[Xuyên không - Trọng sinh] Thực cốt quân sủng: Tu La hoàng hậu của Diêm Đế (C19) - Bạch Thiếu Thiếu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Thanks các nàng ủng hộ Nhan Nhan! bây giờ Nhan Nhan bận, nhưng cố gắng đến lễ Halloween up chương mới cho các nàng!

      Sau lễ mỗi tuần chương nhé mọi người, bởi mấy tháng cuối năm ta bắt đầu làm kiểm toán giúp boss đại nhân rồi, qua tết rảnh mới up được nhiều hơn!

      Mong mọi người luôn ủng hộ Nhan Nhan nhé! :012::012::012:
      Fuu, PHUONGLINH87^^linhdiep17 thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      :056::056::056::056::056:vô tư nàng......nhớ đềnn bù là được:042:
      quỳnhpinkyÂu Dương Nhan thích bài này.

    3. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      :5: Happy Halloween nha mọi người!!!! :5:


      Chương 9: GẶP LẠI


      Edit: Nhan Nhan


      Phượng Hoàn Đệ Nhất lâu hổ danh là tửu lâu xa hoa và lớn nhất kinh thành. đến tửu lâu này nằm ở vị trí trung tâm của kinh thành Tây An, tầm nhìn có thể bao quát cả kinh thành, mà nơi đây còn tập trung ít người có địa vị xã hội cao cấp như các thương nhân giàu có và con em hoàng thất.


      Phượng Hoàn Đệ Nhất lâu, bên ngoài được thiết kế trang nhã, thanh tao. Bên trong lại là tinh tế mà rực rỡ. Cách bày trí xa hoa đến cực điểm, nhưng thô tục, trái lại toát lên vẻ sang trọng và quyền quý.



      Khi bốn người Nhan Cánh Lạc khi đến nơi này là trời tối, bên ngoài đường tuy thưa thớt người qua lại nhưng bên trong lại buôn bán đông như trẩy hội. Người người qua lại, quan cảnh đúng là tấp nập náo nhiệt. Khi họ vừa mới bước vào tửu lâu thu hút ít ánh nhìn tò mò của nhiều người. Đặt biệt là Nhan Cánh Lạc.



      Thanh niên tuấn tú khôi ngô ở kinh thành ít, nhưng tuấn mỹ vô trù, đường nét tinh xảo đến nỗi khiến cho các nương cũng phải ganh tỵ phải ai cũng may mắn gặp được trong đời. Cho nên, bỏ qua ánh mắt thèm khát, ganh tỵ của cả nam nhân và nhữ nhân, Nhan Cánh Lạc vẫn thân ung dung, khoang thai đến chậm dẫn ba người là Lam Hoàn, Lam Phượng, và Nhan Thành Thái bước lên phía lầu.


      Khi vừa lên lầu, có tiểu nhị ăn mặc sạch , siểm nịnh cúi đầu, hướng bọn họ chào cái, sau đó dẫn đường cho bọn họ vào nhã gian được sắp xếp trước.


      Bốn người vài trong nhã gian, Nhan Cánh Lạc và Nhan Thành Thái ngồi xuống bàn, hai tỷ muội Lam Phượng và Lam Hoàn đứng sau lưng, khi bốn người an vị, tiểu nhị dẫn đường cho bọn họ lập tức hành lễ. Tên tiểu nhị thực hiẹn động tác tay quen thônc, đó là ám hiệu của người Vô Ảnh cung, sau đó cúi người thực thao tác đại lễ đối với hai người ngồi, miệng cung kính : "Cung chủ. Xin người chờ lát, Thanh Long hộ pháp lát đến thỉnh an."


      Nhan Cánh Lạc phất tay cái, tên tiểu nhị cúi đầu, sau đó từ từ lui ra ngoài.



      Nhan Thành Thái nhìn màn này khỏi huýt sáo. ra chủ nhân chân chính của tửu lâu chính là tiểu muội của . Mệt cho còn nghĩ cái tên Thanh Long kia mới là ông chủ của nơi này. Lúc trước khi gặp lại tiểu muội, hai người chính là gặp mặt để bàn bạc việc mở tửu lâu này. Khi đó, nghĩ là tiểu muội thay mặt cho lão cung chủ Hân Diệt, ra phải như vậy. Tửu lâu này chính là tài sảng riêng của tiểu muội.



      Nhan Cánh Lạc nhìn thấy ánh mắt lập loè của Nhan Thành Thái cũng thèm để ý, mặc kệ huynh ấy.


      Hai người Lam Hoàn Lam Phượng đứng phía sau nhìn màn như vậy khỏi buồn cười.


      lát sau, cửa nhã gian được người gõ ba cái, sau đó có người mở cửa ra, thức ăn được tiểu nhị lúc trước mang vào, sắp xếp ở bàn. Theo sau là thanh niên khôi ngô tuấn tú, gương mặt cương nghị, thân hình vạm vỡ, mặc trường bào màu xanh đậm chậm rãi bước vào. Người này ước chừng hai mươi tuổi, chính là Thanh Long, trong bốn hộ pháp của Vô Ảnh Cung. Hai tháng trước theo phân phó của Nhan Cánh Lạc đến đây nằm vùng, thu tin tức.


      "Thanh Long ra mắt cung chủ!" Giọng nghiêm cẩn, hơi khàn khàn vang lên.


      Nhan Cánh Lạc nâng mắt nhìn thiếu niên trước mắt, khoé môi cong lên nụ cười thân thiết, "Long ca, cần hành lễ trang trọng với muội. Chúng ta là người nhà."


      Thanh Long nghe nàng , cũng mĩm cười. Sau đó Thanh Long cùng với hai chị em Lam Phượng Lam Hoàn cùng ngồi xuống bàn với Nhan Cánh Lạc và Nhan Thánh Thái.


      Tất cả bọn họ, trừ Nhan Thành Thái ra, chính là cùng nhau lớn lên trong Vô Ảnh Cung, phân biệt thân phận thứ bậc, hay là khác biệt nam nữ, sống chung với nhau cực kỳ thoải mái. Tình cảm của bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, còn có hai tỷ muội song sinh Lam Phượng và Lam Hoàn đối với Nhan Cánh Lạc mà giống như là người thân. Bọn họ là người thân của nàng trong kiếp này.


      Cho nên, khi có người ngoài, bọn họ căn bản cần giữ lễ tiết, chỉ cần cảm thấy thoải mái là được.


      Trong lúc ăn, Nhan Thành Thái chuyện dạo gần đây xảy ra trong phủ thừa tướng. Khi nào Nhan Huỳnh Lân được tặng tiểu thiếp, khi nào Diệp Ngữ Lan tức giận ném vỡ mấy cái bình vì bị tiểu thiếp được sủng chọc cho tức giận, còn có số tin tức quan trọng mà Nhan Cáng Lạc để ý nhất là, dường như Nhan Như Ngọc có vẻ si mê tam hoàng tử Dạ Tĩnh Trường. Hai người này thường xuyên ra ngoài gặp mặt, mọi người đều cho rằng bọn họ là đôi.


      Nhan Cánh Lạc khi nghe tin này cũng ngạc nhiên. Chính trong lần đầu tiên nàng gặp được Dạ Tĩnh Trường, đem lòng mến mộ Nhan Như Ngọc cũng giống như nàng vậy. Ả ta cũng thầm mến mộ Dạ Tĩnh Trường. Chỉ là lúc đó ánh mắt của nàng chỉ si mê, chìm trong vẻ ôn nhu của Dạ Tĩnh Trường mà thấy được tình ý của ả ta che giấu trong đáy mắt.


      Xem ra, kiếp này nàng về tham gia lễ thành nhân của Nhan Như Ngọc, cho nên mục tiêu lúc trước của Dạ Tĩnh Trường nhắm vào nàng thành nên đành chuyển qua Nhan Như Ngọc rồi.


      Nhanh như vậy, mới hai năm thôi mà Nhan Như Ngọc chịu nổi tình ý giả dối của Dạ Tĩnh Trường mà ngã vào lòng rồi. Như vậy cũng tốt, tình cảm càng lớn, càng sâu, càng mù quán. Càng dễ cho nàng "thổi lửa".



      Sau khi Nhan Thành Thái "báo cáo" xong đến Thanh Long bắt đầu "báo cáo" sổ sách và số tin tức thu thập được.



      Tình hình gần đây trong triều đình biến động lớn. Các quan lại trong triều vẫn như trước chia làm ba phái. , đảng Thái tử Dạ Tĩnh Phong, do mẫu hậu của , Tấn Bình Nguỵ Lam hoàng hậu và Tấn Bình quốc công ủng hộ. Hai, là đảng của Tam vương gia Dạ Tĩnh Trường, do hoàng quý phi Trần Ngọc Liên và nhà mẹ đẻ của quý phi Trần tướng quân ủng hộ. Ba, chính là đảng trung lập của thừa tướng Nhan Huỳnh Lân.


      Ba đảng này ở trong triều tạo thành thế chân vạc, kiềm nén lực lượng và hành động của đối phương.


      Hai đảng Thái tử và Tam hoàng tử mặt ngoài tuy là hoà thuận nhưng bên trong ngừng đấu đá lẫn nhau, còn đảng trung lập của thừa tướng vẫn ở thế bất động, có hành động cho thấy bọn họ nghiêng về phía nào. Chủ cần đảng trung lập của thừa tướng nghiêng về bên nào, bên phía còn lại chính là gặp bất lợi lớn, cho nên hai đảng này lúc nào cũng hết sức lấy lòng của thừa tướng.


      Xem tình hình tại, Dạ Tĩnh Trường chiếm được chút thế thượng phong, chính là muốn liên hôn, cưới Nhan Như Ngọc vài cửa để tranh thủ ủng hộ của Thừa tướng.


      Sau khi nghe báo cáo, Nhan Cánh Lạc cũng thấy có thay đổi nào, quá trình đấu đá và tranh giành ngôi vua vẫn diễn ra giống như kiếp trước. Có khác chính là chi tiết nữ chính trong câu chuyện tình thâm của Dạ Tĩnh Trường là Nhan Như Ngọc chứ phải nàng.


      Năm người sau khi ăn uốn và bàn bạc số chuyện xong, nhìn sắc trời cũng còn sớm, cho nên lục tục cùng nhau trở về.


      Thế nhưng, khi vừa bước ra khỏi cửa nhã gian, ánh mắt Nhan Cánh Lạc chạm đến thân ảnh ngược hướng từ từ tiến về phía nàng, trong lòng khỏi trào lên cổ hận ý sâu đậm tài nào kiềm chế được.


      Sát khí dần dần bốc lên, khí xung quanh gần như bị đóng băng, khiến cho mọi người đứng gần cảm thấy hít thở thông. Ánh mắt của nàng nhìn về thân ảnh phía trước khỏi rét lạnh. Mọi tế bào trong thân thể ngừng kêu gào, là hưng phấn, là oán niệm, là khát máu.



      Nhan Thành Thái nhạy bén, phát Nhan Cánh Lạc đúng, lấy tay lắc nàng cái.



      Nhan Cánh Lạc giống như thức tỉnh. Nàng nhìn qua Nhan Thành Thái trấn an, ý bảo nàng sao. Sau đó lấy lại bình tĩnh, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người dừng lại, đứng trước mặt nàng. Nàng tự với bản thân, thời cơ còn chưa tới. Phải nhịn xuống.



      Người tới, là thanh niên ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, thân trường bào màu thiên thanh. hai ống tay áo thêu chỉ vàng hình tường vân, đai lưng bạch ngọc, thân cao quý. Đầu tóc đen được chải vuốt và cố định bằng ngọc quan làm từ ngọc thạch màu xanh, có màu giống với bộ quần áo mặc. Gương mặt với từng đường nét sắc nhọn, phương cương, mày rậm, cánh mũi thon dài, đôi mắt hoa đào thâm trầm, cánh môi mỏng hơi mím lại. Thế nhưng tổng thể kết hợp, những khiến cho trông tục tằng, mà khắp người lại toả ra hơi thở trong lành, chính phái, khiến cho người đối diện khỏi tin tưởng. Đây là loại khí tức đặc trưng, người nào có thể bắt chước được. Người này, ai khác chính là tam hoàng tử đương triều, Dạ Tĩnh Trường.


      (Nhan: lạy hồn, tả nhân vật mà mấy trăm chữ, có mấy chỗ mình ko biết nghĩa, toàn chém, các bạn thông cảm! =.:)


      Dạ Tĩnh Trường, kiếp trước là người nàng nhất, trượng phu của nàng. Nhưng , cũng là người nàng hận nhất kiếp này.


      Chính gương mặt này, đôi mắt hoa đào này nhìn nàng ấm áp, cũng nhìn nàng lạnh lẽo mà tàn nhẫn. Đôi môi hơi mím, khi cho nàng nghe những lời tình tự bùi tai, khi phỉ nhổ nàng đến tận cùng. Đôi tay từng ôm nàng, nhưng đôi tay đó cũng từng bước từng bước bẻ gãy tứ chi của nàng, từng chút từng chút dùng dao khắc lên mặt nàng, huỷ dung mạo cùa nàng.


      Hận sao? Oán sao?


      Sao lại hận đây? Sao lại oán đây? Vì cái gì nàng làm tất cả cho , hi sinh vì . Đổi lại, là kết cục bi thương. có quyền gì đối xử với nàng như thế? có quyền gì?


      Kiếp này, nàng nhất định đòi lại hết. Đòi lại tất cả những gì nợ nàng. Nhưng bây giờ chưa phải lúc.


      Nhan Cánh Lạc đứng cùng Nhan Thành Thái, ung dung nhìn người cười như gió xuân đứng trước mắt. chuyện, cũng chào hỏi. bộ dáng lạnh lùng cách xa vạn dặm.



      Dạ Tĩnh Trường hôm nay ra ngoài gặp mặt số thân tín của mình, cùng bàn bạc với bọn họ về chuyện đối phó với đảng của Thái tử, sau khi vừa bước ra khỏi nhã gian, liền trông thấy Nhan Thành Thái cũng vừa bước ra nhã gian. định bước lên chào hỏi thấy Nhan Thành Thái quay đầu lại chuyện cười đùa với tiểu thiếu niên tuyệt sắc ước chừng mười lăm tuổi.


      Đúng vậy, chính là tuyệt sắc. Dạ Tĩnh Trường từ đến lớn sống trong cung cấm, dạng mỹ nam mỹ nữ nào mà chưa thấy qua, duy chỉ có tiểu thiếu niên kia, tuấn tú như vậy, nghiệt như vậy, là nam nhân mà lại có dung mạo tuyệt sắc đến nổi khiến cho nữ nhân cũng phải ghen tỵ, làm cho Dạ Tĩnh Trường cũng khỏi thất thần.


      Khi tỉnh hồn lại đứng trước mặt của tiểu thiếu niên kia, ánh mắt còn nhìn chằm chằm người ta. Bị tiếng ho khan nhắc nhở, Dạ Tĩnh trường liền nở nụ cười tiêu chuẩn, đánh tiếng chào hỏi: "Nhan huynh, lâu gặp, trùng hợp, huynh cũng đến đây sao?"



      Nhan Thành Thái cười cười, cũng hữu lễ gật đầu chào "Tam điện hạ, trùng hợp, hôm nay người cũng đến đây sao?"



      Dạ Tĩnh Trường gật đầu, sau đó lại nhìn sang tiểu thiếu niên xinh đẹp đứng kề bên Nhan Thành Thái, ánh mắt híp lại, ý vị thâm trường hỏi :" Nhan huynh, vi công tử này là...?"


      Nhan Cánh Lạc nhếch khoé môi, thân ung dung toát lên vẻ quý khí, khi chào Dạ Tĩnh Trường, cúi đầu cũng cười khách sáo : "Tại hạ Lâm Phong, là lão bản của Phượng Hoàn Đệ Nhất lâu, hoan nghênh tam điện hạ đến chiếu cố."


      Giọng thanh thuý dễ nghe, nhưng nghe ra cũng là khàn khàn của bậc nam chi, chứ phải là giọng của nữ tử ngọt ngào the thé. Dạ Tĩnh Trường hơi thất vọng. cũng biết bản thân mình tại sao lại thất vọng. ràng là tiểu thiếu niên, sao lại có thể nghĩ đây là nương cải trang đây?


      Khoé miệng có chút cứng ngắc, ánh mắt có chút thất vọng của Dạ Tĩnh Trường khiến cho Nhan Cánh Lạc cười lạnh. Thuật hạ , là bí truyền của người Nam Ngọc quốc, có thể giúp thay đổi giọng . Muốn thăm dò nàng? Làm sao nàng cho cơ hội đây?


      " ra là Lâm Phong công tử, Lâm.... A? lẽ đây chính là Lâm Phong công tử trong truyền thuyết? " Dạ Tĩnh Trường ánh mắt đột nhiên loé sáng.


      Lâm Phong công tử, người cũng như tên, tuấn phi phàm, thân ngọc thụ lâm phong, có thể trong giới thương nhân là huyền thoại buôn bán. Chỉ trong vòng năm năm, người này thâu tóm hầu hết các mạch kinh tế của bốn nước, Tây Tần, Nam Ngọc, Bắc Yến và Đông Lan. Nhưng đáng tiếc, người này giống như thần long thấy đầu thấy đuôi, đến nay vẫn chưa có ai nhìn thấy chân diện mục của "".


      " Tam điện hạ, là công tử nào trong truyền thuyết? Tại hạ, có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi." Nhan Cánh Lạc cười cười, nhưng nụ cười chưa hề chạm đến đáy mắt.


      Người này khó lường. Trong đầu của Dạ Tĩnh Trường chính là suy nghic như vậy. ta thừa nhận, mình là lão bản của Phượng Hoàn Đệ Nhất lâu, nhưng lại phủ nhận mình phải Lâm Phong người kia, ràng thân khí bức người như vậy, thái độ hàn băng xa cách vạn dăm như vậy, nếu như phải người kia.... Càng nghĩ, Dạ Tĩnh Trường càng khẳng định, người trước mắt chính là vị thiên tài buôn bán trong truyền thuyết kia. được, phải cho người điều tra về tiểu thiếu niên này.


      Ánh mắt tò mò cùng hứng thú của Dạ Tĩnh Trường mặc dù được che giấu rất kỹ, nhưng vẫn thoát khỏi sắc bén của Nhan Cánh Lạc. Muốn điều tra ta? Rất tốt, ta muốn xem ngươi dùng đến thế lực gì để điều tra ra thân phận của ta.


      Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Dạ Tĩnh Trường, Nhan Thành Thái rất thoải mái, có cảm giác, muội muội của mình cố tình dùng thân phận Lâm Phong nhiều tiền để mê hoặc người trước mắt. thích tên này, tên tiểu tử này làm người tâm thuật bất chính, bình thường tỏ vẻ nho nhã phóng khoáng, nhưng sau lưng lại làm người tàn nhẫn vô tình, nếu như muội muội để ý đến ta.... A, nên nghĩ như vậy...


      "Phong đệ, sắc trời cũng còn sớm nữa, chúng ta nên thôi." Nhan Thành Thái mực lôi kéo Nhan Cánh Lạc rời khỏi đó.



      "Tam điện hạ, chúng ta xin cáo từ trước." Nhan Thành Thái đối với Nhan Cánh Lạc là thân thiết nóng bỏng đối với Dạ Tĩnh Trường là lạnh lùng xa cách.


      Dạ Tĩnh Trường có chút kinh ngạc, ngày thường giao tình của đối với Nhan Thành Thái cũng tệ, hôm nay sao lại lạnh lùng như vậy rồi? Cười cười, cũng tiện giữ người chuyện. Có lẽ nên về điều tra về tiểu thiếu niên kia kỹ lưỡng hơn rồi tính. gật đầu, sau đó hữu lễ : "Nhị vị có việc, nên rời sớm, hi vọng lần sau có cơ hội gặp lại."


      Nhan Cánh Lạc cũng khẽ nhếch khoé môi : "Tam điện hạ, tái kiến. Có cơ hội lần sau gặp lại."


      xong, Nhan Cánh Lạc cũng Nhan Thành Thái sóng vai rời , theo sau là ba người Thanh Long, Lam Phượng Lam Hoàn.


      Đến khi đoàn người biến mất sau cầu thang, Dạ Tĩnh Trường thu lại tầm mắt vẫn luôn dõi theo thân ảnh của Nhan Cánh Lạc. Con ngươi trầm xuống, hạ lệnh phân phó "Cho người điều tra xem Lâm Phong này có phải là người chúng ta muốn tìm hay ?"


      Người đứng sau lưng Dạ Tĩnh Trường cúi đầu, "vâng" tiếng rồi biếng mất.
      tú cầu, Chris, bornthisway0110918 others thích bài này.

    4. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Chương 10: MỘNG

      Edit: Nhan Nhan


      Nhan Cánh Lạc biết nàng nằm mơ.

      Bởi vì cành trong mơ này chính là tái lại kiếp trước của nàng, mà nàng giống như khán giả, đứng bên lề nhìn xem diễn biến của câu chuyện.

      Câu chuyện nàng xem sắp đến hồi cao trào, ký ức đau đớn nhất mà nàng cho dù dùng trăm năm ngồi bên cầu Nại Hà, niệm hàng ngàn lần thanh tâm chú vẫn tài nào quên được.

      Đó là ngày đẹp trời, Nhan Cánh Lạc vui vẻ bước về hướng Triều Dương Điện, trong lòng nàng thầm vui vẻ. Chính biến rốt cục cũng trôi qua, nàng cùng Dạ Tĩnh Trường cùng nhau sát cánh năm năm, ít ngày nữa chàng lên ngôi Hoàng đế, mà nàng, thê tử duy nhất của trở thành Hoàng hậu. Tâm tình vui vẻ, khiến bước chân của nàng cũng nhàng hơn.

      Khi đến Triều Dương Điện, Nhan Cánh Lạc có vẻ ngạc nhiên, biết thị vệ xung quanh đâu, cả toà cung điện lặng yên hề có tiếng động. Nếu nhue phải nàng nắm chắc tin tức Dạ Tĩnh Trường ở đây nàng cũng tin rằng nơi đây là mọit toà cung điện trống.

      Bước chân từ từ về hướng tẩm điện, càng bước vào sâu bên trong, nụ cười môi Nhan Cánh Lạc cũng dần dần cứng ngắc.

      Trong tẩm điện, hơi thở dồn dập, nồng nặc mùi dâm đãng. Tiếng rên kiều mị của nữ tử, tiếng gầm rống của nam nhân luật động thân thể của nàng ta, hai thân thể trần truồng dính sát vào nhau, kèm theo là tiếng "ba ba" khi hai cổ thân thể va chạm tạo nên kích tình.

      màn hương diễm trước mắt khiến cho Nhan Cánh Lạc cách nào tin tưởng được. Nữ tử kiều mị kia, thân thể trắng noãn, da thịt bóng loáng loã lồ nẵm dưới thân nam nhân, phải ai khác, chính là Nhan Như Ngọc, tỷ tỷ của nàng. Còn người nam nhân kia, cần cũng biết, ngoài - Dạ Tĩnh Trường còn ai mới có quyền sai khiến cung nhân ở Triều Dương Điện lui xuống cơ chứ.

      Tim nàng như muốn chết lặng. Nàng thể tin được, trượng phu của nàng, tỷ tỷ của nàng lại gian díu với nhau. Hai người bọn họ là người thân cận nhất của nàng, làm sao bọn họ lại có thể làm ra loại chuyện có lỗi với nàng như vậy?

      chịu nổi đả kích như vậy, Nhan Cánh Lạc như muốn phát điên, nàng xông vào tẩm điện, dùng hết sức lực lôi kéo Dạ Tĩnh Trường rong ruỗi cơ thể của Nhan Như Ngọc ra, bất chấp tất cả mà nhào vào vừa đánh vừa tát Nhan Như Ngọc như người đàn bà chanh chua.

      "Nhan Như Ngọc con tiện tì này, làm sao người có thể đối xử với ta như vậy? là trượng phu của ta, là muội phu của ngươi, con đàn bà dâm đãng này, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"

      Nhan Như Ngọc bị đánh, hề phản khán, ngược lại còn mềm yếu, khóc như lê hoa đái vũ kêu: " Tĩnh Trường, mau cứu thiếp, cứu...cứu....thiếp..."

      Dạ Tĩnh Trường đạt khoái cảm trong cơ thể của Nhan Như Ngọc bị kéo ra ngoài, làm cho đột nhiên mất hứng, đùng đùng nổi giận. Lúc nghe đến tiếng kêu cứu như mèo kêu của Nhan Như Ngọc ngọn lửa giận càng tăng cao.


      nhìn người tới là ai, Dạ Tĩnh Trường tay vận nội lực vỗ chưởng đánh bay Nhan Cánh Lạc vừa đánh vừa mắng Nhan Như Ngọc.

      Thân thể Nhan Cánh Lạc đột nhiên bân, vụt cái bay lên sau đó va vào cột đình có khắc văn long to lớn rồi rớt xuống đất, trong miệng ngòn ngọt, phụt tiếng, nàng liền thổ huyết, lục phủ ngủ tạng như muốn vỡ nát. Nhịn xuống đau đớn, nàng ngước mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Tĩnh Trường.

      Chỉ thấy ung dung khoát lên ngoại bào màu vàng sáng, sau đó đỡ Nhan Như Ngọc lên, hành động nhàng thương như ả ta chính là trân bảo trong lòng . " Ngọc Nhi, nàng sao chứ?"

      Nhan Như Ngọc yếu đuối nghiêng người dựa vào lòng , nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt, mềm mại : "Tĩnh Trường, thiếp sao, chỉ bị thương mà thôi!"

      Dạ Tĩnh Trường sau khi nghe câu trả lời của Nhan Như Ngọc thương vuốt ve mái tóc của ả ta, sau đó, như thay đổi trăm tám mươi độ hung ác cùng tàn nhẫn nhìn về phía Nhan Cánh Lạc nằm đất.

      "Nhan Cánh Lạc, nếu như hôm nay ngươi biết ta cũng cần cùng Ngọc Nhi lén lút nữa. Để ta cho ngươi biết, nếu như hôm nay ngươi bất hạnh bước vào nơi này cũng chính hôm nay là ngày chết của ngươi. Ta cho ngươi từ từ nếm trải tư vị mà suốt đời suốt kiếp cũng khó quên."
      Thân hình Nhan Cánh Lạc nằm đất run rẩy. Nàng nghe gì? Người này là trượng phu của nàng sao? Là người nàng, suốt đời chỉ cưới mình nàng, cùng nàng tận hưởng gian sơn này hay sao?

      "Dạ Tĩnh Trường, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy? Ta là thê tử của chàng, là người mà chàng nhất cơ mà?"

      Giọng của nàng thê lương, run rẩy. Nhưng khi truyền vào tai của Dạ Tĩnh Trường lại giống như nghe thanh vừa buồn cười, vừa chói tai. Giọng tàn giống như từ địa ngục của truyền đến :" Nhan Cánh Lạc, ta nên khen ngợi ngươi thâm tình, hay là mắng ngươi ngu ngốc đây? Trượng phu? Từ đầu cho tới bây giờ ta chỉ xem ngươi như con cờ để lợi dụng mà thôi. Ngươi nghĩ, ta lòng ngươi hay sao? Ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn. Ha ha ha..."

      Nhan Cánh Lạc đau đến nghẹt thở, ra...đến cuối cùng là nàng bị lợi dụng. Nàng bị ôn nhu dối trá cùng hư tình giả ý của lừa gạt. Ngu xuẩn, nàng đúng là ngu xuẩn, làm sao nàng lại nhìn thấy chứ? Nàng đúng là ngu xuẩn....

      "Ha ha...ha ha ha.... ra, ngươi gạt ta. Ngươi lợi dụng ta lừa hết tiền của đại ca, lợi dụng tình cảm của thái tử đối với ta mà dồn vào đường cùng, lợi dụng ta làm quân sư cho ngươi, làm người thay ngươi chịu chết....ha ha...Dạ Tĩnh Trường, ngươi còn là con người sao? Ngươi là nam nhân sao? Nếu có ta, ngươi được như ngày hôm nay sao? Đồ tiểu nhân bám váy phụ nữ...."

      Dạ Tĩnh Trường nghe nàng , sắc mặt liền xanh mét, tức giận đùng đùng. Đẩy Nhan Như Ngọc trong lòng ra, từng bước từng bước tiến về phía Nhan Cánh Lạc nằm đất.


      Đưa tay nắm lấy búi tóc đầu nàng kéo lên, Dạ Tĩnh Trường rút chuỷ thủ được giấu trong giày ra, vỗ vỗ lên mặt nàng. "Nhan Cánh Lạc, ta nhịn ngươi đủ rồi, lúc trước, vì đại nghiệp, ta nhường nhịn ngươi, ngươi muốn gì, ta cũng đáp ứng. Nhưng hôm nay, đại nghiệp thành, ta bây giờ là Hoàng đế, mà ngươi cũng hết giá trị lợi dụng, ngươi nghĩ ta còn nhịn ngươi được nữa sao? Ha ha ha..."


      Giọng của như thanh từ địa ngục truyền đến, trầm, khủng bố. Tiếp theo, chuỷ thủ hạ xuống, từng nhát từng nhát cắm vào da thịt, đổi lại là tiếng gào thét chói tai của Nhan Cánh Lạc.


      , dùng chuỷ thủ mà nàng từng tặng cho , huỷ dung mạo của nàng. Từng vết từng vết đao hạ xuống, máu tuôn ra, cũng đau đớn kém giống như nổi đau đè nặng trong lồng ngực của nàng. Từng nhát chém xuống, cắt tim nàng ra từng mảnh.

      "Ha ha ha..,. Ha ha ha...."


      Vang vọng trong tẩm điện, là tiếng la hét của Nhan Cánh Lạc cùng với giọng cười khủng bố cuồng dã của Dạ Tĩnh Trường.


      Sau khi rạch nát gương mặt của nàng, Dạ Tĩnh Trường quăng chuỷ thủ qua bên, lại nâng lên gương mặt đầy máu của nàng cười : "Sao? Ngươi với khuôn mặt này còn kiêu ngạo mình là đệ nhất mỹ nhân của Tây Tần sao? Ha ha, bây giờ ngươi chính là đệ nhất xấu nữ của tứ quốc, ha ha ha.... những thế, ta còn muốn ngươi trở thành đệ nhất phế nhân. Phế nhân, ha ha ha...."


      ta vừa , vừa vươn tay ra nắm lấy cổ tay của nàng. "Răng rắc" tiếng, Nhan Cánh Lạc liền khóc thét lên. Cánh tay của nàng bị bẽ gãy.


      "A...... Dạ Tĩnh Trường, ngươi là đồ lòng lang dạ sói, ngay cả cầm thú cũng bằng. Ta hận ngươi, ta hận ngươi..." Nhan Cánh Lạc giãy giụa, cố thoát khỏi bàn tay của Dạ Tĩnh Trường.


      Dạ Tĩnh Trường cười, dường như quan tâm đến Nhan Cánh Lạc gì, chỉ thích thú, bẻ gãy từng ngón, từng ngón tay của nàng, sau đó là cổ tay, tiếp theo là đến hai chân.


      Cứ mỗi lần Nhan Cánh Lạc chửi rủa , lại thích thú bẻ thứ gì đó người nàng. Cho đến khi nàng đau đến chết lặng, cổ họng cũng khô rát đến đau buốt còn chửi rủa được nữa mới dừng tay lại.


      Nàng giống như con búp bê bị chủ nhân giày xéo, đến khi hình hài tứ chi cũng còn nguyên vẹn, sau đó bị người vứt bỏ như con chó. Tuy đau đến mất tri giác, nhưng thanh lạnh lùng của vẫn lọt vào trong tai nàng, từng tiếng từng tiếng sắc nhọn. "Người đâu, Hoàng hậu có ý định hành thích trẫm, đại nghịch bất đạo, thể ta thứ, nay phế truất danh hiệu của nàng ta, biếm vào thiên lao, nhưng niệm tìng nàng cùng Trẫm phu thê nhiều năm, nay nhốt nàng vào thiên lao, vĩnh viễn chung thân."


      Nhan Cánh Lạc đứng bên, như khán giả xem hí kịch, nàng nhìn thấy "nàng" bị người lôi , cho dù ánh mắt mơ hồ nước mắt, "nàng" vẫn luôn nhìn thấy rất lạnh lùng tàn nhẫn trong mắt . Nhìn thấy thân thể Nhan Như Ngọc sà vào trong ngực , ánh mắt trêu tức cùng đắc ý nhìn "nàng".
      Cho dù "nàng" bị kéo xa, nhưng giọng cười đắc ý của Dạ Tĩnh Trường giống như vẫn còn vang vọng mãi bên tai nàng. Ha ha ha.... Ha ha ha....


      Cảm giác đau lòng cùng hận ý dâng lên. Tại sao? qua rất lâu rồi mà tại sao cảm giác đau như xé tim cắt thịt này lại vẫn còn tồn tại mãi dứt? Là bởi vì nàng cam lòng sao? Đúng vậy. Nàng cam lòng. Tại sao nàng dốc hết tâm huyết, sức lực, lẫn trái tim vì , mà lại có thể tâm lợi dụng nàng, sau đó giết nàng? cam tâm, nàng cam tâm....


      "A......"


      Nhan Cánh Lạc ngồi bật dậy. gương mặt trắng bệch nhễ nhại mồ hôi. Lam Phượng cùng Lam Hoàn hai người nghe tiếng Nhan Cánh Lạc hét lên, liền tông cửa xông vào phòng.


      "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?"


      Giọng lo lắng của Lam Phượng vang lên, lôi kéo thần trí của Nhan Cánh Lạc trở về.


      Nhan Cánh Lạc thở hồng hộc, lại nữa. Lại là giấc mơ này. bao lâu rồi nàng còn mơ thấy nó nữa? Là ba năm, hay năm năm? Tại sao hôm qua vừa mới gặp lại Dạ Tĩnh Trường giấc mơ này lại xuất ? Là muốn nhắc nhở nàng Dạ Tĩnh Trường cùng Nhan Như Ngọc đối xử với nàng như thế nào sao?


      "Tiểu thư, người làm sao vậy? Lại mơ thấy ác mộng sao?" Lam Phượng lo lắng ngồi xuống đỡ Nhan Cánh Lạc, lau lau mồ hôi trán cho nàng, giọng lo lắng hỏi.


      Nhan Cánh Lạc tựa vào trong ngực Lam Phượng, hơi lắc đầu


      " sao!"


      Lam Phượng liếc Lam Hoàn đnag đứng bên, Lam Hoàn hiểu ý, liền đánh trống lãng :" Tiểu thư, nếu người dậy rồi để em múc nước rửa mặt cho người. lát nữa đại thiếu gia qua đây cùng chúng ta dùng bữa rồi đến Lan Xuân Viện của nhị phu nhân để thỉnh an."


      Nhan Cánh Lạc nghe Lam Hoàn , lúc này mới tỉnh táo lại chút, sau đó gật đầu với Lam Hoàn cái. Nghĩ nghĩ đó cũng là giấc mơ. Kiếp trước là nàng ngu ngốc sai người, tin sai người cho nên mới có kết cục như vậy. Kiếp này mọi chuyện thay đổi. Nàng còn là "nàng" nữa, cho nên, chuyện về sau diễn ra như thế nào, là do nàng tới quyết định.


      Đợi đến khi Lam Hoàn bưng nước đến, Nhan Cánh Lạc mới từ trong lòng của Lam Phượng ngồi dậy, bước xuống giường rửa mặt chải đầu, thay quần áo.

      Vừa bước ra cửa chính nhìn thấy Nhan Thành Thái hai mắt thâm quầng đứng trước cửa nhìn thấy tên đáng ghét nào đó đứng nhìn nàng cười như gió xuấn.

      Tinh thần Nhan Cánh Lạc có chút tốt, mặt thể rất ràng ba chữ "ta khó chịu". Nhìn thấy biểu tình của nàng, Nhan Thành Thái có chút quan tâm hỏi: " Muội sao vậy? Ngủ ngon?"

      Nhan Cánh Lạc cúi đầu, đôi mắt nhìn xuống đất chút, biết nghĩ gì.

      Lam Phượng Lam Hoàn thấy nàng , cũng biết nàng khó chịu, cho nên cũng im lặng hơn ngày thường.

      Nhan Thành Thái nhíu mày, nhìn ba chủ tớ. phải hôm qua rất tốt sao? Sao hôm nay khí lại xuống thấp như vậy?

      Khi Nhan Cánh Lạc ngẩn đầu lên, Nhan Thành Thái càng nhíu mày chặt hơn. Bởi vì thấy nàng khóc!

      Khi còn , nhưng mà khi gặp lại muội muội, chứng kiến tài năng kinh thương của nàng, chứng kiến nàng tuyệt tình cùng máu lạnh khi làm nhiệm vụ ám sát, khi nào được nhìn thấy nàng yếu đuối đúng độ tuổi như thế này?

      Lúc biết phải làm thế nào, Nhan Cánh Lạc lên tiếng trước: "Đại ca, hôm qua muội mơ thấy mẫu thân!"



      P/s: Chương này ngược nữ quá! hy vọng tác giả đừng có ngược thêm chương nào nữa nghe trời!!!





      tú cầu, Chris, Anny Ta10 others thích bài này.

    5. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Vậy là xong quà Halloween rồi nhe mọi người! Mọi người tối nay chơi vui vẻ! Tuần sau chúng ta lại gặp!!! :yoyo56::yoyo56::yoyo56:
      Fuu, PHUONGLINH87^^linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :