Chương 15: Bài học kinh nghiệm. _Lôi Phong chẳng lẽ ngươi chỉ biết dùng mưu quỷ kế thôi sao, ngươi làm ta thất vọng. Thất em ngươi. Lôi Phong ngước đầu lên theo hướng thanh, thấy Tứ Hải bay ngược lại về hướng Lôi Phong mới chạy đến, người gã xuất thêm đôi cánh trong suốt như có như . sai! Đó chính là §Phong Di Thuật§ mà Lôi Phong từng sử dụng để thoát khỏi vực sâu. Lại , khi nãy Lôi Phong lợi dụng tâm lý sợ hãi còn sót lại trong tâm Tứ Hải làm cho Tứ Hải bị phân tâm, ngay lúc đó, Tứ Hải biết mình bị trúng kế, gã liền thi triển §Phong Di Thuật§ phi thân lên trời tránh thoát đòn của Lôi Phong. “Bịch” Tứ Hải nhàng đáp xuống võ đài, kiếm hướng Lôi Phong, quát lớn: _Lôi Phong ngươi là con người gian manh xảo trá, từ giờ đến lúc ta đánh bại ngươi ta mở miệng chuyện nữa. Ta muốn xem ngươi còn có thể giở ra trò gì nữa! Lôi Phong nghe thế miệng cuồng tiếu đáp trả: _Tứ Hải đệ sai rồi a. Ta phải là người gian manh xảo trả, có trách trách tại sao đệ lại quá ngu ngốc, bị ta gạt hết lần này đến lần khác. Đệ hiểu chưa? Câu trả lời đầy xem thường cùng sỉ nhục làm Tứ Hải tức giận thôi, chỉ thấy, cơ mặt của Tứ Hải giật lên từng hồi, miệng lắp bắp chẳng thành lời, hai con mắt như bắn ra lửa. khó biện minh a! Tứ Hải điên cuồng rống lớn: _Lôi Phong ta thề hôm nay cho ngươi trả giá lớn, hãy chuẩn bị đón nhận phẫn nộ của ta! Lôi Phong nghe thế cuồng tiếu đáp trả: _Hắc hắc. Tứ Hải, nãy đệ bảo rằng mở miệng ra nữa, sao giờ lại mở rồi bị ta trúng tim đen a! Ha ha ha. Cái thằng Lôi Phong này, con mẹ nó đáng ghét. Tứ Hải liên tục bị châm biếm làm khí huyết chạy ngược lên não, giận tùng tùng, miệng lắp bắp “ngươi..ngươi…” nhưng chẳng được gì. Tứ Hải chẳng nhiều lời thêm, hai cánh sau lưng đập đập liên hồi, đưa thân thể gã bay lên cao rồi lại phóng thẳng tới Lôi Phong, kiếm chỉ ra trước mặt. Nắm lấy cơ hội, Lôi Phong chẳng chịu thua kém, giậm mạnh chân xuống đất, mượn thế phóng thẳng về hướng Tứ Hải bay qua. Tứ Hải nổi giận tía tai đỏ mặt, chẳng thèm để ý đến hành động của Lôi Phong, vẫn ngoan cố bay tới với mong muốn chém Lôi Phong thành vạn mảnh. Nhưng Tứ Hải nào ngờ đâu tức giận này của gã làm gã rơi vào thảm cảnh! Hai người vừa đối mặt nhau, Tứ Hải liền giơ cao kiếm chuẩn bị xuất võ kỹ để chém giết Lôi Phong. Lôi Phong há để cho Tứ Hải được như ý nguyện, nhúng mình cái, nhảy lên cao, chân xuất cước nhắm vào tay cầm kiếm của Tứ Hải. Tứ Hải thấy thể liền biến chiêu, tay cầm kiếm kéo về sau, tay còn lại giơ ngón trỏ ra, từ đầu ngón trỏ liến xuất những đoàn gió nối liền và xoắn lại với nhau tạo thành đường chỉ gió phóng thẳng về phía Lôi Phong. §Xuyến Phong Nhất Chỉ§ ============= Xuyến Phong Nhất Chỉ, là môn võ kỹ độc môn của Phong Lôi môn thuộc Địa Kỹ Sơ Cấp, nó lợi dụng sức mạnh của phong lực rồi áp súc và kìm hãm vào đầu ngón tay, cho đến giới hạn nào đó, phóng xuất ra bên ngoài dưới hình dạng những đoàn gió xoắn lại và nối tiếp nhau. Xuyến Phong Nhất Chỉ có lực oanh kích mạnh bạo bằng năng lượng của phong lực, võ kỹ thường thấy của các đệ tử Phong Lôi môn. ----------- "xoạt" Lôi Phong thấy tình thế bất ổn liền xoay mình giữa trung tránh né §Xuyến Phong Nhất Chỉ§ lao tới. Sau khi đường chỉ gió băn hụt mục tiêu cùng lúc đó, thân thể của Lôi Phong cũng từ từ đáp lại mặt đất. Tứ Hải vẫn bay lượn vòng quanh trời hạ xuống đất , miệng thô bạo cười “ha hả”, tay cầm kiếm tiếp tục xuất §Bá Vũ Tiêm Phong§. Từng §Bá Vũ Tiêm Phong§ theo hình cung từ trời bay xuống tựa thác đổ sống gầm bao quanh tứ phương bát hường của Lôi Phong. Lôi Phong cả kinh, nhanh chóng lách thân thể né tránh §Bá Vũ Tiêm Phong§, đồng thời kiếm cơ hội phản công. Tứ Hải há để cho Lôi Phong có cơ hội phản công, gã cứ bay lượn vòng vòng đầu Lôi Phong, ép Lôi Phong vào trung tâm tấn công của §Bá Vũ Tiêm Phong§. Lôi Phong khổ chẳng tả nổi, đâu đâu cũng thấy §Bá Vũ Tiêm Phong§ , né thế nào cũng chẳng né hết. Đến tận bây giờ Lôi Phong mới hiểu thế nào là chiến thuật “ kích”, mượn lợi thế phi hành cao tấn công kẻ địch, nếu kẻ địch phóng tới bay ra chỗ khác rồi tiếp tục tấn công. Chẳng lẽ phải chịu thua sao? ! chỉ chờ đợi, chờ đợi thời cơ đến để ra tay kết thúc hiệp đấu. Thời cơ? Lại , trước đó lâu, kích thích Tứ Hải làm Tứ Hải nổi giận đùng đùng, từ đó Tứ Hải mất bình tĩnh thường ngày, chỉ lo điên cuồng tấn công mà chẳng thèm để ý đến điều gì. “Kích Tướng Kế”. Lôi Phong sử dụng kế này làm cho Tứ Hải bị tức giận che mắt, rồi điên cuống tấn công, tấn công đến lúc nào đó phong lực tự nhiên cạn kiệt, đến lúc đó thời cơ triệt hạ Tứ Hải cũng đến. Tứ Hải như muốn chứng minh cho kế hoạch của Lôi Phong là đúng! Gã bay cao xuất ra võ kỹ đôi cánh sau lưng tự tiêu biến mất, đồng thời thân thể gã cũng từ cao ngã xuống, phong lực cạn kiệt. Tứ Hải cũng rất khôn ngoan, canh lúc gần chạm đất liền xoay mình cái, mượn thế, “hạ cánh” an toàn đất. Cùng lúc đó, những §Bá Vũ Tiêm Phong§ còn sót lại cũng bị Lôi Phong né tránh hết. Lôi Phong nắm chặt thời cơ trong tay, nhanh chóng phi thân đến trước người Tứ Hải, chuẩn bị tung quyền tấn công, trúc giận vào đầu Tứ Hải. Lần này con chết chắc rồi nha con! Tứ Hải tay nắm chặt kiếm, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, liên tục lùi về sau, hoảng hốt nhìn hướng Lôi Phong tiến đến. Ngay lúc Lôi Phong đối diện cùng Tứ Hải, mặt Tứ Hải nở nụ cười lạnh, giơ kiếm trong tay chém đường vào thân thể Lôi Phong. Đồng thời, khi Tứ Hải giơ kiếm lên, dựa thân kiếm toát ra quang sắc màu bạc mang theo sức mạnh của phong lực, uốn lượn rồi tạo thành hình lưỡi rìu bám chặt vào thân kiếm.Từ xa nhìn vào kiếm của Tứ Hải như hóa thành cái rìu to lớn có thể chặt đứt bất kỳ thứ gì nó chạm phải. §Kiếm Phong Hóa Thân§ ------------- Kiếm Phong Hóa Thân, võ kỹ của Phong Lôi môn thuộc Huyền Kỹ Cao Cấp, mượn nhờ năng lượng của phong lực áp súc vào kiếm, hóa kiếm thành vũ khí khác nhờ năng lượng của phong lực. Kiếm Phong Hóa Thân chỉ đơn giản là biến đồi hình dạng của kiếm, mà công dụng chân chính của nó là tăng sức sát thương diện lớn. Lấy Tứ Hải làm ví dụ, kiếm của Tứ Hải hóa thành rìu, lưỡi rìu do năng lượng phong lực biến hóa thành, lưỡi rìu đó có sức tấn công gấp hai lần so với kiếm được áp súc phong lực lúc bình thường. -------- Vào thời điểm rìu của Tứ Hải chuẩn bị chạm vào thân thể của Lôi Phong, gian giống như ngừng lại. Xoay quanh hai người Tứ Hải cùng Lôi Phong là hàng loạt suy nghĩ giống nhau của khán giả đứng dưới đài cũng như trọng tài xem chiến, Lôi Phong lần này chắc chắn thảm bại. Vào ngay thời khắc nguy cơ đó, hai chân của Lôi Phong liền kéo ngang ra tạo thành đường thẳng để thân thể thấp xuống, đồng thời thân thể ngã ngửa ra sau để đường chém của Tứ Hải dễ dàng vượt qua, chạm vào trung. Theo hàng loạt động tác của Lôi Phong là thanh “xẹt” rất phát ra. Giờ phút này Lôi Phong còn tâm trí đâu nữa mà để ý cái thanh kia, nắm chặt cơ hội, người ngả lại phía trước, đồng thời kéo hai chân lại như cũ, nâng thân thể đứng dậy. tay giơ ra nắm chặt lấy cổ tay của Tứ Hải cho Tứ Hải có thể tiếp tục biến chiêu, tay còn lại điên cuồng đấm vào người Tứ Hải như đánh bao cát. Ta đấm, ta đấm cho con mẹ ngươi nhìn ra ngươi, đấm cho ngươi thành đầu heo. Từng quyền với lực oanh kích như võ giả Tôn Cấp, liên hồi đánh vào thân thể Tứ Hải làm Tứ Hải đau đớn đến ói máu như mưa, phun đầy vào mặt Lôi Phong. Miệng gã vừa ói máu vừa ầm ừ gào thét đau đớn, tay cầm kiếm của gã vô lực buông ra, mất phong lực, kiếm rơi xuống đất liền trở về hình dạng ban đầu. Thấy đánh cũng đủ, nếu đánh nữa Tứ Hải mất mạng, Lôi Phong buông tay ra ngừng lại mọi động tác. Tay Lôi Phong vừa buông ra, thân thể của Tứ Hải vô lực ngã xuống đất, vì chịu nổi đau đớn, hai mắt Tứ Hải nhắm lại chìm vào hôn mê từ lúc nào. Ván cờ định! Kể dài dòng, nhưng từ lúc chiến đấu cho đến khi kết thúc, trận chiến diễn ra chưa quá năm phút. Thấy mọi chuyện kết thúc, Lôi Phong liền ngồi bệt xuống đất thờ hồng hộc, hai tay lau lau vết máu mặt, đầu óc suy nghĩ về hiểm cảnh vừa trải qua, cảm thấy mình quá tự đại cùng bất cẩn. Vừa rồi, khi Lôi Phong dùng “Kích Tướng Kế” làm Tứ Hải điên cuống tấn công, đến lúc phong lực trong người Tứ Hải tiêu hao quá nhiều giúp gã bừng tỉnh, lấy lại bình tĩnh. Ngay lúc đó Tứ Hải liền biết mình trúng kế của Lôi Phong, nên Tứ Hải liền dùng chiến thuật “Mượn Kế Thực Kế*”,gã áp dụng mưu “ Giả điên khiêng đồ mỹ”, giả bộ bị cạn kiệt phong lực, hoản sợ cho Lôi Phong thấy, rồi đợi Lôi Phong đến gần xuất kiếm ra chiêu §Kiếm Phong Hóa Thân§ để chiến thắng Lôi Phong. Nhưng điều làm Tứ Hải chẳng thể ngờ được là Lôi Phong có tốc độ phản ứng cùng linh hoạt cao đến nổi trong khoảng cách gần như thế vẫn có thể né tránh được. Đây cũng là ví dụ tốt nhất cho câu “đứng trước sức mạnh tuyệt đối chẳng có mưu mô quỷ kế nào có thể thực được”. Nhưng cũng chính vì điều này làm cho Lôi Phong cảm thấy mình quá tự đại cùng bất cẩn. Vừa rồi, mắt thấy Tứ Hải rớt xuống Lôi Phong liền lao lại chẳng thèm suy nghĩ hay quan sát, vì cứ nghĩ Tứ Hải bị trúng kế của nên mới như thế, cũng nhờ vậy nên Tứ Hải mới có cơ hội tạo ra hiểm cảnh cho . Tuy chiến thắng nhưng hiểu rất chiến thắng vừa rồi là nhờ vào tố chất thân thể vượt trội, hay cách chính xác hơn là nhờ vào vận may. tự đặt ra câu hỏi cho mình, nếu như mình có tố chất thân thể vượt trội sao? chắc chắn rằng người nằm võ đài mê man bất tỉnh phải Tứ Hải mà là chính là bản thân . Đúng là quá tự đại cùng bất cẩn a! Vừa nghĩ Lôi Phong vừa liếc qua nhìn Tứ Hải, thảm thương a. Lôi Phong thầm quyết định trong lòng từ nay khi chiến đấu cẩn thận nên ý lại vào chút thông minh. Từ đó, nhờ cuộc chiến này, rút ra thêm bài học kinh nghiệm cho bản thân “Trong mọi cuộc chiến, cẩn thận là yếu tố quyết định chiến thắng”, và bài học kinh nghiệm này suốt theo cho đến tận cuối cuộc đời. Sau khi đưa ra quyết định, Lôi Phong lại nở nụ cười nhàn nhạt cảm thụ chiến thằng, ngay lúc này dưới võ đài lại vang lên những tiếng cười nhằm vào , làm mê man chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Sao lại cười ta a? Lão từ có làm gì sao? ......................... “Mượn Kế Thực Kế*”: Dùng kế sách của đối thủ để biến thành kế sách của mình. Đây là dạng mưu kế cao thâm. Khi dùng cần chú ý, nắm kế sách của đối thủ, biến hóa kế sách mình theo kế sách đối thủ, dựa thế để tấn công,,,
Chương 16: Gặp lại sư tôn trong tình cảnh “lộ hàng” Lôi Phong chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với mình, tiếng cười thô bạo dưới đài càng lúc càng truyền đến nhiều hơn, đồng thời những cặp mắt chứa đầy thâm ý của các đệ tử dưới đài liên tục liếc nhìn Lôi Phong. Mọi chuyện diễn ra càng lúc càng làm cho trở nên u mê chẳng biết gì. Cái lồng gì diễn ra vậy? Ngay lúc này, Lôi Phong cảm thấy có cảm giác mát mát nơi đáy háng truyền đến làm cho thầm kêu ổn. Lôi Phong cúi đầu xuống nhìn vào đáy háng thấy cảnh tượng làm muốn ứa ra nước mắt, cái quần theo ba năm nay giờ đây rách đường to tướng nơi đáy quần, đồng thời “thằng em” oai phong của “phe phấy” lộ ra giữa trời cho chúng nhân nhìn thấy! Lúc này, Lôi Phong liền nhớ đến cái thanh “xẹt” rất vừa rồi nghe được khi chiến đấu, cái thanh này chẳng phải gì khác, nó chính là thanh báo hiệu, quần ngươi bị rách a. Lão thiên, sao lão lại bất công thế, các lộ hùng đánh nhau chết sống lại chẳng thấy lúc nào bị rách quần mang nhục như ta a. Cái em nhà nó, đúng là đời và phim khác nhau rất xa a. Vừa rồi, khi Lôi Phong lâm vào hiểm cảnh thanh “xẹt” vang lên, nhưng lúc đó tập trung đối chiến cùng Tứ Hải nên Lôi Phong quăng thanh kia sang bên chẳng để ý đến.Cũng vì như vậy nên biết quần rách, vẫn ngang nhiên ngồi xuống “khoe hàng” cho mọi người nhìn! Lại , bộ y phục mặc do mặc ba năm liên tục chẳng thay đổi nên chất liệu của y phục bị bào mòn nhiều nên giờ mới bị rách như thế. Cộng thêm thân thể trong ba năm phát triển hơn xưa nên bộ y phục cũng chật hơn dẫn đến dễ rách hơn. Chứ các bộ y phục của đệ tử Phong Lôi môn rất chắc chắn, những chắc chắn các bộ y phục này còn độ phòng ngự nhất định! Cái vận cứt chó chẳng nhẽ lại quay lại nga. Lôi Phong thầm chữi xui xẻo tiếng, hai tay chống xuống đất nâng thân thể đứng dậy. Khuôn mặt lạnh lùng đến tột độ, miệng cười “khà khà” cách kinh khủng, lê chân bước đến mép võ đài đứng đối diện cùng các đệ tứ phía dưới. Khi đến nơi, miệng Lôi Phong vẫn khà khà cười kinh khủng, liếc mắt nhìn khắp toàn trường lượt, rồi bất ngờ ưỡn hạ thân của mình về phía các đệ tử dưới đài. Hạ thân của Lôi Phong ưỡn ra trước, rồi lại đưa sang phải, xong lại đưa sang trái, đồng thời, tay liên tục chỉ chỉ vào nơi “thằng em” trú ngụ, khuôn mặt lạnh lùng, : - Sao? Có gì lạ à! Muốn xem lằm sao, đây này xem hãy xem ! Xem cho kỹ vào! Thấy “thằng em” của ta như thế nào? Có uy phong ? Ha ha ha Chúng nhân: - ...... Cái này còn là con người sao. Loạt hành động của Lôi Phong làm cho toàn trường bất ngờ, ai cũng ngừng cười cặp mắt mở to như hai cái trứng, thầm suy nghĩ, sao lại có tên vô sỉ, đê tiện như thế này chứ. Thấy tình hình được “dẹp loạn” Lôi Phong liền cuồng tiếu, tiếp: - Thấy rồi a! Giờ ta phải xuống đài đây. Nếu còn ai phục với “độ uy dũng” của “thằng em” ta có thể “cạch” thử a. Ha ha ha Vừa dứt lời, liền phi thân xuồng đài, tính tiến lại quan đài, nơi các cao tầng trong môn ngồi! Lôi Phong vừa được vài bước lại nghe thanh của vị chấp vang lên sau lưng: - Lôi Phong ngươi được lọt vào vòng trong, đây là lệnh bài chứng minh ngươi lọt vào vòng trong, chụp lấy. Vừa dứt lời, vị chấp liền lấy trong Như Ý Túi ra lệnh bài màu kim sắc, quăng qua cho Lôi Phong. Lôi Phong nghe thế liền quay người lại, thấy vật bay tới, nhàng giơ tay chụp lấy cái vật bay đó. Lôi Phong giơ vật vừa chụp lên xem, thấy là lệnh bài kim sắc với các đường hoa văn xưa vẽ đầy lệnh bài. Sau khi xem qua lệnh bài, liền cất lệnh bài vào trong áo, tiếng “đệ tử đa tạ” rồi quay lưng bước . Mọi đệ tử ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Lôi Phong bại hoại rời , trong lòng vẫn thầm chửi rủa hành động chẳng đâu ra đâu của Lôi Phong. Nhưng có chữi chữi, Lôi Phong cũng chẳng có nghe được cho dù có nghe cũng chẳng có gì, vì Lôi Phong làm hành động như thế chỉ muốn cho mọi người thấy là tên bại hoại, hay cách khác Lôi Phong muốn cho mọi người biết, ta đây là tên bại hoại, các ngươi có sỉ ta nữa cũng chẳng ăn thua gì ta a. Nhờ như thế nên mọi người mới chẳng còn cười nhạo Lôi Phong nữa, đây chính là mục đích của Lôi Phong. Theo từng bước của Lôi Phong là tửng cảm giác mát lạnh nơi hạ thân, làm cho Lôi Phong dở khóc dở cười chẳng thôi. Này còn hơn bật máy lạnh cho "thằng em" a. Tuy là vậy, nhưng chẳng chút nào ngại ngùng hay xấu hổ gì, vẫn nghênh ngang tiến về quan đài, bắt buộc a. Từ khi trở về đến giờ chưa gặp sư tôn chẳng quen chẳng biết kia, vì chẳng biết đối diện như thế nào, giờ phút này quần bị rách, nếu gặp vị sư tôn kia làm sao chứng minh thân phận được, có thân phận sao có quần mới mà mặc a! Quần mới là quan trọng a, thằng em mới là quan trong a, còn những chuyện khác cứ để sau Trước sau gì cũng phải đối diện nên đành đánh liều phen, tuy chịu đối diện nhưng vẫn lo sợ, tên sư tôn kia nhận ra chẳng phải là Lôi Phong ! Đến quan đài, Lôi Phong ngước đầu lên, quét mắt lượt nhìn cả quan đài. quan đài, ngồi ngay chính giữa, chiếc ghế chủ tọa là trung niên khoảng ba mươi tuổi khoác trường bào màu xám, khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm cùng chút hiền hòa, cặp mắt nhắm lại như ngủ như , lưng thẳng tấp như kiếm, người này ai khác chính là Phong Vô Thường. Hai bên trái phải của vị trung niên uy nghiêm kia là mười người chia thành hai hàng người ngồi ghế, khuôn mặt của đám người này đều mang theo vẻ sắc bén lạ thường. vị ngồi phía ngoài gần nơi Lôi Phong đứng, thấy có đệ tử nội môn mặc quần áo rách nát, đầu tóc bù xù, khắp thân thể đều nhuộm máu, cứ ngơ ngác nhìn lên quan đài hoài, gã liền mở miệng hỏi: - Đệ tử phía dưới có chuyện gì sao mà chẳng chịu tham gia đại hội cứ đứng đây, nếu có chuyện mau bẩm báo mau rời . Giọng chứa đầy vẻ lạnh lùng cùng chút khó chịu vừa cất lên, Lôi Phong bỗng quỳ rạp xuống đất, hai tay run run chắp lại, nước mắt định tự động rơi xuống, rồi hướng về vị trung niên nhắm mắt kia, liên hồi lạy ba lạy. Nhưng vị trung niên ngồi cao kia vẫn nhắm mắt chẳng tiếng nào. Hành động của Lôi Phong làm cho vị trưởng lão vừa hỏi trở nên ngơ ngác chẳng biết Lôi Phong định làm gì. Đừng vị trưởng lão kia, đến ngay cả Lôi Phong, cũng chẳng biết mình làm gì, trong lòng tại là từng cơn sóng cảm xúc liên tục dâng trào, bắt làm theo cái cảm xúc vi diệu kia. Tình cảm lấn át lý trí. Vị trưởng lão tính mở miệng , giọng nức nở của Lôi Phong vang lên: - Sư tôn cao, đệ tử bất hiếu Lôi Phong xin ra mắt người. Chúc sư tôn hồng phúc tề thiên, nhanh chóng tấn cấp, uy phong tứ phương, thiên hạ đại danh. Vị trung niên nhắm mắt chẳng quản chuyện đời kia khi nghe lời Lôi Phong , liền mở ngay cặp mắt ra, khuôn mặt đầy vẻ khó tin, cơ thể run run nhè . Ngay trong tíc tắc đó loạt tàn ảnh của vị trung niên kia, từ vị trí ghế chủ tọa trải dài xuống trước mặt Lôi Phong. Nhanh! Cực kì nhanh! Lôi Phong thầm cảm khái cái sức mạnh của võ giả Huyền Cấp. Phong Vô Thường hai tay run run đưa xuống chạm lên khuôn mặt còn lem luốc máu tươi của Lôi Phong, rồi hất tóc che khuôn mặt của ra, miệng thầm: - Giọng này, khuôn mặt này, đúng là ngươi.. Lôi Phong…ngươi là Lôi Phong. Đồ nhi Lôi Phong thương của ta. Đối với thính giác của võ giả Thất Tinh Linh Cấp như Lôi Phong những lời thầm của Phong Vô Thường làm sao thoát khỏi tai của Lôi Phong. Lôi Phong ngước mặt lên nhìn vào mắt Phong Vô Thường, tay run nhè , giơ lên nắm lấy cánh tay của Phong Vô Thường, miệng : - Đệ tử là Lôi Phong, là đồ nhi bất hiếu của người đây! Phong Vô Thường nghe thế nét vui mừng lên khuôn mặt của ông, ông liếc nhìn toàn thân Lôi Phong cái, rồi cảm xúc thương xót chén chút bốc lên, đáp: - Mau mau đứng dậy, đứng dậy cho ta xem ba năm nay con thay đổi thế nào, chắc con chịu nhiều khổ cực rồi! Tại sao lại ấm áp tới vậy? Tại sao lại thân thiết đến vậy? Lôi Phong nghe thế nước mắt cũng ngừng chảy lại, lấy lại bình tĩnh chẳng cho cảm xúc kỳ lạ kia khống chế mình nữa, rồi nâng thân thể đứng dậy đối diện cùng Phong Vô Thường. Phong Vô Thường chăm chú nhìn Lôi Phong bằng cặp mắt thân trong giây lát rồi thở dài hơi, : - Đồ nhi con xảy ra chuyện gì vào ba năm trước. Tại sao con lại chẳng lời từ biệt, giờ con trở về lại rơi vào tình trạng như thế này. Ta đây rất lo lắng cho con a. Lôi Phong vừa lấy lại bình tĩnh, nghe lời của Phong Vô Thường, lần nữa cái cảm xúc khó tả bằng lời kia lại dâng lên làm cho bùi ngùi đáp lại: - Sư tôn, đồ nhi bất hiếu bắt người phải lo lắng cho đệ tử. Chuyện xảy ra rất dài dòng, đợi chút nữa đồ nhi kể ràng cho sư tôn nghe. Phong Vô Thường nghe thế liền hiểu được ý của Lôi Phong, chẳng muốn người ngoài biết ngoài sư tôn, nên ông gật đầu “ân” tiếng. ‘ Lôi Phong nở nụ cười nhàn nhạt như ngày nào, cất tiếng để xua tan cái khí sướt mướt giữa hai thẩỳ trò: - Sư tôn, hôm này đồ nhi trở về có bất ngờ muốn cho sư tôn xem! Phong Vô Thường nghe thấy liền nghi vấn chẳng biết Lôi Phong có gì muốn cho ông xem, khuôn mặt ông hiền hòa như đối với con mình, : - Bất ngờ? Con có bất ngờ dành cho ta sao? Tốt! hãy cho ta xem bất ngờ đó. Câu tuy nhàng, tuy bình thường, nhưng trong đó lại chứa bao nhiêu tình bao nhiêu ấm ấp. Khuôn mặt Lôi Phong vẫn cười nhàn nhạt, tay chỉ ngón trỏ ra hướng lên trời, bao quanh đầu ngón tay là nguồn sức mạnh của lôi lực, qua thời gian tíc tắc đó, từ đầu ngón tay liền xuất tia sét mỏng như dây mùng, phóng ra bay thẳng lên trời, rồi từ từ tiêu biến mất. §Lôi Điện Nhất Chỉ§ Thấy Lôi Phong xuất §Lôi Điện Nhất Chỉ§, những trưởng lão quan đài đều kinh ngạc, pha chút tin. Khuôn mặt của Phong Vô Thường lên vẻ kinh ngạc cùng vui mừng, ông quay đầu nhìn Lôi Phong, : - Lôi Phong con tấn cấp, chính xác là Thất Tinh Linh Cấp. Căn bệnh của con được trị khỏi, con có thể tu luyện như người bình thường! Ha ha ha. Tốt! Tốt! Tốt! Lôi Phong thấy sư tôn mình kích động vì mình như thế làm lòng ấm áp chẳng thôi, cười : - Thưa sư tôn, đúng là vậy a! Đồ nhi vô dụng trong ba năm chỉ có thể đạt được Thất Tinh Linh Cấp thôi!
Chương 17: Gặp lại sư tôn trong tình cảnh “lộ hàng” (tt) Vô dụng? Lôi Phong vô dụng sao? phải! Phải biết rằng, Ngũ Thiên Đại Lục này những võ giả có thể trong vòng ba năm thăng từ Nhập Khí Cấp lên Linh Cấp là ngàn người có . Lôi Phong hai từ “vô dụng” này là cố ý muốn chửi xéo các vị trưởng lão quan đài, những người trước kia thường đối xử với như rom như rác, chẳng xem là đệ tử của chưởng môn. Ý tứ của Lôi Phong rất ràng, ta đây là kẻ vô dụng nhưng kẻ vô dụng này có thể trong ba năm đạt Linh Cấp, còn các ngươi, những kẻ cho mình là tài giỏi, liệu có thể làm được như ta, nếu các ngươi chẳng làm được còn thua kẻ vô dụng a. Thâm ý của Lôi Phong chẳng lẻ các vị trưởng lão kia biết? Sai! Làm sao họ biết cho được! Bởi vậy, khuôn mặt của các vị trưởng lão đều trầm lại, nếu phải có chưởng môn ở đây bay xuống dưới đánh cho Lôi Phong trận ra trò. Nhưng những trưởng lão này đều là người hàm dưỡng bản thân rất tốt, nên sau giây lát, khuôn mặt của các vị trưởng lão đều trở nên hài hòa trở lại, vì họ biết Lôi Phong trong bao năm nay chịu nhiều uất ức, giờ đây Lôi Phong xuất chúng trở về như thế, cho Lôi Phong trúc giận chút cũng chẳng có sao, dù sao cũng là đệ tử của chưởng môn a. Phong Vô Thường thấy Lôi Phong thế, liền liếc mắt nhìn Lôi Phong cái, ý tứ rất , thôi chuyện qua hãy cho qua, như thế cũng đủ rồi. Lôi Phong hiểu ý, miệng cười nhàn nhạt, tiếp tục để chuyển chủ đề: - Sư tôn, điều bất ngờ đệ tử giành cho sư tôn chẳng phải có nhiêu đó, trước khi đệ tử gặp lại sư tôn đệ tử lên đài khiêu chiến và may mắn lọt vào vòng trong a. Câu vừa dứt, bất ngờ lại tràn ngập toàn trường, từng vị trưởng lão đều há hốc mồm nhìn Lôi Phong, chẳng thể tin a. Phong Vô Thường cũng đầy kinh ngạc, quay người nhìn vào Lôi Phong, chẳng thể nào tưởng tượng được a. Vì Những người có mặt quan đài này hiểu rất , ý nghĩa của vòng này, đây chính là vòng loại bỏ hết đệ tử dưới Thập Tinh Linh Cấp, mà Lôi Phong chỉ mới Thất Tinh Linh Cấp, làm sao có năng lực vượt qua vòng này được! Nếu cho họ là Lôi Phong dựa vào thân phận đệ tử của chưởng môn để chiến thắng bọn họ còn tin, nhưng dựa theo lời Lôi Phong lúc khiêu chiến chưa ai trong môn biết là đệ tử chưởng môn, vậy vì cái gì, vì cái gì mà Lôi Phong có thể vượt qua! Đúng là chẳng thể tin được! Lôi Phong thấy biểu của những người tại đây làm hả lòng hả dạ cho bao nhiêu năm chịu uất ức của mình. Lôi Phong cũng biết, nếu vừa rồi trở về gặp sư tôn trước rồi mới lên đài những người khác nghĩ dựa vào thân phận để chiến thắng, nhưng giờ đây khác, chẳng dựa vào thân phận, chính là dựa vào bản thân mình chiến thắng, hai điều này đều mang hai ý nghĩa khác biệt nga. việc làm thực theo những cách khác nhau mang lại những ý nghĩa khác nhau. Phong Vô Thường khuôn mặt bỗng nghiêm túc lại, đáp lại lời Lôi Phong: - Vừa rồi, con khiêu chiến tại võ đài số mấy? Lệnh bài chứng minh đâu mau đưa ta xem. Lôi Phong nghe hỏi thế, liền biết được sư tôn cũng khó tin vào chuyện này, liền cho tay vào áo móc ra lệnh bài vừa rồi đưa sang cho Phong Vô Thường, rồi nhàn nhạt đáp lại: - Bẩm sư tôn, đây là lệnh bài chứng minh chiến thắng, còn vừa rồi hình như đệ tử khiêu chiến tại võ đài số tám mươi bảy. Phong Vô Thường nghe thế, liền quay đầu nhìn vị trưởng lão ngồi phía sau, vị trưởng lão hiểu ý, liền phóng thân đến võ đài số tám mươi bảy, còn ông giơ tay ra lấy cái lệnh bài tay Lôi Phong mà ngắm nhìn. Sau chút lát, vị trưởng lão vừa dẫn vị chấp làm trọng tài tại võ đài số tám mươi bảy đến trước quan đài. Vị chấp vừa đến, đều thấy mọi ánh mắt của cao tầng Phong Lôi môn nhìn chằm chằm vào mình, làm cho gã giật nảy cả mình, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Vị chấp nhìn lướt qua lại thấy Lôi Phong, kẻ vừa giành chiến thắng, đứng kế bên chướng môn, làm cho gã càng thêm u mê, sao tên đệ tử này lại đứng cạnh chưởng môn. Tuy chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng gã có bị ngu, gã biết kêu đến đây chắc là có chuyện gì đó, nên gã liền cuối người lể với chường môn cùng các vị trưởng lão, rồi cất giọng : - Bẩm chưởng môn cùng các vị trưởng lão, chẳng biết gọi đệ tử đến đây có gì dặn dò. Phong Vô Thường đầy uy nghiêm, tay hướng ra ra dấu, cho phép vị chấp kia miễn lể, rồi giọng nghiêm nghị cất lên : - Ngươi là trọng tài võ đài số tám mươi bảy đúng ? Nghe câu hỏi của chưởng môn, vị chấp cúi người thi lể lần nữa, chầm chậm đáp: - Đúng! Thưa chưởng môn. Phong Vô Thường vẫn tư thái cũ, nhàng gật đầu cái, rồi thông thả đưa lệnh bài vừa lấy từ chổ Lôi Phong ra, tiếp: - Vậy lệnh bài này chính là ngươi đưa cho ? Vừa Phong Vô Thường vừa chỉ tay hướng về Lôi Phong nở nụ cười nhàn nhạt. Vị chấp quay đầu nhìn Lôi Phong, xong quay ngược đầu lại nhìn Phong Vô Thường, bình tĩnh trả lời câu hỏi của chương môn: - Đúng vậy thưa chưởng môn. Tên đệ tử này tên là Lôi Phong, khiếu chiến và chiến thắng năm ngươi, nên theo quy định của đại hội nhận được Thông Ải Kim Bài, lọt vào vòng trong. Phong Vô Thường nghe thế chẳng thể kìm được vui mừng, khuôn mặt ông tươi cười hẳn lên, đột nhiên mất độ uy nghiêm vừa rồi, nhưng rồi nhanh chóng cũng trở lại như bình thường. Khác với Phong Vô Thường, những trưởng lão quan đài, ai nấy đều bộ mặt chẳng thể tin được, nhưng tin cũng phải tin a, vì đây là mà. Lại , ngày trước Lôi Phong chỉ lo tu luyện ít tiếp xúc với các đệ tử trong môn. Nhưng người biết mặt Lôi Phong hầu hết đều là cao tầng. Còn những kẻ khác đều chỉ nghe tiếng chớ chưa hề gặp mặt, tên chấp là trong những kẻ này. Vị chấp nhìn thấy biểu của các vị cao tầng lúc này lúc khác, càng thêm chẳng hiểu chuyện gì, bèn cất tiếng hỏi: - Bẩm chưởng môn chẳng biết còn chuyện gì ? Phong Vô Thường quay đầu nhìn Lôi Phong cách hiền hòa rồi quay đầu nhìn vị chấp , cất tiếng : - Thôi hết chuyện, ngươi có thê trở về vị trí của ngươi tiếp tục thực nhiệm vụ của mình. À. Mà khoan, hôm nay ngươi làm rất tốt nhiệm vụ của mình nên ta ban thưởng cho ngươi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hãy đến Nguyên Các nhận phần thưởng của ngươi. Câu của Phong Vô Thường làm vị chấp mừng rỡ chẳng thôi,tuy chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn liên tục “đa tạ chưởng môn ban thưởng”, có thưởng hỏi nhiều làm chi a. Sau đó, vị chấp thi lể rồi lui về võ đài tiếp tục chấp hành nhiệm vụ của mình Phong Vô Thường tươi cười giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Lôi Phong, từ tốn : - Tốt! Tốt! Tốt! Con chỉ mới là Thất Tinh Linh Cấp có thể lọt vào được vòng trong, nhiêu đó cũng có thể thấy được bản lĩnh của con như thế nào, nhưng tiếc thay… tới đây Phong Vô Thường bỗng ngừng lại, nhìn Lôi Phong bằng cặp mắt thương . Lôi Phong biết suy nghĩ của sư tôn mình, tiếc thay cho chỉ mới là võ giả Linh Cấp thế nào nữa vào vòng trong cũng thất bại mà thôi. Lôi Phong cười tiếng, quay đầu nhìn vào ánh mắt sư tôn mình, đáp: - Sư tôn, người có tin kỳ tích ? Nếu người tin hãy để đồ nhi tạo ra kỳ tích cho người xem. Câu của Lôi Phong như chém đinh chặt sắt, làm cho Phong Vô Thường ngớ người ra trong giây lát, rồi nhanh chóng cười khẩy , đáp lại: - Tốt! Đồ nhi tốt của ta có lòng tin như thế ta còn đòi gì nữa, con yên tâm nếu có thất bại sư tôn ta vẫn dẫn bước cho con đến nơi cao hơn. Lôi Phong biết rằng sư tôn vẫn tin vào mình tuyệt đối, ai tin vào kẻ Thất Tinh Linh Cấp có thể vượt qua những võ giả Thập Tinh Linh Cấp trở lên a. Nhưng Lôi Phong vẫn cảm thấy ấm áp vì câu “có thất bại sư tôn vẫn..” của Phong Vô Thường. Lôi Phong nhàng gật đâu “ân” tiếng chấp nhận. cơn gió thổi qua mang theo nhiều nổi buồn cùng nhiều niềm vui, cũng tại vì cơn gió này lần nữa làm nơi đáy hang của Lôi Phong cảm nhận được mát lạnh! Lôi Phong giật mình nhớ đến vấn đề chưa được giải quyết của mình, liến quay đầu nhìn Phong Vô Thường: - Sư tôn đệ tử có chuyện này muốn bẩm báo xin sư tôn chấp thuận. Khi câu này khuôn mặt của Lôi Phong đầy biểu tình kỳ lạ làm cho Phong Vô Thường chẳng hiểu gì, liền đáp: - Có chuyện gì con cứ ! Lôi Phong nghe thế liền nở nụ cười, áp sát miệng vào tai của Phong Vô Thường thầm vài câu. Sau khi nghe Lôi Phong xong, Phong Vô Thường liền ngửa mặt lên trời cười ha hả. chỉ có Phong Vô Thường, những trưởng lão ngồi phía xa kia cũng bật cười khánh khách, những lời của Lôi Phong sao thoát khỏi tai những võ giả Hoàng Cấp cùng Huyền Cấp được a. Ta xxx các ngươi, đừng để lão tử biết các người có con hay cháu gì, lão tử thề dùng "thuươg" tấn công con cháu các ngươi. Lôi Phong xấu hổ đến nổi muốn chui xuống đất, trong lòng thầm chữi rủa cái bọn trưởng lão nghe lén việc của người khác thôi. Sau lát mọi người đều ngừng cười lại, đọng khuôn mặt họ vẫn là nụ cười ý chưa phai. Phong Vô Thường thấy Lôi Phong có vẻ xấu hổ, liền dùng tay vổ vổ vào vai Lôi Phong, đùa nghịch : - Sao lại phải xấu hổ, làm nam nhi chuyện đó chẳng có là gì, nếu ai cười con con hãy trực tiếp lấy ra so với , ta đây tin con thắng. Ha ha ha Ách Đây chẳng phải là việc ta vừa làm sao? Đúng là sư đồ đồng lòng a. Nghe câu của Phong Vô Thường làm Lôi Phong muốn bật ngửa, té xuống tại chổ. Tiếng cười vừa dứt vì câu vị chưởng môn uy nghiêm kia làm cho tiếng cười lần nữa lại rộ lên. Cả khung cảnh liền trở nên sống động tươi vui, cả đám người đứng người ngồi đều cười ha hả vì câu chuyện của người. Lôi Phong quay đầu nhìn Phong Vô Thường bằng cặp mắt đầy đau thương, khuôn mặt biểu tình tựa chịu nổi đau rất lớn. Nhìn khuôn mặt đầy tội nghiệp của Lôi Phong, Phong Vô Thường cố nín cười lại, quay đầu nhìn vị trưởng lão, rồi : - Hôm nay môn phái ta tổ chức đại hội, các đệ tử trong môn đều tham gia cả, giờ đây việc của đồ nhi ta cảm phiền Chiến sư đệ hãy lo dùm. Vị được gọi là Chiến sư đệ, liền đứng dậy, mặt vẫn treo nụ cười khó phai, rồi bước ra đến bên Phong Vô Thường chắp tay : - Chưởng môn yên tâm việc này cứ để ta lo là được, ta kiếm cho đồ nhi của huynh bộ y phục chắc chắn a. xong gã liền cười ha hả, nháy mắt cùng Lôi Phong, rồi nắm lấy tay của Lôi Phong. Lôi Phong chưa kịp hiểu chuyện gì, thấy thân thể rời khỏi mặt đất phi hành , nhắm thẳng hướng tây mà . Từ cao nhìn xuống, Lôi Phong thầm cảm khái cái diện tích khổng lồ của Phong Lôi môn, từng dãy phòng san sát nhau, từng tiểu viện nối tiếp nhau, tổng diện tích cả phái ước chừng phải hơn ba nghìn trượng vuông! Sau khoảng thời gian lâu, vị được gọi là Chiến sư đệ liền hạ xuống khuôn viên của tiểu viện.
Chương 18: Thu Phong Viện Vừa “hạ cánh” xuống đất Lôi Phong liền nhận ra nơi đây, chính là tiểu viện ngày xưa từng ở. Lôi Phong cảm thấy ngây ngốc chẳng hiểu, tại sao lại dẫn ta về đây, ba năm rồi... Tam trưởng lão thấy mặt Lôi Phong mang vẻ nghi vấn liền : - Ngươi đó, là vô tâm, từ khi ngươi mất tích cho đến nay, Chưởng môn truyền lệnh chẳng ai được tiến vào, luôn giữ như vậy. Ta còn nhớ, cứ cách vài ba hôm là Chưởng môn lại sai đệ tử đến dọn dẹp cái tiểu viện người này, vì Chưởng môn trong lòng luôn tin rằng có ngày ngươi trở về. Ta cảm thấy việc làm của Chưởng môn ngu ngốc, chẳng biết sao lại chờ đợi kẻ bạc vô tính như ngươi. Nhưng cũng may giờ đây ngươi trở về, phụ tấm lòng a. Lôi Phong nghe đến đây trong lòng liên tục dâng lên từng hồi cảm xúc khó có thể tả bằng lời, đứng như chết lặng, trong miệng lầm bầm hai từ “sư tôn”. Đây là tình thân! Đây là hạnh phúc khi được quan tâm! Tam trưởng lão nhìn qua biểu tình của Lôi Phong ông gật đầu hài lòng. Xem như ngươi biết điều. Sau giây phút chết lặng kia, Lôi Phong bỗng bình tĩnh lại, thầm đưa ra quyết định cho chính bản thân mình, vị sư tôn này tuy ta chẳng quen chẳng biết nhưng ông ta đối với tên Lôi Phong kia là cả tấm lòng, nếu ta phụ tấm lòng của ông ta là có lỗi với Lôi Phong, thôi ta cố gằng thay tên Lôi Phong bạc mệnh kia thực cái nghĩa vụ đền đáp sư tôn vậy. Lôi Phong suy nghĩ thông suốt, miệng nở nụ cười nhàn nhạt như ngày nào, cảm giác thoải mái chạy khắp toàn thân rồi vọt thẳng lên đại não, làm sung sướng chẳng thôi. Tam trưởng lão giơ tay chỉ vào tiểu viện, rồi : - Trong viện mọi vật đều như cũ kể cả y phục, giờ ngươi vào thay đỡ bộ, ta đây thông tri các đệ tử đem y phục hợp với kích cỡ của ngươi đến sau. Lôi Phong chắp tay thi lể, đáp lại: - Đa tạ sư thúc lo lắng, chẳng biết sư thúc tên gì? Để sau nay đệ tử dể xưng hô. Tam trưởng lão liếc xéo Lôi Phong cái, giơ tay lên gõ vào đầu cái đau điếng, rồi nhàn nhạt hồi đáp: - Ngươi đó, trước kia chẳng chịu ra ngoài suốt ngày cứ ru rủ trong cái tiểu viện này tu luyện, ngoài sư tôn của ngươi, ngươi chẳng biết ai. Ta tên là Hoàng Quyết Chiến, tam trưởng lão, giữ chức vụ quản lý Luyện Dược Đường. Ngươi biết chưa? yytruyen.com Lôi Phong ôm đầu xoa xoa chỗ vừa bị gõ, nghe tam trưởng lão , gật đầu rồi lại lắc đầu. Tam trưởng lão thấy thế liền thở dài hơi, : - Lôi Phong ngươi làm ta tức chết những điều cơ bản trong phái như thế mà ngươi chẳng biết chút gì. Sau này, có thời gian hãy đến Học Thư Các, xem qua số kinh thư , biết chưa? Giờ ngươi cứ gọi ta là tam sư thúc là được. Lôi Phong thấy có vẻ như tam trưởng lão bực bội, tuy chẳng biết Học Thư Các là chốn nào nhưng ngoan ngoãn gật đầu “ân” tiếng để qua chuyện, chẳng muốn dong dài cùng tam trưởng lão. Lại , việc thiếu kiến thức này cũng chẳng trách Lôi Phong được a. Lúc trước, khi tên Lôi Phong kia còn ở trong môn phái, lúc nào cũng cấm đầu vào tu luyện chẳng bao giờ bước chân ra khỏi tiểu viện nửa bước, ngoài sư tôn của ra những người khác đều quăng qua xó. Bởi vậy, nên những người trong môn phái chỉ nghe đến Lôi Phong là đệ tử của chường môn nhưng chẳng có mấy ai biết Lôi Phong ra sao. Cũng nhờ vậy, mà giờ đây Lôi Phong của tại an tâm hơn về bí mật thân phận của mình. Tam trưởng lão thấy mọi chuyện cũng đâu vào đấy liền phi hành lên trung bay ngược lại quan đài. Lôi Phong thấy tam trưởng lão rời , liền chắp tay cúi người thi lể, vọng lên trời : - Đệ tử tiễn chân tam sư thúc. Đến sau lúc bóng dáng của tam trưởng lão mất hụt trong trung. Lôi Phong đứng trong khuôn viên tiểu viện, ngắm nhìn xung quanh. Lôi Phong còn nhớ rất cái tiểu viện này tên là Thu Phong viện. Thu Phong viện của tại so với kí ức của Lôi Phong chẳng khác nhau là mấy, giữa sân khuông viên tiểu viện vẫn là cái hồ bán nguyệt với các loại hoa khoe sắc dưới ánh nắng, trong sân vẫn là những cái cây vươn lên khoe độ uy phong cùng mặt trời, vẫn là cái tiểu viện luôn đóng chặt cửa với hai chậu cây đặt phía trước, điều khác biệt duy nhất chính là thiếu sức sống, thiếu vắng chủ nhân của nó. Chẳng sao, vì giờ đây chủ nhân của nó trở về, ta trở về, lần nữa ta là chủ nhân của ngươi,. Thu Phong viện. Lôi Phong hít hơi sâu, cảm nhận cái cảm giác thoải mái đến tê người tràn ngập trong cơ thể . Lôi Phong bước chầm chậm từng bước đến tiểu viện, vừa vừa hưởng thụ hương hoa thơm ngát của những đóa hoa nổi bồng bềnh hồ bán nguyệt cùng chút mát lạnh nơi đáy háng. Cuộc sống thời xưa tao nhã a. Lôi Phong đến trước tiểu viện, dùng hai tay đẩy cửa ra, bước vào, quay về nơi xưa. Trong tiểu viện, chia ra nhiều phòng khác nhau. Lôi Phong nhanh chóng bước vào phòng, thuộc về . Trong phòng, có cái bàn được đặt ngay chính giữa, bàn có bình trà bằng sứ được đặt cái dĩa cùng vài cái cốc bị úp lên cái dĩa. Nhìn qua chút, là cái giường có tấm chăn cùng cái gối đầu được sắp xếp ngăn nắp, chăn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt như vừa được giặt giũ. Ngoài ra, trong phòng còn có cái bàn khác dùng để ngồi viết hoặc đọc, cùng cái kệ kinh thư nhưng chẳng có cuốn kinh thư nào. Sát vào trong chút, là rương đứng* bằng gỗ, chứa y phục đúng chất thời xưa. Qua bên phải rương đứng là cái bàn, bàn là cái rương được làm bằng chất liệu kì lạ, phải kim loại cũng chẳng phải là kính, ngoài ra bàn còn có thêm vài dụng cụ được sắp xếp ngăn nắp. Cả căn phòng chỉ được bài trí đơn giản như thế. Nhìn từ cách bài trí cho đến mới mẻ của căn phong, làm Lôi Phong cảm thấy ấm áp, vì biết căn phòng được như vậy tất cả đều do vị sư tôn của tay sắp đặt. thương , lo lắng a. Lôi Phong bước nhanh đến cái rương đứng kia, nhanh tay mở ra, lấy ra ngay bộ y phục của đệ tử nội môn, rồi cuồng quít chạy ra khỏi phòng. Đến giữa sân, Lôi Phong quay đầu nhìn vào hồ bán nguyệt, cười khì khì. Lôi Phong phóng thân cái liền lọt thẳng vào hồ, những cơn sóng nước do vật thể rơi xuống xuất , đưa những đóa hoa bồng bềnh mặt nước trôi .yytruyen.com Trong hồ Bán Nguyệt có chứa Tẩy Xú Hoa, loại hoa có công dụng tẩy rửa hồ cho nước hồ luôn trong và sạch. Lôi Phong trước đây cũng thường tắm ở cái hồ này. Lôi Phong giơ tay lột sạch y phục mặc người quăng ra khỏi hồ. Sau đó, Lôi Phong dùng tay chà xát thân thể để tắm rửa. Cả khung cảnh tao nhã, thơ mộng như thế lại bị hành động tắm rửa lộ thiên của Lôi Phong làm cho ô uế. Kỳ cọ hồi, Lôi Phong cảm thấy thân thể được sạch , Lôi Phong vừa tính đứng lên mặc quần áo vào nghe có tiếng bước chân rất dồn dặp, hướng về nơi đây. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rồi thân ảnh của người tới cũng xuất . thiiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt khôi ngô với đôi mắt tròn và sáng, mũi thẳng dọc dừa, môi mỏng, đầu đội cái Phong Quân Khôi Trụ* màu trắng, người mặc bộ y phục của đệ tử chân truyền, thần thái tiêu sái, đứng trước Phong Thu Viện dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lôi Phong. Nhìn mã cha ngươi, ca biết ca đẹp trai nhưng cũng đâu cần nhìn dữ vậy. Lôi Phong đón nhận ánh mắt rét lạnh của thiếu niên làm cảm thấy khó chịu, sao lại nhìn ta như thế. Thân Lôi Phong vẫn ngâm trong hồ, mặt biểu lộ lạnh lùng, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt như đao như kiếm kia. Tên thiếu niên vẫn đứng đó gì, khuôn mặt từ từ trầm xuống, tay giơ ra chỉ ngón trỏ hướng về Lôi Phong. luồng sức mạnh của phong lực nhanh chóng bao bọc đầu ngón trỏ đó, trong tíc tắc đó, từ đầu ngón trỏ xuất những đoàn gió xoắn lại và nối liền với nhau tạo thành đường chỉ gió, phóng thẳng . §Xuyến Phong Nhất Chỉ§ Lôi Phong thấy tên thiếu niên giơ tay ra liền biết tên đó chuẩn bị tấn công, liền lách thân thể né tránh, vừa lách qua là đường chỉ gió ập đến. Nhanh! Quá nhanh! Tốc độ này ít nhất phải gấp ba lần của tên Tứ Hải. Lôi Phong cố sức kéo thân thể thêm chút nữa để né tránh đòn công kích. Khi đường chỉ gió lướt qua Lôi Phong, làm cảm nhận được nguồn sức mạnh khổng bố vượt xa năm trong đường chỉ gió kia. Lôi Phong thấy nếu mình mà trúng chiêu này của tên thiếu niên kia thân thể thụ thương rất nặng, có vài tháng nằm trị thương chẳng thể khỏi được. Đường chỉ gió lướt qua hồ bán nguyệt làm nước trong hồ dậy sóng tách ra hai bên của đường chỉ gió, rồi nó bay thẳng vào tiểu viện. hay, Lôi Phong thầm kêu. Mọi chuyện diễn ra lại như Lôi Phong nghĩ, đường chỉ gió vừa chuẩn bị va chạm cùng căn phòng liền tiêu biến mất, phong lực chứa mất. Đây là do điều khiển phong lực cách tinh tế của tên thiếu niên, tùy ý phát thu võ kĩ. Lôi Phong quay đầu nhìn thiếu niên kia, khuôn mặt bắt đầu trầm xuống, chẳng quản chưa mặc quần áo, đứng thẳng lên nhìn đối diện cùng tên thiếu niên. Nhìn thấy hành động của Lôi Phong, đôi chân mày như kiếm của tên thiếu niên khẻ nhíu lại, tỏ vẻ khó chịu, giơ tay lên chuẩn bị tiếp tục xuất kích. Ngay lúc này, thanh tiếng bước chân dồn dặp từ bên ngoài vang lên. Sau giây lát, thân ảnh đệ tử ngoại môn liền xuất . tay tên đệ tử này cầm theo bộ y phục của đệ tử nội môn. Đâu tiên, tên đệ ngoại môn nhìn thấy tên thiếu niên, gã liền thi lể, : - Ra mắt Lý sư huynh. Hình như xảy ra chút hiểu lầm a. Vừa xong gã lại nhìn vào tiểu viện, thấy người trần truồng đứng giữa hồ, thằng em lúc lắc. Ách. Nam nhân này sao lại có “thằng em” bự thế, ước ao a. Tên thiếu niên nghe , liền chẳng hiểu, quay đầu nhìn vào mắt tên đệ tử ngoại môn, làm tên đệ tử ngoại môn giật mình sợ hãi, rồi : - Ngươi hiểu lầm là hiểu lầm làm sao. Sư tôn đừng ban lệnh đây là tiểu viện của sư huynh ai được tiến vào quấy phá, muốn tiến vào phải có lệnh của sư tôn mới được. Giờ đây tên này tự ý tiến vào thôi , còn trần truồng tắm rửa tại đây làm ô uế nơi này. Ta đây chỉ tuân theo mệnh lệnh sử phạt sao lại bảo là hiểu lầm. Vừa người được gọi là Lý sư huynh vừa quay đầu gắt gao nhìn vào Lôi Phong như muốn ăn tươi nuốt sống. Lôi Phong há chịu thua kém, liền trừng mắt lên đối chiến cùng đôi mắt sắc bén kia. Tên đệ tử ngoại môn thấy tình thế như pháo sắp nổ, liền lên tiếng khuyên can: - Hiểu lầm là hiểu lầm hiểu, người trần truồng đằng kia là chủ nhân của Phong Thu Viện này, giờ đệ đến đây là do lệnh của tam trưởng lão mang y phục đến cho huynh ấy. Tên thiếu niên khẽ khó chịu, quay đầu quát tháo tên đệ tử ngoại môn: - Ngươi cho ta là tiểu hài tử dễ bị lừa gạt sao, ngươi như vậy chẳng lẽ tên kia là sư huynh của ta, Hoang đường. Ngươi với có quan hệ gì tại sao lại biện minh dùm . Hôm nay, nếu ngươi chuyện này ta giao ngươi cho môn phái sử lý. Nghe tên thiếu niên , tên đệ tử ngoại môn liền xanh mặt vừa tính mở miệng giải thích, thân ảnh của Lôi Phong với bộ y phục vừa kích cỡ, bước đến. Tốc độ mặc đồ nhanh a. ................... * Rương đứng: Tủ đựng quần áo Phong Quân Khôi Trụ: Khôi Trụ là cái mũ thời xưa nam nhi hay dùng chụp lên đầu sau khi búi tóc, Phong Quân là tên của cái mũ kia.
Chương 19: Sư huynh đệ giáp mặt Lôi Phong giơ tay ra dấu, cho tên đệ tử ngoại môn tiếp, rồi quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của tên thiếu niên, nhàn nhạt : - Ngươi sư tôn ngươi ban ra lệnh cấm vào nơi đây, vậy ta hỏi ngươi sư tôn của ngươi là ai? Thiếu niên cười khẩy tiếng, mặt biểu tình đáp lại: - Sư tôn của ta tức nhiên là chưởng môn nhân, điều này trong môn ai ai cũng biết, ngươi đừng ở đây đánh trống lảng nữa, mau khai ra, sao ngươi dám vào làm ô uế Thu Phong Viện. Sau khi tên thiếu niên xong, Lôi Phong nở nụ cười nhàn nhạt, ngoài suy đoán của ta. Từ đầu Lôi Phong có suy đoán rằng tên thiếu niên trước mặt này là đồ đệ của sư tôn, nhưng lại chắc chắn, vì lúc rời sư tôn chỉ có mình là đồ đệ, bởi thế, nên mới hỏi thăm dò. Bây giờ, mọi chuyện ràng mọi chuyện cũng dễ giải quyết hơn, chầm chậm : - Ngươi còn kêu ta khai? Khai cái gì? Tên thiếu niên nghe như thế, liền ngửa đầu cười ha hả, nhàn nhạt : - Khai cái gì? Khai cái ý định mà ngươi chuẩn bị làm, ngươi vào đây muốn mưu gì? Ngươi đừng ở đó mà tỏ vẻ vô tội, còn lèm bèm đừng trách tại sao ta nhẫn tâm. Lôi Phong khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu, hai mắt căng lớn, miệng quát: - Ngươi có thể thôi ngay cái thái độ đổ tội cho người khác được hay ? Chưa tìm hiểu ràng vội vàng kết tội... tới đây giọng của Lôi Phong bỗng nhấn mạnh lên: - Huống hồ chi ta phải là người có tội. Thế khai cái quái gì đây! Tiêu Dao kinh thường, cười khẩy, nhìn chằm chằm vào Lôi Phong bằng cặp mắt sắc bén, châm biếm : - Ngươi ngươi có tội? Ngươi tự ý vào nơi cấm, chính mắt mắt ta nhìn thấy thế mà bảo có tội sao. Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn theo ta Chấp Pháp Đường thôi. Lôi Phong nghe , cuống tiếu trận, lấy tay chỉ chỉ vào bản thận mình, rồi hỏi ngược lại: - Vậy ngươi có biết ta là ai ? Tiêu Dao chẳng thèm suy nghĩ, liền trả lời: - Ngươi là người vi phạm môn qui và ta là người giao ngươi cho môn phái xử lý. Hừ - Hừ. Sai sai! Hoàn toàn sai! Ta là Lôi Phong, là chủ nhân của Thu Phong Viện này. Hôm nay, ngươi tại nơi của ta, đánh ta cùng vu khống bảo rằng ta tự ý xâm nhập, đạo lý này ở đâu ra. Còn bắt ta Chấp Pháp Đường, ngươi nghĩ cũng hay. Tiêu Dao bổng ngây người trong chốc lát, rồi nhanh chóng lắc đầu quát lớn: - Ngươi là Lôi Phong sư huynh, nực cười, tưởng ta là tiểu hài tử dể bị lừa gạt sao? đủ rồi! Nếu ngươi rượu mời muốn uống vậy uống rượu phát thôi. Tiêu Dao vừa xong liền cho tay vào Như Ý Túi bên hông rút ngay ra cây kiếm, chuẩn bị xuất kích. Ngay lúc này, tên đệ tử ngoại môn vẫn im lặng, để hai sư huynh đệ tranh cãi, thấy tình thế ổn, liền lên tiếng khuyên can: - Lý sư huynh chậm , huynh ấy là Lôi Phong…Á Lời tên đệ tử ngoại môn chưa thốt ra hết Tiêu Dao huy động kiếm chém cho nhát, làm cho cơ thể tên đệ tử ngoại môn có thêm đường điêu khắc thẳng tấp, máu chảy liên tục. Tiêu Dao với khuôn mặt trầm, liếc mắt nhìn tên đệ tử ngoại môn, : - Đây là ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn bao che cho tên kia nữa đừng trách ta tại sao lại độc ác. Khuôn mặt tên đệ tử ngoại môn đầy vẻ hoảng sợ, tay bịch lấy vết thương, chân liên tục lùi về sau, chẳng dám lời nào. Lôi Phong thấy hành động nóng nảy của tên thiếu niên liền chữi câu, ngu ngốc, rồi phóng thân lại gần tên đệ tử ngoại môn, mở lời hỏi thăm: - Ngươi có làm sao ? Ngươi là xui xẻo, tự dưng chuyện của ta mà ngươi phải chịu tội! Ài. Tên đệ tử ngoại môn nghe thấy lời của Lôi Phong, khuôn mặt đầy vẻ đông tình, đúng là xui xẻo, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan đến ta, ta chỉ nhận lệnh đến đưa đồ, khi lại bị ăn kiếm. Lạc đạn a. Lôi Phong còn tính gì thêm với tên đệ tử xui xẻo kia, nhưng chưa kịp Tiêu Dao sử kiếm tấn công đến, làm phải nhanh chóng né tránh. Chẳng cần nhiều, muốn chiến thế chiến . Tiêu Dao dụng kiếm thành thục, từng đường kiếm đánh ra làm cho Lôi Phong kinh hồn bạc vía chẳng thôi. Những đường chém, những chiêu thức của Tiêu Dao tựa như gió, đến rồi lại , rồi lại đến, bốn phương bát hướng đâu đâu cũng thấy kiếm ảnh. Ngoài ra, trong kiếm còn quán thâu phong lực, các đường kiếm đều chứa uy lực chẳng thể tưởng tượng, làm Lôi Phong cảm thấy như mình phải đối diện với con người mà là đối diện với cơn cuồng phong đầy tính hủy diệt. Lấy công thế thủ, lấy nhanh làm chủ. sai! Cái Tiêu Dao sử dụng chính là Kiếm Kĩ §Phong Cuồng Lôi Bạo§ , trong số tuyết đỉnh kiếm kĩ đại lục Ngũ Thiên. YyTruyen.com -------- Kiếm kĩ, đao kĩ, quyền kĩ,,, đều được gọi tắt là Khí kĩ. Khí kĩ là loại chiến pháp được những võ giả sáng tạo ra, khi sử dụng hao tốn nhiều ngũ lực. Võ kĩ là lợi dụng ngũ lực trong cơ thể võ giả, bùng phát tạo thành chiêu mang tính hủy diệt cao, còn đối với kiếm kĩ lại khác, Khí kĩ lợi dụng cách thức, phương hướng, cùng nhiều yếu tố khác, dồn ép đối thủ vào tuyệt lộ. Có thể hiểu, võ kĩ dùng để phát huy thế mạnh của ngũ lực, còn Khí kĩ lại dùng để phát huy thế mạnh của thân thể. Tuy Khí kĩ chẳng có năng lực hủy diệt cao, nhưng trong chiến đấu lại là yếu tố quyết định thắng thua cho võ giả, nhất là trong chiến đấu đồng cấp. Có thể tưởng tượng, hai võ giả đồng cấp liên tục phóng xuất võ kĩ, người chưởng ta chưởng, hai chưởng gặp nhau đều tan biến, cứ như thế đến bao giờ mới có thể phân ra thắng bại Nhưng nếu trong hai người hoặc cả hai người đều dùng Khí kĩ để tìm sơ hở của đối phương thằng bại dễ dàng được phân định. Khí kĩ cũng như võ kĩ được chia thành bốn cấp: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên. Mỗi cấp lại chia thành ba cấp: Sơ, Trung, Cao. Tóm lại, võ giả cần phải thông thạo cả khí kĩ cùng võ kĩ mới có thể phát huy sức mạnh tối đa nhất. Lại , khi nãy Lôi Phong lên khiêu chiến, vì mọi người nghĩ là võ giả Tôn Cấp, nên những đệ tử khiêu chiến biết rằng có dùng Khí kĩ cũng vô dụng nên trực tiếp dùng võ kĩ chiến đấu cùng Lôi Phong. Đây cũng là yếu tố giúp Lôi Phong vượt cửa. ------------- Tiêu Dao liên tục xuất ra §Phong Cuồng Lôi Bạo§, chiêu nối tiếp chiêu, thức nối tiếp thức, liên man chẳng dứt. Tiêu Dao như hóa thân thành cơn gió, nhàng phiêu bồng nhưng cũng mạnh bạo phá hoại mọi thứ ngán đường nó. Ngược lại với dáng vẻ thông thả dạo chơi của Tiêu Dao, Lôi Phong đứng trong “rừng kiếm” liên tục né tránh, dù tốc độ né tránh của rất nhanh nhưng cũng bị dính vài nhát chém vào cơ thể. Phải biết rằng, Tiêu Dao tại là Thất Tinh Tôn Cấp, hơn hẳng Lôi Phong cả đẳng cấp, dù tố chất thân thể của Lôi Phong có vượt trội nhưng cũng chẳng thể sánh bằng cùng với Tiêu Dao. Huống hồ chi, Lôi Phong chẳng biết chút gì về Kiếm kĩ cũng như kĩ năng chiến đấu, cái biết bắt quá chỉ là cách thức đánh đấm ngoài đường. phải lại, Tiêu Dao cũng rất ngạc nhiên về cái tên Lôi Phong giả mạo này, lúc đầu Tiêu Dao sợ làm Lôi Phong chết nên chỉ dùng ba thành thực lực để tấn công Lôi Phong, nhưng mọi đòn tấn công của Tiêu Dao đều bị Lôi Phong dễ dàng tránh thoát. Lúc sau, Tiêu Dao nâng cao thực lực tấn công, lên bốn thành, rồi năm thành, đến đúng năm thành Tiêu Dao mới thấy được dáng vẻ chật vật của Lôi Phong, né tránh lúc thoát khỏi đường kiếm lúc . mà , năm thành thực lực của Tiêu Dao là sánh ngang với võ giả Nhị Tinh Tôn Cấp. cách chính xác hơn là chỉ có những võ giả đạt thực lực Nhị Tinh Tôn Cấp mới có thể né tránh cùng chống đỡ được năm thành thực lực của Tiêu Dao. Tiêu Dao tuy kinh ngạc nhưng cũng chẳng chút nương tay với Lôi Phong. Kiếm ảnh liên tục lóe sáng, từng đợt tấn công dồn dập chẳng cho Lôi Phong thời gian thở gấp. Lôi Phong đứng giữa gian “rừng kiếm”, khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì gọi là lo lắng hay sợ hãi, chỉ mực dồn hết tinh thần, tập trung vào né tránh, biết, chỉ cần sơ sẩy chút thôi tính mạng bé của cũng có thể đời. Mặc dù cơ thể của Lôi Phong đầy rẫy vết thương do kiếm để lại, nhưng lại cảm thấy chút gì đau đớn hay mệt mỏi.YyTruyen.com Ngược lại, càng đánh càng xung, càng đánh càng hưng phấn, phải là tột độ hưng phấn. Cái cảm giác này, đến chính bản thân cũng chẳng thể hiểu được tại sao lại như vậy. Từ cái cảm giác hưng phần này, biến đồi hình tượng của Lôi Phong trở thành thứ khác, tượng đài bất diệt. biến đồi này, làm cho Tiêu Dao tấn công dấy lên nổi sợ hãi tên, nhưng sợ hãi này nhanh chóng bị Tiêu Dao che lắp bằng những đường kiếm nối tiếp nhau. kiếm lại kiếm, cơ thể của Lôi Phong ngày càng nhiều thêm vết thương, nhưng vẫn bỏ cuộc vẫn kiên trì né tránh. Chẳng biết qua thời gian bao lâu, bỗng trong đầu của Lôi Phong nổi lên suy nghĩ, cơn cuồng phong “Tiêu Dao” này là cơn cuồng phong hoàn chỉnh! chỉ biết được là cơn cuồng phong hoàn chỉnh, còn hoàn chỉnh chỗ nào chẳng biết. Nhưng cảm giác của lại mách bảo cho điều, chỉ cần tìm ra điểm hoàn chỉnh của cơn cuồng phong chiến thắng. Đối với võ giả trực giác cùng cảm giác luôn đúng hơn suy luận đầu óc. Kể từ lúc đó, Lôi Phong vừa chiến đấu vừa thầm quan sát kĩ càng từng chiêu từng thức , với mong muốn tìm ra câu trả lời. Lôi Phong quan sát thấy, Tiêu Dao là võ giả sử dụng võ kĩ rất thành thục, từng chiêu từng thức nối tiếp nhau như cơn gió chẳng thể bị chặt đứt. Nếu như vậy, điểm bất thường nằm tại chổ nào?