1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 63: LẠI THẤY

      Kỳ An nhắm mắt lại, toàn thân đau nhức chịu nổi. Nàng nhắm mắt, nghĩ đến việc cử động thân mình, trong lòng vô lực, vốn là chữa bệnh, sao lại biến thành như vậy?

      Hơn nữa, nàng thường vẫn khó hiểu, vì sao chuyện nam nữ, ràng người phải vận sức là nam nhân mà người đau lưng lại là nữ nhân?

      Hiên Viên Sam nhìn nàng, nàng biết, nhưng giờ phút này nàng lại muốn cứ nhắm mắt lại.

      Yên tĩnh lúc lâu, Hiên Viên Sam đứng dậy.

      lát, lại tới, nhàng ôm lấy nàng. Chợt thấy thân thể ấm áp, hóa ra đặt nàng vào trong nước.

      Bàn tay nóng ấm nhàng trượt người, lực đạo vừa phải, hơi nước bốc lên ấm áp, Kỳ An có chút buồn ngủ.

      Chỉ là thân hình nàng dựa vào lại chậm rãi cứng ngắc, tiếng thở vang bên tai chậm rãi nặng nề.

      Nàng tỉnh ngủ mở to hai mắt, đè tay lại. Trước mắt nàng là tuấn nhan đỏ ửng, rời mắt, bàn tay đặt người nàng vẫn nhúc nhích.

      Kỳ An cầm khăn trong tay , hơi mất tự nhiên tách người ra, “Ta tự làm.”

      hồi lâu sau màu đỏ mặt mới từ từ rút .

      Kỳ An nhấc chân bước ra khỏi thùng nước tắm, bỗng nhiên lảo đảo cái, “A!”

      Tiếng kêu chưa dứt rơi vào vòng tay Hiên Viên Sam, tay Kỳ An đặt trêng lưng hung hăng nhéo cái, đều là làm hại.

      “Shhh!” đau đến mức Hiên Viên Sam hít vào hơi, nhưng hai tay cũng dám lơi lỏng, vẫn vững vàng ôm nàng.

      Lúc Kỳ An chải tóc, Hiên Viên Sam đứng phía sau nàng, thỉnh thoảng lại xem xét nàng, giống như có chuyện muốn nhưng lại khó mở miệng.

      Cho đến lúc nàng búi tóc xong, mới tới, tay cầm tay nàng, khí tức ấm áp mạnh mẽ vào, lưu động khắp thân nàng, trong chốc lát quả nhiên dễ chịu hơn.

      Nàng nhìn , “Hóa ra công phu của chàng còn có tác dụng này.”

      Hiên Viên Sam đỏ mặt, kéo tay nàng, “Kỳ An!” .

      “Ân?”

      “Kỳ An.” tiếp tục kêu lên.

      “Làm sao vậy?”

      cúi thấp đầu, ít tóc buông xuống, “Ta có chuyện muốn .”

      Kỳ An ngẩn ra, lập tức gật đầu, “Ta biết.”

      Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, “Ta muốn hỏi nàng, muốn biết cảm nghĩ của nàng lúc… lúc đó!” cho dù lúc đó nàng nhắm mắt.

      Kỳ An nhìn , cổ ngẩng lâu có chút mỏi, hai mắt hình như cũng hơi đau.

      giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.

      “Kỳ An!” Hiên Viên Sam khẩn trương ôm nàng.

      Kỳ An cũng ôm chặt lấy , mặt giấu trong vạt áo , nước mắt tuôn chảy.

      Lúc Trương Sở Du mang hành lý ra ngoảnh lại, nàng khóc;

      Lúc nàng mỉm cười quay đầu lại rời khỏi Lạc Hoài Lễ, nàng khóc;

      Nhưng vì sao chỉ mới câu đơn giản như vậy làm nàng lệ rơi đầy mặt?

      Hiên Viên Sam vỗ về nàng, giúp nàng bình tĩnh trở lại.

      hồi lâu sau mới nghe thấy thanh của nàng, thanh rất , cơ hồ phải cúi người mới nghe thấy.

      “Chàng, lúc đầu có chút lỗ mãng, khống chế tốt cho nên ta đau, chàng cũng đau. Nhưng sau đó, sau đó cũng rất tốt!”

      Mặt Kỳ An vẫn vùi trong ngực , dám ngẩng lên. Hiên Viên Sam chỉ cảm thấy mặt như bị thiêu cháy, khóe miệng lại tự tràn ra ý cười, đó là lòng kiêu ngạo của nam nhân.

      giữ bả vai nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, đến lúc nhìn thẳng vào nàng.

      Lúc này, hai người thành hai con tôm luộc.

      Hiên Viên Sam nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa sủng nịnh, “Ngày mai ta phân phó quản gia chuẩn bị hôn .” Ngừng chút, lại tiếp, “Tốt hơn là lát nữa phân phó luôn!”

      Kỳ An cười tủm tỉm, nhàng đáp, “Được!”

      Đối với hôn nhân, đáy lòng nàng luôn tồn tại cảm giác sợ hãi, nhưng nếu là , có phải phải sợ hãi nữa?

      —————–

      Giờ cơm chiều, thấy bóng dáng Hiên Viên Sam.

      Phượng Định , “Vương gia vào cung!”

      Đại khái đoán được là vì chuyện gì, Kỳ An chỉ “Uh!” tiếng, cũng hỏi nhiều, chuyên tâm nhìn Lãng nhi ăn cơm.

      Lãng nhi đầy miệng đồ ăn, lúng búng hỏi, “Nương, đêm nay phụ thân về sao?” Hiếm lắm mới có buổi tối phụ thân trở về dùng cơm, Lãng nhi cảm thấy có chút quen.

      Kỳ An vỗ vỗ đầu , “Lúc trong miệng có đồ ăn được chuyện.”

      Lãng nhi liền nuốt hết thức ăn trong miệng, “Nương, đêm nay phụ thân về sao?”

      Tên nhóc này, là lì lợm! Kỳ An trừng mắt với cái, “Mau ăn cơm , phụ thân có việc phải làm, xong xuôi về.”

      Lãng nhi ăn hết mấy miếng cơm, lại ngẩng đầu lên, “Nương, chúng ta đón phụ thân được ?”

      “Lãng nhi ngoan, ăn thêm bát cơm chúng ta đón phụ thân.”

      Tiểu tử kia liền cố gắng ăn cơm, cố gắng nuốt.

      ——————-

      Gió đêm mát mẻ, Trường Khanh bên cạnh, nàng nắm tay Lãng nhi chậm rãi hướng hoàng cung. Nếu Hiên Viên Sam trở về, nhất định gặp bọn họ.

      Dọc đường , Lãng nhi sôi nổi chuyện, vui vẻ như chú thỏ.

      Kỳ An cười, nghe líu ríu bên mình.

      “Kỳ An!” bống nghe thấy tiếng gọi, Chiến Liệt ra từ góc đường.

      Lãng nhi lập tức cảnh giác giang hai tay ôm Kỳ An, quay đầu trừng mắt nhìn , “ cho chung nương với ta.”

      Chiến Liệt cũng trừng mắt lại, “Ai muốn chung nương với ngươi, hừ, Kỳ An vốn chính là của ta.”

      đúng, nương là nương của Lãng nhi.”

      Chiến Liệt trợn tròn mắt, Kỳ An dở khóc dở cười, “Chiến Liệt!”

      Chiến Liệt lại “hừ!” tiếng, oán hận cụp mắt xuống.

      Lãng nhi nhìn quanh chút, “Nương, Lãng nhi muốn bế!”

      Chiến Liệt nhanh chóng quay đầu, “Nam tử hán đại trượng phu còn đòi người khác bế, hừ!”

      Lãng nhi mếu máo, “Nương, Lãng nhi đau chân, đau cả tay, nương, nương bế , bế !” ôm đùi nàng mà lắc.

      Kỳ An đầu hàng, ôm lên, nhíu mày, “Lãng nhi lại béo lên rồi!”

      Lãng nhi sung sướng ôm cổ nàng, làm mặt quỷ với Chiến Liệt, “Lãng nhi phải đại trượng phu, Lãng nhi là tiểu hài tử.”

      Chiến Liệt trừng mắt nhìn , rốt cục cũng bỏ qua, quên , so đo với tiểu quỷ này.

      “Kỳ An, ngươi ăn cơm chưa?”

      “Rồi!”

      “Kỳ An, ngươi thấy kinh thành tốt hơn Đào Hoa cốc chứ?”

      Kỳ An gì, kinh thành dù có phồn hoa thế nào cũng so được với nơi đầy hoa đào đó.

      Chiến Liệt tươi cười, “Ta cảm thấy kinh thành rất tốt!”

      “Ngươi thích là tốt rồi!”

      “Tất nhiên là thích, bởi vì Kỳ An ở đây mà! Kỳ An ở đâu ta cũng thấy nơi đó tốt!”

      Suy nghĩ chút, Kỳ An hỏi Chiến Liệt vấn đề khác, “Chiến Liệt, ca ca ngươi đâu? Sao có thể yên tâm để ngươi mình ra ngoài?”

      Nụ cười môi Chiến Liệt hơi nhạt chút, “Ca ca có việc phải làm, ta ra chính là để tìm .”

      “Vậy ngươi tìm được chưa?”

      “Tìm được rồi.”

      Trong lòng có chút nghi hoặc, “Vậy ở đâu?”

      Chiến Liệt trả lời, sau lát mới ngẩng đầu lên, “Kỳ An, ngươi thích ta làm phân bón đúng ?”

      Kỳ An trợn mắt, “Ngươi lại tùy tiện làm phân bón?”

      Chiến Liệt vội vàng lắc đầu, “ phải. Từ sau khi ngươi được làm, ta tùy tiện làm. Nhưng, nếu ta thực có làm thế nào?”

      Kỳ An cười cười, “Chiến Liệt, da ngươi lại ngứa rồi sao?”

      “Ân, da ngứa ở đâu chữa ở đó.” Lãng nhi liên tục gật đầu, xen vào.

      Chiến Liệt nhớ lại lúc nàng cầm chổi đánh ở Đào Hoa cốc, phải thấy đau nhưng có loại cảm giác khác còn mãnh liệt hơn, cảm giác hiểu nhưng ràng biết loại cảm giác này khiến vui sướng.

      “Tất cả những người khiến ngươi vui đều bị đánh đúng ?” thào hỏi, thanh rất , Kỳ An lại mải xem xét Lãng nhi, nghe thấy.

      Đoàn người qua cây cầu, liễu rủ phiêu phiêu.

      Đột nhiên toàn thân Lãng nhi run rẩy, “Nương!”, đôi môi mím lại.

      “Lãng nhi!” thấy khác lạ, Kỳ An sắc mặt đại biến, liên tục gọi.

      Lãng nhi lại , chỉ ôm nàng, “Nương! Nương!” liên tục gọi, nhiệt độ cơ thể dần giảm .

      Ngón tay nhanh chóng đặt lên mạch , lại thấy gì dị thường, “Lãng nhi!”, trong lòng lo lắng, Kỳ An ôm vào lòng, cẩn thận xem xét.

      Trường Khanh đột nhiên , “Phượng Định lần trước tiểu thiếu gia cũng đến chỗ này mới phát tác.”

      Trong lòng Kỳ An thoáng động, liền nghiêng đầu đánh giá bốn phía, nước sông chậm rãi chảy dưới gầm cầu, lóng lánh ánh trăng.

      Nàng ôm chặt Lãng nhi, hai tay bịt tai lại, quả nhiên lâu sau Lãng nhi dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi mở mắt ra, “Nương!”, khe khẽ kêu lên, ôm sát nàng.

      “Lãng nhi!” ghé miệng vào tai , nàng khẽ hỏi, “Có phải Lãng nhi bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, cả người đột nhiên lạnh?”

      Thân thể trong lòng nàng phát run, khó khăn gật gật đầu.

      Trong lòng Kỳ An chua xót, ôm đứng dậy, hít sâu hơi, “ Lạc phủ!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 64: MẪU THÂN

      “Thiếu, thiếu phu nhân?” người gác cổng thấy nàng, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
      Kỳ An ôm Lãng nhi, lập tức tới Đông viện, cảnh vật vẫn vậy, ngay cả ao Hà Hoa kia cũng giống như hôm qua.
      “Lãng nhi, mở mắt ra!” Nàng giọng .
      Lãng nhi chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là hồ nước kia.
      “Nương!” kinh hô tiếng, hai tay liền giữ chặt áo Kỳ An, “Nương!”. nhắm mắt lại, cả người lùi sâu vào lòng nàng.
      Kỳ An cúi đầu, thấy Lãng nhi nắm chặt tay áo nàng, bấu chặt tới mức nàng phát đau. Tâm nàng cũng đau. Nếu như vì sợ hãi tới cực điểm, Lãng nhi của nàng sao có thể có biểu như vậy?
      “Tiểu Thất!” Lạc nghe hạ nhân báo liền cùng Kim Vân và Lạc Hoài Lễ chạy tới.
      Nhìn thấy Lãng nhi trong lòng nàng, Lạc Hoài Lễ phản ứng tức , “Lãng nhi làm sao vậy?”
      Kỳ An ngước mắt nhìn , lệ nóng doanh tròng, “Lãng nhi bị dọa cho sợ rồi!” giọt nước mắt trượt xuống má nàng.
      Tim Lạc Hoài Lễ rơi đánh bịch, tiểu Thất nhu nhược bi thương như vậy, quen thuộc mà xa lạ.
      tiến lên từng bước, “Có cách nào chữa trị ?”
      Kỳ An nhìn mặt nước an tĩnh, cắn răng đưa ra quyết định.
      “Lãng nhi!” nàng hôn lên má , giọng dỗ, “Có nương ở đây, có Trường Khanh thúc thúc, có ông nội, còn có rất nhiều người ở bên cạnh Lãng nhi, Lãng nhi phải sợ, Lãng nhi mở mắt nhìn hồ này xem, phải Lãng nhi muốn học bơi sao? Trong hồ này có hoa sen rất đẹp, lại có rất nhiều cá nữa, Lãng nhi mở mắt ra nhìn, được ?”
      Lãng nhi mím môi đến tím ngắt cũng lời.
      Kỳ An đến bên hồ, chậm rãi ngồi xổm xuống. Chân vừa chạm vào nước, Lãng nhi kêu toáng lên, “Nương, nương…”
      Lạc nắm lấy hai tay vùng vẫy của Lãng nhi, thanh khàn khàn, “Tiểu Thất, chúng ta từ từ dạy được sao? Chờ Lãng nhi lớn hơn chút, tự nhiên sợ!”
      Kỳ An lắc đầu, thẳng xuống nước, Lạc dùng sức giữ lấy Lãng nhi, có chút nóng nảy, “Tiểu Thất, Lãng nhi còn như vậy, ngươi sao có thể hà khắc như vậy?”
      “Ta là mẫu thân , ta tự nhiên biết phải làm thế nào.” Kỳ An cũng phát hỏa, “Trường Khanh!”
      Trường Khanh vừa động cước bộ, Chiến Liệt vung tay, hai phiến lá cây bay tới.
      Lạc Hoài Lễ động thân, khó khăn kẹp lấy hai phiến lá, trong mắt lên ngạc nhiên, thể tưởng được Đào Hoa công tử tuổi còn trẻ như vậy mà có công lực bậc này.
      “Nhưng ta là ông nội !” Lạc nhìn Kỳ An, chịu nhường.
      Kỳ An ngừng chút, nhìn thấy lo lắng trong mắt Lạc , mặt liền giãn ra, “Lần đó rơi xuống nước để lại chút di chứng, nó trở thành bóng ma trong tâm lý Lãng nhi, chậm rãi cắn nuốt, có thể vào lúc chúng ta lường được mà biến thành bệnh, có khả năng khiến cho tính cách vặn vẹo, cũng có thể thành ác ma trong lòng .”
      Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn Lãng nhi trong lòng, “ đau phần ta đau hơn trăm ngàn lần. Lạc thúc thúc, làm sao ta lại có thể nhẫn tâm nhìn đau?”
      Lạc buông tay ra. Lãng nhi tựa hồ nhận ra cái gì, hai chân co lại, dùng sức bám chặt lấy nàng, “Nương, nương, Lãng nhi sợ, nương ở đâu…”
      Lãng nhi vô thức la hét, kêu gào. Kỳ An từng dòng nước mắt tuôn rơi xuống má.
      Nàng vụt đứng dậy, ôm Lãng nhi khỏi mặt nước, “Lãng nhi!” Cuối cùng nàng cũng đành lòng nhìn thống khổ như thế.
      “Trường Khanh!” Nàng kêu lên.
      Trường Khanh chạy tới, “Đón lấy!” nàng chuyển Lãng nhi cho .
      ! !” Lãng nhi lại hoảng sợ kêu to, nắm lấy quần áo nàng buông.
      “Lãng nhi, đây là Trường Khanh thúc thúc, Lãng nhi!”
      Lãng nhi lại chỉ lắc đầu, thế nào cũng chịu thả tay ra.
      “Ta đến đây!” Lạc Hoài Lễ tới.
      Hai tay vững vàng vỗ lưng Lãng nhi, “Lãng nhi ngoan, phụ thân ôm Lãng nhi, phải sợ!”
      Hàng mi Lãng nhi vẫn run run bất an. Lạc Hoài Lễ cúi người, ôm cả thân hình vào ngực, “Lãng nhi có thấy , trong thân thể chúng ta chảy cùng dòng máu, Lãng nhi có thấy trong người ấm nóng lên ? Lãng nhi cẩn thận cảm giác xem!”
      Cũng biết Lãng nhi nghe thấy hay mà liền ngừng kêu khóc.
      Huyết thống, là kỳ diệu, bất luận phủ nhận thế nào cũng thể chống lại được mối tương liên tự nhiên.
      Phụ tử liên tâm, hóa ra phải là lời đồn vô căn cứ.
      Kỳ An lau sạch nước mắt, “Lãng nhi!”, nàng ghé miệng vào tai , giọng , “Kỳ nước có gì đáng sợ, nó cũng có tâm, chỉ cần Lãng nhi dụng tâm cảm thụ, biết được nó có tâm, có tình cảm, cũng biết khóc biết cười. Nó thấy Lãng nhi ghét nó như vậy, nhất định là rất đau lòng. Hay là nương đưa Lãng nhi xem nó, được ?”
      Lãng nhi vẫn cực độ căng thẳng, Kỳ An thấy ràng, cười , “Lãng nhi cũng biết nương có võ công, cho nên biết nhịn thở, nếu nương xem mà thấy nó khóc, phải an ủi rất lâu, nếu Lãng nhi muốn tìm nương nhớ nha!”
      “Tiểu Thất?” Lạc Hoài Lễ nhìn nàng dò hỏi.
      Kỳ An cười cười, “Lạc Hoài Lễ, ngươi thực an ủi được Lãng nhi, cám ơn!”
      Cánh tay ôm Lãng nhi của Lạc Hoài Lễ run rẩy, thân mình bé trong lòng đáng như vậy, Lạc Hoài Lễ cúi đầu, “Đương nhiên rồi!” Đây là con , vợ !
      Kỳ An ngẩng đầu lên, “Trường Khanh, Chiến Liệt!”
      Hít sâu hơi, “Bất luận chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng được quấy nhiễu ta, cũng được để cho người khác tới quấy nhiễu!”
      Nàng biết, hai người này tin tưởng nàng mà cần biết lý do, hơn nữa, tuyệt đối nghe theo nàng. Cho dù, nàng sai!
      “Tiểu thất!”
      Là tiếng kêu sợ hãi của ai, nàng nghe thấy, bởi vì nàng buông người nhảy vào trong ao Hà Hoa.
      Ao này sâu nhưng cũng quá nông, đủ để ngập qua đầu nàng.
      Cho nên mọi người chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng trong nước chút rồi còn động tĩnh gì nữa.
      Lạc Hoài Lễ ôm Lãng nhi tiến lên phía trước vài bước, “Tiểu Thất!”
      Trường Khanh đưa tay lên ngăn lại, lạnh lùng nhìn , “Tiểu thư căn dặn!”
      Lạc Hoài Lễ trừng mắt, trong mắt lóe lên ánh tàn khốc, “Tiêu Trường Khanh, ngươi có biết tiểu Thất bơi, cũng có nội lực hộ thân hay ?”
      Trường Khanh vẫn đứng thẳng tắp, “Tiểu thư có lệnh, ta làm theo.”
      Lạc Hoài Lễ còn muốn nữa, Lạc giữ lại, “Đối với Tiêu gia quân mà , lời của tiểu Thất chính là quân lệnh.”
      Lạc Hoài Lễ vừa tức vừa vội, quay đầu nhìn sang hướng khác.
      Hai mắt Chiến Liệt chăm chăm nhìn mặt nước cũng bớt ra giây để liếc Lạc Hoài Lễ cái, miệng , “Lời của Kỳ An ta cũng nghe theo.”
      Lạc Hoài Lễ ôm Lãng nhi nên dám làm loạn, chỉ có thể quay đầu lại hét lên, “Phó tướng!”
      Trường Khanh đảo mắt, lắc mình qua phía phát ra tiếng trả lời của binh sĩ, lại di chuyển tới trước mặt Lạc Hoài Lễ, “Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng tin vào tiểu thư. Trước kia thế, tại vẫn thế”
      Toàn thân Lạc Hoài Lễ cứng đờ, ràng là bị trúng chỗ đau.
      Trường Khanh chậm rãi cúi đầu, “Những chuyện các ngươi cho là đúng liền áp đặt tiểu thư nghe theo, chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của nàng. Dựa vào cái gì mà các ngươi cho rằng mọi thứ các ngươi đúng là đúng? Dựa vào cái gì mà các ngươi cho rằng tiểu thư phải nghe theo?”
      Cắn cắn môi, Trường Khanh ngước mắt lên, hai mắt sáng rực, “Tiểu thư còn có Lãng nhi thiếu gia. Lạc tướng quân, ngươi ngay cả điều này cũng nhìn ra sao?”
      Bởi vì còn có Lãng nhi thiếu gia cho nên nàng nhất định mạo hiểm thân mình.
      Sắc mặt Lạc Hoài Lễ tái nhợt, lâu sau mới thở ra hơi dài.
      Lạc nhìn nhìn Trường Khanh, “Ta vốn nghĩ Trường Khanh tiếc lời như vàng ngọc!”
      Trường Khanh trả lời, đúng là thích chuyện. Bởi vì có đôi lúc thực quá dễ dàng so với làm, nên người ta cũng thường xuyên thể thực được lời mình . So so lại, nguyện ý làm hơn.
      Những lời này, để trong lòng rất nhiều năm rồi. Cho dù là người ít , uất ức lâu như vậy dồn nén cũng đủ để ra hơi.
      tại, những gì muốn xong, cho nên tất nhiên mẩu đối thoại vô nghĩa này có ý định tiếp tục.
      Vì thế, xét đến cùng, vẫn là tiếc chữ như vàng.
      ———–
      Thời gian trôi qua lâu mà Kỳ An vẫn chưa thấy.
      Lâu đến mức Chiến Liệt bắt đầu thấy phiền muộn, “Uy”, lặn cũng thể lâu như vậy mà tiếp khí được!
      Trường Khanh , “Trường Khanh vẫn chưa thấy tiểu thư ngoi lên!”
      “Cái gì!” lần này đến phiên Chiến Liệt sợ hãi, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, “Nếu nàng bơi, ngươi còn giả bộ cái bộ dáng lão thần đó làm gì?”
      Chiến Liệt nhảy ùm vào trong ao, căng mắt nhìn trong nước.
      Trong lòng , ngoài ca ca ra, có ai có thể quan trọng hơn Kỳ An.
      tin tưởng nàng, nguyện ý nghe lời nàng, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải còn sống khỏe mạnh.
      Nhưng, Kỳ An đâu? Nàng ở đâu?
      Ao Hà Hoa của Lạc phủ thông với dòng sông bên ngoài, diện tích quá rộng, Chiến Liệt bơi hồi, trong lòng càng ngày càng nặng trĩu, nhảy lên bờ tới bên người Trường Khanh, “ thấy Kỳ An!”
      Mọi người biến sắc, thân hình Trường Khanh giật giật, nhưng vẫn cố gắng đứng che trước mặt Lạc Hoài Lễ.
      Lần này Lạc Hoài Lễ lại kịp xúc động, vì Lãng nhi trong lòng bỗng nhiên nắm chặt cánh tay .
      “Lãng nhi?” gọi tiếng.
      Lạc cũng nhận ra, trong lòng tính toán chút, quay đầu về phía Lãng nhi, cao giọng , “Sao tiểu Thất còn chưa quay lại? phải là nàng định luôn trở về nữa chứ?”
      Trường Khanh bỗng nhiên nhớ tới việc Lãng nhi thiếu gia vẫn canh cánh trong lòng việc tiểu thư từng nản lòng rời , vì thế cũng , “Tiểu thư có thể là quá mệt mỏi nên mới muốn bỏ !”
      Tay Lãng nhi nắm ngày càng chặt, đầy đầu mồ hôi, “Nương!” tiếng kêu bật ra.
      Thần sắc Lạc Hoài Lễ chấn động, tiếp tục , “Tiểu Thất, đều là lỗi của ta, nên nàng mới thương tâm rời đúng ? Ngay cả Lãng nhi nàng cũng cần sao? Lãng nhi, Lãng nhi nương ở lại được ?”
      Mặt Lãng nhi càng nhăn chặt lại.
      Trường Khanh khẩn trương nhìn sắc mặt , “Tiểu thư, tiểu thư phải bây giờ sao?”
      Chiến Liệt nhìn mấy người bọn , tựa hồ hiểu ra cái gì, lại quay sang nhìn Lãng nhi nhăn mặt nhăn mũi, được rồi, thừa nhận tiểu quỷ này chẳng hề đáng , nhưng Kỳ An , cho nên cũng chấp nhận thích chút vậy.
      Vì thế cao giọng hét lên, “Kỳ An, như vậy rất tốt, chúng ta cùng nhau thôi, sau này trở về đây nữa.”
      “Nương!” Lãng nhi đột nhiên mở mắt, “Oa!” tiếng khóc rống lên, “Nương được , Lãng nhi cho nương !”
      “Lãng nhi!” Lạc Hoài Lễ vì quá vui mà phát khóc, ôm chặt lấy Lãng nhi.
      Lãng nhi đẩy hai chân, Lạc Hoài Lễ bị bất ngờ kịp phòng nên để giãy thoát.
      Lạc Hoài Lễ vốn đứng bờ ao, Lãng nhi vừa rơi xuống đất liền nhào vào trong nước, “Nương, nương được , Lãng nhi ngoan, Lãng nhi nghe lời, nương, nương ở đâu? Ô ô, nương, nương,…”
      Trường Khanh tới nắm tay , “Tiểu thiếu gia, chúng ta cùng nhau tìm!”
      Lãng nhi bên khóc hô bên tiến sâu vào trong ao, nước dần dần sâu, Trường Khanh ôm lấy bơi đến chỗ Kỳ An vừa nhảy xuống.
      “Tiểu thư?” Trường Khanh cũng hô tiếng.
      Tiếng khua nước vang lên, ở phía xa, Kỳ An nhô đầu ra sau lá sen, miệng cười tươi.
      “Nương!” Lãng nhi nhảy từ người Trường Khanh xuống chỗ Kỳ An. “Nương”, hai tay ôm cổ nàng, tiểu tử kia khóc váng lên.
      Kỳ An ôm , cảm thấy an tâm chút, “Lãng nhi xem, nước kỳ cũng đáng sợ, đúng ?
      Lãng nhi lúc này mới phát ra mình ngâm mình trong nước, thân hình lại run lên, sắc mặt trắng bệch, ôm chặt Kỳ An, “Nương!”.
      Kỳ An đưa tay vuốt mặt nước, “Nương vừa thương lượng với nước rồi, về sau nó hù dọa Lãng nhi nữa!”
      Lãng nhi im lặng lúc lâu mới hỏi, “Nương vừa rồi ở dưới nước lâu như vậy là để thương lượng với nước sao?”
      “Đúng vậy, Lãng nhi thông minh.”
      Cảm thấy hai tay cổ thả lỏng, vậy là cửa này Lãng nhi coi như qua.
      Chăm chú ôm bảo bối trong lòng, có chút kiêu ngạo, bởi vì tình của đối với nàng chiến thắng nỗi sợ hãi nên mới nhảy xuống tìm nàng!
      “Sao tiểu Thất biết làm như vậy hữu dụng đối với Lãng nhi?”
      Ôm Lãng nhi lên bờ, Lạc Hoài Lễ thấp giọng hỏi nàng.
      Kỳ An cười tủm tỉm, “Bởi vì ta hiểu , tin tưởng !”
      ————
      Lúc Kỳ An xõa tóc ra cho khô, Hiên Viên Sam từ đâu chạy tới, mặc kệ sắc mặt kinh ngạc của thị nữ, cầm chiếc khăn trong tay nàng, thay nàng lau tóc.
      Thấy thần sắc tiều tụy của , Kỳ An nghiêng đầu, “Công việc tiến triển thuận lợi?”
      Sắc mặt Hiên Viên Sam bình tĩnh, lắc lắc đầu.
      Kỳ An nhìn qua, “Quý thái phi làm khó chàng?”
      Động tác của Hiên Viên Sam ngừng lại, lúc lâu sau mới tiếp tục.
      “Hiên Viên?” Kỳ An cầm lấy tay , quay đầu lại nhìn .
      “Ta mặc kệ nàng đòi chết!” Từng tiếng gằn ra từ miệng khiến Kỳ An sửng sốt hồi lâu.
      “Quý thái phi rốt cuộc là sao đây?” Kỳ An có chút khó hiểu.
      Hiên Viên Sam nhếch miệng, “Năm đó nàng cứu ta và mẫu hậu, phụ hoàng có di ngôn muốn ta đối xử tử tế với nàng.”
      Bằng , với thân phận của nàng, dựa vào cái gì mà dám can thiệp chuyện hôn của ?
      “A! Đúng là làm người ta đau đầu mà!” Kỳ An xoa xoa trán.
      Bĩu môi, đây là câu trả lời của Hiên Viên Sam, có gì mà khiến người ta đau đầu chứ, nếu làm phát hỏa, liền vứt bỏ ấn triện vương gia và vương phủ, đưa Kỳ An bỏ chạy.
      “Lãng nhi sao vậy?” Hiên Viên Sam nhìn Lãng nhi ngủ giường, hỏi.
      “Trở về cho chàng.”
      Hiên Viên Sam gật đầu, lúc hẳn trở lại phủ mới biết tin liền vội vã chạy sang đây, vẫn còn chưa kịp hỏi ràng.
      Lúc cùng Kỳ An ra khỏi cửa, thân hình Hiên Viên Sam hơi đảo , thiếu chút nữa quỳ xuống.
      “Hiên Viên!” Kỳ An nhanh nhẹn đỡ lấy .
      ngẩng đầu cười cười với nàng, lắc đầu ý bảo sao.
      Khinh Ngũ đỡ bên kia Hiên Viên Sam , “Vương gia quỳ cả đêm.”
      Hiên Viên Sam kịp ngăn cản Khinh Ngũ, chỉ cầm tay nàng lắc lắc, “ sao!”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 65: KIÊN TRÌ

      Người Kỳ An quen ở cổ đại cũng nhiều lắm, cho nên việc nàng ngày tiếp đãi tới hai vị khách quả là chuyện hiếm thấy.

      Vị khách đầu tiên là Lạc Hoài Lễ.

      “Tiểu thư, ngài có muốn gặp ?” Quản gia cúi đầu dám nhìn sắc mặt nàng, trong lòng lại cực hy vọng nàng lắc đầu. Vương gia vào cung, lần này Lạc gia công tử bắt cóc tiểu thư nữa chứ? Bộ xương già nua của lão còn chịu đựng được sắc mặt mưa rền gió rít đáng sợ của Vương gia.

      Kỳ An ngồi vẽ với Lãng nhi, dường như nghe thấy.

      “Tiểu thư?” Trường Khanh hỏi tiếng, thân hình muốn động.

      Kỳ An ngẩng đầu liếc cái mới quay đầu với quản gia, “Gặp, sao lại gặp chứ?”

      “Lãng nhi ngoan, nương nhanh chóng quay lại.”

      Lãng nhi ngẩng đầu lên, bất mãn cau mày, “Nương, nương đừng lâu, nhanh trở về nha!” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung câu, “Nương, nếu thúc thúc lại làm nương khóc, đợi cha về Lãng nhi để cha đánh giúp nương!”

      “Được!” Kỳ An đáp.

      Lạc Hoài Lễ chắp tay sau lưng đứng trong viện, vạt áo xanh nhạt lay động theo gió.

      “Tiểu Thất!” nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, mặt có ý cười nhàn nhạt.

      Kỳ An đứng lại bên cạnh hỏi, “Có việc gì sao?”

      Lạc Hoài Lễ nhìn nàng, lại nhìn xuống khóm hoa dưới đất.

      “Tiểu Thất, nàng ?”

      Hai người đều biết ” là ai, cho nên tiểu Thất liền gật đầu.

      nụ cười chua sót, “Nàng , là vì nàng , hay bởi vì nàng cho nên nàng mới ?”

      Kỳ An ngẩn ra, vấn đề này tựa hồ nàng cũng chưa từng nghĩ tới.

      Im lặng lát, Lạc Hoài Lễ cũng tiếp tục đề tài này, lại hỏi chuyện khác, “Vậy Lãng nhi và , nếu chỉ có thể lựa chọn người, nàng chọn ai?”

      “Cả hai người, ta đều bỏ!” lúc này, Kỳ An trả lời chút do dự.

      “Nếu nhất định chỉ được lựa chọn người?”

      để ta vướng phải lựa chọn đó.”

      Lạc Hoài Lễ hơi cong khóe môi, có số chuyện vào giờ khắc này bỗng trở nên sáng tỏ, “Có phải tiểu Thất cũng từng tin tưởng ta như vậy?”

      “Lúc thành hôn, tin tưởng ta làm cho nàng hạnh phúc; lúc ta nạp nữ nhân khác, tin tưởng người ta là nàng; lúc nàng có Lãng nhi, tin tưởng ta trở thành phụ thân tốt; lúc nàng chịu oan ức, tin tưởng, tin tưởng ta trả lại trong sạch cho nàng?”

      Kỳ An nhìn tán cây đu đưa trong gió, gì.

      “Tiểu Thất, ta muốn nghe lời , việc qua nhiều năm như vậy rồi, ta muốn nghe!”

      Khi đó, có phải là có tin tưởng? Kỳ An nhắm mắt, rốt cục cũng mở miệng, “Nếu như tin tưởng, sao lại đồng ý trở thành thê tử của ngươi? Lạc Hoài Lễ, ta nguyện ý tin tưởng, cho nên mới thương tâm như vậy.”

      “Nhưng,” nàng cười cười, “Chuyện sau này thể hoàn toàn trách ngươi. Tuy rằng ta nguyện ý tin tưởng, nhưng lại cố hết sức. Sau này ta từng nghĩ, nếu lúc Hoàng thượng tứ hôn, ta nhất định phản đối, liệu Long Liên có thể bước vào cửa ? Hay lúc ta có Lãng nhi, nếu ta cho ngươi liệu có thể ngăn chặn chuyện sau này xảy ra? Lúc ta chịu oan uổng, ta ràng có thể Trường Khanh che chở, giúp ta ra , biết chuyện thế nào? Ngươi xem, ràng cái gì ta cũng biết nhưng lại trơ mắt nhìn ngươi từng bước từng bước làm ta thương tâm, làm ta tuyệt vọng, sau đó là rời .”

      “Lạc Hoài Lễ, kỳ ta là nữ nhân ích kỷ, ta cố ý ràng, lúc đó tất nhiên bởi vì trong lòng quá mệt mỏi, muốn buông tha tất cả, buông tha cho ngươi, nhưng mặt khác cũng có suy nghĩ muốn trừng phạt ngươi và Long Liên. Bởi vì ta biết ngày nào đó ngươi biết được chân tướng việc, nhất định hối tiếc khôn cùng, hối hận chịu nổi. Ta có bao nhiêu đau muốn ngươi phải hối hận bấy nhiêu.”

      “Xin lỗi, Lạc Hoài Lễ!” Câu này rốt cục cũng có cơ hội ra, Kỳ An thở ra hơi, “Mọi người đều trách ngươi phụ bạc mà quên trách ta tận lực. Lạc Hoài Lễ, chuyện của chúng ta phải do lỗi cua mình ngươi.”

      Lạc Hoài Lễ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tiểu Thất, hôm nay nàng những lời này, có phải là tha thứ cho ta? còn hận, cũng ?”

      Nhớ tới bộ dáng Lãng nhi trong lòng ngực hôm đó, Kỳ An cảm thấy mềm lòng “Ngươi phải là người xấu, thực là như vậy, Lạc Hoài Lễ.”

      “Nếu như hôm nay đổi thành Hiên Viên Sam, nàng làm như thế nào?”

      Ngón tay Kỳ An giật giật, bĩu môi, “Nếu như nữ nhân khác dám tới, ta để Tiêu Lịch dùng cấm vệ quân bắt nàng rời . Nếu như Hoàng thượng tứ hôn, ta vừa khóc vừa phá dọa thắt cổ. Nếu như là Hiên Viên Sam tự ý làm,” nàng cố gắng nghĩ, “Vậy để Trường Khanh phá hủy vương phủ, thu dọn tiền tài rồi gọn gàng bỏ chạy!”

      Lạc Hoài Lễ có chút giật mình nhưng rất nhanh liền cười thành tiếng, cười đến vui vẻ. thực tế cũng rất nhiều năm được vui vẻ như vậy.

      “Ân, đây đúng là chuyện chỉ có tiểu Thất mới làm ra được.”

      Nước mắt chảy ra vì cười, Lạc Hoài Lễ đưa tay lau .

      “Tiểu Thất,” thu ý cười “Ta muốn Lãng nhi. Nàng về sau có hài tử với Vương gia, Lãng nhi để ta nuôi được ? là trưởng tử của Lạc phủ, ta thề chăm sóc tốt, để lớn lên vô buồn vô lo.”

      Kỳ An nhàn nhạt cười, “Lãng nhi là hài tử của ta, ta đưa cho bất cứ ai.”

      “Tiểu Thất…”

      “Lạc Hoài Lễ!” Kỳ An ngắt lời , “Ta Lãng nhi còn hơn cả sinh mệnh của mình, cho nên ngươi tuyệt đối thể mang . Huống chi, đối với hài tử mà , ở bên mẫu thân là tốt nhất. Chuyện này thể thương lượng.”

      “Nhưng tiểu Thất…”

      “Sau này ngươi cưới vợ nạp thiếp, cũng có hài tử khác, khi đó liệu Lãng nhi có thể làm ngươi toàn tâm toàn ý? Lạc Hoài Lễ, ngươi cần nữa, nếu như ngươi tính tới chuyện cưới vợ, vậy ngươi thể cho Lãng nhi gia đình đầy đủ, như vậy làm sao gọi là chăm sóc tốt nhất cho Lãng nhi?”

      Ngừng chút, Kỳ An xoay người lại đối diện với , “Quan trọng hơn là Lãng nhi sớm biết thân thế của lại cố tình nhận ngươi. Lạc Hoài Lễ, ngươi nên tự hiểu.”

      Lạc Hoài Lễ cụp mắt, hít sâu hơi, “Tiểu Thất, ta hiểu rồi.”

      “Tiểu Thất, ta cũng muốn nàng hiểu, ta Lãng nhi, càng nàng.”

      Lấy trong ngực áo ra bức thư đưa cho Kỳ An, cười cười, “Ta muốn đê tiện chút, nhưng tiểu Thất, đối với nàng, ta thủy chung luyến tiếc. Thư này giao cho nàng, nàng phải cẩn thận hơn.”

      Lúc rồi Kỳ An mới mở thư ra đọc.

      “Thánh chí năm đó có dấu ngọc tỷ. Lạc Hoài Lễ, Tiêu Thất vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận của ngươi, Tiêu Lãng là trưởng tử của Lạc gia.”

      Nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, thân ảnh Lạc Hoài Lễ biến mất thấy.

      ————–

      Buổi chiều, là người khách mời mà đến.

      Quản gia cúi đầu gần chạm đất, Vương gia, ngài nhanh nhanh hồi phủ , trong lòng gào thét.

      “Tiểu thư, muốn gặp ?”

      “Gặp, đương nhiên muốn gặp!” cho dù nàng muốn tránh, người ta cũng biến mất.

      Quý Vũ đúng là tiểu thư khuê các chân chính, ngay từ lần đầu gặp mặt Kỳ An biết, nàng dung nhan xinh đẹp, tao nhã đoan trang, vui buồn ra mặt, cụ tỉ câu, giết người thấy máu.

      Kỳ An hắng giọng, câu cuối cùng có chút quá mức, nàng vội sửa lại.

      Sau hồi hàn huyên tràng giang đại hải, hại chết vô số tế bào não của Kỳ An, rốt cục Quý Vũ cũng vào chủ đề chính, “Tiê tiểu thư có biết những ngày gần đây Vương gia bận việc gì ?”

      Kỳ An cười, “Đại khái cũng biết ít.”

      Vẻ tươi cười mặt Quý Vũ càng trở nên sáng lạn, “Như vậy tiểu thư cũng biết mấy ngày gần đây vương gia quá hài lòng?”

      Kỳ An gật đầu, “Ân!”

      Quý Vũ cười càng sâu.

      Kỳ An thở dài, “Quý tiểu thư, tiểu thư có gì thẳng , chờ ngươi lòng vòng hồi, mặt trời cũng xuống núi mất. Con ta còn chờ ta vẽ với nữa!”

      “Tiểu thư đúng là người thẳng thắn!” Quý Vũ thở dài, “Vậy ta thẳng, ta muốn vị trí Vương phi. Ngươi yên tâm, ta hoàn toàn có ý với Vương gia, tuyệt đối tranh đoạt với ngươi, mà ngươi cũng để những điều phàm tục vào mắt, bằng chúng ta cùng thành toàn lẫn nhau.”

      Tuy rằng muốn nàng chuyện ràng, nhưng lại nghĩ ràng ra lại khiến cho người ta khiếp sợ thôi.

      Kỳ An mở to hai mắt ra nhìn, nửa ngày ra lời.

      Quý Vũ nuốt ngụm trà, “Tiểu thư có thể từ từ cân nhắc, nếu như ta có thể làm chính phi hôn của tiểu thư và Vương gia còn gì có thể ngăn trở nữa, tất cả mọi vấn đề khó khăn đều được giải quyết dễ dàng. Hai người các ngươi có thể sớm tối thương, vui vẻ cả đời.”

      “Sớm tối thương, vui vẻ cả đời, ba người?” thần sắc Kỳ An có chút cổ quái.

      Quý Vũ cười, “Tất nhiên là hai người các ngươi!”

      “Vậy còn ngươi?”

      “Ta rồi, ta chỉ cần vị trí chính phi.”

      Kỳ An gì.

      Quý Vũ cũng vội, “ đời này thứ hấp dẫn nữ nhân đại để chỉ có hai loại, thứ nhất là tình , thứ hai là quyền thế. Quý Vũ phúc bạc, dám ôm kỳ vọng này nọ với tình , cho nên càng để ý những thứ có thể khiến người ta cảm thấy an toàn. biết như vậy tiểu thư có thể tin tưởng chút nào ?”

      Nàng chân thành đứng dậy, “Quý Vũ cáo từ trước, lúc nào cũng sẵn sàng đợi câu trả lời của tiểu thư.”

      “Ta muốn!” Kỳ An bỗng nhiên mở miệng, “Ta ngay bây giờ cho ngươi, ta muốn!”

      “Uhm?” mặt vẫn mang theo ý cười, Quý Vũ ôn hòa nhìn nàng.

      “Bất luận vất vả thế nào, ta đều nguyện ý cùng đương đầu, cũng trộm đem bán lúc khó khăn, cho nên ta muốn. Ta tin tưởng cũng đồng ý.”

      Quý Vũ nhìn nàng lâu mới “Tiểu thư quả nhiên là nữ tử trung thực. Tuy nhiên, lời của ta lúc nào cũng có hiệu lực, hôm nay ta về trước.”

      Tao nhã cúi người, xoay người rời , từ đầu tới cuối, sắc mặt hề thay đổi.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 66: GẢ Y

      Hiên Viên Sam nắm chặt mép bàn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Khinh Ngũ.

      Khinh Ngũ hiểu ý, tiến lên hỏi, “Tiểu thư trả lời thế nào?”

      “Hả?” Dạ ngẩng đầu lên, mặt nghi hoặc.

      “Ngươi ngốc hả?” Khinh Ngũ tức tối, “Chính là Lạc Hoài Lễ hỏi tiểu thư vì sao Vương gia, tiểu thư trả lời thế nào?”

      Dạ dám nhìn sắc mặt Hiên Viên Sam, lại cúi đầu, “Tiểu thư trả lời.”

      Hiên Viên Sam nhàng thở ra, phẩy tay, Dạ hành lễ lui ra.

      “Vương gia, Quý Vũ kia xử lý thế nào?” Khinh Ngũ lau lau bàn tay, bộ dáng nóng lòng muốn thử

      “Quý gia!” môi Hiên Viên Sam giật giật.

      Trong phòng tiếng động.

      Sáng sớm mở mắt ra Kỳ An bị khuôn mặt phóng đại trước mắt làm cho hoảng sợ.

      “Hiên Viên, sao chàng lại ở đây?”

      Hiên Viên Sam mơ màng mở mắt nhìn nàng cái, lại nhắm lại, chỉ thuận tay kéo nàng nhỏm dậy được nửa xuống, ôm vào trong lòng.

      “Hiên Viên?” Kỳ An động động thân mình.

      Hiên Viên Sam ôm nàng chặt, để ý tới, tiếp tục ngủ.

      Dưới mắt có quầng đen nhàn nhạt, Kỳ An nhàng xoa lên, “Hiên Viên, có phải là vất vả lắm ?”

      Với thân phận của , muốn kết hôn với nữ nhân như nàng, từng là vợ người khác, lại có hài tử, biết gặp bao nhiêu khó khăn. quản ngại, nhưng thân là người hoàng gia tất có nhiều việc tránh được. tin tưởng của nàng có phải cũng vô tình tạo thêm áp lực cho ?

      “Nếu như quá vất vả…” hắng giọng chút, lại đột nhiên biết phải gì, nếu như thực quá vất vả, nàng có thể làm gì?

      “Ta chỉ cần ngôi vị chính phi!” thanh Quý Vũ lại vang lên trong đầu.

      Ngón tay vô ý thức vỗ về gương mặt , Kỳ An lẩm bẩm, “Cho dù vất vả cỡ nào cũng cho phép đắn đo.”

      Tay đột nhiên bị người nắm lấy, hai mắt Hiên Viên Sam mở to, có chỗ nào giống ngủ?

      nhìn Kỳ An, sóng mắt ôn nhu như nước. cười cười, “Kỳ An đồng ý, ta vội cái gì chứ?”

      phải là vội vã cầu các đại nhân vật đồng ý hôn của họ sao? Kỳ An trừng mắt nhìn , mặt lại đỏ hồng lên.



      Nắng sớm hơi rọi vào phòng, mỹ nhân trong ngực, đôi mắt mở to đẹp, có là thánh nhân cũng nhịn được, huống chi Hiên Viên Sam phải là thánh nhân.

      cúi người hôn nàng, nhưng chỉ là lướt qua nhanh, rồi xoay người ngồi dậy, cúi đầu chỉnh lại xiêm y, chỉ là hơi thở vẫn chưa bình thường. dám nhìn bộ dáng Kỳ An xấu hổ nằm giường, sợ khống chế được mình.

      Từ sau đêm đó ngủ cùng nàng lần nào nữa, tuy nhiên chuyện tốt đẹp đó xảy ra, tuyệt đối hối hận, chỉ hơi tiếc nuối. muốn nàng danh chính ngôn thuận trở thành người của , muốn có thể quang minh chính đại ôm nàng.

      muốn nàng chịu ủy khuất, dù là vì cũng được.

      “Cho nàng xem kết quả mấy ngày vội vã của ta!” Hiên Viên Sam kéo tay nàng, tươi cười chờ mong.

      Kỳ An có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.

      “Nhắm mắt lại.” cười tủm tỉm.

      Kỳ An nhắm hai mắt lại. Tay ấm áp vững vàng nắm tay nàng, dẫn nàng .

      Đẩy cửa phòng ra, Hiên Viên Sam vỗ vỗ vai nàng.

      Nàng mở mắt ra, phút chốc liền ngây ngẩn cả người.

      Trong phòng là bộ áo cưới đỏ rực. Hoa văn áo là phượng thêu bằng kim tuyến lóng lánh, nhìn thấy đường may, từng chi tiết đều vô cùng tỉ mỉ cẩn thận. Vạt áo dài, xinh đẹp xa hoa. Đưa tay sờ lên, vải cực mềm mại.

      “Hiên Viên!” Kỳ An mở miệng để thở, thanh ra đến đầu lưỡi cũng biết phải ra thế nào.

      Nhưng Hiên Viên Sam nghe thấy, chỉ cần là lời nàng muốn , đều có thể nghe thấy.

      dùng tai, dùng cả tim để nghe.

      Hai tay đặt vai nàng. Đối diện tầm mắt nàng, , “Kỳ An, đừn khóc, rơi nước mắt thấy lời của ta.”

      “Những lời này ta chỉ lần, duy nhất lần lúc này đây. Về sau, bất luận là bao lâu sau, nàng chỉ cần nhớ những lời hôm nay ta , vẫn tin tưởng ta, thế là đủ rồi.”

      “Ta sinh ra trong hoàng tộc, gặp lúc hậu cung phân tranh, chứng kiến mẫu thân tiều tụy vì đau lòng rồi qua đời. Khi đó ta thề nhất định phải tìm được người, để nàng trở thành người duy nhất của ta, thê tử duy nhất, tình duy nhất, vĩnh viễn đổi thay. để nàng phải rơi lệ, để nàng phải hàng đêm khổ sở chờ đợi, để nàng phải tươi cười rộng lượng chia sẻ phu quân với nữ nhân khác. là may mắn, Kỳ An, ta rốt cục cũng tìm được nàng, cho dù từng bỏ qua, ta vẫn đợi được nàng.”

      “Kỳ An, ta, Hiên Viên Sam muốn cưới nàng làm thê tử. Nàng có bằng lòng ?”

      nhìn nàng, thấy nàng lặng im lên tiếng, lòng bắt đầu hoảng loạn.

      Nhưng vẫn cố chấp nhìn nàng, ngay cả mắt cũng quên chớp.

      Kỳ An kinh ngạc nhìn , đột nhiên nở nụ cười, “Có thể gả làm thê tử của chàng chính là hạnh phúc lớn nhất của cả kiếp trước lẫn kiếp này của ta!”

      Mắt Hiên Viên Sam sáng lên, ôm chặt lấy nàng.

      “A!” Kỳ An kêu lên tiếng, cũng dang tay ôm cổ .

      Hiên Viên Sam cười, thể lớn tiếng la lên để biểu đạt sung sướng của mình, chỉ có thể ôm nàng ngừng xoay tròn.

      Lúc này, Kỳ An quả nhiên rơi lệ, người rơi lệ biến thành Hiên Viên Sam.

      Tuy nhiên sau đó lại thừa nhận từng rơi lệ, chỉ là vì hạnh phúc quá vẹn toàn nên nước mắt cẩn thận tràn ra mà thôi.

      “Ta tưởng chàng vội vàng vào đấu pháp với người trong cung?” sau đó, Kỳ An hỏi , nàng ngờ rằng vội vã như vậy là để làm áo cưới cho nàng.

      Hiên Viên Sam chút để ý xoay đầu lại, “Đấu pháp gì?”

      phải là Quý thái phi phản đối rất ác liệt sao?”

      “Chuyện đó liên quan gì tới ta?”

      Trăm liệu ngàn liệu nghĩ đến lại cư nhiên trả lời như vậy, Kỳ An mở to hai mắt nhìn, “ phải vị thái phi nương nương kia rất quan trọng sao?” Nếu Quý Vũ sao có thể sợ hãi tới giao dịch với nàng?

      Hiên Viên Sam lơ đễnh cười cười, “Quý thái phi năm đó từng có ơn với mẫu hậu. Lúc phụ hoàng qua đời đảm bảo vị trí ở tây cung của nàng. Vì điểm này, ta kính nàng vài phần, cho nên mới quỳ trước cửa cung đêm, thế là đủ mặt mũi rồi. Nhưng đây là hôn của ta, có quan hệ gì tới nàng ta đâu?”

      Kỳ An , “Nhưng Lục ca cho ta biết Quý gia là sĩ tộc đứng đầu, có thế lực khổng lồ, các đại thần đương triều đều có quan hệ với Quý gia. Nếu Quý gia phản đối, nước bọt có thể dìm người ta chết đuối đó.”

      Hiên Viên Sam cười vui vẻ, “Đó là chuyện của hoàng huynh, dù sao họ diễn là để Hoàng thượng xem, phải để Vương gia nhìn.”

      Cho nên việc gì phải phân tâm quản nhiều chuyện như vậy, riêng chuyện áo cưới của tiểu Thất phải làm cho hoàn mỹ khiến phải nghĩ lâu rồi.

      ——————–

      Lúc này ở trong hoàng cung Hoàng thượng lại rét run cái, khỏi ca thán thương mình mệnh khổ. Nghĩ lại, kẻ chuyên làm theo ý mình đó là bào đệ thôi, nhưng đương khác lại là cố nhân chi nữ, trừng phạt được mà mắng cũng xong.

      Lại than, khi nào có thể thanh tĩnh đây?

      Lúc này Quý thái phi tức giận cực độ, với vài vị tôn thất trưởng bối, “Tiêu Dục năm đó cùng lắm cũng chỉ là thị vệ bên người Hoàng thượng, được Hoàng thượng mến mới làm đến chức tướng quân. Vũ phu chi lưu làm sao có thể hết lần lại lần kết thân cùng hoàng thất?”

      tay chỉ hướng Tiêu Lục, “Cả ngươi nữa, cũng quản muội muội cho tốt, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng biết.”

      Tiêu Lục chậm rãi đứng dậy, “Tiêu gia có tư cách kết thân cùng hoàng thất sao?”

      người là ngoại lệ, quyết thể để tái diễn. lẽ Tiêu gia có quân đội lại muốn hoàng quyền, định đoạt vị sao?”

      Tiêu Lục nở nụ cười, “ khi như vậy, ngoại lệ kia hãy để cho tiểu Thất .” xong liền xoay người bỏ .

      Hiên Viên Cực biến sắc, Linh Chiêu hô, “Tiểu lục?”

      Tiêu Lục quay đầu nhìn sang những người ngồi trong điện, “Chư vị dường như quên, Tiêu Thất là muội muội của ta, cũng là thất tiểu thư Tiêu gia.”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 67: MẤT

      Tiêu Lục mất tích! Từ trong cung ra liền thấy tung tích.

      Kỳ An nhìn Trường Khanh, “ có ai theo ?”

      Trường Khanh ngẩng đầu đáp, “Hôm qua tỷ tỷ ở lại trong phủ, tiến cung cùng công tử.”

      Kỳ An muốn hỏi lại, rồi bỗng nhiên trầm mặc, lúc này mới ý thức được, bên người Tiêu Lục, ngoài Trường Lan ra còn ai khác.

      Trong lòng có chút khổ sở, nàng thủy chung quên được chuyện của Tiêu Lục, cho nên tới nay cũng chưa hoàn toàn tin tưởng .

      Nàng tin tưởng y thuật của bản thân thể phán đoán sai chuyện sinh tử, huống chi nếu lúc ấy có thể cứu được Tiêu Lục, làm sao Lạc Hoài Lễ có thể cứu?

      người mất trí nhớ, sao tính cách, tỳ khí và sở thích lại có thể thay đổi như vậy?

      Nhưng, lại vì nàng mà bỏ qua hôn với công chúa, nàng là muội muội của .

      Hơi ngẩng đầu lên, “Trường Khanh, lúc trước, vì sao các ngươi có thể nhanh chóng tiếp nhận ra như vậy?”

      Lúc đó nàng cũng lấy cớ mất trí nhớ, mà thực tế nàng và tiểu Thất nhất định cũng có nhiều điểm khác biệt. Vì sao có thể dễ dàng tiếp nhận nàng như thế?

      Trường Khanh sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, hồi lâu sau mới mở miệng, “Tiểu thư chính là tiểu thư, Trường Khanh biết!”

      Như vậy cũng có thể, ca ca chính là ca ca, chẳng qua là nàng biết mà thôi.

      Nàng cầm lấy tay Hiên Viên Sam, có chút vội vàng, “Chúng ta tìm , nhất định phải tìm được !”

      Hiên Viên Sam nắm chặt tay nàng, gật đầu.

      Cùng lúc, Linh Chiêu cũng nhìn bầu trời lãng đãng mây, hồi sau mới giọng hỏi, “Nhị hoàng huynh, huynh tìm thấy ?”



      Hiên Viên Cực cau mày, “Hôm qua hồi phủ, hôm nay cũng thấy.”

      “Nhị hoàng huynh, là bởi vì mến đúng ? mến nên mới thương tâm?”

      Trầm ngâm lâu sau, thanh Hiên Viên Cực chậm rãi vang lên, “Đương nhiên là bởi mến. Chiêu nhi, sao muội đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

      Linh Chiêu chậm rãi nhắm mắt. mến, thương tâm, là vì ai?

      Nhớ tới , nàng là muội muội của , nhớ tới lúc phất tay áo đứng lên, như chém đinh chặt sắt.

      “Nhị hoàng huynh, chúng ta tìm !”

      Hiên Viên Cực bẻ gãy cành cây, giọng đầy tức giận, “Loạn, là loạn!”

      Xoay người ra cửa, bên hô, “Chuẩn bị ngựa!”

      “Ta cũng muốn có ca ca như vậy!” Linh Chiêu nhìn bóng dáng , thấp giọng .

      Hiên Viên Cực quay đầu lại, cười khẽ, “Chiêu nhi, muội thực muốn ca ca như vậy?”

      Linh Chiêu cụp hai mắt xuống, cũng cười, nhưng gì nữa.

      ——————-

      Cùng lúc đó, thái tử điện hạ cũng cười, “Hoài Lễ, ngươi và Tiêu Lục rất thân thiết, ngươi thấy thế nào?”

      Sắc mặt Lạc Hoài Lễ ngưng trọng, đẩy đống giấy tờ bàn sang bên cạnh, “Ta thể , lại cảm thấy việc Tiêu Lục mất ký ức có chút thích hợp.”

      Mạc Nhược gõ mặt bàn, “Ta chỉ là sợ, bất kể thế nào, người bi thương tổn đều là tiểu Thất!”

      Thái tử đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngón tay thon dài xoa lên song cửa sổ, “Tiêu Lục giả giả , Chiến Liệt hồng y như máu, mối tình thắm thiết với Vương thúc, còn cả chúng ta nữa. Tiểu Thất lựa chọn thế nào đây?”

      Phải có giữ có bỏ, tiểu Thất nhất định thương tâm.

      Tiêu Lục lại nghĩ nhiều như vậy, đứng đỉnh núi ở ngoài thành, gió thổi trường bào tung bay.

      đứng đêm, phảng phất suy nghĩ rất nhiều, lại tựa hồ nghĩ gì cả.

      Cũng thấy mệt mỏi, có lẽ trước kia võ công cao cường, đủ để thân thể chống đỡ, ăn uống vẫn có thể tỉnh táo lâu như vậy.

      Cực hạn của là bao lâu? đột nhiên có chút tò mò.

      “Lục ca?” lúc Kỳ An và Hiên Viên Sam đuổi tới liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn.

      Tiêu Lục đứng mỏm đá nhô cao ra ngoài, tay áo phiêu lộng trước gió.

      Hiên Viên Sam dừng bước, những người theo cũng ngừng lại. Kỳ An chậm rãi tới, khẽ khàng kêu lên, “Lục ca!”

      Tiêu Lục quay đầu lại, chỉ ngẩng mặt, giọng , “Ta vẫn tự hỏi người đầu tiên tìm được ta là ai!”

      “Lục ca!” Kỳ An rốt cục cũng đến gần bên , ôm lấy cánh tay , kéo kéo, “Ca lại đây chút!”

      Tiêu Lục quay đầu lại, “Ta biết chính là muội, tiểu Thất!”

      nắm chặt tay Kỳ An, thanh hơi khàn khàn, “Ta biết, người đầu tiên tìm được ta nhất định là muội!”

      “Lục ca, ca sao vậy?”

      Tiêu Lục lắc đầu, gì.

      Kỳ An nhìn sắc mặt Trường Lan đứng cách đó xa, , “Lục ca, trở về giải thích cho công chúa chút là được, tất cả mọi người đều biết ca bởi vì ta mới tức giận như vậy!”

      Tiêu Lục hít sâu hơi, hương cây cỏ thoang thoảng trong khí, “Tiểu Thất, tình là gì?”

      “Lục ca?” sao lại hỏi nàng chuyện này?

      Tiêu Lục cũng đợi câu trả lời của nàng, tiếp, “Trước kia ta vẫn cho là mình biết, nhưng tại lại có chút mờ mịt.”

      “Lục ca!” Kỳ An có chút lo lắng, cảm xúc hôm nay của Tiêu Lục có chút khác thường.

      Tiêu Lục rất nhanh nở nụ cười, “Nam tử hán đại trượng phu lại cả ngày mông lung trong nhi nữ tình trường, thực làm cho người ta rối rắm.” Nụ cười dần sáng lạn, “Chờ qua hôn của tiểu Thất ta tới chỗ quân Tiêu gia, mặc dù còn võ nghệ nhưng có thể tiếp xúc vẫn hơn.”

      “Kinh thành này thực làm cho người ta cảm giác bị đè nén!” thở dài hơi, hai mắt lại sáng lên.

      Kỳ An kinh ngạc nhìn, mặt cũng giãn ra thành nụ cười, có lẽ, lúc này mới là Tiêu Lục.

      Nụ cười của nàng sáng ngời, đầu ngón tay Tiêu Lục khẽ nhúc nhích mới biết nàng nắm tay mình. cúi đầu nhìn mười ngón tay trắng trẻo xinh xắn của nàng, trong lòng dần ấm áp.

      Kỳ mất người khác, dù có chút tiếc nuối, nhưng đến mức khắc cốt ghi tâm. Chỉ cần hai bàn tay này nắm tay chặt, rời bỏ là cảm thấy an lòng.

      Muội muội, muội muội! Trong lòng chậm rãi gọi, mặt cũng dần giãn ra.

      “Công tử!” Trường Lan mang tới chiếc áo choàng, “Trong núi nhiều hơi ẩm, công tử ở đây đêm, nên mặc thêm áo!”

      Kỳ An hé miệng cười trộm, rời mắt nơi khác.

      Tiêu Lục nhận lấy, nhìn nửa ngày mới , “Cám ơn Trường Lan!” rồi đem áo vắt cánh tay, cũng mặc lên người.

      Trường Lan nhìn thoáng qua rồi cúi đầu lui xuống.

      Tiêu Lục với Hiên Viên Sam, “Vương gia, ta muốn ở mình với tiểu Thất lát, biết có được ?”

      Hiên Viên Sam hơi kinh ngạc, khỏi nhìn sang tiểu Thất, bốn mắt nhìn nhau, Kỳ An gật gật đầu.

      Hiên Viên Sam vung tay lên, cùng mọi người rời , chỉ để lại Trường Lan và Trường Khanh. Tiêu Lục , “Trường Lan Trường Khanh cũng trước , lát nữa chúng ta xuống!”

      Trường Khanh đứng bất động, lạnh nhạt trả lời, “Ta phải bảo vệ tiểu thư.”

      Kỳ An quan sát sắc mặt Tiêu Lục, lại nhìn Trường Lan im lặng, chợt hiểu ra, “Trường Lan, ngươi về trước , Trường Khanh ở đây là được!”

      Mãi đến khi còn thấy bóng dáng Trường Lan, Tiêu Lục mới thu hồi tầm mắt, “Tiểu Thất, muội để Trường Lan theo bên mình !”

      Kỳ An sửng sốt, Trường Khanh cũng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ngưng trụ.

      Tiêu Lục cười cười, “Ta muốn làm lỡ chuyện chung thân của nàng.”

      “Trường Lan còn hy vọng sao?”

      Tiêu Lục nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, “Tiểu Thất, ta thường nghĩ, người dù còn trí nhớ, nhưng thích vẫn là thích, cho dù phải là cũng là tương tự như thế. Nhưng với Trường Lan, ta ràng cảm thấy được ta nàng!”

      Kỳ An há miệng, cuối cùng cũng gì.

      Tiêu Lục tiếp, “Tiểu Thất, hẳn muội cũng nghĩ như vậy cho nên mới còn nghi vấn về ta, phải sao?”

      “Lục ca!” Kỳ An gọi, nàng hoàn toàn vì nguyên nhân này mà còn bởi vì nàng từng bắt mạch cho . Nhưng, đối diện với ánh mắt lúc này, lý do đó làm sao nàng có thể ra?

      Tiêu Lục tựa hồ cũng quá để ý, chỉ ảm đạm cười, “Nhưng tiểu Thất, Trường Lan học nghệ sáu năm, làm sao biết được trong lúc đó tâm ý ta chưa thay đổi?”

      ! Lục công tử thay đổi!” Trường Khanh mở miệng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lục, “Tâm ý người Tiêu gia, khi nhận thức suốt đời thay đổi.” kiên quyết, như chém đinh chặt sắt, hề do dự.

      Tiêu Lục liếc mắt nhìn , “Nếu như nhận thức tâm ý, đúng là thay đổi. Nhưng ta lúc ở cùng với Trường Lan, cùng lắm là mười hai mười ba tuổi, như vậy sao có thể phân được tâm ý của mình?”

      ! Lục công tử !” Trường Khanh đỏ mặt .

      Tiêu Lục quay mặt lại, nhìn ra xa, “Nhưng tại chân thực sống, cũng là ta!”

      Trong phút chốc im lặng tiếng động.

      Dù có vướng bận quá khứ thế nào cũng thể nhìn nhận tại.

      tại còn sống, chính là !

      “Lục ca!” Kỳ An lắc lắc tay , “Chúng ta về nhà !”

      Thanh của nàng rất nhưng còn giống trước đó.

      Tiêu Lục tự chủ quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng.

      Kỳ An dùng hai tay kéo tay , “Ca ca, chúng ta về nhà . Sau này nếu về nhà phải báo trước, thể tự ý bỏ làm chúng ta lo lắng. Còn nữa, ra ngoài phải nhớ mang người theo, ca tại có võ công, an toàn. Tiêu thúc định đưa thị vệ trước đây của ca đến đây…”

      Nàng rất nhiều, nhưng chưa xong bị Tiêu Lục ôm lấy, ôm nhanh, nhanh đến mức nàng tiếp được nữa.

      “Tiểu Thất, muội muội! Muội muội, tiểu Thất!” Thanh Tiêu Lục hơi khàn, thào.

      Xa xa, đoàn người dừng bước, Hiên Viên Cực ảm đạm cười, “Xem ra Tiêu Lục sao rồi!”

      Thân mình Linh Chiêu giật giật, Hiên Viên Cực giữ chặt nàng, “Chúng ta trở về !”

      Linh Chiêu nhìn nụ cười nơi khóe miệng người kia, chân bước nổi, “Nhị hoàng huynh!” nàng chỉ có thể khẽ kêu lên tiếng.

      Hiên Viên Cực nhìn theo ánh mắt nàng, “Hai huynh muội bọn họ chỉ là thể tình cảm mà thôi, quả nhiên là thể tốt hơn!”

      “Hừ!” bên cạnh có người hừ tiếng.

      Hiên Viên Cực thầm nghĩ tốt, quả nhiên, thanh chưa dứt bóng đỏ bay xẹt qua.

      Trường Khanh phát ra có người, nhanh chóng đứng chắn trước mặt hai người, cảnh giác nhìn trung.

      “Ai?”

      “Chiến Liệt?” Kỳ An quay đầu, kêu lên.

      Biểu tình Chiến Liệt có vẻ hơi cao hứng, Kỳ An nhận ra!

      Nàng rời khỏi vòng tay Tiêu Lục, Tiêu Lục lại thuận thế giữ tay nàng lại, Kỳ An cười với , “ sao, đây là Chiến Liệt ở Đào Hoa cốc.”

      Chiến Liệt lạnh lùng nhìn hai người nắm tay, mặt bạnh ra.

      “Vì sao?” Chiến Liệt hỏi nàng.

      “Cái gì?” Kỳ An nghi hoặc.

      “Người ngươi nắm tay Vương gia biết , tiểu quỷ đáng ghét, giờ lại thêm ?”

      Trông giống như là hài tử bị tranh đồ chơi vậy, Kỳ An bật cười, “Đây là ca ca ta.”

      “Ca ca cũng được!” hai mắt Chiến Liệt đỏ lên, “Cho dù là ca ca cũng được!”

      về phía trước vài bước, vươn tay ra, “Kỳ An, buông tay ra!”

      Tay Tiêu Lục căng thẳng, kéo Kỳ An ra sau, “Nàng phải là Kỳ An, nàng là Tiêu Thất!”

      Chiến Liệt nhìn , “Nàng là Kỳ An của ta!” ánh mắt lộ vẻ cố chấp quật cường.

      “Nàng là muội muội của ta, Tiêu Thất!”

      “Được rồi, chúng ta về thôi, bọn Hiên Viên còn chờ dưới chân núi!”

      Kỳ An ngắt lời, ngờ Chiến Liệt lại đối với Tiêu Lục như đối với Lãng nhi.

      Chiến Liệt nhanh chóng ôm lấy Kỳ An. Tiêu Lục mất võ công, tất nhiên là ngăn lại được. Trường Khanh vừa bước lên, Chiến Liệt tay ôm Kỳ An, tay kia đối chưởng với .

      Song chưởng vừa chạm lập tức tách ra, Trường Khanh lui lại phía sau vài bước mới đứng vững, còn chưa kịp kinh ngạc thất thanh hô, “Tiểu thư!”

      Hiên Viên Cực cũng biến sắc mặt, chạy lại, miệng hô to, “Ngăn lại!”

      Còn Chiến Liệt, chưởng đẩy Trường Khanh lại, mang theo Kỳ An phóng lên cao, nhảy xuống sơn cốc.

      “Tiểu thư!” Trường Khanh đuổi theo vài bước, định nhảy xuống bị Tiêu Lục giữ lấy, “Bình tĩnh chút!”

      Trường Khanh nắm chặt bờ đá, tích tắc sau liền xoay người chạy xuống chân núi, võ công của đúng là đủ để nhảy xuống mà vẫn bình yên vô .

      Nhưng, Hiên Viên Sam có thể.

      Hiên Viên Cực chậm rãi thu tay lại, đấm mạnh quyền vào vách đá.

      “Nhị hoàng huynh!” Linh Chiêu tới gần.

      Hiên Viên Cực khẽ cắn môi, “Chiến Liệt là do ta đưa tới, nếu như Tiêu Thất có chuyện gì, làm sao bọn họ chịu để yên?”

      Chẳng khác nào đưa Tiêu gia quân cùng với Hiên Viên Sam vào thế đối địch.

      Tiêu Lục lúc này ngẩng đầu lên, cắn răng , “Chuyện của Tiêu gia chúng ta đâu có quan hệ gì tới nhị hoàng tử, ngài tới đây làm gì?”

      Linh Chiêu ngẩn người, giọng , “Tiểu Lục?”

      Hiên Viên Cực bình tĩnh nhìn thần sắc Tiêu Lục, trong đầu mực cảm thấy chuyện châm chọc nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

      đứng dậy, sửa sang lại áo choàng, cười , “Tiêu Lục, ngươi đừng quên, trong mắt người khác, ngươi và ta có quan hệ rất đặc biệt. Nếu Tiêu Thất xảy ra chuyện, ngươi cũng khó thoát hiềm nghi.”



      —————–

      Lúc này, Kỳ An chỉ cảm thấy cảnh vật vụt qua trước mắt, bên tai gió rít lên từng trận.

      “Chiến Liệt!” giọng Kỳ An có chút run rẩy, trái tim nàng sắp nhảy ra ngoài mất rồi.

      “Đừng sợ! Có ta ở đây ngươi sao!” Chiến Liệt lớn bên tai nàng.

      Đầu thấy choáng váng, bàn tay bám lấy Chiến Liệt của Kỳ An cũng run lên, “Chiến Liệt, thả ta xuống, ta khó chịu!”

      Cúi đầu nhìn, Kỳ An nhắm chặt hai mắt, mặt trắng bệch.

      Tốc độ của Chiến Liệt liền chậm lại, nhìn quanh bốn phía, bọn họ tới sườn của ngọn núi khác. thả Kỳ An xuống, xoa xoa huyệt thái dương của nàng, cẩn thận xem xét, “Kỳ An?”

      hồi lâu sau Kỳ An mới khá hơn chút, nàng nheo mắt hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”

      Chiến Liệt cắn môi, có chút oan ức nhìn nàng.

      Kỳ An nhắm mắt lại, “Ta chờ ngươi trả lời!”

      Chiến Liệt ôm cổ nàng, “Kỳ An, ta ôm ngươi được ? Như vậy ngươi vĩnh viễn chỉ là của mình ta!”

      Kỳ An mở mắt ra, nhìn vạt áo trước mặt phập phồng, “Chiến Liệt, ta chỉ là của chính ta!”

      phải!” Chiến Liệt lớn tiếng phản bác, “Ngươi gả cho Vương gia kia, bọn họ , về sau ngươi là người của . Kỳ An, ngươi đừng gả cho , ngươi gả cho ta được ? Như vậy, ngươi có thể ở cùng ta!”

      “Chiến Liệt, có số việc ngươi hiểu!”

      “Ta hiểu cái gì?” Chiến Liệt đẩy nàng ra, lực tay quá lớn làm Kỳ An ngã ngồi mặt đất. Chiến Liệt khẩn trương bước lên vài bước, rồi dừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn nàng.

      “Kỳ An, là Vương gia, có rất nhiều người muốn ở cùng , ngươi đến ở với ta được ?”

      “Kỳ An, ta đối tốt với ngươi hơn , cái gì cũng nghe lời ngươi.”

      “Kỳ An, ta biết ngươi thích hoàng cung, thích những kẻ rắc rối kia. Ta cũng thích! Chúng ta cùng nhau rời , từ nay về sau, trời cao biển rộng, cần quan tâm những chuyện này nữa. Kỳ An, được ?”

      nhìn nàng, ánh mắt khẩn cầu mang theo vẻ yếu ớt tinh thuần, dễ dàng làm nàng mềm lòng. Nhưng, tay nàng nắm chặt, tựa hồ còn giữ lại độ ấm của người khác.

      “Chiến Liệt, cuộc sống kia đúng là rất tốt đẹp, thực khiến người ta muốn hướng tới. Nhưng ta đồng ý người khác, dù có khó khăn khổ cực cỡ nào cũng rời bỏ .”

      “Thực xin lỗi, ta muốn ngươi sống vui vẻ, mắt có thể nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, khỏe mạnh tươi cười. Ta mến ngươi, nhưng đó phải là , loại tình cảm này thể gánh vác được cuộc sống chung thân. Chờ ngươi gặp được người ngươi thực , ngươi hiểu!”

      “Kỳ An, ngươi phải là ta, làm sao có thể quyết định tâm tình của ta!”

      Kỳ An nhìn lâu, “Chiến Liệt, ngươi nên hiểu, đây là tình cảm duy nhất mà ta chấp nhận từ ngươi.”

      Chiến Liệt cúi đầu, khóe miệng hình thành đường cong bi thương.

      “Nếu ta nhất định thế sao?”

      Kỳ An thể trả lời, bởi Chiến Liệt ra tay như gió điểm huyệt nàng.

      “Kỳ An, ta muốn nghe ngươi trả lời. Cảm tình của ta, ta tự mình làm chủ.”

      cẩn thận ôm lấy nàng, khẽ hôn lên mái tóc dài của nàng, “Kỳ An, ta chỉ có ngươi, chỉ có ngươi. Ngươi có biết hay ?”

      Rồi ôm nàng, từng bước tiêu sái xuống núi.

      Chiến Liệt ôm khiến nàng được tự nhiên, Kỳ An bất hạnh thể mở miệng, chỉ có thể cố nén khó chịu trong người, nhắm mắt tự thôi miên rằng mình ngủ được.

      Chiến Liệt biết kiếm ở đâu ra con ngựa, ôm nàng ngồi lên.

      “Kỳ An, chúng ta rời khỏi nơi này, chỉ ta và ngươi!”

      Ôm Kỳ An, Chiến Liệt giơ roi phóng ngựa mà .

      Thực ra biết đâu. chỉ nghĩ mang theo nàng rời xa nơi này, rời xa kẻ muốn cướp đoạt người của .

      ôm chặt Kỳ An, như là ôm chặt ấm áp duy nhất cuộc đời này.

      buông tay, tuyệt đối buông tay.

      Giục ngựa chạy như điên lâu, Chiến Liệt mới thở ra hơi, thoáng bình tĩnh chút.

      Cảm giác thích hợp, tay dường như có chút ẩm ướt, cúi đầu, vệt máu.

      “Kỳ An!”

      Kỳ An cắn răng, từng cơn đau từ bụng dội lên, toàn thân phát lạnh, nước mắt cũng theo khóe mắt trượt xuống từng giọt.

      Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra nên nàng chú ý tới tình trạng cơ thể.

      Uổng cho nàng y thuật cao minh, ngay cả những khác thường trong cơ thể mình cũng nhận ra được.

      Nàng biết, nàng mất hài tử của nàng và .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :