[Xuyên không - Trọng sinh] Thực cốt quân sủng: Tu La hoàng hậu của Diêm Đế (C19) - Bạch Thiếu Thiếu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Bonus thêm 1c cho các nàng! ^^


      Chương 8: CHA CON TÌNH THÂM


      Edit: Nhan Nhan


      Tướng phủ quả hổ danh là tướng phủ, dù ra mười năm, nhưng cách bày trí mỗi nơi, mỗi góc trong tướng phủ vẫn như trong trí nhớ kiếp trước của Nhan Cánh Lạc, lầu vàng gác ngọc được xây dựng tú lệ tinh xảo, trong hậu hoa viên trồng nhiều loài cây quý hiếm. Ngoài ra chưa kể đến các đình nghỉ mát, nhà thuỷ tạ trải rộng. Phải là xa hoa đến cực điểm.


      Nhìn cách bài trí xung quanh, Nhan Cánh Lạc khỏi cười lạnh. Xem ra là kiếp trước nàng quá ngu ngốc rồi, còn tưởng phụ thân Nhan Huỳnh Lân là quan thanh liêm, được hoàng thượng vô cùng tín nhiệm, cho nên người trong tướng phủ mới có thể có cuộc sống xa hoa lãng phí đến mức này.

      Mấy năm này, theo điều tra mà tình báo gởi về, Nhan Huỳnh Lân ăn ít hối lộ, làm ít chuyện xấu xa, thế nhưng quan phủ và là cá mè lứa, cho nên cho dù dân chúng có oán than, tiếng kêu than đó vẫn đến nổi tai hoàng đế. Nhìn đình đài lầu các cũng biết, tốn ít bạc nha.

      Nhan Cánh Lạc ngang hàng với Nhan Thành Thái, khỏi nhìn qua . Đúng như dự đoán của nàng, mỗi lần Nhan Thành Thái vào tướng phủ là liền khó chịu. Nhìn xem, nghiến răng sắp nát hết trơn rồi.

      Cười khẽ tiếng, Nhan Cánh Lạc trêu ghẹo : " Đại ca, đừng nghiến nữa, tiền cũng phải của ca, người ta chỉ muốn trang trí cho đẹp mắt mà thôi nha! Dù gì cũng là thừa tướng nước nha." Ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn người nào đó.

      Nhan Thành Thái liếc nàng cái, đúng vậy, tiền này là của lão già vô lương kia, cần tiếc bạc. Dù sao đây cũng là tiền bất chính. là thương nhân, tiền bất chính, thèm.

      Nhìn biểu tình thông suốt của Nhan Thành Thái, Nhan Cánh Lạc cười khẽ. Hai người lại vừa vừa ít chuyện vụn vặt, bao lâu sau đến chính đường.

      Bên trong chính đường, Nhan Huỳnh Lân ngồi dùng trà, giống như là đợi hai người bọn họ đến.

      Nhìn qua thân ảnh của Nhan Huỳnh Lân trong sảnh đường, ánh mắt của Nhan Cánh Lạc loé lên mạt ánh sáng lạnh, sau đó, trong mắt lại là thần thái vui vẻ và xúc động lấp đầy.

      Chân bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc vượt mặt Nhan Thành Thái chạy vào sảnh đường. Vừa chạy chậm, vừa vui vẻ hô lên tiếng "Phụ thân" tràn đầy tình cảm và nhung nhớ.

      Nhan Huỳnh Lân nghe tiếng gọi, ngẩn đầu lên nhìn thấy thân ảnh nhắn chạy chậm về phía . Ánh sáng tính toán chợt loé qua trong mắt . Nở nụ cười tiêu chuẩn của từ phụ, Nhan Huỳnh Lân liền đứng lên giang rộng đôi tay ôm Nhan Cánh Lạc vào lòng.

      " Phụ thân, Lạc Nhi trở về rồi!" Giọng nũng nịu ngọt ngào của Nhan Cánh Lạc truyền đến.

      Nhan Huỳnh Lân cười hiền từ nhìn nàng, sau đó vuốt vuốt mái tóc đen của Nhan Cánh Lạc. "Lạc Nhi ngoan của cha trở về rồi, nào, cho cha nhìn xem con của cha lớn lên xinh đẹp như thế nào."

      Vừa , Nhan Huỳnh Lân liền kéo Nhan Cánh Lạc ra khỏi lồng ngực, cúi xuống nhìn vào gương mặt của nàng.

      Khi nhìn đến gương mặt của Nhan Cánh Lạc, Nhan Huỳnh Lân có chút giật mình.

      ....bình thường!


      Vốn nghĩ mẹ của Nhan Cánh Lạc khi xưa cũng là đệ nhất mỹ nhân của Tây Tần, danh tiếng phương, Nhan Cánh Lạc là con của nàng, ít ra cũng nên hưởng được ít từ nàng ấy chứ? Sao bây giờ nhìn lại chỉ miễn cưỡng có thể xem như thanh tú?

      Nhìn ra thất vọng của Nhan Huỳnh Lân về gương mặt của mình, Nhan Cánh Lạc cười lạnh trong lòng. Ta có nhan sắc, xem lão muốn lợi dụng ta như thế nào. Ánh mắt nàng chợt loé, gương mặt lại hơi cúi gầm xuống. bên tóc cũng rũ xuống, làm lộ ra vết sẹo mờ nhạt bên phía má phải của nàng.

      Nhan Huỳnh Lân nhìn thấy vết sẹo kia, gương mặt hơi cứng lại. Mặt của tiểu nữ nhi xinh đẹp, ít ra trang điểm chút miễn cưỡng cũng nhìn thuận mắt, nhưng bây giờ gương mặt lại có vết sẹo dài như vậy, dùng bao nhiêu phấn mới có thể che được a?

      Giọng có chút cứng ngắc, Nhan Huỳnh Lân mở miệng hỏi: " Lạc Nhi, vết sẹo của con....từ đâu mà ra?"

      Nhan Cánh Lạc theo quán tính đưa tay lên che vết sẹo, gương mặt tỏ vẻ buồn khổ xót xa :" Phụ thân, những người trong am ni đều là bọn xấu, bọn họ bắt nạt Lạc Nhi, trong lần đùa giỡn quá trớn xô ngã Lạc Nhi làm bị thương bên mặt của con. Sau lại bọn họ sợ tội nên cho đại phu đến chữa trị cho con, chỉ ném cho con lọ thuốc cao. Về sau, ai cho con nên ăn uốn kiêng cữ, cho nên, vết sẹo này....vốn ....."

      đến đây, nước mắt của nàng lại trào ra. Trong giọng nghe ra được cuộc sống mười năm nay của nàng khổ sờ như thế nào, vất vả như thế nào.

      Nhan Huỳnh Lân ánh mắt loé lên tia sáng lạnh. Nơi am ni mà Nhan Cánh Lạc vào ở vốn là nơi mà Diệp Ngữ Lan sắp xếp, nếu như ở đó nàng có xảy ra chuyện gì, nhất định có người truyền tin đến. Nhưng trong mười năm nay, hề nhận được tin báo bệnh hay bị thương của Nhan Cánh Lạc, chỉ có phong thơ báo bình an mỗi tháng đúng hẹn được đưa đến tướng phủ.

      Nhìn Nhan Cánh Lạc khóc có chút thê thảm, Nhan Huỳnh Lân cũng đành lòng, dù gì cũng là con dòng chính, là đích nữ. Cho dù gả được cho vương tôn quý tộc, với thân phận đích nữ phủ thừa tướng, Nhan Cánh Lạc vẫn có thể liên hôn với số công tử thế gia.


      Nghĩ nghĩ, Nhan Huỳnh Lân lại hỏi: "Vậy trong mười năm ở đó, con vẫn được theo học đầy đủ cầm kỳ thư hoạ chứ? Lễ nghi sao?"

      Nghe Nhan Huỳnh Lân hỏi, Nhan Cánh Lạc cười khổ : "Phụ thân, con ở đó, ngoài gánh nước, trồng rau, học phật lí, chỉ được học cầm. Ngoài ra còn gì nữa."

      "Học cầm? Vậy có tinh thông hay ?" Nhan Huỳnh Lân gấp gáp hỏi. Trong mắt có chút hi vọng nhìn nàng.

      Nhưng nhận được lại là cái lắc đầu của Nhan Cánh Lạc, " có. Con chỉ được học sơ lượt qua, sau đó sư thái lại , phật môn nên thanh tịnh, về sau lại cho phép con học nữa."

      Nghe được đáp án, Nhan Huỳnh Lân lại thất vọng. ra là con cờ vô dụng. Trong mắt chợt loé vẻ chán ghét cùng kiên nhẫn, nhưng rất nhanh lướt qua. Thay vào đó vẫn là nét dịu dàng hiền từ của người cha thương con .

      Nhưng mà cho dù ánh mắt của Nhan Huỳnh Lân có che giấu thâm sâu đến cỡ nào chăng nữa chán ghét của vẫn bị Nhan Cánh Lạc nhìn thấy được.

      Đáng buồn thay, người cha, thương con được tính bằng "lợi ích" mà đứa con đó có thề mang lại cho ta. Nhan Cánh Lạc, ngươi còn sao? Đó chính là
      "Tình thương" của Nhan Huỳnh Lân cho ngươi.

      Trong lúc bầu khí có phần gượng gạo thấp dần xuống, Nhan Thành Thái vừa cười vừa vào : "Cha, cũng muộn rồi, muội muội mới về đến nhà, còn chưa có dùng bữa tối đâu. Cha mau để muội ấy trở về viện của mình ."

      Nhan Huỳnh Lân nghe vậy như tìm được cái cớ, nhanh chóng bảo Nhan Thành Thái đưa Nhan Cánh Lạc trở về nơi của nàng để nghỉ ngơi. Trước khi còn dặn hai người bọn họ sáng mai đến từ đường thắp nhang cho mẫu thân của hai người, sau đó là chào Diệp Ngữ Lan tiếng.


      Hai người Nhan Cánh Lạc và Nhan Thành Thái gật đầu, sau đó cúi chào Nhan Huỳnh Lân rồi từ từ rời khỏi chính đường.

      Khi bóng dáng hai huynh muội Nhan Thành Thái vừa khuất bóng ở chỗ khúc cua, ánh mắt của Nhan Huỳnh Lân cũng từ từ lạnh . Hừ, ra bấy lâu nay Diệp Ngữ Lan giấu ống ta đưa con dòng chính ra ngoài là để đày đoạ nó, còn hại nó trở nên vừa xấu xí vừa vô dụng. Biết thế ngày xưa nên nghe lời con tiện nhân đó mà đưa Cánh Lạc lên chỗ khỉ ho còn gáy kia. Xem ra, đứa còn dùng được, vậy chỉ còn cách bồi dưỡng đứa còn lại thôi.

      đường trở về, Nhan Thành Thái đưa Nhan Cánh Lạc trở về nơi nàng ở lại, là Ảnh Lạc Viện.

      Ảnh Lạc viện, là nơi ở phía bắc trong tướng phủ, bao quanh bởi rừng trúc u nhã, cách hơi xa nơi hậu hoa viên của tướng phủ. Chỗ này do chính Nhan Thành Thái cho người tu sữa và xây dựng lại ít theo cầu của Nhan Cánh Lạc.

      Lúc đầu vốn việc này do Diệp Ngữ Lan sắp xếp, nhưng Nhan Thành Thái vì lấy cớ hiểu muội muội thích gì nên giành lấy quyền sắp xếp chỗ ở cho Nhan Cánh Lạc. Đùa sao? Để cho người đàn bà kia sắp xếp, còn bị tiểu muội chỉnh cho chết?

      Xuyên qua rừng trúc là tứ hợp viện khá rộng rãi, bao gồm ao sen giữa sân, sân sau có nhà thuỷ tạ, đình nghỉ mát bên cạnh ao sen. Bên trong có rất nhiều phòng trống, trong đó có hai phòng cho Lam Hoàn và Lam Phượng, mỗi người sắp xếp ở ngay bên cạnh phòng của Nhan Cánh Lạc.

      Phòng của Nhan Cánh Lạc bao gồm ba gian, nơi để tiếp khách, bên trong phòng ngủ có thêm phòng tắm . Tất cả cách bài trí và sắp xếp đều tinh mỹ, rất hợp ý của Nhan Cánh Lạc.

      Mọi người hầu trong viện đều là người của Nhan Cánh Lạc, cho nên, khi có người thả "chuột" vào, bọn họ nhất định tương kế tựu kế.

      Nhan Thành Thái đưa nàng đến Ảnh Lạc viện xong bảo nàng tắm thay đổi xiêm y. lát nữa khi thay y phục xong cả bốn người ra phủ để ăn uốn. Dĩ nhiên, ra phủ tất nhiên là bằng cửa sau.

      Nhan Thành Thái , viện của là Thành Tập viện ở đối diện Ảnh Lạc viện của Nhan Cánh Lạc, chỉ cách cây cầu , vì vậy rất nhanh thay đổi xiêm áo, chạy đến tìm Nhan Cánh Lạc.

      Khi vừa bước vào viện, nhóm ba người thân nam trang đợi . Khi nhìn đến Nhan Cánh Lạc,ánh mắt của Nhan Thành thái khỏi sáng lên.

      Quả hổ danh là muội muội của . thân nam trang màu lục nhạt, gương mặt tẩy lớp hoá trang xấu xí, lộ ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành, bây giờ mặc nam trang vào chính là mỹ thiếu niên nghiệt nhất từ trước tới nay mà nhìn thấy. Khí độ bất phàm, tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.

      "Huynh đệ, ngươi rất soái nha!" Giọng giễu cợt của Nhan Thành Thái bay đến, tiếp theo là gương mặt cười tự hào ngu ngốc của .

      Đám người Lam Phượng Lam Hoàn khịt mũi khinh thường, đùa gì vậy, còn ai có thể so với tiểu thư nhà bọn họ nha? Từ trước tới nay có bao nhiêu người có đủ định lực để chống lại nhan sắc của Mị Sát chứ?

      Nhan Cánh Lạc cười cười, ngoắc tay với Lam Phượng và Lam Hoàn, dẫn đầu phi thân về phía cổng sau tướng phủ, chuẩn bị ăn.

      Nhan Thành Thái bị bỏ lại sau lưng, sờ sờ cái mũi, sau đó, rất nhanh phi thân đuổi theo ba người kia.

      nhóm bốn người phi thường xuất chúng xuất trong đêm, cùng nhau tiến đến phía tửu lâu lơn nhất kinh thành, Phượng Hoàn Đệ Nhất lâu.


      tú cầu, Chris, PhongVy15 others thích bài này.

    2. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      Huhu... Đợi truyện của ss mún dài ̉ lun, bắt đền ss đó!!! Mai đăng thêm 1 chương nữa nha ss @Âu Dương Nhan iu vấu. [​IMG]
      Last edited: 22/10/14
      FuuÂu Dương Nhan thích bài này.

    3. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      truyen ban hay qua nhung ma doi truyen de doc thi hoi bi lau.Khong biet a nam 9 cchuong nao moi xuat hien nua?cha gi ma chi biet loi dung con gai minh,tu tu chi nu 9 de xu~ ly tui e het cho coi
      Âu Dương Nhan thích bài này.

    4. Ha mi

      Ha mi Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      82
      trời hay quá, hi thằng cha của nữ chính đúng là kiểu khốn nạn tiêu chuẩn,:yoyo62::yoyo62: hừ, rùi tỷ làm cho tướng phủ bọn đó phải trả hừ hừ:die::die:, aizzzzzzz ta mong ngóng dc gặp nam chính quá:th_57::th_57:, hichcic bik chừng nào mới có đất cho diễn aaaaaa:th_109::th_109:
      Âu Dương Nhan thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ai sao ta ko biet, chu ta la thich nu 9 cang ac cang tot, huyet tay 1 lan dam nguoi "mat nguoi da thu" ay di....... 1 tuan bien mat @Âu Dương Nhan xuat hien hoanh trang the, 2 chuong lien, thanks nang nhak
      Âu Dương Nhan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :