1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Không thuyết full

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 48: QUÊN
      Edit: Ladybjrd

      Kỳ An chậm rãi mở mắt, ngoài cửa sổ, sắc trời chuyển sang xanh nhạt, vẫn chưa sáng hẳn.



      Đưa tay bắt mạch Lạc , nàng thở ra hơi, tạm thời có gì nguy hiểm nữa. Nghiêng đầu qua, lại khỏi tủm tỉm cười, thân mình thon dài của Hiên Viên Sam cuộn lại, ngồi song song với nàng trước giường, đầu dựa vào trụ giường, ngủ ngon lành, có vẻ mấy ngày rồi chạy khắp nơi cũng vất vả mệt mỏi lắm. Ánh sáng buổi sớm phác họa ra hình dáng , tuấn mỹ nên lời.



      Tâm Kỳ An nhảy dựng lên, lập tức bật cười, hóa ra câu “sắc đẹp thay cơm” cũng có điểm đúng. Chỉ cần nhìn thấy cũng làm cho người ta động tâm mà!



      Nàng chậm rãi tiến sát đầu lại, cho tới lúc cảm thấy hơi thở ấm nóng phả vào da hơi khựng lại chút, nhưng vẫn dừng lại, nhanh chóng phớt lên môi nụ hôn rồi lùi lại.



      Sờ sờ hai má, có chút nóng lên. Nhưng mà, nàng chậc lưỡi, tư vị hôn trộm mỹ nhân là rất tốt. Nàng ngồi thẳng người dậy.



      Đột nhiên, chiếc áo rơi vai xuống. Nàng cúi đầu, nhìn thấy kiện áo khoác nguyệt sắc quen thuộc, chắc hẳn là Hiên Viên Sam!



      Lạc phủ trở nên nghèo như vậy từ bao giờ chứ? Ngay tấm chăn cũng có? Chiếc áo này, nếu như nàng nhớ lầm chính là chiếc áo bọn họ để xe ngựa.



      Nàng nhìn Lạc , tay phải giật giật, thấy có phản ứng gì, lần này ngủ sâu.



      Nàng cẩn thận rút tay ra lắc lắc, ân, có hơi chút tê cứng.



      Nhặt chiếc áo mặt đất lên, nhàng khoác lên người Hiên Viên Sam, lúc này nàng mới khẽ khàng bước ra khỏi phòng.



      Mở cửa phòng ra, nàng định duỗi người, nhưng mới vừa vươn người liền đứng ngây ra, vì trong ánh sáng tờ mờ buổi sớm trước mắt có người.



      cứ an tĩnh đứng như vậy, tựa hồ hòa thành thể với sắc trời. Nếu phải trời dần sáng, cơ hồ nhìn thấy tồn tại.



      “Tiểu Thất!” thanh lâu nghe, vừa quen thuộc vừa xa lạ.



      Kỳ An buông tay xuống, cười cười, “Ta phải bảo mọi người cứ nghỉ ngơi hay sao? Lạc thúc thúc tạm thời có gì nguy hiểm, Lạc tướng quân có thể an tâm.”



      Lạc tướng quân?



      Trong lòng bỗng nhiên nhói đau. Lạc Hoài Lễ nhìn nàng. Vẫn là dung nhan đó, lúc gặp nàng, khoảnh khắc nàng giương mắt nhìn , nước mắt tràn ra, sau đó ngất trong lòng , mặt vẻ yên tâm.



      Vẫn nhớ dưới ánh nến đỏ, nàng đỏ mặt, nhắm mắt lại, thẹn thùng động lòng người.



      Vậy, vậy mà cũng có ngày, nàng gọi là Lạc tướng quân?



      Trong lòng tràn đầy chua xót, mở miệng, “Tiểu Thất, có thể dạo cùng ta chút ?”



      đêm này, nàng ở trong phòng, trực ngoài phòng, tựa như nhớ lại ngày đó khi Long Liên vào phủ.



      Giống đó, mà lại khác đó.



      Khi đó, nàng là vợ , tại nam nhân khác mến nàng; Khi đó, biết nàng , tại, nàng lại có thể tươi cười gọi là Lạc tướng quân;



      Khi đó, đợi được đến khi nàng ra mở cửa, luôn thở dài rời , tại, cũng biết, chỉ phải chờ tới hừng đông, nàng mở cửa.



      Chẳng qua là, khi đó tuổi trẻ kiêu ngạo, biết được rằng hóa ra chờ đợi cũng có thể là hạnh phúc.



      Kỳ An tựa hồ sửng sốt chút, rồi đáp lại rất nhanh, “ cần, ta ở trong này chờ, phòng lát nữa Lạc thúc tỉnh lại tìm thấy.”



      Nàng thiển thiển cười, đoan trang có lễ, tựa như người đứng đối diện nàng chẳng qua là người nhà bệnh nhân chứ phải là người từng cùng nàng thân mật, có có hận đan xen rối rắm vậy.



      Trong lòng đột nhiên cuồn cuộn tức giận, nàng dựa vào cái gì mà có thể đối đãi cứ như có chuyện gì như vậy? phải là người khác, từng là người thân mật nhất của nàng a!



      “Tiểu Thất!” tiến lên từng bước, trước ánh mắt sáng trong của nàng, hơi bình tĩnh lại, “Ta sợ chuyện kinh động cha, ngươi thấy sao?”



      Kỳ An bình tĩnh nhìn , lâu sau mới , “Được!”



      Lạc Hoài Lễ trước, Kỳ An theo sau, vẫn duy trì khoảng cách với .



      Nàng thể đề phòng, tình ngay lý gian, dù sao nàng cũng quên vị này có phu nhân.



      Hai người trước sau tới Đông viện. Vẫn bài trí y như cũ, nhưng vẫn là cảnh còn người mất, lại hoặc là, ngay cả vật cũng còn.



      Lạc Hoài Lễ đứng trước hồ sen, Kỳ An thoáng trù trừ chút, rốt cục vẫn bước theo.



      “Mấy năm nay ta vẫn nghĩ tới chuyện năm đó!” Lạc Hoài Lễ nhìn từng con sóng gợn lên theo gió mặt nước, chậm rãi mở miệng, “Lúc đầu ta cũng nghĩ tới quá khứ đau lòng đáng sợ đó, nhưng sau này thực dám nghĩ nữa, chỉ sợ nếu nghĩ tới có sức lực để chống đỡ nỗi đau đó.”



      Kỳ An đứng phía sau , im lặng .



      Nàng cũng dám nghĩ, vì cứ nhớ tới là lòng lại đau đớn tuyệt vọng.



      “Nhưng tiểu Thất, nếu như ta dám chạm vào vết sẹo này, ta vĩnh viễn mất ngươi đúng ? Chuyện năm đó xảy ra quá bất ngờ, ta cho ngươi cơ hội giải thích. Tiểu Thất, giờ ngươi có thể với ta lần được ? Lúc này đây, chi cần ngươi , ta tin.”



      Lạc Hoài Lễ xoay người lại, ánh mắt kịch liệt đau đớn.



      Kỳ An nhìn thấy, bỗng nhiên có chút muốn cười, nàng cũng nở nụ cười.



      là buồn cười, nàng năm lần bảy lượt mở miệng, đều bị khước từ, đêm đó bị nhốt, nàng vẫn ngồi sau cánh cửa, hy vọng tiếng bước chân quen thuộc kia tới. Nhưng, trọn đêm, nàng vẫn chờ, rồi chậm rãi, chờ đợi biến thành lạnh lẽo, rồi đau đớn, rồi tuyệt vọng, cuối cùng là yên tĩnh! rốt cục vẫn chưa tới.



      Đến lúc gặp lại, lại ôm nữ tử khác mà an ủi, trong khi thất vọng chỉ trích nàng.



      Nàng trốn trong ngực thái tử ca ca, muốn che tai lại nhưng vô lực nâng tay, cho dù hai mắt nhắm lại, thanh kia vẫn đâm thẳng vào lòng nàng, khiến nàng đau đớn tan nát.



      Lạc Hoài Lễ, ngươi như vậy, tại lại chạy tới những lời này, còn có ý nghĩa gì chứ?



      Những tuyệt vọng bi thương cùng sỉ nhục cam lòng mà nàng phải chịu, có thể biến mất hay sao?



      Vẫn tươi cười, nàng nhắm mắt, khẽ hắng giọng, “Trải qua nhiều năm như vậy, ta quên hết chuyện xưa rồi.”



      quên?” Lạc Hoài Lễ ngơ ngác lặp lại.



      Kỳ An mở mắt ra, vạn loại cảm xúc đều tan hết, “Lạc tướng quân, đều là chuyện quá khứ, nhắc lại làm gì, chỉ làm phức tạp thêm mà thôi! Ta quên, ngươi cũng nên quên , cứ tưởng niệm quá khứ nhanh già đó.”



      Xoay người định bước , Lạc Hoài Lễ bước nhanh tới, cầm cánh tay nàng, “Tiểu Thất!”



      Kỳ An dùng tay kia, thong thả mà kiên định, đấy tay ta, “Lạc tướng quân, thỉnh tự trọng, ta muốn làm cho tướng quân phu nhân hiểu lầm!”



      “Tiểu Thất, có tướng quân phu nhân nào hết. Thê tử của ta, chưa từng có người khác.”



      Trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng Kỳ An cũng thêm gì, thở ra hơi, nàng xoay người, “Quá khứ là quá khứ, vĩnh viễn cũng chỉ là quá khứ!”



      Toàn bộ, cũng buông xuống vào thời khắc nàng bước chân ra khỏi Lạc phủ.



      chút oán hận kia cũng chậm rãi tiêu tán khi nhìn cái má lúm đồng tiền của Lãng nhi.



      Ít nhất, cho nàng Lãng nhi. Khóe miệng cong lên, cứ nghĩ đến tiểu tử kia là nàng khỏi cảm thấy ngọt ngào. Hôm nay hẳn là có thể đến phủ thái tử gặp rồi, lâu như vậy thấy, biết béo hay gầy?



      Trở lại trước cửa phòng Lạc , nàng sửng sốt.



      Trước cửa phòng là Hiên Viên Sam đứng, cách chừng mười thước là Long Liên. Tuy rằng đứng ở hai nơi nhưng ánh mắt bọn họ lại cùng hướng về phía này.



      “Tướng công!” Long Liên kêu tiếng, chạy tới ôm lấy cánh tay Lạc Hoài Lễ, đôi mắt lại lo sợ bất an nhìn nàng.



      Là lo lắng nàng gì đó sao?



      Kỳ An quay , nàng lắm miệng, cũng có nghĩa vụ phải an ủi ai đó thấp thỏm lo âu.



      Ánh mắt Hiên Viên Sam rời khỏi khóe miệng tươi cười của nàng, tiến lên vài bước, cầm áo khoác trong tay khoác lên người nàng.



      Ngày hè, tuy rằng là sáng sớm nhưng cũng đến mức lạnh phải khoác thêm áo ? Hơn nữa, lại là sau khi nàng bộ đoạn đường như vậy?



      Nàng hơi lắc người, “Ta lạnh!”



      Hai tay đặt vai nàng tăng thêm lực đạo, Kỳ An giương mắt nhìn khuôn mặt chút thay đổi của ai đó, đôi môi kia mím chặt lại, tựa hồ tức giận.



      Kỳ An trừng mắt nhìn , giữ tay lại, hơi chân động nhưng cũng cự tuyệt.



      Nàng thuận thế kéo tay ra, đặt tay mình vào tay , lắc lắc đầu, sau đó cười , “Ngươi xem, ta chảy mồ hôi rồi, cần thêm quần áo được ?”



      Trong giọng chứa đựng vẻ làm nũng, thần sắc Hiên Viên Sam thả lỏng, vẫn chăm chú cầm tay nàng trong khi tay kia cầm luôn chiếc áo vừa rồi, nhàng lau mồ hôi trán nàng.



      Kỳ An nghiêng mặt, mỉm cười.



      Lạc Hoài Lễ tay vừa động, lại bị Long Liên giữ chặt,



      “Tướng công!” tiếng gọi làm phục hồi tinh thần.



      Nhìn thấy động tác của Hiên Viên Sam, tay nắm chặt tới rung lên bần bật.



      Đó là thê a, như thế nào có thể để nam nhân khác khinh bạc! Nhưng, lý trí nhắc nhở , nàng phải vợ , từ bốn năm trước phải.



      giờ, còn tư cách gì hộ sau người nàng, cho nam nhân khác tiếp cận?



      Hình ảnh kia đâm vào lòng chảy máu. muốn tránh, nhưng cước bộ như đeo nặng ngàn cân, căn bản thể di động mảy may.



      Trong phòng có tiếng ho khan, mấy người sửng sốt.



      Kỳ An vui vẻ , “Lạc thúc tỉnh!” rồi vọt vào phòng, thuận tay kéo theo Hiên Viên Sam.



      “Tiểu Thất?” Lạc hoàn toàn tỉnh táo lại, liếc mắt cái thấy tiểu Thất, khỏi vài phần nghi hoặc.



      “Đúng vậy, Lạc thúc thúc, nhìn thấy tiểu Thất có phải rất vui ?”



      Lạc nhìn nàng trong chốc lát, rất nhanh liền hiểu ra, “Thực xin lỗi, Lạc thúc thúc bị bệnh khiến ngươi mệt nhọc.”



      Lạc Hoài Lễ và Long Liên đều cả kinh,



      “Cha, ngươi sớm biết tiểu Thất học y thuật?” Lạc Hoài Lễ nhịn được, đem nghi vấn trong lòng ra.



      Lạc Hoài Lễ nhìn , đáy lòng thầm than, “Đúng, bốn năm trước ta biết!”



      Lạc Hoài Lễ lui về phía sau từng bước, Long Liên dựa người vào khung cửa, lung lay sắp đổ.



      Tiểu Thất y thuật trác tuyệt, vì sao để ai biết?



      Lạc Hoài Lễ còn muốn gì nữa, Kỳ An đến ngồi trước giường Lạc ,



      “Lạc thúc thúc, chuyện này để sau , chúng ta chuyện bệnh của ngươi trước !” Tất cả mấy chuyện tào lao này đều quan trọng, mấu chốt giờ chính là cởi bỏ khúc mắc trong lòng , bằng nếu có lần sau, sợ là thuốc và châm cứu đều có hiệu quả nữa.



      chuyện bệnh của ta?”



      “Đúng vậy. Lạc thúc thúc hẳn là nghe tâm bệnh hoàn tu tâm dược y ?”



      Lạc trả lời, tâm dược của , sớm thể có.



      Kỳ An nhìn vẻ ảm đạm của , chỉ nhanh chậm , “Việc qua thể kéo lại, nên suy nghĩ nhiều! đau thể ức, phải quên nó !”



      “Quên?” Lạc nhắm mắt, nửa ngày, ho khan vài cái mới cúi đầu , “Tiểu Thất, làm sao quên là quên. xâm nhập vào máu thịt, tuy muốn quên mà quên được, đâu phải tùy vào ta tác chủ.”



      “Nếu như thể quên được, hãy vĩnh viễn ghi khắc ! Vĩnh viễn ghi khắc, lại chỉ có thể ngẫu nhiên nhớ tới, chỉ nhớ tới những điều tốt đẹp mà quên những ký ức thống khổ.”



      Lạc mở mắt nhìn nàng, trong mắt có lắng đọng nỗi thống khổ nhiều năm.



      Kỳ An cười tủm tỉm, “Lạc thúc thúc nương ta mà, nếu như , nên để nàng biến thành người làm cho người ta thống hận. Ngươi đừng vội biện giải, ngươi xem xem, ngươi luôn sa vào trong tình trạng thống khổ thể tự kiềm chế, những người bên cạnh ngươi, thương quan tâm ngươi nhất định thống hận nương ta, nếu như có nàng, làm sao có thể hại ngươi ra như vậy?”



      “Cho dù chính là ngươi, cũng có những lúc đau đớn đến thở nổi, nhất định cũng từng rất oán hận, hận nương rời , hận hai người thể gần nhau.”



      Lạc mở miệng, nhưng cái gì cũng ra.



      Kỳ An tiếp tục, “Ngươi xem, chỉ vì vậy, ngươi đem những người chung quanh trở nên xa lạ, đem lúc gặp nhau biến thành ngọn nguồn đau khổ, còn cầu cho chưa từng bắt đầu. Lạc thúc thúc, ngươi nàng như vậy, thực là đáng tiếc, có đúng ?”



      Lạc đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt có nỗi hoài niệm sâu xa, “Tiểu Thất như vậy, rất giống A Quý. Mỗi khi nàng muốn ta làm chuyện gì, cũng đều năng hùng hồn thế này, làm cho ta, ràng là muốn, lại vô lực cự tuyệt.”



      Kỳ An cười cười, “Vậy Lạc thúc thúc, ngươi hãy thử lần , ít nhất là đừng để mình sa vào đau buồn nữa, hãy tập hòa mình vào với những người bên cạnh .”



      Lạc nhìn nàng, “Được, ta cố gắng, vĩnh viễn ghi nhớ, chỉ thi thoảng nhớ tới thôi. Cho dù có nhớ cũng chỉ nhớ tới những ngày tháng tốt đẹp!”



      Lại thở hơi, “Nhưng tiểu Thất à, cả đời này của Lạc ta chỉ nữ nhân, đến chết cũng thay đổi.”



      Nhãn tình Kỳ An có chút nóng lên, nhìn khuôn mặt kiên nghị của Lạc , than, “Kỳ , nàng thực là may mắn. Cả đời si tình, có mấy người có thể làm được!” Mà đời si tình, có năm tháng chứng minh.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 49: NĂM THÁNG
      Edit: Ladybjrd

      Đợi Lạc uống thuốc xong, Kỳ An giúp nằm xuống.



      Lạc nhìn Hiên Viên Sam, lại nhìn Kỳ An, “Tiểu Thất, thời gian này ngươi hãy ở lại trong phủ , khỏi phải lại lại mệt nhọc.”



      Tiếng vừa dứt, liền có ba ánh mắt nhất tề phóng tới.



      Tiểu Thất vừa định , Hiên Viên Sam đứng trước mặt nàng. Tiểu Thất chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng , gì. Khinh Ngũ lại có ở đây, đứng chắn trước mặt nàng chuyện với Lạc , liệu Lạc có thể hiểu hay ?



      Hiên Viên Sam đương nhiên , nhất là khi có Khinh Ngũ. chỉ trừng mắt, lạnh lùng nhìn Lạc . Tầm mắt hai người giao nhau.



      Lạc rời tầm mắt trước, đột nhiên cười, “Ta chẳng qua là luyến tiếc tiểu Thất.”



      Tình duyên của tiểu Thất và Hoài Lễ, vẫn muốn có thể tiếp tục.



      Lúc Hoàng thượng hạ chỉ lại đúng là lúc có công vụ trong người. Chờ đến khi thu được tin tức quá muộn, thể vãn hồi. nhìn thấy tiểu Thất tươi cười, đau lòng nhưng thể làm gì được.



      nên sớm biết, bằng vào A Quý kiêu ngạo, dạy dỗ nhi nữ như thế nào!



      Chỉ là, tâm Lạc Hoài Lễ, hiểu hơn ai hết. chịu đời tình khổ, muốn nhi tử phải chịu đựng nỗi đau này. Huống chi, xét đến cùng, trong đó cũng có phần trách nhiệm của ngườ làm cha như . Hoài Lễ từ tới lớn đều luôn luôn thuận buồm xuôi gió, kiêu ngạo tự phụ thành tự nhiên. ràng nhìn ra nhưng vẫn chưa từng đề điểm, chỉ nghĩ rằng đó là tính khí tuổi thiếu niên, ngày tự hết.



      Ai có ngờ rằng cái giá phải trả lại chính là tình ban đầu của .



      Hiên Viên Sam gì, kéo tay Kỳ An ra ngoài.



      “Chờ chút!” Lạc kêu lên.



      Hiên Viên Sam mắt điếc tai ngơ, cứ thế kéo Kỳ An ra cửa.



      Kỳ An thở dài, chân hơi chững lại, “Hiên Viên!”



      Hiên Viên Sam quay ngoắt lại, ngực phập phồng, hai mắt sáng quắc.



      Kỳ An nhìn , tỏ vẻ xin lỗi, nhưng Lạc thế nào cũng là trưởng bối, làm sao có thể được?



      Lạc , “Ta muốn hỏi tiểu Thất câu, mình.”



      Hiên Viên Sam đẩy mạnh cửa, sải bước ra ngoài.



      Cuối cùng, Lạc Hoài Lễ và Long Liên cũng khỏi.



      “Tiểu Thất, Vương gia phải người thường, ngươi thực xác định?” Lạc trịnh trọng hỏi.



      Kỳ An ngẩn ra chút rồi lập tức thoải mái trở lại, “Lạc thúc thúc lo lắng sau này ta gặp chuyện phiền toái sao? sao, ta cần quan tâm, ta tin .”



      Thanh hai người dù rất , rất khẽ, nhưng hai người ngoài cửa đều đồng thời chấn động. Hai người họ đều có nội lực bất phám, tự nhiên nghe được rất ràng.



      Hiên Viên Sam chậm rãi cúi đầu, khóe miệng lại ôn nhu cong lên.



      Lạc lắc đầu, “Ta phải cái này!”



      Kỳ An nghi hoặc nhìn về phía .



      Lạc có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, lấy trong ngực ra chiếc chìa khóa, “Ngươi mở chiếc hộp sắt dưới giường ra!”



      Dưới giường đúng là có chiếc hộp sắt, Kỳ An mở ra, sửng sốt.



      Bên trong xếp đặt rất gọn, có tí đồ dùng nữ tử như châu sai, kim sức, và mấy phong thư.



      “Mở lá thư cùng ra xem.” Tiếng Lạc truyền đến.



      Kỳ An hỏi nhiều, chỉ lấy ra lá thư đó, mở ra.



      Trong phòng yên tĩnh tiếng động. Hiên Viên Sam và Lạc Hoài Lễ đều lo lắng nhìn về phía cửa phòng.



      Mà Kỳ An, cảm thấy khiếp sợ, đúng là nửa ngày nên lời.



      Thư gửi cho Lạc , muốn hủy bỏ hôn ước, vì Tiêu Thất, tựa hồ thương nam tử khác. Mà phụ tử Tiêu gia lòng bảo vệ Tiêu Thất, thầm nghĩ để nàng tự do khoái hoạt nên cũng báo cho nàng biết nàng có hôn ước. Mà người kia, cũng là có ý.



      Tiêu Đại sợ có chuyện xảy ra với muội muội nên trước thanh minh với Lạc , nhân khi hai người còn chưa sinh tình, bằng như vậy giải ước, cũng làm chậm trễ lẫn nhau.



      Chẳng qua là Lạc cảm thấy muốn, cho nên mới trì hoãn việc này, cũng nghĩ tới việc lại kết thúc như thế.



      Lạc nhìn nàng, thanh rất , tựa hồ sợ làm kinh động nàng, “Có lẽ có ngày tiểu Thất khôi phục trí nhớ, cũng xác định được tâm ý của mình. Nếu như là Lạc Hoài Lễ, Lạc thúc chắc chắn để làm ngươi khó xử, nhưng nếu như là Vương gia, ngươi làm sao có thể dễ dàng rời , đuổi theo người ngươi muốn?”



      Kỳ An phục hồi tinh thần lại, gấp lá thư lại, bỏ vào trong hộp sắt.



      Chậm rãi thở ra hơi, nàng tiến lên, nhàng ôm Lạc , “Lạc thúc thúc, ngươi yên tâm, ta tự biết mình làm gì. Quá khứ, qua rồi.”



      Tình của Tiêu Thất theo nàng rời , vĩnh viễn mai táng.



      Lạc còn muốn gì nữa, lại bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, sau đó,



      “Nương!” thanh trong trẻo vang lên.



      Kỳ An sửng sốt, Lãng nhi?



      “Nương!” Lãng nhi vừa chạy từ ngoài cửa lớn vào vừa kêu, kéo theo phía sau đám người.



      “Tiểu Lãng nhi, ngươi chậm chút!” Hiên Viên Ký lau mồ hôi, khẩn trương hô lên, hiểu vì sao ràng là chân ngắn béo tròn mà lại chạy nhanh như vậy.



      Mời vừa rồi ở trong cung, và Hồ thái y về bệnh tình của Lạc , trong lúc vô tình có nhắc tới tiểu Thất, chú ý tới Lãng nhi đột nhiên xuất ở bên cạnh.



      Kết quả là, hài tử kia vừa nghe thấy vọt chạy ra ngoài cung.



      Tiêu Lịch kia chỉ nghe câu của Lãng nhi, liền mặt nhăn mày nhíu ôm Lãng nhi mà chạy, làm hại và Phượng Định vất vả đuổi theo.



      Kết quả, tiếng kêu “nương” trước cửa Lạc phủ vang lên, Hiên Viên Ký cũng chỉ biết cười khổ. Nha đầu kia và Lãng nhi, quả nhiên là mẫu tử.



      Uổng công Vương thúc tính mọi mưu lược, cái ôm của nha đầu kia tại võ lâm đại hội đem quan hệ của hai người sáng tỏ thiên hạ; mà Lãng nhi, Hiên Viên Sam lại thở dài, đường từ hoàng cung tới Lạc phủ thét “nương”, chỉ còn thiếu nước chiêu cáo thiên hạ.



      “Nương!” Lãng nhi nhìn tới bao ánh mắt kinh ngạc đổ tới, thẳng đường chạy tới mở cửa phòng Lạc .



      “Lãng nhi?” Lạc ngạc nhiên.



      “Nương! Oa!” Lãng nhi liền bổ nhào vào lòng nàng, thương tâm nghẹn ứ từ lâu rốt cục bùng nổ, khóc đến thê thảm.



      “Lãng nhi!” Kỳ An đau lòng thôi, vội vàng đưa tay lên mặt , ngừng cọ, “Sao lại khóc thành như vậy a, phải nương đến đây sao?”



      “Ô ô! Nương gạt người, ngươi ràng là tháng, mà thiệt nhiều tháng tới.” Lãng nhi lên án, tiếp tục há mồm khóc lớn.



      “Được rồi, được rồi, đều là nương tốt, nương sai rồi, Lãng nhi tha thứ cho nương được ?” Nước mắt càng lau càng nhiều, Kỳ An ôm chặt , ôn nhu dỗ dành.



      được! ! Nương lâu như vậy tới tìm Lãng nhi, có phải là cần Lãng nhi ?”



      “Làm sao như thế được? Nương thích nhất chính là Lãng nhi, làm sao có thể cần chứ?”



      “Mặc kệ, mặc kệ. Dù sao cũng là nương sai.” Lãng nhi ôm cổ nàng, thương tâm khóc.



      Ngoài mấy người Hiên Viên Sam, Hiên Viên Ký và Tiêu Lịch ra, những người khác sớm ngây ngốc thành đoàn.



      Mặt Lạc Hoài Lễ thoắt xanh thoắt trắng, liên tiếp lui về phía sau vài bước, chân mềm nhũn ngồi bệt mặt đất, trong đầu ong ong. Hài tử kia, gọi nàng là nương?



      kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đôi mẫu tử kia.



      Lãng nhi, bốn tuổi, trong ánh mắt có bóng dáng , mà nương , bốn năm trước, là thê của .



      Lạc cũng cả kinh ngồi dậy, chỉ vào Lãng nhi, nửa ngày mới thốt ra câu, “Lãng nhi, là hài tử của tiểu Thất?” Bao nhiêu khí lực bị câu này tiêu hết, suy sụp nằm xuống, Kim Vân đúng lúc đỡ lấy .



      “Lãng nhi, là hài tử của tiểu Thất?” kéo Kim Vân, tựa hồ có chút thể tin được.



      Kim Vân mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.



      Ngón tay Lạc run lên, vô lực rớt xuống.



      Khó trách lúc mới gặp thấy giống, gặp lại liền cảm thấy hợp ý, hóa ra là máu mủ tình thâm.



      Long Liên phía xa ngã ngồi mặt đất, vô lực đứng dậy.



      Tiêu Thất năm đó có hài tử! Hài tử, hài tử, trở thành giấc mơ thể thành của nàng mỗi đêm.



      Tất cả mọi chuyện, rốt cục sao lại trở thành thế này?



      Nàng dùng hài tử để bức Tiêu Thất rời , mà Tiêu Thất, có hài tử, lại hề đề cập tới, tự thân rời .



      “Tiêu Thất, Tiêu Thất!” Mỗi lần kêu, trong lòng lại tích thêm lần máu, nàng ràng muốn rời , vì sao còn muốn có hài tử này?



      Lãng nhi khóc tới sắp thể thở. Kỳ An bất đắc dĩ, vỗ vỗ mặt , “Lãng nhi, sao lại càng khóc càng thương tâm? Ngươi khóc làm nương cũng muốn khóc a!”



      Lãng nhi để ý tới nàng, chôn mặt vào cổ nàng, chuyên tâm khóc.



      Thở dài, thở dài, lại thở dài, “Ai! Khóc nhìn là xấu a!”



      Lời này vừa ra, tiếng khóc lập tức biến mất. Lãng nhi ngẩng đầu, vẫn còn thở gấp vì mệt. đôi mắt đỏ mở to ủy khuất nhìn nàng.



      Kỳ An nhìn tay áo ướt đẫm của mình, liếc tới Hiên Viên Sam đứng ở cửa, vươn tay ra, “Đưa áo khoác ta dùng chút.”



      Dù sao cũng dùng để lau mồ hôi cho nàng, giờ dùng để lau nước mắt cho nhi tử nàng hẳn là vấn đề gì ! Kỳ An nghĩ.



      “Nhìn xem, mắt đều sưng đỏ cả lên rồi, thực giống con thỏ .” Kỳ An có chút đau lòng.



      Lãng nhi mếu máo phản đối, “Lãng nhi ko giống con thỏ !”



      “Vậy giống cái gì, tiểu quỷ!”



      Lãng nhi sụt sịt, lại cúi mặt vào cổ Kỳ An, rầu rĩ , “Cho dù giống cũng là con thỏ đáng nhất.”



      Kỳ An cười tủm tỉm, “Đúng vậy, có ai so sánh được với con thỏ Lãng nhi đáng của nhà chúng ta.”



      Lãng nhi ghé vào vai nàng, qua hồi lâu im lặng mới ngẩng mặt lên hỏi, “Nương, Lãng nhi khóc khó coi đúng ?”



      “Đúng, đúng, là đẹp nhất!”



      “Vậy nương, về sau nếu lúc nào tâm tình tốt có thể ngắm Lãng nhi, vui vẻ trở lại.” còn nhớ , nương nhìn những cái đẹp mắt ngẩn người nhìn ra cửa sổ nữa.



      Trong lòng ấm áp, Kỳ An ôm sát thân hình nhắn của , chỉ cảm thấy có được hài tử này là quá mãn nguyện rồi.



      Lau khô mặt cho Lãng nhi xong nàng mới đặt xuống đất.



      Lãng nhi nhìn nàng, sau đó chạy tới trước giường Lạc , nhăn nhăn mặt, “Ông nội, ngươi khỏe chưa? Lần trước Lãng nhi tới thăm ngươi, ngươi sinh bệnh rồi.”



      Lạc vươn tay ra vuốt gương mặt , kích động , “Xin lỗi làm Lãng nhi sợ, lần sau Lãng nhi đến, ông nội nhất định sinh bệnh.”



      Lãng nhi kiêu hãnh ngẩng đầu, “Đó là đương nhiên, nương là lợi hại nhất, nương sao ông nội có thể bị bệnh nữa chứ.”



      Lạc nở nụ cười, “Lãng nhi, gọi ông nội nữa được ?”



      Lãng nhi ngoan ngoãn kêu tiếng, “Ông nội!”



      Cùng tiếng xưng hô nhưng giờ phút này nghe tâm tình thấy khác. Lạc vui mừng cười, nhãn tình lại dần dần mơ hồ. Hài tử này là thân nhân của cả và nàng, là mối quan hệ giữa nàng và .



      Kim Vân kích động vươn tay tới, “Lãng nhi, gọi ta tiếng nãi nãi được chứ?”



      Lãng nhi tìm nàng, đôi môi mím chặt lại.



      “Lãng nhi!” Kỳ An ở phía sau kêu lên tiếng.



      Lãng nhi quay lại, bổ nhào vào lòng Kỳ An, ủy khuất kêu lên, “Nương!” rồi vùi đầu vào nàng chịu ngẩng lên nữa.



      Kỳ An thở dài, nâng mặt lên, đồng ý nhìn , “Lãng nhi!”



      Lãng nhi nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống, “Ôi!”



      “Sao vậy?” Kỳ An cả kinh, cũng ngồi xuống.



      “Nương, Lãng nhi còn chưa ăn cơm, đói tới đau bụng rồi!”



      “Xì!” Hiên Viên Ký đứng tựa vào khung cửa bật cười.



      “Người đâu, chuẩn bị cơm.” Kim Vân vội vàng phân phó.



      Lãng nhi lắc đầu, nắm ống tay áo Kỳ An, “Nương, Lãng nhi biết chỗ có đồ ăn ngon, nương cùng Lãng nhi được ?”



      Kỳ An lắc đầu thở dài, đứa này!



      Miệng Lãng nhi chun lại, cúi đầu cọ cọ vào Hiên Viên Sam, “Cha, nương cũng thích Lãng nhi, đưa Lãng nhi ăn, cha đưa Lãng nhi .”



      Khóe miệng Hiên Viên Sam cong lên, ngồi xuống ôm , gật đầu.



      Ôm Lãng nhi được hai bước, quay đầu nhìn Kỳ An, khóe môi khẽ nhếch. Lãng nhi cũng ghé lên vai nhìn nàng.



      Kỳ An bất đắc dĩ , “Lạc thúc thúc, ngày mai ta tới xem lại cho ngài, ngài chỉ cần uống thuốc đúng giờ, nhớ kỹ lời ta là được rồi.”



      “Nương!” Lãng nhi dài giọng gọi nàng, “Lãng nhi đói sắp ngất rồi! Ôi, đói quá, đói quá, đói đau cả bụng rồi!”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 50: BAN ĐÊM
      Edit: Ladybjrd

      “Nương bế!” Vừa ra khỏi cửa, Lãng nhi giang hai tay ra.



      Kỳ An liếc cái, “Ta cũng đói bụng, có sức!”



      “Nương!” Lãng nhi mếu máo nhìn nàng, nước mắt muốn rớt ra, trông đáng thương.



      Hiên Viên Sam vỗ vỗ đầu , tiến đến bên Kỳ An, Lãng nhi vươn người ra ôm lấy cánh tay nàng, nũng nịu gọi, “Nương!”



      Kỳ An lên tiếng, ôm lấy . Hai cánh tay Lãng nhi liền ôm lấy cổ nàng, gương mặt lộ vẻ thỏa mãn, “Nương, Lãng nhi rất nhớ ngươi!”



      Kỳ An ôm chặt hơn, “Ân!” rồi cúi mặt xuống đỉnh đầu , mắt nóng lên.



      Lãng nhi ngoan ngoãn trong lòng nàng. Quả nhiên là nương ôm vẫn thoải mái nhất.



      được đoạn, Lãng nhi sờ vào trong ngực áo, lôi ra tờ giấy, đắc ý mở ra cho Kỳ An xem, “Nương, ngươi xem.”



      Kỳ An cúi đầu



      “Phúc Yên tửu lâu, bảo tháp thịt; quân lâm, nước cạn ngư…”



      “Cái gì vậy?” Kỳ An hiểu nhìn nhi tử.



      Lãng nhi dương dương tự đắc, “Thái tử ca ca từng đưa Lãng nhi nếm qua đồ ăn ngon, Lãng nhi đều nhớ để chờ nương tới cùng nương ăn!”



      Kỳ An ngẩn ra, trong lòng ấm áp, nhịn được hôn lên mặt , “Được!”



      lát sau, đột nhiên lại nghĩ tới việc gì, Kỳ An quay đầu với Hiên Viên Sam, “Lãng nhi cũng gọi là thái tử ca ca, vậy chẳng phải về sau thái tử điện hạ là tiểu bối của ta sao.”



      Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy có chút ổn. Nhìn trộm lên, quả nhiên bắt gặp Hiên Viên Sam bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt ba quang lưu chuyển, doanh doanh ý cười.



      Nàng lập tức nhìn chỗ khác, dám nhìn lại , chỉ có đôi tai đỏ ửng lên là tố cáo nàng.



      Hiên Viên Sam giữ nàng lại, mở miệng, “Để ta ôm Lãng nhi !”



      Kỳ An ngẩng đầu, mặt còn chưa hết nóng, nhìn ánh mắt sáng rực của Lãng nhi, lắc lắc đầu, “ cần, ta sao.”



      Lãng nhi úp mặt lên vai Kỳ An, , “Ân, Lãng nhi cũng thấy phiền.”



      Kỳ An buồn cười, bất đắc dĩ liếc Hiên Viên Sam, “Ta hình như làm hư Lãng nhi nhà chúng ta rồi.”



      Lãng nhi nhà chúng ta? Hiên Viên Sam cười tủm tỉm, ánh mắt càng sáng ngời.



      Cuối cùng, vẫn là cùng Lãng nhi ăn ở những nơi gọi là đâu so được. Sau đó, lại cùng ngồi ở bờ sông xem đèn hoa đăng.



      “Nương, ngươi xem, chiếc đèn kia đẹp, giống bông hoa!”



      “A! Nương, lại tới chiếc siêu cấp lớn.”







      Cả đêm đều nghe thấy thanh vui vẻ của Lãng nhi.



      “Lãng nhi, nương hỏi ngươi việc nhé?” Kỳ An vuốt đầu Lãng nhi.



      Hiên Viên Sam trong lòng thoáng động, hô hấp chợt nhanh.



      “Nương!” Lãng nhi ngẩng đầu nhìn nàng, tựa hồ có chút khó hiểu.



      Ánh mắt Kỳ An ấm áp, chọn lựa từ ngữ nhàng , “Lãng nhi, chuyện về Lạc gia, ngươi biết được gì rồi?”



      Dựa vào phản ứng của Lãng nhi, hẳn là biết gì đó. Lãng nhi là bảo bối của nàng, nếu có chuyện gì ràng, lỡ đâu bị hài tử hiểu lầm, sợ rằng ám ảnh .



      Lúc trước rời có gì ngoài đau lòng, tuyệt vọng, quan trọng nhất là nàng cũng cảm thấy được hoàn cảnh kia thích hợp cho hài tử của mình. Nàng muốn hài tử khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên, trong lòng tràn ngập tình , thiện lương và trong sáng.



      Lãng nhi bất an nhìn nàng, lại cúi đầu giật vạt áo nàng, giọng , “Nương, ngươi giận Lãng nhi sao?”



      Kỳ An nhéo nhéo má , “ có, chẳng qua là muốn nghe Lãng nhi cho nương biết xem có phải Lãng nhi nghe thấy người khác ?”



      Lãng nhi vùi đầu vào ngực nàng, “Nương, Trường Lan di cho Lãng nhi cả rồi, từ lúc theo nương vào Lạc phủ, đến lúc Lãng nhi được sinh ra, Trường Lan di kể hết rồi.”



      Kỳ An có chút kinh ngạc. Với tuổi tác của Lãng nhi, nên sớm cho những chuyện phức tạp như vậy. Kỳ An giữ đầu “Sao Trường Lan di lại kể cho Lãng nhi những chuyện đó?” Bằng vào tính cách của Trường Lan, chắc chắn là muốn nhắc tới người và việc của Lạc phủ.



      Lãng nhi ôm nàng, “Là Lãng nhi hỏi Trường Lan di, người khác đều có cha, tại sao Lãng nhi lại có? Trường Lan di Lãng nhi cũng có cha, chỉ là cha cần nương.”



      Kỳ An lắc đầu, “ phải cần Lãng nhi…”



      Nước mắt Lãng nhi chảy ra “Trường Lan cũng vậy, đó là biết có Lãng nhi tồn tại, nhưng mà nương, Lãng nhi là Lãng nhi của nương, cần nương chính là cần Lãng nhi.”



      Lãng nhi cố ưỡn thẳng người, gương mặt nho nhắn có chút ngây thơ kiên nghị, “Lãng nhi cần người cha đó, Lãng nhi tự mình tìm người cha cho mình.”



      Kỳ An thở dài, “Lãng nhi, đó đều là chuyện người lớn, ngươi chỉ cần nhớ ngươi chính là Lãng nhi mà nương nhất, nương hy vọng ngươi có thể vui vẻ lớn lên. cần hận gì cả. Hận thù lấn át hạnh phúc trong lòng ngươi. Tâm con người chỉ có hạn, nếu hận lớn quá có chỗ cho thương.”



      Nàng mỉm cười, “Ngươi là hài tử đáng , thông minh, mắt ngươi hãy nhìn những việc tốt đẹp, như vậy mỗi ngày của ngươi đầy ánh dương ấm áp, buổi tối tràn ngập ánh sao. Với những việc tốt Lãng nhi chỉ cần biết cách bảo vệ chính mình là được, cần suy nghĩ nhiều.”



      Lãng nhi nhìn nàng, cái hiểu cái , suy nghĩ lát rồi , “Nương, ta nghĩ tới việc tốt, ta chỉ là thích những người đó. Nương, thích có thể chứ?”



      Kỳ An khẽ thở ra, “ thích cũng được. Nếu Lãng nhi của chúng ta thích cái gì, tránh xa ra là được.”



      Lãng nhi lúc này đột nhiên nhảy dựng lên, mặt lộ vẻ vui mừng, chỉ tay về phía Hiên Viên Sam, “Nương, vậy người cha kia Lãng nhi thích, nương cũng thích chứ?”



      Hai ánh mắt, lớn nhất tề phóng tới, Kỳ An mở miệng, cảm thấy yết hầu có chút nuốt trôi.



      Chỉ cảm thấy tựa hồ ở phía xa xa, đám người Phượng Định làm bộ lơ đãng nhìn lại.



      Kỳ An chỉ có thể cười gượng hỏi, “Lãng nhi có thể cho nương biết vì sao ngươi lại thích ?”



      “Cha nhìn rất đẹp mắt!” thản nhiên đáp, nhìn sắc mặt như ngọc vừa lập tức thay đổi của ai đó.



      Kỳ An chỉ có thể nhìn qua đuôi mắt, cẩn thận , “Vậy lỡ về sau lại xuất người đẹp hơn sao?” Lãng nhi có muốn đổi cha khác ? Đương nhiên, câu này nàng thể hỏi ra miệng.



      Lãng nhi suy nghĩ chút, mặt như vừa gặp phải vấn đề nan giải, “Nếu có chuyện đó, liệu chúng ta có thể đổi cha ?” rồi nhãn tình sáng lên, cười , “Đúng vậy, đổi cha là tốt rồi, phải nương?”



      “Bịch” “Bịch”, xa xa truyền đến tiếng người ngã xuống đất, còn có tiếng kêu ủy khuất sợ hãi của Khinh Ngũ.



      Kỳ An ngây người ngẩn ngơ chút rồi bật cười ha hả.



      đầu Hiên Viên Sam là tảng mây đen lớn. chưa từng nghĩ cái ngoại hình đẹp mà vốn cho là vô dụng lại có ngày cần dùng tới để lấy lòng hài tử.



      Tuy nhiên, nhìn đôi mẫu tử cười đến vui vẻ kia, cũng nhịn được cong lên khóe miệng, hiểu sao hề có ý định bước tới, chỉ có mong có nam tử nào có bộ dạng đẹp hơn xuất trước mắt Lãng nhi.



      Lãng nhi rốt cục cũng buồn ngủ, gục đầu vào Kỳ An.



      “Kỳ An, ở trong biệt uyển vương phủ, được ?” Hiên Viên Sam hỏi nàng.



      Kỳ An nghĩ nghĩ, “Như vậy tốt lắm đâu. Ngoại công ta có để căn nhà cho nương ở kinh thành, chúng ta đến đó ở là được.”



      Hiên Viên Sam nghiêng đầu, nhìn thần sắc ra sao. hồi lâu sau mới đưa tay lên, “Nhưng, Kỳ An, ta muốn ta và ngươi tách ra, ta sợ ngươi lần nữa biến mất khỏi thế giới của ta.”



      Có lẽ chỉ có , tương tư thành tật, lo được lo mất, đáy lòng ảm đạm.



      “Được!” Kỳ An đứng lên, đưa Lãng nhi cho , “Tiểu tử này mấy tháng thấy mà béo ra rồi.”



      Nàng vẫy vẫy tay, đứng lên vài bước, lại quay đầu lại kêu lên, “Ngươi còn ? Ta lại biết đường. Đúng lần đến đó là bị buộc ngựa dắt tới mà!”



      ——–



      Đặt Lãng nhi lên giường, lại hôn mấy cái lên trán , Kỳ An mới lưu luyến đứng dậy, định rửa mặt chút.



      Lúc quay đầu lại mới phát Hiên Viên Sam đứng ở cửa, an tĩnh nhìn nàng.



      Nàng ra, thuận tay kéo , ra tới ngoài mới thấp giọng hỏi, “Sao còn chưa nghỉ ngơi? Tối hôm qua ngủ được rồi.”



      Hiên Viên Sam lắc đầu, đột nhiên vươn hai tay ôm chặt nàng.



      Kỳ An hỏi, “Sao vậy?”



      cúi mặt chôn giữa tóc nàng, cứ như vậy an tĩnh ôm.



      Kỳ An chần chừ chút rồi cũng vươn tay ra, ôm lấy thắt lưng .



      Hiên Viên Sam nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác có nàng trong ngực cách chân .



      Hai ngày này vẫn luôn thấy bất an.



      Nàng và Lạc Hoài Lễ dù sao cũng từng da thịt thân cận, mà Lạc Hoài Lễ, Hiên Viên Sam tuyệt có nhìn nhầm thâm tình và nuối tiếc trong mắt .



      Nàng lại vô cùng khẩn trương lo lắng cho bệnh tình của Lạc , lại còn thốt lên gọi Kim Vân là nương.



      Vừa rạng sáng, nàng cùng Lạc Hoài Lễ thăm lại chốn xưa, lúc nàng trở về, khóe môi vẫn còn vương lại nụ cười.



      muốn hỏi nàng, có phải nàng và Lạc Hoài Lễ vẫn dư tình chưa xong, còn muốn hỏi, trong lòng nàng lúc này, và Lạc Hoài Lễ bên nào nặng bên nào .



      Nhưng hành vi ngu xuẩn như vậy, ngay chính nghĩ tới cũng cảm thấy buồn cười, làm sao có thể ra được?



      Vạn nhất, nàng vẫn muốn trở lại bên Lạc Hoài Lễ sao?



      Tay run lên, theo bản năng hơi siết tay lại. Cho dù có là thế, cũng tuyệt đối buông tay.



      Cảm thấy khác thường của , Kỳ An ngẩng đầu lên nhìn , trong mắt mang theo ý hỏi.



      Hiên Viên Sam chật vật quay đầu , như vậy, muốn để nàng nhìn thấy.



      “Hiên Viên,” thanh của nàng gọi tên trong đêm, nghe thấy ôn nhu lạ thường.



      tự chủ được, Hiên Viên Sam từ từ quay đầu lại.



      Nàng cười, giống như ánh trăng, động lòng người, “Từ lúc bắt đầu nắm lấy tay ngươi, ta buông ra. Nếu có người khác tới với ngươi, ta bảo Trường Lan và Trường Khanh đuổi nàng ta , còn nếu như chính ngươi bỏ , ta cũng cố gắng kéo ngươi trở về. Lúc này đây, ta muốn giữ lấy, giữ chặt, dùng cả tâm hồn mà giữ.”



      “Cho nên ngươi, cũng được buông tay, nếu lỡ cẩn buông rơi cũng phải cố gắng tìm trở về.”



      “Ngươi hiểu ?”



      Nàng ngẩng đầu hỏi .



      Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng mang theo vẻ đẹp huyền ảo.



      Hiên Viên Sam đương nhiên trả lời, chỉ chậm rãi, chậm rãi cúi đầu xuống, chạm môi vào môi nàng.



      Giống như đụng chạm nhàng nhất, lại là dùng hết thâm tình cả đời;



      Giống như là lực đạo nhàng nhất, lại hao hết toàn thân vui sướng;



      Giống như chỉ nụ hôn môi bình thường, lại như là lời hứa ưng thuận suốt đời.



      “Hiên Viên Sam, phải ngươi chưa từng ôm nữ tử bao giờ sao?”



      Gật đầu.



      “Vậy làm sao ngươi làm được cái này?” tuy rằng có hơi ngượng nghịu chút, nhưng tổng thể xem ra hương vị cũng tệ lắm.



      Khóe miệng nhàng cong lên, ai đó dương tay, “Ta chí ít cũng từng là hoàng tử, trong cung đều có người dạy.”



      Trong lòng có chút thoải ái, “Tự mình dạy?”



      Nhanh chóng lắc đầu, “Có hình minh họa.”



      Miễn cưỡng thông qua, nàng hắng giọng, biểu rộng lượng: “Kỳ cũng sao, về sau làm thế là được rồi.”



      Gật đầu, nhìn ánh mắt nàng, ánh mắt cũng quang hoa lưu chuyển.



      “Hiên Viên Sam ngươi…” câu này nàng có cơ hội hết.



      Nam tử đều là háo sắc, tuy thanh lãnh như Hiên Viên Sam, khi động tình cũng là ngoại lệ.



      Trở lại phòng, Kỳ An vuốt đôi môi, đỏ mắt nóng tai nghĩ.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 51: HÀI TỬ
      Edit: Ladybjrd

      “Tốt lắm, chuyện của ngươi và tiểu Thất cùng Lãng nhi tại có thể cho ta từ đầu tới cuối.”



      Trong cung Chính Dương, Hoàng thượng đối diện Hiên Viên Sam.



      Hiên Viên Sam làm như thấy , bình tĩnh nhấp trà.



      Hoàng thượng tức giận, bỗng nhiên đứng dậy, “Lãng nhi là hài tử của Lạc Hoài Lễ, huyết thống hoàng thất thể để ngươi làm ẩu như vậy được!”



      Khinh Ngũ cảm thấy hai chân mềm nhũn, lại vạn phần bội phục chủ tử nhà mình khi chịu đựng cơn lôi đình của Hoàng thượng mà còn có thể tự nhiên thoải mái như vậy.



      Chỉ đến lúc cảm thấy lửa giận kia sắp đốt cháy tới lông mi, Hiên Viên Sam mới nâng mắt lên nhìn nhìn Hoàng thượng, vung tay.



      Khinh Ngũ run rẩy đọc từng chữ, “Lãng nhi chính là hài tử của ta, đâu cần phải là huyết mạch hoàng thất. Huyết mạch hoàng thất, đối với người thích mà , đúng là gánh nặng.” xong, Khinh Ngũ tự lau mồ hôi mặt mình.



      Quả nhiên, Hoàng thượng mở to hai mắt ra nhìn, chỉ vào Hiên Viên Sam nửa ngày mới thốt ra được câu, “Ngươi, ngươi ghét bỏ?”



      Hiên Viên Sam khẽ nhướng mắt, “Huyết mạch hoàng thất có gì tốt? Phú quý quyền thế chính là con dao hai lưỡi, có thể làm cho người ta hạnh phúc nhưng cũng có thể làm cho người ta thống khổ. Hoàng huynh, ngươi sinh ra trong hoàng thất, tất phải tỏ tường chứ.”



      Hoàng thượng chấn động, nửa ngày ra lời.



      Hiên Viên Sam thản nhiên cười, Khinh Ngũ tiếp tục ,



      “Ta và ngươi có từng giống như Lãng nhi, tùy ý làm nũng mẫu thân hay ? Mẫu hậu cao quý, trước mặt bao người liệu có thể vì thất hứa mà giải thích với chúng ta, dùng lời an ủi chúng ta? Ta dù có nguyện ý để Lãng nhi kế vị, Kỳ An và cũng nhất định cảm ơn!”



      Hoàng thượng nhìn , “Nhưng hoàng đệ, ngươi có từng nghĩ tới, về sau ngươi cũng có hài tử của chính mình?”



      Trầm mặc lâu, Hiên Viên Sam mới ngẩng đầu,



      “Ta sớm rằng nếu Lãng nhi có ý chọn con đường làm quan, chính là Hiên Viên Lãng, nếu muốn, vẫn có thể làm Tiêu Lãng hoặc là bất kỳ ai mà muốn trở thành.”



      Dừng chút, Khinh Ngũ mở miệng, “Chỉ có trừ bỏ Lạc Lãng.”



      Hoàng thượng nhất thời nên lời, Hiên Viên Sam đứng lên, tới bên bàn, đặt bút viết câu, “Hoàng huynh, ta nguyện ý nàng, chỉ cầu nàng cũng ta.”



      Tay cầm bút run lên, giấy loang ra mảng mực lớn, rốt cục vẫn viết tiếp, “Ta đối với nàng mà , có lẽ chẳng qua chỉ là tình thâm thể phụ, mà nàng đối với ta, cũng là tràn ngập trong lòng.”



      lâu sau mới vang lên thanh của Hoàng thượng, “Hoàng đệ, ta đương nhiên biết tâm ý của ngươi, hơn nữa Tiêu Thất vẫn là hài tử của nàng. Nhưng ngươi cũng phải thừa nhận, tương lai có dị nghị của người trong thiên hạ, cả ngươi và tiểu Thất đều thể tránh. Tiểu Thất dù sao cũng từng được gả cho , lại còn có hài tử, cho dù ngươi thừa nhận cũng thể bịt miệng chúng nhân. Vết sẹo này của ngươi còn bị người người chạm vào, đau đớn cho đến lúc thối rữa.”



      Hiên Viên Sam đưa bút ngừng, “Đây phải là vết sẹo, mà là hạnh phúc của ta. Ngươi xem, dù từng có người khác, nàng cuối cùng vẫn chọn ta, chứng tỏ nàng ta nhiều hơn với người khác, cho dù người khác đó có với nàng hài tử đáng như vậy.”



      Hóa ra khi tình sâu đậm còn chỗ cho oán hận.



      Mà Lạc Hoài Lễ lúc này đứng trước cửa vương phủ, “Phượng Định, ta muốn gặp tiểu Thất.”



      Phượng Định chớp mắt, “Vương gia tiến cung, tiểu thư có việc ra ngoài, xin lỗi.”



      Lạc Hoài Lễ bình tĩnh nhìn , “Ngươi ngày nào cũng dùng đúng lý do này để thoái thác. Phượng Định, ngươi hể đổi cái cớ khác hay sao?”



      Phượng Định trầm giọng , “ thể.”



      Lạc Hoài Lễ hít sâu hơi, mặt nhăn lại.



      lời nào, Phượng Định cũng lời nào, chỉ đứng thẳng tắp tựa như núi trầm mặc.



      Lâu sau, Lạc Hoài Lễ là người phá vỡ thế giằng co này, “Phượng Định, ta có vài việc muốn với tiểu Thất, ngươi nghĩ ta muốn qua mặt Vương gia nhà ngươi sao? Dù sao, đó cũng là quá khứ thể tham dự, mà đó là quá khứ của ta.”



      “Huống chi,” kéo dài giọng, “Ta tin ngươi cũng thấy tiểu Thất đối với cha ta khẩn trương thế nào. Ta và nàng từng là phu thê, chỉ vì chút hiểu lầm mà tách ra, ngươi có thể khẳng định trong lòng nàng còn chút tình ý nào với ta ? Mà chuyện này nếu chúng ta trước mặt vương gia nhà ngươi, ngươi có đảm bảo đau lòng?”



      Lạc Hoài Lễ có thể trở thành phụ tá đắc lực của thái tử, đương nhiên phải có chỗ hơn người. Dù sao cuối cùng, vẫn là vào được cửa phủ.



      Lãng nhi được Trường Khanh và Trường Lan đưa đến chỗ Tiêu Lịch. Lúc Lạc Hoài Lễ vào, Kỳ An xem những bức tranh Lãng nhi vẽ.



      Khóe miệng nàng mang theo nét cười. Lãng nhi trời sinh hiếu động, cũng may là vẫn còn đủ kiên nhẫn để vẽ.



      Lạc Hoài Lễ dừng bước phía xa, nhìn thấy tiểu Thất ở trong đình vừa tủm tỉm cười vừa lật xem tranh, chợt có chút hoảng hốt, tựa hồ thời gian đảo ngược, lại nhớ tới lúc và tiểu Thất mới thành hôn.



      “Tiểu Thất!” cúi đầu gọi, giống như khi đó, lúc tan triều về nhà ôn nhu gọi nàng.



      Mà nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, cười tươi sáng lạn, trong mắt lấp lánh ánh sao, “Hoài Lễ, ngươi về rồi!”



      theo thói quen hôn nàng rồi mới ôm lấy nàng , “Ân, ta về.”



      Nàng hơi hơi đỏ mặt, ánh mắt nhìn ra xung quanh, dám nhìn .



      tại, nàng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Lạc tướng quân!”



      Chỉ tiếng này đánh nát mọi mơ mộng của , khiến đau đớn.



      Từ từ nhắm hai mắt lại, nắm chặt hai tay hòng khống chế cảm xúc. hồi lâu sau, mới đè nén được bi thống, mở mắt ra , “Tiểu Thất, ra ngoài chút được ?”



      Có vài chuyện, thể ra ở trong này.



      Mãn đình tao nhã sạch này nhắc nhở nhớ tới nam tử thanh nhã tuyệt thế kia.



      Kỳ An lắc đầu, “Ta rất ràng, giữa chúng ta còn chuyện gì nữa.”



      “Tiểu Thất!” Lạc Hoài Lễ tiến lên từng bước, cắt lời nàng, “Nể ta từng tiếp nhận ngươi từ Lục ca, nể tình nghĩa vợ chồng từng có giữa chúng ta, ngươi theo ta ra ngoài chút, được ?”



      Kỳ An .



      Nắm chặt tay, Lạc Hoài Lễ nhìn nàng, “Tiểu Thất, ta chỉ có vài lời thể yên lòng.”



      Lạc Hoài Lễ mang theo Kỳ An, chậm rãi tiêu sái .



      Hai người qua ngã tư đường nhộn nhịp, qua hẻm cầu dài, thẳng tới bên bờ sông, cỏ xanh mượt mà.



      “Tiểu Thất, ngươi xem, đó là cửa hàng may mà ngươi thích nhất, khi đó ngươi còn làm cho ta túi thơm.”



      “Tiểu Thất, ngươi xem, đây là nơi ngươi nghịch ngợm in dấu chân, đến bây giờ vẫn còn đó.”



      “Tiểu thất, ngươi xem…”



      Đây đều là những nơi bọn họ từng đến, khi đó tân hôn ngọt ngào.



      Đêm khuya, tỉnh giấc vì ác mộng, nàng lau khô nước mắt, khẽ khàng tiến sát lại người , cho tới khi cảm thấy ấm áp mới mỉm cười nhắm mắt lại.



      Lúc đó, đối với người kia đều là toàn tâm toàn ý , nàng lúc nào buông lỏng phòng bị, luôn cố gắng để nhiều như nàng.



      Nàng là cố gắng, tâm động cho nên mới đau như vậy.



      Kỳ An lắc lắc đầu, muốn nghĩ tiếp.



      Quá khứ có ngọt ngào thế nào vẫn thể thay đổi kết cục.



      giờ lại nhắc lại, phỏng có ích gì?



      Nàng và , cũng thể quay trở lại quá khứ.



      “Lạc Hoài Lễ!” nàng gọi , thở dài rồi cười mỉm, “Quá khứ cần nhắc lại, nhắc lại có ý nghĩa gì?”



      “Ngươi rốt cục cũng gọi ta là Lạc tướng quân nữa.” Lạc Hoài Lễ khẽ cười.



      Kỳ An nhìn , “ ra cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, ngươi cần coi trọng như vậy.”



      “Vậy hãy gọi ta Hoài Lễ !”



      Kỳ An mấp máy môi, xưng hô thân mật như vậy, nàng thể gọi nữa.



      “Tiểu Thất, ngươi cảm thấy bao nhiêu trừng phạt này còn chưa đủ hay sao?”



      Kỳ An ngạc nhiên ngẩng đầu, trông thấy biểu tình chua sót của , nàng chậm rãi lắc đầu, “Lạc Hoài Lễ, mặc kệ ngươi có tin hay , ta chưa bao giờ có ý nghĩ trừng phạt ngươi.”



      Lạc Hoài Lễ bỗng nhiên cười ha hả, “ trừng phạt ta sao? Tiểu Thất ngươi có cốt nhục của ta, lại dứt khoát rời . Ngày gặp lại, hài tử của ta gọi ta là thúc thúc, lại kêu nam nhân khác là cha. Mà thê tử của ta, cười với nam nhân khác, tự nhiên gọi ta là tướng quân như người xa lạ. Tiểu Thất, ngươi còn đây phải là trừng phạt?”



      “Tiêu Thất, ngươi tự xưng là thiện lương, lại đối với ta tàn nhẫn.”



      Kỳ An lui về phía sau từng bước, bỗng nhiên có chút bi ai.



      Lạc Hoài Lễ tiến lên từng bước, chăm chú ôm nàng, để ý nàng giãy dụa, chỉ dùng hai tay khóa chặt nàng trước ngực, “Tiểu Thất, trở về bên cạnh ta, chúng ta nhà ba người vui vui vẻ vẻ cùng chỗ, được ?”



      Kỳ An dùng sức đẩy ra, “Lạc Hoài Lễ, thể, thể nữa.”



      “Tại sao thể? Bởi vì Hiên Viên Sam sao? Tiểu Thất, ngươi nên ràng, ngươi và có hạnh phúc. thân phận hiển hách, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt thiên hạ. Huống chi, ngươi làm sao có thể biết thay đổi?”



      Kỳ An lắc đầu, “Cho dù , chúng ta cũng có khả năng. Ta thể chấp nhận trượng phu của ta ôm nữ nhân khác mà vẫn ta, như vậy chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm.”



      Toàn thân Lạc Hoài Lễ chấn động, hai tay giữ chặt nàng, “Cái gì thể chấp nhận? Như vậy chúng ta thử xem!”



      Giữ chặt lấy hai tay nàng, ấn môi lên môi nàng, mang theo hơi thở nóng rực, vội vàng mà cuồng loạn.



      Kỳ An né tránh. Đôi môi lại như bóng với hình, chăm chú bám lấy mội nàng.



      Trong lòng vừa giận vừa vội, lần đầu tiên Kỳ An cảm nhận được sức lực khác biệt giữa nam và nữ.



      Lạc Hoài Lễ, ta tuyệt đối tha thứ cho ngươi, tuyệt đối .



      Nước mắt giọt giọt rơi xuống, mang theo tuyệt vọng cùng thê lương.



      Tay phải Lạc Hoài Lễ điểm huyệt nàng, đôi môi lại trượt xuống, trượt xuống xương quai xanh mảnh dẻ của nàng.



      Tiếng y phục bị xé rách vang lên, Kỳ An nhắm hai mắt lại.



      Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều thể chịu được sỉ nhục.



      Thà làm ngọc vỡ, làm ngói lành.



      Cho tới khi cảm thấy có gì đúng, Lạc Hoài Lễ mới ngẩng đầu, thấy khóe miệng nàng tràn ra vệt máu đỏ ghê người.



      Thần trí nhất thời tỉnh táo lại, mới biết vừa làm cái gì, “Tiểu Thất!”



      vừa sợ vừa vội hô to.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 52: AI SAI
      Edit: Ladybjrd

      Sắc trời dần tối, sắc mặt của chủ nhân vương phủ cũng dần tối.



      Lúc Hiên Viên Sam trở về chợt nghe tin tức tiểu Thất và Lạc Hoài Lễ ra ngoài cùng nhau.



      “Chỉ có hai người bọn họ?”



      Phượng Định dám ngẩng đầu, “Tiêu Lục công tử sắp hồi kinh, Trường Lan và Trường Khanh đưa Lãng nhi thiếu gia tới chỗ Tiêu thống lĩnh, thuận tiện thương lượng các công việc sau khi hồi kinh.”



      Hiên Viên Sam im lặng, Phượng Định ngay cả thở cũng dám.



      Qua hồi lâu, Khinh Ngũ mới hỏi, “Phượng Định ngươi sao lại theo?”



      Ánh mắt Hiên Viên Sam cũng đảo qua.



      Phượng Định đáp, “Có Dạ ở bên tiểu thư, Lạc tướng quân lại võ nghệ cao cường, ta nghĩ tiểu thư gặp nguy hiểm. Hơn nữa Lạc tướng quân là có việc cần mình với tiểu thư.”



      Khinh Ngũ nhảy dựng lên, hung hăng gõ lên đầu , “Phượng Định cái đồ ngu ngốc, chính vì có Lạc Hoài Lễ mới nguy hiểm đó.”



      Thời gian chút chút trôi qua, Phượng Định cảm thấy tâm càng ngày càng nặng.



      đương nhiên biết tâm ý của vương gia nhà mình với tiểu thư, mặc dù vương gia phân phó nhưng cũng biết vương gia muốn thấy tiểu thư và Lạc Hoài Lễ có gì liên quan.



      Cho nên mấy ngày trước đây Lạc Hoài Lễ đến, đều ngăn lại.



      Chẳng qua là hôm nay, Lạc Hoài Lễ kia mấy câu thuyết phục . Thừa dịp vương gia có mặt, tiểu thư và chuyện ràng, về sau dù tốt dù xấu cũng là kết thúc, bằng nếu càng kéo dài, chừng người bị thương vẫn là vương gia.



      vốn nghĩ rằng ra ngoài chuyện xong mau chóng trở về, vương gia biết. Ai mà nờ rằng vương gia trở về nửa ngày mà bóng dáng tiểu thư còn chưa thấy.



      Phượng Định đứng thẳng người, thần sắc nghiêm nghị, trong lòng lại thầm lo lắng. Chỉ mong tiểu thư có thể nghe lòng réo gọi, nhanh chóng trở về.



      “Cha, nương đâu?” Lãng nhi cũng là ở phòng sau tìm thấy người mới chạy tới hỏi .



      Trường Lan Trường Khanh cũng khẩn trương chạy lại.



      Hiên Viên Sam ôm lấy , đặt lên đùi, sau đó mới , “Nương có việc ra ngoài, sớm trở về.”



      “Nga! Nương ra ngoài a!” Lãng nhi kéo dài thanh , ngoan ngoãn gật đầu, thần sắc có chút uể oải.



      hôm nay được Tiêu thúc thúc khen ngợi, vốn rất kích động trở về là muốn cho nương. Kết quả nương lại ở nhà, bắt chờ lâu như vậy, cúi đầu, ngón tay đau quá!



      Hiên Viên Sam cũng rất nhanh phát miệng vết thương ngón tay , vội vàng cầm lấy, “Làm sao vậy?” rồi lập tức bảo Khinh Ngũ gọi đại phu.



      Lãng nhi vội vàng rút tay lại, nhãn tình hồng hồng, “Ta cần đại phu, nương chính là đại phu, ta muốn nương xem cho ta.”



      Hiên Viên Sam cẩn thận nhìn chút, miệng vết thương cũng quá sâu, phỏng chừng là do nắm cung quá lâu mà ra. Cũng phải là gì to tát, chắc lại muốn làm nũng nương, kệ .



      Nhưng màn đêm buông xuống mà Kỳ An vẫn chưa trở về.



      Hiên Viên Sam đứng ngồi yên, lại lần nữa hỏi Phượng Định, “Đúng là Dạ theo?”

      Phượng Định gật đầu, bằng cho dù có mười lá gan cũng dám để tiểu thư mình xuất môn.



      “Tiểu thiếu gia, ngươi ăn trước chút gì , bị đói mất!” Trường Lan .



      , ta phải đợi nương về.” Lãng nhi ôm bụng, ngồi xổm ghế.



      “Tiểu thiếu gia mà bị đói, lúc tiểu thư trở về nhất định tức giận!”



      Mặt Lãng nhi xị xuống, quay đầu sang bên, “Mặc kệ, ta chờ nương.”



      Trường Khanh đứng dậy, “Ta tới Lạc phủ tìm xem!”



      Hiên Viên Sam nhìn cái, cũng ngăn cản.



      Khinh Ngũ vội vàng gật đầu, “Cũng đúng, chừng là Lạc thượng thư giữ tiểu thư ở lại đó ăn tối.” cao hứng bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chợt va chạm ánh mắt lạnh như băng của vương gia, vội vàng che miệng lại, lui xuống.



      Đương nhiên, lúc này Kỳ An cũng có ở Lạc phủ.



      Lúc nàng tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt, đầu bị người gõ cái mạnh, “Tiêu Thất, ngươi cũng tùy tiện quá, đầu lưỡi là nơi ngươi có thể tùy tiện cắn sao? Ngươi muốn theo Vương gia trời sinh đôi, mà sinh đôi cũng cần phải cắn lưỡi, miệng thể là chuyện , chỉ sợ Diêm Vương lại mời ngươi tới làm khách đó.”



      Kiểu chuyện này, là sư phụ?



      Kỳ An nhanh chóng tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, vội vàng xốc chăn lên nhìn vào, trừ bỏ chỗ cổ áo, tất cả đều nguyên vẹn, lại cảm giác chút, tựa hồ cũng có gì ổn.



      đầu lại bị vỗ cái, “Chuyện ngươi lo lắng xảy ra!” thanh vẫn nồng đậm lửa giận.



      Nhất thời thở dài nhõm hơi, Kỳ An nhàng nằm xuống.



      Nam nữ quả nhiên khác biệt, trời sinh lực đạo giống nhau, hơn nữa người kia lại thêm võ công, nàng hoàn toàn thoát khỏi. Nghĩ đến lúc đó, ngay cả giãy dụa hay kêu la cũng được, chỉ là tuyệt vọng, Kỳ An lại run lên.



      Hồ thái y giọng , “Tiểu tử Lạc gia tuy rằng hành vi đúng, nhưng dù sao cũng từng là phu quân của ngươi, có xảy ra chuyện gì cũng phải là đại , đâu đáng giá ngươi dùng tính mạng để đổi?”



      Càng nghĩ lại càng giận, “Ngươi đồ nha đầu thối, có dùng đầu óc để nghĩ tới hậu quả vậy?”



      “Sư phụ,” đầu lưỡi được bôi thuốc, có cảm giác lành lạnh, nhưng vừa động tới là đau, Kỳ An thay đổi sắc mặt.



      “Xứng đáng, ngu ngốc!” Hồ thái y oán hận mắng câu, lại vẫn là đứng dậy lấy giấy bút tới, “ tại ngươi câm miệng cho ta. Ta có gì , ngươi muốn gì viết ra dây.”



      người tuy rằng bủn rủn vô lực, nhưng cũng may mắn là có trở lại gì lớn.



      Kỳ An ngồi dậy, viết lên giấy, “Sư phụ, phải ta muốn tìm cái chết, ta đoán chắc nơi ta cắn đau tới mức làm ta hôn mê chứ ảnh hưởng tới tính mạng.”



      Hồ thái y liếc nhìn nàng cái, hiển nhiên sớm biết dụng ý của nàng, nhưng vẫn nén được tức giận, “Ngươi tự tin như vậy sao? Vạn nhất ngươi tính sai, hoặc là Lạc tiểu tử chú ý tới việc ngươi bị chảy máu tới chết sao?”



      Kỳ An cười cười lấy lòng , tại phải còn sống ngồi đây hay sao?



      Hồ thái y cũng tiếp tục trách mắng nàng, chẳng qua sắc mặt nghiêm lại, “Tiểu Thất, chuyện này phải là chuyện đùa, may có thể gây ra đại loạn.”



      Kỳ An cũng thu lại nét cười. , nàng cũng biết.



      Hồ thái y xoay người tới bên bàn, cầm lấy mấy tờ giấy đưa đến trước mặt Kỳ An, “Lạc tiểu tử mắc bệnh mất ngủ, điều trị cũng lâu, nhưng mỗi đại phu khác nhau lại đưa ra những đơn thuốc khác nhau, ngươi xem qua chút.”



      Kỳ An cầm lấy, rất nhanh nhìn qua lượt, ánh mắt ngưng trọng.



      “Tiểu Thất, ngươi cũng thấy rồi đấy, những lại dược liệu này tách riêng ra rất tốt, nhưng hợp cùng chỗ lại làm cho người bệnh tâm trạng bất an, vội vàng xao động, nhất là khi cảm xúc kích động càng khó khống chế hành vi.”



      lát sau, lại bổ sung thêm câu, “Đơn thuốc này là mấy ngày gần đây mới kê thêm.”



      Kỳ An đắt đống giấy xuống, nhắm hai mắt lại, tay cầm bút căng thẳng.



      “Tiểu Thất! Việc này cũng thể hoàn toàn trách Lạc tiểu tử. Ngươi, có thể…, có thể…?” liên tiếp mấy lần “có thể”, nhưng cuối cùng lại tiếp được là có thể cái gì, chỉ thở dài, “Hoàng thượng và thái tử tới, ngay cả đám người Tiêu gia kia, phỏng chừng ai cũng sớm bất mãn với Lạc tiểu tử, lo tìm được lý do để phát tiết. giờ, Lạc lâm bệnh, nên chịu thêm kích động nào nữa.”



      Kỳ An mở mắt ra, trầm mặc trong chốc lát mới viết xuống câu, “Sư phụ, ta hiểu rồi, ta coi như chưa xảy ra chuyện gì.”



      Hồ thái y nhìn nàng, “Tiểu Thất, phải ta thiên vị, chỉ là Lạc tiểu tử đau lòng, ngươi chịu ủy khuất. là việc này ảnh hưởng quá lớn, chúng ta thể chuẩn bị.”



      Kỳ An miễn cưỡng cười cười, “Sư phụ, ta biết ngươi lo lắng, có việc gì đâu.”



      Hồ thái y đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, “Kỳ mấy năm nay, Lạc tiểu tử sống cũng khoái lạc gì. Ta tuy rằng thích nhưng cũng thể , đích thực là đem ngươi đặt sâu trong tim rồi. Từ lúc ngươi , ta cũng chưa thấy cười vui vẻ. Trước kia , tại thấy cũng đau lòng. Hai người các ngươi, sao lại thành ra như vậy?”



      Kỳ An lắc đầu. Có lẽ đây là thiên ý. Hai người hữu duyên vô phận.



      Nhìn sắc trời dần tối, Kỳ An đứng dậy, “Ta về.”



      Nếu còn về, biết những người đó thành cái dạng gì nữa!



      Hồ thái y nhìn nàng, “Ngươi cứ như vậy về?”



      Cổ áo bị xé mảnh, quần áo còn dính cả cỏ cả bùn, cổ đầy những vết hồng hồng. Nàng mà về với bộ dáng này, phỏng chừng Hiên Viên vương gia kia chưởng đánh tan xác Lạc Hoài Lễ.



      “Trước hãy đổi quần áo, hay là buộc khăn lụa lên cổ?”



      Ngày hè nóng thế này mà quàng khăn lụa sao? Kỳ An trìn lên trời gì.



      Hồ thái y lắc lắc đầu, “Quên , cũng thấy lắm. Ngươi thay quần áo kín đáo chút, tuy là thể che khuất hoàn toàn nhưng có chút ít còn hơn có gì.”



      “Mặt khác, tối nay ngươi trở về, tốt nhất là chọn lúc tất cả mọi người ngủ.”



      Nhưng dù có muộn thế nào, mọi người có khi vẫn chờ nàng.



      Kỳ An nhìn vào mấy vết hôn qua gương, nếu nhìn thấy, có phải lại thương tâm?



      Chậm rãi úp mặt lên bàn, Kỳ An nhắm mắt lại, “Hiên Viên, ngươi gặp gỡ ta, chuyện tốt lành!”



      Nhưng dù có là thế này, nàng cũng ích kỷ nghĩ tới việc buông ra.



      Lạc Hoài Lễ đương nhiên chưa bỏ về, vẫn đứng chờ ngoài cửa.



      Kỳ An vừa mở cửa liền nhìn thấy .



      Vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy. Thấy nàng mở cửa hai mắt sáng lên, nhưng bước lên được vài bước đứng lại, nhìn nàng, hơn nửa ngày mới khẽ khàng kêu lên tiếng, “Tiểu Thất!”



      Chỉ cách có vài bước, Lạc Hoài Lễ lại cảm thấy xa vời vợi. chỉ đứng tại chỗ mà nhìn nàng, trong mắt có bi thương thấu xương cùng tự trách.



      Đầu lưỡi rất đau, nhưng Kỳ An vẫn mở miệng, “Chúng ta chính là như thế này, cho dù rất gần nhưng cũng là vô tận xa xôi. Ngươi quá kiêu ngạo tự tin, mà ta cũng toàn tâm toàn ý, cho nên chúng ta, nhất định chia lìa.”



      “Về quá khứ, ngươi có sai, ta cũng có. Nhưng dù thế nào nó cũng là quá khứ, ta muốn nhắc lại.”



      Trong miệng có mùi máu tươi nhưng Kỳ An vẫn dừng lại, “Từ nay về sau, chúng ta nhắc lại, bằng ngươi nên biết chuyện hôm nay đem lại hậu quả gì.”



      Nàng tựa hồ uy hiếp người.



      “Hôm nay…” Lạc Hoài Lễ quýnh lên, mở miệng định giải thích.



      Kỳ An cũng nở nụ cười, “Ta biết ngươi có lý do. Ngươi luôn có rất nhiều lý do. Nhưng, Lạc Hoài Lễ, chẳng lẽ ngươi quên, dù ngươi có lý do gì nữa cũng làm lòng ngươi thoải mái chút nào, mà đối với thương tổn của ta cũng có gì khác!”



      Nàng bước nhanh, nhưng hề quay đầu lại.



      Lạc Hoài Lễ chỉ đứng im nhìn nàng từng bước từng bước xa, giống như năm đó từng bước từng bước ra khỏi thế giới của , khỏi sinh mệnh của .



      Quá khứ đó trở thành nỗi đau vĩnh viễn thể xóa nhòa trong lòng , ngay cả chạm vào cũng đau tới tuyệt vọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :