Chương 15: ĐỐ KỴ
Edit: Nhan Nhan
Từ sau đêm gặp Dạ Tĩnh Phong ở Phượng Hoàn Đệ Nhất lâu, Nhan Cánh Lạc hạn chế đến đó. mặt, Thanh Long cho người báo tin với nàng, Dạ Tĩnh Trường cho người chờ đợi ở tửu lâu, phòng khi nàng đến có người lập tức báo lại hành tung của nàng. Mặt khác, Nhan Cánh Lạc cũng biết đến đó còn có thể gặp thêm được những "người quen" nào nữa, làm cho nàng cảm thấy buồn bực.
Vì thế, mấy ngày nay nàng vẫn ngoan ngoãn ở lại Lạc Ảnh Viện, ngoài kiểm tra thân thủ của hai người Lam Hoàn và Lam Phượng ra, nàng còn phải chạy đóng kịch là tiểu nương hiền lành yếu đuối luôn theo làm cái đuôi của Phong Thất Nương.
Lại , mấy ngày này trong phủ mọi người cũng truyền tai nhau lời đồn mấy tốt đẹp về chỗ ở của Nhan Cánh Lạc. Mọi người đều chỗ của nàng bị quỷ ám, mấy người vô tình lạc vào rừng trúc liền biến mất thấy tung tích, bao lâu sau tìm thấy xác của họ biến thành khô lâu bên ngoài rừng trúc trước viện của nàng, cho nên sau này còn ai dám lui tới chỗ ở của Nhan Cánh Lạc.
Cũng nhờ vậy mà Lam Hoàn nhận được biết bao nhiêu khen ngợi từ Nhan Cánh Lạc, làm cho Lam Phượng cũng ghen tỵ hồi.
Sáng hôm nay thức dậy, thời tiết độ vào xuân, tuy khí có chút se lạnh nhưng nhìn thấy rừng trúc bên ngoài xanh mơn mởn tràn đầy sức sống, tâm tình của Nhan Cánh Lạc rất tốt. định cùng Lam Hoàn và Lam Phượng dùng bữa sáng, bên ngoài có nha hoàn nhị đẳng vào bẩm báo: " Cung chủ, bên ngoài có nữ nhân tự xưng là Nhan Như Ngọc, nhị tiểu thư của người muốn vào trong gặp mặt."
Nhan Cánh Lạc tâm trạng vui vẻ bổng nhiên trùng xuống, sát khí bốc lên nồng nặc, khiến cho tiểu nha hoàn kia khỏi sợ hãi. Nàng sai cái gì hay sao?
Lam Phượng ở bên thấy vậy liền phất tay cho tiểu nha hoàn kia lui xuống. Lam Hoàn lại ở bên nắm tay của Nhan Cánh Lạc :" Tiểu thư, cần gì nghe đến tên ả ta lại tức giận như vậy? Người cứ để mặc nàng ta chờ, dù gì cũng chỉ là thứ nữ do bình thê sinh ra. Cho dù được xếp thứ hai chăng nữa, thân phận của ả ta so ra cũng còn kém rất xa người. cần tức giận, ăn no rồi chúng ta mới ức hiếp ả ta càng sản khoái. Người có đúng hay ?"
Nhan Cánh Lạc nghe Lam Hoàn như vậy, nàng mới từ từ thu hồi sát khí, khí lập tức dễ chịu. Nhìn thấy Lam Phượng Lam Hoàn thở ra hơi, Nhan Cánh Lạc cũng biết nàng hơi kích động, cho nên chủ động cầm đũa lên : "Hai em cũng ăn . Ăn no rồi, chúng ta ức hiếp con tiện nhân kia."
Lam Hoàn liền gật đầu : "Đúng, đúng. Ăn no rồi chúng ta cùng nhau ức hiếp người tiểu thư thích. Cho dù giết được, hành hạ chút cho sảng khoái cũng thành vấn đề."
Nếu như về hận, có lẽ người Nhan Cánh Lạc hận nhất chính là Nhan Như Ngọc.
Kiếp trước, nàng đối xử với Nhan Như Ngọc cực kỳ chân thành, có vật gì mới lạ hoặc chuyện gì thú vị nàng đều chia sẻ với Nhan Như Ngọc. Nhưng lại ngờ tới lòng đố kỵ của nàng ta lại có thể che giấu thâm sâu như vậy. Bên ngoài tỏ vẻ thân thiết, thương nàng. Nhưng sâu trong thâm tâm lại hận nàng, ghen ghét nàng đến tận xương tuỷ.
Nàng quên ánh mắt chiến thắng, khiêu khích của Nhan Như Ngọc vào cái ngày nàng bị kéo lê ra khỏi đại điện, nàng quên những ngày cực hình mà Nhan Như Ngọc dành cho nàng. Nàng cũng quên được cảm giác đau đớn đến tận đáy lòng, niềm tin sụp đổ vì bị người "tỷ tỷ" kia phản bội.
Đến cả khi nàng chết , Nhan Như Ngọc vẫn muốn nàng được siêu thoát, khiến cho nàng hồn phi phách tán. Cho dù bây giờ nàng trọng sinh sống lại, vẫn thể làm người cách trọn vẹn.
Đau đớn như vậy, nàng quên được, cũng muốn quên. Nàng phải ghi nhớ Nhan Như Ngọc ban cho nàng những gì, để hôm nay trở về, Nhan Cánh Lạc nàng trả lại cho ả ta gắp trăm, gấp ngàn lần.
**********
Nhan Như Ngọc đứng ngoài rừng trúc thời gian cũng được hai chung trà rồi, thế nhưng nha hoàn vào báo tin vẫn trở lại mời nàng vào bên trong. Nô tỳ Thuý Liễu bên cạnh Nhan Như Ngọc sớm chịu được khinh thường này, lãi nhãi mãi bên tai Nhan Như Ngọc.
"Tiểu thư, tam tiểu thư này cũng quá đáng rồi. Nha hoàn báo tin cũng vào báo tin rất lâu rồi, sao nàng ta còn ra đón tiểu thư? Người xem có phải nàng ta nghỉ thân bản thân là đích nữ, cho nên mới tính ra oai với chúng ta?"
Nhan Như Ngọc nghe Thuý Liễu sớm tức giận. Nàng ta cho dù là con của thiếp thất, nhưng cũng là nhị tiểu thư của tướng phủ. Được xưng là đệ nhất mỹ nhân của thành Tây An, chưa bao giờ có người dám cho nàng xem sắc mặt. Nhưng hôm nay Nhan Cánh Lạc làm như vậy chẳng khác nào tát cho nàng bạt tay. Muốn ra oai phủ đầu với nàng? Cứ chờ xem nàng chèn ép nàng ta như thế nào.
Đợi thêm lúc lâu, đến lúc mặt trời lên cao, nhẫn nại của Nhan Như Ngọc đến cực hạn, định xoay người quay nhìn thấy tiểu nha hoàn mặc bộ áo màu vàng nhạt, trang dung xinh đẹp từ trong rừng trúc thong thả ra.
Người tới chính là Lam Phượng, nàng đến trước mặt của Nhan Như Ngọc, cúi đầu, hành lễ, chỉ hơi nghiêng người : "Nhị tiểu thư, tiểu thư chúng ta cho mời!"
Nhan Như Ngọc nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Lam Phượng, bộ quần áo làm bằng lụa tơ tằm, trong lòng có chút chấn động, chỉ là nha hoàn mà cũng có thể được phép ăn mặc tốt như vậy, cũng được dạy dỗ ra phong thái trác tuyệt như vậy hề thua kém bất kỳ vị tiểu thư nào, biết tam muội từ sống núi còn có thể là dạng người gì.
Lam Phượng xong liền quay người vào trong, Nhan Như Ngọc và Thuý Liễu bước theo sau nàng sâu vào rừng trúc.
Vừa , Thuý Liễu sau cùng với Nhan Như Ngọc giọng bất mãn. "Chỉ là nô tỳ nho mà dám hành lễ với tiểu thư, hừ, đúng là biết lễ giáo."
Nhan Như Ngọc nhíu mày " Thuý Liễu, em câm miệng. Nếu như nô tỳ trước mắt kia được xem như có lễ giáo, vậy chẳng khác nào Thuý Liễu mắng chính nàng có lễ giáo sao? Cử chỉ nghiêng người, nét mặt điềm tĩnh, chuyện hé răng, tất cả đều đúng theo khuôn phép, ngay cả dáng người khi đường cũng là đoan chính nghiêm cẩn, chỗ nào có thể bắt bẻ được?
Thuý Liễu nghe Nhan Như Ngọc mắng mình, trong lòng càng chán ghét Lam Phượng. Vì cái gì cùng là nô tỳ, mà Lam Phượng có thể mặc lụa tơ tằm, ăn cần phải cung kính với chủ tử như vậy? Đáng ghét.
Lam Phượng trước, những gì hai người Nhan Như Ngọc thầm nàng đều nghe được hết. Khẽ nhếch môi cười tà ác, kịch hay còn ở sau màn.
Sau khi dẫn hai người Nhan Như Ngọc xuyên qua rừng trúc, Lam Phượng dẫn bọn họ đến bên hồ thuỷ tạ ngồi dùng trà, chờ Nhan Cánh Lạc thay xong y phục ra.
Trong lòng Nhan Như Ngọc vốn khó chịu vì bị bắt đứng đợi lâu ngoài rừng trúc, bây giờ lại phải tiếp tục ngồi chờ, cần phải , nàng có bao nhiêu bực tức. Nhưng bây giờ nàng có quyền tức giận với đích nữ, vì để hoàn thành vai diễn thục nữ, xứng danh với xưng tụng mỹ nhân đệ nhất kinh thành nàng phải nhịn xuống nổi bực tức này.
Chỉ cần sau này nàng trở thành chinh phi của Tĩnh Trường ca ca, nàng xem còn ai dám vô lễ, dám để cho nàng chờ đợi như thế này nữa. Nhan Cánh Lạc, chỉ cần con tiểu tiện nhân này chết , mẫu thân làm bình thê, nàng còn phải là nữ nhi dòng chính hay sao?
Lại ngồi thêm lúc, cũng sắp đến lúc dùng ngọ thiện, Nhan Như Ngọc cũng sắp dùng hết nhẫn nại của mình,định đứng dậy rời nhìn thấy bóng dáng màu thiên thanh khoan thai đến chậm, từ từ di chuyển về phía đình thuỷ tạ.
Người đến, bóng dáng nhắn thướt tha, dáng uyển chuyển, từng cái giơ tay nhấc chân đều đúng theo các chuẩn mực mà cho dù là Nhan Như Ngọc cũng khó lòng sánh kịp. cỗ khí chất ung dung cao quý toát lên khiến cho người đối diện kính sợ, phải khí chất như vậy chỉ cần luyện tập là có thể có, mà khí chất ung dung cao nhã đó như toát lên từ tận xương tuỷ. Cho dù có muốn bắt chước cũng là rất khó.
Nhan Như Ngọc nhìn thấy thể khiếp sợ. Nếu nha hoàn lúc nãy có phong phạm hề hề thua kém các vị thiên kim tiểu thư, vậy bây giờ người đến được xem thế nào? Phong phạm như vậy,chỉ có người trong hoàng gia mới có thể so sánh. Từng cử chỉ của người đến đều đúng mực, hơn chút phô trương, ít chút lại thiếu cao nhã.
Nhan Như Ngọc biết người đến chính là Nhan Cánh Lạc. Mẫu thân qua với nàng, Nhan Cánh Lạc tướng mạo rất bình thường, mặt còn có vết sẹo dài xấu xí khó coi, cho nên khi nhìn người đến mang mạng che mặt, nàng liền biết đó chúnh là tam muội ra mười năm mới quay về. Tuy dung mạo của nàng ta xấu xí, nhưng lại được đại ca thương hết mực, nhìn quần áo được làm bằng lụa Thiên Tơ Tằm quý giá kia biết, ngay cả nàng cũng chỉ có mấy bộ, chỉ dám mặc khi yến hội, vậy mà Nhan Cánh Lạc lại có thể lấy lụa quý như vậy may áo mặc thường ngày khiến cho Nhan Như Ngọc đỏ mắt ghen tỵ.
Lại nhìn đến phong thái ung dung cao quý của nàng ta, Nhan Như Ngọc lại thấp rủa thêm lần. Khí chất như vậy, cử chỉ điệu bộ như vậy làm sao có thể là dã nha đầu từ khi năm tuổi lên chùa núi sống được cơ chứ? ràng là người trải qua huấn luyện cung đình nghiêm khắc rất lâu mới có thể đạt được những chuẩn mực như vậy. Trong chuyện này có vấn đề, chắc chắn nàng thuê người điều tra thêm dã nha đầu này mới được.
Nhan Cánh Lạc từ từ đến, nhìn thấy ánh mắt dò xét cùng hoài nghi của Nhan Như Ngọc cũng bất động thanh sắc. Muốn điều tra nàng? Làm sao có thể dễ dàng như vậy được?
ra kiếp trước Nhan Cánh Lạc từ học tập làm tiểu thư đúng chuẩn, các chuẩn mực mà nàng đạt được đều rất cao so với người khác. Về sau Nhan Cánh Lạc còn trở thành vương phi, mọi lễ nghi cung đình cũng đều thấm nhuần vào trong máu, cho nên mới , chỉ cần Nhan Cánh Lạc muốn thể , ai có thể vượt qua được nàng.
Vì thế chỉ có thể xem như Nhan Như Ngọc xui xẻo, muốn ra oai phủ đầu với nàng? Ả còn phải chờ rất lâu.
Khi đến trong đình thuỷ tạ, Nhan Cánh Lạc liền nở nụ cười, cúi đầu chào : "Để nhị tỷ chờ lâu, là lỗi của tiểu muội."
Nhan Như Ngọc thu liễm lại ánh mắt đố kỵ của mình, ung dung nho nhã, đứng lên cúi đầu chào; "Ta nào dám, muội muội là đích nữ, việc ta phải chờ cũng là lẽ đương nhiên."
Nhan Cánh Lạc lại cười, mở miệng : " phải, muội về nhà được nửa tháng, đến hôm nay mới được gặp tỷ tỷ nhưng lại quên mất chuẩn bị quà gì cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ đừng trách." Muốn mắng nàng ỷ vào thân phận đích nữ để bắt ả ta đợi lâu? Sao nghĩ đến khi đích nữ vừa về tới, người có thân phận thấp như ả ta đến chào hỏi nàng sớm? Là ai khi dễ ai? Ai thiếu lễ phép trước đây?
Nụ cười môi Nhan Như Ngọc cứng lại, địch ý trong lòng lại tăng lên. ngờ tiểu nha đầu này lại mồm mép như vậy. Hơi cúi đầu, lấy lại bình tĩnh, Nhan Như Ngọc nước mắt lưng tròng, đôi mắt ươn ướt nhìn Nhan Cánh Lạc.
"Tiểu muội, chúng ta là tỷ muội tốt, muội ra mười năm, tỷ tỷ làm sao có thể trách muội được đây? Quà cáp gì gì đó tỷ cũng cần. Chỉ cần thấy muội an khang mạnh khoẻ là tốt rồi." Vừa , Nhan Như Ngọc ngồi xuống kề bên Nhan Cánh Lạc, hai tay cầm lấy tay của Nhan Cánh Lạc.
Hai người Lam Hoàn và Lam Phượng nhìn thấy màn này cũng thầm líu lưỡi, quả biến sắc mặt mau a. Sao người như vậy diễn kịch? uổng phí tài năng. Đồng thời cả hai đều khỏi bi ai thay nàng ta. Dám chạm đến tiểu thư? Người này sắp xong rồi, chưa kể đến việc tiểu thư ghét nhất bị người khác chạm vào, chỉ riêng việc móng tay tiểu thư có bôi các loại chất độc màu mùi chết người, chỉ cần nhàn sượt qua da cũng đủ giết chết người trong gan tấc rồi.
Nhan Cánh Lạc hơi nhíu mày nhìn bàn tay của Nhan Như nắm lấy tay mình. Ánh mắt xẹt qua tia ngoan độc, ngón tay út hơi nhấc lên, sau đó nương theo động tác rút tay về mà sượt qua lòng bàn tay của Nhan Nhue Ngọc khiến cho nàng ta hơi đau kêu lên.
"A!"
Nhan Như Ngọc bị đau, nhìn thẳng vào mắt của Nhan Cánh Lạc, biểu tình uỷ khuất : "Tiểu muội, muội thích ta cầm tay muội, muội có thể , sao lại dùng móng tay đâm ta?"
Thuý Liễu đứng bên nghe vậy cũng hùng hổ nhảy lại gần, hơi lấn người nắm tay Nhan Như Ngọc, đồng thời động tác đó cũng đẩy Nhan Cánh Lạc về phía sau. Trong miệng còn lớn tiếng : "Tiểu thư, người sao rồi? Để nô tỳ xem có bị thương nặng hay ? Nếu bị thương biết là, sao bây giờ? Người nhận lời đánh đàn trong bữa tiệc thưởng hoa trong phủ quận chúa, bây giờ nếu để tay bị thương biết phải ăn làm sao đây a."
Ánh mắt Nhan Cánh Lạc chợt loé, liếc nhìn động tác của hai người Lam Hoàn Lam Phượng, nháy mắt ra hiệu cho hai người đó được đỡ nàng, để nàng từ ghế té xuống mặt đất.
Hai người Lam Hoàn và Lam Phượng sau khi nhìn Nhan Cánh Lạc té xuống mới nhanh chóng chạy đến đỡ nàng, đồng thời thốt lên giọng hoảng sợ " Tiểu thư, người sao rồi? Người làm sao rồi?"
Nhan Cánh Lạc yếu ớt dựa vào lòng của Lam Phượng, ánh mắt ngập nước, giọng đầy uỷ khuất nhìn Nhan Như Ngọc " Tỷ tỷ, muội xin lỗi, chỉ là....chỉ là muội theo phản xạ muốn bị người lạ đụng chạm nên mới rút tay về, muội cố ý làm đau tỷ."
Nhan Như Ngọc nghe vậy, lại cảm giác lòng bàn tay đau nhói, liền liếc mắt ra hiệu với Thuý Liễu.
"Tam tiểu thư, người sao lại có thể vô ý như vậy? Tiểu thư nhà ta nhận lời đánh đàn tring phủ quận chúa, bây giờ bị thương như vậy, người xem tiểu thư nhà ta phả làm sao bây giờ?" Giọng điêu ngoa lớn tiếng của Thuý Liễu vang vọng. thanh chói tai nghe đến phát bực.
Lỗ tai Nhan Cánh Lạc nhúc nhích, sau đó ánh mắt lướt qua tia sáng, giọng uỷ khuất, nay còn xót xa hơn : "Ta...ta thực lòng xin lỗi, ta phải cố ý."
"Xin lỗi có ích gì? Người chỉ cần xin lỗi mọi chuyện xem như kết thúc sao? Tam tiểu thư, người...."
"Đủ rồi!"
giọng trầm ổn, uy nghiêm của thanh niên truyền đến. Giọng ôn hoà nhưng nghe ra lại là quyền uy thể kháng cự.
Nghe giọng đó, Nhan Như Ngọc khó chịu quay đầu lại nhìn.Là ai lại xông vào ngay lúc này? Nhìn thấy người đến là ai, sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.