1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 16: Thiếu người

      Edit: Ladybjrd

      “Ngươi theo ta làm gì?” được đoạn, Kỳ An rốt cục phát nam nhân kia lẳng lặng theo sau.
      Hiên Viên Sam hứng thú nhìn nàng, nghĩ đến cảnh nàng cứ cúi đầu thế mãi, thể nín cười. biết nàng nghĩ gì nữa, chẳng lẽ cứ cúi đầu , nhìn thấy biến mất sao?
      Kỳ An hiển nhiên hiểu nguyên nhân ý cười trong mắt . Đúng là nàng rất muốn coi như tồn tại. Vấn đề nàng sắp về nhà rồi, người này muốn theo nàng đến đâu?
      “Ngươi có việc gì?” nàng quyết định tỏ ra mềm mỏng.
      Hiên Viên Sam tiến lên hai bước, khoa tay, “Vì sao ngươi lại ở đây?”
      “Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” phải nàng nghĩ tới chuyện trả lời câu hỏi của , sau đó thoát khỏi , nhưng việc hỏi thực rất khó trả lời. Nàng có hứng thú thảo luận việc riêng với người lạ, vì vậy lập tức quyết định bỏ , hy vọng trước lúc về đến nhà gặp Trường Lan.
      Hai tay Hiên Viên Sam giữ chặt hai vai nàng, cố chấp nhìn nàng, chờ đáp án. Vấn đề này đương nhiên có liên quan rất lớn đến .
      Kỳ An quay nhìn , Hiên Viên Sam thể dùng miệng để , đành phải buông tay để dùng ngôn ngữ người câm điếc, nhưng vừa buông tay, Kỳ An lập tức bước . Lại lấy hai tay giữ nàng, nhưng thể chuyện, trong lúc, biết làm thế nào.
      Kỳ An im lặng nhìn đưa tay lên lại hạ tay xuống, giữ nàng lại rồi lại buông ra, cảm thấy ý cười trong lòng dâng lên. cũng chỉ có hai tay, để xem làm sao bây giờ.
      Hiên Viên Sam khó xử nhìn nàng hồi, lại buông tay ra.
      Kỳ An xoay người bước . được hồi, chợt nghe tiếng bước chân phía sau. Với công lực của Hiên Viên Sam, chỉ mấy bước bắt kịp nàng. Lần này đối mắt với nàng nữa mà trực tiếp ôm nàng trở lại chỗ lúc nãy.
      Đè hai vai nàng lại, muốn nàng nhìn xuống. Kỳ An cúi đầu nhìn, mặt đất là hàng chữ lớn:
      “Tống Kỳ An, tại sao ngươi lại ở đây? phải ngươi phải ở kinh thành sao? Hay là xảy ra chuyện gì?”
      Có vài phần kinh ngạc. thể tưởng tượng được chỉ gặp nhau ngắn ngủi hơn ngày mà qua bốn năm, vẫn còn nhớ tên nàng. Nhưng, thế sao? Nàng ngẩng đầu lên, “Ta biết chữ.” Để xem còn nghĩ ra biện pháp gì nào?
      Hiên Viên Sam nhất thời sửng sốt, hồ nghi nhìn lại hàng chữ mặt đất, lại quay sang nhìn nàng.
      Kỳ An đẩy ra, “Ta thề ta chưa từng nghe qua bí mật của ngươi, cần theo ta nữa.”
      được vài bước, Kỳ An quay đầu lại, chỉ nhìn ra xa mà , “Ta muốn nhắc đến chuyện người hay việc kinh thành nữa. Quên lòng hiếu kỳ của ngươi , cần phải làm cho người ta chán ghét.”
      Tiếng bước chân phía sau quả nhiên dừng lại. Kỳ An đoạn xa, rốt cục nhịn được xoay người nhìn, chỉ thấy người kia cúi đầu, con đường trải dài phía sau bóng người làm cho thân hình thon dài thêm vài phần tịch liêu.
      Kỳ An thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài.
      Muốn cứ như vậy mà xa cách, tâm nàng chịu nhiều vất vả rồi, chỉ còn đủ cho Lãng nhi thôi.
      “Nương!” Lãng nhi nhìn thấy nàng từ xa, kêu to chạy đến.
      Nàng đứng tại chỗ, ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay, “Lãng nhi.” Thân hình bé lao vào lòng nàng, nàng thỏa mãn tới mức muốn rơi lệ.
      “Nương! Hôm nay Lãng nhi có thể hơi chạy lên lưng núi. Trường Khanh thúc phải luyện hơn năm mới có thể lợi hại như Lãng nhi đấy!” Lãng nhi lôi kéo tay nàng, líu ríu .
      Kỳ An cười tủm tỉm, “Ân!”. Có lẽ đứa này có thiên phú luyện võ, hay là do có quyết tâm mà luyện võ rất nhanh, ngay cả người ít như Trường Khanh cũng thường xuyên khen .
      “Nương!” Lãng nhi chợt dừng lại, lắc lắc tay nàng.
      “Làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc cúi đầu.
      Khuôn mặt nhắn đầy ủy khuất, “Nương, ngươi khen Lãng nhi!”
      Buồn cười lắc đầu, đúng là tiểu hài tử, Kỳ An cúi người xuống, hôn lên hai má , “Lãng nhi nhà ta lợi hại nhất.”
      Lãng nhi lập tức phấn chấn, “Nương, hôm nay chúng ta ăn gì? Trường Lan di đâu, sao nương lại trở về mình?”
      Kỳ An day day trán, bất đắc dĩ nhìn về phía Trường Khanh, “Trường Khanh, phải ngươi tiếc lời như vàng sao? Tiểu gia hỏa này nhiều như vậy, làm sao mà ngươi chịu được?”
      “Nương!” Lãng nhi kéo dài thanh .
      Trường Khanh nhìn tiểu chủ tử mở to mắt, thở phì phì tức giận, lại nhìn tiểu thư cười khổ, sờ sờ mũi, “Tiểu thiếu gia rất thích chuyện với tiểu thư.” Đối với những người liên quan, tiểu chủ tử nhà rất trầm mặc!
      “Nương, ngươi nửa ngày rồi chuyện cùng Lãng nhi, Lãng nhi có rất nhiều chuyện muốn với nương! Nương, ngươi cùng Lãng nhi chuyện, được !”
      Sờ lên đầu , Kỳ An cảm thấy ấm áp, “Được, Lãng nhi muốn chuyện gì cũng được.”
      “Ai?” Trường Khanh đột nhiên hét lên tiếng, lắc mình cái chặn trước mặt hai người.
      Hiên Viên Sam chậm rãi ra khỏi gốc cây, sắc mặt tốt lắm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trường Khanh và Lãng nhi trong lòng nàng.
      Làm như thấy địch ý mặt Trường Khanh, trong đầu vô cùng hỗn loạn. Hài tử kia gọi nàng là nương, nam nhân này lại gọi nàng là tiểu thư, phải nàng làm vợ làm mẹ sao, vậy nàng và thị vệ này có quan hệ gì? Nàng rời khỏi thái tử, có phải là do có quan hệ gì với nam nhân này?
      Mải mê suy nghĩ, mãi đến khi trước mắt bạch quang chợt lóe, mới giật mình lùi về sau vài bước.
      “Rút kiếm!” Trường Khanh , chỉ kiếm vào .
      Hiên Viên Sam để ý tới , chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Kỳ An, hai tay đưa lên, “ là ai vậy? Có quan hệ gì với ngươi?”
      Lãng nhi kinh ngạc mở to mắt, trong óc tràn đầy nghi hoặc.
      Trường Khanh cũng vô cùng sửng sốt, nam nhân này lời nào lại khoa tay múa chân cái gì, tầm mắt cũng tự chủ nhìn về phía tiểu thư nhà mình.
      Bị ba cặp mắt, hai lớn này nhìn, Kỳ An thể trả lời.
      “Ta rồi, cần theo ta. Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
      Lãng nhi giật vạt áo nàng, giọng , “Nương, phải, nương trả lời sai rồi, thúc thúc này hỏi Trường Khanh thúc là ai, có quan hệ gì với nương?” Chẳng lẽ nương nhìn nên mới trả lời sai?
      Mắt Hiên Viên Sam chợt lóe lên, nhìn về phía Lãng nhi, khó nén kinh ngạc,
      “Ngươi hiểu ngôn ngữ người câm?”
      Lãng nhi gật gật đầu, mặt lộ vẻ đắc ý, “Đương nhiên, ta chỉ biết ngôn ngữ người câm điếc, ta còn có thể đọc môi nữa!” Nghĩ nghĩ, lại nhìn , “Thúc thúc, ngươi cũng là rất thông minh, cho nên mới chuyện đúng ?”
      Hiên Viên Sam nhìn sâu vào Kỳ An rồi mới chậm rãi nhếch môi, nhìn về phía Lãng nhi. Lúc này đây, cần đến tay, há miệng tiếng động, “Tại sao lại hỏi như vậy?” Rất nhiều năm chưa từng thử qua cảm giác chuyện, lần này mở miệng, mới giật mình cảm thấy, hóa ra lời có thể tuôn ra tự nhiên như thế.
      Lãng nhi chỉ lên trời, “Bởi vì Sở Sở tỷ tỷ cũng vô cùng thông minh, cho nên mới chuyện.”
      Hiên Viên Sam nở nụ cười, đứa này quả nhiên biết đọc môi. hướng tầm mắt vào nữ tử day trán, vậy là nàng cũng biết đọc môi.
      Chỉ cần ở bên Hiên Viên Ký, dù là ai nữa, cũng ngăn được . Nghĩ như vậy, những phiền muộn trong lòng giảm ít. cầm kiếm đối địch Trường Khanh, Hiên Viên Sam hất trường bào, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lãng nhi, “ cho thúc thúc, ngươi tên là gì?”
      Lãng nhi kỳ quái nhìn nương, phát vẻ mặt cười khổ nên lời của nàng, có ý tứ gì, lại nhìn thúc thúc tuấn trước mặt. Ngoài nương ra, khó mới tìm được người khiến cảm giác như vậy, vì thế sau hồi tự hỏi mình, cũng bắt chước ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm, bắt đầu cuộc chuyện tiếng động giữa hai người.
      “Ta kêu Tống Lãng.”
      “Họ Tống?”
      “Đúng vậy, nương Lãng nhi là bảo bối của nàng, cho nên muốn cùng họ với nương.”
      “Tống Lãng, là dễ nghe! Lãng nhi, trong nhà ngươi có những ai?”
      “Có nương, Trường Khanh thúc, Trường Lan di. Thúc thúc, ngươi hỏi cái này để làm gì?”
      “Bởi vì thúc thúc nghĩ, nếu như nhà các ngươi thiếu người, ta có thể theo tới ?”
      Lãng nhi nghiêng đầu suy nghĩ lâu, ra lời kinh người, “Nhà ta còn thiếu người cha.”
      Kỳ An thiếu chút nữa té xỉu. Trường Khanh đứng bên, hoàn toàn biết hai người lẩm bẩm những gì, mắt thấy tiểu thư sắp ngã, vội vàng đỡ lấy, “Tiểu thư?” Rốt cuộc là muốn hay muốn đánh nhau, trong hoàn cảnh này, tiểu thư lên tiếng, dám động thủ.
      Kỳ An khoát tay, ý bảo có việc gì, rồi tóm Lãng nhi lại, “Lãng nhi, nương cảm thấy hôm nay ngươi nhiều quá rồi.”
      “Nương!” khuôn mặt nhắn đầy hưng phấn, Lãng nhi nhảy lên, “ phải là nương thấy thúc thúc và tỷ tỷ thông minh giống nhau nên mới đem về hay sao? Nương, thúc thúc cũng đẹp mắt, về sau nương cũng có thể nhìn , được ?”
      Hoàn toàn để ý tới biểu tình muốn té xỉu của Kỳ An, Lãng nhi quay đầu, dương dương tự đắc khoa tay với Hiên Viên Sam, “Thúc thúc, nhà của chúng ta đúng là thiếu người, ngươi theo tới sao?”
      Miki Quỳnh thích bài này.

    2. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 17: Năm tháng

      Edit: Ladybjrd

      Qua bốn năm, mọi thứ dường như đều thay đổi, lại như hề biến đổi mảy may.
      Lạc Hoài Lễ làm tới vệ tướng quân, cùng với Mạc Nhược khiêm tốn tao nhã, văn, thu hết thảy những tài dưới trướng, thế lực cực kỳ hùng mạnh, địa vị thái tử nghiễm nhiên trở nên gì phá nổi.
      Nhị hoàng tử Hiên Viên Cực ở kinh thành, chung quanh bình ổn phân tranh. vẫn trọng trấn ở vùng biên quan xa kinh thành, có mối quan hệ sâu đậm với các thế lực giang hồ, có uy vọng rất cao.
      Việc Tiêu gia tiểu Thất rời khỏi kinh thành cũng dần dần lắng xuống, tất cả đều tự nhủ hãy tận trung trong công việc của mình.
      giờ giang hồ có ba thế lực đứng đầu là Tụ Bảo Ngân Trang, Minh Châu Sơn Trang và Đào Hoa Ổ.
      Ba đại gia này vốn đường ai nấy , bao giờ xuất cùng nhau. Đột nhiên tháng trước Tụ Bảo Sơn Trang bị mất trộm, các đại bang phái cũng lần lượt có người mất tích, vì vậy Minh Châu Sơn Trang mới quảng phát hùng thiếp, mời mọi người tới cùng nghĩ đối sách.
      “Mạc Nhược, ngươi !” Hiên Viên Ký . Những việc đột nhiên xảy ra gần đây thể khiến nghi ngờ là do Hiên Viên Cực nhúng tay vào.
      thấy hồi , Hiên Viên Ký nghi hoặc nhìn lại, thấy Mạc Nhược ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Hoài Lễ vỗ vai , “Điện hạ chuyện với ngươi kìa!”
      Mạc Nhược vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhè thở dài, “Lại là xuân về hoa nở!” Quay đầu cười với Hiên Viên Ký, “Ta nhớ ngươi năm đó thiên tân vạn khổ mới tìm được Hoa Khai, lại bị người ta dùng nụ cười lấy mất. biết giờ người ở đâu?”
      Trong phòng chợt tĩnh lại, chỉ nghe tiếng hít thở.
      Lạc Hoài Lễ nghiêng đầu, “Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
      Mấy năm qua và mấy người Mạc Nhược vẫn thân mật khăng khít, hợp tác ăn ý, nhưng tiểu Thất trở thành đề tài cấm kỵ giữa bọn họ. Chuyện xảy ra năm đó quá mức rung động, đợi đến khi tỉnh táo lại, tự nhiên nhìn ra điều kỳ quái trong đó, tuy nhiên cuối cùng vẫn là lần ra dấu vết.
      Đám người tiểu Thất rời , Đông viện làm lại rực rỡ hẳn lên. Hoàng thượng mỗi lần thấy đều trừng mắt mặm môi, Mạc Nhược và Hiên Viên Ký tuy rằng liên tục cười khổ thay cho nhưng lại giữ miệng kín như bưng, chịu bất cứ điều gì.
      Mà Liên nhi, mỗi lần vừa nhắc tới chuyện đó liền nước mắt như mưa, dần dà cũng còn muốn nhắc lại nữa.
      Tuy nhiên, mỗi đêm khi nhớ tới bóng dáng ấy, lòng lại đau như dao cắt.
      Ở Đông viện cũng còn tìm thấy bóng dáng nàng. Vô số lần, đứng ở cửa viện, ngóng nhìn, ảo tưởng nàng có thể đột nhiên nhảy ra từ góc nào đó, giống như bao lần, duyên dáng kiều đứng ở cửa, cười tươi rạng rỡ như hoa hướng dương, “Ngươi về?”
      vươn tay ra, rốt cuộc vẫn thể chạm tới những năm tháng đó, mỗi ngày trôi qua đối với giống như nhát đao chém xuống, ngày đau đớn.
      Thời gian cứ thế trôi, còn có thể dễ dàng nhắc tới nàng, sợ vết thương lại nứt toác ra.
      cho người tìm Tiểu Thất. Nhưng đến , ngay cả Tiêu gia, thái tử và Mạc Nhược cũng mất tung tích nàng. Tiểu Thất, giống như biến mất khỏi thế giới này, sau lần từ biệt năm đó liền bặt vô tín.
      “Điện hạ, ngươi có thể cho ta biết tiểu Thất gì với ngươi ? Tuy rằng ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng ta có thể thất rằng chính các ngươi để tiểu Thất rời .” Lạc Hoài Lễ nhìn Hiên Viên Ký, ánh mắt ưu thương.
      Hiên Viên Ký nhìn , lâu sau, thở dài, “Hoài Lễ, tiểu Thất chưa từng gì cả.”
      “Thái tử, nếu như chưa từng hỏi nàng cái gì, làm sao có thể để nàng hồ nháo tùy hứng như vậy? Từ khi nào ta lại dễ bị lừa như vậy?” Lạc Hoài Lễ cười khổ.
      Hiên Viên Ký lắc đầu, nhìn , “Hoài Lễ, ngươi ngu ngốc, cho đúng, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà đối với nữ nhân, nhìn chung ngươi hiểu biết quá ít.”
      “Điện hạ…?” Lạc Hoài Lễ bước về phía trước, tựa như muốn cái gì.
      Hiên Viên Ký khoát tay, “Quên , Hoài Lễ, chuyện của Tiểu Thất, ta thể quyết định thay nàng, là đúng hay sai đều là do nàng lựa chọn. Chuyện của các ngươi, ta cũng có quyền tham dự. Hôm nay dừng ở đây , ngươi hãy lui xuống trước.”
      Hai mắt nhắm lại, hiển nhiên là muốn nhắc lại nữa.
      Nhìn theo bóng dáng Lạc Hoài Lễ xa, Mạc Nhược hỏi, “Vì sao cho ? Năm đó, kẻ làm tiểu Thất thương tâm tuyệt vọng phải chính là sao?”
      Hiên Viên Ký chậm rãi mở to mắt, ánh mắt nhu hòa, nhớ tới nữ tử kia, luôn kìm được nụ cười, “Nhưng mà tiểu Thất !”
      Tay Mạc Nhược run run, nước trong chén sánh ra ngoài.
      Hiên Viên Ký thấp giọng , “Bởi vì cho nên thể dễ dàng tha thứ và chia xẻ, cũng bởi vì nên cho dù có phải ảm đạm rời cũng muốn ra chân tướng, làm cho thất vọng, vẫn muốn hạnh phúc.
      Lại thở dài hơi. Nếu như phải vì , làm sao có thể quyết tuyệt như vậy, làm sao có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy?
      Mạc Nhược nắm chặt cái chén, “Tiểu Thất nhất định được hạnh phúc.”
      Hiên Viên Ký cười khẽ, “Đúng vậy, nữ tử như nàng nên có hạnh phúc.”
      Lúc Lạc Hoài Lễ trở lại phủ, khắp nơi sáng đèn.
      Long Liên đứng ở cửa chờ , thân đơn bạc càng thêm vẻ tinh tế gầy yếu. Nhìn thấy , vội cười chào đón, “Sao hôm nay về muộn vậy?”
      Lạc Hoài Lễ cười cười, “ có gì, lung tung chút.”
      được vài bước, đôi mắt lại theo thói quen nhìn sang Đông viện, trong bóng tối mờ mờ, lặng yên tiếng động. chợt thấy hoảng hốt, trong đầu ra bộ dáng ngủ say của tiểu Thất, khóe miệng cong cong, mấy sợi tóc nghịch ngợm rủ lên chóp mũi.
      “Tướng công!” Long Liên bỗng nhiên kêu tiếng.
      Lạc Hoài Lễ giật mình, mới phát ra mình sắp tới cửa Đông viện.
      ngẩn người, gỡ tay Long Liên ra, “Liên nhi, ngươi về phòng trước, ta muốn ở mình.”
      mình, chậm rãi tới Đông viện, dưới ánh trăng, bóng dáng tịch mịch mà hiu quạnh.
      Long Liên che miệng lại, dám để nghe thấy tiếng khóc. Vì sao đuổi người kia rồi mà vẫn còn hồn tan, quanh quẩn chiếm lấy hạnh phúc của nàng?
      cầm đèn, Lạc Hoài Lễ nương theo ánh trăng yếu ớt xuyên qua bóng cây vào.
      Tay đặt lên cửa, nhưng có dũng khí đẩy ra, bởi vì sớm biết nàng rồi, mang tất cả những dấu vết của nàng rồi. Cứ như vậy rời , chút tưởng niệm cũng chịu để lại cho .
      “Tiểu Thất, ta rất nhớ ngươi, ngươi có biết hay ?” Mặc kệ ngươi làm cái gì, cho dù có thất vọng, đau lòng, nhưng ta chưa từng nghĩ tới ngày mất ngươi.
      “Tiểu Thất, nếu như lúc trước chỉ có ta với ngươi, có thể có bất đồng ?”
      Lệ lặng yên chảy xuống, ai có thể nghĩ tới tướng quân trẻ tuổi hăng hái lại có thể khóc lặng lẽ như vậy?
      Trong bóng tối, Lạc nhìn nhi tử giam mình trong thư phòng, ảm đạm thôi.
      Kim Vân đến phía sau , dựa mặt vào lưng , “Có phải Hoài Lễ vẫn nhớ tiểu Thất, giống như ngươi vẫn nhớ nàng, cả đời quên, cho dù nàng từng vô tình với ngươi như vậy?”
      Nàng biết, đối với nàng vô cùng tốt, cũng quá phong lưu, quan lộ tới binh bộ thượng thư, vẫn chỉ nhất thê nhất thiếp, so với bao người khác, nàng nên cảm thấy thỏa mãn. Nhưng, nàng tự chủ thắt chặt vòng tay, nén được bi ai, kính nàng trọng nàng, cũng nàng.
      Từ lúc định hôn, với nàng, cho nàng tất cả những thứ nàng muốn, chỉ có trái tim sớm mất cho người khác rồi, ngay cả chính cũng thể lấy về nữa.
      Nàng khóc đêm, vẫn muốn gả cho . Nàng kia quý trọng , nàng lại xem là trân bảo; nàng kia cần , nàng lại .
      Nhưng nàng biết, đường đến trái tim lại khó như vậy. đối xử với nàng tốt, tất thảy đều tốt, chỉ là trái tim nghe theo an bài của lý trí.
      lấy nàng bởi vì có hôn ước. lấy Lý Thị bởi vì nữ tử đó cứu nàng trong chiến loạn. an bài tốt nhất cho nữ tử, chính là cho nàng mái nhà yên ổn, đáp ứng, cũng qua với nàng câu, trầm mặc thực .
      “Ngươi có thể cho ta biết, tiểu Thất và nương nàng rốt cuộc tốt ở chỗ nào mà có thể làm cho các ngươi nhớ mãi quên như vậy?” Năm đó, chi nữ thừa tướng, Tống Quý tài mạo song toàn, danh dương thiên hạ, bao nhiêu thanh niên tài tuấn cơ hồ muốn đạp phá đại môn phủ thừa tướng.
      Trong đó, đặc biệt có thái tử (đương kim Hoàng thượng) và Lạc là hai người có phần thắng lớn nhất. Thái tử thân phận tôn quý, Lạc tài hoa hơn người, bất luận Tống Quý gả cho ai cũng đều là đoạn giai thoại.
      Chẳng ai có thể ngờ, Tống Quý cư nhiên lựa chọn kẻ cả ngày theo sau thái tử, Tiêu Dục. Tiêu Dục quyền thế, cả ngày chỉ biết vũ đao lộng thương, thể so với thái tử tôn quý hiển hách, cũng so được với Lạc kinh tài tuyệt diễm. Lúc đầu, tự ti, dứt khoát chờ lệnh biên quan.
      Tống Quý cũng quan tâm, khăn gói lên đường, thiên lý xa xôi tìm .
      Lúc Tiêu Dục nhìn thấy nàng, hình dung tiều tụy, sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức nghiêng ngả trượt xuống, quỳ rạp trước mặt nàng.
      Tống Quý cứ như vậy, thân bố sam, cùng Tiêu Dục kết làm vợ chồng trong gió lạnh thấu xương chốn biên thùy. Từ đó, rời xa cuộc sống phồn hoa nơi kinh thành, cùng với Tiêu Dục phơi gió phơi sương nơi đại mạc cát vàng.
      Cho đến năm tiểu Thất ba tuổi, Tống Quý đường bôn ba gặp ôn dịch, lại vì chăm sóc dân chúng, bị lây bệnh mà tạ thế. Tiêu Dục cực kỳ bi thương. Từ sau khi Tống Quý ra , chưa hề lấy ai khác, chỉ đem hết thương dồn lên sáu đứa con trai và đứa con duy nhất. Hơn nữa, nhi nữ tiểu Thất lại quá giống với mẫu thân, từ cái nhăn mày đến nét cười đều sáng ngời rạng rỡ, hồn nhiên thiên thành.
      Tin tức Tống Quý qua đời truyền đến kinh thành, Hoàng thượng bệnh nặng, tháng sau còn chưa thuyên giảm; Lạc miệng phun máu tươi, hôn mê mặt đất. Kim Vân cũng tại lúc đó mới biết được, hóa ra Lạc chưa từng khắc quên Tống Quý.
      Cho nên đối với Tiêu Thất, nàng tuy rằng chân tâm ưa thích, cũng có đôi khi thấy vài phần thoải mái. Sau khi chuyện ngày ấy xảy ra, nàng cũng chưa kịp nghĩ lại, chẳng qua thấy vui sướng vì hóa ra nữ nhân của Tống Quý cũng hơn gì người bình thường, người phong hoa tuyệt đại nữ tử cũng có vài chỗ bẩn. Cho nên, nàng ra những lời như vậy rồi cũng tìm hiểu thêm.
      Đợi đến khi tỉnh táo lại còn kịp rồi. Tiêu Thất cư nhiên biện hộ lấy câu, lại xoay người rời .
      Nhìn ánh mắt đau đớn của Lạc , nhìn ôm ngực dựa vào đại môn, nàng chỉ biết, tất cả mọi chuyện thể vãn hồi. Tiêu Thất kiêu ngạo, giống như Tống Quý năm đó, mặc kệ thiên hạ chí tôn vinh hoa, chỉ đuổi theo tình tôn trọng thuần túy.
      Miki Quỳnh thích bài này.

    3. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 18: Tới gần

      Edit: Ladybjrd

      Sozi cả nhà nhiều. Dạo này nhà ta bị mất mạng, online được. Hôm nay phải chạy sang nhờ mạng nhà hàng xóm để post bài nè.

      ————

      Mưa phùn như giăng tơ, vấy ướt người.
      Trong ánh nắng yếu ớt, Kỳ An mình đường, cũng bung dù, cứ để những hạt mưa mềm phả vào mặt, cảm giác được đồng cảm của thiên nhiên.
      Kiếp trước, nàng ghét những ngày mưa. So với cảnh u triền miên như thế này, nàng thích những ngày hè sáng lạn hơn. Trương Sở Du cũng chỉ lần cười nàng, các nữ nhân khác đều dùng đủ mọi cách để che chắn làn da khỏi nắng khỏi sương, nàng ngược lại, cứ như sợ phơi nắng đủ vậy, bao giờ có ý chống nắng.
      Mùa hè, nàng cười đến là trong trẻo thanh thoát, còn lóa mắt hơn cả mặt trời chói chang kia.
      Trương Sở Du , nàng giống như tờ giấy trắng vậy, nhìn vào thấy bất cứ bí mật nào.
      Khi đó, nàng đối với rất chân thành, đơn giản bởi là chỗ dựa mà nàng tin tưởng và ỷ lại nhất.
      Lại chưa bao giờ nghĩ tới, thẳng thắn chân như vậy lại dẫn đến dễ dàng bị thương tổn, chính vì hề phòng bị nên mới yếu mềm đau đớn.
      Mỗi lần cho rằng tìm được yên ổn, rốt cục lại bị vùi dập lúc hạnh phúc nhất.
      Kỳ An yên lặng nở nụ cười, cho nên nàng bắt đầu thống hận ánh mặt trời chói chang kia, mỗi lần nhìn vào đều làm mắt nàng bỏng rát, nước mắt chực tuôn ra.
      Nhưng nước mắt của nàng, có ai nhìn thấu nỗi đau trong đó, nó chỉ khiến họ thương hại nàng mà thôi.
      Nàng khinh thường điều đó, vì thế nàng khóc.
      Vươn tay ra đón lấy những hạt mưa. Mưa rơi như vậy, có phải là do ông trời thương tâm cho nàng?
      Nhân sinh như ý, ngươi xem, ngay cả ông trời cao cao tại thượng cũng có lúc thương tâm khóc.
      “Vì sao ngươi muốn khóc? Chẳng lẽ ngươi từng thương tâm?”
      Khẽ ngẩng đầu, nàng giọng hỏi, mấy lọn tóc ướt dính lên gò má.
      Hơi nước lượn lờ, cảnh vật lu mờ, phảng phất cả thế giới chỉ có mình nàng.
      Bỗng nhiên, mưa bụi biến mất, nàng nháy mắt mấy cái, thấy phía đầu là tán ô, nhìn xuống chút, là gương mặt xanh mét của ai đó bằng lòng nhìn nàng, “Đại phu cũng sinh bệnh.” hề có thanh , nhưng tin là nàng hiểu.
      Nàng quay mặt chỗ khác, nhìn . Kỳ , bên người có người được cũng tốt, những lúc muốn nghe chỉ cần nhìn là được.
      Nàng tùy ý về phía trước. Hiên Viên Sam miễn cưỡng theo sau. Màn mưa giống như mở ra thế giới yên tĩnh cho riêng nàng. Mưa từng giọt từng giọt thấm vào áo .
      Kỳ An đắm chìm trong thế giới của mình, dường như suy nghĩ rất nhiều, lại phảng phất cái gì cũng màng tới.
      “Nương!” thanh non nớt hốt hoảng truyền đến, Kỳ An giật mình, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thân mình vọt vào lòng nàng.
      “Lãng nhi!” Kỳ An ôm lấy , “ phải luyện võ cùng Trường Khanh sao? Sao lại trở lại nhanh như vậy?”
      Lãng nhi giống như con bạch tuộc, ôm chặt lấy nàng, miệng mếu máo, “Có phải nương thừa dịp Lãng nhi để ý mà chạy trốn ?”
      Quay đầu, nhìn Hiên Viên Sam rất là khinh bỉ, “Thúc thúc, Trường Lan di phải công việc, Trường Khanh thúc và Lãng nhi phải luyện công, ngươi làm được việc của người cha tốt, ngay cả chăm sóc nương cũng xong.” Vuốt vuốt tóc Kỳ An, tiếp tục , “Nhìn xem, tóc nương ướt hết cả rồi. Thúc thúc, kiếm ngươi về có ích lợi gì chứ?”
      Hiên Viên Sam trừng mắt lên, thấy tiểu gia hỏa kia ghét bỏ nhìn mình, rồi lại quay sang nhìn người trước mặt tóc ướt nhẹp, nổi câu.
      Đúng là chăm sóc nàng tốt.
      đưa ô về phía trước che hết hai người rồi mới nhìn về phía Lãng nhi, “Lần sau, ta làm tốt.”
      Hai người, lớn nghiêm túc nhìn nhau, nửa ngày sau, Lãng nhi mới gật gật đầu, “Được rồi, ta tin.”
      xong, ghé mặt vào má Kỳ An, “Nương, ngươi đồng ý với Lãng nhi, bỏ lại Lãng nhi nhé.” Trong thanh giấu nổi tiếng nức nở sợ hãi. Khi nãy, mới luyện công được nửa, nhìn thấy nương càng ngày càng chạy xa trong màn mưa, tựa hồ hề lưu luyến gì.
      Nghe vậy, lòng nàng đau xót, “Thực xin lỗi khiến ngươi lo lắng, Lãng nhi. Nhưng ngươi phải tin tưởng nương, về sau vĩnh viễn bỏ lại ngươi, vĩnh viễn .”
      Nàng nên thương tâm tuyệt vọng nữa, cũng nên để lộ ra trước mặt hài tử.
      Có lần, khi Lãng nhi mới được hai tuổi, nàng sốt cao đến hôn mê. Trong mơ mơ màng màng, nàng ăn uống bất kỳ thứ gì, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi tới cực điểm, trong lòng thực hy vọng cứ như vậy mà ngủ, tỉnh lại nữa.
      là quá mệt mỏi. Khi đó, trong bóng tối nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng an tâm.
      Lãng nhi sợ tới mức cả ngày lẫn đêm ôm nàng chịu buông tay. Nàng hề hay biết, chỉ thào , “Nhân sinh khổ đoản, bằng trở lại, bằng trở lại.”
      Sau đó lại bất tỉnh nhân . Trường Lan liên tục đút thuốc vào, nàng lại phun ra, Lãng nhi oa oa khóc lớn, “Nương, ngươi được bỏ lại Lãng nhi. Nương! Nương!”
      Tiếng khóc kia thu vào tâm nàng, làm chậm bước nàng đến thế giới ngủ say kia. Rốt cục, cũng tỉnh lại, “Lãng nhi!” Nàng đau lòng nhìn tiểu tử hai mắt đỏ hoe kia, nhãn tình nàng cũng nóng lên.
      Hóa ra nữ nhân khi làm mẫu thân đều dũng cảm hơn so với bình thường.
      Có lẽ chuyện này có ảnh hưởng quá lớn đối với Lãng nhi nên cho tới giờ, vẫn còn sợ vào lúc nào đó chú ý, nàng bỏ lại .
      Ôm nhi tử, Kỳ An thả chậm cước bộ, cẩn thận che mưa cho . Nghĩ tới người bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy bất lực.
      biết là có chuyện gì nên đối với việc thình lình xuất , nàng và Trường Khanh đều vô cùng cảnh giác, mà Lãng nhi lại nhìn ra bất hợp lý trong đó, tựa hồ rất ưa thích , chào đón vào cửa.
      Khi Trường Lan trở về, nàng sửng sốt lâu, nhìn kỹ nàng, lại nhìn sang Lãng nhi, cuối cùng, hỏi Trường Khanh, “Ngươi nam nhân này là tiểu thư đưa về?”
      Trường Khanh cũng như chưa kịp phục hồi tinh thần, gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, “ theo tiểu thư về, nhưng là do tiểu thiếu gia đưa vào nhà.”
      Trường Lan nhìn sang Lãng nhi, Lãng nhi lập tức mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, “Trường Lan di, người giận Lãng nhi sao?”
      Sắc mặt Trường Lan lập tức thay đổi, tươi cười dịu dàng, “ có, tiểu thiếu gia làm rất tốt!” quay sang đánh giá Hiên Viên Sam vài lần, nàng miễn cưỡng gật đầu, “Ít nhất cũng có sắc đẹp thay cơm.”
      Sắc mặt Hiên Viên Sam cũng thay đổi, tối sầm lại, nhưng vẫn nhẫn để Trường Lan nhìn tới nhìn lui, tới khi nàng quay lưng về phía Lãng nhi, sắc mặt trầm nhưng ngữ khí lại chứa đựng vui sướng, “Trường Khanh, đưa khách của tiểu thiếu gia về phòng , phải chiêu đãi cho tốt.” Hai chữ cuối cùng ràng là kéo dài ra.
      Hiên Viên Sam quay đầu nhìn Kỳ An, “Ngươi còn chưa cho ta biết, tại sao ngươi lại ở đây? Là vì hài tử sao?”
      Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lãng nhi, biết đây phải là hài tử của Hiên Viên Ký, khuôn mặt đó trông giống người hoàn toàn khác.
      nén được nghi vấn trong lòng, lại càng thêm bất an lo lắng.
      Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, Lãng nhi ràng cũng cảm giác được khí lạ lùng này, nghi hoặc nhìn bên này, lại trừng trừng nhìn sang chỗ khác. Cuối cùng ôm lấy cổ Kỳ An, bất an kêu lên, “Nương!”
      Kỳ An cúi đầu nhìn cười, sắc mặt bình tĩnh.
      Hiên Viên Sam nhìn Lãng nhi cái, mấp máy môi, “Ngày mai, ngày mai ta phải biết đáp án.” Sau đó, sải bước tiêu sái ra cửa.
      Cũng biết Trường Khanh đối đãi với thế nào, dù sao ngày hôm sau, cả hai người đều bộ dáng tả tơi. Kỳ An nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật phi phàm kia đầy những vết bầm xanh tím, cực kỳ thê thảm chỉ trực cười, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt thâm trầm đó, lại nhịn xuống.
      Từ sau đó, Hiên Viên Sam rời khỏi nàng khắc, rất có tư thái của kẻ đạt được mục đích nhất định bỏ qua.
      Kỳ An thể nhịn được nữa, “Người kia, chúng ta vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, ta hỏi lai lịch của ngươi, sao ngươi cứ nằng nặc hỏi quá khứ của ta? Việc này liên quan gì tới ngươi?”
      Hiên Viên Sam nhìn nàng, đôi mắt đen sáng lên, “Là Hiên Viên Sam. Chúng ta phải là bèo nước gặp nhau, đây là lần thứ hai ta gặp ngươi. Ta mến ngươi, cho nên giữa chúng ta có liên quan.”
      Kỳ An hít sâu hơi, “Đáng tiếc, ta mến ngươi.”
      Đồ ngốc, nếu ngu xuẩn cho chân tình, chỉ đổi lại mình đầy thương tích.
      Sau đó nàng nhìn . giữ chặt nàng, nàng liền nhắm mắt lại. Dù sao cũng vĩnh viễn thể nên lời.
      Sau khi dùng xong cơm chiều, Kỳ An nhanh chóng trở về phòng. Hiên Viên Sam đứng ngoài cửa, nhìn lên bầu trời đầy những vì tinh tú, lấp lánh, lóe lên giữa trung như chuyện.
      cũng như lâm vào suy nghĩ sâu xa.
      Mãi đến khi ánh sao mờ dần, trời tối đen, rồi lại dần sáng.
      “Kẹt!” Cửa nhàng mở, Hiên Viên Sam mở to mắt.
      Lãng nhi đứng trước mặt, ngửa đầu nhìn .
      cười cười, lại phát ra cơ mặt cứng ngắc, vì thế xấu hổ ngồi xổm xuống, vỗ về gương mặt Lãng nhi, “Còn sớm mà!”
      Lãng nhi đột nhiên kiễng chân, hôn lên mặt cái, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của , ra câu càng làm cho thêm kinh hãi, “Nương trước kia, tên là Tiêu Thất.”
      Hiên Viên Sam biết rời khỏi đó bằng cách nào, chỉ biết chạy hơi ngừng nghỉ.
      há miệng, lại kêu lên được, chưởng phong tuôn ra như kiếm, lâu sau ngã xuống đất. Hóa ra nàng là Tiêu Thất, là sai lầm rồi, là sai lầm rồi.
      Nếu như lúc trước dũng cảm hơn chút, nếu như lúc trước quá tự ti trước thái tử tuấn mỹ tao nhã, làm sao có thể cho phép nàng gả cho người khác? vốn bắt được nàng, lại chính tay thả nàng .
      Tiêu Thất gả cho Lạc Hoài Lễ, mấy tháng sau xảy ra hưu ly long trời lở đất. chưởng đánh ra giữa hồ, người cũng theo đó rơi vào trong nước. cứ mặc kệ, để cho nước nhấn chìm cơ thể.
      Có mang rời , nàng nhất định chịu nhiều thương tổn!
      Miki Quỳnh thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 19: PHÙNG QUÂN
      EDIT: ladybjrd

      “Tống đại phu!” Trương Đông vừa vọt vào cửa vừa hô to. Liếc mắt nhìn thấy Kỳ An, nhãn tình sáng lên, liền chạy vụt tới.
      Đáng tiếc là còn chưa kịp động tới chéo áo nàng cảm thấy cổ lạnh toát, vội vàng đứng khựng lại, cúi đầu xuống, nhìn dọc theo lưỡi kiếm, người cầm kiếm là nam nhân, mặt mày như họa, đáng tiếc là sát khí mặt phá hủy mất mỹ cảm này. Nhìn theo ánh mắt lạnh toát kia, thấy hai tay mình vươn gần đến tay Tống đại phu, liền ngượng ngùng thu tay lại, cười giảng hòa, “Ta tìm Tống đại phu chút!” Ánh mắt kia chớp cái, nhìn chằm chằm vào , mũi kiếm vẫn hề di động mảy may, Trương Đông vội vàng thêm, “Vợ ta hình như sắp sinh rồi, bị đau bụng!”
      Nhất thời, sát khí liễm , lưỡi kiếm cũng biến mất. Trương Đông sờ sờ cổ, lại liếc nhìn nam nhân kia cái, thanh trường kiếm vừa vô thanh vô tức xuất , hiểu sao vù cái cũng thấy tăm hơi đâu nữa. Nhìn nhìn tiếp đến thân hình thon dài kia, cũng biết là dấu ở chỗ nào!
      lúc còn nghĩ ngợi lung tung, Kỳ An quay sang cười hỏi chuyện . Trương Đông xoa hai tay vào nhau, nhưng dám đưa ra túm Kỳ An nữa, “Tống đại phu, nàng kêu đau bụng.”
      Kỳ An cả kinh, quay đầu kêu lên, “Trường Lan!”
      Trường Lan lên tiếng, nhưng lúc bước tới hai tay trống trơn, vẻ mặt bất đắc dĩ. Còn theo sau nàng chính là Hiên Viên Sam, vai khoác hòm thuốc, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như làm việc này quen lắm rồi.
      Kỳ An gọi Trương Đông ra ngoài, “ gọi bà đỡ chưa?”
      Trương Đông lau mồ hôi trán, “ gọi, nhưng Thảo Trà phải có Tống đại phu bên người, nàng mới sợ hãi.”
      Kỳ An gật đầu ra ý hiểu. Nàng kết giao với đôi vợ chồng này trong lần hái thuốc. Thảo Trà thẹn thùng nhát gan, đây lại là lần đầu mang thai, nhất định là rất lo lắng.
      Đến nơi, Kỳ An và Trường Lan vào phòng; Hiên Viên Sam đứng ngoài nhìn Trương Đông ngừng bước tới bước lui.
      Tình huống nguy kịch hơn Kỳ An tưởng. Thảo Trà quá yếu, hơn nữa lại quá lo lắng, nước ối vỡ rồi mà hài tử vẫn chưa ra. Tiếng kêu của Thảo Trà ngày càng yếu.
      “Thảo Trà, ngươi cần dũng cảm chút, hài tử ra ngay bây giờ!”
      “Thảo Trà, đây là cục cưng của ngươi và tướng công ngươi, ngươi hãy nghĩ đến nó.”
      Kỳ An vừa châm kim vừa kêu lên.
      Thảo Trà nắm chặt tay nàng, lại bắt đầu lớn tiếng kêu lên, “Tướng công, tướng công, ngươi ở đâu? Đau quá, a!”
      Trương Đông ở bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc nhịn được, lao vào trong. Tuy nhiên, vừa vào đến cửa bị bà đỡ và các trưởng bối ở đó ngăn lại, bà đỡ vừa liên tay vừa , “Đừng cho nam nhân xông vào, tránh gặp xui!”
      Thảo Trà nước mắt như mưa, nàng chẳng qua kêu lên trong vô thức.
      Kỳ An nghe vậy nổi giận, đùng đùng ra cửa, gạt phăng các trưởng bối ra, “Cái gì mà xui, sinh hài tử cho chính là phúc khí của !” Rồi nàng kéo Trương Đông vào trong, “Ngươi nhìn , nhìn xem vợ ngươi phải chịu khổ thế nào. Ngươi phải nhìn cho , về sau nếu dám đối xử tốt với nàng hãy đem đầu ngươi xuống đá xuống sông .”
      Hiên Viên Sam tay ngăn trở các trưởng bối, bên mở to mắt nhìn và nghe những lời ngoa ngoắt mà Kỳ An , khóe miệng tự nhiên cong lên. Hóa ra bộ dáng tức giận của nàng cũng đáng như vậy!
      Nhét tay Thảo Trà vào tay Trương Đông, Kỳ An lại xuất ra cây châm, bên quay đầu , “Trương Đông, mau chuyện với nàng, phải làm cho nàng tỉnh táo dùng sức.”
      Nhìn máu dưới hạ thân Thảo Trà, Trương Đông sợ tới mức mặt cắt còn giọt máu. đợi Kỳ An giục thêm lời nào, liền kề sát miệng bên tai Thảo Trà, “Thảo Trà, đừng sợ, có ta ở đây. Ta và ngươi, cùng với hài tử cùng nhau cố gắng nhé. Ngươi mở to mắt nhìn ta này…”
      Nhãn tình Thảo Trà tựa nhắm tựa , bụng dưới lại bắt đầu co lại.
      Kỳ An mừng rỡ, biết Thảo Trà lại bắt đầu dùng sức, liền cầm ngân châm đâm xuống.
      Đám bà đỡ vừa nãy bị Kỳ An làm cho choáng váng, vừa thấy có động tĩnh lại nhất tề chạy tới hỗ trợ.
      Máu loãng được bưng ra hết chậu này tới chậu khác, cho dù Hiên Viên Sam vốn quen nhìn cảnh máu chảy cũng cảm thấy có chút hoảng hốt. biết nữ nhân sinh hài tử lại thống khổ như vậy. Sắc mặt chợt trắng bệch, lúc nàng sinh Lãng nhi, có phải cũng chảy nhiều máu như vậy? Thế nên nàng mới thường thường khí sắc tốt? Có phải là do khi đó bị mất quá nhiều máu ?
      Nhân lúc nghĩ ngợi lung tung, liền có mấy người dợm bước vào phòng trong. sực tỉnh, tóm lấy định ném ra ngoài, lại phát người đó đầu điểm bạc, hơi dừng lại chút, liền điểm huyệt .
      Sau đó lạnh lùng nhìn những người còn lại. đáng giận, dám thừa dịp mải suy nghĩ định lẻn vào trong.
      Những nơi mắt lướt qua, nhất thời lặng ngắt như tờ.
      Vì thế, phòng trong tiếng kêu thảm thiết, tiếng an ủi, tiếng gọi vang vang dứt; phòng ngoài lại an tĩnh chưa từng thấy, vài người đứng, vài người nằm im dưới đất. Hiên Viên Sam đứng phiêu diêu, vẫy vẫy ống tay áo, gió thổi qua khẽ lay vạt áo .
      “Oa! Oa!” Thanh hài tử vang lên.
      Bà đỡ ôm hài tử, cười hớn hở, “Chúc mừng chúc mừng, là tiểu tử rất mập mạp.”
      Trương Đông kích động, đôi môi run run. cẩn thận chạm vào tiểu tử, bên mơ mơ màng màng hỏi Thảo Trà, “Là nhi tử của chúng ta đây sao?”
      Thảo Trà dù kiệt sức, vẫn nhìn mỉm cười, gật đầu.
      Trương Đông nghe xong, đột nhiên ngã ùm xuống đất.
      Trong phòng lại trận hoảng loạn.
      Cừa vừa mở ra, ánh sáng bên ngoài làm Kỳ An hoa mắt, nàng đưa tay ra định vịn vào cửa chạm ngay vào bàn tay to lớn, ấm áp hữu lực.
      Nàng mở to mắt, gương mặt Hiên Viên Sam gần trong gang tấc, “ sinh?” nhếch môi.
      Kỳ An gật đầu, mắt lộ vẻ vui sướng, “Là con trai, rất mập mạp, đáng !”
      Hiên Viên Sam liếc mắt vào trong nhìn cái. Bên trong đùm tã đỏ là “lão nhân” đầy nếp nhăn, đáng chỗ nào chứ? Nhưng thu hồi ánh mắt rất nhanh, gật gật đầu, “Đáng !”
      Chỉ cần nàng là đáng , vậy thành vấn đề, đồng ý.
      Trương Đông tỉnh lại rất nhanh, hưng phấn ôm cục cưng ra cho mọi người nhìn.
      Đây là lần thứ tư chạy đến trước mặt Kỳ An, “Tống Kỳ An, ngươi nhìn xem, đây là con ta, có đáng ?”
      Kỳ An cười, gật đầu, “Có, thực là đáng .”
      Trương Đông lập tức cười tươi như hoa, cao hứng gật đầu, “Ngay cả Tống đại phu cũng như vậy thể sai được. Ai, nhị thúc, mau đến xem con ta nè!”
      Hiên Viên Sam nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trong vẻ tươi cười của Kỳ An như có như hàm chứa nét chua chát, tâm lập tức thắt lại.
      đúng là hạnh phúc, phải sao?” Kỳ An nhàng .
      Trường Lan lặng lẽ nắm tay nàng, tròng mắt cũng hơi nóng lên. Lúc tiểu thư sinh thiếu gia có vui mừng náo nhiệt như vậy, thậm chí ngay cả giọt nước mắt cũng có. Nàng đứng ở bên giường, nhìn tiểu thư cắn chặt góc chăn, móng tay bấu sâu vào thịt.
      Thời khắc đó, dù có dùng cả vạn mũi dao xuyên tâm cũng đủ để hình dung nỗi đau trong lòng nàng.
      Mãi tới khi tiểu thiếu gia sinh ra, được đặt bên giường, tiểu thư mới khẽ mỉm cười, nhàng cúi sát đầu lại, sau đó nhắm mắt.
      Nàng ra cửa, chạy xa mới dám lên tiếng khóc lớn.
      Tiểu thư chịu khóc nàng khóc giúp tiểu thư. Tiểu thư chịu lau nước mắt, nàng đến giúp tiểu thư lau.
      Nhưng, tiểu thư đau, tiểu thư thương, ai tới giúp tiểu thư được đây?
      Tiểu thư nàng vốn phải là tiểu thư được hưởng hàng ngàn hàng vạn sủng ái! Những người đó, nàng vĩnh viễn thể tha thứ, vĩnh viễn . Nàng vung tay lên, đám trúc ven đường nhất tề gãy nát. Trường Khanh an tĩnh đứng phía sau, chờ nàng thôi khóc.
      ———————–
      “Nương, hôm nay nương xem sinh tiểu bảo bảo phải ?” Lãng nhi khi trở về nghe được chuyện này, rất là thắc mắc, liền nhảy vào lòng nàng, bắt nàng kể cho .
      “Ân! Trường Lan di phải kể cho ngươi nghe hay sao?” Kỳ An nhéo má .
      “Cái đó giống, Trường Lan di là Trường Lan di, còn nương vẫn chưa kể mà!” tiểu tử kia bất mãn kêu lên.
      “Tiểu bảo bảo kia rất mập mạp, rất đáng .”
      đúng!” Lãng nhi lập tức kêu lên, “Trường Lan di tiểu bảo bảo rất bẩn, lại nhiều nếp nhăn, tuyệt đối đẹp mắt.”
      . Tắm rửa xong, sau hai ngày trở nên vô cùng đáng .”
      Lãng nhi cúi đầu buồn rầu trong chốc lát, hỏi nàng, “Vậy có đáng hơn Lãng nhi ?”
      Kỳ An bật cười, hóa ra hỏi han từ nãy đến giờ chính là ở chỗ này. “ , thế giới thể có hài tử nào đáng được bằng Lãng nhi.”
      Lãng nhi lập tức sung sướng nở nụ cười. lát sau, lại hỏi, “Nương, vậy lúc Lãng nhi sinh ra cũng rất bẩn sao?”
      “Mặc kệ thế nào, cũng là Lãng nhi của nương.”
      “Nương, lúc Lãng nhi sinh ra cũng có người cao hứng đến té xỉu sao?”
      Kỳ An trầm mặc , chỉ ôm chặt . Lãng nhi cũng hỏi thêm, nhu thuận tựa vào ngực nàng.
      “Có, ta té xỉu!” Người chính là Trường Khanh nãy giờ vẫn ôm kiếm đứng ngoài cửa.
      Kỳ An và Lãng nhi nhìn nhau, nửa ngày, hẹn mà cùng cười phá lên.
      Chút đau xót trong lòng có lẽ thành vấn đề. Kỳ An hôn lên mặt Lãng nhi. Có hài tử này là phải cảm tạ trời xanh.
      “Thúc thúc, lúc cục cưng ngươi sinh ra, ngươi cũng té xỉu chứ?” Sau khi cười xong, Lãng nhi đột nhiên hỏi Hiên Viên Sam lúc đó đứng bên cạnh.
      Hiên Viên Sam nhìn Kỳ An, lắc đầu, “Ta vẫn chưa cưới vợ.”
      Lãng nhi lập tức phiên dịch cho Trường Lan, người vểnh tai lên nghe, “Di, còn chưa cưới vợ.”
      Trường Lan thoáng vừa lòng gật đầu. Lãng nhi với bộ dạng vừa hoàn thành nhiệm vụ, liền chui vào lòng Kỳ An. Kỳ An liếc mắt cảnh cáo nhìn Trường Lan.
      Trường Lan làm bộ phát , đợi nửa ngày vẫn nghe thấy tiểu thiếu gia hỏi gì tiếp. Ngẩng đầu lên mới phát tiểu thiếu gia mải mê ăn điêm tâm, trái miếng, phải miếng, vui đến quên trời đất.
      “Ừm, ừm!” Nàng hắng giọng vài cái.
      Kỳ An ngẩng đầu lên, “Trường Lan, họng khó chịu ăn chút lê !”
      Im lặng hồi, Trường Lan ngẩng đầu lên hỏi Hiên Viên Sam, “Vậy ngươi thú thiếp chưa?”
      Hiên Viên Sam lắc đầu.
      “Có hôn ước ?”
      Lắc đầu.
      “Vậy…” Còn muốn hỏi thêm nhưng Kỳ An chặt đứt lời nàng, “Trường Lan!”
      Môi Trường Lan khẽ nhúc nhích, nhưng trước cái nhìn chăm chú của Kỳ An lại nuốt trở vào.
      “Trường Lan di, thiếp là gì?” Lãng nhi sau khi cân nhắc hồi phát chưa từng nghe qua từ này.
      Trường Lan nghiến răng nghiến lợi, “Chính là kẻ tâm ngoan thủ lạt, có lương tâm, ngay cả thân sinh cốt nhục của mình cũng tiếc bỏ để cướp tướng công của người khác.”
      “Còn có bề ngoài thoạt nhìn rất là nhu mì, yếu đuối, lại cả ngày mặt ủ mày chau như quả mướp đắng, rất giống nữ nhân bị người vay tiền trả.” Trường Khanh chú thích thêm vào.
      Lãng nhi nhìn về Kỳ An cầu cứu, “Nương?”
      Kỳ An day day trán, lời của bọn họ là càng ngày càng lung tung. Nàng nhìn đôi con ngươi trong suốt của Lãng nhi, thở dài, “Nam nữ mà có cưới hỏi đàng hoàng, gọi là phu thê. Nếu nam nhân, ngoài thê tử kết tóc xe tơ lại thú thêm nữ nhân khác, người này thể có thân phận ngang bằng với thê tử, được gọi là thiếp. Đó chỉ là cách xưng hô cho danh phận của nữ nhân, phải là tiêu chuẩn để đánh giá con người. Muốn xem người là người như thế nào, Lãng nhi phải nhìn bằng chính đôi mắt và trí óc của mình, phải chỉ nhìn vào thân phận địa vị, cũng thể chỉ nhìn bề ngoài của họ, càng thể chỉ nghe người khác , hiểu chưa?”
      Lãng nhi cái hiểu cái , gật đầu, lại hỏi, “Nhưng mà, nương, nam nhân cưới nữ nhân bên ngoài gọi là thiếp, vậy nếu nữ nhân cũng gả cho nam nhân khác ngoài trượng phu gọi là gì?”
      Mọi người đều thất kinh, chỉ có Kỳ An cười cười, “Vậy kêu là tình nhân.”
      “Tình nhân?” Lãng nhi mở to mắt nghi hoặc.
      Kỳ An sờ sờ đầu , “Cho nên Lãng nhi phải nhớ kỹ, muốn nhận được chân tâm, phải cho chân tình. Ngươi muốn đối phương coi ngươi là duy nhất, phải đối đãi với người ta như vậy. Ta hy vọng Lãng nhi của ta có thể trở thành nam nhi tình thâm ý trọng đỉnh thiên lập địa.”
      Lãng nhi cúi đầu suy nghĩ hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên ôm chặt lấy nàng, “Nương, Lãng nhi cũng muốn gặp được người lòng dạ, tới già phân ly.”
      Kỳ An kinh ngạc nhìn , “Lãng nhi, ngươi học những lời này từ đâu?” muốn cướp đoạt thời thơ ấu của Lãng nhi, cho nên nàng dạy thi thư sớm cho , chỉ dạy ít chữ cho .
      Lãng nhi đắc ý chỉ vào Hiên Viên Sam, “Lãng nhi nhìn thấy lúc thúc thúc viết, thúc thúc liền giảng giải cho Lãng nhi.”
      Đôi mắt Hiên Viên Sam sáng bừng lên, “Ta thê, thiếp, có hôn ước, tới thanh lâu, ôm nữ nhân nào, Tống Kỳ An, ngươi bỏ lại quá khứ, tương lai của ngươi, ta muốn tham dự vào.”
      cần hỏi ý kiến nàng, ra quyết định.
      Miki Quỳnh thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 20: CẦN
      EDIT: ladybjrd

      Kỳ An chỉ yên lặng nhìn .
      Hiên Viên Sam cũng sâu nhìn lại.
      Rất lâu sau, Kỳ An giật khóe miệng, “Công tử có gia thất, đáng lẽ ta phải quan tâm mới đúng. Đáng tiếc, Kỳ An cũng quen nhiều người lắm, chắc giúp được gì.” xong, nàng ôm Lãng nhi về phía phòng ngủ.
      cỗ lực đạo giữ nàng lại, Hiên Viên Sam nhìn nàng chớp mắt, “Ta phải… ta chỉ biết… ta muốn nữ nhân.”
      Nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, “Ngươi muốn nữ nhân, nữ nhân có rất nhiều. Năm nay muốn có người này, sang năm muốn có người khác. Nhưng dù thế nào cũng có quan hệ gì tới ta, phải sao?”
      “Ta chỉ cần người, từ đầu tới cuối ta chỉ muốn người.”
      “Ta tin lời thề.” Trong mắt Kỳ An hiển ý cười, lời thề ư, là đáng cười.
      Hiên Viên Sam cũng cười, “Ta thề, ta chỉ là cho ngươi thứ ta muốn mà thôi.”
      Kỳ An tin, nàng ôm Lãng nhi vào phòng.
      Hiên Viên Sam lơ đễnh. tin cũng sao. cho nàng thấy, dù là năm, hai năm, hay là cả đời.
      Rạng sáng, Trường Khanh đột nhiên mở to mắt, cỗ khí tức ngưng trọng bao phủ phòng tiểu thư.
      đứng đối diện, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Sam, tay đặt lên chuôi kiếm.
      Trường Lan ôm Lãng nhi bước ra khỏi phòng. Ngón tay Trường Khanh giật giật, Trường Lan khẽ , “Tiểu thư ngủ say rồi.”
      Lông mày Trường Khanh lập tức giãn ra, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hiên Viên Sam.
      Hiên Viên Sam khoát tay với , mặt lên vẻ bất đắc dĩ.
      Mấy bóng đen bay vào trong viện, quỳ gối xuống. Ngay sau đó, tràng gào khóc thảm thiết vang lên, “Chủ tử, sao người có thể bỏ lại Khinh Ngũ, mình chạy trốn như thế. Ô ô ô, Khinh Ngũ lo lắng gần chết, ô ô ô.”
      Hiên Viên Sam có chút nhức đầu, kéo cái mặt đầy nước mắt của Khinh Ngũ lên, đưa tay ra hiệu im lặng.
      Khinh Ngũ sụt sịt mũi, “Tại sao phải im lặng?”
      Tiếng cửa kẹt mở, Khinh Ngũ nghiêng đầu nhìn, nhãn tình bỗng dưng mở to, “Tống Kỳ An?” sợ hãi kêu lên.
      Kỳ An còn thắc mắc, biết nửa đêm còn có ai đứng ngoài chuyện, Lãng nhi thấy đâu. Ra tới cửa, thấy có bảy tám người, kẻ đứng người quỳ, thực hiểu ra sao.
      Khinh Ngũ nhảy dựng lên, chạy tới chạy lui quanh nàng, “Tống Kỳ An, ngươi bỏ thái tử sao?” hoa chân múa tay vui sướng, “Ta rồi, thiên hạ này có ai có thể so sánh với chủ tử của ta. Ngươi theo chủ tử của ta bỏ trốn đúng ?”
      Dứt lời, nhảy đến bên cạnh Hiên Viên Sam, vui vẻ ra mặt, “Chủ tử, ngài nghĩ thông rồi đúng ? Ta rồi mà, nhịn lâu ngày tốt cho thân thể, ngài cũng đâu phải là hòa thượng.”
      “Nương, nương biết người kỳ quái này sao?” Lãng nhi nhàng hỏi câu, dọa Khinh Ngũ giật nảy người. kêu lên tiếng, bám lấy áo Hiên Viên Sam, “Chủ tử, sao ngài có thể lợi hại như vậy? Mới có thời gian ngắn ngủi gặp, ngài có con trai lớn như vậy sao?”
      “Bốp!” Đập cái lên đầu Khinh Ngũ, Hiên Viên Sam nhìn cái.
      Khinh Ngũ lập tức lui ra phía sau vài bước, nhìn Lãng nhi, kinh nghi bất định.
      Kỳ An đột nhiên mở miệng, “Vương gia, thị vệ ngài đến đây rồi, ngài cũng nên trở về thôi.”
      Trường Khanh và Trường Lan lập tức quay sang nhìn nàng đầy nghi hoặc.
      Khóe miệng Hiên Viên Sam vẫn hề nhúc nhích.
      Kỳ An cười cười, “Sam vương gia tao nhã tuyệt thế, nếu như ngài cảm thấy ngoạn ở đây đủ lâu, cũng có thể kết thúc trò chơi này, trở về thôi chứ?”
      Hiên Viên Sam nhàng nở nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm như điều gì, về phía trước vài bước.
      “Ta chưa từng giấu diếm ngươi cái gì, ta sớm cho ngươi biết ta là Hiên Viên Sam. Kỳ An, ta phải tham gia trò chơi, chẳng qua là ta kiềm nổi mình, tình cờ gặp, liền rung động.”
      Kỳ An vúi đầu nở nụ cười, “Trái tim có thể thay đổi. Hiên Viên Sam, ta tin tưởng giờ khắc này ngươi chân thành, nhưng mà…” nàng thôi cười, tiếp “Ta cần.”
      Trái tim đau nhói, nhưng vẫn an tĩnh nhìn nàng.
      “Vì sao?” Khinh Ngũ bị lời của Kỳ An dọa đến nhảy dựng lên. lúc nãy bị thâm tình của Vương gia nhà mình dọa cho trấn trụ, đến khi phục hồi lại tinh thần cũng vừa vặn nghe thấy lời Kỳ An.
      Kỳ An chỉ vào trái tim mình, “Bởi vì nơi này, người.”
      Ánh mắt Hiên Viên Sam khẽ biến, nhưng trong nháy mắt khôi phục bình thường, “Điều đó cũng quan hệ, ngươi bao nhiêu năm, ta cũng có thể dùng ngần ấy năm để chờ ngươi quên. Rồi ngày, ngươi hiểu.”
      Rồi quay người vào trong viện phất tay, mấy bóng đen tức biến mất, giống như chưa từng xuất ở đó vậy.
      chắp tay sau lưng về phòng, Khinh Ngũ vội vàng đuổi theo, ồn ào ngớt, “Chủ tử, ngươi muốn làm gì cũng phải đưa Khinh Ngũ theo a!”
      lúc sau lại truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi, “Hả? Chủ tử, ngươi muốn ngủ lại đây sao? Ai nha, chủ tử, nơi này vừa cứng vừa lạnh, làm sao mà ngủ?”
      “A!” Lại là tiếng kêu sợ hãi, sau đó hoàn toàn im ắng.
      Trường Khanh và Trường Lan thu hồi tầm mắt, Trường Lan hắng giọng, “Tiểu thư, ngươi sớm biết thân phận của ?”
      Kỳ An cười cười, “ đời này có thể có mấy người tên là Hiên Viên Sam. thôi, Lãng nhi, ngủ thôi.”
      Trường Khanh trầm mặc hồi, “Tỷ tỷ, đời có mấy người tên Hiên Viên Sam?”
      Trường Lan cúi đầu, cười khổ, “Trường Khanh, những ngày yên bình chắc còn kéo dài nữa rồi.”
      Hai người cùng im lặng.
      “Tỷ, ngươi xem tên vương gia này có đưa người kia tới ?”
      “Nếu như người kia đến, Trường Khanh, ngươi giết chứ?”
      “Giống như khi ta hủy Đông viện hả?”
      “Ân, nhưng nên cẩn thận chút, đừng gây ra tiếng động quá lớn.”

      Trầm mặc chốc lát, Trường Khanh cẩn thận hỏi, “Tỷ, ngươi xem, người trong lòng tiểu thư có phải là ?”
      phải.”
      “Vậy tại sao tiểu thư lại như vậy?”
      gì.
      Thở dài tiếng, Trường Khanh cũng buồn rầu , “Vạn nhất ta giết , tiểu thư khổ sở phải làm sao?”
      “Ngu ngốc, nam nhân đều ngu ngốc!” Trường Lan vung tay bỏ .
      Trường Khanh sờ sờ đầu, sai chỗ nào.
      ———————–
      Người ta thường , nữ nhân tương đương với năm trăm con vịt, nhưng Khinh Ngũ này, phải tương đương với ngàn con vịt.
      Vừa mới sáng sớm nghe thấy thanh của vang lên, “A, chủ tử, việc này cần ngài động tới, để Khinh Ngũ làm là được rồi!”
      Lát sau lại là tiếng thét kinh hãi, “A, chủ tử, đồ khó ăn như vậy, sao ngài có thể ăn chứ?”
      “Ba” tiếng, cuối cùng cũng an tĩnh được trong chốc lát.
      Khinh ngũ cực kỳ nhàm chán, lại lại trước mặt Hiên Viên Sam.
      Đột nhiên, như nhớ tới chuyện gì, dừng lại, “A, đúng rồi, chủ tử, Đại Lý tự khanh truyền tin, tháng sau muốn tới bái phỏng.”
      Hiên Viên Sam biểu gì nhưng Kỳ An ngừng ngay động tác tay lại.
      Khinh Ngũ tiếp tục , “Chủ tử, ngài xem, có kỳ quái hay . Người chết cư nhiên sống lại, hôm trước có nghe tin, nghe Tiêu gia lão lục chết…”
      “Cái gì?” Khinh Ngũ bị tiếng kêu làm cho giật mình, quay đầu lại, thấy gương mặt Trường Lan trở nên tái xanh.
      Khinh Ngũ rụt cổ, lúng túng , “Nghe năm đó khi Lạc Hoài Lễ đuổi tới, Tiêu Lục sức cùng lực kiệt. Chiến khẩn cấp, Lạc Hoài Lễ sai người an trí tốt cho Tiêu Lục nhưng tình vô cùng rối loạn, sau cũng biết Tiêu Lục có được chôn cất cẩn thận hay . Giờ lại đột nhiên truyền ra tin tức Tiêu Lục được người cứu, tĩnh dưỡng vài năm mới khỏe lại, chỉ là đứng tiện, cũng nhớ được gì.”
      “Ngươi làm sao vậy? Các ngươi cũng biết người của Tiêu gia sao?”
      Trường Lan xoay người lại, quỳ xuống trước mặt Kỳ An, khấu đầu lên.
      Hiên Viên Sam sắc mặt thay đổi, tới đưa hai tay ôm Lãng nhi vào trong ngực, “Chuyện này chắc chắn đơn giản như vậy, hơn nữa can hệ quá lớn.”
      Nhìn thấy ánh mắt Lãng nhi, bỗng nhiên nở nụ cười, “Lãng nhi, ta bảo vệ nương ngươi và ngươi.”
      Tiêu Thất năm đó vứt bỏ thân phận Tiêu gia, nguyên nhân bên trong nhất định là vì muốn kiềm chế thế lực Tiêu gia, giờ đột nhiên xuất Tiêu Lục, là hoàn hảo, nếu như tin này là giả Lãng nhi trong lòng chính là kẻ uy hiếp lớn nhất.
      Dù sao, bất luận Tiêu Thất như thế nào, hài tử của nàng chính là huyết mạch Tiêu gia.
      Miki Quỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :