1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 77: KHÚC CHUNG

      “Nương, phụ thân đâu rồi? Sao nhiều ngày rồi mà còn chưa về?”

      Lãng nhi lắc lắc tay áo Kỳ An, ngừng hỏi.

      Kỳ An vỗ vỗ đầu , “Phụ thân có việc gấp phải làm, về sớm thôi. Lãng nhi nhớ phụ thân sao?”

      “Ân, phụ thân muuốn dẫn Lãng nhi chọn kiếm, nếu trở về bỏ lỡ mất.”

      Bỏ lỡ? Kỳ An nghi hoặc nhìn Trường Khanh.

      Trường Khanh ngẩng đẩu, “Đại hội phẩm kiếm đệ nhất kinh thành diễn ra vào ngày mai. Cứ năm năm lần, tụ hội rất nhiều bảo kiếm của các danh gia trong thiên hạ. Vương gia từng đồng ý chọn cho tiểu thiếu gia thanh kiếm trong đại hội lần này.”

      Mỉm cười, Kỳ An nhéo nhéo mũi Lãng nhi, “Lãng nhi còn như vậy, còn chưa cao bằng thanh kiếm nữa, muốn có kiếm làm gì? Sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà. Lần sau chúng ta lấy kiếm nha.”

      Mắt tiểu tử kia nhanh chóng đỏ lên, ngồi sang bên, lắc lắc đầu hờn dỗi.

      Kỳ An mở to hai mắt, Lãng nhi cáu kỉnh như vậy đúng là hiếm thấy.

      Nàng tới, ngồi xổm xuống, lấy hai tay xoay đầu Lãng nhi lại, “Sao Lãng nhi lại tức giận?”

      Lãng nhi thở phì phì nhìn nàng, trong đôi mắt to lộ vẻ ủy khuất.

      Kỳ An đưa tay xoa má , “Lãng nhi nhà chúng ta sao vậy? Miệng mếu thế này! cho nương, ai khi dễ Lãng nhi?”

      Lãng nhi mếu máo, nước mắt bắt đầu chảy ra, “Nương chỉ thích đệ đệ, thích Lãng nhi. Nương ngày nào cũng ôm đệ đệ ngủ, dỗ đệ đệ ăn, hát cho đệ đệ nghe, ô…” Lãng nhi cố gắng xong, càng càng thương tâm, cuối cùng oa oa khóc lớn.

      Có chút buồn cười, lại thêm nhiều đau lòng. Lãng nhi vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng đến cùng, cũng vẫn chỉ là tiểu hài tử, Kỳ An nhàng ôm , “Làm sao thế được? Lãng nhi mới là bảo bối trong lòng nương, là người nương quý nhất thế giới này!”

      hơn đệ đệ sao?”

      “Đương nhiên! Nương thích nhất là Lãng nhi!”

      “Nương dối!” Lãng nhi buồn hồi, cũng ngừng khóc, trực tiếp ra câu, “ ràng đệ đệ cũng rất đáng , Lãng nhi cũng rất thích, nương làm sao lại thích được?”

      Tiểu gia hỏa này, hóa ra là bởi vì tự mình quá ưa thích Bảo Nhi, cho nên mới ghen tỵ. Kỳ An lau khô nước mắt mặt , “Nếu như Lãng nhi thích nương thích đệ đệ nương thích nữa.”

      Lãng nhi sụt sịt, ôm nàng , “, nương phải tiếp tục thích đệ đệ, nếu đệ đệ khóc, đệ đệ mà khóc đáng sợ!”

      “Được, vậy Lãng nhi và nương cùng nhau thích đệ đệ được ? Nếu nương thích nữa!”

      “Được!” lát sau, còn , “Nương, vậy nương giúp Lãng nhi chọn kiếm được ? Lãng nhi muốn, Lãng nhi đợi lâu lắm rồi!”

      Vào lúc này sao? Kỳ An có chút khó xử.

      “Nương, phụ thân đây là vật nam nhân cần có.”

      Vật nam nhân cần có sao? Kỳ An thở dài hơi, quay sang hỏi Trường Khanh, “Có thể ra ngoài ?”

      Trường Khanh gật gật đầu, nhìn nàng và Lãng nhi, “Tiểu thư lúc nào cũng được.”

      ————

      “Nương, nương xem bên kia kìa!”

      “Nương, nương nhìn bên này xem!”



      Dọc đường , Lãng nhi giống như chú chim vui vẻ, ngồi trong xe ngựa líu ríu ngừng, ngay cả Trường Khanh bên cạnh xe cũng phải mỉm cười.

      Kỳ An thực bị nghe tới hoa mắt, liền ôm Lãng nhi vào ngực, “Lãng nhi, Lãng nhi ngừng chút được ?”

      Lãng nhi liền im lặng nằm trong lòng nàng, thoải mái híp mắt , “Nương, nương xem, Trường Lan di bị bỏ ở nhà chăm sóc đệ đệ liệu có khóc nhè ?”

      Kỳ An vươn hai ngón tay nhéo mũi , “Lãng nhi cho rằng Trường Lan di nghịch ngợm như Lãng nhi sao?”

      Lãng nhi phục chun cái mũi lại, “Lãng nhi nghịch ngợm. Lãng nhi là ngoan nhất!”

      Kỳ An còn muốn gì nữa, xe ngựa bỗng nhiên đứng khựng lại.

      “Trường Khanh?” Kỳ An gọi tiếng.

      “Tiểu thư, sao, cần xuống xe.” Thanh Trường Khanh cực bình tĩnh.

      Xa xa, mơ hồ nghe tiếng đao kiếm chạm nhau, “Nương!” Lãng nhi khẩn trương giật vạt áo nàng.

      sao!” Kỳ An ôm sát , “Có Trường Khanh thúc thúc ở bên ngoài rồi.”

      Ánh mặt trời kéo dài bóng Trường Khanh chiếu thành xe ngựa, nhìn thấy thực làm cho người yên tâm.

      Trường Khanh và thị vệ vương phủ bao vây quanh xe ngựa, cũng hề khẩn trương.

      Những người đưa Vương phi ra phủ hôm nay đều là cao thủ trong phủ, tuy rằng tiếng tăm lừng lẫy bằng mười tám vệ kia nhưng để đối phó với khoảng ngàn người vẫn thoải mái.

      Tuy nhiên, mặt Trường Khanh dần dần nhíu lại, đối phương lai lịch bất minh, hơn nữa đều ra tay là hạ sát thủ, tựa hồ tình thế bắt buộc.

      đúng!” Trường Khanh kêu lên tiếng, sát khí chung quanh quá nặng. nhìn lướt qua lượt, hét lớn, “Dạ, che chở tiểu thư nhà ta. Tiêu Tấn, lập tức hoàng cung tìm Tiêu Lịch, đối phương là tử sĩ!”

      Tử sĩ có nghĩa là chết ngừng. Dạ, vốn vẫn thân trong bóng tối liền nhảy ra, cùng Trường Khanh trái phải đứng hai bên xe ngựa. Tiêu Tấn là lính liên lạc của Tiêu gia quân, trình độ khinh công đạt tới mức tuyệt hảo, Trường Khanh vừa dứt lời như làn khói nhảy lên cao.

      Giữa trung nghe thấy hàng loạt tiếng “vụt vụt vụt” xé gió, vô số mũi tên từ bốn phía bắn ra, như bầy ong áp chế Tiêu Tấn.

      Sắc mặt Trường Khanh đại biến, bốn phía đều là sườn núi cao, nếu có tiễn thủ mai phục, bọn họ bị vây ở đây thể .

      Tiêu Tấn xoay vòng vòng trung, lại lui trở về, đưa mũi tên trong tay cho Trường Khanh, “Trường Khanh đại ca, là quân đội.” Hơn nữa, lại là quân đội dũng mãnh thiện chiến, mai phục lặng yên tiếng động, mũi tên bắn ra cơ hồ cùng lúc, hiển nhiên là có huấn luyện.

      Trường Khanh cầm mũi tên, tay phát run.

      vốn lớn lên chiến trường, cho dù có chết dưới tên bay đạn lạc cũng là chết có ý nghĩa. Nhưng tại, sau lưng còn có Tiêu gia tiểu thư.

      Kỳ An hiển nhiên cũng nghe thấy bọn họ chuyện, trong xe ngựa cũng có thể nhìn thấy những mũi tên rơi xuống.

      Tim nàng đập nhanh, có lẽ do khủng hoảng tới mức cực hạn, ngược lại con người trở nên bình tĩnh? Nàng đặt Lãng nhi xuống bên cạnh, cởi áo khoác, tháo tấm nhuyễn giáp gắn áo khoác xuống. Đây là hộ thể thần y tốt nhất thế gian, do tiên hoàng tự mình ban cho Hiên Viên Sam khi được phong vương rời khỏi kinh thành, mà giờ phút này lại mặc ở người nàng.

      Nàng mặc áo lại, thậm chí còn để ý tới những nếp nhăn đó.

      “Nương!” Lãng nhi bất an gọi.

      Kỳ An quay lại, hôn lên mặt cái, lưu luyến vuốt ve má , “Lãng nhi, nương biết, Lãng nhi là dũng cảm nhất, đúng ?”

      Lãng nhi gật gật đầu.

      Kỳ An nở nụ cười, “Lãng nhi phải nhớ kỹ, nhất định phải là người dũng cảm nhất, đừng để nương thất vọng.”

      “Trường Khanh, vào đây!” Kỳ An quay đầu gọi ra ngoài.

      Trường Khanh nhìn những tử sĩ dần tới gần, lại ngẩng đầu nhìn cao xung quanh, có thêm mũi tên nào bắn ra, nhưng tựa hồ vẫn có thể thấy những người đó trong nơi bí mật cười lạnh nhìn bọn giãy dụa đến phút cuối cùng.

      quay đầu liếc Dạ cái, Dạ , “Ngần này người đủ gây uy hiếp” Ngụ ý, cái làm người ta lo lắng là những cung tiễn thủ núp cao kia.

      Trường Khanh gật gật đầu, vén rèm lên nhảy vào xe ngựa.

      “Tiểu thư!” vừa vào liền quỳ xuống, “Chúng ta phải lập tức rời .”

      Kỳ An cười cười, cho biết nàng nhìn thấy Tiêu Tấn lăng mà phải rơi xuống.

      Nàng cầm nhuyễn giáp trong tay đẩy về phía , thân mình Trường Khanh chấn động, kinh hoảng nhìn nàng “Tiểu thư?”

      Kỳ An dùng sức chặn lại, “Mặc vào, nếu như ngươi còn coi ta là tiểu thư.”

      tay kéo Lãng nhi đến, nhét vào lòng “Ta giao Lãng nhi cho ngươi, chỉ có ngươi còn sống, mới có thể còn sống.”

      !” mắt Trường Khanh đỏ lên, tay đẩy nhuyễn giáp kia ra.

      “Nương!” Lãng nhi cũng thấy thích hợp, liên tục đưa tay ôm nàng.

      “Tiêu Lãng, câm miệng!” nàng chỉ lừ mắt với Lãng nhi cái, Lãng nhi liền đứng im, nước mắt từng giọt từng giọt rớt ra.

      “Trường Khanh,” Kỳ An cười, “Ngươi phải là người hiểu ta nhất sao? Ta đem bảo bối ta trân quý nhất giao cho ngươi, thỉnh ngươi nhất định phải bảo vệ an toàn.”

      “Trường Khanh, chúng ta đều biết đây là biện pháp tốt nhất mà, đúng ?”

      Nàng yên lặng nhìn Trường Khanh. Với tình thế giờ, hẳn là bọn họ thể toàn thân trở ra. Chỉ có Trường Khanh, thân mặt nhuyễn giáp, e sợ những mũi tên dày đặc kia mới có khả năng bảo vệ Lãng nhi rời .

      Nhưng lúc bọn họ chuyện, chung quanh lại nổi lên dị động, tên phá mà đến, thanh vun vút dứt bên tai.

      Trường Khanh bỗng kéo tay Kỳ An lại, nắm nhanh như dùng hết khí lực toàn thân, khuôn mặt tuấn tràn đầy thống khổ tuyệt vọng, “Tiểu thư, Trường Khanh thể, tuyệt đối thể.”

      thề dùng cả đời để bảo vệ tiểu thư, làm sao nàng có thể trước lúc sống chết lại tàn nhẫn bắt rời ?

      “Cho dù có chết, Trường Khanh cũng muốn chết bên người tiểu thư.”

      Đây là lời thề, cả đời dứt khoát.

      “Nương, Lãng nhi cũng , Lãng nhi muốn ở cùng chỗ với nương.” Lãng nhi đầy mặt nước mắt.

      Kỳ An nhìn . Nàng có dũng khí nhìn , chỉ sợ liếc mắt cái đau đớn rách tim. Nàng chỉ câu, “Lãng nhi, hãy sống thay nương.”

      Nàng chuyển người thành tư thế quỳ, nhìn sâu vào mắt Trường Khanh, “Tiêu Trường Khanh, xin nhờ ngươi, ta lấy thân phận mẫu thân mà nhờ ngươi.”

      Toàn thân Trường Khanh phát run, lại cơ hồ trong phút chốc bình tĩnh trở lại. nhanh chóng mặc nhuyễn giáp, ôm Lãng nhi vào ngực, xoay người phóng ra ngoài.

      Chỉ cần là tâm nguyện của tiểu thư, đều nghe theo, cho dù phải thịt nát xương tan cũng từ. Cho nên quay đầu lại, thậm chí lời dư thừa. Tiểu thư muốn, chính là Tiêu Trường Khanh muốn.

      “Nương!” Lãng nhi nức nở, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy chính là gương mặt mỉm cười của nương. cố gắng nhịn tiếng nức nở, tựa đầu sâu vào lòng Trường Khanh, đồng ý với nương, hiểu chuyện, dũng cảm.

      Trường Khanh vừa ôm Lãng nhi ra, hiệu lệnh kia liền dồn dập vang lên, mưa tên liền tới tấp bắn xuống, thẳng hướng Trường Khanh.

      Trường Khanh thi triển nội lực toàn thân chạy về phía trước, có vài kẻ thức thời giơ kiếm tiến đến, chớp mắt bổ tới chưởng. Tiêu Tấn và vài thị vệ khác hộ bên cạnh , đường giết tới.

      Chỉ là tên bắn quá nhiều, có nhiều thị vệ ngã xuống.

      Tiêu Tấn thấy vậy, hét lớn tiếng, “Trường Khanh, chúng ta giúp ngươi thoát ra.”

      Trường Khanh hít hơi nhảy lên cao, Tiêu Tấn đưa tay đệm dưới chân , Trường Khanh nhanh chóng vút lên, thẳng hướng ngọn núi bên cạnh lao .

      Còn Tiêu Tấn, chưởng kia dùng hết toàn lực, kiệt lực rơi xuống từ trung, cơn mưa tên liền thừa dịp xuyên qua thân thể , làm bắn ra màn máu đỏ rợn người.

      Trong mắt lại chỉ nhìn thấy bóng dáng Trường Khanh xa xa, khóe miệng còn đọng lại nụ cười.

      chậm rãi nhắm mắt, còn biết rét lạnh nữa.

      Từng trận mũi tên bắn xuống, cuối cùng bắn lật nóc xe ngựa xuống bên.

      Dạ kéo Kỳ An ra, mấy người che chở nàng phóng về phía trước.

      Bên cạnh ngừng có người ngã xuống, ngừng có máu bắn lên mặt nàng, nàng lại ngoài khóc cũng có cách nào.

      “Dạ!” Kỳ An kinh hô tiếng, mắt thấy mũi tên bắn vào trước ngực Dạ.

      Hai mắt Dạ nhìn về phía trước, , “Vương phi, chỉ cần đến con đường phía trước là được.”

      Kỳ An bỗng bật khóc, đỡ lấy , “Dạ, chúng ta , được ?”

      Dạ quay đầu, khuôn mặt trắng bệch do nhiều năm thấy ánh mặt trời có chút tươi cười, “Vương phi, dù biết chỉ có đường chết, ám vệ vương phủ cũng tuyệt ngồi chờ chết.”

      “Ngươi yên tâm, Vương gia đến cứu ngươi.”

      tin tưởng vương gia nhà mình, từ lúc được đưa đến trước mặt vương gia, liền tin tưởng.

      Kỳ An lau khô nước mắt, theo phía sau , gì nữa.

      Dạ quơ trường kiếm, đường chém giết, bên còn ứng phó với những mũi tên lăng mà đến, Kỳ An chỉ có thể ở phía sau , nhìn người càng ngày càng nhiều vết thương, nhìn trang phục càng ngày càng đỏ.

      Cho tới khi, Dạ bỗng nhiên ngừng động tác, trường kiếm dừng lại giữa trung.

      đứng thẳng tắp, lấy thân thể chắn phía trước nàng.

      Kỳ An lệ rơi đầy mặt, bởi vì đầu ngón tay dò nơi mũi cảm thấy khí tức sinh mệnh nữa.

      Tiếng xé gió lại đến, Kỳ An nhắm hai mắt lại.

      Người từng chết lần, nếu gặp phải lần nữa hẳn là đều bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác.

      “Kỳ An!”

      Thanh quen thuộc vang lên, tràn đầy kinh hoàng.

      Kỳ An mở to mắt nhìn, thấy hồng ảnh kia tiến lại gần, vượt qua màn mưa tên.

      Chiến Liệt nhảy từ trung xuống, chỉ kịp ôm Kỳ An, mũi tên kia liền bắn ngập vào lưng , phần đuôi bên ngoài vẫn còn rung động.

      Chiến Liệt lại bình tĩnh chưa từng thấy, chỉ mơ hồ quét mắt nhìn Kỳ An cái, liền vận nội lực hét lớn tiếng “Dừng tay!”

      Thanh vang lên, thế công kia thoáng dừng lại. Bám vào thời cơ này, Chiến Liệt liền ôm Kỳ An nhanh chóng lao về phía trước.

      “Bắn tên!” thanh vội vàng vang lên.

      Chỉ là tên bắn nhanh, thân hình Chiến Liệt còn nhanh hơn, chỉ lát sau tới gần khe vực.

      Đáng tiếc Chiến Liệt chung quy cũng chỉ là thân huyết nhục bình thường, dù tốc độ của có nhanh hơn nữa cũng thể bằng mũi tên, nhưng Kỳ An được bảo vệ trong lòng hề biết rằng bao nhiêu những mũi tên đuổi theo phía sau bọn họ đều tiến nhập vào thân thể .

      hề trốn, biết, phía trước có đạo vách núi, chính là đường sống duy nhất của Kỳ An.

      “Chiến Liệt!” Kỳ An cảm thấy bàn tay ấm nóng, ngước mắt lên xem, thấy màu đỏ tươi ghê người.

      Chiến Liệt cúi đầu nhìn nàng, lại mũi tên phóng tới, cũng hề tránh, nương theo hướng lực của mũi tên này nhảy xuống vách núi phía trước.

      Lúc truy binh đuổi tới, chỉ thấy được mây mù che phủ mảnh mông ung.

      “Làm sao bây giờ?” có người hỏi.

      “Hừ, làm sao bây giờ? Chiến Liệt trúng tên đầy người, Vương phi kia lại biết võ công, hẳn phải chết nghi ngờ.”

      ————–

      Lúc này, Hiên Viên Cực trong trang phục cấm vệ quân, châm chọc nở nụ cười. thể trốn, những kẻ khiến thất bại cũng đừng hòng sống tốt, “Tiêu Lịch, ngươi vẫn còn ở đây làm tay sai cho thái tử sao? Tiểu thư bảo bối nhà ngươi chỉ sợ sắp xuống hoàng tuyền rồi.”

      Trong lòng Hiên Viên Sam căng thẳng, ánh mắt sắc bén bắn tới.

      Phượng Định thu trường kiếm, liếc cái, “Những tử sĩ trong phủ này của ngươi có thể làm được gì?”

      Hiên Viên Cực ha hả cười, “Nếu chi có tử sĩ mà là đội quân sao? Là quân đội tập võ trong Đào Hoa ổ bao năm, gần đây lại được tôi luyện trong quân đội Tiêu gia sao?”

      đắc ý cười, “Dọc đường có Tiêu gia tiểu thư làm bạn, Chiến Liệt cũng đến mức quá tịch mịch.”

      ————-

      Đường xuống hoàng tuyền, Kỳ An còn chưa kịp , nàng tại chính là con đường xuống dưới đáy vực sâu tối tăm kia.

      Chiến Liệt chăm chú ôm nàng, tiếng gió bên tai vù vù rung động. Nàng ngẩng đầu, có thể thấy khóe miệng Chiến Liệt tràn ra nụ cười đơn thuần vui sướng.

      “Chiến Liệt!” nàng gọi khẽ, bởi vì ngón tay đặt lên mạch khiến tim nàng đau nhói.

      Chiến Liệt dường như nghe thấy, cúi đầu xuống, “Kỳ An, ta sắp chết, đúng ?”

      tựa đầu vào đầu nàng, “Ta cuối cùng, phụ ca ca cũng phụ ngươi.”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 78: TINH THẦN

      ràng vẫn là ban ngày, vì sao lại thấy tinh quang trong mắt . Đưa tay giữ lưng , phảng phất làm vậy có thể ngăn chặn luồng sinh mệnh cuồn cuộn chảy . Chiến Liệt nhắm hai mắt lại, dựa vào gáy nàng, khóe miệng chậm rãi cong lên. Kỳ An, hạnh phúc, hạnh phúc! Cho dù cứ như vậy an tĩnh chết . biết qua bao lâu, Kỳ An thoáng quay đầu từ trong ngực Chiến Liệt, thấy cả hai còn cách xa mặt đất.

      Từng tán cây rậm rạp cản trở lực rơi của bọn họ. Thấy Chiến Liệt hôn mê, Kỳ An ôm chặt , cố gắng chuyển mình, để thân mình ở phía dưới.

      “Rầm!” tiếng, hai người rơi xuống đất. Kỳ An cắn răng cả nửa ngày, người này nặng quá, ép lục phủ ngũ tạng của nàng bẹp dí rồi. Mãi đến lúc tỉnh táo chút nàng mới cố gắng nhô đầu ra từ dưới người Chiến Liệt, sau đó từng chút từng chút nhích người ra. Nhìn ba mũi tên cắm lưng cùng với vô số vết thương khác và hồng y ướt sũng máu kia, tay Kỳ An run rẩy dám chạm vào. Trượt vài lần, tay Kỳ An mới chạm được vào mạch của . Kỳ An hít sâu vài hơi mới làm mình trấn tĩnh.

      “Chiến Liệt!” nàng ghé vào tai , thanh yếu ớt, “Ta vất vả mới chữa khỏi mắt cho ngươi, sao có thể cho phép ngươi chết thế này? Cho dù có chết cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay .” May mà cổ đại ít ô nhiễm, hai người rơi xuống vách núi là mảnh rừng nguyên sinh. Kỳ An ngước mắt lên là nhìn thấy vài cây thuốc. mình dưới vách núi sâu cả đời, về khoản này phim truyền hình đúng là lừa người. Về sau nếu có nguy hiểm mà tránh được cứ nhảy xuống vách núi là được rồi, cho dù gặp được cao nhân lánh đời nào đó có tuyệt thế võ công ít nhất cũng có rất nhiều dược thảo.

      Rút ngân châm trong người ra, Kỳ An nhanh chóng cắm lên mấy huyệt đạo của . Sau đó hít sâu hơi, nàng đưa tay đặt lên lưng Chiến Liệt, hơi hơi cười, “Chiến Liệt, dù sao đây cũng là vực sâu vạn trượng, ta thể leo lên được. Chờ bọn tìm được ta có lẽ còn lâu nữa, chừng khi đó ta cũng thành đống xương khô hoặc bị dã thú ăn thịt rồi. Thế nên ngươi đừng sợ, nếu như ngươi chết, ta cũng chết cùng ngươi thôi.” Cắn răng cái, nàng liên tiếp rút mấy mũi tên ra. Lưng Chiến Liệt máu thịt lẫn lộn, thứ chất lỏng nóng bỏng bắn vào mặt nàng. Thân thể Chiến Liệt giật giật, cảm giác đau nhức khiến như muốn tỉnh lại từ trong hôn mê, rồi lạ bị cảm giác đau sau đó khiến cho bất tỉnh.

      ————

      Đêm khuya, Trường Khanh vẫn quỳ gối trong sần nhúc nhích. Bên cạnh còn có vài bóng người. Lãng nhi vùi vào lòng Trường Lan, đôi mắt vô thần mở to, hề kêu tiếng. Khuôn mặt vốn luôn bừng bừng sinh khí giờ phút này tái nhợt. Từ lúc Tiêu Lịch mang thi thể của bọn Dạ đến, Lãng nhi liền nín khóc, cũng kêu muốn gặp nương nữa.

      Nhưng Hiên Viên Bảo Nhi vừa đến giờ uống sữa há miệng khóc váng, mấy bà vú luống cuống nửa ngày cũng làm sao cho tiểu thế tử uống được chút sữa nào, đến tận lúc ho khan cũng đều nôn hết sữa trong miệng ra. Sau đó lại khóc.

      tìm hết mọi nơi chưa?” thanh khàn khàn này khiến người nghe thể tưởng tượng được là do Đại Lý Tự khanh đại nhân luôn luôn tao nhã ra.

      “Dạ, điều tra từng tấc đất, đều thấy tiểu thư.” Tiêu Lịch dường như dám dùng từ kia, sợ chịu nổi nỗi đau mất mát. còn cơ hội bảo vệ lão tướng quân, giờ ngay cả tiểu thư bọn họ cũng thể bảo vệ sao?

      Bao nhiêu tự giễu tràn lên miệng, Tiêu Lịch cao giọng , “Tiêu gia quân tiếng tăm lừng lẫy sao chứ? bảo vệ được tướng quân lúc trước, giờ cũng giữ được tiểu thư!” Dùng hết sức lực cắm trường kiếm xuống đất, mắt rưng rưng, “Ta còn mặt mũi nào mà đứng đây nữa?”

      “Có ai có thể cho ta biết rốt cục xảy ra chuyện gì ?” Trường Lan rốt cục mở miệng, sắc mặt u ám, “Vì sao trước đó ta và Trường Khanh đều nhận được tin tức gì? Nếu sớm biết các ngươi gây ra chuyện gì, làm sao Trường Khanh có thể đồng ý để tiểu thư ra ngoài!”

      , ta vẫn làm vậy!” Trường Khanh ngẩng đầu lên, “Cho dù biết trước, ta cũng để tiểu thư . Tiểu thư gả vào hoàng thất thể tránh được thị phi phân tranh, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư bị giam trong bốn bức tường này sao? Nếu chuyện gì cũng phải lo lắng, ngay cả việc ra ngoài cũng được tự ý hạnh phúc của tiểu thư còn gì đáng đến?” ngẩng mặt, có chút bi thương kì dị, “Chỉ là ta thực ngờ bọn họ lại điều động tới hơn ngàn quân đội tới đối phó với tiểu thư.”

      Mạc Nhược lắc đầu, “Cho dù tiểu Thất ra ngoài cũng khó tránh kiếp nạn này. Phượng Định tra ra dấu vết xung quanh phủ, nếu như tiểu Thất ra ngoài nơi đây chính là chiến trường. Ta nghĩ rằng bọn họ chủ trương bắt cóc tiểu Thất, chỉ là ngờ chúng ta lại hành động nhanh như vậy.” Dừng chút, thanh chậm lại, “Cho nên mới hạ sát thủ!”

      Nhìn Lãng nhi trong lòng Trường Lan, Mạc Nhược , “Cũng may mà như vậy, nếu giữa Lãng nhi và tiểu thế tử, tiểu Thất làm sao lựa chọn?”

      Về phần tiểu Thất lựa chọn thế nào có lẽ còn cơ hội để biết.

      ———

      Hiên Viên Sam đứng trong sơn cốc đầy mùi máu tanh, im lặng đứng, run rẩy, kêu gào, vì vốn thể phát ra thanh. cũng rơi lệ, thậm chí vẻ thống khổ mặt cũng có. chỉ mờ mịt mà đứng, cảm thấy thế giới xung quanh thực tĩnh lặng, tựa hồ tất cả đều biến mất, thế gian chỉ còn lại , chỉ mình .

      “Vương gia! Vương gia!” rất nhiều tiếng gọi vang bên tai , chuyển động con ngươi, nhưng lại thấy bất cứ cái gì.

      Hẳn là nằm mơ, nếu vì sao cái thế giới này lại làm cho người ta cảm thấy chân như vậy?

      “Vương gia!” Khinh Ngũ ngừng gọi, tới gần nhàng chạm vào . Ánh mắt Hiên Viên Sam giống như xuyên qua , biết lạc về nơi nào.

      giơ tay lên, “Ta lạnh!” Rất lạnh, hóa ra trong mộng cũng có thể làm cho người ta rét lạnh.

      “Người đâu, mau chuẩn bị áo khoác!”

      Từng chiếc áo được khoác lên người, vẫn làm thủ thế, “Lạnh, rất lạnh!”

      Khinh Ngũ gấp đến độ sắp khóc. Đến lúc chồng lên người Vương gia tấm áo thứ năm, Phượng Định đưa tay ngăn cản, “ cần thêm nữa!”

      Mắt Khinh Ngũ đỏ hồng “Nhưng Vương gia người lạnh.”

      Phượng Định siết chặt nắm tay, “Vương gia có nội lực hộ thể, cho dù ở nơi băng thiên tuyết địa ngươi có từng nhìn thấy ngài kêu lạnh?”

      Khinh Ngũ lại bỏ từng tấm áo xuống, mạnh mẽ ôm Hiên Viên Sam, nước mắt chảy ròng ròng, “Vương gia, ngài thế này Khinh Ngũ biết làm sao bây giờ? Phượng Định, ngươi mau nghĩ cách !” Phượng Định trầm ngâm nửa ngày, quay đầu hỏi thị vệ bên cạnh, “Tiểu thế tử thế nào rồi?” Người đó khom lưng đáp, “Vẫn khóc, ngày ăn gì nên khóc cũng ra tiếng nữa.”

      Phượng Định khẽ cắn môi, “Đem tiểu thế tử đến đây!”

      Hiên Viên Bảo Nhi khóc đến khản cổ, lúc được ôm đến bên cạnh Hiên Viên Sam, tiếng khóc còn vang dội nữa, hai mắt nửa khép, cái mũi còn phập phồng. Phượng Định cẩn thận đặt tiểu thế tử vào lòng Hiên Viên Sam, ghé vào tai , “Vương gia, ngài xem tiểu thế tử khóc cả ngày rồi, thuộc hạ nghĩ rất nhiều cách nhưng cứ bón sữa vào là lại phun ra. Ngài hãy dỗ ngoan , nếu Vương phi trở về rất đau lòng, Vương phi nhất là tiểu thế tử mà.” Thân hình bé mềm mại được đặt lên tay, nhãn tình Hiên Viên Sam chậm rãi ngưng trụ, sau đó cúi đầu xuống nhìn. Bảo Nhi thấy bị đổi người bế, mắt hơi mở, lại ô ô khóc hai tiếng, nước mắt chảy ra. Hiên Viên Sam kinh ngạc nhìn , miệng nhàng giật giật, “Bảo Nhi, con rốt cục cũng có thể khóc ra nước mắt!”

      Hai tay ôm lấy Bảo Nhi, Hiên Viên Sam ôm sát , kề sát mặt vào mình, “Bảo Nhi, con nhớ nương ? Con cùng phụ thân tìm nương về nhé?” Hai gương mặt kề sát nhau đều nóng bừng ẩm ướt. Khinh Ngũ định tiến lên, Phượng Định lại kéo lại, “Để vương gia phát tiết chút tốt hơn, nếu e là gặp chuyện may.”

      Cho đến ngày hôm sau, Bảo Nhi vẫn chịu ăn gì, đoàn thái y nơm nớp lo sợ về về giữa hoàng cung và vương phủ, vẫn tìm được cách giải quyết. Ép bón sữa vào, lại phun ra. Đôi môi Hiên Viên Sam khô nứt, nhìn thấy Bảo Nhi trong ngực cũng mất nước đến trắng bệch, vươn tay ra, “Đổi nước cơm xem sao!”

      “Sữa được, làm sao dùng nước cơm được?” Khinh Ngũ nghi hoặc. Hiên Viên Sam đáp, chỉ cúi đầu hôn lên khuôn mặt tròn của Bảo Nhi. Nước cơm nhanh chóng được bưng lên, bón cho Bảo Nhi. Tiểu tử kia nghe ngóng chút, cái miệng nún nún chút, sau đó uống xuống, cứ như vậy thìa lại thìa, chậm rãi uống hết bát nước cơm. Khinh Ngũ và Phượng Định đứng bên trợn mắt há mồm, nào có tiểu tử nào thế này, sữa uống lại uống nước cơm?

      Khóe miệng Hiên Viên Sam chậm rãi cong lên, xoa lên hai mắt Bảo Nhi vì được ăn no mà khép lại. Đây mới là hài tử của , giữa hàng nghìn nhan sắc khắp thế gian cũng chỉ muốn người. Thê của , mẫu thân của , là độc nhất vô nhị thể thay thế.

      ———–

      Cửa địa lao chậm rãi mở ra, Hiên Viên Sam vào, cửa lại khép lại, che khuất tất cả ánh mặt trời ngoài kia.

      Mở giấy ra, kẻ từ trước vẫn cúi đầu rốt cục cũng có động tác, nhìn về chữ viết đó, “Nên gọi ngươi là Tiêu Lục, hay là Chiến Thanh?”

      Nhìn dòng chữ này, nở nụ cười, nụ cười châm biếm, “Ta từ trước tới giờ vẫn là Chiến Thanh!”

      bị tiếng cười kia ảnh hưởng, Hiên Viên Sam ngại bạch y người, ngồi xuống đất, tiếp tục viết lên giấy, “ tìm thấy nàng, sống chết!” Cũng “nàng” là ai, bởi vì trong lòng cả hai người đều biết ràng. Tiếng cười dần lại, cho tới khi còn tiếng động, ngón tay Chiến Thanh hơi run rẩy. Hiên Viên Sam cũng nhìn , chỉ chuyên tâm viết, “Bọn họ vào bằng cách nào?” Hành động của nhóm người đông đảo như vậy, bọn họ thể hoàn toàn biết gì cả. Chính vì biết kinh thành có dị động, Hiên Viên Cực cũng ở ngoài thành nên bọn họ mới có thể yên tâm như thế.

      Chiến Liệt cười khổ chút, “Với danh nghĩa Tiêu gia quân, muốn lặng yên tiếng động tiến vào kinh thành là quá dễ dàng.”

      “Các người gây động tĩnh lớn như vậy, chỉ là vì nàng?”

      , vốn là vì Hiên Viên Ký. Thừa dịp sức chú ý của các ngươi bị hướng đến Hoài An, đây là thời cơ tốt nhất, ai ngờ rằng Hiên Viên Ký lại lén tới Hoài An.”

      “Cho nên, ngươi liền xuống tay với nàng? Dùng người của Đào Hoa ổ?” Chiến Thanh gì, chỉ khép hờ mắt, đến lúc mở ra phảng phất còn chút đau xót.

      “Các người vốn muốn đưa nàng đâu?”

      Chiến Thanh nắm chặt tay, “Nhị hoàng tử mà bại, giết chết tha!”

      Nét bút dằn mạnh chút, Hiên Viên Sam ngừng lại lúc lâu mới tiếp tục viết, “ tìm thấy nàng ở đó!”

      “Người của ta sao? Có còn sống ?”

      ai sống sót, vốn Trường Khanh định để lại hai người nhưng bọn họ uống thuốc độc tự sát. Giờ thái tử và Tiêu Vinh tiếp tục tìm kiếm.”

      “Chiến Liệt đâu?” hai mắt Hiên Viên Sam sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, vẻ mặt nén được kích động. Chiến Thanh thấy ràng vẻ mặt của , tiếp, “Là mật lệnh của nhị hoàng tử, chúng ta lúc trước cũng biết Chiến Liệt sau này lại tới”

      Hai người chong mắt nhìn đối phương, thần sắc có chút buông lỏng. Chiến Thanh thấp giọng , “Chỉ cần Chiến Liệt ở dó, nhất định che chở cho tiểu Thất.” cách khác, nếu tìm thấy cả hai, tiểu Thất có khả năng còn sống. Hiên Viên Sam chống tay xuống đất bật người tới cửa. “Vương gia!” Chiến Thanh đột nhiên hô tiếng. Hiên Viên Sam ngừng cước bộ nhưng xoay người lại.

      “Vương gia, nếu như nàng trở về, xin cho ta được thấy mặt nàng.”
      Last edited: 5/11/14

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 79: SƠN CỐC

      biết qua bao lâu, Chiến Liệt tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy đầu tiên là vách núi đá, đó còn có ít cỏ dại lay động trong gió.

      Xung quanh thực an tĩnh, an tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng lá cây rơi xuống mặt đất.

      Đây là đường xuống hoàng tuyền sao?

      hơi hơi quay đầu, ánh mắt như tìm kiếm cái gì, lâu sau có chút thất vọng thu hồi tầm mắt.

      Hóa ra cho dù là chết, vẫn độc.

      Cho tới bây giờ vẫn chỉ có mình.

      Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng mở mắt ra, trong mắt như có hào quang sáng lạn lưu chuyển.

      thấy nàng, tức là nàng còn sống?

      Nàng còn sống, vậy là tốt rồi! mặt Chiến Liệt nở nụ cười vui sướng.

      Xa xa vang đến tiếng bước chân Chiến Liệt lơ đễnh nghiêng đầu qua, chỉ là muốn xem xem người ta biến thành quỷ có bộ dáng thế nào.

      Nhưng khi thân ảnh kia chậm rãi tới, Chiến Liệt mở to mắt, đầu tiên là thể tin, sau đó là mừng như điên.

      “Kỳ An!” vội vàng động đậy, định tới phía đó nhưng cả người đau nhức lại ngã xuống đất.

      “Kỳ An!” quỳ rạp xuống đất, tay lại cố chấp vươn về hướng đó, dùng khí lực toàn thân muốn tới gần, hoàn toàn để ý miệng vết thương nứt toác, máu bắt đầu tràn ra.

      được cử động!” Kỳ An phía xa hiển nhiên nhìn thấy hành động của , vội vàng chạy tới, bỏ thảo dược trong tay xuống, xem xét vết thương lưng .

      “Vừa tỉnh lại an phận như vậy, ngươi muốn sống nữa sao?” trong lòng lo lắng, Kỳ An bên đắp thuốc cho , bên ngừng quở trách.

      Chiến Liệt cũng cãi lại, chỉ trộm vươn bàn tay nắm góc áo nàng, si ngốc nhìn nàng, cảm thấy trong lòng vui mừng vô hạn.

      Kỳ An nhìn vẻ mặt , mắng nổi nữa, thở dài, “Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, được ?”

      Hai mắt Chiến Liệt híp lại vì cười, dùng sức gật đầu.

      Nằm bên xem Kỳ An đắp thuốc, Chiến Liệt lúc này mới hỏi nàng, “Kỳ An, sao chúng ta tìm sơn động?” Cứ nằm đá như vậy, làm sao tránh mưa tránh gió được.

      Kỳ An đỏ mặt, trừng mắt nhìn , “Cho nên ngươi phải mau khỏe lên, ngươi nặng như vậy ta mang được.”

      tới đây Kỳ An lại ảo não. Trước đây trong sách hay TV đều có thể tùy tiện tìm được sơn động toàn là láo. Nàng tìm vài ngày cũng tìm ra cái nào.

      “Còn nữa!” Kỳ An lại , “Ngươi nhanh khỏe lên còn bắt thú hay đánh cá cũng được, ngày nào cũng ăn chay ta sắp chịu được rồi.”

      “Ân!” Chiến Liệt thỏa mãn cười.

      hồi lâu sau, Chiến Liệt mới hơi phục hồi tinh thần, kỳ quái hỏi, “Kỳ An, người chết cũng ăn cơm sao?” lại cố gắng giật giật tay mình, “Còn cả vết thương của ta nữa, chết cũng vẫn đau sao?”

      chết?” Kỳ An nghi hoặc nhìn .

      “Đúng vậy, chúng ta phải chết sao?” nhìn Chiến Liệt còn có vẻ nghi hoặc hơn nàng.

      Kỳ An nửa ngày ra lời, Chiến Liệt lại còn rạo rực , “Ta chỉ biết Kỳ An thích nhất ta, cho dù chết cũng chăm sóc cho ta.”

      Kỳ An nâng tay lên cao, lúc sắp đánh xuống đầu lại dừng lại, chỉ nghiến răng nghiến lợi , “Ai với ngươi chúng ta chết? Ban ngày ban mặt lại chuyện ma quỷ!”

      Chiến Liệt ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới cẩn thận vươn tay nắm tay nàng, lại chậm rãi thu tay lại, qua lúc lại thử thăm dò, vươn tay ra nhàng đụng chạm.

      Kỳ An thấy buồn cười, “Cảm thấy nhiệt độ ?”

      Chiến Liệt gật đầu, mặt lướt qua chút mất mát, “Hóa ra chúng ta còn sống.”

      Còn sống, có nghĩa là có người đến tranh Kỳ An với .

      “Kỳ An, ngươi còn nhớ ca ca ta ?” sau khi trầm mặc lâu, Chiến Liệt hỏi nàng.

      “Ca ca ngươi?” Kỳ An thào lặp lại.

      Chiến Liệt trộm đưa mắt đánh giá nàng, “Ân, chính là ca ca Chiến Thanh của ta.”

      Kỳ An gì.

      Chiến Liệt khẩn trương nhìn nàng, “Kỳ An, ngươi hận ca ca ?” hoặc là, ngươi còn ?

      Kỳ An im lặng trong chốc lát mởi , “Ngươi dịch dung cho thành Lục ca của ta? Ngươi làm thế nào mà có chút sơ hở nào?”

      Sắc mặt Chiến Liệt ảm đạm, “Ta dùng dược vật bảo tồn thi thể của Tiêu Lục, nghiên cứu lâu, ngón tay ta dã quen thuộc từng đốt xương thớ thịt người , ngay cả những vết thương. Bơi vậy mới có thể dịch dung cho ca ca giống như đúc.”

      “Về việc lấy máu nhận người, là chúng ta bôi thuốc lên ngón tay ca ca từ trước, máu trộn thuốc rơi xuống bát nước dù là máu gì cũng có thể hợp lại chỗ.”

      Kỳ An bình tĩnh nhìn , “Cái này ta nghĩ thông, nhưng lúc trước ta gặp , tựa hồ đúng mất trí nhớ.”

      Chiến Liệt cúi thấp đầu, “Bọn nhị hoàng tử sợ lộ ra sơ hở nên để ca ca thực mất trí nhớ, đợi đến lúc lấy được lòng tin của các ngươi mới để khôi phục lại.”

      xong lại sốt ruột kéo tay nàng, “Kỳ trong lòng ca ca vẫn rất coi trọng ngươi. Sau khi mất trí nhớ ta nhìn ra được mến ngươi như muội muội ruột của . Sau đó, cường áp Lạc Hoài Lễ cũng là để giúp ngươi hết giận, Kỳ An ngươi đừng để chết được ?”

      Kỳ An liếc cái, “Ngươi rất ca ca?”

      Chiến Liệt có chút mờ mịt nhìn nàng, “Ta chỉ có ca ca. Ca ca rất tốt với ta, còn cho người tới chăm sóc cho ta. Chỉ là ca ca luôn bề bộn nhiều việc…”

      Ngu ngốc! Đó phải là chăm sóc. Kỳ An thương tiếc vỗ đầu , hít sâu hơi, “Chiến Liệt, ngươi cảm thấy người Tiêu gia có thể tha thứ cho ca ca ngươi ? Nhất là sau khi làm ra chuyện kia?”

      Tâm tư Kỳ An xoay chuyển cực nhanh, Chiến Thanh muốn thay thế được Tiêu Lục nhất định là phải cực quen thuộc Tiêu Lục mới được, hơn nữa ngày đó, có thể thần biết quỷ hay trộm xác Tiêu Lục chiến trường, nhất định là ở ngay gần đó.

      Liên tưởng tới lúc trước có nghe qua chuyện trong Tiêu gia quân xuất nội gián, tất cả đều có thể lý giải.

      Chỉ là nghĩ tới Chiến Thanh có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy. Cư nhiên đồng ý chịu đau đớn thể xác, lại chịu mất trí nhớ. Chiến Thanh kia đối với nhị hoàng tử đúng là kiên trung a!

      Hai người chậm rãi dưỡng thương trong cốc, hồn nhiên biết ở kia, những người đó sắp đem cả vùng xới tung lên.

      Sơn đạo phía vách núi bị lục tìm vô số lần, nhưng lại có ai liếc mắt xuống dưới này cái lập tức chạy tới khu rừng phía trước mà lục lọi.

      Thương thế người Chiến Liệt cũng dần dần tốt lên, có thể chậm rãi lại dưới giúp đỡ của Kỳ An.

      “Kỳ An, chúng ta cứ như vậy được ?” Chiến Liệt cười , chờ mong nhìn nàng.

      Kỳ An vươn tay che lại ánh mắt , mới , “Chiến Liệt, ngươi từng người nào chưa? Khi hy vọng đối phương cũng ngươi, toàn tâm toàn ý, chỉ khóc với ngươi, chỉ cười vì ngươi, dù người bên ngoài có tốt thế nào, ánh mắt cũng vẫn nhìn ngươi!”

      Nàng cong khóe miệng, “Ta có phu quân, ta muốn ở cùng ta, trong mắt chỉ có ta, trong lòng chỉ có thể nghĩ đến ta. Cho nên cũng như vậy, ta cũng chỉ nhìn , chỉ nghĩ đến .”

      “Thực xin lỗi, Chiến Liệt. Ta là của người khác, thể có tương lai với ngươi.”

      “Nhưng Kỳ An, ta mến ngươi, ta cũng vĩnh viễn chỉ nhìn mình ngươi, chỉ nghĩ tới mình ngươi, ngươi đổi sang mến ta được ?”

      “Nếu như có thể thay đổi xoành xoạch như thế đáng để chúng ta quý trọng. Chỉ cần phụ ta, lời hứa hẹn của ta là cả đời.”

      Chiến Liệt trở nên trầm mặc.

      Ban đêm bỗng nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy Kỳ An bó gối nhìn bầu trời đầy sao, mặt có vẻ thống khổ cùng tuyệt vọng.

      “Kỳ An, ngươi nhớ hai tiểu quỷ kia sao?” nhàng hỏi.

      “Đúng vậy!” mặt Kỳ An đầy vẻ ôn nhu, quay đầu nhìn , “Lãng nhi nhất định rất đau lòng, cả ngày lời nào, biết có khóc nhiều . Tiểu tử Bảo Nhi kia có ta biết có chịu uống sữa ? đến, cũng biết đứa này giống tính ai mà cố chấp, bá đạo như vậy.”

      Thở dài, lại chỉ có thể cười khổ. Vách núi đen vạn trượng này nàng làm sao lên?

      “Kỳ An, ta khỏe lên. Chờ ta khỏe rồi đưa ngươi lên.” Chiến Liệt cầm ống tay áo nàng.

      Trong bóng tối, đôi mắt như sáng lên, Chiến Liệt cười rạng rỡ, “Kỳ An đừng thở dài, ta cũng muốn đối tốt với ngươi thua gì .”

      ————

      Vẫn có tin tức gì của Kỳ An. Hiên Viên Sam mặc tấm áo đơn, chắp tay sau lưng đứng ở sườn núi.

      Hơn mười ngày nay, người gầy rất nhiều, quần áo cũng hơi rộng.

      “Vương gia?” Phượng Định lại gọi tiếng, dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chua xót của .

      Hiên Viên Sam quay đầu khoa tay với Trường Khanh.

      Khinh Ngũ vội vàng mở miệng, “Trường Khanh, ngươi kể lại chuyện hôm đó lần nữa .”

      Hiên Viên Sam vừa nghe Trường Khanh vừa đánh giá bốn phía xung quanh, tới phía trước.

      Nếu như là ta, làm thế nào dưới tình huống đó?

      Chậm rãi rời khỏi sơn cốc, vốn định tiếp tục tới phía trước, nhưng lại dừng bước nhìn sang vách núi đen bên cạnh, có chút suy nghĩ.

      Nếu như là ta, cho dù có tan xương nát thịt cũng muốn bảo vệ nàng mạnh khỏe!

      Hai mắt sáng lên, giơ tay làm thủ thế, “Xuống dưới xem!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      @Cindy.Cindy : truyện hết rùi nhé nàng, nhớ cập nhập lại tiêu đề nha ^^
      CHƯƠNG 80: KẾT CỤC

      Vì sao tất cả mọi việc đều kết thúc, tất cả thời gian đều trôi qua?

      Chiến Liệt nhìn người vì vết thương của mà bận rộn cả ngày kia, nhìn nàng vì hái thuốc mà người thêm nhiều vết xước, nhìn nàng vì băng bó vết thương cho mà xé rách cả quần áo, nhìn nàng tươi cười, cố gắng cất giữ những hình ảnh đó vào trong trí nhớ.

      Nếu có thể, cứ như vậy sống cả đời cũng tốt.

      Trong lòng vừa nghĩ, miệng ra đầy chờ mong, “Chúng ta cứ sống như vậy được ?”

      Kỳ An quay đầu lại, an tĩnh nhìn , ánh sáng trong mắt thiếu niên kia chiếu rọi làm nàng thấy đau.

      Nàng mấp máy môi, chung quy vẫn ra lời.

      Quang mang trong mắt Chiến Liệt cũng dần ảm đạm, cuối cùng tắt hẳn.

      “Ta bỏ lỡ cái gì?” là hỏi nàng, cũng là tự vấn.

      bỏ lỡ cái gì?

      Động tác Kỳ An chậm lại, bắt đầu hồi tưởng quá khứ.

      Kỳ lúc mới gặp , chẳng qua chỉ là dung nhan kinh diễm giữa rừng đào hoa bay tán loạn. Cùng với ánh mắt kia, trong suốt như nước, hề toan tính. biết cái gì tác động làm nàng mặc dù bị bắt mà lại hề oán hận.

      Có lẽ ngay từ đầu nàng nhìn thấu bên trong vẻ ngoài kiêu ngạo của linh hồn đơn thuần. Thế nên tâm thế phòng bị của nàng cũng dần dần lơi lỏng.

      Nàng thấy và nàng là những người giống nhau.

      Nàng vốn ngoài mặt tiêu sái tự nhiên, bên trong lại đầy những vết thương nát lòng, dù có tươi cười đến đâu cũng giấu được những mệt mỏi nơi linh hồn.

      Còn , nhìn nhân sinh như , chỉ cần phất tay liền có thể vứt bỏ tất thảy những gì thích. Tùy hứng như vậy, bừa bãi như vậy, lại khiến cho người ta dễ dàng nhìn thấy những yếu ớt trong đáy lòng .

      Nếu như sau này, nếu như có tương lai cho bọn họ, có lẽ là cảnh tượng tươi sáng đẹp đẽ.

      Chỉ là bọn họ từ sớm có tương lai.

      “Chiến Liệt, ngươi phải biết rằng, ta luôn hy vọng ngươi hạnh phúc hơn ai hết.”

      Những cái khác tới, chỉ có những lời này là chân tâm ý của nàng.

      Chiến Liệt cụp mắt, gật đầu.

      muốn làm nàng khó xử, cho dù biết hạnh phúc của chính là nàng.

      ———-

      Kỳ An ngồi rửa mặt bỗng nghe từ xa truyền tới vài tiếng động, nàng nhàng nằm úp sấp trong bụi cỏ, nhìn ra bên ngoài.

      vách núi hạ xuống vài người, đầu tiên chính là người bạch y tóc đen, tuấn tuyệt luân.

      Ngắn ngủi thời gian gặp, lại gầy thành như vậy.

      Kỳ An ngồi trong góc, sống mũi cay cay khó chịu.

      Hiên Viên Sam chân vừa chạm đất nhìn ngó xung quanh, thần sắc ngưng trọng.

      Đợi đến khi bọn Phượng Định, Khinh Ngũ đều xuống tới, Hiên Viên Sam phân ra các hướng tìm kiếm cho bọn họ rồi mình chạy sang hướng khác.

      Tay Kỳ An nắm nát nhành cỏ dại, chỉ có thể nhìn bóng dáng , nghẹn ngào gọi, “Hiên Viên!” Hai chân phảng phất mất hết khí lực, ngã ngồi mặt đất.

      Hiên Viên Sam đứng khựng lại khắc, vụt xoay người lại, mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

      “Kỳ An!” há miệng thở dốc, lo sợ chạy tới.

      “Hiên Viên!” Kỳ An thào gọi, nước mắt chảy quanh nhìn thân ảnh quen thuộc kia chạy tới, sau đó ôm nàng vào lòng.

      Cái ôm ấm áp. Kỳ An ôm , bao nhiêu lo lắng sợ hãi mấy ngày qua cùng bộc phát ra, “Hiên Viên!” Nàng gục trong lòng , khóc thành tiếng.

      Hiên Viên Sam ôm nàng, như là muốn dùng hết khí lực cả đời.

      nhắm mắt lại, vùi đầu vào tóc nàng, trái tim đau đớn! Thê của , tìm được nàng chính là giữ lại được nửa linh hồn của .

      “Hiên Viên!” Kỳ An ngừng gọi. Hiên Viên Sam ngừng vỗ lưng nàng, ghé miệng vào tai nàng, “Có ta ở đây, đừng sợ!”

      Có lẽ càng an tâm càng cho phép mình yếu đuối.

      Kỳ An khóc lâu, Khinh Ngũ nhìn vương phi khóc đến thiên hôn địa ám trong lòng Vương gia, hốc mắt đỏ lên, lại mạnh miệng khẽ với Phượng Định, “Giờ ta biết công phu khóc của tiểu thế tử là di truyền từ ai!”

      Phượng Định nhõm liếc , “Nếu như chúng ta tìm được vương phi, ngươi biết công phu khóc của ngươi và tiểu thế tử ai lợi hại hơn ai!”

      Hiên Viên Sam nhàng lau nước mắt mặt Kỳ An. Kỳ An nhớ tới bộ dáng khóc rống vừa rồi của mình có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nhìn thị vệ đằng xa, khẽ đẩy , “Ta tự làm!”

      Hiên Viên Sam thở dài hơi, hôn hôn lên mắt nàng, tay vẫn kiên định tiếp tục nghiệp lau nước mắt cho nàng.

      “Hiên Viên, Lãng nhi sao chứ?”

      Lúc này mới hỏi việc khiến nàng quan tâm nhất.

      Thời khắc đo nàng đem hy vọng sống để lại cho Lãng nhi, cũng cảm thấy áy náy với Hiên Viên Sam và Bảo Nhi, nhưng nàng làm mẫu thân, bảo vệ cho hài tử trở thành bản năng.

      Cho nên nhìn sắc mặt Hiên Viên Sam hơi cứng lại, nàng chỉ có thể giữ chặt tay , giọng , “Thực xin lỗi!”

      Hiên Viên Sam lắc đầu, “Ta chỉ cần nàng còn sống.”

      Lập tức bổ sung, “Lãng nhi sao, chỉ là có nàng, cả hai hài tử đều ổn. Lãng nhi câu nào còn Bảo Nhi khóc suốt ngày đêm.”

      Hiên Viên Sam giữ tay nàng buông ra.

      Kỳ An bất đắc dĩ liếc mắt nhìn , khóe miệng lại sung sướng cong lên.

      ————-

      “Vương phi, Chiến Liệt ở trong cốc.”

      lát sau Phượng Định chạy về báo lại, Kỳ An lắp bắp kinh hãi liền đứng dậy chạy về nơi Chiến Liệt dưỡng thương.

      tảng đá vẫn còn dấu vết người nằm, mảnh vải bố trắng loang vết máu vứt mặt đất.

      Tay Kỳ An run run giở tấm vải trắng ra, đó viết hàng chữ đỏ chót, “ hẹn trở lại!”

      Cái gì hẹn trở lại? Kỳ An đứng dậy, lòng tràn đầy lửa giận,

      “Chiến Liệt tên hỗn đản kia, người ngươi vẫn còn bị thương đó, mau ra cho ta.”

      lời đáp lại, chỉ nghe được tiếng lá rơi rụng trong gió.

      “Chiến Liệt, ngươi lăn ra đây cho ta, nếu vết thương người ngươi bị nhiễm trùng, ngươi nhất định chết!”

      Kỳ An thực sốt ruột. Với kiến thức cuộc sống của Chiến Liệt cùng với tình cảnh giờ của , chỉ cần ra khỏi cốc này làm sao có thể sống sót, sợ là sớm bị nhân mã tứ phương tới bắt sống mất.

      Vẫn có tiếng trả lời, Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng nhìn sang hướng khác, Phượng Định và Khinh Ngũ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

      “Chiến Liệt, dù có cũng phải dưỡng thương tốt rồi mới , được ?”

      Kỳ An giọng .

      Nhưng vẫn tiếng trả lời.

      Hiên Viên Sam tới, nắm tay chàng, “ rồi!”

      rồi! Trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, từng đợt đau đớn.

      Nhìn lại nơi từng nằm, Kỳ An nhắm hai mắt lại.

      Mạc đại ca từng , nàng cuối cùng vẫn phải quyết định cái gì giữ cái gì bỏ.

      Nước mắt rốt cục tràn mi.

      ————-

      lâu sau khi Hiên Viên Sam đưa Kỳ An rời , người từ trong rừng chậm rãi ra.

      Dưới ánh trăng, hồng y như lửa, trong bóng đêm càng trở nên tao nhã.

      thể ôm ngươi vào lòng, bằng, bằng buông tay.

      Trong sơn cốc trống trải vang lên tiếng nức nở, lúc đầu nho , sau lớn dần, phảng phất như dã thú bị thương rên rỉ.

      ————–

      “Nương!” Lãng nhi vốn được Trường Khanh bế ở cửa vương phủ nhìn thấy Kỳ An liền bật khóc.

      “Nương!” Lãng nhi nhảy từ người Trường Khanh xuống, chạy về phía nàng.

      Còn Kỳ An từ lúc nhìn thấy Lãng nhi khóc thành tiếng.

      “Nương! Nương! Nương!” Lãng nhi ôm nàng, ngừng gọi, như muốn đem tiếng gọi cả đời ra.

      Kỳ An áp má vào má , nghẹn ngào nên lời.

      “Tiểu thư!” Trường Khanh theo sau Lãng nhi tới, lúc tới gần nàng ngừng bước, hai chân khuỵu xuống.

      Nhưng Kỳ An còn nhanh hơn, ôm Lãng nhi quỳ xuống.

      Hiên Viên Sam nhìn thấy, mặt biến sắc nhưng tới đỡ nàng, chỉ có ngón tay tự nhiên run lên.

      “Tiểu thư?” Trường Khanh kêu lên.

      “Cảm ơn ngươi, Trường Khanh, vì cứu Lãng nhi của ta!” Nàng cúi đầu thấp.

      “Tiểu thư….”

      cảnh tượng ấm áp như vậy lại bị tiếng khóc vang lên phá vỡ.

      Khinh Ngũ sớm chạy vào phủ ôm Bảo Nhi chạy như điên tới, “Tiểu thế tử khóc lâu lắm rồi, Vương phi mau xem!”

      Lại là trận rối loạn. Khinh Ngũ nhìn theo bóng dáng vương phi ôm tiểu thế tử vào hậu viện, lau lau mồ hôi trán, lấy lòng Hiên Viên Sam, “Vương gia, chiêu này của Khinh Ngũ hiệu quả chứ? Ngài cũng cần đau lòng nhìn vương phi rơi nước mắt.”

      Hiên Viên Sam liếc mắt nhìn cái, há miệng , “Người lập công là Bảo Nhi, ngươi liên quan gì?”

      Hiên Viên Sam xa, Khinh Ngũ mới phục hồi tinh thần, kêu to lên, “Nhưng Vương gia, là Khinh Ngũ ôm tiểu thế tử ra mà!”

      Vẻ mặt Hiên Viên Sam sung sướng, sải bước tiêu sái trở lại hậu viện.

      Nơi đó, có thê tử và hài tử của . hạnh phúc!

      —————-

      Biết Chiến Thanh muốn gặp nàng, Kỳ An cũng thèm ngẩng đầu, “ gặp!”

      Hiên Viên Sam dường như có chút kinh ngạc, nhìn nàng thêm cái như để xác nhận.

      Kỳ An căn bản có ý định tiếp tục đề tài này, chỉ tiếp tục uống hết bát thuốc bổ. Hiên Viên Bảo Nhi kia kiếp trước nhất định là chủ nợ của nàng. Từ khi nàng trở về, tiểu tử kia hết khóc lại nháo, ngay cả nước cơm cũng uống nữa. Còn nàng nhiều ngày sống trong sơn cốc tuy ngày nào cũng tự vắt sữa nhưng tựu chung dinh dưỡng cũng kém . Bảo Nhi lại ăn nhiều, bú hồi thấy sữa là há miệng khóc.

      Nàng đau lòng, bất đắc dĩ phải tẩm bổ.

      Hiên Viên Sam hỏi lại nàng chuyện này, Kỳ An cũng nhắc tới.

      Nàng và Chiến Thanh còn có thể thế nào? Sám hối hay giải thích cũng thể sửa đổi lại quá khứ.

      Huống chi, nếu phải Tiêu Lục, nàng và Chiến Thanh cũng có quan hệ gì.

      tháng sau, mật thư được chuyển tới tay nàng. Trong đó là chữ viết của Hoàng thượng, phải là thánh chỉ nhưng so với thánh chỉ còn khó làm trái hơn nhiều.

      “Chiến Thanh là nhi tử của Dung phi, người bị trẫm trục xuất trong chi biến cung đình năm đó. Lúc đó do Sam nhi và mẫu thân trúng độc, trẫm nhất thời bi phẫn nên trục xuất tất cả những người có khả năng liên quan tới vụ án, lại biết rằng Dung phi có thai. Là trẫm mắc nợ . giờ phạm sai lầm lớn, quốc pháp thể tha, tử tội khó thoát. Từ giờ tới ngày hành hình, chỉ có tâm nguyện duy nhất là được lần gặp mặt tiểu Thất.”

      “Nương, nương sao vậy?” Lãng nhi thấy nàng nửa ngày lời nào, khó hiểu kéo vạt áo nàng.

      Kỳ An cúi đầu, sờ sờ lên tóc , “Nương nghĩ về tấm lòng cha mẹ.”

      Lãng nhi chớp chớp mắt, lập tức cao giọng , “Nương, lớn lên Lãng nhi hiếu thuận nương.”

      “Lãng nhi ngoan!” nàng khen.

      “Nương, hôm nay Lãng nhi có thể ăn thêm cái bánh hoa quế ?”

      …!

      ————-

      Trong địa lao hàn ý dày đặc, Kỳ An rùng mình cái.

      “Tiểu Thất trưởng thành rồi!” Chiến Thanh đưa mắt đánh giá nàng, thốt lên câu.

      Kỳ An tò mò ý tứ của , chỉ nhìn thẳng vào mắt , “Chiến Liệt phải là đệ đệ ruột của ngươi đúng ?”

      Chiến Thanh nhìn xoáy vào nàng, hồi lâu sau mặt lên nhiều chua sót. nhàng nhắm mắt, “Hóa ra, bỏ qua là bỏ lỡ!”

      Kỳ An nhìn , gì.

      ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười, “Đúng!”

      “Tại sao ngươi lại đối xử với như vậy?”

      “Đơn giản là mẫu thân sau khi theo kẻ giang hồ sinh ra dã chủng này, kể từ đó mẫu thân thể đưa ta trở về cung nữa.”

      “Cho nên ngươi hận ?”

      “Đúng!” thẳng thắn thừa nhận, “Nhưng ta phát thệ trước mặt mẫu thân là làm hại tính mạng .

      ra là thế! Trong mắt Kỳ An có chút ướt, chẳng trách Chiến Liệt phải sống những tháng ngày như vậy, ngực nàng phát đau, “Ngươi có biết Chiến Liệt coi ngươi là ca ca thương nhất, bảo vệ nhất ?”

      “Ngươi đau lòng cho sao?” Chiến Thanh hỏi với ngữ khí khẳng định.

      Kỳ An cắn môi, mặt lộ vẻ bi thương.

      “Ngươi đau lòng vì , ha ha ha!” Chiến Thanh giống như bị kích thích, cười ha hả, “Người như vậy cũng khiến ngươi đau lòng!”

      Ngửa mặt lên trời cười to hồi mới nhìn chằm chằm Kỳ An mà , “Tiểu Thất, ngươi vẫn thiện lương như vậy. Còn ta sao? Ngươi có thể đau lòng vì ta ?”

      Có chút nghi hoặc, Kỳ An gì, chỉ nhìn .

      “Tiểu Thất, ngươi còn nhớ người ngươi trước Hiên Viên Sam, trước cả Lạc Hoài Lễ ?”

      Nhớ, đương nhiên là nhớ! Trước Hiên Viên Sam, trước Lạc Hoài Lễ, nàng Trương Sở Du.

      Tựa hồ hiểu ra muốn gì, Kỳ An cúi thấp đầu, “Ngươi muốn gặp ta là vì chuyện này sao?”

      “Tiểu Thất, ngươi còn ta ?”

      !” Cơ hồ chút do dự, Kỳ An trả lời, “Trận chiến năm đó, Tiêu gia nhà đều còn, ngay cả tiểu Thất – người ngươi – cũng chết từ lâu. tại, Tiêu Thất sau khi sống lại sớm quên hết chuyện cũ. Huống chi, Chiến Thanh, ngươi lấy thân phận gì mà đứng đây hỏi ta? Ngươi hại chết nhiều người Tiêu gia như vậy, còn có thể chuyện đương với Tiêu gia tiểu thư sao?”

      “Đúng, , ta cũng !” Chiến Thanh như bị rút hết khí lực, chậm rãi ngồi xuống.

      Đúng vậy, vốn nghĩ là , cho nên chút do dự thâm nhập, sau đó chút mềm lòng mà bán đứng. Sau đó lại lén lút đánh cắp di thể Tiêu Lục, nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ sơ hở như vậy.

      Lại chưa từng ngờ tới, thời gian mất trí nhớ ngắn ngủi kia lại tạo thành khoảng ôn nhu trong tim .

      vẫn luôn nghĩ, nếu như năm đó tiếp nhận Tiêu Thất, hoặc là hận Hoàng thượng và thái tử thấu xương, liệu và nàng có kết quả gì?

      Vậy người khiến nàng đau lòng liệu có thể là ?

      lâu sau, cười, chung quy cái gì cũng còn kịp nữa, phải sao?

      Kỳ , chỉ muốn nhìn nàng chút, xác nhận nàng còn sống khỏe mạnh, cuộc đời này của còn vướng bận nữa, có thể an tâm ra .

      “Tiểu Thất, hẹn gặp lại!”

      Lần sau gặp lại, là sau kiếp luân hồi sao?

      Trước khi bước ra khỏi địa lao, tiểu Thất rốt cục thấp giọng câu, “Hẹn gặp lại, Lục ca!”

      Nàng rất khẽ, rất khẽ, nhưng cũng đủ. Khóe môi Chiến Thanh nhếch lên.

      Nam tử hán đại trượng phu, đối với quá khứ tự mình gây nên, tuyệt hối hận, chỉ là trước lúc từ giã cõi đời, có vài phần tiếc nuối, nhưng cũng hơn!

      ————–

      Hiên Viên Sam đứng bên ngoài chờ nàng.

      Vừa nghe tiếng cửa mở, liền tới, mặt lộ vẻ quan tâm.

      đôi tay to lớn cầm chặt tay nàng.

      Kỳ An cúi đầu, tay khoan hậu hữu lực, bao nhiêu lo lắng liên miên bất tuyệt dũng mãnh tiến vào lòng nàng.

      Nàng hít hơi, dựa vào vai , “Lão công, ta mệt, chàng đưa ta trở về!”

      Hiên Viên Sam đỡ nàng, đầu lại ngừng nghĩ xem “lão công” là gì, có chữ giống với “tướng công”, biết có phải đều là cách xưng hô với phu quân?

      cứ nghĩ như vậy, biết khóe miệng cong lên, chứa đầy ý mừng.

      Nhưng sau lát, Hiên Viên Sam lại xanh mặt mà tới thư phòng trước ánh mắt thương hại của Khinh Ngũ và Phượng Định.

      Trong phòng ngủ, Lãng nhi và Bảo Nhi mỗi người bên chiếm lấy mẫu thân. Lãng nhi ôm tay Kỳ An, khẽ ngáp cái, rồi lại cố căng mắt ra, “Nương, nương kể tiếp truyện nữa , nương còn thiếu Lãng nhi nhiều truyện lắm, phải đệ đệ?”

      Bảo Nhi hoàn toàn thể đáp lại, chỉ cố gắng khua khoắng tay chân, mếu máo miệng, lại tiếp tục ngủ, chỉ là cái miệng mếu kia làm cho nước bọt ướt tay áo kia của mẫu thân.

      Hiên Viên Sam đáng thương! Thành thân hơn năm mà đêm động phòng hoa chúc vẫn là cái hẹn xa vời.

      “Khinh Ngũ!” Hiên Viên Sam lại lại trong thư phòng, rốt cục nhịn được quay đầu nhìn , “Có thuốc gì có thể làm hài tử ngủ giấc lâu mà có tác dụng phụ gì ?”

      Khinh Ngũ nghẹn họng nhìn trân trối, lâu sau mới lắp bắp , “Vương, Vương gia, nếu ngài đến hỏi, hỏi Vương phi xem?” Vương phi tinh thông y thuật, hẳn là biết chứ.

      Mặt Hiên Viên Sam đỏ lên, lại chỉ có thể thất bại đặt mông ngồi xuống.

      muốn nữ nhi, xác định thế. Nữ nhi hẳn là quá quấn nương?

      Tuy nhiên đối mặt với Kỳ An, nữ nhi liệu có thể biến thành tiểu tinh phiền toái ? dám khẳng định, lại càng thêm phiền não.

      Rốt cuộc có muốn nữ nhi tử , vô cùng rối rắm.

      Lúc Kỳ An vào nhìn ngay thấy bộ dáng này của , “Sao vậy?”

      Hiên Viên Sam bước bước dài tới, nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ kinh hỉ, lại nhìn phía sau nàng, “Bọn đâu? Nàng làm sao mà tới đây?”

      Kỳ An kiễng chân lên, nhàng ngậm môi .

      Thân thể Hiên Viên Sam run lên, hô hấp dần nhanh.

      Kỳ An ghé vào tai , “Tuy rằng hài tử quan trọng nhưng cũng thể lạnh lùng với lão công được. Bọn ngủ rồi, chúng ta về phòng được ?”

      Ngày mai nhất định phải hỏi nàng xem lão công là gì, Hiên Viên Sam mơ màng nghĩ, lúc này có thời gian hỏi.

      Mặt trăng cũng trốn vào trong mây, tựa hồ thương hại ai đó hơn năm được đêm xuân nên muốn tới quấy rầy.

      Trong lúc nồng nàn, Kỳ An ôm chặt Hiên Viên Sam, “Ta chàng!”

      Trải qua nhiều sóng gió như vậy, nàng cuối cùng cũng có thể yên tâm mà lần. Nếu ông trời bắt nàng chịu nhiều khổ sở như vậy chính là để ban cho nàng người nàng như thế, vậy tất cả quá khứ nàng đều có thể quên .

      Nam nhân này, nên lời cho nên hứa hẹn, chỉ dùng tấm lòng của mà thể tâm ý của mình.

      Tình như vậy, mấy đời khó tìm, nàng gặp, có được, buông tay.

      Mỗi người khi còn sống đều bỏ qua rất nhiều thứ, có được rồi lại đánh mất, nhưng chỉ cần có kỳ vọng tốt đẹp, đều phát sau cơn mưa chính là cầu vồng tươi mát.

      Mọi người đó chính là hạnh phúc mà ông trời ban cho tất cả nữ tử nhân gian.

      [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      TOÀN VĂN HOÀN



    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :