Chương 5 : Truyền thừa bá đạo! Chẳng cho Lôi Phong thời gian kịp hiểu chuyện gì xảy ra với mình, người mờ ảo vừa xong liền hóa thành đạo kim sắc bay thẳng vào mi tâm(chính giữa trán) . Bài cũ soạn lại, cảm giác đau đớn tê kinh liệt phách như lúc nhập kí ào ạt kéo đến đầu Lôi Phong. Lôi Phong đau đớn ôm đầu, lăn lóc giữa vũ trụ. Cái con mẹ nó, cái thế giới này có thù với cài đầu của lão tử àh. - Á tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa vực sâu. Lôi Phong tỉnh lại, ngồi bật dậy, khuôn mặt vẫn còn nét đau đớn chưa phai. Thân thể mồ hôi lạnh đổ đầy người, miệng lầm bầm mình: - Thần bí nhân trong giấc mộng của ta ra là ai? Tại sao lại truyền thừa cho ta? Rút cuộc thân thể này còn bao nhiêu bí mật mà tới chính bản thân nó cũng biết. Lôi Phong ơi là Lôi Phong sao ngươi lại mang đến cho ta nhiều phiền phức như vậy…. Lôi Phong thở dài hơi, bỏ qua suy nghĩ tại, ngồi thanh tĩnh lại, xấp xếp lại những thông tin vừa được truyền thừa. Lôi Phong vốn là người như thế, chuyện gì chẳng nghĩ ra cũng chẳng thèm nghĩ nữa, tới lúc nên biết biết. Sau khi xấp xếp tốt những thông tin kia, liền cảm thán câu: - Truyền thừa bá đạo! Bá đạo! Lôi Phong dùng từ này hình dung cũng chỉ có thể hình dung được phần khủng bố của truyền thừa mà thôi. Truyền thừa nhận được chính là trải nghiệm, trải nghiệm về luyện đan, trải nghiệm về luyện khí, trải nghiệm về trận pháp,,,. Tất cả thông tin về nguyên liệu để luyện đan, luyện khí, trận pháp,,, đều được truyền thừa và khắc sâu trong óc. Những phương thức luyện đan, luyện khí, trận pháp,,, đều biết rành mạch, chẳng những như thế khi nhận truyền thừa có cảm giác những đan phương, khí phương, trận hình,,, đều từng chế tạo qua. Lôi Phong khẳng định rằng, nếu bây giờ đưa cho đủ nguyên liệu và đủ đẳng cấp bất kỳ thứ gì trong truyền thừa đều nắm chắc tám thành(80%) luyện thành! Nhưng chỉ có như vậy chưa có đủ khủng bố. Điều làm cho truyền thừa này khủng bố chính là công dụng. Công dụng của tất cả các đan dược, vũ khí, trận pháp, đều vượt xa những thứ có đại lục này. Đem ra so sánh, những đan dược, vũ khí, trận pháp, có đại lục chỉ là tiểu nương ngây thơ mới lớn đem so vẻ dâm đảng với kỷ nữ chốn phong trần. Nhưng như thế vẫn còn chưa hết, Lôi Phong còn nhận được môn công pháp chẳng biết tên, đẳng cấp. Công pháp này có tất cả chín tầng, mỗi tầng đều chứa kỹ năng đặc biết. người chẳng thể tu luyện được, giờ nhặt được bộ công pháp này, chẳng biết là may mắn hay rủi ro. Lão Thiên cũng biết cách đùa bỡn người khác a! Lôi Phong thở dài hơi, miệng tự khuyên nhủ mình: - Mười năm, mười năm rồi. Thất bại ta quá quen thuộc, giờ có thất bại thêm lần nữa làm sao. Trong truyền thừa bá đạo kia tồn tại bộ công pháp này, làm sao bộ công pháp này đơn giản được. Ta nhất định phải thử, dù biết thất bải rất lớn ta đây cũng phải luyện. Lôi Phong thầm hạ quyết tâm với chính bản thân mình. ngước đầu lên trời, thầm nghĩ bản thân bất tỉnh khá lâu. chóng hai tay xuống đất kéo thân thể đứng dậy. “Rắc Rắc” Từng thanh xương khớp vang lên. Lôi Phong lắc lắc cơ thể, hô hấp điều hòa, cảm nhận cảm giác thoải mái từ thân thể truyền đến. Ôi! Cái bộ xương "già" của ta, là mạnh khỏe khi uống mi-lô nga. - Lạ a! Bất tỉnh lúc lâu thế mà ta tỉnh lại thân thể lại thoải mái chẳng mệt mỏi gì…. Ấy..sao thân thể ta.. Lôi Phong nghi hoặc với thân thể mình nhìn xuống thấy mọi vết thương thân thể lúc trước đều biến mất dạng. Chẳng những thế, cơ thể còn bất kỳ đau nhức hay vô lực nào. Ngược lại, thân thể truyền đến cảm giác tràn đầy sức sống và nguồn sức mạnh dồi dào. Lôi Phong nhấc chân lên rồi dậm mạnh xuống đất cước. đất nơi Lôi Phong dậm đạp lên dấu chân lún xuống khoảng tấc. - Sao chân ta lại có lực như thế! Cái lồng gì diễn ra? Lôi Phong thấy rất lạ với những chuyện xảy ra mình. ”Vèo” thử dùng lực chạy nhanh lại cái cây cao to gần đó, quyền đánh thẳng vào thân cây. “Bành. Rắc “ Thân cây khi bị quyền của Lôi Phong chạm vào lập tức bị xuyên qua, gãy rụp sang bên. Cặp mắt Lôi Phong nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền biến thành chữ O còn cái miệng banh bự thành chữ A. Lôi Phong ngạc nhiên với những điều kỳ lạ này. chẳng thể nào hiểu được tại vì sao sau khi tỉnh lại thân thể chuyển biến mạnh đến vậy. Tốc độ, thể chất, lực đạo,,, mọi thứ của cơ thể hầu như đều trở nên mạnh mẽ hơn trước gấp 10 lần. giơ tay đặt lên cằm tạo bộ dáng suy tư rối bỗng nhiên thét lên: - Trời! Ta ta ta… ta chẳng lẽ trải qua tẩy kinh đoạt tủy hay sao. Ta chẳng lẽ được thoát thai hoán cốt. Chẳng lẽ mọi chuyện trong truyền thuyết là có , năng lượng của viễn cổ tà thú có thể cải tạo thể chất của người… ---------- Theo truyền thuyết Ngũ Thiên kể lại rằng, khi con người hấp thu được thú đan của viễn cổ tà thú, thân thể của kẻ hấp thu được tẩy kinh đoạt tủy, thoát thai hoán cốt, trở thành người hoàn toàn mới. -------------- Truyền thuyết này, Lôi Phong cũng biết nên mới nhanh chóng đưa ra kết luận rằng thân thể biến đổi mạnh mẽ đều nhờ quá trình tẩy kinh đoạt tủy, thoát thai hoán cốt. Cái vận cứt chó biến mất rồi sao? Tâm trạng của Lôi Phong tại rất vui mừng, vì khi thoái thai hoán cốt cơ thể được cải tạo lại nên ước vọng tiến bước con đường tu luyện trở thành thực. Lôi Phong há cái miệng cười to đến nổi chẳng ngậm lại được. Niềm vui tràn ngập đầu óc, cảm giác nhõm, thoải mái, vui sướng chạy khắp đại não, làm cho sung sướng đến ứa lệ. Đây chính là cảm giác vui sướng tích tụ mười năm, bây giờ trong lúc bộc phát ra, cần nghĩ cũng có thể hiểu được niềm sung sướng của Lôi Phong cuồng dại đến mức nào. Cảm giác của Lôi Phong giống như cảm giác của người mắc bệnh nan y cách cứu bỗng dưng hết bệnh. Qua lúc lâu, cảm giác thoải mái từ từ phai dần, Lôi Phong lại trở nên ngây người. Cảm giác vui sướng này ràng chẳng liên quan gì đến ta, sao ta lại vui sướng đến như vậy. Chẳng lẽ khối thân thể này lại mang đến ảnh hưởng lớn đến ta như vậy. Lôi Phong thầm nghĩ rồi đưa ra kết luận cho bản thân. Lôi Phong lắc lắc cái đầu xua những ý nghĩ đâu rối quay đầu nhìn vào khu rừng đứng. Trong khu rừng, những cái cây cao to với các cành cây xum xuê trải dài khắp nơi. Những tiếng chim hót vang khi truyền cây, những cơn gió thổi làm những chiếc lá phất phơ bay theo. Khung cảnh tràn đầy sức sống làm cho tâm trạng của Lôi Phong trở nên thoải mái. Lôi Phong nhắm mắt hít khí trong lành, cảm nhận cảm giác thoải mái bị bất kỳ ràng buột nào. Lôi Phong nở nụ cười hài hoà, thoả mãn, rồi lững thững tiến bước về phía trước. ------------------------ Tại đại sảnh Phong Lôi môn, tất cả cao tầng trong môn phái đều tập trung nơi đây. chiếc ghế chưởng môn, khuôn mặt Phong Vô Thường đầy uy nghiêm kèm theo chút tức giận, quát: - Ta vực sâu đó là cấm địa đời đời của môn phái, được tuỳ tiện xâm nhập. Tuy tại,tai kiếp qua, phong chế biến mất, nhưng môn quy vẫn là môn quy, tuyệt đối được tiến vào. Nếu ai dám cả gan tự tiện hành động chiếu theo môn quy định tội : CHẾT! Những người đứng phía dưới đều im như hến chẳng dám hó hé điều chi, số người còn liếc mắt sang ngũ trưởng lão - kẻ vừa cầu nên tiến nhập cấm địa. Tuy câm lặng nhưng trong lòng họ chẳng lặng chút nào. Nhiều kẻ đều cho rằng chưởng môn quá cổ hũ, biết xoay chuyển, lỡ nơi ấy có đồ vật tốt sao, chẳng lẽ khơi khơi lão tổ sư lại phong chế địa phương. Càng nghĩ bọn chúng càng thấy tức, chẳng được vào sao các bảo bối ở nơi đó đến tay được. Nhiều kẻ khác nghĩ, vị chưởng môn cao cao tại thượng kia nham hiểm, muốn mình nuốt hết bảo vật. Tuy mỗi người đều mang ý riêng của mình nhưng ai cũng thành thành đứng im tại chỗ. Phong Vô Thường sao chẳng biết được ý nghĩ của những kẻ này. Bởi vì hiểu quá nên Phong Vô Thường mới nhất quyết cho tiến nhập cấm địa. khi tiến nhập, nơi đó có bảo bối môn phái nãy trở thành trường hỗn loạn. Đứng trước lợi ích to lớn, những kẻ này sao mà thành chia sẻ, bọn chúng đánh cướp lẫn nhau, đến lúc đó Phong Lôi môn xem như diệt vong. Là trưởng môn, Phong Vô Thường hiểu rất nội tình của môn phái . tại, môn phái này chia năm xẻ bảy, đàn đàn, cánh cánh, chẳng ai chịu nhường ai. Tuy ông là chưởng môn đầy quyền lực, nhưng khi rơi vào tình trạng tranh giành chết sống chẳng buông quyền lực của ông còn tác dụng sao? Câu trả lời là ! Bởi thế nên Phong Vô Thường mới đưa ra kiến nghị được tiến nhập, thà để bọn chúng ám đấu với nhau trong bóng tối còn hơn là trở mặt thành thù. Phong Vô Thường nhìn khắp đại sảnh phen giọng uy nghiêm cất lên: - Thôi! Chuyện đến đây là kết thúc, mọi người trở về lo công việc của mình , ta đây còn phải tu luyện. Vừa , vừa giơ tay ra hiệu cho mọi người lui xuống. Khi mọi người lui ra hết hoàn toàn Phong Vô Thường lại kêu đệ tử trong môn đến dặn dò vài chuyện. Sau khi nghe xong mệnh lệnh của chưởng môn gấp rút chạy tìm tam trưởng lão. Phong Vô Thường thở dài hơi, mọi chuyện trước mặt xem như tạm ổn thoả nhưng cần phải đặc biệt chú ý chẳng thể để bọn chúng rối loạn tiến nhập cấm địa, ông miên man suy nghĩ. - Báo! tiếng “báo” làm thức tỉnh Phong Vô Thường chìm trong suy nghĩ. Ông ra lệnh cho phép người chấp vừa la lên tiến vào điện. Vị chấp khi tiến vào điện, khuôn mặt đầy biểu tình lo lắng cùng sợ hãi. Nhìn thấy tình huống có vẻ bất thường Phong Vô Thường liền : - Có chuyện gì mà gấp như thế? - Bẩm chưởng môn Lôi Phong … Tên chấp báo tin ấp úng chẳng thành câu càng làm cho Phong Vô Thường thêm lo lặng cho đệ tử của mình. linh cảm chẳng lành chạy dọc song lừng ông, nhưng ông vẫn áp chế cảm xúc trầm ổn : - Lôi Phong làm sao mau cho ta nghe Vị chấp nghe hỏi hết sức lo sợ, nước tiểu từ đủng quần cũng muốn trào ra, hít hơi sâu lấy dũng khí đáp: - Bẩm chưởng môn Lôi Phong … mất tích Vừa nghe xong câu, cả người vị chưởng môn như vô lực, cặp mắt vẻ tin cùng đau xót…
Chương 6 : Đột phá! Lôi Phong quay lại con sông, cởi bỏ hết y phục người, lao thẳng xuống sông tắm rửa. Tắm tiên nha. Lôi Phong vừa kỳ cọ thân thể vừa hát vu vơ trong mồm : “Núi sông ngút ngàn Đất trời bao la đợi ta Làm thân trai phong ba hề chi Đường tới bát ngàn chờ ta. Thế gian đổi dời Cho dù tương lai còn xa Đường công danh thênh thang thời gian Nào ta gắng bước tới ngày mai truyện copy từ tunghoanh.com Kiếp phong ba ta làm trai Có xá chi khó khăn trong đời Có lắm điều gian khổ chờ ta Lòng vững bền dù đời bọt bèo…..” Lời ca đầy hào khí, xem thường tất cả mọi chuyện, chẳng để khó khăn trong lòng, quyết tâm tiến bước đến ngày mai, hoà hợp cùng tâm trạng vui sướng khi đạt thành tâm nguyện của Lôi Phong càng làm cho bài hát thêm nổi bật. Từng câu từng chữ được thể cách tràn đầy xúc cảm bản thân hầu như làm cho mọi vật trong thiên địa đều phải cúi đầu kính phục trước quyết tâm sắt đá Những câu hát tiếp tục vang lên : “Đời phong sương ta phong trần đời Đời sóng gió ta trôi dạt thời hôm nay ta quay trở về Bến sông trăng quên xứ sở thơ ấu. Dù hôm nay ta vẫn chưa là ai Nhưng quyết tâm mai mốt ta thành công Dù được hay ta vẫn sờn lòng Cố tâm nguyện thề ngày vinh quang.” Nếu bây giờ, để cho Châu Gia Kiệt ở đại nghe ca khúc Lôi Phong hát Châu Gia Kiệt cũng phải vỗ tay khen hay. Bởi vì, Châu Gia Kiệt có hát đến đâu nữa cũng chẳng thể lồng ghép tâm cảnh quật cường, quyết tâm kinh nhân như Lôi Phong vào bài hát. khi tâm cảnh và lời ca hoà hợp thành thể ca khúc trở thành khúc nhạc “thần tiên”. Đây chính là cảm giác đến từ linh hồn, chỉ có thể cảm nhận chứ thể ép buộc. Lôi Phong bổng dưng phát ra vài con cá bơi dưới sống. dùng tay xoa xoa cái bụng than của mình, miệng nở nụ cười xấu xa. Cái bụng này, thịt rồng cũng chẳng thể lắp nổi a. Lôi Phong hít hơi sâu, rồi lặn xuống mặt nước. Lôi Phong dung kiểu bơi ếch chầm chậm lặn xuống… “Phụt” Lôi Phong ngoi đầu lên, mỗi tay đều cầm con cá. Chẳng thể ngờ được khi ta xuống nước mắt ta lại thấy ràng như vậy, cứ như ta đeo kính bơi. Còn có cả tốc độ nữa, tốc độ bơi của ta như chạy mặt đất hầu như chẳng có lực cản trở nào. Ngoài ra, ta nín thở dường như cũng lâu hơn trước. Chẳng thể nào ngờ được khi thân thể cải biến lại đem tới đến nhiều điều khác biệt như vậy. Giờ mà cho ta quay lại Trái Đất chắc chắn huy chương vàng bơi lội chắc chắn vào tay ta. Lôi Phong thầm cảm thán cho sức mạnh thân thể của mình. Nhưng Lôi Phong nào biết được, các võ giả khi đạt đến cấp độ nhất định nào đó thân thể còn kinh khủng hơn cả thân thể của . Lôi Phong quăng hai con cá lên bờ rồi tiếp tục lặn xuống bắt cá. Qua chốc lát, bờ xuất gần mười con cá. Lôi Phong nhanh chóng tiến lên bờ mặc lại y phục, rồi nhặt vài cảnh cây khô để mồi lửa. Khi kiếm đủ cây khô Lôi Phong tìm đám cỏ khô, rồi dùng nhánh cây khô xoay tròn đám cỏ khô, bắt đầu đốt lửa lên. Lôi Phong cầm những cành cây được mình mài xuống đất cho nhọn, phát đâm xuyên qua thân thể các con cá, tiễn chúng gặp các bạn gà khỏa thân bàn thờ. Sau đó, Lôi Phong để các con cá lên đóng lửa rồi nướng chúng. lúc sau, mùi hương cá nướng ào ạt toả ra khắp nơi. Lôi Phong cầm con cá nướng chín để vào mồm nhai, tay còn lại vẫn tiếp tục nướng con cá khác. Hơn mười con cá lần lượt lọt vào bụng , nhưng chẳng thấy đủ đâu vô đâu. xung quanh kiếm thêm hơn hai mươi mấy quả, trái cây rừng rồi thẳng thừng cho hết vào bụng. Heo cũng phải chào thua cái bụng của Lôi Phong a. Lôi Phong lấy tay đập đập vào bụng tỏ vẻ vừa đủ. Khi Lôi Phong ăn uống no nê bầu trời cũng dần tối lại. Lôi Phong lấy thêm số nhánh cây khô để vào đống lửa, giúp duy trì đống lửa tiếp tục cháy. Mọi việc đâu vào đấy, Lôi Phong hít sâu hơi lấy can đảm, ngồi khoanh chân bên đống lửa, hai mắt nhắm lại, đôi tay kết ấn đặt trước bụng. Đây chính là trạng thái khi võ giả nhập tu. Lôi Phong dựa theo công pháp được truyền thừa, từ tốn hấp thu nguyên khí bên ngoài, đưa vào cơ thể. Khi tinh khí được nạp vào cơ thể, chúng chạy quanh các kinh mạch theo lối của công pháp. Cứ như thế chúng chạy khắp cơ thể từng vòng từng vòng . lúc lâu sau, đoàn tinh khí đủ lớn mạnh, Lôi Phong dụng hết tinh thần tập trung, đưa đoàn tinh khí từ từ tụ lại ở đan điền. “Oành” thanh vang lên trong linh hồn của Lôi Phong, báo hiệu cho biết, thành công tấn cấp. Tuy tấn cấp nhưng Lôi Phong cũng vội vàng đình chỉ tu luyện. Tiếp tục đưa các đoàn tinh khí từ tốn tiến nhập đan điền. Lôi Phong vừa đưa tinh khí tiến nhập vừa nội thị quan sát đan điền. Trong đan điền, vật hình tròn lại xoay tròn tại chỗ. Khi tinh khí tiến vào vật tròn hút lấy tinh khí rồi lại thả ra năm khí mang màu sắc khác nhau – màu xám, màu bạc, màu xanh thẫm, màu đen, màu trắng. Năm khí này khi được vật tròn thả ra liền tự động chia năm hướng nằm ở đan điền. Những nơi các khí này tụ lại có hình dạng như cái động thu . Quái lạ, sao đan điền ta lại có vật hình tròn! Trời, đan điên ta có hình dạng như năm cái động nằm sát cạnh nhau. Quái lạ! Quá mức quái lạ!Lôi Phong thầm cảm khái thôi. Rồi sau đó lại tiếp tục chăm chú tập trung tu luyện, bởi vì biết khi tu luyện mà tâm tính rối loạn dẫn đến những hậu quả đáng tiếc. Mặt trời bắt đầu nhô lên, ánh sáng từ từ trải dài khắp vực sâu. Các con chim réo rít đua nhau cất tiếng hót chào buổi sáng, những cành cây hầu như cũng đưa lên cao để đón mừng. ngày mới đến! Lôi Phong chầm chậm mở mắt, kết thúc việc tu luyện. Khi mở mắt ra Lôi Phong rất là ngạc nhiên! Vì trong cảm nhận của Lôi Phong, tu luyện chưa quá tiếng đồng hồ thế nào mà khi mở mắt trời sáng. Lôi Phong liên tục cảm thán cái điều kỳ diệu của việc luyện công này. Lôi Phong đứng dậy duỗi người, khởi động xương cốt, miệng treo nụ cười vui sướng. Lôi Phong chẳng thể nào ngờ được chỉ đêm nhập tu mà lại đột phá. Nên biết rằng, cả mười năm nay lúc nào Lôi Phong cũng chăm chỉ tu luyện nhưng chẳng có bước tiến nào. Như vậy hỏi sao mà chẳng cười vui sướng cho được. Lôi Phong chẳng cần biết việc đột phá này liên quan đến công pháp hay do thân thể được cải tạo, chỉ biết, tại có thể thực nguyện vọng bấy lâu của mình. nguyện vọng từ lúc bắt đầu tu luyện cho đến tân bây giờ, nguyện vọng giúp kiên cường bước tiếp, nguyện vọng bắt buộc chẳng thể lùi bước : BÁO THÙ CHO MẪU THÂN. tại, trong mắt của Lôi Phong mọi thứ đều trở nên tươi sáng, tràn đầy sức sống và cũng như thế…
Chương 7 : Thoát khỏi cấm địa Đêm tàn ngày tới, xuân qua đông đến, thoáng cái ba năm trôi qua. Tại cấm địa Phong Lôi môn, từng gốc cây đại thụ cứng cáp, từng bụi gai cỏ dại hỗn độn, từng chiếc lá khô mục nát đầy đất. Tại nơi đây cùng với ba năm trước dường như chẳng có gì thay đổi. giờ là thời điểm đầu hạ, trong khu rừng dần dần len lỏi từng luồng khí ẩm ướt. hề có cơn gió nào, rừng ẩm ướt khiến người ta khó chịu! Tại vách núi trong vực sâu, thân ảnh đứng nhìn chằm chằm lên . người , mặc bộ y phục đệ tử Phong Lôi môn chỗ nguyên chỗ rách nát, đầu tóc rối loạn do thiếu chải chuốt, khắp người bốc lên đầy khí tức của “nam nhân”( Ý chỉ mùi hôi của đàn ông). Người này ai khác chính là Lôi Phong! Trong ba năm nay Lôi Phong sinh sống tại vực sâu, chuyên tâm tu luyện để đề cao lực thực và nghiên cứu các thông tin được truyền thừa. Mỗi ngày Lôi Phong đều chia đều thời gian, buổi sáng và buổi trưa dồn tinh thần vào việc nghiên cứu thông tin truyền thừa, vào buổi chiều lại cấm đầu vào tu luyện cho đến sáng. Cứ như thế cuộc sống vô vị của thoáng cái trôi qua ba năm. Lôi Phong trong năm đầu tiên điên cuồng tìm lối thoát khỏi cấm địa nhưng đều vô ích. Cuối cùng đưa ra kết luận rằng, lối thoát chỉ có , chính là vượt qua vách núi để thoát khỏi. Vượt ra khỏi vách núi ! Vách núi cao vời vời chẳng nhìn thấy đỉnh kia vượt qua là vượt qua sao? Điều này chẳng có khả năng xảy ra. Ngay lúc Lôi Phong thất vọng nhất đầu óc lại nhớ đến môn võ kỹ. Chính môn võ kỹ này có thể giúp đỡ được khốn cảnh của . ------------------------------- Võ kỹ là loại kỹ năng được võ giả tu luyện dùng để phát huy sức mạnh của ngũ lực – Băng lực, Lôi lực, Phong lực, Quang lực, Ám lực. Võ kỹ được chia thành hai loại gồm phụ trợ và công kích - từ xa hoặc tiếp cận, mỗi loại đều được chia thành năm đẳng cấp lần lượt từ tới lớn là: Hoàng kỹ, Huyền kỹ, Địa kỹ, Thiên kỹ, Thánh kỹ. Trong mỗi đẳng cấp lại chia thành ba tiểu cấp là: sơ cấp, trung cấp, cao cấp. nay tại Ngũ Thiên Đại Lục, võ kỹ chỉ tồn tại bốn đẳng cấp trước còn Thánh cấp hầu như hoàn toàn “tuyệt chủng”. Ngoài ra, khi muốn sử dụng ngũ lực hoặc muốn tu luyện võ kỹ võ giả bắt buột phải đạt Linh Cấp trở lên. ---------------- Môn võ kỹ Lôi Phong nhớ đến chính là §Phong Di Thuật§. §Phong Thuật§ Địa kỹ trung cấp của Phong Lôi môn thuộc hạng võ kỹ phụ trợ chuyên dụng, nó giúp cho người thi triển lợi dụng sức mạnh của phong lực biến hóa thành phong sí(đôi cảnh của gió), để phi hành (bay). Những võ giả Ngũ Thiên Đại Lục, phải từ Hoàng Cấp trở lên mới có thể phi hành. Nhưng môn võ kỹ này chẳng cần biết ngươi ở đẳng cấp nào chỉ cần luyện thành là liền đạt khả năng phi hành, còn những người đủ điều kiện phi hành khi thi triển tăng nhanh tốc độ phi hành. Đây cũng chính là yếu tố đặc biết để “Phong Di Thuật” nằm ở trong hàng Địa kỹ trung cấp. Tại sao Lôi Phong lại chỉ ghi nhớ phương thức tu luyện môn võ kỹ này mà chẳng phải môn võ kỹ khác? Điều này rất là đơn giản. Tất cả cũng do chữ duyên! Khi Phong Vô Thường cứu trong tay bọn sát thủ, sử dụng §Phong Di Thuật§ tăng nhanh tốc độ, nhoáng cái bay đến bên cạnh , đỡ cho đòn tất diệt. Nếu có §Phong Di Thuật§ Phong Vô Thường cũng chẳng có cách nào phát liền xuất bên cạnh Lôi Phong để cứu và giờ phút này cũng chẳng tồn tại. Vì lần gặp gỡ đấu tiên đó, nên §Phong Di Thuật§ để lại ấn tượng khó phai nhạt trong đầu Lôi Phong, cho đến khi bước vào con đường tu luyện, dù chưa đủ khả năng học §Phong Di Thuật§, nhưng vẫn mực xin sư tôn mình cho xem phương thức tu luyện, rồi ghi nhớ. Tiếc thay, mọi chuyện lại chẳng như Lôi Phong ước mơ, tuy ghi nhớ cách thức tu luyện nhưng khi đạt đỉnh phong Luyện Thể Cấp lại chẳng cách nào tiếp tục tu luyện nên §Phong Di Thuật§ bị bỏ qua xó. Từ đó, có thể thấy được duyên phận giữa Lôi Phong cùng môn võ kỹ này. Sau khi xác định được phương pháp rời khỏi cấm địa, Lôi Phong lại cấm đầu vào tu luyện mong mau tăng lên thực lực để luyện tập võ kỹ. Vào khoảng năm trước, Lôi Phong thành công luyện thành §Phong Di Thuật§ liền thi triển để thoát khỏi nơi đây. Lão Thiên đùa bỡn, vách núi quá cao phong lực trong cơ thể Lôi Phong đủ duy trì trạng thái phi hành nên thất bại. Sau lần thất bại đó, Lôi Phong tổng kết ra số kinh nghiệm cho mình, muốn thoát khỏi nơi đây trừ khi đạt được Thất Tinh Linh Cấp. Cuộc sống vô vị của Lôi Phong lại tiếp tục bắt đầu cho đến tại đạt đủ điều kiện để thoát khỏi cấm địa này. Lôi Phong đứng trước vách núi, vận chuyển phong lực theo võ kỹ, hai tay bắt chéo để lên trước mặt rồi kéo xuống theo hình chữ X. "Phù, Phạch" Thanh gió nổi vang lên. Quanh thân thể Lôi Phong nổi lên từng trận gió thổi bay bụi cát dưới đất . vai Lôi Phong xuất thêm đôi cánh trong suốt khó có thể nhìn thấy. Theo tâm niệm của Lôi Phong, thân thể từ từ bay lên khỏi mặt đất, "phù" cái bay thẳng lên trời vượt qua vách cấm địa. Đôi cánh vai Lôi Phong liên tục đập mạnh đưa tốc độ phi hành lên cao nhất. Từng trận gió mát lạnh liên tục thổi qua mặt Lôi Phong làm cho lòng thoải mái, suy đoán của đúng khi thực lực tăng lên tốc độ và thời gian duy trì võ kỹ cũng tăng lên, ước tính tốc độ phi hành tại của đạt khoảng 80km/h. Nếu như người thường chạy nhanh với tốc độ như vậy gió thổi vào khiến cho cơ mặt khó chịu, nhưng đối với võ giả đạt Thất Tinh Linh Cấp những cơn gió này chẳng có ảnh hưởng gì. Huống chi, thân thể Lôi Phong được cường hóa nhờ huyết nhục của Giao Long càng có vấn đề gì. Trong mắt Lôi Phong, tốc độ này vẫn còn chậm! Cảnh vật liên tục vượt qua Lôi Phong đẩy lên cao. Trong lòng Lôi Phong thầm tính toán, phải cẩn thận xem xét phong lực trong cơ thể, nếu như nhắm đủ để vượt qua vách núi này phải cho cơ thể rơi tự do xuống phía dưới chẳng nên cố sức vượt qua. Đây chính là cách Lôi Phong nghĩ ra khi lần đầu vượt vách núi. Lần đầu vượt qua khoảng phân nửa đoạn đường phong lực gần cạn kiệt, liền nghĩ ra cách thả lỏng thân thể cho rơi tự do, đến khi rơi xuống gần tới vực sâu tiếp tục điều động "Phong Di Thuật" đáp xuống vực sâu cách an toàn. Lôi Phong biết rất đạo lý cố quá thành quá cố. Bởi vì thế, nên Lôi Phong luôn cẩn trọng phi hành nếu như chẳng được tiếp tục tu luyện rồi thử lại chớ đừng ngu ngốc cố gắng vượt qua đến lúc tiêu hao hết phong lực rớt xuống phía dưới, chỉ còn con đường chết. Lôi Phong liên tục phi hành qua hơn 10 phút, phong lực tiêu hao hết 2/3. Lôi Phong ngước đầu lên nhìn vào đỉnh núi cao cao kia phán đoán trong tích tắc khả năng thành công rời khỏi. phần tối đa duy trì thêm được khoảng 5 phút, từ đây lên đỉnh núi cách hơn khoảng 1800 trượng( khoảng 7920 m), trong khoảng thời gian tiêu hao hai phần phong lực kia vượt qua khoảng 3400 trượng(khoảng 14960 m), chia ra trung bình phần năng lượng phong lực được khoảng 1700 trượng (khoảng 7480 m), như vậy thiếu năng lượng phi hành 100 trượng tiếp theo, sao chỉ 100(khoảng 440m) trượng vẫn có thể bám vách leo qua dể dàng. dài dòng nhưng suy nghĩ của Lôi Phong chưa đến năm giây. Đây chính là lợi ích khi tu luyện ngũ đạo, mỗi lần võ giả tăng cấp thực lực, ngũ giác cùng cơ thể và tuổi thọ đều được cường hóa lên, tư duy cũng trở nên linh hoạt, thông suốt hơn người. có phán đoán của bản thân, Lôi Phong tiếp tục phi hành lên . Năm phút sắp trôi qua nên Lôi Phong nhanh chóng chuyển hướng bay lên nữa mà bay thẳng vào vách vực sâu. "Oành Oành Tạc" Khi thân thể Lôi Phong chuẩn bị chạm vách núi vung tay đấm thẳng vào vách tạo nên thanh trầm thấp. Tay xuyên qua hơn ba tấc(30 cm) vào vách đá, vừa xuyên qua liền dùng tay nắm lấy vách, giữ cơ thể lại chẳng để rơi xuống dưới. "Xoạt" cái đôi cánh vai biến mất, phong lực hoàn toàn cạn kiệt. Hai chân Lôi Phong cũng nhanh chóng tung cước vào vách, đôi mũi chân xuyên qua hơn tấc( hơn 10 cm), tạo thành thế đứng vững chắc. Khi trải qua quá trình tẩy kinh đoạt tủy thân thể của Lôi Phong mạnh mẽ hơn người thường gấp khoảng mười lần lại cộng thêm thực lực tăng cao cường hóa thân thể thêm nữa nên giờ phút này vách núi trước mắt chẳng là gì, bị Lôi Phong dể dàng xuyên thủng. dài dòng nhưng từ lúc Lôi Phong phát quyền đầu tiên cho đến giờ cũng chưa đầy 1 giây. Cứ như thế hai tay cùng hai chân liên tục phát lực vào vách núi từ từ leo lên . Qua hơn nữa tiếng đồng hồ sau, đỉnh núi liên tục vang lên thanh "Oành Oành". Bỗng nhiên, ngay tại chỗ có thể nhìn xuống vực sâu, bàn tay đặt lên mặt đất của đỉnh núi, rồi bàn tay còn lại cũng đặt lên mặt đắt, "xoạt" cái, thân ảnh mượn lực bám vào mặt đất đỉnh núi, phóng người nhảy ra khỏi vực sâu thâm thẩm. Lôi Phong đáp xuống mặt đất, thở hổn hển chẳng ngừng, mồ hôi đổ đầy người , vách núi chẳng là gì, nhưng mà liên tục phóng quyền phóng cước cả nửa tiếng đồng hồ chẳng ngừng nghĩ bám vào vách núi leo lên làm sao mà chẳng mệt đứt hơi cho được.
Chương 8 :Khai mạc Kháng Kỹ Đại Bỉ tiếng trước khi Lôi Phong thoát khỏi vực sâu, tại sân lớn Phong Lôi môn tập trung tất cả đệ tử hơn mười vạn người. Tại đây được xây dựng thêm trăm cái võ đài cùng khán đài vào tháng trước. Các đệ tử trong có mặt tại đây đều trong khí sôi trào, cùng xôn xao bàn tán với nhau. - Hôm nay là ngày bắt đầu khai mạc Kháng Kỹ Đại Bỉ hai mươi lăm năm lần, chẳng biết tương lai vị sư huynh nào may mắn giành được đệ nhất a. đệ tử ngoại môn , mặt đầy hào hứng cùng chờ mong chuyện cùng gã đệ tử ngoại môn khác đứng bên cạnh . Tên đệ tử ngoại môn nghe bằng hữu mình mặt cũng hào hứng đáp lại : - Ta nghĩ chắc chẳng ai khác ngoài Tiêu Dao sư huynh đâu. năm nay chỉ mới mười sáu tuổi có thực lực Thất Tinh Tôn Cấp được xưng tụng là đệ nhất hùng nhân trong môn. Khi nhắc tới vị sư huynh mang tên Tiêu Dao, cả hai tên này mặt đều treo vẻ kính phục. Hai người tuy tuổi tác ngoài ba mươi nhưng thiên phú có hạn đến tận bây giờ vẫn chưa đạt Ngũ Tinh Linh Cấp, nên vẫn lững thững làm đệ tử ngoại môn. ------------------ Trong Phong Lôi môn, thành phần đệ tử chia thành ba loại gồm đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền. Khi mới gia nhập môn phái trở thành đệ tử ngoại môn, đến khi đạt Ngũ Tinh Linh Cấp nhận chức đệ tử nội môn, còn đệ tử chân truyền phải đạt đến Ngũ Tinh Tôn Cấp. Tuy vậy, nhưng vẫn có số trường hợp “con ông cháu cha*” chẳng theo quy luật, phát liền trở thành đệ tử nội môn. Ngoài ra, đệ tử ngoại môn phải gọi đệ tử nội môn tiếng sư huynh, còn đệ tử nội môn cũng phải gọi đệ tử chân truyền là sư huynh. Chẳng cần biết ngươi là lớn hay chỉ biết ngươi có đủ thực lực hay , nếu là hãy ngoan ngoãn gọi người khác tiếng sư huynh. Đây chính là điều luật cơ bản nhất tại Ngũ Thiên Đại Lục, THỰC LỰC VI TÔN!. Mỗi lần tăng lên thân phận đệ tử, đều nhận được những quyền lợi cao hơn do môn phái cung cấp. Có thể , ngoại môn đệ tử là nhóm người khổ cực nhất trong phái, vì tài nguyên tu luyện của họ vô cùng hạn hẹp, hầu như chỉ tự mình tu luyện. Còn nội môn đệ tử và chân truyền đệ tử quyền lợi và tài nguyên tu luyện cao hơn rất nhiều. mất cân bằng về quyền lợi này dễ dàng lý giải. Vì đệ tử tối thiểu phải đạt Ngũ Tinh Linh Khí Cấp trở lên mới có khả năng chiến đấu cùng giúp đỡ môn phái còn dưới Ngũ Tinh Linh Khí Cấp hầu như là vô dụng. Cũng vì lý do đó nên đệ tử nội môn và chân truyền được quyền lợi cao hơn những đệ tử ngoại môn. Phong Lôi môn tuy là siêu cấp môn phái nhưng nó chẳng phải là “kho vàng” nuôi đám người vô dụng. ------------- Hai tên đệ tử ngoại môn vẫn tiếp tục bàn tán về Tiêu Dao, xung quanh hai người những giọng những tiếng cười cũng tràn ngập khắp mọi nơi. kiện Kháng Kỹ Đại Bỉ là kiện lớn nhằm lựa chọn ra Thập Đại Đệ Tử, nên những tên đệ tử này chờ mong cùng hào hứng cũng chẳng phải chuyện gì lạ thường. Chỉ có đệ tử nội môn cùng chân truyền mới được tham gia vào kiện này còn đệ tử ngoại môn phải thành thành mà đứng chiêm ngưỡng. Tuy đệ tử nội môn cũng được tham gia vào kiện quan trọng này nhưng bọn họ chỉ là “góp vui, nhân vật chính thực là các đệ tử chân truyền. Vì thế nên các đệ tử nội môn đều mang tâm trạng xem kịch chớ đánh đấm hết mình, bọn họ cũng biết , dù cố gắng phát huy tới đâu khi gặp phải đệ tử chân truyền cũng thất bại. Nếu muốn thực cố gắng, nếu muốn thực biểu bản thân chờ tới Nội Môn Đại Kháng năm năm lần tha hồ trổ tài cùng biểu . - Các đệ tử hãy im lặng. Bây giờ chính thức làm lễ khai mạc! giọng trầm ổn từ khán đài vang xuống làm cho toàn trường câm lặng cùng quay đầu hường về phía phát ra thanh. khán đài, vị trung niên 30 tuổi đứng nhìn xuống dưới, khuôn mặt trầm ổn, thân cao 1 mét 7, hình dạng trung bình mập gầy, người này chính là người vừa phát ra tiếng , sau lưng là đám cao tầng ngồi. Tuy hình dạng người trung niên cũng như bao người khác nhưng đừng vì thế mà phán đoán sai lầm. , vị trung niên kia năm nay ngoài 90 tuổi, thực lực đạt Tam Tinh Huyền Cấp, sở dĩ hình dạng bên ngoài như thế đều do thực lực cao thâm, người này ai khác chính là tam trưởng lão ------------ Mỗi võ giả khi tăng lên đại đẳng cấp, tuổi thọ được kéo dài ra còn quá trình lão hóa bị kéo chậm lại. Tuổi thọ tăng theo đẳng cấp phân chia như sau : đạt Linh cấp tăng 30 năm tuổi thọ, đạt Tôn Cấp tăng 40 năm tuổi thọ, … đạt Thiên cấp tăng 90 năm tuổi thọ. Tổng cộng tuổi thọ từ Linh cấp đến Thiên cấp là 420 năm. Lão hóa đơn giản hơn, chỉ cần trước khi quá trình lão hóa xảy ra phải tăng lên đẳng cấp quá trình lão hóa tiếp tục bị kéo dài ra, có thể là trẻ mãi già cũng chẳng quá đáng. Bởi thế, Ngũ Thiên Đại Lục thể dùng hình dạng bên ngoài đánh giá võ giả, phải dùng thực lực để đánh giá. --------- Tam trưởng lão mở ra cuộn trục cầm tay, giọng đầy trang nghiêm cất lên : - Phong Lôi môn ta truyền thừa từ đời tổ sư khai môn lập phái đến nay ngàn năm… bài luận văn dài cứ như thế được tam trưởng lão từ từ đọc ra, nội dung chủ yếu ca ngợi tổ sư khai môn lập phái cùng quỹ tích phát triển từ tiểu phái trổ thành siêu cấp môn phái. Tuy phía dưới có hơn mười vạn người đứng nhưng vì thực lực của tam trưởng lão cao thâm, khi đọc rót phong lực vào thanh nên toàn trường người người đều nghe bỏ sót chữ nào. Qua gần 1 tiếng, giọng đọc của tam trưởng lão bắt đầu trở nên kính ngưỡng: -.... Vì thế nên mọi đệ tử trong môn phải tiếp tục cố gắng cùng phát huy để đưa môn phái ta ngày càng hưng thịnh. Mọi người hướng môn phái hành lễ. Tam trưởng lão xong liền xếp cuộn trục lại, quay đầu nhìn vào đại sảnh cúi người thi lễ. Cùng lúc đó tất cả cao tầng ngồi khán đài bao gồm Phong Vô Thường cũng đúng lên quay người thi lễ. Các đệ tử bên dưới còn chân thành hơn, vừa lạy vừa hô tô : - Phong Lôi môn tất hưng thịnh, Phong Lôi môn tất hưng thịnh. Hơn mười vạn người cùng lúc hô to khẩu hiệu làm cho khung cảnh trở nên sôi trào cùng nhiệt huyết. Tiếng hô vang vọng mọi nơi, bay thẳng lên tầng tầng mây xanh làm cho Lôi Phong vừa mới chui lên nghỉ xả hơi cũng phải giật nảy mình. Lôi Phong nhanh chóng hướng về phương vừa phát ra thanh rung trời kia mà phóng . Sau khi hoàn tất các nghi thức rườm rà xong, tam trưởng lão lại cất tiếng : - Kháng Kỹ Đại Bỉ chính thức bắt đầu. Vòng đầu tiên là vòng khai trừ. Cách thức rất đơn giản, mỗi đệ tử đủ tư cách tham dự tiến lên võ đài nào đó, khiêu chiến và đánh thắng năm hiệp liên tục là vượt qua lọt vào vòng kế, kể thất bại bao nhiêu lần chỉ cần đủ sức là có thể tiếp tục khiêu chiến. Quy tắc: điểm tới ngừng, được cố ý lợi dụng khiêu chiến trả thù cá nhân, đối phương nhận thua được ra tay tiếp... Tam trưởng lão tiếp tục loạt quy tắc mà bất kỳ đệ tử nào trong môn đều ràng. Những đệ tử đứng phía dưới nghe tới đều thầm than trong long, tam trưởng lão thôi lôi lếch thếch. - ...quy tắc chỉ nhiêu đó thôi. Vòng đầu chính thức bắt đầu! Tam trưởng lão quơ tay ra hiệu cho các đệ tử có thể bắt đầu. Các đệ tử phía dưới đều thở dài hơi, cuối cùng cũng bắt đầu. khí trong sân lớn lại trở nên sôi động, hào hứng. T ừng đám người bắt đầu tụ tập bao vây các võ đài, chuẩn bị rửa mắt xem các trận đấu. Tuy cách thức thi đấu đơn giản nhưng chẳng đơn giản chút nào. người liên tục đứng đó tiếp nhận khiêu chiến của năm người, chỉ thế còn bắt buộc phải chiến thắng. Điều này đơn giản sao? hề! Từ cái tên của vòng thi đấu đầu tiên cũng đủ để hình dung ra ý nghĩa của vòng này, lượt bỏ. Đúng! Đó chính là ý nghĩa của nó, những người có thực lực yếu kém loại, những người chẳng đủ nghị lực loại, những người chẳng đủ quyết đoán loại.... chung là sàn lọc ra những người đủ tư cách tham gia ! Tuy các đệ tử ngoại môn được tham gia nhưng số lượng người vẫn năm vạn. Năm vạn người này nếu lượt bỏ bớt mà trực tiếp tiến vào đối kháng , tới năm nào tháng nào đại hội mới kết thúc! Bởi vậy, vòng nay bắt buộc phải tồn tại, năm vạn chỉ lấy năm ngàn, đủ số lượng năm ngàn người vòng này liền kết thúc. .................... Khi xem xong truyện hãy bình luận! Dù truyện hay - dở cũng phải câu! Bình luận đơn giản là lời là lịch , bình luận còn là nguồn động lực, tài trợ lớn nhất của độc giả đối với người viết. Thân ái!! *con ông cháu cha* : ý chỉ những người có người thân nắm giữ chức vụ cao trong môn phái.
Chương 9: Để hôm nay ta cho ngươi xem cách đại nhân vật mở màn ra sao. rằng các đệ tử nội môn hết mình đấm đánh nhưng bọn họ vẫn phải giữ thể diện của đệ tử nội môn, chẳng thể để ngay cái trận khai trừ cũng chẳng vượt qua được. Huống chi, môn phái từng công bố những người lọt vào năm trăm người đứng đầu nhận được bình mười viên ngũ cấp đan. Là ngũ cấp đan a! Nên biết rằng các đệ tử chân truyền năm chỉ nhận được có năm viên ngũ cấp đan, giờ phát các liền có mười viên. Chẳng thể nào ngăn chặn được tham tâm a! Với lại vòng khai trừ này ba trăm đệ tử chân truyền cần tham gia trực tiếp vào vòng trong. chẳng có đệ tử chân truyền vậy còn sợ gì nữa. Các đệ tự nội môn lần lượt chọn võ đài cho mình rôi bước lên khiêu chiến. Trong chốc lát, hơn trăm võ đài lắp đầy người. Những thanh reo hò trộn lẫn vào nhau vang khắp mọi nơi. Tiếng "Leng Keng" của binh khí va chạm vào nhau liên tục vang lên. Những chiêu thức võ kỹ cũng lần lượt xuất . Khung cảnh toàn trường đều tràn ngập trong khí kịch liệt hòa lẫn với những màn chiến đấu hoa mỹ. Tại mỗi võ đài đều có vị chấp làm trọng tài nhằm thực thi công bằng cùng bảo vệ tính mạng cho các đệ tử xung quanh. Phong Lôi môn là siêu cấp môn phái chính phái nên tượng đệ tử chết trong khi tham gia đại hội tuyệt đối được xảy ra. Các vị chấp đều tập trung tinh thần quan sát trận đấu, nhất quyết để bất kỳ tình huống xấu nào xuất . Kìa! Ngay võ đài số 46, tên đệ tử nội môn liên tục tránh né các đòn công kích của đối thủ. Vừa tránh né vừa quan sát tìm thời cơ đưa ra đòn quyết định. đường kiếm chém xuống người , chớp cơ hội, né sáng bên phải, áp súc lôi lực vào kiếm xuất ra chiêu nhắm vào phần eo tên đối thủ. vòng tròn do các đoàn lôi điện quấn quanh tạo thành, được phóng ra từ kiếm, bay thằng vào phần eo kẻ đối diện. §Điện Võng Truy Tinh§ Tên đối thủ của vị đệ tử nội môn cũng rất linh hoạt, biết rằng chẳng kịp chống đỡ hay né tránh, liền dồn phong lực trong cơ thể tạo thành lá chắn ngay eo. "Xẹt" Vì khoảng cách hai người quá gần nên §Điện Võng Truy Tinh§ đơn giản xuyên thủng lá chắn vòng thủ, va chạm cùng cơ thể. "Á" tiếng la thảm thiết vang lên. thân thể kể bị trung đòn, xuất mảng vết thương bự trảng, da thịt chỗ bị thương bị cháy khét, máu chảy ra đầm đìa ngừng. Vị trong tài của võ đài số 46 liền phóng người lại, phóng phong lực trong cơ thể, điểm điểm vài cái vào cơ thể tên bị thương. Sau khi trọng tài trợ giúp, máu liền ngừng chảy cảm giác đau đớn cũng giảm bớt vài phần... Thắng bại phân. chỉ có võ đài số 46 phân ra thắng bại. số võ đài khác cũng phân chia thắng bại, số người bị thương cũng ít. Tại võ đài số 87 hai đệ tử nội môn đứng nhìn kẻ vừa chiến thắng. tên trong số đó liền cất tiếng : _ Tứ Hải huynh hay là lên võ đài này . Tên kia vừa chiến thắng tên đồng cấp chẳng còn bao nhiêu lực lượng. Nếu giờ huynh lên dễ dàng chiến thắng, tiết kiệm được lực lượng cho các vòng khiêu chiến sau. Tên được gọi là Tứ Hải huynh lắc đầu, đáp trả với tên bằng hữu của mình: _Không đơn giản như vậy. Tên kia tối thiểu còn có thể thắng thêm trận đồng cấp nữa. Tuy ta hơn hai tinh, có thể chiến thắng nhưng cũng phải tiêu hao số lượng lớn lực lượng. Được bằng mất a! Tên đệ tử nội môn chẳng cho rằng người gọi là Tứ Hải đúng, liền đáp trả: truyện copy từ tunghoanh.com _ Sao có thể như thế được, vừa chiến đấu trận đồng cấp xong làm sao còn dư được nhiều lực lượng. Người được gọi là Tứ Hải nở nụ cười mỉa mai đáp : _ Ngươi có biết thắng bằng cách nào . thằng bằng thủ đoạn cao minh, lợi dụng tính tình nóng nảy của đối thủ, liên tục phát chiêu chẳng đâu ra đâu chọc tức đối thủ. Ngay khi tên đối thủ của bị nóng nảy làm mất bình tĩnh cùng sức phán đoán lại ra tay hạ đòn kết thúc trận đấu. Trận này thắng chẳng tốn bao nhiêu sức cả! tin ngươi cảm nhận ba động phong lực cơ thể xem. Tuy thể ra bộ dạng mệt mỏi, mất sức, nhưng ba động phong lực của rất bình thường chẳng hỗn loạn chút nào. Tên đệ tử nội môn nghe thế liền tập trung linh thức cảm nhận ba động phong lực tên lôi đài. Sau khi cảm nhận thấy đúng như lời của Tứ Hải, liền ngại ngùng gật đầu rồi : _ Huynh cao minh, ta đây bội phục. Tứ hải khi nghe được khen ngợi cũng chẳng có biểu gì chỉ nhàn nhạt nở nụ cười như có như rồi : _Những trận đánh đầu tiên này chỉ là mở màn cho vở kịch. Chỉ có những tiểu nhân vật mới mở màn, còn đại nhân vật phải xuất vào đúng dịp. Câu này của kẻ được gọi là Tứ Hải ý chỉ là đại nhân vật thích mở màn cho vở kịch chỉ đợi đến lúc thích hợp mới lên võ đài. Tên đệ tử nội môn kia nghe bằng hữu mình nội tâm liền bực tức, ngươi làm như ngươi hay lắm vậy còn tự cho mình là đại nhân vật nữa, ta khinh. Tuy nội tâm chán ghét nhưng ngoài miệng chẳng lời nào, vì cũng chỉ đồng cấp với tên võ đài nên chẳng thể phản bác lại, chỉ có thể lặng im đứng nhìn lên võ đài. Bỗng nhiên, tiếng từ sau lưng hai người phát lên : _ Ồ! ra chỉ có những tiểu nhân vật mới được phép mở màn còn những đại nhân vật vô dụng đến nổi mở màn cũng được a. Tứ hải nhíu mày, quay đầu lại nhìn người vừa phát ra tiếng . Chỉ thấy kẻ vừa , đầu tóc rối loạn, quần áo dơ bẩn chỗ nguyên chỗ rách, khuôn mặt bị tóc che vài phần chẳng thể nhìn . Những người xung quanh nghe được tiếng cũng hiếu kỳ quay đầu nhìn kẻ "ăn mày" vừa kia. Quái lạ, tên này là ai sao mà bẩn thỉu như thế. Lai , khi nãy Lôi Phong chạy đến chỗ này và vô tình nghe được câu chuyện của Tứ Hải và tên kia, trong tâm liền nổi lên ý chán ghét tên Tứ Hải này nên mới như vậy. Tứ Hải nhìn với ánh mắt khinh thường : _ Người là ai? Trong môn phái sao lại có kẻ dơ bẩn thế này biết. _ Người gọi là Tứ Hải đúng ? Lôi Phong nhàn nhạt hỏi lại câu. Tứ Hải liền đáp : _ Đúng a! _ Tứ Hải huynh này ta ra sao đó là chuyện của ta, sao ngươi quan tâm ta thế, hay ngươi có ý gì với ta. nên a. Ta chẳng thích loại người biến thái như ngươi đâu. Chẳng chút ngại ngùng nào, Lôi Phong cần biết mình dơ bẩn ra sao liền dùng lời đả kích tên Tứ Hải. Những tiếng cười theo lời của Lôi Phong bắt đầu vang lên càng làm cho Tứ Hải giận tới run người, nhìn chằm chằm vào Lôi Phong. Lôi Phong cũng nở nụ cười nhàn nhạt tiếp : _ Nãy ta nghe Tứ Hải huynh bảo rằng chỉ có những tiểu nhân vật mới mở màn vở kịch thôi. Để hôm nay ta cho ngươi xem cách đại nhân vật mở màn ra sao. cũng phải lại. Dù sao, Lôi Phong vẫn chỉ là thiếu niên khí thịnh. Tuy Lôi Phong từng chết, trải qua sinh tử, nhưng lúc chết vẫn chỉ mới mười tám tuổi. Đừng quên rằng Lôi Phong " qua " thế giới này chỉ do cái nhìn hợp liền xảy ra án mạng nha. Tính tình như thế, nên Lôi Phong vừa gặp chuyện khó chịu liền thể bản thân ngay. Trẻ trâu a. Chuyện ngày hôm nay, về sau khi Lôi Phong nhớ lại, làm cười chế nhạo bản thân thôi, sao ta khi ấy lại thích chơi nổi thế chớ. Thế giới khác nhau ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con người. Tại thế giới này, tâm tính của Lôi Phong dần thay đổi theo từng ngày. Đây là thích ứng!