Chương 6: VỀ NHÀ?! Edit: Nhan Nhan Tây Tần quốc nằm ở phương Bắc, cho nên mùa xuân vẫn còn rất lạnh. Tuy nhiên, vì là mùa xuân cho nên hai bên đường có ít lộc non xanh mơn mởn bừng bừng sức sống . quan đạo, chiếc xe ngựa thô sơ chầm chậm chạy đường. Nhìn bề ngoài chiếc xe có vẻ cũ kỹ và khá đơn giản. Nếu rằng đây là chiếc xe ngựa chở tam tiểu thư của phủ thừa tướng ở bên ngoài sống mười năm trong chùa núi, bây giờ bôn ba trở về, rất có thể trở thành trò cười cho mọi người. Tam tiểu thư phủ thừa tướng? Ngươi đùa sao? Đường đường là con của thừa tướng dưới người, vạn người mà có thể ngồi chiếc xe vừa củ vừa rách như thế sao? Ngươi lừa quỷ chắc?! Thế nhưng, nhìn bề ngoài của chiếc xe ngựa, ít ai lại biết bên trong nó xa hoa tới cỡ nào. Bên trong xe ngựa được treo rèm bằng vải Vân La, loại tơ lụa vừa quý vừa hiếm, thước trị giá ngàn vàng, thế nhưng chỉ được dùng để treo rèm. Tấm thảm lót là tấm da bạch hổ, trong xe còn kê thêm chiếc sập vừa người nằm được làm bằng gỗ trắc xa xỉ, ngoài ra trong xe còn được kê chiếc bàn , bên có điểm tâm tinh xảo cùng bộ tách trà bằnv bạch ngọc. Có thể , bên ngoài là rách nát, còn bên trong lại là xa xỉ đến cực độ. Mà bây giờ, người được toàn giang hồ chú ý, Mị Sát tân cung chủ của Vô Ảnh cung, cũng chính là Nhan Cánh Lạc tam tiểu thư của phủ thừa tướng nhàn nhả nằm sập , vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện cùng hai nha hoàn Lam Phượng và Lam Hoàn. Hôm đó, khi mười hai hộ vệ của Nhan Cánh Lạc đem đám người còn sót lại của Kỳ Môn về, lại đem nhốt vào thuỷ lao trong Vô Ảnh Cung khiến cho đám đệ tử vô cùng khiếp sợ. Nhất là đối với hình ảnh sống bằng chết của Tiêu Hoán khi nằm trong chuồng chó lăn lộn đến chết sống lại bảy ngày bảy đêm khiến cho đám đệ tử thần phục Nhan Cánh Lạc đến tận xương. Thủ đoạn và quyết tuyệt của nàng khiến cho ai cũng phải khiếp sợ. Đến hôm nay việc cũng trôi qua hai tháng, sau khi sắp xếp công việc và xử lí ít chuyện trọng yếu trong Vô Ảnh cung, Nhan Cánh Lạc liền dẫn hai nha hoàn thân cận và ít hộ vệ chạy đến ngôi chùa mà khi xưa Hân Diệt dùng để che mắt người đời, rằng Nhan Cánh Lạc đến đây để cầu phúc cho mẫu thân qua đời. Vừa đến bao lâu hai ngày sau, có chiếc xe ngựa vừa cũ kỷ lại rách nát cùng với vú nương chanh chua mập mạp tiến đến, là đến đón tam tiểu thư trở về phủ thừa tướng. Nhan Cánh Lạc cũng biết, người sắp xếp chuyện này ai khác chính là Diệp Ngữ Lan. Bà ta bây giờ là người nắm quyền ở hậu viện của tướng phủ, việc sắp xếp đón nàng trở về là do bà ta phụ trách. Thế nhưng, Nhan Cánh Lạc khi nhìn đến chiếc xe và vú nương thân thiết của bà ta tỏ vẻ hống hách và kiên nhẫn nàng rất muốn cười lạnh. Ngồi trong xe, Nhan Cánh Lạc nhàn nhã nghe hai nha đầu thân cận chuyện, còn nàng nàng ở bên ăn điểm tâm ngọt. "Ai nha, tiểu thư, người cần gì phải nhân nhượng tự ép mình ngồi cái xe ngựa cũ rích này nha? Nếu để người giang hồ biết chúng ta đường đường là cung chủ và hộ pháp cấp cao của Vô Ảnh cung mà phải chịu uỷ khuất như vậy, há chẳng lhari trở thành trò cười cho bọn họ sao?" Giọng dịu dàng ngọt ngào của tiểu nương, ước chừng mới mười bốn, nàng là Lam Hoàn, trong hai nha đầu hầu hạ Nhan Cánh Lạc. Đừng nhìn nàng thân quần áo nha hoàn, gương mặt non nớt ngây thơ mà lầm tưởng. Tiểu nha đầu này chính là trong hai người tỷ muội Phượng Hoàn Song Sát, danh bài đệ nhị sát thủ giang hồ, chỉ xếp sau Mị Sát mà thôi. Người bên cạnh của Cung chủ Vô Ảnh cung là nhân vật tầm thường sao? Làm sao có thể! Ngồi bên chải tóc cho Nhan Cánh Lạc, là tỷ tỷ song sinh của Lam Hoàn, Lam Phượng khỏi gật đầu đồng tình, nhưng sau đó lại liếc mắt khinh bỉ nhìn vòng trong xe ngựa "Muội còn ? Là ai hôm qua vừa ra tay là đao chém bà vú nương kia thành hai nửa? Là ai thích tự biên tự diễn trang trí cho chiếc xe ngựa này bên ngoài đơn sơ bên trong xa xỉ?" Lam Hoàn nghe tỷ tỷ bĩu môi, "Xì! Ai bảo mụ ta vừa mở miệng là vô lễ với tiểu thư ? đao tiễn bà ta là nhàng rồi. Với lại, tỷ sai rồi, phải muội mình tự biên tự diễn, xe ngựa này cũng có tay của tỷ tham gia sắp xếp nha!" Nghe Lam Hoàn , Nhan Cánh Lạc xì cười tiếng, nhìn thấy sắc mặt của Lam Phượng lúc xanh lúc trắng, lại vỗ vỗ đầu nàng an ủi "Phượng nhi, Hoàn nhi rất đúng, chúng ta nên như vậy, vì như vậy ta cảm thấy rất thú vị nha. Ta vui, chẳng lẻ Phượng nhi cảm thấy vui sao?" Lam Phượng thấy Nhan Cánh Lạc bao che cho Lam Hoàn, nàng cũng biết nên cái gì nữa. Muội muội Lam Hoàn của nàng, tính tình tinh nghịch, ngoại trừ thiên phú võ công cực cao ra chẳng học được gì ra hồn, chỉ được mỗi việc chọc cho tiểu thư vui vẻ. Lại nhìn đến gương mặt của Nhan Cánh Lạc, Lam Phượng chỉ biết thở dài hơi, hai người các ngươi a, chủ tớ đúng là cổ quái giống nhau, chỉ có mình nàng là bình thường thôi a. Gương mặt của Nhan Cánh Lạc, nguyên bản là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày ngài thanh mảnh, đôi mắt to tròn lại đen tuyền tuyệt đẹp như hôi hắc bảo thạch chứa linh khí sống động, sống mũi cao lại thon , đôi môi đào điểm mà hồng, trông mơn mởn non nớt lại chúm chím mọng nước khiến người ta thèm nuốn, làn da lại trắng nõn hồng nhuận, mượt mà. Thế nhưng giờ đây, do nàng dùng phương thuốc bí nật mà cung chủ trước đây truyền lại, gương mặt vốn bế nguyệt tu hoa lại bị che bảy phần xinh đẹp, chỉ còn lại ba phần thanh tú. Chưa kể đến vết sẹo dài bên má phải từ khoé mắt đến cằm làm cho mỹ mạo của nàng càng ảm đạm thất sắc. Nhìn lại nhìn gương mặt của Nhan Cánh Lạc, Lam Hoàn lại cảm thấy khó hiểu. "Tiểu thư, người cần gì phải dịch dung như vậy? Người vừa xinh đẹp, vừa có võ công cao cường, sao cần phải nguỵ trang như vậy a? là xinh đẹp gì hết!" Nhan Cánh Lạc cười cười, vuốt lên tóc của Lam Hoàn , " Hoàn nhi, em còn , hiểu là phải, có số chuyện khi chúng ta giấu , đến khi muốn phơi bày ra, làm cho cuộc vui càng trở nên thú vị." Tuy khoé môi nàng cong lên, trong mắt hề có ý cười. Dạ Tĩnh Trường, kiếp này, Nhan Cánh Lạc ta tài mạo, ta xem, ngươi có muốn diễn lại vỡ kịch thâm tình giống như kiếp trước nữa hay ? Muốn lợi dụng ta? Ta thực chờ mong. Lam Hoàn cái hiểu cái , mờ mịt gật đầu cái, sau đó lại vô tư hỏi "Tiểu thư, lần này người về nhà khi nào chúng ta mới quay lại Vô Ảnh cung? Hay là người dự tính chuyển căn cứ của chúng ta đến Kinh thành Tây An luôn?" Về nhà? Phủ thừa tướng còn là nhà của nàng hay sao? nơi bên ngoài hào nhoáng còn bên trong lại mục rữa thối nát như vậy mà còn là nhà của nàng sao? Nơi đó từ khi nàng rời lúc năm tuổi còn là nhà của nàng nữa rồi. Phủ thừa tướng đối với nàng mà , chỉ là vũng nước đục. Lần này trở về chẳng qua là khuấy đảo ít giúp vui mà thôi. Khoé môi cong lên, nàng "Hoàn nhi, phủ thừa tướng chẳng qua là nơi chúng ta tạm dừng chân, chậm nửa năm, nhanh vài tháng. Nhưng mà tiểu thư hứa với em, khi nào xong việc, chúng ta cùng nhau trở về núi Thất Phong, trở về Vô Ảnh cung, được ?" Lam Hoàn nghe , dĩ nhiên là vui vẻ gật đầu. " tốt quá, em còn tưởng tiểu thư trở về muốn đem cả Vô Ảnh cung dời đến kinh thành nữa chứ. Nếu là như vậy, việc sắp xếp cho mọi người chỗ ăn nghỉ cũng có thể khiến cho em đau đầu nha!" Nhan Cánh Lạc và Lam Phượng nghe nàng , khoé môi có chút co rút. Làm ơn , trong đầu của muội chẳng lẻ lúc nào cũng lo nghĩ đến việc ăn và nghỉ thôi sao? khí trong xe hết sức hài hoà, bên ngoài xe lại yên tĩnh yên ả, nhưng cách đó xa, ngọn đồi cao, có đám hắc y nhân tụ tập lại, sát khí toả ra bốn phía,bọn họ mai phục sẵn ở đó, giống như đợi chiếc xe ngựa ở phía xa tiến đến gần. Khi xe ngựa còn cách đó mười trượng, Nhan Cánh Lạc nghe được thanh của đao kiếm sàn sạt, lại cảm nhận được sát khí của đám người kia, cười lạnh tiếng, rốt cục cũng xuất rồi. "Bàn nương, Quỷ lão, lần này hai người theo Cánh Lạc ra cung, đường cũng mệt nhọc rồi, hay là nghỉ ngơi thư giản gân cốt chút !" Giọng của nàng, có chút quan tâm, có chút đùa vui. Hai người ngồi bên ngoài xe ngựa, nghe nàng xong, cười như cười nhìn thẳng về phía trước. Trong mắt hai người toát lên cỗ chò mong cùng hưng phấn. Bàn nương, là phụ nhân có thân hình mập mạp, di chuyển mấy linh hoạt, được lệnh dịch dung thành vú nương chết do Diệp Ngữ Lan phái đón Nhan Cánh Lạc lúc trước. Còn Quỷ lão, cải trang thành phu xe, bên ngoài có vẻ ốm yếu, giống như người có hơi sức, lúc nào cũng muốn lung lay sắp ngã. Khi đến bên sườn núi, lúc xe ngựa quẹo vào khúc cua vắng vẻ, hai mươi mấy tên sát thủ bịt mặt từ đỉnh đồi và hai bên sườn núi lao đến chặn đường bao vây quanh xe ngựa. Trong đám người, có tên đứng đầu, bước ra liền sát khí đằng đằng mà hét lên, "Tất cả xông lên, chừa ai." Vừa dứt lời, đồng loạt hai mươi mấy sát thủ sát khí ngút trời liền phi thân tấn công xe ngựa. Thế nhưng thế khó lường. Trong nháy mắt mấy chục tên sát thủ tiến lên tấn công, hai người Bàn nương và Quỷ lão rút vũ khí ra đáp trả bọn họ. Bàn nương hai tay dùng đoản đao hình bán nguyệt, xuất chiêu thu chiêu liền đoạt mạng sống của người khác, thân hình nhanh nhẹn, ra chiêu tàn nhẫn, khi nào thấy dáng vẻ mập mạp mấy linh hoạt? Quỷ lão cũng kém, tay cầm thiết chuỳ to gấp hai lần bình thường, mỗi lần thiết chuỳ giáng xuống là có kẻ vỡ sọ nát tim, nơi nào biểu là ông già ốm yếu gió thổi cỏ lay. Mắt thấy số sát thủ đông gấp mấy lần nhưng vẫn thể tiếp cận được chiếc xe ngựa, tên thủ lĩnh có phần kiên nhẫn. Thế nhưng khi nhìn thấy vũ khí của hai người Bàn nương và Quỷ lão sử dụng khỏi hít ngụm khí lạnh. Đây phải là Loan Nguyệt song đao và Thiết Thiên chuỳ sao? Hai người này là cao thủ, lấy vũ khí làm tên, thế nhưng bọn họ ngông cuồng chọc phải ít người, mười mất năm trước bị tru diệt toàn giang hồ rồi sao? ra biết, hai người này năm đó kết đôi phu phụ, trong lúc Loan Nguyệt song đao mang thai bốn tháng bị đám nhân sĩ giả nhân giả nghĩa là danh môn chính phái truy sát, may nhờ lúc đó gặp được Hân Diệt cung chủ thu lưu và giúp đỡ cho nên thoát được kiếp. Sau đó, bọn họ ở lại Vô Ảnh cung, tự coi mình là đệ tử của Vô Ảnh cung mà phục vụ cung chủ. Hôm nay ra cung, là vì theo tiểu cung chủ Nhan Cánh Lạc làm việc. Lại qua mônt lúc, nhân số của đám sát thủ càng lúc càng giảm, tên thủ lĩnh cảm thấy tình hình ổn, liền muốn tranh thủ lúc rối loạn mà bỏ chạy, ngay lập tức, có giọng hàn đến cực điểm truyền đến trong tai . "Muốn chạy? Quá chậm!" Tên thủ lĩnh còn chưa kịp quay lưng chỉ cảm giác cổ siết chặc cái, nghe rắc tiếng, xương cổ vỡ vụn, trợn mắt từ từ ngã xuống. đến chết vẫn biết lí do mình bị thứ gì giết chết. Dưới ánh nắng mặt trời, sợi tơ vàng từ cổ tên thủ lĩnh từ từ rút trở về xe ngựa, ai chú ý đến vệt vàng sáng mong manh đó, đến vô tung, vô ảnh. Đám người còn cố chống cự để tiến lên làm nhiệm thấy tên thủ lĩnh ngã xuống, trong nháy mắt còn hi vọng. Bọn họ giống như liều mạng mà xông lên, chiêu chiêu quyết liệt. Mà Bàn nương và Quỷ lão thấy biểu của bọn áo đen như vậy lại càng hưng phấn hơn, ra tay chút lưu tình. Chỉ trong chốc lát, hai mươi mấy tên sát thủ bị Bàn nương và Quỷ lão tiêu diệt nhanh chóng và sạch . Nhìn xác chết trải đầy đất, máu chảy loan lỗ cả vùng, cảnh tượng vông cùng thê thảm. Thế nhưng trong xe lại truyền đến giọng ngọt ngào của Lam Hoàn "Quỷ gia gia và Bàn bà bà chơi vui, hai người càng ngày càng lợi hại quá a!" Quỷ lão nhìn Bàn nương, cười khà khà mấy tiếng, cũng lên tiếng trêu chọc, "Bà lão à, bà xem, có là chúng ta lợi hại như Hoàn nha đầu hay ? Hay vốn dĩ là mấy tên tiểu tử này quá yếu rồi?" Bàn nương vừa lật xác tên thủ lĩnh, tìm thấy trong ngực của tấm lệnh bài cùng với tờ giấy, vừa nhìn thấy biểu tượng tấm lệnh bài liền cười khẩy "Ông lão, ông đừng có mà đắt ý, xác thực là mấy tên tiểu tử này quá kém cỏi rồi. Ông xem, Sát Môn, danh bài lính đánh thuê xếp thứ năm giang hồ, ra chỉ là bọn oắt con học đòi múa may với đao kiếm." "A? Sát Môn? Là môn phái nào vậy? Sao lão chưa từng nghe qua?" Giọng mỉa mai bỡn cợt của Quỷ lão. Trong xe, lần này là giọng của Lam Phượng, "Quỷ gia gia, Sát Môn, là tổ chức sát thủ chuyên nhận tiền làm việc giống như chúng ta, nhưng bọn họ chuyện gì cũng làm, là lũ ô hợp ăn tạp, danh bài chỉ xếp thứ năm, gia gia biết cũng là đương nhiên nha!" Quỷ lão nghe vậy cười khinh miệt, xếp thứ năm mà cũng bày đặt ám sát mấy người bọn họ, đúng là lấy trứng chọi đá. Bàn nương cười cười , tay vén rèm lên, đưa lên tấm giấy thoả thuận điều kiện cho Nhan Cánh Lạc xem. Nhan Cánh Lạc nhìn thấy dấu ấn màu đỏ tượng trưng cho Diệp gia, khỏi cười lạnh. Diệp Ngữ Lan, nhanh như vậy mà bà chờ được sao? Mười vạn lượng bạc là có thể muốn mạng của Nhan Cánh Lạc ta sao? "Mọi người xem, nhị nương của ta tặng cho ta phần lễ vật long trọng như vậy, chúng ta nên như thế nào báo đáp bà ta bây giờ?" Giọng lành lạnh, mang theo sát khí hồ, khiến cho đám người gồm ba nữ nam khỏi phát run. Nghiên đầu suy nghĩ chút, ngón tay phải xoắn lọn tóc, Nhan Cánh Lạc tựa tiếu phi tiếu "Lam Phượng, truyền lệnh xuống, vào ngày sinh thần của bổn cung chủ, hạ lệnh cho đám người Bạch Hổ tru sát toàn bộ phủ Ngự sử Diệp Thừa Hoan, ai được sống sót. Nhớ, dàn cảnh là Sát Môn ra tay" Lam Phượng trong mắt loé lên sát khí, cúi đầu vâng tiếng liền trèo ra khỏi xe phát tín hiệu. Người dám động đến cung chủ, chỉ có con đường, đó là sống bằng chết. Nhan Cánh Lạc nhìn tín hiệu của Lam Phượng phát , trong lòng là lạnh lẽo cùng hận ý. Diệp Ngữ Lan, ta chỉ muốn sinh thần của ta hàng năm là ngày giổ của con trai bà, mà còn muốn, ngày giỗ của con trai bà cũng chính là ngày toàn gia bị diệt. Phần đại lễ này, bà có vừa lòng hay ? Ps: Tuần này ta năng suất nha! Tuần sau bận nghĩ post nhé!
thank nàng ra chương mới hay quá, hihi ko bik chị trả thù ra sao đây, ko bik khi nào nam chính xuất .mong quá, thế là tuần sau ko dc xem rùi, hichic
cao hứng.....bỗng sét đánh ngang tai...........mong chờ vào tuần tới. .......thanks nàng vì năng suất khủng cuả tuần này....hihi.....lạc tỷ là thần tượng cuả lòng ta.......đủ ác a...