1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 31: MỚI GẶP
      Edit: Ladybjrd

      Hiên Viên Ký cùng thái tử phi tiến cung, thế mới biết, Hoàng thượng thiết yến, chỉ mà ngay cả các hoàng tử công chúa khác, các đại thần cũng tiến cung.

      Xa xa nhìn thấy Lạc Hoài Lễ, Hiên Viên Ký ngừng cước bộ, nhướng mày, cười với thái tử phi, “Ngươi nhớ lầm chứ? Hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi nhiều người như vậy.”

      Thái tử phi nhíu nhíu mày, “Thiên Ngữ biết hôm nay là ngày gì.”

      Hiên Viên Ký gì, bởi vì Lạc Hoài Lễ tới. Hoài Lễ hành lễ xong cũng tràn đầy nghi hoặc, “Hôm nay là ngày gì vậy? Vừa rồi ở cửa cung tình cờ gặp vài người, cũng đều chuyện gì, ngay cả cha ta cũng biết chút gì.”

      Hiên Viên Ký gật đầu với Lạc tới sau lưng Lạc Hoài Lễ rồi bước , “Ta vừa mới hỏi Lý công công, chỉ phụ hoàng có tin kinh hỉ muốn thông báo.” thầm lắc đầu, nghĩ tới tính cách trẻ con bốc đồng của Hoàng thượng đại nhân, chỉ sợ à có gì hỉ, chỉ có kinh mà thôi!

      Hiên Viên Ký vừa vừa chuyện với Lạc , đến khúc quanh, đột nhiên vật thể từ đâu vọt tới bắn thẳng vào trong lòng .

      “Thái tử?” Thị vệ lên tiếng kinh hô, Hiên Viên Ký khoát tay áo, ý bảo sao. Nhăn mặt cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy tiểu hài tử xoa xoa cái trán, nhất thời sửng sốt, lấp tức đại hỏa ôm lấy tiểu hài tử ném về phía Lạc Hoài Lễ, quát lên, “Lạc Hoài Lễ, trông coi nhi tử của ngươi !”

      Bị bất ngờ, Lạc Hoài Lễ luống cuống tay chân tiếp được hài tử bay tới, vừa , “Thần làm sao có…”, nhưng chợt kinh ngạc há to miệng, những lời còn lại chợt biến mất khi nhìn thấy hài tử trong lòng.

      Lạc quay đầu nhìn lại cũng biến sắc, nguyên nhân là do hài tử kia so với Lạc Hoài Lễ khi còn bé, có năm phần tương tự, nhất là ánh mắt kia, chính là phiên bản của Lạc Hoài Lễ. Hiên Viên Ký và Lạc Hoài Lễ quen biết nhau từ , khó trách trong lúc bất ngờ vội vàng nhận định quan hệ của hai người.

      Hiên Viên Ký cũng sau khi xong mới chợt nhớ ra Lạc Hoài Lễ chưa hề có con.

      Trong lúc mọi người còn nghi hoặc, Phượng Định vội vàng đuổi tới, liếc mắt thấy Lãng nhi trong lòng Lạc Hoài Lễ thở phào nhõm. Ánh mắt đảo qua, thấy thái tử, vội vàng hành lễ.

      “Điện hạ.”

      Hiên Viên Ký ngạc nhiên , “Di, hoàng thúc hồi kinh sao? Sao ta chưa nghe vậy?” Hay đây chính là nguyên nhân phụ hoàng thiết yến?

      Phượng Định lắc đầu, “Vương gia còn có việc, vẫn chưa hồi kinh.”

      Hiên Viên Ký cười, “Làm sao có việc đó được, mười tám thị vệ phải luôn ở bên người hoàng thúc sao?”

      Phượng Định mắt nhìn chằm chằm vào Lãng nhi, miệng đáp, “Thuộc hạ đưa tiểu vương gia vào kinh.”

      Hiên Viên Ký mỉm cười gật đầu, về phía trước vài bước, bỗng nhiên như nghĩ ra cái gì đó thích hợp, quay phắt đầu lại, miệng há to, “Ngươi cái gì? Tiểu vương gia?” phải là cái nghĩ đấy chứ!

      Tay chỉ về phía Lãng nhi, kêu lên tiếng: “Phượng Định.”

      Phượng Định đáp câu hỏi của thái tử mà lắc mình tới trước mặt Lạc Hoài Lễ, muốn đón Lãng nhi về.

      Lạc Hoài Lễ theo bản năng siết hai tay, ôm Lãng nhi nghiêng người , đến lúc nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của Lãng nhi mới phát mình làm hành động kỳ quái cỡ nào.

      Phượng Định trầm giọng , “Lạc tướng quân, để Phượng Định bế tiểu vương gia .”

      Dừng chút, Lạc Hoài Lễ mới giao hài tử trong tay cho Phượng Định, trong nháy mắt cảm giác buồn bã dâng lên, khỏi nhếch miệng cười, hôm nay sao lại trở nên khác thường như vậy chứ.

      Lãng nhi ôm cổ Phượng Định, đôi mắt an tĩnh đánh giá Lạc Hoài Lễ.

      Lạc Hoài Lễ thấy lại bước về phía trước hai bước, Lạc đưa tay lôi lại, “Hoài Lễ”

      Lạc Hoài Lễ nghiêng đầu nhìn sang, chợt phản ứng lại, lắc đầu cười, “Cũng biết hôm nay bị làm sao nữa, cảm thấy rất ưa thích hài tử kia!”

      Lạc cũng cười, “Là rất hữu duyên, bộ dáng có vài phần tương tự!”

      Hiên Viên Ký lại hề để ý đến cuộc đối thoại của phụ tử bọn họ, chỉ nhìn theo Phượng Định xa, mới lay lay tay thái tử phi, “Thiên Ngữ, nhéo ta cái , xem có phải ta nằm mơ .” Lại nhìn lên trời, “Mặt trời phải mọc đằng tây chứ, hoàng thúc lấy đâu ra nhi tử lớn như vậy?”

      Tới ngự hoa viên, từ xa nghe thấy tiếng Hoàng thượng cười to. Tới gần mới thấy Hoàng thượng cầm chén rượu uống, mà hài tử kia lại ngồi trong lòng Hoàng thượng, khuôn mặt nhắn nhăn nhó, “Hoàng đế bá bá, thứ này uống tốt.”

      Hoàng thượng vừa cười to vừa dỗ ngọt “Nam tử hán đại trượng phu, nên ăn thịt uống rượu Lãng nhi phải rèn luyện nhiều, đừng có giống với cha ngươi, uống chút đỏ mặt.”

      Lãng nhi chán ghét che miệng, chỉ còn đôi mắt hắc bạch phân minh liếc lại, “Nương thích rượu, Lãng nhi cần uống.”

      Hoàng thượng còn định gì, liếc mắt thấy Hiên Viên Ký tới, cười càng tươi “Thái tử rốt cục tới rồi, mau tới đây.”

      Hiên Viên Ký nghi hoặc tiến đến, còn chưa kịp hành lễ Hoàng thượng vội vàng đứng lên, đem Lãng nhi nhét vào lòng , rồi phất tay như trút được gánh nặng, “Đây là nhi tử của hoàng thúc ngươi, chăm sóc tốt cho trẫm, bế ăn cơm, đêm nằm ôm ngủ, hiểu chưa?”

      Hiên Viên Ký mở to mắt, lâu sau mới thốt ra hai chữ, “Phụ hoàng!”

      Hoàng thượng lập tức quay đầu , với thái tử phi, “Trẫm muốn mượn hoàng nhi vài ngày, thái tử phi để ý chứ?”

      Thiên Ngữ đỏ mặt lên, “Thiên Ngữ dám.”

      Hoàng thượng vỗ tay cười to, “Vậy tốt rồi. Thái tử, chăm sóc Lãng nhi cẩn thận cho trẫm, thiếu sợi tóc cũng tìm ngươi hỏi tội.” rồi đắc ý ngồi xuống, Lãng nhi đúng là rất đáng , nhưng cứ suốt ngày ôm như vậy phải là phụ lòng bao giai nhân trong cung sao?

      Hiên Viên Ký cười khổ, ôm hài tử trong lòng biết gì cho phải!

      Ngồi xuống, vừa muốn đặt Lãng nhi ngồi sang bên liền cảm giác được ánh mắt uy hiếp của vị ngồi bên kia phóng tới, vội vàng phản ứng lại, đặt Lãng nhi ngồi lên đùi, lúc này mới cảm giác được ánh mắt của phụ hoàng rời .

      Lãng nhi thuận thế dựa vào lòng , khuôn mặt nhắn ngẩng lên, ngọt ngào , “Thái tử ca ca! Lãng nhi muốn ăn cao hoa quế!”

      Thở dài, muốn gắp đồ ăn, lại vì ôm Lãng nhi trong lòng, tay thực đủ dài.

      Lạc Hoài Lễ bên cạnh nghiêng người tới, “Điện hạ, bằng để thần ôm !”

      Hiên Viên Ký vui vẻ ra mặt, với Lãng nhi, “Lãng nhi, lại làm quen chút, đây là Lạc ca ca, còn vị bên cạnh kia, là phụ thân của Lạc ca ca, ngươi kêu Lạc thúc , tới ngồi với bọn họ được ?”

      Lãng nhi càng chui sâu vào lòng , mở to mắt nhìn Lạc Hoài Lễ, lại mím môi chịu ra.

      Hiên Viên Ký sửng sốt, vỗ vỗ đầu , lại nhìn Lạc Hoài Lễ, cười , “Hoài Lễ, hôm nay mới biết ngươi cũng phải ngọc thụ lâm phong gì, ngươi xem, dọa tiểu hoàng đệ của bản cung sợ rồi.”

      Lạc Hoài Lễ ngượng ngùng cười, sờ sờ mặt, quay đầu lại hỏi Lạc , “Cha, hôm nay khuôn mặt ta thay đổi sao?”

      Lạc liếc cái, cũng có chút tò mò với phản ứng của Lãng nhi, “Nào, tiểu thế tử, gọi thúc thúc .”

      Lãng nhi nhìn , nửa ngày sau mới khẽ hỏi, “Ngài chính là binh bộ thượng thư sao?”

      Lạc cười gật đầu, ôn nhu , “Tiểu thế tử cũng nghe qua danh hào của thần sao? là hiếm có nha.”

      Lãng nhi lại nhìn lâu, đôi mắt chớp chớp sáng lên, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, “Ta tên Lãng nhi.”

      Lạc cười, “Ân, Lãng nhi a, rất êm tai.”

      “Ông nội gọi ta là Lãng nhi !”

      Lạc còn chưa kịp gì, Hiên Viên Ký thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống, vỗ vỗ đầu Lãng nhi, “Lãng nhi, gọi là thúc thúc.” Gọi là ông nội, chẳng phải là vô duyên vô cớ trở thành đồng lứa với phụ hoàng sao?

      Ai ngờ được, Lãng nhi “Oa!” tiếng liền khóc lên, “ cần, cần, kêu ông nội, Lãng nhi kêu ông nội.”

      Tiếng khóc cất lên liền gây nguy hại, ngay cả Hoàng thượng cũng thể dỗ đươc .

      Khóc làm cho cả Hoàng thượng cũng đau đầu, “Vì sao tiểu Lãng nhi lại nhất định kêu ông nội? cho bá bá nghe xem!”

      Lãng nhi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng rất ủy khuất, “Lãng nhi muốn có ông nội, người khác đều có, Lãng nhi cũng muốn.”

      Hoàng thượng dở khóc dở cười, sao có thể vì thiếu ông nội mà tự mình tìm lấy thế này. Sắc mặt trầm xuống, định giảng giải đạo lý phen, Lãng nhi liền mở miệng khóc lớn, “Bá bá thương Lãng nhi, ngay cả ông nội cũng chịu cho, oa!”

      Hiên Viên Ký cầu cứu nhìn Hoàng thượng.

      Hoàng thượng trận nhức đầu. Quên , chờ hoàng đệ đến tự mình giải quyết . Ngồi xổm xuống, dỗ: “Được, được, Lãng nhi nguyện ý kêu ông nội cứ kêu , đừng khóc đừng khóc, khóc làm trẫm đau đầu.”

      Lãng nhi nín khóc, mỉm cười, nhảy xuống khỏi đùi Hiên Viên Ký, chui vào lòng Lạc , “Ông nội!” Tiếng gọi thanh thúy vang lên, đến Hoàng thượng cũng nổi gân xanh đầy mặt, liếc mắt nhìn Lạc “Tiện nghi cho lão tiểu tử ngươi!”

      Lạc lên tiếng, vội vàng lau nước mắt mặt Lãng nhi. Nhìn vệt nước mắt loang khuôn mặt nhắn trắng ngần, Lạc chỉ cảm thấy trong lòng vừa phiền vừa đau, kịp tìm hiểu lý do cảm xúc này vội vàng đem những món điểm tâm bàn tới trước mặt, dỗ dành: “Lãng nhi ăn cái này, đừng khóc a!”

      Lãng nhi nhu thuận gật đầu, tựa vào ngực Lạc , ăn từng miếng ngon lành.

      Lúc này mọi người mới thở phào nhõm, Hoàng thượng cầm chén rượu lên, tiêu sái trở về chỗ ngồi.

      khối cao hoa quế vừa được ăn xong, Lạc Hoài Lễ vội vàng cầm khối khác đưa qua.

      Lãng nhi mở to hai mắt nhìn nhìn, đưa tay nhận đồ ăn mà lên tiếng, mặc cho Lạc Hoài Lễ nhìn đầy chờ mong.

      Lạc buồn cười, “Đây là nhi tử của ông nội, Lãng nhi phải gọi thúc thúc mới ngoan nha!”

      Lãng nhi ăn hết nửa khối cao hoa quế, đột nhiên câu: “Cảm ơn Lạc thúc thúc!”

      Chỉ có tiếng thúc thúc này mà cũng làm Lạc Hoài Lễ giảm hết lo lắng trong lòng. thực thể giải thích những dao động trong lòng hôm nay, chỉ có thể quy kết là do vừa gặp rung động. Đứa này, bộ dáng là giống mình, nếu như lúc trước xảy ra chuyện, có lẽ hài tử của cũng lớn từng này rồi. Nhớ tới việc này lại làm tự nhiên nhớ đến nàng! Ánh mắt Lạc Hoài Lễ trở nên mông lung, suy nghĩ cũng dần bay xa.

      biết, đôi mắt Lãng nhi thường quét về phía Lạc Hoài Lễ.

      Cùng lúc này, trong Đào Hoa cốc, Kỳ An nhìn ai đó ngồi yên tĩnh cả ngày, cảm thấy đau đầu vô cùng.

      Lại buổi sáng khi trở về, thấy trong phòng có ai, cái làm nàng sợ nhất chính là sợ người khác phát . Vừa chuyển thân định tìm Hiên Viên Sam liền như trận gió lao vào phòng.

      Cũng lời nào, sắc mặt trầm nhìn nàng cả nửa ngày, nàng có chút chột dạ, muốn vài câu gì đó nhưng dưới áp lực ánh mắt đó, lại nên lời.

      Nửa ngày, cũng chính quay người, vỗ ngực hít sâu vài hơi. Sau khi lấy lại được bộ dáng bình tĩnh, lẳng lặng ôm lấy nàng, đặt thẳng lên giường, lại lấy chăn ra đắp lên người nàng.

      Lúc Kỳ An định phản ứng lại, lại vươn bàn tay áp lên môi nàng, chậm rãi cúi người xuống, thẳng cho đến khi cùng nàng mắt đối mắt. Trước tư thế kỳ cục thế này, Kỳ An cực được tự nhiên.

      hơi hơi nhắm mắt, nâng đầu lên chút, vươn tay “”: “Ta tại muốn nghe ngươi chuyện. Ngươi ngủ!”

      Kỳ An bất đắc dĩ nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.

      Trong mộng tựa hồ mơ thấy cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng mơ thấy, chỉ biết là khi vừa tỉnh dậy mặt trời lặn, mà người kia ngồi trước giường, giống hệt tư thế lúc sáng, nhìn nàng chớp mắt.
      Miki Quỳnhbornthisway011091 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 32: KINH LY
      Edit: Ladybjrd

      Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ An cảm thấy trong mắt có ánh sáng uyển chuyển lưu luyến.

      Tay trái cảm thấy mát mát tiểu Thất kinh ngạc nâng tay lên nhìn, được băng bó lại, từng trận mùi thơm bay ra đúng là mùi cua Thiên Sơn ngọc lộ hoàn quý giá.

      Mùi hương nồng đậm thế này, rốt cục bôi bao nhiêu lên tay nàng?

      Kỳ An buông cánh tay, nhìn , “Ngươi dùng bao nhiêu thuốc vậy?”

      Hiên Viên Sam nhìn nàng, hề chớp mắt, lát sau, đáp mà hỏi lại, “ có gì tốt?”

      Kỳ An sửng sốt.

      Hiên Viên Sam hơi hơi cúi đầu, “ có gì tốt?”, bàn tay chậm rãi hạ xuống phủ lên cánh tay của nàng.

      Suy nghĩ thoáng hiểu ý tứ của , bộ dáng ảm đạm của làm tâm nàng tự nhiên rung lên.

      Kỳ An khép hờ mắt, than tiếng, “Từ sau khi chết sống lại, ta liền từng bước gian, từng bước sai. Luôn sợ hãi vì Tiêu Thất mà làm liên lụy đến hơn mười vạn người, cho nên ngừng sợ hãi. Sợ hãi tính kế, sợ hãi phản bội, sợ hãi gánh vác. Nhưng cho dù có suy tính đắn đo, cũng tránh đươc mưu toan và đau lòng. Ta , vì sao bề ngoài nhu nhược như vậy lại có thể làm ra những chuyện ngoan tuyệt đến thế, vì sao ràng hứa hẹn như vậy lại có thể thay đổi nhanh chóng, vì sao người gần gũi thân cận đến như vậy lại có thể trở thành xa lạ. Nhưng mà giống vậy. Ngay từ lần đầu nhìn thấy , ta thấy tin tưởng. làm ta cảm thấy an tâm, ấm áp. Ta cần vất vả phòng bị, cần lúc nào cũng phải lo lắng bị ruồng bỏ.”

      “Huống chi, từ phải mình lớn lên có cha mẹ, có những ngày vui vẻ, thực làm cho người ta thấy đau lòng.” giống với kiếp trước của nàng, ai cũng có gia đinh, chỉ nàng là có.

      Khóe mắt bị ngón tay nhàng lau, Hiên Viên Sam nhìn nàng, mắt tràn ngập ý thương tiếc.

      Kỳ An mở mắt, khóe miệng giật . Hóa ra nàng khóc! Nàng còn tưởng rằng nàng sớm hết nước mắt để khóc rồi! Giờ phút này, là Chiến Liệt động đến nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng? Hay là do ánh mắt người trước mặt quá ôn nhu, ngón tay quá ấm áp?

      Nước mắt lại theo nhau trượt xuống khỏi khóe mắt, Hiên Viên Sam mím môi, lần lượt lau .

      Mãi đến khi nước mắt ngừng lại, mới nâng hai tay lên “Lần sau nếu Kỳ An lại mềm lòng muốn cứu người, hãy dùng máu của ta.” Như vậy, tâm mới đau đớn giống như vạn mũi tên xuyên qua như vậy nữa. phải dùng rất nhiều khí lực mới khống chế cho mình lao vào lúc đó.

      Nước mắt rửa sạch nhãn tình trở nên trong suốt, trong tựa hồ có thể thấy cả bóng hình của . Kỳ An nhìn thấy “Đâu phải mỗi lần cứu người đều dùng phương pháp này? Chiến Liệt là trường hợp đặc biệt, cực có linh tính. Nếu tâm cam, lòng muốn có cảm giác khẩn trương phập phồng, thể dẫn độc ra. Cho nên cần phải duy trì tâm tính vững vàng, kiên nhẫn chờ đợi mới có thể dẫn ra được. Hơn nữa, trước đó ta chuẩn bị rất nhiều, tuy rằng đau nhưng cũng thể thương hại đến chính mình. phen đau đớn, đổi lấy việc nhìn thấy ánh sáng, ta vẫn là buôn bán lời a.”

      Hàng lông mi dài run lên, Hiên Viên Sam đột nhiên hỏi nàng, “Vậy ngươi trị cho , còn gút mắc gì với nữa? Nếu cầu vô lý gì, ngươi cũng mềm lòng đúng ?”

      Kỳ An sửng sốt, “Ngươi phải hôm nay chúng ta sao? Làm sao còn có gì liên lụy được nữa?” Chiến Liệt kia, về sau hẳn là có cơ hội gặp lại?

      Hiên Viên Sam , ngón tay nhàng đặt lên mép giường.

      Lâu sau, bỗng nhiên nở nụ cười, hai mắt sáng lên, “Kỳ An, ngươi vừa giải thích với ta? Nếu phải là cần thiết, Kỳ An câu cũng lười đúng ?”

      Giống như lời đồn, Tiêu Thất dứt khoát bỏ qua thân phận địa vị, thà lưu lạc giang hồ cũng nguyện cùng những người kia dây dưa. Tiêu Thất tiêu sái lạnh lùng, giống hệt Tống Quý tuyệt quyết chấp nhất trước đây, rời xa hoàng thành phú quý phồn hoa, bỏ qua danh dự khuê các, chỉ vì truy tìm điều trong lòng thực mong đợi.

      Nữ tử như vậy, thiên hạ có thể có được mấy người?

      nhàng cúi người hôn lên trán nàng, môi tràn ra nụ cười tuyêt mỹ. Nghe , nàng bỏ rất tiêu sái tuyệt quyết, với những người kia cũng gì, nhưng tại, nàng lại giải thích với !

      Trong lòng nàng, địa vị của có phải bắt đầu khác ?

      ngẩng đầu lên, ánh mắt mềm mại như nước.

      “Kỳ An, chúng ta về nhà, được ?”

      Kỳ An ngẩn ra, nhìn về phía cửa, con người kia tới kịp chứ? Nhưng, như thế thế nào? Nàng chung quy có khả năng bồi , mà thân huyền y thiếu niên, về sau hai con mắt sáng trở lại, phong thái chiếu nhân, nhất định độc!

      Hơi hơi buồn bã, nàng mắt khép hờ gật đầu!

      Trong mắt Hiên Viên Sam ánh sáng nhạt chớp động, ngón tay nhanh như gió điểm huyệt đạo của nàng.

      Kỳ An mở to hai mắt, khó hiểu nhìn .

      Tay nhàng giơ lên, lại dứt khoát múa lên, “Kỳ An, ta , tham dự vào tương lai ngươi, chỉ có ta!” Cho nên bất cứ ai khác, cho dù vào trong lòng nàng, cũng tự tay đào ra.

      Rồi mặc kệ nàng khiếp sợ, cúi người ôm lấy nàng.

      cước đạp đổ cây nến, bay nhanh ra khỏi phòng, đạp đổ đỉnh phòng, dầu theo đó chảy xuống, làm cho căn phòng trước đó là của Kỳ An chìm trong biển lửa.

      Sau đó, ôm Kỳ An trốn vào trùng trùng hoa đào.

      Trong lòng Kỳ An hoảng sợ, sao có thể như vậy, ở đó còn vài gian phòng của hạ nhân, thế lửa như vậy, có mấy người có thể đào thoát? Huống chi, huống chi Chiến Liệt …?

      Tâm tư còn hỗn loạn, nghe thấy bóng dáng hồng y quen thuộc bay qua, hướng về phía phòng nàng tới.

      “Kỳ An!” Thanh tê tâm liệt phế, tràn đầy bi thương.

      Mấy thị vệ tựa hồ muốn chặn lại, nhưng chưa kịp tới gần bị chưởng đánh bay.

      Đừng, đừng, ngăn lại, ngăn lại ! Kỳ An hô lên nhưng lại phá ra thanh nào, nước mắt tuôn rơi. Mắt mới sáng lại, làm sao có thể đụng chạm lửa nóng? vừa mới nhìn thấy, làm sao có thể tàn nhẫn để chứng kiến nàng chết?

      Chiến Liệt khí thế kinh người, mấy chưởng đánh ra, người tới trước phòng Kỳ An.

      Hỏa thế mãnh liệt, căn phòng bị cháy tan rã tơi bời, ầm ầm sụp xuống, khói đặc bốc lên, chung quanh người chạy tán loạn.

      “Kỳ An, ngươi ở đâu?” Thanh được nội lực tống xuất xa, Chiến Liệt kinh hoàng nhìn chung quanh.

      Nhưng, hồi .

      “Kỳ An, ngươi là Kỳ An phải ?” chạy tới đám nữ tử bên cạnh, hỏi từng người từng người. Nhưng chỉ cần mới cầm tay đối phương lên, liền biết là phải, lại hất văng .

      “Kỳ An, Kỳ An, Kỳ An…” gào lên, thanh làm người ta tan nát cõi lòng.

      Bên cạnh là lửa cháy người kêu, vì sao lại cảm thấy thế giới chỉ còn lại mình ?

      Chiến Liệt bỗng dưng quay đầu lại, nhìn vào hừng hực liệt hỏa, Kỳ An, hay chính là chỗ này? Ý niệm vừa mới lên trong đầu, lao về hướng đó đánh tới.

      cho phép của , nàng sao có thể mình rời bỏ , cho dù là chết, cũng thể.

      “Công tử!” Vương Sâm mang theo đám hộ vệ, vội vã đuổi tới.

      Mà hồng y thiếu niên kia nhảy lên cao, hòa vào hào quang chói mắt kia.

      Chiến Liệt!

      Kỳ An kinh sợ, phun ra ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

      Trong mộng ngũ quang thập sắc Kỳ An giãy dụa chịu tỉnh lại.

      Trong mộng, đào hoa đầy khắp núi đồi, hoa nở rộ rực rỡ. đứng đó, sáng như ánh mặt trời, lại trong trẻo như ngọc.

      nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, “Ta tên Chiến Liệt!”

      , “Kỳ An, chúng ta mãi ở cùng nhau.”

      Kỳ An muốn gật đầu , nhưng nàng chưa kịp mở miệng, thấy ánh tà dương biến thành liệt hỏa, thiêu đốt da thịt .

      “Chiến Liệt, lửa, lửa, đừng , đừng …” Kỳ An kêu to, đầy người mồ hôi.

      Mạc Nhược đau lòng ôm lấy nàng, liên giọng an ủi, “Tiểu Thất, phải sợ, phải sợ, Mạc đại ca ở đây, ngươi được cứu, có việc gì, có việc gì a!”

      Thân thể Kỳ An kịch liệt run rẩy, tựa hồ cực kỳ thống khổ.

      Mạc Nhược chăm chú ôm nàng, bên ngừng an ủi.

      Mãi cho đến khi nàng an tĩnh lại, Mạc Nhược mới căm hận nện quyền lên chính đùi mình “Những người đó rốt cuộc làm gì nàng? Ngay cả năm đó, tràng phá thành diệt tộc kia cũng làm tiểu Thất sợ hãi như vậy. Ta muốn diệt bọn .” Câu cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi ra.

      Lời vừa dứt, đứng dậy.

      Vừa mới bước chân, y bào bị giữ chặt lấy.

      Hiên Viên Sam chầm chậm ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, liếc cái, thả áo ra, khuơ tay với Khinh Ngũ.

      Khinh Ngũ hiểu ý, bước lên phía trước, giải thích theo tay , “ phải những người đó, là ta.”

      Kể lại tình lần, sắc mặt Mạc Nhược theo lời Khinh Ngũ mà biến đổi.

      Cuối cùng, Mạc Nhược hỏi “Vì sao lại làm như vậy khi biết làm nàng thương tâm?”

      Hiên Viên Sam mím môi, hơi nhắm mắt lại. Lại dứt khoát mở ra, tiếp tục khoa tay múa chân.

      Khinh Ngũ lau mồ hôi mặt, tiếp tục, “Đào Hoa ổ trong Đào Hoa cốc, Đào Hoa công tử hỉ nộ vô thường, tính cách cổ quái, dựa vào mạng lưới thông tin khắp thiên hạ của Đào Hoa ổ, nếu còn muốn dây dưa với tiểu Thất, tiểu Thất có thể trốn vào chỗ nào? Chỉ có dập tắt ý niệm trong đầu mới là tốt nhất cho tiểu Thất.”

      Mạc Nhược suy nghĩ cực nhanh, nhớ lại hình ảnh hôm đó khi Hiên Viên Sam ôm tiểu Thất trở về, trong đầu dâng lên ý nghĩ mơ hồ, giờ ràng, nhìn về phía tiểu Thất, “Vương gia đối với tiểu Thất, tựa hồ có chút bất đồng?”

      Hiên Viên Sam cũng nhìn về phía tiểu Thất, mỉm cười, vươn tay chấm vào nước trà, ghi lên mặt bàn mấy chữ, “Bởi ta nàng.” Cho nên cho dù làm nàng thống hận, cũng vẫn làm.

      Kỳ An suốt hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.

      Câu đầu tiên nàng , là với Hiên Viên Sam ngồi trước giường nàng, “Hiên Viên vương gia, những việc ngươi giúp ta, ta khắc sâu trong lòng. Ngày khác nếu có cần, Kỳ An nhất định toàn lực hoàn lại. Nhưng, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi hơn bất kỳ ai.”

      bảo vệ Lãng nhi, cũng cứu nàng, đây là ân tình nàng rất cảm kích. Nhưng làm những chuyện như vậy với Chiến Liệt, nàng tuyệt đối tha thứ.

      Từ lúc Kỳ An bắt đầu , Hiên Viên Sam liền an tĩnh nghe, cho đến khi nàng chán ghét , thân hình kịch liệt run lên, môi dưới hằn lên vết răng, có máu chảy ra.

      “Chán ghét ta sao? Nhưng ta biết làm sao? Kỳ An, cho dù bị ngươi chán ghét, ta vẫn làm như vậy.”
      Miki Quỳnhbornthisway011091 thích bài này.

    3. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Đọc xog chap này lại thấy tác giả nên viết thành np ok hơn

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Thấy nam chính hay phụ đều ổn cả rất chung tình, mà tình hình có truyện về Tống Quý, mẹ của nữ chính ko bạn?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      cái này bạn vào WEB chình hỏi ladybjrd nhé..mình chỉ đăng hộ truyện thôi
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :