1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 68: ĐƯỢC ĐẾN

      Kỳ An đạm đạm nghĩ.

      Mất Sở Sở, nàng có được Lãng nhi;

      Mất Trương Sở Du, nàng có được cơ hội sống lại;

      Mất Lạc Hoài Lễ, nàng có được Hiên Viên Sam;

      Nhưng mất hài tử này sao?

      Nàng có được cái gì?

      “Kỳ An!” Chiến Liệt quỳ gối bên cạnh nàng.

      Kỳ An động đậy, mặc kệ gọi.

      “Kỳ An!” Chiến Liệt tựa đầu vào cổ nàng, “Hài tử sao, ngươi , đừng làm ta sợ được ?”

      bị bộ dáng tái nhợt tuyệt vọng của Kỳ An, dáng vẻ im lặng rơi lệ của Kỳ An dọa cho sợ rồi.

      chỉ muốn cùng nàng rời , chưa hề nghĩ rằng lại làm tổn thương nàng như vậy.

      biết, nàng rất thích hài tử, cứ nhìn nàng sủng nịnh dung túng tiểu quỷ kia là biết.

      cũng biết, nếu như hài tử này mất , vĩnh viễn được Kỳ An tha thứ.

      May mắn là khi giải khai huyệt đạo cho Kỳ An, liền nhanh chóng dùng kim châm cầm máu, lấy ít thuốc trong người ra. tìm đến nhà dân ở gần đó, mặt xám mày tro bưng thuốc cho nàng uống.

      Từ đầu tới cuối, Kỳ An vẫn câu nào với , ngay cả nhìn cái cũng .

      Trong lòng sợ hãi, lại dám hỏi nhiều, nhìn nàng uống thuốc xong nằm xuống mới nhờ người tìm đại phu đến xem.

      Đại phu kia xem xong, mồ hôi ướt đẫm, thở mạnh ra hơi mới dám quay ra trả lời Chiến Liệt,

      “Phu tử và hài tử đều mạnh khỏe, chỉ là thai vị thay đổi, tốt nhất là nên để thân thể quá mệt nhọc…”

      Có được đáp án mình muốn nghe, Chiến Liệt kiên nhẫn ngắt lời , “Vậy sao nàng vẫn lời nào?”

      Đại phu sửng sốt, chọn lọc từ ngữ, “Có thể là do phu nhân quá mệt mỏi chăng?”

      “Rầm!” tiếng, tiếng của vật nặng bị ném mặt đất.

      “Đại phu còn biết sao mà lại hỏi ta? Vậy đại phu có tác dụng gì?” Chiến Liệt phất tay, nheo mắt nhìn, lẩm bẩm, “Đáng tiếc, ở đây lại có hoa.” Nếu , mang ra làm phân bón rất tốt.

      “Kỳ An! Ngươi chuyện với ta được ?”

      Chiến Liệt ngồi xổm bên giường, nhàng kéo tay nàng. Thanh dần dần nghẹn ngào, “Kỳ An như vậy, ta rất sợ!”

      Nàng lúc nào cũng rất ôn hòa, cho dù chuyện làm phân bón khiến nàng tức giận, cũng chỉ đánh chút.

      Đau đớn người cũng làm cho người ta khó chịu, ngược lại còn khiến lòng thoải mái vì ít nhất còn biết được nàng ở đó.

      Nhưng bây giờ, ràng nàng ở ngay đây, ngay bên người , vì sao lại cảm thấy xa xôi như vậy?

      “Kỳ An, ta sai rồi, về sau ta dám nữa, ngươi mở mắt ra nhìn ta .”

      Mặc kệ Chiến Liệt có gì, Kỳ An vẫn nằm im nhúc nhích.

      Lâu sau, tay Chiến Liệt run lên, “Kỳ An, đến, tới đón ngươi về rồi. Ngươi phải sợ nữa.”

      biết Hiên Viên Sam tìm đến rất nhanh, nhưng ngờ rằng lại nhanh như vậy.

      Lúc trước, biết, cho dù có cướp Kỳ An , Kỳ An tức giận, khổ sở, nhưng vẫn hiểu cho . Vì thế mới dám ở trước mặt mọi người mang nàng , cũng có lòng tin là tương lai nàng tha thứ .

      Nhưng tại, nắm chặt hai tay, dám liều lĩnh thêm nữa.

      dám để nàng tức giận, để nàng khổ sở nhưng bằng lòng khiến nàng chán ghét .

      Kỳ An rốt cục mở mắt, nhìn .

      “Kỳ An!” vui sướng reo lên, nàng tức giận nữa sao?

      “Ngươi !”

      “Kỳ An!” hai mắt nóng nóng, cầm tay nàng “Ngươi đừng đuổi ta , về sau ta dám nữa.”

      Thanh Kỳ An giống như thở dài, “Còn , kẻo được nữa!”

      Cảm giác vui sướng tràn ngập, giữ chặt tay nàng, “Kỳ An?”

      Kỳ An gật gật đầu, mỏi mệt nhắm mắt lại, “ mau.”

      Giác quan sắc bén có thể cảm nhận được đến, Chiến Liệt hôn nhanh lên má nàng rồi mới rời .

      Về sau, chỉ cần nàng , đều nghe theo.

      Chỉ cần nàng còn chuyện với , còn cười với .

      vốn cực thông mình, huống chi lại dùng tim mình để đối với Kỳ An, biết nàng vẫn có mình trong lòng, có bao nhiêu thỏa mãn, nhưng hôm nay phạm vào giới hạn của nàng, cho nên mới thu lại tất cả cố chấp, nghe lời rời .

      Cửa bị mở ra, tiếng hô hấp dồn dập vang lên bên tai, vòng tay ôm ấp quen thuộc.

      Cái ôm này, quen thuộc đến mức làm người ta muốn rơi lệ.

      Nàng tiến sát vào lòng , tìm tư thế thoải mái, nước mắt nối nhau chảy ra, chậm rãi ngấm vào áo .

      Hiên Viên Sam khẩn trương nhìn sắc mặt nàng, ngoài chút tái nhợt buồn ngủ, tựa hồ có trở ngại gì lớn.

      Lo lắng trong lòng lập tức , lúc này mới phát chân mềm nhũn.

      nghiêng người ngồi lên giường, dụi đầu vào tóc nàng, dù từ trước tới giờ vẫn tin vào thần phật, giờ phút này lại thầm cảm tạ.

      Nàng còn khỏe mạnh ở trong lòng .

      Lại có tiếng bước chân.

      “Tiểu thư!” là tiếng Trường Khanh.

      Sau đó “Bịch” tiếng, hai đầu gối Trường Khanh hạ xuống đất, “Tiểu thư, do Trường Khanh học nghệ tinh mới hại đến tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt!”

      cảm thấy cực kỳ thất bại.

      vốn được tuyển ra từ trong quân. Năm đó, lão tướng quân nhìn thấy , tinh tế quan sát lâu mới hỏi, “Trường Khanh, nam tử hán đại trượng phu chí tại sa trường, ngươi thiên tư thông minh, lại có chí. Ta có chuyện khác muốn giao phó cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay ?”

      quỳ xuống, thanh vang dội, “Trường Khanh nguyện ý.”

      biết là chuyện gì, nhưng là lời của lão tướng quân, đều nguyện ý nghe.

      Lão tướng quân vừa lòng gật đầu, hướng phía sau khoát tay.

      Tiêu Vinh bế tiểu nương ra, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, ngủ nhưng khóe miệng vẫn như hơi mỉm cười.

      Lão tướng quân cười, chỉ vào nàng, “Đây là tiểu nữ của ta.”

      Mắt Trường Khanh mở to, có chút hiếu kỳ. biết tướng quân có tiểu thư rất đáng , nhưng vốn ở ngoài thành nên chưa được nhìn thấy.

      Lão tướng quân tiếp tục , “Đây là nữ nhi tiểu Thất của ta, là bảo bối ta thương nhất. Trường Khanh, ngươi có bằng lòng trở thành thị vệ bên người nàng, bảo vệ nàng cả đời?”

      “Trường Khanh nguyện ý!” nhớ lúc ấy còn , vì sợ làm tiểu thư thức giấc.

      “Tốt!” lão tướng quân xoay người ôm tiểu thư lại, vững vàng đặt vào vòng tay , “Từ hôm nay trở , ngươi chính là Tiêu Trường Khanh, ta đem Tiêu Thất giao cho ngươi.”

      Lời nhắc nhở đó lần đầu tiên khiến cảm nhận được tầm quan trọng của trách nhiệm.

      Cảm giác ấm áp ở tay cũng là lần đầu tiên khiến vui sướng như vậy.

      Cho nên vài năm sau học nghệ, và tỷ tỷ cùng nhập môn nhưng võ công của lại cao hơn nàng rất nhiều. Đơn giản vì biết, từ thời khắc trở thành Tiêu Trường Khanh, bảo bối quan trọng nhất Tiêu gia được giao phó trong tay . Nhưng giờ lại đánh lại chưởng của thiếu niên kia, trơ mắt nhìn tiểu thư bị người bắt ngay trước mặt.

      Làm sao có thể ăn với mọi người Tiêu gia, làm sao có thể chấp nhận chính mình? Cho nên, giờ đây chỉ biết quỳ, cúi đầu sâu che hai mắt ảm đạm.

      Kỳ An trong lòng vô cùng uể oải, nhưng người quỳ mặt đất kia lại là Trường Khanh a!

      lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, tựa vào người Hiên Viên Sam, “Trường Khanh, ta tại thoải mái.”

      Chỉ đơn giản câu, Trường Khanh lập tức đứng lên, vọt đến bên giường, chuyện gì nữa.

      Kỳ An hơi cong khóe miệng, “Trường Khanh ngoan!”

      Nhắm mắt. mệt mỏi. Buông lỏng tinh thần, nàng chậm rãi rơi vào giấc ngủ.

      “Vương gia, chúng ta hồi phủ chứ?” Khinh Ngũ ở bên cạnh nhắc nhở.

      Hiên Viên Sam đảo mắt qua, Khinh Ngũ cúi người, “Bọn Dạ ra ngoài, nhưng thân pháp người kia quá nhanh, người của chúng ta theo kịp.”

      Hiên Viên Sam cũng hỏi lại, nhấc chăn lên, định ôm Kỳ An.

      Vừa nhấc chăn ra bị cảnh trước mắt làm cho đau đớn.

      “Tiểu thư!” Trường Khanh kinh hô.

      váy Kỳ An lộ ra vết máu, nhiễm đỏ cả chăn đệm.

      Hiên Viên Sam cảm thấy luồng sát ý nảy lên trong lòng, ngón tay nắm chặt rung lên bần bật. , rốt cục làm gì nàng?

      Hiên Viên Sam nhàng ôm nàng, thân thể đau đến phát run.

      Trở lại Vương phủ. Hồ thái y sớm chờ.

      Vừa để tay lên mạch Kỳ An, liền nhảy dựng lên.

      “Tiểu thư sao vậy?” Hiên Viên Sam nhìn chằm chằm Hồ thái y, người mở miệng đương nhiên là Khinh Ngũ.

      Hồ thái y trả lời, chỉ quay đầu hỏi Trường Khanh, “Gần đây nàng bận chuyện gì?”

      Trường Khanh trả lời, “Trước có Lãng nhi thiếu gia khỏe, rồi chuyện Lạc tướng quân, Quý Vũ và người trong cung, tiểu thư bận tối mặt, sau đó Lục công tử mất tích, hai ngày này tinh thần tiểu thư tốt.”

      Hồ thái y bất mãn trừng mắt nhìn Hiên Viên Sam, hừ cái, “Khó trách!”

      “Rốt cục tiểu thư bị sao vậy?” lúc này là Trường Khanh hỏi.

      “Nàng có thai!”

      “Vụt!” cái, Hiên Viên Sam đứng bật dậy, mà cái ghế ngồi, vỡ thành mấy mảnh.

      “Nhưng, trải qua chuyện này…” Hồ thái y lại hừ hừ.

      Trong lòng Hiên Viên Sam chợt lạnh, nghĩ đến máu nhìn thấy lúc trước, chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi huyết tinh.

      Trường Khanh quỳ xuống, “Xin thái y cứu tiểu thư và tiểu chủ tử!”

      “Tiểu chủ tử nhà ngươi khỏe cả, ta cứu cái gì?” Hồ thái y trừng mắt với .

      “Vậy ngươi lúc nãy?” Vừa mới rồi phải còn hừ hừ sao? Trường Khanh nghĩ.

      “Trải qua chuyện này, nhất định phải dưỡng thai cho tốt, thể để nàng kích động, để nàng mệt nhọc. Bằng , tiểu chủ tử của ngươi giữ được.”

      Quay đầu nhìn Hiên Viên Sam, “ bảo vệ được tiểu Thất, chúng ta chấp nhận.”

      Hiên Viên Sam nghe thấy lời .

      chỉ ngơ ngác nhìn Kỳ An giường, sau đó từng bước tiến lại. Chậm rãi tựa đầu sát bụng nàng, sau đó nhắm hai mắt lại.

      Nơi đó có hài tử của và nàng.

      Chậm rãi cong môi, thầm nhủ, “Mẫu hậu, người xem , ta dã có thê tử ta và hài tử. Ta, rốt cục cũng có nhà, nhà chân chính của ta!”

      Từ nay về sau, còn độc, cũng có nhà.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 69: NGOÀI Ý MUỐN

      Lúc Kỳ An mở mắt, đèn đốt sáng trưng.

      Chuyện xảy ra hôm qua tựa hồ như giấc mộng, tỉnh lại ở trong căn phòng quen thuộc.

      Ngón tay vừa động mới phát tay hơi nặng, vừa quay đầu thấy mái đầu đen nhánh.

      Dường như nhận thấy động tĩnh của nàng, Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, nắm tay nàng, ánh mắt lưu chuyển đầy vui mừng.

      Nàng nhìn thấy , thiển thiển cười.

      Hiên Viên Sam chậm rãi cúi người xuống, ghé mặt sát mặt nàng, cho đến lúc cả hai có thể nghe thấy cả tiếng thở của nhau. mặt mày như họa, cười tươi khóe miệng, kêu “Kỳ An!”

      ràng có thanh mà lại cảm thấy được lời kia tràn đầy vui sướng.

      “Kỳ An!” thào gọi, nhàng nhắm mắt.

      “Thực xin lỗi!” nàng .

      Hiên Viên Sam mở mắt, có chút khó hiểu nhìn nàng.

      Kỳ An nâng tay ôm thắt lưng , “Đều ta tại ta sớm phát có bầu, mới thiếu chút nữa làm hại cục cưng. Tuy nhiên…” sắc mặt nàng đỏ lên, tiếng cực , “Ta ngờ rằng mới lần … Hơn nữa, hơn nữa lại làm ầm ĩ gì cả, làm ta có cảm giác gì.”

      Bàn tay nhàng xoa lên bụng nàng, Hiên Viên Sam tươi cười, “Đó là đương nhiên, làm sao làm ầm ĩ phiền tới mẫu thân, là hài tử của ta mà!”

      “Chàng cho rằng giờ biết đau lòng cho người khác sao?” Kỳ An trừng mắt liếc , cười mắng.

      Hiên Viên Sam gì, chỉ ôm nàng.

      “Kỳ An, ta tới chỗ Hoàng thượng xin hôn thư, đợi bọn Tiêu Vinh tới kinh thành, chúng ta thành thân!”

      Kỳ An nhìn “Bọn họ đồng ý chứ?”

      Những người đó, dòng họ hoàng thất, sĩ tộc đại phu. Hiên Viên Sam dù có kinh tài tuyệt diễm cũng khó ngăn miệng chúng nhân.

      Thân vương chính phi lại là kẻ bị chồng ruồng bỏ, làm sao có thể?

      Nụ cười mặt Hiên Viên Sam thay đổi, “Tất cả có ta!”

      Kỳ An đưa tay giữ mặt , “Chàng cho ta nghe !”

      Nàng muốn để mình chịu trách nhiệm. Thêm người, cho dù thể giúp đỡ gì, coi như là chia sẻ cũng tốt.

      Hiên Viên Sam mím môi, gì.

      Kỳ An chăm chú nhìn hồi, bỗng nhiên nhăn mặt, vỗ vỗ bụng.

      “Kỳ An?” Hiên Viên Sam vội vàng xoay người ngồi dậy, mặt biến sắc.

      “Ôi ta đau bụng, tâm tình tốt là đau bụng!” sau đó liếc mắt nhìn Hiên Viên Sam.

      Thần sắc mặt Hiên Viên Sam thay đổi mấy lần, cuối cùng buồn cười liền cười ha hả, mày kiếm dương lên.

      “Bộ dáng vừa rồi của nàng nên gọi Lãng nhi đến xem!”

      Kỳ An thấy có gì đúng, liền khoác biết ngượng, “Lãng nhi đến xem cũng có gì ngạc nhiên, chiêu này của cũng là học từ nương là ta!”

      Sau lúc cười đùa, Hiên Viên Sam mới trả lời nàng,

      “Hoàng huynh gây khó dễ. Những người khác nghĩ thế nào cũng mặc kệ, hừ!” Hiên Viên Sam nhướng mày, “Năm nay thiên tai, vùng Giang Hoài mùa màng thất bát!”

      Kỳ An mở to hai mắt, “Chàng đất phong của chàng thất thu?”

      Hiên Viên Sam cười, trong vẻ tươi cười lại lạnh lùng, “Cứ báo ba năm thất thu, cần cứu tế nửa quốc khố, xem những người kia còn có thể kêu gào gì nữa?”

      Kỳ An nuốt nước bọt, “Ngay cả Hoàng thượng chàng cũng dám uy hiếp?”

      “Ta sao lại uy hiếp hoàng huynh, chắc là hoàng huynh dùng lý do này uy hiếp những người đó!”

      “Nếu bọn họ vẫn khăng khăng giữ nguyên tắc, chịu bỏ qua sao? Chàng cũng biết, có vài người rất cố chấp, thà chết chứ chịu khuất phục!” Kỳ An tiếp tục hỏi.

      “Nếu quả quá phiền toái…” Hiên Viên Sam cười, cầm tay nàng, “Vậy bỏ qua , chỉ là Vương gia mà thôi, ai thích làm làm.”

      Như vậy cũng được sao? Kỳ An nhìn vẻ bình tĩnh thong dong mặt , khỏi nở nụ cười, quả nhiên là cố chấp hơn bình thường.

      Tuy nhiên, nàng thích, “Được!” nàng .

      “Tiểu Thất, ngươi tìm ta?” Hồ thái y hấp tấp chạy tới.

      Hiên Viên Sam cực bất mãn trừng mắt nhìn Hồ thái y, uổng cho thân làm đại phu, lại là sư phụ người ta, chẳng lẽ biết phụ nữ có thai cần an tĩnh hay sao? lớn tiếng như vậy còn ồn phiền Kỳ An sao?

      Kỳ An đáp lời, “Sư phụ!”

      Hồ thái y đặt tay lên tay nàng, nửa ngày sau mới , “ có gì mà, tiểu Thất ngươi bảo ta tới làm gì?”

      Kỳ An cười cười, “Hiên Viên, chàng ra ngoài lát, ta có chuyện muốn với sư phụ.”

      Hiên Viên Sam nhíu mày, ngồ yên động đậy.

      “Hiên Viên!” Kỳ An lắc lắc tay .

      Hiên Viên Sam giơ tay lên, “Chuyện về thân thể nàng sao? Ta muốn nghe, ta muốn lo lắng.”

      Kỳ An lắc đầu, “ phải, là việc khác.”

      Mắt Hiên Viên Sam lên chút ảm đạm, nhưng vẫn ra ngoài.

      , có chuyện gì, sao lại phải bắt tránh mặt?” Hồ thái y vuốt vuốt râu.

      Kỳ An dừng chút, cao giọng gọi, “Trường Khanh!”

      “Dạ!” tiếng Trường Khanh vang lên cạnh cửa.

      “Ta có việc cần với sư phụ.” Kỳ An chỉ câu liền nghe thấy tiếng bước chân Trường Khanh rời . Sau lát, nóc nhà có gió thổi qua, rồi lập tức khôi phục yên tĩnh.

      Kỳ An lúc này mới cười đáp, “Ta tìm được phương pháp điều trị cho Hiên Viên!”

      ————

      Hiên Viên Sam biết bọn họ thảo luận chuyện gì, đứng trong sân nghe thấy tiếng ghế dựa đổ xuống đất đánh rầm.

      khẩn trương bước vài bước về phía phòng, lại ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ có tiếng gì khác.

      Tuy nhiên, lát sau lại vang lên thanh Hồ thái y, cực kỳ kinh ngạc, “Cái gì?”

      Nửa ngày sau, cửa phòng mở ra, Hồ thái y quả thực nhảy từ trong phòng ra, “ được! đồng ý! Lão phu tuyệt đối đồng ý!”

      Hiên Viên Sam mở to hai mắt nhìn, bởi vì Kỳ An còn giày cũng đuổi theo ra, túm lấy tay áo Hồ thái y, lắc lắc, “Sư phụ, người đừng có xúc động như vậy. Sư phụ cẩn thận nghĩ mà xem, có sư phụ ở đó, ta làm sao có chuyện gì được?”

      Mặt Hồ thái y đỏ lên, “ đồng ý! Kiên quyết đồng ý!”

      bên giật áo ra khỏi tay Kỳ An, bên ra ngoài.

      Lúc đối diện với Hiên Viên Sam, khí huyết mặt lại càng cuồn cuộn dâng trào, chỉ vào mặt Hiên Viên Sam mà mắng, “Lúc trước nhìn thấy vừa mắt, giờ nhìn thấy, hừ hừ, cũng khá hơn chút nào!”

      Hiên Viên Sam sờ sờ mặt, có chút mờ mịt, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, tiến lên ôm lấy Kỳ An, dùng áo dài che chân nàng, liếc mắt nhìn nàng vẻ đồng ý.

      Kỳ An cũng kịp gì với , hai mắt chỉ ngóng theo Hồ thái y ngoài cửa, “Sư phụ, người dùng góc độ người làm y nhìn xem sao!”

      “Ta trước tiên vẫn là sư phụ ngươi!” Hồ thái y quát, tức giận chạy ra ngoài.

      “Sư phụ!” Kỳ An ở phía sau kêu to, nhìn vẫn ra quay đầu lại, thở dài tiếng, “Hóa ra có chút tiếc nuối, đúng là cả đời thể bù lại. Sư phụ, ta chỉ là làm sai lần, người lại muốn cuộc sống sau này của ta mỗi lần đối mặt đều thấy áy náy!”

      Cước bộ Hồ thái y chậm lại.

      Kỳ An tiếp tục , “Mà thôi, mà thôi, nửa đời trôi qua, tuổi già nhanh đến. Nhiều nhất là về sau nén giận, ngoan ngoãn phục tùng, coi như là thiếu nợ !”

      Hồ thái y cũng từ từ quay lại, đứng trước mặt Kỳ An, râu vẫn còn run run, hiển nhiên là tức giận. Thở hổn hển hồi, mới quát, “Ai ngươi thiếu nợ ? Ngươi thiếu nợ ai hết, ai dám để ngươi oan ức?”

      Rồi đẩy cửa vào, quay đầu bảo, “Ngươi còn lại đây từ từ giảng cho lão phu?”

      Kỳ An cười, giật ống tay áo Hiên Viên Sam, “Để ta xuống!”

      Hiên Viên Sam mơ hồ đặt Kỳ An lên giường, lại bị Hồ thái y đuổi ra ngoài.

      “Bọn họ làm cái quỷ gì trong đó vậy?” Hiên Viên Sam hỏi Khinh Ngũ.

      Khinh Ngũ sờ sờ mũi, quay đầu hỏi Trường Khanh bên cạnh, “Bọn họ làm cái quỷ gì trong đó vậy?”

      Trường Khanh liếc cái, “Tiểu thư chuyện, Hồ thái y nghe!”

      Khinh Ngũ nhất thời chết đứng.

      Trong lúc đó, Hồ thái y tiếp tục xem mạch Kỳ An, xác nhận rồi lại xác nhận, mới , “Ngươi khẳng định sao?”

      Kỳ An cười, vỗ về bụng, “Cục cưng chưa thành hình, sinh chung bám vào, lại cùng cốt nhục với , lúc này dẫn sinh chung trong cơ thể ra là tốt nhất.”

      Hồ thái y thở dài, “Thân thể ngươi vốn khỏe mạnh, cũng có gì đáng lo, nhưng trải qua chuyện hôm qua, thai vị sai lệch, có chút hung hiểm.”

      Kỳ An lắc đầu, “ sao. Chúng ta phong bế huyệt tay, tự nhiên ảnh hưởng đến cục cưng.”

      “Vậy còn ngươi, dẫn sinh chung chịu đau đớn toàn tâm, ngươi có thể chịu được, giữ cho lòng thanh tĩnh? Nhất là lúc này ngươi mang thai, yếu .”

      Kỳ An cúi đầu, mặt lên vẻ ảm đạm, “Ta chịu được.”

      “Tiểu Thất, ngươi cũng biết, nếu ngươi bị động, chẳng những dẫn sinh chung ra được mà còn ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.”

      Kỳ An xiết chặt tay, “Sư phụ, ta từng chịu đau thương hơn thế này nhiều, ta đương nhiên chịu được.”

      Ánh mắt Hồ thái y ngưng trụ.

      Kỳ An nhìn đầu ngón tay trắng bệch, “Sư phụ, ta chịu được.”

      Nàng đương nhiên chịu được đau đớn, cho dù đau tới khắc cốt, nàng vẫn có thể mỉm cười.

      “Hiên Viên Sam, chỉ mong đáng giá để ngươi làm thế!” Tay Hồ thái y chậm rãi chụp lên đầu nàng.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 70: NHẤT ĐỊNH

      Hoàng thượng nhìn phong thư trong tay, nửa ngày sau mới đứng dậy.

      tờ giấy chỉ có câu, “Hôn kỳ của tiểu thư tới, trừ Tiêu Quý lưu thủ, chúng tướng thỉnh chỉ hồi kinh, mong Hoàng thượng ân chuẩn.”

      hồi lâu sau, Hoàng thượng lại trở về bên cạnh bàn, cầm lấy bút lông viết chữ to, “Chuẩn!”

      —————–

      ngày này, trời trong nắng ấm.

      Lãng nhi ngồi trong lòng Kỳ An, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, “Nương, ở đây có tiểu muội muội sao?”

      Kỳ An buồn cười vuốt tóc , “Sao Lãng nhi biết được là tiểu muội muội?”

      Lãng nhi cẩn thận sờ chút, vừa chạm vào lại rụt tay rất nhanh, “Lãng nhi muốn có muội muội, nương có thể sinh muội muội ?”

      “Chuyện đó nương quyết định được.”

      “Người có thể quyết định là phụ thân sao?” Lãng nhi chớp chớp mắt, “Phụ thân hiểu nương nhất, nương cho phụ thân biết nương muốn sinh muội muội, phụ thân nhất định phóng muội muội vào trong bụng nương. Nương, nương với phụ thân được ?”

      “Lãng nhi!” Kỳ An ôm chầm , lau mồ hôi mặt , “ thể như vậy nha, mặc kệ là đệ đệ hay muội muội đều là con của nương. Lỡ đó là tiểu đệ, nghe thấy Lãng nhi rất buồn a!”

      Lãng nhi nghiêm mặt nửa ngày, cúi đầu đặt tay lên bụng Kỳ An, “Cục cưng đừng buồn nha, ca ca thương ngươi!”

      Sau đó, ghé vào tai Kỳ An, giọng , “Nương, nếu là đệ đệ, chúng ta về sau lại sinh thêm muội muội được ?”

      Kỳ An hôn lên mặt , “Tại sao Lãng nhi lại muốn có muội muội?”

      Lãng nhi suy nghĩ hồi lâu mới cố gắng kiễng chân ôm cổ nàng, vỗ vỗ lưng nàng, “Bởi vì nương luôn nhớ tới Sở Sở tỷ tỷ, nên chúng ta muốn có muội muội, gọi nàng là Hiên Viên Sở Sở. Như vậy, chúng ta có Sở Sở tỷ tỷ có Sở Sở muội muội, nương phải khóc nữa.”

      Trong lòng ấm áp, Kỳ An ôm chặt Lãng nhi. lâu sau mới buông ra, nhéo nhéo má , “Lãng nhi, nương rất vui. Nhưng Sở Sở tỷ tỷ là Sở Sở tỷ tỷ, muội muội là muội muội, về sau Lãng nhi nhà chúng ta vừa có Sở Sở tỷ tỷ lại có cả muội muội, nhất định rất hạnh phúc. Nếu Sở Sở tỷ tỷ biết Lãng nhi đem tên nàng cho người khác Lãng nhi ngoan đó!”

      Sở Sở vĩnh viễn chiếm vị trí bất biến trong lòng nàng, thể thay thế, cũng muốn thay thế.

      Nỗi đau mất Sở Sở chính là quá khứ thể xóa nhòa. Nàng nhìn thẳng vào, nhớ tới để càng quý trọng hạnh phúc tại.

      Nên nàng , “Giờ phút này, người ta nhất chính là tiểu Lãng nhi nhà chúng ta!”

      “Lãng nhi sớm biết mà!” Lãng nhi thỏa mãn reo lên. Nương đương nhiên nhất, luôn biết mà.

      “Tiểu thư!” Quản gia lau mồ hôi chạy tới.

      Sắc mặt Trường Khanh biến đổi, cảm thấy mỗi lần lão quản gia tiến vào với vẻ mặt này, chắc chắn là có chuyện gì tốt.

      “Tiểu thư, Lạc Hoài Lễ tướng quân tới chơi.”

      Lạc Hoài Lễ? Mí mắt Trường Khanh giật cái, biết vì sao cảm thấy thanh kiếm bên người có chút nóng nảy.

      có chuyện gì?” Kỳ An quay đầu hỏi. Nếu như việc quan trọng, muốn gặp .

      Quản gia nhìn Lãng nhi trong lòng nàng, liên tục lau mồ hôi, “Lạc tướng quân muốn gặp Lãng nhi thiếu gia.”

      Kỳ An nhìn hài tử cái, gì.

      “Nương?” thấy nàng trầm mặc, Lãng nhi cúi đầu gọi tiếng.

      Kỳ An mím môi, xoa xoa đầu . Quản gia đứng yên bên nhìn thần sắc nàng.

      Kỳ An thở dài, quay đầu , “Để vào !”

      Cho dù vợ chồng ly hôn, cho dù muốn Lãng nhi gặp , nhưng cũng có quyền thăm hỏi chứ?

      Lạc Hoài Lễ vào, vẫn còn ặc triều phục, khí bức người. Ngay cả Lãng nhi cũng trộm liếc mắt đánh giá vài lần mới lùi lại trong lòng Kỳ An.

      “Tiểu Thất!” Lạc Hoài Lễ cười nhìn Kỳ An rồi mới quay sang nhìn Lãng nhi, nụ cười mặt trở nên sáng ngời, “Lãng nhi!” chờ mong nhìn Lãng nhi.

      “Lạc thúc thúc!” Lãng nhi kêu tiếng, quang mang trong mắt thoáng tối sầm, rồi lại khôi phục rất nhanh, cười lên, “Ngoan!”

      Sau đó là lặng im, lặng im khiến người ta khó chịu.

      “Lãng nhi!” Lạc Hoài Lễ đến gần vài bước, ngồi xồm xuống, “Ta có thể ôm con cái ?”

      Lãng nhi động đậy, chỉ ngừng nhìn .

      Kỳ An đánh giá thần sắc chút, hỏi “Ngươi định đâu?”

      Lạc Hoài Lễ quay đầu, nửa ngày mới nhàng cười, trong tiếng cười chứa đựng chua sót, “Tiểu Thất, đúng là nàng hiểu ta.”

      Kỳ An gì, hai tay vội vàng vuốt vuốt nếp nhăn quần áo Lãng nhi.

      Lạc Hoài Lễ cũng tiếp tục, tiếp chỉ thêm đau lòng mà thôi.

      nhanh, “Vài vị tướng Tiêu gia lĩnh chỉ hồi kinh, trong quân thiếu người, Hoàng thượng điều động người bổ sung, ta cũng ở trong số đó.”

      Hồi kinh? Kỳ An nhìn Trường Khanh, Trường Khanh lại nhìn chằm chằm mặt đất, nghiên cứu mấy con kiến bò qua.

      Kỳ An day trán, phải là nguyên nhân nàng vừa nghĩ tới chứ? Quân Tiêu gia là vì hôn lễ của nàng? Nàng vốn nghĩ Tiêu Vinh chỉ chọn vài đại biểu đến thôi, tại xem ra động tĩnh vô cùng lớn đây. đau đầu! Có đôi khi thể , đám già trẻ kia tùy hứng đúng là làm người ta phát điên. Ai bọn họ cơ trí bình tĩnh, lấy chọi trăm? hoài nghi, biết quân đội kia dũng mãnh thiện chiến như thế nào, lại trừng mắt nhìn Trường Khanh cái.

      Trường Khanh là ai? Đó chính là người ở bên nàng nhiều nhất, lập tức hiểu ý nàng, “Tiểu thư, giờ cũng có chiến , Tiêu thúc thúc bọn họ rời thời gian cũng sao. Huống chi, có các phó tướng ở lại, nếu mọi chuyện xảy ra đều phải dựa vào bọn Tiêu thúc thúc, hừ, như vậy bọn người kia cũng phải rèn rũa thêm nữa.”

      Lạc Hoài Lễ lại nhìn về phía Lãng nhi, , “Ta , ba tháng sau về.”

      “Sao lại lâu như vậy?” Kỳ An có chút kinh ngạc.

      Lạc Hoài Lễ cười cười, “Còn có vài việc muốn làm. rất lâu gặp được, Lãng nhi, có thể ôm ta cái ?”

      Kỳ An cúi đầu, hỏi vì sao lại rời lúc này, cũng hỏi bằng vào thân phận của , loại chuyện này cần đích thân làm.

      Lạc Hoài Lễ cũng , là tự nguyện xin .

      Nhìn thê tử mình sâu sắc từng bước rơi vào vòng tay người khác, tự tin có thể chịu được nỗi đau xót này.

      Lại nhớ tới lúc trước, khi và Long Liên thành thân, tiểu Thất làm sao có thể cười mà nhìn; nghĩ đến lúc ôm Long Liên vào lòng, tiểu Thất trằn trọc thế nào. Đúng là tự mình trải qua vĩnh viễn hiểu được.

      Trong lòng có chút chua chát, Kỳ An đứng dậy, với Lãng nhi, “Lãng nhi ở đây chơi cùng Trường Khanh thúc thúc lát, nương hơi mệt, nương về phòng trước.”

      Lãng nhi nhìn Lạc Hoài Lễ cái, miệng liền mếu, kéo áo Kỳ An, “Nương, Lãng nhi cùng nương và tiểu bảo bảo ngủ!”

      Kỳ An giật mình quay đầu , “Lãng nhi, ôm thúc thúc cái được ?”

      Lãng nhi nhìn nàng, sụt sịt mũi, tới trước mặt Lạc Hoài Lễ.

      Lạc Hoài Lễ giang tay ôm , ôm chặt, mắt cay cay, có cái gì muốn trào ra.

      Tiểu hài tử bé bỏng trong lòng đúng là nên được bảo vệ tốt, sao lại bỏ lỡ?

      “Lãng nhi, Lãng nhi…” gọi, thanh dần dần khàn khàn.

      Lãng nhi rên tiếng, ngoan ngoãn để ôm.

      hồi lâu sau Lạc Hoài Lễ mới bình tĩnh lại, hôn cái lên trán Lãng nhi, buông ra, “Lãng nhi, con phải ngoan ngoãn nghe lời nương, ta trở về tới thăm con.”

      Lãng nhi nhìn , đôi mắt to chớp chớp, “Lãng nhi từ trước tời giờ đều rất ngoan, vẫn rất nghe lời nương.”

      “Đúng! Lãng nhi đương nhiên rất nghe lời!” nghe lời, là . Lạc Hoài Lễ hít sâu hơi, đứng dậy, “Tiểu Thất, cám ơn nàng. Ta trước!”

      “Ân!” Kỳ An cúi đầu lên tiếng.

      Lạc Hoài Lễ xoay người sải bước rời . rất nhanh, hề quay đầu lại. Nhưng tấm lưng thẳng và cứng rắn kia lại chứa đựng vài phần hiu quạnh.

      Kỳ An nhìn . Có số việc, số người, khi bỏ qua, biến mất.

      Lãng nhi là bảo bối của nàng, là bảo bối nàng vượt qua tuyệt vọng bi thương mà có.

      ————-

      Trong cung, hoàng hậu chủ động cầu kiến Hoàng thượng, quả là việc hiếm có.

      Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trước bàn, hoàng hậu đứng bên cửa sổ.

      Nửa ngày, hoàng hậu phá vỡ trầm mặc, tươi cười dịu dàng đoan trang.

      “Người điều binh khiển tướng chỉ là để chủ tướng Tiêu gia có thể hồi kinh tham dự hôn lễ Tiêu Thất.”

      “Người than tiếng, đồng ý hôn thư của Vương gia, áp chế tất cả phản đối.”

      “Người thậm chí lấy quốc khố làm vũ khí đánh bại vài vị can gián.”

      Hoàng thượng thay đổi thần sắc, chỉ , “Hoàng hậu muốn trẫm sủng hoàng đệ quá mức rồi?”

      Hoàng hậu hơi cong khóe miệng, giống như nàng bao năm qua vẫn vậy, chỉ là lúc này thêm vào ít nhiều mỏi mệt.

      Nàng nhìn cung điện liên miên dứt ngoài cửa sổ, nơi nơi tráng lệ, lại lạnh tới mức làm người ta muốn khóc.

      là quá vất vả!”

      Hoàng hậu , “ năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm, phải cần bao nhiêu năm để người có thể hoàn toàn quên người?”

      “Người có thể cho thần thiếp biết ? Hoàng thượng!”

      Hoàng thượng chậm rãi thở ra hơi, tựa hồ sợ nếu thở nhanh quá kinh động đến cái gì.

      đều đều , “Trẫm biết hoàng hậu gì, trẫm làm như vậy là vì hoàng đệ.”

      “Vương gia?” hoàng hậu cười cười, “Có lẽ thế!”

      lâu sau, hoàng hậu mới , “Hôm nay Liên nhi đến chùa Pháp Hoa gọt tóc tu hành.”

      Gân xanh trán Hoàng thượng nổi lên, gì.

      Hoàng hậu nhìn , thực tế nếu nàng có nhìn cũng nhìn ra cái gì.

      vui, buồn, từ trước tới giờ vẫn chân thể trước mặt nàng. Cái cho nàng nhìn là đế vương vui, đế vương buồn.

      Nàng , “Người thiếu Long gia!”

      Hoàng thượng phản bác.

      Hoàng hậu cười, “Người tại nên biết, nếu như là nàng, phản ứng thế nào chứ?”

      Hai mắt nhắm lại, giấu tất cả cảm xúc.

      Biết Lạc Hoài Lễ và Tiêu Thất tình thâm ý trọng, lại vẫn đồng ý nàng tứ hôn cho Long Liên.

      Bằng vào bảo vệ giành cho Tiêu Thất, lại có thể đồng ý việc tứ hôn này, lúc ấy nàng cảm kích quan tâm tới Long gia, cũng mừng thầm, có phải nàng bắt đầu có vị trí nhoi trong lòng ?

      Sau đó, biến cố liên tiếp làm người ta kịp trở tay.

      Cho đến hôm nay, Liên nhi chỗ dung thân, nàng mới biết được, hóa ra từ đầu tới cuối nàng vẫn thắng được người kia.

      chẳng qua là muốn nhìn xem nữ nhân của nàng, nếu gặp người cùng chung chồng lựa chọn thế nào nhằm suy đoán nguyên nhân năm đó nàng nhất quyết gả cho .

      Nàng cũng mới biết được, cho dù là Liên nhi phạm vào chuyện này, cũng tuyệt đối làm nữ nhi của nàng ta bị ủy khuất. Kết cục của Liên nhi cũng chắc tốt hơn bây giờ.

      Đây là quân vương, đem hạnh phúc cả đời người khác ra đùa bỡn, chỉ để giải tỏa nghi hoặc năm đó, lạnh lùng đến mức này, tàn nhẫn đến độ này!

      Nhưng cũng có thể chỉ vì nữ nhi nàng ta phong quang xuất giá mà hưng sư động chúng; cũng có thể để ý danh dự hoàng tộc, chỉ cần nữ nhi của nàng được hạnh phúc.

      Cũng là quân vương này, có thể tùy hứng đến vậy, si tình tới vậy!

      Nam tử nhà Hiên Viên, dòng họ tôn quý nhất hoàng triều, hóa ra chỉ đại biểu cho quyền thế và đấu tranh, lạnh lùng sát trạc, còn đại biểu cho thâm tình cố chấp của thế gian.

      Chỉ là, liệu có gặp được nữ tử khiến bọn họ chấp nhất mà thôi.

      Lúc hoàng hậu chậm rãi ra ngoài, Hoàng thượng mới mở miệng, từ dư thừa, “Hoàng hậu, Quý thị giao cho ngươi.”

      Hoàng hậu ngừng bước.

      Hoàng thượng gõ gõ tay lên bàn, “Nữ tử Quý thị, ngươi xem xem có chỗ nào thích hợp, tác chủ hôn phối ! Lâu nay thời tiết đẹp, nếu như hôn quá xa, cũng nên sớm lên đường.”

      Nâng lên sấp thẻ tre dày, “Chọn người ở trong này là tốt rồi.”

      Người mà hoàng đệ tự mình lựa chọn, hẳn là nhân vật trăm dặm mới tìm được , cũng bôi nhọ mặt mũi Quý thị gia tộc.

      Nụ cười môi Hoàng thượng dường như sâu hơn chút.
      Kỷ Tuyết thích bài này.

    4. Kỷ Tuyết

      Kỷ Tuyết Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      26
      1 vòg lẩn quẩn, nhưng mà mình thích cách viết của truyện ở khúc đầu, cảm giá rất thấm, và đoạn đầu nữ 9 rất bi kịch,.....

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 71: DẠ VŨ

      Bỗng nhiên, Kỳ An mở mắt.

      Đêm thực an tĩnh, trong bóng tối tiếng động.

      “Chiến Liệt?” Kỳ An gọi câu.

      có tiếng đáp, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa xa xa.

      Kỳ An nhắm mắt lại, thèm gì nữa.

      Chiến Liệt xoay người nhảy xuống, tay áo bay bay, gây tiếng động.

      Dưới ánh trăng, từng bước đến gần giường, sau đó ngồi xổm xuống, có thể cảm giác được Kỳ An lo lắng, lại dám tới gần.

      “Vương gia?” Phượng Định tiến lên từng bước, nhìn sắc mặt vương gia.

      Hiên Viên Sam khoát tay bảo cần tiến lên. Nhìn thân hình người kia, căng thẳng trong mới tiêu trừ, nếu là ta thương tổn Kỳ An.

      Tiếng gọi mềm của Kỳ An cũng nghe thấy ràng.

      Đứng trong sân nửa ngày, xoay người rời , lúc gần ra lệnh cho Khinh Ngũ, “Lúc nhớ tiếp đón cẩn thận cho ta!”

      Dám thương nữ nhân của phải trả giá.

      đồng ý động đến tính mạng , mà đám người Phượng Định cũng thể lấy mạng kinh động Kỳ An, nhưng vũ lực cũng thể có.

      Nhất là, nửa đêm còn dám tới phòng Vương phi tương lai của ?

      Nếu như phải là Chiến Liệt “ngây thơ hiểu thế ”, Hiên Viên Sam lạnh lùng nghĩ, làm cho có đến mà có về.

      Vương phủ mười tám vệ kiếm trận nhiều năm chưa được thực chiến.

      ———–

      “Nếu ta cần quan tâm cái gì, khi đó đưa ngươi sao?”

      “Nếu chúng ta rồi, ta lại cho ngươi quay lại sao?”

      “Nếu như ta cướp tất cả những người muốn ngươi, làm thành phân bón sao?”

      Chiến Liệt ghé vào giường , như là cho mình nghe, cũng như là cho nàng nghe.

      Kỳ An nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng tựa như ngủ.

      Chiến Liệt mở bàn tay ra, dưới ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng ngón tay thon dài.

      Chậm rãi nắm lại lại mở ra, , “Nếu ta bắt được buông tay sao?”

      Tay chậm rãi hạ xuống, đặt lên giường, , “Kỳ An, nếu như ta làm vậy, ngươi thế nào?”

      thế nào?”

      Trong bóng tối nhìn thấy vẻ mặt , chỉ nghe ngừng hỏi.

      vĩnh viễn tha thứ cho ngươi!” tiếng Kỳ An vang lên, nhàn nhạt chút tức giận.

      Ánh mắt Chiến Liệt buồn bã, khóe miệng cong lên thành nụ cười tự giễu. Quả nhiên như thế!

      “Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi sống tốt, giống như bộ dáng ta kỳ vọng trước kia, tiên y nộ mã, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, nữ tử lan chất tuệ tâm.”

      Kỳ An nghiêng đầu nhìn thân ảnh ghé vào giường, đáy lòng có cả giác chua chát.

      Nhìn , nàng lại nhớ tới quá khứ, mặt ngoài kiên cường độc lập cũng giấu được khát vọng yên ổn ấm áp tận đáy òng. ràng là miệng cười lại vẫn có thể thấy trong đáy mắt có chút yếu ớt.

      “Chiến Liệt, ngươi hãy sống tốt, sống hạnh phúc.”

      Chiến Liệt nhắm mắt, xiết chặt nắm tay, “Vậy Kỳ An, Kỳ An muốn đâu?”

      “Mỗi người đều có nhà của riêng mình, ta muốn đâu cả, chỉ muốn ở nhà mình thôi.”

      “Trong nhà Kỳ An, thể có ta sao?”

      “Đương nhiên có thể, nếu như ngươi đồng ý, ta thương chăm sóc ngươi như tỷ tỷ ruột.”

      Chiến Liệt cúi đầu cười rộ lên, “Nhưng, Kỳ An, ta là đệ đệ của người khác, ta muốn làm đệ đệ của ngươi nữa.”

      Lại lúc lâu, thanh Chiến Liệt vang lên, “Vì sao thể là ta?”

      Trả lời , chỉ là im lặng.

      “Vì sao thể? Kỳ An, lấy vị trí nữ nhân, cho ta biết!”

      “Kỳ An, ta muốn biết.”

      Kỳ An vẫn gì, Chiến Liệt nắm tay, ngẩng đầu lên, “Kỳ An, ngươi mến ta đúng ?”

      Nàng cùng ngắm hoa đào, nấu cơm cho , nàng mắng đánh , đau lòng vì , nghĩ, đây chính là thích.

      “Kỳ An, ta mến ngươi, ngươi cũng mến ta chứ?”

      “Thích, ta thích!” Kỳ An rốt cục mở miệng, hơi thở dài, “Ta thích thiếu niên trong sáng trong rừng đào, thích cặp mắt trong trẻo hồn nhiên kia, thích gọi ta là Kỳ An, tin tưởng ta, làm nũng ta, ngay cả khi bắt người làm phân bón có nguyên nhân hợp tình hợp lý, đều khiến ta cảm thấy đáng .”

      Chiến Liệt cúi đầu, khàn khàn hỏi, “Vậy vì sao ngươi thể lựa chọn ?”

      Kỳ An nhìn đỉnh màn, “Ta thích, nhưng lại đủ để . Có lẽ cũng có đôi lúc, nhưng cho dù là , cũng đủ để trao gửi trọn đời. Ta là nữ tử ích kỷ, mỗi lần ra quyết định đều cân nhắc liệu có bị thương tổn hay . Nhưng lúc nhìn thấy , ta lại sợ hãi, ta biết tuy rằng hành vi cổ quái nhưng lại thà hơn ai hết. Cho nên ta tin tưởng thiếu niên trong Đào Hoa cốc kia gạt ta, khi dễ ta. Cũng có lẽ, lúc đó ta hạ quyết tâm, cần phải hồi báo, có kỳ vọng, cũng thất vọng thương tâm.”

      “Nhưng,” nàng hít sâu hơi, “Những ưa thích và an tâm này còn chưa kịp lớn lên thành tình , ta rơi vào thâm tình của người khác. giơ tay lên mà thề ta, bảo vệ ta, chỉ dùng hành động thực tế để bao dung ta. Cho dù ta thiên tính lạnh bạc, cũng dùng ngọn lửa của mình để từ từ sưởi ấm.”

      “Cho nên, Chiến Liệt ngươi xem, người thích hợp tới sớm bước, cũng muộn bước, gặp nhau đúng lúc mới chân chính thuộc về nhau.”

      Chiến Liệt đứng dậy, vài bước lại dừng lại, quay lưng về phía nàng hít sâu hơi, “Tiêu Thất, ngươi sắp gả cho , ngươi hãy bảo trọng. Kỳ An vĩnh viễn là Kỳ An của mình ta. Từ nay về sau, với ta mà , ngươi chính là Tiêu Thất.”

      Phảng phất như đột nhiên trưởng thành, thanh thanh nhã của mất , trở nên trầm thấp hữu lực.

      Kỳ An cười cười, “Như vậy cũng tốt, Chiến Liệt!”

      Chiến Liệt như vậy mới chân chính là Đào Hoa công tử cười tủm tỉm mà giết người, có đủ năng lực tự bảo vệ mình.

      Chiến Liệt như vậy, nàng cũng cần vướng bận nữa.

      Chiến Liệt dừng chút rồi ra ngoài.

      còn gì nữa, có nàng, chỉ còn lại ca ca. Chỉ có ca ca, cho dù có ngày thích nữa, cũng thể thoát khỏi thân phận ca ca .

      còn người vừa rơi nước mắt vừa đánh , cũng có người vừa thở dài vừa mỉm cười nấu cơm chải đầu cho , cũng có người nào chịu đau đớn toàn tâm mà vẫn mỉm cười trị thương cho nữa.

      còn người vì mà làm những chuyện đó nữa, nên chỉ có thể tự mình lớn lên.

      kỳ vẫn cho nàng biết, phải là thiếu niên hiểu thế , là nam nhân trưởng thành. Thiếu niên trong sáng nhiễm bụi trần trong mắt nàng, chẳng qua bởi vì nàng thích cho nên nguyện ý bày ra trước mặt nàng mà thôi.

      cũng cho nàng từ lúc nào biết và nàng chung đường, chỉ là muốn buông tay cho nên giả vờ như biết.

      Nhưng mọi chuyện đời, làm sao có thể ràng trong ngày?

      Kỳ An, đến ngày nào đó, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi mến ta. Cho dù vĩnh viễn tha thứ ta cũng vẫn mến ta.

      Ra cửa phòng liền cảm nhận hơi gió sắc bén, Chiến Liệt ngẩng đầu, phi thân nghênh đón.

      Phượng Định và Trường Khanh cũng phi thân đến, thấy có gì đúng, là do người kia xâm nhập trước, đúng sao?

      Đào Hoa công tử trong truyền thuyết là tay ám khí xuất thần nhập hóa, đào hoa đầy trời, tuyệt mỹ xa hoa, đoạt mệnh trong tích tắc.

      Trong mắt Trường Khanh và Phượng Định, đóa đóa hoa đào bay xuống kia đều mang theo sát ý sắc bén, dám có chút lơ là.

      “Vương gia?” Khinh Ngũ đứng xa xa nhìn, “Có cần thêm viện trợ ?”

      Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng, lắc lắc đầu.

      Cho dù là Chiến Liệt, gặp Trường Khanh và Phượng Định liên thủ cũng phải mệt nhọc.

      Trường Khanh vung kiếm đâm thẳng vào xương vai , Chiến Liệt hừ lạnh văng kiếm ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước.

      Ánh mắt Phượng Định chợt lóe, đao ảnh bay tới.

      “Bang!” tiếng, thanh kim loại va chạm, là Trường Khanh chặn đao, nhìn Chiến Liệt, “Ngươi !”

      Chiến Liệt giữ vai, động đậy.

      Trường Khanh rút kiếm về, “Ngươi làm tiểu thư đổ máu, đây là ta trả lại cho nàng.”

      —————-

      Kỳ An đứng sau cửa, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.

      Bởi vì hoa đào đầy trời kia giống như nước mắt rơi xuống, lả tả rơi rụng.

      Cửa bị người nhàng đẩy ra, nàng rơi vào cái ôm ấm áp.

      Hiên Viên Sam ôm lấy nàng, cẩn thận đặt nàng lên giường, lại đắp chăn lên mới nhàng lau nước mắt nàng.

      Nàng nhìn , muốn gì đó. lại cúi đầu xuống, in môi nàng, trằn trọc mút vào, ôn nhu say lòng người.

      tiến gần sát tai nàng, “Ta biết, đến để tạm biệt.”

      Bởi vì hiểu, cho nên tin tưởng, nàng cần phải gì cả.

      —————-

      “Tiểu thư, ngươi cưỡi ngựa xuất giá được ? Hẳn là đủ uy phong!” Tiêu Phú đề nghị.

      được!” Đề nghị này bị từ chối tức khắc, Tiêu Hoa vỗ bàn, “Tân nương đều ngồi kiệu hoa, tiểu thư cưỡi ngựa còn bị chê cười sao? Hay là chúng ta làm kiệu hoa đẹp, kêu bọn tiểu bối hái hoa tươi toàn thành đến gắn lên, nhất định rất đẹp!”

      “Quá tục khí, cũng phải cầu phúc Hoa thần nương nương…” lại bị phản đối.

      Kỳ An mở to hai mắt ra nhìn, xen vào, “Các vị thúc thúc, cần phức tạp vậy chứ? Hiên Viên chuẩn bị kiệu hoa rồi, hẳn là kém quá đâu.”

      được!” mấy vị tướng quân nhất tề quát, đây là lần đầu tiên họ nhất trí ý kiến từ lúc bắt đầu thảo luận về hôn của nàng đến giờ.

      Kỳ An ngậm miệng, lặng lẽ sờ bụng. được được, lớn tiếng như vậy làm gì, dọa cục cưng rồi!

      Tiêu Hoa nhảy dựng lên, “Tiểu thư thành thân, sao có thể qua loa như vậy!”

      “Đúng!” Tiêu Phú tiếp lời, “Tiểu thư nhà ta nhất định phải phong phong quang quang xuất giá, làm tân nương xinh đẹp nhất đời này!”

      “Bốp!”, đầu bị đập, “Oa!” Tiêu Hoa quay lại, “Lão đại, sao ngươi lại đánh ta?”

      đánh ngươi đánh ai?” Tiêu Vinh tức giận quát, “Tiểu thư ngươi có lúc nào phải là tiểu thư xinh đẹp nhất đời này? Lời nên , đáng bị đánh sao?”

      Kỳ An buồn cười lắc đầu.

      Trường Khanh hoắc mắt đứng dậy, “Các vị thúc thúc cứ chậm rãi thảo luận, tiểu thư muốn tản bộ.”

      Tiêu Vinh liên tục gật đầu, “Tản bộ , tản bộ , hôm nay nhiều chút, ngày mai mới có tinh thần.”

      Trường Khanh kéo Kỳ An được vài bước nghe sau lưng nổi lên tiếng thảo luận sôi nổi.

      Kỳ An thực muốn thở dài, hôm nay tản bộ và tinh thần ngày mai hình như có gì liên quan?

      lúc, Kỳ An mới cười nhìn Trường Khanh, “Hôm nay hình như tâm tình Trường Khanh rất tốt?”

      “Ân! Nhóm thúc thúc tâm tình cũng tốt lắm!” Trường Khanh đáp.

      Kỳ An chậm rãi bước , cảm thấy ánh mặt trời hôm nay ôn nhu lạ thường.

      Vì nghi thức ngày mai, nàng rời đến ở nhà cũ của Tiêu Lục, giờ dạo ngắm nghía chút, thấy tuy rằng có hơn so với vương phủ nhưng cũng có thi vị riêng.

      “Tiểu thư nhất định hạnh phúc!” Trường Khanh sau lưng khẽ câu.

      “Đúng vậy, nhất định hạnh phúc.” Kỳ An ngẩng đầu, trong gió có hương hoa thoang thoảng.

      —————

      “Tiểu Thất, Lục ca có gì cho muội, nghe phàm là nữ tử xuất giá đều có mẫu thân cầu tống tử phù. Đây là Lục ca cầu cho muội, muội hãy mang theo.”

      Tiêu Lục đặt lá bùa vào tay nàng, đè chặt lại.

      “Lục ca?” Kỳ An ngây ngốc nhìn , , đại nam nhân lại chạy tới Tống tử Quan kia xin Tống tử phù?

      Tiêu Lục né tránh ánh mắt nàng, bên tai hơi hồng lên, hắng giọng tiếng, “Ta lúc sớm!”, ngụ ý lúc ấy ít người.

      Kỳ An nhịn cười, cúi thấp đầu hồi lâu mới , “Cám ơn, ca ca!”

      Tiêu Lục chớp mắt, cố gắng để ý cảm giác khó chịu trong lòng.

      “Còn đây là ta lấy ở chỗ Chiến Liệt. Nghe bột nước yên chi của Đào Hoa cốc rất tươi đẹp, sắc thái vô cùng tốt, tiểu Thất muội xem có thích .”

      Kỳ An nhìn , gật đầu mạnh, “Thích, muội rất thích.”

      Mắt hơi hồng hồng, cảm thấy trong lòng tràn ra vui sướng.

      Thân là ca ca, có thể cẩn thận đến thế này là đủ.

      Tiêu Lục bỗng nhiên đứng lên, ôm nàng.

      “Lục ca?” Kỳ An hơi hơi ngửa đầu, muốn nhìn mặt .

      Tiêu Lục đè đầu nàng lại, “Tiểu Thất, để ca ca ôm cái.”

      Kỳ An hề động, an tĩnh dựa vào ngực .

      “Tiểu Thất, làm sao bây giờ? Muội còn chưa xuất giá mà ta thấy nỡ rồi. Ngày mai, giao muội cho người hoàn toàn khác, từ nay về sau Tiêu gia tiểu Thất biến thành Hiên Viên gia tức phụ. Sau khi muội thành thân ta cũng rời cùng Tiêu Vinh, về sau muội nhất định phải bảo trọng. Ca ca ở đây, muội phải chăm sóc mình tốt. Có chuyện gì nhất định phải tới tìm ta, cho dù gả rồi muội cũng vĩnh viễn là muội muội ta quý nhất.”

      “Được!” thanh Kỳ An nghèn nghẹn.

      Tiêu Lục buông nàng ra. Muội muội phải lập gia đình rồi, Tiêu Lục cười rộ lên, mặt lộ vẻ ôn nhuận hiếm thấy, cho nên nỡ cũng phải buông ra.
      Kỷ Tuyết thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :