1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 72: THÀNH THÂN

      Lúc này đây, còn là mệnh của phụ mẫu, cho nên dù có sai lầm cũng thể thoái thác;

      Lúc này đây, còn là hoàng chỉ tứ hôn, cho nên thiếu chút lễ nghi tôn quý, nhưng lại hơn vài phần ấm áp bình thản;

      Trước mắt mảnh đỏ rực, Kỳ An an tĩnh ngồi.

      Đợi đến, cũng là đợi khát vọng hai kiếp người của nàng: mái nhà.

      Trường Lan giúp nàng bước ra ngoài.

      ra khỏi khuê phòng, qua đình viện dài dài, cũng là qua quá khứ.

      Trong đại sảnh, Tiêu Lục ngồi ghế chủ vị. Cha mẹ mất, trưởng huynh còn, là thân nhân duy nhất của tiểu Thất, cũng là đường lui duy nhất của nàng. Lặng lẽ xiết chặt bàn tay nhìn muội muội tới.

      Lặng yên khẩn trương còn có Hiên Viên Sam. Mặt ngoài vân đạm phong thanh cũng giấu được hai tay ướt mồ hôi dưới áo.

      từng trải qua vô số chuyện, trong hoàng cung cũng nhìn cảnh giết người thấy máu thành quen, sau khi lớn lên, làm vương, có đất phong, đối mặt với bao chuyện khó khăn, vất vả có, phiền lòng có, nhưng chưa từng khẩn trương bao giờ.

      Nhưng hôm nay, khẩn trương tới mức như bước được.

      “Mạc Nhược, ngươi lúc này có phải là điểm đến cuối cùng của tiểu Thất?” Thái tử nhìn vương thúc ngọc thụ lâm phong đứng trong đám người, nhàn nhạt hỏi câu.

      Mạc Nhược cười khẽ, tao nhã thay đổi tư thế, “Lúc này nếu như lại là sai lầm để ta cưới nàng thôi!”

      Thái tứ liếc cái, “ đội đất lên liều mạng với ngươi!”

      Mạc Nhược gãi đầu, mắt cũng chớp, “Ta cầu còn được!”

      Đại sảnh ồn ào sau khi Kỳ An tiến vào đột nhiên tĩnh lại.

      Gả y đỏ thắm, dáng người mềm mại thướt tha, lúc bước uyển chuyển duyên dáng.

      Thái tử ngắm nhìn, đột nhiên cong khóe miệng.

      Tiểu Thất tươi cười sáng lạn, người trước mặt bị nụ cười của nàng hấp dẫn. nén được khẩn trương trong lòng, cơ hồ ngay lúc Kỳ An bước vào, Hiên Viên Sam bước tới phía nàng.

      Muốn giữ nàng trong tay mới có cảm giác hạnh phúc này chân .

      Kỳ An sau khi giật mình nhịn được hé miệng cười khẽ. Nam nhân kia, từ trước tới giờ luôn lạnh lùng, lại đổ mồ hôi ướt cả tay.

      có cao đường, Kỳ An chỉ xoay người hành lễ với Tiêu Lục, Hiên Viên Sam cũng cúi người sâu. Cảm tạ người Tiêu gia lúc chăm sóc nàng thành nữ tử tinh tế sâu sắc như vậy;

      Đợi Kỳ An xoay người lại, Tiêu Vinh cùng chúng tướng quỳ xuống làm Kỳ An sợ tới mức chân mềm nhũn, nếu có Hiên Viên Sam nhanh tay đỡ lại, phỏng chừng nàng cũng quỳ xuống.

      Động tác này của nàng cũng khiến Hiên Viên Sam toát mồ hôi, cứ theo tư thế kia, nàng mà quỳ sụp xuống chắc cũng làm hài tử trong bụng chóng mặt mất.

      Mọi người quỳ quay người về hướng bắc.

      Tiêu Vinh sau khi quỳ xuống, chưa “thùng thùng thùng” khấu đầu ba cái, mới cao giọng, “Tướng quân, phu nhân, trước kia tính, tiểu thư giờ mới là chân chính lấy chồng. Xin tướng quân yên tâm, A Vinh bảo vệ tốt cho tiểu thư.”

      Tay vừa nhấc, mọi người lại đồng loạt đứng dậy, động tác đơn giản gọn gàng có chút lộn xộn.

      “Tiểu thư!” Tiêu Vinh hơi cúi người, “Chúng ta tiễn tiểu thư!”

      Kỳ An nghĩ tiễn, là tiễn nàng ra cửa. Nàng lại biết lại là tiễn thế này.

      Nàng ngồi trong kiệu, vất vả mới khóc thành tiếng. Nàng ngồi rất vững vàng, giống như ngồi mặt đất vậy, bởi vì kiệu phu của nàng chính là tứ đại tướng lãnh theo Tiêu Dục lúc trước.

      Ngoại trừ Tiêu Quý được thay thế bởi Trường Khanh, thiếu ai.

      Tiêu Vinh, Tiêu Phú, Tiêu Hoa, Tiêu Trường Khanh, hề nhìn nhau, động tác lại cực kỳ ăn ý.

      Bằng vào tu vi của bọn họ, cho dù có nâng cỗ kiệu đường núi cũng như giẫm đất bằng, huống chi trong kiệu chính là tiểu thư của bọn họ.

      Giờ này khắc này bọn họ phải là tướng quân danh chấn phương, bọn họ chỉ là những thiếu niên bên người lão tướng quân năm đó.

      Lão tướng quân còn, bọn họ tiếp tục che chở tiểu thư, tiễn tiểu thư đường về nhà chồng.

      Trong mắt Tiêu Vinh có lệ quang nhưng hề khóc. nhớ tới năm đó, tướng quân từ chiến trường trở về, để nguyên áo giáp tới hôn lên gương mặt tiểu nữ nhân ngủ say rồi mới tắm rửa thay quần áo.

      Lại nhớ tới vị tướng quân luôn bình tĩnh, lâm nguy mà loạn nhưng gặp khi tiểu thư oa oa khóc lớn lại sợ tới mức tay chân luống cuống, ngừng dỗ dành, “Tiểu Thất, tiểu Thất à, con muốn gì , cha nghe lời con, con đừng khóc nữa!”

      Nếu dỗ được lau mồ hôi trán, quay đầu quát, “A Vinh, mau đưa sáu tên tiểu tử thối kia lại đây, rằng muội muội khóc.”

      Sau đó lát, sáu công tử người cầm thương người mang kiếm từ sáu nơi chạy lại.

      Sau trận rối loạn, tiểu thư sụt sịt mũi, ngừng khóc, lão tướng quân mới có thể vỗ lưng , “A Vinh, ngươi nhớ để ý tiểu Thất giúp ta, nàng khóc ngươi hò hét giúp ta, được ?”

      Giờ phút này, lão tướng quân, người có nhìn thấy , tiểu thư mà A Vinh che chở đến hạnh phúc của nàng?

      ————

      Ngã tư đường, người đến xem chật như nêm cối, lễ cưới này giống người thường.

      có hỉ nhạc, chỉ có tiếng trộng trận vang lên;

      có đồ cưới, lại dẫn theo dàn quân đội, bước tiếng động, tinh quang nội liễm, thần thái phấn khởi;

      có nghi thức kéo dài vài dặm, chỉ có tân lang áo đỏ bên cạnh kiệu ngừng ngóng nhìn;

      Cho dù tôn quý như thái tử cũng cởi bỏ triều phục, thu lại vẻ cao quý, chỉ tươi cười ấm áp bình thản.

      Cho nên có người , ngày Tiêu gia tiểu Thất xuất giá, ngay cả mặt trời chói chang cũng thu lại phong mang.

      mái nhà nơi ngã tư đường, thiếu niên ngồi im tiếng động.

      Vẫn thân hồng y, giờ phút này xem ra lại giống như ánh tà dương, sắc đỏ đẹp đến động lòng người.

      chỉ an tĩnh ngồi nhìn kiệu hoa từng bước tới gần, qua, sau đó xa.

      hơi hơi cúi đầu, ở nơi huyên náo phồn hoa này lại có chút yên tĩnh.

      Vươn tay ra, lại chậm rãi thu về, khép hai chân, vòng tay bó gối.

      Như vậy, cảm thấy lạnh nữa chứ?

      Lúc hạ kiệu, khăn voan che mắt, Kỳ An có chút lảo đảo liền được Hiên Viên Sam vốn vẫn để mắt chú ý nàng nắm lấy tay.

      Đợi tới khi nàng đứng thẳng lên, mới nhàng thở phào, tại giờ khắc này mới thấy được hai mươi mấy năm tập võ nghệ uổng phí.

      Nhất bái thiên địa, hai tay Hiên Viên Sam đều giữ lưng nàng, cơ hồ muốn thay nàng gánh vác hết sức nặng thân thể. Gương mặt Kỳ An dưới khăn đỏ lên, có thể nghe thấy cả tiếng cười trộm của Mạc đại ca, nàng chỉ là mang thai, phải là tàn phế, được ?

      Nhị bái cao đường, hai người cúi xuống;

      Phu thê giao bái, cũng rất nhanh lẹ đỡ nàng.

      Sau đó, tay nắm chặt tay nàng hề bỏ ra.

      ————–

      Kỳ An ngồi giường, Hiên Viên Sam rất nhanh tới.

      Kỳ An giật mình, theo lẽ thường, phải là bị chuốc rượu ở bên ngoài trước khi được vào tân phòng sao?

      Hơn nữa, nàng trộm liếc mắt quan sát, những người kia ở đâu chứ?

      Hiên Viên Sam đương nhiên thấy ràng động tác của nàng.

      Nhưng định cho nàng biết dùng mười tám hộ vệ ngăn cản đám người kia như thế nào, huống chi còn có vài vị tướng quân Tiêu gia ở đó, có nhiều người có thể lọt qua được.

      làm sao có thể để nàng mang người đống trang sức nặng trịch mình chờ giường chứ?

      Cho tới bây giờ, chỉ có chờ nàng.

      sợ nàng chờ lâu bất an.

      nhàng nâng khăn trùm đầu lên, nhìn thấy Kỳ An xấu hổ cười yếu ớt, gương mặt hồng hồng, trong ánh nến càng trở nên ôn nhu như vẽ.

      Hiên Viên Sam vươn hai tay, nhàng ôm nàng, để hơi thở ấm áp của nàng phả bên gáy.

      cúi đầu xuống, ngửi mùi thơm thanh nhã tóc nàng, mắt nhắm lại.

      cần gì, cần làm gì, cho dù chỉ ôm như vậy cũng đủ để an ủi nửa đời tịch của , để sống hết quãng đời còn lại.

      lâu sau Hiên Viên Sam mới buông nàng ra, nhè vỗ về khuôn mặt nàng, ánh mắt nhu hòa.

      Kỳ An cảm thấy mặt nóng bừng như sắp bị thiêu cháy, quay đầu dám nhìn .

      Ngón tay hơi ngừng lại chút, lát sau có hơi thở nóng rực phả vào má nàng.

      Kỳ An cuống quýt lấy hai tay giữ mặt , “Chờ chút!”

      Hiên Viên Sam dừng lại.

      Kỳ An liếc cái, giọng , “Ta tại, được.”

      Thân thể nàng giờ thể “gánh vác” chuyện nam nữ kịch liệt như vậy. Huống chi, Hiên Viên Sam mới nếm thử ần, lại có võ công cao cường, càng khó khống chế.

      Im lặng lát, bên tai nàng, “Được!”

      Sau đó ôm lấy nàng, nghiêng người nằm xuống.

      Kỳ chỉ cần là nàng, cho dù làm gì, cũng thỏa mãn rồi.

      Kỳ An quay đầu lại, giọng , “Hiên Viên, liệu có người tới nghe lén ?”

      Hiên Viên Sam cũng nghiêng đầu qua, bốn mắt nhìn nhau, sung sướng cong khóe miệng, há miệng : “ có!” Cho dù là có cũng bị người của bắt ném ra ngoài đường.

      “Hiên Viên, ta tìm được cách chữa giọng cho chàng rồi!”

      Nét tươi cười trong nháy mắt đọng lại, thân mình Hiên Viên Sam cứng đờ, nhớ tới vài ký ức buồn.

      Kỳ An tiếp tục , “Máu của ta có thể dẫn sinh chung ra, ta và sư phụ bàn bạc rồi, có tài nghệ châm cứu của ta và y thuật của , ta và cục cưng gặp nguy hiểm.”

      An tĩnh hồi lâu, Hiên Viên Sam mới thả lỏng thân mình, mở miệng, “ cần!”

      “Tại sao?” Kỳ An nóng nảy, “Ta ta và cục cưng sao, chàng còn tin ta sao? Làm sao ta có thể để cục cưng mạo hiểm chứ?”

      Hiên Viên Sam nắm tay nàng, gì.

      Kỳ An lắc lắc tay , “Hiên Viên?”

      Hiên Viên Sam mím môi.

      “Hiên Viên?” Kỳ An lại gọi.

      Hiên Viên Sam rốt cục cũng , “ cần, có nàng hiểu ta là được rồi.”

      Kỳ An tức giận xoay người, đưa lưng về phía .

      Hiên Viên Sam đưa tay đặt lên người nàng, nhàng lắc lắc.

      Kỳ An chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, che hai tai, để ý tới .

      Hiên Viên Sam hết lay lại lắc.

      Lúc này Kỳ An mới mở miệng, “Hiên Viên, chàng được, ta tức giận, ta để ý chàng nữa.”

      lâu sau, Hiên Viên Sam mới bất đắc dĩ thở dài, lấy ngón tay viết lên lưng Kỳ An, “Ta .”

      Kỳ An vội vàng xoay người lại nhìn , hai mắt sáng long lanh.

      Hiên Viên Sam bình tĩnh nhìn nàng, “Đổi đau đớn của nàng lấy thanh cho ta, ta cần.”

      Bộ dáng máu chảy đầm đìa lúc nàng trị liệu cho Chiến Liệt đến giờ vẫn ám ảnh trong , nghĩ đến là toàn thân đau đớn, làm sao có thể để nàng vì mà chịu loại khổ sở này thêm nữa?

      Kỳ An lại quay đầu , từ từ nhắm mắt , “Lý do này ta chấp nhận.”

      Nàng thở phì phì tức giận, “Ta đau lần có thể mang lại tiếng cho chàng cả đời, loại giao dịch có lời thế này chàng cũng làm?”

      Nàng ôm bụng, “Hiên Viên, nếu như chàng đưa ra được lý do thuyết phục ta, ta tức giận, ta mà tức giận cục cưng cũng tức giận.”

      Hiên Viên Sam sửng sốt, cục cưng bé như vậy cũng tức giận sao?

      Kỳ An tựa hồ hiểu ý tứ của , tiếp, “Cục cưng của ta, ta tức giận tức giận.”

      Hiên Viên Sam dời mắt chỗ khác.

      Kỳ An kéo lại, “Hiên Viên, chúng ta giờ là phu thê. Phu thê phải thẳng thắn, thành đối đãi nhau. Chàng có chuyện gì cho ta, ta chia sẻ cùng chàng.”

      Phu thê! Phu thê!

      Hai tiếng này làm người ta an tâm.

      Hiên Viên Sam rốt cục “Kỳ An, nàng chưa từng nghe câu ‘quân tâm khó dò’ sao?”

      Kỳ An ngẩn ra.

      Hiên Viên Sam mỉm cười, cầm tay nàng, “Hoàng huynh hôm nay sủng ta tin ta, đương nhiên vì ta là bào đệ của , nhưng đồng thời cũng là bởi vì miệng ta thể , tuyệt đối thể uy hiếp đến đế vị của . Do vậy, dễ dàng tha thứ cho cố chấp của ta, cũng dễ dàng dung tha những hành vi bất kính của ta.”

      “Nhưng tiểu Thất, nàng là Tiêu gia tiểu Thất. Cái tên Tiêu gia chính là thần thoại trong lòng quân nhân. Tiêu gia nắm giữ quân đội tinh nhuệ nhất, ta lại có đất phong rộng lớn, hai chúng ta kết hợp, hôm nay hoàng huynh có thể là tâm thành toàn. Nhưng thân là đế vương, có nhiều việc thể lường trước, nếu như có người gièm pha bên tai, cũng chậm rãi nảy sinh nghi kỵ.”

      “Tiểu Thất, ta thà rằng cả đời khiếm khuyết mà có thể gần gũi hạnh phúc với nàng cũng muốn mạo hiểm để đế vương cố kỵ, mạo hiểm gây thêm sóng gió.”

      chính là người hy vọng có thể được hơn bất cứ ai.

      Như vậy khi nàng nhắm mắt lại, cũng có thể dùng ngôn từ để an ủi;

      cũng có thể gọi nàng Kỳ An, chính miệng hỏi nàng có phải khỏe, có lạnh hay , có đói …;

      Lúc cẩn thận làm nàng tức giận mà để ý tới , có thể lớn tiếng giải thích mà cần gấp gáp tới độ chân tay luống cuống;

      Về sau bọn họ có hài tử, có thể dạy hài tử chuyện, dạy hài tử học chữ, dạy tất cả những gì được làm và được làm;

      cũng giống như nương của hài tử, ca hát dỗ ngủ, ôm kể chuyện xưa.

      Hạnh phúc như vậy càng quý trọng, nguyện cả đời cùng nàng gần nhau.

      đương nhiên tin tưởng làm mọi thứ để bảo vệ nàng.

      Nhưng lớn lên trong hoàng tộc, nhìn hết những tính toán nghi kỵ, càng hiểu được tâm tư đế vương.

      Vì tình , tình nguyện cả đời thể .
      Kỷ Tuyết thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 73: LY BIỆT

      Hiên Viên Sam cuối cùng vẫn đồng ý để Kỳ An cứu trị.

      thân là hoàng tộc, hiểu hơn ai hết đạo lý sinh tồn trong hoàng thất.

      Kỳ An có chút đau lòng, nhàng cầm tay , “Có được tôn quý gấp đôi người khác lại mất nhiều thứ tốt đẹp khác!”

      Hiên Viên Sam khép hờ mắt, , “Lời ta , chỉ cần nàng có thể hiểu, những người khác có quan trọng gì?”

      Ngừng chút, mở to mắt nhìn bụng nàng, tay kia sờ sờ, “Về phần , sinh ra là hài tử của Hiên Viên Sam ta, đó là số mệnh phải thừa nhận.”

      cũng vậy, thể lựa chọn vận mệnh của mình.

      Vốn trời sinh tính đa nghi và bản năng tính kế sớm xâm nhập cốt tủy, cho nên rất khát khao chân .

      May mà, gặp nàng.

      ————–

      Chuyện của tiểu Thất rốt cục cũng xong, còn lại chính là ly biệt.

      Về Tiêu Lục, Kỳ An sớm có chuẩn bị tâm lý cho nên cũng bất ngờ.

      Chỉ là còn có người khác khiến nàng cảm thấy trở tay kịp.

      Kỳ An trầm ngâm lâu, rốt cục lắc đầu, “Ta đồng ý.”

      Trường Khanh hề ngẩng đầu đứng phía sau nàng, Tiêu Vinh và Tiêu Lịch đứng trước mặt nàng, tiến lên vài bước, quỳ xuống,

      “Tiểu thư, Lãng nhi thiếu gia là tướng tài trời sinh, theo chúng thần tôi luyện vài năm, đối với tiểu thiếu ta tất nhiên là vô cùng hữu ích.”

      !” Kỳ An lắc đầu, “Ta để Lãng nhi rời xa ta.”

      Tiêu Lịch ngẩng đầu lên, “Tiểu thư, con đường của Lãng nhi thiếu gia cuối cùng vẫn là phải tự mình .”

      Kỳ An trả lời, chỉ lắc đầu, “Cho dù có ngày như vậy, cũng là chờ cho đến khi lớn.”

      Nàng biết tầm quan trọng của việc dạy dỗ từ , cũng hiểu hết những chờ mong của bọn họ, nhưng mà Lãng nhi chỉ mới năm tuổi, sao có thể đặt nhiều kỳ vọng lên vai như vậy?

      “Tiểu thư, Lãng nhi thiếu gia là hài tử của người, cũng là cốt nhục Tiêu gia. Nếu lúc trước có biến cố thôi, tương lai của tiểu thiếu gia đều do gia tộc phụ thân lo liệu. Nhưng giờ, thân phận của tiểu thiếu gia hoàn toàn thuộc về Tiêu gia, có bất cứ trói buộc nào khác.”

      Lần này chính là Tiêu Vinh, ánh mắt trầm tĩnh, tới bên người Tiêu Lịch, kéo lại, tiếp tục , “Chúng ta tin tưởng Vương gia đối với tiểu thư tình thâm nghĩa trọng, nhưng tiểu thư nghĩ đối với Lãng nhi thiếu gia sao? Vương gia cho dù có thương có thế nào cũng thể giống như phụ thân ruột thịt, liệu có tức giận mắng mỏ, thậm chí động tay động chân?”

      Trong lòng Kỳ An do dự, lại quay đầu nhìn ánh mắt như hiểu tất thảy của Tiêu Vinh.

      ————–

      Lúc Hiên Viên Sam hồi phủ, tự nhiên có người bẩm báo chuyện này với .

      Khi vội vàng chạy tới, Kỳ An ôm Lãng nhi ngồi trong sân.

      Thân ảnh mẫu tử gắn bó dưới ánh trăng, mông lung mỹ lệ. bước chậm lại, đứng trong bóng tối.

      “Nương?” Lãng nhi ngẩng đầu lên, “Nương sao vậy? Sao hôm nay lại gì?”

      “Lãng nhi, nương có chuyện muốn hỏi con.”

      Nhìn đôi mắt sáng long lanh của hài tử, trong phút chốc lại biết bắt đầu thế nào.

      “Nương muốn hỏi gì? Nương hỏi ! Nương hỏi !”

      Kỳ An vỗ lên khuôn mặt tròn của , “Lãng nhi, Lãng nhi thích cái gì, hoặc là Lãng nhi có từng nghĩ lớn lên làm gì ?”

      Tựa hồ hề nghĩ nhiều, Lãng nhi giờ tay lên hô to, “Lớn lên Lãng nhi bảo vệ nương!”

      khỏi bật cười, cảm thấy ấm áp Kỳ An hôn lên trán , “Vậy ngoài việc bảo vệ nương, Lãng nhi còn muốn làm gì?”

      “Còn muốn đưa nương xem tháp Lôi Phong. Tháp Lôi Phong đè nặng lên Bạch nương nương!”

      “Lãng nhi, ngoài những chuyện liên quan đến nương, Lãng nhi tự mình đâu? Lớn lên muốn trở thành người như thế nào?”

      Lãng nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Lãng nhi muốn làm đại tướng quân lợi hại giống như ngoại công. , phải lợi hại hơn cả ngoại công!”

      Kỳ An buông Lãng nhi ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt , “Muốn trở thành tướng quân giống như ngoại công rất vất vả.” nàng xòe tay ra vuốt ve vết chai bàn tay mềm mại của , “Vết chai này biến mất, mà càng ngày càng nhiều hơn.”

      Lãng nhi chớp chớp mắt, nửa ngày sau mới lắc lắc tay nàng , “Nương, nương quên rồi sao? Nương làm việc mình thích quản ngại vất vả!”

      Trong mắt bỗng ươn ướt, bảo bối trước giờ vẫn đặt trong lòng bàn tay, bảo bối nàng luôn nghĩ vĩnh viễn ở bên cạnh lại trong nháy mắt rời xa.

      “Lãng nhi, về sau nếu có người hỏi tên, tên Lãng nhi chính là Tiêu Lãng.”

      Lãng nhi nhìn nàng hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu.

      “Trường Khanh!” sau khi cho Lãng nhi ngủ, Kỳ An gọi.

      Trường Khanh cúi người xuống ôm Lãng nhi, “Dạ, tiểu thư.”

      “Ngươi với Tiêu thúc thúc, chờ đến khi Lãng nhi mười bốn tuổi, ta để đến quân doanh.”

      Mười bốn tuổi ở đại mà vẫn chưa thành nhân, nhưng với bối cảnh đặc thù nơi đây, ngần ấy tuổi là lớn.

      Khóe miệng Trường Khanh có ý cười, “Dạ, tiểu thư!”. Cái làm khâm phục nhất là Tiêu thúc thúc sớm dự đoán được kết quả này.

      —————

      Tiêu Lịch thân là thống lĩnh cấm quân, tự nhiên ở trong kinh, mặt khác, Tiêu Hoa cũng được giữ lại, dù sao trong các chuyện quan trọng cũng có chuyện của tiểu thiếu gia, phải sao?

      Chuyện Tiêu Lục phải rời kinh tự nhiên lan truyền khắp trong triều.

      “Công chúa?” nhìn thấy Linh Chiêu đột nhiên tới, Tiêu Lục ngây ngẩn cả người.

      Nhìn xung quanh chuẩn bị đầy đủ, Linh Chiêu ảm đạm cười, “Tất cả đều chuẩn bị rồi sao?”

      “Dạ!” Tiêu Lục đáp.

      Sau đó lại biết gì, giữa hai người chỉ còn lại trầm mặc.

      “Tiểu Lục, chúng ta sao lại biến thành thế này?” Linh Chiêu nhìn ánh nến, chậm rãi mở miệng.

      Tiêu Lục nhìn ra ngoài cửa, gì.

      “Tiểu Lục, người có từng ta?” khóe miệng chứa chút tự giễu, Linh Chiêu hỏi.

      Tiêu Lục mấp máy môi, lại hỏi chuyện khác, “Linh Chiêu, ngươi biết ta trước kia ? Ta trước khi mất trí nhớ?”

      Ánh mắt thoáng ngưng đọng, Linh Chiêu hỏi , “Ngươi nhớ được chuyện gì rồi?”

      Tiêu Lục lắc đầu, “Bọn họ đều trước kia ta Trường Lan, nhưng giờ nhìn thấy nàng lại thấy thân cận. Sau khi mất trí nhớ, ta nghĩ rằng mến ngươi, nhưng giờ phải rời xa cũng biết thế nào là bi thương. Ta nghĩ, ta trước kia như thế nào, có phải là cũng như bây giờ, lãnh tâm bạc tình?”

      Linh Chiêu chậm rãi nở nụ cười, lãnh tâm bạc tình ư? Tựa hồ có chút đạo lý!

      “Tiểu Lục, nếu như vẫn lãnh tâm bạc tình cũng là chuyện tốt.”

      —————-

      Tiêu Lục đưa Trường Lan về chỗ Kỳ An, đứng trước mặt nàng, mặt phảng phất nét đơn chính cũng biết.

      “Tiểu Thất, trí nhớ của ta tìm lại được, mà tình qua , cũng trở thành quá khứ. Trường Lan vẫn nên theo muội, ta muốn chậm trễ nàng.”

      Kỳ An nhìn ra cửa sổ, Trường Lan và Trường Khanh đứng trong sân, cũng nhìn về phía này.

      Mấy ngày nay Trường Lan gầy sọp .

      “Lục ca, ca đối với Trường Lan có chút cảm giác nào sao?”

      Tiêu Lục quay đầu nhìn nàng, “Quá khứ có nàng ta biết, nhưng tại, ta biết ta .”

      ra thêm nữ nhân cũng có gì to tát, đêm đó trước khi Linh Chiêu cũng , có Trường Lan theo mọi chuyện cũng tốt hơn rất nhiều.

      Đúng là có gì! cũng nghĩ như vậy, nhưng hình ảnh tiểu Thất ôm Trường Lan khóc hôm đó bỗng nhiên ra trong đầu.

      Vì thế, lắc đầu, “, đó là Trường Lan của tiểu Thất.”

      Cho nên, thể phụ.

      Thầm hít sâu hơi, cười, giang tay ra, “Lại đây cho Lục ca ôm cái, bằng về sau muốn ôm cũng được.”

      Mũi Kỳ An cay cay, chậm rãi tới.

      Khoảnh khắc ôm muội muội vào lòng, vẻ tươi cười mặt Tiêu Lục tan biến, cúi đầu ngửi mùi hương ấm áp quen thuộc.

      “Hẹn gặp lại, tiểu Thất!”

      Hiên Viên Sam bước vào phòng, ngẩn người.

      Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Lục ngẩng đầu lên, thấy cười, buông tiểu Thất ra.

      Hiên Viên Sam cũng gật đầu, bước tới đỡ lấy Kỳ An.

      Kỳ An trừng mắt liếc , mặt hơi nóng lên, khẽ , “Ta sao!”

      Hiên Viên Sam cười khẽ, tay đặt người nàng vẫn nhúc nhích.

      Tiêu Lục rời tầm mắt, , “Tiểu Thất, ta !”

      Mãi đến khi bóng áo xanh của biến mất ngoài cửa, Hiên Viên Sam mới quay đầu lại, mặt có chút suy nghĩ.

      ————-

      Tiêu Lục rồi, Chiến Liệt cũng biến mất.

      Chiến Liệt gửi tới cho nàng gói quà nặng, là lễ vật tặng nàng.

      Mở ra, là bao hoa đào hong khô, lả tả rơi xuống.

      “Kỳ An! Kỳ An! Kỳ An!”

      Mở tờ giấy bên trong ra, đó tràn ngập tên nàng, ngoài ra có gì khác.

      Nàng khóc, bởi Hiên Viên Sam đứng bên người. ôm chặt nàng, “Kỳ An, chờ hài tử ra đời chúng ta trở về đất phong.”

      Nếu như đây là kết cục cho hai người, từ nay về sau là hạnh phúc.

      —————-

      Trong năm này xảy ra quá nhiều chuyện.

      Có lẽ mọi người phải ở trong hoàn cảnh quen thuộc mới có thể tìm lại chính mình, Tiêu Lục gửi thư võ công của bắt đầu chậm rãi khôi phục, quan hệ với mọi người Tiêu gia gần gũi hơn;

      Tú nữ tổng tuyển cử kết thúc, Hoàng thượng phong phi cho hai người, còn lại đều được tứ hôn hoặc trả về.

      Hiên Viên Sam với Kỳ An, Quý Vũ rời khỏi kinh thành, ngụ ý là hai người còn gặp lại nữa.

      Kỳ An từng hỏi về quan hệ giữa Quý Vũ và , có phải khi còn bé có gì ám muội, nếu người ta sao có thể tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy?

      Ai đó cau mày suy nghĩ lâu, rốt cục với nàng, “Có, nàng từng phá hỏng đồ của ta, thiếu nợ người khác đương nhiên là phải tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ!”

      Đây phải là chuyện dĩ nhiên sao? Hiên Viên Sam cực kỳ khó hiểu nhìn nàng.

      Vì thế Kỳ An thở dài, tiến sát vào lòng , đúng là trước đây chẳng có tí tế bào lãng mạn nào.

      năm này, trưởng tử của Hiên Viên Sam ra đời, Hoàng thượng mừng rỡ, ban tên Hiên Viên Thu Thành, phong làm thế tử.

      Đồng thời hạ chỉ nhập Tiêu Lãng vào gia phả Tiêu thị.

      Kỳ An nhận thánh chỉ cũng gì, chỉ cảm thấy Hoàng thượng thực khó hiểu, đặt cho hài tử cái tên như của ông già, vì thế vỗ vỗ đầu Lãng nhi, “Về sau gọi đệ đệ là Bảo Nhi!” tên này gọi lên nghe thực thân thiết.

      Đoán rằng Hiên Viên Sam cũng phản đối, dù sao cũng được mà. Lại biết sau lưng, Khinh Ngũ khóc lóc kể lể với Hiên Viên Sam, “Ôi, đường đường thế tử của chúng ta lại bị gọi là Bảo Nhi, sau này lớn lên còn bị người ta cười cho sao? Hiên Viên Bảo Nhi? Hiên Viên Bảo Nhi? Có thể nghe lọt tai sao?” xong, càng thêm muốn khóc.

      “Vương gia, người phải làm chủ cho tiểu thế tử!”

      Hiên Viên Sam mặt mày rạng rỡ, “ đường đường là thế tử nên tự mình làm chủ. Nếu có thể cứ tự mình kháng nghị với mẫu thân.”

      Khinh Ngũ trợn tròn mắt, “Nhưng tiểu thế tử còn chưa đầy tháng mà!”

      “Vậy mới , tiểu hài tử chưa tròn tháng, gọi là Bảo Nhi có gì tốt?”

      Thế giới rốt cục an tĩnh!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 74: TÁI KIẾN

      Vẫn là rừng đào xanh um tươi tốt đó, chỉ thấy hoa nở rộ sáng lạn như trước. Có lẽ, còn có thứ khác nhìn thấy nữa. Chiến Liệt cúi đầu, ánh mặt trời giờ ngọ chiếu lên tạo thành bóng đen mặt . Ngoài rừng, vang lên tiếng vang bén nhọn từ trạm gác. Hồng sắc thân ảnh xẹt qua trung, trong rừng lại khôi phục yên tĩnh, phảng phất như chưa từng có người ở đây.

      “Công tử, đây là tin nhị thái tử truyền đến.” Người tới cung kính quỳ mặt đất, đưa lên phong thư. Chiến Liệt vội vàng đọc, biểu tình mặt có chút kỳ quái, nửa ngày sau nhàng nở nụ cười “Ngăn lại!” Người bên dưới hề động, chỉ cúi đầu thấp, “Tiêu gia kia sao?” Chiến Liệt ngẩng đầu, có loại thê lương tuyệt quyết lên.

      —————

      “Thế nào?” Hiên Viên Ký hỏi Mạc Nhược vội vàng tiến vào. Mạc Nhược lắc đầu, ánh mắt có chút bất an nôn nóng, “ chút tin tức cũng có. Bình thường giờ này Lạc Hoài Lễ phải trở về rồi.” Hiên Viên Ký day day trán, mở bản đồ trải lên bàn, tinh tế cân nhắc hồi, ngón tay gõ mạnh mặt bàn.

      “Viết phong thư, Tiêu Lục hiệp trợ.” Viết xong lập tức phái người đưa , Mạc Nhược vẫn thấp thỏm. “Điện hạ, lần này Hoài Lễ mang theo ít người, hơn nữa mỗi người đều thân kinh bách chiến, làm sao lại truyền ra nổi tin tức? Huống chi, vùng Hoài An là nơi quân Tiêu gia đóng, nếu quân đội điều động, làm sao giấu được bọn họ? Thế lực bình thường làm sao dám động thủ ở Hoài An chứ?”

      Hiên Viên Ký cũng có chút chần chừ, “Ý của ngươi là người trong giới võ lâm gây nên?”

      Mạc Nhược chậm rãi gật đầu, “Người của bên kia có đủ năng lực ngăn được Hoài Lễ cũng nhiều.” Hai người đều ngồi im lặng, đúng là nhiều, nhưng chỉ cần kẻ này cũng đủ để cho bọn họ phiền não rồi.

      Ngón tay Hiên Viên Ký chậm rãi nắm chặt, đột nhiên ngẩng đầu, hướng ra ngoài cửa mà hô, “Trương thống lĩnh!” Trương thống lĩnh, thân quân của thái tử đẩy cửa bước vào, “Dạ!”

      “Hạ lệnh cho những người bố trí lúc trước, phá hủy Đào Hoa cốc.”

      Mạc Nhược liếc mắt, có chút do dự nhưng ngăn cản. Đợi Trương Trọng lui xuống, Mạc Nhược mới , “ giờ động thủ tránh được gây ra động tĩnh quá lớn”

      Hiên Viên Ký lạnh lùng hừ tiếng, “ đám ô hợp, có thể dung túng lâu như vậy là cực hạn rồi. Huống chi, Đào Hoa cốc mạng lưới giăng khắp thiên hạ làm cho người ta đau đầu. Đại động can qua chút cũng đáng.”

      Đáy lòng thầm than tiếng, Mạc Nhược cười khổ lắc đầu. Từ xưa tới nay, quyền thế phân tranh đều là dùng máu tươi và sinh mệnh để giành lấy. Chỉ là, nha đầu kia, sợ bị đau lòng.

      ————–

      Hôm nay, thân vương thế tử Hiên Viên Thu Thành đầy tháng. Vương phủ giăng đèn kết hoa, nơi nơi vui mừng. Hiên Viên Sam mặc bộ áo dài màu đỏ, ngồi ở đầu giường nhìn Kỳ An thay quần áo cho Bảo Nhi. Tiểu tử kia ngủ ngon, cảm giác có người quấy rầy giấc ngủ cũng chỉ chẹp chẹp miệng chứ hề thức giấc.

      “Nương, sao đệ đệ lại ngủ giống như con heo lười vậy?” Nước bọt chảy ra, Lãng nhi liền cầm khăn mặt vụng về lau giọng hỏi Kỳ An.

      “Ân, Lãng nhi về sau cần phải dạy đệ đệ nhiều mới được.” Kỳ An cời .

      “Nương, buổi tối để đệ đệ ngủ cùng Lãng nhi được ?” Lãng nhi mở đôi mắt to tròn ra nhìn Kỳ An đầy chờ mong. Tay đệ đệ xíu, mềm mại, cầm rất là thích.

      Hiên Viên Sam cũng nhìn Kỳ An cái, lại cúi đầu nhìn Bảo Nhi. Bảo Nhi từ thể chất yếu, ban đêm rất khó ngủ ngon, nửa đêm hay khóc làm náo loạn đám thị nữ. khóc nghe đến tê tâm liệt phế, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, khóc đến mức gần như thở được, khóc lâu tới mức mất tiếng, làm Phượng Định sợ tới mức tay chân run lập cập, trực tiếp thi triển khinh công ôm tới trước mặt Kỳ An, thanh cũng run rẩy,

      “Tiểu thế tử khóc mất tiếng rồi!” có lẽ đúng là mẫu tử liên tâm, Kỳ An vừa ôm vào lòng dỗ vài tiếng là tiẻu tử kia liền sụp mí xuống ngủ.

      Hiên Viên Sam tức giận, muốn mặc áo bỏ ra ngoài, biết có nhiều tiểu hài tử khó nuôi như tiểu hài tử nhà hay ?

      Ngủ, nhất định phải nương ôm mới chịu ngủ, hơi chút rảnh tay là liền mếu máo bắt đầu khóc, đợi chút mà còn thấy nương là lập tức khóc váng kinh thiên động địa. Tiếng khóc vang lên thảm thiết, người biết còn tưởng rằng chịu nhiều oan ức lắm.

      Ăn ư? cần nghĩ đến vú nuôi gì đó. Chỉ cần bón thìa liền lè ra, cái miệng nhắn lại bắt đầu mếu máo, khóc ra nước mắt, hai mắt nhắm chặt. Có lần Hiên Viên Sam thương Kỳ An, cho tiểu hài tử tới để nàng ngủ, kết quả tiểu tử kia thà đói bụng đêm, khóc đến lạc giọng cũng chịu ăn. Cho nên, tiểu gia hỏa này sinh ra được ba mươi ngày có hai mươi tám ngày là ngủ cùng Kỳ An. Lúc ngủ hai tay hai chân giang thành hình chữ đại, lăn qua lăn lại yên. Sợ đè vào hài tử, Kỳ An kiên quyết cho ngủ giường. Lúc Hiên Viên Sam đứng ở thư phòng, thực có cảm giác bi thương. Tên Hiên Viên Bảo Nhi kia từ có năng lực tra tấn phụ thân . Lúc Kỳ An mang bầu chịu nhiều hung hiểm nhưng Hiên Viên Sam ít nhất cũng còn được ôm thê tử mà ngủ. Nhưng vừa sinh ra ngay cả cái quyền ôm ngủ này cũng mất . Hiên Viên Sam thầm cắn răng, Hiên Viên Bảo Nhi ngươi lợi hại.

      Lúc này nghe Lãng nhi , thực hy vọng Kỳ An đồng ý. Bảo Nhi còn bé như vậy, khóc nhiều thành thói quen. Mà Kỳ An lại thương hài tử, vừa nghe khóc đau lòng. Hiên Viên Sam thấy như vậy nhi tử hư.

      Kỳ An ôm Bảo Nhi, nhìn Lãng nhi , “Được, chờ đến khi Lãng nhi lúc ngủ cần nghe nương kể chuyện nữa nương để đệ đệ ngủ cùng Lãng nhi!”

      Lãng nhi suy nghĩ trong chốc lát, giật vạt áo nàng, “Nương, đệ đệ và Lãng nhi cùng ngủ, nương có thể kể chuyện cho cả hai cùng nghe mà.”

      “Là Lãng nhi muốn nghe chứ, đệ đệ đâu có nghe hiểu được!” Kỳ An nhìn .

      “Đệ đệ cũng muốn nghe nương kể chuyện, đúng , đệ đệ?” Lãng nhi lại nhân cơ hội xoa bóp tay đệ đệ.

      Đáng tiếc hai huynh đệ còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm, Bảo Nhi mở mắt, miệng bắt đầu mếu. Kỳ An vội vàng đứng lên đưa tay, dỗ dành, “Bảo Nhi đừng khóc nha, hôm nay phải ra ngoài gặp mọi người rồi, đường đường là tiểu thế tử, lần đầu tiên làm nhân vật chính lại khóc thực là mất mặt!” Cũng biết bởi vì được đưa đưa lại quá thoải mái hay là vì cái gì, tiểu tử kia liền nghiêng đầu ngủ.

      Kỳ An thở phào, với Hiên Viên Sam, “ thôi, cũng nên ra ngoài rồi!”

      Hiên Viên Sam đưa tay định ôm hài tử, Kỳ An lắc đầu, cúi nhìn Bảo Nhi, nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười , “ nên chọc khóc, khó tính như vậy, cũng biết là giống ai!”

      Lãng nhi ngồi bên cạnh hiểu chuyện gật đầu, “Đúng, đệ đệ ngoan, cả ngày bắt nương bế!”

      Hiên Viên Sam liền nắm tay Lãng nhi, cùng Kỳ An ra. Còn chưa đến tiền thính nghe tiếng người cười ồn ào. Kỳ An bắt đầu thấy đau đầu, thở dài, “ muốn ra chút nào!”

      Hiên Viên Sam buông tay Lãng nhi ra, giơ lên, “ sao, chờ nàng và Bảo Nhi tĩnh dưỡng thời gian nữa, chúng ta trở vê đất phong, nơi đó rất thanh tĩnh.”

      Kỳ An cười gật đầu, “Ân!” Trong lòng lại nghĩ, xem ra hoàng đế đại nhân bắt đầu ra tay rồi, e rằng cho đưa Lãng nhi , sợ bọn Tiêu Lịch cũng bỏ theo.

      Xem ra Bảo Nhi rất nhanh thành kẻ có tiền. Kỳ An nhìn tiểu tử nằm ngủ ngon lành trong lòng mà buồn cười. tới hoàng đế và thái phi ban cho bao nhiêu thứ, chỉ cần nhìn những lễ vật vài vị hoàng tử mang tới nhức mắt chứ đừng đến lễ vật của các quan viên. Dù sao nàng cũng biết gì, an phận ngồi bên cạnh Hiên Viên Sam, ngây ngô cười là được rồi.

      Phỏng chừng đời này cũng chỉ có đầy tháng của Hiên Viên Thu Thành là khác biệt như vậy, phụ thân miệng thể , mẫu thân cũng chỉ ngồi cười đáp, mà cũng biết gì ngoài ngủ. nhà ba người, ba vai chính đều lời nào, vất vả tự nhiên chính là Khinh Ngũ, kẻ cúi đầu khom lưng thu lễ, mặt cười vui vẻ. Ai bảo là người phát ngôn của Vương gia chứ?

      “Tỷ tỷ!” Trong đám người truyền đến tiếng gọi, tay Kỳ An hơi run lên.

      Hiên Viên Sam hiển nhiên cũng nghe thấy, vẻ tươi cười mặt liền biến mất, cũng nhìn người quỳ mặt đất, đảo mắt về phía quản gia bên cạnh. Quản gia đáng thương chỉ biết lau mồ hôi, cúi đầu thấp đến thể thấp hơn. Hôm nay người tới nhiều như vậy, ai có thể chú ý đến nữ tử tay tấc sắt?

      “Tỷ tỷ!” Long Liên quỳ mặt đất, ngẩng đầu lên, “Tướng công mất tích, ta van cầu ngài, Tiêu Lục công tử tìm .”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 75: KHÔN CÙNG

      Tiếng “tỷ tỷ” này vừa vang lên, cả sảnh đường liền yên tĩnh.

      Kỳ An hơi hé miệng, cúi đầu nhìn Bảo Nhi ngủ say trong lòng, gì.

      Tiếng “tỷ tỷ” của Long Liên cất lên trong tình cảnh này, nàng phải xử xự thế nào?

      Hiên Viên Sam nhíu nhíu đầu mày, có thị vệ chạy tới, hai người hai bên xách Long Liên rời , Trường Khanh cũng ra tay nhanh như gió, cách điểm á huyệt của nàng.

      Long Liên mở mắt tuyệt vọng nhìn Kỳ An, khóe miệng dòng máu chảy ra.

      “Từ từ !” Mạc Nhược biến sắc, đứng dậy, “Tiểu Thất!” gọi.

      Kỳ An ngẩng đầu lên, theo ánh mắt nhìn lại, trong lòng cả kinh, “Hiên Viên, ôm lát!” nàng đặt Bảo Nhi vào lòng Hiên Viên Sam rồi chạy vội xuống phía dưới.

      Đặt tay lên cổ tay Long Liên, Kỳ An liền ngây ngẩn cả người. Chậm rãi cúi đầu nhìn nàng, tiếng hơi run, “Tại sao?”

      Long Liên nở nụ cười, nước mắt như thủy tinh rơi xuống từng giọt.

      “Trường Khanh!” Kỳ An kêu tiếng.

      Trường Khanh khẽ cắn môi giải huyệt cho Long Liên xong liền quay đầu sang bên, bộ dáng cam lòng.

      “Ngươi có biết đoạn trường tán căn bản là có thuốc giải?” Kỳ An đỡ Long Liên trong tay thị vệ.

      “Ta biết,” Long Liên cười, “Nhưng mà tỷ tỷ, nếu làm thế này, làm sao có thể gặp được ngươi?”

      Long Liên vươn bàn tay giữ nàng lại, “Tỷ tỷ, vận may của ngươi thực làm người ta đố kỵ. Nhiều người bảo vệ ngươi như vậy, người bình thường làm sao có thể tới gần ngươi? Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải cứu tướng công!”

      Kỳ An giữ được tay nàng, lắc đầu, “Long Liên, Hoài Lễ là mệnh quan triều đình, nếu xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng tự nhiên có an bài, sao ngươi phải khổ sở mang sinh mạng mình ra đặt cược?”

      Máu đen chảy ra ngừng, nụ cười mặt Long Liên thê thảm mà quyết liệt, cánh tay kéo Kỳ An bỗng nhiên căng ra, tay kia trong chớp mắt phóng tới cổ Kỳ An.

      Ống tay áo chảy xuống, lộ ra thanh chủy thủ lạnh lẽo lóe sáng dí sát cổ Kỳ An, vạt sáng lưỡi dao cho thấy ràng là có độc.

      Vì khoảng cách hai người quá gần, Long Liên lại ra tay bất ngờ, đám người Trường Khanh trở tay kịp.

      “Nương!” Lãng nhi kêu lên tiếng định chạy tới, bị tay Hiên Viên Sam vươn ra giữ lấy.

      chậm rãi đứng dậy, tay ôm Bảo Nhi, tay giữ Lãng nhi, chậm rãi nở nụ cười. Khinh Ngũ đứng bên cạnh nhìn thấy mà kinh hãi, Long Liên kia chết chắc rồi, biết Vương gia nhà xử nàng thế nào nữa?

      “Ngươi muốn gì?” thái tử Hiên Viên Ký đứng dậy, đầy mình tức giận.

      Long Liên liếc cái, “Biểu ca, ngươi cần tức giận như vậy, Hoài Lễ gặp chuyện may, ta biết ngươi cũng rất sốt ruột, Phương Phỉ cho ta biết. ngờ rằng các ngươi lại bảo vệ tỷ tỷ như vậy.”

      Tay cầm chủy thủ vừa động, Hiên Viên Sam khẩn trương tiến về phía trước, rồi lại ngừng lại.

      “Ngươi muốn gì?” lần này là Trường Khanh hỏi, chỉ biết nên mềm lòng với nữ nhân kia, muốn chết cũng được, tốt nhất là chết xa chút. Nữ nhân này đáng giận, muốn chết cứ việc chết , còn đến gây chuyện làm gì.

      Long Liên nhắm mắt, mở miệng , “Tiêu Trường Khanh, ta muốn tướng công nguyên vẹn trở về, các ngươi có thể đồng ý ?” Khí lực dần dần rút , Long Liên mỉm cười, “Thời gian của ta còn nhiều, có thời gian cân nhắc đâu.”

      Hiên Viên Sam gật gật đầu với Khinh Ngũ.

      Khinh Ngũ lập tức hiểu ý, “Vương gia đồng ý, chỉ cần ngươi đảm bảo an toàn của Vương phi.”

      Long Liên , “Vậy còn Tiêu Trường Khanh, ngươi cũng đồng ý chứ? Đại biểu cho Tiêu gia?”

      Trường Khanh cơ hồ khắc chần chừ, “Ta đồng ý!”

      “Ngươi thề , lấy danh nghĩa Tiêu gia mà thề, nếu tuân theo lời thề này, Tiêu Thất đời đời kiếp kiếp được chết già!” Mạch máu cổ Kỳ An dưới lưỡi dao nảy lên, làm cho người ta kinh hãi.

      Ánh mắt Hiên Viên Sam ngưng trụ, Trường Khanh phịch tiếng quỳ xuống đất, “Ta, Tiêu Trường Khanh, lấy danh nghĩa Tiêu gia mà thề, hết sức bảo đảm Lạc Hoài Lễ an toàn hồi kinh. Nếu tuân theo lời thề này, cùng với tiểu thư Tiêu Thất nhà ta, đời đời kiếp kiếp được chết già.” Ngừng chút, “Nếu như hôm nay Long Liên để tiểu thư nhà ta chịu chút tổn hại nào, ta cũng thề, phải tìm hết những người mà Long Liên quan tâm, làm cho họ chết chỗ chôn!”

      Long Liên nhìn , nhàng nở nụ cười, “Tiêu gia Trường Khanh, quả nhiên danh bất hư truyền.” Ánh mắt từ từ quét qua bốn phía, “Tất cả tân khách ở sảnh đường hôm nay chứng kiến cho Long Liên, Tiêu gia và Vương gia đáp ứng với ta, Long Liên ta cũng coi như chết hối hận.”

      “Đinh” tiếng, chủy thủ rơi mặt đất, Long Liên chậm rãi ngã xuống.

      Kỳ An nhìn nàng, ánh mắt đau thương.

      Long Liên lại cười vui vẻ, “ phải tỷ tỷ vừa hỏi ta vì sao lại làm như vậy sao? Giờ Long Liên có thể cho ngươi, Liên nhi kháng chỉ rời khỏi nơi tu hành, lại dám đại náo vương phủ vào ngày đầy tháng tiểu thế tử, sớm khó thoát tử tội. Nhưng có thể trước khi chết làm được chút gì cho tướng công, ta cảm thấy thỏa nguyện rồi.”

      Cảm giác lạnh lẽo cổ còn, nước mắt lại dâng lên.

      Hóa ra người có thể thâm tình đến vậy.

      Ánh mắt dần tán loạn, Long Liên vẫn cười, “Tỷ tỷ, ngươi biết sao, ta nhiều như vậy, còn vì cái gì mà lại ngươi? Ngươi có gì tốt chứ? Ngươi có biết, đêm tân hôn chỉ giúp đỡ ta chút, chỉ vì người có mùi phấn của ta mà dám về phòng ngươi, ngồi trong sân đêm? Ngươi lại vì thế mà đuổi ra khỏi phòng. Tỷ tỷ, ta hận ngươi, rất hận ngươi!”

      Nước mắt vô thanh vô tức chảy ướt má, Kỳ An ôm Long Liên, lời.

      Nàng đối với Long Liên phải chút oán hận, nhưng giờ phút này, trong lòng chỉ còn lại bi thương.

      Tay Long Liên chậm rãi giữ vạt áo nàng,

      “Tỷ tỷ, ta rất hận ngươi, nếu ta sớm biết rằng tướng công ngươi như vậy, ta cũng học cách quý mến ngươi. Bây giờ, ta phải rồi, ngươi trở về bên cạnh tướng công được ?”

      Ánh mắt nàng khôi phục chút thanh tỉnh, cố chấp nhìn Kỳ An.

      “Chúng ta đều , tướng công rất độc. Tỷ tỷ ngươi trở về !”

      Thỉnh cầu của người sắp chết lẽ ra nên được đáp ứng, nhưng cầu như vậy, bảo nàng làm sao thành toàn?

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi biết, rất ngươi!” ánh sáng trong mắt Long Liên dần tối lại, cho đến khi ngã xuống.

      Tay Kỳ An run lên, nhìn thân hình Long Liên mềm oặt trượt xuống đất, cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, cũng là nện từng giọt vào lòng nàng.

      “Nương!” Hiên Viên Sam buông tay, Lãng nhi liền chạy vội tới, “Nương!” ôm cổ Kỳ An, thân mình nho ngừng run lên.

      Nước mắt hài tử rơi nóng cổ, Kỳ An đưa tay vỗ về đầu , vô lực bi thương.

      Long Liên rất nhanh bị người đem .

      Thất bước đoạn trường, nàng còn chưa hết ruột gan đứt từng khúc.

      Hiên Viên Sam tới, chậm rãi nắm hai vai nàng, thở ra nhõm.

      May mắn, nàng sao.

      Bị tiếng khóc của Lãng nhi kinh động, tiểu tử trong lòng Hiên Viên Sam hé mắt, tựa như sắp tỉnh.

      Chớp mắt và cái, cái miệng nhắn liền nức nở vài tiếng.

      Lãng nhi quay đầu sang nhìn lại quay đầu sang Kỳ An, “Nương, đệ đệ sắp khóc rồi, nương mau bế !”

      Hiên Viên Sam cẩn thận chuyển Bảo Nhi sang Kỳ An, Bảo Nhi cựa quậy người cọ vào Kỳ An vài cái rồi lại ngoẹo đầu, nhắm hai mắt lại.

      Khách khứa về hết, chỉ còn lại thái tử và Mạc Nhược.

      “Lạc Hoài Lễ gặp chuyện gì vậy?” Kỳ An hỏi.

      Thái tử và Mạc Nhược nhìn nhau, lại đồng loạt nhìn Hiên Viên Sam, “Vương thúc chắc cũng biết rồi chứ?”

      Kỳ An nhìn Hiên Viên Sam. Hiên Viên Sam đổi sắc, cũng nhìn nàng, chỉ làm thủ thế với Khinh Ngũ.

      Khinh Ngũ nhìn sắc mặt Kỳ An, mới , “Lạc Hoài Lễ sau khi đến Hoài An bỗng nhiên mất tích. Mấy nhóm người phái đều tìm thấy . Lạc tướng quân võ nghệ cao cường, thị vệ bên người cũng rất đông, lại phát động tĩnh gì lớn của quân đội, thái tử điện hạ hoài nghi là người trong võ lâm gây ra, nhưng sau khi phái quân đội tìm kiếm phen vẫn có kết quả.”

      Vỗ về Bảo Nhi chút, Kỳ An bỗng hỏi Mạc Nhược, “Quân đội tìm kiếm ở đâu?”

      Mạc Nhược cười khổ, biết tiểu Thất dễ bị lừa, sớm muộn cũng phát ra.

      “Đào Hoa ổ!”

      Kỳ An cả kinh, rồi lại cố trấn tĩnh, “ phải Đào Hoa cốc có cơ quan rất nguy hiểm sao?”

      trận hỏa hoạn là xong, có gì quá phức tạp.”

      Kỳ An đứng phắt dậy, thất thanh , “Ngươi…?”

      Mạc Nhược nhìn thẳng vào mắt nàng chút né tránh, “ có ai chạy ra từ Đào Hoa cốc cả.”

      Đào hoa đỏ núi, tươi sáng phồn hoa, còn cả thiếu niên áo đỏ lửa kia, tất cả đều, đều…

      Kỳ An cảm thấy cổ họng khô khốc đau đớn, nhìn Mạc Nhược hồi lâu vẫn nên lời.

      Hiên Viên Sam rốt cục đứng lên, tới bên cạnh Kỳ An, nhìn nàng, “Kỳ An, nàng sớm biết phải lựa chọn giữ hay bỏ rồi!”

      “Mạng người trong mắt các người xem ra là chuyện rất đơn giản đúng ?”

      Trong lòng vừa đau vừa giận, nàng cũng biết mình đúng nhưng vẫn nén được cảm xúc quay cuồng.

      Hiên Viên Sam an tĩnh nhìn nàng, môi dần mím lại.

      lâu sau mới từ từ giãn ra, Hiên Viên Sam cũng trả lời nàng, đặt hai tay lên vai nàng, “Lạc Hoài Lễ và Chiến Liệt, nàng chọn giữ lại ai?”

      Kỳ An nhìn , môi khẽ động, lời muốn lại biến mất tăm.

      Hiên Viên Sam lại nở nụ cười, “Kỳ An, nàng luôn mềm lòng, nhưng thế gian này có rất nhiều chuyện dù đành lòng cũng có lựa chọn nào khác.”

      Mạc Nhược cũng mỉm cười, “Tiểu Thất, ngươi đừng giận vội, nghe ta hết . Trong Đào Hoa cốc đúng là có ai chạy ra, nhưng sau đó kiểm tra lại người chết trong cốc đều là tôi tớ lạp nhạp, còn những người cần tìm lại biến mất thấy.”

      Nhìn sang Trường Khanh, Trường Khanh cúi đầu, “Lục công tử cũng gửi thư tới trong Hoài An cũng có dị động gì.”

      Thái tử đan đan mười ngón tay, “Trong tổng đàn Đào Hoa ổ ít nhất cũng có vài vạn người, lại biến mất toàn bộ trong đêm đó. Tiểu Thất, chẳng lẽ ngươi thấy kỳ quái sao?”

      Mạc Nhược thở dài, “Có lẽ cũng vì lý do này mà Long Liên mới làm ra hạ sách này, tiếc lấy sinh mệnh ra ép buộc Tiêu gia ra tay. Trong Hoài An, nếu ngay cả Tiêu gia cũng tra ra được còn ai có khả năng làm việc này nữa.”

      Đêm khuya, Hiên Viên Sam vẫn chưa về phòng. Sau khi cho Lãng nhi ngủ xong, Kỳ An mới ra.

      thân ảnh an tĩnh đứng trong sân, gió đêm thổi tà áo bay bay. Kỳ An tới ôm từ sau lưng.

      Thân mình Hiên Viên Sam chấn động, nhưng quay đầu lại.

      Kỳ An tựa đầu vào lưng , giọng , “Ta chọn chàng!”

      Hiên Viên Sam hơi cúi đầu, đặt tay lên tay nàng.

      Kỳ An nhắm mắt, “Mặc kệ là Lạc Hoài Lễ, Chiến Liệt hay là ai, ta đều chọn chàng.”

      Hiên Viên Sam xoay người lại, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, “Cho dù biết Lạc Hoài Lễ vẫn lòng với nàng tới tận giờ?”

      “Ta trách lầm !” tay Kỳ An có chút cứng ngắc, “Cho nên về sau phạm phải sai lầm như vậy nữa. Nếu như có nữ nhân khác muốn chàng, ta tuyệt đối cho, để Trường Khanh, Phượng Định hoặc là ai đó đuổi nữ nhân đó . Tốt nhất là viết cái thông báo người chàng, ừ, cứ viết ‘Là của Tiêu Thất, cho bất kỳ ai nhìn, cả nghĩ cũng được’. Nếu như chàng làm chuyện gì khiến cho ta thương tâm, ta phạt chàng hai ngày được ăn cơm, phải viết thư hối lỗi dài hai ngàn chữ. Hiên Viên, ta muốn vĩnh viễn giữ chàng như thế, trừ phi chàng đuổi ta , nếu , đời này kiếp này ta tuyệt đối buông chàng ra!”

      Hiên Viên Sam chậm rãi cười, giống như hoa quỳnh nở rộ, đẹp tới mức làm người ta choáng váng, “Được!”

      Mấy chữ cuối cùng, là khẽ bên tai nàng, “Tối nay, Bảo Nhi khóc.”

      Kỳ An cảm thấy hai má nóng bừng lên, giương mắt nhìn , gì.

      Hiên Viên Sam nhàng chà môi nàng chút, lại rời rất nhanh, “ muốn nghĩ gì nữa, hãy ngủ giấc ngon !”

      Chuyện Long Liên hôm nay, chuyện của Lạc Hoài Lễ cũng đủ làm nàng mệt mỏi, Hiên Viên Sam ôm nàng vào phòng.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 76: BUÔNG TAY

      Có lẽ đúng là có rất nhiều chuyện khôn đành lòng buông nhưng lại thể bỏ.

      Trời còn chưa sáng, Hiên Viên Sam tỉnh, bên má có hơi ấm phả đến, cúi đầu nhìn, Kỳ An gối lên cánh tay , tóc dài che nửa bên mặt, ngủ ngon.

      Hiên Viên Sam nhìn nàng chớp mắt, nhìn đến ngây ngốc.

      Lâu sau mới thu hai tay lại, tựa đầu sát lại, thoảng vào mũi là mùi hương quen thuộc, khóe miệng tự chủ mà cong lên.

      Hiên Viên Sam hít sâu hơi, cảm thấy hương thơm ấm áp kia ngấm tận đáy lòng.

      Nếu như mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy bộ dáng an tĩnh hạnh phúc của nàng như thế này, đối với cũng là loại hạnh phúc cực hạn.

      “Kỳ An, Kỳ An…” trong lòng ngừng gọi, cảm thấy mỗi lần tên nàng vang lên là thương trong lòng lại lớn hơn phần.

      Kỳ An bỗng cử động, vô ý thức giang tay, lại vừa vặn đặt lên thân thể ấm áp.

      Kỳ An nghi hoặc mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt ôn nhu vô cùng, “Hiên… Ưhm!”

      Hiên Viên Sam cúi thấp đầu xuống, hôn lên môi nàng, mang theo thoáng vội vàng.

      Kỳ An sửng sốt trong chớp mắt, lập tức đưa hai tay ôm cổ , hôn lại .

      Như được cổ vũ, thân mình Hiên Viên Sam cứng lại, đôi môi chậm rãi từ môi nàng xuống, vuốt ve cổ nàng, lưu lại nụ hôn mềm mại.

      Lúc đôi môi nóng bỏng kia tiến tới đường cong phập phồng của nàng, Kỳ An nhịn được thở hổn hển thành tiếng, chỉ có thể bất lực nắm vạt áo , “Hiên Viên!” nàng cúi đầu gọi tiếng.

      Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, lại cảm thấy nhiệt độ người tăng thêm bậc, còn nghe được cả tiếng tim đập gấp gáp trong ngực. Thân hình thon dài liền áp chặt lên người nàng, hôn từng tấc từng tấc trán nàng.

      Đúng lúc đó, tiếng khóc vang lên bên cạnh.

      Hai người dừng lại, biết làm sao, mặt Hiên Viên Sam có chút ảo não, hít hơi, định cúi người xuống, tiếng khóc kia lại vang lên chói tai hơn.

      Kỳ An nhắm mắt, bình tĩnh lại, đưa tay đẩy , “Bảo Nhi tỉnh rồi!”

      Hiên Viên Sam ôm Hiên Viên Bảo Nhi, lại lần giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      thề rằng nhất định kiếp trước mắc nợ tiểu gia hỏa này, nên mới tới đây, vào đêm tân hôn phá , rồi gần năm sau lúc nào cũng sẵn sàng phá .

      cưới nữ nhân gần năm ròng, cho tới bây giờ ngay cả ôm cũng biến thành hy vọng xa vời.

      Hai gò má Kỳ An nóng bừng, ôm Bảo Nhi dám nhìn Hiên Viên Sam.

      Cúi đầu nhìn cái miệng nhắn của hài tử bú, mới thầm mắng mình hồ đồ, Bảo Nhi mới sinh đến 40 ngày, làm sao có thể sinh hoạt vợ chồng? Ngước mắt nhìn Hiên Viên Sam, đáy lòng nàng tự thở dài, có lẽ là lão công nhà mình quá mê người, ngay cả nàng cũng thoát khỏi lực hấp dẫn này.

      Hiên Viên Sam ngồi lại gần, ôm lấy nàng và Bảo Nhi.

      Kỳ An nghiêng đầu hôn cái, thấp giọng , “ tại chưa được, phải qua 42 ngày!”

      Nhìn mặt nàng đỏ bừng, Hiên Viên Sam ngồi im lúc lâu mới , “Nàng ta cũng biết, có ai dạy cho ta cái này.” Thầm thở phảo, may mà Bảo Nhi tỉnh, nếu làm bị thương nàng sao? Nghĩ đến đó liền cảm thấy tiểu gia hỏa kia thoạt nhìn cũng đáng ghét như vậy.

      Kỳ An gì. Đương nhiên là có ai cho rồi! Nam nhân lúc này liệu có ai khống chế được dục vọng bản thân mà canh giữ bên thê tử? Ba vợ bốn nàng hầu trong nhà đều có khả năng giúp giải tỏa, nếu các hồng lâu thúy quán cũng thiếu.

      Chỉ có kẻ ngốc bên cạnh nàng này thôi! Kỳ An hạnh phúc cơ hồ muốn khóc.

      —————–

      Hiên Viên Sam và nhóm người thái tử gặp gỡ ngày càng thường xuyên, Kỳ An biết đó là vì chuyện của Lạc Hoài Lễ.

      “Hiên Viên, hay là chúng ta rời khỏi kinh thành?” hôm, nàng hỏi .

      Hiên Viên Sam nhìn nàng lúc, đột nhiên cười, “Ta đồng ý với nàng, ta làm được!”

      “Nhưng mà Hiên Viên…?” nàng muốn gì, tiến lên ôm lấy nàng,

      nhưng gì cả, chờ chuyện ở đây ổn thỏa, chúng ta rời . Ta muốn thiếu nợ người khác, cũng muốn nàng mắc nợ.” Nàng muốn nợ, cũng chỉ có thể nợ .

      Huống chi, lời thề hôm đó Trường Khanh lập còn vang vọng bên tai , làm sao có thể để bóng ma kia quanh quẩn bên nàng.

      Đêm khuya, Hiên Viên Sam vẫn ngồi ở thư phòng nhìn vào tin tức Mạc Nhược chuyển tới lúc ban ngày.

      Có vài thứ rất lạ.

      day day trán, cảm thấy có gì đó rất ràng, rồi lại như cách lớp sương mù khiến sao thấy được.

      “Hiên Viên!” Kỳ An bưng bát thuốc đến.

      Nhìn bộ dáng của , nàng vội vàng đặt bát xuống, nhàng day trán cho .

      Lực đạo vừa phải, Hiên Viên Sam giãn hai hàng lông mày, khóe miệng chậm rãi cong lên.

      “Có tiến triển gì ? Ta thấy chàng và bọn Mạc đại ca mỗi ngày đều gặp vài lần.”

      Hiên Viên Sam ngồi ngay ngắn, lắc đầu, giở tờ giấy Tuyên Thành ra,

      nghĩ ra. Mấy vạn người Đào Hoa cốc đều thấy bóng dáng, Lạc Hoài Lễ cũng lặng yên mất tích, tất cả đều lưu lạ chút dấu vết nào. là quá kỳ quái.”

      Ngừng chút, lại lấy phong thư bàn, nhìn sắc mặt Kỳ An, cuối cùng vẫn đưa cho nàng, “Nàng xem cái này xem!”

      Tiêu Lục lúc Lạc Hoài Lễ qua Hoài An cũng từng gặp , còn uống chút rượu với các đại nhân vật, sau đó liền rời .

      Hiên Viên Sam nhíu mày, “Việc này có chút kỳ quái!”

      Đúng là rất kỳ quái, Kỳ An đọc bức thư lần. Bình thường mà , vì chuyện của nàn, người Tiêu gia chắc chắn muốn có bất kỳ chuyện gì liên quan đên Lạc Hoài Lễ.

      Tuy nhiên, nàng lại hỏi, “Chàng nghi ngờ Lục ca?”

      Hiên Viên Sam dám nghi ngờ, “Từ ngày rời khỏi kinh thành, ta sai người theo .”

      Kỳ An gì.

      Hiên Viên Sam tiếp, “Tạm thời chưa phát có gì khác thường, nhưng vẫn làm ta có cảm giác hơi khác lạ.”

      “Lạ chỗ nào?” Kỳ An hỏi . Vì nàng phải là Tiêu Thất nên có cách nào phán đoán.

      Hiên Viên Sam mấp máy môi, có vẻ được tự nhiên , “Cảm giác!”

      chưa là do vẻ mặt Tiêu Lục lúc nhìn nàng khiến cho chú ý. Vẻ mặt đó, rất giống như huynh trưởng đối với muội muội.

      Đào Hoa cốc, Tiêu Lục, Lạc Hoài Lễ…

      Kỳ An nhìn dãy tên được Hiên Viên Sam ghi tờ giấy Tuyên Thành, trong lòng thoáng động, “Hiên Viên?”

      Hiên Viên Sam ngước mắt nhìn nàng.

      Kỳ An nhớ tới việc từ lâu trước kia, có chút chần chừ, cuối cùng thăm dò hỏi, “Chàng thế giới này thể có hai người giống nhau như đúc?”

      Ánh mắt ngưng đọng, Hiên Viên Sam trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi lắc đầu, “Bình thường, dịch dung có thể thay đổi tướng mạo, cao thâm hơn chút có thể thay đổi hình thể, nhưng muốn hoàn toàn giống người khác, còn có giọng , vẻ mặt, hành vi, cơ hồ là có khả năng.”

      Kỳ An thở dài hơi, “Nếu như người kia mất trí nhớ sao? Như vậy có phải chỉ cần có bề ngoài là được?”

      Hiên Viên Sam im lặng hồi lâu mới viết lên giấy, “ đời thực có cao nhân dịch dung như thế sao? Làm được giống nhau như đúc?”

      Vẻ tươi cười của Kỳ An nhuốm chút bi ai, lời có chút cay đắng, “Chiến Liệt có thể.”

      Hiên Viên Sam hoảng hốt nhìn nàng, nửa ngày sau mới bình tĩnh trở lại, rất nhanh viết lên giấy cái gì đó, vỗ tay liền có người tiến vào cầm .

      Thư phòng thực an tĩnh, Kỳ An cúi đầu, biết suy nghĩ gì.

      Hiên Viên Sam đứng hồi, tới nhàng cầm tay nàng.

      Kỳ An nắm tay , chậm rãi nắm chặt, “Hiên Viên!” nàng cúi đầu kêu lên.

      Có thể thấy tất cả bất an cũng những cảm xúc phức tạp trong nàng, Hiên Viên Sam thở dài hơi, ôm nàng vào lòng.

      Kỳ An nhắm mắt, câu cũng muốn .

      Có vài người, có vài việc, quả thực muốn buông muốn bỏ nhưng thể lựa chọn khác .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :