết Tam Trưởng Lão có thể giúp đệ tử chuyển lời cho được ? Đệ tử rành đường cho lắm nên đành phiền Trưởng Lão vậy.

      Nghe Lôi Phong mặt của Tam Trưởng Lão đầy đường hắc tuyến.

      Chuyển lời dùm ngươi! Ngươi xem ta là gì đây? Là hạ nhân à. Đường đường là Tam Trưởng Lão của siêu cấp môn phái chuyển lời dùm cho đệ tử. Cái này... con mẹ nó hiếp người a.

      Thấy vẻ mặt của Tam Trưởng Lão đen như đít nồi mà Lôi Phong phải cố gắng nén cười lại. Lôi Phong cũng biết nhờ chuyện này cũng có chút quá đáng nhưng Lôi Phong biết đường nên mới nhờ vả như thế. Dù sao, cái Phong Lôi môn này cũng rất là rộng lớn, nếu bộ cả ngày cũng chẳng hết.

      Tam Trưởng Lão điều chỉnh lại nét mặt, lắc đầu cười khổ với Lôi Phong:

      - Ngươi là mạnh a. Lại sai khiến Tam Trưởng Lão như ta làm việc cho ngươi, ài, lần này thôi nhá. Về sau, đừng ru rú trong tiểu viện nữa ra ngoài đọc thêm sách vở vào, nhiều vào để biết thêm .

      Lôi Phong gãi đầu ngượng ngùng cười cái, đáp:

      - Vâng! Yytruyen.com

      Lại , trợ giúp tu luyện là hình thức của các môn phái đại lục.

      Các đệ tử ngoại môn có thể được vị nội môn đệ tử nào đó nhìn trúng rồi trợ giúp tên đệ tử ngoại môn đó tu luyện.

      Nghe có vẻ ngon lành, nhưng đời chẳng ai cho ai cái gì!

      Ngoại môn đệ tử được nội môn đệ tử trợ giúp tên ngoại môn đó cũng phải nghe theo lời sai khiến của tên nội môn trợ giúp kia. Đây cũng được xem như hình thức trao đổi, bên ra sức làm việc còn bên kia trả ”lương”. “Lương” ở đây có thể là hướng dẫn tu luyện, có thể là cho đan được dù sao đệ tử ngoại môn đan dược phải tự kiếm được môn phái ban phát, có thể là cho điểm cống hiến và rất nhiều hình thức khác để trợ giúp đệ tử ngoại môn.

      Đối với nội môn đệ tử cũng như thế, nếu nội môn đệ tử may mắn được các chân truyền đệ tử nhìn trúng cũng được đệ tử chân truyền nhận trợ giúp tu luyện.

      Tam Trưởng Lão thấy cũng chẳng còn việc gì nữa liền với Lôi Phong:

      - Ngươi trở vào trị thương ! Ta trở về đây!

      - Vâng.

      Vừa dứt lời, Tam Trưởng Lão phi thân lên trời bay về hướng đại hội.

      Nhìn Tam Trưởng Lão rời , Lôi phong tới nhặt bộ quần áo tên đệ tử ngoại môn để lại rồi quay đầu bước vào tiểu viện.

      Bên trong tiểu viện, Lôi Phong cởi quần áo dính đầy máu ra xem xét lại cơ thể, chính lúc này lại lần nữa kinh ngạc về thân thể của mình.

      Tại sao lại như thế này?

      Chỉ thấy, những vết thương khi đối chiến cùng Tứ Hải võ đài lành lặn cách hoàn hảo, chút vết sẹo cũng chẳng có, còn vết thương khi chiến đấu cùng với Tiêu Dao máu ngừng chảy, miệng vết thương cũng khép lại gần nửa.

      Lão tử có phải con người ?

      Nhìn những chuyện kinh dị trước mắt làm cho Lôi Phong cũng nghi ngờ về cái thân thể của mình. Nhưng Lôi Phong nào biết đâu cái suy đoán của Lôi Phong là đúng, chính là....

      Lôi Phong cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều, điều này dù sao cũng là tốt phải xấu, nếu tốt vậy suy nghĩ tìm ra nguyên do làm gì cứ để tự nhiên thôi.

      Lôi Phong xem xét nữa mặc vào bộ quần áo mới được tên đệ tử ngoại môn đem đến. Xong xuôi mọi việc Lôi Phong lại lấy lọ đan dược ra, đổ viên vào tay, cho vào miệng, lại giường ngồi xếp bằng tu luyện.

      .............

      Ngày tàn đêm tới!

      trời là màu đen bao trùm cùng với các ánh sáng lóm nhóm từng chổ của ngôi sao, ánh trăng cũng chẳng chịu thua kém mà chen lên so độ sáng cùng các vì sao. Bầu trời đêm mang lại cho người nhìn cái cảm giác huyền bí cùng kì ảo.

      Thu Phong Viện.

      Bên trong tiểu viện, thiếu niên ngồi bàn ăn tại đại sảnh, tay hoạt động liên tục, đũa lại đũa nhòi cơm vào mồm liên tục, miệng nhai nhóp nhép chẳng ngừng.

      Đồ ăn này là do lúc xế chiều được người hầu trong Phong Lôi môn mang đến cho Lôi Phong. Trong cả cái Phong Lôi môn rộng lớn này người hầu việc cũng chẳng ít nha. Lôi Phong lúc trước cũng được sư tôn ban cho người hầu cận thân, nhưng lại cự tuyệt chỉ muốn ở mình, nên giờ đây cũng chỉ có mình ngồi ăn cơm.

      Lùa hết đống đồ ăn trước mặt vạo bụng, Lôi Phong cảm thấy chẳng thắm đâu vào đâu, lưỡi liếm môi thèm thuồng.

      Mai mốt phải kêu sư tôn tăng phần ăn cho ta mới được.

      Tuy là ban đêm nhưng cả căn phòng vẫn sáng, ánh sáng này phải do đèn cầy, ánh sáng này cũng chẳng phải do đèn dầu, ánh sáng này chính là do tiểu trận pháp phát ra.

      Mỗi phòng của đệ tử nội môn hay đệ tử chân truyền hay các cao tầng trong Phong Lôi môn đều được lắp đặt tiểu trận pháp này. Còn ngoại môn đệ tử, có cửa. Các tiểu trận này được liên kết với nhau tạo thành đại trận pháp.

      ♥Phát Quang Đại Trận♥

      Tên như ý nghĩa, đây là trận pháp phát quang cũng vì trận pháp này nên phòng của Lôi Phong vẫn sáng như ban ngày.

      Nhưng trận pháp này tiêu tốn cũng chẳng ít gì. Đối với cả Phong Lôi môn hơn năm vạn đệ tử nội môn cùng chân truyền, hơn năm vạn đệ tử mỗi phòng của đệ tử đều được lắp đặt. Chỉ nhiêu đó cũng hiểu được hao tốn của siêu cấp môn phái dùng cho việc phát sáng.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 22: Sư đồ luận đàm.

      Có thế hiểu ♥Phát Quang Đại Trận♥ như là hệ thống điện – quang. Các tiểu trận được lắp đặt ở các phòng là đèn, còn liên kết các tiểu trận với nhau là đường dẫn điện. Khi đại trận được cung cấp năng lượng cũng như dây điện được cung cấp điện năng. Điện năng giúp đèn phát sáng, cũng như năng lượng giúp các tiểu trận phát sáng vậy!

      Tuy chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng chẳng phải môn phái nào hay gia tộc nào cũng được hưởng ♥Phát Quang Đại Trận♥ như thế. Chỉ có các thế lực siêu cấp mới có đủ khả năng cho đệ tử của mình hưởng đãi ngộ cao cấp như thế, còn đối với các thế lực yếu kém hơn thường chỉ có các cao tầng mới được hưởng ánh sáng từ trận pháp như thế.

      Cái này cũng đúng thôi! Nhìn Phong Lôi môn là biết ngay. hao tổn mỗi đêm sử dụng đại trận có thể cho nhà mười người sống hết kiếp đời trong sung sướng. Chỉ đêm thôi a. Còn đối với năm dài tháng rộng sao? Cũng bởi vì hao tổn kinh khủng này nên chỉ có các siêu cấp thế lực mới có thế sử dụng cho các đệ tử.

      .............

      Lôi Phong sờ sờ bụng mình, khuôn mặt còn chút ấm ức, đứng dậy bước ra khỏi tiểu viện hướng Chưởng Môn Viện mà .

      Hên rằng ta biết Chưởng Môn VIện ở đâu a, xa nơi này lắm.

      Qua hơn lúc kì công cực khổ, Lôi Phong đến trước tiểu viện của sư tôn , tay giơ lên vừa tính gõ cửa giọng uy nghiêm vang lên:

      - Là Lôi Phong phải ? Vào thôi.YyTruyen.com

      - Vâng.

      Lôi Phong tuân lời, nhàng đẩy cửa tiểu viện bước vào.

      Đại sảnh bên trong tiểu viện, Phong Vô Thường ngồi uy nghiêm ghế chủ tọa. Lôi Phong bước gần tới Phong Vô Thường, rồi hướng Phong Vô Thường thi lể cái, miệng :

      - Đệ tử ra mắt sư tôn.

      Do thời gian qua buổi nên kích động của Phong Vô Thường cũng được kiềm chế hoàn toàn, ông nhận lể của Lôi Phong gật đầu hài lòng, miệng bảo:

      - Ngươi an tọa , hãy cho ta biết, rốt cuộc ba năm trước xảy ra chuyện gì? Hãy kể ràng chút cho ta, nhất là tại sao ngươi lại tu luyện được.

      Nghe tưởng Phong Vô Thường hỏi tội Lôi Phong, nhưng chất đây chỉ đơn giản là quan tâm.

      Vì quá quan tâm nên mới như vậy!

      Lôi Phong cũng hiểu được nên chẳng chút trách cứ gì Phong Vô Thường ngược lại còn ngoan ngoãn kể từ đầu tới cuối cho Phong Vô Thường nghe.

      Từ chuyện Lôi Phong chán nản bản thân nhảy xuống cấm địa, đến chuyện Lôi Phong bị giao long nuốt vào bụng, rồi lại may mắn thoát hiểm, đến cuối cùng là cải tạo được thân thể, tu luyện được như người bình thường, sau đó nhờ §Phong Di Thuật§ thoát khỏi vực sâu.

      Lôi Phong tuy kể rất rành mạch nhưng chuyện về người thần bí thân cùng truyền thừa bá đạo Lôi Phong lại nhắc đến dù chỉ chữ. Cái này phải là do Lôi Phong tin tưởng sư tôn mình, mà là do cảm giác của Lôi Phong, cái cảm giác mách bảo rằng chuyện về thần bí nhân chữ cũng được lộ ra dù là người thân nhất.

      Theo câu chuyện của Lôi Phong là từng hồi kinh nghi bất định của Phong Vô Thường, ông chẳng thể ngờ được Lôi Phong lại trải qua những chuyện kinh khủng như thế.

      Bị giao long nuốt nhưng vẫn sống sót, những sống sót mà còn cải tạo được thân thể của bản thân.

      Cái này cũng là nghịch thiên a.

      Câu chuyện tuy hấp dẫn , nhưng Phong Vô Thường lại có số nghi ngờ chẳng thể hiểu được, đợi Lôi Phong kể hết chuyện liện hỏi:

      - Ngươi rằng ngươi rơi từ đỉnh vực xuống sao?

      Lôi Phong gật đầu, đáp:

      - Vâng thưa sư tôn

      Phong Vô Thường tiếp:

      - Như thế vậy sao ngươi chẳng bị gì cả, từ đỉnh rớt xuống như thế mà dùng ngũ lực chóng đỡ cho dù là ta cũng phải chết huống chi ngươi. Huống hồ gì, trong cấm địa có phong chế của tổ sư gia thế mà ngươi ra vào chẳng bị gì sao. cho ngươi biết a, cho dù là Địa Cấp cường giả tuyệt chủng đại lục muốn vào cấm địa do phong chế của tổ gia đặt ra, chút cơ hội cũng chẳng có nha.

      Nghe sư tôn mình thế, Lôi Phong bổng giật mình tỉnh ngộ.

      Đúng a!

      Tại sao ta chẳng nghĩ đến điểm này, từ cao như thế rớt xuống sao ta chẳng bị gì?

      Còn nữa chuyện phong chế là sao. Ta ràng ra vào chẳng có chuyện gì mà.

      Rất có thể là do thần bí nhân trong giấc mộng giúp ta.

      liên quan đến thần bí nhận Lôi Phong nhất quyết chẳng hé nữa lời. Lôi Phong im lặng, khuôn mặt tỏ vẻ ngu ngơ nhìn sư tôn mình.

      Phong Vô Thường thấy sắc mặt Lôi Phong như thế biết có hỏi cũng chẳng nhận được trả lời liền nên đành bỏ qua hỏi vấn đề khác:

      - Cái này nữa, nhưng vẫn còn vài chuyện. Ngươi ngươi hấp thu máu huyết giao long, hấp thu thú đan của giao long. Điều này kỳ lạ. Cơ thể giao long tiến giai đến Độ Kiếp – Tam Tru* trong đó chứa biết là bao nhiêu năng lượng, số năng lượng đó có thể làm ngươi bạo thể chết trăm lần a. Vậy mà ngươi lần hấp thu chẳng có chuyện gì, cái này là sao đây. Huống hồ chi, cho dù ngươi có thể hấp thu được giao long nhưng trong cơ thể giao long có chứa độc. Là độc đó. Thế mà ngươi sao! Cái này còn kỳ quái hơn.

      Lôi Phong nghe thế lần nữa giật mình.

      Lôi Phong chẳng thể ngờ được ra lúc trước là mình thoát chết khi hấp thu năng lượng của giao long.

      lần nữa trong đầu Lôi Phong lại lên hình ảnh của thần bí nhân.

      cái lồng chuyện này liên quan đến ta a.YyTruyen.com

      Có thể đánh chết Lôi Phong, cũng chẳng thể ngờ được, chuyện hấp thu giao long đó chất chỉ đơn thuần là do cơ thể .

      Hấp thu có thể bạo thể chết nhưng dung hợp như vậy.

      Quá trình mà Lôi Phong trải qua khi cắn nuốt giao long là dung hợp chẳng phải hấp thu.

      Hấp thu là quá trình chiếm lấy năng lượng. Còn dung hợp lại là quá trình dung hòa năng lượng. Hai cái này khác nhau a.

      Lôi Phong lại im bật câu cũng chẳng thể thốt ra.

      Bảo ta giải thích thế nào đây.

      Phong Vô Thường nhìn sắc mặt càng ngày càng ngu hơn của Lôi Phong liền lắc đầu, thở dài hơi :

      _Ngươi là kỳ bí, có thể đây là do may mắn của ngươi cũng có thể là do yếu tố nào đó mà tới chính cả ngươi và ta cũng chẳng biết được. Thôi vậy! Tùy theo cơ duyên .

      Dừng chút cho Lôi Phong tiếp thu vào đầu, Phong Vô Thường tiếp tục với vẻ mặt rất nghiêm trọng:

      _ Đây là vấn đề cuối cùng ta tin ngươi có thể trả lời được, ngươi bảo ngươi thoát khỏi cấm địa là do ngươi dùng §Phong Di Thuật§. Nhưng ngươi lúc khiêu chiến võ đài lại dùng Lôi lực. Chuyện này là sao đây?

      Há, cái này ta trả lời được này. Lôi Phong chuẩn bị từ trước nên khi nghe sư tôn , liền nhàn nhạt trả lời:

      _ Thưa sư tôn, khi ta tu luyện thành công bước vào Nhập Khí Cấp, đệ tử phát ra trong cơ thể của đệ tử ngoài trừ phong lực chuyển động tụ vào đan điền còn có chút lực lượng màu xám được cũng từ đó được sinh ra.

      Lôi Phong tới đây thấy Phong Vô Thường giật mình đứng dậy, khuôn mặt muôn màu muôn vẻ, gấp gáp hỏi lại:

      _Ý ngươi là gì? Ý ngươi bảo la trong cơ thể ngưới chứa đựng hai loại lực lượng sao.

      Nhìn thấy biểu tình kích động của Phong Vô Thường như thế Lôi Phong cũng chẳng chút ngạc nhiên vì liệu trước, điềm đạm đáp lại:

      _Ý của đệ tử đúng là như vậy thưa sư tôn.

      Nghe câu trả lời như đinh đóng cột của Lôi Phong, Phong Vô Thường vừa mừng vừa sợ hãi.

      Thân thể song thuộc tính, loại thân thể thất truyền hơn ngàn năm la đây sao.

      Phong Vô Thường cố gắng điều khiển lại cảm xúc, nhưng miệng lại cười ha hả lớn:

      _ Tốt! Tốt lắm! Ai bảo đệ tử ta vô dụng. Đệ tử ta chính thân thể song thuộc tính mạnh nhất trong ngàn năm trở lại đây. Ha ha ha...

      Lôi Phong thấy kích động của Phong Vô Thường như thế, cũng bùi ngùi, chẳng thể ngờ a, sung sướng của ta lại có thể làm cho sư tôn kích động đến vậy! Nhưng Lôi Phong biết rất cái gọi là thân thể song thuộc tính này chỉ la giả tạo.

      Lôi Phong có tất cả năm thuộc tính lực lượng nhưng phải là do thân thể là ngũ thuộc tính mà là do công pháp, do cái công pháp bá đạo chẳng biết tên kia.

      Lại , thân thể võ giả cũng được chia ra nhiều loại khác nhau. Võ giả bình thường khi tu luyện công pháp chỉ ra được loại lực lượng trong ngũ lực. Nhưng cũng có võ giả mang thân thể song thuộc tinh, tam thuộc tính, thậm chí là ngũ thuộc tính – mấy cái này là hàng hiếm a. Mấy cái thể chất đặc biệt này khi tu luyện công pháp tự diễn sinh ra thêm loại lực lượng khác.

      Ví dụ như song thuộc tính, khi tu luyện công pháp phong lực có thể diễn sinh ra lôi lực hay ám lực.

      Ngoài ra, đại lục Ngũ Thiên mấy cái thể chất hiếm như từ bốn ngàn năm trước từ từ biến mất cho đến tại tuyệt chủng hoàn toàn. Cái này hầu như ai cũng biết.

      Mà Phong Vô Thường là trong những người hiểu được cái đó.

      Bởi vì thế, nên ông mới kích động như thế. Mới mừng rỡ như thế.

      Song thuộc tính chính là tượng trưng cho Lôi Phong trong tương lai chắc chắn cường giả đỉnh cấp vô địch đại lục.

      ....................

      Độ kiếp – tam tru* : đọc lại chương ba cho nhá

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23: Chiêu dụ Hàn Bạch Vân

      Cũng là tượng trưng cho Phong Lôi môn trong tương lai trở thành đệ nhất siêu cấp đại lục.

      Sau phút giây mừng rỡ đó, Phong Vô Thường bổng bình tĩnh trở lại, lợi luôn với hại. Lôi Phong là người có thể chất hiếm thấy chuyện này khi mà để các thế lực khác biết được chẳng phải là rất nguy hiểm cho Lôi Phong sao. Chắc chắn rằng các thế lực đại lục này chẳng ai muốn xuất tình huống người mạnh nhất có khả năng chế cả đại lục cả.

      Năm tình huống Phong Vô Thường khuôn mặt bổng trở nên vô cùng nghiêm trọng, với Lôi Phong:

      - Đồ nhi, chuyện ngày hôm nay ngươi tuyệt đối phải giữ bí mật, ngoài ta ra được nhắc đến với người nào khác kể cả người trong môn phái này. Chuyện này khi mà lộ ra ngoài ngươi bị nguy hiểm đến tính mạng. Hiểu chưa?

      Lôi Phong cũng biết tình huống rất nghiêm trọng, tuy chẳng biết gì nhiều về võ giả đại lục nhưng biết rất chuyện đại lục còn võ giả có thể chất hiếm. Cũng bởi vì thế, Lôi Phong cũng chỉ cho sư tôn mình biết rằng mình có hai thuộc tính lực lượng chứ chẳng cho sư tôn biết là người có tất cả năm thuộc tinh lực lượng.

      Lôi Phong khuôn mặt cũng nghiêm túc lại, gật đầu, đáp lại sư tôn mình:

      - Đệ tử hiểu , xin sư tôn yên tâm.

      - Được!

      Phong Vô Thường thầm hài lòng với thái độ của Lôi Phong, chuyện trọng yếu vẫn biết phân biệt. Phong Vô Thường chẳng muốn đến chuyện này nữa nên đổi chủ đề khác.

      - Đồ nhi, trong ba năm ngươi tu luyện có điều gì khó hiểu hay ? Ngươi cứ việc hỏi ta giúp ngươi giải đáp a.

      Lôi Phong nghe thế liền mừng rỡ, Lôi Phong tuy tu luyện trôi chảy bị bình cảnh như trước nữa nhưng khi tu luyện vẫn còn nhiều điểm khó hiểu, mà những điểm này ít nhiều gì cũng có trợ giúp cho Lôi Phong.

      Lôi Phong chẳng muốn quanh co dài dòng vào thẳng vấn để của bản thân mình:

      - Sư tôn, tại sao khi ta tu luyện ta cảm thấy được tốc độ tu luyện rất nhanh a, đáng lý ra mà ta là người mang thể chất đặc tốc độ tu luyện phải chậm hơn người bình thường mới đúng chứ.

      Phong Vô Thường nghe đồ nhi mình , liền mỉm cười, hỏi lại:

      - Vậy ngươi giải thích cho ta biết Tinh Khí xung quanh võ giả cùng thân thể võ giả có mối quan hệ thế nào?

      Lôi Phong suy nghĩ chút, rồi đáp lại:

      - Tinh Khí như là cái bánh còn võ giả là người ăn bánh. Người ăn bánh sau khi ăn tăng lên sức mạnh của bản thân. Nhưng đây cũng chính là điểm đệ tử hiểu! Võ giả có thể chất đặc thù cũng như người ăn bánh phải ăn số lượng bánh nhiều hơn người bình thường, ăn nhiều hơn tức nhiên thời gian tiêu hóa cũng lâu hơn. Cái này cũng giống như võ giả thể chất đặc thù phải hấp thu Tinh Khí nhiều hơn võ giả bình thường, tất nhiên thời gian tu luyện phải chậm hơn mới đúng chứ.YyTruyen.com

      Phong Vô Thường nghe Lôi Phong thế gật đầu tiếp lời:

      - Ngươi sai nhưng cũng chẳng đúng. Dùng lý lẽ của ngươi tiếp, Tinh Khi như cái bánh, nhưng cái bánh này có tới năm phần gồm lôi, phong, quang ,ám , băng. Thường người ăn bánh chỉ ăn được phần, giống như võ giả khi tu luyện chỉ hấp thu phần phù hợp với công pháp còn bốn phần kia thải ra ngoài. Đối với người có thể chất đặc thù, vì có quá trình diễn sinh nên khi tu luyện hấp thu được thêm phần nữa. Giống như người ăn bánh vậy, cái bánh năm phần, người có sức ăn lớn ăn được nhiều thêm phần tức nhiên mạnh hơn người ăn ít phần. Cái này đơn giản như cộng bằng hai đâu.

      ra là vậy, tia Tinh Khí đơn giản là phần lực lượng khi tu luyện, mà nó là năm phần lực lượng, vì do hấp thu hết nên những phần còn lại bị thải ra ngoài. Lôi Phong đến bây giờ mới đại khái hiểu được tại sao ngắn ngùi thời gian ba năm tu luyện cần bất cứ ngoại lực phụ trợ gì lại tăng cấp nhanh như vậy.

      Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi tiếp tục hỏi tiếp:

      - Thưa sư tôn, vậy khi tu luyện....

      .........

      Cuộc luận đàm cứ như thế, kẻ hỏi, người đáp, kéo dài đến tận khuya, cho đến khi Lôi Phong chẳng còn gì để hỏi nữa cáo từ sư tôn, quay lại Thu Phong Viện.

      Lôi Phong dùng tay đẩy cửa tiểu viện, bước nhanh về phòng mình rồi ngồi xuống, khoanh chân, kết ấn tu luyện.

      ........

      Theo mặt trời dâng cao, là những tia nắng thay phiên nhau chiếu sáng khắp cả gian thay cho màn đêm tĩnh lặng kia. Cả Phong Lôi môn lại mở mắt sau đêm tu luyện, ai nấy cũng đều tiếp tục thực công việc của mình.

      Hôm nay, vòng đầu tiên của Kháng Kĩ Đại Bỉ vẫn tiếp tục được diễn ra, tại sân lớn vẫn đông nghịt người reo hò.

      Khung cảnh vẫn sôi nổi, gây cần như hôm qua.

      Nhưng Lôi Phong lại xuất tại đại hội, vì được lọt vào vòng sau nên cần thiết phải đến đây, chỉ cần đợi đến khi nào vòng sau bắt đầu lại đến là được.

      Thu Phong Viện

      Bên trong tiểu viện, Lôi Phong mở mắt, thở hắt ra ngụm trọc khí, bước chân xuống giường, vươn vai làm cơ thể thoải mái. giúp gân cốt thoài mái, tiếng gõ cửa tiểu viện vang lên. Lôi Phong nhíu mày cái, ai lại kiếm ta giờ này a, chẳng lẽ là Tiêu Dao.

      Lôi Phong bước nhanh ra cửa, tay mở cửa ra.

      Đứng trước cửa là tên đệ tử ngoại môn hôm qua xui xẻo ăn chém của Tiêu Dao.

      Lại , hôm qua tên này được tên đệ tử ngoại môn khác do Tam Trưởng Lão sai bảo kêu gặp Lôi Phong có chuyện. cũng chẳng biết là có chuyện gì , nhưng vẫn gật đầu, nên hôm nay mới đến trước phòng Lôi Phong gặp Lôi Phong.

      - Vào thôi!

      Lôi Phong thấy tên ngoại môn đệ tử hôm qua, liền nở nụ cười thân thiện mời vào tiểu viện. Tên đệ tử ngoại môn có chút chần chừ nhưng rồi cũng bước theo Lôi Phong vào tiểu viện.

      đại sảnh của tiểu viện, Lôi Phong cùng tên đệ tử ngoại môn ngồi xuống đối diện nhau, cả hai đều im lặng. Thấy tên kia chẳng gì, Lôi Phong liền phá vỡ tĩnh lặng đó:

      - Ngươi tên là gì?

      Tên ngoại môn thấy Lôi Phong hỏi, cũng ngượng ngùng gì, thẳng thắn trả lời:

      - Sư đệ là Hàn Bạch Vân.

      Lôi Phong gật đầu cái tỏ vẻ biết, rồi tiếp:

      - Vậy Bạch Vân này, hôm qua Tam Trưởng Lão chuyện của ta cho ngươi biết chưa?

      Hàn Bạch Vân nghe Lôi Phong thế liền chẳng hiểu chuyện gì, ràng chỉ kêu ta gặp ngươi thôi có cái quái gì đâu. Hàn Bạch Vân lắc đầu, miệng đáp:

      - Tam Trưởng Lão chỉ bảo ta gặp sư huynh thôi còn những chuyện khác gì cả.

      Lôi Phong thầm thở dài, tên Tam Trưởng Lão này làm ăn sống nhăn a, nhờ chuyển lời lại bảo đến chuyện với ta, thôi vậy đành tự mình giải quyết thôi.

      - Ân. Vậy ta vậy. Hôm qua, vì chuyện của ta mà ngươi bị thương, làm ta thấy ít nhiều có lỗi với ngươi nên ta muốn trợ giúp tu luyện cho ngươi. Chẳng biết ngươi có đồng ý ?

      Nghe Lôi Phong thế làm cho Hàn Bạch Vân rất bất ngờ, lại có đệ tử nội môn đích thân cầu trợ giúp tu luyện cho ngoại môn, chuyện này hình như đó giờ chưa có a. Nếu có chỉ là các đệ tử ngoại môn chầu trực đệ tử nội môn mở lòng nhận thôi chớ làm gì có chuyện này.

      Lôi Phong thấy Hàn Bạch Vân thất thần lúc lâu mà chưa chịu trả lời, liền hối thúc :

      - Sao có đồng ý làm gì mà đơ ra lâu thế.

      Nghe Lôi Phong hối thúc, Hàn Bạch Vân liền hoàn hồn trở lại, khuôn mặt biểu tình đáp lại:

      - Ta xin nhận tâm ý của sư huynh, nhưng chuyện trợ giúp tu luyện ta cần.

      cần!

      Lôi Phong thấy thế cũng rất kinh ngạc, chẳng phải mỗi đệ tử ngoại môn đều ao ước được nội môn trợ giúp hay sao, Lôi Phong nhàn nhạt cười hỏi lại:

      - Tại sao vậy? Có thể cho ta biết lý do được ?YyTruyen.com

      Hàn Bạch Vân chần chừ chút nhưng rồi vẫn ra lời trong lòng mình:

      - Ta tuy là đệ tử ngoại môn nhưng ta thích khúm núm bỡ đỡ người khác như con chó. Ta muốn ta là ta, dùng khả năng của ta đạt được những thứ ta đáng phải có, chứ phải là nhờ nịnh bợ mới có được.

      Tên này thú vị a, con người như vậy ra lại đáng tin tưởng hơn những kẻ khác.

      Lôi Phong nghe thế vẫn cười nhàn nhạt, tiếp:

      - Ta trợ giúp cho ngươi tu luyện, phải là cần ngươi bợ đỡ cũng phải xem ngươi như hạ nhân. Ngươi chắc cũng biết ta là đệ tử thân truyền của chưởng môn, nếu ta muốn hạ nhân thiếu, người nịnh bợ cũng thiếu a. Việc ta trợ giúp ngươi chỉ đơn giản vì ta thấy ngươi bị thương là do ta nên ta mới trợ giúp tu luyện thôi. Ta nhắc lại lần cuối ta chỉ đơn giản muốn trợ giúp tu luyện thôi. Ngươi suy nghĩ cho kĩ đừng vội vàng như thế. Ta biết ngươi có thể tự bản thân mình cố gắng nhưng ngươi có nghĩ đến cơ hội ? cơ hội giúp ngươi tấn chức, cơ hội giúp cho cố gắng của ngươi là vô nghĩa. Suy nghĩ .

      Lôi Phong rất có đạo lý làm Hàn Bạch Vân chìm trong suy tư hồi lâu mà cũng chưa trả lời.

      Cố gắng, kiên trì, vậy sao. Khi cơ hội phát triển mọi cố gắng có được gì hay ? Thành công của con ngươi sáu thành là nhờ cố gắng, thiên phú, nỗ lực, nhưng còn bốn thành còn lại lại nhờ vào vận khí, nhờ vào cơ hội mà ông trời ban cho a.

      Cuối cùng, Hàn Bạch Vân nắm chặt nắm tay, đưa ra quyết định:

      - Được! Ta đồng ý. Từ nay ta là người lệ thuộc ngươi, tận tậm trung thành với ngươi.

      Hàn Bạch Vân thể nào ngờ được quyết định hôm nay, cho đến tận trăm năm sau khi trở thành cường giả cao cao tại thượng vẫn thấy quyết định này là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời

      Nếu đưa ra quyết định lệ thuộc Lôi Phong trong lòng của Hàn Bạch Vân cũng hạ xuống lòng trung thành cùng Lôi Phong.

      Lôi Phong sau khi sơ qua tiếp xúc cùng Hàn Bạch Vân cũng đại khái hiểu được con người của Hàn Bạch Vân, người luôn giữ chữ tín lòng trung thành. Cũng vì điểm này, mà Lôi Phong dù bị Hàn Bạch Vân từ chối nhưng vẫn mực khuyên nhũ suy nghĩ lại.

      Lôi Phong gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi tiếp:

      - Nếu ngươi lệ thuộc ta ngươi cũng đừng xem ta như các sư huynh đệ khác trong môn phái, cứ gọi là tiếng đại ca là được, đừng câu nệ nhiều cứ tùy ý mà làm. Ta chắc chắn rằng trong thời gian ba tháng ta biến ngươi thành nội môn đệ tử.

      Nếu câu trước làm cho Hàn Bạch Vân đổi cách tính về con người Lôi Phong, ngờ sư huynh lại là người phóng khoáng, giàu tình cảm như vậy.

      câu sau, lại làm cho Hàn Bạch Vân chấn kinh, ba tháng, chỉ ba tháng có thể nâng thực lực của ta từ Bát Tinh Nhập Khí Cấp lên Ngũ Tinh Linh Cấp, cái này có thể sao! bất quá chỉ Thất Tinh Linh Cấp làm sao có thể làm được chuyện này.

      tin!

      Ta đây tin!

      Lôi Phong thấy vẻ mặt Hàn Bạch Vân như thế cũng chẳng gì, mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, thời gian chứng mình tất cả hà cớ chi nhiều lời làm gì.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 24: Tặng công pháp Phong Hành Hoán Thiên

      Lôi Phong lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của Hàn Bạch Vân:

      - Ngươi đem đồ đến đây ở chung với ta luôn , dù sao, ở đây cũng rộng rãi, đừng từ chối cứ làm theo . Như vậy, ta mới có thể dể dàng giúp đỡ được ngươi.

      Hàn Bạch Vân cũng là người phóng khoáng nên chút do dự gật đầu đồng ý, đáp lại:

      - Vâng, sư huynh.

      Lôi Phong khẽ nhíu mày, :

      - Cứ gọi ta là đại ca hay Phong ca gì cũng được, đừng xưng hô như thế nghe xa lạ lắm.

      - Được, Phong ca.

      Lôi Phong gật đầu cái, rồi lại tiếp:

      - Ngươi có biết Học Thư Các nằm ở đâu , chỉ cho ta, ta ngày xưa ít ra ngoài biết nó năm nơi nào.

      Nghe Lôi Phong , Hàn Bạch Vân có chút kinh ngạc trước thiếu hiểu biết của Lôi Phong, nhưng vẫn điềm tĩnh chỉ dẫn cho Lôi Phong.

      .....

      Dựa theo lời của Hàn Bạch Vân, Lôi Phong đến Học Thư Các. đến biết đến rồi Lôi Phong mới thằm giật mình. Học Thư Các rộng hơn trăm trượng vuông, đâu đâu cũng đều là các giá sách được chia ra theo nhiều thể loại khác nhau.

      Lôi Phong nhanh chân hướng tới chấp của Học Thư Các báo cáo rồi bước đến giá sách Ngũ Thiên Đại Lục.

      Tại giá sách này, chứa ngàn loại sách liên quan đến Ngũ Thiên Đại Lục như Địa Hình Ngũ Thiên, Văn Hóa Ngũ Thiên Đại Lục, Lịch Sử Ngũ Thiên Đại Lục, Võ Giả Ngũ Thiên Đại Lục,,,,

      Lôi Phong tùy tiện cầm cuốn Võ Giả Ngũ Thiên Đại Lục lên đọc, cuốn sách này dày bằng ba đốt ngón tay. Tuy dày như thế, nhưng Lôi Phong chỉ đọc trong khoảng chưa tới khắc* đọc xong, chỉ là đọc xong mà còn ghi nhớ được rất các kiến thức vừa đọc được.

      Cái này cũng quá biến thái .YyTruyen.com

      Với tốc độ này, với trí nhớ siêu cấp như vậy, làm cho Lôi Phong cũng khó lòng tiếp nhận được, nhưng Lôi Phong cũng chẳng than phiền gì, dù sao đây cũng là tốt nha.

      Bỏ cuốn sách xuống, Lôi Phong tiếp tục cầm cuốn khác lên đọc tiếp. Cứ như vậy, hết cuốn này đến cuốn khác nhanh chóng được Lôi Phong đọc hết.

      Cái hành động đọc sách này của Lôi Phong cũng làm cho những người xung quanh nghi hoặc chẳng thôi.

      làm màu à, vừa cầm lên chút là bỏ xuống rồi lại cầm cuốn khác lên.

      Lôi Phong tuy nhìn thấy những ánh mắt quái dị nhìn mình, nhưng vẫn chẳng thèm quản tiếp tục công trình bổ sung kiến thức của mình.

      Mãi mê chìm trong vào biển tri thức, Lôi Phong chẳng biết đến thời gian là gì. Cứ đọc xong lại đọc tiếp, càng đọc càng cảm thấy thú vị.

      Thoáng cái mặt trời đứng bóng cao. Lúc này, bụng Lôi Phong đánh trống ngừng, làm cho bừng tỉnh thoát khỏi sư thu hút của tri thức.

      Tay đặt quyển sách đọc xuống kệ sách rồi quay người bước về Thu Phong Viện.

      .....

      Thu Phong Viện.

      Đại sảnh tiểu viện, Hàn Bạch Vân ngồi trước bàn ăn đầy rẫy đồ ăn đủ loại, tràn ngập mùi hương, số lượng đồ ăn đó rất nhiều, nhiều đến nổi cho dù đến năm người như Hàn Bạch Vân ăn cũng hết.

      Lại , Hàn Bạch Vân trong thời gian Lôi Phong bổ sung tri thức, cũng nhanh chóng dọn đồ đạt qua bên Thu Phong Viện, nên lúc này mới có mặt ở đây.

      Lôi Phong về tới bước vào tiểu viện thấy Hàn Bạch Vân ngồi đợi mình, Lôi Phong gật đầu cái, rồi ngồi ngay vào bàn ăn, tay súc tay gấp nhanh chóng lùa thức ăn vào mồm.

      Hàn Bạch Vân thấy Lôi Phong về vừa tính mời Lôi Phong dùng bữa, nhưng chưa kịp gì há hóc mồm nhìn Lôi Phong như con thú lùa thức ăn vào mồm.

      Lôi Phong nhai miếng thịt trong mồm, vừa :

      -Sao ngươi ăn ? Nhìn gì, cứ tự nhiên là được.

      Nghe Lôi Phong , Hàn Bạch Vân cười khổ cái, rồi bưng bát lên bắt đầu chiến đấu cùng Lôi Phong.

      May mắn rằng, hôm qua Lôi Phong gặp sư tôn đề cặp đến vấn đề ăn uống của mình, nên Phong Vô Thường cũng chuẩn bị phần cơm cho Lôi Phong gấp ba bốn người khác. Nếu hôm nay, chắc Hàn Bạch Vân cũng có đồ ăn mà ăn đâu.

      ....

      Ăn uống no nê, Lôi Phong bảo Hàn Bạch Vân tu luyện , còn về phần tiếp tục hoàn thành công trình bổ sung tri thức của bản thân....

      Cứ thế khi bóng ngã về tây, Lôi Phong lại về tiểu viện ăn uống thêm đợt nữa.

      Ăn uống thể thiếu a.

      Lần này ăn xong Lôi Phong Học Thư Các nữa mà ngồi trò chuyện cùng Hàn Bạch Vân.

      Qua trò chuyện, Lôi Phong đại khái biết đôi chút về Hàn Bạch Vân.

      Hàn Bạch Vân năm nay mười sáu tuổi, là con cháu của tiểu gia tộc, nhờ có chút thiên phú nên được Phong Lôi môn thu nhận làm đệ tử ngoại môn. Từ lúc nhập môn cho đến nay, Hàn Bạch Vân ở trong môn phái được hơn năm. Trong hơn năm này, Hàn Bạch Vân ra sức mà cố gắng, ra sức mà tấn cấp nên tại mới đạt được trình độ Bát Tinh Nhập Khí Cấp.

      Theo lời của Hàn Bạch Vân, các đệ tử ngoại môn khi nhập môn chỉ được quyển công pháp Cao cấp Hoàng Công mà chẳng được cung cấp đan dược hay võ kĩ, công pháp gì. Muốn có những thứ đó đều phải kiếm điểm cống hiến mà đổi từng cái . tại, Hàn Bạch Vân sử dụng công pháp Cao Cấp Huyền Công, đây cũng do cố gắng hơn cả nửa năm trời mới đổi được.

      ----------

      Công pháp là loại kĩ năng dùng để tu luyện, hấp thu Tinh Khí. Võ giả cùng công pháp có liên quan rất mật thiết. võ giả tương lai mạnh yếu thế nào luôn gắn liền với công pháp. Công pháp đẳng cấp càng cao, khi tu luyện tốc độ càng nhanh, tính chất lực lượng trong cơ thể càng hùng hồn, mạnh mẽ hơn.

      cho dể hiểu, hai võ giả khác nhau khi tu luyện hai bộ công pháp có đẳng cấp khác nhau, lúc hai võ giả ở đồng cấp người có công pháp cao cấp hơn có lực lượng hùng mạnh hơn người mang công pháp đẳng cấp thấp hơn. Đây chính là chênh lệch do công pháp gây ra.

      Nhưng chuyện gì cũng tuyệt đối. Khi chiến đấu chỉ xét về công pháp còn xét về rất nhiều mặt như Võ Kĩ, Khí Kĩ, vũ khí,,,

      Ngũ Thiên Đại Lục công pháp được chia ra tất cả gồm năm đẳng cấp : Hoàng Công, Huyền Công, Địa Công, Thiên Công, Thánh Công. Cũng giống như Võ Kĩ, công pháp cũng chỉ còn tồn tại bốn đẳng cấp đầu, còn đẳng cấp Thánh Công hoàn toàn biến mất đại lục.

      --------

      Nhắc đến công pháp làm Lôi Phong nhớ tên bộ công pháp lâu rồi dùng đến, Phong Hành Hoán Thiên –Cao Cấp Thiên Công. Bộ công pháp này, do lúc đầu Phong Lôi môn tưởng là thiên tài trăm năm có cộng thêm thân phận đệ tử thân truyền của chưởng môn, nên các cao tầng trong môn đều đồng lòng nhất trí đưa cho tu luyện.

      Nhưng từ lúc có được bộ công pháp bá đạo kia, bộ công pháp này bị Lôi Phong quăng qua bên chẳng thèm ngó tới, cho đến bây giờ nghe Hàn Bạch Vân nhắc đến chuyện công pháp mới nhớ ra.

      dùng vậy cho thôi.

      May mắn tên Hàn Bạch Vân này cũng tu luyện công pháp phong lực a.

      Khi Hàn Bạch Vân kể xong chuyện chuyện của mình, Lôi Phong liền kêu lấy giấy bút ra. Hàn Bạch Vân tuy chẳng hiểu Lôi Phong bảo lấy bút giấy làm gì, nhưng vẫn làm theo.

      Giấy bút đặt trước mặt, Lôi Phong nhàng huy động cánh tay viết ra bộ công pháp Thiên Công kia.

      Lại , thế giới này có nhiều chuyện cũng kỳ lạ, đầu tiên là chuyện Phát Quang Đại Trận có thể phát sáng cả căn phòng làm cho Lôi Phong bất ngờ lắm rồi. Giờ đây, lại đến chuyện giấy bút, giấy ở thế giới này còn trắng và mịn hơn cả giấy ở Trái Đất, cái này cũng chẳng là gì điều đáng là cây bút lông. Cây bút lông tại đây, hình dáng chẳng khác gì Trái Đất, nhưng lại đặc biệt ở chổ là có thể hút mực để viết. Cây bút lông Trái Đất mỗi khi viết phải mài mực rồi chấm mực mới viết được, còn bút lông dị giới lại hút mực để sẵn mỗi khi viết chỉ cần lấy ra viết thôi.

      Lôi Phong viết xong, tay đặt bút lên bàn đưa qua cho Hàn Bạch Vân.

      Nhìn xấp giấy đưa qua cho mình, Hàn Bạch Vân hai tay run run chần chờ dám nhận. Nãy giờ Lôi Phong viết gì Hàn Bạch Vân nhìn rất , biết được Lôi Phong viết bộ công pháp, công pháp rất cao thâm, ít nhất cũng cao thâm hơn bộ công pháp mà tu luyện.

      Lôi Phong thấy thái độ của Hàn Bạch Vân như vậy, tỏ vẻ vui, nhíu mày cái, :

      -Sao còn nhận. Đây là bộ Phong Hành Hoán Thiên –Cao Cấp Thiên Công a. Ngươi chê đủ à.

      Hàn Bạch Vân nghe đến bốn từ Cao Cấp Thiên Công, cả người càng run rẩy hơn, ngờ Phong ca đưa cho ta Cao Cấp Thiên Công, là Thiên Công đó, trong cả cái Phong Lôi môn này ai lại đủ rộng lượng cho bộ Thiên Công cho người lệ thuộc, chăc chắn rằng có ai.

      Hàn Bạch Vân lắc đầu, môi run run đáp:

      -Phong ca, phải là ta chê đủ mà do nó quá quý giá , ta dám nhận a.YyTruyen.com

      Lôi Phong nghe thế liền hừ lạnh cái:

      -Có gì dám nhận chứ. Ngươi gọi ta là tiếng Phong ca bộ công pháp đại ca ta cho được tiểu đệ ngươi hay sao? Công pháp là chết, người mới là sống. Nếu ngươi vẫn chịu nhận, vậy về thôi, đừng ở đây nữa. Ta là trợ giúp tu luyện cho ngươi mà ngươi lại muốn cho ta trợ giúp, vậy ngươi ở đây có ý nghĩa gì?

      Hàn Bạch Vân run run ngước đầu lên nhìn vào đôi mắt thâm thúy vô bến của Lôi Phong, rồi hai tay giơ ra cách run rẩy nhận lấy bộ công pháp, miệng im lặng gì.

      Đời này kiếp này dù ta sống hay chết đều là người của Phong ca.

      Hàn Bạch Vân muốn nhiều những lời dư thừa cảm tạ, dùng hành động báo đáp lại ân tình mà Lôi Phong ban cho .

      Lôi Phong nhìn Hàn Bạch Vân vẫn run rẩy chưa kiếm chế được cảm xúc của mình, lắc đầu cái, :

      -Ngươi hãy tập làm quen với sợ hãi thôi, sau này ta cho ngươi nhiều thứ làm ngươi còn kích động hơn bây giờ.

      Vừa Lôi Phong vừa nháy mắt cái ra vẻ thần bí với Hàn Bạch Vân.

      Hàn Bạch Vân vẫn im lặng, gì.

      Cho dù sao này cho ta thêm bất cứ thứ gì nữa, chỉ mỗi bộ công pháp này thôi, Phong ca, ta vẫn cảm thấy đủ rồi.

      Lôi Phong nhìn thấy Hàn Bạch Vân vẫn im lặng như thế, Lôi Phong lắc đầu cái, vỗ vỗ vai Hàn Bạch Vân, :

      -Thôi! Đừng ngẩn ra đó nữa vào tu luyện . À! Còn chuyện về bộ công pháp ngươi đừng nên nhắc đến với người ngoài biết chưa?

      Hàn Bạch Vân gật đầu “ân” tiếng, rồi lủi thủi như người mất hồn bước vào căn phòng của mình đối diện cùng căn phong của Lôi Phong.

      Lôi Phong mặt nở nụ cười nhàn nhạt, rồi cất bước theo Hàn Bạch Vân, quay lại phòng của mình tiếp tục tu luyện.

      ....

      Những ngày tiếp theo cứ như vậy diễn ra, vào buổi sáng Lôi Phong bổ sung tri thức đến giờ ăn lại chạy về ăn, ăn xong lại tiếp tục bổ sung tri thức cho mình, tối trò chuyện cùng Hàn Bạch Vân chút, rồi lại tu luyện.

      Tuy Lôi Phong có thay đổi gì nhưng Hàn Bạch Vân lại khác.

      Hàn Bạch Vân càng ngày càng thân thiện với Lôi Phong hơn, đối với Lôi Phong hết lòng hầu hạ, tới những việc của hạ nhân như đưa cơm rót nước cũng đích thân làm mà lời ca thán.

      Ngoài ra, cùng nhờ vào công pháp Phong Hành Hoán Thiên của lôi Phong, mà tốc tu luyện của Hàn Bạch Vân tăng lên cách rệt. Hàn Bạch Vân vừa sung sướng vì có được bộ công pháp này, lại vừa cảm động trước ân tình của Lôi Phong nhiều hơn.

      Trong những ngày bổ sung tri thức này, Lôi Phong có ngày đến Luyện Dược Đường nhận đan dược cho vài năm nhận này. Số lượng đan dược này ngàn viên, hầu như tất cả đều là đan dược dùng cho tu luyện, cũng có trăm viên là đan dược trị thương.

      Cái này chất cũng là do Phong Vô Thường an bài, chứ , số lượng đan dược Lôi Phong được nhận mấy trăm viên là quá lắm rồi.

      Lại , mỗi đệ tử khi tấn cấp thành nội môn đệ tử hay cách khác là tấn cấp lên Ngũ Tinh Linh Cấp, mỗi tháng đều được Phong Lôi môn ban cho hai mươi viên đan dược. Trong đó, năm viên là đan dược trị thương còn mười lăm viên là đan dược dùng cho tu luyện.

      Lôi Phong khi lấy đan dược về liền quăng cho Hàn Bạch Vân gần chín trăm viên, chỉ lại trăm viên cho mình. Khi thấy đóng đan dược bày ra trước mắt như thế, lại làm cho Hàn Bạch Vân kích động kèm sợ hãi chẳng thôi.

      Nhưng lần này lại khác với lần trước, Hàn Bạch Vân nhất quyết nhận số đan dược này, làm cho Lôi Phong khô cả cổ họng mà Hàn Bạch Vân vẫn biểu tình chẳng thèm ngó tới.

      .......

      khắc*: mười lăm phút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :