Vấn đề nam chính, bật mí với các nàng luôn là tới mấy chương hàng 2 mới lên sàn! Còn Thái tử là nam phụ chung tình thoi mấy nàng a! Bảo đảm bao hàng nam chúnh đập chai, suất khí, bá đạo, lạnh cmn lùng tàn tập luôn ạ! Cơ mà điều kiện tiên quyết là cực sủng nữ chính nha~ Tiếp tục nào.... Chương 17: MẸ CON TÍNH TOÁN Edit: Nhan Nhan Dạ Tĩnh Phong ngồi trò chuyện lúc, chủ đề chủ yếu về bát quái cửu trận đồ mà Nhan Cánh Lạc thiết kế trong rừng trúc, hai người trờ chuyện lúc lâu, đến khi sắp dùng bữa trưa Dạ Tĩnh Phong mới cười cười xấu hổ ra về. Trong lòng thầm xem trọng Nhan Cánh Lạc, tán thưởng dứt. nương vừa đoan trang, tao nhã lại thông minh như vậy hiếm thấy, cũng nhờ ăn theo tên tiểu tử Lâm Phong mới quen biết được nàng. Nếu , cũng như mọi người bị vẻ xấu xí yếu đuối nguỵ trang bên ngoài mà bỏ qua nàng. Lại đến Nhan Cánh Lạc, sau khi tiễn bước Dạ Tĩnh Phong, dùng qua loa bữa trưa nàng muốn ngủ trưa. Nhưng nhìn ánh mắt hiếu kỳ muốn hỏi lại thôi của Lam Hoàn, đành lòng làm khó nàng, Nhan Cánh Lạc thở dài hơi, nhìn Lam Hoàn hỏi: "Em muốn hỏi ta cái gì? Cứ hỏi !" " Tiểu thư, khi Thuý Liễu xô người, người biết thái tử ở gần đó cho nên mới ra hiệu cho tụi em được ra tay sao?" Lam Hoàn trẻ dễ dạy, được cho phép hỏi là liền hỏi. Sở dĩ Lam Hoàn hỏi như vậy vì công lực của Nhan Cánh Lạc cao hơn các nàng rất nhiều, cho nên, Nhan Cánh Lạc có thể nghe thấy thanh rất , rất xa mà các nàng phát ra. Nhan Cánh Lạc nhìn Lam Hoàn thương , vuốt vuốt tóc nàng, nhàn nhạt gật đầu, " Đúng vậy! Là ta cố ý." "Tiểu thư, người tỏ ra yếu đuối, sao lại diễn luôn ngốc nghếch trước mặt thái tử?" Lần này là Lam Phượng lên tiếng hỏi. "Lam Phượng em biết, thái tử nhìn bề ngoài văn nhã thư sinh, nhưng thực chất tâm tư của người đó rất thâm sâu và tinh tế, nếu ta tỏ ra ngu ngốc nhu ngược trước mặt , chắc chắn vì quan hệ huynh đệ với Lâm Phong mà nhận ta là nghĩa muội. Bởi vì nhìn ra được ai giả tạo trước mặt ." Lam Phượng và Lam Hoàn nghe thế cũng thắc mắc nhiều. Người trong Hoàng thất tâm tư kín đáo, từ biết nhìn sắc mặt người khác mà suy đoán tâm tình của họ, nên biết diễn như thế nào để người khác tin tưởng bọn họ. Ngược lại, bọn họ cũng chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết là ai diễn trò với mình. Hơn nữa, Nhan Cánh Lạc tiết lộ thân phận Lâm Phong cho Dạ Tĩnh Phong biết tội gì mà lợi dụng chuyện này để tạo chỗ dựa lí tưởng cho nàng? Nàng muốn Nhan Huỳnh Lân hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và thái tử, để cho ông ta cân nhắc lại chuyện có nên gả Nhan Như Ngọc cho Dạ Tĩnh Trường hay ? Vì nếu gả Nhan Như Ngọc cho Dạ Tĩnh Trường, tức là ông ta tỏ lập trường của mình về phía Tam Hoàng tử, nhưng bây giờ trong triều phía thái tử vẫn chiếm ưu thế hơn, ông ta làm đến chức thừa tướng, chắc chắn làm việc có hại đến bản thân mình. Lam Hoàn nhìn Nhan Cánh Lạc lại thất thần, tò mò hỏi: "Tiểu thư, người hạ độc gì với Nhan Như Ngọc vậy? Hình như là loại mới được bào chế? Người cho em nghe với." Nhan Cánh Lạc nghe Lam Hoàn hỏi, lại nhớ đến dấu ấn hồng hồng lòng bàn tay của Nhan Như Ngọc, tâm tình cũng tốt lên, giọng : "Nha? Là loại độc mới ta mới bào chế gần đây, gây chết người, gây chảy máu, chỉ cần vết xước là độc thấm tới tận xương tuỷ. Em biết ? Đây là loại độc ta dành riêng cho Nhan Như Ngọc, nàng ta phải được xưng danh tài nữ sao? Ta muốn xem nàng ta xấu mặt, từ tài nữ biến thành phế vật hơn kém!" "Tiểu thư, loại độc này có tác dụng như thế nào? Có giống như Thực Linh Tán ?" Lam Hoàn lại tò mò hỏi. Nhan Cánh Lạc nhếch khoé môi, tà ác : " Cũng ghê gớm như Thực Linh Tán, người trúng độc có bất kỳ dấu hiệu nào, chỉ là khi dùng lực gây đau đớn đến tận xương, trúng độc càng lâu, xương cốt lại càng dễ vỡ, chỉ cần nắm cái, tay hoặc chân của người đó cũng có thể vỡ vụn như nắm bùn khô mà thôi." Lam Hoàn nghe Nhan Cánh Lạc mà khỏi rùng mình, nghĩ nghĩ khỏi liên tưởng đến việc nếu như trúng độc này, phải chỉ cần té cái cũng có thể gãy mười mấy cái xương sườn sao? Huống hồ chi Nhan Như Ngọc còn muốn đánh đàn? Đánh đàn phải cần dùng lực điều khiển ngón tay sao? Như vậy, khi dùng lực, ngón tay đau đớn, về lâu về dài xương cốt dễ vỡ như thế, chẳng phải khiến Nhan Như Ngọc thành phế nhân sao? Đúng là phế nhân nha! Lam Hoàn khỏi gật gù. Sau đó lại hỏi," Tiểu thư, thời gian phát độc mà người là bao lâu?" Nhan Cánh Lạc nhướng mày : "Khi trúng độc, độc thẩm thấu qua da vào máu, người có công lực càng cao thời gian phát độc càng nhanh,nhưng đối với thiên kim tiểu thư yểu điệu như Nhan Như Ngọc mà chắc cõ lẽ phải mất tới hai ba ngày gì đó." Lam Phượng nghe Nhan Cánh Lạc , cũng tò mò hỏi: " Tiểu thư, phải nha đầu Thuý Liễu kia vài ngày tới Nhan Như Ngọc tham gia dự tiệc sinh thần của quận chúa sao? Như vậy chắc mấy ngày tới ả ta phải luyện cầm rồi? A! Như vậy độc phát càng phải nhanh hơn sao?" Nhan Cánh Lạc nhếch khoé miệng, chỉ cần nghĩ đến việc Nhan Như Ngọc xấu mặt là nàng thấy vui vẻ rồi. Nhan Như Ngọc cũng đừng trách nàng ra tay độc ác, nếu như làm chút gì đó ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng ta, sớm muộn Dạ Tĩnh Trường cũng cưới nàng ta vào cửa. Nhưng mà, nàng cho dù đối với Dạ Tĩnh Trường chỉ có hận cũng muốn cho Nhan Như Ngọc được như nguyện gả cho ta. Phật pháp có , phải muốn mà được chính là đau khổ nhất sao? Nàng muốn nàng ta thèm khát, ước ao nhưng có cách nào đạt được, như vậy mới có thể khiến cho ả ta sống bằng chết. "Tiểu thư, hôm đó người có ? dự sinh thần của quận chúa ấy?" Lam Hoàn lại tò mò muốn xem Nhan Như Ngọc bị mất mặt. Nhan Cánh Lạc nghe Lam Hoàn hỏi, cười vui vẻ nột cái, " chứ, sinh thần của Linh Đan, làm sao người làm tỷ tỷ như ta lại đến tham dự được đây?" Lam Hoàn và Lam Phượng nghe đến tên Linh quận chúa cảm thấy vui vẻ. ra cũng ai tin, trong thập nhị thiên tôn, mười hai ám vệ chuyên dùng của cung chủ Vô Ảnh cung lại là quận chúa được Trữ vương cưng chìu nhất của Tây Lăng hoàng triều. Ba người trong phòng còn chưa kịp bàn bạc thêm về ngày sinh thần của Linh quận chúa nên dùng thân phận gì xuất bóng đen xuất trong phòng, người đó cung kính hành lễ với Nhan Cánh Lạc, sau đó hai tay dâng lên thiệo mời màu đỏ, : "Cung chủ, Nhị đường chủ phái thuộc hạ đến để đưa bái thiếp của phủ tam hoàng tử." Người mặc áo đen này, ai khác chính là tiểu nhị ca kiêu ngạo siểm nịnh ngày đó dẫn mọi người đến nhã gian. ta cũng là trong các môn đồ của Vô Ảnh Cung. Nhan Cánh Lạc nghe đến bái thiếp của tam hoàng tử nhếch lên khoé miệng cười châm biếm. phải càng mập mờ càng hấp dẫn sao? Thân phận Lâm Phong của nàng phải ai muốn điều tra ra cũng được, càng điều tra ra lại càng khẳng định nàng chính là người mà Dạ Tĩnh Trường muốn hợp tác sao? Tại sao kiếp trước nàng nhìn ra Dạ Tĩnh Trường lại là người nôn nóng như vậy? người nôn nóng như ta, chỉ biết quan sát khoản, biết quan sát lâu dài như vậy làm sao có thể làm được việc lớn? Nàng biết kiếp trước sau khi mình chết rồi, Dạ Tĩnh Trường kia có thể trị vì được bao nhiêu năm? Nghĩ nghĩ vậy, nhưng Nhan Cánh Lạc vẫn nhướng mày ra hiệu cho Lam Phượng đứng gần nhất nhận lấy bái thiếp từ tên hắc y nhân, sau đó phất tay ra hiệu cho tên : "Lui xuống ." Tên áo đen nhận lệnh, cúi đầu hành lễ rồi sau đó biến mất qua cửa sổ. Nhan Cánh Lạc nhận lấy bái thiếp, cầm tay, tâm tình nàng lúc này cũng xuống thấp chút. Nàng nghĩ, biết Dạ Tĩnh Trường nghĩ ra chiêu gì để thu nạp nàng vào dưới trướng của đây? Hay là nàng nên nghĩ, nếu như biết nàng đầu quân cho Thái tử, như thế nào nhỉ? Giết nàng chăng? Phất tay cho Lam Hoàn cùng Lam Phượng lui xuống ánh mắt tỏ vẻ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Đợi sau khi hai tỷ muội song sinh khỏi, khoé môi lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt sắc bén, oán khí cùng sát khí hoà hợp, lúc này cả người Nhan Cánh Lạc được bao bọc bởi luồng vụ khí màu tím nhạt. Tấm thiệp mời tay nàng từ màu đỏ như son chuyển sang màu đen, giốnnhư sức sống bị rút cạn , khô héo nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng. Xem ra, trò chơi càng lúc càng thú vị rồi. ********** Trong tiểu viện của Nhan Như Ngọc, ngồi trong phòng ngủ của Nhan Như Ngọc, Diệp Ngữ Lan hoàng mang nhìn đại phu bắt mạch cho con của bà ta. Đại phu nhìn nhìn thần sắc khó coi của Nhị phu nhân, sau đó lại nhìn nhìn vị nương khó chịu nhíu mày nằm ở giường, ông hiểu, ràng mạch tượng của vị tiểu thư này rất bình thường, nhịp đập cũng ràng là mạnh khoẻ, thế nhưng tại sao lại có thể biểu lên vẻ xanh xao ôm yếu như vậy được? Diệp Ngữ Lan nhìn đại phu bắt mạch hồi lâu, thấy lão già kia cứ liếc nhìn bà ta, sau đó lại nhìn con cưng của bà, rồi lại nhíu nhíu mày, trong lòng bà càng thêm lo lắng cho con . "Đại phu, nữ nhi của ta có phải mắc bệnh gì hay ?" Diệp Ngữ Lan nhịn được mà lên tiếng hỏi. Nhan Như Ngọc nằm giường nãy giờ cũng chú ý đến thần sắc khó coi của vị đại phu, trong lòng cũng khỏi khẩn trương. Từ hai ngày trước sau khi trở về từ viện của con tiểu tiện nhân Nhan Cánh Lạc kia, nàng ôm mối hận vì bị nhục mạ, tất cả ghen ghét ganh tị đều biến thành nổ lực dốc hết vào việc luyện cầm, thế nhưng, đến ngày hôm sau, mặc dù tinh thần vẫn còn hăng hái bừng bừng, nhưng cơ thể lại biểu lộ mỏi mệt, tứ chi vô lực, hở mỗi lần muốn luyện cầm xương cốt cũng bắt đầu đau ê ẩm, nhất là những ngón tay, nơi sử dụng nhiều lực. Sau đó, nàng cho người thỉnh đại phu đến xem xét bệnh trạng cho mình, nhưng bọn họ đều nàng rất khoẻ mạnh, hề có dấu hiệu bệnh tật, bảo nàng cứ yên tâm. Nhưng mà sau đó, nàng vẫn như vậy, cảm thấy cơ thể giống như vô lực, yếu ớt vô cùng, ngay cả nha hoàn muốn đỡ nàng, chỉ cần chạm vào nàng cũng cảm thấy êm ẩm. Cảm thấy bản thân mình có vấn đề, Nhan Như Ngọc nhanh chóng cho mời Diệp Ngữ Lan đến xem mình, đồng thời cũng nhờ mẫu thân thỉnh vị đại phu có tiếng nhất kinh thành đến xem bệnh cho nàng. "Đại phu, ta mắc phải chứng bệnh kỳ lạ gì hay sao?" Nhan Như Ngọc điềm đạm hỏi. Nhưng bàn tay nắm chặt tay áo của lão đại phu biểu lộ tâm tình khẩn trương của nàng. Lão đại phu nhìn vị tiểu thư nằm giường, dung nhan xinh đẹp hơn người, ăn , tâm cũng có chút thương tiếc. Tại sao người có dung mạo xinh đẹp, gióng dễ nghe như oanh vàng, lại có nội tâm xấu xa như vậy? ràng là khoẻ mạnh như vâm, lại giả vờ tỏ ra yếu đuối? Còn muốn lão hùa theo nàng ta? Lão đại phu tự nhận bản thân chính trực, ghét nhất mấy loại gia đấu như thế này, cho nên hùng hồn quay sang phía Diệp Ngữ Lan : " Phu nhân, tiểu thư của quý phủ hoàn toàn có bệnh, thân thể nàng rất khoẻ mạnh, mạch tượng ổn định, lão phu lấy danh dự của mình ra làm tin, lời lão phu hoàn toàn là đúng ." Diệp Ngữ Lan nghe lời lão đại phu cũng thoáng có chút hoang mang. Con bà rất hiểu chuyện, nếu xảy ra chuyện gì nó nhất định cho mời bà đến, còn làm lớn chuyện việc mời đại phu làm kinh động đến cả lão gia. Nhưng tất cả mấy vị đại phu mời tới đều khẳng định Ngọc Nhi có bệnh, còn Ngọc Nhi lại khăng khăng bản thân nàng yếu đuối vô lực. Chuyện kì lạ như vậy, làm sao có thể giải thích? Liếc nhìn Nhan Như Ngọc cái đầy thâm ý, Diệp Ngữ Lan hoà nhã , " Nếu đại phu như vậy ta cũng yên tâm rồi, nhưng mà nếu như nữ nhi của ta có bệnh, mà đại phu cũng mất công đến đây chuyến, bằng kê cho nữ nhi ít thuốc bổ kiện thân cũng tốt." Lão đại phu nghe lời Diệp Ngữ Lan cũng có lí, liền gật đầu, vun bút viết đơn thuốc bổ dưỡng dung sau đó lĩnh tiển rời . Đợi đến khi lão đạo phu rời khỏi tiểu viện, Diệp Ngữ Lan mới lo lắng ngồi xuống bên cạnh giường của Nhan Như Ngọc đau lòng hỏi, "Ngọc Nhi của ta, con làm sao vậy? Tại sao con thân thể khoẻ, nhưng đám lang băm đó lại con thân thể rất tốt?" Nhan Như Ngọc nghe Diệp Ngữ Lan hỏi, mắt đẹp ướn ướt liền . "Mẫu thân, mọi chuyện như vậy đều là sau khi con từ viện của con tiểu tiện nhân Nhan Cánh Lạc trở về, nữ nhi tin chắc hôm đó ả ta giở trò quỷ với con." Diệp Ngữ Lan nghe Nhan Như Ngọc kể lại đầu đuôi mọi chuyện hôm đó, trong lòng bà cũng khó chịu. " Tiện nhân, mới về được mấy hôm mà câu dấn được thái tử. Đúng là giống y như tam di nương của nó, tiện tì! Còn thái tử nữa, làm sao lại nhìn ra con tiện nhân đó diễn trò? ta ngốc sao?" Nhan Như Ngọc nghe Diệp Ngữ Lan mắng Nhan Cánh Lạc trong lòng dễ chịu chút ít, nhưng khi ngay đến cả thái tử mà Diệp Ngữ Lan cũng mắng liền vội vàng lên tiếng: "Mẫu thân, người đừng lung tung. Thái tử là bị con tiện nhân kia mê hoặc. Lời bất kính đối với thái tử nếu như bị truyền ra ngoài hay đâu." Diệp Ngữ Lan cũng biết mình lỡ lời, cho nên dâm thêm câu nào nữa. Bất quá, thái tử có thể nhịn, nhưng cái con tiểu tiện nhân Nhan Cánh Lạc kia Diệp Ngữ Lan cũng muốn nhịn, ánh mắt vừa chuyển, bà ta quay sang hỏi Nhan Như Ngọc, " Ngọc Nhi, thân thể con như thế này, đến hôm sinh thần của quận chúa còn có thể được hay ?" Nhan Như Ngọc cần suy nghĩ, liền đáp:" chứ! Con nhất định phải . Là Tĩnh Trường ca ca vất vả lắm mới đề nghị được với quận chúa hôm đó để cho con đánh đàn giúp vui. Mẫu thân, con nhất định thể để cho Tĩnh Trường ca ca mất mặt được." Diệp Ngữ Lan cũng có chút tán thành. Hôm đó, nếu như biểu diễn thành công, những Ngọc Nhi có thể trở nên nổi danh mà còn có thể kết thân với Linh quận chúa. "Vậy còn Nhan Cánh Lạc sao? Con có tính máng nó theo hay ?" Diệp Ngữ Lan lại hỏi. "Đương nhiên là phải mang nó theo, tới lúc đó, con cũng cần có bàn đạp mà bước trở nên nổi danh chứ. Người cảm thấy khi nghe câu ' đích nữ tướng phủ là phế vật, ngược lại với nhị tiểu thư lại là người tài mạo song tìan' rất vui tai hay sao?" Nhan Như Ngọc như có như cười . "Ngọc Nhi, ý con là...?" Diệo Ngữ Lan ý vị thâm trường hỏi. "Mẫu thân, người phải nơ là dã nha đầu chỉ giỏi bắt chước hay sao? Về phong thái bước nó có thể bắt chước, học hỏi mau, vậy con muốn xem xem, tàu nghệ của nó có thể cũng bắt chước được hay ?" Nhan Như Ngọc híp mắt cười . Nhưng sâu trong nụ cười lại là thanh đao sắc bên. Hai mẹ con ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó lại cúi đầu với nhau vài câu. Cho đến khi mặt trời dần dần lặn xuống, Diệp Ngữ Lan mới mang theo vú nương cười vui vẻ trở về tiểu viện của mình. Cũng bởi vì rất hài lòng với tính toán của mình, mà Diệp Ngữ Lan hề để ý thấy vú nương phía sau khoé môi ở nơi người phát được nhàng nhếch lên.
Chương 18: NGƯƠI CÓ TƯ CÁCH GÌ? Edit: Nhan Nhan Tháng ba, những ngọn gió xuân man theo hơi thở thơm mát của muôn hoa, lướt qua mặt hồ tĩnh lặng. Nằm dài trường kỷ đặt trong nhà thuỷ tạ, Nhan Cánh Lạc nhàn nhã vừa nghe Bàn nương kể về mưu mà hai mẹ con Diệp Ngữ Lan sắp đặt trước. Bọn họ muốn ngày đó mang nàng theo, cho mọi người biết nhị tiểu thư ohur thừa tướng là phế tài. xấu lại còn vô dụng. Đồng thời lấy nàng làm bàn đạp để cho Nhan Như Ngọc được nổi trội hơn trong ngày sinh thần của quận chúa. Khá khen cho hai mẹ con, tính toán kể cả từng chi tiết, ngay cả mọi đường lui đều tính tốt cho mình. Nhưng mà Nhan Cánh Lạc nghe xong mưu quỷ kế của hai mẹ con lại muốn cười to. Bọn họ tính xong tất cả, phải làm sao để làm vừa lòng quận chúa, vừa có thể chèn ép nàng mà cũng vừa làm cho Nhan Như Ngọc nổi trội, trổ hết tài năng. Nhưng mà bọn họ đâu có ngờ, quận chúa lại là người của nàng ? Nghe Bàn nương báo lại mọi chi tiết, Nhan Cánh Lạc nghiêng đầu suy nghĩ lát , " Ngày đó ta vốn dĩ muốn cải nam trang, lấy thân phận của Lâm Phong mà xuất , tiện thể giải quyết vấn đề của Tam hoàng tử, nhưng bây giờ lại nhảy ra hai chướng ngại vật này, xem ra....." Giọng thanh thuý kéo dài, ánh mắt chứa ý cười nhìn về hai chị em Lam Phượng và Lam Hoàn. "Hoàn nhi, hôm đó em muốn theo ta cải nam trang hay là theo Phượng nhi đấu với Nhann Như Ngọc?" Nhan Cánh Lạc cười tà nhìn Lam Hoàn hỏi. Lam Hoàn nghe , rất là phân vân nha, cải nam trang theo tiểu thư đến, với thân phận thư đồng của Lâm Phong công tử là rất oai, nhưng mà, Phượng tỷ tỷ lại quá hiền, lở như bị Nhan Như Ngọc ức hiếp phải làm sao? Nhìn Lam Hoàn rối rắm, Nhann Cánh Lạc cười cười, lại quay sang với Lam Phượng, "Phượng nhi, hôm đó em phong bế huyệt đạo, uốn Thu Cốt tán đóng giả làm ta theo Nhan Như Ngọc đến phủ của Linh quận chúa, còn ta dùng thân phận Lâm Phong mà đến." Lam Phượng nhu thuận cúi đầu "Vâng." tiếng. Sau đó lại liếc sang Lam Hoàn vẫn còn bối rối. Ngẫm nghĩ chút, Lam Phượng , " Muội muội, muội cải nam trang theo tiểu thư ! Ta mình cũng được, tính tình của muội nóng này, qua vụ việc lần trước, chắc chắn Nhan Như Ngọc bỏ qua cho tiểu thư, nếu như xe ả ta chuyện bất kính với tiểu thư mà muội lại nhịn đuoejc xuất chưởng đánh chết Nhan Như Ngọc, ta nghĩ chắc chắn tiểu thư vui đâu." Lam Hoàn nghe Lam Phượng , lại nhìn sang Nhan Cánh Lạc híp mắt cười nhìn nàng, lại suy ngẫm lời của Lam Phượng, sau đó liền gật đầu đồng ý. "Vậy muội theo tiểu thư, tỷ cũng đừng để cho con ả Nhan Như Ngọc kia được đắc ý nha." Lam Phượng nghe vậy lại cười , "Yên tâm, yên tâm. Ngoài tiểu thư ra, ai còn dám bắt nạt tỷ tỷ của muội chứ?" Nhan Như Ngọc nghe Lam Phượng bật cười, " Hoá ra là ta luôn bắt nạt các em sao? Aizz, hai nguoeif các em là phe, ta lại, nếu như Linh có ở đây chắc chắc muội ấy bênh vực cho ta. Người ta rất hiền lương nha~" Lam Hoàn, Lam Phượng cùng với Bàn nương nghe Nhan Cánh Lạc cũng bật cười. Chủ tớ bốn người lại bàn thêm số vấn đề, sau đó Bàn nương trở về viện của Diệp Ngữ Lan, còn Lam Hoàn được Nhan Cánh Lạc giao cho nhiệm vụ khác, nhanh chóng phi thân ra khỏi phủ thừa tướng hướng thẳng về phủ quận chúa mà . Khi hai người kia rời khỏi, Lam Phượng định cùng Nhan Cánh Lạc luyện công chuông vàng treo trước cửa bán nguyệt reo lên. Đó là tín hiệu có người ngoài rừng trúc, bọn họ là người của phủ thừa tướng, khi có việc muốn thông tri cho Nhan Cánh Lạc mà lại dám bước vào rừng trúc cho nên giật dây để cho chuông vàng reo lên. Nhan Cánh Lạc nhướng mày cái, Lam Phượng hiểu ý liền xuyên qua rừng trúc xem xem là ai đến Lạc Ảnh Viện của bọn họ. Khi quay trở về, Lam Phượng cười như cười , "Tiểu thư, nhị phu nhân mời người sang viện của bà ta có chút chuyện ạ." Nhan Cánh Lạc cũng ngạc nhiên, chỉ cười , "Ra tay cũng nhanh. , Lam Phượng, chúng ta qua bên kia xem xem Diệp Ngữ Lan muốn giở trò gì?" ************ Lại phía bên Diệp Ngữ Lan, sau khi tiểu tì thông tri cho Nhan Cánh Lạc đến viện gặp mặt bà ta trở về, Nhan Như Ngọc lúc này chờ sẵn bên, cùng với Diệp Ngữ Lan , " Mẹ, thuốc này có tác dụng sao? Nếu như dùng quá liều, con tiểu tiện nhân điên chứ?" Diệp Ngữ Lan nhìn Nhan Như Ngọc lo lắng, bà ta cười tự tin , "Con yên tâm, thuốc này cũng phải độc dược gì nguy hiểm, chỉ là uốn vào chút gây cho người đó có chút phản ứng chậm chạp, suy nghĩ thông chút, chẳng hạn như bị lắp, hay sợ hãi hoặc là ngốc chút, có việc gì. Con xem, con tiểu tiện nhân kia giỏi đóng kịch như vậy, miệng lưỡi dĩ nhiên trơn tru hơn người khác, nếu như để nó dùng thuốc này, phải trở nên ngốc nghếch, mặc chúng ta sắp xếp hay sao? " Diệp Ngữ Lan lại lo lắng hỏi, " Mẹ, thuốc này từ đâu mà mẹ có?" " Yên tâm yên tâm,thuốc này là thuốc bí truyền giang hồ, của cái gì Cung , cái gì Ảnh Ảnh gì đó, mẹ cũng . Nhưng mà để có được nó mẹ tốn khoảng lớn ngân lượng rồi. Chắc chắn chúng ta con tiểu tiện nhân đó đẹp mặt." Diệp Ngữ Lan ngữ khí tràn đầy tự tin mà trả lời. Nhan Như Ngọc thấy Diệp Ngữ Lan vô cùng tự tin như vậy cũng thoáng yên tâm. Xưa nay giang hồ và triều đình qua lại dính líu với nhau, mẹ cũng xác định thuốc này là thuốc lưu truyền giang hồ chắc chắn các đại phu tra ra nguyên nhân là do trúng thuốc ? Tự an ủi bản thân, Nhan Như Ngọc lên tinh thần. Đúng, nàng phải cho con tiện nhân Nhan Cánh Lạc kia đẹp mặt, dám để nàng chịu nhục như vậy trước mặt thái tử, nàng nhất định để cho nó yên. Sau khi trấn tỉnh, Nhan Như Ngọc cùng với Diệp Ngữ Lan ít chuyện liên quan đến ngày dự sinh thần của quận chúa, hôm đó nàng nên mặc quần áo như thế nào, búi tóc ra sao, còn có, phải trang điểm như thế nào mới có thể trở nên xinh đẹp hơn mà lấn át được quận chúa tránh việc khiến cho quận chúa khó chịu, vân vân.... Lúc Nhan Cánh Lạc bước vào, Nhan Như Ngọc và Diệp Ngữ Lan trò chuyện rất vui vẻ. Hai người nhìn thấy Nhan Cánh Lạc nụ cười môi đều khựng lại, vẻ mặt có chút khó chịu. Nhan Cánh Lạc nhìn biểu tình khó chịu nhưng vẫn phải nhịn xuống của hai mẹ con, trong lòng lại vui vẻ, nở nụ cười đạm, Nhan Cánh Lạc " A! ra nhị tỷ cũng ở đây sao?" Vừa mở miệng, phải là chào hỏi mà là câu hỏi của Nhan Cánh Lạc làm cho Diệp Ngữ Lan khó chịu. Tuy rằng bình thê có thân phận chỉ ngang với đích tử và đích nữ, nhưng mà dù gì bà ta cũng là người lớn ở vai , so ra, Nhan Cánh Lạc nên hành lễ cúi chào bà ta, chứ phải lơ là phép tắt như vậy? " Nhan Cánh Lạc, lẻ lúc ở trong am các sư thái dạy ngươi phép tắt, nên chào hỏi người có bối phận hay sao?" Diệp Ngữ Lan khó chịu lên tiếng. Nhan Cánh Lạc lúc này mới nhìn snag Diệp Ngữ Lan, nụ cười môi vẫn hề giảm, nàng , " Ai nha, Nhị nương, bị bà đúng rồi. Ở trong am ngoài chẻ củi gánh nước nấu cơm, ngoài ra còn được đọc sách thanh tu có học được gì khác. Cho nên, cho hỏi, ta phải cúi chào bà hay sao? Luận vai vế bối phận, ta nghĩ, chỉ là bình thê mà thôi, ta là đích nữ, phải cúi chào bà hay sao?" câu của Nhan Cánh Lạc khiến cho Diệp Ngữ Lan nghẹn họng, những điều muốn mắng ra miệng đều phải nuốt ngược lại. Người ta hào phóng thừa nhận bản thân là dã nha đầu, bà còn chấp với đứa biết chuyện như nó làm gì? Chẳng phải là làm điều thừa lại còn tự hạ thấp bản thân sao? Nghĩ như vậy, Diệp Ngữ Lan mới nuốt xuôi cơn tức, thay đổi sắc mặt , " Nếu như ngươi đến đây ngồi xuống uốn chung trà , ta có việc muốn với ngươi." Diệp Ngữ Lan chỉ về phía cái ghế bên trái của bà ta, cách vị trí chủ vị khoảng. Nhan Cánh Lạc nhướng mày nhìn vị trí của cái ghế, sau đó lại giương mắt nhìn Nhan Như Ngọc ngồi vị trí chủ vị song song với Diệp Ngữ Lan. Ánh mắt lướt qua tia trêu tức, Nhan Cánh Lạc thẳng đến vị trí mà Nhan Như Ngọc ngồi , " Nhị tỷ, ta có thắc mắc muốn hỏi tỷ, nhị tỷ học cao hiểu rộng, biết có thể giải đáp thắc mắc này cho ta?" Nhan Như Ngọc nghe Nhan Cánh Lạc chuyện, nhìn sắc mặt biểu thị của Nhan Cánh Lạc có thể nghĩ nàng ta muốn hỏi chuyện nghiêm túc, Nhan Như Ngọc có chút đắc ý , " Tam muội, mời ." Nhan Cánh Lạc cười hỏi, " Nhị tỷ, ở Tây Tần, đích nữ có vị trí tương đồng với bình thê sao?" Nhan Như Ngọc nghe Nhan Cánh Lạc , sau đó nhìn nàng ta bằng ánh mắt khinh bỉ, chuyện này còn cần phải hỏi nàng sao? Nhưng ngoài miệng Nhan Như Ngọc vẫn mỉm cười " Đúng vậy!" Nhan Cánh Lạc lại cười hỏi, " Vậy nhị tỷ, nhị nương là bình thê, ta lại là đích nữ, cho nên, chúng ta có vị trí ngang nhau, đúng ?" Nhan Như Ngọc nghe Nhan Cánh Lạc hỏi, khoé môi giật giật, gật đầu , "Đúng vậy!" "Như vậy, nhị tỷ. Tại sao tỷ lại ngồi ngang hàng với nhị nương? phải chỉ có đích nữ mới được ngồi ngang hàng với bình thê sao? Muội nhớ lầm tỷ phải đích nữ nha?" Nhan Cánh Lạc vẫn "ngây thơ" hỏi. Nhan Như Ngọc nghe đến câu hỏi thứ ba, ngay lập tức tức giận đứng phắt dậy, lấy tay chỉ về phía của Nhan Cánh Lạc nên lời, " Nhan Cánh Lạc, ngươi......ngươi...... Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Nhan Cánh Lạc lại nhếch khoé môi, cười , " Ta sai sao? Chỗ ngươi ngồi phải là vị trí vốn nên là của ta sao? Vì sao ta phải ngồi ở kia mà ngươi lại có thể ngồi ở vị trí chủ vị? Ngươi có tư cách gì?" Ngươi có tư cách gì? Ngươi có tư cách gì? Tư cách. Những lời giễu cợt của Nhan Cánh Lạc như dao găm từng nhát, từng nhát đâm vào màng nhĩ của Nhan Như Ngọc, khiến cho nàng ta đau đớn. Đúng vậy. Nàng có tư cách gì? Nàng ta chỉ là con của bình thê sinh ra, thân phận thấp kém, kém rất xa so với đích nữ trong dòng họ. Nếu như mẫu thân của nàng là chính thất tốt biết bao. Nếu nàng là đích nữ tốt biết bao. Nàng hận cái thân phận thứ nữ này. Khốn kiếp. Nhìn sắc mặt cam lòng cùng với phẫn hận của Nhan Như Ngọc, Nhan Cánh Lạc cười thầm trong lòng. Hận , hận cái thân phận thấp kém thứ nữ của ngươi Nhan Như Ngọc. Ta muốn cho ngươi nhớ, ngươi mãi mãi chỉ là kẻ luôn thấp hơn ta bậc. Nhìn sắc mặt xanh trắng của Nhan Như Ngọc, Diệp Ngữ Lan cũng rất tức giận, vỗ bàn cái, bà ta quát lên, "Nhan Cánh Lạc, con tiểu tiện nhân ngươi có ý gì?" Nhan Cánh Lạc nhún nhún vai , " có ý gì. Ta chỉ muốn nhắc nhở chút, người phải ngồi ở vị trí dưới kia chính là nhị tỷ, chứ phải ta." Diệp Ngữ Lan nghe xong, lại thở hổn hển vì tức giận, " Đây là chỗ của ta, Ngọc nhi là nữ nhi của ta, ta muốn nó ngồi đâu ngồi, ngươi có quyền gì lại sắp đặt này nọ?" Nhan Cánh Lạc lại cười , " Nhị nương, bà sao ta lại có quyền gì? Ta là đích nữ nga, còn nhị tỷ chỉ là thứ nữ thôi, đương nhiên, so sánh vai vế ta làm lớn, nhị tỷ từ lúc ta vào tới nay vẫn chưa vấn an ta, lại còn chiếm chổ của ta. Ta đây chỉ là hảo tâm nhắc nhở tỷ ấy mà thôi. Bà , ta có quyền hay có quyền đó?" Chỉ câu , lần nữa, Nhan Cánh Lạc lại làm cho ngọn lửa tức giận của Diệp Ngữ Lan khó khăn lắm mới dịu xuống lại bừng lên mạnh mẽ. Bà ta cũng giống như Nhan Như Ngọc, chỉ tay về phía Nhan Cánh Lạc thành lời, " Nhan Cánh Lạc, ngươi......ngươi........" "Mẫu thân, là con sai, cũng may nhờ tam muội nhắc nhở, cho nên mẫu thân cũng đừng trách tam muội." Nhan Như Ngọc nước mắt lưng tròng, bước vòng về phía bên cạnh Diệp Ngữ Lan, nắm tay của Diệp Ngữ Lan . Diệp Ngữ Lan nhận được ám hiệu của Nhan Như Ngọc, biết tới lúc nên hành động, giả vờ hơi nguôi giận , " Ngọc nhi, nếu con nhận sai vậy thôi . Con đến bên kia ngồi lát, để ta chuyện với Nhan Cánh Lạc chút." Vừa xong dắt Nhan Như Ngọc ngồi xuống vị trí thấp hơn chút cạnh bà ta. Sau đó, lại quay sang gắt gao với Nhan Cánh Lạc " Ngươi còn ngồi xuống?" Nhan Cánh Lạc nhướng mày, nhìn vị trí trước đó Nhan Như Ngọc vừa ngồi, khoé môi nhếch lên nụ cười trào phúng, ung dung ngồi xuống vị trí bên trái chủ vị. Nhan Cánh Lạc vừa ngồi xuống, Diệp ngữ Lan liền , " Người đâu, còn dâng trà lên cho tam tiểu thư? Đích nữ của chúng ta?" Lời cay ngiến, cố ý khoa trương nhấn mạnh hai chữ "đích nữ" làm cho mọi người đều biết, Nhan Cánh Lạc ỷ thế hiếp người. Nhan Cánh Lạc nghe vậy cũng chỉ cười , hứng thú nhìn về phía hai mẹ con Nhan Như Ngọc. Lại nhìn chung trà mà tỳ nữ mang đến, khoé môi ở nơi người thấy, nhàng nhếch lên, cuối cùng cũng đến rồi!
Xong rồi xong rồi! Quà Noel là 5c liền ah!!!! Các nàng có ta hơm nè??? Bật mí nha, 1/1 là sinh thần của ta, hôm đó mà quỡn ta tung hàng đặc biệt lên cho các nàng xem! Hẹn gặp lại năm sau nha các bấy bề! MERRY CHRISTMAS
nhan qua mỏi tay.......ngam luon 3 chuong lien..............yeu chet nang thui.......tang qua tet tay luon di nang.......moahhhhhhhaaaaaaaa