Hì hì, nghĩ 1 tuần có việc mà nhận được nhiều comt quan tâm của mọi người quá! Nhan Nhan rất vui nha! ^^
P/s: cho mọi người nghe, hình trình tìm kiếm nam chính còn xa vời vợi a..... Mọi người cứ từ từ hóng ấy nha!
Chương 7: XẤU NỮ
Edit: Nhan Nhan
Mùa xuân, ở phương Bắc thường tối rất nhanh, mặt trời chiều đỏ rực từ từ lặn khuất sau núi, trước cổng thành Tây An, lối ra vào thành duy nhất từ từ đóng lại, từ đằng xa, hai tên lính canh nghe được tiếng vó ngựa lao tới.
"Quan gia, khoan hãy đóng cửa!"
Giọng khàn khàn của phụ nhân béo mập ngồi chiếc xe ngựa. mặt bà có chút nôn nóng, giọng cũng mang theo mấy phần cầu khẩn.
Hai tên lính canh thấy chiếc xe ngựa có phần mộc mạc thô sơ, nhưng trái ngược hoàn toàn là phụ nhân ngồi ngoài trước xe ngựa lại ăn mặc diêm dúa, màu sắc sặc sỡ. vòng cổ của bà ta còn đeo xâu chuỗi ngọc. Có lẽ là người có tiền muốn vào thành, cho nên hai tên lính canh dừng động tác.
Xe ngựa vừa chạy đến trước cổng thành, phụ nhân mập mạp liền tươi cười như phật di lặc nhảy xuống xe, lắc lắc cái mông đến trước mặt hai tên lính. "Quan gia, hai vị làm ơn cho chúng tôi vào thành, chúng tôi là người của phủ thừa tướng, đường đón tam tiểu thư của chúng tôi về phủ!" Vừa , bà ta vừa xuất ra lệnh bài của tướng phủ.
Người chuyện ngọt ngào, lại thấp kém, nụ cười chân lấy lòng nhưng trong mắt hề có ý cười, nghời phụ nữ này phải là Bàn nương còn ai vào đây?
Hai tên lính nhìn thấy lệnh bài có khắc huy hiệu của thừa tướng, hai mặt nhìn nhau, sau đó cười cười " ra là người của tướng phủ. Mau vào mau vào, chúng ta sắp đóng cửa thành rồi, đừng làm chậm trễ thời gian"
Bàn nương cười híp mắt, sau đó gật đầu cám ơn hai tên lính "Đa tạ hai vị quan gia."
Sau khi Bàn nương lấy lại lệnh bài, ngồi lên xe, hai tên lính đứng sang hai bên nhường đường, chiếc xe ngựa thô sơ từ từ tiến vào trong thành.
Sau khi xe ngựa được đoạn, trong xe ngựa truyền ra tiếng , "Bàn nương, bây giờ vào thành, khi đến tướng phủ, bà còn là Bàn nương nữa, mà là nhũ nương của Diệp Ngữ Lan, bà nhớ thân phận, bối cảnh của bà ta chưa?" Giọng ngọt ngào, êm dịu nhưng lại chứa lạnh lùng trời sinh, ai khác chính là giọng của Nhan Cánh Lạc.
Bàn nương híp mắt cười cười , " Tam tiểu thư, đường lão nô làm hết phận , khi về đến tướng phủ, người nên tiếng tốt đẹp trước mặt của nhị phu nhân tiếng nha!"
"Khì khì...! Bàn bà bà, người lợi hại!" Là giọng non nớt trẻ con của Lam Hoàn.
Bên ngoài xe, Quỷ lão và Bàn nương cùng nhìn nhau cười.
Chiếc xe ngựa đến thành đông, bước vào khu vực của quan lại và quý tộc. đường nhận được ít ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Thành Đông phố Tây An, là con đường lát vàng, như vậy có nghĩa là con đường này phần lớn tập trung khá nhiều trạch cư của quan lại có quyền to và số đình viện của quý tộc hoàng gia như phủ của Quận vương, Thân vương, Vương gia, vân vân...
Ai cũng biết, người muốn vào khu vực này sinh sống phải là người quý cũng phú, mỗi tấc đất ở đây đều được xem như tấc vàng, người bình thường đường cũng có thể là con em quý tộc, hoặc là quan lại ở triều đình.
Cho nên, khi chiếc xe ngựa thô sơ của Nhan Cánh Lạc chạy vào khu vực này đều bị ánh mắt xem thường của mọi người nhìn chằm chằm. Bọn người này ở đâu đến vậy? biết quy tắc dân đen được vào đây sao?
Ánh mắt của mọi người luôn dõi theo chiếc xe ngựa thô sơ cũ kỹ đó, cho đến khi nó dừng lại trước toà đình viện lớn.
Trước sân có đặt đôi thạch sư nhe nanh giơ vuốt, cửa lớn của đình viện được sơn son thiếp vàng, bên ngoài có hai tên nha sai đứng canh gác. Bên toà đình viện treo tấm bảng to, chữ hoàng phi bay múa, hữu lực mà mất nét uyển chuyển. hổ danh là ngự bút của đương kim hoàng đế, tấm biển đề hai chữ 'Tướng Phủ', vừa quý giá, lại đáng kiêu ngạo.
Phía trước đại môn tướng phủ, có thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Thân hình cao lớn, mang dáng vẻ thon dài của văn nhân thi sĩ, gương mặt tuấn, bên môi lúc nào cũng treo nụ cười nhàn nhạt. Người đối diện nhìn vào cảm giác giống như gió xuân lùa thổi, khoan khoái dễ chịu, nhưng mấy ai có thể nhìn thấy, nụ cười chưa bao giờ chạm đến đáy mắt. Người này ai khác chính là Nhan Thành Thái.
Nhan Thành Thái, mấy ngày trước nhận được tin của Nhan Cánh Lạc hôm nay trở về tướng phủ, thế nhưng chờ ở cửa từ sáng đến bây giờ mà vẫn thấy tăm hơi cùa người kia đâu. Nhìn sắc trời cũng xế chiều, nghĩ nghĩ giờ này cổng thành cũng đóng cửa rồi, chắc có lẽ ngày mai muội muội mới đến nơi. Nghĩ vậy, Nhan Thành Thái định quay lưng trở về nghe tiếng xe ngựa đát đát tới.
Khi nhìn kỹ chiếc xe ngựa, Nhan Thành Thái nhíu mày chặt lại. Diệp Ngữ Lan, mụ đàn bà ngu xuẩn này, muốn cho tướng phủ mất mặt hay sao lại đưa cho Lạc nhi chiếc xe ngựa này? Bà ta biết đây là nơi tập trung quyền thế và thương nhân giàu có hay sao?
Sau khi xe ngựa dừng lại, Bàn nương từ xe nhảy xuống, nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, khom lưng chào :" Thỉnh an đại thiếu gia, lão nô phụng mệnh của nhị phu nhân đón tam tiểu thư trở về, nay sứ mệnh hoàn thành, lão nô cần lhari trở về bẩm báo cho nhị phu nhân."
Nhan Thành Thái nhìn thấy ám hiệu của Vô Ảnh Cung, ánh mắt chợt loé, sau đó nhăn mày kiên nhẫn :" làm chuyện của ngươi ." Sau đó phất tay ý bảo Bàn nương có thể .
Bàn nương cười cười, khom người cúi chào, sau đó lắc lắc mông vào bên trong tướng phủ, đường thẳng tới Lan Xuân Viên của Diệp Ngữ Lan.
Lúc này, Nhan Thành Thái đến gần xe ngựa, ánh mắt loé lên vui vẻ. Muội muội đến, xem ra lâu nữa có thể trở về địa bàn của mình rồi. Mấy tháng nay ở trong tướng phủ, hết phải đóng kịch làm hiếu tử, lại còn phải vờ làm huynh trưởng tốt. Mỗi lần nhìn thấy ba người kia diễn trò là muốn buồn nôn. phải khinh thường mấy người đó diễn quá dở nha, là quá cao siêu, ánh mắt nhìn người sắc bén cho nên mới nhìn cái là biết bọn họ muốn làm gì nha. Muốn xin tiền của ? có cửa đâu!
"Muội muội, đến nơi rồi, mau xuống xe , lát nữa đại ca dẫn muội đến nơi mà huynh an bài cho muội." Lời lấy lòng, cùng với nụ cười nịnh nọt của Nhan Thành Thái làm cho mọi người xung quanh giống như hoá đá.
Đây mà là Nhan đại công tử ngọc thụ lâm phong, tuấn hơn người, mắt cao hơn đầu, phong lưu tiêu sái mà mấy tháng nay bọn họ nhìn thấy sao? phải Nhan đại công tử lac người vô cùng khinh thường người khác nịnh nọt sao? Sao bây giờ Nhan đại công tử lại có vẻ mặt nịnh nọt như thế này nha?
"Hì...!" Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng cười thanh thuý dễ nghe, tiếp đó là bàn bạch ngọc, thon dài đưa ra vén lên rèm xe ngựa.
Khi mọi người tậo trung nhìn vào đôi tay bạch ngọc vừa thon dài vừa xinh đẹp đó, người ngồi trong xe cũng xuất .
Mọi người đều tập trung nhìn vào trong xe, đến khi nhìn chủ nhân của bàn tay bạch ngọc kia, mọi người đồng thời hít vào ngụm khí. Trời ạ! quá xinh đẹp rồi. lẽ đây chính là tam tiểu thư Nhan Cánh Lạc của phủ thừa tướng sao?
Trong khi mọi người còn thắc mắc, hai thân ảnh nhắn xinh xắn nhảy xuống xe. Mọi người lại kinh ngạc phen. A, sao lại có hai người?
Lam Hoàn cười híp mắt nhìn Nhan Thành Thái, nàng vén lên rèm xe, sau đó đồng loạt cùng Lam Phượng nhảy xuống xe ngựa, cười :" Đại công tử, để người chờ lâu. Tiểu thư đợi người trong xe."
Nhan Thành Thái gật đầu, lại tiến lên vài bước, sau đó vén rèm xe ngựa lên, đưa tay ra đón Nhan Cánh Lạc, vừa cười : "Muội muội mau xuống, đại ca đói bụng, chúng ta cùng nhau vào ăn ơm !" Biểu tình cực kỳ hưng phấn của Nhan Thành Thái chưa kịp biểu lộ ra ngoài, khi nhìn lượt trang trí trong xe, mặt liền tái nhợt.
Bại gia tử! Trong đầu của Nhan Thành Thái liền lên ba chữ to đùng ở trong đầu. Sắc mặt cứng ngắc, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Nhan Cánh Lạc.
Nhịn xuống, nhịn xuống Thành Thái, người đánh lại nàng, đánh lại. Tiền này là của nàng, khokng lhari của ngươi. phải. Nhịn xuống, nhịn xuống....
ai biết Nhan Thành Thái nhìn bề ngoài giàu có, tuấn tiêu sái lại là người tiền như mạng và có tính keo kiệt trời sinh. Nhưng mà đám người của Nhan Cánh Lạc lại rất ràng. Bởi vậy lúc nảy Lam Hoàn mới cười vui vẻ mời tiến vào trong xe.
Bên trong trang trí xa hoa và cực kỳ phung phí, khác hẳn hình dáng thô sơ đơn bạc ở bên ngoài, làm cho Nhan Thành Thái cũng lầm tưởng. Suy nghĩ lại cũng thấy đúng, với tính cách của muội muội , làm sao có thể để cho bản thân mình chịu thiệt ngồi lên chiếc xe vừa cũ vừa thoải mái.
Nở nụ cười tiêu chuẩn, Nhan Thành Thái đưa tay ra, dắt tay của Nhan Cánh Lạc bước xuống xe, vừa kề sát vào thầm: "Kịch hay còn ở sau màn, muội muội mau tiến vài biểu diễn cho gia xem ."
Nhan Cánh Lạc cũng nhếch khoé môi, khẽ câu "Cung kính bằng tuán mệnh."
Khi Nhan Cánh Lạc bước xuống xe, thân váy trắng thuần khiết, tóc đen xoã dài đến thắt lưng, thân nhàng ung dung như cánh bướm, khoan thai bước xuống xe. Khí chất của nàng thanh tao mà lịch , cử chỉ điệu bộ lại đoan trang đúng mực, từng bước từng bước nhàng xuống, khiến cho người vây xem xung quanh khỏi tán thưởng.
Quả nhiên là danh môn tiểu thư, được giáo dục tốt, ngay cả cái nhấc chân giơ tay đều mang theo cỗ quý khí ưu nhã.
Khi Nhan Cánh Lạc xuống xe, mọi người chỉ tập trung đến dáng vẻ của nàng, sau khi nàng bước xuống, ngẩn mặt lên, mọi người mới chú ý đến gương mặt của nàng.
Những tưởng, hai nha hoàn của tam tiểu thư là cặp sinh đôi xinh đẹp lúc nảy hơn người, bản thân nàng chắc chắn còn phải đẹp hơn nữa, khiến cho mọi người hào hứng chờ xem, thế nhưng khi chân chính nhìn thấy gương mặt của Nhan Cánh Lạc, bầu khí lập tức xìu xuống.
Tại sao dáng người thướt tha như vậy, khí chất ưu nhã thanh tao như vậy mà gương mặt của nàng lại bình thường như vậy? Miễn cưỡng cũng chỉ được coi như thanh tú. Điều đáng chú ý duy nhất chỉ có mỗi đôi mắt to đen tuyền như hắc bảo thạch trân quý điểm xuyết làn da trắng nõn như bạch ngọc của nàng. Ngoài ra, còn gì khác.
Cảm nhận được bầu khí khó chịu, khoé môi Nhan Cánh Lạc cong lên độ cong rất , sau đó nàng liếc mắt ra hiệu cho hai người Lam Phượng Lam Hoàn cái.
Hai người kia nhận được tín hiệu, trong tay áo liền vận công, dùng lực phất tay cái. Động tác nhanh đến mức ai kịp trông thấy.
Bỗng nhiên làn gió biết từ đâu đến, nhanh chóng thổi bung váy áo và tóc mai của Nhan Cánh Lạc lên. Khi gió lặn , khí trầm nén nãy giờ như bùng nổ.
"A. xấu xí!"
biết là giọng của ai vang lên, nhưng câu như vậy khiến mọi người bừng tỉnh.
ra tam tiểu thư lại là xấu nữ. Làm sao nữ tử có gương mặt tầm thường như vậy, mặt lại có vệt sẹo dài khủng bố như vậy lại còn dám bước ra đường? sợ mất mặt hay sao? Xấu xí phải tội, nhưng ra đường hù người ta lại là tội lớn.
Tiếng xầm xì bàn bán vang lên, bổng chôc như vỡ oà. Lúc mọi người sôi sục chuyện tiếng rống vang lên.
"Các ngươi làm gì? Sao lại tập trung trước cửa tướng phủ? Còn mau cút!" Đây là tiếng rống giận của Nhan Thành Thái. Dáng vẻ của rất tức giận, lại mang theo mấy phần che chở cho Nhan Cánh Lạc.
Mọi người ngay lập tức ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó xuỳ tiếng cũng bắt đầu bỏ . phải là xấu nữ sao? Còn có cái gì đâu mà xem. , về nhà nhất định phải chuyện tam tiểu thư phủ thừa tướng là xấu nữ cho người trong nhà nghe mới được.
Sau khi mọi người rút hết, Nhan Cánh Lạc mới cười, cầm ngược lại tay của Nhan Thành Thái, từ từ : "Đại ca, huynh càng ngày càng hiểu ý của muội nha. , vào trong chúng ta còn tuồng kịch cần phải diễn. Diễn xong muội mời ca ăn, được ?"
Nhan Thành Thái cười to, "Dĩ nhiên là được, muội mời, ca ăn xem như nể mặt rồi!" Dáng vẻ ung dung như vậy, quay ngoắc thay đổi trăm tám mươi độ, lúc nào yhif còn nhìn ra tức giận rống to như lúc nãy.
Hai người từ từ bước vào trong tướng phủ, hai nha hoàn Lam Phượng và Lam Hoàn nhanh chóng bước theo sau.
Khi bốn người bước vào, cửa đại môn của tướng phủ từ từ khép lại.
Tin tức Nhan Cánh Lạc tam tiểu thư của tướng phủ là xấu nữ, trong đêm truyền khắp kinh thành.
Ngước nhìn bầu trời chiều nhuộm màu hồng nhạt, bước chân từ từ theo Nhan Thành Thái tiến về chính sảnh, khoé môi Nhan Cánh Lạc nhếch lên cười lạnh. Xấu nữ? Ta đúng là "xấu nữ", ta muốn xem, Dạ Tĩnh Trường, Nhan Huỳnh Lân, còn có tiện nhân Nhan Như Ngọc kia, nhìn thấy "xấu nữ" như ta có thể diễn trò hay gì.
chờ mong.