1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 21: HÀI TỬ
      EDIT: ladybjrd

      Kỳ An biết, kể từ thời khắc Khinh Ngũ ra tin tức về Tiêu Lục, bọn họ liền phải rời khỏi đây.
      Nam tử có nhãn tình trong suốt đó, người dù đầy mình thương tích vẫn cười gọi Tiểu Thất ca ca, còn sống ?
      Kỳ An nhìn xuống nơi Trường Lan quỳ, thở dài . Về công hay tư bọn họ tất phải rời khỏi đây.
      Đêm khuya dần, Kỳ An đứng ngoài cửa phòng.
      Lý trí biết là phải , nhưng lòng thực muốn.
      Nơi này chính là ngôi nhà trong mơ của nàng. Sau quãng thời gian phiêu bạt, nàng từng nghĩ nơi này chính là nơi chốn cuối cùng của mình. Nàng có thể ngồi dưới tàng cây này, nghe tiếng suối reo ca, nghe chim rừng vui hót, xem Lãng nhi chậm rãi lớn lên, dần đón nhận thế giới, còn nàng cứ ngày ngày ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, cứ thế cho đến già.
      Nàng nhắm mắt lại, nhớ tới cái thế giới mà nàng dứt khoát vứt bỏ. muốn lại phải đối mặt với nó.
      Có người chậm rãi tới gần, kiện áo khoác lên người nàng, nàng có thể cảm nhận được khí tức của người đó.
      Nàng muốn an tĩnh lúc nên mở mắt ra, nhưng vẫn cảm giác ở bên cạnh, xa cũng gần.
      Kỳ An xoay người lại, mở to mắt, đánh giá .
      cũng tránh, trong đôi mắt sang kia hiển lộ lo lắng.
      Kỳ An thực hiểu nổi, nên nàng hỏi, “Ngươi là Vương gia, dù có chút thiếu hụt, cũng vẫn là tuyệt thế phong tư. Chỉ cần ngươi đồng ý nữ tử trong thiên hạ, ngươi cần bao nhiêu có bấy nhiêu.”
      Ngụ ý của nàng, hiểu, nhưng, thế sao chứ? nhìn nàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, “Vậy còn ngươi? Nếu ta là vương gia, lại có tuyệt thế phong tư, tại sao ngươi lại thích?”
      Những ngón tay dài vũ lộng giống như những cánh sao tung bay, người này, ngay cả dùng ngôn ngữ bàn tay cũng đẹp mắt hơn người khác. Kỳ An thở dài, “Ta gả cho người khác, lại có con với người ta.”
      “Ta ghen tỵ với người đó, ghen tị đến đau đớn. Ta rất để ý việc người khác từng có ngươi, nhưng đó là do ta ngươi. Tuy nhiên, so với việc làm ngươi hạnh phúc những thứ đó đều quan trọng.”
      “Ngươi nghĩ tới, thân phận của ngươi, quá khứ của ta, làm sao có thể có tương lai?”
      Hiên Viên Sam tự phụ cười, “Ta muốn làm, ai cũng thể ngăn cản. Nếu thân phận này thể đem đến hạnh phúc cho ta ta còn cần gì đến nó nữa.”
      Con người này, là bừa bãi hay khờ dại đây? Nhớ lại việc xưa, Kỳ An thở dài, “Ngươi cũng biết có câu: Hoàng mệnh khó cưỡng?”
      Tầm mắt nàng chuyển , ánh mắt Hiên Viên Sam hơi ảm đạm, đầu ngón tay cũng run, “Hoàng mệnh thể trái, tâm ý của ta cũng thể trái. Tống Kỳ An, mẫu hậu ta cũng từng là nữ tử thông minh, chính mắt ta nhìn thấy người dần dần điêu linh nơi hậu cung, còn ta cũng mất thanh ở nơi tăm tối đó. Trong lòng ta, tình thứ cực kỳ thiêng liêng, thể để vấy bẩn, ngay cả chính bản thân mình cũng thể.”
      Mắt bỗng long lanh ướt, như như , rồi lại giống như sợ bị nàng nhìn thấy, quay đầu sang chỗ khác. Những lời tới miệng, vốn định ra, lại đột nhiên thốt lên nổi. Đáy lòng Kỳ An chợt động, trầm mặc hồi, lấy từ trong ngực áo ra chiếc khăn lụa, “Cho ngươi!”
      Hiên Viên Sam nhận lấy, rất nhanh lau khóe mắt, rồi quay đầu liếc nhìn nàng cái.
      Qua hồi lâu, giống như lơ đãng cất khăn lụa vào lòng, lại liếc nhìn nàng, huơ tay lên, “Đừng cho Khinh Ngũ, bằng lại nghĩ ngươi mơ.”
      Nhớ tới Khinh Ngũ, Kỳ An cũng thấy đau đầu, “Ta nhớ lần trước gặp , cũng ít lời như ngươi kia mà.” tình mà cũng giống những kẻ bên cạnh Hiên Viên Sam, đánh chết cũng ra lời.
      Hiên Viên Sam lại liếc nhìn nàng cái, dám cho nàng biết chính là vì sau lần Khinh Ngũ gặp nàng, phát ra dị trạng của , nghĩ rằng thích người nhiều. Vì thế mà bắt đầu tìm đủ thứ để , mong có thể vì thế mà cảm thấy vui vẻ.
      Cũng may Kỳ An cũng phải thực muốn biết đáp án, đợi nửa ngày thấy có đáp án hỏi, “Lần trước, khi ngươi rơi nước mắt là khi nào?”
      “Mười năm trước, khi mẫu hậu ra .”
      “Thực xin lỗi.”
      sao, nàng ra chính là giải thoát.”
      Hai người trầm mặc trong chốc lát, Kỳ An nhìn sang bên cạnh, thấy tuấn mỹ như ngọc, dáng người cao sang. Bỗng nhiên cũng quay đầu, gặp ngay ánh mắt Kỳ An, hai người đều giật mình. Kỳ An nhanh chóng rời mắt , hai má hơi nóng lên, trong lòng thầm mắng, có gì mà nhìn chứ, đâu phải chưa từng nhìn thấy soái ca.
      Khóe miệng Hiên Viên Sam cong lên, nho ý cười, tay vỗ lên người nàng, ý bảo nàng nhìn .
      Kỳ An trộm hít hơi, nhìn về phía , nhìn thấy nụ cười đắc ý chưa kịp thu về kia.
      “Lãng nhi cho ta biết, ngươi thích nhìn người đẹp.”
      Mặt ửng hồng, cái tên ăn cây táo rào cây sung kia, tên tiểu tử dám bán đứng lão nương kia. Sắc hồng lan đến tai đến cổ, Kỳ An thấy khó thở, vội xoay người muốn , bị Hiên Viên Sam kéo vai lại.
      Khoảng cách quá gần. Lúc này đây, gần đến mức nàng có thể thấy đường nét đôi môi , “Ta trước kia ghét nhất chính là vẻ bề ngoài, chán ghét nhất chính là nam tử trưởng thành với bộ dáng như thế này, nhưng tại ta lại thấy rất cao hứng.”
      còn muốn , Kỳ An lại dùng hai tay đẩy ra.
      Cũng nghĩ còn nhanh hơn, chỉ câu làm nàng ngừng động tác. , “Để Lãng nhi theo ta !”
      Đêm, chỉ có tiếng gió thổi qua tàng cây. Kỳ An ngơ ngác nhìn .
      đè nén cảm xúc trong lòng, buông hai vai nàng, khua tay lên, “Lãng nhi tại chính là huyết mạch duy nhất của Tiêu gia. Nếu như chuyện Tiêu Lục là giả, như vậy tức là có người muốn lợi dụng thế lực Tiêu gia, Lãng nhi nếu như theo ngươi là quá mức nguy hiểm. Thế nhân biết đến tồn tại của , bằng tạm thời giấu thân phận của , có được ?”
      Trực giác muốn cự tuyệt, Lãng nhi là tâm can của nàng, làm sao có thể rời bỏ được, còn như vậy, làm sao có thể xa nàng? Nhưng, nhưng…
      Tựa hồ hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, Hiên Viên Sam cười với nàng, “Ta tự mình đưa Lãng nhi . Muốn động tới ư? Trừ phi ta chết!”
      “Ngươi an bài như thế nào?”
      Hiên Viên Sam nhìn nàng lúc lâu, hít hơi rồi đưa tay lên, “Ta với người ngoài rằng là hài tử của ta, do bị nhiễm độc từ ta nên miệng thể chuyện, từ phải nhờ thần y chữa trị, đến gần đây chữa khỏi bệnh mới trở về.”
      Kỳ An ngơ ngác nhìn , có chút sững sờ, “Vậy mẫu thân đâu? Ngươi giải thích thế nào? Ngươi muốn nàng chết sao?”
      Hiên Viên Sam nhìn nàng cười, “Ta , ai dám hỏi? Lãng nhi cứ là sống với mẫu thân ở thôn biết tên ở núi, dù sao điều cũng là . Nếu cứ hỏi nhiều, Lãng nhi cứ việc khóc là được rồi. Ngươi yên tâm, Lãng nhi thông minh hơn ngươi tưởng tượng nhiều.”
      Biết Lãng nhi là bảo bối của nàng cho nên nguyện ý che chở cho Lãng nhi, cho dù có phải xa nàng.
      “Ngươi tới kinh thành trước, ta mang theo Lãng nhi sau tháng, gặp ngươi ở kinh thành với danh nghĩa khác. Đến lúc đó, muốn có cớ cho ngươi gặp Lãng nhi cũng rất dễ dàng.”
      Kỳ An nhìn , “Ngươi kỳ cần…”
      Lời còn chưa dứt, bị vùi vào cái ôm ấm nóng. Hiên Viên Sam chăm chú ôm nàng, dốc lòng vì người mình cũng là loại hạnh phúc.
      Trở lại phòng, mặt Hiên Viên Sam vẫn còn ý cười chưa dứt.
      Khinh Ngũ tới trước mặt , hỏi, “Vương gia, ngài có muốn cho hài tử kia nhập gia phả ? Hài tử của ngài ư? Chuyện này phải là . Hơn nữa về sau, về sau làm sao bây giờ?”
      Hiên Viên Sam đạm đạm phất tay, “Có cái gì mà phải là chứ, tất cả đều theo ý của Lãng nhi. Nếu như thích con đường làm quan chính là thế tử Hiên Viên Lãng của vương phủ ta, nếu như thích tư thế hào hùng, vậy chính là Tiêu Lãng, nếu như nguyện ý trường kiếm giang hồ, có thể tiếp tục làm Tống Lãng.”
      Miệng Khinh Ngũ to đến cực đại, hay là hài tử kia đúng là của Vương gia?
      Miki Quỳnh thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 22: KHÓC
      EDIT: ladybjrd

      Mọi việc cứ diễn ra như vậy, Lãng nhi theo Hiên Viên Sam, vài ngày sau đó Kỳ An mới cùng với Trường Khanh và Trường Lan xuất phát, tránh việc xuất cùng nhau có thể gây ra số liên tưởng cần thiết.
      Điều làm Kỳ An vui mừng chính là sau khi Lãng nhi rời khỏi nàng, cũng khóc kêu ca gì, chỉ chăm chú ôm cổ nàng, thế nào cũng chịu buông tay, rầu rĩ , “Nương, người phải mau mau tìm gặp Lãng nhi, Lãng nhi rất rất rất nhớ người.”
      Vuốt đầu Lãng nhi, Kỳ An gật: “Được!”
      “Nương, Lãng nhi ngày ngày nhớ tới nương, nương nhất định phải đến sớm.” đến đây, giọng nghèn nghẹt.
      Ôm chặt thân hình bé đó vào lòng, Kỳ An thực nỡ, hài tử từ tới giờ chưa từng xa nàng.
      Hiên Viên Sam đến bên Kỳ An, vỗ vỗ vai nàng, “Ngươi yên tâm, ta chăm sóc tốt cho Lãng nhi.”
      Mắt Kỳ An đỏ hoe, hít sâu hơi, nhàng lau nước mắt mặt Lãng nhi, cười , “Lãng nhi, về sau phải nghe lời, được chạy lung tung, được lười ăn, biết chưa?”
      Lãng nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn sang Hiên Viên Sam, “Từ nay về sau ta gọi ngươi là cha đúng ?”
      Thân mình Kỳ An cứng đờ, mất tự nhiên nhìn sang Hiên Viên Sam.
      Ánh mắt Hiên Viên Sam hơi sáng lên, khóe miệng cong lên, gật đầu khẳng định, sau đó nhìn sang Lãng nhi.
      Hai mắt Lãng nhi sáng lên, vươn hai tay sang phía , ngọt ngào kêu lên, “Phụ thân!”
      Tuy Hiên Viên Sam là người luôn luôn lạnh lùng, nghe thấy tiếng gọi đó vẫn kìm được kích động, liền mở rộng hai tay, cúi người ôm lấy vào lòng, cảm thấy thân hình bé này làm thực thỏa mãn.
      Lãng nhi ôm cổ , hoan hỉ kêu lên, “Phụ thân, phụ thân, Lãng nhi cũng có phụ thân, phụ thân…” cứ gọi mãi gọi mãi, Hiên Viên Sam tung lên cao, đùa nghịch với , khiến kêu lên sợ hãi nhưng vẫn giấu được vẻ sung sướng mặt.
      Kỳ An nhìn thấy, đáy lòng tự dưng thấy chua xót.
      Bất kể là quan tâm hài tử tới đâu cũng thể bù lại được tình của phụ thân. Chỉ tiếc, đối với Lãng nhi, chi sợ rằng phần khát vọng này phải bị thua thiệt.
      Hai người thở hổn hển, dừng lại, Lãng nhi bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, hỏi Hiên Viên Sam, “Phụ thân, nhà của ngươi cũng có rất nhiều di nương đúng ?”
      Hiên Viên Sam sửng sốt chút, lập tức lắc đầu, “ có, tại sao Lãng nhi lại hỏi chuyện này?”
      Lãng nhi trả lời, “Nương ở chung với di nương là lãng phí sinh mệnh, là làm hư trí tuệ, Lãng nhi muốn lãng phí sinh mệnh, cho nên cần di nương. Nếu như về sau phụ thân có di nương, Lãng nhi ở với phụ thân nữa.” nắm chặt nắm tay , “Lãng nhi lại lần nữa tìm phụ thân!”
      Kỳ An dở khóc dở cười, kêu lên tiếng, “Lãng nhi!”
      Lãng nhi quay đầu liếc Kỳ An cái, lại quay lại ôm lấy cổ Hiên Viên Sam, vui vẻ , “Tuy nhiên, tại ta thích phụ thân này.”
      Hiên Viên Sam vỗ vỗ đầu Lãng nhi, nhàng đặt xuống đất, cúi người ngồi xổm trước mặt : “Lãng nhi có di nương, tại có, về sau cũng . Lãng nhi chỉ cần phụ thân này có được ?”
      Lãng nhi nhìn kỹ, “Lời hứa của nam nhân?”
      Mỉm cười, “Lời hứa của nam nhân!”
      Lãng nhi vươn tay ra, xòe ngón út lên, “Chúng ta ngoéo tay ở đây, về sau được đổi ý!”
      Hiên Viên Sam cũng vươn tay ra nhưng Kỳ An cầm lấy tay Lãng nhi, lắc lắc đầu , “Lãng nhi, được nghịch. Hiên Viên thúc thúc là giúp đỡ chúng ta, làm sao có thể cầu nhiều như vậy.”
      Lãng nhi rầu rĩ cúi đầu, mếu máo, “Nương!”
      Kỳ An ôm vào lòng, “Thực xin lỗi, Lãng nhi!” Là nàng ích kỷ nên mới tước đoạt tình của người cha của . Thở dài hơi, nàng nhìn về phía Hiên Viên Sam, “Thực xin lỗi, tiểu hài tử hiểu chuyện, ngươi đừng để ở trong lòng.”
      Đáy mắt lướt qua tia mất mát, Hiên Viên Sam cúi thấp đầu, lâu sau mới ngẩng lên, mặt lên ý cười, “Muốn kết hôn phải có tình , muốn phải duy nhất. Kỳ An, nếu như gặp phải tình , ta tình nguyện cả đời tịch, ta ở như vậy hai mươi sáu năm, nếu như vẫn có được tình ta vẫn có thể qua được nhiều lần hai mươi sáu năm như thế.”
      “Xin ngươi hãy chấp nhận ta, được , cho ta cơ hội .”
      Khinh Ngũ tiến lên trước bước, có chút sốt ruột thay chủ, “ , Tống nương, Vương gia nhà chúng ta chưa từng có nữ nhân nào, ngay cả nữ nhân được Hoàng thượng tứ hạ cũng bị Vương gia từng bước trả lại. Có lần, vương gia đến quán rượu, Hoàng thượng an bài mộ nữ tử tuyệt sắc nằm giường, bị Vương gia đuổi ra ngoài, chỉ đáng thương cho nữ tử kia phải nằm bên ngoài đêm, thiếu chút nữa khóc chết.” Nghĩ nghĩ, đột nhiên trở nên khẩn trương, “Đúng rồi, Tống nương, phải ngươi là đại phu sao? Hay là ngươi xem giúp vương gia nhà chúng ta xem có phải có tật xấu ở đâu ?”
      “Bốp!” đầu bị gõ cái đau, Khinh Ngũ ủy khuất nhìn chủ tử nhà mình, thể lo lắng thay cho chủ tử được sao?
      Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Sam ửng đỏ.
      Trong lòng Kỳ An phải có chấn động. nam nhân như vậy, với thân phận và tướng mạo của mà có thể làm được như vậy, là khó tưởng tượng. là đáng tiếc, nếu như gặp được trước người đó, có lẽ nàng còn có dũng khí thử lần.
      Tuy rằng còn quá vướng bận chuyện quá khứ, nàng cũng khó mà gánh vác thêm tình khác.
      Thầm hít sâu hơi, nàng đưa Lãng nhi cho Hiên Viên Sam, “Hiên Viên Sam, Lãng nhi là mạng sống của ta, giờ ta đem giao cho ngươi.”
      Hiên Viên Sam khe khẽ thở dài, cũng bức bách nàng, nếu nàng cần có thời gian, có thể chờ đợi. ôm sát Lãng nhi, “Sam phụ nhờ vả!”
      Hơi hơi nghiêng đầu, ý bảo Khinh Ngũ tiến lên. đặt Lãng nhi xuống đất, vẻ mặt nghiêm chỉnh.
      Khinh Ngũ nhìn huy động ngón tay, theo, “Trường Khanh, Trường Lan, ta lập tức đưa Lãng nhi . Để tránh người hoài nghi, mười tám thị vệ vương phủ cũng rời , ta an bài người bảo vệ các ngươi. Sau khi các ngươi rời khỏi đây cũng cần lập tức tới kinh thành. Thế lực quan phủ hết sức rối rắm phức tạp, các ngươi cũng thể xin bọn họ giúp đỡ, chỉ có thể liên hệ với người của Tiêu gia, làm cho bọn họ che chở Kỳ An kinh thành. Theo như tin tức hai ngày nay ta nhận được, việc Tiêu Lục mất trí nhớ rất khó biết giả, các ngươi cũng nên đề phòng.”
      Hiên Viên Sam đến trước mặt hai người, khom người xuống, thanh Khinh Ngũ khẽ run: “Trường Khanh, Trường Lan, Kỳ An giao cho các ngươi.”
      Nhãn tình Trường Lan đỏ lên, cũng cúi người hành lễ với Hiên Viên Sam, “Sam Vương gia, đa tạ chân tình của ngài đối với tiểu thư nhà ta. Bảo vệ tiểu thư an toàn chính là trách nhiệm của ta và Trường Khanh. Ngài cần quá lo lắng, lúc trước là tiểu thư muốn im lặng, chúng ta mới chặt đứt liên hệ với Tiêu gia. Sau khi rời khỏi đây, chúng ta liên lạc ngay với họ.”
      Hiên Viên Sam hơi gật đầu, như vậy an tâm rồi.
      đến trước mặt Kỳ An, nhìn thấy bong dáng mình trong mắt nàng, đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng, ôm nhanh làm cho tất cả ý muốn cự tuyệt của nàng thể ra miệng.
      Cánh tay Kỳ An giơ trong trung cả nửa ngày, cuối cùng hạ xuống lưng , “Ngươi cũng phải bảo trọng! Gặp ở kinh thành!”
      ôm chặt hơn nữa, Kỳ An nhăn mặt nhíu mày, nàng sắp thở được nữa rồi. Nhịn nhịn, mặt nàng đỏ bừng lên, đúng lúc nàng định lên tiếng đột nhiên buông nàng ra, thoắt cái ôm Lãng nhi, nhảy ra ngoài, hề quay đầu lại.
      Giữa trung chỉ còn nghe thanh Lãng nhi, “Nương, phải nhanh đến tìm Lãng nhi nha! Nương…” Thanh cuối cùng vang tới, người hẳn nhiên xa rồi.
      Kỳ An đuổi theo hai bước, có chút ngây ngốc. Người này, nàng và Lãng nhi còn chưa lời từ biệt mà!
      Bên này, Lãng nhi chui đầu vào ngực Hiên Viên Sam, dùng sức gạt nước mắt. Khinh Ngũ ghìm ngựa tới gần, kỳ lạ hỏi , “Tiểu thiếu gia, vừa rồi ngươi đâu có khóc thương tâm như vậy? Tại sao bây giờ mới khóc?”
      Lãng nhi trừng mắt cái rồi thèm để ý đến nữa.
      Hiên Viên Sam giục ngựa chạy như bay hồi lâu mới bình phục chút, lúc này mới vỗ vỗ đầu Lãng nhi, lo lắng nhìn .
      Lãng nhi dụi mắt, “Lãng nhi khóc làm nương buồn, lúc nương buồn nương bao giờ khóc!” đưa hai bàn tay bé lên, tay phải nắm lấy bàn tay trái, “Nương khóc, mà chỉ dùng sức nắm chặt tay, sau đó chỗ này bị chảy máu. Cho nên Lãng nhi muốn nương buồn.”
      Cảm giác đau nhức quen thuộc lại trỗi dậy, Hiên Viên Sam có cảm giác muốn giết người. giữ chặt tay Lãng nhi, kiên định nắm chặt.
      Lãng nhi ngẩng đầu, nhìn đầy chờ mong, “Phụ thân, ngươi về sau cũng đừng làm nương buồn, có được ?”
      Cổ họng như mắc nghẹn, Hiên Viên Sam gật gật đầu, “Được, về sau cha và Lãng nhi cùng nhau, làm cho nương cười!”
      Lãng nhi vui vẻ vỗ tay, “Đó là đương nhiên, đây là phụ thân do chính Lãng nhi tuyển mà!” Sau đó rất đắc ý nghĩ, thực lợi hại hơn ngoại công nhiều lắm. Cha do ngoại công tuyển chỉ làm mẫu thân thương tâm, còn cha do tuyển chỉ làm nương cười!
      Miki Quỳnhbornthisway011091 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 23: NỬA ĐÊM
      EDIT: ladybjrd

      Sau khi Hiên Viên Sam rồi, bọn Kỳ An cũng vội rời khỏi.
      Trường Lan trước liên hệ với Tiêu Vinh, sau đó chờ người đến tiếp ứng. , Kỳ An rất kính nể nàng, ngày đó nhìn thấy bộ dáng kích động của nàng, Kỳ An còn tưởng rằng nàng chỉ hận là mọc đôi cánh để lập tức bay đến bên người Tiêu Lục!
      Trường Lan chỉ cười, “Tiểu thư, chết sống lại chính là kỳ tích khó gặp thế gian. Lục công tử nếu còn tại thế, cũng chỉ là chậm thêm mấy ngày thôi; còn nếu như là giả, như vậy tiểu thư xuất là rất nguy hiểm.”
      Hai tay nàng cầm mớ tóc dài của Kỳ An, “Thế nhân đều biết tiểu thư là huyết mạch duy nhất của Tiêu gia, nếu muốn chứng minh người kia phải là Lục công tử, biện pháp đơn giản nhất chính là lấy máu để nhận người thân. Nhưng nếu như tiểu thư có mặt việc này thể làm cho được.” Trong mắt Trường Lan nồng đậm lo lắng.
      Kỳ An trầm mặc , lâu sau mới nhàng thốt, “Trường Lan, có thể gặp gỡ ngươi và Trường Khanh là phúc khí của ta.”
      Rồi nàng đứng lên, cười cười, “Sống chết có số, phú quý tại thiên, đời ta từng , từng hận, cũng từng mất mát. Như vậy là đủ rồi. Nếu như thời khắc đó tới , nếu các ngươi thể cứu kịp ta hãy buông ta ra, người chết còn tốt hơn là ba. Các ngươi phải sống để chăm sóc Lãng nhi thay ta.”
      Trường Lan và Trường Khanh nhất tề quỳ xuống, ánh mắt Trường Lan kiên định, “Tiểu thư, ngươi sống, chúng ta sống, ngươi muốn khuất mặt, chúng ta trước mở đường.”
      Kỳ An nhìn bọn họ, “Nếu như đây là cầu của ta sao?” Nàng có võ công, cho dù Trường Lan và Trường Khanh có lợi hại thế nào nữa vẫn thể lường trước được mọi việc. Trước kia xem TV, chỉ cần sơ xuất chút là người có võ công bị người khống chế, sau đó đống những kẻ tình thâm nghĩa trọng thúc thủ chịu trói, cuối cùng là toàn bộ chết hết.
      Trường Lan , cũng quật cường nhìn nàng.
      Kỳ An chuyển tầm mắt, “Nếu như các ngươi làm theo cầu của ta, ta trước hết tự giết mình cho khỏi vướng tay chân người khác!” Trước ánh mắt khiếp sợ của hai người, Kỳ An cười cười, “Các ngươi nên biết, ta được, nhất định làm được.”
      Khóe miệng Trường Khanh giật giật, nhưng chạm vào ánh mắt Kỳ An liền ảm đạm cúi đầu.
      giọt nước mắt rơi xuống nền đất, Trường Lan cúi người xuống, “Vô luận tiểu thư gì, Trường Lan đều nghe theo, chỉ xin tiểu thư đừng bao giờ như thế nữa, Trường Khanh Trường Lan chịu nổi đâu.”
      Tính tuyệt quyết của tiểu thư, bọn họ ràng hơn ai hết.
      Ban đêm, Kỳ An lăn qua lộn lại, ngủ được, thiếu thân hình của Lãng nhi, nàng cảm thấy hết sức lạnh lẽo.
      Nàng nhỏm dậy, đứng trước cửa sổ, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Lãng nhi, cũng cong lên khóe iệng. Giao Lãng nhi cho Hiên Viên Sam, hẳn là được bảo vệ rất tốt.
      Nam nhân kia, mắt liễm thu ba, trường thân ngọc lập, thong dong mà cao quý. Kỳ An lắc đầu, người như vậy, sao lại để ý đến nàng? Nàng cùng lắm cũng chỉ là nữ tử bình thường, nếu may mắn quá như vậy làm người ta thấy chân thực.
      Hiên Viên Sam, Hiên Viên Sam, cái tên này cứ lên trong đầu!
      Cửa vừa đẩy ra, Trường Khanh dựa bên tường nhanh chóng quay đầu lại, “Tiểu thư?”
      Kỳ An giọng , “Trường Khanh, ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi, trong này vẫn rất an toàn, ngươi cần lo lắng.”
      Trường Khanh lắc đầu, ra đứng phía sau nàng.
      Kỳ An mỉm cười nhìn , lấy hai tay đẩy về phía phòng của , “Được rồi, Trường Khanh, ngủ , mấy năm ngươi đều đứng ở đây rồi, tin tức cũng chưa thể đến tai bọn xấu nhanh như thế đâu.”
      Trường Khanh quay đầu lại nhìn sang nàng, nàng cười, “Đừng quên, đây chính là nhà chúng ta. Ở nhà mà còn yên tâm ngủ hay sao?”
      “Đúng vậy, nhà!” Trường Khanh gật gật đầu, nghe lời ngủ.
      Kỳ An đứng tại chỗ cười vui vẻ, vẫn là Trường Khanh dễ bảo, nếu là Trường Lan, chắc chắn dù nàng có khô cổ nàng vẫn nghe. Kỳ thực, có gì mà lo lắng chứ? Bốn năm gần đây sóng yên gió lặng, cho dù có người nhận được tin tức, ít nhất cũng phải sau Tiêu gia, làm sao phải vất vả như vậy?
      Đáng tiếc là từ trước tới giờ, Kỳ An vốn có vận khí tốt. Tất cả lại chẳng như nàng dự liệu, ngoại nhân lại có được tin tức của nàng trước tiên, cũng đích là tìm đến thôn này trước hết.
      Trước khi lâm vào hôn mê, nàng mơ mơ màng màng nghe được đoạn đối thoại.
      “Ngươi khẳng định đây chính là đại phu chữa khỏi bệnh cho nhi tử của Hiên Viên Sam?”
      “Đúng vậy, thuộc hạ truy tung mạch tới đây, khẳng định thể nhầm.”
      “Nếu có thể trị khỏi chứng tiên thiên bất ngữ, nhất định y thuật bất phàm. Ngươi lập tức đưa nàng đến nơi ở của , ngàn vạn lần được để lộ phong thanh, tránh có kẻ thừa dịp gây rối.”

      Sau lại gì đó, Kỳ An nghe , chỉ nhớ là vẫn cười khổ, cho dù nàng có chuẩn bị kỹ thế nào cũng trăm lần ngàn lần thể nghĩ tới, người tới tìm nàng phải bởi nàng là Tiêu Thất, mà là do y thuật của nàng.
      Đáng tiếc là Kỳ An quên, Hiên Viên Sam có thân phận gì chứ? Mất tích lâu như vậy, lúc đột ngột xuất lại kèm theo nhi tử lớn như thế, làm sao có thể oanh động? Hơn nữa, vì lý do gì mà lại muốn thiên hạ biết có con trai?
      Lúc mở mắt ra, cơ hồ như ở trong giấc mộng, hư hư thực thực.
      Khắp nơi khắp chốn là hoa đào, nở rực rỡ, phía trước có người đứng, thân áo đen, mái tóc đen rời rạc buông phía sau, mày kiếm khinh dương, ngọc thụ lâm phong.
      đứng ở nơi xa đó, sáng tựa minh hà, nhuận tựa lương ngọc.
      Kỳ An mở mắt, lại nhắm lại, “Ta nằm mơ.”
      lúc sau lại mở mắt ra, nghi hoặc nhìn về phía người kia.
      Tựa hồ nghe thấy được động tĩnh, người kia nhìn sang hướng này, chỉ là hai mắt hề có hồn, mờ mịt vô thần. Sờ soạng tới, nghiêng ngả lảo đảo tới chỗ cách nàng vài bước, dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, hỏi: “Ngươi tỉnh?”
      Kỳ An dụi dụi mắt, sửng sốt hồi lâu.
      Nhìn nhìn bốn phía mênh mông hoa đào, nàng hỏi, “Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?”
      cười, làm lộ ra hàm răng trắng noãn, “Ta tên Chiến Liệt. Đây là Đào Hoa Ổ, ngươi là do ca ca mời đến để chữa bệnh cho ta.”
      Mời? Kỳ An nghĩ rằng từ này dùng được đúng lắm.
      Lại nhìn người trước mắt, càng thêm tin tưởng lão thiên là công bằng, khi cho người ta cái gì lấy cái khác. Hiên Viên Sam cao quý lãnh ngạo, tuyệt thế chi tư, lại thể ; người này sáng quắc thanh hoa, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp, mắt lại thể thấy.
      Hít sâu hơi, nàng hỏi , “Ngươi có biết đường ra ngoài ? Ta phải rời khỏi đây.”
      Sắc mặt có chút ảm đạm, “Ngươi còn chưa bắt mạch cho ta cũng biết ta thể khỏi hay sao?” Cắn cắn khóe miệng, nhìn về hướng nàng, thở dài hơi, mặt mang theo vẻ thương hại, “Vậy ngươi cứ làm bộ làm tịch kê cho ta vài phương thuốc, qua vài ngày rồi sau.”
      Kỳ An gì.
      lại thở dài, “Ngươi có biết vì sao hoa đào ở đây lại tốt như vậy ? Bởi vì tất cả những đại phu trước đây đề bị ca ca giết rồi chôn xuống đất làm phân bón. Những kẻ đó đúng là kỳ quái, ngay cả chữa mắt cũng được, y thuật kém như vậy sao làm đại phu được chứ?”
      ca thán thêm, “Y thuật tốt nên gạt người để bị ca ca mời đến. Phân nhiều lắm rồi, hoa đào nở rộ lắm rồi, về sau lại còn phải tốn sức hái quả nữa, là đáng ghét!”
      cười với nàng, cực độ ôn nhu, “Đại phu trước mới đến trước ngươi vài ngày, mới chôn xuống sáng nay, hoa đào còn chưa kịp hấp thu đâu, ngươi cũng cần quá vội.”
      Kỳ An há miệng ra lại ngậm miệng lại, day day trán, cẩn thận nhìn xuống dưới chân, xác định có bùn đất mới đào xới, mới yên tâm ngồi xuống, “Được!” rồi ngồi im lặng.
      Chiến Liệt cảm thấy hơi kỳ quái, nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, vẫn chỉ thấy tiếng hô hấp đều đều. Vì sao nàng nhảy dựng lên? Cũng la hét? Đợi lâu quá, rốt cục nhịn được hỏi, “Uy, ngươi còn ở đó ?”
      Kỳ An gật đầu, “Ta còn.”
      Giống như gặp phải chuyện cực kỳ khó tin, Chiến Liệt há miệng thở, lại hỏi, “Ngươi ở đây làm gì?”
      “Ta thấy hơi đau đầu, muốn ngủ lúc. phải ngươi ta cứ từ từ hay sao?” biết Trường Khanh bị Trường Lan làm gì nữa, Lãng nhi và người đó chắc vẫn chưa biết tin. Chỉ mong sao hiểu được tâm ý của nàng, coi như việc này can hệ gì đến , chỉ cần bảo vệ Lãng nhi khỏi mọi rắc rối.
      Chiến Liệt ở bên, trừng mắt lên, nghe thấy đại phu kia cử động vài cái, sau đó quả nhiên có tiếng hít thở đều đặn. ngủ rồi!
      Mãi đến khi bụng kêu réo, Kỳ An mới tỉnh lại. Thấy Chiến Liệt vẫn đứng bên người nàng như lúc trước có chút nghi hoặc, chăng lẽ người này từ nãy vẫn hề nhúc nhích? Tuy nhiên nghĩ lại cũng chẳng liên quan gì đến nàng, biết đâu thích như vậy. Nàng lễ phép hỏi, “Có cơm ăn ?” Cho dù phải chết, cũng thể chọn cái chết thảm hại như chết đói được.
      Chiến Liệt gật đầu, đưa tay lên chỉ, “Nơi đó có phòng bếp, nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm, bọn nha đầu chưa làm.”
      Kỳ An sờ bụng, xác định thể nhịn đói thêm nữa, liền đứng dậy, cả người phát đau vì dựa vào thân đào quá lâu, “Ta tự mình làm, ta nghĩ tới việc ở trong này đợi người ta bưng cơm đến.”
      Bỏ lại Chiến Liệt, nàng theo hướng tay chỉ, mãi sau mới ra đến sau vườn đào, thấy có mấy phòng ở, nàng liền tới căn phòng có ống khói vươn lên.
      Bên trong bóng người, xem ra đúng là còn quá sớm để ăn cơm. Kỳ An nhìn xung quanh, còn ít cơm nguội, liền quyết định cần quá cầu kỳ, rang với trứng là xong.
      Lúc đổ dầu vào nồi, Kỳ An có chút vui vẻ, lâu rồi, từ ngày làm tiểu thư Tiêu gia, nàng còn cơ hội xuống bếp nấu cơm.
      Bưng cơm lên định ăn lại bị khuôn mặt lên trước mắt dọa nhảy dựng, nàng vội vàng ôm bát cơm nhảy sang bên.
      thơm!” Chiến Liệt hít hít.
      Kỳ An bảo vệ cái bát, liếc cái, “Thơm cũng vô ích, ngươi đừng nghĩ đến việc được ăn, ta chỉ làm có bát thôi.”
      Chiến Liệt “Uh” tiếng, quả nhiên cũng ăn, chỉ an tĩnh ngồi chỗ, tựa như suy nghĩ việc gì đó, thi thoảng lại liếc mắt sang hướng nàng.
      Kỳ An yên lòng, giành ăn quả là cảm giác mới mẻ.
      Cơm nước xong, rửa bát đũa, dọn dẹp đâu đấy xong xuôi, Kỳ An mới ngồi xuống trước mặt , “Đưa tay đây!”
      nghe lời đưa tay ra, “Làm gì?”
      “Bắt mạch. Dù sao phải chữa khỏi cho ngươi ta mới có cơ hội sống, phải sao?”
      “Ta thấy, ngươi sợ chết.”
      “Sao lại sợ chứ? Các ngươi có vì ta sợ chết mà cho ta sống ?”
      !”
      “Vậy đúng rồi!”
      Chiến Liệt gì nữa. thấy nữ nhân này rất kỳ quái.
      Miki Quỳnh thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 24: ĐÀO HOA
      EDIT: ladybjrd

      Kỳ An tìm thấy Chiến Liệt ở sâu trong vườn đào.
      Chiến Liệt thực thích nằm trong vườn đào, những cánh đào rụng bay lả tả, rơi xuống quần áo như hỏa huyền y. an tĩnh nhắm hai mắt, phảng phất như hòa nhập với khung cảnh nơi đây.
      Đương nhiên, đây chỉ là lúc ngủ. Lúc tỉnh, thực khác gì ác ma, ác ma hiểu thế , phạm sai lầm mà hồn nhiên biết, làm cho người ta muốn chỉ trích lại biết như thế nào.
      Hơn nữa, lại có võ công thâm sâu lường được, cá tính cố chấp cổ quái đến cực điểm. Kỳ An thường xuyên lo lắng trong giây phút bất chợt nào đó, cái mạng của nàng mất dưới tay , sau đó biến thành phân nuôi dưỡng hoa đào.
      Nàng đến bên người , lấy chân đá đá , “Chiến Liệt, uống thuốc.”
      Lông mi run rẩy, hai con mắt mở khoan thai mở ra, “Kỳ An?”, rồi nghiêng tai lắng nghe.
      Kỳ An gật đầu, làm bộ như biết ai đó nhìn thấy, sau đó lại đá cái, “Dậy!”
      Chiến Liệt nở nụ cười, “Ta biết là ngươi!” Ngữ khí đúng là cực kỳ đắc ý.
      Kỳ An trợn mắt nhìn, người nàng gần như vậy, lại còn mấy câu với , còn biết nàng là ai chẳng phải ngu ngốc lắm sao? “Chiến Liệt, ngươi chẳng qua ngươi chỉ nhìn thấy, phải tai điếc.”
      Chiến Liệt nhắm mắt lại, tay trái cầm lấy nhành hoa đào, đưa tới trước mặt, “Ta biết là ngươi, bằng , nhành hoa này lại vừa thêm đống phân nữa.”
      Kỳ An vừa muốn đá chân ra lại thu lại, lặng lẽ bước ra sau vài bước, “Chẳng qua chỉ là gọi ngươi dậy uống thuốc thôi, sao cũng bị biến thành phân bón chứ?”
      Chiến Liệt ngồi xuống, dưới tán đào, ngọc dung kia trở nên phong tình say lòng người, “Lúc ta nằm ngủ dưới hoa, người đến đánh thức ta có ai dùng chân, đều là dùng tay!” Rồi vươn ngón trỏ nhàng mơn trớn môi, “ nhàng mơn trớn môi như thế này!”
      nhướng mày, mặt đầy vẻ ghê tởm, “Hừ, coi ta là người chết sao mà dám lén lút dùng bàn tay dơ bẩn sờ lên mặt bổn thiếu gia chứ!”
      Đúng là tên có giáo dưỡng, tâm ngoan thủ lạt. Nhìn thấy vẻ mặt bất bình, miệng lầu bầu, nàng kìm được tức giận, hung hăng đá cước, hài lòng khi nghe thấy tiếng kêu đau của . Lúc này mới gật đầu , “Những người đó làm như vậy là do họ mến ngươi, đồ tiểu quỷ biết tốt xấu! Dậy, uống thuốc!” Xoay người bước , bên thầm cảm thấy may mắn, Lãng nhi của nàng phân biệt thị phi ràng, tâm địa thiện lương, tinh khiết đáng . Nếu nàng sinh ra đứa con như thế này, nàng nhất định tức giận đến mức nhét trở vào trong bụng.
      Chiến Liệt ngồi tại chỗ, vuốt môi, có chút suy nghĩ, làm như vậy là do ưa thích sao? chậc lưỡi, hồi tưởng lại cảnh tượng trong quá khứ, có chút mờ mịt, tựa hồ vẫn là chán ghét có người tới gần.
      Dù sao cuối cùng đều phải biến thành phân bón, phân bón có tư cách ưa thích sao?
      “Uy!” Xa xa lại vang lên thanh của nữ nhân kia, tựa hồ có chút kiên nhẫn! Nữ nhân kia dám kiên nhẫn với , đá đau nhói cả thắt lưng. khom người tới.
      Tốt nhất vẫn là nên làm nàng tức giận, bằng phải chịu khổ.
      Tuy rằng có thể biến nàng thành phân bón bất kỳ lúc nào, nhưng mắt vẫn muốn nhìn được hơn, cho nên hãy cố mà chịu đựng . Cùng lắm là đến lúc đó, làm quá trình biến nàng thành phân bón kéo dài hơn chút, đau đớn hơn chút là được.
      “Ta lại chọc giận ngươi rồi sao?” Ngửi thấy mùi thuốc, Chiến Liệt mở to đôi mắt vô thần hỏi.
      có!” Kỳ An trả lời ngay lập tức.
      Chiến Liệt hơi mở miệng, lại ngửi ngửi bát thuốc, dừng chút, rồi uống hơi hết bát thuốc. Đắng quá, là đắng quá, mặt nhăn lại, có chút oan ức, “Ta hôm nay ràng làm phân bón, ngươi vẫn tức giận.”
      Bộ dạng oan ức cùng tư thái yếu ớt kia làm Kỳ An hơi giật mình, trông giống lúc Lãng nhi bị oan mà dám cãi lại. Đáy lòng mềm nhũn, nàng bưng lên bát khác nhét vào tay .
      “Sao lần này lại thêm bát vậy?” hỏi, sau đó bắt đầu cố gắng nghĩ, nghĩ xem hôm nay làm chuyện gì chọc tới nàng. có đem người làm phân bón, bẻ tay bẻ chân của ai, cũng đánh ai cả, như vậy nàng rốt cuộc tức giận cái gì chứ? Đợi nửa ngày nghe thấy trả lời, mếu máo, hít sâu hơi rồi bưng bát lên kề vào miệng.
      Bỗng nhiên bị sặc, ho sù sụ, mặt đỏ cả lên, bàn tay mềm nhàng vỗ lên lưng , thanh vang lên mang theo ý cười, “Uống từ từ thôi, chỉ là bát canh mộc nhĩ, cũng phải là bảo bối gì.”
      sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên hỏi : “Làm cho ta sao?”
      phải, là ta đột nhiên muốn uống.”
      cúi đầu, thêm tiếng nào, bưng bát lên miệng uống.
      Mãi đến khi Kỳ An cầm bát rời lâu, mới nhớ ra, nữ nhân kia vừa mới vỗ tay lên lưng , lại nhớ tới việc bẻ nó . Để nàng đụng tay vào cổ tay , là để bắt mạch, còn để cho nàng động vào lưng , cũng là vì chữa bệnh sao?
      mở to đôi mắt vô thần suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận là vì còn muốn giữ tay nàng lại bắt mạch, cho nên tạm thời coi như biết việc nàng chạm vào !
      —————-
      Mắt Chiến Liệt là do bị độc tố xâm hại, cho nên muốn trị mắt trước hết phải loại bỏ chất độc .
      Kỳ An thở dài hơi, quá trình này chắc còn lâu. Những người đó ở bên ngoài biết ra sao rồi, chắc chắn nghĩ tới nàng bị người như thế này bắt nhốt ở đây.
      Cả Lãng nhi nữa, biết có khóc đòi tìm nương ?
      “Ngươi lại thở dài?” Chiến Liệt rời tay khỏi đóa hoa đào, hỏi nàng.
      Kỳ An sực tỉnh, lại thở dài hơi, “ có!”
      “Ta ràng nghe được, hai lần!”
      “Nếu ngươi nghe thấy còn hỏi làm gì?”
      Chiến Liệt im bặt, nữ nhân này đúng là kỳ quái.
      Có lẽ vì nhớ Lãng nhi nên mới nhớ tới quá khứ khó khăn, Kỳ An muốn tìm việc gì đó để làm, vì thế khi nhìn thấy hạ nhân bưng trà đến, nàng liền ra bê giúp. Gã gia nhân kia cũng đặt vội khay nước vào tay nàng rồi chạy như bay.
      Lúc nàng mang khay nước đến phòng Chiến Liệt, ăn cơm. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nghi hoặc hỏi, “Kỳ An?”
      “Ân!”
      phải ngươi phải ngủ sao?”
      Đặt khay ấm chén lên bàn, nàng , “Trà ta đặt bàn, ngươi tự mình rót uống nha.”
      Chiến Liệt giật mình, gì, cúi đầu ăn cơm.
      Dưới ánh nến, Kỳ An nhìn thấy bữa cơm tối của , vội vàng đè bát cơm xuống bàn, “Ngươi ăn gì vậy?”
      Chiến Liệt lắc lắc đầu, “Ta biết, ta nhìn thấy.”
      Trong bát chỉ thấy màu vàng vàng đen đen, căn bản phân cái gì ra cái gì, nhưng nếu nàng nhìn nhầm trong đó hẳn có cả cỏ, cả gián…
      Bỗng dưng thấy nàng trầm mặc, Chiến Liệt quay đầu, “Ngươi làm sao vậy, ngươi có muốn ăn ?”
      Cổ họng giật giật, nàng hỏi, “Ca ca ngươi buổi tối tới sao? Tất cả đều do hạ nhân chăm sóc ngươi?” Thanh có chút khàn khàn.
      “Ân, ca ca tới đây vào buổi tối. Trời tối làm thoát khỏi đào hoa trận.”
      “Những hạ nhân này là từ đâu tới? Đối với ngươi có tốt ?”
      Chiến Liệt suy nghĩ lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, “Đó đều là thủ hạ của ca ca, do phạm sai lầm nên bị sai vào đây làm việc. Ta biết bọn họ đối với ta có tốt hay , nhưng nếu làm ta mất hứng, ta tùy tình hình, có thể biến bọn chúng thành phân bón hoặc là cho bọn chúng uống thuốc giải, khiến cho bọn chúng đến cuối tháng bị thối rữa mà chết.”
      Tên tiểu hài tử này, tay Kỳ An run lên, thiếu chút nữa đem bát cơm kia đập lên đầu .
      Lại nhìn vào đôi mắt vô hồn của , trong lòng thầm thở dài tiếng.
      Gỡ cái bát trong tay xuống, “Về sau, buổi tối đừng ăn cơm bọn họ đưa nữa, ta làm cho ngươi ăn, được ?”
      “Vì sao?”
      “Bởi vi dù sao ta cũng phải nấu cho mình ăn, nấu cả cho ngươi nữa, tốt sao?”
      Khóe miệng chậm rãi cong lên, gật đầu, “Được!”
      Lôi kéo tay đưa đến phòng bếp, đưa đến bên chiếc bàn, vỗ vai , “Ngồi xuống ghế này.”
      ngoan ngoãn ngồi, nghe nàng tới lui, nghe tiếng dao thái xuống thớt, tiếng dầu sôi, tiếng đảo đồ. Hương thơm chậm rãi bay ra, hít hít, nuốt nước bọt.
      Đem vài món ăn đặt lên bàn, lại đưa thêm cái bát và đôi đũa vào tay Chiến Liệt.
      Chiến Liệt quay sang hướng nàng cười cười, bưng bát lên ăn miếng to, lại ngây ngẩn cả người, nghi hoặc hỏi, “Cơm trắng?” ràng ngửi thấy mùi đồ ăn.
      Kỳ An lôi tay , bỏ vào chiếc đĩa bàn, “Đây là rau xanh!” lại di động tới vị trí khác, “Đây là thịt kho tàu, thịt ba chỉ hầm khoai tây. Bên cạnh này, trong cái bát cao cao này là canh dưa chuột. Đưa tay xuống dưới, ngươi sờ thấy thìa. Sau khi ăn cơm xong, ngươi có thể cầm bát này, dùng thìa múc canh.”
      “Chiến Liệt, ngươi phải học cách ăn cơm như vậy. Ngươi phải biết mình ăn gì. Cơm, đồ ăn, canh đều phải tách ra.”
      “Thất thần như vậy làm gì? Ăn nhanh lên, bằng nguội hết đó.”
      Nhìn Chiến Liệt an tĩnh ăn cơm, Kỳ An nhịn được, đưa tay xoa xoa đầu , biết Lãng nhi khi lớn lên có thể ngoan ngoãn ngồi ăn cơm nàng nấu như vậy ?
      Miki Quỳnhbornthisway011091 thích bài này.

    5. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Minh rất thik nhân vật nữ chính, rất quyệt liệt trong tình và hôn nhân, no lại rất mềm mỏng và dễ bị cảm đong. Nữ 9h là nhân vật rất con người
      Miki QuỳnhPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :